Xem đầy đủ chức năng : ::::: Vô Tình :::::
::Đông Tà::
13-03-2007, 09:11 AM
Chà chà....hum kia đang i ngoài đường chợt nghe có tiếng hát hem biết từ âu vọng lại :so_funny: nghe hay thật :blushing: một bài hát hay mà mình đã từng rất thích....lèm tâm hồn âm nhạc trong mình lại một lần nữa dậy sóng :so_funny: hình như ai cũng nghe nhạc theo 1 thể loại nào đó nhất định :sr: còn mình khác ngừi thật...chỉ cần bài hát đó hay là nghe là thích thoai :so_funny: hem cần quan tâm ai hát hay thể loại làm gì cho mệt đầu :so_funny: thoy.........hem nói nữa chạy i nghe nhạc ây...:chayle:
http://www.mediamax.com/motxule/FileManager/DoiEmLaCanhBuom.wma
Giọt Sương
13-03-2007, 09:29 AM
ấy ơi ??????????????ấy làm gì với cái chữ ký thế kia ????????lúc nãy tớ nhìn cứ tưởng mình nhìn nhầm !!!!!! giờ...................:dien::meo:.............
::Đông Tà::
14-03-2007, 05:54 AM
Giọt sương: bạn thấy sao :so_funny: với mình thì đó là sở thích :so_funny:
Sành sõi.......sao ai cũng muốn mình là một con ngừi sành sõi vậy ?
*Kep.No*
15-03-2007, 08:18 AM
oài pâpa tahy chữ kí đi nhìn ngứa mét :so_funny:
::Đông Tà::
17-03-2007, 02:36 AM
http://www.mediamax.com/motxule/FileManager/Yeu Mot Nguoi - Luu Bich.wma
Yêu Một Người
Yêu một người nên nhớ một người
Những ngày vui đã qua đi rồi
Giữa đêm lạnh, từng cơn bão vẫn xoay trong hồn
Xa một người nên khóc một người
Dẫu ân ái đến nay không trọn
Mộng trăm năm sẽ cho ta những phút ngỡ ngàng thế thôi
Mộng rơi giữa thềm hoa
Mộng sao vẫn cay đắng xót xa
Rượu cay có mình ta
Uống cho cạn nỗi đau muôn đời
Mộng rơi giữa đời ta
Mộng như những cánh én thướt tha
Chiều nay có mình ta
Với cơn sầu
Yêu một người nên nhớ một người
Suối lệ rơi giữa đêm vô tận
Tiếc chi một vòng tay đã cách xa phương trời
Xa một người nên khóc một người
Câu hẹn xưa chớ nên mong đợi
Tình yêu ơi hãy cho nhau khúc hát lỡ làng thế thôi
=~> PampeliskA <~=
17-03-2007, 02:37 AM
ấy đang iu àh:so_funny:
chú mừng :clap:
::Đông Tà::
21-03-2007, 08:55 AM
NT & Kiu: Tà chỉ thích chứ chưa iu :so_funny:
CÂY
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi.
Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy. Tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt ba năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và... tôi đã làm cô ấy khóc suốt ba năm đó.
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói "Cứ tự nhiên!" trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ…và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự “shock”, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi một ngày sau đó:
Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại.
::Đông Tà::
21-03-2007, 09:01 AM
LÁ
Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. Ba năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn… cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại...
::Đông Tà::
21-03-2007, 09:16 AM
GIÓ
Tôi thích một cô gái được gọi là Lá. Bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vắng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới, tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi.
"Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu"
"Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây"
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng bốn tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy "Em sao vậy, sao em không nói gì hết vậy?", cô ấy nói "Đầu của em đau lắm" - "Hả?", tôi không tin vào tai mình. "Đầu em đau lắm!" cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng…
Và từ hôm đó… chúng tôi là một cặp.
Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...
..:>.<Mắt Một Mí>.<:..
