An_Nguyễn
27-10-2006, 04:15 AM
Dao khúc mùa thu Tôi viết , dành tặng cho chính tôi.....
Jany và Hippy.
Lạnh run.Jane xoay người cuộn tròn vào chăn , ôm chặt con gấu bông bụng to ưa thích , rúc đầu vào gối , hít hà một hơi căng lồng ngực cái mùi quen thuộc.Dịu dàng.Im lìm.Jul vừa ra ngoài cùng mẹ.Phòng tối không.Một chút ánh trắng xanh nhạt từ màn hình máy tính.Một bóng người ngồi cạnh máy tính.Jane lướt mắt lên nhìn.Bóng người vẫn chăm chú vào màn hình.Thở dài.Lại chui vào chăn , nhắm mắt và chép miệng “Mặc kệ!”
-Jany , em ngủ rồi à ? Ngố thế , ngủ không thèm bỏ kính ra!
Hé mắt.Hippy đứng cười vừa chế giễu vừa ân cần.
-Anh không ngồi chơi nữa à?Tắt máy rồi à? – Jane dúi chặt đầu vào chăn nói vọng ra
-Mệt lắm!Bỏ kính ra đi!
-Kệ em!
Hippy lại cười.Không nói gì , lẳng lặng gỡ mắt kính của Jane ra
-Nằm dịch vào cho anh nằm với!
-Xuống dưới đất nằm đi!
-Ơ hay , nhà anh mà. Đến nhà người khác ngủ còn đòi hỏi.Hay là xấu hổ ?
-Ờ xấu hổ lắm!
-Cái Jul cũng hay xấu hổ.Nhưng anh với nó ngủ chung suốt.
-Jul là em gái anh
-Thế em không phải em gái anh à?
-Em chỉ là em gái kết nghĩa thôi
Hippy cười to.Và như để chứng minh cho cái định luật “Anh em nào cũng là anh em , tự nhiên tuốt” , Hippy nhảy lên giường , chui tọt vào chăn.Jane thò đầu ra , nhìn Hippy lè lưỡi “Mặc kệ anh đấy!”.
Phòng Hippy lạnh lắm.Lạnh ngay cả trong mùa hè.Vì máy lạnh mở 24/24 , lại toàn để ở nhiệt độ thấp.Cái phòng thì rõ rộng mà nghèo tệ : một cái bàn để máy tính , một cái bàn để sách vở , hai cái ghế và một cái giường đầy chăn gối và cả thú bông của Jul.Jane hay lên nhà Hippy chơi , thích lên nhà Hippy chơi cũng chỉ vì cái giường ấy.Thoát khỏi cái nóng oi ả của mùa hè , chui vào phòng , sướng tê người vì hơi mát ,run người vì lạnh rồi trèo lên giường cuộn mình trong chăn , xoa xoa cái bụng bự của con gấu Me to you , và nằm nhìn Hippy.Cứ như thế cho đến khi Hippy chán máy tính trèo lên giường dành chăn với Jane.
-Hippy !
-Huh ?
-Nói xem tại sao hôm nay gọi em đến?
-Chẳng phải em bảo em thích phòng anh ?
-Nhưng lâu lắm rồi em không lên nhà anh chơi nữa.Cũng gần một năm rồi chứ ít à? Đáng lẽ là anh quên em rồi kia.
Im lặng.
-Hippy !
-Jany!
-Sao anh buồn?
-Anh không thích cô bé ấy.Anh biết là anh nên dứt khoát hơn để cô bé ấy đỡ khổ.Nhưng anh không làm được.Anh biết anh sai.Không phải tự nhiên mà cô bé ấy thích anh. Đáng lẽ anh không nên làm gì cả.
-Anh không sai , Hippy à.Trong tình cảm thì không ai sai hết.
Hippy choàng tay ôm lấy Jane.Con gấu bụng bự lăn xuống đất từ lúc nào.Chỉ có hơi ấm của Hippy.Gần và ấm vô cùng.Jane nằm im trong vòng tay Hippy , thở nhẹ nhàng.Trước đây đã từng như thế , khi hai đứa còn thân nhau , còn dành nhau từng centimét chăn đến mức đánh nhau rồi lăn ra ngủ ngon lành.Trước đây , ừ trước đây là trước khi Jane tự nhiên phát hiện ra Hippy trở nên quan trọng hơn cả một người anh kết nghĩa , là trước khi Jane quyết định rời xa Hippy vì biết không thể thích một người anh quá đào hoa.
Thế mà bây giờ Jane lại nằm cạnh Hippy , một lần nữa.Vì một tin nhắn “Anh buồn!”.Lại được hít đầy mùi hương quen thuộc khi ở cạnh Hippy.Mà không , có khi chẳng còn giống trước đây nữa.Vì cái ôm của Hippy như siết chặt hơn , vì Jane như đang nằm gọn trong vòng tay Hippy.
-Hippy !
-Sao thế?
-Nói cho em nghe tại sao cô bé ấy lại thích anh nhiều đến thế?
Im lặng.Jane chỉ kịp cảm giác hơi ấm của Hippy gần thêm một chút nữa , một chút nữa , một chút nữa.Và một nụ hôn.Bất chợt đến nhẹ nhàng.
-Vì thế này sao?
-Jany , anh em thì có được phép như thế không?
-Em chịu.Nhưng em nghĩ....hừm...chắc là được – Jane le lưỡi.
-Jany yêu quý ! – Hippy dựa đầu vào Jane , mỉm cười dịu dàng.
-Em sẽ không yêu anh chỉ vì thế này đâu.
-Em chắc chứ ?
-Chắc chắn đấy.Yêu anh một lần là quá đủ rồi.
Một nụ hôn nữa.Sâu hơn và tha thiết hơn.Lại một nụ hôn nữa.Lại một nụ hôn nữa.Jane như bị cuốn đi.
Hippy nhìn đồng hồ “Còn một phút nữa anh phải đưa em về.Giá mà một phút kéo dài mãi”.Nhìn Jane , lại cười.
-Anh chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa , anh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.Tình cảm của anh , suy nghĩ của anh , anh chẳng hiểu gì cả.
-Rồi có ngày anh sẽ hiểu.Mà không , rồi có ngày sẽ có một người hiểu.Thật đấy
-Nhiều khi anh cũng muốn bắt đầu lắm chứ.Nhưng khi anh muốn bắt đầu thì người ta lại không thích nữa.Nên thôi.
-Anh là người tốt , anh trai yêu quý. – Jane choàng tay vỗ nhẹ lưng Hippy
-Ừ anh là người tốt , Jany nhỉ
Thêm một nụ hôn nữa
-Anh không sợ em yêu anh sao?
-Em đã nói là không thể rồi mà.
Thêm một nụ hôn nữa.
Jany’s blog
Entry for x/Sept/2006 : Jany và Hippy
Gặp lại Hippy.Anh vẫn hay nhìn tôi cười , chế giễu đầy quan tâm.Phòng anh vẫn lạnh đến run người.Con gấu Me to you bụng vẫn to.Cả tá chăn và gối trên giường.Cái máy tính đáng ghét.Cái bàn học lộn xộn.Tất cả hầu như chẳng thay đổi.Chỉ mình anh là như có chút gì đã đổi thay.
