rose_and_sunflower3f
19-10-2006, 06:35 AM
lâu lắm rồi tôi mới post truyện, truyện này hay và cảm động cực kì lun, mọi người ủng hộ nha, nhưng mỗi tội là tui post hơi châm thui:smioh:
Lời dẫn
Vào 1 buổi tối rất đẹp trời.
Ngoài cửa sổ có trăng, có sao, có tiếng côn trùng, có mây, có khói, có mộng...
Ông già ngồi bên cửa sổ, 1 cuốn sổ dán ảnh cũ kĩ đặt trên đùi, những tấm ảnh trong đó cũng đã cũ lắm rồi. Ông ngồi lặng bên cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn ra cánh đồng, dãy núi xa xa, khoảng không mênh mang với ánh trăng bàng bạc. Trong căn phòng bên cạnh, có tiếng hát của cô cháu gái trẻ trung vang lên bài hát như thế này:
"Ngày ngày dốc cạn chén sâu,
Tinh mơ giải sầu đã có hoa sân.
Tự ca, tự múa khai tâm,
Chẳng ai bó buộc, chẳng cần âu lo.
Sử xanh mấy thuở mà mơ,
Bụi hồng đâu lắm anh hoa kì tài?
Thôi đừng tính toán an bài
Hôm nay, cần biết ngày mai làm gì?"
Ông già nghiêng tai lắng nghe, mỉm cười gật gật đầu. Cô bé vừa hát chạy ùa vào phòng ông; cô là 1 thiếu nữ thanh xuân khoảng 18, 19 tuổi, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to. Cô bước đến bên ông, mỉm cười hỏi:
-Ông ơi, ông lại xem quyển ảnh đó ư?
Ông già nhìn cháu gái hiền từ nói:
-Ngồi xuống đi, Muỗi Nhỏ.
Muỗi Nhỏ ngồi xuống, dựa đầu vào đầu gối ông. Ông nhìn bầu trời trầm ngâm:
-Bài hát vừa nãy của cháu hay quá, Muỗi Nhỏ ạ, cháu hãy nắm chắc hiện tại của mình, hãy vui vẻ mà hưởng thụ hết cuộc sống này nhé.
-Thế mỗi buổi tối ông đều ngồi bên cửa sổ này mà nghĩ vậy hả ông?- Muỗi Nhỏ bỗng hỏi 1 câu bâng quơ.
-Ông đang chụp bắt lại 1 cái gì đó, như là những giấc mộng đã trôi xa của mình...
-Cháu không hiểu ý ông nói gì. Thế ông nói những giấc mộng nào cơ?
-Cháu có muốn nghe không?
-Có, ông kể cho cháu nghe đi. Ông ơi, ông kể cho cháu nghe những giấc mộng mà ông đang chụp bắt ấy !
-Được thôi, ông sẽ kể cho cháu nghe 6 giấc mộng, bây giờ ông bắt đầu kể cho cháu nghe giấc mộng thứ 1 nhé.
Ánh trăng mông lung bóng cây mờ ảo, ánh mắt ông già xa xôi mờ hoặc... Câu chuyện đã bắt đầu, nếu bạn đọc không mệt, xin mời ngồi lại cùng nghe...
1
Mỏi mắt ngóng trông
Bắc Bình, năm Dân Quốc thứ nhất.
Hôm ấy đối với Uyển Quân mà nói thật y như 1 giấc mơ dài.
Vừa sáng ngày ra, trong nhà đã chật ních những bà cô, bà dì ở khắp nơi khắp chỗ.Mẹ lấy 1 tấm áo bằng đoạn đỏ thêu hoa để thay cho cô, bỏ những áo ngắn váy dài vẫn thường mặc hàng ngày ra; bảy tám người vây quanh lấy cô, đánh phấn thoa kem cho cô, đeo hoa tai, đeo xuyến rồi che mặt cô lại, lúc sau mẹ ôm cô vào lòng rồi rưng rưng nước mắt, nói:
-Uyển con, xa mẹ rồi thì đừng có giở thói trẻ con ra nữa nhé. Sang bên ấy thì phải ra dáng người lớn ra 1 chút, phải nghe lời, ngoan ngoãn, phải biết hầu hạ ông bà bên ấy nghe chưa con?
