Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : vườn thơ phục sinh...



ankh
11-05-2006, 07:38 PM
nếu ngày mai nhân loại này chết cả
tôi có còn là tôi nữa hay không?
tâm hồn tôi liệu có thành hoang dã
hay thành ra một cái xác không?

nếu ngày mai bản thân tôi gục ngã
nhân loại có là nhân loại nữa hay không?
nhưng tôi biết chẳng gì thay đổi cả
chỉ có tôi cô độc giữa hư không...
(không đề)

______________________________________

cũng chẳng gì đâu, chẳng gì đâu
chỉ tôi ngồi đếm những giọt sầu
chỉ em ngồi đếm từng giờ khắc
và chỉ đôi mình sắp xa nhau...

_______________________________________

tôi nhìn vào cõi tâm linh
và tôi nhìn thấy bình minh tâm hồn
tôi nhìn xuyên suốt trí khôn
và thấy thế giới bị chôn trong lòng
tôi nhìn những kiếp lưu vong
và thấy đích đến ở trong vô cùng
tôi nhìn vào chốn thâm cung
và thấy rữa nát một vùng yêu đương
và nhìn xuống cuối con đường
tôi nhìn tôi thấy tôi đương mỉm cười...
(vô nghĩa)

_________________________________

giật mình hắn thấy đời buồn
giật mình hắn biết hắn luôn là thừa
giật mình hắn khóc với mưa
giật mình hắn ứa bài thơ...vô hình
(vô hình)

__________________________________

sinh ra để biết yêu thương
yêu thương để biết ta đương là người
là người để được yêu người
yêu người để biết ta-người được yêu
được yêu để biết một điều
tình yêu biết cách giữ ta làm người...
(không đề)

___________________________________

Tớ nghĩ là tớ đã yêu
Nhẹ nhàng như thể một điều hiển nhiên
Mọi điều đều có căn nguyên
Riêng tình yêu tớ vẹn nguyên mơ hồ
Lặng im như một mặt hồ
Mỏng manh như chiếc lá khô ven bờ
Tình yêu tớ rất ơ hờ
Chẳng say đắm, chẳng mộng mơ như người
Tớ yêu chỉ có nụ cười
Cùng vần thơ nhỏ làm chơi đỡ buồn
Tớ yêu như thế, luôn luôn
Tớ yêu như thế...có buồn lòng ai?
(yêu)

____________________________________

Một chút gì để nhớ, để quên?
Một chút gì để hờn ghen, giận dỗi?
Một chút gì ngây thơ đến tội?
Một chút gì thật đơn giản, hồn nhiên?
Một chút gì dở dở, điên điên?
Một chút gì bạc tiền không với tới?
Một chút gì khiến ta đang chới với
lại vững thân mình đứng thẳng được ngay?
Một chút gì nâng cánh ta bay?
Một chút gì đắng cay, đau đớn?
Một chút gì giúp ta sống tốt hơn,
đưa ta đến những ước mơ cao vợi?
Một chút gì như một trò chơi,
có thắng, thua, vui, buồn lẫn lộn
mọi cảm xúc như đang hòa trộn
và ấp ủ mình như một chồi cây
ngày nắng ấm sẽ vươn mình khỏi vỏ? Rất sáng trong, bạn và tôi
Hai người bạn từ khi chưa biết: Bạn!
Hãy lại gần đây, ngồi xuống và xòe tay:
“Có một chút Tình Yêu tôi tặng bạn!”
(một chút...)



mặt trời là ánh sáng
tĩnh lặng là bóng đêm
tôi chỉ là thân xác
tâm hồn tôi là em...
(là gì??)

________________________

nếu k là ánh sáng
cũng đừng là bóng đêm
hãy là cơn gió nhỏ
mơn man ngọn cỏ mềm

còn nếu muốn là đêm
hãy là đêm êm phủ
tĩnh lặng và dịu dàng
ru hồn vào giấc ngủ...
(chưa xong)

_________________________

tự nhiên thấy lòng muốn khóc
tương lai đã đến quá gần
sắp xa người yêu quý nhất
cho dù chẳng phải người thân

tự nhiên thấy lòng muốn khóc
phải chi đừng tốt thế này
nhưng mà nếu không tốt thế
sao buồn trước lúc chia tay?

tự nhiên thấy lòng muốn khóc
cho những thay đổi sau này
có phải dù ta cố gắng
tương lai vẫn chẳng đổi thay?

tự nhiên thấy lòng muốn khóc
nhưng mà sẽ chẳng khóc đâu
nước mắt thôi đành chảy ngược
cho người kia vơi bớt sầu...
(khóc - một sáng ban mai nào đó)