Không phải tôi chưa từng hôn , chưa bao giờ hôn.Nhưng nụ hôn của ngày hôm nay kì lạ đến nao lòng. Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác ấy. Đã lâu lắm rồi tôi không còn nghĩ sẽ dành nụ hôn cho một người con trai.
Tôi đã yêu bao nhiêu lần? Đã bao nhiêu người yêu tôi thật lòng? Đủ để cả hai trao cho nhau một nụ hôn đúng nghĩa?
Tôi có một cuộc sống đầy đủ.Tôi cho rằng tôi xứng đáng để được kén chọn người yêu.Tôi thích người yêu đẹp một chút , đi xe xịn một chút , có một gia đình khá giả một chút , học vấn một chút , lãng mạn một chút và biết quan tâm tôi nhiều nhiều.Có phải vì quá đòi hỏi nên cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra người nào xứng đáng?
Tôi đã từng yêu chứ.Một người yêu bình thường.Không đẹp trai , đi học bằng xe đạp cho đến khi đỗ đại học , bố mẹ là viên chức làm công ăn lương , học đều đều các môn , không hề biết đến lãng mạn và quan tâm tôi thất thường vô cùng.Nhưng tôi yêu anh ta.Một tình yêu êm dịu nằm gọn ở một góc nhỏ bình yên trong tim.Tôi đã từng nghĩ tôi sẽ yêu như thế và được yêu như thế cho đến khi đủ tuổi lấy chồng.Nhưng không.Tôi là Jany , mọi người hay gọi tôi là Jane “gió” vì tôi lúc nào cũng mạnh mẽ và hờ hững như một con gió.Hờ hững đến vội vàng. Đôi khi , tôi mong mỏi lắm một ngày tôi không còn là gió nữa , chỉ đơn giản là Jany thôi để ở cạnh người tôi yêu quý.Mà chẳng nổi.
Lại nhớ đến Hippy.Nhớ đến những gì tôi đã có với anh.Tôi đã từng rất thích anh.Vì anh hoàn hảo.Vì anh xứng với những gì mà tôi đề ra trong tiêu chuẩn tìm người yêu.Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ con để biết cách giữ anh lại.Nên tôi bỏ đi.Tìm cho mình một lối thoát còn tốt hơn là cứ đâm đầu vào và chẳng thể nào tìm được đường ra nữa.Cũng dễ dàng thôi , vì tôi với anh , nào đã có kỷ niệm gì. Ít ra là vào lúc đó.
Anh ôm tôi.Rồi anh hôn tôi.Siết chặt tay tôi. Ôm gọn lấy tôi.Tôi không tài nào dừng lại được.Một cảm xúc hỗn độn.Chưa bao giờ tôi lo sợ đến thế.Không phải tôi sợ những hành động của anh , tôi sợ chính những cảm xúc của tôi.Khi anh đưa tôi về nhà , tôi còn không biết phải chào tạm biệt anh như thế nào.Tôi chỉ biết chạy biến vào nhà , chui vào phòng đóng kín cửa lại và thở dốc.Tôi gần như muốn bật khóc.Sao tôi lại sợ hãi đến như thế ?Tôi sợ tôi sẽ lại yêu anh?Tôi sợ tôi cũng bình thường như những cô gái khác , yêu anh chỉ vì những đụng chạm bên ngoài?Chưa đủ!Tôi sợ tôi sẽ phải nhớ anh.Tôi sợ sau cái ngày hôm nay tôi sẽ không còn được gặp anh nữa mà chỉ có thể ngồi đó nhớ những gì đã xảy ra.Tôi đã quên được anh vì tôi không có kỷ niệm nào với anh.Nhưng giờ thì tôi có rồi đấy.
Khoan đã nào , bình tĩnh mà nghĩ lại , trước đây tôi cũng hay trêu đùa với anh như thế , cũng hay nằm ngủ cạnh anh như thế.Thế thì tại sao lần này tôi lại hoảng loạn đến vậy?Chỉ vì những nụ hôn?Những nụ hôn quan trọng đến như thế sao?
Jany , Hippy và Ette
Lạnh run.Jane xoay người cuộn tròn vào chăn , với tay ôm Me to you , rúc đầu vào gối.Jul không có nhà.Phòng tối không.Một chút ánh trắng xanh nhạt từ màn hình máy tính.Một bóng người ngồi cạnh máy tính.Một bóng người ngồi ngay sát người ngồi cạnh máy tính.Hai bóng người đôi lúc lại run nhẹ , nói thầm thì , cười thầm thì.Hippy và Ette.
-Suỵt khẽ thôi cho Jane ngủ - Ette đưa tay lên miệng , nháy mắt tinh nghịch
-Em nghe thử bài này đi , hay không?
-Ui hay thế.
-Em thì bài nào chả hay
Cười vui.
Con gấu rơi bịch xuống đất , bóng người lướt qua màn hình
-Jane , em đi đâu thế? – Hippy ngước lên
-Em phải đi học
-Vậy em ở lại với Hippy – Ette thoáng nhìn , gật đầu
-Về đây.
Xách cặp vội vã , bước đi vội vã , mở cửa vội vã , dắt xe vội vã.
Sau lưng vẫn là những tiếng cười
Jany’s blog
Entry for y/Sept/2006 : Hippy và Ette
Tại sao tôi lại kết bạn với Ette?Tại sao tôi lại rủ Ette đi chơi?Và tại sao tôi lại lôi Ette , cùng tôi , đến nhà Hippy?
Tôi đã từng không thích Ette.Rất không thích.Một vài người nói Ette giống tôi.Không quan tâm.Một vài người khen Ette dễ thương.Không quan tâm.Nhưng rồi , một vài người , một vài người , một vài người , tự lúc nào , tôi tò mò muốn biết Ette giống tôi như thế nào và dễ thương liệu có bằng tôi không?
Cái tính tò mò nó hại chết tôi mất thôi. À không nói thế thì hơi quá lên rồi.Nhưng nó đang và sẽ hại chết một cái gì đó trong tôi , chắc chắn thế.
Tôi như mơ hồ cảm nhận được một thứ nào đó mang tên tình cảm mà Hippy dành cho cô nhóc tên Ette .Ngay từ cái ngày đầu tiên , khi hai đứa trèo hai tầng gác lên phòng Hippy , anh chợt mỉm cười hiền hoà , không phải với tôi.Ngay từ cái ngày kế ngay sau cái ngày đầu tiên ấy , khi Ette chạy ào ra chỗ tôi cười tươi rói “Hôm nay em với Hippy đi chơi , Jane đi cùng không?”.Chà , họ mới quen nhau một ngày , trên danh nghĩa thì khi đi chơi , họ nên rủ người thứ ba đi cùng.Người thứ ba , sai rồi , người trung gian chứ.Tôi không phải là người thứ ba , tôi đến trước kia mà.Nhưng tôi không thích làm người trung gian , hay thẳng thắn hơn nhé : tôi không thích giúp Ette và Hippy thành một đôi.Quá thẳng thắn !