Uyển Quân bịt chặt lấy miệng, ngồi ngây ra như 1 con búp bê. Sau đó, cô bị đẩy lên 1 chiếc kiệu hoa có treo rèm phủ ngọc, kiệu được khiêng đi trong tiếng trống tiếng nhạc, tiếng pháo tưng bừng... Cho đến tận lúc ấy, cô mới cảm thấy bị 1 nỗi sợ hãi kinh hoàng xâm chiếm, cô bíu chặt vào thành kiệu, òa lên khóc, ra sức kêu gào gọi me. Thế là gương mặt của mẹ cô đã xuất hiện nơi thành kiệu, mẹ dùng 1 giọng hết sức dịu dàng nói với cô:
-Uyển con, cố lên con, sang bên đấy thế nào mọi người cũng quý con mà. Đừng khóc, kẻo lại trôi hết son phấn đi đấy.
Kiệu lại chuyển động, cô giấu mình vào trong góc ngồi khóc tấm tức cho tới tận đến cổng nhà họ Chu. Rồi cứ mơ mơ màng màng, cô bị đưa đi dìu lại vào đại sảnh nhà họ Chu trước bao nhiêu cặp mắt săm soi và những lời bình phẩm của những con người lạ ơi là lạ...
Cô nhớ mãi tấm thảm đỏ rực, trên thảm người ta dừng cô lại, người ta đẩy cô đến bên 1 cậu bé trai xinh xắn khoảng 13, 14 tuổi cùng vái lạy trời đất, chính thức trở thành dâu con nhà họ Chu. Sau đó, cô mới biết bé trai có thần thái phóng khoáng đó không phải là chồng cô mà thực ra là em trai của chồng cô, tên cậu là Trọng Khang. Chồng cô là Bá Kiện lúc đó đang nằm ốm trên giường, vì vậy Trọng Khang thay anh trai vái lạy trời đất. Cái cách rước dâu hồi đó được gọi là "xung hỷ ". Có thể cô đúng là 1 ngôi sao phúc tinh chăng? Hay thế nào không biết, nhưng quả thật sau khi rước cô về nhà thì Bá Kiện khỏi bệnh.
Hôm đó, Uyển Quân mới vừa lên 8 tuổi.
Sau rất nhiều, rất nhiều năm tháng của đời cô, cô vẫn không thể nào quên cái ngày hôm đó. Cô còn nhớ rất rõ, khi đang hành lễ quỳ lạy cha mẹ chồng thì phải theo lễ gặp người này gặp người khác mà trong mắt cô thì toàn là những người lạ hoắc. Chiếc mũ hình mào chim phượng đè đau hết cả đầu cô, cô thật là ngơ ngác, vừa căng thẳng, vừa sợ hãi, chỉ ao ước được về nhà với mẹ. Cuối cùng cô được đẩy vào 1 căn phòng ngủ nhỏ nhưng sang đẹp, những mấy bà trung nữ phù trợ theo cô, còn cô thì khóc đến đứt gan đứt ruột trong căn phòng ấy, cô nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ con búp bê = vải mà cô quên không mang theo. Mấy bà nọ ra sức dỗ dành cô, cho kẹo cho bánh... Nhưng cô vẫn không hề ngừng khóc. Thế rồi có 1 cậu bé trai chui tọt vào giữa đám người, 1 tay cầm 1 bánh pháo to, tay kia cầm nén nhang cháy dở dùng để đốt pháo; đôi mắt to đen của cậu nhìn nhanh Uyển Quân 1 cách hiếu kì.
Cô bé quên khóc, ngó ngay cậu bé mới đến, cậu mặc 1 tấm áo dài bằng đoạn xanh rất đẹp nhưng vạt áo lại bị túm lại và nhét vào trong cạp quần làm lộ ra cái quần bằng đoạn đen, tất cả đều dính đầy bụi; trên lông mày cậu có 1 vết nhọ dài kéo tận xuống mũi, trên má thì mồ hôi và đất cát làm cho lấm lem hết cả. Những cái đó với đôi mắt to đen đảo như chim tạo nên 1 vẻ khôi hài, buồn cười đến chết. Các bà nọ túm lấy cậu bé, 1 bà nói:
-Hay quá, cậu ba ơi, ban nãy bà tìm cậu để cho cậu ra mắt chị dâu vậy mà cậu chạy đi đâu mất! Xem này, cô đây chính là chị dâu của cậu đấy, chào chị dâu đi!
