ahha_i_am_kaka9288
17-05-2007, 10:42 AM
Chương 1: Khởi đầu
Thế giới càng hiện đại, công nghệ càng phát triển … con người càng tò mò muốn hướng tới những thứ mà mình chưa biết tới, chưa đạt tới … Đầu tiên là đặt chân lên mặt trăng, sau đó là tìm kiếm sự sống ngoài vũ trụ … Chính từ những cuộc tìm kiếm đó mà rất nhiều giai thoại đã được thêu dệt nên … những di tích, công trình cổ xưa kỳ lạ tìm được mà khoa học chưa thể giải thích làm sao có thể xây dựng nên được nhiều kẻ quy kết là công trình của người ngoài hành tinh… ít người nghĩ rằng biết đâu đó là kiến trúc của một chủng người khác, cũng xuất xứ từ trái đất nhưng trải qua nhiều năm tháng đã bị mai một, diệt vong thì sao…
Câu chuyện bắt đầu vào năm 2007 ở một đất nước thái bình thuộc Đông Nam Á … Đất nước thanh bình, không có chiến tranh bạo loạn, khủng bố, xung đột sắc tộc như nhiều nơi khác trên thế giới … một đất nước có hình chữ S … nước Việt Nam …
Tối thứ 6 ngày 13/4 8h30’ Tại một vùng ngoại ô gần Hà Nội … Một chàng trai trẻ đang lang thang ngoài đường … Dáng người cao, mảnh khảnh, nước da trắng có vẻ tái, mái tóc đen cắt lệnh trái và tóc mai dai, chiếc mũi cao, chốc chốc lại đưa tay lên chỉnh gọng kính theo thói quen, miệng thì lầm bầm bực dọc:
Chết, tiệt hẹn hò thế đấy, bảo 7h30 ra mà đợi đến 1 tiếng chả có thằng đek nào vác mặt ra cả … P với chả S … gọi máy chả thằng đek nào nghe cả … mà giờ này chưa lấy truyện mới được, thế mới đau chứ…
You opend my eyes – giai điệu quen thuộc vang lên … Alo, Hải àh sao bọn mày hẹn tao ra quán thế nào mà giờ vẫn chả thấy mặt mũi thằng nào vậy, định chơi đểu anh em àh …
Xin lỗi, bọn anh vừa đi sinh nhật thằng bạn cũng khu quên khuấy mất, hẹn chú lúc khác vậy …
Chúng mày làm mất toi mấy tiếng của tao rồi, biết thế ở nhà ngồi mạng còn hơn … thôi mai nhớ đền bù cho anh đấy …
Ờ, cứ thế nhé …
Àh khoan đã Kai này tý về mày cop hộ tao cái update virus mới mai mang tao mượn nhé …
Được rồi, nhà cũng có máy mà lười, mai đến phải phạt chúng mày ..
Okie, bey nhé …
Kai, nick name của chàng trai, cách gọi thân thiết của mấy thằng bạn của cậu … Kai là học sinh lớp 10 một trường đặc biệt, gần Hà Nội … Thông minh, ham chơi, con út trong một gia đình trí thức có 2 anh em trai … Bố mất trong một tai nạn máy bay thảm khốc, tai nạn đã tốn không ít giấy mực của giới báo chí vào 2 năm trước … Mẹ, là giáo viên một trường Đại Học lớn: Đại học Liên Hợp Quốc Tế … một ngôi trường lớn của nước Việt Nam …
9h05’ về nhà, uể oải đóng cánh cửa phòng lại … Hôm nay phải ở nhà một mình … Mới sáng sớm mẹ với ông anh đã phải về quê lo cho ông bác họ bị tai nạn sắp mất … Mệt, bật máy vào mạng, đọc mấy tin thể thao bỗng, ì ầm … ì ùng … sấm chớp bỗng nổi lên … giật mình Kai vén rèm ngó ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời đen thẫm thỉnh thoảng sáng bừng lên bởi chớp giật .. Uỳnh, tiếng sét to khủng khiếp vang lên … Mới đó mà giông đã kéo đến là sao, không biết dưới quê có mưa không … Quê cậu ở Hải Phòng, vùng