PDA

Xem đầy đủ chức năng : Ngũ Long Công Chúa -- lilazngrl17/tieu_co_nuong17



tieu_co_nuong17
18-09-2006, 03:39 PM
Đây là 5 cô công chúa...

http://i8.tinypic.com/24culms.jpghttp://i7.tinypic.com/24cunx4.jpg
http://i8.tinypic.com/24cuxkh.jpghttp://i7.tinypic.com/24cuyj4.jpg
http://i8.tinypic.com/24cv2b7.jpg

Thương Nghi, Phương Nghi, Ngân Nghi, Quyên Nghi, và Hương Nghi

Vào truyện nhé:

Trong đại gia đình của ông bà Trần, thì ông bà có 5 cô công chúa mà ai ai cũng có 1 cách diễn tả cho mỗi người. Ông bà cũng ko biết nói sao nữa cho mỗi đứa con gái họ, mỗi lần bà Trần có thai thì ông bà cũng nghĩ sẽ là đứa con trai, nhưng ai ngờ ra những cô công chúa nghịch nghịch ko ai chịu nỗi.

Ông bà cũng mai mắn là 2 đứa con gái đầu tiên con giúp ông bà trong công ty, còn về 3 cô bé kia ai ai cũng có tính nghịch ngợm như nhau. Có đôi khi 3 chị em xúp nhau rũ 2 chị lớn mà nghịch theo...nếu ko là sẽ biết tay. Cho nên ko ai chịu nỗi mỗi khi 3 cô nương lên tay, vì từ nhỏ đc Ba Mẹ và 2 chị chìu chuộng cho nên ko ai dám mà hó hé với các cô.

Hương Nghi chạy xuống cầu thang thật nhanh đến ông bà Trần:
-Ba Mẹ ơi, chị Thương Nghi, Phương Nghi, Ngân Nghi, và Quyên Nghi đâu rồi?

Ông Bà Trần nhìn lên ngạc nhiên, Bà Trần hỏi:
-Còn tìm mấy chị con làm gì hả? Hôm nay các chị có chuyện gì cho nên ko có ai ở nhà cả.

Hương Nghi lấy tay đánh 1 cái vào ghế nói:
-Sao kỳ vậy? hôm nay Chủ Nhật mà cũng có chuyện à?

Ông Trần lên tiếng:
-Chứ đâu phải như con tối ngày đi chơi.

-Í, Ba đừng nói vậy. Thật ra Ba Mẹ đừng nghĩ là mấy chị đi công chuyện...họ đi hẹn hò thì có.

Bà Trần rầy yêu Hương Nghi:
-Có thì mới nói nhe cô nương...

-Thì có mà, dù sao mấy chị ai ai cũng lớn rồi đâu còn nhỏ nữa đâu.

Bà Trần thấy vậy liền trêu:
-Vậy thì chắc con cũng như mấy chị rồi hả? Đều có bạn trai?

Hương Nghi nhảy lên 1 cái:
-Ko đâu, tuy con là út nhất nhà...nhưng đâu dám wa mặt các chị đâu.

Ông Trần lên tiếng:
-Thiệt ko đó con gái? Có thì mới nói nhe, chứ Ba thấy nhiều con trai ưa đi theo con về lắm đó.

-Đi theo là nguyền của họ chứ con đâu làm gì đc.

-Thiệt tình hết nói nỗi con mà.

-Ba sợ con có bạn trai sao mà nói vậy hả? Dù sao con cũng còn 3 năm mới ra trường mà. Ba mẹ nên lo cho chị Thương Nghi đi, chị ấy cũng 22 còn gì.

-Thì chuyện tới đâu tính tới đó, con lo gì chứ!

-Thì Ba nói vậy thì con nói gì đây. Thôi bây giờ con đi nhe, chút con sẽ về.

-Con định đi đâu?

-Thì đi tìm mấy chị đó, con sẽ gọi và hỏi mấy chị đó ở đâu. Con ko tin là mấy chị ko dám bắt điện thoại của con.

Nói xong Hương Nghi đi ra ngoài, ông bà Trần chỉ biết ngồi đó mà lắc đầu thôi.

**~~**

-Phương Nghi! Ngân Nghi! Quyên Nghi! 3 đứa đang đi đâu vậy?

3 chị em đều quay lại coi ai gọi mình thì thấy ông anh họ gọi mình, Quyên Nghi lên tiếng dùm 2 người chị mình:
-Tụi em định đi chợ mua vài món để chút nữa đãi chị Thương Nghi.

Khánh Nhân hỏi tiếp:
-Thương Nghi định đi đâu xa hả?

Phương Nghi nói:
-Chị Thương Nghi đâu có đi đâu đâu, chỉ là hôm nay là ngày sinh nhật của chỉ. Cho nên tụi em xúp nhau lại để đi mua đồ đem về nhà nấu ăn chung với nhau. Mà sao anh ở đây vậy? hẹn hò với cô nào à?

-Anh mà hẹn hò, lúc đó tụi em xử anh chít!

Ngân Nghi nói vô:
-Cũng đúng thôi, anh vừa dzẹp trai vừa là 1 ông giám đốc. Cho nên có nhiều cô thì cũng đâu có gì...tụi em chỉ là muốn biết ai đc lọt vào mắt xanh của ông anh thôi.

-Thôi cho tui xin đi mấy cô nương, tui mà có thì giờ này đâu có đi dòng dòng 1 mình. Mấy em đi chợ nhanh lên đi, anh sẽ trở về cho.

Tụi chị em Phương Nghi nhìn nhau cười rồi nháy mắt, sau đó họ lo đi chợ và đc Khánh Nhân trở về. Lúc về thì Hương Nghi cũng đã có mặt ở nhà với cái bánh kem mà Hương Nghi biết Thương Nghi thường thích ăn.

Mấy chị em cũng mời mấy người anh họ wa để mà tổ chức sinh nhật cho Thương Nghi. Ông bà Trần thấy con cái của ông ai ai cũng lớn cho nên họ thấy rất là hạnh phúc và họ cụng vui những người con của họ có những anh chị em họ ở kề bên mà giúp đở wa việc làm và việc học. Họ thấy đc an ủi rất nhiều!

~~**~~

Cả đám hát Happy Birthday khi Thương Nghi mới bước vào cửa:
-Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you...happy birthday to you...
Hát xong, Phương Nghi, Ngân Nghi, Quyên Nghi, và Hương Nghi chạy lạy ôm Thương Nghi thiệt chặc ko cho Thương Nghi nói 1 câu nào ra. 010.jpg

Quyên Nghi nói với Thương Nghi:
-Chị biết ko? vì chị lúc nào cũng bận cho nên ko có biết đấy thôi...tụi này biết hôm nay là sinh nhật của chị, vì dạo này chị giúp Ba Mẹ lo cho công ty. Cho nên chắc ko còn nhớ là sinh nhật này nữa, cho nên tụi này nhân cơ hội làm cho chị vui.

Thương Nghi nắm tay em mình:
-Cám ơn em nhe. (và cũng quay lại những đứa em khác và Ba Mẹ) Và chị cũng cám ơn tụi em và Ba Mẹ luôn nhớ đến con. Con định hôm nay về rũ Ba Mẹ và các em đi ăn, ai ngờ là các em con bước nhanh 1 bước rồi.

Ngân Nghi lên tiếng:
-Đâu có sao đâu, vậy có gì ngày mai chị dẫn gia đình đi cũng đc mà...hôm nay là tụi em làm cho chị, ngày mai chị khao lại cũng có gì đâu. Tụi em lúc nào cũng có tâm chí hết hehe.

Thương Nghi kí đầu Ngân Nghi 1 cái:
-Em đó, nói ăn là mở miệng liền à.

-Thì ai mà ko thích ăn chứ, con vật còn thích nữa hốn chi tụi em.

Mọi người chung quanh nghe Ngân Nghi nói đều cười. Trong đó có 1 anh chàng đi thẳng đến Thương Trang trao 1 món quà:
-Chúc mừng Thương Nghi, chúc em 1 sinh nhật vui vẻ.

Thương Nghi và mọi người đều ngạc nhiên ko biết chàng trai đó là ai, sao lại tặng quà cho Thương Nghi. Trong khi đó 2 bên ko biết nhau. (nói lãng nhánh hehe, sinh nhật thì tặng wa` phải ko?)

lilazngrl17
18-09-2006, 06:31 PM
-Anh là ai vậy? mà sao anh biết chị Thương Nghi của tụi em? (Hương Nghi hỏi)

-Anh là bạn của anh họ tụi em.

Quyên Nghi nói:
-Trả lời 1 câu lảng nhách, tụi em có biết bao nhiêu là anh họ, cho nên anh ko nói tên anh họ của tụi em thì sao tụi này biết là ai.

-Oh, anh xin lỗi. Anh là bạn của Khánh Hoàng.

-Thì ra là vậy. (Phương Nghi nhìn wa Khánh Hoàng nháy mắt) Vậy thì phải phạt anh Khánh Hoàng mới đc. Vì mời bạn mình đến mà ko giới thiệu.

Khánh Hoàng lên tiếng:
-Vậy thì ko đc à, dù sao anh đâu thể đi 1 mình tới đây. Với lại 1 mình anh ko thể đối phó với 5 cô nương. (câu này của Cam đưa ra hehe...thanks!!!)

Ngân Nghi lên tiếng:
-Thiệt ko đó? Hay là anh muốn giới thiệu bạn anh cho chị Thương Nghi của tụi em hả? mà nãy giờ anh ko có giới thiệu tên bạn anh đó nhe.

4 cô nương kia đều lên tiếng cùng 1 lúc:
-Đúng rồi đó, anh thiệt là dở!

Khánh Hoàng giơ tay lên nói:
-Ko phải là lỗi của anh nhé, vì mấy chị em tấn công bạn anh và anh quá cho nên quên đấy thôi. (Khánh Hoàng để tay lên vai bạn mình giới thiệu) Đây là bạn của anh...

K. Hoàng chưa nói xong thì bị Quyên Nghi ngắt lời:
-Tụi em nãy giờ biết rồi.

K. Hoàng kí đầu lên Quyên Nghi:
-Em đó, chưa nói xong là em xọt vô à. Nè nghe à nhe, đây là Đình Tiến cũng là nhân viên trong công ty của anh.

Ngân Nghi nói:
-Được lắm, anh Đình Tiến quả thật là có phong độ đó nhe...chị 2 của tụi em chưa bao giờ được chàng nào tặng quà trong khi anh thì dám tặng, với lại chị em cũng ko biết anh là ai. Thiệt là vui đó.

Phương Nghi đổ lỗi:
-Đúng đó, chị Thương Nghi ít khi giao du với ai lắm. Cho nên cũng có nhiều chàng trai đeo đuổi mà chỉ ko chịu. Anh là người đầu tiên chị em ko biết mặt mà lại dám tặng quà. Xiêu thiệt! hehe

Đình Tiến nháy mặt với tụi em Thương Nghi:
-Vậy thì rất hân hạnh đó nhe.

Thương Nghi nãy giờ nhìn wa nhìn lại mà ko nói đc gì, Thương Nghi biết dù là lên tiếng cũng ko thắng nỗi mấy đứa em của mình.

-Mấy em đó, chỉ biết để dầu vô ko à! (Thương Nghi quay wa Đình Tiến) Cám ơn anh nhe, ko biết Thương Nghi mà lại phải tặng quà...

Ngân Nghi lên tiếng:
-Như vậy mới lịch sự đó chị à.

Đình Tiến nói:
-Thương Nghi đừng có ngại về chuyện đó, chỉ là 1 món quà nho nhỏ thôi mà.

Ông Trần lên tiếng:
-Con nên nhận ko thôi cậu Tiến đây buồn đó.

Thương Nghi nghe lời Ba:
-Dạ. Vậy thì cám ơn anh nhiều.

Ở bên kia thì tụi em Thương Nghi nháy mắt với nhau là Ba mình chịu Đình Tiến làm rễ rồi hihi.

(đoạn kế này của Camellia viết dùm *_^)

- Chị Thương Nghi ..... - Quyên Nghi khều chị T.Nghi và đưa dĩa bánh cho chị, nháy mắt về hướng anh Đình Tiến.

Hiểu được ý em nhưng T.Nghi vẫn đưa dĩa bánh sang Ba Mẹ cô.

- Ba, Mẹ, con mời Ba Mẹ ăn bánh mừng sinh nhật thứ .....( thứ mấy đây Ng ?) của con. Con cảm ơn Ba Mẹ đã nuôi con và chị em con khôn lớn đến ngày nay. Công ơn này không bao giờ đền đáp hết được. Con mong Ba Mẹ sẽ sống lâu với chị em chúng con.

- Con gái rượu của Ba, tất nhiên Ba Mẹ sẽ sống đến khi nào không thể nữa mà thôi. Nhưng con không được nói rằng con sống chung với Ba Mẹ đâu nhé.

- Đúng vậy, con còn phải lập gia đình và Mẹ mong sẽ có cháu ngoại để bế đấy. Mẹ biết khi Mẹ sinh ra toàn con gái thì đều là con người ta vì con gái lớn lên rồi cũng đi lấy chồng. Đó là lẽ sống tự nhiên. Chị em con tinh nghịch nhưng biết giúp Ba Mẹ, Ba Mẹ vui lắm. Con đã và đang đền đáp công ơn ấy cho Ba Mẹ đấy thôi. Đúng không nào? - Bà Trần ôm T.Nghi vào lòng, các đứa em của T.Nghi tiến đến ôm Ba Mẹ họ. Đình Tiến và Khánh Hoàng lặng lẽ ra ngoài sân.

Chiều hoàng hôn thật đẹp, nắng chiếu xuống chiếc xích đu lớn trước sân nhà. Khánh Hoàng và Đình Tiến ngồi xuống 2 trong 8 chiếc ghế đẩu xung quanh bàn gỗ tròn. Cây hoa sứ cạnh đấy vẫn nở hoa từng chùm. Hoa rụng rơi lên bàn. Đình Tiến nhẹ nhàng cầm cuống hoa lên ngửi. Hương thơm dịu hòa với màu vàng tươi trong cánh trắng.

(tới đoạn lil viết)

1 tháng sau...

Ngân Nghi chạy wa phòng Quyên Nghi như gió thổi:
-Quyên Nghi! Em xong chưa hả? sao giờ này em còn nằm ở đó nữa?

Quyên Nghi ngồi lên nói:
-Em bị đau bụng mà, ko biết hôm wa em ăn gì nữa...tự nhiên hôm nay đau bụng wa' chừng.

Ngân Nghi chọc:
-Chắc hôm wa biết là ngày cuối em ở VN cho nên cố gắng ăn cho nhiều để ko thôi sẽ ko có dịp nữa.

Quyên Nghi thảy cái gối tới Ngân Nghi:
-Chị chỉ đứng đó mà nói em như vậy đó, người ta gần đi xa nhà mà còn ko biết tiếc thương.

Thấy Quyên NGhi chuẩn bị khóc, Ngân NGhi sợ nhất khi cô nương này khóc lên là ko dỗ đc...đành phải nghiêm túc lại với em mình.

Ngân Nghi đi tới ngồi xuống kế Quyên NGhi, nắm tay em mình nói:
-Thật ra chị cững ko vui gì khi em đi xa nhà như vậy đâu, nhưng vì thương lai của em thì em phải cố gắng nhe. Đừng lo, mấy chị ở bên này sẽ thường gọi wa thăm em và có gì thì em cứ gọi về cho Ba Mẹ hoặc tụi chị.

Quyên Nghi lấy tay chùi nước mặt giọng khàn khàn nói:
-Chị đừng có quên là phải gọi cho em đó nhe, cũng may là Hương Nghi cũng đi theo với em cho có chị em, có bạn...chứ ko thì em sẽ wa bên đó mà khóc suốt ngày.

-Vậy là cậu mợ bên đó phải mà mua nhiều cái xô mà hứng nước mắt của em...ko thôi là ướt nhà người ta hết.

-Chị này, giỡn hoài à, ghét chị wa'!

-Có người nói ghét tôi thì mới có người nói thương tôi chứ, phải ko?

Hương Nghi chạy nhanh vô phòng Quyên Nghi kêu 2 chị em nhanh lên, ko thôi sẽ trễ chuyến bay. 3 chị em đi xuống lầu với cùng 1 tâm trạng, ko ai muốn lìa ai hết. Nhưng vì tương lai, Quyên Nghi và Hương Nghi nghe lời Ba Mẹ wa bên Pháp mà học hành tốt hơn. Wa đó 2 cô nương sẽ ở chung với chú thím và mấy anh chị. Mỗi năm họ sẽ đc về thăm gia đình như lời Ba Mẹ hứa.

Hôm nay chỉ có Ngân Nghi ở nhà tiễn em đi thôi, còn ông bà Trần phải đi Đà Lạt giao hợp với công ty ngoài đó. Và 2 người chị lớn thì ở trong công ty phụ giúp Ba mình. Trước khi lên máy bay, Ngân Nghi trao mỗi đứa 1 món quà. Với lời căn dặn là khi wa bên đó mới đc mở!

**~~**

1 tuần sau...

Reng...reng...

-A lô, xin lỗi ai đó? (Thím 2 bắt đt)

-Dạ, con là Hương Nghi nè Thím 2...cho con gặp Ba đc ko Thím 2?

-Oh, cô Hương Nghi à, ông ko có ở nhà cô ơi. Nhưng bà thì có ở nhà...để tôi lên kêu bà bắt đt nhe...

-Dạ, cám ơn thím. Con sẽ chờ...

Hương Nghi ngồi chờ Mẹ mình bắt đt, vừa nghe tiếng mẹ...Hương Nghi nói ko ngừng...

-Mẹ hả? mẹ khoẻ ko? con nhớ mẹ wa' đi...nhớ Ba và mấy chị nữa...chị Quyên Nghi giờ này đi học rồi, cho nên chỉ có 1 mình ocn ở nhà...chán wa' đi..thường thường giờ này là con ngồi với mẹ để mẹ kể truyện cho con nghe rồi.

-Mẹ biết con và chị con nhớ nhà lắm, nhưng con cố gắng lên đi nhe...mẹ tin rằng con gái của mẹ sẽ làm đc mà...chú thím ko dẫn con đi chơi sao, mà sao con ở nhà 1 mình vậy?

-Chú thím đi chơi rồi, mấy anh chị cũng đi chơi luôn.

-Vậy sao con ko đi?

-Con ko muốn đi, con muốn ở nhà gọi về để nói chuyện với Ba Mẹ và mấy chị hơn...

-Nhóc con à, con cũng nên đi đây đi đó...con ở bên đó cũng lâu, nên con cũng nên đi chơi với mấy anh chị cho vui...chư ở nhà 1 mình như vậy sẽ buồn lắm...

-Con biết, con sẽ đi vào kỳ sau mà...mấy chị có ở nhà ko vậy mẹ?

-Mấy chị của con đi công chuyện hết rồi, có gì ko con?

-Dạ ko, con chỉ muốn nói chuyện mấy chị 1 chút cho vui thôi...

-Vậy khi nào mấy chị về mẹ sẽ kêu chị gọi nói chuyện với con cho đỡ buồn.

-Dạ, vậy con cúp phone nhe mẹ...cho con gởi lời thăm Ba và mấy chị.

-Đc, con cũng gìn giữ sức khỏ và lo cho chị con giùm mẹ...

-Dạ, con biết rồi...chào mẹ.

**~~**

tieu_co_nuong17
19-09-2006, 04:15 AM
-Ngân Nghi, lại đây Ba hỏi chuyện.

Ngân Nghi đi tới Ba mình, ngồi trước mặt ông với vẻ thắc mắc, ông Trần cũng đang wan sát con mình rồi lên tiếng:
-Con biết tại sao Ba kêu con vào đây ko?

Ngân Nghi nói thầm trong bụng:
-Con mà biết là chít liền...(nhìn lên Ba cô, Ngân Nghi cất tiếng) dạ con nghĩ chắc có liên wan gì đến công ty của mình.

-Uh, cũng 1 phần nào đó thôi...

-phần nào đó thôi sao? vậy cũng có phần nào khác nữa à? con ko hiểu cho mấy...

-vấn đề là vậy nè, Ba có 1 ông bạn cần giúp đỡ...bên công ty ông ta đang cần 1 cô thư ký cho con trai ông ta...cho nên Ba định...

-muốn con wa bên đó giúp bạn của Ba, phải ko?

Ông Trần gật đầu:
-Vậy thì con chịu chứ?

-Nhưng Ba nói là wa giúp con ông ta à? chứ ko phải ông ta sao?

-Ko...

-Vậy sao Ba ko kêu chị Thương Nghi hay Phương Nghi wa giúp mà lại là con?

-2 chị của con sẽ giúp 3 cọng ty của mình, còn con thì có thể giúp cho bạn của Ba...

-ko làm đc ko Ba?

-con cho Ba lý do tại sao con ko muốn làm đã...

-thì tại vì, tại vì...thứ nhất, con ko wen thân con của ông ta, thứ hai, con cũng ko wen bạn của Ba...thứ 3, con cũng ko biết có nên ko nữa.

-sao lại ko nên?

-thì con đang giúp cho công ty mình, tự nhiên con wa giúp cho công ty của bạn Ba à...như vậy ko nên hay sao?

-cũng ko gì là nên hay ko, vì đậ là bạn thân của Ba cho nên Ba thấy cũng ko sao hết...với lại Ba thấy cho con wa bân đó giúp thì rất hợp.

-Hợp!!! Chắc hợp đến nỗi con gây sự luôn hả?

-Sao con lại gây sự?

-thì con sợ rằng, ko giúp đc bên công ty bạn của Ba mà lại gây sự nhiều hơn...

Ông Trần khoát tay:
-con ko cần lo chuyện đó, Ba tin là con sẽ làm đc....

-nhưng mà....

-Ba chỉ cần con có 1 câu trả lời cho Ba thôi, con có giúp đc Ba hay ko thôi!

-Dạ, con sẽ wa đó giúp...nhưng với 1 điều kiện.

-Là điều kiện gì?

-Nếu con wa đó mà thấy ko hợp với con thì con sẽ trở về đây lại giúp Ba...chịu chứ?

-Đc, quyết định như vậy đi...dù sao con cũng còn đi học...và Ba cũng đã nói cho bạn của Ba biết về con rồi...

-Dạ. Nếu Ba ko cần gì nữa thì con đi ra ngoài nhe...

-Uh, con đi đi...con nhớ là ngày mai là wa đó nhe.

-Ngày mai?!!! Sao nhanh thế?

ông Trần cười:
-Thì họ đang cần người mà, con nên thông cảm...Ba tin rằng con sẽ thích bên đó.

-Dạ, con ra ngoài nghe Ba.

-Uh.

Ngân Nghi đi ra ngoài với tâm trạnh khó tả đc, Ngân Nghi ko ngờ là Ba mình quyết định như vậy cho cô...thiệt tình cô cũng ko wen bạn thân của Ba cô, bây giờ lại đi giúp con của ông ta...mong là chuyện gì cũng sẽ tốt đẹp.

~~**~~

-Ngân Nghi à, em xong chưa vậy?
Phương Nghi réo Ngân Nghi.

-Dạ, gần xong rồi, chị chờ em chút xíu nữa đi. (vừa nói, Ngân Nghi vừa đi wa đi lại phòng mình và Phương Nghi)

-Em sao mà lâu thế? hôm nay là ngày đầu tiên em đến công ty của người ta làm...vậy mà em lại như vậy đó...

-Như vậy là sao chứ? em cần lo cái này trước khi em đến đó mà...mà sao chị lại hối em thế? lỡ em quên này quên kia thì sao?

-Vậy thì em nhanh lên đi, ko thôi trễ giờ đó...hôm nay torng công ty của Ba có cuộc hợp nữa...chị Thương Nghi sáng sớm đã đi rồi...giờ này chị cần có ở đó mà lại đứng đây với em...

Ngân Nghi xoay lại chị mình, tay để trên vai Phương Nghi nói từng lời từng lời 1:
-Chị à, nếu vậy thì chị đi trước đi nhe...em cũng có xe mà, để em đi 1 mình.

-Nhưng mà chị muốn đi với em trong ngày đầu tiên em wa đó, em cũng đâu biết mặt ông tổng giám đốc công ty đó đâu....

-Thì có gì đâu, vô đó hỏi thì người ta chỉ đc rồi...em ko hiểu, sao Ba ko kêu chị đi mà lại là em...trong khi em ko biết ai bên đó hết!!!

-Chắc Ba có ý của Ba mà.

-Ý gì đây chứ? toàn là thấy sao sao ko à...

-Thì sao này em sẽ biết.

-Nhưng sao chị lại khẩn định là như vậy hả? Bộ chị biết gì rồi sao?

-Í, chị ko có...thôi đi, nếu vậy thì chị đi trước...em tự đi 1 mình đi nhe.

-Ko thành vấn đề, em đâu phải là con nít nữa đâu mà sợ hehe

-Cái con nhỏ này, thiệt tình mà...mà nhớ đi mua đồ ăn trước khi vô công ty đó...ko thôi lại than đói bụng nữa hehe

-Dạ, em biết rồi.

**~~**

Đến công ty Hiếu Gia, Ngân Nghi đậu xe vào và đi thẳng vô công ty...cô đến bên bàn hỏi phòng giám đốc ở đâu. Người hướng dẫn viên chỉ cho cô và Ngân Nghi đi thẳng vào phòng giám đốc...những người làm ở ngoài ko thể nào ko để ý sự có mặt của cô...họ nhìn cô với vẻ thắc mắc mà ko biết hỏi ai.

Cốc, cốc...

-Mời vào!

Ngân Nghi mở cửa đi vô, trong phòng ko chỉ có giám đốc mà còn có 1 người đàn ông vá 1 người đàn bà nữa. Cô lễ phép chào rồi nhìn thẳng vào người thanh niên trẻ:
-Tôi là Trần Ngân Nghi, chắc ông có nghe Ba tôi nói là tôi đến đây giúp ông chứ?

Chàng thanh niên đó nhìn cô rồi lại nhìn người đàn ông ngồi ở chỗ ghế nãy giờ, hiểu ý con mình ông ta lên tiếng:
-Cháu là con của ông Trần à? Cháu đẹp wa' và còn dễ thương nữa. Bác là Ba của chàng thanh niên này đây, vậy thì cám ơn cháu wa đây mà giúp cho công ty của bác.

-Dạ...vậy là bác là Ba của ông ta à?

Ông Hiếu cười, rồi nhìn wa vợ mình nói:
-Đây là con của anh chị Trần đó, anh đã có nói wa cho em nghe. Ngân Nghi đây sẽ giúp làm thư ký cho con trai mình.

Bà Hạnh Nhu nắm tay Ngân Nghi cách thân mật nói:
-vậy thì cám ơn cháu đến đây giúp công ty của 2 bác và đứa con trai bác.

-Dạ, bác ko cần lo đâu...cháu sẽ cố gắng giúp đỡ cho con bác.

-Uh, nãy giờ 2 đứa cũng ko có nói gì với nhau...vậy thì cháu làm wen con trai bác đi. Con trai bác tên là Gia Thông, bác chỉ có 1 đứa con trai này thôi...mong là cháu sẽ giúp đỡ cho 2 bác.

Ngân Nghi lén nhìn wa Gia Thông, vậy mà nãy giờ ông ta cũng ngồi nín thinh. Ngân Nghi ko biết là wa công ty Hiếu Gia sẽ là 1 quyết định đúng hay ko nữa.

**~~**

cogaihaycuoi
19-09-2006, 05:52 AM
bạn ơi truyện hay đó post tiếp đi

lovepink
19-09-2006, 07:48 AM
post nhanh lên bạn ơi, post hết luôn đi nhé

lilazngrl17
19-09-2006, 11:43 AM
Ngân Nghi đi xuống nhà chuẩn bị đi làm thì thấy Ba Mẹ và 2 người chị của mình ngồi ở bàn ăn, đi về phía họ Ngân Nghi thở dài rồi ngồi xuống:
-Ba Mẹ và 2 chị hôm nay ko đến công ty à?

-Còn sớm mà con, con ăn sáng rồi đi luôn nhe.
Bà Trần để dĩa điểm tâm xuống trước mặt Ngân Nghi, Ngân Nghi ăn 1 cách nhanh nhẹn rồi nói.

-Thôi con đi làm nhe, có gì con chiều con sẽ về tới.

Thương Nghi nãy giờ wan sát em mình rồi lên tiếng:
-Sao thấy em dạo này hơi khác thường đó...em ko sao chứ?

Ngân Nghi quay lại cười cười nói:
-em đâu có gì đâu...mà sao lại có gì chứ? chị tưởng là dạo này em đi làm công ty cho người ta thì chị thấy em khác sao?

-...........

-em ko gì đâu, chỉ là công ty bên em có chút vấn đề thôi à, nhưng sẽ bình thường trở lại như xưa thôi...chứ ko gì khó khăn hết...chị đùng lo wa'...thôi em đi nhe...Ba Mẹ ơi, con đi nhe...

Cả nhà chỉ biết ngồi nhìn theo dáng Ngân Nghi đi mà liên tưởng ko biết chuyện gì xảy ra...từ hôm Ngân Nghi làm cho công ty Hiếu Gia tới giờ thì thấy cách cư xử của Ngân Nghi khác hẳn...cô ta trầm lặng hơn và có vẻ mệt mỏi hơn...

**~~**

reng..reng...
-A lô, xin hỏi ông tìm ai?

Giọng đàn ông trong đt thoại phát ra:
-Có thiệt ko đây? cô làm thư ký kiểu gì vậy? người ta gọi vô mà cô chỉ nói vậy thôi à?

Ngân Nghi giật mình, ko ngờ mình lại bị nói 1 cách khó nghe như vậy. Nghi ko tha nói luôn cho cơn tức của mình nó đã: (hehe)
-Xin lỗi ông nhe, ông là ai mà dám nói với tôi như vậy? Ông nghĩ ông làm ở trong công ty này sao? Nói thừa!

-thiệt tình cô ko biết ai là chủ hay ai lớn hơn cô mà.

-Biết sao ko biết, ông giám đốc Gia Thông là chủ của tôi, còn Ba Mẹ và 2 người chị của tôi đều lớn hơn tôi nhiều. Ông thấy ko? tôi ucng4 biết chứ bộ.

-Thiệt tình hết nói cô đc mà, làm thư ký kiểu cô, công ty này chắc có ngày bị cô làm mất mặt.

-Nè, ông là ai mà giám nói với tôi như vậy...tôi ko rảnh nói chuyện tào lao với ông đâu, chào!
Nói xong, Ngân Nghi gác cái cụp ko cho gã đàn ông kia nói tiếng nào. Dạo này cô hay bận về đống hồ sơ ông giám đốc nhờ lo liệu, vậy mà lại có gã đàn ông cà chớn gọi vô nói những lời lẽ như vậy nữa...ko bực thì ko đc mà.

Hôm nay cũng là ngày cô phải gọi wa nói chuyện với Quyên Nghi và Hương Nghi, hứa với tụi em mình là sẽ gọi cho tụi nó đỡ buồn. Vậy mà từ khi vào công ty này hình như ko ngày nào đc yên thân.

Cốc, cốc...

-Cô Ngân Nghi, ông quản nhiệm gọi cô nè...

-Quản nhiệm? ông ta là ai?

Cô gái cười nói:
-ông ta là 1 người cũng đắc lực giúp cho giám đốc mình những chuyện trao đổi cho công ty.

-Sao tới giờ tôi chưa thấy ông ta bao giờ?

-hình như cô Nghi có đó, chỉ là cô ko để ý thôi.

-oh ok, thôi có gì tôi sẽ tới đó.

-Ông ta đang ở phòng hợp với giám đốc.

-Phòng hợp? ko phải hôm nay tôi ko cần đến phòng hợp hay sao?

-đúng lý ra là như vậy, nhưng ko hiểu sao ông giám đốc nhờ tôi gọi cô đến.

-đc rồi, cám ơn chị nhe.

Chị nhân viên vừa đi thì Ngân Nghi ở trong thở dài, thiệt tình ko cho người ta có giờ thoải mái mà.

Chạy nhanh đến phòng hợp, Ngân Nghi chỉ thấy ông giám đốc và 1 ông ngồi kế ông ta thôi. Trong phòng chỉ 2 người, thêm cô nữa là 3. Vậy mà cũng vào phòng hợp, sao ko chịu về phòng mà nói chuyện (Ngân Nghi nghĩ thầm trong bụng)
-Giám đốc kêu tôi có chuyện gì hay ko?

Gia thông chìa tay ra về hướng người đàn ông ngồi kế giới thiệu 1 cách vui vẻ:
-đây là Lâm Hào, cũng là quản nhiệm cho công ty chúng ta.

Ngân Nghi cũng lịch sự cúi đầu chào:
-Chào ông, hân hạnh đc biết ông.

-Tôi nghe nói về cô rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt. Nhìn cô thấy cũng cứng gắng lắm, công ty này có 1 người như cô cũng tốt.

-Cám ơn lời khen của ông.

Nhìn wa ông giám đốc của mình, Ngân Nghi hỏi:
-Ông còn có chuyện gì nữa ko?

-oh ko, cô còn bận việc lắm à.

-dạ phải.

-vậy thì cô về làm công việc của mình đi, tôi chỉ kêu cô lại để giới thiệu cho cô biết mà thôi.

-vậy thì tôi về phòng trước nhe, chào ông.

Ngân Nghi đi rồi, còn 2 người ở lại nhìn nhau mà cười. Lâm Hào biết ông giám đốc này đã thích cô thư ký này rồi, nhưng vì đã có 1 cuộc tình dang dở cho nên ko dám mà tiếng tới như ngày xưa. Thiệt tình nhìn vô 2 người thì 2 thế giới khác biệt, Gia Thông thì ít nói và có vẻ nghiêm chỉnh hơn, nhưng còn cô thư ký kia thì khỏi nói luôn...quậy và ko sợ ai hết...vì Lâm Hào là người nói chuyện với cô ta trong cú điện thoại lúc nãy.

**~~**

Chạy về phòng giám đốc làm việc, Ngân Nghi nhìn đồng hồ...cô liền lấy điện thoại mà gọi cho 2 em mình bên Pháp. Chắc bây giờ 2 em của cô mong ghê lém...

Reng...reng...

-Chị tư, là chị phải ko??

