the_warm_winter
18-07-2007, 07:40 PM
Tôi yêu mẹ tôi. Tảo tần nuôi con, chắt chiu cho con. Đêm không ngủ được, nước mắt một mình. Mẹ...giống như viên than đá - giản đơn ko sặc sỡ, mà có thể nhóm lên ngọn lửa...sưởi cho tôi trong ngày giá rét. Ấm áp.
Tôi yêu em tôi...Điện thoại đỏ chói, áo dây hồng, quần bò mài xanh, ipod trắng, giày búp bê nâu...Hỗn độn sắc màu. Hỗn độn cảm xúc. Nghiện rock nhưng lại mê nhạc Trịnh. Cố chấp và vị tha...Ngọt ngào và chanh chua...Cứng cỏi nhưng lại dễ bị tổn thương. Bất cần và khao khát được quan tâm...Giống như viên kim cương...ko dễ cắt nhưng dễ vỡ. Ko dễ tìm thấy nhưng luôn có giá trị.
Tôi yêu chị tôi. Ngốc nghếch. Vụng về. Co ro. Sợ hãi. Chẳng nhớ được điều gì. Nhưng chân thành. Như viên đá cuội, lặng lẽ. Lãng quên.
Tôi không biết mình có yêu cha? Ông luôn lạnh lùng. Dường như chẳng ai có thể bước vào trái tim ông. Dường như ông là viên đá lạnh - chỉ tồn tại nơi băng hà vĩnh cửu.
Tôi yêu anh. Chăm chút. Ân cần. Nồng ấm. Bao dung. Như viên gạch nung...xây nên ngôi nhà.
Tôi yêu bạn...có thể chẳng phải là yêu...Dịu dàng như cát...tôi chẳng thể giữ trong tay. Chẳng thể của riêng ai. Cát...lưu giữ bước chân bao người đi qua, dẫm lên mình. Để rồi lãng quên tất cả.
Tôi yêu chính tôi. Trái tim còn biết yêu và ghét. Biết nhớ và quên. Ấm áp và lạnh lẽo. Ko hiểu được chính mình. Không là gì cả...
(extracted from my blog : http://au.360.yahoo.com/profile-scAfVEo9dLRwSrWiLccnZosTqw--?cq=1 )
Tôi yêu em tôi...Điện thoại đỏ chói, áo dây hồng, quần bò mài xanh, ipod trắng, giày búp bê nâu...Hỗn độn sắc màu. Hỗn độn cảm xúc. Nghiện rock nhưng lại mê nhạc Trịnh. Cố chấp và vị tha...Ngọt ngào và chanh chua...Cứng cỏi nhưng lại dễ bị tổn thương. Bất cần và khao khát được quan tâm...Giống như viên kim cương...ko dễ cắt nhưng dễ vỡ. Ko dễ tìm thấy nhưng luôn có giá trị.
Tôi yêu chị tôi. Ngốc nghếch. Vụng về. Co ro. Sợ hãi. Chẳng nhớ được điều gì. Nhưng chân thành. Như viên đá cuội, lặng lẽ. Lãng quên.
Tôi không biết mình có yêu cha? Ông luôn lạnh lùng. Dường như chẳng ai có thể bước vào trái tim ông. Dường như ông là viên đá lạnh - chỉ tồn tại nơi băng hà vĩnh cửu.
Tôi yêu anh. Chăm chút. Ân cần. Nồng ấm. Bao dung. Như viên gạch nung...xây nên ngôi nhà.
Tôi yêu bạn...có thể chẳng phải là yêu...Dịu dàng như cát...tôi chẳng thể giữ trong tay. Chẳng thể của riêng ai. Cát...lưu giữ bước chân bao người đi qua, dẫm lên mình. Để rồi lãng quên tất cả.
Tôi yêu chính tôi. Trái tim còn biết yêu và ghét. Biết nhớ và quên. Ấm áp và lạnh lẽo. Ko hiểu được chính mình. Không là gì cả...
(extracted from my blog : http://au.360.yahoo.com/profile-scAfVEo9dLRwSrWiLccnZosTqw--?cq=1 )