*vô tình*
02-11-2006, 05:47 PM
http://www.upyeah.net/bbs/sucai/%CE%C4%D7%D6%CB%D8%B2%C4%CD%BC%C6%AC/8fecb3420e.gif
Hồng...
Một màu hồng... hiếu kỳ ... chuyện tình cảm...
Hắn ta thiệt bí mật, thiệt lạ thường... cũng thiệt là giống mình...
Xưa nay luôn khăng khăng cái câu "ta đây khác người"... haha, không ngờ cái cứng đầu cũng có ngày khụy gối chịu hàng...
Thiệt muốn hỏi lòng coi mình có tình cảm với hắn hay không cũng không dám... phải chăng đã biết rõ câu trả lời nhưng còn do dự... chưa muốn chấp nhận?? Con người mình vô tình thiệt mà, đâu lẽ nào đi thua cho hắn được... vớ vẩn quá đi... Hắn ta lúc lạnh nhạt như kẻ thù ngàn năm, lúc quan tâm từng li từng tí, có nghĩa gì?? Mình ghét con người như hắn, lúc có hai đứa thì có thể nói ra được những câu từ tận đáy lòng, nhưng khi có người ngoài, hắn như một con rùa... rụt cổ hoài mãi mà thôi...
Hắn không biết gì về mình... biết không?... chắc là không... ngay cả cái bài viết dành riêng cho hai con mắt hiếu kỳ của hắn, hắn còn không đoán ra được... haha... thiệt phải thở phào nhẹ nhõm...
Cái tính tình của mình chắc anh T nói đúng, thích thử thách, thích khám phá những nội tâm của người... nhưng tới phiên mình thì lại e dè không dám... mình không dám chắc hắn có hiểu cái đầu lì lợm này hay ko, nhưng nếu không thì sao hắn có thể nói ra được một bộ văn chương... từng câu như được lôi ra trong tim đen của mình... í da... càng nghĩ càng thấy run rẩy vì sợ... trước tới giờ chưa có người hiểu được mình... họ nghĩ họ biết rõ cái đầu này... họ lầm... nhưng cứ để họ lầm, không cần làm họ thất vọng...
Trong bao nhiêu người, với mình, hắn là kẻ mang đến cho mình một nỗi sợ to lớn nhất... vì sao??... vì có lẽ hắn hiểu mình hơn bản thân mình nữa... tuy nói chuyện chưa lâu, nhưng sao mình thấy thoải mái khi có hắn, mình cảm thấy tự do, có thể kể lể với hắn về bất cứ mọi thứ mà không cần nghĩ lại lần thứ hai... sợ... mình sợ...
♥♥♥
Vàng...
Cho một ngày tràn đầy hy vọng và sức sống...
Sáng sớm mới mở mắt ra đã thất vọng... cơn bão từ hôm qua vẫn còn thổi từng cơn gió lạnh đến thấu xương ở bên ngoài -_-... trời ơi... vậy mà còn dự định lội bộ đi học nữa chứ, đúng là mất hứng.. haha... ghét của nào trời cho của nấy rồi... >.<
Cau có một hồi, lục đục chạy lên chạy xuống với cái cặp để kiếm bài tập mãi mới xong, cái ý nghĩ trong đầu đang ra lệnh cho đôi chân để chạy thật nhanh ra xe, không thì lạnh chết thôi... nghĩ là làm... mở tung cửa là muốn lao ra xe liền, ko ngờ... cái thời tiết hôm nay lại chiều theo ý mình... như muốn dành cho mình một món quà thật đặc biệt...
Mặt trời sáng thật... nó không chói chang như mọi hôm, bữa nay nó như là cái lò sưởi to đùng, xua đi gió lạnh từng cơn... lững thững từng bước, trên tay không đồng hồ cũng chẳng có cách nào biết được giờ giấc... không hiểu sao đôi bàn chân vẫn thanh thản nối nhau từng bước không hấp tấp... có lẽ trong một giây phút nào đó con người đã được hòa nhập với nhiên thiên thơ mộng, không còn vướng víu với cái xã hội không còn không gian để thở... thật thoải mái...
Như bị một tay kéo từ trên chín tầng mây xuống... oach... đau thiệt... mắt với không mũi, yêu đời quá... nhìn với ngó sao cũng để quàng chân mà té đươc. Í dza thiệt xấu hổ, nghĩ lại cũng kệ chứ... cười thì cứ cười đi... hôm nay ta vui... ta không thèm nghĩ tới mấy chuyện ko vào đâu. Chuyện sáng nay thật lạ, xưa nay mình chẳng bao giờ lấy được duyên với mấy chú kiki, nhưng hôm nay chú ấy lại chạy vào lòng mình như chú ta thuộc về mình... trời ơi... vừa hoảng vừa lo... tính chạy mà sợ bị rượt... đành cắn môi đứng im tại chỗ... may là ông già phúc hậu đó giúp mình... có lẽ chú kiki nọ cũng được hưởng một buổi sáng như mình...
Một buổi sáng đầy nhựa sống...
♥♥♥
Xám...
Hôm này có lẽ là một màu xám xịt...
Trong vòng 24 tiếng đồng hồ thôi, chỉ vỏn vẹn một khoảng thời gian... bao nhiêu là chuyện làm cái đầu rối bù... thiệt đau... đau nhưng có la lớn, thét gào... cũng chẳng giúp được gì...
Đã một lần làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng, ba đã vì vậy mà phải chịu bao khổ cực, nuốt sâu trong lòng cái chữ "nhớ"... nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ quê hương... hy sinh lớn lao đến mức độ đó, chắc mình không làm được... mình cám ơn Ngài vì đã cho mình một người ba tốt nhất... Làm ba buồn là đâm thêm một vết dao lên con tim đang chảy máu của ba, mình không muốn làm thì cũng có người khác... chuyện của chị hai thật khó nói, sao có thể giải thích cho ba hiểu đây... hôm nay khóc đến cạn nước mắt, nhưng có lẽ cũng chỉ là một bắt đầu của cái màn kịch mới... Rồi một ngày chị cũng sẽ cho ba biết chuyện, ba sẽ nghĩ gì, liệu ba có thể chấp nhận cho chị không... nếu ko, liệu mình có thể năn nỉ thuyết phục ba như hôm nay?? Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu câu hỏi mỗi lúc mỗi đầy... chúng tràn vào cái đầu nhỏ bé này, thiệt chỉ muốn thét gào... nhưng muốn thì lời cũng không thoát được khỏi cổ họng, nó muốn ở lại trong mình, như muốn mình ôm lấy nó mà chấp nhận cái đau cái khổ...
Buồn đau là biển cả, Vui sướng là ngọc châu.
Muốn có được ngọc châu phải lặn sâu vào biển cả??
♥♥♥
Tím...
Cho một lời lừa dối...
... Tim này tình đã cạn... cánh cửa hé mở giờ cũng khóa chặt... hận
Biết bao chuyện buồn... có mình anh mang lại cho C được một nụ cười trên má, có mình anh cho C một góc nhỏ vui tươi. Không có anh thì vẫn sống, vẫn cười, vẫn yêu đời... C coi những ngày bên anh là một giấc mơ, giấc mơ thật đẹp... Ước gì không phải thức dậy, thiệt lãng mạng... đắm say... sao anh nỡ làm C tỉnh giấc bằng những lời dối lừa lạnh lùng kia...
Với anh chẳng lẽ C không là gì, là con số không??... anh xin lỗi, anh đau lòng... nực cười... nếu anh đau lòng sẽ không bao giờ lừa dối C bằng những câu nói hụt hẫng vô thật kia... Nghĩ lại C thiệt phục anh, anh đóng kịch hay lắm... anh chưa từng dùng những lời ngọt ngào văn hoa, anh làm cho C nghĩ từng câu nói đó đến từ con tim... anh thật tài...
Bề ngoài C khác người lắm, C dữ dằn, C ngang bướng, C vô tình... nhưng anh cũng thừa biết sâu tận bên trong... C chẳng khác gì những người con gái khác... C cũng có tình cảm, biết vui biết buồn... C không phải tượng đá, có lẽ anh nghĩ vậy... có lẽ
Kẻ thù khổng thể làm cho trái tim tan nát
Nhưng với những người mà bạn yêu quý thì dễ như trở bàn tay.
♥♥♥
Ngọc Lam...
Cho một nỗi nhớ thật đẹp...
Q có biết mỗi lần mây giăng ngang bầu trời, che đi nguồn sáng duy nhất trong đời...là nhóc nhớ Q vô tận. Lúc nhỏ tụi mình ngây thơ vui đùa bên nhau, thời gian như không còn giới hạn. Lớn lên bên Q, nhóc có thể cảm nhận được sự an toàn của một người anh dành cho đứa em gái bé bỏng. Nhưng tuổi thơ dần trôi, rồi cơn gió của tuổi Xuân thổi một cảm giác thật khác lạ vào trái tim non nớt của nhóc. Trong bối rối, nhóc đã cố tìm một góc nhỏ để dấu đi tình cảm, và yếu ớt xoa dịu tâm hồn bằng câu nói vu vơ "mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, anh trai của nhóc!"
Trong trí óc nhóc còn mờ nhoè âm vang kỷ niệm của ngày hôm đó, cái ngày mà vui buồn lẫn lộn như hai cực âm dương đè nặng làm nhóc phải để rơi những giọt lệ sầu trên vai Q. Ai nào ngờ một buổi chiều tầm thường như vậy, Q đã làm nhóc thật ngạc nhiên nhưng cũng không vơi niềm đau khổ. " Tình cảm của Q dành cho nhóc dường như đã vượt xa tình bạn!" Câu nói thốt ra như một vết cắt làm tim nhóc thêm đau, Q đâu hề biết nhóc đã dấu kín một tin buồn từ lâu. Bây giờ những cành cây, ngọn cỏ mà nhóc đã một thời yêu mến vì chúng không bao giờ tuyệt vọng...đã rũ rượi trong sầu thương. Tình cảm của hai đứa trẻ mới lớn chưa có cơ hội để gặp gỡ, đã bị cướp đi bởi khoảng cách xa xăm...vô bờ bến!!
Xa hơn 3 năm, tình cảm của nhóc đã nhạt nhòa vơi đi. Nhưng những lúc online, nhóc đâu có thể né tránh được hai chữ "NHỚ CHÂU" chạy dài trên status của Q. Xin hãy quên nhóc đi, điều nhóc mong muốn là cho Q học hành thành tài, đừng để cho tình đầu vương vấn mãi trong tim đau.
Hạnh phúc không có nghĩa là đạt được tất cả mình ao ước.
Đôi khi cần có những khoảng trống thiếu thốn để cất giữ những ước mơ...
Một kỷ niệm sẽ mãi không phai...
♥♥♥
Đỏ...
Cho niềm vui khó tả...
Nhỏ... cái tên mà hắn gọi mình... woa... sao kỳ này hắn dễ thương thía... cứ kí tên mình ghét réo lên réo xuống tối ngày... loạn hết, loạn hết roài >.<
Cũng hay thiệt... ngồi nghe một con nhỏ đang có tâm trạng kể lể mấy tiếng đồng hồ, sao hắn không biết chán ha... còn nói "thích, có được không"... thích cái gì không thích... thích nghe con người ta tâm sự dzìa mí chịn khúc mắc... thiệt lạ quá đi... haha. Nói hắn lạ, mình cũng đâu khác, chuyện bị người ta lừa, xấu hổ vậy mà còn mang ra rên rỉ với hắn không ngần ngại... đúng là "gần mực thì đen" mò.... hí hí
Nà... hôm trước tưởng hắn hiểu mình... còn đang hoang mang... may là mình lầm ... hắn cũng chẳng thông thuộc gì về cái đầu rắc rối này... Hắn tò mò lắm, muốn khám phá lắm, ừ thì cứ thử tài mình đi... mình giỏi nhất là che dấu mà... hehe... chắc kỳ này hắn khỗ dài dài rồi... là lá la
Cái chuyện bị lừa dối, nói ra được với hắn thiệt đỡ biết bao nhiêu... trời ơi, hắn nghe thông cảm thì thông cảm, nhưng vẫn còn lộ ra cái tính con trai... hết đòi nick đến đòi mail, khổ ghê... đòi đi uýnh anh dùm mình... hắn có đòi mình cũng không ác dzậy được... làm vậy có phải tệ lắm không... người ta không coi mình ra gì, tùy họ, mình không cần biết nữa...
... nói chuyện với hắn toàn là vào tối khuya... hoài hai con mắt mình ra mắt cú vọ rồi... mai bắt đền hắn mới được... hix... ý, nếu mắt mình thía, mắt hắn khác gì ha... thôi... kế dzở...
... hôm nay không có chuyện buồn để hắn khuyên, thôi thì làm cái mặt vui vẻ... cám ơn hắn hôm trước khuyên mỏi tay... rồi sau đó... lấy le... chọc một phen cho chừa cái tội hung bạo...
Có thể nói hắn là một trong những đứa bạn tốt với mình nhất... đúng mà phải không... bạn tốt...
Người ! Ngươi, cái quả lắc giữa nụ cười và nước mắt.
♥♥♥
Xanh úa...
Một ngày thật... nhàn rỗi
Bệnh... chán... đau cổ... nhức đầu... >.<
Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ ?? ... cho dù có cố gắng cách mấy, nhưng không hiểu sao trí óc như mãi níu kéo không cho bản thân nhớ lại ngày tháng, giờ giấc ... không nỡ cho nó quay lại với hiện tại!
... Ha ha, rảnh thật ... có thời gian ngồi mơ màng vẩn vơ nữa chứ ... cái đầu ngu ơi, tỉnh lại đi!!... Sau một hồi vui chơi trong ảo mộng nhỏ nhoi, con người mới thật ngỡ ngàng khi phải đối diện lại với cái hiện tại buồn chán. Hôm nay ba bắt ở nhà "ốm như vậy còn đòi đi học, không hại mình cũng hại người ta"... ba nói đúng quá, cũng vì đứa bạn cứng đầu nào đó không nghe lời ba mẹ... nên giờ mình mới ôm cái bệnh cảm cúm chít tiệt này trong người >.<
... Hờ hờ, nãy giờ ngồi cười cười một mình không biết có ai thấy không nhờ... thấy chắc tưởng mình "có vấn đề" quá... ho nổ cổ ra, không nghĩ tới chuyện khác chắc con chít wa'... hix hix...
Vẩn vơ một hồi, nghĩ chắc giờ này tụi bạn đang cặm cụi mấy cái đầu vật lộn với từng bài đại số... tội tụi bai wa'... mai teo đi học lại... cóp tụi bai được gòi... haha... âm mưu đen tối, nhưng công nhận mình thông minh thiệt...
Trường lớp cứ để qua một bên đã... chúc nữa "cụ non" lên... phải cảm ơn úng thật nhiều. Nhờ như dzậy mà cũng dám giúp, may là có úng... không thì mình còn phiền phức dài dài. Nhưng có thiệt là không có gì??... cụ non nói thế tin được không nhờ, ung này coi vậy chứ mình hiểu úng là con người tốt bụng, giúp thế hại úng wa'... nói gì cũng kiu "không sao đâu, không sao mà..." >.< trời cái đất ơi, càng làm phiền càng thấy ngại... biết nói sao bây giờ... nhức lại càng nhức thêm... thôi dẹp chuyện này đi đã... lo sau... hix
Bò đi uống thuốc thôi...
♥♥♥
Tím hoa cà...
Cho sự đơn sơ giản dị lạ thường...
Trễ rồi... nhưng sao hôm nay hai con mắt không đua nhau nhắm dzí lại nhờ... kỳ wa'... có lẽ còn quá nhiều chuyện để nghĩ tới...
Lạ thường lắm... nhưng cái lạ nhất có lẽ là sự giản dị tầm thường của nó! Một ngày không bị đàn áp bởi bài tập, thiệt quá rảnh rỗi... thoải mái ghê luôn... hôm nào cũng thế này chắc thiên đường gõ cửa wá... hihi
Ngồi một mình trong bóng tối... chắc chỉ có thế mới thật sự hiểu được cái con người bên trong đang suy tư điều quái gì... bây giờ hả... hình như cái bộ óc đang đưa ý nghĩ mình tới buổi trưa hôm đó...
Woa... thiệt cũng chỉ là một ngày như bao ngày, có điều cái tầm thường đó vẫn mãi in đậm trong trái tim. Nghĩ lại còn thấy tức muốn ói máu, mí đứa bạn yêu quái... thương tao wá oánh tao đau... trời ơi... oánh còn đỡ, sao nỡ một tay "đủn nhẹ" tao vào hồ thế... đủn xong mới kêu tội nghiệp... tội mà để tao ngồi run một mình, đúng là bạn tốt... may là có Q... hông thôi chắc về nhà là lăn ra ốm luôn...
Uhm... sao hôm đó mình hiền quá, mọi khi ai đụng tay này là cho một bụp rớt thẳng cẳng... ngay chính Q cũng bị mấy lần... hỏi lại vẫn ngáy ngáy sao ấy, hôm đó sao dám cho Q quàng vai về gần tới nhà... hix hix. Có lẽ vì lạnh quá nên cái phần bạo lực bị đông cứng ngắc, không làm việc nữa... chắc thế đấy... à mà cũng không đúng nữa, nếu đông cứng rồi sao cái phần ngại ngùng không đi luôn, để hai cái má đỏ lên như gấc... làm Q nhà ta tưởng mình bị gì. Đúng là bình thường thôi mà, Q đưa áo khoác của nó cho... khoác thì khoác thôi... nó giữ dùm để áo không rơi khỏi vai mình, có gì lạ... đâu cần ngại đến thế... hix
Hồi đó vì chuyện mà cái mặt ba gai bị mất hết khí thế... cái tiếng đanh đá mất hút luôn... tiếc, nhưng lại không tiếc...
Không lúc nào tôi đỡ cô đơn hơn lúc tôi một mình...
♥♥♥
Xanh lá...
Cho buổi sáng dễ thở...
Sáng nay vừa mở hai con mắt, coi lại đồng hồ... trời cái đất ơi, sao tới gần trưa mất tiu òi... thế là lại thêm một ngày mất tăm cái cơ hội coi mặt trời mọc...
Woa, bình minh thiệt đẹp, cái vẻ đẹp khó tả... không chỉ vỏn vẹn vậy, mà nó còn mang cho mình một cảm giác thoải mái, dễ chịu... a fresh start... dù cái con người có u lì đến đâu... được một tia nắng nhỏ của bình minh tìm đến cũng đủ cho mình cười toét miệng...
Sáng hôm nay cho dù thức sớm cũng có coi được mặt trời đâu, hình như mặt trời hôm nay cũng ngủ muộn, cũng muốn vùi đầu vào những làn mây để quên đi vài ba điều gì đó khó xử... Là mặt trời thế, hay lòng người như thế... nỗi niềm thế nào cũng có thể biến cảnh tượng xung quanh sống dậy và bắt tay tham gia cái tâm trạng của mình...
Mới thức đã ngồi nghĩ ngợi lung tung... đánh răng rửa mặt xong mới thấy chân mỏi rã rời... hix hix... này giờ hồn người cứ lâng lâng nên chẳng màn để tâm tới chuyện phần còn lại nghĩ gì...
Hôm qua thiệt là cái may mắn không bên mình mò... online thì không gặp hắn, chẳng kể lể được gì nên trong lòng vẫn còn một số chuyện bực tức đọng lại... hu hu... mi đâu rồi, sao cả tuần nay không thèm on để nói chuyển với ta... hông lẽ chỉ vì cái lần ta gọi mi "bé", "cụ non", "nhóc" rồi giận sao... ngươi giận thì cũng nói với ta một tiếng chứ, chán mi quá... mi có lẽ là thèn bạn thân duy nhất ta có online thôi... nhiều khi chuyện trong hht chỉ có mi hiểu ta.. giờ mi giận ta rồi, ta biết mang nỗi niềm kể lể với ai..???
Ta lo lắng cho mi lắm, nhiều lúc ta tự nghĩ mi có chuyện gì hay không... ý nghĩ vừa dừng chân ta đã phải vội vã xua đi... ngươi mà có chuyện gì sao... ta nghĩ ngợi lung tung thôi...!!
Ta nhớ mi lắm... ta mong mi on lại sớm để ta bớt lo lắng... ta thích suy nghĩ lung tung, mi biết rõ mà... hông biết mi còn nhớ ta không... >.<
Một màu xanh thật sự sẽ không bao giờ phai nhạt !
♥♥♥
Hồng cam...
Một ngày khó chịu... phập phồng...
Cả ngày hôm nay hông hiểu sao ta nhớ mi quá chừng... ta cứ cố hỏi bản thân... ta đã làm gì sai không nhỉ... thường ta đối xử với mi tệ lắm, ta biết... nhưng mi cũng hiểu ta không thiệt sự mean it mà...
Mi đúng là tàn ác với ta... bao nhiêu ngày rồi, không thèm nhắn tin cho ta... không thèm cho ta biết tung tích gì hết... có phải mi đang lánh mặt ta?? ghét ta lắm nên phải trả thù ta cách này... ta hận mi rồi... mai mốt có lên... hông thèm nhìn cái bản mặt mi nữa...
Mi nhờ ta một số chuyện... ừ... ta giúp rồi đó... ý, đúng ra là chưa giúp... nhưng chưa kịp thì mi cũng làm xong rồi... hix... đúng là có bồ bỏ bạn... có chuyện buồn đừng có tìm ta... ta hổng giúp ngươi nữa...
Bực mình cái thèn bạn hông ra gì... hu hu... ta hay nghĩ ngợi lung tung... vì mi mà ta chẳng làm được gì... bị tụi bạn kéo đi chơi... nhưng dĩ nhiên... cũng vì mi mà ta mất hứng
Mi đọc được cái bài viết này... cũng không biết là dành cho mi mà... chán chết...
Ta giận mi thiệt rồi...
♥♥♥
Da trời...
Một sự bình yên nhỏ nhoi trong tim...
Thường ai cũng vậy... khi nghĩ tới xanh là liên tưởng ngay tới sự thanh thản, êm ái... chắc lần này mình lại không khác người rồi...
Hôm qua biết chắc lý do vì sao mi không online... ta ôm bụng cười... vì sao ư??... một phần vì bớt lo, phần kia ta cười con người của ta, sao ta kỳ dzậy... mi đâu có là gì của ta... làm gì và nghĩ gì đâu liên quan tới ta, giận mi vì trong một phút nào đó ta quá lo thôi... không sao... mi không sao...
Thường cũng không điên điên khìn khìn như dzậy, nhưng hôm trước vừa nghe tin ss PA dzô nhà thương vì tai nạn giao thông, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài... thương chị gái mình quá... đầu óc lanh quanh một hồi lại quay lại mục tiêu kia... ss PA... tai nạn... không online... Mi vắng mặt... ta hú vía, ta lo...
Cười trên cái ngu ngốc của ta... mi có sao đâu... lo học, ta phục mà...
Cái tin vì sao mi không on chắc chẳng phải lý do duy nhất làm ta đỡ nhức đầu... viết bài cho mi, mi không biết... nhưng có người biết... cái con người mà ta không hề nghĩ tới, ừ... thì anh là một trong những người anh tốt nhất đối với ta... nhưng anh đọc những gì ta viết đã lạ, đùng một cái lại biết được người ta viết về là ai... trời cái đất ơi, nghe như bị một tay xô ngã ngửa... ngạc nhiên, nhưng lại không ngạc nhiên... cũng dễ hiểu, vì anh trai và ta luôn có cái giống nhau... hình như là giống lắm...
Ông anh trai mà ta thương... phục anh ... vì sao lại phải phục một người mi không biết rõ lắm??... uhm, có lẽ vì không biết rõ mà phục anh hơn...
Ông anh đào hoa... theo mình... không lạ gì cái lý do kia, anh giỏi lắm... những gì anh nói rất hay... rất thật... ta tin...
Uhm... nói tin hết cũng không hoàn toàn đúng... hình như... mà đúng rồi... ta không tin hết...
Trí óc ta nhảy nhót một hồi trong vui sướng khi biết mi vắng mặt để thi... đùng... vừa vui được một chúc lại bị con người ta xô ngã... trời cái đất ơi... cho iem pass là đã tin tưởng em, sao dám chơi xỏ ss... khi mi online, đọc được tin nhắn chắc nhảy lên vì shock quá... một phần ta không muốn mi đọc, một phần lại mãi lưỡng lự trong cái tính cực hiếu kỳ của ta... mi đọc sẽ làm gì đầu tiên nhỉ... mi sẽ nghĩ gì... ta tò mò lắm...
Sự tò mò là một trong những tính chất thường xuyên và chắc chắn của một trí tuệ mạnh mẽ.
♥♥♥
Xanh rêu...
Một ngày nhức đầu... nhức óc
Cho dù là giữa mùa Xuân nhưng sao thời tiết vẫn mãi se se lạnh ... làm cho hai cánh tay mình nổi da gà mỗi lần bước ra khỏi cửa...
Người ta nói không đâu tốt bằng ở nhà, còn mình... mình nghĩ không đâu tốt bằng được sống ở quê hương thật sự... nơi sinh ra và lớn lên... Mình nhớ từng cành cây ngọn cỏ, nhớ bầu trời xanh, nhớ thời tiết ấm áp... nhớ những tiếng cười hồn nhiên của học sinh...
Còn đâu những buổi sáng thức sớm, chờ chờ đợi đợi để bọn Quân, anh Duy đến chở đi học ... những hôm đẹp trời, cả bọn lội bộ thiệt vui... sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh đó, tiếng cười nói luyên thuyên chen lẫn như đánh thức những giọt sương ẩm ướt khoe mình long lanh trước ánh mặt trời đầu ngày... vẫn mãi là những hồi ức đẹp...
Hết nhớ hết thương... giờ phải quay trở lại, bắt hai con mắt chăm chú đọc từng câu của bài hóa rồi cố gắng nhớ... trời cái đất ơi, sao học bài với mình khó đến vậy... không, không phải khó... nhưng cái đầu khó chịu quá, nó bỏ mặc mình... không thèm hề hấn quan tâm tới mình... nó hư thật, không thèm giúp mình học bài cho xong... nó chịu hàng rồi... nó bỏ cuộc trước khi có cơ hội tìm hiểu... ghét thật...
Mai là thi rồi mà giờ còn ngồi viết vớ vẩn... rảnh rỗi ghê... chịu luôn...
Cái đầu bữa nay ăn vạ thành u lỳ luôn, không thèm học bài nữa... nó đau nhức cả tuần... có lẽ ngay cả nó cũng cần những giây phút thanh thảnh để thở...
Không quan tâm vấn đề học tập nữa... mai không ít thì nhiều... trí óc sẽ phải mang cờ trắng chịu hàng... học bài thôi
Xưa tới giờ không có cụ non, hht vẫn là hht... nhưng giờ cụ non chỉ vắng mặt mới mấy ngày... hht đối mình không còn hấp dẫn như trước nữa...
Khó hiểu quá... gần hai năm nay gắn bó với hht, nó như căn nhà thứ hai của mình... mình ở hht còn nhiều hơn giờ ngủ... bây giờ cái đùng, mất vui là mất được sao... mình đổ thừa cụ non... chỉ vì hắn...
Mỗi ngày vẫn on, vẫn check room sửa bài... bạn bè vẫn gọi tám chuyện, ừ thì tám đỡ buồn... nhưng tám cũng nhàm chán, chẳng có thú vị khi thằng bạn không có online...
uhm... nói thật ra mong mi lên lắm, nhưng khi mi on rồi... ta chắc chẳng biết nói gì đâu... quanh đỉ quẩn lại vài câu chọc mi tức ói máu thôi... ta là thế, có muốn cũng khó lòng nói ra những điều không được hay... ta nhớ mi, thèn bạn thân của ta...
♥♥♥
Vàng lúa mạch...
Một ngày thả hồn nhởn nhơ...
Chiều buông thật nhanh... chớp nhoáng mặt trời đã gần mất hút... những áng mây đầy màu sắc thững thờ trôi như đang chờ đợi, như còn lưỡng lự níu kéo vài ba phút cuối của ngày...
Chiều đi học về cũng không hiểu sao lạc lối ra tới bờ hồ... ngồi một mình mà lại hay... yên tĩnh, tự do nghĩ ngợi... tâm hồn được trôi nhẹ nhàng theo những làn sóng lăn tăn...
Thiệt đẹp quá... không xa hoa, không kiêu kỳ... nó thật hồn nhiên, nó đẹp hơn tất cả...
Mặt trời lặn dần... phút cuối nó còn để những tia nắng gay gắt cuối ngày hắt lên người làm hai cái má đỏ hực... Trời ơi, thật khổ... mỗi lần nóng chúc là má cứ đỏ hết lên, mấy đứa bạn chọc hoài... tính sao được, thua cho tụi nó thì chít còn hơn...
Bình minh mang cho mình sức sống, mỗi lần được thấy là có thể toét miệng cười vui tươi... còn Hoàng hôn thì sao??... uhm... có lẽ hoàng hôn cũng không khác, nó cho mình một nụ cười thanh thản hơn...
Cái không gian của một buổi chiều tà thật nhẹ nhàng... nó mường tượng đưa đẩy hồn người lên mây... bay thật cao trong những ảo vọng vu vơ...
Bữa nay trời ấm lắm... gió từng hồi vẫn thổi nhẹ để xua đi một phần oi bức... phải chăng những bực bội cũng đã cất cánh rời xa... con tim quằn quại phải vật lộn với quá nhiều chuyện rắc rối... bây giờ hình như mờ nhoè hết rồi...
Những phút giây như thế... chắc không một nỗi đau nào có thể lay chuyển được...
♥♥♥
Cam vàng...
Cho một nỗi thất vọng...
Ta khờ quá... ta cười trên sự ngây thơ của ta... bản thân cứ nghĩ mi có ta thật... uhm... ta sai...
Mi đi không một lời... ta không giận... ta lo, nhưng giờ về cũng chẳng một câu... ta còn tưởng mi coi ta là bạn thân... có lẽ chỉ là mình ta tự suy tự nghĩ... ta ngu lắm...
Giờ thì ta hiểu rồi... mi chắc chẳng coi ta ra gì, là số 0 nhỏ nhoi...
ừ... buồn thì kiếm ta tâm sự để nguôi bớt thôi... còn tới lúc có người yêu, đùng một cái... bỏ luôn con bạn...
Nếu đã thế ta sẽ giúp mi, ta sẽ không làm phiền mi nữa... có lẽ thế sẽ tốt cho mi hơn... cứ coi như ta chưa quen mi, chưa từng là bạn của mi... thế thôi
Không cần con người như mi... mi tốt bụng, dễ tâm sự, ta biết... ta không dám giận... mi cũng như mấy thằng bạn ta thôi, có bồ bõ bạn... haha... ta không thèm nghĩ tới nữa... ta chúc mi hạnh phúc!
Tưỡng chừng chuyện nhức đầu đã qua... ngây thơ hết nói... có lẽ chỉ là một khởi đầu mới thôi... cũng chẳng thèm nghĩ tới chuyện của "người dưng" nữa
Ngày Good Friday... lẽ ra phải ăn chay... mò sao cái xấu xa trong người cứ cám dỗ woai`... mi nhịn ăn vặt một bữa có đến nỗi chết đâu... ý dza... đúng là đói con mắt mò... hix
Nói tới Good Friday mới nhớ... cụ non dám kiu ngày hôm đó là good friday... hehe... đúng là "ngu mà lỳ"... mình biết chắc là mình đúng mò...
Trời cái đất ơi... quanh đi quẩn lại sao vẫn nghĩ tới nó... nó là người dưng... nghĩ tới chỉ thêm nhức đầu...
Hông lẽ Quân nói đúng... hông lẽ trái tim vẽ lối cho mình tới nó rồi... không, từ xưa tới nay Quân đâu hiểu được chuyện tình cảm... ko có...
Quân ơi... C nhớ Quân quá đi... có Q chắc C sẽ không buồn bực thế này đâu! Q luôn luôn biết cách làm cho C cười, luôn là người tốt với C nhất...
Hồi đi học vì C là con bé nhỏ con, lúc nào cũng bị bắt nạt... Q mãi là người đứng ra bảo vệ C... nhưng giờ, Q không ở đây... C buồn, có nói Q cũng không hiểu được...
Mong một ngày gần đây Châu sẽ có thể ở bên Quân... sẽ có thể thêm một lần cảm giác được cái an toàn bền vững...
♥♥♥
Tím nhạt...
Phai mờ một chuyện tình buồn...
"...Một ngày, đứng giữa bảng lảng sương trên cầu, nhìn phía xa xa mặt sông. Lòng trống rỗng mà tự hỏi mình nhớ gì? không biết giờ này em đang làm gì, bận bịu với một chuyện nào đó có còn nhớ đến anh không...
...Thôi! Chiều ngập nắng say mềm hồn ướt mem nỗi nhớ
Giọt nắng
Đắng từ thu xưa...
Bài thơ cuối cùng em còn nhớ đến. Bài thơ mà anh chưa có cơ hội để hiểu... Đến khi vỡ lẽ thì đã quá muộn màng. Sẽ chẳng bao giờ anh tìm lại được ngày tháng cũ. Thôi, thì cứ giữ lại những ký ức xưa. Anh rồi trọn đời cũng chẳng quên được những điều đã ghi vào tiềm thức. Nhớ em quá!...
Anh thương em những buổi tối thứ bảy cô đơn, chỉ biết vui với những niềm vui vô hồn... Anh hiểu em buồn đến chừng nào. Người ta yêu nhau, trong dong cùng phố xá. Hẹn hò, chờ đợi và vui vẻ với nhau. Còn chúng mình chỉ thương bằng tâm cảm.
Anh hiểu em, những lúc gục ngã cần một lời an ủi, một cái nắm tay ân cần cũng chẳng có anh bên em. Hay chỉ giản dị như bao người khác, có anh bên em để em được vòi vĩnh được nũng nịu ngả đầu vào vai anh; được anh vuốt mái tóc mềm bay lả lơi cùng gió.
Tấ cả chỉ là điều tưởng tượng và dường như chẳng bao giờ có thật trên đời này. Để rồi, cuối cùng thì cũng chia xa..."
...lá thư anh viết cho mình... hay chỉ là giấc mơ được làn gió nâng bay bổng cùng thời gian...
♥♥♥
Xanh rêu...
Sự thay đổi không chờ đợi...
...Tích... tắc... tích... tắc...
Đối với ai đó có thể coi là sự nhỏ nhoi nhất... nhưng với mình, từng giây là từng thay đổi. Thời gian miệt mài chạy, không ngừng nghỉ... nó chẳng màn chờ đợi ai...
Nó vừa chạy, vừa mang một li tí của tất cả theo cùng... tháng, năm... từ từ rồi li tí cũng thành một phần lớn... Thay đổi là xấu?... không thể nói thế, nó chỉ mang tới cho mình nỗi buồn bã, chán ngán bất tận... thế thôi
"Thời gian là thuốc bổ cho nội tâm"... cũng đúng, nhưng bên cạnh đó... thời gian cũng là độc tố, xóa dần những nụ cười... mang nó vất vào góc ký ức để được dần lãng quên...
Nói chuyện như một kẻ chán đời... không... chắc là không
Sống trong một thế giới bao quanh với bao nhiêu nhộn nhịp, sao tâm hồn có thể chán cuộc sống được... chỉ vỏn vẹn một sự thay đổi nhỏ trong cái đầu lì lợm thôi...
Hè về vn... vui?... ừ, lẽ dĩ nhiên... nhưng sao vẫn còn một cảm giác gì đó không đọc được! Như không cho mình hiểu, bắt mình tìm tòi phán đoán... thú vị?... có thể... cảm giác sợ sệt thì phải...
Mong thời gian sẽ tốt bụng cho mình hiểu...
♥♥♥
Đỏ...
Ta khinh anh....
Haha... ta đến bên anh ấy phần lớn cũng vì sự ngu ngốc...
Ta không cầm lòng được, ta quá yếu đuối... chỉ có một câu "Châu ko có tình cảm như thế với anh"... mà ta ko nói được
Bao giờ cũng thế, khi biết mình là nguyên nhân cho sự buồn phiền của người khác, thì ta cũng chán nản hơn gấp ngàn lần người ta... khi nghĩ thì dễ lắm, nhưng sao khi gặp anh, lời nói lại nghẹn ngào trong ngực... ko muốn lìa xa ta
Coi như ta nhìn lầm về anh, ta tưởng anh dễ mến lắm... phần lớn anh đến với ta cũng chỉ vì hai chữ "danh tiếng"... anh chẳng khác gì bao nhiêu người khác, vỏn vẹn chỉ là cái "lời nói" mà thôi...
Nếu ta thật sự vô tình thì hay lắm... lúc đó ta sẽ thoải mái... sẽ chẳng bị ràn buộc bởi bất cứ chuyện gì. Có thế người ta nghe sẽ nói ta sai... nhưng mỗi người một lối suy nghĩ... ta không bao giờ đúng trước mặt mọi người...
♥♥♥
Nâu...
Bí mật của mình ta thui...
http://i3.tinypic.com/166x7vq.jpg
Ui... một phút giận thui mà cái miệng xí xọn có thể nói bao nhiêu lời đáng trách như dzậy... hốn hận wa'... cứ nghĩ phải xin lỗi ngàn lần anh mới hết giận... huhu
hổng ngờ anh chẳng giận mình tẹo nào, còn gửi cho mình bài thơ anh làm nữa... woa... thơ anh đẹp lắm... không chỉ vì lời văn, nhưng vì từng câu nói đến từ con tim của anh... anh thật lòng với ta... ta vui
Mấy giờ rồi nhỉ... trời lại sáng... thêm mấy lần mặt trời mọc nữa... là cái thân dzìa tới vn rồi... ui... ta dzui wa'
Chắc hẳn VN thay đổi nhiều từ hồi ta rời bước... nhưng có lẽ là một thay đổi tốt... ta chờ... tò mò... ta mong
Uhm... sáng nay bị wỉ Danh eng cép cái bánh mì... huhu... đi dzặc cả buổi... có cái bánh nó cũng dzực... ác dzậy... lẽ ga nhảy lên đá đấm tùm lum gòi... muh mất sức... đói đau đớn cơ... thèn bạn mất dzịt... thân wá muh... hix
♥♥♥
Vàng...
Uể oải quá...
http://i25.photobucket.com/albums/c57/BloodyTearsOfDth/cute_sad_anime.jpg
Mình về tới nhà rồi... không gian yên tĩnh... không khí im lặng càng làm cho cái đầu ngu xi ngốc xít ăn vạ mình!
Xuống sân bay... về tới nhà thấy không còn sức nữa... lặn lội 23 tiếng đồng hồ với về tới chỗ mà được người ta gọi là nhà... gọi như thế, nhưng sao mình chẳng cảm thấy thoải mái... thấy vui khi về tới?? Ngược lại tâm hồn còn thấy nhớ nhung... quyến luyến cái quê hương vừa cất bước bỏ lại... lần thứ hai kia
Thu giọn đồ đạc buồn hiu... nên con bé mở nhạc nghe... nhưng trong bao nhiêu disc, nó lại phải chọn Phạm Khánh Hưng...
bài đầu tiên, lúc nốt nhạc vừa cất lên cũng là lúc ngực mình đau nhói... nước mắt từ đâu trào ra không biết mệt... ko muốn, nhưng sao ko thể cầm cự được cảm giác...
Nghe những câu hát đó "đến làm gì... để rồi nay em ra đi... đến làm gì... để lòng anh phải nhớ mong" bài hát anh hát cho mình... kỷ niệm ngày cuối cùng, tiếng giọng ấm cúng của anh... như một trận bão lớn, ập đến phá hoại tâm hồn mình... ko thương ko tiếc!
♥♥♥
Tím...
Phải chăng cái màu được tượng trưng cho nỗi buồn...?
Chuyện vui có ít... buồn thì vô số kể... nhưng sao mình vẫn có thể thương??... vẫn thương dù biết kết quả rồi chẳng được gì!
Nhiều lúc cảm thấy mình ko có lỗi, nhưng vài phút sau lại đau lòng trách móc bản thân...
mình tham lam lắm không?
bắt cá hai tay chứ?
có thể anh nghĩ thế... nhưng cũng là chuyện vô tình mà thôi
Mình có quyền lựa chọn...
có thể không nói gì và bắt đầu dối người dối mình
cũng có thể nói ra với nguy cơ đánh mất tất cả... không, mình nghĩ mình làm đúng... không cần dấu anh bất cứ chuyện gì!
Một con bé sống ở cái môi trường lạnh lẽo... mọi người luôn vây quanh, lúc nào cũng là nhân vật nổi bật... nhưng mỗi lúc nó cười, là cái lúc nó cảm thấy đau đớn nhất...
Tại sao ư?... nó thiếu tình thương từ nhỏ... nó chưa bao giờ thưởng thức được cái cảm giác gọi là nâng niu, chiều chuộng...
Nó thèm khát... lần quay lại quê hương... tình cờ nó đã tìm thấy một mảnh vụn...
tâm hồn của nó vì quá thiếu thốn, nên đã hiểu lầm và cho cái anh dành cho nó là một cái tình cảm gì đó rất quan trọng
Có thể đúng... nhưng từ ngày quay lại, anh chưa hề nhắn tin... ko một lời hỏi thăm... phone một lần là quá đủ đối với một đứa con gái, đứa con gái chưa một lần chủ động... anh vô tình?... hay anh chỉ coi những ngày tháng vừa qua là một cuộc vui nho nhỏ, lúc mình đi thì tình cũng theo... mà tan biến??
Đau lắm... tâm hồn như chẳng còn hứng thú với cuộc sống... sống cho qua ngày, đợi thời gian trôi...
ích kỷ... chẳng phải một mình mình đau... bên cạnh mình còn có T...
ngồi nhìn lên màn hình... đọc những lời T viết... mình nghĩ là mình thương anh... nhưng dường như cái tình cảm dành cho anh không được thật bằng những gì mình có với Th...
dù Th chưa hề nói những lời T nói với mình... nhưng gặp được, nói chuyện được... mình vẫn cảm thấy an toàn hơn...
tình cảm trên mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào... nó ko được vững bền...
Mình nghĩ thế... T có suy nghĩ như mình ko... ko thể biết được, nhưng mình quyết định... quyết định sẽ vẫn tiếp tục thương anh...
ko biết chắc anh có thương mình như những lơi anh nói, nhưng nếu tất cả là thật... thì mình có lỗi với anh... thương anh nhưng ko thể đáp lại những gì anh dành cho mình...
♥♥♥
Đen...
Mù quáng... đau... tim đau...
Không còn cảm giác nữa... khi nghe được câu nói đó... cho dù không phải từ chính miệng mi... nhưng vậy cũng quá đủ, quá đủ để ruột gan đánh nhau rồi...
Tại sao?
Không phải là lỗi của ta... ta vô tình, chỉ vô tình là người thứ ba thôi...
Mi và Yến hiểu lầm... ta tình cờ bước đến bên mi... tình cờ rẽ vào ngõ cụt... mất hết rồi... còn hy vọng gì nữa...
Lúc ta đi, giây nào phút nào cũng có hình bóng mi trong đầu... ngày cuối mi nói những gì... giọng hát, nụ cười của mi vẫn in đậm trong cái đầu ngu ngốc của ta... À, mi nói sao nhỉ... mi nói sẽ nhớ ta ngàn, vạn tiếng... trước giờ ít khi khóc, nhưng lúc ta đi nước mắt mi cũng rơi... mi nói... đã nói và ta tin...
Ta đi... tình cảm của mi hình như cũng theo ta... cho đến lúc mi nghe tin, tin Yến sắp qua Mỹ... mi bỏ mặc tất cả, ngay cả ta... mi bỏ hết, chẳng lẽ ta ko là gì, ko bằng một hạt cát trong mắt của mi sao... trí óc ta quằn quại đau... trước đến giờ ta chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế này... có lẽ đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được những người bị ta từ chối đau thế nào...
Ko... thà mi từ chối ta... ko đúng... thà ta ko quen mi... còn hơn khi tim ta hé mở cánh cửa nhỏ... rồi mi lạnh lùng bỏ đi
Câu nói anh thương Yến... và chắc cũng sẽ ko thay đổi... nghe, ta nghe... và việc đầu tiên, ta cười... ngay sau đó là nước mắt... ghen tỵ với Yến... ko phải vì tính tình hay dáng vẻ của Yến... nhưng vì Yến đã gặp mi trước, đã lấy đi trái tim của mi... ta chỉ có 1, 2 tháng, sao bì được với 1, 2 năm mà mi bên Yến...
Mi quay về bên Y... ta chỉ biết lặng lẽ nhìn... chúc mi được vui... mong Y sẽ thương mi
Có lẽ ta đã mất hết... thật... ko còn gì để lưu luyến...
cám ơn mi... mi tập cho con tim ta bớt đau ... rồi sẽ đau... nhưng lần đầu, lúc nào cũng nhớ nhất... và cũng có lẽ là lần đau nhất...
Sợ lắm... không còn hứng thú muốn quen... biết một ai nữa
Ta ko coi trọng tình yêu nữa
có thể chưa yêu... nhưng thích đã đau đến vậy... thì còn yêu làm gì
Ta ko cần... ko muốn nhận lấy thương đau nữa...
♥♥♥
Xanh Lam...
Nguôi ngoai...? Ko hề...
Sao rồi... giờ này mi còn cảm thấy khó thở không... chắc là đỡ nhiều rồi!
Đúng
Mi đỡ nhiều rồi... nỗi đau cũng phần nào được xoa dịu...
Cười... cười bản thân mình, tại sao có thể ngồi nói chuyện với chính mình... trong khi đó anh cũng đang nở những nụ cười... nhưng là bên người anh yêu...
Tha thứ - hai chữ dễ nhất để nói... nhưng khó nhất để làm
Không sai... mặc dù anh chẳng nợ gì ta... nhưng ta vẫn ko tha thứ cho anh được!
Giờ này anh chẳng còn vương vấn, chẳng còn lưu luyến gì những ký ức hè nào... nhẫn cũng có thể bỏ đi... thì coi như người cũng vất lại quá khứ rồi...
Chỉ còn mình ta... ngày ngày đêm đêm vẫn một mực nhớ... ai cũng nói ko nên... cũng nói hãy quên đi... tưởng ta không muốn quên sao... ta là người ghét anh nhất, ta là người muốn quên anh nhất... nhưng mỗi lần muốn làm, muốn thử... con tim ta bất lực, trí óc ta nộp mình đầu hàng... khụy gối, ta khâm phục tình cảm con người...
Nó có thể biến đổi một con nhỏ trước giờ vô tình lạnh nhạt... thành một đứa tiều tụy dưới chân nó...
Tự nghĩ mình đã cạn nước mắt... hai khoé mắt đỏ và đau... nhưng sao vẫn có thể khóc?
những giọt nước mắt nhỏ nhoi vẫn rơi, con người yếu đuối thế sao... thất vọng lắm... mi trở thành một con người mà trước đây mi căm ghét...
Điều uốt ức nhất là tới giờ này, mi vẫn chưa hiểu được tại sao mi thay đổi như thế...
