be_be_be
12-04-2007, 01:19 AM
Nó cứ ngồi đấy, nhìn dòng nước lặng lẽ trôi. Nó ước…nó ước gì cuộc đời nó cũng êm đềm như thế…Nó và Quang vừa mới chia tay. Mà lạ thật, khi yêu nhau, nếu phải chia tay thì người ta phải đau khổ lắm chứ, vậy mà nó chẳng có chút gì gọi là đau khổ cả. Trái lại nó thấy nhẹ nhõm, thoải mái như vừa trút đi một gánh nặng…Nếu có thì đó chẳng qua chỉ là một nỗi buồn thoảng nhẹ qua tâm hồn nó mà thôi.
--------------------------*************------------------------------------
Từ khi nó biết nhận thức sự việc, nó chợt nhận thấy mình thật cô đơn. Ba mẹ nó suốt ngày cãi nhau, ba nó lúc nào cũng uống rượu, cờ bạc suốt đêm rồi về chửi mắng, đánh đập mẹ con nó. Nó buồn nhưng nó sợ. Nó sợ bố như sợ cọp, nó chỉ biết khóc và âm thầm nhìn cảnh bố nó đánh mẹ nó không thương tiếc. Thế rồi nó tự thu mình trong cái vỏ bọc của một đứa lầm lì, ít nói. Nó không giao thiệp nhiều, không muốn nói chuyện với ai ngoại trừ mấy đứa bạn thân của nó. Mỗi lần bố mẹ nó cãi nhau, nó lại có ý muốn đi thật xa, thật xa ngôi nhà này để không bao giờ phải nhìn thấy những cảnh tượng ấy. Nó luôn tỏ ra mình là một kẻ cứng cỏi, không chịu khuất phục dưới bất cứ điều gì. Nó chứng tỏ cho bọn bạn của nó thấy nó dũng cảm, không sợ bất cứ thứ gì bằng cách đi chơi thật khuya mới trở về nhà. Nó thích thế, nó thích lang thang trong bóng tối, thích nhấn chìm mình trong bóng tối để không phải về ngôi nhà kia-nơi đã bóp chết tuổi thơ của nó với đòn roi. Cứ thế, thời gian cứ trôi đi, còn nó thì vẫn mãi sống trong cái vỏ ốc của nó.
Ngày hôm đó, nó vừa đi học về thì bặt gặp nhà cửa tan hoang, mọi đồ đạc trong nhà bị ném tứ tung, mẹ nó đang ngồi lặng lẽ khóc, trên bàn là lá đơn li dị mà ba nó đã kí…Nó hiểu rằng việc này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng lòng nó vẫn đau nhói, tim nó như bị ai bóp nghẹt. Dù vậy nó không khóc. Nước mắt của nó đã cạn khô từ lâu rồi, đã không còn đủ sức để mà khóc tiếp nữa. Nó ra khỏi nhà, đi lang thang…Nó không biết đi đâu, nó đã mất phương hướng thật rồi. Tìm đến bọn bạn của nó ư? Không, nó không muốn đến bởi vì nó không muốn bọn bạn nó thấy nó yếu đuối….đến để làm gì hay là nó sẽ chỉ nhận được những ánh mắt thương hại…không nó ghét sự thương hại, nó không muốn bất cứ ai thương hại nó cả…Nó khóc…ôi nước mắt…vậy mà nó đã nghĩ nó không còn khóc được nữa cơ đấy.Nó cứ khóc, cứ đi ….
Bỗng trước mặt nó xuất hiện một nhóm thanh niên lạ mặt. Một thằng trong bọn chúng lên tiếng:
- Sao vậy cô em? Sao lại đi một mình giữa đêm tối thế nay? ối chà chà, lại còn nước mắt nữa kìa. Để anh lau giúp cho cô em nhé!
Nói rồi hắn tiến lại gần nó. Nó sợ nhưng vẫn quát lớn:
- CÁC NGƯỜi ĐỂ TÔI YÊN!
