nguoikobietten
28-02-2007, 08:51 PM
Thằng Bi buồn bả nhìn chằm chằm vào cô bé có bím tóc thật xinh đang đứng trước mặt mình, thằng bi thiệt là bất ngờ lẫn sững sốt và hoang mang với những gì cô bé nói với nó. Có nằm mơ nó cũng không thể nghỉ tới cái ngày mà nó phải xa rời cô bé, cách đây một năm, cũng tại sân chơi này, nó đã gặp cô bé, lúc đó cô bé bơ vơ rất tội nghiệp, cô bé ngồi lẻ loi một mình trên ghế đá một mình để đợi bà, nó đã đi lại hỏi thăm, và bắt đầu từ lúc đó, cô bé đã trở thành bạn thân của nó, hai đứa thường chơi giỡn ở đây, và cũng từ lúc đó cô bé đã trở thành môt thành phần quan trọng của nó, nếu xa cô bé, không biết nó sẽ buồn thế nào.
-Mày Thật sự phải đi sao hả Mưa?
Cô bé có bím tóc được gọi là Mưa thút thít gật đầu :
-Em phải đi thôi, bà em nói bà em đã già rồi, bà không thể lưu lạc xứ người nữa, bà muốn trở về quê sồng
-Bà mày muốn đi thì đi một mình đi, mày ở lại chơi với tao
Cứ tưởng lời đề nghị của mình được ủng hộ, nhưng ngược lại với những gì thằng bi tưởng là một cái lắc đầu của Mưa.
-Không được, không thể xa bà, em thương bà lắm
-Vậy mày không thương tao sao?
Mưa im lặng không trả lời, những giọt nước mắt của Mưa bắt đầu tuôn xuống, thực ra Mưa đâu có muốn đi, Mưa thương Bi lắm, nhưng cô bé càng không thể sống xa bà
-Thôi mày đừng có khóc nữa, tao không thích nhìn người khác khóc
-Em đi rồi em sẽ nhớ anh lắm
Cô bé rươm rướm nước mắt nó với thằng bi, thằng bi cũng vậy, cặp mắt nó bắt đầu ươn ướt
-Vậy khi nào mày mới đi
Mưa không trả lời mà lại khóc, khóc thật to, thằng Bi xúc động cũng không kém, trái với bản tính ương ngạnh thường ngày, nó cũng khóc, nó ôm Mưa thật chặt như sợ Mưa sẽ biến mất bất cứ lúc nào trước mặt nó vây. Từng giọt nước mắt của thằng Bi rơi xuống vai cô bé, cô bé cũng vây. trong họ bây giờ cứ giống như là những cặp tình nhân đang đau khổ với cảnh chia xa chớ không phải là hai đứa bé còn ở trong lứa tuổi còn đeo lưng mẹ, vòi vình với ba.
-Thôi em phải về với bà rồi, anh ở lại chơi nghen
Mưa đẩy thằng bi ra, lau những giọt nước mắt trên gương mặt của mình
-Vậy khi nào mày di
-Em không biết nữa, bà em không nói
-Khi nào mày đi, mày nhớ nói cho tao hay nghen
-Dạ
Rồi Mưa dợm bước đi khoảng chừng mười mấy bị rồi quay trở lại nói lớn:
-Em đi rồi em sẽ nhớ anh lắm, em sẽ nhớ anh lắm
Thằng Bi không trả lời, mà cứ nhìn cô bé bỏ chạy về nhà, một lúc sau nó cũng bỏ đi trong tâm trạng buồn hiu, nó lũi thũi về nhà trong tâm trạng buồn bã, mà không hề biết đến đó lần lần sau cũng nó gặp Mưa , cô bé mà nó thường hay đùa giờn, rồi có đôi lúc chọc cho cô bé khóc rồi đặt luôn cho cô bé có cái tên là Mưa vì cô bé rất dễ khóc. Liệu trong cuộc sống sao này, Bi có còn gặp Mưa nữa hay không, tình cảm của họ có thay đổi?
ooooooooooooooooooooooooooooooooo""""""""""""""""" """"ooooooooooooooooo
Phần 2
Mười Lăm năm sau......
Có thể mai nầy, anh sẽ quên
Câu yêu thương ngày xưa anh đã hứa
Có thể em cũng sẽ không về nữa
Nhớ mong bây giờ.... như gió thoảng chiều mưa
Nơi ấy bây giờ, là đã thay chưa
Mùa thu nơi đây, đã vàng màu lá úa
Và em biết, anh sẽ không chờ nữa
Em cũng sẽ không về, nối lại chuyện tình xưa...
Đông sắp về, hiu hắt những cơn mưa
Gió se lạnh, lòng em thêm buốt giá
Mưa cuối mưa buồn, nên mây bay lã tã
Kỷ niệm chợt ùa về, day dứt cả hồn em...
Muốn quay về, nhưng tình yêu đã lấm lem
Trái tim anh chẳng còn em mà đã thay vào hình bóng khác
Em với anh, ai là kẻ chung tình, ai là người bội bạc
Nhưng không thể trách người, là do bởi, tại thời gian
Có thể quên anh rồi, trái tim em sẽ bình an
đêm sẽ không còn dài, bởi nhớ nhung khắc khoải
Ngày xưa ơi, xin cho em gởi lại
Quá khứ buồn, hãy mãi mãi ngủ yên....
Thi Thi vừa đọc vừa ngâm nga bài thơ mình vừa sáng tác, ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của cô là sẽ trở thành một nhà thơ, nhà văn nỗi tiếng, dù ước mơ của cô rất khó mà thực hiện được, vì cuộc sống của cô luôn gặp nhiều rắc rồi buồn phiền.
-Thật tiếc cho những ai không đọc được những bài thơ của mình, đúng là phí của trời ban
Thi Thi mãi mê nghiền ngắm tác phẩm của mình mà không hề hay biết sau lưng của mình có có một người đang lắp ló
-Hù
-Chúa ơi cứu con
Đang để tâm hồn trôi theo những vần thơ mà mình vừa tạo ra, nên Thi Thi đâu hề hay biết sau lưng của mình còn có một người, sau khi lấy lại được bình tỉnh, và nhận dạng được hung thủ, Thi Thi liếc Hung thủ một cái thật sắt
-Đồ độc ác, bộ thích giết người lắm hay sau, mà như thần chết đến kéo hồn người ta vậy
-tao tưởng mày lo về thế giới bên kia rồi chứ, nên tao sợ quá kéo mày lại, mày mà mất đi rồi tao biết sống với ai -Hung Thủ cười lớn
-Thôi đừng có giả vời bày đặc là người tốt, có chuyện tốt lành gì mà đến kiếm tao vây.
-Cũng không có gì, chỉ báo cho mày một tin mừng thôi
-Chuyện gì mà tin mừng vậy
Nghe đến tin mừng, Thi Thi vội vả sữa thế người, còn hung thủ thì cũng tỏ ra rất nghiệm trọng
-Tao báo cho mày một tin mừng, là tiểu thư Mỹ Dung nhà ta sắp có người tới rước
-Vậy hả, chúc mừng, chúc mừng nha, vậy người nào may mắn rước được tiểu thư Mỹ Dung vẩy
Thi Thi vừa cười vừa chấp bàn tay lại chúc mừng, nhưng ngược lại với gương vui vẻ của Thi Thi là gương mặt không vui của Mỹ Dung
-Mày còn dám chọc nữa hả, biết tao bực muốn chết mà còn chọc
-Vậy mới thì ai vui vẻ hân hoan khoe với tao vậy, hỏng chúc mừng mày hỏng lẻ tao khóc
-Ít ra cũng phải vậy, mày biết là tao không muốn lấy chồng bây giờ mà
-Ai nói vậy, chẳng phải mày ham lấy chồng lắm sao, mới hôm nào còn cầu trời vái phật cho con có được một ông chồng như ý mà
-Thì mày cũng vậy thôi
-Chớ tao đâu có chối
Mỹ Dung ấm ức vì nói không lại cô bạn, lần nào cô cũng là người bi thua cả, miệng lưỡi của Thi Thi là nỗi tiếng luôn mà, nhà văn có khác
Tuy thế, Mỹ Dung vần quay qua ôm tay của Thi Thi đổi giọng ngọt ngào
-Mày giúp tao đi Thi Thi, tao không có muốn lấy chồng, tao biết mày thương tao lắm mà, tao mà lấy chồng rồi ai mà chơi với mày
-Cái này thì tùy nghen, nói vậy chứ tao có nhiều người đeo theo lắm.
Thi Thi vần tiếp tục giỡn, nói gì thì nói nếu Mỹ Dung lấy chồng rồi thì cô nhất định sẽ buồn lắm, cô chẳng có ai thân thuộc ngoại trừ cô ban thân này, mặc dù thế cô vẫn rất thích chọc Mỹ Dung.
-Chuyện quan trọng của tao mà mày cứ xem như là không có chuyện gì vậy, mày không giúp tao là tao về đó nghen
Mỹ Dung giận dổi đứng dậy, từng bước chầm chậm ra cửa, như cố tình để Thi Thi kêu lại
-Ê, chọc chút giận rồi sao
Thi Thi gọi lớn, và cũng chớ lúc đó Mỹ Dung mĩm cười bước lại:
-Tao biết mày lúc nào cũng quan tâm đến tao mà
-Ừ
-Vậy giúp tao nha
-tao sẽ cố gắng, nhưng tao biết giúp mày cái gì bây giờ ?
-Ngày mai gia đình tao có sắp đặt một cuộc hẹn của tao với hắn, nên tao muốn mày cùng với tao đi phá hắn.
-Cái gì?
