hoatuyetmuadong
28-04-2007, 08:42 AM
Chuyện này xảy ra cách đây đã lâu! tôi không nhớ cụ thể thời gian chỉ biết là nó có thật, nhưng trải qua bao năm tháng, nó cũng được thêm bớt vào một số chi tiết ảo tưởng! nhưng đó là chi tiết nào thì tôi không biết!
Thời đó, vẫn còn các kì thi cung đình, hằng năm, những người có học vấn thường lên kinh dự thi làm quan trên nhiều lĩnh vực. Tại một làng nọ, có một chàng trai tên Ha Sangthe, tên hàn khó đọc mình tạm gọi chàng là Sinh và các nhân vật trong truỵên bằng tên Việt vậy nhé!
Kì thi năm đó, Sinh khăn gói lên đường đi thi, chàng vượt qua bao nhiêu con núi và con sông, bao nhiêu làng mạc và quãng đường chàng đi không bao xa nữa thì tới kinh kì! Vào một ngày nọ, sau gần một ngày vất vả đi, chàng dừng chân lại trước một cửa hang lớn, ban đầu Sinh còn sợ nhưng một lúc sau trời bỗng đổ mưa, chàng miễn cưỡng bước vào.
Trong hang tối om om, đôi chỗ còn bị giột, đôi lúc một giọt mưa rơi trúng má Sinh khiến anh giật mình nhảy thụt lùi về sau! Sinh cố mò mẫm tìm một chỗ ngồi, chàng ngồi xuống và im lặng, không gian tĩnh lặng này càng làm Sinh có cảm giác đơn độc và sợ hãi! Bỗng từ sâu phía trong hang, lấp ló một ánh đèn dầu, tiếng hát một người con gái cất lên trong yên tĩnh khiến Sinh giật mình! Chàng nép sát vào vách đá, tiếng bước chân ngày càng gần khiến Sinh càng hoảng sợ, trái tim rung lên theo nhịp hát của người con gái, trong hang động tối om này! chẳng lẽ có người sống? Sinh tĩnh tâm trở lại, anh từ từ đứng lên, tiếng hát ngày một gần và người con gái áo trắng hiện ra khiến Sinh ngỡ ngàng! :timvo: Nàng đẹp quá! đẹp nhất trong số những người con gái mà Sinh đã gặp! Nàng như tiên nga giáng thế khiến Sinh ngất ngây ngay từ cái nhìn đầu tiên!:timvo: anh đã yêu!Cô gái ngừng hát, hỏi Sinh bằng cái giọng nhẹ như gió:
- Anh là ai? Sao lại vào đây?
Sinh lấy hết can đảm và bình tĩnh trả lời:
- Tôi... tôi xin lỗi! Trời mưa to quá nên tôi.. trú nhờ ở đây một lát!Còn cô? cô là ai mà sao lại ở đây một mình? lại từ trong hang sâu đi ra?
Cô gái nhẹ nhàng:
- Tôi là Hạ! Tôi sống trong hang này mà!
Sinh ngạc nhiên:
- Sống trong hang này? một mình ư?
- Vâng! một mình!Anh ngạc nhiên?
- À! - Sinh lúng túng- Tôi chỉ thắc mắc là một thiếu nữ đẹp như cô thì tại sao lại sống ở đây một mình?
Cô gái khẽ buồn:
- Anh không hiểu được đâu! Tôi không phải là thiếu nữ!- Hạ nhìn vào mắt Sinh, ánh mắt buồn man mác khiến lòng Sinh se lại-Tôi đã có chồng nhưng bị chồng hành hạ! tôi tủi nhục trốn vào hang này sống!
- Thôi cô đừng nói nữa! cô làm tôi đau!
-Xin lỗi anh! Thôi anh vào trong cho ấm người!
Sinh theo Hạ vào trong hang sâu. Phía trong là một gian phòng lớn, được sắp xếp gọn gàng. Cô gái lại cất tiếng hát! Bài hát trầm buồn vang lên trong khoảng không thinnh lặng làm Sinh rợn tóc gáy:
- Thôi Hạ à! Cô đừng hát nữa! Chỉ khiến bầu không khí thêm nặng nề!
Hạ cúi đầu, lặng thinh! Cô đặt chiếc đèn dầu trên bàn đá rồi ngồi lên một tảng đá bên cạnh, Sinh ngồi xuống hỏi:
- Cô sống ở đây bao lâu rồi?
- Tôi không nhớ nữa! - Hạ khẽ cười- Anh có biết tôi có cảm tình với anh rồi không?
Sinh giật mình, anh cũng có tình cảm với cô ngay từ ánh mắt đầu tiên! Nhưng anh không ngờ Hạ lại là người con gái thẳng thắn đến thế!
Anh cười hiền:
- Vậy cô có biết là tôi đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên? Tôi vẫn không tin vào tình yêu sét đánh!
Hạ cười và trong khóe mắt cô nước mắt chảy ra:
- Em đã chờ lâu lắm rồi! Em chờ một ngày hạnh phúc sẽ đến với em!
Thế là đêm hôm đó, Sinh và Hạ trò chuyện thật lâu! Hai người đã hiểu rõ hoàn cảnh của nhau và càng dành tình cảm cho nhau nhiều hơn mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tình yêu, nó chợt đến và nếu con người ta không bắt lấy thì nó sẽ ra đi mãi mãi! Thế nên Sinh giữ nó thật chặt cũng giiống như anh ôm chặt Hạ trong vòng tay của mình , hơi ấm truyền cho nhau trong hai cơ thể hòa làm một, anh trao hết tình yêu cho cô, trên cổ, ngực và thân thể tỏa ra một mùi thơm êm dịu của cô! Đêm đó có thể nói là đêm hạnh phúc nhất của Sinh kể từ ngày người yêu anh đi lấy chồng....
Sáng hôm sau, Sinh tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ! Sinh đảo mắt tìm Hạ mà trong lòng hạnh phúc vô cùng! Chợt anh thấy một tờ giấy trên bàn, anh vội vàng vơ lấy:" Anh Sinh! Em xin llõi đã ra đi đường đọt nhưng em thật không còn dám nhìn mặt anh! Em là phận gái có chồng! làm như vậy thật không phải với anh! tha thứ cho em! nhưng nếu anh yêu em thật lòng thì sau khi thi xong, trên đường trở về anh hãy ghé qua hang này để gặp em anh nhé!".
Bức thư ngắn nhưng làm Sinh bối rối! Chẳng lẽ Hạ không yêu anh ư? Nhưng thôi! cuối cùng gì thì Sinh cũng sẽ trở lại cái hang này sau khi thi! anh sẽ gạp Hạ để chờ đợi câu trả lời của cô! anh sẽ chờ dẫu cô có từ chối vì lí do nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ chờ!
bà con đọc phần đầu! đợi chút xíu tui post típ phần sau nha! tui đang khẩn trương cho bà con khỏi sốt ruột đây!
Thời đó, vẫn còn các kì thi cung đình, hằng năm, những người có học vấn thường lên kinh dự thi làm quan trên nhiều lĩnh vực. Tại một làng nọ, có một chàng trai tên Ha Sangthe, tên hàn khó đọc mình tạm gọi chàng là Sinh và các nhân vật trong truỵên bằng tên Việt vậy nhé!
Kì thi năm đó, Sinh khăn gói lên đường đi thi, chàng vượt qua bao nhiêu con núi và con sông, bao nhiêu làng mạc và quãng đường chàng đi không bao xa nữa thì tới kinh kì! Vào một ngày nọ, sau gần một ngày vất vả đi, chàng dừng chân lại trước một cửa hang lớn, ban đầu Sinh còn sợ nhưng một lúc sau trời bỗng đổ mưa, chàng miễn cưỡng bước vào.
Trong hang tối om om, đôi chỗ còn bị giột, đôi lúc một giọt mưa rơi trúng má Sinh khiến anh giật mình nhảy thụt lùi về sau! Sinh cố mò mẫm tìm một chỗ ngồi, chàng ngồi xuống và im lặng, không gian tĩnh lặng này càng làm Sinh có cảm giác đơn độc và sợ hãi! Bỗng từ sâu phía trong hang, lấp ló một ánh đèn dầu, tiếng hát một người con gái cất lên trong yên tĩnh khiến Sinh giật mình! Chàng nép sát vào vách đá, tiếng bước chân ngày càng gần khiến Sinh càng hoảng sợ, trái tim rung lên theo nhịp hát của người con gái, trong hang động tối om này! chẳng lẽ có người sống? Sinh tĩnh tâm trở lại, anh từ từ đứng lên, tiếng hát ngày một gần và người con gái áo trắng hiện ra khiến Sinh ngỡ ngàng! :timvo: Nàng đẹp quá! đẹp nhất trong số những người con gái mà Sinh đã gặp! Nàng như tiên nga giáng thế khiến Sinh ngất ngây ngay từ cái nhìn đầu tiên!:timvo: anh đã yêu!Cô gái ngừng hát, hỏi Sinh bằng cái giọng nhẹ như gió:
- Anh là ai? Sao lại vào đây?
Sinh lấy hết can đảm và bình tĩnh trả lời:
- Tôi... tôi xin lỗi! Trời mưa to quá nên tôi.. trú nhờ ở đây một lát!Còn cô? cô là ai mà sao lại ở đây một mình? lại từ trong hang sâu đi ra?
Cô gái nhẹ nhàng:
- Tôi là Hạ! Tôi sống trong hang này mà!
Sinh ngạc nhiên:
- Sống trong hang này? một mình ư?
- Vâng! một mình!Anh ngạc nhiên?
- À! - Sinh lúng túng- Tôi chỉ thắc mắc là một thiếu nữ đẹp như cô thì tại sao lại sống ở đây một mình?
Cô gái khẽ buồn:
- Anh không hiểu được đâu! Tôi không phải là thiếu nữ!- Hạ nhìn vào mắt Sinh, ánh mắt buồn man mác khiến lòng Sinh se lại-Tôi đã có chồng nhưng bị chồng hành hạ! tôi tủi nhục trốn vào hang này sống!
- Thôi cô đừng nói nữa! cô làm tôi đau!
-Xin lỗi anh! Thôi anh vào trong cho ấm người!
Sinh theo Hạ vào trong hang sâu. Phía trong là một gian phòng lớn, được sắp xếp gọn gàng. Cô gái lại cất tiếng hát! Bài hát trầm buồn vang lên trong khoảng không thinnh lặng làm Sinh rợn tóc gáy:
- Thôi Hạ à! Cô đừng hát nữa! Chỉ khiến bầu không khí thêm nặng nề!
Hạ cúi đầu, lặng thinh! Cô đặt chiếc đèn dầu trên bàn đá rồi ngồi lên một tảng đá bên cạnh, Sinh ngồi xuống hỏi:
- Cô sống ở đây bao lâu rồi?
- Tôi không nhớ nữa! - Hạ khẽ cười- Anh có biết tôi có cảm tình với anh rồi không?
Sinh giật mình, anh cũng có tình cảm với cô ngay từ ánh mắt đầu tiên! Nhưng anh không ngờ Hạ lại là người con gái thẳng thắn đến thế!
Anh cười hiền:
- Vậy cô có biết là tôi đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên? Tôi vẫn không tin vào tình yêu sét đánh!
Hạ cười và trong khóe mắt cô nước mắt chảy ra:
- Em đã chờ lâu lắm rồi! Em chờ một ngày hạnh phúc sẽ đến với em!
Thế là đêm hôm đó, Sinh và Hạ trò chuyện thật lâu! Hai người đã hiểu rõ hoàn cảnh của nhau và càng dành tình cảm cho nhau nhiều hơn mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tình yêu, nó chợt đến và nếu con người ta không bắt lấy thì nó sẽ ra đi mãi mãi! Thế nên Sinh giữ nó thật chặt cũng giiống như anh ôm chặt Hạ trong vòng tay của mình , hơi ấm truyền cho nhau trong hai cơ thể hòa làm một, anh trao hết tình yêu cho cô, trên cổ, ngực và thân thể tỏa ra một mùi thơm êm dịu của cô! Đêm đó có thể nói là đêm hạnh phúc nhất của Sinh kể từ ngày người yêu anh đi lấy chồng....
Sáng hôm sau, Sinh tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ! Sinh đảo mắt tìm Hạ mà trong lòng hạnh phúc vô cùng! Chợt anh thấy một tờ giấy trên bàn, anh vội vàng vơ lấy:" Anh Sinh! Em xin llõi đã ra đi đường đọt nhưng em thật không còn dám nhìn mặt anh! Em là phận gái có chồng! làm như vậy thật không phải với anh! tha thứ cho em! nhưng nếu anh yêu em thật lòng thì sau khi thi xong, trên đường trở về anh hãy ghé qua hang này để gặp em anh nhé!".
Bức thư ngắn nhưng làm Sinh bối rối! Chẳng lẽ Hạ không yêu anh ư? Nhưng thôi! cuối cùng gì thì Sinh cũng sẽ trở lại cái hang này sau khi thi! anh sẽ gạp Hạ để chờ đợi câu trả lời của cô! anh sẽ chờ dẫu cô có từ chối vì lí do nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ chờ!
bà con đọc phần đầu! đợi chút xíu tui post típ phần sau nha! tui đang khẩn trương cho bà con khỏi sốt ruột đây!