-Chị đây, nè, chị đang ở chỗ làm...ko nói chuyện với tụi em lâu đc...cho nên em đừng buồn nhe...

-Dạ, tụi em hiểu mà...chị dạo này sao rồi? Vẫn khoẻ và nghịch như xưa chứ?

-Dĩ nhiên rồi!!! hihi

-Vậy mà em nghe Ba Mẹ và chị Thương Nghi và Phương Nghi nói là chị dạo này trầm lặng lắm và hình như ra tiểu thư nữa.

-Ko dám đâu, chị em mà tiểu thư lúc đó là có chuyện xảy ra hehe

Hương Nghi hỏi liền:
-Chuyện gì sẽ xảy ra vậy chị?

ko chờ Ngân Nghi trả lời, Quyên Nghi nói dùm:
-Thì chị mình có anh chàng nào đó.

-2 em ngồi đó mà nói bậy đi, anh chàng nào mà dám vô chị của em.

Quyen Nghi nói:
-Em ko tin là chị ko có người đâu, chị có tin ko? tụi em mới wa đây có mấy tháng à, mà nhóc Hương Nghi đã có con trai đi theo rồi đó...

Ngân Nghi cười:
-Thiệt hả?

Hương Nghi nói nhanh:
-Chị đừng nghe chị Quyên Nghi nói bậy, con trai đâu mà đi theo em chứ.

Ngân Nghi hỏi lại:
-Thiệt là ko có?

Hương Nghi trả lời chậm rãi:
-Thì cũng có, nhưng em ko thích tụi nó...nếu thích thì chỉ là bạn thôi...ko phải chị nói em phải cố gắng học sao?

-Nhớ vậy thì tốt, dù sao em cũng còn nhỏ.

-Dạ, em biết rồi chị. Chị đừng lo, nhưng mà...

Ngân Nghi hỏi:
-Nhuing8 mà gì hả?

Hương Nghi trả lời:
-Em thì ko có ai, nhưng chị Quyên Nghi thì có rồi hihi

-Vậy à? Quyên Nghi, vậy mà giấu chị nhe...chị méc Ba Mẹ cho coi.

Quyên Nghi quýnh quán:
-Í, chị à...đừng nói cho Ba Mẹ mà hihi, thật ra, cũng đâu có gì đâu...em chỉ wen bạn bè thôi...với lại bên đây cậu mợ cũng biết hihi

-Vậy thì em nhớ đó nhe, lo học trước đi...năm nay em ra trường đó, em còn 4 năm đại học để đi nữa...lo iu rồi khổ thân...

-Dạ, em biết rồi chị à...nhưng ai lại dám thương chị em mình chứ, chị em mình quậy lên thì ai cũng chạy hết chứ dám ở lại đâu mà thương hihi

Câu nói đó làm 3 chị em cùng cười, nhớ lại những lúc 5 chị em cùng nhau mà quậy Ba Mẹ và những chàng trai đến nhà chơi, thì ko tưởng tượng nỗi những trò chơi mấy chị em làm ra để mà cho bọn con trai sợ cho đến ko dám nhìn mặt lần thứ 2 luôn.

**~~**

Bóng dáng ai đẹp xinh cho lòng ta đang chìm đắm
Với áo dài tung tăng em bước đi lòng anh xuyến xao
Này người ơi xin dừng bước cho anh làm quen chung bước chuyện trò
Này nhà bé ở đâu? cho anh xin tiếng ngay chung đường...

Vừa hát Phương Nghi vừa dọn dẹp phòng mình, hôm nay Phương Nghi mặc chiếc áo dài mà hôm bữa Hương Nghi may tặng cho Phương Nghi sinh nhật lần thứ 21 của mình... nhìn dáng Phương Nghi mặc áo dài dễ thương vô cùng... nãy giờ hát Phương Nghi ko để ý Mẹ mình vô phòng lúc nào nữa. Quay lại thấy Mẹ mình Phương Nghi hoãn hồn nói:
-Mẹ vào phòng con lúc nào mà sao con ko biết vậy?

Bà Trần cười:
-Con lo hát như vậy sao thấy mẹ vô...hôm nay con gái của mẹ đẹp wa', chắc là có anh chàng nào rồi hả?

Phương Nghi nhõng nhẹo, lại ngồi kế mẹ mình:
-Ai mà dám thương con chứ, nhìn vô ai cũng nghĩ con quậy hết...

-Thì con đừng quậy là đc rồi...

-Con đâu có quậy đâu, con chỉ phá với mấy em cho vui thôi à.

-Mà hôm nay con định đi đâu mà sửa soạn đẹp thế này?

-Con...con...

-Nói ra đi cô nương ơi, còn ở đó mà con này còn nọ nữa...

-Thì con đi công chuyện mà...

-Đi công chuyện mà ăn diện như vậy sao? Mẹ ko tin đâu...

-Mẹ à, chứ hồi lần con đi công chuyện cho Ba cũng điều là mặc áo dài mà...

-Nhưng hôm nay còn lại trang điểm và có nhiều cái mẹ thấy lạ lắm.

-Thì lâu lâu con hứng lên làm cho vui thôi mà...

Bà Trần lấy tay xỉ lên trán con mình 1 cách iu thương nói:
-Lâu lâu hứng lên diện như vậy, chắc khoản chừng lâu lâu hứng lên là có anh chàng nào phải ko?

-Í, con chưa muốn đâu...

-Nhưng dù sao con cũng lớn rồi đó, Bác Minh muốn làm xui gia với gia đình mình. Bác ấy nói bác thích chị Thương Nghi và con lắm.

-Thì Ba Mẹ gã chị THương Nghi đi, chứ đừng gã con...con còn nhỏ lắm, chưa muốn lấy chồng đâu...

-Con cũng 21t rồi còn gì.

-Nhưng mà con chưa nghĩ tới.

-Ba Mẹ biết, nhưng mà Ba Mẹ thấy cũng nên cho chị Thương Nghi của con và con wen biết con của bác Minh để coi sao.

Phương Nghi thở ra:
-Thì Ba Mẹ tính như vậy rồi thì con nói gì cũng ko đc.

-nhưng dù sao Ba mẹ cũng cho tụi con đồng ý trước mà, dù sao cũng là hôn sự của tụi con.

-Dạ, con cám ơn Ba Mẹ.

-Thôi con đi công chuyện của con đi, ko thôi kẻo trễ đó.

-Dạ, thưa Mẹ con đi.

Bà trần nhìn đứa con gái mình đi, Bà mỉm cười...Bà biết là sao này đứa con gái này của Bà sẽ có 1 người chồng iu thương nó.

Phương Nghi thì ko biết gì hết, cô vẫn vô tư và vẫn hát bài "nợ duyên" với tâm trạng vui vẻ ...

Bóng dáng ai đẹp xinh cho lòng ta đang chìm đắm
Với áo dài tung tăng em bước đi lòng anh xuyến xao
Này người ơi xin dừng bước cho anh làm quen chung bước chuyện trò
Này nhà bé ở đâu? cho anh xin tiếng ngay chung đường...

Ai có quen gì anh sao tự nhiên đi cùng hướng
Biết chi nhà người ta xin tránh ra nhường em lối đi
Mà nhà em thiệt là khó em quen anh em sẽ bị đòn
Hẹn anh mai lớn lên đi em sẽ trao anh trái tim này

Thật là chẳng biết làm biết làm sao anh yêu em yêu thật lòng mà
Ngày đầu khi mới gặp em anh như người say quên lối về nhà
Thật lòng yêu sớm vậy sao?
Ai thèm tin ai thèm nghe anh nói...

**~~**

-Thương Nghi, em đi đâu đó?

Nghe tiếng gọi mình Thương Nghi quay lại cười:
-Ko ngờ gặp anh ở đây, em đi dạo phố với Phương Nghi và Ngân Nghi.

Ngân Nghi lên tiếng:
-Anh Đình Tiến muốn đi "hot" với tụi em ko?

-Đi đâu?

-Thì đi "hót" đó.

Phương Nghi biết Đình Tiến còn chưa hiểu, cho nên giải thích giùm:
-Tụi em rủ nhau đi hát karaoke, anh muốn đi với tui em luôn ko?

-Oh, vậy mà anh nghe là đi hót hehe

Ngân Nghi liền nói:
-Thì ko hát thì hót cho vui thôi. Anh muốn đi với tụi em ko? Chút nữa cũng có mấy ông anh họ của tụi em tới nữa...cuối tuần mà, ko có chuyện gì làm, rủ nhau đi lang thang cũng vui.

-Vậy thì cho anh 1 vé nhe, nhưng mà tụi em ko đi ăn gì sao?

-Vô đó thì kêu đồ ăn luôn.

-Nhưng trong đó chỉ có những món ăn chơi là nhiều.

Thương Nghi nói dùm 2 em mình:
-Thì hát xong rồi đi ăn cũng đâu muộn.

-Vậy cũng đc.

-Thôi mình đi đi, ko thôi mấy ông kia lại phàn nàn hoài là mấy ổng ko bao mình đó.

4 người vừa đi vừa cười giỡn cho đến khi thấy Khánh Hoàng và những người kia đứng chờ nãy giờ.

Khánh Hoàng thấy có Đình Tiến đi kế bên liền hỏi:
-Ông bạn tôi cũng ở đây sao?

Phương Nghi giải thích:
-Tụi em đang đi thì gặp anh Tiến luôn đó, cho nên rủ nhau đi hát cho vui luôn hihi.

K. Hoàng nhìn Tiến cười nói:
-Ko biết ông bạn tui sẽ hát hay hót cho tụi em tôi nghe đây.

Tiến nháy mắt:
-thì vô đó rồi coi sao đã hihi

Mọi người thuê 1 phòng hát và cùng nhau mà chia đội coi bên nào hát nhiều điểm nhất thì bên đó ko cần phải trả tiền cho chút nữa đi ăn...ai ai cũng cố gắng lựa bài hát vui nhộn và hát thật hay để cho bên mình đc điểm nhiều hihi... :smioh:

lilazngrl17
20-09-2006, 04:09 AM
Trong phòng hát chỉ có 3 chị em của Thương Nghi, Khánh Hoàng, Đình Tiến, và 2 người anh họ của chị em Thương Nghi... cũng là em của K. Hoàng là Bảo Quân và Ngọc Hy.

Phương Nghi chọn bài hát trước, cũng là bài cô nương hay hát là "nợ duyên", cô nương mời ông anh họ của mình là Ngọc Hy hát chung... ko ngờ Ngọc Hy hát hay và 2 bên điều có điểm 100. Sau đó thì Thương Nghi chọn bài Em Yêu Mà Anh Nào Hay Biết, khi Thương Nghi đang hát thì 2 bên điều nháy mắt với nhau là biết Thương Nghi đã để ý anh chàng nào rồi... nhưng vì Phương Nghi hiểu rõ là ko phải Đình Tiến mà ai cũng nghĩ, mà lại là 1 anh thư sinh mà Thương Nghi đã wen biết trong lúc hợp đồng với công ty Ba mình.

Lúc Thương Nghi hát xong mọi người vỗ tay điều khen:
-Ko ngờ Thương Nghi hát hay ghê, mà có cảm xúc trong đó nữa.

Bảo Quân chọc Thương Nghi:
-Chắc em của anh đã có ai rồi hả?

Ngân Nghi cũng thêm vào:
-Em cũng nghĩ như anh Quân vậy đó, chắc chị em có rồi.

Thương Nghi lườm em mình 1 cái:
-Em chỉ biết thêm vào thôi, có thì mới nói đó nhe.

Ngân Nghi hứ 1 cái thật lớn:
-Thì người ta ko biết mới đoán chứ, nếu biết rồi thì đoán chi. Chị kỳ wa'.

Thương Nghi đẩy mirco phone wa Ngân Nghi nói:
-Có giỏi thì tới em đó...

Ngân Nghi nhúng vai lấy mirco phone:
-Vậy thì chị và các anh nghe nè...ah hummmm....

Mọi người đều vỗ tay Ngân Nghi...Ngân Nghi hát bài "sắc màu" mà cô đã từng nghe người bạn thân của cô hát...Ngân Nghi vừa hát vừa làm trò, mọi người đều cười ko biết cho đến chừng nào Ngân Nghi mới chịu thôi những trò đùa của bài hát mà cô đang hát...hát xong Ngân Nghi đưa micro phone cho Đình Tiến:

-Nãy giờ chỉ có anh chưa hát, bây giờ tới phiên anh đó...nếu giỏi thì gỡ lại điểm cho tổ anh đi nhe...

Tiến lấy micro phone từ tay Ngân Nghi nháy mắt nói:
-Ko thành vấn đề...

Tiến chọn bài hát "Vằng Trăng Khóc" và mời Ngân Nghi hát chung, 2 người hát cho tới khi bài hát ngưng, mọi người trong phòng ai cũng im lặng... Phương Nghi lên tiếng trước:
-Ko ngờ anh Tiến hát hay wa', chắc anh mà vào thi thì sẽ đc giải liền.

Ngân Nghi chọc:
-Chắc giải hát ru người ta ngủ thì có đó chị Phương Nghi.

K. Hoàng vỗ vai Ngân Nghi nói:
-Em đừng có coi thường bạn anh, thật ra trong nhóm bạn anh Tiến là người hát hay nhất đó.

Ngân Nghi nhìn K. Hoàng nói:
-Anh chỉ nôi' vậy thôi, chứ vì anh Tiến gỡ điểm đc cho nhóm anh cho nên anh vui chứ gì...anh hả? ko có tốt lành gì cả.

-Em...

Thương Nghi can:
-Thôi cho em xin, mỗi lần 2 người gặp mặt là ko ai nhường ai à.

K. Hoàng vội lên tiếng:
-Ko phải vậy đâu, cô tư nhà em bướng và quậy nữa ko ai chịu nỗi đâu. Dù là chìu cách mấy...

Ngân Nghi ko thua gì:
-Còn đỡ hơn là anh lúc nào cũng thua em và chịu nhượng bộ em.

K. Hoàng giả vờ thở dài:
-Cho nên mới nói ai mà wen em là vô phước...

-Ko dám đâu, ai wen em là có phước vô cùng.

-Đúng đó, có phước đc em nhõng nhẽo phải ko?

-Anh!!! Sao chọc em hoài vậy?

-Ủa? anh có chọ em à?

-Còn nói nữa, chút nữa ko cho anh ăn đâu...

K. Hoàng nhúng vai:
-Vậy anh cũng khỏi cần lo, có Thương Nghi và Phương Nghi còn lo cho anh...

-Anh đừng hòng, em ko cho chị em lo cho anh đâu...

-Vậy thì khổ anh...

Ko thèm nói chuyện với ông anh họ của mình nữa, Ngân Nghi nắm tay 2 người chị của mình ra ngoài...mọi người chỉ biết lặng thinh nghe K. Hoàng và Ngân Nghi đấu khẩu mà thôi...vì biết 2 người này kết hợp mà nói chuyện thì ko vừa hihi

**~~**

-Quyên Nghi dạo này em khoẻ chứ?
Thương Nghi đang nói đt với em mình.

-Em vẫn khoẻ chị à.

-Học hành cũng tốt chứ?

-Dạ cũng bình thường.

-Hương Nghi đâu rồi?

-Nó đi chơi với mấy anh chị rồi.

-Sao em ko đi cho vui.

Quyên Nghi cười:
-Em đi rồi thì chị gọi sao bắt máy đc đây?

-Thì hôm khác chị sẽ gọi lại.

-Thôi đi chị ơi, muốn chị gọi cũng ko dễ.

-Tại sao?

-Thì chị ko bao giờ gọi.

-Xin lỗi em, vì chị bận wa'.

-Cho nên em mới nói đó, hình như chị đã có ai rồi phải ko?

-Ai là ai?

Quyên Nghi hỏi lại:
-Bộ chị ko biết sao mà hỏi em chứ?

-Thì chị có ai đâu mà wen.

-Em ko tin là chị ko có, chị lớn như vậy, dễ thương như vậy mà ko có mới là lạ đó. Vả lại, chị giúp Ba trong công ty nữa chứ...ai mà ko để ý tới chị.

-Thì để ý chị nghĩ chắc là có, nhưng còn thích chị thì chưa hẳn là có.

-Chị đừng giấu đó nhe, tuy là em ở xa, nhưng dù sao em nghĩ là chị có rồi.

Thương Nghi thở dài:
-Em nghĩ sao cũng đc, dù sao chị cũng ko nói lại em.

-Nè chị 2, anh chàng nào đc chị để ý vậy. Hôm nào nhớ giới thiệu cho em đó nhe.

-Có ai đâu mà giới thiệu cho em, em lo học đi. Năm sau ra trường rồi đó.

-Dạ em biết mà.

-Thôi chị bye em nhe.

-Dạ, chị cho em gởi lời thăm Ba Mẹ và mấy chị luôn nhe.

-Đc, chào em.

Cúp điện thoại với Quyên Nghi xong, Thương Nghi ko thể nào ko nhớ những câu hỏi của em mình hỏi mình. Mình có ai chưa à, hình như Thương Ngh đã thương thầm anh chàng hôm kia tình cờ nàng gặp đc. Nhưng ko ngờ bây giờ vẫn chưa gặp lại, ko lẽ họ ko có duyên sao.

Nghĩ đến đó Thương Nghi cảm thấy buồn và ko biết phải làm sao... đành ôm tâm sự của mình 1 mình mà cho trôi wa. Nếu mà tâm sự cho Phương Nghi và Ngân Nghi biết đc, chắc 2 đứa nó sẽ cười cho đc. Thở dài 1 mình mà nghĩ tới thì đau đầu ko chịu đc, thôi thì cứ để tự nhiên đi.

**~~**

-Ông giám đốc, ông muốn sáng mai hay trưa mai có cuộc họp hả?

Gia Thông nhìn lên, suy nghĩ 1 hồi rồi nói cho Ngân Nghi biết:
-Sáng ngày mai đi.

-Dạ ông muốn mấy giờ?

-Khoản 9 giờ.

-Vậy thì tôi sẽ cho những cổ đông biết trước.

-Đc, cám ơn cô.

Ngân Nghi cười:
-Ko gì hết, thôi tôi đi ra làm việc của tôi nhe.

-Đc.

Ngân Nghi bước đi, thì Gia Thông gọi lại:
-Ngân Nghi!

Ngân Nghi xoay lại hỏi:
-Ông cần gì nữa à?

-Oh ko, tôi chỉ muốn hỏi cô...cô ăn trưa chưa thôi.

Ngân Nghi cười rồi chỉ đồng hồ:
-Bây giờ mới có 10 giờ sáng à, giờ chưa của tôi tới 12:30 trưa lận.

-Vậy thì chút nữa tôi mời cô đi ăn cùng tôi, đc chứ?

Suy nghĩ 1 hồi Ngân Nghi ngật đầu vui vẻ:
-Nếu ông ko chê đi với 1 cô thư ký như tôi.

-Vậy thì cám ơn cô.

-Ông ko cần khách sáo vậy đâu, thôi tôi đi ra ngoài làm việc tiếp. Có gì ông gọi tôi, chút nữa gặp nhe.

-Uh.

**~~**

Đang làm việc Ngân Nghi nghe điện thoại reo:
-A-lô, công ty Hiếu Gia...tôi có thể giúp gì đc ko?

Giọng bên kìa cười:
-Ko cần giúp gì hết, chỉ cần đi ăn 1 bữa cơm là đc rồi.

Ngân Nghi nhận ra giọng của Thương Nghi nói:
-Chị muốn đi ăn cơm với em?

-Ko đc sao em gái, lâu rồi chị em mình ko có đi ăn trưa với nhau đó.

-Đc mà, nhưng mà hôm nay ông giám đốc mời em đi ăn với ổng.

-Vậy à? Vậy thì hôm khác cũng đc.

-Chị nè, hay là mình đi ăn chung luôn nhe.

Thương Nghi suy nghĩ 1 hồi nói:
-Chị nghĩ ko nên, dù sao giám đốc em mời cũng nên tôn trọng...em đừng làm như vậy. Có gì chiều nay chị em mình đi ăn.

-Vậy cũng đc, chiều nay chị gọi cho chị Phương Nghi đi chung cho vui.

-Uh, tính vậy đi nhe...bye em.

-Bye chị.

Nhìn lại đồng hồ Ngân Nghi thấy gần 12:30 trưa, Ngân Nghi chuẩn bị để đi ăn với giám đốc mình. Đến gõ cửa phòng giám đốc, Ngân Nghi vô nói tươi cười:
-Ông chuẩn bị chưa hả?

-Xong hết rồi, thôi mình đi.

Họ chuẩn bị đi ra cửa thì điện thoại reo, Gia Thông bắt đt:
-Công ty Hiếu Gia, Gia Thông đang nghe máy đây.

-..........

-Vậy có thể nào trì hoãn lại vài ngày đc ko?

-...........

-Đc, đc...

-.............

-Ok, tôi tới liền.

Gác đt Gia Thông nhìn Ngân Nghi nói:
-Thật xin lỗi là tôi đi với cô ko đc rồi.

Ngân Nghi thông cảm nói:
-Ko sao đâu, dù sao ông cũng ko muốn vậy mà.

-Vậy thì cô đi ăn trước đi, tôi phải đi đây 1 chút.

-Hay là tôi đi với ông, dù gì tôi cũng ko đói lắm.

-Uh, đc...vậy thì mình đi nhe...

-Ok

**~~**

bluedolphin06
20-09-2006, 06:49 PM
Post tiếp nhe bạn, thíx hình Hương Nghi nhất, cute ghê!

deadbluerose
21-09-2006, 02:39 PM
truyện dc đó. tuy vậy nhưng mình không bao giờ nhớ tên các nàng tiểu thư này. Mấy nàng xinh ghê

lilazngrl17
23-09-2006, 12:22 PM
-Ủa, 2 chị định đi đâu mà xếp va-ly nhiều thế?
Ngân Nghi đi xuống phòng khách thấy Thương Nghi và Phương Nghi với những cái va-ly bên mình.

Thương Nghi lên tiếng:
-2 chị phải đi công tác với Ba Mẹ ở Đà lạt, mấy bữa nữa sẽ về.

Ngân Nghi la lên:
-Có thiệt ko đây?!!!

-Thiệt chứ! ko thiệt làm gì có mấy va-ly này.

-Nhưng mà sao cả nhà lại đi, mà ko rủ em đi chung.

Phương Nghi đến vỗ đầu em mình:
-Người ta đi công chuyện, em lại muốn đi chơi. Cho nên đâu có dẫn em đi đc.

-Nhưng mà sao lại đi hết cả nhà mà bỏ em ở nhà 1 mình.

-Nhưng cũng có dì 2 ở nhà với em mà.

-Dì 2 lúc nào cũng bận cả.

Thương Nghi vỗ về:
-Em đừng buồn mà, Ba Mẹ và tụi chị đi có 3 ngày thôi rồi về. Có gì em ở nhà rủ bạn lại chơi hay đi đâu đó.

-Thôi chị ơi, em cũng muốn đi Đà Lạt nữa.

-Nhưng mà lần này đi ko có thời gian đi chơi, nếu em đi thì sẽ buồn chán lém đó.

-Nhưng...

-Ko nhưng gì hết, em nên ở nhà đi...kẻo Ba lại rầy nữa đó.

-Chị đó! tối ngày đem Ba ra mà nhát em.

-Thì trong nhà em chỉ sợ Ba thôi.

-Ko thèm nói với chị nữa, em lên lầu.

Ngân Nghi quay đi lên lầu ko thèm nói 1 câu, Thương Nghi và Phương Nghi cũng chẳng thèm năn nỉ. Vì biết cô tư nhà này wa' cho nên năn nỉ cũng vô ít.

Thương Nghi quay lại Phương Nghi nói:
-Thôi mình đem va-ly ra xe, ko thôi sẽ trễ giờ hẹn người ta đó.

-Uh, mình đi.

Thương Nghi gọi dì 2:
-Dì 2 ơi, dì 2....!!!

-Cô 2 kêu tôi?

-Dạ, dì ở nhà trông Ngân Nghi dùm tụi cháu nhe...tụi cháu tuần sau sẽ về.

-Dạ, tôi biết rồi cô 2.

-Vậy tụi tôi đi nhe dì 2.

-Dạ, chào 2 cô.

**~~**

Cả nhà ai cũng đều đi hết, Ngân Nghi ko biết làm gì cho nên lấy xe đạp chạy dòng dòng thành phố. Lâu rồi cô ko có đạp xe đạp, hôm nay đạp thấy khoẻ ra. Ghé quán ăn sáng rồi đi dạo 1 dòng thành phố, nhưng cũng ko còn biết đi đâu. Ghé wa tiệm hoa mua mấy chậu hoa về trồng cho vui.

Hôm nay Ngân Nghi cũng ko có gì làm, mọi thường thì phải lo về những giấy tờ cho công ty. Tuần này thì đc rãnh cho nên ko cần phải lo tới. Về nhà trồng mấy chậu hoa xong rồi Ngân Nghi lấy xe đi tiếp, đi 1 hồi lại ko biết đang chạy đi đâu nữa... nhưng cũng đang giờ trưa cho nên đói bụng định ghé tiệm nào đó ăn. Đến 1 tiệm trên đường thì gặp người ko muốn gặp, đó là Lâm Hào. Ông ta đang ngồi ăn với ông giám đốc...chán chít!!!

Ngân Nghi ko thể nào ko chào họ, cho nên cô ta gật đầu chào 1 cái rồi đến bàn mình ngồi.

Người tiếp viên bước tới hỏi:
-Cô muốn ăn món gì?

-Ở đây có món gì ngon ko?

-Uh, cô mới tới đây lần đầu tiên hả?

Ngân Nghi ko trả lời mà gật đầu 1 cái.

-Ở đây chúng tôi có cơm xường là đặc biệt nhất.

Ngân Nghi cười vui vẻ:
-Vậy thì cho tôi 1 dĩa cơm xường và 1 chén xúp nhe.

-Dạ, cô dùng chi?

-Cho tôi 1 ly nước coke.

-Dạ, vậy cô chờ 1 chút sẽ có cho cô ngay.

-Đc.

Đang ngồi chờ thức ăn đem tới thì Ngân Nghi quan sát cửa tiệm, cũng ko sang trọng cho lém và cũng ko nghèo hèn. 1 quán bình dân và có người tiếp viên cũng lịch sự.

Món ăn đc đem tới, Ngân Nghi ăn uống ngon lành rồi trả tiền ra về. Lúc ra về thì chạm Gia Thong và Lâm Hào, Lâm Hào gợi chuyện:
-Cô Ngân Nghi hôm nay cũng đi phố à?

-Dạ.

-Sao đi có 1 mình vậy?

Ngân Nghi nghĩ thầm trong bụng:
-Người gì đâu lảng nhách, đi 1 mình mất mớ gì tới hắn chứ.

Ngân Nghi cười nói:
-Vì thích đi 1 mình cho nên tới đây.

-Thật là thú vị.

-Thú vị gì hả?

-Thì đi 1 mình đó!!!

-oh, tưởng gì. có gì đâu, lâu lâu đổi kiểu 1 bữa cũng đc mà.

-tối nay cô có rãnh ko?

-Chi vậy?

-Oh, ko gì. Vì tối nay có buổi văn nghệ muốn mời cô đi cho vui.

-Vậy à, chỉ có ông và toi sao?

-oh ko, tôi mua 4 vé lận, đang tìm người đi cho vui.

-vậy có ai đi rồi?

-Gia Thông nè, tôi, và cô nữa nếu cô muốn đi.

-Vậy thì ko miễn cưỡng nhé.

-Đc, vậy thì tối nay sẽ gặp.

-Đc, mấy giờ hả?

-Khoản 8 giờ tối.

-Ok, 8 giờ tôi sẽ gặp mặt 2 ông ở đó nhe.

-Cô ko cần tụi này rước chứ?

-Ko đâu, tôi thích đi đến đó 1 mình đc rồi.

-vậy cũng đc.

-Thôi chào ông nhe. (Ngân Nghi cũng ko quên quay wa chào Gia Thông) Chào ông, tối nay gặp lại.

-Đc, chào.

Ngân Nghi bước đi, Lâm Hào nhìn Gia Thông ra hiệu. Gia Thôn hiểu ý nhưng cũng ko nói gì. 2 người cũng rời quán mà đi làm việc của mình.

**~~**

Đến chiều tối Ngân Nghi nói với dì 2 là tối nay sẽ về trễ, cho nên đừng đợi cơm chi.

Ngân Nghi chuẩn bị và lấy chiếc dream của Thương Nghi ra, chạy 1 quảng đường thì xe hết xăng. Ngân Nghi lắc đầu, đi xuống dắt xe đi đến chỗ đổ xăng. Biết tính chị mình thường như vậy, ít khi nào đỗ đầy bình xăng để nhờ. Thôi thì hôm nay làm phước cho chĩ cũng đc, đỗ xăng rồi Ngân Nghi chạy thẳng đến chỗ hẹn.

Thấy Gia Thông, Lâm Hào và 2 cô gái đứng kế bên, Ngân Nghi dắt xe đi tới họ.

-Xin lỗi tôi đến trễ nhe, vì có việc cho nên tôi ko tới sớm như đã hẹn.

Lâm Hào vui vẻ:
-Ko gì đâu, mọi người cũng vừa mới tới à.

1 cô gái lên tiếng:
-Thôi mình đi vô đi, gần tới giờ rồi đó.

-Uh, mình đi thôi.

Mọi người cùng vào đó, nhưng Ngân Nghi thì ko. Vì phải dắt xe đi gởi, Gia Thông ko thấy Ngân Nghi đi vào cùng cho nên đi ra lại chờ. Thấy Ngân Nghi từ chạm gởi xe ra, anh liền hoáy tay ra dấu. Thấy Gia Thông đứng trước cửa, Ngân Nghi chạy tới. Họ cùng vào và cũng vừa văn nghệ bắt đầu.

Lâm Hào ngồi ngoài nhất, rồi kế đến 2 cô gái, và Gia Thông sau đó mới là Ngân Nghi. Mọi người cùng la lớn chào mừng nữ ca sĩ ra, đến nỗi chút xíu nữa Ngân Nghi lật ngữa té. Vì người ở phía sau chờm tới cô đột xuất.

Thấy Lương Bích Hữu ra với bài hát cô đang hát "Trễ Hẹn Nữa Rồi", Ngân Nghi cười ko ngừng hihi, cách của cô ca sĩ này vừa dễ thương mà cũng vừa quậy... nhanh nhẹn như con thỏ hehe. Ngồi trong đó gần 2 tiếng đồng hồ thì mới xong, khi họ đi ra thì 2 cô gái kia rủ đi chơi nữa...vì vẫn còn sớm.

Lâm Hào nhìn Gia Thông và Ngân Nghi hỏi ý kiến:
-2 người thấy đi đc ko? cần về sớm ko hả?

Gia Thông phẩy tay ra hiệu ko vấn đề gì với anh, rồi nhìn wa Ngân Nghi dò hỏi.

Ngân Nghi ko muốn mọi người mắc vui cho nên gật đầu đồng ý, họ rủ nhau đi đến quán ăn rồi sau đó đi bộ cho thư giản. Nãy giờ Ngân Nghi ko nói gì hết, cô thấy mệt mõi và nhớ 2 em mình bên Pháp. Nếu biết vậy Ngân Nghi sẽ ở nhà mà gọi 2 em mình nói chuyện cho vui.

1 cô gái nhìn Ngân Nghi cười:
-Hình như bạn có tâm sự à?

Đang suy nghĩ bị hỏi cho nên Ngân Nghi cười:
-Ko, chỉ đang nghĩ 2 đứa em của tôi bên Pháp thôi.

Cô gái kia vẫn vò hỏi:
-Bạn nhớ em mình hả?

Ngân Nghi gật đầu, cô gái kia cũng nói tiếp:
-Vậy thì nên đi chơi cho thoải mái đi, đừng nên nghĩ ngợi gì cả cho mệt.

-Cám ơn.

-Ko gì.

Cô gái đó quay wa bạn mình nói:
-Vậy thì mình về tối 1 chút nữa mình rủ nhau đi ăn khuya đi.

-đc đó ý kiến rất hay.
Nhìn 2 Gia Thông và Lâm Hào hỏi:
-2 anh cùng đi chứ?

Lâm Hào lên tiếng:
-Anh thì ko gì, nhưng mà Gia Thông thì chắc ko đc rồi...giờ này nó chưa về nhà là bị la cái chắc.

2 cô gái đó cười:
-Anh Gia Thông lớn mà giống như con nít wa' hehe.

Gia Thông giã đầu nói:
-Thông cảm nhe, vì ngày mai còn có nhiều việc làm nữa cho nên phải về thôi.

2 cô gái kia nhìn Ngân Nghi hỏi:
-Còn Ngân Nghi thì đi đc chứ?

Ngân Nghi lắc đầu:
-Xin lỗi 2 bạn nhe, giờ này cũng hơi khuya rồi. Tôi phải về ko thôi người nhà chờ nữa. Thôi thì mấy bạn đi chơi vui vẻ nhe.

-Uh, vậy thì khi khác vậy. Bye.

-Bye.

Gia Thông cùng đi với Ngân Nghi đến chỗ gởi xe của mình, vừa đi họ vừa nói chuyện vui vẻ.

Gia Thông muốn hỏi Ngân Nghi vài điều nhưng sợ cô từ chối cho nên ko dám, thấy Gia Thông nãy giờ im lặng nên hỏi:
-Sao lại im lặng vậy ông giám đốc?

-ko gì, mà nè đừng nên gọi tôi là giám đốc hoài vậy chứ?

-Vậy thì phải gọi ông bằng "anh Gia Thông" hả?

Nheo mắt chọc Ngân Nghi, Gia Thông nói:
-Vậy thấy đc hay ko?

-Đc hay ko thì cũng đâu có sao, dù sao chỉ là 1 tiếng kêu thôi mà.

Gia Thông lý luận:
-Nhưng với nhìu người thì cái kêu cũng ãnh hưởng với người ta, như là...

-Anh Gia Thông chứ gì?

Gia Thông cười:
-À ha, bây giờ ko đc đổi cách xưng hô nữa nhe...

-Đổi thì cũng có sao đâu.

-Nhưng tôi thích vậy hơn.

Ngân Nghi ko nói mà cô nhúng vai 1 cái.