Nhẫn anh bỏ rồi... sao mi còn đeo đồ ngốc... thật... ta là đồ ngốc...
♥♥♥
Hồng...
Một màu hồng... hiếu kỳ ... chuyện tình cảm...
Hắn ta thiệt bí mật, thiệt lạ thường... cũng thiệt là giống mình...
Xưa nay luôn khăng khăng cái câu "ta đây khác người"... haha, không ngờ cái cứng đầu cũng có ngày khụy gối chịu hàng...
Thiệt muốn hỏi lòng coi mình có tình cảm với hắn hay không cũng không dám... phải chăng đã biết rõ câu trả lời nhưng còn do dự... chưa muốn chấp nhận?? Con người mình vô tình thiệt mà, đâu lẽ nào đi thua cho hắn được... vớ vẩn quá đi... Hắn ta lúc lạnh nhạt như kẻ thù ngàn năm, lúc quan tâm từng li từng tí, có nghĩa gì?? Mình ghét con người như hắn, lúc có hai đứa thì có thể nói ra được những câu từ tận đáy lòng, nhưng khi có người ngoài, hắn như một con rùa... rụt cổ hoài mãi mà thôi...
Hắn không biết gì về mình... biết không?... chắc là không... ngay cả cái bài viết dành riêng cho hai con mắt hiếu kỳ của hắn, hắn còn không đoán ra được... haha... thiệt phải thở phào nhẹ nhõm...
Cái tính tình của mình chắc anh T nói đúng, thích thử thách, thích khám phá những nội tâm của người... nhưng tới phiên mình thì lại e dè không dám... mình không dám chắc hắn có hiểu cái đầu lì lợm này hay ko, nhưng nếu không thì sao hắn có thể nói ra được một bộ văn chương... từng câu như được lôi ra trong tim đen của mình... í da... càng nghĩ càng thấy run rẩy vì sợ... trước tới giờ chưa có người hiểu được mình... họ nghĩ họ biết rõ cái đầu này... họ lầm... nhưng cứ để họ lầm, không cần làm họ thất vọng...
Trong bao nhiêu người, với mình, hắn là kẻ mang đến cho mình một nỗi sợ to lớn nhất... vì sao??... vì có lẽ hắn hiểu mình hơn bản thân mình nữa... tuy nói chuyện chưa lâu, nhưng sao mình thấy thoải mái khi có hắn, mình cảm thấy tự do, có thể kể lể với hắn về bất cứ mọi thứ mà không cần nghĩ lại lần thứ hai... sợ... mình sợ...
♥♥♥
Vàng...
Cho một ngày tràn đầy hy vọng và sức sống...
Sáng sớm mới mở mắt ra đã thất vọng... cơn bão từ hôm qua vẫn còn thổi từng cơn gió lạnh đến thấu xương ở bên ngoài -_-... trời ơi... vậy mà còn dự định lội bộ đi học nữa chứ, đúng là mất hứng.. haha... ghét của nào trời cho của nấy rồi... >.<
Cau có một hồi, lục đục chạy lên chạy xuống với cái cặp để kiếm bài tập mãi mới xong, cái ý nghĩ trong đầu đang ra lệnh cho đôi chân để chạy thật nhanh ra xe, không thì lạnh chết thôi... nghĩ là làm... mở tung cửa là muốn lao ra xe liền, ko ngờ... cái thời tiết hôm nay lại chiều theo ý mình... như muốn dành cho mình một món quà thật đặc biệt...
Mặt trời sáng thật... nó không chói chang như mọi hôm, bữa nay nó như là cái lò sưởi to đùng, xua đi gió lạnh từng cơn... lững thững từng bước, trên tay không đồng hồ cũng chẳng có cách nào biết được giờ giấc... không hiểu sao đôi bàn chân vẫn thanh thản nối nhau từng bước không hấp tấp... có lẽ trong một giây phút nào đó con người đã được hòa nhập với nhiên thiên thơ mộng, không còn vướng víu với cái xã hội không còn không gian để thở... thật thoải mái...
Như bị một tay kéo từ trên chín tầng mây xuống... oach... đau thiệt... mắt với không mũi, yêu đời quá... nhìn với ngó sao cũng để quàng chân mà té đươc. Í dza thiệt xấu hổ, nghĩ lại cũng kệ chứ... cười thì cứ cười đi... hôm nay ta vui... ta không thèm nghĩ tới mấy chuyện ko vào đâu. Chuyện sáng nay thật lạ, xưa nay mình chẳng bao giờ lấy được duyên với mấy chú kiki, nhưng hôm nay chú ấy lại chạy vào lòng mình như chú ta thuộc về mình... trời ơi... vừa hoảng vừa lo... tính chạy mà sợ bị rượt... đành cắn môi đứng im tại chỗ... may là ông già phúc hậu đó giúp mình... có lẽ chú kiki nọ cũng được hưởng một buổi sáng như mình...
Một buổi sáng đầy nhựa sống...
♥♥♥
Xám...
Hôm này có lẽ là một màu xám xịt...
Trong vòng 24 tiếng đồng hồ thôi, chỉ vỏn vẹn một khoảng thời gian... bao nhiêu là chuyện làm cái đầu rối bù... thiệt đau... đau nhưng có la lớn, thét gào... cũng chẳng giúp được gì...
Đã một lần làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng, ba đã vì vậy mà phải chịu bao khổ cực, nuốt sâu trong lòng cái chữ "nhớ"... nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ quê hương... hy sinh lớn lao đến mức độ đó, chắc mình không làm được... mình cám ơn Ngài vì đã cho mình một người ba tốt nhất... Làm ba buồn là đâm thêm một vết dao lên con tim đang chảy máu của ba, mình không muốn làm thì cũng có người khác... chuyện của chị hai thật khó nói, sao có thể giải thích cho ba hiểu đây... hôm nay khóc đến cạn nước mắt, nhưng có lẽ cũng chỉ là một bắt đầu của cái màn kịch mới... Rồi một ngày chị cũng sẽ cho ba biết chuyện, ba sẽ nghĩ gì, liệu ba có thể chấp nhận cho chị không... nếu ko, liệu mình có thể năn nỉ thuyết phục ba như hôm nay?? Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu câu hỏi mỗi lúc mỗi đầy... chúng tràn vào cái đầu nhỏ bé này, thiệt chỉ muốn thét gào... nhưng muốn thì lời cũng không thoát được khỏi cổ họng, nó muốn ở lại trong mình, như muốn mình ôm lấy nó mà chấp nhận cái đau cái khổ...
Buồn đau là biển cả, Vui sướng là ngọc châu.
Muốn có được ngọc châu phải lặn sâu vào biển cả??
♥♥♥
Tím...
Cho một lời lừa dối...
... Tim này tình đã cạn... cánh cửa hé mở giờ cũng khóa chặt... hận
Biết bao chuyện buồn... có mình anh mang lại cho C được một nụ cười trên má, có mình anh cho C một góc nhỏ vui tươi. Không có anh thì vẫn sống, vẫn cười, vẫn yêu đời... C coi những ngày bên anh là một giấc mơ, giấc mơ thật đẹp... Ước gì không phải thức dậy, thiệt lãng mạng... đắm say... sao anh nỡ làm C tỉnh giấc bằng những lời dối lừa lạnh lùng kia...
Với anh chẳng lẽ C không là gì, là con số không??... anh xin lỗi, anh đau lòng... nực cười... nếu anh đau lòng sẽ không bao giờ lừa dối C bằng những câu nói hụt hẫng vô thật kia... Nghĩ lại C thiệt phục anh, anh đóng kịch hay lắm... anh chưa từng dùng những lời ngọt ngào văn hoa, anh làm cho C nghĩ từng câu nói đó đến từ con tim... anh thật tài...
Bề ngoài C khác người lắm, C dữ dằn, C ngang bướng, C vô tình... nhưng anh cũng thừa biết sâu tận bên trong... C chẳng khác gì những người con gái khác... C cũng có tình cảm, biết vui biết buồn... C không phải tượng đá, có lẽ anh nghĩ vậy... có lẽ
Kẻ thù khổng thể làm cho trái tim tan nát
Nhưng với những người mà bạn yêu quý thì dễ như trở bàn tay.
♥♥♥
Ngọc Lam...
Cho một nỗi nhớ thật đẹp...
Q có biết mỗi lần mây giăng ngang bầu trời, che đi nguồn sáng duy nhất trong đời...là nhóc nhớ Q vô tận. Lúc nhỏ tụi mình ngây thơ vui đùa bên nhau, thời gian như không còn giới hạn. Lớn lên bên Q, nhóc có thể cảm nhận được sự an toàn của một người anh dành cho đứa em gái bé bỏng. Nhưng tuổi thơ dần trôi, rồi cơn gió của tuổi Xuân thổi một cảm giác thật khác lạ vào trái tim non nớt của nhóc. Trong bối rối, nhóc đã cố tìm một góc nhỏ để dấu đi tình cảm, và yếu ớt xoa dịu tâm hồn bằng câu nói vu vơ "mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, anh trai của nhóc!"
Trong trí óc nhóc còn mờ nhoè âm vang kỷ niệm của ngày hôm đó, cái ngày mà vui buồn lẫn lộn như hai cực âm dương đè nặng làm nhóc phải để rơi những giọt lệ sầu trên vai Q. Ai nào ngờ một buổi chiều tầm thường như vậy, Q đã làm nhóc thật ngạc nhiên nhưng cũng không vơi niềm đau khổ. " Tình cảm của Q dành cho nhóc dường như đã vượt xa tình bạn!" Câu nói thốt ra như một vết cắt làm tim nhóc thêm đau, Q đâu hề biết nhóc đã dấu kín một tin buồn từ lâu. Bây giờ những cành cây, ngọn cỏ mà nhóc đã một thời yêu mến vì chúng không bao giờ tuyệt vọng...đã rũ rượi trong sầu thương. Tình cảm của hai đứa trẻ mới lớn chưa có cơ hội để gặp gỡ, đã bị cướp đi bởi khoảng cách xa xăm...vô bờ bến!!
Xa hơn 3 năm, tình cảm của nhóc đã nhạt nhòa vơi đi. Nhưng những lúc online, nhóc đâu có thể né tránh được hai chữ "NHỚ CHÂU" chạy dài trên status của Q. Xin hãy quên nhóc đi, điều nhóc mong muốn là cho Q học hành thành tài, đừng để cho tình đầu vương vấn mãi trong tim đau.
Hạnh phúc không có nghĩa là đạt được tất cả mình ao ước.
Đôi khi cần có những khoảng trống thiếu thốn để cất giữ những ước mơ...
Một kỷ niệm sẽ mãi không phai...
♥♥♥
Đỏ...
Cho niềm vui khó tả...
Nhỏ... cái tên mà hắn gọi mình... woa... sao kỳ này hắn dễ thương thía... cứ kí tên mình ghét réo lên réo xuống tối ngày... loạn hết, loạn hết roài >.<
Cũng hay thiệt... ngồi nghe một con nhỏ đang có tâm trạng kể lể mấy tiếng đồng hồ, sao hắn không biết chán ha... còn nói "thích, có được không"... thích cái gì không thích... thích nghe con người ta tâm sự dzìa mí chịn khúc mắc... thiệt lạ quá đi... haha. Nói hắn lạ, mình cũng đâu khác, chuyện bị người ta lừa, xấu hổ vậy mà còn mang ra rên rỉ với hắn không ngần ngại... đúng là "gần mực thì đen" mò.... hí hí
Nà... hôm trước tưởng hắn hiểu mình... còn đang hoang mang... may là mình lầm ... hắn cũng chẳng thông thuộc gì về cái đầu rắc rối này... Hắn tò mò lắm, muốn khám phá lắm, ừ thì cứ thử tài mình đi... mình giỏi nhất là che dấu mà... hehe... chắc kỳ này hắn khỗ dài dài rồi... là lá la
Cái chuyện bị lừa dối, nói ra được với hắn thiệt đỡ biết bao nhiêu... trời ơi, hắn nghe thông cảm thì thông cảm, nhưng vẫn còn lộ ra cái tính con trai... hết đòi nick đến đòi mail, khổ ghê... đòi đi uýnh anh dùm mình... hắn có đòi mình cũng không ác dzậy được... làm vậy có phải tệ lắm không... người ta không coi mình ra gì, tùy họ, mình không cần biết nữa...
... nói chuyện với hắn toàn là vào tối khuya... hoài hai con mắt mình ra mắt cú vọ rồi... mai bắt đền hắn mới được... hix... ý, nếu mắt mình thía, mắt hắn khác gì ha... thôi... kế dzở...
... hôm nay không có chuyện buồn để hắn khuyên, thôi thì làm cái mặt vui vẻ... cám ơn hắn hôm trước khuyên mỏi tay... rồi sau đó... lấy le... chọc một phen cho chừa cái tội hung bạo...
Có thể nói hắn là một trong những đứa bạn tốt với mình nhất... đúng mà phải không... bạn tốt...
Người ! Ngươi, cái quả lắc giữa nụ cười và nước mắt.
♥♥♥
Xanh úa...
Một ngày thật... nhàn rỗi
Bệnh... chán... đau cổ... nhức đầu... >.<
Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ ?? ... cho dù có cố gắng cách mấy, nhưng không hiểu sao trí óc như mãi níu kéo không cho bản thân nhớ lại ngày tháng, giờ giấc ... không nỡ cho nó quay lại với hiện tại!
... Ha ha, rảnh thật ... có thời gian ngồi mơ màng vẩn vơ nữa chứ ... cái đầu ngu ơi, tỉnh lại đi!!... Sau một hồi vui chơi trong ảo mộng nhỏ nhoi, con người mới thật ngỡ ngàng khi phải đối diện lại với cái hiện tại buồn chán. Hôm nay ba bắt ở nhà "ốm như vậy còn đòi đi học, không hại mình cũng hại người ta"... ba nói đúng quá, cũng vì đứa bạn cứng đầu nào đó không nghe lời ba mẹ... nên giờ mình mới ôm cái bệnh cảm cúm chít tiệt này trong người >.<
... Hờ hờ, nãy giờ ngồi cười cười một mình không biết có ai thấy không nhờ... thấy chắc tưởng mình "có vấn đề" quá... ho nổ cổ ra, không nghĩ tới chuyện khác chắc con chít wa'... hix hix...
Vẩn vơ một hồi, nghĩ chắc giờ này tụi bạn đang cặm cụi mấy cái đầu vật lộn với từng bài đại số... tội tụi bai wa'... mai teo đi học lại... cóp tụi bai được gòi... haha... âm mưu đen tối, nhưng công nhận mình thông minh thiệt...
Trường lớp cứ để qua một bên đã... chúc nữa "cụ non" lên... phải cảm ơn úng thật nhiều. Nhờ như dzậy mà cũng dám giúp, may là có úng... không thì mình còn phiền phức dài dài. Nhưng có thiệt là không có gì??... cụ non nói thế tin được không nhờ, ung này coi vậy chứ mình hiểu úng là con người tốt bụng, giúp thế hại úng wa'... nói gì cũng kiu "không sao đâu, không sao mà..." >.< trời cái đất ơi, càng làm phiền càng thấy ngại... biết nói sao bây giờ... nhức lại càng nhức thêm... thôi dẹp chuyện này đi đã... lo sau... hix
Bò đi uống thuốc thôi...
♥♥♥
Tím hoa cà...
Cho sự đơn sơ giản dị lạ thường...
Trễ rồi... nhưng sao hôm nay hai con mắt không đua nhau nhắm dzí lại nhờ... kỳ wa'... có lẽ còn quá nhiều chuyện để nghĩ tới...
Lạ thường lắm... nhưng cái lạ nhất có lẽ là sự giản dị tầm thường của nó! Một ngày không bị đàn áp bởi bài tập, thiệt quá rảnh rỗi... thoải mái ghê luôn... hôm nào cũng thế này chắc thiên đường gõ cửa wá... hihi
Ngồi một mình trong bóng tối... chắc chỉ có thế mới thật sự hiểu được cái con người bên trong đang suy tư điều quái gì... bây giờ hả... hình như cái bộ óc đang đưa ý nghĩ mình tới buổi trưa hôm đó...
Woa... thiệt cũng chỉ là một ngày như bao ngày, có điều cái tầm thường đó vẫn mãi in đậm trong trái tim. Nghĩ lại còn thấy tức muốn ói máu, mí đứa bạn yêu quái... thương tao wá oánh tao đau... trời ơi... oánh còn đỡ, sao nỡ một tay "đủn nhẹ" tao vào hồ thế... đủn xong mới kêu tội nghiệp... tội mà để tao ngồi run một mình, đúng là bạn tốt... may là có Q... hông thôi chắc về nhà là lăn ra ốm luôn...
Uhm... sao hôm đó mình hiền quá, mọi khi ai đụng tay này là cho một bụp rớt thẳng cẳng... ngay chính Q cũng bị mấy lần... hỏi lại vẫn ngáy ngáy sao ấy, hôm đó sao dám cho Q quàng vai về gần tới nhà... hix hix. Có lẽ vì lạnh quá nên cái phần bạo lực bị đông cứng ngắc, không làm việc nữa... chắc thế đấy... à mà cũng không đúng nữa, nếu đông cứng rồi sao cái phần ngại ngùng không đi luôn, để hai cái má đỏ lên như gấc... làm Q nhà ta tưởng mình bị gì. Đúng là bình thường thôi mà, Q đưa áo khoác của nó cho... khoác thì khoác thôi... nó giữ dùm để áo không rơi khỏi vai mình, có gì lạ... đâu cần ngại đến thế... hix
Hồi đó vì chuyện mà cái mặt ba gai bị mất hết khí thế... cái tiếng đanh đá mất hút luôn... tiếc, nhưng lại không tiếc...
Không lúc nào tôi đỡ cô đơn hơn lúc tôi một mình...
♥♥♥
Xanh lá...
Cho buổi sáng dễ thở...
Sáng nay vừa mở hai con mắt, coi lại đồng hồ... trời cái đất ơi, sao tới gần trưa mất tiu òi... thế là lại thêm một ngày mất tăm cái cơ hội coi mặt trời mọc...
Woa, bình minh thiệt đẹp, cái vẻ đẹp khó tả... không chỉ vỏn vẹn vậy, mà nó còn mang cho mình một cảm giác thoải mái, dễ chịu... a fresh start... dù cái con người có u lì đến đâu... được một tia nắng nhỏ của bình minh tìm đến cũng đủ cho mình cười toét miệng...
Sáng hôm nay cho dù thức sớm cũng có coi được mặt trời đâu, hình như mặt trời hôm nay cũng ngủ muộn, cũng muốn vùi đầu vào những làn mây để quên đi vài ba điều gì đó khó xử... Là mặt trời thế, hay lòng người như thế... nỗi niềm thế nào cũng có thể biến cảnh tượng xung quanh sống dậy và bắt tay tham gia cái tâm trạng của mình...
Mới thức đã ngồi nghĩ ngợi lung tung... đánh răng rửa mặt xong mới thấy chân mỏi rã rời... hix hix... này giờ hồn người cứ lâng lâng nên chẳng màn để tâm tới chuyện phần còn lại nghĩ gì...
Hôm qua thiệt là cái may mắn không bên mình mò... online thì không gặp hắn, chẳng kể lể được gì nên trong lòng vẫn còn một số chuyện bực tức đọng lại... hu hu... mi đâu rồi, sao cả tuần nay không thèm on để nói chuyển với ta... hông lẽ chỉ vì cái lần ta gọi mi "bé", "cụ non", "nhóc" rồi giận sao... ngươi giận thì cũng nói với ta một tiếng chứ, chán mi quá... mi có lẽ là thèn bạn thân duy nhất ta có online thôi... nhiều khi chuyện trong hht chỉ có mi hiểu ta.. giờ mi giận ta rồi, ta biết mang nỗi niềm kể lể với ai..???
Ta lo lắng cho mi lắm, nhiều lúc ta tự nghĩ mi có chuyện gì hay không... ý nghĩ vừa dừng chân ta đã phải vội vã xua đi... ngươi mà có chuyện gì sao... ta nghĩ ngợi lung tung thôi...!!
Ta nhớ mi lắm... ta mong mi on lại sớm để ta bớt lo lắng... ta thích suy nghĩ lung tung, mi biết rõ mà... hông biết mi còn nhớ ta không... >.<
Một màu xanh thật sự sẽ không bao giờ phai nhạt !
♥♥♥
Hồng cam...
Một ngày khó chịu... phập phồng...
Cả ngày hôm nay hông hiểu sao ta nhớ mi quá chừng... ta cứ cố hỏi bản thân... ta đã làm gì sai không nhỉ... thường ta đối xử với mi tệ lắm, ta biết... nhưng mi cũng hiểu ta không thiệt sự mean it mà...
Mi đúng là tàn ác với ta... bao nhiêu ngày rồi, không thèm nhắn tin cho ta... không thèm cho ta biết tung tích gì hết... có phải mi đang lánh mặt ta?? ghét ta lắm nên phải trả thù ta cách này... ta hận mi rồi... mai mốt có lên... hông thèm nhìn cái bản mặt mi nữa...
Mi nhờ ta một số chuyện... ừ... ta giúp rồi đó... ý, đúng ra là chưa giúp... nhưng chưa kịp thì mi cũng làm xong rồi... hix... đúng là có bồ bỏ bạn... có chuyện buồn đừng có tìm ta... ta hổng giúp ngươi nữa...
Bực mình cái thèn bạn hông ra gì... hu hu... ta hay nghĩ ngợi lung tung... vì mi mà ta chẳng làm được gì... bị tụi bạn kéo đi chơi... nhưng dĩ nhiên... cũng vì mi mà ta mất hứng
Mi đọc được cái bài viết này... cũng không biết là dành cho mi mà... chán chết...
Ta giận mi thiệt rồi...
♥♥♥
Da trời...
Một sự bình yên nhỏ nhoi trong tim...
Thường ai cũng vậy... khi nghĩ tới xanh là liên tưởng ngay tới sự thanh thản, êm ái... chắc lần này mình lại không khác người rồi...
Hôm qua biết chắc lý do vì sao mi không online... ta ôm bụng cười... vì sao ư??... một phần vì bớt lo, phần kia ta cười con người của ta, sao ta kỳ dzậy... mi đâu có là gì của ta... làm gì và nghĩ gì đâu liên quan tới ta, giận mi vì trong một phút nào đó ta quá lo thôi... không sao... mi không sao...
Thường cũng không điên điên khìn khìn như dzậy, nhưng hôm trước vừa nghe tin ss PA dzô nhà thương vì tai nạn giao thông, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài... thương chị gái mình quá... đầu óc lanh quanh một hồi lại quay lại mục tiêu kia... ss PA... tai nạn... không online... Mi vắng mặt... ta hú vía, ta lo...
Cười trên cái ngu ngốc của ta... mi có sao đâu... lo học, ta phục mà...
Cái tin vì sao mi không on chắc chẳng phải lý do duy nhất làm ta đỡ nhức đầu... viết bài cho mi, mi không biết... nhưng có người biết... cái con người mà ta không hề nghĩ tới, ừ... thì anh là một trong những người anh tốt nhất đối với ta... nhưng anh đọc những gì ta viết đã lạ, đùng một cái lại biết được người ta viết về là ai... trời cái đất ơi, nghe như bị một tay xô ngã ngửa... ngạc nhiên, nhưng lại không ngạc nhiên... cũng dễ hiểu, vì anh trai và ta luôn có cái giống nhau... hình như là giống lắm...
Ông anh trai mà ta thương... phục anh ... vì sao lại phải phục một người mi không biết rõ lắm??... uhm, có lẽ vì không biết rõ mà phục anh hơn...
Ông anh đào hoa... theo mình... không lạ gì cái lý do kia, anh giỏi lắm... những gì anh nói rất hay... rất thật... ta tin...
Uhm... nói tin hết cũng không hoàn toàn đúng... hình như... mà đúng rồi... ta không tin hết...
Trí óc ta nhảy nhót một hồi trong vui sướng khi biết mi vắng mặt để thi... đùng... vừa vui được một chúc lại bị con người ta xô ngã... trời cái đất ơi... cho iem pass là đã tin tưởng em, sao dám chơi xỏ ss... khi mi online, đọc được tin nhắn chắc nhảy lên vì shock quá... một phần ta không muốn mi đọc, một phần lại mãi lưỡng lự trong cái tính cực hiếu kỳ của ta... mi đọc sẽ làm gì đầu tiên nhỉ... mi sẽ nghĩ gì... ta tò mò lắm...
Sự tò mò là một trong những tính chất thường xuyên và chắc chắn của một trí tuệ mạnh mẽ.
♥♥♥
Xanh rêu...
Một ngày nhức đầu... nhức óc
Cho dù là giữa mùa Xuân nhưng sao thời tiết vẫn mãi se se lạnh ... làm cho hai cánh tay mình nổi da gà mỗi lần bước ra khỏi cửa...
Người ta nói không đâu tốt bằng ở nhà, còn mình... mình nghĩ không đâu tốt bằng được sống ở quê hương thật sự... nơi sinh ra và lớn lên... Mình nhớ từng cành cây ngọn cỏ, nhớ bầu trời xanh, nhớ thời tiết ấm áp... nhớ những tiếng cười hồn nhiên của học sinh...
Còn đâu những buổi sáng thức sớm, chờ chờ đợi đợi để bọn Quân, anh Duy đến chở đi học ... những hôm đẹp trời, cả bọn lội bộ thiệt vui... sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh đó, tiếng cười nói luyên thuyên chen lẫn như đánh thức những giọt sương ẩm ướt khoe mình long lanh trước ánh mặt trời đầu ngày... vẫn mãi là những hồi ức đẹp...
Hết nhớ hết thương... giờ phải quay trở lại, bắt hai con mắt chăm chú đọc từng câu của bài hóa rồi cố gắng nhớ... trời cái đất ơi, sao học bài với mình khó đến vậy... không, không phải khó... nhưng cái đầu khó chịu quá, nó bỏ mặc mình... không thèm hề hấn quan tâm tới mình... nó hư thật, không thèm giúp mình học bài cho xong... nó chịu hàng rồi... nó bỏ cuộc trước khi có cơ hội tìm hiểu... ghét thật...
Mai là thi rồi mà giờ còn ngồi viết vớ vẩn... rảnh rỗi ghê... chịu luôn...
Cái đầu bữa nay ăn vạ thành u lỳ luôn, không thèm học bài nữa... nó đau nhức cả tuần... có lẽ ngay cả nó cũng cần những giây phút thanh thảnh để thở...
Không quan tâm vấn đề học tập nữa... mai không ít thì nhiều... trí óc sẽ phải mang cờ trắng chịu hàng... học bài thôi
Xưa tới giờ không có cụ non, hht vẫn là hht... nhưng giờ cụ non chỉ vắng mặt mới mấy ngày... hht đối mình không còn hấp dẫn như trước nữa...
Khó hiểu quá... gần hai năm nay gắn bó với hht, nó như căn nhà thứ hai của mình... mình ở hht còn nhiều hơn giờ ngủ... bây giờ cái đùng, mất vui là mất được sao... mình đổ thừa cụ non... chỉ vì hắn...
Mỗi ngày vẫn on, vẫn check room sửa bài... bạn bè vẫn gọi tám chuyện, ừ thì tám đỡ buồn... nhưng tám cũng nhàm chán, chẳng có thú vị khi thằng bạn không có online...
uhm... nói thật ra mong mi lên lắm, nhưng khi mi on rồi... ta chắc chẳng biết nói gì đâu... quanh đỉ quẩn lại vài câu chọc mi tức ói máu thôi... ta là thế, có muốn cũng khó lòng nói ra những điều không được hay... ta nhớ mi, thèn bạn thân của ta...
♥♥♥
Vàng lúa mạch...
Một ngày thả hồn nhởn nhơ...
Chiều buông thật nhanh... chớp nhoáng mặt trời đã gần mất hút... những áng mây đầy màu sắc thững thờ trôi như đang chờ đợi, như còn lưỡng lự níu kéo vài ba phút cuối của ngày...
Chiều đi học về cũng không hiểu sao lạc lối ra tới bờ hồ... ngồi một mình mà lại hay... yên tĩnh, tự do nghĩ ngợi... tâm hồn được trôi nhẹ nhàng theo những làn sóng lăn tăn...
Thiệt đẹp quá... không xa hoa, không kiêu kỳ... nó thật hồn nhiên, nó đẹp hơn tất cả...
Mặt trời lặn dần... phút cuối nó còn để những tia nắng gay gắt cuối ngày hắt lên người làm hai cái má đỏ hực... Trời ơi, thật khổ... mỗi lần nóng chúc là má cứ đỏ hết lên, mấy đứa bạn chọc hoài... tính sao được, thua cho tụi nó thì chít còn hơn...
Bình minh mang cho mình sức sống, mỗi lần được thấy là có thể toét miệng cười vui tươi... còn Hoàng hôn thì sao??... uhm... có lẽ hoàng hôn cũng không khác, nó cho mình một nụ cười thanh thản hơn...
Cái không gian của một buổi chiều tà thật nhẹ nhàng... nó mường tượng đưa đẩy hồn người lên mây... bay thật cao trong những ảo vọng vu vơ...
Bữa nay trời ấm lắm... gió từng hồi vẫn thổi nhẹ để xua đi một phần oi bức... phải chăng những bực bội cũng đã cất cánh rời xa... con tim quằn quại phải vật lộn với quá nhiều chuyện rắc rối... bây giờ hình như mờ nhoè hết rồi...
Những phút giây như thế... chắc không một nỗi đau nào có thể lay chuyển được...
♥♥♥
Cam vàng...
Cho một nỗi thất vọng...
Ta khờ quá... ta cười trên sự ngây thơ của ta... bản thân cứ nghĩ mi có ta thật... uhm... ta sai...
Mi đi không một lời... ta không giận... ta lo, nhưng giờ về cũng chẳng một câu... ta còn tưởng mi coi ta là bạn thân... có lẽ chỉ là mình ta tự suy tự nghĩ... ta ngu lắm...
Giờ thì ta hiểu rồi... mi chắc chẳng coi ta ra gì, là số 0 nhỏ nhoi...
ừ... buồn thì kiếm ta tâm sự để nguôi bớt thôi... còn tới lúc có người yêu, đùng một cái... bỏ luôn con bạn...
Nếu đã thế ta sẽ giúp mi, ta sẽ không làm phiền mi nữa... có lẽ thế sẽ tốt cho mi hơn... cứ coi như ta chưa quen mi, chưa từng là bạn của mi... thế thôi
Không cần con người như mi... mi tốt bụng, dễ tâm sự, ta biết... ta không dám giận... mi cũng như mấy thằng bạn ta thôi, có bồ bõ bạn... haha... ta không thèm nghĩ tới nữa... ta chúc mi hạnh phúc!
Tưỡng chừng chuyện nhức đầu đã qua... ngây thơ hết nói... có lẽ chỉ là một khởi đầu mới thôi... cũng chẳng thèm nghĩ tới chuyện của "người dưng" nữa
Ngày Good Friday... lẽ ra phải ăn chay... mò sao cái xấu xa trong người cứ cám dỗ woai`... mi nhịn ăn vặt một bữa có đến nỗi chết đâu... ý dza... đúng là đói con mắt mò... hix
Nói tới Good Friday mới nhớ... cụ non dám kiu ngày hôm đó là good friday... hehe... đúng là "ngu mà lỳ"... mình biết chắc là mình đúng mò...
Trời cái đất ơi... quanh đi quẩn lại sao vẫn nghĩ tới nó... nó là người dưng... nghĩ tới chỉ thêm nhức đầu...
Hông lẽ Quân nói đúng... hông lẽ trái tim vẽ lối cho mình tới nó rồi... không, từ xưa tới nay Quân đâu hiểu được chuyện tình cảm... ko có...
Quân ơi... C nhớ Quân quá đi... có Q chắc C sẽ không buồn bực thế này đâu! Q luôn luôn biết cách làm cho C cười, luôn là người tốt với C nhất...
Hồi đi học vì C là con bé nhỏ con, lúc nào cũng bị bắt nạt... Q mãi là người đứng ra bảo vệ C... nhưng giờ, Q không ở đây... C buồn, có nói Q cũng không hiểu được...
Mong một ngày gần đây Châu sẽ có thể ở bên Quân... sẽ có thể thêm một lần cảm giác được cái an toàn bền vững...
♥♥♥
Tím nhạt...
Phai mờ một chuyện tình buồn...
"...Một ngày, đứng giữa bảng lảng sương trên cầu, nhìn phía xa xa mặt sông. Lòng trống rỗng mà tự hỏi mình nhớ gì? không biết giờ này em đang làm gì, bận bịu với một chuyện nào đó có còn nhớ đến anh không...
...Thôi! Chiều ngập nắng say mềm hồn ướt mem nỗi nhớ
Giọt nắng
Đắng từ thu xưa...
Bài thơ cuối cùng em còn nhớ đến. Bài thơ mà anh chưa có cơ hội để hiểu... Đến khi vỡ lẽ thì đã quá muộn màng. Sẽ chẳng bao giờ anh tìm lại được ngày tháng cũ. Thôi, thì cứ giữ lại những ký ức xưa. Anh rồi trọn đời cũng chẳng quên được những điều đã ghi vào tiềm thức. Nhớ em quá!...
Anh thương em những buổi tối thứ bảy cô đơn, chỉ biết vui với những niềm vui vô hồn... Anh hiểu em buồn đến chừng nào. Người ta yêu nhau, trong dong cùng phố xá. Hẹn hò, chờ đợi và vui vẻ với nhau. Còn chúng mình chỉ thương bằng tâm cảm.
Anh hiểu em, những lúc gục ngã cần một lời an ủi, một cái nắm tay ân cần cũng chẳng có anh bên em. Hay chỉ giản dị như bao người khác, có anh bên em để em được vòi vĩnh được nũng nịu ngả đầu vào vai anh; được anh vuốt mái tóc mềm bay lả lơi cùng gió.
Tấ cả chỉ là điều tưởng tượng và dường như chẳng bao giờ có thật trên đời này. Để rồi, cuối cùng thì cũng chia xa..."
...lá thư anh viết cho mình... hay chỉ là giấc mơ được làn gió nâng bay bổng cùng thời gian...
♥♥♥
Xanh rêu...
Sự thay đổi không chờ đợi...
...Tích... tắc... tích... tắc...
Đối với ai đó có thể coi là sự nhỏ nhoi nhất... nhưng với mình, từng giây là từng thay đổi. Thời gian miệt mài chạy, không ngừng nghỉ... nó chẳng màn chờ đợi ai...
Nó vừa chạy, vừa mang một li tí của tất cả theo cùng... tháng, năm... từ từ rồi li tí cũng thành một phần lớn... Thay đổi là xấu?... không thể nói thế, nó chỉ mang tới cho mình nỗi buồn bã, chán ngán bất tận... thế thôi
"Thời gian là thuốc bổ cho nội tâm"... cũng đúng, nhưng bên cạnh đó... thời gian cũng là độc tố, xóa dần những nụ cười... mang nó vất vào góc ký ức để được dần lãng quên...
Nói chuyện như một kẻ chán đời... không... chắc là không
Sống trong một thế giới bao quanh với bao nhiêu nhộn nhịp, sao tâm hồn có thể chán cuộc sống được... chỉ vỏn vẹn một sự thay đổi nhỏ trong cái đầu lì lợm thôi...
Hè về vn... vui?... ừ, lẽ dĩ nhiên... nhưng sao vẫn còn một cảm giác gì đó không đọc được! Như không cho mình hiểu, bắt mình tìm tòi phán đoán... thú vị?... có thể... cảm giác sợ sệt thì phải...
Mong thời gian sẽ tốt bụng cho mình hiểu...
♥♥♥
Đỏ...
Ta khinh anh....
Haha... ta đến bên anh ấy phần lớn cũng vì sự ngu ngốc...
Ta không cầm lòng được, ta quá yếu đuối... chỉ có một câu "Châu ko có tình cảm như thế với anh"... mà ta ko nói được
Bao giờ cũng thế, khi biết mình là nguyên nhân cho sự buồn phiền của người khác, thì ta cũng chán nản hơn gấp ngàn lần người ta... khi nghĩ thì dễ lắm, nhưng sao khi gặp anh, lời nói lại nghẹn ngào trong ngực... ko muốn lìa xa ta
Coi như ta nhìn lầm về anh, ta tưởng anh dễ mến lắm... phần lớn anh đến với ta cũng chỉ vì hai chữ "danh tiếng"... anh chẳng khác gì bao nhiêu người khác, vỏn vẹn chỉ là cái "lời nói" mà thôi...
Nếu ta thật sự vô tình thì hay lắm... lúc đó ta sẽ thoải mái... sẽ chẳng bị ràn buộc bởi bất cứ chuyện gì. Có thế người ta nghe sẽ nói ta sai... nhưng mỗi người một lối suy nghĩ... ta không bao giờ đúng trước mặt mọi người...
♥♥♥
Nâu...
Bí mật của mình ta thui...
http://i3.tinypic.com/166x7vq.jpg
Ui... một phút giận thui mà cái miệng xí xọn có thể nói bao nhiêu lời đáng trách như dzậy... hốn hận wa'... cứ nghĩ phải xin lỗi ngàn lần anh mới hết giận... huhu
hổng ngờ anh chẳng giận mình tẹo nào, còn gửi cho mình bài thơ anh làm nữa... woa... thơ anh đẹp lắm... không chỉ vì lời văn, nhưng vì từng câu nói đến từ con tim của anh... anh thật lòng với ta... ta vui
Mấy giờ rồi nhỉ... trời lại sáng... thêm mấy lần mặt trời mọc nữa... là cái thân dzìa tới vn rồi... ui... ta dzui wa'
Chắc hẳn VN thay đổi nhiều từ hồi ta rời bước... nhưng có lẽ là một thay đổi tốt... ta chờ... tò mò... ta mong
Uhm... sáng nay bị wỉ Danh eng cép cái bánh mì... huhu... đi dzặc cả buổi... có cái bánh nó cũng dzực... ác dzậy... lẽ ga nhảy lên đá đấm tùm lum gòi... muh mất sức... đói đau đớn cơ... thèn bạn mất dzịt... thân wá muh... hix
♥♥♥
Vàng...
Uể oải quá...
http://i25.photobucket.com/albums/c57/BloodyTearsOfDth/cute_sad_anime.jpg
Mình về tới nhà rồi... không gian yên tĩnh... không khí im lặng càng làm cho cái đầu ngu xi ngốc xít ăn vạ mình!
Xuống sân bay... về tới nhà thấy không còn sức nữa... lặn lội 23 tiếng đồng hồ với về tới chỗ mà được người ta gọi là nhà... gọi như thế, nhưng sao mình chẳng cảm thấy thoải mái... thấy vui khi về tới?? Ngược lại tâm hồn còn thấy nhớ nhung... quyến luyến cái quê hương vừa cất bước bỏ lại... lần thứ hai kia
Thu giọn đồ đạc buồn hiu... nên con bé mở nhạc nghe... nhưng trong bao nhiêu disc, nó lại phải chọn Phạm Khánh Hưng...
bài đầu tiên, lúc nốt nhạc vừa cất lên cũng là lúc ngực mình đau nhói... nước mắt từ đâu trào ra không biết mệt... ko muốn, nhưng sao ko thể cầm cự được cảm giác...
Nghe những câu hát đó "đến làm gì... để rồi nay em ra đi... đến làm gì... để lòng anh phải nhớ mong" bài hát anh hát cho mình... kỷ niệm ngày cuối cùng, tiếng giọng ấm cúng của anh... như một trận bão lớn, ập đến phá hoại tâm hồn mình... ko thương ko tiếc!
♥♥♥
Tím...
Phải chăng cái màu được tượng trưng cho nỗi buồn...?
Chuyện vui có ít... buồn thì vô số kể... nhưng sao mình vẫn có thể thương??... vẫn thương dù biết kết quả rồi chẳng được gì!
Nhiều lúc cảm thấy mình ko có lỗi, nhưng vài phút sau lại đau lòng trách móc bản thân...
mình tham lam lắm không?
bắt cá hai tay chứ?
có thể anh nghĩ thế... nhưng cũng là chuyện vô tình mà thôi
Mình có quyền lựa chọn...
có thể không nói gì và bắt đầu dối người dối mình
cũng có thể nói ra với nguy cơ đánh mất tất cả... không, mình nghĩ mình làm đúng... không cần dấu anh bất cứ chuyện gì!
Một con bé sống ở cái môi trường lạnh lẽo... mọi người luôn vây quanh, lúc nào cũng là nhân vật nổi bật... nhưng mỗi lúc nó cười, là cái lúc nó cảm thấy đau đớn nhất...
Tại sao ư?... nó thiếu tình thương từ nhỏ... nó chưa bao giờ thưởng thức được cái cảm giác gọi là nâng niu, chiều chuộng...
Nó thèm khát... lần quay lại quê hương... tình cờ nó đã tìm thấy một mảnh vụn...
tâm hồn của nó vì quá thiếu thốn, nên đã hiểu lầm và cho cái anh dành cho nó là một cái tình cảm gì đó rất quan trọng
Có thể đúng... nhưng từ ngày quay lại, anh chưa hề nhắn tin... ko một lời hỏi thăm... phone một lần là quá đủ đối với một đứa con gái, đứa con gái chưa một lần chủ động... anh vô tình?... hay anh chỉ coi những ngày tháng vừa qua là một cuộc vui nho nhỏ, lúc mình đi thì tình cũng theo... mà tan biến??
Đau lắm... tâm hồn như chẳng còn hứng thú với cuộc sống... sống cho qua ngày, đợi thời gian trôi...
ích kỷ... chẳng phải một mình mình đau... bên cạnh mình còn có T...
ngồi nhìn lên màn hình... đọc những lời T viết... mình nghĩ là mình thương anh... nhưng dường như cái tình cảm dành cho anh không được thật bằng những gì mình có với Th...
dù Th chưa hề nói những lời T nói với mình... nhưng gặp được, nói chuyện được... mình vẫn cảm thấy an toàn hơn...
tình cảm trên mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào... nó ko được vững bền...
Mình nghĩ thế... T có suy nghĩ như mình ko... ko thể biết được, nhưng mình quyết định... quyết định sẽ vẫn tiếp tục thương anh...
ko biết chắc anh có thương mình như những lơi anh nói, nhưng nếu tất cả là thật... thì mình có lỗi với anh... thương anh nhưng ko thể đáp lại những gì anh dành cho mình...
♥♥♥
Đen...
Mù quáng... đau... tim đau...
Không còn cảm giác nữa... khi nghe được câu nói đó... cho dù không phải từ chính miệng mi... nhưng vậy cũng quá đủ, quá đủ để ruột gan đánh nhau rồi...
Tại sao?
Không phải là lỗi của ta... ta vô tình, chỉ vô tình là người thứ ba thôi...
Mi và Yến hiểu lầm... ta tình cờ bước đến bên mi... tình cờ rẽ vào ngõ cụt... mất hết rồi... còn hy vọng gì nữa...
Lúc ta đi, giây nào phút nào cũng có hình bóng mi trong đầu... ngày cuối mi nói những gì... giọng hát, nụ cười của mi vẫn in đậm trong cái đầu ngu ngốc của ta... À, mi nói sao nhỉ... mi nói sẽ nhớ ta ngàn, vạn tiếng... trước giờ ít khi khóc, nhưng lúc ta đi nước mắt mi cũng rơi... mi nói... đã nói và ta tin...
Ta đi... tình cảm của mi hình như cũng theo ta... cho đến lúc mi nghe tin, tin Yến sắp qua Mỹ... mi bỏ mặc tất cả, ngay cả ta... mi bỏ hết, chẳng lẽ ta ko là gì, ko bằng một hạt cát trong mắt của mi sao... trí óc ta quằn quại đau... trước đến giờ ta chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế này... có lẽ đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được những người bị ta từ chối đau thế nào...
Ko... thà mi từ chối ta... ko đúng... thà ta ko quen mi... còn hơn khi tim ta hé mở cánh cửa nhỏ... rồi mi lạnh lùng bỏ đi
Câu nói anh thương Yến... và chắc cũng sẽ ko thay đổi... nghe, ta nghe... và việc đầu tiên, ta cười... ngay sau đó là nước mắt... ghen tỵ với Yến... ko phải vì tính tình hay dáng vẻ của Yến... nhưng vì Yến đã gặp mi trước, đã lấy đi trái tim của mi... ta chỉ có 1, 2 tháng, sao bì được với 1, 2 năm mà mi bên Yến...
Mi quay về bên Y... ta chỉ biết lặng lẽ nhìn... chúc mi được vui... mong Y sẽ thương mi
Có lẽ ta đã mất hết... thật... ko còn gì để lưu luyến...
cám ơn mi... mi tập cho con tim ta bớt đau ... rồi sẽ đau... nhưng lần đầu, lúc nào cũng nhớ nhất... và cũng có lẽ là lần đau nhất...
Sợ lắm... không còn hứng thú muốn quen... biết một ai nữa
Ta ko coi trọng tình yêu nữa
có thể chưa yêu... nhưng thích đã đau đến vậy... thì còn yêu làm gì
Ta ko cần... ko muốn nhận lấy thương đau nữa...
♥♥♥
Xanh Lam...
Nguôi ngoai...? Ko hề...
Sao rồi... giờ này mi còn cảm thấy khó thở không... chắc là đỡ nhiều rồi!
Đúng
Mi đỡ nhiều rồi... nỗi đau cũng phần nào được xoa dịu...
Cười... cười bản thân mình, tại sao có thể ngồi nói chuyện với chính mình... trong khi đó anh cũng đang nở những nụ cười... nhưng là bên người anh yêu...
Tha thứ - hai chữ dễ nhất để nói... nhưng khó nhất để làm
Không sai... mặc dù anh chẳng nợ gì ta... nhưng ta vẫn ko tha thứ cho anh được!
Giờ này anh chẳng còn vương vấn, chẳng còn lưu luyến gì những ký ức hè nào... nhẫn cũng có thể bỏ đi... thì coi như người cũng vất lại quá khứ rồi...
Chỉ còn mình ta... ngày ngày đêm đêm vẫn một mực nhớ... ai cũng nói ko nên... cũng nói hãy quên đi... tưởng ta không muốn quên sao... ta là người ghét anh nhất, ta là người muốn quên anh nhất... nhưng mỗi lần muốn làm, muốn thử... con tim ta bất lực, trí óc ta nộp mình đầu hàng... khụy gối, ta khâm phục tình cảm con người...
Nó có thể biến đổi một con nhỏ trước giờ vô tình lạnh nhạt... thành một đứa tiều tụy dưới chân nó...
Tự nghĩ mình đã cạn nước mắt... hai khoé mắt đỏ và đau... nhưng sao vẫn có thể khóc?
những giọt nước mắt nhỏ nhoi vẫn rơi, con người yếu đuối thế sao... thất vọng lắm... mi trở thành một con người mà trước đây mi căm ghét...
Điều uốt ức nhất là tới giờ này, mi vẫn chưa hiểu được tại sao mi thay đổi như thế...
Nhẫn anh bỏ rồi... sao mi còn đeo đồ ngốc... thật... ta là đồ ngốc...
♥♥♥