Ôi tồi tệ chưa , Jany ơi. Đứa nào vừa cách đây chưa đầy hai tuần còn mạnh mồm tuyên bố “Em sẽ không yêu anh thêm một lần thứ hai”? Đứa nào vừa cách đây chưa đầy một tuần còn chắc nịch nói với lũ bạn “Tao đang tìm giùm thằng anh trai yêu quý của tao một cô người yêu.Nếu cô nàng nào khiến anh tao cảm thấy hạnh phúc , ok , tao sẵn sàng một tay nâng cưa cùng anh tao để nàng phải đổ đứ đừ”?Hay đứa nào mới rồi còn nghĩ “Chỉ cần anh ấy hạnh phúc , thì mình cũng hạnh phúc”? Đứa nào bây giờ đang ngồi hối hận ?
Sao tôi lại thấy nhói lòng khi thấy Hippy nhìn Ette cười âu yếm.Một năm của cách đây hai năm , ngày từng ngày , tôi cũng được thấy anh cười.Một ngày của cách đây hai tuần , tôi vẫn thấy anh cười.Lúc ấy , anh cười với tôi , nhưng không âu yếm.Xót xa làm sao.Tôi ghen à?Hay tôi đang tức giận vì bị cuỗm tay trên một anh chàng hay ho bậc nhất bởi một con nhóc kém tôi một tuổi và được nhận xét là giống tôi một cách toàn diện ?
Có thể tôi tức giận thật , bản chất con người tôi vốn ích kỷ và nhỏ nhen mà.Nhưng tôi đau nhiều hơn. Đau khi biết rằng vòng tay Hippy sẽ không còn choàng qua người tôi nữa , đau khi biết rằng chính tôi , bằng mọi cách , vẫn không tài nào quên được những nụ hôn anh dành cho tôi.
Hide blog.Tôi không thể để Hippy hay Ette đọc được những dòng này.Họ sẽ nghĩ sao?Coi thường hay thương hại?Tôi không chấp nhận cả hai.Tôi càng không thể chấp nhận để Hippy biết rằng với tôi , những nụ hôn của anh đã trở nên quá mức quan trọng.Hãy để anh nghĩ rằng , coi như rằng , tôi cũng như anh , coi những nụ hôn ấy là một trò chơi , lỡ tình trong những phút xao lòng
Leave me alone !
Lao nhanh ra khỏi nhà , quơ vội cái khoá xe , Jane chỉ kịp nghe giọng mẹ gọi với lại “Đi đâu thế? Đến giờ cơm rồi đấy”.
Vận tốc bao nhiêu?Mấy giờ rồi ? Trên đường đã sáng đèn hết chưa?Mùi hoa sữa ngày hôm nay như thế nào?Những con người đi trên đường trông ra sao?Những tiếng ồn , của người nói , của còi xe , của la hét.Hỗn độn.Lẫn lộn.Hệt như tâm trí Jane.Hiện tại.Ngay lúc này.
Hồ mênh mông. Đường rộng mênh mông.Những con người , à không , những đôi tình nhân , họ đang dựa vào nhau , nói chuyện thầm thì , cười thầm thì.Có khác gì đâu với hình ảnh hai bóng người bên màn hình máy tính cứ ám ảnh Jane suốt mấy hôm nay.Thế sao Jane lại đến đây? Đi tìm một nơi để được yên tĩnh một mình kia mà. Thế sao lại đến đây?
Sau hai vòng hồ , Jane dừng khựng xe , cúi đầu.Biết là có một vài ai đó , à lại nhầm , một vài đôi , đang nhìn Jane đầy thương hại , đầy tò mò hoặc đầy xót xa.Như nhau cả thôi.Như những người bạn của Jane mà thôi.Như nhau cả thôi.
Những đôi tình nhân chạy qua mắt Jane , rõ ràng như ngồi xem phim trong Mega Star.Những dòng chữ chạy dọc trong đầu Jane , hệt như cái màn hình máy tính đang hiển hiện trước mắt
-Jany sẽ không giận đâu.Em tin thế.Cả Hippy và Ette không ai có lỗi hết.Trong chuyện tình cảm không ai có lỗi cả.Chính Jany nói thế mà , đúng không ?
-Ừ , chị vẫn bình thường mà
Icon mặt cười. Đáp lại cho một icon mặt cười từ nick chat của cô em gái kết nghĩa thân thiết.Chị vẫn bình thường mà.Bật cười
-Em không nghĩ em có lỗi , Jane ạ.Em không xin lỗi chị đâu.Giờ em đang dành lấy những gì em muốn có.Em muốn có một người yêu , ở bên cạnh người ấy và hạnh phúc.Sáng đi học , trưa và tối ăn đủ hai bữa cơm với bố mẹ, tối chat với Hippy , có Hippy ở bên.Một ngày sống không cần quá 10K trong túi. Đơn giản nhưng với em nó quan trọng.
-Chị biết rồi , em đừng suy nghĩ gì cả.
-Em có suy nghĩ gì đâu.Em chỉ đang nghĩ xem làm sao để em , chị và Hippy gặp nhau một cách thoải mái thôi
-Thì vẫn thoải mái mà.Hay em đang cảm thấy tội lỗi?
-Em không cảm thấy tội lỗi.
-Ừ , chị cũng vẫn bình thường.
Icon mặt cười. Đáp lại những lời tâm sự thật lòng của Ette.Chị vẫn bình thường mà.Bật cười.
Dừng lại đi.Jane bật khóc , hét to , choáng váng.Phòng tối không.Màn hình phả ánh trắng xanh nhạt.Nhưng không có Me to you bụng bự.Nước mắt.Tại sao , từ bến Hàn Quốc về đến nhà , không lúc nào thoát khỏi cảm giác ấy ?
Jane như muốn hét tung mọi thứ Leave me alone !Làm ơn để tôi yên đi !
Jane nằm phịch xuống giường.Những dòng chữ , những icon mặt cười , vẫn nhấp nháy như trêu ngươi.Icon từ người bạn thân thiết nhất , icon của người thứ ba hạnh phúc và cả icon từ những con người , vốn dĩ , chẳng quan tâm Jane , giờ cũng nhảy vào nick , hỏi han đủ trò.
-Anh biết anh không nên nói gì.Thật xấu hổ.Nhưng anh vào nick em chỉ để xin em một điều thôi , đừng phá Ette , đừng phá tình cảm của Ette
-Anh có hiểu những gì anh đang nói không?
-Có.Anh yêu Ette , hơn mọi thứ trên đời.Không phải là nói quá lên đâu.Anh thật sự rất sợ nước mắt của Ette khi bị ai đó bỏ rơi.
-Ra là thế.Anh tốt bụng thật.Yên tâm đi , em sẽ chẳng làm gì đâu.
-Tốt quá. À anh quên , em không sao chứ?Vẫn vui vẻ chứ?