____________________________

khi nhìn vào quá khứ
tôi thấy sự hồn nhiên
khi nhìn vào thực tại
tôi thấy một tôi điên
còn nhìn vào tương lai
sau tôi chẳng thấy gì?
à! thì ra là thế,
sau điên là vô tri...
(lại nhìn)

__________________________

sáng dậy ăn bánh giò
ăn xong nó lo lo
bao nhiêu sinh linh nhỏ
vì nó mà mất giò???
(lo cho các sinh linh linh tinh)

_____________________________

có phải phải làm thơ dở?
mới mong văn vẻ viết hay?
có phải sống đời cay nghiệt
mới mong viết được thơ cay?

phải suýt chết nhiều mới biết
ý nghĩa của cuộc sống này??
có phải yêu nhiều mới biết
sao ta sống tới hôm nay?
(chẳng hiểu)

_____________________________________

nợ cha mẹ một cuộc đời
nợ ấu thơ một nụ cười hồn nhiên
nợ đời nặng những ưu phiền
nợ trời một chút nắng xuyên qua hồn
nợ em thơ một cái hôn
nợ ông lão đứng bồn chồn, bơ vơ
nợ hồn tôi một vần thơ
nợ trong giấc ngủ giấc mơ màu hồng

nợ nhiều quá! trả nổi không?
(nợ)
_______________________________________

làm quen với thằng quái tính
vừa phục, sợ lại kinh kinh
có khi lơ là cảnh giác
nó đâm chết bất thình lình
(chưa xong - cũng chẳng nghĩ ra nhan đề)

______________________________________

ban ngày lạc mất bản thân
bao nhiêu cay đắng âm thầm chịu thôi
đến khi đêm thấm vào tôi
lạc trong bóng tối thì tôi thấy mình
cô đơn trong cõi u linh
chỉ là một kiếp sinh linh...sống mòn!
(quái lạ!)

________________________________________

tôi là tôi của đất trời
em là em của những thời xa xăm
xa xăm! xa đến vạn năm
để cho trời đất âm thầm...tan hoang
(bài thơ có nhiều kiểu kết)
____________________________

làm thơ, viết văn là chủ yếu
trải hồn trên giấy liêu xiêu
xong! phô ra cho đời thấy,
để rồi nhận một chữ:
Điêu!
(ngẫu hứng)

_________________________

đôi mắt kính rơi xuống nền
và mẻ hai nửa miếng ở cả hai bên
thế là, mỗi khi nó ngước mắt lên
(tất nhiên là khi đeo kính)
tưởng như đọng hai giọt nước mắt
không bao giờ khô
tâm tính nó cũng thành buồn từ đó
chẳng ai hiểu vì sao
trừ đôi mắt kính...
(logic)

____________________________
thế là lại một ngày mưa
à không, buồn đấy! có chừa ai đâu?
thẫn thờ, hồn mới buông câu
vào trong tiềm thức thẳm sâu vô cùng
câu niềm vui đấy! vui chung,
mà sao câu mãi, cuối cùng... hư vô?
(không đề)

++++++++++++++++++++++

hắn ngồi hắn viết linh tinh
từ hận đến tình, tự cổ chí kim
vừa viết hắn vừa lim dim
vô tri đưa bút, bút liền với tâm
có khi là hắn đang hâm
chứ sao ai lại trải tâm ra ngoài?
hắn chắc là một thiên tài
mà cũng có thể là loài dở hơi
hắn là đất, hắn là trời
hắn là giọt nước bốc hơi mất rồi!
(chuyện hắn 2)

+++++++++++++++++++

Vô tình lật mặt sau kỷ niệm
buồn bã ùa về xâm chiếm trái tim
đâu? ở đâu những ký ức tôi tìm?
chúng đã mất và chìm vào quên lãng
hay bây giờ chúng vẫn mãi lang thang
chờ em đến lật một trang tình mới?
tôi không biết và em không tới
chỉ tôi ngồi chơi với kỷ niệm thôi
nhưng dù sao thì mọi sự đã rồi
nên tôi sẽ chẳng bao giờ tự hỏi:
"đến bao giờ sao sẽ đổi ngôi?"
(ước)

+++++++++++++++++++++++++

tình yêu tôi tựa là sương
em là chiếc lá vương hương sương buồn,
tình yêu tôi - cánh chuồn chuồn
em là nhành trúc cô đơn giữa hồ
tình yêu hết, giọt lệ khô
em thành ám ảnh hư vô..vĩnh hằng!
(??)