đất cảng biển … Một nỗi sợ hãi mơ hồ chợt dâng lên trong tim … tự nhiên ngoảnh đầu ra nhìn lịch … thứ 6 ngày 13 … cũng vào một đêm mưa gió thế này cậu biết tin ba mình mất … Rùng mình … hừm mình chỉ được cái nghĩ ngợi vớ vẩn … giờ này chắc mẹ với anh đang ở quê rồi … One in a million … Ưm, có tin nhắn, ông anh nhắn tin bảo ở nhà cửa nẻo cẩn thận thì phải … Phù, nỗi lo lắng mơ hồ được xóa tan … Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có một dự cảm lạ lùng nào đó … Thật kỳ lạ, trong lòng cứ cảm thấy nôn nóng sao vậy … khẽ liếc đồng hồ 9h15’ rồi xem ra đi mượn truyện được rồi, nhưng mưa gió thế này, chẹp … Kai có 2 sở thích lớn đó là đọc truyện, sách đủ mọi thể loại và chơi game cùng bạn bè … truyện tuần nào cũng phải đọc, game hầu như ngày nào cũng chơi kể cả đang trong kỳ thi …
9h30’ Kai bước ra khỏi nhà với một chiếc ô, đường xá vắng ngắt, thỉnh thoáng mới có mấy chiếc xe, hay người chạy mưa vội vã đi vụt qua … Cô giúp việc vì bận việc nhà nên xin về một tháng thành ra cả tuần nay toàn ăn quán do mẹ cậu bận làm nên chả mấy khi có cơ hội nấu nướng … Ông anh hơn 9t cũng đi làm suốt nên Kai thường ở nhà một mình … Mưa to thật, thỉnh thoảng từng đợt sấm chớp vẫn ì ùng không ngừng … Uỳnh, lại một tiếng sét chói tai vang lên … không khéo cắt điện mất … Thầm nghĩ Kai bước nhanh hơn … Quán truyện cũng gần nhà nên đi có chốc là đến … Phào vậy là kua được một đống truyện về nhà rồi, tối nay yên tâm nằm đọc rồi … mai có bùng mấy tiết cũng không sao, Kai thầm nhủ một cách khoái trá … Bỗng xung quanh tối om, đèn đường cũng phụt tắt hết … Ôi, không chừng cắt điện toàn thành phố rồi …
Ầm, ầm, ầm hàng loạt tiếng nổ chói tai vang lên phía trời tây … Kai giật mình ngẩng đầu nhìn về phía ấy …
Cái quái gì vậy, cả một vùng trời phía tây sáng rực lấp lóa, chốc lát lại sáng rỡ lên một màu đỏ khủng bố, xen lẫn là những sợi chớp sáng ánh tím thỉnh thoảng giật lên từng hồi … Kai nhìn trừng trừng vào cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trước mắt… Bầu trời sao lại thành ra thế này, Kai khẽ lẩm bẩm, cùng lúc này sự nôn nao trong lòng cậu lại càng tăng thêm, nó giống như ngọn lửa âm ỉ bỗng chợt bùng lên vậy …
Ầm, ầm, ùng, ùng …Lại một loạt tiếng nổ vang lên, cùng với
đó phía cuối trời Tây, trên nên trời đỏ tím xuất hiện những chấm đen đang bay rất nhanh về đủ mọi hướng …
Ầm, tiếng nổ vang lên đằng xa, kèm theo đỏ là ngọn lửa bốc cao phía khu chợ tạp hóa, mưa lúc này chỉ lất phất thay vào đó là từng đợt chớp đỏ tím liên hồi …
Cảm giác lo sợ lúc này đã tràn ngập trong Kai, những chấm đen cuối trời lúc này đã tiến tới gần hơn đủ để cậu nhận thấy đó là những bóng người … một toán người toàn thân trùm đồ đen đang tiến … không phải nói là đang bay tới khu Kai ở …
