nhimxu-dangyeu
23-06-2006, 07:23 AM
- Ông suốt ngày cứ tranh với ảnh, có bao nhiêu là đổ vào mua tranh. Nhà thì như cái chuồng heo, treo tranh đắc tiền để mà làm gì?
- Bà không hiểu gì là nghệ thuật cả, có bạc tỉ cũng chưa chắc mua được những bức tranh này.
- Vậy sao ông không bán nó cho tôi nhờ? Lấy tiền mua gạo củi, mắm muối hay đóng tiền học phí cho con ông còn nghe có dĩ hơn.
- Bà thật.
- Mới sáng sớm mà ba mẹ cãi gì thế? In ỏi cả lên, con mới được nghỉ không để cho con yên được sao?
- Chị Hai biết quá rõ rồi còn hỏi chi cho mệt.
- Mày đó, chả làm nên tích sự gì cả, suốt ngày ăn với ngủ, nuôi hai đứa bây thà đẻ hai trứng hột vịt lộn ăn còn sướng hơn.
- Mẹ à, con mới 18 tuổi thì làm được tích sự gì, phải chờ con học xong Đại Học đã rồi tính tiếp.
- Đại Học? Mày nghĩ nhà này còn đủ tiền nuôi mày học Đại Học không? Mà mày cũng đâu có hứng thú gì với cái mảnh bằng đó. Thôi cứ đi học anh văn rồi coi ba mày kiếm được cho mày việc gì làm không?
- Muốn sao tùy mẹ.
- Chị làm như hiền ngoan lắm vậy, nói đại là con muốn lấy chồng cho rồi.
- Con nhóc, biết gì mà nói, tao bạn trai còn chưa có lấy đâu ra chồng.
- Ủa sao thường ngày ai vẫn thường ngắm gương khen mình đẹp mà.
- Thì đó tao đẹp vậy phải kiếm bạch mã hoàng tử mới được chứ.
- Mày à, có mà
hoàng tử mù nó mới dám rớ.
- Mẹ làm gì chà đạp con gái mình dữ vậy.
- Chị Hai, chị nhiều người đeo đuổi lắm mà. Anh Hùng đó.
- Hùng nào? Nhiều thằng tên Hùng thích tao lắm mày ơi.
- Thì cái anh học chung cấp III với chị đó.
- Ôi cái thằng đó hả? Con nít lắm, đã vậy còn kẹo kéo nữa chứ.
- Vậy còn anh Hiếu?
- Anh chàng đó cũng được nhưng có cái cụ lắm mày ơi.
- Là sao?
- Là mày quen với nó, nó coi mày như con cháu nó vậy. À, ăn cái này nóng lắm, cái kia thì mát quá cũng không tốt, vô quán ăn không lo ăn, ngồi xếp khăn giấy sẵn, lấy tăm…nói chung là chia phối mọi hoạt động của mình, khó chịu lắm.
- Vậy mà còn không chịu, muốn gì nữa bà.
- Cám ơn tao kiếm bạn trai chứ không phải tìm thêm ông Bác.
- Chị kén cho dữ vô.
- Ôi hơi đâu mà nói chuyện với cái con tửng này. Vô sửa soạn mà đi học kìa.
- Vâng. Mẹ có cô Ba lại chơi kìa.
- Ôi cô Ba, lâu quá không thấy cô qua chơi.
- Dạo này anh Hải đi công tác hoài em phải ở nhà lo cho sấp nhỏ nên hơi bận. Ủa anh Hai, hôm nay anh không đi làm sao?
- À có nhưng hôm nay làm ca chiều.
- Ồ vậy à?
- Lúc này cô khá nhỉ? Nghe đâu cô có thêm nghề làm mai hả?
- Đâu có, thấy người ta cần bạn đời mình biết thì giúp. Thời này người ta mộng đi nước ngoài dữ lắm, con gái đâu còn chịu lấy
chồng Việt.
- Vậy mai mốt lớn cô Ba tìm cho con mối nào được được nha.
- Con nhỏ này học không lo mai mốt cái gì.
- Giỡn coi mẹ có chửi không í mà, có thì cũng của chị Hai đâu tới lượt con đâu. Thưa ba má. Thưa cô Ba con đi học.
- Con nhỏ.
- Ờ mà sao không thấy Hạ Hương đâu hả chị?
- Nó trong nhà bếp, chắc đang lục cơm nguội.
- Nó đậu rồi hả chị?
- Ừ, nhưng cầm mảnh bằng tú tài thì làm ăn gì được, đang lo cho nó học cái nghề gì đó đi làm phụ giúp thêm cho gia đình đây. Con gái học chi nhiều mai mốt cũng đi lấy chồng.
- Kỳ này em qua trước là thăm anh chị, hai là có chuyện này em muốn thưa.
- Chuyện gì vậy cô Ba?
- Dạ, em nói nhưng anh chị đừng giận.
- Mình là người nhà cả, cô nói đúng thì chúng tôi xin nghe.
- Vậy thì…số là thế này, anh Hải nhà em có người bạn thân sống ở nước ngoài khá lâu, nhưn gnói là vậy họ cũng có chút ít quan hệ bà con. Cách đây ít lâu tụi em gặp họ, họ ngỏ ý muốn em tìm giúp vợ cho con trai họ. Người ta đangmuốn bồng cháu ấy mà.
- Vậy chuyện đó có can hệ gì đến chúng tôi?
- Có chứ. Em thấy con Hạ Hương nhà mình càng lớn càng xinh đẹp mà nó cũng không thích học cho mấy. Học hành cho đã rồi chạy vại khắp nơi tìm việc làm, mà chưa chắc có được chỗ làm tốt. Sẵn có chỗ đàng hoàng mình ưng để nó có
tấm chồng lo thân, với lại em thấy anh chị cũng khá vất vả, có nó đỡ phần nào cũng là chuyện không xấu.
- Trời ơi, cô Ba, nó mới 18 tuổi biết gì mà chồng với con. Nhã ý của cô tôi biết ơn nhưng không được đâu.
- Chuyện đó tôi không bằng lòng đâu, cô làm nghề mai mối tôi không nói nhưng lẽ hết mối cô kiếm cháu mình vô thế hả cô Ba?
- Anh Hai, sao nỡ nặng lời với em như thế? Em cũng đâu có muốn cháu em khổ. Quả thật chỗ này đàng hoàng lắm, họ là một gia đình trí thức, cậu con trai cũng không đến nỗi tệ và đang là một giám đốc khách sạn bên Canadạ Tại chìu ý ông bà nên mới chịu cưới vợ chứ đâu phải người ta cùi hủi bệnh tật gì đâu.
- Anh Hai cô không có ý nói người ta như vậy nhưng mà con nó còn nhỏ quá lấy chồng sớm sợ khổ nó. Nhà này cũng không phải thiếu tiền mua gạo củi. Gia đình cũng cảm ơn cô đã nghĩ đến cho cháu nó nhưng chắc không được đâu.
- Vậy thì tiếc quá, gia đình họ cũng là tầng lớp khá giả lại tử tế nên em muốn giành cho cháu em. Anh chị cứ nghĩ lại đi tuần sau cậu ta sẽ về đó.
Hạ Hương nãy giờ đứng đằng sau vách nghe hết mọi chuyện, một ý nghĩ chợt loé lên. Nàng sẽ không cần phải đi học rồi không cần chạy đông chạy tây kiếm việc làm mà cũng có thể ngồi không ăn bát vàng, cái đó thì cũng thật là hay chỉ cần nàng gật đâu là được rồi. Rồi
bỗng nàng cười cho ý nghĩ vẫn vơ của mình. Câu chuyện ấy trở thành câu chuyện vui trong ngày nếu không có buổi tối hôm đó.
- A...
- Cái gì thế?
- Mẹ, mẹ có sao không?
- Trời, ai bảo bà trèo cao thế? Có gì thì sai tôi với tụi nó.
- Tụi nó mà biết gì còn ông, nhờ được ông mới là lạ, ông chỉ biết lo ngắm nghía mấy bức tranh ngớ ngẩn thôi còn việc nhà ông có ngó ngàng gì tới đâu.
- Để tôi đỡ bà lên nhà trên.
- Không được rồi sao tôi đau quá.
- Đau đâu?
- Cột sống, ôi cái chân của tôi.
- Không được rồi ba, phải đưa mẹ đi bệnh viện thôi.
- Đi, tôi đưa bà đi.
Đến bệnh viện cả ba cha con ngồi chờ bên ngoài mà lòng bồn chồn không an, cho đến khi bác sĩ ra.
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Bà nhà không sao chỉ tại thể chất hơi yếu lại bị chứng đau thấp khớp kinh niên mà té cao thế này, tôi nghĩ từ đây trở đi đừng nên cho bà nhà làm việc nặng thì chắc không sao.
- Vậy à. Cũng còn may cám ơn trời phù hộ, cám ơn bác sĩ.
- Không có gì.
Kể từ hôm đó nhà của Hạ Hươngtừ hai người đi làm giờ thì chỉ còn một mình ba cô,mà đồng lương công chức thì làm sao đủ cho bốn miệng ăn. Hạ Thu, em Hạ Hương vẫn còn đi học. Gánh nặng như ngày càng đè nặng lên vai Hạ Hương.
CHƯƠNG 2
Hạ Hương.
- Cô Ba.
- Mẹ con có sao không?
- Dạ đỡ nhiều rồi ạ.
- Cô nghe mẹ té mà lu bu quá không đến thăm được. Mẹ con đang ngủ à?
- Dạ vâng.