+++++++++++++++++++++

tôi ngồi viết một bài thơ
trong khi chờ chín những mơ với màng
chờ cho hết kiếp lang thang
chờ khi chiếc lá thu vàng lìa cây
chờ cho ánh sáng phủ đầy
tâm hồn tăm tối ken dày cô đơn...
thôi, đừng chờ nữa thì hơn
ngòai kia cô bé giận hờn đã lâu...
(chờ)

+++++++++++++++++++++

Mưa
chỉ là
những giọt lệ
thừa
của
một kẻ lạc loài
thương cho
nhân loại
đang
tự hủy hoại mình
bằng
những cơn mưa
axit...
(mưa axit)

++++++++++++++++

thế là em đã ra đi
thế là tôi chết trừ khi em về
em về, cất bước em lê...
thân tàn ma dại em lê bước mòn
bước mòn, thân xác cũng mòn
thấy em như thế, tôi còn...tái sinh??
(không đề)


khi bạn đọc đến đây, có lẽ một lời Cảm ơn là xứng đáng! :lelele:

kukutamalu
11-05-2006, 08:04 PM
Tôi viết bài thơ thuở học trò
Thuở hồn chớm mộng, mắt vương mơ
Thuở đời quên bỏ từng tuổi lớn
Thuở biết tình yêu, buồn vu vơ .

Thuở ấy thời gian đẹp tháng ngày
Và tâm hồn nữa, cũng đổi thay
Mang hồn sách vở đi vào lớp
Gửi mộng và thơ ở lại ngoài .

Em - chim sẻ nhỏ giữa sân trường
Đời em còn rộn những hồi chuông
Hồn em còn đẹp như màu áo
Đâu biết tình tôi đã nhớ thương.

Tôi vẫn thầm riêng một góc chờ
Đường em đi hoa lá thành thơ
Tôi ngơ ngẩn đợi em về muộn
Áo trắng nguyên màu em có mơ ?

Rồi bỗng dưng trăm cánh phượng hồng
Nở vào mùa hạ, nở bâng khuâng
Tôi ép tặng em màu hồng ấy
Để những mùa sau mỏi mắt trông.

Thuở ấy mùa thu hay mùa xuân ?
Thuở ấy qua đi chỉ một lần
Bây giờ mùa hạ bao nhiêu phượng
Nở hết vào tôi một nỗi buồn

Mèo Lười Cô Đơn
11-05-2006, 08:12 PM
Thủa ấy xưa kia ... thời áo trắng
hoa cài trên ngực với yêu thương
Yêu thơ mơ mộng trong giờ học
Hồn mãi bay bổng mộng vòng quanh

ankh
11-05-2006, 08:25 PM
tôi đã ngửi thấy mùi mưa
từ khi cây phong rùng mình rụng lá
những cơn gió đuổi nhau vội vã
toát cả mồ hôi...

mùi mưa xộc vào mũi tôi
ẩm ướt và ngai ngái
người tôi yêu tóc buông không thèm chải
để gió trốn vào thở phào làm tung tóc
và để cả mùi mưa thấm đẫm gót hài

lặng ngắm nàng,
và tôi bỗng thấy rất yêu mùi ngai ngái ấy
đối với tôi, nó đã chẳng còn là như vậy
mà giờ đã trở thành...mùi của tình yêu!
(tiết 4, 13.09.05)
_________________
nếu một mai con gái biến mất đi
con trai cũng chẳng là con trai nữa
hoa hồng, sô cô la và...kẹo sữa
chỉ còn dành để tặng chính bản thân!

tất cả con trai chắc sẽ trở thành hâm
"Gia Lâm rẽ phải" cũng chẳng còn chỗ chứa
ra đường chẳng gặp bóng hồng xinh đẹp nữa
chỉ còn toàn tóc rối, áo may ô!

rồi con trai ôm nhau khóc tồ tồ
như chú bé lần đầu tiên lạc mẹ
ừ thì cũng có khác gì đâu nhé
đều bị mất đi thứ gì đó rất gần!

con trai giật mình, chỉ là giấc mơ xuân
bao con gái vẫn ở ngay bên cạnh
tay đặt lên tim, thở phào thật mạnh
mai đã lại là...mùng tám tháng ba!
(viết tặng con gái 10C1, ngày 08.03.05)
__________________________________
hắn ta là kẻ bất cần đời
muốn sống mà chỉ yêu và chơi
mọi sự trên đời đều trải hết
chỉ có điều...hắn không biết bơi!

một hôm bạn bè rủ đi chơi
"đi đâu?"-"ừ thì mình đi bơi!"
hắn cười, tặc lưỡi: "ông chiều tất!"
thích đi bơi thì sẽ đi bơi!

như bạn bè hắn, vào bể bơi
hắn cởi quần áo vứt tơi bời
hùng dũng bước ra, ùm xuống nước
bị chuột rút, hắn kêu: "ối giời ơi!"