Thi Thì tròn mắt nhìn mỹ dung, sao đó lắc đầu ngoày ngoặy
-Chuyện gì thì được nhưng chuyện này thì không, mày cho tao xin
-Mày gáng giúp giùm tao đi mà, tao xin mày đấy
Mỹ Dung cố này nì nhưng Thi Thi vẫn lắc đầu
-Mày tha cho tao đi, lỡ ba mẹ mày biết được làm sao tao dám ăn nói với ba mẹ mày
-Mày không nói tao không nói, thì có ai đâu mà biết
-Bộ mày bỏ quên một người rồi hả
-Ai?
-Ông chồng tương lai của mày đỏ
-Chuyện đó thì mày yên tâm đi, tao có cách của tao
-Nhưng mà, tao e....
Thi Thì dù thương bạn nhưng cũng phân vân,
-Sao mày không chịu tìm hiểu hắn đi, ai biết được mày sẽ trúng tiếng sét với hắn.
-Thôi đi, con trai thời buổi bây giờ mà để người khác mai mối là chắc bị gì mới để người khác sắp đặt
Thi thi gật gù đống ý với bạn
-Mày nói cũng có lý, không biêt hắn có bi gãy tay gãy chân hay bị tật gì không nữa
-Bởi vậy lần này mày phải hợp tác với tao nếu mày không muốn tao chết.
-Sao mày nói nghe nặng nề quá, tao không biết hai người lấy nhau rồi tao không biết ai chết à nghen
-Mày dám nói -Mỹ Dung mĩm cười đánh vai bạn- Thôi bây giờ tụi mình đi ăn, tao đói bụng rồi, chuyện đó một chút tao với mày tính tiếp
-Vây thì tụi mình ra quán ăn đi chứ ở nhà tao chẳng có gì khác ngoài mì gói, kiếm món gì ngon ngon để mai còn chiến đấu
-Ừ, vậy thì đi
------------------------------------ôoooooooooooooooooooooooooo-------------------------------------------
Thi Thi bồn chồn lo lắng đi qua đi lại ở phía trước nhà hàng Sao Đêm, bây giờ trời đã tối, nhà hàng cũng rất đông khách, nhiều người đi ra vào, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Mỹ Dung làm Thi Thi rối bời, vì hai đứa đã hẹn gặp nhau ở đây trước khi gặp gỡ đức lang quân tương lai của Mỹ dung nhưng chờ mãi không thấy Mỹ Dung làm Thi Thi rất sốt ruột. Trong lúc đang mãi mê nhìn người qua lại, Thi Thi chợt thấy một chiếc xe màu trắng đời mới rất sang trọng hình như là chiếc BMW 135i coupe gì đó mà cô vừa mới thấy quảng cáo trên tivi hôm qua, dừng lại trước cửa nhà hàng. Nhìn chiếc xe, Thi Thi đoán chắc của nhân của nó chắc là ông chủa của một tập đoàn lớn nào đó, mà người đó chắc cũng không còn trẻ. Chợt đôi mắt cô như chợt biến thành tranh, bất động. Chà! Người đâu mà đẹp trai dữ như vậy? Ngược lại dự đoán của cô tất cả, Hắn rất trẻ, đẹp trai nhưng lại rất nghiêm Từng cử chỉ của hắn khi bước ra khỏi xe, Thi Thi cũng đoán được chắc hắn ta là một người rất khó tính.
Mãi
-Xin chào cô, có phải là cô đang đợi tôi?
-Hả?
Do mãi mê suy nghỉ mà Thi Thi không đi ý rắng người đàng ông đó đang bước tới gần mình.
-Tôi xin hỏi cô đang đợi tôi không?
-Anh nói gì tôi không hiểu, tôi có hẹn gặp anh sao
-Vậy xin hỏi cô có phải tên cô là Mỹ Dung?
-À
Thi Thi gật đầu và cô đã hiểu, thì ra người đàn ông trước mặt cô bây giờ là đức lang quân mà gia đình đang mai mối cho mỹ dung, công nhận Mỹ Dung may mắn thiệt, vừa xinh đẹp lại được sinh ra trong một gia đình giàu có, bây giờ lại được ba mẹ chọn cho một người chồng vừa giàu có lại vừa đẹp trai tới như vậy, Nhưng cô phải làm sao bây giờ khi Mỹ Dung chưa xuất hiện
-Cô có nghe tôi nói gi không
Thi Thi giật mình, vừa cũng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Thi Thi reo, Thi Thi quay qua chàng thanh niên xin lồi rồi cầm ống nghe điện thoại đi về một hướng khác
-Alo
-Thi Thi hả, hôm nay tao không đến được, mày tự xử nghen
-Con quỉ mày sao không bao trước, làm tao đợi, bây giờ hắn đến rồi
-Thì mày cứ làm như những gì tụi mình bàn hôm qua là được rồi
-Mày có chắc không, hắn ta đẹp trai như tài từ vậy, không giống như tui mình nghỉ đâu, biết đâu mày sẽ hối hận đó
-Yên tâm đi, Mỹ Dung này đã định thì sẽ không có chuyện hối hận, gáng giúp giùm tao đi, nếu thành công thì chuyến đi Singabor này sẽ là một phần thường đó
-Nhưng nhìn mặt hắn tao e, không như kế hoạch được, mà thôi hắn đang đi lại phía tao nè, có gì nói chuyện sao, nhưng nói trước tao không chắc ăn đâu đó
-Ok, bye bye, good luck
Nói xong Thi Thi cúp máy rồi đi về phía người thanh niên
-Xin lỗi anh nghen, nãy giờ làm anh đợi hơi lâu
Vẫn với khuôn mặt lạnh lùng, người thanh niên vẫn không cười với Thi Thi, mặc dù Thi Thi đang cố gắng dùng nụ cười dể thương nhất của mình chào đón anh.
-Không sao, bây giờ chúng ta đi vào được rồi chứ
-Dạ được
Thi Thi ngoan ngoãn cũng người thanh niên bước vào nhà hàng, khi vừa bước vào nhà hàng, Thi Thi đã choáng với vẻ sang trọng của nhà hàng, vì từ đó tới giờ cô chưa bao giờ bước vào những nói sang trọng như thế bao giờ.
-Mời cô ngồi
-Cám ơn anh
Thi Thi ngồi xuống ghế mà cũng không quên nhìn ngắm những cảnh xung quanh, và nhất là người thanh niên trước mặt
-Tôi nghỉ nãy giờ cô ngắm tôi cũng đủ rồi đó, bây giờ vào thẳng vấn đề đi
-Hả, tôi……..
Thi Thi ngượng ngiụ vì lời nói thẳng thừng của người thanh niên, và cũng thay vào đó là một ác cảm dành cho hắn, chớ không còn như buổi ban đầu, cô nói thầm trong bụng “ người gì đâu mà đáng ghét, chắc có một chút tế nhị”
-Bây giờ tôi có thể vào đề chính với cô rồi chứ
-được, anh muốn nói gì, thì nói trước đi
-Không cần giới thiệu, khỏi nói chắc cô cũng biết tôi là ai rồi chứ
Thi Thi gật đầu, cái này thì cô Mỹ Dung có nói với cô, tên của hắn là Vĩnh Phúc, con ông chủ tịch của Ngân Hàng Thương Mại Á Châu
-Và cô cũng biết chuyện gia đình của cô muốn sắp đặt với tôi?
Thi Thi gật đầu một lần nữa
-Tôi muốn biết ý cô như thế nào?
Vẫn với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt cứ như muốn đong lạnh người đối diên. Hắn hỏi Thi Thi mà gương mặt không chút biểu lô. Những toan tính của cô và Mỹ Dung ngày hôm qua dường như đã bay mất trong đầu cô và bây giơ cô không biết phải giải quyết với tình huống này. Hắn ta hoàn toàn khác hẳn những gì mà cô và mỹ dung tưởng tưởng
-Tôi.........
-Tôi biết có thể trước khi gặp tôi, tôi đoán cô cũng chẳng vui vẻ gì với cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng sau khi gặp tôi chắc cô vui mừng lắm. Tôi biết là tối rất đẹp trai và lại ba tôi rất là giàu nữa.
-"Đúng là đồ kiêu ngạo" - Thi Thi im lặng chủi thầm
-Còn nữa, hôm nay tôi đến đây để cho biết rằng tôi sẽ không bao giờ có cuộc hôn nhân này đâu, cô cứ nghỉ rằng những gì đang sảy ra chỉ là mơ mà thôi. Còn những cô gái giống như cô....-Người thanh niên đoạn chắt lưỡi - không bao giờ với tới đâu, nên đừng bao giờ nghỉ rằng tôi sẽ để mắt tới cô.
-Tôi nói không đúng sao mà cô im lặng vậy
-Tất nhiên là không đúng rồi, Chỉ có người sui xẻo lắm mới lấy phải một người như anh.
Thi Thi tức tối la lớn bời vì gương mặt khinh khinh, kiêu ngạo của người thanh niên làm cô tức tối. Bao ấn tượng ban đầu về hắn ta bây giờ tiêu tan.
-Cô,....
Người thanh niên ngở ngành với thái độ của Thi Thi, từ đó tới giờ chưa có người con gái nào phản ứng với anh như vậy cả.
-Cô, cô cái gì? anh đừng có tưởng anh đẹp trai con nhà giàu rồi muốn xem thường ai cũng được, tôi nói cho anh biết tôi không phải là Mỹ Dung, Mỹ dung nó chả ham muốn gì cuộc hôn nhân này với anh đâu bởi vậy nó nhờ tôi đến đây để nói với anh đó
Thi Thi tức tối vì cảm giác bị xem thường. Cô đứng dậy toan bước khỏi nhà hàng, nhưng còn điều ấm ức, cô quay trở lại
-Còn nữa, anh đừng có quá mà tự tin, lần sau ra đường nhớ đứng có bưng cái mặt khó ưa đó, coi chừng bị chúng quýnh
Người thanh niên giận dữ quát lớn khi Thi Thi
-Cô đứng lại đó cho tôi.
-Không, anh làm được gì tôi.