- Đúng là nghèo mà còn gặp cái eo là vậy, hồi đó mẹ con có thể đi buôn bán phụ giúp ba mày phần nào trang trải bây giờ thì chỉ có mình ổng. Con Hạ Thu càng học lên thì chi phí cho nó càng nhiều, thiệt tình.
- Con thì chưa tìm được việc gì để làm cả. - Hạ Hương thở dài rồi bỗng nàng quay sang nhìn cô như vừa sực nhớ ra điều gì đó. - Cô Ba này chuyện anh chàng việt kiều đó sao rồi cô?
- Con biết rồi à?
- Vâng, con gặp anh ta được không cô?
- Được nhưng mà ba mẹ con không đồng ý đâu. Ảnh chỉ la cô chết.
- Giờ này mà còn gì la với không la, đói đến nơi rồi. Anh ta chừng nào về cô?
- Ngày mai.
- Vậy ngày mai con sẽ đi gặp anh ấy.
- Không được đâu Hạ Hương.
- Sao vậy cổ Chẳng lẽ cô lỡ làm mai cho ai rồi à?
- Không nhưng, là tại vì lúc trước cô thấy gia đình họhiền lành lại có của ăn của để. Lòng tham nên cô muốn con lấy nó cho sung sướng mà đỡ cho ba mẹ con nữa, nhưng hôm nay cô lại nghĩ khác.
- Khác gì cô Ba?
- Thật ra thì cái thằng ấy cũng không có gì chỉ mỗi cái.
- Bị què hả cô?
- Không.
- Điếc.
- Cũng không.
- Vậy mù đui hay
bị dị tật gì ?
- Không bị gì cả, sao con rủa người ta ghê thế, mà có thế cô làm sao lại dám làm mai cho cháu mình chứ. Nhìn sơ là một người trí thức, hiền lành chỉ tội nó già hơn con.
- Ôi tưởng gì, cái đó có gì ghê gớm đâu, đàn ông thì phải hơn phụ nữ vài tuổi chứ. Ba con cũng hơn mẹ con 6 tuổi đấy.
- Cái đó thì nói làm gì, cái này nó lớn hơn con tới 14 tuổi lận.
- Cái gì? Vậy năm nay anh ta 32 tuổi à?
- Ừ.
- Không được đâu.
- Mẹ.
- Nhà này chưa phải đi vay nợ sao lại để con gái mình đi lấy một người chồng lớn hơn những 14 tuổi.
- Chị Hai.
- Cô Ba, cô lớn rồi nên biết cái gì là nên cái gì là không nên. Hạ Hương nó còn nhỏ không hiểu chuyện, còn cô, cô phải biết chứ. Tôi không muốn nghe lại việc này một lần nữa. Cô về đi…khụ…khụ…..
- Mẹ.
- Em về, có mấy hộp sữa và trái cây em biếu chị ăn cho lại sức.
- Cô Ba.
- Hạ Hương, mẹ cấm con có ý nghĩ đó nghe chưa. Vô nhà. Con còn cả một tương lai quá dài sao lại đâm đầu vào ngõ cụt như thế. Lấy chồng sớm con biết là sẽ khổ cỡ nào không? Ở nhà cha mẹ thương yêu, muốn ăn, muốn ngủ giờ nào cũng được còn ở nhà người ta rồi thì không được như thế đâu con ơi. Chưa hết làm sao con biết bổn phận của người vợ, người mẹ là như thế nào?
- Nhưng con chỉ muốn phụ giúp gia đình mình thôi.
- Con cứ lo học rồi đi kiếm một việc làm ổn định là đã phụ giúp cha mẹ rồi đó, đừng có gây thêm chuyện nữa. Xuống vo gạo nấu cơm đi Hạ Thu và ba mày sắp về rồi đấy.
Dáng đi khập khiễng do bị té chưa lành của mẹ Hạ Hương làm cho nàng cảm thấy xót xa vô cùng. Những lời lẽ của mẹ cô không phải vô lý, Hạ Hương cũng nào muốn đâm đâu vào hôn nhân sớm như thế. Vừa xinh đẹp đang là mục tiêu của khối chàng, Hạ Hương mơ ước sẽ tìm được một người chồng thật xứng đáng, vì thế nghe lời mẹ Hạ Hương cũng gác chuyện đó qua một bên. Nhưng thường đã gọi là duyên số thì khó lòng mà tránh được.
- Sao hôm nay ba ăn cơm ít quá vậy? - Hạ Hương hỏi.
- Ừ, ba hơi mệt.
- Ủa ba lấy tranh xuống làm gì vậy?
- Để bán.
- Sao lại bán? Ba thích bức tranh này lắm mà?
- Để đóng học phí cho Hạ Thu kìa. – Mẹ Hạ Hương từ trong nhà bước ra thay lời cho cha nàng. – Còn tiền góp nhà tháng này cũng chưa đóng kìa.
- Bộ nhà mình hết tiền rồi sao mà phải bán tranh? - Hạ Hương hỏi nhưng ba nàng không trả lời mà chỉ cúi gầm mặt xuống mân mê bức tranh.
- Có tiếc cũng không làm sao được, bộ mày muốn em mày phải nghỉ học vì không có tiền đóng học phí sao? Đó là chưa kể không đóng tiền góp nhà thì cả gia đình này có mà ra đường ở con ạ.
- Nhà mình lại đến nông nổi
này sao? - Hạ Hương nhìn hết ba sang mẹ nhưng nàng chỉ nhận được sự im lặng. Thường thì mẹ Hạ Hương hay la cha nàng vì những bức tranh nhưng trong thâm tâm bà cũng đau xót không kém chồng khi phải bắt ông bán đi những vật mà ông yêu quý.
Lúc trước nhà Hạ Hương tuy không phải là khá giả gì nhưng trong bữa ăn cũng có cá có thịt còn bây giờ nhìn vào mâm cơm chỉ toàn là rau củ. Lâu lâu bà bán thịt bán ế nàng mới mua được ít thịt về ram cho cả nhà ăn. Nhìn Hạ Thu ăn ngấu nghiến mà lòng nàng đau xót, dù đôi lúc hai chị em nàng có cãi cọ tranh chấp nhưng đó chỉ là thú vui của họ, Hạ Thu vẫn là đứa em gái mà nàng rất mực thương yêu. Hạ Hương không muốn nhìn thấy cái cảnh thiếu thốn đó nữa và nàng quyết định tìm cô Ba một lần nữa.
- Không được đâu Hạ Hương anh chị Hai mà biết cô bị chửi chết luôn. Con cũng biết tánh ba má con rồi đấy.
- Không sao đâu cô Ba, con biết cô cũng đâu khá giả gì mà giúp gia đình con hoài được. Con muốn phụ giúp cho cha mẹ con một chút gì đó. Mẹ con thì cần tiền mua thuốc, em con thì đang sức lớn, học thi khua mà không có gì bồi bổ nhìn nó xanh xao con đau lòng quá cô Ba à.
- Biết là như thế.
- Cô giúp con, con đội ơn cô nhiều.
Và thế là đám cưới của Hạ Hương được tổ chức trong vỏn vẹn một tháng quen biết. Chồng nàng là Tăng Chí
đình mình thôi.
- Con cứ lo học rồi đi kiếm một việc làm ổn định là đã phụ giúp cha mẹ rồi đó, đừng có gây thêm chuyện nữa. Xuống vo gạo nấu cơm đi Hạ Thu và ba mày sắp về rồi đấy.
Dáng đi khập khiễng do bị té chưa lành của mẹ Hạ Hương làm cho nàng cảm thấy xót xa vô cùng. Những lời lẽ của mẹ cô không phải vô lý, Hạ Hương cũng nào muốn đâm đâu vào hôn nhân sớm như thế. Vừa xinh đẹp đang là mục tiêu của khối chàng, Hạ Hương mơ ước sẽ tìm được một người chồng thật xứng đáng, vì thế nghe lời mẹ Hạ Hương cũng gác chuyện đó qua một bên. Nhưng thường đã gọi là duyên số thì khó lòng mà tránh được.
- Sao hôm nay ba ăn cơm ít quá vậy? - Hạ Hương hỏi.
- Ừ, ba hơi mệt.
- Ủa ba lấy tranh xuống làm gì vậy?
- Để bán.
- Sao lại bán? Ba thích bức tranh này lắm mà?
- Để đóng học phí cho Hạ Thu kìa. – Mẹ Hạ Hương từ trong nhà bước ra thay lời cho cha nàng. – Còn tiền góp nhà tháng này cũng chưa đóng kìa.
- Bộ nhà mình hết tiền rồi sao mà phải bán tranh? - Hạ Hương hỏi nhưng ba nàng không trả lời mà chỉ cúi gầm mặt xuống mân mê bức tranh.
- Có tiếc cũng không làm sao được, bộ mày muốn em mày phải nghỉ học vì không có tiền đóng học phí sao? Đó là chưa kể không đóng tiền góp nhà thì cả gia đình này có mà ra đường ở con ạ.
- Nhà mình lại đến nông nổi
này sao? - Hạ Hương nhìn hết ba sang mẹ nhưng nàng chỉ nhận được sự im lặng. Thường thì mẹ Hạ Hương hay la cha nàng vì những bức tranh nhưng trong thâm tâm bà cũng đau xót không kém chồng khi phải bắt ông bán đi những vật mà ông yêu quý.