Há hốc mồm, Kai không tin vào mắt mình nữa, sao lại có người bay … còn chưa hết ngạc nhiên thì một dạ nhân đã lao tới hướng cậu… tay trái gã nhoáng lên rồi chém thẳng xuống phía cậu tuy còn cách khá xa nhưng Kai đã cảm thấy một đợt gió mạnh đang tạt thẳng vào mình … bước sang bên một cách vô thức, nửa người bên trái của cậu bị hất mạnh ngã lăn dài trên đường … trên trời từng đợt chớp tím vẫn lóe lên không ngừng … Dạ nhân lúc này đã đáp xuống đất đứng ngay trên vị trí Kai đứng lúc nãy, Kai nhìn sang phía dạ nhân thấy ngay dưới chân gã nơi mà cậu vừa đứng là một lằn sâu như bị vật gì chém đứt vậy … Đường lúc này đã có điện lại Kai nhìn rõ hơn Dạ nhân vừa tấn công cậu … Chỉ thấy toàn thân gã được quấn một lớp vải đen thẫm chỉ để lộ đôi mắt, một đôi mắt vô hồn, nhìn vào nó Kai cảm thấy thật lạnh lẽo … nhoáng cánh tay Dạ nhân lại chém xuống phía Kai … giờ đây cậu đã nhìn thấy cánh tay chém xuống của dạ nhân được phủ một lớp sáng trắng đục … lớp sáng đó khi chém xuống tạo thành một lớp sáng nhạt màu hình lưỡi liềm bay thẳng về phía cậu …
Lúc này Kai vẫn đứng yên ở vị trí cũ tưởng như lưỡi sáng nhạt đó sẽ cắt qua người cậu thì bỗng một luồng sáng vàng chói lóa từ trên không lao thẳng xuống phá tan luồng sáng nhạt mà Dạ nhân tạo ra … Một nam nhân khoảng hơn 40 tuổi trang phục lạ mắt đứng sững lưng chừng trời đang trừng mắt nhìn xuống Dạ nhân đang tấn công Kai …
Nhoáng, hơn chục đạo sáng vàng phát ra từ nam nhân mới xuất hiện cùng lúc bắn vào toán Dạ nhân gần đó, không một kẻ nào tránh được … Dạ nhân chỗ Kai khi bị luồng sáng vàng đó xuyên qua thì cả người dường như tan thành tro bụi, chỉ còn lớp vải đen quấn ngoài rơi xuống mặt đường …
Nam nhân kỳ lạ đó hạ xuống cạnh Kai, quan sát cậu một cách kỹ càng, lẩm nhẩm tự nói điều gì đó rồi tiến tới vỗ vai Kai nói:
Cậu bé, ta sẽ giải phóng một phần khả năng của cậu, sau đó cậu hãy giúp ta ngăn chúng lại nhé?
Lời vừa dứt nam nhân đã tiến sát tới bên Kai, nhanh như chớp nam nhân đưa tay khẽ vỗ vào vai Kai một cái…
Hoang mang trước những sự việc vừa diễn ra, Kai toan hỏi, nhưng miệng vừa há ra chưa kịp phát ra một âm tiết nào từ trán một cảm giác tê lạnh đã truyền khắp thân thể cậu, khiến miệng cậu cứng đờ … Ngay sau đó là một cảm giác dễ chịu khác thường, Kai cảm thấy như có hàng trăm, hàng nghìn luồng khí đang lưu chuyển trong thân mình như muốn bứt phá ra ngoài, thật trật trội, Kai chợt hét to một tiếng …
Mọi thứ dường như trở nên thoải mái lạ kỳ, dường như những giác quan của cậu trở nên linh mẫn hơn gấp mười không gấp trăm lần vậy, khi mở mắt ra nam nhân kỳ dị vẫn đứng bên, nhìn cậu và nói …
Mọi chuyện rất dài, ta chỉ có thể nói thế giới mà cậu sống đang gặp nguy hiểm … những kẻ mà cậu thấy lúc nãy chỉ là tiên phong mở đầu một cuộc xâm lấn … Giờ cậu hãy giúp ta ngăn chặn chúng … Vừa rồi ta đã khai thông một phần năng lực của cậu, hiện tại nếu tập trung cậu có thể thấy được những luồng khí mạnh mẽ đang lưu chuyển trong ta … cậu hãy đi tìm quanh đây những người cũng có khí lưu chuyển như vậy, có lẽ cậu chưa quen nên phải tập trung mới có thể nhận thấy được, sau đó hãy làm như ta làm, đưa một phần khí của cậu vào cơ thể họ giúp họ khai thông phong bế, giải thoát khả năng và cùng ngăn chặn chúng …