-Ừ , em vẫn bình thường.
Icon mặt cười.Cho một anh chàng si tình.Em vẫn bình thường.Bật cười.
Jany !
-Hey Jane !
-Hửm?
-Chúc mừng nhá.Nghe nói trúng Bí thư rồi , đúng không?
-Ừm...
-9h30 có mặt ở Thư viện nhé.Họp Bí thư các lớp.
-Ok !
-Jane!
-Hửm ?
-Bao giờ thì làm xong báo cáo đấy?
-Đang ngon lành rồi
-Cần gì thì báo bọn này một tiếng nhé
-Ok!
-Jane !
-Hửm?
-Viết hộ em cái biên bản họp được không?Mắc quá
-Được rồi.Mai qua lớp chị lấy nhé
-Jane là giỏi nhất.Viết hộ nhé.
-Ok!
-Jane!
-Hửm?
-Tui kiếm được việc rồi.Chiều nay qua nhà tôi rồi tôi với bà lên công ty phỏng vấn, được không?
-Ok!
Jane bước vội.9h20 phút , mười phút nữa là họp , cần nhanh chân hơn mới kịp.
Trời vừa tạnh mưa.Nắng lướt khẽ qua những cánh lá , dịu dàng như một cái siết tay , hoà cùng những giọt mưa còn đọng lại , tinh nghịch nhảy múa.
Khựng bước.Giữa bộn bề những công việc sắp xếp một cách dày đặc và tỉ mỉ trong đầu , cảm giác trống vắng ùa về , lùa vào sâu tận từng góc khuất trong trái tim , cùng với gió.Rùng mình.Hai bàn tay siết chặt.
Jany’s blog
Entry for z/Sept/2006 : Nỗi buồn và hạnh phúc
Lần đầu tiên , trong suốt những mùa thu mà tôi đã đi qua , tôi cảm nhận rõ ràng như nắm bắt từng hơi thở của hai điều giản dị đến trong suốt : nỗi buồn và hạnh phúc
Gặp Nấm.Những câu hỏi thăm xã giao đơn thuần mà đầy quan tâm “Em vẫn ổn chứ” – “Em không ổn nhưng em hạnh phúc” – “Mâu thuẫn quá.Hạnh phúc là khi có một nơi để về , một việc để làm và một người để yêu thương” –“Thế thì em hạnh phúc.Dù em không ổn” – “Đúng là em không ổn thật.Nhưng chị tin ,em hạnh phúc”.
Tôi hạnh phúc.Thật sự.Tôi đang ngập chìm trong công việc.Chưa bao giờ time-table của tôi lại đầy ắp như thời gian này.Chưa bao giờ tôi bận rộn như thế này.Tôi không chỉ có một việc để làm.Nên tôi hạnh phúc
Tôi lại trôi qua một mùa thu nữa.Nhưng không trôi qua vô tình.Có một nỗi buồn đọng lại , không day dứt nhưng tha thiết đến kì lạ.Ba ngày cho một tình yêu trở lại , mà cũng có thể là trở thành.Sáu mươi phút cho những nụ hôn đúng nghĩa.Và biết bao ngày mơ về hình ảnh một người.Hippy không đi lướt qua tôi.Anh đang ở lại , ngay trong tim tôi. Anh không trở thành một góc nhỏ bình yên , nhưng anh trở thành nỗi buồn , niềm nhớ da diết.Anh là mùa thu , có thể là của riêng mình tôi thôi.Dù Ette đã khẳng định “Hippy là của em”.
Tôi giữ một tấm hình Hippy trong ví.Không một ai biết.Ngày ngày tôi nhìn vào nó và mỉm cười “Anh là người em yêu thương nhất”.Tôi có một người để yêu thương.Nghĩa là tôi hạnh phúc
Nhưng Hippy đang ở cạnh Ette.Nên tôi buồn , đương nhiên thôi.
Mỗi ngày , những thông tin về Ette và Hippy lại xoay quanh tôi , qua những người bạn , qua những người quen biết.Họ nói , rồi họ nhìn tôi.Tôi chỉ mỉm cười , chợt nghĩ “Một nụ cười đã đủ với họ chưa?”
Khi trời mưa , tôi chợt giật mình “Mưa thế này , Hippy có đến trường đón Ette không?”.Nhưng mưa tạnh nhanh lắm.Chỉ còn lại gió và nắng.
Tôi yêu mùa thu Hà Nội , yêu đến kì lạ.Yêu mùi hoa sữa , yêu cảm giác nhìn những con người đi trên phố , hoặc vội vã , hoặc chậm rãi , sống cuộc sống của họ , lao đi theo cuộc sống của họ.
Tôi cũng đang sống cuộc sống của tôi , lao đi theo cuộc sống của tôi.Chỉ tò mò , liệu có ai như tôi , đôi khi dừng chân lại trước mùa thu , cảm nhận nỗi buồn và hạnh phúc quyện vào nhau , cô đặc trong tim mà vẫn vương vấn theo từng ngọn gió.Như là một kỷ niệm về những nụ hôn thật sự , về những xúc cảm sâu đậm , có khi buồn rầu cay đắng có khi yêu thương mênh mang.
Nỗi buồn và hạnh phúc , tựa hồ như hai bản nhạc đang chạy cùng lúc trên PC , êm dịu đầy thấm thía. “Đánh rơi bên hồ” của Nghi Văn và “Let it be” của The Beatles .Tôi thích ngồi trong im lặng , lắng nghe chúng cùng với nhau , khoan khoái sẵn sàng đón nhận một mùa mới.Đi qua dòng sông , nụ hôn em đánh rơi bên hồ.Dòng sông qua biết bao mùa lũ , nụ hôn rơi biết đâu ai tìm....Theo mưa về phố.Bởi vì đâu mắt em hay buồn.Ngày mưa đi nắng trôi ngoài bãi.Ngày mưa đi nối con sông dài....
And when the broken hearted people.Living in the world agree , there will be an answer , let it be.For though they may may be parted there is.Still a chance that they will see.There will be an answer , let it be....
Mây che đầu non , đã quên đi chưa hay còn mang nỗi sông đau.Trôi qua là hết , có ai đam mê như là tôi đã yêu em. Đi qua dòng sông.Nụ hôn rơi đã quên lâu rồi.Dòng sông trôi giống em lặng lẽ , mặc tình yêu hoá thân trong lòng....
And when the night is cloudy , there is still a light that shines on me.Shine on until tomorrow , let it be....
Let it be , let it be.There will be an answer , let it be.Let it be , let it be.Whisper words of wisdom , let it be..
Bến Hàn Quốc – Hà Nội.Sáu giờ ba mưa phút sáng , mùa thu ngày 19/10.Giấu mình bên những thân cây gầy guộc xơ xác lá là một mái tóc ngắn , dáng cao gầy , đứng nép mình , nương tựa đầy vững vàng.Giọng khàn đặc,nghẹn lại như bị gió chặn ngay nơi âm thanh trôi ra “There will be an answer , let it be.Let it be...”
Dao khúc mùa thu.
Hà Nội , 25/10/2006
An Nguyễn
Jany và Hippy.
Lạnh run.Jane xoay người cuộn tròn vào chăn , ôm chặt con gấu bông bụng to ưa thích , rúc đầu vào gối , hít hà một hơi căng lồng ngực cái mùi quen thuộc.Dịu dàng.Im lìm.Jul vừa ra ngoài cùng mẹ.Phòng tối không.Một chút ánh trắng xanh nhạt từ màn hình máy tính.Một bóng người ngồi cạnh máy tính.Jane lướt mắt lên nhìn.Bóng người vẫn chăm chú vào màn hình.Thở dài.Lại chui vào chăn , nhắm mắt và chép miệng “Mặc kệ!”
-Jany , em ngủ rồi à ? Ngố thế , ngủ không thèm bỏ kính ra!
Hé mắt.Hippy đứng cười vừa chế giễu vừa ân cần.
-Anh không ngồi chơi nữa à?Tắt máy rồi à? – Jane dúi chặt đầu vào chăn nói vọng ra
-Mệt lắm!Bỏ kính ra đi!
-Kệ em!
Hippy lại cười.Không nói gì , lẳng lặng gỡ mắt kính của Jane ra
-Nằm dịch vào cho anh nằm với!
-Xuống dưới đất nằm đi!
-Ơ hay , nhà anh mà. Đến nhà người khác ngủ còn đòi hỏi.Hay là xấu hổ ?
-Ờ xấu hổ lắm!
-Cái Jul cũng hay xấu hổ.Nhưng anh với nó ngủ chung suốt.
-Jul là em gái anh
-Thế em không phải em gái anh à?
-Em chỉ là em gái kết nghĩa thôi
Hippy cười to.Và như để chứng minh cho cái định luật “Anh em nào cũng là anh em , tự nhiên tuốt” , Hippy nhảy lên giường , chui tọt vào chăn.Jane thò đầu ra , nhìn Hippy lè lưỡi “Mặc kệ anh đấy!”.
Phòng Hippy lạnh lắm.Lạnh ngay cả trong mùa hè.Vì máy lạnh mở 24/24 , lại toàn để ở nhiệt độ thấp.Cái phòng thì rõ rộng mà nghèo tệ : một cái bàn để máy tính , một cái bàn để sách vở , hai cái ghế và một cái giường đầy chăn gối và cả thú bông của Jul.Jane hay lên nhà Hippy chơi , thích lên nhà Hippy chơi cũng chỉ vì cái giường ấy.Thoát khỏi cái nóng oi ả của mùa hè , chui vào phòng , sướng tê người vì hơi mát ,run người vì lạnh rồi trèo lên giường cuộn mình trong chăn , xoa xoa cái bụng bự của con gấu Me to you , và nằm nhìn Hippy.Cứ như thế cho đến khi Hippy chán máy tính trèo lên giường dành chăn với Jane.
-Hippy !
-Huh ?
-Nói xem tại sao hôm nay gọi em đến?
-Chẳng phải em bảo em thích phòng anh ?
-Nhưng lâu lắm rồi em không lên nhà anh chơi nữa.Cũng gần một năm rồi chứ ít à? Đáng lẽ là anh quên em rồi kia.
Im lặng.
-Hippy !
-Jany!
-Sao anh buồn?
-Anh không thích cô bé ấy.Anh biết là anh nên dứt khoát hơn để cô bé ấy đỡ khổ.Nhưng anh không làm được.Anh biết anh sai.Không phải tự nhiên mà cô bé ấy thích anh. Đáng lẽ anh không nên làm gì cả.
-Anh không sai , Hippy à.Trong tình cảm thì không ai sai hết.
Hippy choàng tay ôm lấy Jane.Con gấu bụng bự lăn xuống đất từ lúc nào.Chỉ có hơi ấm của Hippy.Gần và ấm vô cùng.Jane nằm im trong vòng tay Hippy , thở nhẹ nhàng.Trước đây đã từng như thế , khi hai đứa còn thân nhau , còn dành nhau từng centimét chăn đến mức đánh nhau rồi lăn ra ngủ ngon lành.Trước đây , ừ trước đây là trước khi Jane tự nhiên phát hiện ra Hippy trở nên quan trọng hơn cả một người anh kết nghĩa , là trước khi Jane quyết định rời xa Hippy vì biết không thể thích một người anh quá đào hoa.
Thế mà bây giờ Jane lại nằm cạnh Hippy , một lần nữa.Vì một tin nhắn “Anh buồn!”.Lại được hít đầy mùi hương quen thuộc khi ở cạnh Hippy.Mà không , có khi chẳng còn giống trước đây nữa.Vì cái ôm của Hippy như siết chặt hơn , vì Jane như đang nằm gọn trong vòng tay Hippy.
-Hippy !
-Sao thế?
-Nói cho em nghe tại sao cô bé ấy lại thích anh nhiều đến thế?
Im lặng.Jane chỉ kịp cảm giác hơi ấm của Hippy gần thêm một chút nữa , một chút nữa , một chút nữa.Và một nụ hôn.Bất chợt đến nhẹ nhàng.
-Vì thế này sao?
-Jany , anh em thì có được phép như thế không?
-Em chịu.Nhưng em nghĩ....hừm...chắc là được – Jane le lưỡi.
-Jany yêu quý ! – Hippy dựa đầu vào Jane , mỉm cười dịu dàng.
-Em sẽ không yêu anh chỉ vì thế này đâu.
-Em chắc chứ ?
-Chắc chắn đấy.Yêu anh một lần là quá đủ rồi.
Một nụ hôn nữa.Sâu hơn và tha thiết hơn.Lại một nụ hôn nữa.Lại một nụ hôn nữa.Jane như bị cuốn đi.
Hippy nhìn đồng hồ “Còn một phút nữa anh phải đưa em về.Giá mà một phút kéo dài mãi”.Nhìn Jane , lại cười.
-Anh chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa , anh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.Tình cảm của anh , suy nghĩ của anh , anh chẳng hiểu gì cả.
-Rồi có ngày anh sẽ hiểu.Mà không , rồi có ngày sẽ có một người hiểu.Thật đấy
-Nhiều khi anh cũng muốn bắt đầu lắm chứ.Nhưng khi anh muốn bắt đầu thì người ta lại không thích nữa.Nên thôi.
-Anh là người tốt , anh trai yêu quý. – Jane choàng tay vỗ nhẹ lưng Hippy
-Ừ anh là người tốt , Jany nhỉ
Thêm một nụ hôn nữa
-Anh không sợ em yêu anh sao?
-Em đã nói là không thể rồi mà.
Thêm một nụ hôn nữa.
Jany’s blog
Entry for x/Sept/2006 : Jany và Hippy
Gặp lại Hippy.Anh vẫn hay nhìn tôi cười , chế giễu đầy quan tâm.Phòng anh vẫn lạnh đến run người.Con gấu Me to you bụng vẫn to.Cả tá chăn và gối trên giường.Cái máy tính đáng ghét.Cái bàn học lộn xộn.Tất cả hầu như chẳng thay đổi.Chỉ mình anh là như có chút gì đã đổi thay.