-Cô dám
-Tôi chưa nói xong với cô, quay trở lại bàn mau
-không bao giờ
Thi thi le lười chọc người thanh niên rồi đi thằng khỏi nhà hàng. Công không hề biết rằng sau lưng cô người thanh niên đang tức giận vì từ đó tính anh vốn dì rất kiêu ngạo không xem ai ra gì mà bây giờ lại bì một cô gái rất ư là bình thường tạt nước vô mặt, đó là là một sự xúc phạm lớn mà anh sẽ không bao giờ bỏ qua.
-Mày Thật sự phải đi sao hả Mưa?
Cô bé có bím tóc được gọi là Mưa thút thít gật đầu :
-Em phải đi thôi, bà em nói bà em đã già rồi, bà không thể lưu lạc xứ người nữa, bà muốn trở về quê sồng
-Bà mày muốn đi thì đi một mình đi, mày ở lại chơi với tao
Cứ tưởng lời đề nghị của mình được ủng hộ, nhưng ngược lại với những gì thằng bi tưởng là một cái lắc đầu của Mưa.
-Không được, không thể xa bà, em thương bà lắm
-Vậy mày không thương tao sao?
Mưa im lặng không trả lời, những giọt nước mắt của Mưa bắt đầu tuôn xuống, thực ra Mưa đâu có muốn đi, Mưa thương Bi lắm, nhưng cô bé càng không thể sống xa bà
-Thôi mày đừng có khóc nữa, tao không thích nhìn người khác khóc
-Em đi rồi em sẽ nhớ anh lắm
Cô bé rươm rướm nước mắt nó với thằng bi, thằng bi cũng vậy, cặp mắt nó bắt đầu ươn ướt
-Vậy khi nào mày mới đi
Mưa không trả lời mà lại khóc, khóc thật to, thằng Bi xúc động cũng không kém, trái với bản tính ương ngạnh thường ngày, nó cũng khóc, nó ôm Mưa thật chặt như sợ Mưa sẽ biến mất bất cứ lúc nào trước mặt nó vây. Từng giọt nước mắt của thằng Bi rơi xuống vai cô bé, cô bé cũng vây. trong họ bây giờ cứ giống như là những cặp tình nhân đang đau khổ với cảnh chia xa chớ không phải là hai đứa bé còn ở trong lứa tuổi còn đeo lưng mẹ, vòi vình với ba.
-Thôi em phải về với bà rồi, anh ở lại chơi nghen
Mưa đẩy thằng bi ra, lau những giọt nước mắt trên gương mặt của mình
-Vậy khi nào mày di
-Em không biết nữa, bà em không nói
-Khi nào mày đi, mày nhớ nói cho tao hay nghen
-Dạ
Rồi Mưa dợm bước đi khoảng chừng mười mấy bị rồi quay trở lại nói lớn:
-Em đi rồi em sẽ nhớ anh lắm, em sẽ nhớ anh lắm
Thằng Bi không trả lời, mà cứ nhìn cô bé bỏ chạy về nhà, một lúc sau nó cũng bỏ đi trong tâm trạng buồn hiu, nó lũi thũi về nhà trong tâm trạng buồn bã, mà không hề biết đến đó lần lần sau cũng nó gặp Mưa , cô bé mà nó thường hay đùa giờn, rồi có đôi lúc chọc cho cô bé khóc rồi đặt luôn cho cô bé có cái tên là Mưa vì cô bé rất dễ khóc. Liệu trong cuộc sống sao này, Bi có còn gặp Mưa nữa hay không, tình cảm của họ có thay đổi?
ooooooooooooooooooooooooooooooooo""""""""""""""""" """"ooooooooooooooooo
Phần 2
Mười Lăm năm sau......
Có thể mai nầy, anh sẽ quên
Câu yêu thương ngày xưa anh đã hứa
Có thể em cũng sẽ không về nữa
Nhớ mong bây giờ.... như gió thoảng chiều mưa
Nơi ấy bây giờ, là đã thay chưa
Mùa thu nơi đây, đã vàng màu lá úa
Và em biết, anh sẽ không chờ nữa
Em cũng sẽ không về, nối lại chuyện tình xưa...
Đông sắp về, hiu hắt những cơn mưa
Gió se lạnh, lòng em thêm buốt giá
Mưa cuối mưa buồn, nên mây bay lã tã
Kỷ niệm chợt ùa về, day dứt cả hồn em...
Muốn quay về, nhưng tình yêu đã lấm lem
Trái tim anh chẳng còn em mà đã thay vào hình bóng khác
Em với anh, ai là kẻ chung tình, ai là người bội bạc
Nhưng không thể trách người, là do bởi, tại thời gian
Có thể quên anh rồi, trái tim em sẽ bình an
đêm sẽ không còn dài, bởi nhớ nhung khắc khoải
Ngày xưa ơi, xin cho em gởi lại
Quá khứ buồn, hãy mãi mãi ngủ yên....