Thế giới càng hiện đại, công nghệ càng phát triển … con người càng tò mò muốn hướng tới những thứ mà mình chưa biết tới, chưa đạt tới … Đầu tiên là đặt chân lên mặt trăng, sau đó là tìm kiếm sự sống ngoài vũ trụ … Chính từ những cuộc tìm kiếm đó mà rất nhiều giai thoại đã được thêu dệt nên … những di tích, công trình cổ xưa kỳ lạ tìm được mà khoa học chưa thể giải thích làm sao có thể xây dựng nên được nhiều kẻ quy kết là công trình của người ngoài hành tinh… ít người nghĩ rằng biết đâu đó là kiến trúc của một chủng người khác, cũng xuất xứ từ trái đất nhưng trải qua nhiều năm tháng đã bị mai một, diệt vong thì sao…
Câu chuyện bắt đầu vào năm 2007 ở một đất nước thái bình thuộc Đông Nam Á … Đất nước thanh bình, không có chiến tranh bạo loạn, khủng bố, xung đột sắc tộc như nhiều nơi khác trên thế giới … một đất nước có hình chữ S … nước Việt Nam …
Tối thứ 6 ngày 13/4 8h30’ Tại một vùng ngoại ô gần Hà Nội … Một chàng trai trẻ đang lang thang ngoài đường … Dáng người cao, mảnh khảnh, nước da trắng có vẻ tái, mái tóc đen cắt lệnh trái và tóc mai dai, chiếc mũi cao, chốc chốc lại đưa tay lên chỉnh gọng kính theo thói quen, miệng thì lầm bầm bực dọc:
Chết, tiệt hẹn hò thế đấy, bảo 7h30 ra mà đợi đến 1 tiếng chả có thằng đek nào vác mặt ra cả … P với chả S … gọi máy chả thằng đek nào nghe cả … mà giờ này chưa lấy truyện mới được, thế mới đau chứ…
You opend my eyes – giai điệu quen thuộc vang lên … Alo, Hải àh sao bọn mày hẹn tao ra quán thế nào mà giờ vẫn chả thấy mặt mũi thằng nào vậy, định chơi đểu anh em àh …
Xin lỗi, bọn anh vừa đi sinh nhật thằng bạn cũng khu quên khuấy mất, hẹn chú lúc khác vậy …
Chúng mày làm mất toi mấy tiếng của tao rồi, biết thế ở nhà ngồi mạng còn hơn … thôi mai nhớ đền bù cho anh đấy …
Ờ, cứ thế nhé …
Àh khoan đã Kai này tý về mày cop hộ tao cái update virus mới mai mang tao mượn nhé …
Được rồi, nhà cũng có máy mà lười, mai đến phải phạt chúng mày ..
Okie, bey nhé …
Kai, nick name của chàng trai, cách gọi thân thiết của mấy thằng bạn của cậu … Kai là học sinh lớp 10 một trường đặc biệt, gần Hà Nội … Thông minh, ham chơi, con út trong một gia đình trí thức có 2 anh em trai … Bố mất trong một tai nạn máy bay thảm khốc, tai nạn đã tốn không ít giấy mực của giới báo chí vào 2 năm trước … Mẹ, là giáo viên một trường Đại Học lớn: Đại học Liên Hợp Quốc Tế … một ngôi trường lớn của nước Việt Nam …
9h05’ về nhà, uể oải đóng cánh cửa phòng lại … Hôm nay phải ở nhà một mình … Mới sáng sớm mẹ với ông anh đã phải về quê lo cho ông bác họ bị tai nạn sắp mất … Mệt, bật máy vào mạng, đọc mấy tin thể thao bỗng, ì ầm … ì ùng … sấm chớp bỗng nổi lên … giật mình Kai vén rèm ngó ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời đen thẫm thỉnh thoảng sáng bừng lên bởi chớp giật .. Uỳnh, tiếng sét to khủng khiếp vang lên … Mới đó mà giông đã kéo đến là sao, không biết dưới quê có mưa không … Quê cậu ở Hải Phòng, vùng đất cảng biển … Một nỗi sợ hãi mơ hồ chợt dâng lên trong tim … tự nhiên ngoảnh đầu ra nhìn lịch … thứ 6 ngày 13 … cũng vào một đêm mưa gió thế này cậu biết tin ba mình mất … Rùng mình … hừm mình chỉ được cái nghĩ ngợi vớ vẩn … giờ này chắc mẹ với anh đang ở quê rồi … One in a million … Ưm, có tin nhắn, ông anh nhắn tin bảo ở nhà cửa nẻo cẩn thận thì phải … Phù, nỗi lo lắng mơ hồ được xóa tan … Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có một dự cảm lạ lùng nào đó … Thật kỳ lạ, trong lòng cứ cảm thấy nôn nóng sao vậy … khẽ liếc đồng hồ 9h15’ rồi xem ra đi mượn truyện được rồi, nhưng mưa gió thế này, chẹp … Kai có 2 sở thích lớn đó là đọc truyện, sách đủ mọi thể loại và chơi game cùng bạn bè … truyện tuần nào cũng phải đọc, game hầu như ngày nào cũng chơi kể cả đang trong kỳ thi …
9h30’ Kai bước ra khỏi nhà với một chiếc ô, đường xá vắng ngắt, thỉnh thoáng mới có mấy chiếc xe, hay người chạy mưa vội vã đi vụt qua … Cô giúp việc vì bận việc nhà nên xin về một tháng thành ra cả tuần nay toàn ăn quán do mẹ cậu bận làm nên chả mấy khi có cơ hội nấu nướng … Ông anh hơn 9t cũng đi làm suốt nên Kai thường ở nhà một mình … Mưa to thật, thỉnh thoảng từng đợt sấm chớp vẫn ì ùng không ngừng … Uỳnh, lại một tiếng sét chói tai vang lên … không khéo cắt điện mất … Thầm nghĩ Kai bước nhanh hơn … Quán truyện cũng gần nhà nên đi có chốc là đến … Phào vậy là kua được một đống truyện về nhà rồi, tối nay yên tâm nằm đọc rồi … mai có bùng mấy tiết cũng không sao, Kai thầm nhủ một cách khoái trá … Bỗng xung quanh tối om, đèn đường cũng phụt tắt hết … Ôi, không chừng cắt điện toàn thành phố rồi …
Ầm, ầm, ầm hàng loạt tiếng nổ chói tai vang lên phía trời tây … Kai giật mình ngẩng đầu nhìn về phía ấy …
Cái quái gì vậy, cả một vùng trời phía tây sáng rực lấp lóa, chốc lát lại sáng rỡ lên một màu đỏ khủng bố, xen lẫn là những sợi chớp sáng ánh tím thỉnh thoảng giật lên từng hồi … Kai nhìn trừng trừng vào cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trước mắt… Bầu trời sao lại thành ra thế này, Kai khẽ lẩm bẩm, cùng lúc này sự nôn nao trong lòng cậu lại càng tăng thêm, nó giống như ngọn lửa âm ỉ bỗng chợt bùng lên vậy …
Ầm, ầm, ùng, ùng …Lại một loạt tiếng nổ vang lên, cùng với
đó phía cuối trời Tây, trên nên trời đỏ tím xuất hiện những chấm đen đang bay rất nhanh về đủ mọi hướng …
Ầm, tiếng nổ vang lên đằng xa, kèm theo đỏ là ngọn lửa bốc cao phía khu chợ tạp hóa, mưa lúc này chỉ lất phất thay vào đó là từng đợt chớp đỏ tím liên hồi …
Cảm giác lo sợ lúc này đã tràn ngập trong Kai, những chấm đen cuối trời lúc này đã tiến tới gần hơn đủ để cậu nhận thấy đó là những bóng người … một toán người toàn thân trùm đồ đen đang tiến … không phải nói là đang bay tới khu Kai ở …