Không phải tôi chưa từng hôn , chưa bao giờ hôn.Nhưng nụ hôn của ngày hôm nay kì lạ đến nao lòng. Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác ấy. Đã lâu lắm rồi tôi không còn nghĩ sẽ dành nụ hôn cho một người con trai.
Tôi đã yêu bao nhiêu lần? Đã bao nhiêu người yêu tôi thật lòng? Đủ để cả hai trao cho nhau một nụ hôn đúng nghĩa?
Tôi có một cuộc sống đầy đủ.Tôi cho rằng tôi xứng đáng để được kén chọn người yêu.Tôi thích người yêu đẹp một chút , đi xe xịn một chút , có một gia đình khá giả một chút , học vấn một chút , lãng mạn một chút và biết quan tâm tôi nhiều nhiều.Có phải vì quá đòi hỏi nên cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra người nào xứng đáng?
Tôi đã từng yêu chứ.Một người yêu bình thường.Không đẹp trai , đi học bằng xe đạp cho đến khi đỗ đại học , bố mẹ là viên chức làm công ăn lương , học đều đều các môn , không hề biết đến lãng mạn và quan tâm tôi thất thường vô cùng.Nhưng tôi yêu anh ta.Một tình yêu êm dịu nằm gọn ở một góc nhỏ bình yên trong tim.Tôi đã từng nghĩ tôi sẽ yêu như thế và được yêu như thế cho đến khi đủ tuổi lấy chồng.Nhưng không.Tôi là Jany , mọi người hay gọi tôi là Jane “gió” vì tôi lúc nào cũng mạnh mẽ và hờ hững như một con gió.Hờ hững đến vội vàng. Đôi khi , tôi mong mỏi lắm một ngày tôi không còn là gió nữa , chỉ đơn giản là Jany thôi để ở cạnh người tôi yêu quý.Mà chẳng nổi.
Lại nhớ đến Hippy.Nhớ đến những gì tôi đã có với anh.Tôi đã từng rất thích anh.Vì anh hoàn hảo.Vì anh xứng với những gì mà tôi đề ra trong tiêu chuẩn tìm người yêu.Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ con để biết cách giữ anh lại.Nên tôi bỏ đi.Tìm cho mình một lối thoát còn tốt hơn là cứ đâm đầu vào và chẳng thể nào tìm được đường ra nữa.Cũng dễ dàng thôi , vì tôi với anh , nào đã có kỷ niệm gì. Ít ra là vào lúc đó.
Anh ôm tôi.Rồi anh hôn tôi.Siết chặt tay tôi. Ôm gọn lấy tôi.Tôi không tài nào dừng lại được.Một cảm xúc hỗn độn.Chưa bao giờ tôi lo sợ đến thế.Không phải tôi sợ những hành động của anh , tôi sợ chính những cảm xúc của tôi.Khi anh đưa tôi về nhà , tôi còn không biết phải chào tạm biệt anh như thế nào.Tôi chỉ biết chạy biến vào nhà , chui vào phòng đóng kín cửa lại và thở dốc.Tôi gần như muốn bật khóc.Sao tôi lại sợ hãi đến như thế ?Tôi sợ tôi sẽ lại yêu anh?Tôi sợ tôi cũng bình thường như những cô gái khác , yêu anh chỉ vì những đụng chạm bên ngoài?Chưa đủ!Tôi sợ tôi sẽ phải nhớ anh.Tôi sợ sau cái ngày hôm nay tôi sẽ không còn được gặp anh nữa mà chỉ có thể ngồi đó nhớ những gì đã xảy ra.Tôi đã quên được anh vì tôi không có kỷ niệm nào với anh.Nhưng giờ thì tôi có rồi đấy.
Khoan đã nào , bình tĩnh mà nghĩ lại , trước đây tôi cũng hay trêu đùa với anh như thế , cũng hay nằm ngủ cạnh anh như thế.Thế thì tại sao lần này tôi lại hoảng loạn đến vậy?Chỉ vì những nụ hôn?Những nụ hôn quan trọng đến như thế sao?
Jany , Hippy và Ette
Lạnh run.Jane xoay người cuộn tròn vào chăn , với tay ôm Me to you , rúc đầu vào gối.Jul không có nhà.Phòng tối không.Một chút ánh trắng xanh nhạt từ màn hình máy tính.Một bóng người ngồi cạnh máy tính.Một bóng người ngồi ngay sát người ngồi cạnh máy tính.Hai bóng người đôi lúc lại run nhẹ , nói thầm thì , cười thầm thì.Hippy và Ette.
-Suỵt khẽ thôi cho Jane ngủ - Ette đưa tay lên miệng , nháy mắt tinh nghịch
-Em nghe thử bài này đi , hay không?
-Ui hay thế.
-Em thì bài nào chả hay
Cười vui.
Con gấu rơi bịch xuống đất , bóng người lướt qua màn hình
-Jane , em đi đâu thế? – Hippy ngước lên
-Em phải đi học
-Vậy em ở lại với Hippy – Ette thoáng nhìn , gật đầu
-Về đây.
Xách cặp vội vã , bước đi vội vã , mở cửa vội vã , dắt xe vội vã.
Sau lưng vẫn là những tiếng cười
Jany’s blog
Entry for y/Sept/2006 : Hippy và Ette
Tại sao tôi lại kết bạn với Ette?Tại sao tôi lại rủ Ette đi chơi?Và tại sao tôi lại lôi Ette , cùng tôi , đến nhà Hippy?
Tôi đã từng không thích Ette.Rất không thích.Một vài người nói Ette giống tôi.Không quan tâm.Một vài người khen Ette dễ thương.Không quan tâm.Nhưng rồi , một vài người , một vài người , một vài người , tự lúc nào , tôi tò mò muốn biết Ette giống tôi như thế nào và dễ thương liệu có bằng tôi không?
Cái tính tò mò nó hại chết tôi mất thôi. À không nói thế thì hơi quá lên rồi.Nhưng nó đang và sẽ hại chết một cái gì đó trong tôi , chắc chắn thế.
Tôi như mơ hồ cảm nhận được một thứ nào đó mang tên tình cảm mà Hippy dành cho cô nhóc tên Ette .Ngay từ cái ngày đầu tiên , khi hai đứa trèo hai tầng gác lên phòng Hippy , anh chợt mỉm cười hiền hoà , không phải với tôi.Ngay từ cái ngày kế ngay sau cái ngày đầu tiên ấy , khi Ette chạy ào ra chỗ tôi cười tươi rói “Hôm nay em với Hippy đi chơi , Jane đi cùng không?”.Chà , họ mới quen nhau một ngày , trên danh nghĩa thì khi đi chơi , họ nên rủ người thứ ba đi cùng.Người thứ ba , sai rồi , người trung gian chứ.Tôi không phải là người thứ ba , tôi đến trước kia mà.Nhưng tôi không thích làm người trung gian , hay thẳng thắn hơn nhé : tôi không thích giúp Ette và Hippy thành một đôi.Quá thẳng thắn !