Lúc trước nhà Hạ Hương tuy không phải là khá giả gì nhưng trong bữa ăn cũng có cá có thịt còn bây giờ nhìn vào mâm cơm chỉ toàn là rau củ. Lâu lâu bà bán thịt bán ế nàng mới mua được ít thịt về ram cho cả nhà ăn. Nhìn Hạ Thu ăn ngấu nghiến mà lòng nàng đau xót, dù đôi lúc hai chị em nàng có cãi cọ tranh chấp nhưng đó chỉ là thú vui của họ, Hạ Thu vẫn là đứa em gái mà nàng rất mực thương yêu. Hạ Hương không muốn nhìn thấy cái cảnh thiếu thốn đó nữa và nàng quyết định tìm cô Ba một lần nữa.
- Không được đâu Hạ Hương anh chị Hai mà biết cô bị chửi chết luôn. Con cũng biết tánh ba má con rồi đấy.
- Không sao đâu cô Ba, con biết cô cũng đâu khá giả gì mà giúp gia đình con hoài được. Con muốn phụ giúp cho cha mẹ con một chút gì đó. Mẹ con thì cần tiền mua thuốc, em con thì đang sức lớn, học thi khua mà không có gì bồi bổ nhìn nó xanh xao con đau lòng quá cô Ba à.
- Biết là như thế.
- Cô giúp con, con đội ơn cô nhiều.
Và thế là đám cưới của Hạ Hương được tổ chức trong vỏn vẹn một tháng quen biết. Chồng nàng là Tăng Chí
Minh, một người có học thức, tuy không trẻ, không đẹp trai nhưng anh chàng cũng có khả năng thu hút người khác bởi sự nhã nhặn và hiểu biết của mình. Lúc đầu ông bà Lâm cũng không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân quá chênh lệch này nhưng sau một lần gặp gỡ ông bà đã ngầm ưng thuận vì sự lễ độ của Chí Minh.
- Sao em không đi ngủ đỉ Hôm nay vất vả quá chắc em mệt lắm nhỉ?
- Em … em, à hay là mình chơi cờ đi, được không?
- Cờ gì?
- Cờ cá ngựa.
- Anh không biết chơi.
- Vậy hay là mình…
- Anh xin lỗi, anh mệt quá, anh muốn đi ngủ.
- Anh Minh, em …. có điều này em muốn phải rõ ràng từ đầu.
- Em nói đi.
- Em xin lỗi anh vì những điều em sắp nói sau.
- Em cứ nói đi, anh đang nghe đây.
- Anh biết em lấy anh không phải yêu anh mà là vì tiền, em muốn giúp đỡ ba má em. - Hạ Hương nói nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Chí Minh, đáng lẽ nàng không nên nói điều này với chàng trong đêm nay, Hạ Hương cảm thấy mình là một người rất có tội.
- Anh biết.
- Em không yêu anh.
- Anh biết.
- Và anh cũng không yêu em.
- Không.
- Anh nói gì? - Hạ Hương hơi bất ngờ trước câu trả lời của Chí Minh.
- Anh yêu em, nên anh mới lấy em làm vợ.
- Không thể được.
- Sao không được? Anh không biết có phải là như thế không vì anh chưa từng yêu ai. Từ khi tốt nghiệp
Đại Học xong anh lao đầu vào công việc cho đến nay, nếu mẹ không thúc ép có lẽ anh cũng chưa hề nghĩ đến việc sẽ lập gia đình. Nhưng lần đầu khi gặp em trong ánh mắt em anh tìm thấy được cái gì đó thật ấm áp và yên bình. Anh còn đọc được một điều, em rất lẻ loi, em cần một sự giúp đỡ, một ai đó che chở vì thế anh mới quyết định sẽ làm chỗ dựa cho em. Và anh đã đoán đúng khi nghe cô Lâm kể về hoàn cảnh gia đình của em. Qua đó anh càng cảm phục em hơn nữa.
- Anh không thấy em đang lợi dụng anh sao?
- Không, em rất ngây thơ nhưng cũng rất mãnh liệt. Em dám hy sinh hạnh phúc của mình vì những người em thương yêu.
- Em…
- Chúc em ngủ ngon.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh ra salon ngủ, anh không muốn là kẻ lợi dụng thời cợ Sáng mai gặp nhé.
Một cảm giác khó tả đang dâng trào trong Hạ Hương. Ánh mắt yêu thương của Chí Minh đã làm cô xao xuyến. Hạ Hương không biết đó là gì nhưng nàng chắc rằng trong tình cảm đó có cả sự cảm phục. Một tuần trôi qua, Chí Minh phải trở về Canada để làm việc, là vợ Hạ Hương phải đi theo chồng.
CHƯƠNG 3- Hạ Hương con qua đấy phải ráng giữ gìn sức khoẻ nha con. – Mẹ nàng nói trong nghẹn ngào.
- Vâng.
- Chí Minh, ba giao con gái cho con, con nhớ phải yêu thương nó, nó đáng được hưởng hạnh phúc.
- Vâng. Con tin rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Hạ Hương.
- Anh rể, anh lo cho chị Hai giùm em đó.
- Được rồi, à mà anh quên, anh đang định lo cho em đi du học bên ấy nhưng em phải lấy cho ba má cái bằng tú tài đi nha.
- Thật không anh?
- Thật mà.
- Cám ơn anh rể.
- Ba má cám ơn con thật nhiều Chí Minh.
- Không có gì đâu ba má, đó là bổn phận của con. Mẹ, tiền thuốc men mẹ đừng sợ tốn kém cứ chữa trị cho tốt, mọi chi phí con sẽ lo cả. Còn việc này nữa, căn nhà con đã trả hết tiền nó đã thuộc về ba mẹ nhưng con thấy nó hơi cũ, con muốn sửa chữa lại đôi chút vài bữa nữa sẽ có thợ lại tiền con cũng đã tính xong với họ tất cả rồi. Con xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến của ba mẹ vì con muốn tạo một sự ngạc nhiên cho cả nhà.
- Thế đâu được, ba mẹ có tiền thì…
- Tiền đó là để ba mẹ muốn ăn gì thì ăn, muốn sắm gì thì sắm còn căn nhà thì con còn trẻ, con phải lo cho nó đàng hoàng để ba mẹ Ở chứ.
- Mẹ không bíêt nói gì để cảm ơn con.
- Con bây giờ cũng như con của ba mẹ, con phải có bổn phận lo
cho gia đình. Con mới là người phải cám ơn ba mẹ vì ba mẹ đã sinh ra một người con gái xinh đẹp mà gả cho con.
- Chuyến bay đi Canada sắp cất cánh mời quý khách vào phòng cách ly.
- Chết đến giờ rồi, đi đi con.
- Ông này miệng ăn mắm ăn muối chết cái gì.
- Ồ tôi quên, thôi đi đi con.
- Vâng rãnh chúng con sẽ về thăm ba má.
- Ừ.
- Tạm biệt.
Lên máy bay trong lòng Hạ Hương như còn nặng trĩu tâm sự, chưa bao giờ nàng xa gia đình , xa ba mẹ, Hạ Thu, và cả ngôi nhà thân thương mà nàng đã gắn bó suốt mười mấy năm qua thế mà hôm nay nàng cùng một người xa lạ, mà không phải nói là chồng nàng đấy chứ. Hạ Hương không biết đến bao giờ mới có thể trở về đây được nữa. Chí Minh có phải là người chồng tốt hay không? Tương lai phía trước nàng sẽ ra sao? Có được hạnh phúc hay không, nàng hoàn toàn không biết nhưng trong giờ phút này nàng chỉ còn biết dựa dẫm vào Chí Minh mà thôi.
- Anh Minh, anh tốt với gia đình em quá, em không biết phải cám ơn anh thế nào.
- Sao lại cám ơn anh, chúng ta là vợ chồng mà.
- Nhưng em chưa…
Chí Minh đưa tay che miệng lại như đã biết trước điều nàng nói và chàng thì không muốn nghe điều ấy.
- Chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng Hạ Hương ạ.
- Vâng. – Rồi Hạ Hương dựa vào vai chồng, nàng cảm thấy mình như được che chở.
Một cuộc sống mới bắt đầu, HạHương không phải làm dâu vì Chí Minh đã ở riêng. Căn nhà của họ tuy không là biệt thự, vila nhưng cũng là một căn nhà khang trang, rộng rãi và tiện nghị Thường ngày Chí Minh đi làm từ sáng sớm đến mờ tối chàng mới trở về, công việc chồng chất do những ngày chàng về Việt Nam. Mà ở đây thì Hạ Hương nào có quen biết ai, hàng xóm của họ toàn là người Tây, họ nói gì Hạ Hương không hiểu và ngược lại vì thế nàng chỉ chui rút trong nhà. Ba mẹ chồng nàng tuy ở gần đó nhưng họ cũng có công việc riêng của mình. Nói chung là không ai rảnh mà lo cho ai. Hạ Hương thấy cuộc sống ở nước ngoài nó nhạt nhẽo, ít tình cảm hơn phương Đông. Một mình trong ngôi nhà rộng lớn Hạ Hương cảm thấy buồn tẻ và nhớ gia đình. Xưa kia ở căn nhà nhỏ hơn bây giờ năm sáu lần nhưng có tới bốn người , lúc nào cũng ồn ào tiếng người. Tiếng la mắng của mẹ nàng vì tội bày bừa của ba cha con , tiếng gây gỗ giành máy hát của hai chị em nàng…nghĩ đến Hạ Hương không cầm được nước mắt.
Dinh dong…dinh dong…
Tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Hương lau vội nước mắt vì nàng biết giờ này chỉ có Chí Minh về, nàng không muốn chàng lo lắng.
- Sao hôm nay anh về trễ thế?
- Ờ, công việc hơi nhiều. Hạ Hương.
- Dạ.
- Em mới khóc hay sao?
- Ồ không có đâu, em bị bụi vào mắt đó mà.
- Anh xin lỗi, anh lo công việc nhiều quá mà không nghĩ đến em.
-
Không có, anh tốt với em lắm rồi. Em mới là không biết làm gì để đền ơn cho anh đây, em thấy mình mắc nợ anh nhiều quá.
- Em khờ quá, em là người vợ hiền của anh thì đã là tất cả những gì anh ao ước rồi.
- Em hâm nóng thức ăn cho anh nhé?
Không chờ nghe Chí Minh trả lời Hạ Hương đã chạy ngay vào bếp lo bữa tối cho chàng. Cả ngày ở nhà một mình Hạ Hương chỉ mong đến tối được gặp Chí Minh, nghe anh kể chuyện hay huyên thuyên điều gì đó nàng thấy hay trên tivi, thế mà.
- Anh tắm xong rồi à? Em đã dọn xong anh vào ăn cho nóng. Em mới học sách mấy món ăn mới anh ăn thử có ngon không?
- Anh đã ăn với khách rồi, thôi anh đi ngủ để mai còn đi làm nữa, lúc này không biết sao mà đông khách du lịch thế. Chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác. Chúc em ngủ ngon
Chí Minh hôn lên trán Hạ Hương rồi leo lên salon ngủ. Dù mang tiếng vợ chồng nhưng đến bây giờ hai người vẫn ngủ riêng. Chí Minh muốn Hạ Hương là người vợ xuất phát từ tình cảm thật của nàng chứ không phải vì lòng biết ơn, một sự trao đổi. Mới nằm xuống mà chàng đã ngủ say, chắc có lẽ chàng mệt mỏi lắm. Hạ Hương lại ngồi cạnh chồng lấy tay vuốt nhẹ mái tóc chàng mà lòng thầm mong phải chi nàng có thể gánh vác được phần nào sự mệt mỏi kia. Sáng hôm sau khi vừa ngủ dậy Hạ Hương đã không thấy Chí Minh, chàng để lại mảnh giấy nhỏ
trên bàn cho Hạ Hương.
“Hạ Hương!
Hôm nay anh rất bận có lẽ tối nay anh sẽ về rất trễ, em khỏi cần chờ cửa anh. Hôm nay mẹ có ở nhà, em thay anh sang thăm mẹ, anh có nghe mẹ nói mẹ bị cảm mấy bữa rồi. À khi về em ghé ngang mua cho anh vài đôi vớ nhé.
Chúc vợ yêu một ngày thật vui vẻ.
Chí Minh.”
Hai tiếng vui vẻ sao mà chua chát quá. Như lời Chí Minh, Hạ Hương sang thăm mẹ chồng. Nhà nàng và nhà cha mẹ Chí Minh cách nhau năm sáu km đường nhưng với ôtô thì chỉ cần năm mười phút là đã tới. Cả năm mấy nay nàng đã cố gắng tập làm quen đường đi nước bước ở đây, và nàng đã có thể tự đi từ nhà mình sang nhà cha mẹ chồng hoặc đi siêu thị mua ít đồ dùng. Mỗi lần sang ấy Hạ Hương đều mang một mặc cảm tội lỗi và ngượng ngùng bời câu hỏi của mẹ chồng.
- Cũng năm mấy rồi sao hai con chưa có động tĩnh gì vậy? Thằng Minh cũng không còn nhỏ gì, nó thương con thì con cũng nên thương nó sinh cho nó một đứa để nó bế. Ba mẹ không phân biệt trai hay gái có cháu bồng là quý rồi. Mong con có thể hiểu bậc làm cha mẹ.
Câu nói ấy làm Hạ Hương không biết trả lời sao chỉ biết mỉm cười mà gật đầu. Nếu bà mà biết nàng và Chí Minh vẫn phòng ai nấy ngủ chắc sẽ lo cuốn lên. Chỉ tội cho Chí Minh mỗi lần nghe m? nói thế lại gắt lên bênh vực cho nàng.
- Mẹ này chúng con
còn trẻ phải lo làm ăn trước mới sinh con chứ. Hạ Hương còn trẻ có con chỉ tổ vướng víu cô ấy, mọi chuyện để trời tính, mẹ cứ khéo lo không. Mẹ nói thế Hạ Hương lại buồn vì tưởng mẹ trách cô ấy.
- Mẹ nói thế chứ có ép buộc gì nó đâu. Mẹ chỉ lo cho con thôi.
- Con có gì đâu mà phải lo?
- Ừ, mai mốt già rồi nhìn người ta có con lúc ta coi ai khéo lo thì biết.
Câu nói của Chí Minh vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, lòng nặng trĩu, Hạ Hương trở về nhà với nỗi buồn mơn man. Về đến nhà thì trời cũng sập tối, một ngày buồn tẻ lại qua đi, Hạ Hương ăn cơm tối xong định xem tivi nhưng cũng chẳng có gì nàng tắt máy vào phòng. Ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn bỗng Hạ Hương cảm thấy cô đơn trống trãi lạ thường. Nàng ước gì có Chí Minh bên cạnh trong lúc này, nàng sẽ ôm chàng thật chặt vào lòng, nói với chàng nàng cũng rất yêu chàng. Nhưng đó chỉ là mơ, có lẽ giờ này Chí Minh đang lu bu với mấy người khách nước ngoài hoặc là mớ sổ sách, xem tuần này khách đông hay ít hơn tuần rồi…còn nàng thì đang đối diện với bốn bức tường. Hạ Hương bật khóc, nàng úp mặt vào gối khóc thật lớn, thật nhiều để xóa đi cái không khí ảm đạm này. Từ đâu một bàn tay ấm áp ôm lấy nàng kèm một nụ hôn lên vai, lên tóc làm Hạ Hương giật cả mình.
- Anh đây.
- Anh Minh, sao anh về sớm thế? Em….
- Suỵt, anh có món quà này cho em.
- Qùa gì vậy anh?
- Bí mật. Em ra phòng khách sẽ biết.
Hạ Hương tò mò bước ra phòng khách, nàng thấy một cái hộp không to không nhỏ để trên bàn, nàng mở ra theo lời Chí Minh xem chàng cho nàng vật gì. Hạ Hương không ngờ trong hộp là một chú chó đốm con thật dễ thương
- Chó đốm.
- Ừ, nó sẽ làm bạn với em những lúc anh vắng nhà. Nhưng mà chắc em cũng sẽ không còn rãnh để buồn nữa đâu.
- Là sao?
- Không có gì. Anh còn có một món quà nữa cho em nè.
- Còn nữa?
- Ừ.
- Gì vậy anh?
Chí Minh dẫn Hạ Hương vào phòng làm việc của chàng. Căn phòng này ngoài việc quét dọn bụi bặm Hạ Hương cũng rất ít khi vào đây. Nàng không ngờ Chí Minh đã sắm cho nàng một tủ sách trong đây.
- Của em đó.
- Ủa, sao toàn là sách Mỹ thuật?
- Đúng vậy, không phải em rất thích hội họa sao? Còn đây, đây là phiếu ghi danh học vẽ anh đã đóng học phí cho em rồi, em sẽ bắt đầu học vào tuần sau.
- Nhưng em có nghe tiếng anh được đâu mà học.
- Vậy thì em đi học thêm anh văn. Anh sẽ cho em làm những gì em thích, anh không muốn bắt em trở thành bà nội trợ, suốt ngày chỉ biết việc bếp núc thôi.
- Sao anh biết em thích vẽ?
- Hạ Thu nói. Thu có đưa cho anh xem những bức tranh mà em vẽ, chúng thật đẹp. Em có năng khiếu như thế phải biết phát huy chứ.
- Có
phải em đang nằm mơ không?
- Không, đây chỉ là chuyện nhỏ, được thấy nụ cười của em có bán hết cả gia tài anh cũng không tiếc. Em đó, thích cái gì thì phải nói cho anh biết chứ. Anh là chồng em, anh có bổn phận lo cho em. Ngày mai chúng ta sẽ đi mua giá vẽ và dụng cụ cơ bản như bút chì, thước, giấy vẽ….
- Anh Minh, anh tốt với em quá, vậy mà.
- Không, anh vẫn là người chồng chưa tốt, anh chỉ lo cho công việc mà quên bẵng là anh đã không còn như trước. Anh còn có một người vợ tối nào cũng ngồi ở nhà chờ anh về ăn cơm. Từ rày về sau anh sẽ không như thế nữa, em tha thứ cho anh nhé Hạ Hương?
- Đó là bổn phận của em, em mới là người vợ không tốt, em không biết cảm ơn anh thế nào nữa.
- Lại cám ơn anh, em không coi anh là chồng em sao Hạ Hương?
- Có chứ.
- Vậy bây giờ hãy về phòng ngủ một giấc cho thoải mái nhé, ngày mai anh đã xin phép nghỉ, anh sẽ dẫn em đi chơi chịu không?
- Có thật không anh?
- Anh có gạt em bao giờ.
Rồi Chí Minh đưa Hạ Hương về phòng, đắp chăn lại cho nàng và không quên tặng một nụ hôn lê trán cùng lời chúc ngủ ngon. Định quay ra ngoài thì lần này Hạ Hương nắm tay chàng lại.
- Gì thế em?
- Hôm nay anh có thể ở lại với em không?
- Thật chứ?
- Chúng ta là vợ ch?ng sao có thể ngủ riêng mãi được.
- Không phải vì biết ơn anh chứ?
- Không. Em thật lòng mà, em thật có lỗi khi đã…
- Hạ Hương.
Sau một năm rưỡi họ mới thật sự là của nhau, có lẽ đó là một ngày khó quên đối với Hạ Hương và cả Chí Minh nữa.
- Bà không hiểu gì là nghệ thuật cả, có bạc tỉ cũng chưa chắc mua được những bức tranh này.
- Vậy sao ông không bán nó cho tôi nhờ? Lấy tiền mua gạo củi, mắm muối hay đóng tiền học phí cho con ông còn nghe có dĩ hơn.
- Bà thật.
- Mới sáng sớm mà ba mẹ cãi gì thế? In ỏi cả lên, con mới được nghỉ không để cho con yên được sao?
- Chị Hai biết quá rõ rồi còn hỏi chi cho mệt.
- Mày đó, chả làm nên tích sự gì cả, suốt ngày ăn với ngủ, nuôi hai đứa bây thà đẻ hai trứng hột vịt lộn ăn còn sướng hơn.
- Mẹ à, con mới 18 tuổi thì làm được tích sự gì, phải chờ con học xong Đại Học đã rồi tính tiếp.
- Đại Học? Mày nghĩ nhà này còn đủ tiền nuôi mày học Đại Học không? Mà mày cũng đâu có hứng thú gì với cái mảnh bằng đó. Thôi cứ đi học anh văn rồi coi ba mày kiếm được cho mày việc gì làm không?
- Muốn sao tùy mẹ.
- Chị làm như hiền ngoan lắm vậy, nói đại là con muốn lấy chồng cho rồi.
- Con nhóc, biết gì mà nói, tao bạn trai còn chưa có lấy đâu ra chồng.
- Ủa sao thường ngày ai vẫn thường ngắm gương khen mình đẹp mà.
- Thì đó tao đẹp vậy phải kiếm bạch mã hoàng tử mới được chứ.
- Mày à, có mà
hoàng tử mù nó mới dám rớ.
- Mẹ làm gì chà đạp con gái mình dữ vậy.
- Chị Hai, chị nhiều người đeo đuổi lắm mà. Anh Hùng đó.
- Hùng nào? Nhiều thằng tên Hùng thích tao lắm mày ơi.
- Thì cái anh học chung cấp III với chị đó.
- Ôi cái thằng đó hả? Con nít lắm, đã vậy còn kẹo kéo nữa chứ.
- Vậy còn anh Hiếu?
- Anh chàng đó cũng được nhưng có cái cụ lắm mày ơi.
- Là sao?
- Là mày quen với nó, nó coi mày như con cháu nó vậy. À, ăn cái này nóng lắm, cái kia thì mát quá cũng không tốt, vô quán ăn không lo ăn, ngồi xếp khăn giấy sẵn, lấy tăm…nói chung là chia phối mọi hoạt động của mình, khó chịu lắm.
- Vậy mà còn không chịu, muốn gì nữa bà.
- Cám ơn tao kiếm bạn trai chứ không phải tìm thêm ông Bác.
- Chị kén cho dữ vô.
- Ôi hơi đâu mà nói chuyện với cái con tửng này. Vô sửa soạn mà đi học kìa.
- Vâng. Mẹ có cô Ba lại chơi kìa.
- Ôi cô Ba, lâu quá không thấy cô qua chơi.
- Dạo này anh Hải đi công tác hoài em phải ở nhà lo cho sấp nhỏ nên hơi bận. Ủa anh Hai, hôm nay anh không đi làm sao?
- À có nhưng hôm nay làm ca chiều.
- Ồ vậy à?
- Lúc này cô khá nhỉ? Nghe đâu cô có thêm nghề làm mai hả?
- Đâu có, thấy người ta cần bạn đời mình biết thì giúp. Thời này người ta mộng đi nước ngoài dữ lắm, con gái đâu còn chịu lấy
chồng Việt.
- Vậy mai mốt lớn cô Ba tìm cho con mối nào được được nha.
- Con nhỏ này học không lo mai mốt cái gì.
- Giỡn coi mẹ có chửi không í mà, có thì cũng của chị Hai đâu tới lượt con đâu. Thưa ba má. Thưa cô Ba con đi học.
- Con nhỏ.
- Ờ mà sao không thấy Hạ Hương đâu hả chị?
- Nó trong nhà bếp, chắc đang lục cơm nguội.
- Nó đậu rồi hả chị?
- Ừ, nhưng cầm mảnh bằng tú tài thì làm ăn gì được, đang lo cho nó học cái nghề gì đó đi làm phụ giúp thêm cho gia đình đây. Con gái học chi nhiều mai mốt cũng đi lấy chồng.
- Kỳ này em qua trước là thăm anh chị, hai là có chuyện này em muốn thưa.
- Chuyện gì vậy cô Ba?
- Dạ, em nói nhưng anh chị đừng giận.
- Mình là người nhà cả, cô nói đúng thì chúng tôi xin nghe.
- Vậy thì…số là thế này, anh Hải nhà em có người bạn thân sống ở nước ngoài khá lâu, nhưn gnói là vậy họ cũng có chút ít quan hệ bà con. Cách đây ít lâu tụi em gặp họ, họ ngỏ ý muốn em tìm giúp vợ cho con trai họ. Người ta đangmuốn bồng cháu ấy mà.
- Vậy chuyện đó có can hệ gì đến chúng tôi?
- Có chứ. Em thấy con Hạ Hương nhà mình càng lớn càng xinh đẹp mà nó cũng không thích học cho mấy. Học hành cho đã rồi chạy vại khắp nơi tìm việc làm, mà chưa chắc có được chỗ làm tốt. Sẵn có chỗ đàng hoàng mình ưng để nó có
tấm chồng lo thân, với lại em thấy anh chị cũng khá vất vả, có nó đỡ phần nào cũng là chuyện không xấu.
- Trời ơi, cô Ba, nó mới 18 tuổi biết gì mà chồng với con. Nhã ý của cô tôi biết ơn nhưng không được đâu.
- Chuyện đó tôi không bằng lòng đâu, cô làm nghề mai mối tôi không nói nhưng lẽ hết mối cô kiếm cháu mình vô thế hả cô Ba?
- Anh Hai, sao nỡ nặng lời với em như thế? Em cũng đâu có muốn cháu em khổ. Quả thật chỗ này đàng hoàng lắm, họ là một gia đình trí thức, cậu con trai cũng không đến nỗi tệ và đang là một giám đốc khách sạn bên Canadạ Tại chìu ý ông bà nên mới chịu cưới vợ chứ đâu phải người ta cùi hủi bệnh tật gì đâu.
- Anh Hai cô không có ý nói người ta như vậy nhưng mà con nó còn nhỏ quá lấy chồng sớm sợ khổ nó. Nhà này cũng không phải thiếu tiền mua gạo củi. Gia đình cũng cảm ơn cô đã nghĩ đến cho cháu nó nhưng chắc không được đâu.
- Vậy thì tiếc quá, gia đình họ cũng là tầng lớp khá giả lại tử tế nên em muốn giành cho cháu em. Anh chị cứ nghĩ lại đi tuần sau cậu ta sẽ về đó.
Hạ Hương nãy giờ đứng đằng sau vách nghe hết mọi chuyện, một ý nghĩ chợt loé lên. Nàng sẽ không cần phải đi học rồi không cần chạy đông chạy tây kiếm việc làm mà cũng có thể ngồi không ăn bát vàng, cái đó thì cũng thật là hay chỉ cần nàng gật đâu là được rồi. Rồi
bỗng nàng cười cho ý nghĩ vẫn vơ của mình. Câu chuyện ấy trở thành câu chuyện vui trong ngày nếu không có buổi tối hôm đó.
- A...
- Cái gì thế?
- Mẹ, mẹ có sao không?
- Trời, ai bảo bà trèo cao thế? Có gì thì sai tôi với tụi nó.
- Tụi nó mà biết gì còn ông, nhờ được ông mới là lạ, ông chỉ biết lo ngắm nghía mấy bức tranh ngớ ngẩn thôi còn việc nhà ông có ngó ngàng gì tới đâu.
- Để tôi đỡ bà lên nhà trên.
- Không được rồi sao tôi đau quá.
- Đau đâu?
- Cột sống, ôi cái chân của tôi.
- Không được rồi ba, phải đưa mẹ đi bệnh viện thôi.
- Đi, tôi đưa bà đi.
Đến bệnh viện cả ba cha con ngồi chờ bên ngoài mà lòng bồn chồn không an, cho đến khi bác sĩ ra.
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Bà nhà không sao chỉ tại thể chất hơi yếu lại bị chứng đau thấp khớp kinh niên mà té cao thế này, tôi nghĩ từ đây trở đi đừng nên cho bà nhà làm việc nặng thì chắc không sao.
- Vậy à. Cũng còn may cám ơn trời phù hộ, cám ơn bác sĩ.
- Không có gì.
Kể từ hôm đó nhà của Hạ Hươngtừ hai người đi làm giờ thì chỉ còn một mình ba cô,mà đồng lương công chức thì làm sao đủ cho bốn miệng ăn. Hạ Thu, em Hạ Hương vẫn còn đi học. Gánh nặng như ngày càng đè nặng lên vai Hạ Hương.
CHƯƠNG 2
Hạ Hương.
- Cô Ba.
- Mẹ con có sao không?
- Dạ đỡ nhiều rồi ạ.
- Cô nghe mẹ té mà lu bu quá không đến thăm được. Mẹ con đang ngủ à?
- Dạ vâng.
- Đúng là nghèo mà còn gặp cái eo là vậy, hồi đó mẹ con có thể đi buôn bán phụ giúp ba mày phần nào trang trải bây giờ thì chỉ có mình ổng. Con Hạ Thu càng học lên thì chi phí cho nó càng nhiều, thiệt tình.