Cậu bé ngoảy người 1 cái, không chịu chào, miệng lầu bầu nói cái gì đó, sau đột nhiên mở miệng nói:
-Làm cô dâu sao lại khóc?
-Không biết được, cậu thử dỗ đi có được không?- 1 bà đùa nói.
Cậu bé nhìn Uyển Quân nhíu mày nhăn mũi ra vẻ suy nghĩ rất ghê, 1 lúc sau đột nhiên nói với cô bé:
-Chị đừng khóc, em cho chị cái cót két này của em để mà chơi nhé?
Mọi người cười ồ lên khiến cậu bé phát thẹn, chui qua đám người lớn lẩn đi mất.
Đó là lần đầu tiên Uyển Quân gặp Thúc Hào, em trai út của Bá Kiện, lớn hơn Uyển Quân có 1 tháng 3 ngày cũng lên 8 tuổi.
Từ đó Uyển Quân bước vào 1 cuộc sống khác hoàn toàn mới mẻ. Mấy hôm đầu, cô thử làm quen với điều kiện sống mới và những con người xa lạ, ban đêm, cô rúc vào trong chăn, khóc. Nhưng rồi sau đó, cô phát hiện ra những con người nhà họ Chu từ người trên kẻ dưới mới hiền hậu dễ gần làm sao, mẹ chồng cô đối xử với cô chẳng khác nào con gái bà, ân cần chu đáo không có gì để cô phải áy náy băn khoăn. Trọng Khang, Thúc Hào hễ rỗi 1 cái là lại kéo cô đi chơi, chọi dế, bắt xiến tóc, xem cá vàng, cho chim ăn... Mẹ chồng cô hẳn nhiên đã dặn mọi người là chơi với cô, làm cho cô nguôi bớt nỗi buồn phải xa mẹ đẻ. Quả nhiên chỉ ít lâu sau, cô đã thích nghi được với hoàn cảnh mới. Công lao chủ yếu là của 2 anh em Trọng Khang và Thúc Hào, chúng dẫn cô bé chơi các trò chơi trong vườn hoa; dù sao cô vẫn là trẻ con mà trẻ con với trẻ con thì dễ kết thành bạn bè.
thui, tui chi có thể post được đến đây thui, mong mọi người thông cảm, lần sau tui post tiếp nha:type:
Lời dẫn
Vào 1 buổi tối rất đẹp trời.
Ngoài cửa sổ có trăng, có sao, có tiếng côn trùng, có mây, có khói, có mộng...
Ông già ngồi bên cửa sổ, 1 cuốn sổ dán ảnh cũ kĩ đặt trên đùi, những tấm ảnh trong đó cũng đã cũ lắm rồi. Ông ngồi lặng bên cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn ra cánh đồng, dãy núi xa xa, khoảng không mênh mang với ánh trăng bàng bạc. Trong căn phòng bên cạnh, có tiếng hát của cô cháu gái trẻ trung vang lên bài hát như thế này:
"Ngày ngày dốc cạn chén sâu,
Tinh mơ giải sầu đã có hoa sân.
Tự ca, tự múa khai tâm,
Chẳng ai bó buộc, chẳng cần âu lo.
Sử xanh mấy thuở mà mơ,
Bụi hồng đâu lắm anh hoa kì tài?
Thôi đừng tính toán an bài
Hôm nay, cần biết ngày mai làm gì?"
Ông già nghiêng tai lắng nghe, mỉm cười gật gật đầu. Cô bé vừa hát chạy ùa vào phòng ông; cô là 1 thiếu nữ thanh xuân khoảng 18, 19 tuổi, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to. Cô bước đến bên ông, mỉm cười hỏi:
-Ông ơi, ông lại xem quyển ảnh đó ư?
Ông già nhìn cháu gái hiền từ nói:
-Ngồi xuống đi, Muỗi Nhỏ.
Muỗi Nhỏ ngồi xuống, dựa đầu vào đầu gối ông. Ông nhìn bầu trời trầm ngâm:
-Bài hát vừa nãy của cháu hay quá, Muỗi Nhỏ ạ, cháu hãy nắm chắc hiện tại của mình, hãy vui vẻ mà hưởng thụ hết cuộc sống này nhé.
-Thế mỗi buổi tối ông đều ngồi bên cửa sổ này mà nghĩ vậy hả ông?- Muỗi Nhỏ bỗng hỏi 1 câu bâng quơ.
