Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Chờ.



keo chanh
20-04-2007, 01:38 AM
Đêm Valentine.
Gió. Mưa. Lạnh. "Valentine của những kẻ cô đơn" - cô nhủ thầm. Đã lâu lắm rồi cô không ra ngoài với ai vào những đêm thế này. Cô thích ngồi trong chăn nhấm nháp sự cô đơn hơn đi ra đường nhìn những người xa lạ. Mùa Valentine năm nào cô cũng gặp Anh. Một niềm vui cô độc. Cô gặm nhấp thứ niềm vui ấy một mình khi đứng nhìn anh băn khoăn chọn quà. Món quà không phải cho cô. Sự ghen tuông dằn vặt cô rồi lại khiến cô nhận lời đi cùng anh. Và lòng sĩ diện khiến cô sẵn lòng đóng vai cô em gái tận tuỵ. Để rồi khi về nằm trong chăn, ngắm món quà mua cho anh, cô lại tự bảo mình ngu ngốc.
Ba năm trước, cô gặp anh. Lúc ấy cô chỉ là cô sinh viên năm nhất. Niềm vui ngày đầu đến trường đại học bắt cô đến trg và thay đồng phục thật sớm. Đúng lúc đang ngắm mình trong chiếc gương ngoài hanh lang thì anh bước vào. Sự ngượng ngịu khiến cô bỏ chạy. Cô không biết mình đã thích anh ngay từ giấy phút đầu tiên anh nhìn cô hay khi anh mang trả cô chiếc cặp sách mà lúc ấy vì ngượng ngùng cô đã để quên nữa. Ba năm trong trường đại học mắt cô chưa từng thấy ai khác ngoài anh- chàng trai đầu tiên cô gặp trong ngày nhập trường. Cô quên đi nỗi thất vọng để được ở bên anh dù chỉ như một người em gái. Bạn bè đoán mò đoán non nhưng khi chúng gặp cô ở nhà, một mình, trong valentine thì không ai đoán gì nữa. Cô ghét điều đó. Như thể có ai đó cướp đi cả niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và chút hi vọng được là người ở bên anh trong những đêm Valentine. Cô ước gì có thể nói yêu anh nhưng sự tự kiêu của một đứa con gái chưa từng yêu ai khiến cô lui bước .
Anh vừa ra trường. Cô ghét phải tập làm quen lên thư viện một mình, đi học thêm một mình.Cô ghét phải cất những món quà Valentine mua cho anh vào hộc tủ. Cô ghét ý nghĩ anh chỉ coi cô như một cô em gái. Cô ghét sự nhút nhát mỗi khi cầm máy gọi cho anh. Cô ghét cảm giác tiếc nuối mỗi khi dập máy. Và đôi khi ý nghĩ một người con gái khác ở bên anh khiến cô ngộp thở trong s ự ghen tuông
Tiếng chuông báo tin nhắn khiến cô giật mình. Tin của anh. "Anh có chuyện đặc biệt muốn nói với em. Đừng có đi đâu đấy nhé. Chờ anh!". Chuyện đặc biệt? Tim cô đập mạnh. Ngọn lửa hi vọng tưởng sắp tàn bỗng như được gió thổi bùng lên. Cô tắt nhạc, thay một bộ đồ khác. Cảm giác đang chờ đợi thứ lớn nhất trong đời mình. Ba năm chờ đợi và bây giờ cô tràn đầy hi vọng để đợi anh.