~~**~~

Mấy ngày wa Ba Mẹ, Thương Nghi và Phương Nghi đi lo công việc trong công ty. Ngân Nghi ở nhà buồn wa' chừng, tranh thủ tìm gì đó làm mà cũng chẳng thấy hứng thú mà làm.

Ngân Nghi chỉ còn giúp công ty của Gia Thông 1 tháng nữa là xong rồi. Vì cô phải trở lại học cho xong ngành của mình, hôm trước Ngân Nghi có nhận lá thư của nước Mỹ gởi đến mời cô wa đó học. Ngân Nghi cũng thích wa đó lém, vì có nhìu điều kiện cho ngành của cô nhìu hơn. Nhưng suy nghĩ mãi thì cũng ko biết có nên wa Mỹ du học ko?

~~**~~

-Hôm nay Mẹ nấu cơm ngon wa'! (Phương Nghi miệng cười nói)

-Rồi Mẹ ơi, có chuyện rồi. Phương Nghi mà khen lên là có vấn đề. (Thương Nghi trêu em mình)

Nhìn Thương Nghi, Phương Nghi nói 1 hơi:
-Chị nghĩ gì đây, lâu rồi gđ mình mới có dịp ngồi ăn chung với nhau. Cho nên em thấy hôm nay đồ ăn ngon mới khen chứ bộ.

Thương Nghi nháy mắt với em mình:
-Thiệt ko đó em gái? em mà khen lời là có chuyện à...

-Em ko như chị nghĩ đâu (Phương Nghi quay wa Ngân Nghi nói)
Sao em hôm nay ko chịu nói gì hết vậy?

-Chưa nói, chứ ko phải là ko nói nhe...

Phương Nghi chắt lưỡi:
-Ko ngờ em mình miệng lưỡi ghê, anh chàng nào vô em thì ko biết như thế nào.

Bà Trần lên tiếng:
-Thôi mấy con ăn đi, ko bao giờ mấy đứa chịu nhường ai trong bữa ăn.

Ông Trần lên tiếng:
-Cứ để cho tụi nó nói đi, lâu rồi mấy chị em nó mới có dịp "dùng hơi" nhìu như vậy.

Ngân Nghi nhõng nhẽo:
-Ba chọc tụi con ko à.

Ngân Nghi gấp đồ ăn để vào chén Ba và Mẹ mình, sau đó kên mặt nhìn 2 chị mình.

Thương Nghi và Phương Nghi chịu thua trò lóc chóc của em mình luôn, chỉ đành ngồi cười và ăn thôi.

Ông Trần đang ăn thì lên tiếng:
-Hôm trước Ba Mẹ có gọi cho 2 em con ở bên Pháp, tụi nó vẫn khoẻ. Mùa hè năm tới tụi nó sẽ về...

Mấy chị em cùng gật đầu và đồng cảm.

Nhìn wa Ngân Nghi, ông Trần hỏi:
-Có phải cuối tuần này con sẽ hết làm công ty bạn của Ba phải ko?

-Dạ phải.

-Vậy con có dự định nào ko?

-Con...con cũng ko biết nữa.

-Vậy con có định đi học lại ko? hay vào công ty giúp Ba như hồi lần?

Ngân Nghi suy nghĩ ko biết có nên nói cho Ba Mẹ tin về du học bên Mỹ ko nữa. Suy nghĩ 1 hồi thì Ngân Nghi lên tiếng:

-Dạ mấy tuần trước nhà trường có gởi giấy về mời con đi du học wa Mỹ... con định wa bên đó học khoản mấy tháng rồi về.

Bà Trần lên tiếng:
-Vậy mà sao con ko nói cho Ba Mẹ biết?

-Con cũng định nói, nhưng cũng ko biết có nên đi ko nữa. Cho nên con chưa nói ra thôi.

Bà Trần mắng iu con mình:
-Con đó, hỏi mới nói thôi. Lúc nào cũng vậy.

Ngân Nghi chỉ biết nhe răng cười thôi.

Thương Nghi hỏi em mình:
-Vậy em định wa đó du học à?

Ngân Nghi gật đầu.

Ông Trần lên tiếng:
-Ba thấy đó cũng là cơ hội tốt cho con đi đây đi đó học hỏi, nếu con muôn thì Ba Mẹ sẽ ko phản đối. Dù sao con cũng đã lớn rồi.

-Dạ, con cám ơn Ba Mẹ năng đỡ cho con.

Bà Trần hỏi:
-Vậy chừng nào con đi?

-Dạ giữa tháng sau Mẹ à.

-Nhanh thế à?

-Dạ, tại vì con phải wa đó sớm 1 tuần để lo chỗ ở và giấy tờ bên đó.

-Có gì cần thiết thì con cứ lên tiếng, Ba Mẹ sẽ giúp con.

-Dạ.

vịt_con_xấu_xí
23-09-2006, 03:54 PM
wow, chị sáng tác truyện này à, hay lắm đấy, viết tiếp nữa nha chị :) em ủng hộ, chị để từng tên dưới từng hình để nhìn kĩ chị nào với hình nào đi chị :)

lilazngrl17
23-09-2006, 08:05 PM
hihi, chị có đó em... nhưng ko có từng hình... oh well, vì chị thấy nó sao sao... hơi khó ấy hihi... cám ơn em ủng hộ nhe... chừng nào rãnh thì chị sẽ viết tiếp hihi

NHớ Ngày Xưa
23-09-2006, 09:45 PM
post tiếp đi ..đọc song đợi thấy nản nản hix hix ........

NhinDoiBangHaiManhVeChai
24-09-2006, 12:13 AM
uhm truyen cung hay lam

vịt_con_xấu_xí
24-09-2006, 06:41 AM
hông có chi chị :) em đợi chị đó nha ^^

Nhớ Ngày Xưa cũng qua đây đọc truyện à ^^

lilazngrl17
25-09-2006, 04:42 AM
thanks các bạn đã ủng hộ nhe... nếu có thời gian thì lil sẽ viết tiếp hihi

to em_con...: hông có gì em???

tiếp nhé *_^:

Hôm nay Ngân Nghi lên máy bay, cũng vừa lúc Ngân Nghi nghe dì 2 kêu:
-Cô tư, có 1 người muốn tìm cô.

-Tìm tôi? giờ này sao?

-Dạ, người đó đang chờ ở dưới lầu.

-Đc, dì 2 xuống trước đi. Con sẽ xuống liền.

Đóng wa ly lại Ngân Nghi nhìn căn phòng mình thêm lần nữa, rồi cô bước xuống lầu với những xách tay nặng nề. Vừa xuống tới lầu thì thấy Gia Thông ngồi đó, ngạc nhiên Ngân Nghi hỏi:
-Sao anh tới đây?

Gia Thông đi tới đỡ mấy xách tay phụ cô:
-Em đi mà ko nói 1 lời, để cho anh biết lúc đó thì chắc em lên máy bay rồi.

-Nhưng ko phải anh đang ở đây trước khi em đi sau?

-Cũng may là mới hồi nãy gặp Phương Nghi, Phương Nghi có nói cho anh biết.

-Vậy thì anh muốn gì nữa?

-Anh...

Lúc đó Thương Nghi cũng mới về tới, nhìn Gia Thông cô chào hỏi:
-Lâu rồi mới gặp lại anh đó, vẫn khoẻ chứ?

-Vẫn bình thường, Thương Nghi đi đâu về sớm vậy?

-Về để tiễn Ngân Nghi ra phi trường nè, Ba Mẹ chút nữa tới phi trường tiễn em luôn.

-Dạ, thôi mình đi chị ơi. Ko thôi trễ chuyến bay đó.

-Uh, mình đi.

Thương Nghi nhìn wa Gia Thông hỏi:
-Anh cùng đi tiễn Ngân Nghi chứ?

-Nếu Ngân Nghi mời.

Ngân Nghi nghe nhưng ko nói gì hết, cô vẫn bước đi ra ngoài. Biết thái độ em mình, Thương Nghi nói với Gia Thông:
-Anh đừng trách nó, tính nó như vậy ko à? Buồn cũng vậy thôi.

-Nếu Thương Nghi nói vậy thì anh cũng ko biết nói sao đây, thôi mình đi. Kẻo trễ chuyến bay của Ngân Nghi thì ko hay đó.

~~**~~

Bây giờ chỉ còn có Thương Nghi và Phương Nghi ở nhà thôi, hồi đó còn có 5 chị em chơi với nhau. Nhưng bây giờ ai cũng lớn và tự lo cho mình rồi. Lâu lâu Ngân Nghi cũng thường gọi về thăm và Hương Nghi và Quyên Nghi cũng vậy. Cuộc sống càng bận rộn hơn và hình như ko ai mấy thoải mái như trước.

Mấy tháng vừa rồi Thương Nghi buồn vì chàng thư sinh cô để ý nay đã gần cưới vợ, nhưng cũng trái ngược thay Gia Thông lại wen với Thương Nghi. Từ khi gặp lại nhau từ ngày Ngân Nghi đi tới giờ họ mới có cơ hội để tìm hiểu nhau nhiều hơn.

Thương Nghi kể cho Ngân Nghi nghe về chuyện tình cảm của cô, Ngân Nghi cũng ngạc nhiên và cũng vui cho chị mình. Hồi lần Ngân Nghi còn nghĩ Gia Thông thích mình nữa chứ, nhưng ko ngờ lại là chị mình.

Mấy tháng nay Phương Nghi cũng ko thua gì, vừa là con của giám đốc. Cũng là trợ lý cho Ba mình trong công ty, đc nhìu người thương mến với lại tánh tình dễ thương lại dịu dàng. Ai ai cũng thương, làm cho 1 anh chàng trong công ty của Gia Thông chiếu mắt đến.

Ông Bà Trần thấy con mình nay đã lớn và cũng nên có bạn trai, cho nên ông bà ko phản đối con mình wan hệ trai gái. Ông bà ko lo gì là ai, vì trong ai ai cũng có việc làm ổn định hco tương lai. Chỉ còn lo cho Ngân Nghi, Quyên Nghi và Hương Nghi thôi.

~**~

NHớ Ngày Xưa
25-09-2006, 04:54 AM
Nếu như truyện chỉ đến đoạn này ..thì nhớ đọc trong trang wb khác rồi đó ..không biết bạn với người đó có phải là một không mình thích cách viết truyện này:huglove: ..
@:em_con_nho_chua_biet_yeu: ..hì Nhớ rất hay qua đây nữa là đằng khác ...:hihi:

lilazngrl17
25-09-2006, 01:44 PM
hihi, lil chỉ post truyện này trong 3 web khác nhau thôi... nhưng nik của Ngân trong 3 web cũng đều khác nhau hehe... nhưng cùng người tác giả hehe

đây là 2 trang web khác mà lil có post nè *_^ :
www.thegioibanbe.net
www.vietlangdu.com

nếu bạn có wa trong 1 trong 2 trang web đó, thì bạn chắc cũng biết lil... ko biết nữa hihi

thanks bạn ủng hộ nhé!!!

deadbluerose
25-09-2006, 02:07 PM
truyện này càng ngày càng hay đó nha . COntinue đi

*Camellia*
26-09-2006, 10:17 AM
Cô nương Ngân của tui, sorry vì đã để mình cô nương viết truyện nha, P sẽ ráng vào đọc để biết mà viết tiếp cái gì, công nhận viết nối tiếp vầy khó quá vì không biết trước được cô nương sẽ viết cái gì, lỡ viết sai cái cô nương muốn viết thì P cũng chịu thua luôn :lelele: Nếu được thì Ngân send cho P cái cốt truyện đi, P tập viết tiếp xem sao ^__^

lilazngrl17
26-09-2006, 12:00 PM
Mùa hè...

Gia Thông và Thương Nghi đi rước Quyên Nghi và Hương Nghi từ du học về, cả ông bà Trần và Phương Nghi nữa. Họ vui vẻ trông chờ cho đến khi máy bay hạ cánh. Bà Trần thấy Quyên Nghi và Hương Nghi đi ra kêu lên:
-2 đứa nó ra rồi kìa. Trông 2 đứa nó càng lớn ra hơn.

Ông Trần đứng kế bên gật đầu:
-Đúng vậy đó, tôi cũng thấy giống như bà. Chắc là nhà mình sẽ có xui gia sớm thôi.

Phương Nghi nghe Ba mình đùa với câu nói đó liền cười khúc khích.

Quyên Nghi và Hương Nghi đi tới chào mọi người, và cũng đc Thương Nghi và Phương Nghi giới thiệu bạn trai của mình cho 2 em mình biết.
Ngó đi ngó lại cũng ko thấy Ngân Nghi, dù Quyên Nghi và Hương Nghi biết chị mình đang ở Mỹ du học. Tự nhiên Quyên Nghi và Hương Nghi đều cùng có cảm giác ko thân thiện với 2 chị lớn của mình như trước. Dù là họ cũng ko có thay đổi cho mấy.

Bà Trần lên tiếng:
-Thôi chúng ta về, chắc là 2 em con tụi nó mệt rồi đó.

~~*~~

2 năm sau...

Thương Nghi trong năm nay sẽ lấy chồng, theo như ông bà Trần thấy, thì con gái lớn của ông bà cũng đã lớn rồi. Con gái để già wa' lấy chồng cũng ko có hay cho lém. Cũng đc tin là Ngân Nghi gần du học về, cho nên gia đình 2 bên cũng đồng ý làm đám cưới cho Gia Thông và Thương Nghi sau 1 tháng Ngân Nghi trở về nước.
Thương Nghi nhờ 4 đứa em mình làm dâu phụ, đương nhiên nếu muốn thì có thể kêu bạn trai của họ làm rễ phụ luôn.
Phương Nghi thì đã có người rồi, Quyên Nghi và Hương Nghi thì cũng mới wen biết mấy chàng thư sinh trong trường thôi, còn Ngân Nghi...thì ko ai biết cô có hay ko?

Có nhìu lần Quyên Nghi nói chuyện với Ngân Nghi đều hỏi về bạn trai, Ngân Nghi chỉ cười và trả lời là ko! Biết khó mà buột miệng chị mình nói ra cho nên Q. Nghi chờ chị mình về mà sẽ hỏi sau.

Lần này Ngân Nghi về thì chỉ có Phương Nghi, Quyên Nghi và Hương NGhi ra đón. Còn Thương Nghi thì phải đi lo chụp hình và chuẩn bị cho lễ cưới mình.

Thấy Ngân Nghi bước ra cửa sân bay, Hương Nghi reo lên:
-Chị Ngân Nghi ra rồi kia, trong chị ốm và xanh xao wa'.

Quyên Nghi và Hương Nghi đưa mắt nhìn nhạu ko hiểu sau mấy năm chị du học mà lại xanh xao như vậy. Vẻ mệt mõi của Ngân Nghi ko giấu đc ai, nhưng Ngân Nghi vẫn vui vẻ:
-Lâu wa' ko gặp 2 em đó, chị Phương Nghi nữa. (Ngân Nghi nheo mắt với Phương Nghi) Sao hôm nay bạn trai chị ko đi với chị à? Định giấu anh ta với em gái này sao?

-Ko dám ko dám, giấu cũng ko nỗi em đâu.

Ngân Nghi chỉ cười thôi.

Quyên Nghi và Hương Nghi 2 đứa lại ôm chị mình, mỗi người 1 bên. Hương Nghi nói:
-Nhìn nét mặt chị sao mà xanh xao thế? Chị mệt hả?

-Ko gì đâu, chắc vì ngồi máy bay gần cả 1 ngày cho nên mệt đó.

Phương Nghi lên tiếng:
-Thôi mình về để cho em còn nghỉ mệt nữa. Trong những ngày tới này mình còn phải phụ chị Thương Nghi lo đám cưới của chị ta.

Quyên Nghi nói liền:
-Đám cưới chị ta chứ đâu phải của mấy em đâu.

Phương Nghi giải thích:
-Nhưng dù sao mình là em của chị cũng nên giúp chị ấy chứ.

-Thì mấy em sẽ làm dâu phụ đó.

-Nhưng chưa hết, dâu phụ chỉ là 1 phần thôi.

Hương Nghi thở dài:
-Í, chắc mình chết thôi. Ko phải đám cưới mình mà mình cũng bận rộn như chỉ sao?

Ngân Nghi lên tiếng:
-Thôi mình về đi.

~~*~~

Vì thời gian khác vơi Mỹ, cho nên Ngân Nghi phải thức suốt đêm ko ngủ đc. Lấy thời gian đó Ngân Nghi dọn dẹp phòng mình và coi lại sổ sách cho 1 công ty mà Ngân Nghi đã từng nộp đơn xin việc từ bên Mỹ.

Thở dài Ngân Nghi cũng ko biết làm gì, bên ngoài nghe tiếng gõ cữa. Nhìn đồng hồ thì chỉ mới có 3 giờ sáng.

Lại mở cửa thì thấy Hương Nghi trước cửa, ngạc nhiên thì Hương Nghi nói liền:
-Cho em vô phòng chị 1 chút nhe, em ngủ ko đc.

Bước vào phòng Ngân Nghi, Hương Nghi lại giường chị mình mà năm xuống.
-Giờ này chị cũng chưa ngủ à, chắc thời gian ngược với nhau cho nên chị ko ngủ đc phải ko?

Ngân Nghi chỉ nhìn Hương Nghi cười mà thôi.

Hương Nghi đứng dậy kéo Ngân Nghi ngồi xuống giường với cô:
-Chị ko sao chứ? Từ lúc xuống máy bay tới giờ em thấy chị im lặng wa'.

-Chị đâu gì, chắc mệt wa' chị cũng ko biết nói gì nữa.

-Em nghĩ chị có cái gì đó giấu tụi em, mà chị nè. Em nghe chị Thương Nghi nói là hồi trước chị có wen với anh Gia Thông phải ko?

-Sao em hỏi vậy?

-Ko gì, vì em ngạc nhiên thôi, wa cách chị Thương Nghi nói thì em nghĩ anh Gia Thông thích chị, nhưng ko ngờ lại là chị 2 của mình.

-Đâu có gì đâu em, chỉ là những chuyện nhỏ ko nên để ý tới làm gì. Mà mai em ko đi học sao giờ này còn thức?

-Em có chứ, nhưng vì em đi vệ sinh lúc đi vô thì thấy phòng chị còn sáng. Cho nên em vô nói chuyện với chị cho đỡ buồn.

-Vậy thì cám ơn em, thôi em về ngủ đi ko thôi mai vô trường là ngủ gục đó cô nương.

-Chị cho em ngủ ở đây 1 đêm đi, hồi lần ko có chị, em cũng thường vào phòng chị mà ngủ đó. Em và chị Quyên Nghi.

-Đc, vậy thì em ngủ đi.

Hương Nghi hôn lên má Ngân Nghi 1 cái:
-Vậy thì chị cũng đi ngủ sớm nhe.

-Uh.

Ngân Nghi thấy đứa em út của mình cũng ko thua gì cô ngày xưa. Nhớ mấy năm trước thì đa số là Quyên Nghi, Hương Nghi và cô là 3 đứa điều là chuyên gia phá Ba Mẹ và 2 chị mình. Nhưng bây giờ thì sao? Nụ cười nó đã đi đâu rồi? Sao ko còn như lúc trước nữa?

Thở dài 1 mình Ngân NGhi nằm kế em mình mà suy nghĩ cho đến lúc mệt mõi rồi cũng ngủ.

~~*~~

Cũng tới ngày cưới của Gia Thông và Thương Nghi, trong cô dâu và chú rễ xứng đôi bên nhau và những cặp phụ dâu và phụ rễ. Hôm nay mọi người đều vui vẻ, và Gia Thông đã tìm đc cho Ngân Nghi 1 phụ rễ xứng để cùng đi với cô. Gia Thông mời 1 người bạn làm ăn ở công ty khác, cũng là bạn làm ăn của anh. Nhỏ hơn anh 2 tuổi, nhưng Cường thì rất là chửng chạc wa cách làm ăn và tiếp xúc. Người MC đã giới thiệu 2 bên 2 họ lên và cũng giới thiệu 4 cặp phụ dâu và phụ rễ lên, bây giờ là phần chờ đón 1 đôi uyên ương mới cưới lên mà ra mắt mọi người. Giới thiệu xong thì họ ngồi ăn uống và 4 cặp phụ dâu phụ rễ chia ra mà giúp cho đôi vợ chồng mới cưới để đi từng àn mà tiếp đón những wan khách.

Quyên Nghi và Hương Nghi đi 1 hồi thì cũng mỏi chân, cho nên trở về bàn của mình. Bây giờ tới phiên Phương Nghi và Ngân Nghi đi chào bàn cùng Gia Thông và Thương Nghi. Đi 1 hồi thì cũng xong, mọi người ai vào chỗ nấy, Cường quay wa hỏi Ngân:
-Nếu Ngân mệt thì có thể ngồi nghỉ, ko cần phải đi hoài đâu.

Ngân cười:
-Vậy thì sau giờ này là chắc Ngân bị mắng 1 trận.

-Ai mà lại mắng Ngân?

Ngân nhìn wa Gia Thông và Thương Nghi như ra hiệu họ là người sẽ mắng cô.
Cường lên tiếng:
-Chắc ko đến nỗi vậy đâu.

-Ngân nói vậy thôi chứ đâu ý đó thật đâu.

-À, nghe Ba Ngân nói là Ngân đang tìm việc làm phải ko?

-Đúng đó, nhưng ko hiều sau cả tháng nay ko thấy công ty đó mời để phỏng vấn.

-Ngân xin vào công ty nào vậy?

-Công Ty Diễn Hy, đó là 1 công ty có tiếng nhất về kinh tế.

-Công Ty Diễn Hy? Ngân nộp đơn vào hồi nào?

-Lúc Ngân còn bên Mỹ đó, vì muốn lo cho xong giấy tờ trước khi về, cho nên Ngân làm trước.

-Vậy à? (Cường suy nghĩ 1 chút) vậy sao Cường ko thấy gì vậy?

-Gì là gì hả?

-Ý là, mà ko gì. Nhưng mong là Ngân sẽ đc họ mời tới mà phỏng vấn sớm.

-Ngân cũng mong là vậy.

Gia Thông và Thương Nghi bước tới bàn, vừa ngồi xuống thì Thương Nghi nói:
-Sao mọi người có vẻ mệt thế?

Hương Nghi nói liền ko cần suy nghĩ:
-Ko mệt mới lạ đó chị 2, đi nãy giờ mà ko đc gì vô bụng cho nên mệt luôn. Nãy giờ ở đây tụi em ăn bù lại.

-Vậy à?

Quyên Nghi nói theo:
-Nhưng ăn thì cũng ko dám ăn nhìu, vì mặc áo này mà ăn cho hết những món ăn trên bàn, chắc là chút nữa khỏi mà đứng dậy nhút nhít. Vì nhút nhít 1 cái là áo đang mặc tẹt tẹt tẹt.

Mọi người đều cười wa cách Quyên Nghi diễn tả thật phong phú, nhìn wa nhìn lại ko thấy cặp của Phương Nghi đâu. Thương Nghi nhìn Ngân Nghi hỏi:
-Nãy giờ em thấy Phương Nghi đâu ko?

Ngân chỉ về phía bàn bên phải:
-Chị ko thấy à, họ đang ở bên đó mà tiếp khách dùm chị đó. Hình như hôm nay ko phải có 1 mình anh rể xay, mà cả bạn trai của chị Phương Nghi nữa.

Thương Nghi chỉ biết mà cười thôi.

Buồi lễ kéo dài thêm 3 tiếng và cũng là lúc mọi người dần dần ra về với những câu chúc tốt đẹp cho vợ chồng mới cưới.

~~*~~

-Chị Ngân Nghi à, chị có thơ nè.
Quyên Nghi chạy vào nhà quẩy quẩy lá thư trên tay.

-Thư? Thư nào? (sực nhớ ra là mình đang chờ thư từ công ty Diễn Hy) Oh ok, đưa đây chị coi.

-Chắc là công ty đó kêu chị để phỏng vấn đó.

-Chị cũng mong là vậy. Mà em định đi đâu vậy?

-Em và Hương Nghi định đi sinh nhật đứa bạn. Hôm nay là sinh nhật nó mà cũng là sinh nhật của đứa em gái nó luôn, cho nên tụi em rũ nhau đi mua wa` và đi đến đó luôn.

-Vậy thì em đi vui vẻ.

-Có gì tối tụi em sẽ về.

-Đc, em kêu Hương Nghi để đi đi... ko thôi ko kịp đó.

-Dạ.

Ngân Nghi cầm lá thư mà đi lên phòng cô, vừa hồi hợp ko biết công ty đó có nhận mình ko nữa. Cho nên cũng ko biết tâm trạng sẽ như thế nào sau khi mở ra.

NHớ Ngày Xưa
26-09-2006, 01:03 PM
Nói chung là post chuyện của trang nào cũng được ..nhưng mình thích lỗi viết truyện của bạn quá ..rất khó đoán kết thúc ...hấp dẫn lắm ..^^
Mình thì hông có cái tài viết truyện đó ..:khocnhe: ..cố gắng post để mọi người cùng đọc nhé

deadbluerose
26-09-2006, 01:12 PM
tiếp đi , please . Để xem coi cuộc tình của THương Nghi và GIa THong6 diễn biên`1 thế nào

lilazngrl17
26-09-2006, 01:21 PM
Khi lên phòng Ngân Nghi hồi hợp mở lá thư ra, thì khi cầm lá thư lên thì thấy 1 chữ thật to để là "Chúc Mừng" ko hiểu gì, Ngân Nghi đọc thêm thì biết là họ mời cô lại phỏng vấn cho ngày mốt. Xúc động wa' vì biết là đây là cơ hội của cô để phát triển cho ngành của cô đã học. Cất là thư vô Ngân Nghi đi xuống lầu thả bộ ra vườn, vì cả tháng nay về mà chưa lần nào để mà nghĩ tới chăm sóc vườn của mình.

Đang lo tưới hoa cho vườn thì dì 2 từ trong gọi ra:
-Cô tư ơi, có ai gọi cho cô nè.

-Dạ, con vô liền.

Ngân Nghi để bình nước xuống chạy vào nhà, cầm đt lên:
-A-lô! Tôi là Ngân Nghi đây.

-Chào Nghi. Tôi là Cường nè, nhớ ko?

-Dạ nhớ, hôm nay anh gọi có chuyện gì ko?

-Oh, chỉ gọi hỏi thăm, coi Ngân Nghi có nhận thư từ công ty chưa thôi.

-Dạ, Nghi mới nhận hôm nay.

-Vậy thì họ nói sao?

-Dạ, họ mời em ngày mốt đi phỏng vấn.

-Vậy thì chúc mừng Nghi nhe. Mà nè, chiều nay Nghi rãnh chứ?

-Có gì ko anh Cường?

-Ko gì, chỉ muốn mời Ngân Nghi đi chơi thôi.

-Nghi nghĩ là...

-Đừng từ chối nhe Nghi, coi như là lâu lâu mới đc có dịp mời Nghi đi chơi đi. Với lại coi như là chúc mừng Nghi đc công ty mời đến phỏng vấn.

-Nhưng Nghi chưa biết là họ có chịu cho Nghi vô làm trong công ty hay ko thôi.

-Chắc họ cho mà, họ mà ko nhận Nghi, lúc đó họ sẽ mà mất 1 tài năng đó.

Ngân Nghi chỉ cười.

-Vậy đi nhe Nghi, chút nữa hẹn Nghi ở chỗ nhà hàng Thanh Hương nhe.

-Dạ, vậy chút nữa mình sẽ gặp.

-Cám ơn Nghi nhìu, thôi chút nữa mình gặp. Chào Nghi.

-Dạ, chào.

Ngân Nghi ko biết là cô có đoán đúng ý nghĩa của Cường ko nữa, tự nhiên mời đi uống nước, sao ko mời người khác mà lại mời cô. Thiệt tình ko hiểu nỗi.

~~*~~

deadbluerose
26-09-2006, 01:45 PM
tiếp đi , để coi xem hai ngươi72 này đi tới đâu ?

lilazngrl17
26-09-2006, 04:29 PM
Ngân Nghi đang dự định đi ra chỗ hẹn với Cường thì thấy Phương Nghi về với vẻ mệt mỏi, đến gần Phương Nghi, Ngân Nghi lấy tay gờ lên trán chị mình:
-Sao trán chị nóng thế? chị bị bịnh à?

-Ko gì, Ba Mẹ về chưa.

-Dạ chưa, nhưng chắc là Ba Mẹ gần về rồi đó.

-Về thì nói về, cứ nói vậy ai mà chờ đc.

-Chị cần gặp Ba Mẹ à?

-Ko gì, định đi đâu đó.

-Em định ra ngoài 1 chút.

-Nhưng đi đâu?

-Em có hẹn với 1 người bạn.

-Con trai hả?

Ngân Nghi ko nói gì, Phương Nghi thở dài:
-Có hẹn với bạn trai thì nói đi, lớn rồi chứ đâu còn làcon nít đâu mà lại sợ. Quyên Nghi và Hương Nghi cũng có bạn trai rồi, chị nghĩ em cũng cần tìm cho mình 1 người đi.

-Em nghĩ là ko cần gấp, dù sao thì em cũng sẽ có thôi mà.

-Nhưng tới khi nào chứ? Em lớn rồi đó, tìm việc làm cũng nên. Sao dạo này chị thấy em ở nhà thường xuyên.

-Em đã có xin việc làm, nhưng ko biết họ có nhận hay ko thôi.

-Có xin việc là tốt rồi, mà nè, chút nữa em đi mua cho chị 1 cuốn sách có liên wan đến vụ kinh tế nhe. Ko biết dạo này thế nào mà kinh tế cứ lên xuống hoài.

-Nếu chị muốn thì chị có thể dùng sách của em, chị cứ mà dùng. Dù sao em cũng ko biết mua cuốn nào cho chị, vì chị cũng có khá nhìu.

-Vậy cũng đc, thôi chị lên lầu nghỉ. Chút nữa em ko về ăn cơm à?

-Chắc là ko.

-Vậy cũng đc, biết để khỏi chờ cơm em.

-Thôi chị đi nghĩ đi, em cũng đi đây.

-Uh.

Phương Nghi quay mặt hướng lên lầu thì quay lại nói:
-Ngày mốt Anh Thông và chị Thương Nghi về rồi đó, em có ra đón họ đc ko?

-Vậy à? em cũng ko biết, chắc là ko đc rồi chị.

-Vậy thì để cho Ba Mẹ biết mà đón, nhưng dù sao họ cũng đâu ở đây. Thôi em đi đi, có gì chị sẽ nói chuyện với em sau.

-Dạ.

Ngân Nghi ko hiểu dạo này Phương Nghi bị gì, nói chuyện sao khó nghe wa', hồi trước đâu có vậy đâu. Cũng có thể vì việc làm nhìu wa' làm cho chỉ mệt mỏi cho nên dễ cằn nhằn. Nhưng sao chỉ dễ dàng nỗi nóng thế, cũng ko hiểu nỗi. Làm cho mấy chị em ko còn gần gũi như trước nữa.

Đến chỗ hẹn thì Ngân Nghi thấy Cường ngồi chờ mình, đi tới chỗ bàn thì Cường đứng lên ra vẻ đàn ông kéo ghế cho Ngân Nghi ngồi:
-Nãy giờ chờ Nghi, tưởng đâu là Nghi cho Cường leo cây rồi.

-Xin lỗi nhe, vì lúc chuẩn bị đi thì có 1 chút công chuyện 1 chút.

-À, ko gì. Miễn sao Ngân Nghi vẫn tới là đc rồi. Thôi mình gọi món ăn đi nhe, chắc là NGhi cũng chưa có gì vào bụng rồi phải ko?

Ngân Nghi chỉ gật đầu thôi. Vừa ăn vừa nói chuyện, Cường hỏi nhìu về đời tư của Ngân Nghi, Ngân Nghi cũng hiểu ra là Cường đã để ý tới mình rồi. Dù sao cũng là con gái, ko phải giác wan thứ 6 cho cô biết như vậy sao. Nhưng ko hiểu sao cô vẫn thích nói chuyện với Cường, cho dù là chưa rõ đc ý của cô là thích Cường như 1 người bạn trai hay là người bạn.

Ăn xong thì Cường rũ Ngân Nghi đi dạo phố, nhưng vì trời tối cho nên Ngân Nghi đành cáo từ ra về trước. Đành phải hứa là sẽ có lần sau đi thả bộ với Cường cho vui.

~~*~~

Cuộc phỏng vấn của Ngân Nghi đc tốt đẹp, và cô đc nhận vào làm trong công ty Diễn Hy. Là 1 công nhân mới cho nên cô cố gắng tập chung vào những hồ sơ đc trao để biết đc tình hình trong công ty như thế nào. 1 tuần lễ wa cô cũng dần dần wen thuộc với công việc, những công nhân khác cũng nhiệt tình giúp đỡ cô wa những họp đồng và bức thư cô ko hiểu nỗi. Ai ai cũng quý nếm cô, và biết là thường giờ cơm trưa thì có 2 đứa em gái của cô đến ăn cơm chung. Họ vui vẻ kể chuyện cho nhau nghe để họ ko còn căn thẳng với những giấy tờ làm cho đầu óc mệt mỏi mà nhận lại là những nụ cười và những câu truyện từ Quyên Nghi và Hương Nghi từ thời đi học.

Hôm nay lúc về nhà thì thấy có Thương Nghi và Gia Thông về thăm, ngồi chung với gia đình coi những bức hình mà họ đã chụp đc khi 2 người đi hưởng tuần trăng mật với nhau.

Gia Thông nhìn Ngân Nghi hỏi:
-Bộ em ko thích món wa` anh chị mua cho em à?

-Đâu có, em thích lém. Nhưng anh chị đâu cần phải mua wa` cho em đâu, em cũng lớn rồi mà.

-Chị của em 1, 2 đòi đi mua wa cho gia đình đó.

Nhìn wa Thương Nghi, Ngân Nghi cám ơn chị mình.

Gia Thông nói tiếp:
-Chị em còn đòi hôm nay ở lại ngủ với tụi em, thiệt tình mà. Có chồng mà còn đòi về nhà ngủ nữa.

Thương Nghi đở lời:
-Ko phải là có chồng là ko đc về nhà ngủ, nhưng vì nhớ nhà wa' thôi. Chỉ có 1 ngày mà anh ko chịu đc sao?

-Đc, dĩ nhiên đc.