- Con thì chưa tìm được việc gì để làm cả. - Hạ Hương thở dài rồi bỗng nàng quay sang nhìn cô như vừa sực nhớ ra điều gì đó. - Cô Ba này chuyện anh chàng việt kiều đó sao rồi cô?
- Con biết rồi à?
- Vâng, con gặp anh ta được không cô?
- Được nhưng mà ba mẹ con không đồng ý đâu. Ảnh chỉ la cô chết.
- Giờ này mà còn gì la với không la, đói đến nơi rồi. Anh ta chừng nào về cô?
- Ngày mai.
- Vậy ngày mai con sẽ đi gặp anh ấy.
- Không được đâu Hạ Hương.
- Sao vậy cổ Chẳng lẽ cô lỡ làm mai cho ai rồi à?
- Không nhưng, là tại vì lúc trước cô thấy gia đình họhiền lành lại có của ăn của để. Lòng tham nên cô muốn con lấy nó cho sung sướng mà đỡ cho ba mẹ con nữa, nhưng hôm nay cô lại nghĩ khác.
- Khác gì cô Ba?
- Thật ra thì cái thằng ấy cũng không có gì chỉ mỗi cái.
- Bị què hả cô?
- Không.
- Điếc.
- Cũng không.
- Vậy mù đui hay
bị dị tật gì ?
- Không bị gì cả, sao con rủa người ta ghê thế, mà có thế cô làm sao lại dám làm mai cho cháu mình chứ. Nhìn sơ là một người trí thức, hiền lành chỉ tội nó già hơn con.
- Ôi tưởng gì, cái đó có gì ghê gớm đâu, đàn ông thì phải hơn phụ nữ vài tuổi chứ. Ba con cũng hơn mẹ con 6 tuổi đấy.
- Cái đó thì nói làm gì, cái này nó lớn hơn con tới 14 tuổi lận.
- Cái gì? Vậy năm nay anh ta 32 tuổi à?
- Ừ.
- Không được đâu.
- Mẹ.
- Nhà này chưa phải đi vay nợ sao lại để con gái mình đi lấy một người chồng lớn hơn những 14 tuổi.
- Chị Hai.
- Cô Ba, cô lớn rồi nên biết cái gì là nên cái gì là không nên. Hạ Hương nó còn nhỏ không hiểu chuyện, còn cô, cô phải biết chứ. Tôi không muốn nghe lại việc này một lần nữa. Cô về đi…khụ…khụ…..
- Mẹ.
- Em về, có mấy hộp sữa và trái cây em biếu chị ăn cho lại sức.
- Cô Ba.
- Hạ Hương, mẹ cấm con có ý nghĩ đó nghe chưa. Vô nhà. Con còn cả một tương lai quá dài sao lại đâm đầu vào ngõ cụt như thế. Lấy chồng sớm con biết là sẽ khổ cỡ nào không? Ở nhà cha mẹ thương yêu, muốn ăn, muốn ngủ giờ nào cũng được còn ở nhà người ta rồi thì không được như thế đâu con ơi. Chưa hết làm sao con biết bổn phận của người vợ, người mẹ là như thế nào?
- Nhưng con chỉ muốn phụ giúp gia đình mình thôi.
- Con cứ lo học rồi đi kiếm một việc làm ổn định là đã phụ giúp cha mẹ rồi đó, đừng có gây thêm chuyện nữa. Xuống vo gạo nấu cơm đi Hạ Thu và ba mày sắp về rồi đấy.
Dáng đi khập khiễng do bị té chưa lành của mẹ Hạ Hương làm cho nàng cảm thấy xót xa vô cùng. Những lời lẽ của mẹ cô không phải vô lý, Hạ Hương cũng nào muốn đâm đâu vào hôn nhân sớm như thế. Vừa xinh đẹp đang là mục tiêu của khối chàng, Hạ Hương mơ ước sẽ tìm được một người chồng thật xứng đáng, vì thế nghe lời mẹ Hạ Hương cũng gác chuyện đó qua một bên. Nhưng thường đã gọi là duyên số thì khó lòng mà tránh được.
- Sao hôm nay ba ăn cơm ít quá vậy? - Hạ Hương hỏi.
- Ừ, ba hơi mệt.
- Ủa ba lấy tranh xuống làm gì vậy?
- Để bán.
- Sao lại bán? Ba thích bức tranh này lắm mà?
- Để đóng học phí cho Hạ Thu kìa. – Mẹ Hạ Hương từ trong nhà bước ra thay lời cho cha nàng. – Còn tiền góp nhà tháng này cũng chưa đóng kìa.
- Bộ nhà mình hết tiền rồi sao mà phải bán tranh? - Hạ Hương hỏi nhưng ba nàng không trả lời mà chỉ cúi gầm mặt xuống mân mê bức tranh.
- Có tiếc cũng không làm sao được, bộ mày muốn em mày phải nghỉ học vì không có tiền đóng học phí sao? Đó là chưa kể không đóng tiền góp nhà thì cả gia đình này có mà ra đường ở con ạ.
- Nhà mình lại đến nông nổi
này sao? - Hạ Hương nhìn hết ba sang mẹ nhưng nàng chỉ nhận được sự im lặng. Thường thì mẹ Hạ Hương hay la cha nàng vì những bức tranh nhưng trong thâm tâm bà cũng đau xót không kém chồng khi phải bắt ông bán đi những vật mà ông yêu quý.
Lúc trước nhà Hạ Hương tuy không phải là khá giả gì nhưng trong bữa ăn cũng có cá có thịt còn bây giờ nhìn vào mâm cơm chỉ toàn là rau củ. Lâu lâu bà bán thịt bán ế nàng mới mua được ít thịt về ram cho cả nhà ăn. Nhìn Hạ Thu ăn ngấu nghiến mà lòng nàng đau xót, dù đôi lúc hai chị em nàng có cãi cọ tranh chấp nhưng đó chỉ là thú vui của họ, Hạ Thu vẫn là đứa em gái mà nàng rất mực thương yêu. Hạ Hương không muốn nhìn thấy cái cảnh thiếu thốn đó nữa và nàng quyết định tìm cô Ba một lần nữa.
- Không được đâu Hạ Hương anh chị Hai mà biết cô bị chửi chết luôn. Con cũng biết tánh ba má con rồi đấy.
- Không sao đâu cô Ba, con biết cô cũng đâu khá giả gì mà giúp gia đình con hoài được. Con muốn phụ giúp cho cha mẹ con một chút gì đó. Mẹ con thì cần tiền mua thuốc, em con thì đang sức lớn, học thi khua mà không có gì bồi bổ nhìn nó xanh xao con đau lòng quá cô Ba à.
- Biết là như thế.
- Cô giúp con, con đội ơn cô nhiều.
Và thế là đám cưới của Hạ Hương được tổ chức trong vỏn vẹn một tháng quen biết. Chồng nàng là Tăng Chí
đình mình thôi.
- Con cứ lo học rồi đi kiếm một việc làm ổn định là đã phụ giúp cha mẹ rồi đó, đừng có gây thêm chuyện nữa. Xuống vo gạo nấu cơm đi Hạ Thu và ba mày sắp về rồi đấy.
Dáng đi khập khiễng do bị té chưa lành của mẹ Hạ Hương làm cho nàng cảm thấy xót xa vô cùng. Những lời lẽ của mẹ cô không phải vô lý, Hạ Hương cũng nào muốn đâm đâu vào hôn nhân sớm như thế. Vừa xinh đẹp đang là mục tiêu của khối chàng, Hạ Hương mơ ước sẽ tìm được một người chồng thật xứng đáng, vì thế nghe lời mẹ Hạ Hương cũng gác chuyện đó qua một bên. Nhưng thường đã gọi là duyên số thì khó lòng mà tránh được.
- Sao hôm nay ba ăn cơm ít quá vậy? - Hạ Hương hỏi.
- Ừ, ba hơi mệt.
- Ủa ba lấy tranh xuống làm gì vậy?
- Để bán.
- Sao lại bán? Ba thích bức tranh này lắm mà?
- Để đóng học phí cho Hạ Thu kìa. – Mẹ Hạ Hương từ trong nhà bước ra thay lời cho cha nàng. – Còn tiền góp nhà tháng này cũng chưa đóng kìa.
- Bộ nhà mình hết tiền rồi sao mà phải bán tranh? - Hạ Hương hỏi nhưng ba nàng không trả lời mà chỉ cúi gầm mặt xuống mân mê bức tranh.
- Có tiếc cũng không làm sao được, bộ mày muốn em mày phải nghỉ học vì không có tiền đóng học phí sao? Đó là chưa kể không đóng tiền góp nhà thì cả gia đình này có mà ra đường ở con ạ.
- Nhà mình lại đến nông nổi
này sao? - Hạ Hương nhìn hết ba sang mẹ nhưng nàng chỉ nhận được sự im lặng. Thường thì mẹ Hạ Hương hay la cha nàng vì những bức tranh nhưng trong thâm tâm bà cũng đau xót không kém chồng khi phải bắt ông bán đi những vật mà ông yêu quý.
Lúc trước nhà Hạ Hương tuy không phải là khá giả gì nhưng trong bữa ăn cũng có cá có thịt còn bây giờ nhìn vào mâm cơm chỉ toàn là rau củ. Lâu lâu bà bán thịt bán ế nàng mới mua được ít thịt về ram cho cả nhà ăn. Nhìn Hạ Thu ăn ngấu nghiến mà lòng nàng đau xót, dù đôi lúc hai chị em nàng có cãi cọ tranh chấp nhưng đó chỉ là thú vui của họ, Hạ Thu vẫn là đứa em gái mà nàng rất mực thương yêu. Hạ Hương không muốn nhìn thấy cái cảnh thiếu thốn đó nữa và nàng quyết định tìm cô Ba một lần nữa.