Rồi nó định bỏ chạy nhưng không kịp, một gã trong số chúng đã kịp thời tóm được nó. Chúng cười một cách man rợ:
- Sao lại bỏ chạy thế cô em? Ở lại đay chơi với bọn anh tối nay nhé! Đảm bảo cô em sẽ vui lên nhiều đấy!
- Không buông tôi ra không tôi kêu lên bây giờ!
- Kêu đi, kêu lên đi, sẽ chẳng có ai cứu cô em đâu, Hahaha….
- KHÔNGGG……
- Buông bạn ấy ra!
Bất chợt nó nghe thấy tiếng của ai đó. Giọng nói này….nghe quen quá! Nhưng tối quá, nó chẳng nhìn thấy gì cả.
- Thằng oắt con, dám xía vô chuyện của tụi này hả?Mày muốn chết chứ gì? Được, tao sẽ cho mày toại nguyện!
Nói rồi tên đó xông vào “người lạ mặt”. Nó chỉ nghe thấy người đó hét lên một tiếng rồi tên côn đồ ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn. Bọn kia thấy vậy liền xông vào cùng một lúc…Nó lo sợ cho người kia, liệu người ấy có chống lại nổi lũ côn đồ đó không???Nó hồi hộp theo dõi. Bỗng có một tên cầm cây gậy lớn định đánh lén đằng sau lưng nhưng nó đã kịp thời cảnh báo cho người đó biết:”cẩn thận đằng sau đó!”.May thay người ấy đỡ được nếu không thì ….nó khó có thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra! Một lúc sau,bọn côn đồ lần lượt bị đánh ngã rồi chạy biến mất, chỉ còn lại nó và người lạ mặt kia. Anh ta đến gần nó và nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Nó nhìn người đó và chợt thốt lên:
- trời ơi Quang, sao lại là cậu???
- Ừ mình đây, ngạc nhiên quá phải không?Quang mỉm cười-Cậu ổn chứ, có bị thương ở đâu không?
- Mình ổn cả, sao cậu biết mình ở đây?
- À lúc nãy mình thấy cậu lang thang một mình trên phố, chưa kịp gọi thì thấy cậu bị lũ thanh niên đó chặn đường. E có chuyện không ổn nên mình đã đi theo đến đây. Sao cậu lại đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?
- Chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, có những chuyện không thể nói dăm ba câu là hết được Quang à!
- Mình hiểu, hay để mình đưa cậu về nhé, đằng nào thì trời cũng đã khuya rồi.
Nó mỉm cười gật đầu. Học với Quang từ nhỏ, lại ngồi cùng Quang 2 năm nay mà nó chẳng hiểu gì về người bạn trai này cả. Nó chỉ biết Quang là một hot boy của trường,vừa đẹp trai, học giỏi lại ga lăng, có bao nhiêu cô gái vây quanh, và bây giờ nó còn biết cậu ta còn rất giỏi võ nữa. Nhưng tất cả đối với nó chỉ là con số 0 mà thôi. Nó chẳng để ý gì đến những điều ấy, nó vẫn cứ âm thầm sống trong cái vỏ bọc tự nó tạo ra.
- Lan này- Quang đột ngột hỏi.
- Hả?
- Cậu….cậu đang rất buồn về chuyện gia đình phải không?
- Sao….????Nó thực sự rất ngạc nhiên, không hiểu sao Quang lại biết điều ấy, bởi vì chuyện của nó chỉ có nó và Quỳnh- đứa bạn thân nhất của nó biết mà thôi.
- Mình đã hỏi Quỳnh về chuyện của cậu, mình hiểu và thông cảm với cậu. Lan à, Lan có thể chia sẻ với mình mọi buồn phiền của cậu được chứ?
- Quang à, mình….
- Quang hiểu là Lan lúc nào cũng sống trong cái vỏ ốc của Lan. Nhưng Lan có nghĩ cho những người quan tâm đến Lan không? Còn có Quỳnh, Hạnh và….cả Quang nữa, bọn mình đều rất lo cho Lan. Lan à, Quang muốn nói là….