21-03-2007, 09:25 AM
Bạn tÀ Ơy :so_funny: ..... kIu gỌi bẠn lÀ XU :so_funny: .... mÌnH wEn wÁ :so_funny: ... nHg kO bIếT áY áY lÀ aI :anhPha:
pe'_panda_iu
21-03-2007, 09:38 AM
ngùi đọc xong thấy thương cho hoàn cảnh của mình quá tà ui
º°¨Ảo¨°º
21-03-2007, 09:52 AM
... nậy hồn cái chữ ký kủa ông này...:meo:
::Đông Tà::
23-03-2007, 09:21 AM
Mí: ah.....áy áy là Tà :so_funny:
Panda: Hoàn cảnh của ấy thía nào :rain:
Fan: Giờ hết òy koan :cr:
Kiu: xu hít đau mắt òy :huglove: Tà post bài đó vì đó là câu chuyện Tà rất thích và thấy rất có ý nghĩa :blushing: ah....uhm...giấc mơ ít khi nào thành sự thật lắm kiu oy :om:
Trang Sassy
23-03-2007, 11:46 PM
:huglove: tớ bik bạn Tà làh ai roài :om:
::Đông Tà::
27-03-2007, 09:39 AM
Bạn Alek sao bít zạ :blushing:
KHAO KHÁT TÌNH YÊU CỦA EM
Đó là một ngày mùa đông năm 1942. Bầu trời xám xịt và ảm đạm, tiết trời lạnh buốt đến cắt da. Nhưng ngày hôm ấy chẳng khác gì so với những ngày khác trong trại tập trung này của Đức quốc xã. Tôi đứng im, người run cầm cập trong bộ quần áo cũ rách bươm, lòng không khỏi hoài nghi tại sao cơn ác mộng này lại ập xuống trên số phận bé nhỏ của tôi. Tôi vẫn còn là một cậu bé. Lẽ ra tôi phải được chơi đùa cùng bạn bè; lẽ ra tôi phải được cắp sách đến trường; lẽ ra tôi có quyền hy vọng tương lai tươi sáng ở phía trước, được trưởng thành và xây dựng cho mình một gia đình hạnh phúc. Nhưng những giấc mơ ấy chỉ dành cho những ai đang sống, mà tôi không còn may mắn làm một người sống nữa. Thay vào đó, tôi hầu như đã chết. Tôi phải giành giật sự sống từng ngày từng giờ một kể từ khi tôi bị bắt ra khỏi nhà và bị dồn vào chốn này cùng hàng chục người Do Thái khác. Liệu ngày mai tôi có còn sống không? Hay ngay đêm nay tôi sẽ bị đưa đến lò hơi ngạt?...
Tôi lặng lẽ đi đi lại lại gần hàng rào dây thép gai, cố giữ ấm cho cơ thể gầy còm ốm yếu. Tôi đang đói và cũng chẳng nhớ mình đói từ bao giờ. Tôi chỉ biết một điều: tôi luôn luôn đói. Đối với chúng tôi, được ăn những món bình thường chẳng khác gì một giấc mơ xa vời. Càng ngày càng có nhiều người lặng lẽ từ biệt cõi tạm về thế giới bên kia. Ngay cả quá khứ êm đềm hạnh phúc cũng chỉ là một giấc mơ xa vời, bởi vậy càng ngày tôi càng chìm sâu vào thất vọng chán chường. Bất chợt tôi nhìn thấy bóng dáng một cô bé đang rảo bước phía bên kia hàng rào kẽm gai. Cô bé bỗng dừng lại nhìn tôi bằng đôi mắt hồn nhiên. Đôi mắt ấy dường như muốn nói, cô bé hiểu tình cảnh của tôi nhưng cô không biết vì sao tôi lại ở chốn này. Tôi muốn quay mặt đi, cảm thấy xấu hổ vì một đứa con gái lạ hoắc nhìn tôi như thế. Nhưng lạ thay, mắt tôi cứ dán chặt vào khuôn mặt cô bé.
Thế rồi cô bé thọc tay vào túi áo lấy ra một trái táo màu hồng. Một trái táo còn tươi và bóng láng trông thật ngon mắt. Ồ, lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy một trái táo ngon lành đến thế! Đoạn cô bé thận trọng nhìn quanh và với nụ cười đắc thắng, cô nhanh tay ném trái táo qua bờ rào. Tôi chạy lại nhặt lấy trái táo, nắm khư khư trong đôi bàn tay lạnh cóng đang run bầm bật. Trong thế giới như đã chết của tôi, trái táo này là biểu hiện của sự sống và tình yêu. Tôi ngước mắt nhìn lên đúng lúc bóng cô bé vừa mất hút.
Ngày hôm sau, tôi không thể ngăn nổi chính mình. Tôi như bị một lực hút vô hình nào đó kéo đến chỗ bờ rào kia vào giờ ấy. Có phải tôi quá ngốc nghếch khi hy vọng cô bé sẽ trở lại? Chắc chắn là ngốc nghếch. Nhưng ở chốn địa ngục trần gian này, tôi nâng niu từng hy vọng cỏn con. Cô bé ấy đã trao cho tôi niềm hy vọng và tôi cần phải giữ gìn.