-Ông đang chụp bắt lại 1 cái gì đó, như là những giấc mộng đã trôi xa của mình...
-Cháu không hiểu ý ông nói gì. Thế ông nói những giấc mộng nào cơ?
-Cháu có muốn nghe không?
-Có, ông kể cho cháu nghe đi. Ông ơi, ông kể cho cháu nghe những giấc mộng mà ông đang chụp bắt ấy !
-Được thôi, ông sẽ kể cho cháu nghe 6 giấc mộng, bây giờ ông bắt đầu kể cho cháu nghe giấc mộng thứ 1 nhé.
Ánh trăng mông lung bóng cây mờ ảo, ánh mắt ông già xa xôi mờ hoặc... Câu chuyện đã bắt đầu, nếu bạn đọc không mệt, xin mời ngồi lại cùng nghe...
1
Mỏi mắt ngóng trông
Bắc Bình, năm Dân Quốc thứ nhất.
Hôm ấy đối với Uyển Quân mà nói thật y như 1 giấc mơ dài.
Vừa sáng ngày ra, trong nhà đã chật ních những bà cô, bà dì ở khắp nơi khắp chỗ.Mẹ lấy 1 tấm áo bằng đoạn đỏ thêu hoa để thay cho cô, bỏ những áo ngắn váy dài vẫn thường mặc hàng ngày ra; bảy tám người vây quanh lấy cô, đánh phấn thoa kem cho cô, đeo hoa tai, đeo xuyến rồi che mặt cô lại, lúc sau mẹ ôm cô vào lòng rồi rưng rưng nước mắt, nói:
-Uyển con, xa mẹ rồi thì đừng có giở thói trẻ con ra nữa nhé. Sang bên ấy thì phải ra dáng người lớn ra 1 chút, phải nghe lời, ngoan ngoãn, phải biết hầu hạ ông bà bên ấy nghe chưa con?
Uyển Quân bịt chặt lấy miệng, ngồi ngây ra như 1 con búp bê. Sau đó, cô bị đẩy lên 1 chiếc kiệu hoa có treo rèm phủ ngọc, kiệu được khiêng đi trong tiếng trống tiếng nhạc, tiếng pháo tưng bừng... Cho đến tận lúc ấy, cô mới cảm thấy bị 1 nỗi sợ hãi kinh hoàng xâm chiếm, cô bíu chặt vào thành kiệu, òa lên khóc, ra sức kêu gào gọi me. Thế là gương mặt của mẹ cô đã xuất hiện nơi thành kiệu, mẹ dùng 1 giọng hết sức dịu dàng nói với cô:
-Uyển con, cố lên con, sang bên đấy thế nào mọi người cũng quý con mà. Đừng khóc, kẻo lại trôi hết son phấn đi đấy.
Kiệu lại chuyển động, cô giấu mình vào trong góc ngồi khóc tấm tức cho tới tận đến cổng nhà họ Chu. Rồi cứ mơ mơ màng màng, cô bị đưa đi dìu lại vào đại sảnh nhà họ Chu trước bao nhiêu cặp mắt săm soi và những lời bình phẩm của những con người lạ ơi là lạ...
Cô nhớ mãi tấm thảm đỏ rực, trên thảm người ta dừng cô lại, người ta đẩy cô đến bên 1 cậu bé trai xinh xắn khoảng 13, 14 tuổi cùng vái lạy trời đất, chính thức trở thành dâu con nhà họ Chu. Sau đó, cô mới biết bé trai có thần thái phóng khoáng đó không phải là chồng cô mà thực ra là em trai của chồng cô, tên cậu là Trọng Khang. Chồng cô là Bá Kiện lúc đó đang nằm ốm trên giường, vì vậy Trọng Khang thay anh trai vái lạy trời đất. Cái cách rước dâu hồi đó được gọi là "xung hỷ ". Có thể cô đúng là 1 ngôi sao phúc tinh chăng? Hay thế nào không biết, nhưng quả thật sau khi rước cô về nhà thì Bá Kiện khỏi bệnh.
Hôm đó, Uyển Quân mới vừa lên 8 tuổi.