- Thôi Quang đừng nói nữa, mình không muốn nghe gì cả. Mình cảm ơn Quang đã lo lắng cho mình nhưng mình không cần Quang phải bận tâm đâu. Mình biết tự lo cho bản thân. Đến nhà Lan rồi, Quang về đi kẻo muộn, một lần nữa cám ơn Quang về chuyện tối nay.
Nói rồi nó bước nhanh chân vào nhà, mặc cho Quang vẫn đứng đó nhìn nó với ánh mắt ái ngại. Nó sợ, nó rất sợ những lời như thế. Nó không muốn Quang thương hại nó, không muốn Quang quan tâm nó chỉ vì nó là một đứa trẻ bất hạnh.Nó về phòng, căn nhà lạnh lẽo quá. Từ khi nó được sinh ra, rất ít khi gia đình nó hoà thuận. Và mỗi lần có đựoc những giây phút quý giá ấy, nó vui lắm, hạnh phúc lắm nhưng vẫn lo lắng cho chuỗi ngày sắp tới. Nó cứ tự hỏi mình liệu những giây phút vui vẻ sẽ kéo dài được bao lâu hay chỉ như cơn gió thoảng qua, phút chốc sẽ tan thành mây khói???Nó cứ suy nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Ừ, cứ ngủ đi, ngủ để quên hết những gì đã và đang diễn ra… Gía như ngày mai thức dậy mọi chuyện sẽ khác thì tốt nhỉ, tất cả sẽ thay đổi và nó cũng sẽ thay đổi thì hay biết mấy! hoặc giả chăng nó cứ mãi đắm chìm trong những giấc mơ- những giấc mơ luôn tốt hơn ngoài đời thật phải không??Gía như ……
-----------------------*******************-------------------------------
Sáng hôm sau nó dậy thật sớm, ra khỏi nhà lúc mọi người còn chưa dậy. Nó không muốn gặp ai cả.”Liệu bố mẹ có lo lắng cho minh ko nhi?liệu họ có đi tìm mình ko?” Nó tự hỏi rồi lại gạt phăng ý nghĩ đó ”thôi quên đi, sẽ chẳng có chuyện đó đâu”.
- Lan, Lan ơi!
Nó nghe như có ai gọi nó. Quay lại thì chợt thấy Quang đang đạp xe tới.
- Quang à? Có chuyện gì vậy?
- Hiiii, sao Lan đi học sớm thế?
- Thì Quang cũng vậy mà.
- À, Quang định đến đón Lan đi học, không ngờ Lan lại đi sớm thế này.Hiiii, vẫn còn may Quang đến vừa kịp lúc. Lan lên xe đi.
………
- Lan có muốn đến trường ngay không? Hay tụi mình đi dạo một chút nha!
- Ừ, cũng được.
Nó ngồi sau xe Quang tận hưởng cái không khí mát lành, bình yên của buổi sớm. Đã lâu lắm rồi nó không có được cái cảm giác như thế này. Quang không nói gì, dường như cậu ấy cũng hiểu được tâm trạng của nó.
- Quang à, những lời hôm qua Quang nói là thật đấy chứ?
- Sao Lan lại hỏi vậy?
- Bởi vì mình có rất ít bạn. Quang….Quang có phải đang thương hại mình không? Nếu là vậy thì mình không cần Quang phải quan tâm đến mình nhiều như thế đâu. Mình sợ….
