Tears_In_Heaven
23-10-2006, 11:47 PM
Lâu.Thật lâu lắm rồi L. mới dám nghĩ về Duy. Không biết vì sao L. luôn buộc mình phải gạt bỏ mọi ý nghĩ về Duy ngay khi nó vừa mới chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Có lẽ mặc cảm mình là người có lỗi; có lẽ vì không muốn nghĩ tới chuyện buồn; có lẽ vì muốn quên Duy!! Nghe được những lời này, chắc Duy sẽ buồn lắm, phải không?!! Khi người ta muốn lãng quên mình thì có gì buồn hơn nữa. Hình như L. lại tàn nhẫn làm đau Duy thêm 1 lần nữa, phải không??! L. tàn nhẫn lắm mà, lúc nào cũng tàn nhẫn với Duy! Duy biết vậy, nhưng tại sao lại cứ buộc L. phải tàn nhẫn với Duy như thế?! Tại sao Duy cứ buộc L. phải tàn nhẫn với riêng Duy?!!
Hình như L. chưa bao giờ nói lời xin lỗi, dù làm đau Duy không biết bao nhiêu lần??!! Duy độ lượng, hay Duy khờ dại?! Duy có biết rằng, những lúc tàn nhẫn với Duy, làm Duy đau, thì chính L. cũng đau đớn hay không?!! Và Duy có biết rằng, trong thâm tâm L. thật lòng ngàn lần, ngàn lần L. muốn nói "xin lỗi"??!!
Buổi gặp mặt mấy đứa bạn chiến hữu ngày trước, Thúy hỏi Mai: "Sao Duy không đi?!". Mai trách nó: "Mày thật tệ. Duy mất lâu rồi mà!". L. thì im lặng, không nói gì. Biết nói gì khi L. cũng tệ chẳng kém, và có khi còn tệ hơn cả Thúy nữa. Không nhớ ngày Duy mất là ngày nào thì đã rất tệ rồi, và không nhớ bởi vì L. cố tình không nhớ thì càng tệ hơn! Vậy thì lấy tư cách gì để L. trách người khác chứ?! L. biết Duy sẽ chẳng trách L. vì điều đó đâu, bởi Duy vốn độ lượng và cũng khờ dại! Nhưng L. biết những người bạn của chúng mình đã trách L. nhiều lắm, và ngay cả L., L. cũng nghĩ mình đáng bị trách nhiều hơn thế nữa cơ.
Ngày đưa Duy ra mộ, cả bọn đứa nào cũng khóc. L. đã nghĩ và tự nhủ lòng: L. sẽ không khóc đâu. Nhưng chẳng hiểu sao, nước mắt cứ chảy, chảy không ngừng, đến nỗi bọn bạn đã nín rồi, mà L. nước mắt vẫn chảy. Có lẽ L. khóc vì mặc cảm mình là người có lỗi chăng??!! Nói ra câu này, hình như L. lại thêm 1 lần tàn nhẫn với Duy nữa rồi. Duy không muốn L. có cảm giác mặc cảm có lỗi với Duy, phải không?!....
Ngày làm lễ tiễn Duy đi, L. đã không đến, mặc cho bọn bạn gọi điện, đợi chờ. L. đã không đến làm lễ cầu cho linh hồn Duy siêu thoát. Vì sao L. không đến buổi lễ ấy, L. cũng chẳng rõ nữa. Chiều hôm ấy, L. đã lang thang trong sân chùa vắng vẻ. Đi chùa chẳng phải để tụng kinh niệm phật, cũng chẳng mua hương hoa, chẳng vào thắp nhang cầu khấn. L. chỉ vẩn vơ trong sân chùa và suy nghĩ vẩn vơ...
Những người theo Thiên chúa quan niệm: "Người hiền lành, tốt bụng khi chết đi sẽ được lên thiên đàng"; người theo đạo Phật cũng có quan niệm tương tự: "Người ăn ở hiền lành khi chết đi sẽ được đưa về miền cực lạc". Và với L., L. không theo đạo nào, nhưng cũng tin rằng: nhất định tất cả những người tốt khi mất đi đều sẽ được đến thế giới hạnh phúc, và thế giới hạnh phúc ấy là thiên đường. Thiên đường là nơi hạnh phúc, nơi mà Duy đang ở, phải không Duy?!
Duy đã từng nói: "Cho dù trái tim L. không hướng về Duy, nhưng Duy sẽ mãi luôn dõi theo từng bước L. đi trên con đường đời..." Giờ đây, nơi thiên đường ấy, Duy có còn dõi theo L. nữa không?! Duy có thấy L. vẫn tàn nhẫn với Duy như ngày nào??!! Và Duy...Duy vẫn sẽ luôn tha thứ cho L. chứ??!!....
L. sẽ quên Duy, thật đấy!!!
Hình như L. chưa bao giờ nói lời xin lỗi, dù làm đau Duy không biết bao nhiêu lần??!! Duy độ lượng, hay Duy khờ dại?! Duy có biết rằng, những lúc tàn nhẫn với Duy, làm Duy đau, thì chính L. cũng đau đớn hay không?!! Và Duy có biết rằng, trong thâm tâm L. thật lòng ngàn lần, ngàn lần L. muốn nói "xin lỗi"??!!
Buổi gặp mặt mấy đứa bạn chiến hữu ngày trước, Thúy hỏi Mai: "Sao Duy không đi?!". Mai trách nó: "Mày thật tệ. Duy mất lâu rồi mà!". L. thì im lặng, không nói gì. Biết nói gì khi L. cũng tệ chẳng kém, và có khi còn tệ hơn cả Thúy nữa. Không nhớ ngày Duy mất là ngày nào thì đã rất tệ rồi, và không nhớ bởi vì L. cố tình không nhớ thì càng tệ hơn! Vậy thì lấy tư cách gì để L. trách người khác chứ?! L. biết Duy sẽ chẳng trách L. vì điều đó đâu, bởi Duy vốn độ lượng và cũng khờ dại! Nhưng L. biết những người bạn của chúng mình đã trách L. nhiều lắm, và ngay cả L., L. cũng nghĩ mình đáng bị trách nhiều hơn thế nữa cơ.
Ngày đưa Duy ra mộ, cả bọn đứa nào cũng khóc. L. đã nghĩ và tự nhủ lòng: L. sẽ không khóc đâu. Nhưng chẳng hiểu sao, nước mắt cứ chảy, chảy không ngừng, đến nỗi bọn bạn đã nín rồi, mà L. nước mắt vẫn chảy. Có lẽ L. khóc vì mặc cảm mình là người có lỗi chăng??!! Nói ra câu này, hình như L. lại thêm 1 lần tàn nhẫn với Duy nữa rồi. Duy không muốn L. có cảm giác mặc cảm có lỗi với Duy, phải không?!....
Ngày làm lễ tiễn Duy đi, L. đã không đến, mặc cho bọn bạn gọi điện, đợi chờ. L. đã không đến làm lễ cầu cho linh hồn Duy siêu thoát. Vì sao L. không đến buổi lễ ấy, L. cũng chẳng rõ nữa. Chiều hôm ấy, L. đã lang thang trong sân chùa vắng vẻ. Đi chùa chẳng phải để tụng kinh niệm phật, cũng chẳng mua hương hoa, chẳng vào thắp nhang cầu khấn. L. chỉ vẩn vơ trong sân chùa và suy nghĩ vẩn vơ...
Những người theo Thiên chúa quan niệm: "Người hiền lành, tốt bụng khi chết đi sẽ được lên thiên đàng"; người theo đạo Phật cũng có quan niệm tương tự: "Người ăn ở hiền lành khi chết đi sẽ được đưa về miền cực lạc". Và với L., L. không theo đạo nào, nhưng cũng tin rằng: nhất định tất cả những người tốt khi mất đi đều sẽ được đến thế giới hạnh phúc, và thế giới hạnh phúc ấy là thiên đường. Thiên đường là nơi hạnh phúc, nơi mà Duy đang ở, phải không Duy?!
Duy đã từng nói: "Cho dù trái tim L. không hướng về Duy, nhưng Duy sẽ mãi luôn dõi theo từng bước L. đi trên con đường đời..." Giờ đây, nơi thiên đường ấy, Duy có còn dõi theo L. nữa không?! Duy có thấy L. vẫn tàn nhẫn với Duy như ngày nào??!! Và Duy...Duy vẫn sẽ luôn tha thứ cho L. chứ??!!....
L. sẽ quên Duy, thật đấy!!!