Ông Trần lên tiếng:
-Đâu có gì đâu, vợ chồng con muốn về nhà ngủ lúc nào cũng đc, dù sao phòng của Thương Nghi vẫn còn đó mà.

Thương Nghi nhìn chồng mình nói:
-Anh nghe ko? Ba em ko phản nói mà anh còn nói nữa.

Gia Thông ko nói gì hết, nhìn wa Ngân Nghi, Gia Thông hỏi:
-Nghe nói em vào làm công ty của Diễn Hy phải ko?

-Dạ phải.

-Vậy chắc là Cường giúp em vào hả?

-Cường? anh nói là anh Cường à?

-Phải, vậy chứ em ko biết nó làm trong công ty đó à?

-Dạ ko, em ko biết.

Thương Nghi nói vô:
-Sao em lại ko biết, Cường là giám đốc trong công ty đó.

-Là giám đốc?

-Đúng vậy, em thiệt tình là ko biết gì à?

Ngân Nghi lắc đầu.

Bà Trần bây giờ mới hiểu chuyện, bà lên tiếng:
-vậy là Ngân Nghi vào làm đc công ty đó là nhờ thằng Cường sao?

Thương Nghi trả lờ như chắc chắn:
-Có lẽ vậy.

-Nhưng mẹ nghĩ cũng đâu gì, giúp Ngân Nhgi vô làm cũng tốt thôi mà.

Thương Nghi nói:
-Con đâu có nói gì đâu, chỉ là con thấy hơi lạ là tại sao Ngân Nghi ko làm cho công ty gia đình mình mà lại làm công ty của người khác chứ? Bộ họ ko nghĩ là Ngân Nghi wa đó để thảm sát sao?

-Ba nghĩ là ko đến nỗi vậy, con cũng đừng suy nghĩ nhìu wa'.

Gia Thông nói:
-Anh cũng nghĩ vậy, dù sao Cường cũng biết Ngân Nghi là em vợ anh mà. Giúp Ngân Nghi vào làm cũng là chuyện tốt thôi.

Liếc chồng 1 cái, Thương Nghi nhìn wa Ngân Nghi. Từ lúc lấy Gia thông đến giờ Thương Nghi ko 1 chút nghi ngờ gì về tánh của Ngân Nghi với chồng mình, nhưng với Gia thông thì Thương Nghi biết là có 1 sự hồ đồ nào đó lơ lững trên mây. Thiệt tình mà nói là ko biết phải làm như thế nào, tức thì lại ko đúng, ghét thì lại ko đành. Để tối nay sẽ nói chuyện với Ngân Nghi cho rõ ràng.

Nhìn lhuon6 mặt Ngân Nghi, biết là em mình ko có gì là giấu diếm cả. Nhưng ko hiểu sao từ lúc biết Gia Thông đã từng mời Ngân Nghi đi coi hát 1 lần thì Thương Nghi đâm ra khó chịu với em mình. Nghĩ lại cũng đâu phải là lỗi của Ngân Nghi, nhưng vì thương chồng cho nên ko thể nào làm khác hơn đc.

Cốc, cốc...

-Vào đi.

Quay lại thì Ngân Nghi thấy Thương Nghi trong phòng của mình:
-Chị có chuyện nói với em à?

-Sao em biết?

-Em đoán ra đc.

-Vậy thì chị em mình ko có gì để mà giấu cả.

-Chị nói gì? Giấu chuyện gì hả?

-Em ko nghĩ là chị muốn nói chuyện gì sao?

Ngân Nghi gật đầu ko suy nghĩ.

-Vậy thì chị hỏi em nhe.

-Chị cứ hỏi đi, chị làm gì mà wan trọng nhỉ? Đâu phải là lần đầu tiên chị muốn hỏi em.

-Nhưng bây giờ khác.

-Khác? Khác chỗ nào, chị chỉ khác chỗ là chị có chồng. Nhưng đâu liên hệ gì đâu, chị vẫn là chị em mà.

-Em giả vờ vô tư hay là em ko biết gì?

-Nếu biết thì em nói với chị từ lâu rồi, còn ko biết thì nói với chị gì đây. Mà sao từ lúc em trở về đây thì tánh tình chị thay đổi 180 độ vậy? Ko hiểu nỗi chị luôn.

Biết là Ngân Nghi ko hiểu ý của mình, nhưng ko biết Ngân Nghi giả vờ ko hiểu hay sao. Thương Nghi đành phải nói rõ ra cho Ngân Nghi hiểu để sau này Ngân Nghi tránh xa ra. Ngồi xuống cạnh em mình, Thương Nghi thở dài:
-Em biết ko? Từ khi chị biết là Gia Thông đã từng dẫn em đi coi hát và cùng vể với em, thì chị cảm thấy 2 người như đã có gì rồi.

-Chị nói gì? Chị nghĩ gì vậy? Chị nghĩ em và anh rễ có gì với nhau à?

-Em có ko?

-Ko! Em ko có, với lại ko phải hồi lần chị cũng biết là em đã từng làm cho công ty của anh rễ wa lời Ba nhờ em sao.

-Đúng, chị nhớ.

-Vậy sao giờ chị lại nghi ngờ em?

-Chị...

-Chị ko tin em à? nếu chị biết như vậy, sao chị còn cưới anh rễ làm gì?

Câu hỏi đó wa' chớn làm cho Thương Nghi giận lên, Thương Nghi quạu:
-Em còn ở đó nói, nếu ko phải là em thì sao chị lại nghi ngờ?

-Nhưng chị nghi ngờ về cái gì? ko lẽ chỉ đi với nhau 1 lần như vậy làm hco chị nghi ngờ.

Thương Nghi ko nói gì hết, Ngân Nghi nói tiếp:
-Ko lẽ chị ko hỏi anh 2 sao? chị ko hỏi anh 2 tại sao em đi với ãnh ngày đó sao? Thiệt tình là chị đã wa' nghi ngờ em, chị sợ em quyến rũ chồng chị à?

Thương Nghi nghe câu nói đó của Ngân Nghi liền mở to mắt lên nhìn Ngân Nghi như là nói lên 3 chữ "em dám ko?". Ngân Nghi như biết ý nghĩ trong đầu Thương Nghi liền nói:
-Chị đừng lo, nếu như em quyến rũ anh 2 thì đã làm từ lúc trước khi em đi du học rồi. Nói cho chị biết, em có 1 chút phân vân, nhưng đã lâu rồi em đã hiểu đc. Tuy nó hơi hồ đồ 1 chút, nhưng em biết đc em đang làm gì. Còn nếu như chị vẫn còn nghi ngờ, thì em hết lời để nói với chị.

Thấy Ngân Nghi nói như vậy, Thương Nghi vẫn yên tâm 1 phần, nhưng mà đối với Gia Thông thì ko. Vì lúc nào anh cũng hỏi về Ngân Nghi, làm cho cô ko biết nghĩ như thế nào. Là 1 người vợ, mà chồng mình ưa hỏi những câu hỏi về em mình hay sao? Sao ko ai khác, mà lại là Ngân Nghi?

~~*~~

Từ khi giữa Thương Nghi và Ngân Nghi nói chuyện với nhau, ko ai vui vẻ hết và cảm thấy chị em lạnh nhạt hơn. Trong 2 tuần vừa wa, Phương Nghi vừa nói ra mà cũng nói vô 1 phần. Ko ai biết giúp đỡ hay lo lắng cho ai cả, Quyên Nghi và Hương Nghi ko hiểu cho rõ câu truyện lém, cho nên ko dám mở miệng. Từ lúc có cuộc tranh cãi giữa 2 người đến giờ, Ngân Nghi ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, vừa đi làm về là chỉ biết vào phòng thôi. Còn ăn cơm thì là ăn từ lúc tan sở về.

Đến sở làm cũng vậy, biết Cường là giám đốc cho nên Ngân Nghi cũng chẳng thèm bận tâm tới. Cô cứ lo công việc của mình như ko có chuyện gì, mỗi khi Cường rũ cô đi đây đi đó nữa thì Ngân Nghi ko thích đi hay liên wan gì đến Cường. Cũng có nhìu lần mọi người trong công ty bàn tán là giám đốc wen với công nhân. Ngân Nghi cũng nghe đc lời ra nói vô, nhưng cũng chẳng màn tới làm gì. Vì đối với cô chuyện đó thì thường xảy ra nhìu.

Cường cũng ko biết sao dạo nay Ngân Nghi như vậy, cho nên quyết định tan sở sẽ gặp nói chuyện với cô cho rõ.

~~*~~

Vừa bước ra, thì thấy Ngân Nghi định lái xe đi. Cường gọi lại:
-Ngân Nghi! chờ 1 chút.

Ngân Nghi chau mài lại nhìn Cường:
-Giám đốc gọi tôi có chuyện gì?

-Sao dạo này thấy Nghi có vẻ buồn thế?

-Sao giám đốc bận tâm tới điều đó? Tôi đâu có gì?

-Đừng gọi anh là giám đốc, cứ xưng hô như hồi lần đi.

Ngân Nghi ko nói chỉ nhún vai thôi, như ra vẻ bất cần. Cường hơi khó chịu 1 chút vì thái độ của cô, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
-Có thể nào mình đi tới 1 quán nước uống đc ko?

-Nghi uống rồi, cám ơn.

-Vậy thì mình tới đâu ngồi nói chuyện nhe.

-Ko đc!

-Sao lại ko? Nghi có chuyện à?

-Ko! nhưng ko muốn đi với giám đốc.

-Tại sao?

-Vì tôi chỉ là nhân viên thôi.

Cường cười wa cách trả lời của Ngân Nghi:
-Chứ giám đốc ko đc có bạn sao?

-Có chứ, nhưng ko phải là tôi. (Ngân Nghi nói xong định cho xe chạy thì Cường nhanh tay kéo cô lại ko cho) Giám đốc muốn làm gì đây?

Như hơi wa' chớn cho nên Cường rút tay lại:
-Xin lỗi, Cường ko có ý gì. Chỉ mong là ddcn ói chuyện với Nghi thôi.

-Ko phải đang nói chuyện rồi sao?

-Nhưng 1 chỗ nào khác mà có thể nói chuyện thoải mái hơn.

N. Nghi ko nói gì hết, Cườn lên tiếng:
-Đi theo anh.
Nói xong Cường quay đi ra xe và Ngân Nghi phải chạy xe theo. Họ đến 1 quán nước trên đường, Cường chọn 1 cái bàn ở ngoài khá yên tịnh.
Ngồi vào ghế Cường hỏi Nghi:
-Nghi uống gì?

-Cho ly nước lạnh.

Quay lại nhìn người quầy:
-Cho 1 ly nước lạnh và 1 ly cà phê.
Quay lại nhìn Nghi, Cường nghiêm chỉnh hỏi:
-Nghi dạo này như thế nào? công việc làm cho Nghi mệt à?

-Ko, ko dám nói là mệt.

-Mệt thì nói mệt sao lại ko nói?

-Vì nói ra thì giám đốc sẽ từ chức Nghi.

Cường cười dễ dãi:
-Vậy à? Nghi cũng sợ nữa sao?

-Dĩ nhiên!

-Mà nói cho Cường biết đi, sao dạo này thấy Nghi có vẻ ko vui vậy?

-Ko gì hết, cũng bình thường thôi.

-Cường nghĩ là ko phãi như vậy.

Nước đc đem ra, Cường ân cần nói:
-Nghi uống nước đi, lâu lâu uống nước lạnh cũng tốt lém.

-Cám ơn.

-Vậy Nghi trả lời câu hỏi của Cường đi.

-Câu hỏi gì?

-Sao dạo này Nghi có vẻ buồn?

-Thì lâu lâu buồn ko đc sao?

-KO phải là ko đc, nhưng thấy Nghi có vẻ chuyện gì đó làm cho Nghi buồn lém.

-Cũng ko gì hết.

-Có phải là vì ở nhà giữa chị em với nhau có cuộc tranh cãi ko?

-Sao anh nói vậy?

-Cũng ko gì, Cường cũng thường nói chuyện với Gia Thông, cho nên có nghe Gia Thông nói cho Cường nghe chuyện Nghi làm trong công ty của Cường. Và giữa chị em với nhau có chút hiểu lầm.

Nghe tới tên Gia Thông là Nghi ko thíc rồi, cũng vì ống ấy mà làm cho chị em của cô hiểu lầm nhau. Mà sao lại nhìu chuyện kể cho CƯờng nghe, thiệt tình mà.

-Thôi Ngân Nghi về, cám ơn ly nước nhe.

-Nhưng Ngân Nghi có uống đâu mà cám ơn.

Câu nói của Cường làm cho Ngân Nghi cầm ly nước lên uống 1 hơi rồi chào ra về. Cường cười cho cái tánh dễ nỗi quạu của Ngân Nghi bất tử như vậy, đúng là còn cô bé hết sức.

~~*~~

lilazngrl17
28-09-2006, 04:41 AM
Hôm nay gia đình ông bà Trần có tiệc, ông bà mời những người wan trọng mà họ đã cùng nhau làm ăn với nhau. Và cũng có những cổ đông những công ty khác đến tham dự buổi tiệc. 4 chị em của Phương Nghi ở nhà điều giúp dì 2 làm đồ ăn và cũng giúp những người làm để chuẩn bị buổi tiệc này, Thương Nghi cũng wa phụ vì cô và chồng mình cũng phải dự trong buổi tiệc này.

-Hương Nghi, con ra coi người ta đem hoa tới chưa.
Bà Trần nói với con gái mình.

Nhìn wa Quyên Nghi đang lỡ dở lo phụ người làm lấy chén dĩa ra, bà nói:
-Quyên Nghi, con để đó cho người ta làm. Con đi vô phụ mấy chị con coi cần làm gì cho xong ko?

Quyên Nghi đang làm thì nói:
-Con có vô đó rồi, họ gần xong hết rồi cho nên mới ra đây phụ thêm. Mẹ à, hôm nay Ba Mẹ có tiệc để chi vậy?

-Đó là bí mật, chút nữa con sẽ biết.

-Nhưng toàn là những người liên wan với công ty ko à? Con và Hương Nghi đâu cần ngồi đó phải ko?

-Con ngồi đó cũng đâu gì, nên học hỏi và làm wen sau này con còn ra ngoài để làm nữa.

Khách cũng đã tới nhìu rồi, hôm nay cũng có Ba Mẹ của Gia Thông tới và cũng có Ba Mẹ của Cường nữa. Và người mà lâu nay 5 chị em của Thương Nghi ko gặp đó là Đình Tiến, trong dạo này anh đẹp trai ra nhìu. Kế bên anh là 1 cô gái xinh đẹp, ko có gương mặt thanh tú nhưng vóng dáng rất dễ thương. Mọi người cùng ngồi vào bàn. Ba Mẹ Gia Thông ngồi chung bàn, vì họ là xui gia với nhau. Ba Mẹ Cường cũng vậy, nhưng họ chỉ là bạn làm ăn thôi. Hôm nay buổi tiệc hơi long trọng 1 chút, Thương Nghi và Gia Thông cũng ngồi lên bàn, chỉ còn có Phương Nghi và Ngân Nghi thôi. Họ bận wa' để giúp đem những món ăn ra cho khác dùng. Quyên Nghi và Hương Nghi cũng có 1 bàn riêng chung với những người con trẻ tuổi của các người khác tới.

Bà Trần quay wa nói với Thương Nghi:
-Con xuống dưới kêu Phương Nghi và Ngân Nghi lên ngồi ăn uống đi. KO cần phải lo chạy đi chạy tới.

-Dạ, mới hồi nãy con cũng có nói. 2 đứa nó làm cũng gần xong rồi.

Bà Trần ko nói gì, Bà thấy Phương Nghi đi lên, bà quẩy tay kêu cô tới:
-Con và Ngân Nghi ngồi dự tiệc đi, ở đó còn có người làm lo.

-Dạ con biết rồi, nhưng vì nhìu người wa' cho nên ở dưới cần phụ 1 tay. Khoản 5 phút nữa tụi con sẽ lên.

-Sao nãy giờ mẹ ko thấy Ngân Nghi?

-Dạ, em có 1 chút vấn đề.

-Em con bị sao vậy?

-Dạ cũng ko gì, mới hồi nãy định giúp người ta đem món súp lên, ko hiểu sao đi ko dững cho nên đã làm đỗ nồi súp và bị phỏng tay.

-Em con ko sao chứ?

-Dạ ko gì, chỉ vết thương phỏng chỗ tay thôi à.

-Để mẹ đi coi nó sao rồi.

Phương Nghi giữ Mẹ mình lại:
-Mẹ an tâm đi, Ngân Nghi ko sao đâu. Có dì 2 ở đó lo rồi.

Ông Trần lên tiếng:
-Kêu dì 2 lấy thuốc xức cho em con đi.

-Dạ xức rồi Ba.

-Con ngồi xuống dự tiệc đi, chút nữa có 1 phần hấp dẫn đợi tụi con đó.

-Dạ.

Khách ăn uống 1 hồi thì cũng thấy no, ông bà Trần thấy vậy thì chuẩn bị nói lên ý nghĩa buổi tiệc này họ mời những người khách tới. Nhưng nhìn wa bàn mấy đứa con mình thì lại ko thấy Ngân Nghi. Bà Trần nhìn chồng mình hỏi:
-Sao nãy giờ em ko thấy Ngân Nghi?

-Anh cũng vậy.

Gia Thông thấy vậy quay wa nói với vợ mình:
-Nãy giờ anh ko thấy Ngân Nghi ngồi ăn với tụi mình, em vô coi Ngân Nghi bị phỏng có sao ko?

-Chắc ko sao đâu, vết phỏng thôi mà. Hồi lần ở nhà tụi em cũng thường bị hoài.

-Nhưng dù sao em cũng vô coi Ngân Nghi có cần gì ko?

Thương Nghi lườm chồng mình 1 cái:
-Nếu anh muốn thì anh cứ việc mà vô đó coi nó có sao hay ko?

-Anh thấy em là chị của nó vô tiện hơn.

-Anh cũng biết vậy à?

Trong bàn những người nhìn nhau ko hiểu sao 2 vợ chồng này cãi nhau, Gia Thông thấy vậy anh nói nhẹ nhàng hơn:
-Nhưng nãy giờ em ko thấy Ngân Nghi đâu có ở ngoài này, chắc cô ấy bị gì đó.

-Anh!!! Thiệt hết nói nỗi anh mà.

Mọi người nghe câu nói đó của Thương Nghi liền quay lại nhìn 2 người, nhiều cặp mắt đang nhìn họ. Gia Thông và Thương Nghi thấy ngượng cho nên họ ko nói gì hết. Mọi người cũng trở lại bình thường như ko có gì.

Cườn nãy giờ ko thấy Ngân Nghi, anh thấy lo lo. Mới hồi nãy nghe Phương Nghi nói cô bị phỏng, ko biết có nặng ko nữa. Anh định đi vô xem nhưng ngại là ko phải nhà của anh. Cũng may là anh định đi thì cũng thấy dáng của Ngân Nghi bước ra, bên tay phải thì có 1 băng trắng thật lớn. Anh hoảng hồn ko biết vết phỏng bị gì mà phãi băng luôn cánh tay cô. Như bình tĩnh lại anh ngồi chờ Ngân Nghi.

Hương Nghi ở bàn khác quẩy tay Ngân Nghi, kêu cô tới:
-Chị Ngân Nghi, tới đây nè. Tay chị ko sao chứ?

Quyên Nghi nói:
-Nãy giờ ko thấy chị, tụi em lo, định chạy vô đó coi sao thì ko muốn mây người khác ở ngoài mất hứng.

-Chị ko sao, chỉ là vết phỏng nhỏ thôi. Thôi tụi em ăn đi, chị ra đây chút thôi à, chứ ko định ngồi ăn.

-Ủa, chị ko dự với mọi người sao?

-Chị có chuyện để làm cho dì 2, chút nữa chị về.

Ngân Nghi đứng lên, cô đến chiếc xe mình, nhưng muốn đẩy ra thì cũng khó, vì những chiếc xe khác đã đậu trước xe cô. Ko biết làm sao thì Cường đi tới:
-Nghi định đi đâu à?

-à, trong kia hết nước mắm rồi, cho nên dì 2 nhờ đi mua mấy chai về để làm thêm nước mắm.

-Cường chỡ đi cho.

-Có tiện lắm ko?

-Sao lại ko tiện?

-Vì Cường là khác mà, với lại Cường đi rồi thì bạn bè Cường ở đó có ai mà nói chuyện.

-Họ lớn rồi mà, thôi mình đi sớm đi. Ko thôi dì 2 chờ đó.

-Vậy thì làm phiền anh nhe.

-Ko gì. (Cường dắt xe mình ra) Lên đi Ngân Nghi.

Ngân Nghi ngồi sau, cô thấy sao sao, nhưng vì phải giúp dì 2 cho nên cô ko ngần ngại gì.

~~*~~

Buổi tiệc gần xong, thì ông bà Trần cũng đứng lên, Ông Trần nói trước:
-Cám ơn các bạn đã đến dự buổi tiệc gia đình này với chúng tôi, mong là mọi người có 1 thời gian thoải mái. Trước khi các bạn ra về thì vợ chồng chúng tôi có 1 thông báo.

Mọi người ngồi im ko ai nói gì, họ chờ coi ông bà Trần nói gì. Bà trần lên tiếng:
-Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm của chúng tôi có 1 đại công chúa. Tuy là có nhìu người đã biết đc con của chúng tôi rồi, nhưng đây quả là 1 món wa` chúng tôi vô cùng quý báu.

Ông Trần tiếp vô:
-Đúng vậy, vợ chồng chúng tôi cám ơn các bạn những ngày tháng và kỷ niệm mà mình cùng nhau xây tổ ấm gia đình. Thôi chúng ta nâng ly lên chúc mừng cho năm đứa con gái chúng tôi ai nấy đã trưởng thành và sau này cũng là 1 vị trí lớn những nắm quyền trong công ty chúng tôi.

Mọi người nâng ly lên rồi uống 1 hơi.

Có tiếng vang lên:
-Xin mời 5 công chúa bước ra cho chúng tôi biết nào.

Ông Hiếu nhìn ông Trần nói:
-Giới thiệu 5 công chúa của ông đi chứ.

Ông Trần nói lớn tiếng:
-đc, theo yeu6 cầu của mỗi người thì tôi ra mắt 5 cô công chúa của tôi cho các bạn biết, sau này có gì thì mong các bạn cũng mà giúp đỡ con mình.
Thương Nghi! (Thương Nghi bước ra khỏi ghế chào mọi người) Phương Nghi (Phương Nghi đến chỗ đứng kế Thương Nghi) Ngân Nghi, Quyên Nghi và Hương Nghi.
5 chị em đúng kế bên nhau mọi người đều khen các cô dễ thương và xinh đẹp lắm.

Tiệc cũng đã tàn, mọi người cũng gần về. Còn lại ông bà Hiếu và ông bà Nghĩa (Ba Mẹ của Cường)

deadbluerose
28-09-2006, 01:26 PM
hay đấy . Viết tiếp đi

thuyyen_love_thieulam_
28-09-2006, 07:41 PM
hay đấy,còn không bạn,còn thì post típ nha:blow:

*Camellia*
28-09-2006, 08:00 PM
Ng ơi, post tiếp kìa, ủng hộ dữ quá :hihi: P đang ráng đọc đây :) thanks Ng nha :huglove:

lilazngrl17
29-09-2006, 05:16 AM
hehe, đang cố gắng suy nghĩ để viết đoạn kế tiếp!!! các bạn chờ đi nhé!!!

deadbluerose
29-09-2006, 01:39 PM
từ từ cũng dc mà. đâu cần gấp

lilazngrl17
30-09-2006, 06:35 PM
Hôm nay chỉ có Hương Nghi đến chỗ làm của Ngân Nghi ăn chung với chị mình thôi, còn Quyên Nghi thì phải ở lại trường lo thi cho xong.
2 chị em vừa ăn vừa cười với nhau vui vẻ, Ngọc Hân đến bàn 2 người đang ngồi:
-2 chị em nói gì mà vui thế?

Hương Nghi lễ phép:
-Chào chị, ngồi xuống ăn chung với tụi em luôn.

Ngọc Hân đẩy ghế ngồi kế bên Ngân Nghi:
-Hôm nay nhìu thư để đánh wa' phải ko Nghi? Từ sáng tới giờ Hân chạy tới chạy lui cũng mệt wa' chừng.

Hương Nghi cười:
-Cho nên em biết vậy mới mua đồ ăn tẩm bổ cho chị em đó, ko hiểu sao chị em lười ăn lúc này wa'.

Nhìn wa Ngân Nghi, Ngọc Hân hỏi:
-Chắc vì công việc nhìu wa' hả?

Ngân Nghi cười lắc đầu:
-Thôi đi 2 cô nương, ngồi đó mà đoán mò, chỉ vì dạo này ko muốn ăn nhìu thôi.

Ngọc Hân nói:
-Để chút nữa Hân nói với anh Cường đừng giao nhìu việc wa' cho Ngân Nghi làm.

Ngân Nghi cản:
-Đừng làm như vậy, Nghi là nhân viên mà. Đâu thể nào vì chuyện nhỏ mà lại để cho giám đốc lo chứ. đừng lo cho Nghi wa'!

-Nhưng dù sao Nghi cũng nên biết lo cho mình ăn đầy đủ chứ.

-Thì có mà, chỉ là ăn ít hơn thôi.

Hương Nghi thấy Cường đi tới:
-Anh Cường xuống rồi nè.

Hân và N. Nghi quay lại nhịn Cường đi tới kéo ghế ngồi giữa Ngân Nghi và Ngọc Hân:
-Tụi em nói gì mà vui nhỉ?

Hân nói vô vấn đề:
-Anh đó, sao để cho Ngân Nghi làm nhìu thế. Cô ta ko có thời giờ ăn uống luôn.

N.Nghi cản:
-Hân đừng nói như vậy, đâu phải tại giám đốc. Chỉ là tôi ăn ít hơn thôi.

Cường nhìn wa Ngân Nghi lo lắng:
-Nghi dạo này ăn ít lắm à? Xin lỗi nhe, chắc vì anh giao cho nhìu công việc wa'.

N. Nghi từ tốn:
-Ko phải đâu, giám đốc đừng nghe Hân nói.

Hương Nghi nãy giờ ngồi nghe mà che miệng cười, Ngân Nghi nhìn wa em mình nói:
-Em ăn nhanh đi, còn thêm buổi học nữa đó.

-Em xong rồi, chị ăn đi. (Nhìn wa Cường, hương Nghi hỏi) Em nghe Ba Mẹ và Ba Mẹ anh nói là anh chuẩn bị đám hỏi với chị Ngọc Hân hả?

Cường ngạc nhiên nhìn Hương Nghi, trong khi đó thì Ngọc Hân đỏ mặt. bình tĩnh lại Cường hỏi:
-Em nghe Ba Mẹ anh nói hồi nào?

-Thì hôm bữa gia đình em có tiệc đó. Nè, anh đừng nói là anh cũng ko biết nhe. (nhìn wa Ngọc Hân, Hương Nghi hỏi) Chị có biết ko chị Hân?

Ngọc Hân gật đầu ko nói, Hương Nghi thì nói:
-Sao kỳ vậy, 2 người phải biết luôn chứ. Sao chỉ có chị biết mà anh Cường ko biết?

N. Nghi nhìn em mình nói:
-Em đi học đi, coi chừng trễ giờ đó.

Biết là chị mình đang nhắc nhở mình cho nên Hương Nghi đứng lên chào mọi người. Chỉ còn lại 3 người, với lại gần hết giờ ăn trưa. Ngân Nghi cũng đứng lên xin phép về làm tiếp. Chỉ còn lại Cường và Ngọc Hân, Cường lên tiếng trước:
-Sao anh ko nghe ai nói gì hết?

Ngọc Hân nói mà ko nhìn lên:
-Em chỉ mới biết tuần vừa rồi khi Ba Mẹ anh wa nhà em thôi.

-Vậy thì em nghĩ sao?

Hân ngước lên nhìn Cường:
-Ý anh là sao?

-Thì em đồng ý hả?

-Em cũng ko biết. (nói xong Hân im lặng như suy nghĩ điều gì, rồi sao đó hỏi Cường) Anh ko định là làm đám hỏi với em chứ?

-Định chứ, nếu như anh thương em.

-Vậy thì anh có thương em ko? Có muốn cưới em chứ?

-Em nghĩ như thế nào? Em phải hiểu rõ hơn ai chứ?

-Em...có phải anh ko thương em ko? Anh chỉ coi em như là đứa em gái thôi hay là 1 người bạn.

-Đúng vậy!

-Vậy thì sao Ba Mẹ anh lại muốn mình đính hôn?

-Em ko suy nghĩ ra đc điều đó sao?

-Em nghĩ em hiểu đc, nhưng dù sao anh ko thương em đc sao?

-Tình iu đâu phải chỉ từ 1 phía...

-Em biết rồi, phải từ 2 phía phải ko?

-Xin lỗi em, anh ko muốn làm tổn thương em. Nhưng muốn em thấy rõ là hôn nhân như vậy sẽ ko đi đến đâu.

-Sao anh ko cho em cơ hội chứ?

-Ko phải là ko có, nhưng vì anh đã biết mình chỉ là bạn mà thôi.

Hân nói với giọng khàn khàn:
-Em hiểu rồi, vậy mà em lại ôm giấc mơ nghĩ là anh cũng suy nghĩ như em.

-Ngọc Hân, anh xin lỗi. Anh ko biết là Ba Mẹ anh lại nói với Ba Mẹ em nhanh như vậy, nếu biết thì anh đã cản lại rồi.

-Ko gì đâu, em hiểu mà. Anh ko cần bận tâm.

-em đừng buồn, sau này em còn có nhìu người con trai khác xứng hơn em nhìu.

-Cám ơn anh, thôi em vô làm.

Nói xong Hân đứng lên và đi thẳng vào công ty. Lòng cô ko biết buồn hay vui, cô đã biết Cường 5 năm nay nhưng ko 1 lần nào đc anh nghĩ cô là người iu của mình, anh lúc nào cũng có khoảng cách. Cô còn mơ ước gì hơn nếu Cường là chồng cô chứ, 1 người con trai chững chạc, lại là 1 giám đốc của 1 công ty lừng danh. Cô sẽ làm gì đây, ko phải mới hồi nãy Cường đã nói thẳng với cô rồi sao?
Nữa giờ làm việc Hân ko có trí mà làm đc gì hết, cô xin về sớm. Ngân Nghi ko biết chuyện gì xảy ra với Hân cho nên ko giup đc gì cho bạn mình.

~~*~~

bluedolphin06
30-09-2006, 07:58 PM
Post tiếp nhe you, hay quá chừng, thanks!

lilazngrl17
01-10-2006, 05:02 AM
Hôm nay Cường đi làm về sớm hơn mọi ngày, anh muốn hỏi Ba Mẹ mình về dụ hỏi cưới Ngọc Hân. Lúc anh về thì thấy Ba Mẹ anh ngồi ở đó nói chuyện với ông bà Châu, ba mẹ của Ngọc Hân. Nhưng lại ko có Ngọc Hân ở đó, Cường nghĩ là chắc Ngọc Hân đã giận anh về chuyện hồi trưa. Thấy Cường về sớm hôm nay, Mẹ Cường có vẻ ngạc nhiên hỏi:
-Hôm nay sao con về sớm thế? Con làm xong hết chuyện trong công ty rồi à?

Cường chào ông bà Châu rồi nhìn wa Mẹ mình:
-Dạ ko? con về nhà có 1 chút việc. (nhìn wa ông bà Châu) 2 bác dạo này vẫn khoẻ?

Ông Châu vui vẻ trả lời:
-Cũng khoẻ cháu, lâu lâu cháu ghé wa nhà 2 bác chơi. Lâu rồi ko thấy cháu wa nhà 2 bác.

-Dạ, có dịp cháu sẽ wa.

Ông Nghĩa nhìn con mình nói:
-Con ngồi xuống đi, Ba Mẹ có chuyện muốn nói với con.

-Dạ. (Cường ngồi xuống kế Mẹ mình)

Ông Nghĩa điềm đạm nói:
-Thật ra chắc là Ngọc Hân cũng đa cho con biết về việc đính hôn của 2 con rồi chứ?

-Dạ, con mới đc biết buổi trưa này.

Bà Nghĩa hồi hợp hỏi:
-Vậy con đồng ý chứ Cường?

Anh cũng ko biết nói sao đây, trong thâm tâm ko muốn làm cho ai buồn cả. Nhưng ko dứt khoát liền thì sẽ con gây cắn hơn.

Bình tĩnh Cường nói:
-Hồi trưa này con có nói chuyện với Nogc5 Hân, và con nghĩ cuộc đính hôn này tụi con sẽ ko đồng ý.

-Con ko đồng ý hay là Ngọc Hân đây?

Bà Châu nãy giờ im lặng wan sát cường, Bà lên hỏi:
-Ko phải 2 đứa chơi thân lắm sao? Sao lại có quyết định như vậy? Ngọc Hân ko đủ tiêu chuẩn để làm vợ cháu à?

-Dạ, ko phải như vậy bác à. Chỉ là từ lâu nay cháu ko có cảm giác gì với Ngọc Hân ngoài ra 1 tình cảm bạn bè hoặc là anh em thôi.

-Sao con lại nói như vậy? (Bà Nghĩa hỏi)

-Dạ, con nghĩ dối với chuyện hôn nhân là 1 đại sự, nhưng ko gì vì thân nhau mấy năm nay là chúng con có tình cảm cho nhau.

-Nhưng theo Ba nghĩ thì Ngọc Hân đã có tình cảm với con từ lâu.

Mọi người cùng đồng ý, đối với Cường thì anh cũng đã biết từ lâu. Nhưng ko thể nào làm khác hơn vì Ba Mẹ anh muốn Ngọc Hân làm ở trong công ty của anh. 2 người chạm mặt mỗi ngày, và anh thấy đc cử chỉ đó của cô. Nhưng nói sao đây khi Ngọc Hân cũng có vẻ bướn ko chịu nghe anh giải thích cho cô. Bây giờ ngồi ở đây với Ba Mẹ 2 bên anh ko biết nói như thế nào để họ hiểu đc anh.

Thấy Cường im lặng nãy giờ, Bà Nghĩa hỏi:
-Vậy thì con đã biết tình cảm của Ngọc hân đã dành cho con bấy lâu nay phải ko?