Sau rất nhiều, rất nhiều năm tháng của đời cô, cô vẫn không thể nào quên cái ngày hôm đó. Cô còn nhớ rất rõ, khi đang hành lễ quỳ lạy cha mẹ chồng thì phải theo lễ gặp người này gặp người khác mà trong mắt cô thì toàn là những người lạ hoắc. Chiếc mũ hình mào chim phượng đè đau hết cả đầu cô, cô thật là ngơ ngác, vừa căng thẳng, vừa sợ hãi, chỉ ao ước được về nhà với mẹ. Cuối cùng cô được đẩy vào 1 căn phòng ngủ nhỏ nhưng sang đẹp, những mấy bà trung nữ phù trợ theo cô, còn cô thì khóc đến đứt gan đứt ruột trong căn phòng ấy, cô nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ con búp bê = vải mà cô quên không mang theo. Mấy bà nọ ra sức dỗ dành cô, cho kẹo cho bánh... Nhưng cô vẫn không hề ngừng khóc. Thế rồi có 1 cậu bé trai chui tọt vào giữa đám người, 1 tay cầm 1 bánh pháo to, tay kia cầm nén nhang cháy dở dùng để đốt pháo; đôi mắt to đen của cậu nhìn nhanh Uyển Quân 1 cách hiếu kì.
Cô bé quên khóc, ngó ngay cậu bé mới đến, cậu mặc 1 tấm áo dài bằng đoạn xanh rất đẹp nhưng vạt áo lại bị túm lại và nhét vào trong cạp quần làm lộ ra cái quần bằng đoạn đen, tất cả đều dính đầy bụi; trên lông mày cậu có 1 vết nhọ dài kéo tận xuống mũi, trên má thì mồ hôi và đất cát làm cho lấm lem hết cả. Những cái đó với đôi mắt to đen đảo như chim tạo nên 1 vẻ khôi hài, buồn cười đến chết. Các bà nọ túm lấy cậu bé, 1 bà nói:
-Hay quá, cậu ba ơi, ban nãy bà tìm cậu để cho cậu ra mắt chị dâu vậy mà cậu chạy đi đâu mất! Xem này, cô đây chính là chị dâu của cậu đấy, chào chị dâu đi!
Cậu bé ngoảy người 1 cái, không chịu chào, miệng lầu bầu nói cái gì đó, sau đột nhiên mở miệng nói:
-Làm cô dâu sao lại khóc?
-Không biết được, cậu thử dỗ đi có được không?- 1 bà đùa nói.
Cậu bé nhìn Uyển Quân nhíu mày nhăn mũi ra vẻ suy nghĩ rất ghê, 1 lúc sau đột nhiên nói với cô bé:
-Chị đừng khóc, em cho chị cái cót két này của em để mà chơi nhé?
Mọi người cười ồ lên khiến cậu bé phát thẹn, chui qua đám người lớn lẩn đi mất.
Đó là lần đầu tiên Uyển Quân gặp Thúc Hào, em trai út của Bá Kiện, lớn hơn Uyển Quân có 1 tháng 3 ngày cũng lên 8 tuổi.
Từ đó Uyển Quân bước vào 1 cuộc sống khác hoàn toàn mới mẻ. Mấy hôm đầu, cô thử làm quen với điều kiện sống mới và những con người xa lạ, ban đêm, cô rúc vào trong chăn, khóc. Nhưng rồi sau đó, cô phát hiện ra những con người nhà họ Chu từ người trên kẻ dưới mới hiền hậu dễ gần làm sao, mẹ chồng cô đối xử với cô chẳng khác nào con gái bà, ân cần chu đáo không có gì để cô phải áy náy băn khoăn. Trọng Khang, Thúc Hào hễ rỗi 1 cái là lại kéo cô đi chơi, chọi dế, bắt xiến tóc, xem cá vàng, cho chim ăn... Mẹ chồng cô hẳn nhiên đã dặn mọi người là chơi với cô, làm cho cô nguôi bớt nỗi buồn phải xa mẹ đẻ. Quả nhiên chỉ ít lâu sau, cô đã thích nghi được với hoàn cảnh mới. Công lao chủ yếu là của 2 anh em Trọng Khang và Thúc Hào, chúng dẫn cô bé chơi các trò chơi trong vườn hoa; dù sao cô vẫn là trẻ con mà trẻ con với trẻ con thì dễ kết thành bạn bè.
thui, tui chi có thể post được đến đây thui, mong mọi người thông cảm, lần sau tui post tiếp nha:type: