TheWaterLoveSong
16-09-2006, 05:18 AM
Những mảnh đời ghép lại…
Trong đêm giao thừa lạnh lẽo ấy…
Ba con người…
Một cô bé…
Một nhân viên tiệm cà phê…
Một cậu bé bán vé số…
--------------
Cô bé.
Khuôn mặt lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm.
Nhận 5 con 1 trong một tuần.
Vậy mà cô bé ấy đã từng là một cô bé vui vẻ hòa đồng.
Vậy mà cô bé ấy đã từng là một học sinh giỏi, một học sinh gương mẫu của trường?
She changed. Yeah! But why did she change?
Biến cố gia đình.
…
Căn nhà hiu hắt. Người qua lại vắng ngắt. Lá vàng rơi.
Ngôi nhà cô bé nằm trên con đường buồn bã tĩnh lặng ấy. Và có lẽ nó vẫn mãi im lặng đáng sợ nếu không có những trận cãi vã kịch liệt của cha mẹ cô bé.
Cạch - Tiếng cửa mờ khô khốc. Cô bé bước vào, điềm tình bước qua những mảnh cốc thủy tinh sắc nhọn vỡ tan trên sàn nhà, im lặng lắng nghe những câu thóa mạ nhau của hai đấng sinh thành.
Tired…
You're so tired. Please take a rest.
Nghỉ ngơi đi cô bé nếu cô bé mệt…
Nhưng nếu cô không chỉmệt, cô còn bị thương nữa thì sao?
Tổn thương tâm hồn rất khó chữa khỏi.
Nghỉ ngơi, nghe nhạc. Tiếng nhạc buồn hòa cùng cơn gió… Những kí ức xa xôi lại hiện về… Kí ức về một thời vui vẻ bên mẹ cha… Kí ức xa xôi quá. Bởi bây giờ họ chỉ biết mải mê làm ăn, bỏ bê cô, cãi vã nhau, bỏ mặc cô.
Bay đi, bay thật cao…
Xót xa quá…
Đau quá…
Ngày tháng vô tình cứ thế trôi đi…
Cho đến Tết.
Tết. Tết là lúc con người vui vẻ, sum họp. Tết. Đường phố ngạp tràn hoa vàng và đông dúc. Mọi người ai cũng bận rộn mua sắm và vui vẻ tươi cười… Còn cô bé?
Mẹ à! Đêm nay là đêm giao thừa đấy! Bố mẹ có ở nhà đón năm mới với con không?
Không
Tiếng không khô khốc.
Nhưng mẹ có để tiền trên bàn ấy! Con thích gì cứ mua…
Tiền ư?
Con cần những thứ này để làm gì kia chứ?
Đúng vậy. Một đứa trẻ thực sự cần gì? Cần tình thương yêu của cha mẹ. Vậy mà đến Tết cha mẹcô bé cũng không ở nhà đón giao thừa cùng nhau và cùng cô bé.
Đêm giao thừa - một ngôi nhà trống hoác, không người, lạnh giá.
Đó là nhà ư?
Chuyện của cô bé là thế…
--------------------
Cậu bé bán vé số.
Tôi không dám chắc về số phận của cậu. Chỉ biết cậu rất nghèo. Đêm giao thừa mà vẫn phải đi bán vé số… Cô đơn ngồi ngoài đường, đói khát nhìn những con người có tiền vào quán này quán kia…
Đáng thương.
----------------
Anh nhân viên phục vụ quán cà phê.
Là người nối kết hai mảnh đời… Cô bé và cậu bé bán vé số.
Anh là người đã dạy cho cô bé những bài học mới mẻ về cuộc sống. Những bài học mà cô chưa từng nghĩ tới… Nó giúp cô cứng rắn hơn, cố gắng hơn…
Cô muốn là cà phê, dù nước sôi lửa bỏng cũng không làm thay đổi bản chất cà phê. Nước càng nóng, cà phê càng ngong. Chính hạt cà phê đã làm thay đổi hương vị nước nóng…
Mỉm cười.
Một kết thúc có hậu.
Cô bé trở lên kiên cường hơn, có tình cảm hơn…
Cô đã mua giúp cậu bé mấy chiếc vé số. Và hãy nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu bé. Lòng tôi chợt thấy thật dịu dàng.
…Tất cả rồi sẽ tốt đẹp phải không? Ừ! Hãy tin như thế!
Hãy luôn tin tưởng vào tương lai… Nhưng không chỉ được dừng lại ở tin tưởng, mà hãy thực hiện tương lai theo mơ ước của bạn.
Một câu chuyện ấm áp.
-End-
Trong đêm giao thừa lạnh lẽo ấy…
Ba con người…
Một cô bé…
Một nhân viên tiệm cà phê…
Một cậu bé bán vé số…
--------------
Cô bé.
Khuôn mặt lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm.
Nhận 5 con 1 trong một tuần.
Vậy mà cô bé ấy đã từng là một cô bé vui vẻ hòa đồng.
Vậy mà cô bé ấy đã từng là một học sinh giỏi, một học sinh gương mẫu của trường?
She changed. Yeah! But why did she change?
Biến cố gia đình.
…
Căn nhà hiu hắt. Người qua lại vắng ngắt. Lá vàng rơi.
Ngôi nhà cô bé nằm trên con đường buồn bã tĩnh lặng ấy. Và có lẽ nó vẫn mãi im lặng đáng sợ nếu không có những trận cãi vã kịch liệt của cha mẹ cô bé.
Cạch - Tiếng cửa mờ khô khốc. Cô bé bước vào, điềm tình bước qua những mảnh cốc thủy tinh sắc nhọn vỡ tan trên sàn nhà, im lặng lắng nghe những câu thóa mạ nhau của hai đấng sinh thành.
Tired…
You're so tired. Please take a rest.
Nghỉ ngơi đi cô bé nếu cô bé mệt…
Nhưng nếu cô không chỉmệt, cô còn bị thương nữa thì sao?
Tổn thương tâm hồn rất khó chữa khỏi.
Nghỉ ngơi, nghe nhạc. Tiếng nhạc buồn hòa cùng cơn gió… Những kí ức xa xôi lại hiện về… Kí ức về một thời vui vẻ bên mẹ cha… Kí ức xa xôi quá. Bởi bây giờ họ chỉ biết mải mê làm ăn, bỏ bê cô, cãi vã nhau, bỏ mặc cô.
Bay đi, bay thật cao…
Xót xa quá…
Đau quá…
Ngày tháng vô tình cứ thế trôi đi…
Cho đến Tết.
Tết. Tết là lúc con người vui vẻ, sum họp. Tết. Đường phố ngạp tràn hoa vàng và đông dúc. Mọi người ai cũng bận rộn mua sắm và vui vẻ tươi cười… Còn cô bé?
Mẹ à! Đêm nay là đêm giao thừa đấy! Bố mẹ có ở nhà đón năm mới với con không?
Không
Tiếng không khô khốc.
Nhưng mẹ có để tiền trên bàn ấy! Con thích gì cứ mua…
Tiền ư?
Con cần những thứ này để làm gì kia chứ?
Đúng vậy. Một đứa trẻ thực sự cần gì? Cần tình thương yêu của cha mẹ. Vậy mà đến Tết cha mẹcô bé cũng không ở nhà đón giao thừa cùng nhau và cùng cô bé.
Đêm giao thừa - một ngôi nhà trống hoác, không người, lạnh giá.
Đó là nhà ư?
Chuyện của cô bé là thế…
--------------------
Cậu bé bán vé số.
Tôi không dám chắc về số phận của cậu. Chỉ biết cậu rất nghèo. Đêm giao thừa mà vẫn phải đi bán vé số… Cô đơn ngồi ngoài đường, đói khát nhìn những con người có tiền vào quán này quán kia…
Đáng thương.
----------------
Anh nhân viên phục vụ quán cà phê.
Là người nối kết hai mảnh đời… Cô bé và cậu bé bán vé số.
Anh là người đã dạy cho cô bé những bài học mới mẻ về cuộc sống. Những bài học mà cô chưa từng nghĩ tới… Nó giúp cô cứng rắn hơn, cố gắng hơn…
Cô muốn là cà phê, dù nước sôi lửa bỏng cũng không làm thay đổi bản chất cà phê. Nước càng nóng, cà phê càng ngong. Chính hạt cà phê đã làm thay đổi hương vị nước nóng…
Mỉm cười.
Một kết thúc có hậu.
Cô bé trở lên kiên cường hơn, có tình cảm hơn…
Cô đã mua giúp cậu bé mấy chiếc vé số. Và hãy nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu bé. Lòng tôi chợt thấy thật dịu dàng.
…Tất cả rồi sẽ tốt đẹp phải không? Ừ! Hãy tin như thế!
Hãy luôn tin tưởng vào tương lai… Nhưng không chỉ được dừng lại ở tin tưởng, mà hãy thực hiện tương lai theo mơ ước của bạn.
Một câu chuyện ấm áp.
-End-