"cứu tao với ơi chúng mày ơi!"
hắn ta ú ớ chẳng nên lời
những tưởng bạn bè nhảy xuống cứu
ai dè, chẳng đứa nào biết bơi

trời!

(chuyện hắn 1)
_______________

thế là kết thúc hay chưa?
còn đâu đâu nữa những trưa hai người?
còn đâu? đâu mất tiếng cười?
những ngày cả gió với người của tôi
thế thôi, thôi thế thì thôi
còn gì gì thế mà tôi còn chờ?

(hỏi)
__________________________________
giật mình nhận thức vỡ tan
thế là em đã ra đi thật rồi!
thế ta thành thú mồ côi?
dao buồn ta cắt tay bôi máu chờ
bôi lên tất thảy ước mơ
bôi lên cả những vần thơ đỏ lòm!

(...)
_______________________________
thế là chẳng bao giờ ta có thể
trở lại ngày xưa, của thuở ban đầu
thuở của những lần hít một hơi sâu
trước khi bấm số nhà người ấy
thuở của những lần ta bị leo cây
nhưng chẳng ngại bị leo cây lần nữa
thuở của những cử chỉ ngọt ngào như sữa
một cú chạm tay, một ánh mắt dịu dàng
thuở của những lần lòng trí hoang mang
khi người ấy chợt về nhà hơi muộn...

tất cả, tất cả biến đi như gió cuốn
chỉ sau một lần,
anh
muốn
nói
lời
yêu...
(không đề)
______________________________

tôi ngồi chờ nắng lên và mưa xuống
ép tôi trong một khuôn khổ không gian
rất êm đềm và chẳng thể vỡ toang
tôi sẽ chết trong muôn vàn thế kỷ...
(không đề)

_______________________________

sống và sống, những gì tôi có thể
đứng lên cười ngạo nghễ trước thế gian
dù đời tôi là một mảnh gương tàn
tôi vẫn sống huy hoàng trong ánh sáng!

(bạn tôi bảo bài thơ này vô nghĩa)

______________________________

Tôi không phải là một nhà thơ
mà chỉ là người tô màu cho nhận thức
đời u tối, huy hoàng hay rạo rực
đều do Tôi ý thức mà thành
Tôi có thể là một thằng ranh
mười sáu tuổi và điên điên, khùng khùng, dở dở
mà Tôi cũng có thể là một nhà thông thái...tầm cỡ quốc gia
nhưng dù Tôi là ai? là người hay là ma?
mục đích viết chẳng bao giờ thay đổi cả
gột rửa màn đêm, Nhận Thức chói loà!

(Tôi)
___________________________________
bạn bè là bạn bè tôi
bảo thủ, cố chấp thì thôi bạn bè
ngôi nhà phải có mái che
bạn bè phải biết lắng nghe chân thành
ví bằng chỉ muốn trốn quanh
dù thân đến mấy cũng thành người dưng...
(bạn với chả bè!)
_________________________
khi buồn
tôi thường viết
những nghĩ suy mải miết chạy trong đầu
và tôi cũng thường
hít một hơi sâu
đến một nơi lộng gió
hét
to!
vì tôi biết rằng
gió mang nỗi buồn tôi đi
như tro tàn bay đi
khi tôi đốt cháy
những nghĩ suy...

*
* *
rồi một ngày
tôi hắt xì
hình như
tro tàn bay vào mũi!

(đùa thôi!)
________________________
dây đời vương víu những lời dối gian
niềm tin là mảnh giấy tàn
một sợi lửa cũng đốt tan dễ dàng
ai bảo tình bạn mênh mang?
với tôi, là chiếc lá vàng giòn tan!
(không đề)

___________________

mùa thu đến với tôi
màu trắng
của cánh đồng hoa cúc
nắng triền miên
của cánh buồm căng
trên những con thuyền
xẻ đôi nước
dòng sông dát bạc
và của cả những cánh cò, cánh hạc
bay ra từ những câu hát đưa nôi...
cùng màu trắng bất diệt ở trong tôi
của tâm hồn không hằn lên tì vết
luôn lặng lẽ và yên bình thêu dệt
nên một mùa thu
trắng
xóa
giữa
đời!
(thuần túy!)
__________________________
anh chỉ đem đến những khổ đau
có phải vì thế...ta yêu nhau?
vì niềm vui sẽ mau tan biến
chỉ có khổ đau luôn khắc sâu?

(họa theo một câu nói)
_____________________

cậu đã chẳng còn coi tôi là bạn
ừ, đành vậy
tình bạn thật mong manh?
tôi đã thôi là một thằng ranh
chạy theo cầu xin cậu một vài điều giả tạo!
nhưng...
cậu muốn vậy thật sao?
chẳng quan tâm tôi cảm thấy thế nào?
chỉ biết tin vào những lời đồn thổi
và...rũ bỏ tôi?
nhưng...
cậu có biết không?
tôi chỉ muốn là bạn thế thôi!
chẳng bao giờ ngồi mơ mình là người yêu cậu
thế mà...

đâu chỉ có mình cậu ghét tôi?
tôi cũng ghét bản thân mình lắm lắm
vì đã...sai lầm
đặt niềm tin nơi cậu
có phải không?

tôi ước là mình sai
và bọn mình mãi là hai người bạn
nhưng thôi
tôi đã chán lắm rồi!
tôi ghét cậu
- người tôi tin một thuở...

(4...)
______________________
tôi yêu thơ như người yêu đất
như bầu trời chẳng thể thiếu mây
như rừng cây chẳng thiếu đi loài vật
và như cuộc đời vẫn thật yêu thơ!

(thơ...thơ...)
_________________________

nhắm mắt lại
và ngồi xuống
chờ đợi
những lời tỏ tình
câm lặng...
*
* *
hãy cảm nhận lời tỏ tình
của nắng
ấm áp, dịu dàng, trong trắng, sáng tươi
nhưng đôi lúc có khi nào sáng quá
chẳng hiểu đâu những nỗi buồn người?

hãy cảm nhận lời tỏ tình
của mưa
êm mát nhẹ nhàng, rung động mong manh
nhưng đôi lúc có khi mong manh quá
làm vỡ tan một tình yêu chân thành?

hãy đón nhận lời tỏ tình của anh
sẽ chẳng nói ra đâu nhưng tình yêu tự toát
qua ánh mắt anh nhìn em
lúc em ngồi một mình, nhắm mắt, lặng thinh...
*
* *
mở mắt ra
và đứng lên
đi đến nơi
ánh mắt tình yêu
chờ đợi...

(khi em nhắm mắt)
________________________________

ankh
11-05-2006, 08:35 PM
một buổi sáng
trong khu vườn Vĩnh Cửu
cô bé Mùa Đông líu ríu
bước lên xe buýt Thời Gian...
*
* *
này Mùa Đông
sao em đến quá vội vàng?
chàng thi sĩ Mùa Thu đâu đã chán thế gian?
em đến sớm có tốt gì đâu nhỉ?
chỉ khiến thơ chàng thêm hoang mang...

nhưng em đã đến bên chàng
tay cầm cây cọ trắng và xám
tô lại cho cuộc sống Mùa Thu tô màu nắng

em chặn ánh sáng mặt trời
bằng những đám mây xám xịt...
buồn tênh!

chợt em thấy
một đôi tình nhân đang kiss
tinh nghịch, em phủ lạnh giá
lên hai đôi môi đang chu ra như mỏ vịt
nhưng...
giá băng tan
vì
nhịp đập Tình Yêu

cô bé hỏi Mùa Thu:
"Tình Yêu là gì mà thắng được giá băng vĩnh cửu?"
chàng hất mái tóc dài và cười như thấu hiểu
và bỗng nhẹ nhàng kéo sát lại Mùa Đông
đặt lên môi nàng một nụ hôn thuần khiết

trong một khoảnh khắc
Mùa Đông đã hiểu... Tình Yêu là gì !

*
* *

năm ấy,
những con người trần gian không thể hiểu
mùa đông sao lại ấm áp thế này?

(chuyện tình viết lúc giao mùa )
__________________________

thôi em đừng khóc nữa nhé em ơi,
gió vẫn thổi và tình yêu vẫn mới
một bờ vai vẫn đang chờ đợi
trái tim em bật khóc thành lời

thôi em đừng khóc nữa nhé em ơi
ngừng chảy đi dòng lệ trào nóng hổi
Chúa sẽ gửi cho em cuộc sống mới
và để em ngoan, Chúa gửi tôi!

thôi em đừng khóc nữa nhé em ơi...

(dỗ dành)
_______________________

chúng mình từng là bạn phải không ?
thân đến độ chẳng cần lời an ủi
mỗi khi
hai đứa buồn!
tớ tưởng bọn mình sẽ mãi thế
luôn luôn
nhưng cuộc sống đâu như ta mong đợi ?
cậu đã ra đi đến chân trời nào đó ngoài kia xa vợi!
tớ chẳng thể nào giữ cậu mãi thôi...

có phải cậu đã nói:
"mỗi người sinh ra từ một nửa vỏ trứng
và cả đời
lang thang đi tìm nửa kia
để xây dựng thế giới của riêng mỗi đứa !" ?

thế giới của riêng mỗi đứa ư ?
cậu đã ra đi tìm nửa kia ?

tớ chẳng tin đâu
và cũng chẳng muốn tin
chỉ trách cậu sao cứ mải kiếm tìm
mà không nhận ra
nửa vỏ trứng của cậu và của tớ
ghép lại cũng thành một thế giới
của riêng hai đứa mình ?!

sao cậu chẳng nhận ra ???

tớ đã mất người bạn thân nhất của mình như thế ?

(không đề)
_________________
tôi vô hạn hay là tôi hữu hạn ?
chẳng là gì trong giới hạn nhân sinh
trong hồn tôi phảng phất sự vô hình
của sức mạnh cái Tôi cần giải thoát
phai thân mình lửng lơ thành khói nhạt
để khỏi thành kẻ khác với nhân gian
nào ai hiểu, nào ai vén bức màn ?
cho tôi nhập vào thế gian thường nhật ?
nỗi cô đơn lắng sâu thành uất hận
trái tim buồn kết nỗi nhớ không tên
cơn mưa qua để lại tiếng sấm rền
Tôi-ánh chớp rạch ngang trời chói lóa
tắt lịm ngay! sức mạnh tôi mỏng quá
chống làm sao với nhận thức mịt mù ?
nhân gian kia cũng chỉ một lũ mù
sao phân biệt đâu kẻ thù, đâu bạn ?
nhưng chịu đựng đâu phải là vô hạn ?
ai đặt ra giới hạn của niềm tin ?
cả cuộc đời tôi mãi chỉ kiếm tìm
một người bạn, đặt niềm tin tuyệt đối
nhưng chỉ thấy những tầm thường, giả dối
ai là người sẽ nối những trái tim ?
những sức mạnh cái Tôi cần giải thoát ?
...
xin đừng đặt cho tôi thêm giới hạn,
và trả lời hộ những kẻ như tôi :
Tôi vô hạn mà cũng Tôi-hữu hạn !

(vô hạn và hữu hạn)

____________________
em ơi, hãy nói tôi hay,
thế gian được mấy mươi ngày làm vui?
mấy mươi ngày vắng nụ cười?
mấy ngày tôi được là người hở em?

(no đề!)
_________________
những sinh linh chưa mở mắt
nhìn đời thiện, ác, vô vi
buồn, vui, nụ cười, nước mắt
những sinh linh chưa biết gì!

những sinh linh chưa mở mắt
không hắt bóng tối nhạt nhòa
lên trên bức tường Cuộc Sống
lạnh lùng những vết trầm kha

những sinh linh chưa mở mắt
khỏi vương vào nỗi ái tình
đau buồn, khổ đau, nước mắt
sầu thương, chia cắt, hy sinh

những sinh linh không mở mắt
dứt đời trước lúc khởi sinh
giữ mãi kiếp người nhỏ bé
sống rồi chẳng gọi - sinh linh!

(...)
___________
trên đường về,
tôi và bạn nhìn thấy
những người bán hàng rong
chạy trốn
công an !
công an, những đầy tớ của nhân dân?
mang trách nhiệm giữ thông thoáng cho lòng đường, hè phố
bằng cách cướp đi sự thông thoáng trong tâm thức của vô số
những kiếp người!
không, không ai nói các chú sai
không ai dám nói các chú sai
vì luật !
nhưng sự thật, các chú là công an
nhưng các chú cũng là người
có cảm xúc, có nụ cười, và nước mắt...
nhưng chúng tắt ngay khi thấy bóng hàng rong
không, không ai nói là họ đúng hoàn toàn
hay họ được phép bán hàng nơi công cộng
vì luật !
nhưng các chú ơi, luật không phải là người
không có nụ cười của những gã công an ăn đút lót
càng không có nước mắt đọng trong những gánh hàng rong
không có cả sự ngóng trông của những đứa trẻ chờ mẹ về với đồng tiền nhàu nát
vì kiếp người giày xéo...
gương mặt họ méo đi vì lo sợ
gương mặt các chú rắn đanh khi chở những gánh hàng vừa mới tịch thu
còn khoảng không gian nào cho tình người trú chỗ ?
và những kiếp người hằn in khắc khổ...
và những con đường hằn in vết chân
trốn chạy khỏi điều đeo đẳng cả đời cho đến khi nhắm mắt
liệu có con đường tắt nào cho những kiếp hàng rong ???