Cường gật đầu:
-Mẹ, ko phải là con nhìn ra đc mà thương Ngọc Hân. Vì trong con ko có 1 tình cảm nào với Ngọc Hân đc. Xin Ba Mẹ và 2 bác thông cảm cho cháu.

Ông Châu dễ dãi:
-Bác nghĩ ko gì nữa đâu, nếu cháu đã nói như vậy thì bác cũng ko muốn níu kéo cháu làm gì. Dù sao chuyện hệ torng5 như vậy bác ko muốn cho 2 bên buồn. Bác thông cảm điều đó.

Cường thở nhẹ ra:
-Cám ơn bác đã hiểu cho cháu.

Ông Châu nhìn ông Bà Nghĩa nói:
-Anh chị cũng đừng ép cháu wa', chuyện hôn nhân hãy để cho tụi nhỏ nó lo. Nếu như cháu Cường ko có tình cảm gì đối với Ngọc Hân thì 2 đứa sống với nhau đau khổ hơn là bây giờ.

Ông Nghĩa nói:
-Đúng, chúng ta làm cha mẹ thì đừng ép chúng wa'. Hãy để cho tụi nó quyết định đi.

Bà Nghĩa đứng lên lại nắm tay bà Châu:
-xin lỗi chị nhe, làm cho anh chị lại thất vọng.

Bà Châu lắc đầu:
-Ko gì đâu, còn đỡ hơn thấy Ngọc Hân nó có cuộc hôn nhân buồn bã.

Ông Bà Châu chào ông bà Nghĩa và Cường ra về.

Ông Nghĩa quay lại nói với con trai mình:
-Bây giờ quyết định hôn nhân Ba Mẹ để cho con lo, Ba nghĩ wa chuyện này thì con cũng nên tìm hiểu tình cảm của con đi. Ba thấy Ngoc Hân rất tốt với con, nhưng nếu 2 đứa ko có duyên nợ thì Ba cũng ko ép con đâu.

-Dạ, con cám ơn Ba.

-Dạo này chuyện công ty ko làm cho con bận rộn chứ?

-Dạ, chỉ có 1 chút, nhưng con cũng đã sắp xếp lại rồi.

-Vậy thì tốt.

Nói xong ông Nghĩa đi lên phòng, Bà Nghĩa nhìn con trai mình lắc đầu.

Cường thở dài 1 mình, ko biết anh làm vậy có đúng ko. Nhưng anh ko có tình cảm với Ngọc Hân thì ko thể nào mà thành vợ chồng với cô đc. Người mà anh đã đặc tình cảm vào thì ko biết sẽ đc cô ta chấp nhận ko?

~~*~~

Ngọc Hân vẫn đến công ty của Cường làm bình thường, cho đến khi 2 tuần sau Cường nhận đc lá thư từ chức của Hân. Anh nhíu mày hỏi:
-Em ko vì chuyện của mình mà lại ko làm chỗ anh nữa.

-Em ko định như vậy, nhưng vì em muốn đi xa 1 thời gian để quên đi.

Cường suy nghĩ 1 hồi thì nói:
-Nếu em thấy làm như vậy mà em thoải mái thì anh sẽ giúp em.

-Cám ơn anh.
Ngọc Hân quay ra định đi ra thì Cường nói:
-Anh mong rằng em sẽ thông cảm cho anh, vì anh biết là em hiểu đc tình em cần đến từ 2 phía.

Hân ko nói gì hết, cô đi ra với vẻ bâng khuâng. Ba mẹ đã nói với cô rồi, cũng đã giải thíc cho cô biết rõ, nhưng tại sao cô ko làm đc? Tại sao cô vẫn iu Cường?

Ngân Nghi bước tới Hân:
-Sao ngồi đó như là mất hồn thế? Hân ko gì chứ? Mới bị giám đốc la hả?

Hân ko nói chỉ lắc đầu thôi, N.Nghi thấy vậy liền đề nghị:
-Hay là mình đi dạo phố chịu ko? Cho tinh thần thoải mái 1 chút.

Hân nói như ko có tâm để làm gì:
-Nhưng bây giờ đang giờ làm việc mà.

-Thì đúng rồi, nhưng mà nếu như ko thoải mái thì cũng ko làm đc gì. Để N. Nghi vào xin phép giám đốc nhe.
Nói xong N. Nghi đi nhanh lại phòng giám đốc ko chờ cho Hân nói gì.

Nghe tiếng rõ cửa, Cường nói ra.
-Vào đi.

N.Nghi mỡ cửa bước tới:
-Dạ chào giám đốc.

Cường ngạc nhiên ko hiểu sao N.Nghi lại vào đây, vì cô đâu bao giờ vào đây.

-N.Nghi cần gì à?

-Dạ, có thể nào tôi và cô Hân xin nghĩ nữa buổi đc ko?

-2 người có chuyện à?

-Dạ, ko! Chỉ là vì muốn đi dạo cho thoải mái tinh thần thôi.

-Thoải mái tinh thần?

-Dạ.

Cường nhíu mài nhìn N.Nghi ko hiểu sao hôm nay cô lại phản ứng đòi nghĩ nữa buổi để đi dạo. Cường cũng dễ dãi:
-Nếu vậy thì 2 cô cứ đi đi.

-Dạ cám ơn giám đốc, vậy thì tôi ra ngoài nhé.

Cường ko nói gì, N. Nghi cũng quay lưng đi ra ngoài. Tới bên Hân, nhưng lại ko thấy Hân đâu. N.Nghi ko hiểu, nhưng vì đã xin phép nghĩ rồi cho nên N.Nghi đi về. Vừa đi vừa suy nghĩ ko hiểu tại sao dạo này Hân buồn như vậy. Từ ngày biết Hân và Cường đính hôn, N.Nghi thấy Hân có vẻ buồn hơn chứ ko vui như 1 cô dâu. Định hỏin hưng vì biết là ko phải chuyện của mình cho nên Ngân Nghi cũng ko nói gì.

Về sớm thì lại chạm mặt với Thương Nghi, ko hiểu sao dạo này Thương Nghi lại về nhà thường xuyên. Chị em cô đã ko còn như lúc ban đầu, cho nên mỗi lần về nhà chạm mặt chị cô là Ngân Nghi ko thấy vui vẻ chút nào. Cho nên cuối cùng Ngân Nghi đi dạo phố, vào khu siêu thị định mua chiếc đồng hồ hôm kia cô thấy. Nhưng lại gặp Gia Thông, ko biết đi chỗ nào để ko còn gặp vợ chồng anh chị mình nữa. Định quay đi thì Gia Thông đã thấy cô cho nên gọi lại:
-Ngân Nghi, em hôm nay cũng đi siêu thị à?

N.Nghi chỉ gật đầu thôi. KO thấy vẻ khó chịu của cô, Gia Thông nói:
-Em giúp anh chọn món gì để anh tặng cho chị em đi. Anh đứng đây nãy giờ mà ko biết mua gì để tặng chị của em.

Ngân Nghi ko biết làm sao, nhưng thấy vẻ mặt tội nghiệp của anh Ngân Nghi chỉ cái đồng hồ mà cô đã thích, vì biết rằng Thương Nghi cũng sẽ thíc chiếc đồng hồ đó.

Thấy vậy Gia Thông nói:
-Em có cái nhìn giỏi wa', vậy thì sau này chắc phải nhờ vã em hoài.

-Thật ra, anh có thể dẫn chị Thương Nghi đi với anh mà. Chị em cũng có cái nhìn mỹ phẩm giỏi hơn em nhìu.

Gia Thông hỏi:
-Em đi 1 mình à, cần anh đưa về ko?

-Dạ ko? Em muốn đi dạo thêm. Anh về trước đi.

-Em ko gì chứ?

-Dạ ko gì, thôi em đi nhe. Chào anh.

Nghi nói xong đi, ko chờ cho Gia Thông nói gì, vì biết rằng nếu đứng đó thêm thì chắc là Gia Thông sẽ đòi đưa cô về, như là anh rễ lo lắng cho em vợ. Ngân Nghi ko muốn chị mình lại hiểu lầm nữa.

deadbluerose
01-10-2006, 10:26 AM
qua , nhiều qua. ĐỌc mõi mắt dễ sợ

lilazngrl17
02-10-2006, 04:06 PM
Theo dự đoán của N.Nghi thì khi lúc về cô bị Thương Nghi tra hỏi, N.Nghi ko biết phải làm cách nào cho chị mình ko có ghen mù quáng như vậy. Chị cô ko nghĩ kỹ càng hay hơn sao? Cũng may là ngày đó có Cường đi về cùng với cô, chứ ko sẽ bị Thương Nghi ko tha 1 giây. Gia Thông hình như đã wen wa' với tánh ghen của vợ mình, cho nên anh ko nói gì hay có cử chỉ nào lo lắng. Làm như vậy thì Thương Nghi ghen hơn nữa và đa số nỗi giận bất tử.

Tuần sau đi làm N.Nghi lại ko thấy Hân ở đó, bàn mà cô ngồi thì lại ko có món gì của cô nữa. Ngạc nhiên ko biết chuyện gì xảy ra thì phó giám đốc thông báo là cô thư ký Nguyễn Ngọc Hân đã xin nghĩ việc vì có chuyện cần phải làm gấp cho gia đình. Nghe như vậy N.Nghi nhíu mài suy nghĩ ko biết sao ko có nghe Hân nói gì hết. Vậy thì bây giờ chỗ thư ký lại trống, chắc là họ sẽ tuyển 1 người nào đó mới để thay thế cho Hân.

Đã 2 tuần nay, Ngân Nghi dự định dọn ra. Vì Thương Nghi về nah2 thường xuyên hơn, và mỗi khi về thì chị em cô ko có giấy phút nào là vui vẻ. Vẻ mặt căng thẳng và khó chịu của Thương Nghi đã in trên khuôn mặt cô. Còn về phần Phương Nghi thì Ngân Nghi cũng ko biết nói thế nào? Phương Nghi bận bịu cho công ty gia đình và đang wen với anh chàng lãng tử nào đó ngoài công ty. Từ lúc Thương Nghi lấy chồng tới giờ, Phương Nghi và Thương Nghi ko ai có giây phút đầm ấm như ngày xưa. Vì sao? Ngân Nghi có thể hỏi ai đây? Hay vì cô, vì cô đã xuất hiện ko đúng lúc và wen biết Gia Thông hay là sao??? Câu hỏi đó Ngân Nghi hỏi ai đây?

Ba Mẹ Ngân Nghi dĩ nhiên ngạc nhiên và ko đồng ý cho cô dọn ra, nhưng đã thấy chị em ko hòa đồng như xưa. Cho nên ông bà Trần cũng đành im lặng và đồng ý cho cô dọn ra 1 thời gian. Dĩ nhiên là Ngân Nghi ko dọn xa nhà nhưng cũng đủ tạm né tránh anh rễ của mình và người chị lúc nào cũng có khuôn mặt hình sự với cô.

Nghĩ tới muốn về nhà, muốn 1 giây phút vui vẻ thì lại ko đc. Đến công ty hôm nay thì đc Cường mời đi ăn tối, Ngân Nghi cũng ko có dự định gì cho nên cô đồng ý.

Ghé rước Ngân Nghi thì Cường cho đến tiệm mà lần đầu anh đã dẫn cô đến. Ngồi đối diện với nhau, Cường lên tiếng:
-Hôm nay chắc không khí thoải mái hơn phải ko?

-Đúng vậy đó (Ngân Nghi cười) nhớ lần trước giám đốc dẫn tôi đến đây, tâm trạng ko đc thoải mái cho lém.

-À, Ngân Nghi nè.

-giám đốc gọi tôi gì hả?

-có thể nào N.Nghi đừng gọi tôi là giám đốc đc ko?

N.Nghi cười:
-Xin lỗi nhe, chắc tại gì đã wen miệng rồi. Mà Giám...anh Cường cũng bận tâm vào mấy cái đó sao?

-Ko phải là bận tâm hay ko, nhưng kêu như vậy thì thấy già wa'.

-anh Cường sợ già hả?

-Chứ N.Nghi có sợ già ko?

-Cũng ko biết nữa.

-Sao lại ko biết?

-Thì vì ko biết.

-Trả lời như N.Nghi thì có hơi mà im miệng hihi. Mà Nghi ăn gì hả? Mình gọi món ăn đi.

-Hay là mình ăn canh chua nhe, lâu rồi ko ăn canh chua, chắc bây giờ đc 1 lẩu canh chua và cá rô kho tộ thì ngon lém.

-Ý kiến hay lém. (Cường kêu người phục vụ làm món lẩu và món cá kho N.Nghi đã đề nghị)

Vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, Ngân Nghi nhìn Cường hỏi:
-Mà anh Cường nè, Hân đi như vậy anh ko nhớ Hân sao?

-Tại sao phải nhớ?

-Ko phải Hân là vợ sắp cưới của anh sao?

Cường ko trả lời, nhưng anh nhìn N.Nghi hỏi lại 1 câu nghiêm chỉnh:
-Nếu như N.Nghi đã biết anh có vị hôn phu thì tại sao N.Nghi vẫn đi chơi với anh? N.Nghi ko sợ Hân sẽ ghen sao?

Nghe câu hỏi của Cường Ngân Nghi mới bình tĩnh và nhận ra là mình đi hơi lố. Mà tại sao cô biết 2 người đó đính hôn mà vẫn muốn đi với Cường. Cô cũng ko biết nữa, nhưng bây giờ Hân lại ko ở đây thì cô có nghĩa gì với anh. Ko phải khi xưa cô có cma3 giác là Cường để ý tới cô sao.

Ko thấy N.Nghi ko nói gì thì Cường hỏi:
-Sao Ngân Nghi ko nói hả? Mà nói cho Ngân Nghi biết trước nhe, Cường và Ngọc Hân ko có đính hôn gì hết. Chỉ là có 1 chuyện hiểu lầm của người lớn thôi.

-Hiểu lầm gì hả?

-Sau này Cường sẽ nói cho Ngân Nghi biết.

-Sao ko nói bây giờ hả?

-Vì chưa đúng lúc để nói.

-Nói cũng có đúng lúc nữa à?

-Đúng vậy!

Ngân Nghi lườm Cường 1 cái, nhưng cô thản nhiên ăn tiếp. Cô ko bận tâm chuyện Cường và Hân ko có đính hôn, nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn.

Nă xong thì Cường dẫn cô đi dạo, 2 người đi dạo thì cũng hỏi chuyện để tìm hiểu nhau nhiều hơn. đến 1 băng ghế ngồi, Cường hỏi:
-N.Nghi có dự định sẽ lên chức gì ko?

-Lên chức hả? Ai lên chức cho N.Nghi hả? Mà làm về cái gì? Ko phải N.Nghi đang làm nhân viên trong công ty tốt lắm sao?

-Rất là tốt nữa là, nhưng ý Cường hỏi nếu như N.Nghi đc lên chức làm thư ký, ví dụ vậy đi. Thì N.Nghi chịu chứ?

-Nếu đc làm thứ ký thì chắc là 1 vinh dự, vì dù sao cũng là ngành mà Nghi học bên Mỹ mà.

-Vậy thì Nghi có đồng ý làm thư ký cho Cường ko???

N.Nghi nhìn Cường nghiêm chỉnh:
-Anh hỏi thiệt hả?

-Vậy Ngân Nghi tưởng anh nói chơi sao?

-À ko? nhưng Nghi nghĩ là anh và phó giám đốc sẽ tìm người nào giỏi hơn nhìu.

-Thật ra là tụi anh có tìm, nhưng mà ko có người nào đc cả. Đa số là họ chưa có đủ kinh nghiệm.

-Ko đủ thì phải cho người ta có cơ hội phải học hỏi chứ.

-đúng vậy, nhưng vì công ty ko có thời gian để mà tìm 1 cô thư ký và còn phải dạy cô ta thì ko có thời gian. Cho nên Cường nghĩ là Nghi sẽ thíc hợp làm thư ký hơn, vì Nghi đã cũng biết nhìu về hồ sơ và biên bản của công ty.

-Nhưng...

-Nghi cứ về nhà suy nghĩ đi, ko cần gấp. Vì theo như Nghi nói đó, đây là 1 cơ hội cho Nghi đứng thẳng vào sự nghiệp phải ko?

Nghi ko nói gì hết, Cường cũng cảm thấy hơi tối, cho nên đề nghị với N.Nghi là trở cô về.

Cường trở về, trước khi đi lại để 1 câu làm cho Ngân Nghi suy nghĩ suốt:
-N.Nghi cứ suy nghĩ đi, ko cần gấp. Vì anh biết là Nghi sẽ giúp anh, chỉ có Nghi có thể giúp anh thôi.

Nghi cũng ko nói gì hết. Cường nói tiếp:
-thôi em đi ngủ đi, sẽ gặp em sau.

~~*~~

deadbluerose
02-10-2006, 05:07 PM
tiếp đi đang hay mà. ĐAng hay

lilazngrl17
02-10-2006, 07:21 PM
Bà Trần hôm nay ghé thăm N.Nghi, nhưng N.Nghi ko có ở nhà. Cũng lúc đó Hương Nghi cũng đang đến, thấy mẹ mình đi ra, Hương Nghi hỏi:
-Mẹ cũng đến thăm chị tư à?

-Hôm nay chị con đi đâu mà mẹ ko thấy ai mở cửa.

-Vậy sao? Lạ nhỉ? Chắc là chị bận gì nữa rồi.

-Con đến đây có chuyện gì hả?

-Đâu có, con cũng định đến đây đi thăm chị thôi mà.

-Chị con ít có ở nhà lắm sao?

-Dạ đâu có, chị ở nhà nhìu hơn đó. Nhưng chắc hôm nay chị có công chuyện gì cho nên ko có ở nhà.

Bà Trần nhìn con mình nói:
-Còn con thì sao? Dạo này Mẹ thấy con đi học về là chạy tới đây, chứ ít khi có ở nhà như trước.

-Vì con ko muốn chị tư ở đây 1 mình buồn mà.

-Vậy còn mẹ thì sao?

-Mẹ hả? (Hương Nghi cười) thì mẹ có Ba rồi.

-Cha mầy! (Bà Trần mắng iu con mình)

Hương Nghi nắm tay mẹ mình nói:
-Thôi mình đi về Mẹ ơi, mà Mẹ dẫn con đi chợ đi. Lâu rồi mẹ con mình ko có đi với nhau.

-Hôm nay lại nhõng nhẽo với tui nữa à?

H.Nghi lắc tay mẹ mình:
-Lâu lâu thôi mà mẹ, dù sao út nhất nhà mẹ phải cưng chứ!

-Mẹ thì đâu có gì đâu, nếu con muốn thì cứ lên tiếng đc mà.

-Nhưng mà thấy Ba Mẹ cứ bận lo cho công ty hoài thì soa con nói đây.

-Vậy thì con chờ tới chừng nào lấy chồng đi rồi mà nhõng nhẽo với chồng này nọ.

-Kỳ wa' à, nhưng còn nhỏ như vậy thì sao lấy chồng chứ?

-Vậy cô công chúa út nhà này chắc muốn lắm à?

-Đâu có, mẹ chọc con hoài. (Hương Nghi nhìn mẹ mình hỏi) Mẹ có biết anh Cường ko?

-Cường? Ai vậy?

-Con của bác Nghĩa đó mẹ.

-à, mẹ nhớ. Sao con lại hỏi?
Họ đi đến xe, 2 mẹ con vô xe ngồi tiếp tục câu chuyện.

Bà Trần nhắc lại câu hỏi:
-Nhưng sao con lại hỏi về con của bác Nghĩa?

-Thì chị tư làm trong công ty anh Cường đó, và con thấy anh Cường để ý chị Ngân Nghi.

-có chuyện đó à?

-thiệt mà mẹ, nhưng con cũng nghĩ chị tư cũng thích anh Cường nữa. Nhưng con ko biết là 2 người nghĩ sao thôi.

-Sao là sao? (Bà Trần hỏi tới)

-Thì ko biết chị tư có chịu ko? và anh Cường có biết chị tư thích anh ta ko?
Rồi Hương Nghi kể ra hết những chuyện liên quan với Cường cho mẹ mình biết, kể cả chuyện sắp đính hôn của Cường.

Xe đang chạy, thì Hương Nghi nhìn ra ngoài thấy Cường trở Ngân Nghi đi về, hướng ngược chiều. Hương Nghi chỉ cho mẹ mình, và bà Trần cũng đã thấy. Bà ko biết nên vui hay nên lo cho con bà đây, theo Hương Nghi kể thì Cường đối với Ngân Nghi cũng rất tốt. Nhưng cuộc đính hôn kia sao lại bỏ. Bà thở dài ko biết làm như thế nào. Có 5 đứa con gái, đứa nào bà cũng lo cũng thương, nhưng bây giờ ai cũng có 1 cuộc sống riêng của mình, và như tình chị em đã xức mẽ. Làm Mẹ ai mà ko buồn khi thấy chị em ko còn thân nhau như trước.

~~*~~

-Cô Ngân Nghi, mời cô vào phòng hợp với cổ đông. (1 nhân viên đến gần Ngân Nghi nói cho cô biết)

N.Nghi ngạc nhiên là tại sao cô phải vào hợp, cô đâu bao giờ vào hợp hồi nào đâu. Sao lại kêu cô chứ.
Vừa đi cô vừa suy nghĩ và cũng hồi hợp nữa, ko biết là sẽ như thế nào. Vào phòng hợp thì đa số là đàn ông, cũng có 2,3 người đàn bà nữa. Mọi cặp mắt nhìn cô làm cho cô thấy rung, Cường ngồi ở giữa cho nên anh lên tiếng:
-Đây là thư ký riêng của tôi. (nói xong nhìn wa N.Nghi nháy mắt với cô 1 cái)

Như hiểu ý Cường, cô chào mọi người và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Cuộc hợp diễn ra ko dài như Ngân Nghi nghĩ, cho đến khi mọi người trong phòng hợp ra ngoài. Chỉ còn Cường và N.Nghi, N.Nghi nhìn Cường như ra câu hỏi. Hiểu ý N.Nghi, Cường nói:
-Xin lỗi là ko có nói cho em biết trước để cho em chuẩn bị, nhưng vì chưa có câu trả lời của em. Với lại hôm nay có cuộc hợp wan trọng mà ko có thư ký kế bên thì cũng ko hay cho lắm, cho nên...

-Cho nên anh mời 1 người ra ngoài để kêu em vô thay thế.

-Em giận anh hả?

-Ko giận, nhưng rất giận.

-Anh cũng biết là em sẽ giận, nhưng vì hết cách rồi. Coi như là em giúp anh đi.

-Giúp Giám đốc à, đc mà. Vì là nhân viên, ai lại ko muốn đc lên chức cho nên tôi sẽ làm thư ký cho giám đốc.

Cường nhăn mặt nói:
-em nói như vậy là em còn đang giận, nói với em là đừng có gọi anh là giám đốc sao lại ko nghe chứ?

-dạ, giám đốc. Từ nay sẽ gọi giám đốc bằng anh đc chứ.

Biết N.Nghi cũng đang đùa với mình cho nên Cường kéo Ngân Nghi vào lòng. Nhưng Ngân Nghi ko cho, cô đẩy Cường ra.
-Ghét anh wa', ko nói tiếng nào hết.

-Ghét hay thương đây? Cũng đâu gì đâu, coi như là em làm cho chồng em đi.

-Ai chịu làm vợ anh chứ?

-Vậy chứ anh nhìn lầm hả?

-Anh... anh nói nhìn lầm gì chứ?

Kéo cô vào lòng, Cường nói:
-Ko lầm, nhưng mà rất hạnh phúc khi biết em và đc ở gần em mỗi ngày.

-Anh kỳ wa', từ lúc biết tình cảm anh dành cho em, anh làm cho em hồ đồ rồi.

*còn tiếp!!!

-Sao anh lại làm em hồ đồ chứ?

-Anh nghĩ coi, tự nhiên lại wen anh như vậy. Người ta sẽ nghĩ em thương anh vì anh là 1 giám đốc.

Cường nhìn Ngân Nghi 1 ánh mắt nồng nàn:
-Vậy thì em có như vậy ko?

Ngân Nghi vội vã lắc đầu:
-Ko đâu, em sẽ ko làm như vậy dù là người đó là tỷ phú đi nữa.

-Nếu vậy thì em đâu cần phải sợ.

-Nhưng em lại ngại wa', vì anh lại ko chịu chị Hân, trong khi đó thì lại wen em...nếu như...

Cường lấy tay để lên môi N.Nghi:
-Ko có nếu gì hết, nếu thật sự 2 chúng ta iu nhau thì dù gì nữa cũng đứng vững nỗi mà.

-Nhưng em sợ...

-Sao em lại sợ?

Ngân Nghi định nói thì lại có tiếng gõ cửa, sực nhớ lại là nãy giờ ở trong phòng hợp nói chuyện với Cường. Thiệt ko hiểu nỗi sao cô lại có thể quên nữa, đang suy nghĩ thì nghe tiếng Cường nói:
-Vào đi.

1 cô nhân viên mở cửa nói:
-Giám đốc có đt.

-Đc, tôi sẽ bắt ngay. (Quay wa Ngân Nghi) Em đi làm việc tiếp của mình đi, chiều anh sẽ dẫn em đi ăn.

Cường và N.Nghi đi ngang wa cô nhân viên, thì họ ko thấy cô nhân viên đó chau mày và chề môi ra. Nói nhỏ với mình:
-Đúng là trèo cao wa'.

Nói xong cô cũng đi ra làm việc của mình.

-Cường à, mẹ có chuyện nói với con.
Bà Trần đi vào phòng Cường nói.

Quay lại bàn làm việc của mình, Cường nhìn mẹ mình hỏi:
-Mẹ muốn hỏi con gì?

-Mẹ nghe nói là con đang wen cô thư ký nào đó phải ko? Có phải vì cô thư ký đó mà con ko chịu đính hôn với Ngọc Hân ko?

-Mẹ à, ko phải như vậy đâu. Thật tình là con ko có cảm tình gì với hân ngoài ra tình cảm bạn bè.

-Vậy con thương cô thư ký nào đó thật sao?

-Đúng vậy!

-Con... mẹ hết nói nỗi con, lỡ như bác Châu biết đc chắc buồn lắm.

-Nhưng còn hơn là lừa dối họ, mẹ à, mẹ phải vui chứ. Con gặp đc người con đc người con đang tìm thì mẹ phải chúc phúc con chứ.

-Mẹ thì ko gì, nhưng chỉ sợ là người con gái đó làm cho con ko nhìn đúng đc thôi.

-Ko phải như mẹ nghĩ đâu, thật ra mẹ cũng biết cô ta mà.

-Mẹ biết à? Ai vậy?

-Là Ngân Nghi đó, con của bác Trần. Mẹ ko nhớ sao?

Bà Nghĩa nhìn con trai mình suy nghĩ, ko thấy mẹ mình lên tiếng. Cường hỏi:
-Mẹ suy nghĩ gì vậy?

-Mẹ nghĩ là con wen Ngân Nghi cũng tốt, nhưng con Hân có biết ko?

-Dạ ko.

-Ko phải là con Hân cũng biết Ngân Nghi đó sao?

-Dạ 2 người đó biết, nhưng mà Hân ko biết con iu Ngân Nghi, với lại Ngân Nghi cũng đâu biết đâu mẹ. Cho nên ko có lỗi ở ai hết, mẹ đừng lo wa'.

-Mẹ chỉ ko muốn khi con Hân biết đc rồi nó sẽ buồn thêm.

-Dạ con biết rồi mẹ.

-Hôm nào con dẫn bạn gái con về nhà chơi.

-Dạ.

-Thôi Mẹ ko phiền con nữa, con làm việc đi rồi đi ngủ sớm.

-Dạ.

-Dạo này trong công ty chắc bận rộn lắm hả?

-Dạ cũng ko gì mẹ, nhưng con có Ba giúp đỡ 1 tay rồi.

-Vậy thì tốt, thôi mẹ đi ngủ. Con cũng ngủ sớm đi.

-Dạ.

Bà Nghĩa đi ra phòng đón cửa lại, thì lúc đó đt Cường reo. Đang nghĩ tới N.Nghi thì cô lại gọi. Bắt đt lên, giọng Cường như mệt mỏi:
-em hả? giờ này sao em chưa ngủ?

Giọng N.Nghi có vẻ giận:
-Vậy thì anh ko muốn nói chuyện với em phải ko?

-Ý, ko phải vậy đâu. Anh đang nghĩ về em thì em lại gọi anh.

-Vậy à?

-Uhuh. Em biết mới hồi nãy anh nói chuyện với ai k o

-Ai?

-Mẹ anh đó.

-Mẹ anh?

-Uh, mẹ anh hỏi về em. Anh có nói cho mẹ anh biết tình cảm của 2 đứa mình.

-Mẹ anh ko ghét em chứ?

-Sao lại ghét em?

-Vì em nghĩ chắc mẹ anh thích chị Hân nhìu hơn.

-Em đừng nghĩ vậy, mẹ anh tuy cũng đã biết Hân nhìu, nhưng khi anh iu ai và biết đc anh đã iu em thì mẹ anh chấp nhận và đồng ý. Em đừng lo wa' hay suy nghĩ nhìu.

-Vậy thì em yên tâm rồi.

-Mẹ anh kêu anh hôm nào dẫn em tới nhà chơi. Em nghĩ sao?

-Em nghĩ chuyện đó thì cũng sẽ có, nhưng anh hãy cho em thời gian đc ko?

-Đc mà, anh hiểu. Anh ko bắt buộc em đâu.

-Cám ơn anh.

-Em đi ngủ sớm đi, mai còn có cuộ hợp nữa.

-Vậy sao anh ko đi ngủ sớm.

-Anh còn phải coi mấy cuộc hợp đồng để chuẩn bị cho cuộc hợp ngày mai.

-Vậy thì em ko làm phiền anh nữa, anh làm mau đi còn đi ngủ sớm.

-em ngủ ngon nhe, chúc em mơ thấy anh.

-hihi, anh cũng vậy.

-bye anh.

-chờ đã N.Nghi.

-Gì vậy anh?

-Em chưa hôn anh.

-hihi, sao hôn anh đc đây. Ko nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đó nhe.

-Vậy thì anh cho em thiếu đó.

-Anh ngủ ngon.

-Bye em.

~~*~~

*Camellia*
03-10-2006, 07:40 PM
:D đọc tí, P đọc hông nổi thì máng vốn N đó nha, hihi, giỡn thôi, post tiếp nha cô nương tui :huglove:

deadbluerose
04-10-2006, 10:09 AM
uh tiếp đi . MÀ bạn viết ngắn lại rồi làm thành nhiều đoạn dc không . Bạn viết nhiều qua , đọc hơi mỏi mắt chút

lilazngrl17
04-10-2006, 05:40 PM
Đang đi phố với Cường thì N.Nghi thấy Phương Nghi đứng trước 1 cửa tiệm quần áo. N.Nghi chạy lại Phương Nghi vui vẻ chào:
-Ko ngờ gặp chị ở đây, dạo này chị khoẻ ko?

-Em dạo này chắc ko nhớ nhà phải ko? về thăm 1 lần cũng ko thấy.

-Thật tình dạo này em hơi bận. (Lúc đó thấy Cường đang đi tới N.Nghi)

Phương Nghi nhếch môi nói:
-Ko biết em bận về chuyện gì, hay là lo đi chơi mãi mà quên gia đình luôn.

-Em...

Đúng lúc đó có 1 người con trai đi ra vui vẻ nhìn Phương Nghi, P.Nghi miễn cưỡng giới thiệu:
-Đây là N.Nghi em gái của em, còn đây là Cường, bạn trai của nó.

Nhìn em gái mình và Cường, P.Nghi nói:
-Đây là bạn trai chị, Thế Khang.

Ngân Nghi lễ phép chào:
-Chào anh, ko ngờ hôm nay có dịp gặp đc anh.

Cường cũng bắt tay làm wen, ko muốn phiền chị mình cho nên N.Nghi chào 2 người và đi hướng khác.

Thấy nãy giờ Cường ko nói chuyện, N.Nghi nhìn wa hỏi:
-Sao nãy giờ anh ko lên tiếng hả? Anh đang suy nghĩ gì nhỉ?

-Ko gì, mà N.Nghi nè. Thường ngày chị của em nói chuyện với em vậy sao?

-Ý anh là sao?

-Là chị của em ko có thân mật với em đó.

-Em cũng ko biết nữa, từ khi đi du học về là Thương Nghi và Phương Nghi như vậy đó. Lúc đầu chị Phương Nghi đâu có như vậy, rồi tự nhiên chỉ lại giống chị Thương Nghi, ko còn thân mật với em như trước nữa.

-Em ko tìm lý do sao?

-Em có tìm chứ, về phần chị Thương Nghi thì chỉ ghen với em, vì anh rễ lại nhìu lần hỏi về em.
Sau đó N.Nghi kể đầu đuôi câu chuyện cho Cường biết, nghe xong Cường cũng hiểu đc là vì sao bấy lâu nay Gia Thông cũng thường hỏi thăm N.Nghi. Và tại sao N.Nghi dọn ra, nhưng về phần P.Nghi thì sao? chẳng lẽ cô ta cũng ghen sao? Mà ghen chuyện gì?

Cường định hỏi, nhưng thấy khuôn mặt người iu mình ko đc vui cho nên anh ko muốn hỏi nữa để cho N.Nghi buồn. Cường hiểu rõ tính tình N.Nghi, tuy cô hơi yếu đuối, nhưng rất có bản lãnh và chịu đựng mà ko nói. Cũng mai cô còn có 2 người em biết và hiểu cho cô, đúng là đâu phải chị em nào mà ko có chuyện đâu.

Nắm tay N.Nghi vào cửa tiệm quần áo, Cường thấy có chiếc áo dễ thương hợp với cô. Cho nên mua mà tặng N.Nghi, N.Nghi thích lắm và màu áo cũng hợp với làn da mình.

~~*~~

Chủ Nhật này ông bà Trần mời Cường đến nhà để có 1 buổi ăn gia đình chung với nhau. N.Nghi về nhà giúp dì 2 và Quyên Nghi và Hương Nghi phụ trước khi Cường đến, về nhà Ngân Nghi mới biết Phương Nghi đã đi du lịch chơi 1 tháng. Ngân Nghi ko ngờ Phương Nghi chịu đi chơi với anh chàng mà chị mình mới wen. Vậy còn người kia thì sao? Ngân Nghi ko biết, mà cũng ko muốn hỏi tới, sợ là chị mình sẽ hiểu lầm. Thà coi như ko biết còn hơn là biết.