Thi Thi vừa đọc vừa ngâm nga bài thơ mình vừa sáng tác, ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của cô là sẽ trở thành một nhà thơ, nhà văn nỗi tiếng, dù ước mơ của cô rất khó mà thực hiện được, vì cuộc sống của cô luôn gặp nhiều rắc rồi buồn phiền.
-Thật tiếc cho những ai không đọc được những bài thơ của mình, đúng là phí của trời ban
Thi Thi mãi mê nghiền ngắm tác phẩm của mình mà không hề hay biết sau lưng của mình có có một người đang lắp ló
-Hù
-Chúa ơi cứu con
Đang để tâm hồn trôi theo những vần thơ mà mình vừa tạo ra, nên Thi Thi đâu hề hay biết sau lưng của mình còn có một người, sau khi lấy lại được bình tỉnh, và nhận dạng được hung thủ, Thi Thi liếc Hung thủ một cái thật sắt
-Đồ độc ác, bộ thích giết người lắm hay sau, mà như thần chết đến kéo hồn người ta vậy
-tao tưởng mày lo về thế giới bên kia rồi chứ, nên tao sợ quá kéo mày lại, mày mà mất đi rồi tao biết sống với ai -Hung Thủ cười lớn
-Thôi đừng có giả vời bày đặc là người tốt, có chuyện tốt lành gì mà đến kiếm tao vây.
-Cũng không có gì, chỉ báo cho mày một tin mừng thôi
-Chuyện gì mà tin mừng vậy
Nghe đến tin mừng, Thi Thi vội vả sữa thế người, còn hung thủ thì cũng tỏ ra rất nghiệm trọng
-Tao báo cho mày một tin mừng, là tiểu thư Mỹ Dung nhà ta sắp có người tới rước
-Vậy hả, chúc mừng, chúc mừng nha, vậy người nào may mắn rước được tiểu thư Mỹ Dung vẩy
Thi Thi vừa cười vừa chấp bàn tay lại chúc mừng, nhưng ngược lại với gương vui vẻ của Thi Thi là gương mặt không vui của Mỹ Dung
-Mày còn dám chọc nữa hả, biết tao bực muốn chết mà còn chọc
-Vậy mới thì ai vui vẻ hân hoan khoe với tao vậy, hỏng chúc mừng mày hỏng lẻ tao khóc
-Ít ra cũng phải vậy, mày biết là tao không muốn lấy chồng bây giờ mà
-Ai nói vậy, chẳng phải mày ham lấy chồng lắm sao, mới hôm nào còn cầu trời vái phật cho con có được một ông chồng như ý mà
-Thì mày cũng vậy thôi
-Chớ tao đâu có chối
Mỹ Dung ấm ức vì nói không lại cô bạn, lần nào cô cũng là người bi thua cả, miệng lưỡi của Thi Thi là nỗi tiếng luôn mà, nhà văn có khác
Tuy thế, Mỹ Dung vần quay qua ôm tay của Thi Thi đổi giọng ngọt ngào
-Mày giúp tao đi Thi Thi, tao không có muốn lấy chồng, tao biết mày thương tao lắm mà, tao mà lấy chồng rồi ai mà chơi với mày
-Cái này thì tùy nghen, nói vậy chứ tao có nhiều người đeo theo lắm.
Thi Thi vần tiếp tục giỡn, nói gì thì nói nếu Mỹ Dung lấy chồng rồi thì cô nhất định sẽ buồn lắm, cô chẳng có ai thân thuộc ngoại trừ cô ban thân này, mặc dù thế cô vẫn rất thích chọc Mỹ Dung.
-Chuyện quan trọng của tao mà mày cứ xem như là không có chuyện gì vậy, mày không giúp tao là tao về đó nghen
Mỹ Dung giận dổi đứng dậy, từng bước chầm chậm ra cửa, như cố tình để Thi Thi kêu lại
-Ê, chọc chút giận rồi sao
Thi Thi gọi lớn, và cũng chớ lúc đó Mỹ Dung mĩm cười bước lại:
-Tao biết mày lúc nào cũng quan tâm đến tao mà
-Ừ
-Vậy giúp tao nha
-tao sẽ cố gắng, nhưng tao biết giúp mày cái gì bây giờ ?
-Ngày mai gia đình tao có sắp đặt một cuộc hẹn của tao với hắn, nên tao muốn mày cùng với tao đi phá hắn.
-Cái gì?
Thi Thì tròn mắt nhìn mỹ dung, sao đó lắc đầu ngoày ngoặy
-Chuyện gì thì được nhưng chuyện này thì không, mày cho tao xin
-Mày gáng giúp giùm tao đi mà, tao xin mày đấy
Mỹ Dung cố này nì nhưng Thi Thi vẫn lắc đầu
-Mày tha cho tao đi, lỡ ba mẹ mày biết được làm sao tao dám ăn nói với ba mẹ mày
-Mày không nói tao không nói, thì có ai đâu mà biết
-Bộ mày bỏ quên một người rồi hả
-Ai?
-Ông chồng tương lai của mày đỏ
-Chuyện đó thì mày yên tâm đi, tao có cách của tao
-Nhưng mà, tao e....