Nó chưa nói hết câu thì chợt Quang phanh gấp xe lại. Quang nói với vẻ mặt giận dữ:
- Sao Lan lại nói thế??? Sao Lan lại cho là Quang đang thương hại Lan? Chẳng lẽ Lan không hiểu cho tấm lòng của Quang ư?- Rồi Quang trầm giọng xuống-Mình đã quý Lan từ rất lâu rồi, từ hồi bọn mình còn bé xíu cơ. Ngày đó, Lan lúc nào cũng tỏ ra rất mạnh mẽ, dám đánh nhau với cả tên đầu gấu nhất trường….Mình lúc nào cũng dõi theo Lan nhưng Lan lại chẳng bao giờ để ý đến tình cảm của mình cả. Lan lúc nào cũng xây một tường rào vững chắc không một ai có thể xâm phạm được. Mình chỉ biết đứng ngoài mà nhìn vào trong, chỉ biết ngắm nhìn Lan ở bên ngoài, nhìn Lan buồn, Lan đau khổ mà chẳng thể nào chia sẻ cùng. Hai năm nay được ngồi cạnh Lan là mình cảm thấy thật hạnh phúc nhưng…Lan lại chẳng hề nói chuyện với mình lấy một tiếng. Tất cả mọi chuyện về Lan mình đều biết hết, chỉ là Lan chẳng bao giờ mở cửa trái tim mình…..
Nói đến đây, Quang bất chợt nhìn thấy đôi mắt ướt nhoà lệ của nó. Nó khóc, ngay cả bản thân nó cũng chẳng biết vì sao nó khóc nữa?Phải chăng vì nó đã và đang tự đánh mất đi những điều quý giá ở xung quanh nó???Nhìn nó khóc, Quang vội vã lau nước mắt cho nó, rối rít:
- Xin lỗi, xin lỗi vì đã làm Lan phải khóc thế này. Lan đừng khóc nữa, mình sẽ không nói gì nữa cả. Chúng ta đến trường nhé!
Rồi Quang lại đèo nó tới trường trên con đường quen thuộc, con đường mà hằng ngày ngày hai bữa nó vẫn đi lại. Nhưng sao hôm nay lại khác thế! Dường như nó đã khác, nó cảm thấy như đang bước vào cuộc sống mới- cuộc sống khắc hẳn trước kia, cuộc sống chỉ có những người bạn bên cạnh nó, chăm sóc cho nó, lo lắng cho nó…. Nó sẽ không phải cô đơn như trước nữa…Hình như ước mơ hôm qua của nó đã trở thành hiện thực: sau một giấc ngủ dài, tất cả sẽ thay đổi và cả nó cũng sẽ thay đổi……..
---------------------------------*****************----------------------------------
Đây là lần đầu mình viết truyện, có lẽ là tình tiết truyện rất nhàm chán nhưng mọi người cứ cho ý kiến nha!Mình sẽ rút kinh nghiệm lần sau!:D
--------------------------*************------------------------------------
Từ khi nó biết nhận thức sự việc, nó chợt nhận thấy mình thật cô đơn. Ba mẹ nó suốt ngày cãi nhau, ba nó lúc nào cũng uống rượu, cờ bạc suốt đêm rồi về chửi mắng, đánh đập mẹ con nó. Nó buồn nhưng nó sợ. Nó sợ bố như sợ cọp, nó chỉ biết khóc và âm thầm nhìn cảnh bố nó đánh mẹ nó không thương tiếc. Thế rồi nó tự thu mình trong cái vỏ bọc của một đứa lầm lì, ít nói. Nó không giao thiệp nhiều, không muốn nói chuyện với ai ngoại trừ mấy đứa bạn thân của nó. Mỗi lần bố mẹ nó cãi nhau, nó lại có ý muốn đi thật xa, thật xa ngôi nhà này để không bao giờ phải nhìn thấy những cảnh tượng ấy. Nó luôn tỏ ra mình là một kẻ cứng cỏi, không chịu khuất phục dưới bất cứ điều gì. Nó chứng tỏ cho bọn bạn của nó thấy nó dũng cảm, không sợ bất cứ thứ gì bằng cách đi chơi thật khuya mới trở về nhà. Nó thích thế, nó thích lang thang trong bóng tối, thích nhấn chìm mình trong bóng tối để không phải về ngôi nhà kia-nơi đã bóp chết tuổi thơ của nó với đòn roi. Cứ thế, thời gian cứ trôi đi, còn nó thì vẫn mãi sống trong cái vỏ ốc của nó.