- Không được đâu Hạ Hương anh chị Hai mà biết cô bị chửi chết luôn. Con cũng biết tánh ba má con rồi đấy.
- Không sao đâu cô Ba, con biết cô cũng đâu khá giả gì mà giúp gia đình con hoài được. Con muốn phụ giúp cho cha mẹ con một chút gì đó. Mẹ con thì cần tiền mua thuốc, em con thì đang sức lớn, học thi khua mà không có gì bồi bổ nhìn nó xanh xao con đau lòng quá cô Ba à.
- Biết là như thế.
- Cô giúp con, con đội ơn cô nhiều.
Và thế là đám cưới của Hạ Hương được tổ chức trong vỏn vẹn một tháng quen biết. Chồng nàng là Tăng Chí
Minh, một người có học thức, tuy không trẻ, không đẹp trai nhưng anh chàng cũng có khả năng thu hút người khác bởi sự nhã nhặn và hiểu biết của mình. Lúc đầu ông bà Lâm cũng không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân quá chênh lệch này nhưng sau một lần gặp gỡ ông bà đã ngầm ưng thuận vì sự lễ độ của Chí Minh.
- Sao em không đi ngủ đỉ Hôm nay vất vả quá chắc em mệt lắm nhỉ?
- Em … em, à hay là mình chơi cờ đi, được không?
- Cờ gì?
- Cờ cá ngựa.
- Anh không biết chơi.
- Vậy hay là mình…
- Anh xin lỗi, anh mệt quá, anh muốn đi ngủ.
- Anh Minh, em …. có điều này em muốn phải rõ ràng từ đầu.
- Em nói đi.
- Em xin lỗi anh vì những điều em sắp nói sau.
- Em cứ nói đi, anh đang nghe đây.
- Anh biết em lấy anh không phải yêu anh mà là vì tiền, em muốn giúp đỡ ba má em. - Hạ Hương nói nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Chí Minh, đáng lẽ nàng không nên nói điều này với chàng trong đêm nay, Hạ Hương cảm thấy mình là một người rất có tội.
- Anh biết.
- Em không yêu anh.
- Anh biết.
- Và anh cũng không yêu em.
- Không.
- Anh nói gì? - Hạ Hương hơi bất ngờ trước câu trả lời của Chí Minh.
- Anh yêu em, nên anh mới lấy em làm vợ.
- Không thể được.
- Sao không được? Anh không biết có phải là như thế không vì anh chưa từng yêu ai. Từ khi tốt nghiệp
Đại Học xong anh lao đầu vào công việc cho đến nay, nếu mẹ không thúc ép có lẽ anh cũng chưa hề nghĩ đến việc sẽ lập gia đình. Nhưng lần đầu khi gặp em trong ánh mắt em anh tìm thấy được cái gì đó thật ấm áp và yên bình. Anh còn đọc được một điều, em rất lẻ loi, em cần một sự giúp đỡ, một ai đó che chở vì thế anh mới quyết định sẽ làm chỗ dựa cho em. Và anh đã đoán đúng khi nghe cô Lâm kể về hoàn cảnh gia đình của em. Qua đó anh càng cảm phục em hơn nữa.
- Anh không thấy em đang lợi dụng anh sao?
- Không, em rất ngây thơ nhưng cũng rất mãnh liệt. Em dám hy sinh hạnh phúc của mình vì những người em thương yêu.
- Em…
- Chúc em ngủ ngon.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh ra salon ngủ, anh không muốn là kẻ lợi dụng thời cợ Sáng mai gặp nhé.
Một cảm giác khó tả đang dâng trào trong Hạ Hương. Ánh mắt yêu thương của Chí Minh đã làm cô xao xuyến. Hạ Hương không biết đó là gì nhưng nàng chắc rằng trong tình cảm đó có cả sự cảm phục. Một tuần trôi qua, Chí Minh phải trở về Canada để làm việc, là vợ Hạ Hương phải đi theo chồng.
CHƯƠNG 3- Hạ Hương con qua đấy phải ráng giữ gìn sức khoẻ nha con. – Mẹ nàng nói trong nghẹn ngào.
- Vâng.
- Chí Minh, ba giao con gái cho con, con nhớ phải yêu thương nó, nó đáng được hưởng hạnh phúc.
- Vâng. Con tin rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Hạ Hương.
- Anh rể, anh lo cho chị Hai giùm em đó.
- Được rồi, à mà anh quên, anh đang định lo cho em đi du học bên ấy nhưng em phải lấy cho ba má cái bằng tú tài đi nha.
- Thật không anh?
- Thật mà.
- Cám ơn anh rể.
- Ba má cám ơn con thật nhiều Chí Minh.
- Không có gì đâu ba má, đó là bổn phận của con. Mẹ, tiền thuốc men mẹ đừng sợ tốn kém cứ chữa trị cho tốt, mọi chi phí con sẽ lo cả. Còn việc này nữa, căn nhà con đã trả hết tiền nó đã thuộc về ba mẹ nhưng con thấy nó hơi cũ, con muốn sửa chữa lại đôi chút vài bữa nữa sẽ có thợ lại tiền con cũng đã tính xong với họ tất cả rồi. Con xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến của ba mẹ vì con muốn tạo một sự ngạc nhiên cho cả nhà.
- Thế đâu được, ba mẹ có tiền thì…
- Tiền đó là để ba mẹ muốn ăn gì thì ăn, muốn sắm gì thì sắm còn căn nhà thì con còn trẻ, con phải lo cho nó đàng hoàng để ba mẹ Ở chứ.
- Mẹ không bíêt nói gì để cảm ơn con.
- Con bây giờ cũng như con của ba mẹ, con phải có bổn phận lo
cho gia đình. Con mới là người phải cám ơn ba mẹ vì ba mẹ đã sinh ra một người con gái xinh đẹp mà gả cho con.
- Chuyến bay đi Canada sắp cất cánh mời quý khách vào phòng cách ly.
- Chết đến giờ rồi, đi đi con.
- Ông này miệng ăn mắm ăn muối chết cái gì.
- Ồ tôi quên, thôi đi đi con.
- Vâng rãnh chúng con sẽ về thăm ba má.
- Ừ.
- Tạm biệt.
Lên máy bay trong lòng Hạ Hương như còn nặng trĩu tâm sự, chưa bao giờ nàng xa gia đình , xa ba mẹ, Hạ Thu, và cả ngôi nhà thân thương mà nàng đã gắn bó suốt mười mấy năm qua thế mà hôm nay nàng cùng một người xa lạ, mà không phải nói là chồng nàng đấy chứ. Hạ Hương không biết đến bao giờ mới có thể trở về đây được nữa. Chí Minh có phải là người chồng tốt hay không? Tương lai phía trước nàng sẽ ra sao? Có được hạnh phúc hay không, nàng hoàn toàn không biết nhưng trong giờ phút này nàng chỉ còn biết dựa dẫm vào Chí Minh mà thôi.
- Anh Minh, anh tốt với gia đình em quá, em không biết phải cám ơn anh thế nào.
- Sao lại cám ơn anh, chúng ta là vợ chồng mà.
- Nhưng em chưa…
Chí Minh đưa tay che miệng lại như đã biết trước điều nàng nói và chàng thì không muốn nghe điều ấy.
- Chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng Hạ Hương ạ.
- Vâng. – Rồi Hạ Hương dựa vào vai chồng, nàng cảm thấy mình như được che chở.
Một cuộc sống mới bắt đầu, HạHương không phải làm dâu vì Chí Minh đã ở riêng. Căn nhà của họ tuy không là biệt thự, vila nhưng cũng là một căn nhà khang trang, rộng rãi và tiện nghị Thường ngày Chí Minh đi làm từ sáng sớm đến mờ tối chàng mới trở về, công việc chồng chất do những ngày chàng về Việt Nam. Mà ở đây thì Hạ Hương nào có quen biết ai, hàng xóm của họ toàn là người Tây, họ nói gì Hạ Hương không hiểu và ngược lại vì thế nàng chỉ chui rút trong nhà. Ba mẹ chồng nàng tuy ở gần đó nhưng họ cũng có công việc riêng của mình. Nói chung là không ai rảnh mà lo cho ai. Hạ Hương thấy cuộc sống ở nước ngoài nó nhạt nhẽo, ít tình cảm hơn phương Đông. Một mình trong ngôi nhà rộng lớn Hạ Hương cảm thấy buồn tẻ và nhớ gia đình. Xưa kia ở căn nhà nhỏ hơn bây giờ năm sáu lần nhưng có tới bốn người , lúc nào cũng ồn ào tiếng người. Tiếng la mắng của mẹ nàng vì tội bày bừa của ba cha con , tiếng gây gỗ giành máy hát của hai chị em nàng…nghĩ đến Hạ Hương không cầm được nước mắt.
Dinh dong…dinh dong…
Tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Hương lau vội nước mắt vì nàng biết giờ này chỉ có Chí Minh về, nàng không muốn chàng lo lắng.
- Sao hôm nay anh về trễ thế?
- Ờ, công việc hơi nhiều. Hạ Hương.
- Dạ.
- Em mới khóc hay sao?
- Ồ không có đâu, em bị bụi vào mắt đó mà.
- Anh xin lỗi, anh lo công việc nhiều quá mà không nghĩ đến em.