Thi Thì dù thương bạn nhưng cũng phân vân,
-Sao mày không chịu tìm hiểu hắn đi, ai biết được mày sẽ trúng tiếng sét với hắn.
-Thôi đi, con trai thời buổi bây giờ mà để người khác mai mối là chắc bị gì mới để người khác sắp đặt
Thi thi gật gù đống ý với bạn
-Mày nói cũng có lý, không biêt hắn có bi gãy tay gãy chân hay bị tật gì không nữa
-Bởi vậy lần này mày phải hợp tác với tao nếu mày không muốn tao chết.
-Sao mày nói nghe nặng nề quá, tao không biết hai người lấy nhau rồi tao không biết ai chết à nghen
-Mày dám nói -Mỹ Dung mĩm cười đánh vai bạn- Thôi bây giờ tụi mình đi ăn, tao đói bụng rồi, chuyện đó một chút tao với mày tính tiếp
-Vây thì tụi mình ra quán ăn đi chứ ở nhà tao chẳng có gì khác ngoài mì gói, kiếm món gì ngon ngon để mai còn chiến đấu
-Ừ, vậy thì đi
------------------------------------ôoooooooooooooooooooooooooo-------------------------------------------
Thi Thi bồn chồn lo lắng đi qua đi lại ở phía trước nhà hàng Sao Đêm, bây giờ trời đã tối, nhà hàng cũng rất đông khách, nhiều người đi ra vào, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Mỹ Dung làm Thi Thi rối bời, vì hai đứa đã hẹn gặp nhau ở đây trước khi gặp gỡ đức lang quân tương lai của Mỹ dung nhưng chờ mãi không thấy Mỹ Dung làm Thi Thi rất sốt ruột. Trong lúc đang mãi mê nhìn người qua lại, Thi Thi chợt thấy một chiếc xe màu trắng đời mới rất sang trọng hình như là chiếc BMW 135i coupe gì đó mà cô vừa mới thấy quảng cáo trên tivi hôm qua, dừng lại trước cửa nhà hàng. Nhìn chiếc xe, Thi Thi đoán chắc của nhân của nó chắc là ông chủa của một tập đoàn lớn nào đó, mà người đó chắc cũng không còn trẻ. Chợt đôi mắt cô như chợt biến thành tranh, bất động. Chà! Người đâu mà đẹp trai dữ như vậy? Ngược lại dự đoán của cô tất cả, Hắn rất trẻ, đẹp trai nhưng lại rất nghiêm Từng cử chỉ của hắn khi bước ra khỏi xe, Thi Thi cũng đoán được chắc hắn ta là một người rất khó tính.
Mãi
-Xin chào cô, có phải là cô đang đợi tôi?
-Hả?
Do mãi mê suy nghỉ mà Thi Thi không đi ý rắng người đàng ông đó đang bước tới gần mình.
-Tôi xin hỏi cô đang đợi tôi không?
-Anh nói gì tôi không hiểu, tôi có hẹn gặp anh sao
-Vậy xin hỏi cô có phải tên cô là Mỹ Dung?
-À
Thi Thi gật đầu và cô đã hiểu, thì ra người đàn ông trước mặt cô bây giờ là đức lang quân mà gia đình đang mai mối cho mỹ dung, công nhận Mỹ Dung may mắn thiệt, vừa xinh đẹp lại được sinh ra trong một gia đình giàu có, bây giờ lại được ba mẹ chọn cho một người chồng vừa giàu có lại vừa đẹp trai tới như vậy, Nhưng cô phải làm sao bây giờ khi Mỹ Dung chưa xuất hiện
-Cô có nghe tôi nói gi không
Thi Thi giật mình, vừa cũng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Thi Thi reo, Thi Thi quay qua chàng thanh niên xin lồi rồi cầm ống nghe điện thoại đi về một hướng khác
-Alo
-Thi Thi hả, hôm nay tao không đến được, mày tự xử nghen
-Con quỉ mày sao không bao trước, làm tao đợi, bây giờ hắn đến rồi
-Thì mày cứ làm như những gì tụi mình bàn hôm qua là được rồi
-Mày có chắc không, hắn ta đẹp trai như tài từ vậy, không giống như tui mình nghỉ đâu, biết đâu mày sẽ hối hận đó
-Yên tâm đi, Mỹ Dung này đã định thì sẽ không có chuyện hối hận, gáng giúp giùm tao đi, nếu thành công thì chuyến đi Singabor này sẽ là một phần thường đó
-Nhưng nhìn mặt hắn tao e, không như kế hoạch được, mà thôi hắn đang đi lại phía tao nè, có gì nói chuyện sao, nhưng nói trước tao không chắc ăn đâu đó
-Ok, bye bye, good luck
Nói xong Thi Thi cúp máy rồi đi về phía người thanh niên
-Xin lỗi anh nghen, nãy giờ làm anh đợi hơi lâu
Vẫn với khuôn mặt lạnh lùng, người thanh niên vẫn không cười với Thi Thi, mặc dù Thi Thi đang cố gắng dùng nụ cười dể thương nhất của mình chào đón anh.