Ôi tồi tệ chưa , Jany ơi. Đứa nào vừa cách đây chưa đầy hai tuần còn mạnh mồm tuyên bố “Em sẽ không yêu anh thêm một lần thứ hai”? Đứa nào vừa cách đây chưa đầy một tuần còn chắc nịch nói với lũ bạn “Tao đang tìm giùm thằng anh trai yêu quý của tao một cô người yêu.Nếu cô nàng nào khiến anh tao cảm thấy hạnh phúc , ok , tao sẵn sàng một tay nâng cưa cùng anh tao để nàng phải đổ đứ đừ”?Hay đứa nào mới rồi còn nghĩ “Chỉ cần anh ấy hạnh phúc , thì mình cũng hạnh phúc”? Đứa nào bây giờ đang ngồi hối hận ?
Sao tôi lại thấy nhói lòng khi thấy Hippy nhìn Ette cười âu yếm.Một năm của cách đây hai năm , ngày từng ngày , tôi cũng được thấy anh cười.Một ngày của cách đây hai tuần , tôi vẫn thấy anh cười.Lúc ấy , anh cười với tôi , nhưng không âu yếm.Xót xa làm sao.Tôi ghen à?Hay tôi đang tức giận vì bị cuỗm tay trên một anh chàng hay ho bậc nhất bởi một con nhóc kém tôi một tuổi và được nhận xét là giống tôi một cách toàn diện ?
Có thể tôi tức giận thật , bản chất con người tôi vốn ích kỷ và nhỏ nhen mà.Nhưng tôi đau nhiều hơn. Đau khi biết rằng vòng tay Hippy sẽ không còn choàng qua người tôi nữa , đau khi biết rằng chính tôi , bằng mọi cách , vẫn không tài nào quên được những nụ hôn anh dành cho tôi.
Hide blog.Tôi không thể để Hippy hay Ette đọc được những dòng này.Họ sẽ nghĩ sao?Coi thường hay thương hại?Tôi không chấp nhận cả hai.Tôi càng không thể chấp nhận để Hippy biết rằng với tôi , những nụ hôn của anh đã trở nên quá mức quan trọng.Hãy để anh nghĩ rằng , coi như rằng , tôi cũng như anh , coi những nụ hôn ấy là một trò chơi , lỡ tình trong những phút xao lòng
Leave me alone !
Lao nhanh ra khỏi nhà , quơ vội cái khoá xe , Jane chỉ kịp nghe giọng mẹ gọi với lại “Đi đâu thế? Đến giờ cơm rồi đấy”.
Vận tốc bao nhiêu?Mấy giờ rồi ? Trên đường đã sáng đèn hết chưa?Mùi hoa sữa ngày hôm nay như thế nào?Những con người đi trên đường trông ra sao?Những tiếng ồn , của người nói , của còi xe , của la hét.Hỗn độn.Lẫn lộn.Hệt như tâm trí Jane.Hiện tại.Ngay lúc này.
Hồ mênh mông. Đường rộng mênh mông.Những con người , à không , những đôi tình nhân , họ đang dựa vào nhau , nói chuyện thầm thì , cười thầm thì.Có khác gì đâu với hình ảnh hai bóng người bên màn hình máy tính cứ ám ảnh Jane suốt mấy hôm nay.Thế sao Jane lại đến đây? Đi tìm một nơi để được yên tĩnh một mình kia mà. Thế sao lại đến đây?
Sau hai vòng hồ , Jane dừng khựng xe , cúi đầu.Biết là có một vài ai đó , à lại nhầm , một vài đôi , đang nhìn Jane đầy thương hại , đầy tò mò hoặc đầy xót xa.Như nhau cả thôi.Như những người bạn của Jane mà thôi.Như nhau cả thôi.
Những đôi tình nhân chạy qua mắt Jane , rõ ràng như ngồi xem phim trong Mega Star.Những dòng chữ chạy dọc trong đầu Jane , hệt như cái màn hình máy tính đang hiển hiện trước mắt
-Jany sẽ không giận đâu.Em tin thế.Cả Hippy và Ette không ai có lỗi hết.Trong chuyện tình cảm không ai có lỗi cả.Chính Jany nói thế mà , đúng không ?
-Ừ , chị vẫn bình thường mà
Icon mặt cười. Đáp lại cho một icon mặt cười từ nick chat của cô em gái kết nghĩa thân thiết.Chị vẫn bình thường mà.Bật cười
-Em không nghĩ em có lỗi , Jane ạ.Em không xin lỗi chị đâu.Giờ em đang dành lấy những gì em muốn có.Em muốn có một người yêu , ở bên cạnh người ấy và hạnh phúc.Sáng đi học , trưa và tối ăn đủ hai bữa cơm với bố mẹ, tối chat với Hippy , có Hippy ở bên.Một ngày sống không cần quá 10K trong túi. Đơn giản nhưng với em nó quan trọng.
-Chị biết rồi , em đừng suy nghĩ gì cả.
-Em có suy nghĩ gì đâu.Em chỉ đang nghĩ xem làm sao để em , chị và Hippy gặp nhau một cách thoải mái thôi
-Thì vẫn thoải mái mà.Hay em đang cảm thấy tội lỗi?
-Em không cảm thấy tội lỗi.
-Ừ , chị cũng vẫn bình thường.
Icon mặt cười. Đáp lại những lời tâm sự thật lòng của Ette.Chị vẫn bình thường mà.Bật cười.
Dừng lại đi.Jane bật khóc , hét to , choáng váng.Phòng tối không.Màn hình phả ánh trắng xanh nhạt.Nhưng không có Me to you bụng bự.Nước mắt.Tại sao , từ bến Hàn Quốc về đến nhà , không lúc nào thoát khỏi cảm giác ấy ?
Jane như muốn hét tung mọi thứ Leave me alone !Làm ơn để tôi yên đi !
Jane nằm phịch xuống giường.Những dòng chữ , những icon mặt cười , vẫn nhấp nháy như trêu ngươi.Icon từ người bạn thân thiết nhất , icon của người thứ ba hạnh phúc và cả icon từ những con người , vốn dĩ , chẳng quan tâm Jane , giờ cũng nhảy vào nick , hỏi han đủ trò.
-Anh biết anh không nên nói gì.Thật xấu hổ.Nhưng anh vào nick em chỉ để xin em một điều thôi , đừng phá Ette , đừng phá tình cảm của Ette
-Anh có hiểu những gì anh đang nói không?
-Có.Anh yêu Ette , hơn mọi thứ trên đời.Không phải là nói quá lên đâu.Anh thật sự rất sợ nước mắt của Ette khi bị ai đó bỏ rơi.
-Ra là thế.Anh tốt bụng thật.Yên tâm đi , em sẽ chẳng làm gì đâu.
-Tốt quá. À anh quên , em không sao chứ?Vẫn vui vẻ chứ?
-Ừ , em vẫn bình thường.
Icon mặt cười.Cho một anh chàng si tình.Em vẫn bình thường.Bật cười.
Jany !
-Hey Jane !
-Hửm?
-Chúc mừng nhá.Nghe nói trúng Bí thư rồi , đúng không?
-Ừm...
-9h30 có mặt ở Thư viện nhé.Họp Bí thư các lớp.
-Ok !
-Jane!
-Hửm ?
-Bao giờ thì làm xong báo cáo đấy?
-Đang ngon lành rồi
-Cần gì thì báo bọn này một tiếng nhé
-Ok!
-Jane !
-Hửm?
-Viết hộ em cái biên bản họp được không?Mắc quá
-Được rồi.Mai qua lớp chị lấy nhé
-Jane là giỏi nhất.Viết hộ nhé.
-Ok!
-Jane!
-Hửm?
-Tui kiếm được việc rồi.Chiều nay qua nhà tôi rồi tôi với bà lên công ty phỏng vấn, được không?
-Ok!
Jane bước vội.9h20 phút , mười phút nữa là họp , cần nhanh chân hơn mới kịp.
Trời vừa tạnh mưa.Nắng lướt khẽ qua những cánh lá , dịu dàng như một cái siết tay , hoà cùng những giọt mưa còn đọng lại , tinh nghịch nhảy múa.
Khựng bước.Giữa bộn bề những công việc sắp xếp một cách dày đặc và tỉ mỉ trong đầu , cảm giác trống vắng ùa về , lùa vào sâu tận từng góc khuất trong trái tim , cùng với gió.Rùng mình.Hai bàn tay siết chặt.
Jany’s blog
Entry for z/Sept/2006 : Nỗi buồn và hạnh phúc
Lần đầu tiên , trong suốt những mùa thu mà tôi đã đi qua , tôi cảm nhận rõ ràng như nắm bắt từng hơi thở của hai điều giản dị đến trong suốt : nỗi buồn và hạnh phúc
Gặp Nấm.Những câu hỏi thăm xã giao đơn thuần mà đầy quan tâm “Em vẫn ổn chứ” – “Em không ổn nhưng em hạnh phúc” – “Mâu thuẫn quá.Hạnh phúc là khi có một nơi để về , một việc để làm và một người để yêu thương” –“Thế thì em hạnh phúc.Dù em không ổn” – “Đúng là em không ổn thật.Nhưng chị tin ,em hạnh phúc”.
Tôi hạnh phúc.Thật sự.Tôi đang ngập chìm trong công việc.Chưa bao giờ time-table của tôi lại đầy ắp như thời gian này.Chưa bao giờ tôi bận rộn như thế này.Tôi không chỉ có một việc để làm.Nên tôi hạnh phúc
Tôi lại trôi qua một mùa thu nữa.Nhưng không trôi qua vô tình.Có một nỗi buồn đọng lại , không day dứt nhưng tha thiết đến kì lạ.Ba ngày cho một tình yêu trở lại , mà cũng có thể là trở thành.Sáu mươi phút cho những nụ hôn đúng nghĩa.Và biết bao ngày mơ về hình ảnh một người.Hippy không đi lướt qua tôi.Anh đang ở lại , ngay trong tim tôi. Anh không trở thành một góc nhỏ bình yên , nhưng anh trở thành nỗi buồn , niềm nhớ da diết.Anh là mùa thu , có thể là của riêng mình tôi thôi.Dù Ette đã khẳng định “Hippy là của em”.
Tôi giữ một tấm hình Hippy trong ví.Không một ai biết.Ngày ngày tôi nhìn vào nó và mỉm cười “Anh là người em yêu thương nhất”.Tôi có một người để yêu thương.Nghĩa là tôi hạnh phúc
Nhưng Hippy đang ở cạnh Ette.Nên tôi buồn , đương nhiên thôi.
Mỗi ngày , những thông tin về Ette và Hippy lại xoay quanh tôi , qua những người bạn , qua những người quen biết.Họ nói , rồi họ nhìn tôi.Tôi chỉ mỉm cười , chợt nghĩ “Một nụ cười đã đủ với họ chưa?”
Khi trời mưa , tôi chợt giật mình “Mưa thế này , Hippy có đến trường đón Ette không?”.Nhưng mưa tạnh nhanh lắm.Chỉ còn lại gió và nắng.
Tôi yêu mùa thu Hà Nội , yêu đến kì lạ.Yêu mùi hoa sữa , yêu cảm giác nhìn những con người đi trên phố , hoặc vội vã , hoặc chậm rãi , sống cuộc sống của họ , lao đi theo cuộc sống của họ.
Tôi cũng đang sống cuộc sống của tôi , lao đi theo cuộc sống của tôi.Chỉ tò mò , liệu có ai như tôi , đôi khi dừng chân lại trước mùa thu , cảm nhận nỗi buồn và hạnh phúc quyện vào nhau , cô đặc trong tim mà vẫn vương vấn theo từng ngọn gió.Như là một kỷ niệm về những nụ hôn thật sự , về những xúc cảm sâu đậm , có khi buồn rầu cay đắng có khi yêu thương mênh mang.
Nỗi buồn và hạnh phúc , tựa hồ như hai bản nhạc đang chạy cùng lúc trên PC , êm dịu đầy thấm thía. “Đánh rơi bên hồ” của Nghi Văn và “Let it be” của The Beatles .Tôi thích ngồi trong im lặng , lắng nghe chúng cùng với nhau , khoan khoái sẵn sàng đón nhận một mùa mới.Đi qua dòng sông , nụ hôn em đánh rơi bên hồ.Dòng sông qua biết bao mùa lũ , nụ hôn rơi biết đâu ai tìm....Theo mưa về phố.Bởi vì đâu mắt em hay buồn.Ngày mưa đi nắng trôi ngoài bãi.Ngày mưa đi nối con sông dài....
And when the broken hearted people.Living in the world agree , there will be an answer , let it be.For though they may may be parted there is.Still a chance that they will see.There will be an answer , let it be....
Mây che đầu non , đã quên đi chưa hay còn mang nỗi sông đau.Trôi qua là hết , có ai đam mê như là tôi đã yêu em. Đi qua dòng sông.Nụ hôn rơi đã quên lâu rồi.Dòng sông trôi giống em lặng lẽ , mặc tình yêu hoá thân trong lòng....
And when the night is cloudy , there is still a light that shines on me.Shine on until tomorrow , let it be....
Let it be , let it be.There will be an answer , let it be.Let it be , let it be.Whisper words of wisdom , let it be..
Bến Hàn Quốc – Hà Nội.Sáu giờ ba mưa phút sáng , mùa thu ngày 19/10.Giấu mình bên những thân cây gầy guộc xơ xác lá là một mái tóc ngắn , dáng cao gầy , đứng nép mình , nương tựa đầy vững vàng.Giọng khàn đặc,nghẹn lại như bị gió chặn ngay nơi âm thanh trôi ra “There will be an answer , let it be.Let it be...”
Dao khúc mùa thu.
Hà Nội , 25/10/2006
An Nguyễn