PDA

Xem đầy đủ chức năng : Về quê...



Nike2812.
15-06-2006, 03:57 AM
Về quê...
(Thực ra là thành phố).
Đường quê người nhọc nhằn sỏi đá,
Nắng trưa hè bỏng rát bàn chân.
Mùa thi hết,về quê tất tả,
Dăm ba ngày,ngoảnh bước về xuôi.

Chốn quê mình thêng thang đường lớn,
Hết giờ tàu,ta lại chạy xe.
Chiều nắng tắt lồng lộng gió biển,
Theo bạn bè nhảy xuống hồ bơi.

Kìa ông lão buông cần câu cá,
Đôi trai gái tình tứ xuôi chèo.
Cành phượng vĩ vươn mình óng ả,
Soi mặt hồ,tỏa bóng đỏ tươi.

Giờ tan tầm,đường về tấp nập,
Người hối hả chạy ngược chạy xuôi.
Này cô bé tan trường ngơ ngác,
Chờ bố mẹ,má đỏ hây hây.

Vầng trăng sáng,thành phố lên đèn,
Nhà hát lớn tráng lệ,nguy nga.
Dải vườn hoa dài cả cây số,
Người lớp lớp thả bộ,rong chơi.

Nào nhà hàng,càfe,khách sạn,
Nào vũ trường,sàn nhảy disco.
Rồi nhộn nhịp siêu thị,nhà sách...
Cả phố phường tỏa ánh vàng xanh.

Trục đường lớn,người đi không ngớt,
Dù xe nhiều chẳng bụi,chẳng oi.
Trời thoáng mát đầy sao,gió lộng,
Ánh trăng hiền toả bóng lưa thưa...

Nhiều nhiều lắm,làm sao kể xiết,
Những vui buồn ấp ủ cùng quê.
Còn nơi đây gia đình,tất cả,
Cha mẹ hiền,em nhỏ thơ ngây.

Mảnh đất này,đời đời là thế,
Những con người hiền hậu,vui tươi.
Còn đấy thôi,thầy cô,bè bạn,
Cùng mái trường,kỉ niệm thân thương.

Dù đi xa,lòng luôn thổn thức,
Mỗi kỳ nghỉ,nhất định về quê.
Tình yêu đó trong lòng,tất cả,
Chốn thanh bình,êm ả,là quê...

hoang hon mau tim
15-06-2006, 09:36 PM
nói là thế nhưng nào phải thế
cõi quê tôi mới chính thức thanh bình
đồng ruộng đó ôi hương mạ
theo gió nhẹ nhành lất phất bay
cánh chiều nghiên nghiên chở chiều tà
hoàng hôn xuống làng khói mỏng
sắc trời xanh êm ả hồn ko
nhớ nhiều lắm ôi hành dừa xanh mát
cả đầm sen ánh nắng chói chang
ngày qua ngày đất nuôi người lớn
có nỗi gì thua mẹ thân yêu
còn nữa nhưng bận lần sau nói tiếp

Nike2812.
16-06-2006, 04:14 AM
Chốn quê nhà,nơi tôi sinh là một huyện,
Rất yên ả giữa thành phố phồn hoa.
Cũng hàng dừa đêm ngày cài làn gió,
Cũng cánh đồng thẳng tắp cò bay.
Đụm rơm khô vàng rơn óng ả,
Con đường làng mải miết ngược xuôi.
Dòng sông Song thả mình trôi man mác,
Ôm trong mình những mảnh hồn dân quê.
Đàn em nhỏ chăn trâu dưới chân đồi,
Hòa vào gió từng cánh diều tuổi thơ.
Lũy tre làng vươn mình nên thành lũy,
Lời mẹ ru con nhỏ mỗi trưa hè...
Mảnh đất thiêng nuôi nấng những kiếp người,
Chấp cánh bay những ước mơ cháy bỏng,
Mang riêng mình từng nét thân thương.

Kỳ thi vừa hết,lên tàu về hối hả,
Hà Nội phố,đất chật,người đông.
Cũng lâu rồi không về thăm thành phố,
Nhớ thật nhiều gia đình thân yêu.
Về nơi này,bừng lên thật là lạ,
Từng xúc cảm nghẹn ngào,chẳng nên câu.
Không có nhiều cái ngột ngạt,oi bức,
Cái bon chen hối hả chốn thủ đô.
Yêu thật nhiều thành phố nơi tôi sống,
Nên êm ả,thanh bình...có lạ đâu.