Nhưng thật không ngờ, cô bé ấy lại đến. Và một lần nữa, cô bé đem cho tôi một trái táo, ném qua hàng rào cùng nụ cười ngọt ngào như hôm trước. Lần này tôi bắt lấy trái táo, vội vã đưa lên cho cô bé thấy. Đôi mắt cô bé chơm chớp. Cô bé đang thương hại tôi chăng? Có lẽ vậy. Dầu sao chuyện đó cũng không đáng để tôi bận tâm. Tôi chỉ sung sướng được ngắm nhìn cô bé. Và đó cũng là lần đầu tiên kể từ lâu lắm rồi, tôi cảm thấy trái tim mình thổn thức vì xúc động.
Suốt bảy tháng trời, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau như vậy. Thi thoảng chúng tôi vội vã trao đổi vài câu nói ngắn gọn, thường thì cô bé đem cho tôi một trái táo. Nhưng cô bé cho tôi nhiều thứ hơn cái bụng đói meo của tôi cần thức ăn. Cô bé như một thiên thần từ trời giáng xuống trần để chăm sóc linh hồn đang chết dần chết mòn của tôi. Và tôi biết mình cũng phần nào nuôi dưỡng tâm hồn của cô bé ấy.
Rồi một ngày nọ, tôi nghe được hung tin. Chúng tôi sắp bị đưa lên tàu chuyển sang một trại tập trung khác. Như thế nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc đối với chúng tôi.
Ngày tiếp theo, khi tôi chào tạm biệt cô bé, trái tim tôi đau nhói như muốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Tôi hầu như chẳng nói được những gì cần nói. “Ngày mai đừng đem táo đến cho anh nữa,” tôi dặn dò cô bé, “anh sắp bị đưa sang một trại khác rồi! Chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn gặp lại nhau nữa!” Quay mặt đi trước khi mất bình tĩnh, tôi cố chạy nhanh ra xa hàng rao, xa cô bé. Tôi biết nếu mình ngoảnh mặt nhìn lại, chắc chắn cô bé sẽ thấy hai dòng nước mắt dàn dụa trên má tôi.
Tháng ngày tiếp tục trôi qua trong cơn ác mộng. Thế nhưng những kỷ niệm về cô bé ấy đã trợ lực cho tôi vượt qua bao nỗi sợ hãi, đau đớn và cả thất vọng nữa. Trong trí óc non nớt của tôi luôn ẩn hiện đôi mắt ngây thơ và khuôn mặt hồn nhiên của cô bé. Tai tôi như vẫn nghe lời nói dịu dàng của em và môi tôi như còn nếm được hương vị ngọt ngào của những trái táo ngày nào.
Bỗng một ngày, một ngày như thế, cơn ác mộng đến hồi tan biến đi vì chiến tranh đã kết thúc. Những ai trong trại chúng tôi còn sóng sót đều được trả tự do. Tôi mất tất cả mọi thứ quý giá nhất trên đời, kể cả gia đình yêu dấu. Nhưng những kỷ niệm đẹp về cô bé vẫn còn sống mãi. Tôi mang theo hoài niệm ấy trong trái tim mình và chính nó đã giúp tôi ý chí vươn lên khi di cư sang Hoa Kỳ để bắt đầu cuộc sống mới.
Ngày tháng dần trôi qua cho đến năm 1957. Lúc ấy tôi đang sống ở thành phố New York. Một hôm anh bạn tôi thuyết phục tôi đến gặp cô bạn gái của cậu ấy. Mặc dù không muốn đi nhưng cuối cùng tôi đành miễn cưỡng nhận lời. Cô gái tôi gặp tên là Roma, trông cũng khá xinh. Giống như tôi, cô ấy cũng là dân nhập cư. Như vậy, ít ra giữa chúng tôi cũng có điểm chung.
- Hồi chiến tranh anh ở đâu? – Roma hỏi tôi giọng dịu dàng theo cách nói tế nhị mà những người nhập cư vẫn thường hỏi nhau về những năm tháng đen tối ấy.
- Tôi ở một trại tập trung bên Đức, tôi trả lời.
Đôi mắt Roma bỗng nhìn về nơi xa xăm như thể cô đang nhớ lại điều gì đó đau đớn nhưng êm dịu.
- Gì vậy? - tôi hỏi lại.
- Em đang nhớ đến một kỷ niệm ngày xưa. – Roma giải thích bằng giọng đột ngột nhẹ hẳn đi. – Anh biết không, khi còn nhỏ em cũng sống gần trại tập trung. Ở đó có một cậu bé, đúng hơn là một tù binh và trong khoảng thời gian dài em đến thăm cậu ta mỗi ngày. Em nhớ mình vẫn thường đem táo đến cho cậu ấy. Em hay ném táo qua bờ rào và cậu ấy tỏ ra rất vui sướng.
Roma thở dài rồi tiếp tục: “Thật khó để tả hết bọn em đã cảm nhận về nhau như thế nào. Ngày ấy bọn em còn nhỏ lắm và bọn em chỉ nói nhau một vài lời khi có thể nhưng tình cảm rất đậm đà. Em biết cậu ấy đã bị giết như những người khác rồi. Nhưng em không thể nghĩ như vậy được nên em vẫn cố nhớ đến những ngày tháng thật đẹp hồi ấy.”
Nghe đến đây, tim tôi đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi nhìn thẳng vào mắt Roma và hỏi: “Và một ngày kia cậu bé ấy nói với em rằng: “Ngày mai đừng đem táo đến cho anh nữa. Anh sắp bị đưa sang trại khác rồi” phải không?”
- Vâng, nhưng sao... – Roma hỏi lại, giọng run run – Nhưng sao anh biết điều đó?...
Tôi cầm lấy đôi bàn tay cô ấy và đáp: “Vì anh chính là cậu bé ngày nào, Roma ạ!”
Trong khoảnh khắc ấy, không gian bao quanh chúng tôi tràn ngập im lặng. Chúng tôi không thể rời mắt nhau. Dường như bức màn thời gian được vén mở, chúng tôi nhận ra tâm hồn của nhau trong đôi mắt mỗi người. Và chúng tôi nhận ra người bạn yêu dấu, người mà không ai có thể quên và không ngớt yêu thương.
Cuối cùng tôi phá vỡ sự im lặng: “Roma, anh xa cách em một lần rồi và giờ đây anh không muốn xa em lần nữa. Bây giờ anh đã tự do và anh muốn cùng em sống trọn cuộc đời này. Em yêu, em bằng lòng lấy anh chứ?”
Tôi lại bắt gặp đôi mắt chơm chớp của cô bé ngày xưa khi Roma lên tiếng: “Vâng, em sẽ lấy anh!” Và rồi chúng tôi ôm chầm lấy nhau, cái ôm mà chúng tôi khao khát được chia sẻ với nhau từ lâu nhưng hàng rào kẽm gai quái ác đã ngăn cách. Giờ thì không có gì ngăn được chúng tôi.
Gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi vui sướng tìm gặp được Roma. Số phận đã đem chúng tôi lại gần nhau trong chiến tranh để chúng tôi thấy lời hứa của niềm hy vọng và giờ đây số phận lại kết hợp chúng tôi như để thực hiện lời hứa ấy.
Ngày Valentine năm 1996, tôi đưa Roma đến buổi trình diễn Oprah Winfrey để tuyên dương cô ấy trên đài truyền hình quốc gia. Trước hàng triệu người, tôi nói với cô ấy điều mình cảm nhận trong trái tim mỗi ngày: “Em yêu, em đã cho anh ăn lúc anh đói trong trại tập trung. Giờ anh vẫn còn đói, vẫn còn khát một thứ mà không bao giờ anh nhận đủ: Anh chỉ khao khát tình yêu của em!”
::Đông Tà::
29-03-2007, 09:38 AM
Làm gì cũng bị hiểu lầm.......k giải thích dc.........ức chế......:meo:
Cảm giác bị bỏ rơi........khó chịu.......muốn thế mà không thể hiện dc......vụng thật...... :meo:
Thất vọng về một ngừi........do mình cả........:meo:
::Đông Tà::
30-03-2007, 06:35 AM
Ah...uhm... mọi việc thành như thế cũng được :so_funny: nếu sự thật là thế :so_funny: không mún chấp nhận cũng phải cố :meo: sẽ dễ chịu hơn mà Tà :meo: cuộc đời đâu bằng phẳng bao giờ :meo: không còn ai......không cần ai......có ai sống mà không cần một ai ?........trong mình sao có nhiều suy nghĩ mâu thuẫn thế này......mệt thật :meo:........không nên quá tin tưởng vào ai nữa.......không hy vọng vào ai........mỗi ngừi một cách sống.........không trách ai được.......có lẽ nên khép lòng mình lại :meo: biết là không nên làm như thế nhưng hiện tại không mún mở lòng ra nữa ròy :meo: vượt qua rồi tính tiếp :meo:
Trang Sassy
06-04-2007, 02:11 AM
:so_funny: Tại bạn Alek thik bạn Tà :so_funny: nên nhìn làh biết bạn Tà nà con Khỉ nào oày :so_funny: bạn Tà đang yêu ai??..nói cho bạn Alek nghe dc. ko?? ..
Yêu khổ lắm..đừng yêu bạN TÀ ah` :so_funny:
::Đông Tà::
16-04-2007, 09:50 AM
Bạn kiu oy :huglove: Tà đã ổn thật rồi :dance: cám ơn bạn kiu nha :huglove:
Bạn Ngốc ná :meo: bạn ngốc toàn xúi dại Tà hem ná :ham: mặc dù bik iu là khổ nhưng Tà lại thích khổ hơn cơ :so_funny: bạn ngốc xương iu :huglove:
::: Mãi là người đến sau :::
http://music.tuantrinh.info/file.php?s=10510&t=1176718760&d=allsong%2F&f=10510-921ebef756f88e31522fd3d72ea196e9&x=wma&n=Mai%20La%20Nguoi%20Den%20Sau%20-%20Uyen%20Trang
Vì sao em cứ mãi yêu người ?
Nguyện yêu anh yêu mãi muôn đời.
Em đâu hay tình em đã đến sau
Ngày hôm nay em muốn quên người.
Mà lòng em cứ nhớ thương hoài
Anh yêu ơi em biết đi về đâu ?
Nếu mai này ta xa nhau
Em sẽ không quên bao lời yêu anh trao.
Vẫn mong một ngày bên anh
Xớt chia buồn vui trong đời.
Nếu mai này ta xa nhau
Em sẽ mang theo ân tình xưa anh trao.
Thế gian tình trái ngang
Cớ sao vội tan ?
Vì em vẫn mãi là người đến sau
Yêu anh trong nỗi đau.
Vì em vẫn mãi là người đến sau
Giấc mơ phai tàn mau.
Vì em vẫn mãi là người đến sau
Em yêu anh khát khao.
Vì em vẫn mãi là người đến sau
Nên ta đành mất nhau.
Link (http://music.tuantrinh.info/file.php?s=10510&t=1176718760&d=allsong%2F&f=10510-921ebef756f88e31522fd3d72ea196e9&x=wma&n=Mai%20La%20Nguoi%20Den%20Sau%20-%20Uyen%20Trang)
:huglove:
Trang Sassy
17-04-2007, 09:52 PM
Bạn Ngốc trải wa goày :so_funny:nên bạn Ngốc khuyên bạn Tà xoymuh :huglove:
Sống hạnh phúc nhé
.¥... Tarus ...¥.
08-05-2007, 06:32 AM
Năm học lớp 10.
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm học lớp 11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. “Bạn nhảy của em bị ốm”, em nói, “Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.” Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : “Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : “Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : “Tôi hứa” và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : “Anh đã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc. Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…”
Trang Sassy
08-05-2007, 08:32 AM
Post kái nài với í nghĩa dzì hã bạn Xu :meo:
¤°º::sÓI::°º¤
08-05-2007, 10:04 AM
Tôi yêu mà ông đâu có hay :rain:
.~*Bơ Vơ*~.
08-05-2007, 10:52 AM
33 cái kia là zì đó :rain: coan chả hỉu chi hik á :D
============
hơi đau tí....:so_funny:
vẫn đứng lên được...:D
chẻng sao đâu.....:D
.¥... Tarus ...¥.
09-05-2007, 09:54 AM
Alu: hum qua tớ ngùi đọc thấy hay hay :hihi:
nên post lên cho bạn của miềng đọc :huglove:
Sói: nói nhãm gì thế :meo:
Nai: đó là một câu chuyện bùn mà pa tình cờ đọc dc :D
Koan bị đau chân à ? :rain: sao lại bị như vậy ? :rain:
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: ::::::::
Hình như SG bắt đầu mưa thật ròy :rain: hum nay có cơn mưa to ghia :rain: làm buổi chiều mình đi học bị mắc mưa.....lạnh run....nhưng thích vì mát mẻ....hơi bất tiện lúc vào lớp hoy......người ướt nhèm nhẹp......lâu lắm ròy mới dc ngâm mưa :D
Tối nay ol thế là giữ lời hứa ngùi tải game mới về choy
Những 500mb mà mới down dc có 1/2 hoy...ẹc....mai down tip...
Tải thì lâu mà còn giật máy làm vào hht mà chẳng coi chẳng post dc gì.....bực ghia
Chơi Bom với baby có 1 lúc ròy out ra hht.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.