Ngày hôm đó, nó vừa đi học về thì bặt gặp nhà cửa tan hoang, mọi đồ đạc trong nhà bị ném tứ tung, mẹ nó đang ngồi lặng lẽ khóc, trên bàn là lá đơn li dị mà ba nó đã kí…Nó hiểu rằng việc này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng lòng nó vẫn đau nhói, tim nó như bị ai bóp nghẹt. Dù vậy nó không khóc. Nước mắt của nó đã cạn khô từ lâu rồi, đã không còn đủ sức để mà khóc tiếp nữa. Nó ra khỏi nhà, đi lang thang…Nó không biết đi đâu, nó đã mất phương hướng thật rồi. Tìm đến bọn bạn của nó ư? Không, nó không muốn đến bởi vì nó không muốn bọn bạn nó thấy nó yếu đuối….đến để làm gì hay là nó sẽ chỉ nhận được những ánh mắt thương hại…không nó ghét sự thương hại, nó không muốn bất cứ ai thương hại nó cả…Nó khóc…ôi nước mắt…vậy mà nó đã nghĩ nó không còn khóc được nữa cơ đấy.Nó cứ khóc, cứ đi ….
Bỗng trước mặt nó xuất hiện một nhóm thanh niên lạ mặt. Một thằng trong bọn chúng lên tiếng:
- Sao vậy cô em? Sao lại đi một mình giữa đêm tối thế nay? ối chà chà, lại còn nước mắt nữa kìa. Để anh lau giúp cho cô em nhé!
Nói rồi hắn tiến lại gần nó. Nó sợ nhưng vẫn quát lớn:
- CÁC NGƯỜi ĐỂ TÔI YÊN!
Rồi nó định bỏ chạy nhưng không kịp, một gã trong số chúng đã kịp thời tóm được nó. Chúng cười một cách man rợ:
- Sao lại bỏ chạy thế cô em? Ở lại đay chơi với bọn anh tối nay nhé! Đảm bảo cô em sẽ vui lên nhiều đấy!
- Không buông tôi ra không tôi kêu lên bây giờ!
- Kêu đi, kêu lên đi, sẽ chẳng có ai cứu cô em đâu, Hahaha….
- KHÔNGGG……
- Buông bạn ấy ra!
Bất chợt nó nghe thấy tiếng của ai đó. Giọng nói này….nghe quen quá! Nhưng tối quá, nó chẳng nhìn thấy gì cả.
- Thằng oắt con, dám xía vô chuyện của tụi này hả?Mày muốn chết chứ gì? Được, tao sẽ cho mày toại nguyện!
Nói rồi tên đó xông vào “người lạ mặt”. Nó chỉ nghe thấy người đó hét lên một tiếng rồi tên côn đồ ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn. Bọn kia thấy vậy liền xông vào cùng một lúc…Nó lo sợ cho người kia, liệu người ấy có chống lại nổi lũ côn đồ đó không???Nó hồi hộp theo dõi. Bỗng có một tên cầm cây gậy lớn định đánh lén đằng sau lưng nhưng nó đã kịp thời cảnh báo cho người đó biết:”cẩn thận đằng sau đó!”.May thay người ấy đỡ được nếu không thì ….nó khó có thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra! Một lúc sau,bọn côn đồ lần lượt bị đánh ngã rồi chạy biến mất, chỉ còn lại nó và người lạ mặt kia. Anh ta đến gần nó và nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Nó nhìn người đó và chợt thốt lên:
- trời ơi Quang, sao lại là cậu???
- Ừ mình đây, ngạc nhiên quá phải không?Quang mỉm cười-Cậu ổn chứ, có bị thương ở đâu không?
- Mình ổn cả, sao cậu biết mình ở đây?
- À lúc nãy mình thấy cậu lang thang một mình trên phố, chưa kịp gọi thì thấy cậu bị lũ thanh niên đó chặn đường. E có chuyện không ổn nên mình đã đi theo đến đây. Sao cậu lại đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?
- Chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, có những chuyện không thể nói dăm ba câu là hết được Quang à!
- Mình hiểu, hay để mình đưa cậu về nhé, đằng nào thì trời cũng đã khuya rồi.
Nó mỉm cười gật đầu. Học với Quang từ nhỏ, lại ngồi cùng Quang 2 năm nay mà nó chẳng hiểu gì về người bạn trai này cả. Nó chỉ biết Quang là một hot boy của trường,vừa đẹp trai, học giỏi lại ga lăng, có bao nhiêu cô gái vây quanh, và bây giờ nó còn biết cậu ta còn rất giỏi võ nữa. Nhưng tất cả đối với nó chỉ là con số 0 mà thôi. Nó chẳng để ý gì đến những điều ấy, nó vẫn cứ âm thầm sống trong cái vỏ bọc tự nó tạo ra.
- Lan này- Quang đột ngột hỏi.
- Hả?
- Cậu….cậu đang rất buồn về chuyện gia đình phải không?
- Sao….????Nó thực sự rất ngạc nhiên, không hiểu sao Quang lại biết điều ấy, bởi vì chuyện của nó chỉ có nó và Quỳnh- đứa bạn thân nhất của nó biết mà thôi.
- Mình đã hỏi Quỳnh về chuyện của cậu, mình hiểu và thông cảm với cậu. Lan à, Lan có thể chia sẻ với mình mọi buồn phiền của cậu được chứ?
- Quang à, mình….
- Quang hiểu là Lan lúc nào cũng sống trong cái vỏ ốc của Lan. Nhưng Lan có nghĩ cho những người quan tâm đến Lan không? Còn có Quỳnh, Hạnh và….cả Quang nữa, bọn mình đều rất lo cho Lan. Lan à, Quang muốn nói là….
- Thôi Quang đừng nói nữa, mình không muốn nghe gì cả. Mình cảm ơn Quang đã lo lắng cho mình nhưng mình không cần Quang phải bận tâm đâu. Mình biết tự lo cho bản thân. Đến nhà Lan rồi, Quang về đi kẻo muộn, một lần nữa cám ơn Quang về chuyện tối nay.
Nói rồi nó bước nhanh chân vào nhà, mặc cho Quang vẫn đứng đó nhìn nó với ánh mắt ái ngại. Nó sợ, nó rất sợ những lời như thế. Nó không muốn Quang thương hại nó, không muốn Quang quan tâm nó chỉ vì nó là một đứa trẻ bất hạnh.Nó về phòng, căn nhà lạnh lẽo quá. Từ khi nó được sinh ra, rất ít khi gia đình nó hoà thuận. Và mỗi lần có đựoc những giây phút quý giá ấy, nó vui lắm, hạnh phúc lắm nhưng vẫn lo lắng cho chuỗi ngày sắp tới. Nó cứ tự hỏi mình liệu những giây phút vui vẻ sẽ kéo dài được bao lâu hay chỉ như cơn gió thoảng qua, phút chốc sẽ tan thành mây khói???Nó cứ suy nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Ừ, cứ ngủ đi, ngủ để quên hết những gì đã và đang diễn ra… Gía như ngày mai thức dậy mọi chuyện sẽ khác thì tốt nhỉ, tất cả sẽ thay đổi và nó cũng sẽ thay đổi thì hay biết mấy! hoặc giả chăng nó cứ mãi đắm chìm trong những giấc mơ- những giấc mơ luôn tốt hơn ngoài đời thật phải không??Gía như ……
-----------------------*******************-------------------------------
Sáng hôm sau nó dậy thật sớm, ra khỏi nhà lúc mọi người còn chưa dậy. Nó không muốn gặp ai cả.”Liệu bố mẹ có lo lắng cho minh ko nhi?liệu họ có đi tìm mình ko?” Nó tự hỏi rồi lại gạt phăng ý nghĩ đó ”thôi quên đi, sẽ chẳng có chuyện đó đâu”.
- Lan, Lan ơi!
Nó nghe như có ai gọi nó. Quay lại thì chợt thấy Quang đang đạp xe tới.
- Quang à? Có chuyện gì vậy?
- Hiiii, sao Lan đi học sớm thế?
- Thì Quang cũng vậy mà.
- À, Quang định đến đón Lan đi học, không ngờ Lan lại đi sớm thế này.Hiiii, vẫn còn may Quang đến vừa kịp lúc. Lan lên xe đi.
………
- Lan có muốn đến trường ngay không? Hay tụi mình đi dạo một chút nha!
- Ừ, cũng được.
Nó ngồi sau xe Quang tận hưởng cái không khí mát lành, bình yên của buổi sớm. Đã lâu lắm rồi nó không có được cái cảm giác như thế này. Quang không nói gì, dường như cậu ấy cũng hiểu được tâm trạng của nó.
- Quang à, những lời hôm qua Quang nói là thật đấy chứ?
- Sao Lan lại hỏi vậy?
- Bởi vì mình có rất ít bạn. Quang….Quang có phải đang thương hại mình không? Nếu là vậy thì mình không cần Quang phải quan tâm đến mình nhiều như thế đâu. Mình sợ….
Nó chưa nói hết câu thì chợt Quang phanh gấp xe lại. Quang nói với vẻ mặt giận dữ:
- Sao Lan lại nói thế??? Sao Lan lại cho là Quang đang thương hại Lan? Chẳng lẽ Lan không hiểu cho tấm lòng của Quang ư?- Rồi Quang trầm giọng xuống-Mình đã quý Lan từ rất lâu rồi, từ hồi bọn mình còn bé xíu cơ. Ngày đó, Lan lúc nào cũng tỏ ra rất mạnh mẽ, dám đánh nhau với cả tên đầu gấu nhất trường….Mình lúc nào cũng dõi theo Lan nhưng Lan lại chẳng bao giờ để ý đến tình cảm của mình cả. Lan lúc nào cũng xây một tường rào vững chắc không một ai có thể xâm phạm được. Mình chỉ biết đứng ngoài mà nhìn vào trong, chỉ biết ngắm nhìn Lan ở bên ngoài, nhìn Lan buồn, Lan đau khổ mà chẳng thể nào chia sẻ cùng. Hai năm nay được ngồi cạnh Lan là mình cảm thấy thật hạnh phúc nhưng…Lan lại chẳng hề nói chuyện với mình lấy một tiếng. Tất cả mọi chuyện về Lan mình đều biết hết, chỉ là Lan chẳng bao giờ mở cửa trái tim mình…..
Nói đến đây, Quang bất chợt nhìn thấy đôi mắt ướt nhoà lệ của nó. Nó khóc, ngay cả bản thân nó cũng chẳng biết vì sao nó khóc nữa?Phải chăng vì nó đã và đang tự đánh mất đi những điều quý giá ở xung quanh nó???Nhìn nó khóc, Quang vội vã lau nước mắt cho nó, rối rít:
- Xin lỗi, xin lỗi vì đã làm Lan phải khóc thế này. Lan đừng khóc nữa, mình sẽ không nói gì nữa cả. Chúng ta đến trường nhé!
Rồi Quang lại đèo nó tới trường trên con đường quen thuộc, con đường mà hằng ngày ngày hai bữa nó vẫn đi lại. Nhưng sao hôm nay lại khác thế! Dường như nó đã khác, nó cảm thấy như đang bước vào cuộc sống mới- cuộc sống khắc hẳn trước kia, cuộc sống chỉ có những người bạn bên cạnh nó, chăm sóc cho nó, lo lắng cho nó…. Nó sẽ không phải cô đơn như trước nữa…Hình như ước mơ hôm qua của nó đã trở thành hiện thực: sau một giấc ngủ dài, tất cả sẽ thay đổi và cả nó cũng sẽ thay đổi……..
---------------------------------*****************----------------------------------
Đây là lần đầu mình viết truyện, có lẽ là tình tiết truyện rất nhàm chán nhưng mọi người cứ cho ý kiến nha!Mình sẽ rút kinh nghiệm lần sau!:D