Lâu rồi cô ko về nhà, hôm nay về nhà cô thấy nhớ nhà và nhớ người nhà ghê.

Ngân Nghi, Quyên Nghi, và Hương Nghi đang vui vẻ giúp dì 2 chuẩn bị đồ ăn. Thì sau lưng họ nghe giọng của Thương Nghi nói:
-Sau rủ nhau xuống dưới đây hết mà ko ở trên lo tiếp khách.

Quyên Nghi nói:
-Đâu có ai ngoài ra anh Cường thôi, dù sao anh Cường cũng như người trong gia đình thì ko ngần ngại gì cả.

Hương Nghi gật đầu đồng ý:
-Em cũng thấy chị Quyên Nghi nói cũng đúng lắm.

Thương Nghi liếc 3 đứa 1 cái nói:
-Nói mà ko nghe, cứ lý luận ko à.

Quyên Nghi ko chịu thua:
-Tụi em ko phải là lý luận gì, nhưng thật sự là như vậy mà. Chị hồi đó đâu có vậy đâu, chị đâu cần phải bận tâm.

-Đc, lúc tôi bận tâm thì lại ko muốn, còn lúc tôi ko bận tâm thì lại nói này nói nọ.

Hương Nghi tức wa' nói:
-Vì chị lo ko đúng lúc đúng chỗ thôi.

Thương Nghi giận ko thèm nói, cô bỏ đi lên nhà. Tánh tình Thương Nghi ko ai còn chịu nỗi cô nữa, lúc đầu thì còn thông cảm và hiểu cô, nhưng dần dần cô đi wa' chớn thì ko còn nói đc gì nữa.

Món ăn đã đc dọn ra, mọi người đều ngồi vào bàn ăn nói chuyện vui vẻ. Ông bà Trần cũng vui vì đc buổi cơm gia đình, bà Trần lên tiếng:
-Hôm nay mẹ vui lắm, lâu rồi gia đình mình ko có buổi cơm vui như vậy.

Ông Trần gật đầu đồng ý:
-Mẹ con nói đúng đó, lâu rồi nhà mình mới có bữa cơm đông đủ như vậy.

Quyên Nghi nói:
-Ba Mẹ à, tụi con ai ai cũng lớn rồi, đâu ở đc lâu với Ba Mẹ đâu. Dù sao Ba mẹ cũng nên hưởng già mà.

Hương Nghi tiếp lời:
-Lúc đó Ba Mẹ chỉ cần ngồi mà chơi với cháu Ngoại thôi.
Nói xong Hương Nghi nháy mắt với Thương Nghi và Ngân Nghi.

Ông Trần vui vẻ gật đầu:
-con nói rất đúng (nhìn wa Gia Thông và Thương Nghi hỏi) Chừng nào 2 tụi con cho Ba Mẹ đứa cháu đây.

Thương Nghi nói mà khuôn mặt đăm ra:
-Người ta có muốn có con với con đâu mà có.

Bà Trần ngạc nhiên hỏi:
-Sao kỳ vậy? Chẳng lẽ tụi con định ko có con sao.

Gia thông e dè nói:
-Tụi con vì có nhìu công chuyện wa' để lo, cho nên tụi con định chừng nào có thời gian mới định có con.

-Nhưng con cũng nên có 1 đứa, 2 đứa lớn rồi, đã cưới nhau rồi, cho nên có con cũng vui lắm.

Thương Nghi xen vào nói:
-Vui thì ocn ko thấy, nhưng chỉ thấy toàn là lén lúc ko à.

Ông Trần nhìn Thương Nghi hỏi:
-Con nói ai lén lúc hả?

Thương Nghi nhúng vai:
-Ko ai cả, ai làm thì người đó tự biết.
Nói xong cô nhìn chồng mình rồi nhìn Ngân Nghi.

Cường nãy giờ im lặng quan xét, anh thấy cách nói chuyện của Thương Nghi hơi đi wa'. Làm chị ko biết suy nghĩ cho em mình 1 chút, mà lại ghen lầm mà cũng ko biết nghĩ tới nữa.

Cường gấp đồ ăn để vào chén N.Nghi, nãy giờ cô cứ im lặng cho mọi người nói. Cường nhìn ông bà Trần hỏi:
-Dạo này chắc 2 bác cũng bận rộn cho công ty lắm hả? Theo con biết thì 2 bác đang có những cuộc làm ăn lớn với những công ty khác.

Ông Trần vui vẻ nói:
-Đúng vậy, dạo này công ty bác có rất nhìu chuyến làm ăn rất tốt. Bác cũng bận rộn 1 chút, nhưng vì có Gia Thông giúp đỡ cho nên bác cũng an tâm.

Cường nhìn Gia Thông vui vẻ nói:
-Vậy là anh có cơ hội để tiếng xa hơn rồi, nhìu cơ hội học hỏi và tham khảo hơn.

Gia Thông nhìn Cường vui vẻ trả lời:
-Cũng ko hơn gì chú em đâu, nghe đâu công ty của chú em cũng có những làm ăn lớn mà.

-Cũng ko có gì nhìu, nhưng cũng tạm đc để bảo tồn cho công ty sau này.

-Vậy thì chúc Cường làm ăn thành đạt đó.

-Anh cũng vậy.

Gia Thông gấp đồ ăn để vào chén Thương Nghi, lo lắng nói:
-Nãy giờ anh ko thấy em ăn gì nhìu, em nên ăn nhìu 1 chút đi.

Thương Nghi định nói gì đó, nhưng cô lại thôi. Thấy vẻ ân cần của anh cũng đã làm cho cơn giận của cô dịu xuống.

Buổi ăn tối ai cũng vui vẻ nói chuyện, chỉ có N.Nghi là ko nói gì nhìu, vì sợ nói ra Thương Nghi sẽ làm khó cô, ngồi gần Cường mà cô cảm thấy lo lo. Ko hiểu sao ăn cơm ở nhà mà cô lại có cảm giác khó khăn như thế.

~~*~~

*Camellia*
04-10-2006, 10:56 PM
Trung Thu vui vẻ :) các bạn trong box truyện (http://www.hoahoctro.com/4rum/showthread.php?t=166602)

muahexanh_2006
05-10-2006, 04:42 AM
Còn nữa ko vậy bạn? còn thì post lẹ lên nhé, mọi người đơi., chuyện hay quá mà, hồi hộp ghê, nhanh nhé

deadbluerose
05-10-2006, 01:24 PM
tiếp đi , đang hay muh

lilazngrl17
05-10-2006, 06:12 PM
6 tháng sau...

Ngân Nghi đang vui vẻ nói chuyện với Cường trong văn phòng, thì họ nghe tiếng gõ cửa. 2 người nhìn ra, Cường gọi:
-Vào đi.

Cánh cửa mở thì người bước vô là Ngọc Hân, và 1 người đi bên cô cũng là 1 người con gái. Hân vui vẻ cười nói:
-Chào anh, ko ngờ mình lâu wa' ko gặp.

Tuy hơi ngạc nhiên là Hân về nước mà ko hay, nhưng Cường bình tĩnh đáp lại:
-Đúng vậy, về mà Hân ko cho hay biết gì.

Hân cười lớn:
-Đâu cần phải vậy đâu, biết anh bận rộn với lại anh khi rãnh thì anh cũng đâu có thời gian cho riêng mình cho nên Hân đâu dám làm phiền. Quên nữa, để em giới thiệu bạn em cho anh biết. Đây là Mỹ Châu, bạn của em.

Cường bắt tay Mỹ Châu:
-Hân hạnh biết cô.

Mỹ Châu ko kém:
-Chào anh, hân hạnh đc gặp anh hôm nay. Đã nghe Hân nói về anh rất nhìu, nay có cơ hội gặp mặt thì quả là vinh dự.

-Cô nói hơi wa'.

Châu nhìn Hân hỏi:
-Chắc ko nói wa' chứ?

Hân lắc đầu nói nhỏ:
-Chắc ko đâu.

Nãy giờ mọi người nói chuyện mà Ngân Nghi giống như là ko có trong phòng, ko hiểu sao Hân nãy giờ thấy cô mà làm như ko thấy. Cường nhìn Ngân Nghi thấy ánh mắt của cô nhìn anh rồi lại nhìn Hân, anh cũng nghĩ đc N.Nghi đang nghĩ gì. Anh lại nắm tay N.Nghi nói:
-Chắc Hân còn nhớ N.Nghi chứ? Đây là bạn gái của anh.

Khuôn mặt Hân hơi khó chịu 1 tí, nhưng vẫn giữ vui vẻ.
-Nhớ chứ, N.Nghi là 1 người bạn 1 thời của Hân mà. Nghe công ty nói là 2 người chuẩn bị đính hôn hả?

Cường trả lời:
-Đúng vậy, tốt wa', em về thì có thể dự lễ đính hôn của anh và N.Nghi.

Nhếch môi 1 cái, Hân nói:
-Hân hạnh nhỉ.

Cường và N.Nghi thấy cử chỉ đó của Hân, nhưng ko nói gì. Trong lòng Ngân Nghi cảm thấy khó chịu và cảm thấy chuyện tình cô ko dễ như cô đã từng nghĩ.

Thấy Hân chuẩn bị nói gì thêm, Mỹ Châu xen vào:
-Tụi em chỉ đến đây thăm anh thôi, nếu có dịp tụi em sẽ mời anh đi chơi với tụi em.

Nhìn wa N.Nghi, Mỹ Châu ko quên để lại cái nhìn. Rồi cô và Hân ra về.

Họ về rồi mà tâm trạng của N.Nghi ko đc ổn, Cường đi tới kéo cô wa bên ghế ngồi.
-Em suy nghĩ gì vậy?

N.Nghi nhìn Cường hỏi:
-Anh sẽ ko bỏ em chứ?

-Sao em lại hỏi anh vậy hả?

-Anh...em cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra cho 2 đứa mình, nhưng em ko biết đc là chuyện gì. Em... mà anh sẽ ko bỏ em chứ?

Kéo N.Nghi vào lòng, Cường nói:
-Đừng nghĩ gì hết, anh hiểu đc tại sao em lo lắng.

Ngân Nghi đẩy Cường ra nhìn anh, như hiểu cái nhìn của cô, Cường nói:
-Có phải em lo lắng là anh sẽ trở lại với Hân ko? Nói thiệt ovi8' em là anh sẽ ko đâu, vì với Hân anh chỉ có tình bạn mà thôi, từ khi iu em rồi anh chỉ có em thôi.

-Anh nói thiệt chứ?

-Em ko tin anh hả?

N.Nghi lắc đầu:
-Ko phải là em ko tin anh, nhưng em chỉ muốn đc nghe anh nói ra thôi. Em lo lắm, từ nãy giờ gặp chị Hân, em cảm thấy chị ta ko còn thích em như trước nữa. Em...

Kéo N.Nghi vào lòng, chấn an cô:
-Em đừng lo wa' sẽ ko tốt đâu, hãy tin anh và đừng nghĩ nhìu wa'. Đc chứ? Em hứa với anh đi đc ko?

N.Nghi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn ko yên.

~~*~~

Vừa đi ra công ty, Mỹ Châu và Hân nói chuyện luyên miên. Hân nói:
-Châu thấy rồi đó, ko hiểu sao anh Cường lại thương Ngân Nghi như vậy. Tại sao chứ? Hân ko muốn anh Cường là của ai hết chỉ ngoài của Hân thôi.

Mỹ Châu suy nghĩ rồi nhìn Hân hỏi:
-Hân thương anh Cường lắm sao?

-Hỏi nghe lạ thế, ko thương thì Hân ko nghe tin anh CƯờng chuẩn bị đính hôn với Ngân Nghi mà bay về đây đâu.

-Nhưng nếu thương người ta mà người ta ko thương mình lại thì làm sao bền đc.

-Hân ko cần biết, chỉ cần có đc Cường bên cạnh là đc rồi.

-đúng là 1 tình iu đơn phương hơi đi wa'.

Hân nói với giọng buồn, như tâm sự:
-Từ lúc nghe anh Cường giới thiệu Ngân Nghi là người sắp đính hôn, tim Hân cứ đập thiệt là mạnh. Tưởng đâu là Hân ko còn chịu nổi nữa mà la Ngân Nghi 1 trận. Sao ảnh tàn nhẫn vậy? Ko để ý tới Hân 1 lần, dù chỉ 1 lần thôi.

-Đúng là điên thiệt rồi.

-Ừ, người ta iu thì điên đó. Mà Châu nói là Châu sẽ giúp Hân dành lại anh Cường mà, bây giờ lại còn ở đó mà mắng Hân nữa.

-Vậy cô nương muốn dành ông Cường lại lắm à.

-Vậy đc thôi.

Hân nhướng mắt lên hỏi:
-Làm thế nào để đc đây.

-Đùng lo, còn nhìu thời gian mà, mình cứ đi từng bước từng bước 1 là Cường sẽ là của Hân.

Hân vui vẻ cười, trong ý nghĩ sẽ dành Cường lại đc thì dù là chuyện gì đi nữa thì cô cũng làm.

~~*~~

2 tuần nay Hân cứ tới công ty Cường ngồi chơi, chờ anh lúc anh vào phòng hợp. Ngân Nghi rất khó chịu nhưng cũng ko nói đc gì. Hân ko nghĩ đến cảm giác của cô mà còn coi như là ko có cô trước mặt. N.Nghi nhìu khi ko còn chịu nỗi nữa, cô muốn hét, cô muốn làm 1 chuyện gì đó mà cô làm ko đc. Cô phải chịu đứng với những chuyện mà Hân đòi hỏi Cường hơi wa'. Còn Cường thì đối với anh cũng hiểu ý Hân, mà sao anh ta cứ chìu Hân chứ? N.Nghi ko hiểu nỗi, có đôi khi N.Nghi để mặt wa 1 bên coi như là ko thấy.

Cuộc hợp đã xong, và mọi người đi ra ngoài. Cường và N.Nghi đi sau cuối, tưởng đâu khi đi ra thì sẽ thấy mặt Hân, nhưng lại ko có Hân. N.Nghi thở dài, nếu mà tiếp tục như thế ko biết cô chịu nỗi ko. Cường quay lại nói với cô:
-Hôm nay tan sở thì anh đưa em đi ăn chịu ko ?

N.Nghi cười gật đầu.

Cường nắm tay cô nói:
-Thôi mình đi làm việc tiếp làm xong thì anh sẽ dẫn em đi ăn.

Đang đi thì lại thấy Hân xuất hiện, Ngân Nghi khựng lại. Cường tròn tay wa Ngân Nghi, đi tới Hân:
-Hôm nay Hân có chuyện gì à?

-Ko, mọi hôm Hân cũng đến đây thôi.

-Vậy Hân cần gì hả?

-Nếu Hân cần việc gì thì anh Cường có thể nào giúp đc ko?

-Hân cứ nói đi, nếu đc anh sẽ giúp. Còn ko thì...

-Nhưng anh làm đc mà.

-Anh?

-Đúng vậy. (nhìn wa Ngân Nghi 1 cái, Hân nhìn lại Cường nói) Hôm nay em ăn cơm 1 mình, cho nên em muốn rũ anh đi ăn cơm chung.

-Anh chiều nay phải dẫn Ngân Nghi đi ăn rồi, sao em ko về ăn cơm với gia đình đi.

-Tưởng đâu anh giúp đc mà anh nói vậy thì thôi. (nói xong Hân đi 1 mạch ra ngoài)

Ngân Nghi nhìn Cường, như thấy anh tiếc rẽ Hân vậy. Ko nói ra, nhưng lòng N.Nghi buồn lắm. cường xiếc tay người iu mình nói:
-Em ko đc nghĩ bậy à nha. Chiều nay anh sẽ dẫn em đi ăn như anh đã hứa.

Ngân Nghi ko nói gì hết. Cường năm tay cô nói:
-Thôi mình đi làm việc, rồi mình đi ăn. Anh có chuyện muốn nói với em.

Đi trong vòng tay Cường mà lòng Ngân Nghi cảm thấy buồn da diết, cô phải làm gì đây. Sự kiên nhẫn của cô ko còn nhìu nữa.

~~*~~

thuyyen_love_thieulam_
06-10-2006, 04:59 AM
còn ko zay bạn???????????????????????

deadbluerose
06-10-2006, 01:13 PM
uh còn thì viết típ luôn đi. CHờ met65 quá

lilazngrl17
06-10-2006, 03:09 PM
-Chị Quyên Nghi à, chị có trên đó ko hả?
Hương Nghi chạy nhanh lên lầu.

Nghe tiếng Hương Nghi gọi tên mình, Quyên Nghi đi nhanh ra mở cửa. Ra hành lang hỏi Hương Nghi:
-Làm gì mà em chạy dữ vậy?

-Em...(vừa nói Hương Nghi cố gắng thở) Em... nãy em thấy chị Ngọc Hân đi với anh Cường.

-rồi sao nữa?

-em ko biết, em định đi theo. Nhưng sợ họ thấy.

-Vậy em thấy họ đi đâu?

-Hình như vào quán nào đó ăn.

Quyên Nghi suy nghĩ 1 lúc rồi hỏi:
-Chị Ngân Nghi biết chuyện này ko?

Hương Nghi lắc đầu:
-Em nghĩ là ko, vì dạo này em thấy chị Ngân Nghi có vẻ buồn lắm. Hình như chị ta ít nói và lo làm việc nhìu hơn.

-Như vậy mà anh Cường ko wan tâm cho chị sao?

-Em ko biết, hình như từ khi chị Hân về ngày nào em cũng thấy chị Ngân Nghi buồn cả. Có lúc em thấy...

-Em thấy gì hả?

-Em thấy chị mình ko 1 mình nữa.

Quyên Nghi thở dài:
-Theo chị đoán đúng lắm mà, chị Ngọc Hân có vẻ hiền và nhu mì. Nhưng về phần chuyện này thì chỉ ko nhìn tới ai mà cứ như là có anh CƯờng mà thôi.

Hương Nghi hỏi gấp:
-Vậy chị nghĩ anh CƯờng có biết chuyện này ko?

-Chị nghĩ là có, cho dù là người ngu cỡ nào cũng hiểu đc những gì chị Hân làm mà.

-Vậy sao anh Cường con đi với chị Hân?

-Điều này chị ko rõ cho lắm.

-Em thấy anh Cường kỳ wa', đã wen với chị mình mà còn đi đây đi đó với chị Hân nữa.

-Chị ko biết, mong là những gì chị nghĩ điều ko đúng.

-Chị nghĩ gì vậy?

Quyên Nghi gạt tay wa 1 bên:
-Cũng ko gì, từ từ rồi em sẽ thấy. Mà nè, em có đến chị Ngân Nghi dạo này ko?

-Em cũng có đến, nhưng mà phần nhìu thì ko thấy chị Ngân Nghi có ở nhà.

-Vậy chỉ đi đâu?

-Em cũng ko biết nữa.

Đứng suy nghĩ 1 hồi Quyên Nghi quyết định:
-Thôi mình lại chị Ngân Nghi coi chỉ có ở nhà ko?

-Em mới từ đó về đó, cho nên trên đường lại thấy anh Cường và chị Hân.

-Có chuyện đó à?!

Hương Nghi nói như khóc:
-Sao tình cảm kỳ thế? Cứ như vậy hoài em cảm thấy khó chịu cho chị Ngân Nghi wa' à.

Quyên Nghi nói nhỏ nhẹ:
-Em lớn rồi, thì từ từ cũng nên biết, tuy tình cảm cũng đẹp, nhưng lại khó mà tiến chuyển xa hơn nếu có người thứ 3 xen vào.

Hương NGhi định nói thì nghe tiếng Thương Nghi dưới lầu:
-Ủa, sao mọi người đâu hết rồi.

Quyên Nghi và Hương Nghi đi xuống, Thương Nghi thấy 2 em mình hỏi:
-2 em ở nhà 1 mình sao? Ba Mẹ đâu rồi?

Quyên Nghi trả lời:
-Ba Mẹ hình như đi thăm ai rồi, tụi em ở nhà với dì 2.

-Vậy à?

Hương Nghi hỏi chị 2 mình:
-Có gì ko chị 2?

-ồ ko, chỉ ở bên kia buồn wa' cho nên chị về thăm nhà thôi.

Hương Nghi ko thấy Gia Thông nên hỏi:
-Anh 2 ko có đi với chị à?

-Ãnh đưa chị đến đây rồi đi hợp rồi.

-Sao hợp giờ này hả?

-Chị đâu biết, nghe nói là có 1 công ty nào đó muốn làm ăn với công ty ãnh. 2 em ko đi chơi sao?

Quyên Nghi trả lời dùm Hương Nghi:
-Tụi em cũng ko biết đi đâu nữa, hôm wa chị Phương Nghi đi du lịch về có nói là hôm nay sẽ mua gì đó cho tụi em ăn. Cho nên ở nhà chờ.

-Vậy Phương Nghi đâu rồi?

Mới nhắc thì Phương Nghi về tới. Hương Nghi chỉ ra ngoài:
-Chỉ mới về kìa.

Nhìn ra ngoài thấy Phương Nghi đi với những thứ trên tay. Phương Nghi đi vô vui vẻ nói:
-Sao hôm nay đống thế? Chị mới mua đồ ăn về nè.

Hương Nghi vỗ tay:
-Có đồ ăn rồi, vui wa'.

Thương Nghi nhìn em út mình mắng iu:
-Lớn rồi như là con nít vậy.

-Em còn là con nít mà, vì em là út nhất nhà.

Đồ ăn dọn ra trên bàn, Phương Nghi kêu mọi người lại ăn. Nghe tiếng chuông reo, dì 2 ra mở cửa thì Ngân Nghi vô nhà. Ngân Nghi hơi khựng lại khi thấy có Thương Nghi và Phương Nghi ở nhà, Quyên Nghi vui vẻ lại nắm tay chị mình vào bàn ăn. Ngân Nghi ko biết nói gì ngoài lời chào khách sáo. Bữa ăn diễn ra hơi trầm lặng 1 chút, sau khi nghe Hương Nghi nói:
-Ko ngờ hôm nay 5 chị em của mình lại ngồi đây mà ăn uống. Em tưởng đâu là sẽ ko còn có bữa nă như vậy nữa chứ.

Phương Nghi mắng iu em mình:
-em chỉ có tài mà nói lung tung thôi.

Hương Nghi ko thua nói tiếp:
-Thiệt mà, nói cho mấy chị biết nhe. Nhà này mấy tháng trước ko như vậy đâu. Lúc nào cũng có những khuôn mặt ủ rủ hết à. Bây giờ ngồi đây ăn với mấy chị em vui lắm.

Quyên Nghi nhìn Thương Nghi và Phương Nghi hỏi:
-2 chị sẽ ko vì chuyện gì mà làm vỡ tình chị em mình chứ? Dẫu sao em nghĩ có nhìu chuyện hiểu lầm, nhưng ko vì vậy mà chúng ta ko còn gần gũi như lúc trước phải ko?

Ngân Nghi giờ mới lên tiếng, cô cười và nói:
-Đúng vậy đó, ko có chuyện gì mà làm thay đổi tình chị em mình.
Nói xong Ngân Nghi xoè tay ra để giữa bàn, và kế tiếp là Thương Nghi, Phương Nghi, Quyên Nghi, và Hương Nghi. Họ nắm tay nhau và nhìn wa ánh mắt như hiểu đc nỗi lòng và những gì khó khăn đã tan đi như mây khói. Bây giờ họ chỉ có nhau và cùng nhau chia sẽ thôi.

Buổi ăn diễn ra vui vẻ, cho đến khi ông bà Trần về mà ko ai hay biết. Chị em ngồi ăn mà lo nói chuyện, kể những chuyện vui vẻ, làm cho mọi người cười cho tới ôm bụng. Ông bà Trần vui vẻ thấy những đứa con mình đã hàn gắn lại tình cảm chị em, ko thể giấu đc tình cảm của người mẹ. Bà Trần bước tới bàn ôm vai Thương Nghi và Ngân Nghi nói:
-Cuối cùng thì các con cũng đã hiểu nhau rồi, Mẹ mừng lắm.

Thương Nghi nói:
-Mẹ à, cho dù chuyện gì đi nữa. Dẫu sao chị em con đã hiểu và bỏ wa mọi chuyện rồi. Dù có đôi lúc chúng con ko bày tỏ đc niềm iu thương.

Phương Nghi đồng ý:
-Đúng vậy đó, tụi con đã làm cho Ba Mẹ lo lắng wa' nhìu. Nhưng bây giờ tụi con đã hiểu nhau và sẽ cố gắng giúp đỡ lẫn nhau. Ba Mẹ đừng lo cho tụi con.

Ông Trần cảm động nhìn các con mình:
-Ba hạnh phúc lắm vì các con đã lớn và cùng nhau mà giúp đỡ lẫn nhau. Như vậy mới là 1 mái ấm gia đình phải ko con.

5 chị em đều đứng lớn lại ôm Ba Mẹ mình, họ ko còn những chia cách hay nghi ngờ gì vương vấn với họ nữa. 5 chị em đã hiểu nhau và bỏ wa mọi chuyện hiểu lầm với nhau, wa chuyện này họ hiểu nhìu hơn tình chị em như thế nào, và thế nào là chị em iu thương nhau, cần có nhau.

~~*~~

Ngân Nghi đi tới Ba Mình hỏi:
-Ba à, con có thể nào về công ty của Ba làm việc đc ko?

Phương Nghi lo lắng hỏi:
-Em làm việc ko đc ở đó sao mà phải ề đây hả?

-Dạ ko, em chỉ muốn về giúp chị thôi. Dù sao ở ngoài em cũng đã học nhìu và bây giờ em có thể giúp Ba Mẹ và chị phát triển công ty mình lên.

bà Trần hỏi:
-Có phải con giận gì thằng Cường ko?

Ông Trần khuyên:
-con đừng vì giận hờn mà để công việc wa 1 bên, hãy cố gắng và đứng vững con gái. Còn về chuyện con về công ty thì lúc nào Ba Mẹ cũng hoan nghênh con.

-dạ, con cám ơn Ba mẹ.

Phương Nghi nói:
-Em lúc nào về công ty cũng đc, nhưng mà em phải có tinh thần mà làm việc đó. Cái đó là wan trọng nhất đấy.

-Dạ, em biết rồi chị 3.

Ngân Nghi thở dài, coi như cô làm 1 điều đúng. Dạo này cô ko còn tinh thần để mà làm việc nữa. Hân ngày nào cũng đến công ty dùng những cử chỉ và những lý do để Cường đi với cô, có nhìu khi Cường hiểu ý cô mà vẫn chìu Hân, làm cho cô buồn đến nỗi ko còn kiên nhẫn mà nhìn họ như vậy nữa. Đa số Cường đi với Hân nhìu hơn cô, trong khi đó cô là người iu của anh ta. Sao tình iu có lắm lúc ko hiểu đc? Lần này cô sẽ từ chức và về công ty Ba cô mà làm việc, mong là trong thời gian đó cô có thể nghĩ rõ ràng hơn.

~~*~~

bluedolphin06
06-10-2006, 05:48 PM
Thanks nhiều, cố gắng típ tục nhe!

lilazngrl17
07-10-2006, 03:19 PM
Đã 1 tuần nay Cường tìm Ngân Nghi nhưng ko có gặp cô, Cường hiểu đc tại sao Ngân Nghi tránh anh. Nhưng muốn 1 câu giải thích, 1 lần gặp mặt thì khó như anh đã nghĩ. Hôm nay Cường bỏ công việc trong công ty mà đến công ty ông Trần để mà có gởi gặp mặt cô. Nghe nói cô đi công tác cho Phương Nghi dùm, vì muốn tránh mặt anh, Ngân Nghi làm mọi cách để ko thấy anh.

Cường đến công ty tìm thì lại gặp Phương Nghi:
-Chị có thấy Ngân Nghi ko?

Biết tại sao Cường đến đây, Phương Nghi nói:
-Nó đang trong phòng hợp với Ba chị. Nếu muốn thì Cường vô phòng làm việc của nó mà ngồi chờ.

Nghe Phương Nghi nói vậy Cường đồng ý liền, nhưng anh ko quên quay lại dặn Phương Nghi là đừng nói cho Ngân Nghi biết anh đến đây tìm cô. Vì nếu biết Ngân Nghi sẽ tìm cách tránh mặt anh nữa.

Cường vào phòng Ngân Nghi ngồi chờ khoảng 15 phút thì Ngân Nghi vào. Ngân Nghi hơi khựng lại thấy Cường trong phòng mình, nhưng lấy lại bình tĩnh, Ngân Nghi nhìn lên hỏi:
-Giám Đốc đến đây có gì ko?

Cường hơi chua chát wa câu hỏi vừa rồi của Ngân Nghi, nhưng bình tĩnh lại để mà nói chuyện với cô.
-Em biết là dạo này anh muốn gặp em lắm ko? Từ khi biết em xin nghỉ việc ở công ty anh để về làm cho công ty Ba em thì anh cảm thấy mất mát nhìu lắm.

Ngân Nghi cười 1 cái:
-Giám Đốc đâu có mất mát gì đâu, tôi về công ty của Ba tôi làm việc thì cũng đâu phải là gì wa' đáng. Với lại Giám Đốc đã có thư ký mới rồi mà.

Biết Ngân Nghi ghen với Ngọc Hân, Cường khổ sở giải thích:
-Anh biết em đang giận anh, nhưng em hãy tin anh. Anh vẫn iu em và chỉ có em thôi.

Ngân Nghi nhìn lên Cường 1 cái rồi quay chỗ khác. Cường vẫn tiếp tục nói:
-Cho anh xin lỗi và em đừng giận anh nữa, anh biết đã làm cho em buồn và đã ko dứt khoát với Hân khi cô ta diện lý do này nọ để đi với anh.
Cường nói xong thì đi tới định ôm cô, nhưng Ngân Nghi nhanh chân cô thóa ra kịp. Vừa lúc đó thì chuông đt của Cường reo, Cường đành lấy máy để trả lời:
-a-lô...

-Anh Cường hả? (Tiếng Ngọc Hân yểu điệu) Sáng giờ anh đi đâu vậy? Nhìu công ty đang chờ cuộc hội đồng của anh nè, anh có thể nào về gấp đc ko?

-Tôi sẽ về khi chừng nào tôi làm xong việc, hãy để họ đợi tôi đi.

-Nhưng mà...
Cường gác máy ko thèm nói lời nào, tiếng chuông đt lại reo nữa. Nhưng lần này Cường tất máy luôn, Cường nhìn Ngân Nghi, trong khi cô quay mặt chỗ khác.

Thở dài Cường nói:
-Nếu như em thoải mái thì anh cũng sẽ cho về đây làm, nhưng em về đây làm với tâm trạng ko đc thoải mái thì anh nghĩ em cũng ko làm đc đâu.

-Cám ơn lo cho tôi, nhưng tôi ko sao đâu. Dẫu sao cũng cám ơn Giám Đốc lo lắng.

-Em ko nhớ anh sao? Ko có gì để nói với anh sao?

Ngân Nghi ko nói gì hết, vẫn quay mặt lại. Cường ko biết nói gì hơn, ko ngờ khi Ngân Nghi ghen lên lại còn hơn lúc Ngọc Hân giận anh. Cường đi tới Ngân Nghi ôm cô, nhưng Ngân Nghi cố gắng đẩy ra, nhưng ko đc, Cường đã ôm gọn người cô trong vòng tay mình.
-Em cứng đầu và bướng wa', nhưng ko hiểu tại sao anh vẫn iu em. Ngân Nghi, cho anh xin lỗi, anh sẽ ko làm cho em buồn nữa. Anh đã nghĩ sai rồi, anh ko thể ko có em đc.

Ngân Nghi nhìn lên định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng, Cường hỏi:
-Em có phải muốn nói gì với anh phải ko? Có phải em còn iu anh ko?

Ngân Nghi ko nói nhưng nước mắt cô đã chảy ra trên má, Cường biết là cô buồn lắm. Ôm cô vào lòng Cường dỗ dành:
-Em hãy khóc đi, anh biết em buồn lắm. Nhưng chỉ lần này thôi, anh sẽ ko làm cho em có cảm giác như vậy nữa đâu.

Đẩy cô ra, nhìn vào khuôn mặt cô, Cường hỏi:
-Em còn thương anh phải ko? Vẫn iu anh như ngày nào phải ko?

Ngân Nghi ôm Cường, cô cố gắng nói trong tiếng khóc:
-Em...em vẫn iu anh mà, nhưng em ko chịu nỗi khi thấy anh đi với chị Hân.

-Anh hiểu, anh hiểu.

-Ko, anh ko hiểu đâu, nếu anh hiểu thì anh sẽ ko làm vậy. Sự kiên nhẫn của em ko như anh nghĩ đâu, em vẫn là con người mà, biết ghen, biết giận. Nhưng anh nào hay biết.

-Anh xin lỗi, anh sẽ ko như vậy nữa đâu.

-Rồi thì sao chứ? chị Hân sẽ bỏ anh à? anh ko thấy chị ta muốn ở giữa 2 chúng ta sao?

-Ko đâu, anh sẽ nói rõ ra cho Hân hiểu.

-Em ko tin, nếu như anh nói cho chị ta hiểu, thì anh đã nói từ lâu rồi. Chứ ko cho tới giờ này.

-Vậy thì em muốn anh làm sao chứ?

-Ko làm sao cả, mạnh ai nấy lo, chuyện ai nấy làm. Wen ai thì cứ việc.

-Em nghĩ như vậy sẽ thoải mái hơn sao?

-Còn hơn là nhìn người mình iu đi với người con gái khác mỗi ngày.

-Hết nói nỗi em, anh cố gắng nói cho em hiểu nhưng sao em ko hiểu và thông cảm cho anh chứ?

-Anh đi đi, từ nay đừng tìm em nữa, hãy để thời gian cho anh và em biết rõ mình cần gì.

-Nhưng anh biết là anh cần em.

-Em ko biết, có thể bây giờ anh cần. Nhưng sau này thì chắc là ko đâu.

-em...

