mimozia
04-04-2007, 09:26 PM
chiều bườn nỗi buồn cứ miên man keo dài bao ngạy.Tôi tự hỏi đến bao giơ tôi mới không còn cảm giác bùn nữa,Có lẽ lafkhoong, không bao giờ hết dựt. Bởi vì sao ư , rất đơn giản vì từ lúc tôi sinh ra cho đến giờ tui chang bao giờ cảm thấy vui cả ,tui chỉ thấy một nỗi u uất cứ đè nặng trong tâm tưởng tui từng ngày từng giờ , thậm chí cả lúc tui thức cũng như lúc tuii ngủ
CHIỀU BÙN
chưa bao giờ tui lại cam thấy bất mãn, bất cần như bây giờ ,,tui thật sư muốn buông xuôi tất cả nhưng mà hiện thực ko cho phep tui làm như vậy ,,tui buộc phải gồng mình nên để chịu đưng... nhiều lúc tui cảm thấy tui gượng gạo và dả đối ngay với chính bản thân minh..sống dậ dờ như một cái bóng ,,,sống cho qua ngày đoạn thang... sống ko có nghĩa là sống
CHIỀU BÙN!!!!!!
đến tuổi tui người ta sống hết mình yêu hết mình còn với tui.tui chẳng gì ca..tui chỉ cảm tháy mình tổn thương wua nhiều ma ko phải là tất ca......gia dình bạn bè, sự nghiêp........bây giờ thật sự tui ko có niềm tin,...niềm tin đã mất trong tui từ bao giờ tui cung chẳng còn nhớ nữa
CHIỀU NGỘT NGẠT
sao bỗng dưng tui lại muốn nói chuyện voái một người vậy/???....taik sao????tại sao ha???....ko tui ko thể cho dù bây giờ tui rất muôn....tui dã cho người ta ự bình yên hạnh phuc tui ko co quyền lam hỏng no cho dù chỉ lad trong suy nghĩ
tui hạn đời nhưng tui ko hận người đc.....tại sao?????nhiều lúc tui cũng muốn bộc lộ những suy nghĩ của mình nhưng chưa bao giò tuilamf đc điều đó ca...vì tui ko phải là người đến đầu tiên cũng ko phải la người ở lại sae cùng
tui biết wua nhiều và bây giờ tui đang dằn vặt vì cái biết nhiều ây...phải chăng tất cả con gái sắc sáo một chút đều chung một số phận
tui bùn
mọi người thăc mác tại sao tui ko chia sẻ điều này... ko phai \tui ko muonos chia sẻ ,,ko muôn tui bớt bun... nhưng tui ko muốn mộ chút tinh cảm thừa một sự thương hại tui sợ sự vay mườn tình cảm ây......... mình dã khổ kéo theo người khác khổ làm chi...... caiis tui cần ở ho là không nên biết wuas nhbhieeu về bản thân tui.........
CHIỀU BÙN
chưa bao giờ tui lại cam thấy bất mãn, bất cần như bây giờ ,,tui thật sư muốn buông xuôi tất cả nhưng mà hiện thực ko cho phep tui làm như vậy ,,tui buộc phải gồng mình nên để chịu đưng... nhiều lúc tui cảm thấy tui gượng gạo và dả đối ngay với chính bản thân minh..sống dậ dờ như một cái bóng ,,,sống cho qua ngày đoạn thang... sống ko có nghĩa là sống
CHIỀU BÙN!!!!!!
đến tuổi tui người ta sống hết mình yêu hết mình còn với tui.tui chẳng gì ca..tui chỉ cảm tháy mình tổn thương wua nhiều ma ko phải là tất ca......gia dình bạn bè, sự nghiêp........bây giờ thật sự tui ko có niềm tin,...niềm tin đã mất trong tui từ bao giờ tui cung chẳng còn nhớ nữa
CHIỀU NGỘT NGẠT
sao bỗng dưng tui lại muốn nói chuyện voái một người vậy/???....taik sao????tại sao ha???....ko tui ko thể cho dù bây giờ tui rất muôn....tui dã cho người ta ự bình yên hạnh phuc tui ko co quyền lam hỏng no cho dù chỉ lad trong suy nghĩ
tui hạn đời nhưng tui ko hận người đc.....tại sao?????nhiều lúc tui cũng muốn bộc lộ những suy nghĩ của mình nhưng chưa bao giò tuilamf đc điều đó ca...vì tui ko phải là người đến đầu tiên cũng ko phải la người ở lại sae cùng
tui biết wua nhiều và bây giờ tui đang dằn vặt vì cái biết nhiều ây...phải chăng tất cả con gái sắc sáo một chút đều chung một số phận
tui bùn
mọi người thăc mác tại sao tui ko chia sẻ điều này... ko phai \tui ko muonos chia sẻ ,,ko muôn tui bớt bun... nhưng tui ko muốn mộ chút tinh cảm thừa một sự thương hại tui sợ sự vay mườn tình cảm ây......... mình dã khổ kéo theo người khác khổ làm chi...... caiis tui cần ở ho là không nên biết wuas nhbhieeu về bản thân tui.........