"Bác làm ơn đi nhanh hơn được không ạ? Cháu đang vội quá". Chàng trai lo lắng giục người tài xế taxi. "Trời mưa to lắm. Đường trơn đi nhanh nguy hiểm đấy, chàng trai. Cô gái may mắn ấy có thể đợi mà". Người tài xế nở nụ cười trấn tĩnh. Chàng trai mỉm cười. Anh biết cô sẽ đợi anh nhưng anh thì không thể đợi. Đã lâu lắm rồi, anh đã chờ tới ngày hôm nay để nắm tay và nói với cô tình yêu của anh. Ba năm qua, cô bên anh lặng lẽ như một cô em gái nhỏ. Anh yêu cô. Yêu từ cái nhìn đầu tiên khi anh thấy cô trong bộ áo dài thiên thanh. Nhưng sự ngây thơ của cô khiến anh bắt mình chờ đợi. Để tới hôm nay khi nhận được giấy báo trúng tuyển vao công ty anh mơ ước anh mới bắt vội taxi để đến gặp cô. Anh muốn cùng cô chia sẻ hạnh phúc của anh. Hạnh phúc anh vì cô để cô gắng suốt 3 năm qua. Ba năm qua, anh đau khổ với ý nghĩ cô chỉ coi anh như một người anh nhưng anh vẫn hi vọng và chờ đợi. Anh đã chờ tới ngày ra trường, tới ngày tìm được một việc làm sẽ tỏ tình với cô. Dù anh chỉ nhận được lời từ chối đi chăng nữa. Nhưng giờ đây anh đang tràn đấy niềm tin. Tay anh nắm chặt điện thoại. SMS cô vừa gửi "EM CHỜ ANH".
Người lái xe như thấu hiểu nỗi lòng anh. Ông tăng tốc độ. Bỗng một bóng người lao qua trước mặt xe. Ông giật mình phanh gấp. Chiếc taxi bám chặt lấy mảnh đường trơn ướt nước mưa. Bóng người kia ngã dưới đất. Một luồng sáng rọi thẳng vào mặt khiến ông loá mắt, đánh mạnh tai lái theo phản xạ. CHiếc taxi lao thẳng ra đường như bị mất phanh.
Cô giật mình. Ngọn nến rơi xuống tay cô bỏng rát. Điện thoại reo. "Chắc anh báo đến muộn. Mưa to thế cơ mà" Cô tự trấn an. Cô nhấc máy, giong run run. Nhưng đầu dây bên kia không phải là anh. Họ gọi từ bệnh viện. Cô nghe thấy họ nói gì đó về tai nạn của anh. Rôi tai cô như ù đi. Và cô không biết gì nữa.
Bản tin sáng 15.2
....."Vụ tai nạn thảm khốc ở Ngã Ba Xanh đêm qua giữa một chiếc taxi và môt xe tải. Tai nạn được phỏng đoán do lái xe taxi mất lái khi tránh một người băng qua đường. Người lái xe hiện vẫn chưa tỉnh lại. Trên xe có một hành khách. Người này đã chết do mất máu quá nhiều. Những di vật còn sót lại đã được gửi lại nguời nhà nạn nhân......"
Ngã ba Xanh một ngày sau mưa lạnh và ẩm ướt. Cô cầm trong tay tấm thiệp Valentine đầu tiên và cuối cùng anh tặng cô.
"Anh đã chờ rất lâu để nói với em " Anh yêu em". Anh yêu em ngay từ khi thấy em trước tấm gương ở hành lang. Anh đã chờ đợi và giờ đây anh chắc chắc sẽ mang lại hạnh phúc cho em.Anh đã chờ em ba mùa Valentine và anh sắn sàng chờ em cả cuộc đời này. EM sẽ ở bên anh chứ? Anh yêu em!
Anh!"
Cô và anh đã chờ quá lâu. Cô bật khóc.

keo chanh
20-04-2007, 01:47 AM
Part II

Phố cuối đông. Lạnh. Cơn mưa chiều qua làm đường phố vẫn thoáng vẻ ẩm ướt và không khí đậm mùi ẩm của rêu. Cô kéo cao cổ áo. Thời tiết năm nay thật buồn cười. Giờ này 2 năm trước cô đang ở bên anh, tiú tít ăn kem trong cái nắng hiếm hoi. Còn bây giờ, cô thở dài, anh đã ở nơi nào xa lắm.
Đã gần 2 năm từ ngày anh ra đi. Cô dường như vẫn chưa tin số phận đã cướp anh đi đúng vào ngày lẽ ra cô phải thấy hạnh phúc nhất. Cô vẫn tưởng như anh đang trên đường đến với cô vào đêm mưa hôm ấy. Vẫn tưởng như anh sắp đến và nói với cô một điều đặc biệt. Vẫn tưởng như SMS anh bảo cô chờ anh mới được gửi ngay đêm qua. Và cô, vẫn như dòng tin cuối cùng nhắn cho anh, chờ anh quay lại.
Còn khoảng 12km nữa mới tới Ngã Ba Xanh. Cô ngả đầu tựa vào thành ghế. Chuyến đi Huế vừa rồi làm cô thấy mệt. Xuống tàu, cô vội bắt taxi. Cô muốn chia sẻ với anh cảm giác đi công tác về lần đầu tiên. Vì anh, cô không vào khách sạn làm như ý kiến ba mẹ. Cô muốn được làm công việc mà anh thích, đi tới những nơi anh muốn đi. Công ty nơi anh xin vào làm việc giờ là công ty cô. Ngày cầm tấm giấy báo trúng tuyển của anh trong đống tư trang được gửi lại cho thân nhân, cô đã hứa với lòng mình sẽ sống thay anh những ngày anh chưa được sống.
Ngã Ba Xanh chiều cuối tuần đông tới ngộp thở. Người với người chen nhau đi. Vội vã. Liệu có ai đó như cô, trong đám đông kia, đi tìm một người ở một nơi xa vắng như anh không nhỉ? Gốc cây xà cừ nơi góc phố đang mùa thay lá. Đường phố ồn ào ngoài kia cùng bầu không khí đặc quánh mùi xăng dầu dường như biến mất. Cô hít sâu mùi lá rụng. Dường như cô sống lại khoảng thời gian ngày xưa, khi lần đầu tiên đến đây, cầm trong tay tấm thiệp mang lời nhắn nhủ cuối cùng của anh. Tất cả như mới chỉ hôm qua. Cô ngẩng mặt nhìn nên tán cây thưa thớt. Lá vàng rụng nhưng lá xanh thì còn bé nhỏ quá. Những tán lá nâu vàng bên những lớp lá xanh non trông tội đến nao lòng. Một giọt nước rơi xuống má cô. Là sương hay nước mưa thôi. Từ lâu rồi cô không khóc nữa.
***

-Chuyến đi thế nào cô bé?
Cô giật mình ngẩng lên. Lân đứng trước mặt, tay vịn lên thành cabin. Cô gượng cười:
- Tốt anh ạ. Khách hàng đồng ý với kế hoạch bên mình. Chỉ chỉnh sửa chút xíu. Em sẽ báo với chị Liên sau.
- Chị Liên lên Tổng công ty rồi. Chắc hôm nay không về đâu. Chỉnh sửa gì em bảo anh rồi mai họp giao ban anh báo lại.
Lân dừng lại. Đôi mắt anh nhìn hút sâu vào mắt cô. Có cái gì đó trong mắt cô bé này, một nỗi buồn xa vời mà anh không thể bắt kịp. Nhận ra cái nhìn ấy, cô cúi mặt. Anh tiếp lời:
- Chị Liên dặn anh thế.
- Vâng. Em đánh máy xong sẽ mang bản chỉnh sửa sang phòng anh.
- Ừ. Cứ thế.
Lân đáp một câu hờ hững rồi quay đi. Anh nhận thấy cô đang bối rối. Anh rất muốn nhìn vào mắt cô khi cô như thế. Ít ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nỗi buồn mênh mang trong đôi mắt cô sẽ xa hơn bao giờ hết và anh sẽ không thấy bất lực khi nhìn vào đôi mắt ấy.
***

Lân là trưởng phòng nơi cô làm việc. Hơn cô 5 tuổi nhưng từ những gì anh ta làm và chỗ đứng của anh ta trong công ty thì năng lực của anh ta quả là đáng nể. Mọi người bàn tán về anh ta nhiều. Một vẻ ngoài lạ lẫm, đôi khi bất cần, anh ta là miếng mồi ngon cho bất cứ cô gái nào. Ngay trong cái phòng R&D ( Research an Development) này, có ít nhất 3 cô gái sẵn sàng tìm cách để có được anh ta. Nhưng anh ta hờ hững. Ít ra là mọi người nghĩ vậy hay anh ta tỏ ra như vậy.
Cô đứng trước cửa phòng Lân, ngại ngần. Ánh mắt anh ta nhìn ban sáng khiến cô không muốn bước vào căn phòng này chút nào. Nhưng tập tài liệu trên tay cần phải đưa, cô đưa tay gõ cửa.
- Vào đi. Giọng Lân lạnh lùng.
- Đây là những thay đổi khách hàng yêu cầu. Cô vừa bước vào vừa nói. Em đã đánh máy đầy đủ nhưng chưa báo cáo với chị Liên nên chưa sửa.
- Được rồi. Để trên bàn cho tôi. Lân nói mà không nhìn vào mặt cô.
Đột nhiên anh ta làm sao thế nhỉ? Cô thắc mắc nhưng nét mặt vẫn không thay đổi. Thái độ này làm cô thấy muốn ra khỏi phòng ngay lập tức.
- Em xin phép. Cô nói và quay người
- Tối nay em rảnh chứ?
Cô giật mình, quay mặt nhìn Lân. Anh ta ngồi đó, nhìn thẳng vào mắt cô. Có phải anh ta vừa hỏi cô không nhỉ?
- Tôi hỏi tối nay em rảnh chứ?
Anh ta nhắc lại. Mắt vẫn nhìn thẳng. Gương mặt lạnh không biến chuyển. "Có cái khỉ gì trong cái đầu anh ta vậy". Cô thầm nghĩ.
- Có chuyện gì ạ?
- Không ai dạy em là không được trả lời một câu hỏi bằng 1 câu hỏi khác à?
- Bản kế hoạch cần được chỉnh sửa và tôi sẽ ở lại làm tới khi xong. Có việc gì không, thưa trưởg phòng? Cô đổi giọng.
Cô đọc được chút ít sững sờ trong mắt Lân. Anh ta thôi nhìn cô. Tay vớ lấy tập tài liệu cô vừa đưa:
- Không có gì. Tôi xem xong sẽ chuyển ra. Tôi muốn thấy bản kế hoach chi tiết trong buổi họp giao ban ngày mai. Thôi, cô ra đi.
Cô bước vội ra ngoài. Khi cánh cửa sau lưng mình đóng lại cô mới thấy tim mình đập mạnh. Có chuyện gì với anh ta thế nhỉ? Chưa bao giờ cô thấy Lân lạ lùng thế. Cô thoáng rùng mình. Sau khi anh mất, chưa bao giờ cô có cảm giác này. Tim cô, tựa hồ như đã đóng băng, chỉ có 1 mình anh và không ai khác cả. Bước về phía hành lang, cô cần một cốc cafe nóng. Đêm nay sẽ là một đêm rất dài và cô không thể để mớ xúc cảm lung tung này phá hỏng buổi làm việc.
***

Lân đứng trước tấm kính nhìn từ phòng mình ra hành lang. Cô đi như chạy về phía căngtin. Anh nguyền rủa sự ngu ngốc của mình khi nãy. Anh đã có thể để cô đặt tài liệu rồi ra khỏi phòng nếu như cô không có vẻ lạnh lùng đến thế. Cô không nhìn anh, dù chỉ 1s, điều đó làm anh thấy mình tức giận. Và anh hỏi cô, chỉ là lời mời cô đi ăn tối, lời mời mà anh biết cô sẽ không nhận lời. Sự bất lực khi nhìn vào mắt cô khiến anh không còn đủ sức chịu đựng. Và không có đủ kiên nhẫn để chờ cô trả lời. Anh hành động như thể một gã chủ cục súc. Sau hôm nay, mối liên hệ mỏng manh giữa anh và cô có lẽ sẽ còn mong manh hơn nữa. Anh thở dài. Một đêm rất dài còn ở phía trước. Anh thèm xuống cantin lấy 1 ly cafe nhưng nỗi lo sợ gặp cô khiến anh ngăn mình lại.
Hai năm trước anh gặp cô trong đám tang Hùng. Khi ấy, cô đau khổ tưởng chừng có thể chết đi. Anh nhìn cô đứng bên mộ Hùng, trên tay là tấm thiệp Valentine. Không nước mắt nhưng đôi mắt cô phảng phất một sự tang thương tới rợn người. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, đột nhiên anh thấy tim mình nhói đau. "Hùng chết khi đến gặp cô ta" -lúc ấy anh nghĩ vì lí do ấy mà mình thấy tim quặn đau. Bẵng đi một thời gian, anh mới gặp cô trong buổi phỏng vấn xin việc. Và anh còn nhớ rõ câu trả lời của cô khi anh hỏi lí do cô đến xin việc " Có một người đã rất vui sướng khi nhận được việc ở công ty này. Và tôi muốn làm thay công việc mà anh ấy còn bỏ dở, sống thay anh ấy cuộc đời mà anh ấy chưa kịp sống". Đôi mắt cô ấy đã sáng bừng khi nói câu ấy. Cô nói về Hùng, anh biết. Anh và Hùng cùng trúng tuyển 1 ngày. Trong cái tối nhận được giấy báo, Hùng đã bỏ mặc anh, đón taxi để đến với cô. Nhưng... Giây phút ấy, khi nhìn vào đôi mắt sáng bừng của cô, anh biết mình muốn có cô trong cuộc đời này nhưng tình địch của anh, một người đã chết. Anh thấy mình đớn hèn khi nghĩ đến Hùng nhưng anh không thể không nghĩ tới cô.
***
Cô đứng trước gương. Valentine năm nay không mưa. Cô xoay người ngắm mình trong bộ váy 2 năm trước mặc để đợi anh. Hơi chật. Có lẽ cô béo lên. Anh lúc nào cũng mắng cô lười ăn. Giá anh nhìn thấy mình thế này. Cô vẫn ăn đủ bữa. Cô vẫn nghĩ, nếu bỏ ăn, khi gặp anh sẽ mắng cô là con mèo lười mất. Nhưng, một cơn đau quăn lên trong tim cô, lúc này, cô thèm được nghe anh mắng cô như thế biết bao. Cô thắp một ngọn nến, với tay bật đĩa nhạc. Chỉ cần trời mưa nữa thôi là sẽ giống như đêm Valentine năm nào, khi cô đợi anh. Đột nhiên cô nghĩ đến Lân. Mấy tháng gần đây anh ta đối xử với cô thật lạ. Những cử chỉ quan tâm của anh ta làm cô nhớ đên anh. Cô biết anh ta có tình cảm với cô. Nhưng bản thân cô không biết mình nghĩ gì nữa. Cô sợ đối mặt với anh ta, sợ nhìn vào mắt anh ta. Đôi mắt anh ta sâu như thể sẽ hút cả ánh mắt cô nếu cô nhìn vào đó. Lắc đầu xua đi những ý nghĩ chợt đến, cô mở điện thoại, tìm SMS của anh. Vẫn là dòng tin ấy:" "Anh có chuyện đặc biệt muốn nói với em. Đừng có đi đâu đấy nhé. Chờ anh!"". Cô như nghe tiếng tim mình đập rôn, nghe tiếng giật trên thái dương, nghe tiếng nước mắt lăn trên má, nghe tiếng anh gọi cô, nghe tiếng mưa, nghe tiếng chuông điện thoại của cái đêm oan nghiệt ấy. " Em đang chờ anh. Em sẽ không đi đâu cả. Em sẽ chờ anh". Cô bật khóc. Ngọn nến nhỏ những giọt sáp bỏng rát xuống tay. Những giọt nước mắt lăn trên má, thấm ướt đôi môi mím chặt. Điệu nhạc ngân lên trong đêm tối không còn tươi vui bỗng heo hắt, xa vắng. Đột nhiên, chuông báo tin nhắn. " Anh muốn gặp em. Có một việc quan trọng. Đến ngay nhé. Anh chờ. Quán Phố Cũ- Ngã Ba Xanh" . Chiếc điện thoại rơi xuống. Cô lao xuống nhà. Khuôn mặt thất thần nhưng mắt cô sáng bừng những tia rực rỡ. Ngoài trời, gió bắt đầu mạnh. Phía xa, những ánh chớp loé báo hiệu một cơn giông đang đến gần
***

Lân ngồi cô độc trong một góc quán. Đêm Valentine, quán đầy những cặp tình nhân tít tít bến nhau. Trên bàn, một ly rượu rỗng, một chai rượu dở, một bó hoa hồng, một hộp quà và... 2 chiếc thẻ sim. Anh không biết mình làm đúng hay sai nữa. Anh biết, cô đang đợi Hùng. Năm nay giỗ Hùng anh không tới nhà vào buổi tối để tránh cô như năm ngoái nữa. Anh muốn gặp cô. Anh không muốn chờ đợi nữa. Anh đủ kiên trì để chờ cô nhưng không đủ kiên nhẫn chứng kiến cô đau khổ. Chiếc thẻ sim lấy từ nhà Hùng nằm im lìm trên bàn. 2 năm qua, mẹ Hùng vẫn giữ nó. Bà vẫn tin con trai sẽ quay lai và cảm ơn bà đã giữ hộ mình. Lân đã bảo bà rằng anh sẽ dùng nó để thay Hùng mang lại hạnh phúc cho một người. Anh không sợ mình quyết định sai nhưng anh sợ sự tổn thương anh gây ra cho cô quá lớn.
***
Cô đến trước cửa quán " Phố Cũ". Đột nhiên cô thấy mình run. Trên đường tới đây cô đã nghĩ không biết mình sẽ làm gì. Khi đọc dòng tin gửi từ số máy anh cô như không tin vào mắt mình. Dường như là một cơn mơ, cô đang ở trong một cơn mơ hay tất cả việc xảy ra 2 năm qua chỉ là ác mộng? Cô thấy chân tay mình tê dại. Chân cô khuỵu xuống. Bàn tay theo phản xạ, bấu vào một thành xe. Cô thấy mắt mình hoa lên, tai văng vẳng tiếng mấy người trông xe gọi mình. Rồi cô thấy bóng ai đó, rất quen, chạy lại phía cô. Người ấy gọi tên cô trong hoảng hốt. Rồi tay cô nhẹ bẫng, người cô nhẹ bẫng. Và cô không biết gì nữa.
***
Ánh sáng đèn điện chói mắt. Cô thấy đầu váng vất. Cô muốn chống tay ngồi dậy nhưng bàn tay cô đang bị ai đó nắm chặt. Cô nhìn người đang ngồi gục cạnh giường cô. Bàn tay lớn và ấm áp. Đột nhiên, cô thấy rùng mình vội vã thu bàn tay lại.
- Em tỉnh rồi à? Lân khẽ khàng hỏi cô. Anh bất ngờ vì cái rút tay thình lình của cô mà tỉnh ngủ.
Cô không trả lời, hỏi lại
- Tôi đang ở đâu thế?
- Quán Phố cũ. Em bị choáng nên anh mươn tạm một căn phòng cho nhân viên của họ.
"Quán Phố Cũ". Cô bỗng giật mình, nhảy từ trên giường xuống đất, lao ra cửa
- Em đi đâu? Lân đưa tay giữ cô lại.
- Tránh ra. Tôi có hẹn .Cô hét vào mặt Lân, mắt loé lên những tia giận dữ.
- Em muốn tìm Hùng phải không? Lân nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt ấy đang ánh lên vẻ giận dữ xem lẫn ngạc nhiên. Cô nhìn anh như thắc mắc.
- Em đừng tìm nữa. Tin nhắn ấy không phải Hùng gửi đâu. Là anh gửi. Anh là bạn Hùng. Anh xin lỗi đã...
Lân chưa kịp nói hết câu, cô đã giằng mình thoát khỏi vòng tay anh, hét lên:
- Im đi. Anh nói dối.
Lân cũng hét lên. Bao nỗi lo lắng đã ép chặt lồng ngực anh đến độ không thể thở nỗi giờ bỗng tràn ra:
- Em im đi và nghe anh nói. Anh không nói dối. Anh đã lấy sim từ máy Hùng và nhắn cho em. Anh chỉ muốn em hãy quên nỗi ám ảnh về Hùng đi. Và anh...,Lân dừng lại nhìn sâu vào mắt cô, anh muốn nói anh yêu em. Anh yêu em ngay từ khi thấy em trong đam tang Hùng nhưng chỉ khi gặp em trong buổi phỏng vấn anh mới nhận ra. Đã 2 năm rồi, tại sao em không thể hiểu?
Cô nhìn anh, thẫn thờ. Sức lực trong cô bỗng dưng như biến mất. Cô bám tay vào thành giường, nước mắt từ đâu bỗng chảy ra mặn chát. Lân tiến lại gần cô. Nhưng bàn tay anh chưa kịp chạm vào tay cô thì cô đã vùng dậy, gạt anh ra, lao ra cửa.
***
Trời mưa lớn. Cơn giông giữa đêm Valentine sao mà khắc nghiệt. Cô vẫn chạy. Từng hạt mưa hất vào mặt hoà trôi nước mắt. " Anh ta nói dối. Nói dối. Hùng đang chờ mình. Mình đã để anh ấy chờ quá lâu. Mình đã lỡ hẹn nên anh ấy đã bỏ đi". Cô nghe tim mình cuộn lên cảm giác vừa nhói đau, vừa tức giận, vừa hối tiếc. " Anh ấy đã bỏ đi". Cô thấy răng mình cắn mạnh vào làn môi mỏng. Cây xà cừ đã ở ngay trước mặt. Tán lá đã xanh rì giờ đang nghiêng ngả trong mưa. Cô đứng dưới tán cây, ngẩng mặt nhìn lên. Hàng trăm hạt mưa đâm thẳng xuống khuôn mặt cô nhưng sao cô chỉ thấy tim mình như bị ngàn mũi kim đâm nát. Cô muốn hét lên, muốn hét to gọi tên anh. Nhưng miệng cô như dính chặt, chỉ có những tiếng nấc cố nén trong cổ họng đang hành hạ. Cô gục xuống. Cô đã không thể khóc mất rồi. Anh đã thật sự bỏ đi. Anh đã bỏ cô đi. Tóc cô bết nước mưa giờ trùm kín khuôn mặt, quấn vào miệng, quấn quanh cổ cô. Giờ thì sẽ chỉ có cô, mình cô cô đơn mà thôi. Một bóng người đến cạnh. Anh ta đứng câm lặng nhìn cô. Rồi đột nhiên anh ta cúi xuống, ôm lấy vai và kéo cô vào lòng mình. Cô không còn đủ sức mà phản kháng nữa.
- Hãy để Hùng ra đi. Em đừng níu giữ cậu ấy nữa. Đã 2 năm rồi. Đến lúc cậu ấy cần đến thế giới của mình. Hãy trả lại cuộc sống cho cậu ấy. Đến lúc em cần sống cuộc sống của em rồi.
Cô bật khóc. Nức nở. Như chưa từng được khóc. Nước mắt 2 năm qua vì anh giờ đây bỗng tuôn ra không cản nỗi. Cô gục đầu vào vai Lân. Cơn mưa đêm cuốn trôi hết những giọt nước mắt ấy. 2 năm qua chưa bao giờ cô thấy mình an toàn hơn lúc này. Những mệt mỏi ngày xưa sẽ theo nước mắt cùng cơn mưa này ra đi. Tất cả.
" Anh hãy ra đi và yên nghỉ. Em sẽ không níu giữ cuộc sống của anh nữa. Hùng ơi."

single1812
20-04-2007, 10:53 AM
Mình rất thích câu truyện này của bạn , nhưng đã kết thúc chưa?

keo chanh
21-04-2007, 07:41 AM
Thực ra ban đầu mình chỉ định viết phần I thôi nhưng rồi tự dưng lại có hứng nên viết phần II. Cũng không muốn để số phận cô gái như 1 dấu hỏi như thế. :D. Kết thuc phần II cô gái đã quên đc tình yêu ám ảnh mình nên chắc sẽ dừng truyện ở đó thôii. Có thể cô ấy yêu Lân hoăck ko nhưng quan trong là đã quên đc Hùng để sống hạnh phúc :D