-
Không có, anh tốt với em lắm rồi. Em mới là không biết làm gì để đền ơn cho anh đây, em thấy mình mắc nợ anh nhiều quá.
- Em khờ quá, em là người vợ hiền của anh thì đã là tất cả những gì anh ao ước rồi.
- Em hâm nóng thức ăn cho anh nhé?
Không chờ nghe Chí Minh trả lời Hạ Hương đã chạy ngay vào bếp lo bữa tối cho chàng. Cả ngày ở nhà một mình Hạ Hương chỉ mong đến tối được gặp Chí Minh, nghe anh kể chuyện hay huyên thuyên điều gì đó nàng thấy hay trên tivi, thế mà.
- Anh tắm xong rồi à? Em đã dọn xong anh vào ăn cho nóng. Em mới học sách mấy món ăn mới anh ăn thử có ngon không?
- Anh đã ăn với khách rồi, thôi anh đi ngủ để mai còn đi làm nữa, lúc này không biết sao mà đông khách du lịch thế. Chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác. Chúc em ngủ ngon
Chí Minh hôn lên trán Hạ Hương rồi leo lên salon ngủ. Dù mang tiếng vợ chồng nhưng đến bây giờ hai người vẫn ngủ riêng. Chí Minh muốn Hạ Hương là người vợ xuất phát từ tình cảm thật của nàng chứ không phải vì lòng biết ơn, một sự trao đổi. Mới nằm xuống mà chàng đã ngủ say, chắc có lẽ chàng mệt mỏi lắm. Hạ Hương lại ngồi cạnh chồng lấy tay vuốt nhẹ mái tóc chàng mà lòng thầm mong phải chi nàng có thể gánh vác được phần nào sự mệt mỏi kia. Sáng hôm sau khi vừa ngủ dậy Hạ Hương đã không thấy Chí Minh, chàng để lại mảnh giấy nhỏ
trên bàn cho Hạ Hương.
“Hạ Hương!
Hôm nay anh rất bận có lẽ tối nay anh sẽ về rất trễ, em khỏi cần chờ cửa anh. Hôm nay mẹ có ở nhà, em thay anh sang thăm mẹ, anh có nghe mẹ nói mẹ bị cảm mấy bữa rồi. À khi về em ghé ngang mua cho anh vài đôi vớ nhé.
Chúc vợ yêu một ngày thật vui vẻ.
Chí Minh.”
Hai tiếng vui vẻ sao mà chua chát quá. Như lời Chí Minh, Hạ Hương sang thăm mẹ chồng. Nhà nàng và nhà cha mẹ Chí Minh cách nhau năm sáu km đường nhưng với ôtô thì chỉ cần năm mười phút là đã tới. Cả năm mấy nay nàng đã cố gắng tập làm quen đường đi nước bước ở đây, và nàng đã có thể tự đi từ nhà mình sang nhà cha mẹ chồng hoặc đi siêu thị mua ít đồ dùng. Mỗi lần sang ấy Hạ Hương đều mang một mặc cảm tội lỗi và ngượng ngùng bời câu hỏi của mẹ chồng.
- Cũng năm mấy rồi sao hai con chưa có động tĩnh gì vậy? Thằng Minh cũng không còn nhỏ gì, nó thương con thì con cũng nên thương nó sinh cho nó một đứa để nó bế. Ba mẹ không phân biệt trai hay gái có cháu bồng là quý rồi. Mong con có thể hiểu bậc làm cha mẹ.
Câu nói ấy làm Hạ Hương không biết trả lời sao chỉ biết mỉm cười mà gật đầu. Nếu bà mà biết nàng và Chí Minh vẫn phòng ai nấy ngủ chắc sẽ lo cuốn lên. Chỉ tội cho Chí Minh mỗi lần nghe m? nói thế lại gắt lên bênh vực cho nàng.
- Mẹ này chúng con
còn trẻ phải lo làm ăn trước mới sinh con chứ. Hạ Hương còn trẻ có con chỉ tổ vướng víu cô ấy, mọi chuyện để trời tính, mẹ cứ khéo lo không. Mẹ nói thế Hạ Hương lại buồn vì tưởng mẹ trách cô ấy.
- Mẹ nói thế chứ có ép buộc gì nó đâu. Mẹ chỉ lo cho con thôi.
- Con có gì đâu mà phải lo?
- Ừ, mai mốt già rồi nhìn người ta có con lúc ta coi ai khéo lo thì biết.
Câu nói của Chí Minh vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, lòng nặng trĩu, Hạ Hương trở về nhà với nỗi buồn mơn man. Về đến nhà thì trời cũng sập tối, một ngày buồn tẻ lại qua đi, Hạ Hương ăn cơm tối xong định xem tivi nhưng cũng chẳng có gì nàng tắt máy vào phòng. Ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn bỗng Hạ Hương cảm thấy cô đơn trống trãi lạ thường. Nàng ước gì có Chí Minh bên cạnh trong lúc này, nàng sẽ ôm chàng thật chặt vào lòng, nói với chàng nàng cũng rất yêu chàng. Nhưng đó chỉ là mơ, có lẽ giờ này Chí Minh đang lu bu với mấy người khách nước ngoài hoặc là mớ sổ sách, xem tuần này khách đông hay ít hơn tuần rồi…còn nàng thì đang đối diện với bốn bức tường. Hạ Hương bật khóc, nàng úp mặt vào gối khóc thật lớn, thật nhiều để xóa đi cái không khí ảm đạm này. Từ đâu một bàn tay ấm áp ôm lấy nàng kèm một nụ hôn lên vai, lên tóc làm Hạ Hương giật cả mình.
- Anh đây.
- Anh Minh, sao anh về sớm thế? Em….
- Suỵt, anh có món quà này cho em.
- Qùa gì vậy anh?
- Bí mật. Em ra phòng khách sẽ biết.
Hạ Hương tò mò bước ra phòng khách, nàng thấy một cái hộp không to không nhỏ để trên bàn, nàng mở ra theo lời Chí Minh xem chàng cho nàng vật gì. Hạ Hương không ngờ trong hộp là một chú chó đốm con thật dễ thương
- Chó đốm.
- Ừ, nó sẽ làm bạn với em những lúc anh vắng nhà. Nhưng mà chắc em cũng sẽ không còn rãnh để buồn nữa đâu.
- Là sao?
- Không có gì. Anh còn có một món quà nữa cho em nè.
- Còn nữa?
- Ừ.
- Gì vậy anh?
Chí Minh dẫn Hạ Hương vào phòng làm việc của chàng. Căn phòng này ngoài việc quét dọn bụi bặm Hạ Hương cũng rất ít khi vào đây. Nàng không ngờ Chí Minh đã sắm cho nàng một tủ sách trong đây.
- Của em đó.
- Ủa, sao toàn là sách Mỹ thuật?
- Đúng vậy, không phải em rất thích hội họa sao? Còn đây, đây là phiếu ghi danh học vẽ anh đã đóng học phí cho em rồi, em sẽ bắt đầu học vào tuần sau.
- Nhưng em có nghe tiếng anh được đâu mà học.
- Vậy thì em đi học thêm anh văn. Anh sẽ cho em làm những gì em thích, anh không muốn bắt em trở thành bà nội trợ, suốt ngày chỉ biết việc bếp núc thôi.
- Sao anh biết em thích vẽ?
- Hạ Thu nói. Thu có đưa cho anh xem những bức tranh mà em vẽ, chúng thật đẹp. Em có năng khiếu như thế phải biết phát huy chứ.
- Có
phải em đang nằm mơ không?
- Không, đây chỉ là chuyện nhỏ, được thấy nụ cười của em có bán hết cả gia tài anh cũng không tiếc. Em đó, thích cái gì thì phải nói cho anh biết chứ. Anh là chồng em, anh có bổn phận lo cho em. Ngày mai chúng ta sẽ đi mua giá vẽ và dụng cụ cơ bản như bút chì, thước, giấy vẽ….
- Anh Minh, anh tốt với em quá, vậy mà.
- Không, anh vẫn là người chồng chưa tốt, anh chỉ lo cho công việc mà quên bẵng là anh đã không còn như trước. Anh còn có một người vợ tối nào cũng ngồi ở nhà chờ anh về ăn cơm. Từ rày về sau anh sẽ không như thế nữa, em tha thứ cho anh nhé Hạ Hương?
- Đó là bổn phận của em, em mới là người vợ không tốt, em không biết cảm ơn anh thế nào nữa.
- Lại cám ơn anh, em không coi anh là chồng em sao Hạ Hương?
- Có chứ.
- Vậy bây giờ hãy về phòng ngủ một giấc cho thoải mái nhé, ngày mai anh đã xin phép nghỉ, anh sẽ dẫn em đi chơi chịu không?
- Có thật không anh?
- Anh có gạt em bao giờ.
Rồi Chí Minh đưa Hạ Hương về phòng, đắp chăn lại cho nàng và không quên tặng một nụ hôn lê trán cùng lời chúc ngủ ngon. Định quay ra ngoài thì lần này Hạ Hương nắm tay chàng lại.
- Gì thế em?
- Hôm nay anh có thể ở lại với em không?
- Thật chứ?
- Chúng ta là vợ ch?ng sao có thể ngủ riêng mãi được.
- Không phải vì biết ơn anh chứ?
- Không. Em thật lòng mà, em thật có lỗi khi đã…
- Hạ Hương.
Sau một năm rưỡi họ mới thật sự là của nhau, có lẽ đó là một ngày khó quên đối với Hạ Hương và cả Chí Minh nữa.