(kiếp người _ tặng C.A của tôi )

tôi ước mình là con thuyền giấy
cứ xuôi dòng lặng lẽ trôi đi
và ước thế gian đừng nhìn thấy
đè nặng thuyền tôi những nghĩ suy

tôi ước mình là con sóng ấm
chở niềm tâm sự tận biển sâu
uốn nhẹ hồn tôi tôi suy ngẫm
ngẫm kỹ thành ra sóng bạc đầu

tôi ước mình là cơn gió thoảng
thổi tình yêu bay khắp thế gian
thổi tan không biết bao hào nhoáng
phô ra sự thật đến bàng hoàng !

tôi ước...à thôi không ước nữa
có ích gì đâu ước với mong?
mở mắt, nhẹ nhàng tôi mở cửa
ánh sáng tràn lên khắp cõi lòng !

(ước...)
___________
Nghê!
lâu lắm rồi ta chưa gọi Nghê bằng cái tên ấy,
nhưng có lẽ chẳng gọi Nghê như vậy
Nghê sẽ thấy mình bớt ngốc hơn chăng?

có nhiều khi ta chẳng nói chẳng rằng
kệ Nghê giận và mắng ta là đồ quá đáng
ôi, tâm hồn Nghê sao mà...trong sáng !^^
chẳng nhận ra là ta giả bộ đấy thôi...

ta muốn thấy Nghê đạp xe sánh đôi
vờ khóc, cười và nói những lời dễ thương như trẻ nít
ta muốn cười lắm nhưng phải đành cố nín
mặt lỡ lạnh rồi thì phải lạnh tiếp thôi !

và này Nghê, thời gian vẫn cứ trôi
ta sẽ lớn và Nghê không ngốc nữa
nhưng có khi nào thời gian ngừng chảy nữa
để Nghê mãi vẫn là Nghê của mỗi ta thôi ?

ừ ngày mai khi thời gian ngừng trôi
Nghê có nhớ những ngày còn đi học
nắm tay Nghê trong buổi chiều lạnh cóng
là kẻ Ngô Nghê khờ yêu Nghê lắm Nghê ơi !

(tặng Nghê )
____________
tôi sẽ là cây...
cô độc giữa ngọn đồi xanh cô độc
run rẩy...lá
run rẩy...thân
cây khóc !
khi gió thổi qua mang lý sự Người Đời !
em là Mặt trời
phủ ấm áp lên đồi xanh cô độc
phủ ấm áp lên hồn tôi...đừng khóc !
cây hứng nắng vàng đâm mọc tình yêu
mỗi chiều chiều,
tôi xin được là một Người-cô-độc
tựa gốc cây, sưởi nắng vàng và khóc
cho những gì sẽ vỡ-ngày mai !
___________
đánh cho Tình yêu chừa này
này một, này hai roi...
hư !
chẳng để ta học hành gì cả,
suốt ngày nhớ nhớ viết thư thư
đánh cho Tình yêu chừa này
này ba, này bốn roi...
hư !
đánh cắp hồn nhiên và vui vẻ,
cứ mở miệng than: "chán bỏ xừ !"
đánh cho Tình yêu chừa này
này năm, này sáu roi...
hư !
người yêu kẻ khác...sao buồn thế?
để ta im lặng chỉ ngồi thừ !
đánh cho Tình yêu chừa này
này bảy...à thôi không hư
Tình yêu đừng dỗi ta nữa,
kẻo mai ta chết đứ đừ đừ !

(không đề thôi !)
___________________
cậu đã là gì trong tớ nhỉ ?
một đống yêu thương, một tí buồn !
tớ đã là gì trong cậu nhỉ ?
một người bạn tốt, mãi luôn luôn ?
(hỏi)
____________________
Tình yêu tan thành mây khói
tôi muốn thổi bùng nó lên
nhưng chẳng thể nào tôi nói
bởi em không phải của tôi
em đã thành thơ kẻ khác rồi
tôi ngồi tôi đợi và tôi đợi
một bước ngày sau em sang chơi...
(đừng đợi)
_____________________
tình yêu ai bán mà mua
ai cho mà nhận, ai thừa mà xin ?
tình yêu ta phải kiếm tìm
với đèn sáng của NIỀM TIN dẫn đường !
(dẫn lối)
_____________
bờ vai anh không đủ chắc
để em có thể tựa vào
mỗi khi em buồn muốn khóc
hay khi người thấy nôn nao

vòng tay anh không đủ rộng
ôm em thật chặt vào lòng
để truyền cho em hơi ấm
và sự an toàn em mong...

bàn tay anh không đủ ấm
hình như cũng chẳng đủ to
vậy những khi tay ta nắm
làm sao để em hết lo ?

nhưng trái tim anh đủ lớn
để chứa tình yêu trao em
và những gì anh không đủ
sẽ thành đủ hết, em xem !