-Không sao, bây giờ chúng ta đi vào được rồi chứ
-Dạ được
Thi Thi ngoan ngoãn cũng người thanh niên bước vào nhà hàng, khi vừa bước vào nhà hàng, Thi Thi đã choáng với vẻ sang trọng của nhà hàng, vì từ đó tới giờ cô chưa bao giờ bước vào những nói sang trọng như thế bao giờ.
-Mời cô ngồi
-Cám ơn anh
Thi Thi ngồi xuống ghế mà cũng không quên nhìn ngắm những cảnh xung quanh, và nhất là người thanh niên trước mặt
-Tôi nghỉ nãy giờ cô ngắm tôi cũng đủ rồi đó, bây giờ vào thẳng vấn đề đi
-Hả, tôi……..
Thi Thi ngượng ngiụ vì lời nói thẳng thừng của người thanh niên, và cũng thay vào đó là một ác cảm dành cho hắn, chớ không còn như buổi ban đầu, cô nói thầm trong bụng “ người gì đâu mà đáng ghét, chắc có một chút tế nhị”
-Bây giờ tôi có thể vào đề chính với cô rồi chứ
-được, anh muốn nói gì, thì nói trước đi
-Không cần giới thiệu, khỏi nói chắc cô cũng biết tôi là ai rồi chứ
Thi Thi gật đầu, cái này thì cô Mỹ Dung có nói với cô, tên của hắn là Vĩnh Phúc, con ông chủ tịch của Ngân Hàng Thương Mại Á Châu
-Và cô cũng biết chuyện gia đình của cô muốn sắp đặt với tôi?
Thi Thi gật đầu một lần nữa
-Tôi muốn biết ý cô như thế nào?
Vẫn với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt cứ như muốn đong lạnh người đối diên. Hắn hỏi Thi Thi mà gương mặt không chút biểu lô. Những toan tính của cô và Mỹ Dung ngày hôm qua dường như đã bay mất trong đầu cô và bây giơ cô không biết phải giải quyết với tình huống này. Hắn ta hoàn toàn khác hẳn những gì mà cô và mỹ dung tưởng tưởng
-Tôi.........
-Tôi biết có thể trước khi gặp tôi, tôi đoán cô cũng chẳng vui vẻ gì với cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng sau khi gặp tôi chắc cô vui mừng lắm. Tôi biết là tối rất đẹp trai và lại ba tôi rất là giàu nữa.
-"Đúng là đồ kiêu ngạo" - Thi Thi im lặng chủi thầm
-Còn nữa, hôm nay tôi đến đây để cho biết rằng tôi sẽ không bao giờ có cuộc hôn nhân này đâu, cô cứ nghỉ rằng những gì đang sảy ra chỉ là mơ mà thôi. Còn những cô gái giống như cô....-Người thanh niên đoạn chắt lưỡi - không bao giờ với tới đâu, nên đừng bao giờ nghỉ rằng tôi sẽ để mắt tới cô.
-Tôi nói không đúng sao mà cô im lặng vậy
-Tất nhiên là không đúng rồi, Chỉ có người sui xẻo lắm mới lấy phải một người như anh.
Thi Thi tức tối la lớn bời vì gương mặt khinh khinh, kiêu ngạo của người thanh niên làm cô tức tối. Bao ấn tượng ban đầu về hắn ta bây giờ tiêu tan.
-Cô,....
Người thanh niên ngở ngành với thái độ của Thi Thi, từ đó tới giờ chưa có người con gái nào phản ứng với anh như vậy cả.
-Cô, cô cái gì? anh đừng có tưởng anh đẹp trai con nhà giàu rồi muốn xem thường ai cũng được, tôi nói cho anh biết tôi không phải là Mỹ Dung, Mỹ dung nó chả ham muốn gì cuộc hôn nhân này với anh đâu bởi vậy nó nhờ tôi đến đây để nói với anh đó
Thi Thi tức tối vì cảm giác bị xem thường. Cô đứng dậy toan bước khỏi nhà hàng, nhưng còn điều ấm ức, cô quay trở lại
-Còn nữa, anh đừng có quá mà tự tin, lần sau ra đường nhớ đứng có bưng cái mặt khó ưa đó, coi chừng bị chúng quýnh
Người thanh niên giận dữ quát lớn khi Thi Thi
-Cô đứng lại đó cho tôi.
-Không, anh làm được gì tôi.
-Cô dám
-Tôi chưa nói xong với cô, quay trở lại bàn mau
-không bao giờ
Thi thi le lười chọc người thanh niên rồi đi thằng khỏi nhà hàng. Công không hề biết rằng sau lưng cô người thanh niên đang tức giận vì từ đó tính anh vốn dì rất kiêu ngạo không xem ai ra gì mà bây giờ lại bì một cô gái rất ư là bình thường tạt nước vô mặt, đó là là một sự xúc phạm lớn mà anh sẽ không bao giờ bỏ qua.