-Anh đừng nói gì nữa, anh hãy về đi.
Nói xong Ngân Nghi đi ra ngoài, ko muốn dính díu gì với Cường nữa. Trái tim cô như có lửa đốt vậy, gần anh cô thấy nhớ thấy thương, nhưng nghĩ tới Hân gần với anh ta thì Ngân Nghi ko thể nào mà chấp nhận đc. Hãy dể cho thời gian trả lời, và mọi việc sẽ đi theo tự nhiên.

Ngân Nghi đi công tác ở Đà Lạt 2 tuần sau, và sau đó đi wa Pháp 2 tuần nữa cho cuộc hợp cuối năm của công ty. Ko thôi là Phương Nghi đi những công việc này, nhưng vì Ngân Nghi muốn đi xa 1 thời gian để thoải mái đầu óc và biết đc là cô đang cần gì và muốn gì. Nhớ Cường đến da diết, nhưng Ngân Nghi tập cho mình cái tánh dửng dưng và mạnh mẽ. Vì N.Nghi biết đc Hân vẫn mỗi ngày bên anh và lo cho anh từng chút, tuy đã biết Cường nói chuyện với Hân mà Hân vẫn cứng đầu ko nghe. Cường có tìm cô sau lúc cô đi Đà Lạt về, nhưng rốt cuộc vẫn ko đi tới đâu. Bây giờ đã gần ngày về, nhưng Ngân Nghi ko muốn. Cô xin Ba mình cho cô 1 thời gian để ở bên Pháp mà đi đây đi đó, học hỏi nhìu thêm.

Ông Trần biết rõ nguyên nhân cho nên ông đồng ý và Phương Nghi giúp em mình trong chuyện lo những thủ tục ở lại.

~~*~~

Reng...reng...

N.Nghi bắt đt lên:
-A-lô!

-Chị à... (Giọng của Hương Nghi)

-Có gì ko em?

-Dạ ko, chỉ là nhớ chị thôi. Mấy hôm nay chị Phương Quyên đi công tác ở Nha Trang, chị Quyên NGhi đi theo. Ở nhà buồn wa' cho nên gọi chị nói chuyện thôi.

-Bây giờ 2 giờ sáng mà em vẫn chưa ngủ sao?

-Em ko ngủ đc? Có phải bên chị là 8 giờ mấy ko?

-Uh.

-Vì em biết giờ này chỉ sẽ ở nhà cho nên gọi hỏi thăm chị, mà chừng nào chị sẽ về.

-Chị cũng ko biết nữa.

-Chị đừng vì anh Cường mà đi như vậy, thật ra cũng đâu phải là lỗi của ảnh. Chỉ là chị Hân hơi cứng đầu ko chịu buông tha ảnh thôi.

-Chị biết rồi, em đừng lo.

-Chị nè, em nghe Ba Mẹ nói là bên đó chị wen với anh Nguyên nào đó phải ko?

-Sao em hỏi vậy?

-Em chỉ nghe Ba Mẹ nói và muốn hỏi có hay ko thôi.

N.Nghi cười:
-em thiệt là tò mò mà.

-Chị nè, chị về đây sớm nhe. Vì ko có chị buồn lắm đó. Dạo này công ty nhìu việc wa'. Ba mẹ và mấy chị ko ai chịu có thời gian đi chơi với em.

-Vậy em ko đi chơi với bạn em sao?

-Ít đi lắm, vì tụi nó đi đến khuya mới chịu về.

-Em ko xin Ba Mẹ cho em đi à?

-Chị biết Ba Mẹ mình mà.

N.Nghi gật đầu như cô và Hương Nghi đang thấy mặt nhau:
-Nhưng dù sao em đã lớn rồi, mà nè, hôm kia chị thấy wen với người nào mà.

-Chị nói là Trí Hiếu à?

-Chắc là người đó. (N.Nghi cười)

-Nhưng tụi em chỉ là bạn thôi mà.

-Bạn bè cũng chơi với nhau đc mà.

-Em hiểu, nhưng mà... (H.Nghi ko nói nữa)

N.Nghi chọc em mình:
-Em gái chị đã biết iu rồi phải ko?

-Chị kỳ wa'...

-Mà nè, thương thì thương, nhưng lo học trước đó cô nương ơi.

-Em biết rồi chị tư, cũng giống như mấy chị đó. Ai ai cũng học xong rồi mới có người iu.

-Biết vậy thì tốt.

-Chị nè.

-Gì em?

-Chị sẽ về chứ?

-Về? Chị sẽ về, nhưng ko phải là bây giờ.

-Nhưng em sẽ mong là chị về đây trong 1 ngày gần đây.

-Chị cũng mong là vậy.

~~*~~

-Quyên Nghi!!! Quyên Nghi chờ anh đã.
Quyên Nghi quay lại nhìn thấy CƯờng đang chạy tới cô, ngạc nhiên cô hỏi:
-Anh gọi em có gì ko?

Vừa thở vừa nói:
-Anh thấy em đi bên kia đường cho nên chạy theo em để nhờ em chút việc.

Quyên Nghi nghiêng đầu:
-Có phải anh muốn hỏi gì về chị Ngân Nghi phải ko?

-Đúng vậy.

-Em ko biết gì nhìu, nhưng anh muốn hỏi gì hả?

-Anh chỉ muốn biết là có phải chị em đang wen với anh chàng Nguyên nào đó ko?

Quyên Nghi chắt lưỡi 1 cái:
-Ko ngờ anh có tin ở đâu hay wa'.

-Anh nghe Ngọc Hân nói.

-Lại là chị Hân! Anh Cường à, nếu như anh muốn giữ chị em thì xin anh hãy nhìn rõ là chị em đang ghen đó. Anh biết chị em thương anh, nhưng anh lại coi như là ko gì. Anh vẫn giữ wan hệ với chị Hân, trong khi đó anh ko chịu hiểu rõ tại sao chị em nghĩ gì.

-Anh...

-Nói cho anh biết, nếu như thật sự anh ko còn iu chị em, thì xin anh hãy dứt khoát với chị em 1 lần, chứ đừng wa lại cùng lúc 2 người. Làm như vậy ko phải là anh hùng đâu.

-Em cho anh nói đc ko?

-Đc, anh nói đi.

-Thật ra, anh biết là chị em còn iu anh, nhưng anh ko thể nào làm gì đc hơn Ngọc Hân cả. Cô ta cứ mỗi ngày lảng quảng trước mặt anh, anh ko thể nào nói gì hơn nữa.

-Chuyện đó là của anh, cả chị Hân anh ucng4 ko biết làm sao để cho chị ta làm phiền. Thì làm thế nào chị của em tiếp nhận đc!!!

-Anh...

-Anh đừng nói gì hết, nếu như anh giải quyết đc chị Hân. Thì anh sẽ biết làm tiếp mà.
Nói xong Quyên Nghi nháy mắt với Cường 1 cái như ra tính hiệu với anh.

~~*~~

muahexanh_2006
09-10-2006, 01:57 AM
tiếo đi bạn ơi, đang hay mà bạn, mọi người chờ đó

lilazngrl17
10-10-2006, 07:27 PM
Đang bàn về chuyện hợp đồng của công ty với Ngọc Hân, thì bà Nghĩa vào. Cường ko biết mẹ của mình hôm nay tới, cho nên anh hơi ngạc nhiên. Bà Nghĩa thấy con trai mình ngừng trao đổi với Hân, bà cười nói:
-Tụi con cứ bàn tiếp đi, Mẹ ngồi đợi.

Cường đi lại mẹ mình:
-Tụi con bàn xong rồi, Mẹ hôm nay có chuyện gì à?

Hân đến gần bà Nghĩa nói:
-Bác đến đây sao ko cho tụi cháu biết, nếu biết thì tụi cháu chuẩn bị để có thời gian với bác rồi.

Bà Nghĩa vui vẻ cười với N.Hân:
-Vì ko muốn là phiền mấy đứa hay là làm cho mấy đứa bận rộn cho nên bác ko có nói trước.

Hân gót tách trà ra:
-mời bác dùng trà.

-Con để đó đi, bác lại đây coi tình hình công ty như thế nào. Sẵn mời 2 con đi ăn trưa với bác luôn.

N.Hân nhìn wa Cường, nhưng Cường nhìn mẹ mình nói:
-Nếu mẹ muốn thì đc thôi, nhưng hôm nay con có việc ko thể nào đi với mẹ.

-Con bận việc wan trọng lắm sao? Mà con ko có thời gian bỏ ra cho N.Hân 1 tí nào sao?

Cường nhìn Hân, nhưng rồi anh bình tĩnh nói với mẹ mình:
-Con và Hân chỉ là bạn bè và là trên dưới trong công ty thôi, còn về phần con thì con ko có tình cảm nào đối với Hân.

Bà Nghĩa nhìn con mình rồi nhìn Hân, bà thấy nét mặt Hân vừa đau buồn, vừa ko biết nói sao. Thở dài bà lên tiếng:
-Nhưng dù sao con và Hân cũng ở cạnh bên nhau từ khi Hân về nước.

Cường nói liền:
-Nhưng đó ko phải là tình cảm, Mẹ biết con thương Ngân Nghi và chỉ có Ngân Nghi thôi.

-Con...

-Mẹ à, dù sao Hân và con cũng lớn rồi. Tụi con có thể quyết định đc. Xin lỗi, con có chuyện đi gấp.

Nói xong Cường đi ra ngoài ko nói lời nào với Hân, bà Nghĩa ko biết nói làm sao với Hân, chỉ biết dỗ dành và an ủi cô mà thôi.

~~*~~

-Anh Nguyên, đây là Thủy Phụng 1 người bạn cùng đại học với em.
N.Nghi giới thiệu bạn mình cho Nguyên biết.

Nhìn sang Thủy Phụng, N.Nghi nói:
-Còn đây là anh Nguyên, 1 người bạn bên Pháp của Nghi.

Thủy Phụng lên tiếng:
-Chào anh, Phụng đã nghe Ngân Nghi nói về anh nhìu lần.

Nguyên bắt tay Thủy Phụng:
-Hân hạnh chào Phụng nhe.

Ngân Nghi xen vào:
-2 người biết nhau rồi nhe, vậy thì đừng nói là tôi ko có giới thiệu đó.

Phụng ấy vào hồng N.Nghi 1 cái thiệt đau. N.Nghi nhìn Phụng rồi chỉ biết lắc đầu thôi. Nguyên ko biết chuyện gì, anh nhìn mặt N.Nghi nhăn 1 cái rồi cười. Anh ko biết 2 cô nương này đang chơi trò gì đây. Họ đề nghị đi ăn rồi đi nghe ca nhạc, lúc đi coi ca nhạc thì Quyên Nghi và Hương Nghi đi chung. Họ hẹn ở chỗ nghe ca nhạc và khi coi xong thì họ đi ăn kem chung.

Nhưng khi lúc về thì chỉ có 3 chị em về chung, còn về Nguyên và Thủy Phụng thì đi riêng về rồi. Vừa về trước nhà thì họ thấy bóng dáng 1 người, Quyên Nghi và Hương Nghi lịch sự chào rồi vào nhà. Còn lại Ngân Nghi đứng đó im lặng.

Đứng 1 hồi Ngân Nghi ko nói gì, Cường đi tới nắm tay Ngân Nghi . Ngân Nghi cố lấy tay lại mà ko đc, Cường nhìn vào khuôn mặt N.Nghi, anh e dè hỏi:
-Em ko còn thương anh sao? ko còn nhớ anh nữa à?

Ngân Nghi vẫn ko nói gì, cô vẫn cố lấy tay mình lại. Cường thấy cữ chỉ đó, anh liền buông tay cô ra. Đc Cường buông ra Ngân Nghi định chạy vào nhà, nhưng Cường hỏi:
-Em định hành hạ anh như vậy tới chừng nào? Sao em ko nói cho anh biết em đang nghĩ gì chứ?

Ngân Nghi quay lại nhìn Cường, 1 hồi cô mở miệng nói:
-Ko phải em ko còn thương anh hay nhớ anh nữa, chỉ vì em muốn trong thời gian này giữa chúng ta biết đc mình đang cần gì và nghĩ gì thôi.

Cường đi tới ôm Ngân Nghi nói:
-Anh biết anh cần có em, chỉ có em thôi.

N.Nghi nhìn lên hỏi:
-Nhưng còn Ngọc Hân? Anh làm gì để cho Ngọc Hân ko đi theo anh và ko là người thứ 3 trong tình cảm chúng ta?

-Anh...anh sẽ nói chuyện rõ ràng với Hân, nếu như cô ta ko hiểu thì anh phải đành dùng phương pháp thậm tệ nhất đối với cô ấy thôi.
Nhìn N.Nghi 1 hồi Cường nhỏ nhẹ nói tiếp:
-Ko ngờ em làm cho anh ko còn tâm trí gì nữa, em cố tránh mặt anh. Nhưng em nghĩ là sẽ tránh mặt anh hoài sao? Em nghĩ làm như vậy em thoải mái lắm à?

-Em...

Cường để tay lên môi cô:
-Em đừng nói, anh hiểu ý của em và hiểu rất rõ nữa là.

N.Nghi ko nói gì hết, cô bây giờ đang hạnh phúc và bấy lâu nay cô cứ nhớ anh từng phút. Thấy Ngân Nghi ko nói gì, Cường hỏi:
-Sao em lại ko nói? Em còn giận anh à?

Ngân Nghi lắc đầu, cô ôm Cường và ngã vào lòng của anh. Cường vuốt tóc cô và cảm thấy nỗi nhớ trong anh đối với cô rất là nhìu, anh nhìn cô rồi để nụ hôn trên môi mà bấy lâu nay anh rất là nhớ.

~~*~~

Cốc, cốc ...

-Vào đi.

1 cô nhân viên đi vào nói:
-Giám đốc à, có cô N.Nghi đến tìm ông.

Cường vui vẻ nói:
-Kêu cô ta vào đây dùm tôi.

-Dạ.

Cô nhân viên đi ra kêu N.Nghi vào, vẻ mặt cô ta ko ưa gì N.Nghi từ khi N.Nghi làm công ty này, tưởng đâu N.Nghi ko vào nữa, ai giờ hôm nay cô ta lại biến tới đây.

Ngân Nghi vui vẻ vào phòng làm việc của Cường, trên tay xách 1 bộc đồ ăn. Để trên bàn, Ngân Nghi nhìn Cường nói:
-Vì biết đây là giờ ăn trưa của anh, cho nên em đi mua mấy món đồ ăn để anh và em ăn chung với nhau.

Cường vuốt mũi cô:
-Em thật chu đáo.

-Em hả? Ko dám chu đáo đâu, vì đói bụng wa', với lại biết 1 người nữa cũng đang đối như em. Cho nên sẵn dịp mua dùm luôn đó mà.

-Em lém lĩnh thiệt, nhưng cũng cám ơn cái bụng đói của em mà anh đc phần ăn.

-Ko gì, anh ăn đi.

-Nè, chứ ko phải em nhớ anh và lo cho anh sao? (Cường háy mắt với N.Nghi)

-Ko dám đâu, em lo cho cái bụng của em thôi, sợ nó đói cho nên phải mua cho em và ăn luôn. Vì 1 công 2, 3 chuyện mà.

N.Nghi mở mấy thứ đồ ăn ra, 2 người vừa ăn vừa nói vui vẻ, nhưng ko biết là bên ngoài có nhìu người bàn tán về họ. 1 nữa chê trách, 1 nữa thì khen ngợi.

~~*~~

NHớ Ngày Xưa
12-10-2006, 04:11 AM
post típ đi ...hoh biết Ngân nhi có đến với Cường hoh nhỉ.

lilazngrl17
12-10-2006, 05:15 AM
Thủy Phụng đang đi dạo với Nguyên thì gặp Ngân Nghi và Cường, Thủy Phụng kéo tay Nguyên về hương N.Nghi đang đứng.
-Nè, 2 người đi đâu vậy?

Ngân Nghi ngạc nhiên rồi cười với bạn mình:
-Thì đi dạo, còn 2 người đi đâu đây? Dạo này ko thấy cô nương gọi cho tôi đó nhe, từ khi có "chàng" tới giờ là wen lững tôi luôn à.

Phụng đỏ mặt, cho nên Nguyên trả lời dùm cô:
-Dạo này tụi anh bận rộn, với lại Phụng đang học để thi vào trường múa cho năm nay.

N.Nghi khoanh tay lại nhìn Phụng rồi Nguyên mỉm cười:
-Ko ngờ có người iu rồi còn lại đc người iu bênh vực nữa, cô bạn này của tôi quả là sướng đó.

Phụng nhìn Cường nói:
-Chứ ko phải N.Nghi cũng có "chàng" để bênh vực cho Nghi nữa sao? Sao nãy giờ ko chịu giới thiệu.

N.Nghi cười:
-Xin lỗi nhe, nãy giờ lo nói chuyện với cô nương Phụng quên mất 2 người. (N.Nghi nhìn Cường rồi chỉ Nguyên và Phụng để giới thiệu 2 người đó cho anh biết, và cũng giới thiệu Cường cho Nguyên và Phụng biết nữa)

Phụng hỏi:
-2 người cũng đâu bận phải ko? Vậy thì mình ghé quán nào đó rồi cùng ngồi nói chuyện cho vui.

N.Nghi nhìn Cường hỏi thì Cường nói là anh cũng ko bận, cho nên 2 cặp đều cùng nhau vào quán kem cho 2 cô nương nham nhi 1 bữa.

Ngồi ăn, mà miệng 2 cô nương ko chịu ngừng, Nguyên và Cường đều cười tánh tình của 2 cô nương này cũng ko chịu thua ai. Nói 1 hồi Phụng nhìn wa Cường hỏi:
-Chắc anh Cường bị nhỏ Nghi ăn hiếp lắm hả?

Cường đùa lại:
-Ko phải chỉ bị ăn hiếp mà anh còn bị đem ra mà bầm xác.

Cả bọn cười, Ngân Nghi nhìn Cường nói:
-Nè, em chưa làm gì anh thì anh đã nói vậy rồi. Hôm nào em cho anh biết thế nào là bị em ăn hiếp.

Phụng chọc:
-Cô nương muốn cho người ta biết thì đừng có làm tại chỗ nhe, về nhà từ từ rồi tính.

Ngân Nghi nhìn Phụng nói:
-Nè, sao hôm này miệng mồm cô bạn tôi lanh ghê á. Chắc đc anh Nguyên chỉ điểm nhìu rồi hả?

Nguyên quơ tay ra trước ngực:
-Ý, anh ko có đâu.

N.Nghi nháy mắt:
-Vậy chắc anh cũng bị N.Nghi làm bầm xác rồi hả?

Phụng quýnh vào vai Ngân Nghi 1 cái:
-Chưa đâu, ko dữ như cô nương là đc rồi.

Ngân Nghi ko chịu thua:
-Chưa biết à, hôm nào mới biết đc ai dữ hơn ai.

Phụng vừa múng muỗng kem để vào miệng Ngân Nghi cười nói:
-Nói tôi dữ thì ăn muỗng kem này cho Phụng đi nhe.

Ngân Nghi nhè kem ra nói:
-Ới dời ơi, định chơi tôi sao?

Nguyên và Cường ngồi đó cười nãy giờ, 2 cô nương này quả thật là quậy và ko chịu thua số 1.

~~*~~

Hôm nay là cuối tuần nên mọi người về nhà thăm ông bà Trần, Thương Nghi và Gia Thông thì về sớm hơn mọi ngày. Phương Nghi thì ddang trên đường về, Quyên Nghi và Hương Nghi giúp dì 2 lo thức ăn. Chỉ còn chờ Cường và Ngân Nghi thôi.

Hương Nghi đem ra mấy ly nước cho mọi người uống, thấy Cường và Ngân Nghi đi vào. Hương Nghi vui vẻ nói:
-Anh Cường và chị N.Nghi về rồi nè.

Vừa đi vô Cường nói:
-Con xin lỗi làm cho mọi người chờ.

Ông Trần vui vẻ quẩy tay:
-Ko sao đâu, dù sao cũng còn chờ Phương Nghi nhà bác nè. Mới nói thì nó về tới rồi.

Phương Nghi đi vô thì sau lưng có Bà Nghĩa và Ngọc Hân đi theo, mọi người hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng vui vẻ tiếp 2 người đó. Bà Trần đi tới Bà Nghĩa nói:
-Sao chị ko nói sớm để cho tụi này chờ luôn.

Bà Nghĩa vui vẻ nói:
-Dù sao đến cũng đúng lúc mà phải ko? Ko phiền có thêm 2 miệng ăn nữa chứ?

Ông Trần cười:
-Ko gì, dù có thêm vài miệng cũng đủ mà. Thôi mình vào phòng ăn đi nhe.

Cường nhìn mẹ mình hỏi:
-Sao mẹ đến đây mà ko nói cho con, để tụi con tới rước mẹ luôn.

-Ko gì, mẹ có Ngọc Hân đưa mẹ đến đây rồi.

Cường nhìn wa Ngọc Hân cám ơn, thấy N.Hân đang nhìn Ngân Nghi như ko chớp mắt. Cường nói:
-Hân ăn đi, đừng ngại.

Quyên Nghi ngồi kế Ngân Nghi gấp đồ ăn vào chén chị mình:
-Chị ăn đi, vui vẻ 1 chút.

Ngân Nghi nhìn em mình như hiểu ý:
-Cô ăn và cũng nói chuyện vui vẻ với mọi người.

Thương Nghi nhìn Bà Nghĩa hỏi:
-Theo bác thấy thì chắc nhà này phải bắt chàng rễ rồi đó.

Gia Thông tiếp lời vợ mình:
-Chàng rễ này quả là biết lấy lòng ba mẹ vợ à.
Nói xong Thông nhìn wa Cường nháy mắt 1 cái, anh đang chọc Cường nhưng Cường vẫn vui vẻ ăn cơm.

Bà Nghĩa cũng vui vẻ đáp:
-Bác nghĩ cũng ko gì đâu, ở nhà chồng hay nhà vợ cũng là nhà của tụi nó mà.

Hương Nghi vỗ tay:
-Hoan hô cho bác, vậy thì anh Cường khỏi mà lo rồi.
Nhìn wa N.Hân, Hương Nghi đáo để:
-Vậy thì chị Hân cũng mau tìm cho chị 1 người sớm nhe.

Ngọc Hân ko nói gì, cô nhìn Hương Nghi 1 cái rồi nhìn xuống bàn. Quyên Nghi vô tư nói:
-Nếu ko thì em giới thiệu chị mấy người bạn của em.

Phương Nghi gõ đủa của em mình:
-Bạn em toàn là con nít ko à, ko hợp với Ngọc Hân đâu.

Quyên Nghĩ lý luận:
-Nhưng những người này là anh của mấy bạn em, cũng bằng tuổi hoặc lớn hơn 2, 3 tuổi chứ bộ.

Phương Nghi nhìn em mình nói:
-Thôi đi cô nương, cô nương làm mai là tiêu đời người ta luôn.

Thương Nghi nhìn Quyên Nghi hỏi:
-Vậy em thì sao rồi, dạo này chắc có người nào rồi hả?

Quyên Nghi nhìn chị 2 mình:
-Chị à, em chưa có à nhe.

-Vậy hôm nào chị tìm cho em 1 ông, vừa già, vừa cụ non cho em nhe.

-Chị kỳ wa'.

Mọi người cùng cười với câu chọc của Thương Nghi, Bà Nghĩa nãy giờ ngồi wan sát thấy Ngân Nghi có 1 gia đình ấm áp như vậy. Bà nãy giờ ko thấy Ngân Nghi nói, chắc vì có bà cho nên làm cho cô ta lúng túng. Thấy con trai bà ngồi kế bên chăm sóc cô, bà cũng thấy vui nhưng nhìn wa Hân thì bà thấy thương cho cô. Nhưng làm sao, tình iu bà đâu thể nào ép đc, dù ép tới đâu tụi nó cũng sẽ ko hạnh phúc.

NHớ Ngày Xưa
15-10-2006, 09:21 AM
post tiếp đi bạn ...đang hay mừ^^

lilazngrl17
15-10-2006, 07:06 PM
Mọi người ăn uống vui vẻ, sau đó ra ngoài phòng khách ngồi chơi. 5 chị em Thương Nghi lo giúp dì 2 dọn dẹp, chỉ có ông bà Trần, bà Nghĩa, Thông, Cường và Ngọc Hân ngồi ở phỏng khác với những tách trà và dĩa bánh ngọt.

Thương Nghi đem dĩa trái cây ra mời mọi người, nhìn Ngọc Hân ngồi đó ko nói gì, Thương Nghi hỏi:
-Hình như Ngọc Hân học về ngành kinh tế phải ko?

Ngọc Hân gật đầu, Bà Nghĩa nắm tay Hân nhìn ông bà Trần nói:
-Tôi cứ tưởng con trai tôi nó thương Ngọc Hân, nhưng ko ngờ nó lại để ý con gái của ông bà chứ.

Thương Nghi cười:
-Tình iu là vậy đó bác, ko ai biết đc kết cuộc của nó như thế nào. Mình chỉ ngồi đây nhìn và đoán vậy thôi.

Bà Nghĩa nhìn Thương Nghi:
-Cháu nói rất đúng, bác cũng nghĩ vậy. Nhưng bác chỉ ko muốn đứa nào cũng buồn cả.

-Tình cảm mà bác, nhìu khi ko như mình mong muốn. Cháu đã học và biết nhìu từ khi cháu lấy chồng tới giờ.

Bà Nghĩa nhìn Gia Thông:
-Bác thấy vui là cháu có 1 người vợ hiểu biết như vậy.

Gia Thông nhìn vợ mình rồi nhìn bà Nghĩa nói:
-Dạ, cám ơn bác. Nhưng cháu nghĩ là bác cũng có 1 con dâu hiểu biết như vậy. Chị em của vợ cháu là hết sẩy.

Bà Nghĩa vui vẻ cười:
-Bác cũng vui lắm.
Nhìn wa con trai mình bà Nghĩa hỏi:
-Vậy thì mẹ ko cần phải lo năm sau ko có cháu bồng phải ko?

Thương Nghi ngồi đó cười, Phương Nghi, Quyên Nghi và Hương Nghi đi lên cùng 1 lúc thấy chị 2 mình cười hỏi:
-Chị cười chuyện gì vậy?

Thương Nghi vừa cười vừa nói:
-Là mẹ của Cường muốn có cháu bồng năm sau nè.

Quyên Nghi nói:
-Vậy hay wa', nhà mình sắp đc ăn mừng rồi.

Ngân Nghi đi lên hỏi:
-Ăn mừng gì vậy em.

Hương Nghi nói dùm, cô để cái tay lên bụng chị mình nói:
-Là năm sau chị sẽ cho bác Nghĩa có cháu bồng.

Ngân Nghi nghe tới đó đỏ mặt, Cường đở nạn cho người iu mình:
-Mấy em còn ở đó chọc là năm sau cũng chưa lên chức đâu.

Quyên Nghi xề môi nói:
-Chưa gì đã có người bên vợ mình rồi, ghê thiệt.

Hân nãy giờ ngồi ở đó cô ko thể nào chịu nỗi, cô tưởng đâu là mẹ của Cường sẽ đứng ở bên mình nhưng mà nghe những lời bà nói nãy giờ thì cô ko chịu đc nữa. Hân đứng lên chào mọi người rồi bước ra cửa ko nhìn 1 ai. Bà Nghĩa thở dài ko biết sẽ nói sau cho Hân hiểu đây, cô đã iu 1 cách ko còn nhìn thấy đc tình iu thật sự là gì rồi. Chỉ biết tranh dành những gì mình muốn có mà thôi, Ngân Nghi nhìn ra cô ko biết sẽ làm gì đây trong khi Hân vẫn còn iu Cường tha thiết, sao tình cảm của cô sóng gió như vậy.

Thở dài ko biết sẽ làm gì, cô đành để thời gian mà giải quyết.

bluedolphin06
15-10-2006, 07:24 PM
Thanks bạn nhiều nhe, truyện hay lắm!

lilazngrl17
17-10-2006, 12:09 PM
2 tuần sau...

Bà Nghĩa và Ngân Nghi đang ngồi nói chuyện trong phòng khách vui vẻ, thì thấy Cường chạy vô gấp gút. Cường dừng chân lại trước mặt họ, vừa thở vừa cố gắng nói:
-Mẹ à, Ngọc Hân cô ta bị đụng xe đó.

Bà Nghĩa đứng dậy nhanh, lao vào con trai mình hỏi lại:
-Con nói gì? Ngọc Hân bị đụng xe?

-Dạ.

-Sao lại đụng xe?

-Con...mới hồi nãy Ngọc Hân có vào văn phòng của con nói chuyện, con có nói cho Ngọc Hân rõ về vị trí của N.Nghi đối với con. Hình như cô ta chịu ko nỗi cho nên chạy ra ngoài, và đã bị đụng xe.

-Sao con ko chạy theo nó?

-Con...con ko biết là cô ta chạy ra công ty, tưởng rằng cô ta chạy về chỗ làm việc của cỗ.

Bà Nghĩa hối thúc:
-Thôi mình đi, mẹ muốn đi thăm nó. Bây giờ nó đang ở bịnh viện nào?

-Để con đưa mẹ đi.

Ngân Nghi đi tới hỏi:
-Chị Hân ko sao chứ?

Cường lắc đầu:
-Anh cũng ko biết, bác sĩ nói phải chờ sau khi Hân tỉnh dậy lận. Cho nên anh chạy về cho Mẹ và em hay.

Bà Nghĩa thúc dục Cường:
-Thôi mình đi tới đó, ồ ko, mẹ phải chuẩn bị đồ cho nó. Nó có 1 mình ở đây, thì đâu ai lo cho nó đc. Chờ mẹ chút.

Bà Nghĩa đi vào trong, chỉ con Ngân Nghi và Cường. Ko biết nói gì hết, Ngân Nghi nhìn Cường rồi dịu dàng nói:
-Em nghĩ là anh nên giúp mẹ lo cho chị Hân đi. Trong thời gian này chắc là Mẹ và anh sẽ bận rộn lắm. Em sẽ tới đó sau những giờ em làm ra.

Cường nắm tay người iu mình:
-Cám ơn em.

Bà Nghĩa đã ra với 1 giỏ sách trong tay, Cường nói:
-Để con đưa Mẹ và Ngân Nghi tới đó.

Họ tới đó, thì trong phòng có những bác sĩ chung quanh kiểm tra Ngọc Hân. Vì chiếc xe tông vào người Ngọc Hân khá nặng, cho nên cái đầu cô ta lúc đó trúng chỗ nào đó cho nên có 1 khối u. Bác sĩ nói Hân có thể tạm thời ko nhớ gì khi tĩnh dậy, cần nhìu thời gian để cô ta tịnh dưỡng hơn. Bà Nghĩa và Ngân Nghi ở đó chu đáo lo cho Ngọc Hân từ chút 1. Đợi khi Hân tĩnh dậy thì mới biết đc cô ta còn nhớ gì hay ko?

Làm việc xong, Cường phải chạy wa công ty Ba của Ngân Nghi để đón cô. Ngân Nghi đang ngồi chờ Cường thì Cường đã tới, nhìn khuôn mặt của người iu mình, Ngân Nghi cảm thấy thương Cường hơn bao giờ hết. Ngân Nghi lặng lẽ lên xe, chiếc xe lướt wa những con đường wen thuộc rồi tới trước bệnh viện. Chờ Cường gởi xe xong thì 2 người cùng nhau lên phòng của Hân, thấy Hân ngồi trên giường. Bên cạnh có bà Nghĩa chăm sóc, thấy Mẹ của Nghĩa, Ngân Nghi gật đầu chào. Mẹ của Nghĩa nhìn 2 người nói:
-Con Hân nó ko nhớ gì hết, ngoài trừ nó chỉ nhớ tên con mà thôi Cường à. Mẹ ko hiểu, mẹ nói bao nhiu lời mà nó cũng ko nhớ chuyện gì. Ngoài ra lảm nhảm tên của con trong miệng.

Cường nhìn Ngân Nghi rồi anh bước tới bên Hân, anh hỏi:
-Có phải là vậy ko Hân? Có phải em luôn miệng gọi tên anh?

Hân nhìn lên, khuôn mặt cô xanh xao. Nhưng ánh mắt muốn nói lên điều gì đó:
-Anh là ai? Tôi có wen anh à?

Cường ngồi xuống ghế kế bên giường:
-Em ko nhớ anh à? Anh là Cường mà em gọi đó.

-Cường...Cường? Cường nào hả?

Cường quay lại nhìn mẹ mình rồi nhìn Ngân Nghi, Mẹ của Nghĩa khổ sỡ khóc:
-Nó như vậy đó, mẹ hỏi nó về con thì nó chỉ có nói những chữ đó thôi.

Ngân Nghi đi đến bên mẹ Cường tròn tay wa người bà:
-Bác đừng lo wa', ko phải bác sĩ nói chị Hân sẽ khoẻ lại hay sao. Chỉ là mình cố gắng làm cho chị Hân nhớ lại đc những gì chị nên nhớ.

Bà Nghĩa gật đầu, Ngân Nghi nói:
-Bác hãy để ở chỗ hay cho anh Cường và con lo cho chị Hân cho. Bác đã mệt rồi, bác nên về nghĩ đi.

Cường quay lại nói với Mẹ mình:
-Ngân Nghi nói phải đó mẹ, mẹ về nghĩ đi. Ở đây có tụi con lo cho Hân rồi.

-Vậy thì đc, mẹ về nghĩ, tối mẹ sẽ kêu Ba trở mẹ vô.

Bà Nghĩa đi ra, trong phòng chỉ còn có Cường và Ngân Nghi với Hân thôi. Ngân Nghi đi tới dĩa trái cây gọt ra mấy trái táo và cam để trên dĩa. Đưa đến cho Hân thì bị cô hất xuống đất:
-Đi đi, tại sao cô ở đây? Cô rút đi cho tôi.

Thấy Hân nỗi giận như vậy, Cường đến bên hân kiềm cô lại. Ngân Nghi ko hiểu sao Hân lại làm như vậy với cô. N.Nghi dọn mấy đồ đã rớt xuống đất và gọt những trái táo mới cho Hân, nhưng lần này Hân lại làm dữ hơn. Cô nắm tay Ngân Nghi thiệt đau la lối ôm sờm:
-Sao mày chưa đi nữa? Ko lẽ muốn dựt người iu của tao nữa sao. Đi đi, đi khỏi đây.

Các y tá và bác sĩ đến giúp Cường gỡ Hân ra khỏi Ngân Nghi, vị bác sĩ liền chít thuốc an thần cho Hân làm cho Hân ngủ. Nhìn về phía Cường và Ngân Nghi, vị bác sĩ thở dài:
-Đây có lẽ là vì bịnh nhân trước đó có 1 cái gì đó ko tốt xảy ra trước khi tai nạn. Cho nên đã bị kích động như vậy.
Nhìn bàn tay phải của Ngân Nghi có vết trầy, vị bác sĩ kêu cô y tá băng bó Ngân Nghi.

Cường đỡ Ngân Nghi rồi hỏi cô:
-Em ko sao chứ?

Ngân Nghi chỉ lắc đầu mà thôi, Cường an ủi:
-Em đừng buồn, có lẽ vì Hân vẫn còn ko hiểu đc tình cảm là như thế nào. Cho nên đến bây giờ cô ta đã bị kích động như bác sĩ đã nói.

N.Nghi nhìn lên Cường hỏi:
-Có khi nào em...em làm sai ko?

-Em làm sai gì?

-Có khi nào iu anh là 1 chuyện sai lầm ko?

Cường ôm Ngân Nghi vào lòng:
-Em khờ wa', đừng vì lời nói của Hân mà em nghĩ như vậy. Dù là ko có em thì anh cũng ko iu Hân đâu.

-Nhưng mà...nhưng mà chị Hân iu anh như vậy, đến nỗi khi chị ko còn nhớ mà chỉ vẫn nhớ tên anh. Chứng tỏ là với anh rất là wan trọng với chị Hân.

-Đừng suy nghĩ nữa, chuyện này ko ai muốn. Em đừng lo, Hân sẽ có 1 ngày thấy đc là tình cảm ko thể nào ép buộc hay tranh dành.

Ngân Nghi ko nói, cô đang hỗn lộn. Ko biết nên làm gì, cô có nên xa Cường ko? Để Cường có để đến với Hân, nhưng suy nghĩ tới xa Cường thì cô ko thể nào...

thuyyen_love_thieulam_
17-10-2006, 10:36 PM
hay wá típ:icon_cung :icon_cung :icon_cung

sao ko thấy post típ zây

lilazngrl17
19-10-2006, 05:13 PM
Mấy hôm nay N.Nghi ko có đến bệnh viện với Cường, vì Hân sẽ kích thích đối với cô. Ko hiểu mỗi khi N.Nghi đến thăm thì Hân lại coi cô như là kẻ thù vậy, vài ngày sau thì Hân đc ra bệnh viện. Mẹ Cường xin cho Hân về nhà để bà có thể lo và chăm sóc cô hơn. Mẹ của Cường có báo cho Ba Mẹ Hân biết, và họ đang lo giấy tờ để bay về nước thăm con mình. Nghe nói lần này mẹ của Hân sẽ ở lâu hơn để lo cho cô. Cường dạo này bận rộn với chuyện của Hân, ngay cả chuyện dọn dẹp phòng cho Mẹ của Hân ở trọ thì làm sao có thời gian cho N.Nghi đây.

Hôm nay Cường ghé thăm N.Nghi nhưng cô ko có ở nhà, N.Nghi đi lang thang ngoài phố. Những suy nghĩ về Cường đã làm cho tinh thần cô suy sụp hơn. Cường thì coi như là ko biết gì, đi 1 hồi cũng mõi chân, N.Nghi ghé đến 1 quán nước để mà giải khát và rút tâm sự cho chính bản thân mình.

Khi về nhà thì cũng đã khuya, nhưng Cường thì vẫn ngồi chờ cho đến khi Ngân Nghi về. Ngân Nghi hơi khựng lại khi thấy Cường trong phòng khách nhà mình, Cường đứng lên đi tới Ngân Nghi ân cần hỏi:
-Chiều tới giờ anh ngồi đây chờ em, ko biết em đi đâu nữa. Em khoẻ chứ?

Ngân Nghi gật đầu, Cường hỏi:
-Em ko có gì nói với anh à?

Ngân Nghi nhìn lên Cường hỏi:
-Anh chờ em chiều đến giờ à?

Cường gật đầu, nắm tay cô đi ra sân Cường nói:
-Có phải em buồn lắm ko? Xin lỗi em, dạo này vì giúp mẹ anh lo cho Hân cho nên ko có thời gian với em.

-Ko gì đâu, em hiểu mà.

-Em muốn ngày mai tới nhà anh thăm Hân ko?

-Em...hình như Ba Mẹ của Hân về nước phải ko?

-Đúng vậy, Mẹ của Hân sẽ ở lại nhà anh lâu hơn để chăm sóc cho Hân.

-Ồ.

Cường nâng gương mặt Ngân Nghi lên:
-Em ko sao chứ?

-Em ko sao, thôi anh về nghỉ đi. Xin lỗi anh là phải chờ em đến giờ này.

-Ngân Nghi nè, mai anh đến đón em nhe.

-Đón em? Ko phải anh phải về nhà để phụ mẹ anh sao?

-Anh đón em tới nhà anh.

-Em...

-Ko đc từ chối đó, mai anh sẽ đến đón em. Bây giờ em vào nghỉ đi, mai anh tới.

Cường hôn trên má Ngân Nghi rồi ra về, Ngân Nghi còn ở đó với những suy nghĩ lang mang. Biết làm gì hơn, cô ko thể nào tránh hoài đc, phải đương đầu với nó thôi.

~~*~~

Cường và Ngân Nghi bước vào nhà, thì trong phòng khách đã có Ba Mẹ Cường và Ba Mẹ Hân, và cả Hân ngồi ở đó nữa. Ngân Nghi lễ phép chào mọi người, Ba Mẹ Hân nhìn Ngân Nghi, hiểu ý ông bà, Ba của Cường cười nói:
-Đây là Ngân Nghi, bạn gái của thằng quý tử tôi đó.

Mẹ của Hân nhìn Ngân Nghi từ đầu đến cuối, nhìn cách nhận xét và cái nhìn của Mẹ Hân. Ngân Nghi điết người, tay cô run cầm cập trong bàn tay của Cường. Cường biết và chàng bốp nhẹ vào tay như bảo vệ cô. Cường dắt Ngân Nghi đến ngồi ghế kế bên mình, nhìn Hân, Cường hỏi:
-Hôm nay Hân khoẻ tí nào chưa? Hân ăn rồi chứ?

Hân nhìn Cường rồi nhìn Hân, cô lại đứng lên đi wa chỗ Cường ngồi và ngồi kế Cường như ko có Ngân Nghi hiện diện. Cường xít ra 1 chút thì Hân lại càng xít lại gần hơn, Hân nắm lấy tay của Cường hỏi:
-Hôm nay sao anh về trễ vậy?

-Anh phải đi rước Ngân Nghi đó, em còn nhớ Ngân Nghi ko?

Hân nhìn wa Ngân Nghi, rồi gật đầu. Cô mỉm cười rồi nhìn wa Cường:
-Anh dẫn em đi chơi đi, em muốn đi ăn kem.

-Nhưng bây giờ tối rồi, chút nữa anh còn chở Ngân Nghi về nữa.

Hân nỗi quạu, cô quát lên:
-Sao lúc nào anh cũng chỉ có Ngân Nghi ko vậy? Anh ko còn thương em nữa à? Anh ko có iu em sao?

Ngân Nghi nhìn Hân với vẻ ngạc nhiên, cô ko tin 1 người mất trí nhớ mà có thể nói ra những lời này. Nhưng tại sao cô ta lại nhớ rõ về chuyện này thế, ko lẽ...

Tiếng nói của Hân làm cho suy nghĩ của Ngân Nghi về hiện tại, Hân đến bên Mẹ mình khóc:
-Mẹ à, anh Cường ko còn thương con nữa. Anh ta đã có người khác rồi, cả bác gái cũng chẳng còn thương con.

Mẹ của Hân nhìn thấy đc chuyện như thế nào, bà dỗ Hân rồi nhìn wa ông bà Nghĩa hỏi:
-Ko lẽ thằng Cường ko còn thương con Hân nhà tui sao? Tôi tưởng đâu 2 đứa nó rất xứng với nhau.

Mẹ của Nghĩa nói:
-Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà thấy tình cảm của bọn trẻ như vậy thì tôi nghĩ mình ko nên có sự ép buộc.

Mẹ của Hân gật đầu:
-Đúng là chúng ta ko nên ép buộc, vì lúc đầu con trai bạn đã có nói với tụi mình rồi. Nhưng con Hân nhà chúng tôi nó ko thể nào mà ko quên đc thằng Cường.

Rồi Mẹ của Hân nhìn wa Ngân Nghi hỏi:
-Cháu wen biết Cường lâu chưa?

Ngân Nghi nhỏ nhẹ trả lời:
-Dạ cũng đc 1 năm rồi bác à.

-Vậy cháu iu Cường thật sự chứ?

-Dạ.

-Vậy thì bác ko thể nói gì hơn, bác chỉ có biết chúc cho tụi cháu thôi.

-Dạ, con cám ơn bác.

Hân la lên:
-Mẹ nói gì vậy, con ko chịu. Mẹ ko bênh con mà con chúc cho người ta nữa. Con ko chịu đâu, con chỉ muốn anh Cường là của con thôi.

Ba của Hân bây giờ mới lên tiếng, mặt ông nghiêm lại:
-Con nói như vậy nghe đc sao? Con muốn 1 người ko iu con, vậy thì con iu chi chứ? Nếu đc đi nữa thì con chỉ lấy đc cái vỏ bên ngoài.

-Ba à...

-Nghe Ba nói hết đã Hân, con ko nên như vậy. Hiện giờ con ko nhớ đc nhìu. Nhưng từ từ con sẽ nhớ ra, và biết nhìn phải trái hơn.

-Nhưng con ko muốn, con chỉ muốn anh Cường mà thôi.

Ngân Nghi nhìn Hân dịu dàng nói:
-Nếu như anh Cường iu Hân thì Ngân Nghi sẽ nhường cho Hân, nhưng mà tình iu ko phải là tranh dành.

Hân nhìn Ngân Nghi với cái nhìn câm thù nói:
-Tôi ko cần sự bố thí tình iu của các người, cô nghĩ cô là ai chứ? Đừng nghĩ ở đây ai cũng ủng hộ cho cô là cô muốn nói gì là nói nhe.

-Hân à, ý tôi ko...

-Tôi ko muốn nghe, những người như mấy người tôi ko bao giờ muốn nghe 1 lời gì.

Ba Hân quạu lên:
-Hân! Con nên xin lỗi Ngân Nghi đi.

-Con ko có lỗi, và con sẽ ko xin lỗi đâu.

Mặt ba Hân nghiêm nghị hơn:
-Ba nói con có nghe ko? Đừng nghĩ mình bệnh là con làm ngang nhe.

Hân bướng:
-Con nhất định ko xin lỗi, vì con ko có lỗi, tình iu ko có lỗi.

Nói xong Hân chạy vào trong, Ba Hân quay lại nhìn Ngân Nghi, giọng ông dịu lại:
-Xin lỗi cháu, cháu đừng buồn con Hân nhà bác nhe.

-Dạ, con hiểu.

Ba của Cường lên tiếng:
-Ba nghĩ con nên đưa Ngân Nghi đi đâu chơi đi, chắc 2 đứa cần nói chuyện với nhau.

Ông nhìn wa Ngân Nghi nói:
-Bác xin lỗi là cháu đến đây thì đã làm cho cháu buồn rồi, lần sau nếu rãnh thì cháu đến đây chơi với 2 bác.

-Dạ.

Cường và Ngân Nghi xin phép, Cường trở Ngân Nghi đi đến 1 nơi yên tỉnh. Họ ngồi trong xe mà ko ai nói lời nào, đến khi...

lilazngrl17
30-10-2006, 10:45 AM
Ngồi mà ko nói gì, Cường nhìn wa Ngân Nghi hỏi:
-sao em ko nói gì hả?

-em...em cũng ko biết nữa.

Cường nâng gương mặt N.Nghi lên:
-Em nói cho anh biết là em đang nghĩ gì đi.

-Em ko biết nghĩ gì, em hình như đã mâu thuẫn đi từ khi chuyện xảy ra đến giờ.

Cường kéo Ngân Nghi vào lòng nói:
-Đừng suy nghĩ gì nữa, với anh anh biết chỉ có em thôi. Nhưng em ko đc suy nghĩ gì hết, cũng có thể bây giờ sẽ khó khăn cho chúng ta. Nhưng mình hãy cùng nhau mà đi wa những khó khăn này nhe.

N.Nghi ko nói gì hết, cô chỉ biết cúi đầu xuống mà thôi. Cường biết bây giờ đối với tình cảm của anh anh ko thể nào ép buộc Ngân Nghi cả, vì với anh anh biết đc anh muốn gì.

~~*~~

Chuyến bay còn thêm 1 tiếng nữa là cất cánh, Ngân Nghi đã dự định đi xa thêm 1 lần. Dù ko biết là làm như vậy có tốt hay ko, nhưng cô chỉ muốn biết trong chuyến đi này tình cảm của cô sẽ như thế nào. Vẫn hàn gắng lại và tốt đẹp hơn hay chỉ là như cô nghĩ thôi.

Ngày hôm sau Ngân Nghi mới đt về cho gia đình biết là cô đang ở 1 nơi an toàn lém, mong mọi người đừng lo. Hôm wa khi Hương Nghi chạy vào phòng tìm cô thì thấy 2 lá thư trên giường. 1 cho Ba Mẹ cô, và còn lá kia là cho Cường.

Đến chiều tối Cường mới hay tin là cô ra đi, và lần này hình như sẽ ko biết cô đến bao giờ mới về. Cường cầm lá thư mà vừa run rẫy như ko tin và vừa giận nữa. Trong thư Ngân Nghi có viết:

Anh Cường,

Xin lỗi anh vì em đi đột ngột như vậy làm cho anh giận em lắm phải ko? Em xin lỗi, chỉ vì em đã suy nghĩ rất nhìu và em cảm thấy mình nên có 1 khoảng thời gian xa nhau để biết đc mình có thật sự là của nhau ko. Ngày em đến thăm chị Hân, cũng là ngày em biết đc tình cảm của chị ta với anh như thế nào. Nhưng ko vì đó mà em bỏ đi, em ko tranh dành, và cũng sẽ ko đòi hỏi anh đâu. Chỉ mong là anh hiểu cho em và thông cảm cho em. Nếu như mình là của nhau thì 1 ngày nào đó mình sẽ tương phùng.

Em,
Ngân Nghi

Đã gần 2 tháng nay ko có tin tức của Ngân Nghi, có đôi khi cô gọi về nhà cho gia đình khỏi lo lắng. Và chụp mấy tấm hình mà những chỗ cô đã đi wa. Ngọc Hân dạo này đã khỏe hơn, và cô tỉnh táo hơn, biết đc Cuòng rất là iu Ngân Nghi và trong thâm trí anh sẽ ko có cô ngự trong đó. Cô ko đòi hỏi và tự mình rút lui, bây giờ cô đang cố gắng để mà hàn gắng lại tình bạn với chị em Thương Nghi và giúp tìm đc Ngân Nghi mới thôi. Và 1 ngày nào đó cô cũng sẽ tìm đc người cô iu và cũng sẽ iu cô vậy.

lilazngrl17
06-11-2006, 05:56 PM
Trong nhà ông bà Trần đang đông đủ có khách, thì Ngân Nghi và 1 người con trai đi vào nhà. Moi. người đều mừng rỡ cũng ngạc nhiên khi thấy người con trai đứng kế Ngân Nghi. Quyên Nghi nắm tay Ngân Nghi nói:
-Dạo này chị đi làm cho gia đình tìm chị khắp nơi, bây giờ chị về thì Ba Mẹ và mấy em mừng lắm.

Ngân Nghi đặt cái va-li xuống đất đi tới bên ba mẹ mình:
-Con xin lỗi đã làm cho Ba mẹ và mọi người lo, nhưng mong ba mẹ cũng hãy thông cảm cho con.

Bà Trần vuốt tóc con gái mình, giọng vui mừng nói:
-con về là tốt rồi.

Ngân Nghi quay lại người con trai đó nói:
-Để con giới thiệu cho Ba Mẹ và mọi người biết, đây là Dy Huy. Cũng là người mà giúp con trong những tháng vừa wa. Hôm nay Dy Huy về đây với con vì anh ta có 1 công việc để mà làm cho xong, mong là mọi người giúp cho anh Huy đc.

Ba của Ngân Nghi lên tiếng:
-Vậy thì cháu cứ ở lại đây, cháu cần gì thì bác và các em sẽ giúp đỡ cho cháu.

-Dạ, cám ơn bác. Nhưng con sẽ tới 1 nhà người bạn ở với nó, dù sao con ko muốn phiền gia đình bác.

-Đc, nếu cháu cần gì thì cứ lên tiếng. Dù sao cũng cám ơn cháu đã giúp con gái bác trong những tháng vừa qua.

Mọi người giúp Ngân Nghi thu dọn đồ đạc và lúc đó Ngân Nghi chạm mắt với Cường, Ngân Nghi gật đầu chào rồi đi lên phòng mình. Khi dì 2 dọn phần cơm tối thì mọi người vào bàn ăn, ai ai cũng muốn biết Ngân Nghi đi đâu và làm gì trong những tháng vừa wa. Nhưng vì muốn cho Ngân Nghi đc khỏe lại cho nên ai ai cũng vui vẻ mà kể những câu truyện vui cho nghe. Vừa ăn và cười với nhau, Cường gấp thức ăn để vào chén của Ngân Nghi. Ngân Nghi nhìn anh cám ơn rồi ăn, chứ ko gấp thức ăn cho anh lại như hồi trước. Ai ai cũng thấy những cữ chỉ đó nhưng ko nói gì, đến khi mọi người ăn xong và ra phòng khác nói chuyện. Và đến lúc cũng khuya, Cường cũng phải về. Ngân Nghi lên tiếng:
-Để em tiễn anh.

Cường và Ngân Nghi đi ra ngoài mà 2 người ko nói câu nào cho đến khi đến cỗng, Cường nhìn Ngân Nghi 1 hồi định hỏi gì đó nhưng thôi. Cường chào Ngân Nghi và chúc cô ngủ ngon, trong lòng Ngân Nghi ko biết như thế nào, chứ trong lòng anh đang xôi xục muốn hỏi nhìu câu và nói nhìu lời với cô. Chỉ là chưa phải là lúc cho nên anh cố nén đè nén lại 1 chút.

lilazngrl17
15-11-2006, 01:12 PM
Ngân Nghi đi về phía sau Dy Huy lên tiếng:
-Sao thức sớm thế? ko ngủ nhìu lên à?

Dy Huy quay lại cười:
-Ko đâu, còn Ngân Nghi? sao ko chị ngủ nhìu lên?

-Thì thường là giờ này thức dậy mà, cho nên quên rồi. Huyuong61 cà - phê ko? Nghi pha cho uống?

-Cũng đc.

-Vậy chờ Nghi chút nhe.
Ngân Nghi đứng lên đi vào nhà, 1 hồi sao trên tay cô cầm 2 ly cà-phê. Đưa cho Huy 1 ly, Nghi ngồi xuống.

-Nghi pha cà-phê hơi đắng.

Nghi cười:
-Vì ko biết Huy uống sao cho nên pha hơi đắng 1 chút, nếu muốn thì bỏ thêm cream vào. Nghi có đem ra nè.

-Nghi hiểu ghê.

-Ko phải là ko hiểu, vì mỗi người uống mùi vị khác nhau mà. Mà sao thức dậy lại ngồi đây?

Dy Huy thở dài:
-Lâu rồi Huy chưa có cơ hội để mà về VN, với lại bây giờ đang ở VN cho nên thức sớm 1 chút để đc ngắm mặt trời lên và thấy 1 ngày mới như thế nào.

-Ko ngờ anh Huy cũng lãng mạng wa'.

-Từ nhỏ Huy đã thích vậy rồi.

-Vậy anh Huy dự định gì ko hả?

-Là sao?

-thì lấy vợ đó?

-Anh cũng chưa biết, nhưng chắc là sẽ có mà. Huy còn phải đi tìm mới đc.

-Vậy à? Cần Nghi giúp ko?

-Nghi có à?

-Bạn trai tuy ko nhìu, nhưng bạn gái thì chắc cũng ko ít đâu.

-Vậy thì hôm nào Nghi giới thiệu cho Huy vài người.

-Tham vậy à? hehe

-Ko tham thì ko đc hehe.

Nghi đứng lên:
-Thôi Huy ngồi ở đây đi, Nghi vô nhà giúp dì 2 làm điểm tâm cho cả nhà luôn.

-Uh, chút gặp.

Ngân Nghi vào nhà rồi thì Huy ngồi đó mà suy nghĩ, ko biết người nào mà vô duyên mới wen đc anh. Ngồi suy nghĩ 1 mình ko biết mặt trời đã lên, Huy đi vô nhà để chuẩn bị đến công ty của người bạn mình.

^_* *_^

Phương Nghi đi tới nói với Hương Nghi:
-Ngân Nghi có nhà ko em?

Hương Nghi nhìn chị mình nói:
-Chị Ngân Nghi đi đâu với anh Dy Huy từ trưa tới giờ rồi.

-Em biết 2 người đó đi đâu ko?

Hương Nghi lắc đầu. Phương Nghi đứng 1 hồi rồi nói:
-Vậy thì chừng nào Ngân Nghi về thì em nói có anh Cường đến tìm đó.

-Dạ.

-Thôi chị phải đi đến công ty rồi, có gì thì gọi cho chị hay.

-Dạ.

Phương Nghi đi rồi ở nhà chỉ còn lại cô, Quyên Nghi và dì 2 thôi. 1 tuần lễ nay Ngân Nghi về mà trong nhà cũng vẫn như xưa. Việc ai nấy làm, thiệt là ko hiểu nỗi. Hương Nghi ngồi 1 hồi thấy chán, chạy lên phòng thay đồ đến nhà bạn của mình. Trước khi đi Hương Nghi chạy wa nói với Quyên Nghi cho biết là cô đi đâu để mọi người khỏi bận tâm.

Hôm nay Cường đến 2, 3 lần mà ko gặp Ngân Nghi ko hiểu cô đi đâu. Lúc trưa thì đi với Huy, bây giờ thì đi 1 mình. Cả nhà cũng ko hiểu cô làm gì nữa, hỏi Huy thì anh ko có trả lời vì anh ko muốn thất hứa với Ngân Nghi. Mọi người ngồi ở nhà chờ đợi, cũng có Ngọc Hân tới nữa. Hân đến để xin lỗi Ngân Nghi về chuyện tình cảm đã làm cho Ngân Nghi bỏ ra đi như vậy. Nhưng bây giờ thì vẫn ko thấy cô về.

Đã hơn 8 giờ rồi mà ko thấy Ngân Nghi, Cường và Huy định đi tìm thì Ngân Nghi đã về. Trên tay cô cầm cái hộp, đi vào nhà Ngân Nghi cười:
-Sao hôm nay đông đủ thế?

Thương Nghi gầy em mình:
-Em đi đâu giờ này chưa về làm cho cả nhà lo.

-Em lớn rồi chứ, vậy thì cho con xin lỗi Ba Mẹ đã làm ba mẹ lo.

Bà Trần lên tiếng:
-Vậy con đi đâu từ chiều tới giờ?

-Bí mật, chút nữa mẹ và mọi người sẽ biết.

Mọi người nhìn nhau ko biết bí mật của Ngân Nghi là gì đây mà có vẻ quan trọng quá. Dì 2 và những người làm khác dọn ra những món ăn, mọi người xung quanh chiếc bàn. Tự nhiên trong nhà đang sáng ai đó lại tất đèn. Trên tay Ngân Nghi là 1 chiếc bánh sinh nhật, cô vừa đi vừa hát Happy Birthday. Mọi người trong nhà cũng ko biết là sinh nhật của ai nhưng vẫn hát theo cô. Cho tới khi Ngân Nghi cầm chiếc bánh đến trước mặt Cường thì mới biết là hôm nay sinh nhật của anh.

Mọi người ngạc nhiên và cũng ko biết là hôm nay sinh nhật của anh, ngoài trừ Phương Nghi. Nhưng ko ngờ Ngân Nghi đã làm cho mọi người bất ngờ và nhìu nhất là Cường. Ngân Nghi cầm chiếc bánh với những ngọn nến lấp lánh trong nhà, Ngân Nghi nói:
-Cũng là lần sinh nhật mà em nhớ đến anh, hôm nay em gọi về nhà anh thì mẹ anh nói là anh có công việc gì đó. Gọi về nhà em thì nghe nói là anh có đến tìm em. Cho nên em nghĩ anh cũng sẽ tới nhà mà tìm em, sẵn vậy em nhờ dì 2 nấu cho em những món ăn anh thích và để chúc mừng cho anh.

Ko thấy Cường nói gì nhưng anh vẫn nhìn cô, Ngân Nghi ghẹo:
-Nè, anh đừng có đứng đó mà cho em cầm cái bánh như thế này hoài mõi tay lắm.

Mọi người trong nhà điều cười, Cường thổi những ngọn nến và cắt bánh. Mọi người ai nấy cũng điều vui, anh ko ngờ Ngân Nghi nhớ ngày sinh nhật của anh. Sáng nay nghe Phương Nghi nói lại với anh là Ngân Nghi đi chung với Dy Huy thì trái tim của anh đau nhói. Bây giờ anh hiểu là vì sao và anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, như vậy là Ngân Nghi đã hiểu lòng của anh và tình iu anh dành cho cô.

Mọi người vui vẻ ăn và chúc mừng sinh nhật cho anh, ngay cả có Ba Mẹ của Cường đến nữa. Sinh nhật này chắc anh ko bao giờ mà quên...

Hiennie*
16-11-2006, 02:19 PM
cÒn KÔ Post TÍp Đi....

lilazngrl17
20-11-2006, 05:17 AM
Ai ai cũng đã đi về phòng họ, chỉ còn có Cường và Ngân Nghi trước vườn cây nhà cô mà thôi. Ba Mẹ Cường cũng đã về trước, Ngọc Hân cũng vui lây khi Ngân Nghi hiểu và tha thứ cho cô. Bây giờ chỉ là còn có 2 người, họ ngồi kế bên nhau nghe gió thổi và tiếng của sao đêm thật êm.

Cường tròn tay wa vai của Ngân Nghi, anh nói chỉ 1 mình cô nghe:
-Cám ơn em, hôm nay anh rất là vui. Nhất là bây giờ đc ngồi kế bên em mà tâm sự.

Ngân Nghi nhít ra 1 chút cô nhìn lên Cường hỏi với giọng nghiêm:
-Tâm sự? Anh nghĩ em ra đây để tâm sự với anh sao?

Cường ngạc nhiên wa thái độ của cô, anh bình tĩnh hỏi lại:
-Vậy em ko tha thứ và thông cảm cho anh sao? Vậy tại sao em lại làm sinh nhật cho anh?

Ngân Nghi định nói, nhưng cô "hứ" 1 cái và quay mặt chỗ khác. Cường nhìn Ngân Nghi ko hiểu cô ta bị gì mà soa đổi tánh nhanh như chông chóng. Cường định đứng lên thì bàn tay của Ngân Nghi nắm anh lại, 2 người nhìn nhau 1 hồi Ngân Nghi lại cười:
-Anh đó nhe, mới hù anh 1 chút mà anh lại nghĩ là thiệt rồi.

-À, vậy là em chọc anh hả?

-Chứ sao?! Chứ ko làm như thiệt thì làm sao biết đc tình cảm của anh còn với em hay ko.

Cường vuốt mũi cô rồi ôm cô vào lòng:
-Em thiệt tình, chuyện gì ko làm lại làm anh tưởng thiệt ko à. Nhưng với anh thì anh chỉ có 1 mình em thôi.

Ngướng mặt lên Ngân Nghi hỏi:
-Thiệt hả? Anh ko gạt em chứ?

-Thiệt mà, nếu em ko tin thì anh sẽ làm cho em tin.

-Làm gì đây, anh...

Nói chưa dứt lời thì nụ họn của Cường đã cắt ngang lời nói của Ngân Nghi, nụ hôn đến với họ với nỗi nhớ nhung làm cho họ quên đi những ưu phiền trong những ngày vừa qua.

lilazngrl17
23-11-2006, 04:29 PM
2 tháng sau...

Đám cưới của Cường và Ngân Nghi lần này đơn giản nhưng chú rễ và cô dâu thật hạnh phúc khi họ đi sát cánh bên nhau. Mọi người tới chúc mừng cho đôi uyên ương này đã tìm đc hạnh phúc riêng của họ và cũng tìm đc 1 nữa của mình. Trong thời gian họ đến với nhau có những khó khăn, nhưng họ vẫn 1 lòng mà chờ đợi!

Quyên Nghi và Hương Nghi làm dâu phụ đi với bạn trai của mình, ai ai cũng vui vẻ với những lời chúc dành cho cô dâu và chú rễ. Trong buổi tiệc nhìu người nêu ra nhìu trò chơi đến nỗi Cường và Ngân Nghi phải lắc đầu, nhưng vì có dâu phụ và rễ phụ, cho nên họ đc thoát. Cường và Ngân Nghi đc nhìu người khách mời rượu, Cường uống cho đến nỗi ko còn có thể mà đứng đc nữa. Khi về tới nhà mới họ, đc người trong nhà giúp, nhưng Ngân Nghi ko muốn làm phiền. Cô thay đồ ra liền chạy vào bếp mà nấu nước ấm để lao mặt lại cho anh.
Khi vào phòng lại với thao nước nóng , Ngân Nghi mới nhìn lại căn phòng mới của cô và chồng mình. Nghĩ tới mà cảm giác rung rồi, bây giờ cô ko còn là con gái ko chồng như trước. Biết bao nhiu cái mà phải học hỏi, Ngân Nghi sợ là mình sẽ làm ko nỗi!!! Vừa lau khuôn mặt chồng mình, cô vừa suy nghĩ. Thấy Cường nhút nhín cô gọi tên anh:
-Anh à...anh.

Cường lăn wa lăn lại rồi cố gắng mở mắt, anh nhìn Ngân Nghi 1 hồi rồi cười. Anh kéo cô xuống nằm kế anh, Ngân Nghi cố gắng ngồi lên mà ko đc.
-Í, anh ngồi lên tắm rữa đi rồi đi ngủ.

Ôm wa người Ngân Nghi, Cường nói với cô:
-Nhưng anh chỉ muốn nằm đây mà ôm em thôi.

-Anh nịn wa' đi.

-Ko nịn em thì nịn ai đây?

-Ai mà biết chứ? Anh hả, có biết bao nhiu người.

Cường cố gắng ngồi lên rồi nhìn vào mặt Ngân Nghi 1 hồi, anh nói trong lỗ tay cô:
-Sao hôm nay "vợ" anh đẹp thế?

Ngân Nghi nghe câu đó cô cười rồi nhéo hông Cường:
-Anh giỏi mà nằm đó nịn đi, ngồi lên tắm đi rồi ngủ nè.

Cường ngoan ngoản ngồi lên:
-Rồi đó.

Ngân Nghi nhìn anh đưa cái khăn nóng cho anh lau mặt:
-Anh muốn em làm cho anh à.

-Sao anh nhõng nhẽo với em vậy?
Nói rồi Ngân Nghi cũng đi lại lau mặt cho anh, chuẩn bị quần áo cho anh đi tắm.

Chờ Cường tắm xong Ngân Nghi dọn dẹp lại căn phòng với những món quà trên bàn. Cường đi ra tròn wa eo Ngân Nghi:
-Em đi tắm đi, anh xả nước ấm cho em rồi đó.

Ngân Nghi cười rồi đi vào phòng tắm, Cường ở ngoài ngồi chờ, anh suy nghĩ với những đi đang xảy ra. Ko ngờ những ngày tháng vừa wa tình cảm của anh và Ngân Nghi sống động như vậy. Anh đâu nghĩ là Ngân Nghi sẽ thuộc về anh, mới hôm nào 2 đứa còn xa lạ bây giờ họ đã trở thành vợ chồng. Những khó khăn đến với anh và Ngân Nghi bây giờ ko còn nữa và anh quý tình cảm này cho đến sau cùng. Ngân Nghi từ nhà tắm đi ra với bộ đồ ngủ, anh nhìn cô đắm đuối làm cho Ngân Nghi ngại. Ném cho anh cái khăn:
-Anh làm gì nhìn em dữ vậy?

-Hôm nay anh thấy "vợ" anh dễ thương wa'.

-Nữa à, chọc người ta hoài.

-Anh nói thiệt mà.

Ngân Nghi tới những gói quà, cô đưa lên 1 món quà hỏi Cường:
-Mình mở quà nhe?

Cường cười rồi gật đầu, anh đi tới bên cô mở những món wa` với đọc những lời chúc trong đó. Có 1 món quà của Hương Nghi, đó là 1 cái áo bé trai. Với 1 tấm giấy trong đó, viết là "Anh Cường phải hôn chị Ngân Nghi 1 cái!" p.s. trên môi đó nhe. Ngân Nghi đọc xong rồi im re, cô định bỏ wa 1 bên nhưng Cường giựt tờ giấy lại nói:
-Em định ăn gian à?

-Ý, đâu có đâu.

-Vậy em làm gì chứ?

-Thì mở quà tiếp mà.

Cường cầm tờ giấy giơ lên trước mặt Ngân Nghi:
-Nhưng anh chưa làm theo tờ giấy này.

-Anh ko làm thì Hương Nghi cũng đâu biết.

-Nhưng anh biết!

-Anh thiệt tình.

-Gì chứ? Ko cho anh hôn à.

-Anh...

-Nè, đưa môi đi. Anh phải làm theo tờ giấy chứ!

Ngân Nghi đưa mặt ra, thì Cường quay mặt cô lại hôn trên môi cô. Và nụ hôn đó đã làm cho 2 người quên đi thời gian và những gì đang chung quanh mình. Hạnh phúc đã thuộc về họ và họ đã tìm đc hạnh phúc cho riêng mình.

HẾT!!!:flower:

pucca_nhi
08-12-2006, 01:02 PM
chiện rất hay nhưng mừ chữ màu ấy đọc xong mắt lên diop rùi
huhuhuhu
:yike2:
:wacky:
:tears1: