heo con ũn ĩn
24-09-2006, 04:58 PM
Khi tôi còn là một cậu học sinh, tôi thường nghe nhạc và nhất là những bản nhạc có âm điệu nhẹ nhàng và trầm lặng.
Bố tôi vốn là một người đam mê ngôn ngữ nên ông khá giỏi về viết văn và thành thạo tiếng Ăng Lê và Pháp ngữ. Do đó ông dạy tôi về Anh ngữ khi còn là một cậu bé chập chững biết nói, điều này làm tôi khốn đốn với bản chữ cái vì tôi thường nhầm lẫn sang cách đọc Alphabet thay vì A Bờ Cờ ... vì vậy tôi biết đọc trễ hơn các bạn đồng lứa :lelele: DS
Tôi kể chút xíu về bản thân không phải để khoe gì đâu ^^ , tôi chỉ muốn nói vì bị Daddy "hại" từ sớm nên tôi cảm thụ về ngôn ngữ nước ngoài (tiếng Anh) ở một mức tương đối nào đó....
Vào một buổi trưa hè oi ả, tôi lăn lộn mãi mà không ngủ được bèn bật cái Com lên để nghe nhạc cho đỡ buồn. Vì máy tôi down cả ngàn bài hát nên tôi nghe không hết và thường để chề độ tự chọn. Tôi may mắn vì ngày hôm đó nghe được bài hát Forever.
Tiếng violon dạo đầu nhẹ nhàng làm tôi có cảm giác thật khó tả... sau đó vài giây một giọng nam có "chất gió" cất lên, tôi mơ màng thả hồn vào bài hát...
(xin mượn tạm link của Red Bull:lelele: )
http://files.myopera.com/red_chocolate_bar/files/Forever.wma
Forever
<Stratovarius>
I stand alone in the darkness
the winter of my life came so fast
memories go back to childhood
to days I still recall
Oh how happy I was then
there was no sorrow there was no pain
walking through the green fields
sunshine in my eyes
Im still there everywhere
Im the dust in the wind
Im the star in the northern sky
I never stayed anywhere
Im the wind in the trees
would you wait for me forever ?
... ngày hôm đó tôi ngồi suốt cả buổi chỉ để nghe bài hát này. và từ lời nhạc tôi như được xem một câu chuyện buồn về tình yêu, có lẽ tôi tưởng tượng nhưng nó làm tôi rơi nước mắt :mecry:
xin được kể câu chuyện từ trong bài hát, có lẽ tôi sẽ kể hơi khó hiểu một chút vì nó được ghép từ những mảnh ký ức của bài hát và của riêng tôi :)
vẫn còn đó, trong hạt bụi bay theo gió
Đứng lặng lẽ trong bóng đêm thăm thẳm, cảm nhận những giọt dầu châm ngọn lửa sự sống đang vơi dần theo từng âm thanh không rò ràng. Cảm nhận cái gì đó thật buồn bã, chỉ biết nó lạnh như tuyết và khô khan như sa mạc, một sa mạc lạnh giá... ánh sáng loé lên ập vào sa mạc đen tối rồi nhoà đi theo những đường cong uốn éo của không gian. Từ những bước chân đi trên cát, từng màu xanh hé nở, màu xanh của sự sống của thiên nhiên, màu xanh ấy buông mình và trải dài đi mãi, đi mãi... sa mạc bây giờ đã là một cánh đồng cỏ trong buổi hoàng hôn vàng ươm ả. Đứng trên đồi cỏ trông về phía hoàng hôn đang lịm dần, những ánh sáng hắt hiu cuối cùng ẩn hiện trên màu mắt đen bắt gặp một chú bé đang chạy giỡn trên cánh đồng vô tận ấy. Nơi đây là đâu?
Nhìn người đang đứng trên đồi cỏ thật quen, anh ấy đang nhìn gì vậy nhỉ?
Hình ảnh chú bé dần xa, tôi vội bước theo chú mà không biết là mình sẽ đi đến đâu. Tiếng cười của chú nghe thân quen lắm, nó làm gợi nhớ những kỷ niệm hạnh phúc thời ấu thơ, lúc ấy chỉ có niềm vui và không có nỗi đau hay sự bất hạnh nào cả.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, trời đã tối hẳn khi nào tôi cũng không biết, chú bé cũng biến mất tự lúc nào.
Bầu trời đêm giữa vùng rộng lớn, con người nhỏ nhoi quá... một ánh sao nơi phương Bắc xa xăm đang lấp lánh, sao nó sáng thế nhỉ? Như bị hớp hồn vào ánh sao đó, không nhớ được gì cho đến khi tỉnh táo thì cảnh vật đã thay đổi. Nơi này nứt nẻ và cây cối trơ trụi không một cành lá, ánh sáng mờ ảo từ đâu cũng không rõ ràng, gió lành lạnh càng làm tăng sự buồn tẻ nơi đây.
sau lưng tôi bỗng có tiếng gọi, một giọng rất thân quen và ấm áp, người tôi yêu đây mà, sao người ấy lại ở đây? Nàng nhìn tôi rồi rơi lệ.... ơ, mà không đúng vì tôi đâu còn ở đó nữa. Tôi không biết vì sao nhưng tôi đang nhìn nàng từ trên cao... rất cao. Tôi bay sà xuống cuốn theo những hạt bụi, lướt qua nàng và đậu trên cành cây rồi mất hút.
Liệu nàng sẽ chờ tôi mãi mãi?
cám ơn các bạn đã đọc, xin lỗi vì bài này chắc chảng ai hiểu cả
Bố tôi vốn là một người đam mê ngôn ngữ nên ông khá giỏi về viết văn và thành thạo tiếng Ăng Lê và Pháp ngữ. Do đó ông dạy tôi về Anh ngữ khi còn là một cậu bé chập chững biết nói, điều này làm tôi khốn đốn với bản chữ cái vì tôi thường nhầm lẫn sang cách đọc Alphabet thay vì A Bờ Cờ ... vì vậy tôi biết đọc trễ hơn các bạn đồng lứa :lelele: DS
Tôi kể chút xíu về bản thân không phải để khoe gì đâu ^^ , tôi chỉ muốn nói vì bị Daddy "hại" từ sớm nên tôi cảm thụ về ngôn ngữ nước ngoài (tiếng Anh) ở một mức tương đối nào đó....
Vào một buổi trưa hè oi ả, tôi lăn lộn mãi mà không ngủ được bèn bật cái Com lên để nghe nhạc cho đỡ buồn. Vì máy tôi down cả ngàn bài hát nên tôi nghe không hết và thường để chề độ tự chọn. Tôi may mắn vì ngày hôm đó nghe được bài hát Forever.
Tiếng violon dạo đầu nhẹ nhàng làm tôi có cảm giác thật khó tả... sau đó vài giây một giọng nam có "chất gió" cất lên, tôi mơ màng thả hồn vào bài hát...
(xin mượn tạm link của Red Bull:lelele: )
http://files.myopera.com/red_chocolate_bar/files/Forever.wma
Forever
<Stratovarius>
I stand alone in the darkness
the winter of my life came so fast
memories go back to childhood
to days I still recall
Oh how happy I was then
there was no sorrow there was no pain
walking through the green fields
sunshine in my eyes
Im still there everywhere
Im the dust in the wind
Im the star in the northern sky
I never stayed anywhere
Im the wind in the trees
would you wait for me forever ?
... ngày hôm đó tôi ngồi suốt cả buổi chỉ để nghe bài hát này. và từ lời nhạc tôi như được xem một câu chuyện buồn về tình yêu, có lẽ tôi tưởng tượng nhưng nó làm tôi rơi nước mắt :mecry:
xin được kể câu chuyện từ trong bài hát, có lẽ tôi sẽ kể hơi khó hiểu một chút vì nó được ghép từ những mảnh ký ức của bài hát và của riêng tôi :)
vẫn còn đó, trong hạt bụi bay theo gió
Đứng lặng lẽ trong bóng đêm thăm thẳm, cảm nhận những giọt dầu châm ngọn lửa sự sống đang vơi dần theo từng âm thanh không rò ràng. Cảm nhận cái gì đó thật buồn bã, chỉ biết nó lạnh như tuyết và khô khan như sa mạc, một sa mạc lạnh giá... ánh sáng loé lên ập vào sa mạc đen tối rồi nhoà đi theo những đường cong uốn éo của không gian. Từ những bước chân đi trên cát, từng màu xanh hé nở, màu xanh của sự sống của thiên nhiên, màu xanh ấy buông mình và trải dài đi mãi, đi mãi... sa mạc bây giờ đã là một cánh đồng cỏ trong buổi hoàng hôn vàng ươm ả. Đứng trên đồi cỏ trông về phía hoàng hôn đang lịm dần, những ánh sáng hắt hiu cuối cùng ẩn hiện trên màu mắt đen bắt gặp một chú bé đang chạy giỡn trên cánh đồng vô tận ấy. Nơi đây là đâu?
Nhìn người đang đứng trên đồi cỏ thật quen, anh ấy đang nhìn gì vậy nhỉ?
Hình ảnh chú bé dần xa, tôi vội bước theo chú mà không biết là mình sẽ đi đến đâu. Tiếng cười của chú nghe thân quen lắm, nó làm gợi nhớ những kỷ niệm hạnh phúc thời ấu thơ, lúc ấy chỉ có niềm vui và không có nỗi đau hay sự bất hạnh nào cả.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, trời đã tối hẳn khi nào tôi cũng không biết, chú bé cũng biến mất tự lúc nào.
Bầu trời đêm giữa vùng rộng lớn, con người nhỏ nhoi quá... một ánh sao nơi phương Bắc xa xăm đang lấp lánh, sao nó sáng thế nhỉ? Như bị hớp hồn vào ánh sao đó, không nhớ được gì cho đến khi tỉnh táo thì cảnh vật đã thay đổi. Nơi này nứt nẻ và cây cối trơ trụi không một cành lá, ánh sáng mờ ảo từ đâu cũng không rõ ràng, gió lành lạnh càng làm tăng sự buồn tẻ nơi đây.
sau lưng tôi bỗng có tiếng gọi, một giọng rất thân quen và ấm áp, người tôi yêu đây mà, sao người ấy lại ở đây? Nàng nhìn tôi rồi rơi lệ.... ơ, mà không đúng vì tôi đâu còn ở đó nữa. Tôi không biết vì sao nhưng tôi đang nhìn nàng từ trên cao... rất cao. Tôi bay sà xuống cuốn theo những hạt bụi, lướt qua nàng và đậu trên cành cây rồi mất hút.
Liệu nàng sẽ chờ tôi mãi mãi?
cám ơn các bạn đã đọc, xin lỗi vì bài này chắc chảng ai hiểu cả