Há hốc mồm, Kai không tin vào mắt mình nữa, sao lại có người bay … còn chưa hết ngạc nhiên thì một dạ nhân đã lao tới hướng cậu… tay trái gã nhoáng lên rồi chém thẳng xuống phía cậu tuy còn cách khá xa nhưng Kai đã cảm thấy một đợt gió mạnh đang tạt thẳng vào mình … bước sang bên một cách vô thức, nửa người bên trái của cậu bị hất mạnh ngã lăn dài trên đường … trên trời từng đợt chớp tím vẫn lóe lên không ngừng … Dạ nhân lúc này đã đáp xuống đất đứng ngay trên vị trí Kai đứng lúc nãy, Kai nhìn sang phía dạ nhân thấy ngay dưới chân gã nơi mà cậu vừa đứng là một lằn sâu như bị vật gì chém đứt vậy … Đường lúc này đã có điện lại Kai nhìn rõ hơn Dạ nhân vừa tấn công cậu … Chỉ thấy toàn thân gã được quấn một lớp vải đen thẫm chỉ để lộ đôi mắt, một đôi mắt vô hồn, nhìn vào nó Kai cảm thấy thật lạnh lẽo … nhoáng cánh tay Dạ nhân lại chém xuống phía Kai … giờ đây cậu đã nhìn thấy cánh tay chém xuống của dạ nhân được phủ một lớp sáng trắng đục … lớp sáng đó khi chém xuống tạo thành một lớp sáng nhạt màu hình lưỡi liềm bay thẳng về phía cậu …
Lúc này Kai vẫn đứng yên ở vị trí cũ tưởng như lưỡi sáng nhạt đó sẽ cắt qua người cậu thì bỗng một luồng sáng vàng chói lóa từ trên không lao thẳng xuống phá tan luồng sáng nhạt mà Dạ nhân tạo ra … Một nam nhân khoảng hơn 40 tuổi trang phục lạ mắt đứng sững lưng chừng trời đang trừng mắt nhìn xuống Dạ nhân đang tấn công Kai …
Nhoáng, hơn chục đạo sáng vàng phát ra từ nam nhân mới xuất hiện cùng lúc bắn vào toán Dạ nhân gần đó, không một kẻ nào tránh được … Dạ nhân chỗ Kai khi bị luồng sáng vàng đó xuyên qua thì cả người dường như tan thành tro bụi, chỉ còn lớp vải đen quấn ngoài rơi xuống mặt đường …
Nam nhân kỳ lạ đó hạ xuống cạnh Kai, quan sát cậu một cách kỹ càng, lẩm nhẩm tự nói điều gì đó rồi tiến tới vỗ vai Kai nói:
Cậu bé, ta sẽ giải phóng một phần khả năng của cậu, sau đó cậu hãy giúp ta ngăn chúng lại nhé?
Lời vừa dứt nam nhân đã tiến sát tới bên Kai, nhanh như chớp nam nhân đưa tay khẽ vỗ vào vai Kai một cái…
Hoang mang trước những sự việc vừa diễn ra, Kai toan hỏi, nhưng miệng vừa há ra chưa kịp phát ra một âm tiết nào từ trán một cảm giác tê lạnh đã truyền khắp thân thể cậu, khiến miệng cậu cứng đờ … Ngay sau đó là một cảm giác dễ chịu khác thường, Kai cảm thấy như có hàng trăm, hàng nghìn luồng khí đang lưu chuyển trong thân mình như muốn bứt phá ra ngoài, thật trật trội, Kai chợt hét to một tiếng …
Mọi thứ dường như trở nên thoải mái lạ kỳ, dường như những giác quan của cậu trở nên linh mẫn hơn gấp mười không gấp trăm lần vậy, khi mở mắt ra nam nhân kỳ dị vẫn đứng bên, nhìn cậu và nói …
Mọi chuyện rất dài, ta chỉ có thể nói thế giới mà cậu sống đang gặp nguy hiểm … những kẻ mà cậu thấy lúc nãy chỉ là tiên phong mở đầu một cuộc xâm lấn … Giờ cậu hãy giúp ta ngăn chặn chúng … Vừa rồi ta đã khai thông một phần năng lực của cậu, hiện tại nếu tập trung cậu có thể thấy được những luồng khí mạnh mẽ đang lưu chuyển trong ta … cậu hãy đi tìm quanh đây những người cũng có khí lưu chuyển như vậy, có lẽ cậu chưa quen nên phải tập trung mới có thể nhận thấy được, sau đó hãy làm như ta làm, đưa một phần khí của cậu vào cơ thể họ giúp họ khai thông phong bế, giải thoát khả năng và cùng ngăn chặn chúng …