(đủ)
__________________________

thôi ngay dằn vặt bản thân
dù sao người ấy có cần mày đâu ?
dập tan những đốm lửa sầu
đốt lên ngọn lửa ánh màu lạc quan
lặng ngồi mà ngắm thế gian
nhịn đau để ủ huy hoàng tương lai
vượt qua cái bóng u hoài
niềm vui lúc ngắn, lúc dài biết đâu?
để khi ta đã hết sầu
nhếch môi cười khẩy niềm đau hiện thời !

(tự khuyên )
_____________________________

tôi ngồi đẽo gọt Hôm Nay
thành pho tượng nhỏ mai này tặng em
khẽ khàng lắm lắm, tôi đem
yêu thương trộn với hờn ghen thường tình
dao lòng sắc sắc xinh xinh
tôi ngồi tôi khắc cho tình thêm tươi
nhẹ nhàng tôi khắc nụ cười
thoáng qua như khúc không lời dịu êm
dịu dàng tôi khắc màn đêm
che đi hết thảy nhỏ nhen, đớn hèn
mỉm cười, tôi khắc Tôi - Em
yêu nhau như đã bỏ quên cuộc đời...

(khắc)
_________________________________

khu vườn đêm thiêm thiếp ngủ
trong khi thời gian ngừng trôi
trên cao bao vì tinh tú
chớp chớp mắt, canh bầu trời !

hoa huớng dương thiêm thiếp ngủ
quên đi hình bóng mặt trời
hoa mơ đi qua ngày cũ
mặt trời lên, hoa sẽ mỉm cười !

giọt sương đêm thiêm thiếp ngủ
gối đầu trên chiếc lá thông
sương ngủ ánh lên màu nhũ
trước khi tan vào hư không...

chú dế con thiêm thiếp ngủ
bỗng giật mình hát khúc lang thang
âm thanh ngân lên xưa cũ
khu vườn rung rung ngỡ ngàng...

và những tưởng cả khu vườn tĩnh lặng
mọi vật chìm trong giấc ngủ dài
nào ai biết còn chàng trai không ngủ
nhớ mãi về một bóng hình ai .

khu vườn đêm thiêm thiếp ngủ
thời gian lại chậm chạp trôi
trên cao bao vì tinh tú
mờ đi dưới ánh dương ngời...

(khu vườn đêm)
________________________

từ trong ngõ đi ra ngoài phố
thoáng ngỡ ngàng bởi phố quá vô tâm
đâu có phải yêu thương nhau là khổ ?
nhưng phố vẫn lạnh lùng, ta cũng phải lặng câm !

từ trong ngõ đi ra ngoài phố
khắc khoải buồn trước khắc khổ sinh linh
quằn quại chết đớn đau trong lòng phố
tàn nhẫn vô bờ, phố vẫn đứng lặng thinh !

từ trong ngõ đi ra ngoài phố
tự hỏi lòng nên sống nữa hay không ?
khi cuộc sống ngập chìm trong thống khổ
khi tình người như có cũng như không !

từ trong ngõ đi ra ngoài phố
nghẹt thở giữa loài người lố nhố đua chen
nhưng phải sống vì cuộc đời vẫn đẹp
và để thổi tình cho phố, phải không em ?

(từ trong ngõ đi ra ngoài phố)
__________________________

con người ta hay lầm tưởng
những gì không thuộc về mình
để cho đến khi nó mất
buồn điên như đứa thần kinh !

con người cũng hay lầm tưởng
những gì vụt đến quá nhanh
là những gì chân thực nhất
ai ngờ nó rất mong manh !

con người lại hay lầm tưởng
rằng ta duy nhất trên đời
nhưng nào có ai biết được
loài người đều giống nhau thôi !

và...

con người luôn luôn lầm tưởng
rằng ta không lầm tưởng gì
cho nên nếu muốn sống thật
phải đắm chìm trong nỗi hoài nghi !

(lầm tưởng)
______________________

một buổi sáng
tôi nằm mơ thấy biển
biển lặng nhìn tôi ngắm biển hồi lâu
tôi ngây thơ như thuở mới ban đầu
một kiếp sống chưa vương mùi ly biệt
còn biển nhìn tôi - cái nhìn bất diệt
của ngàn năm nguyên thủy dồn về
sóng đánh vào từng đợt sóng lê thê
mang sức mạnh lời thề nguyền đeo đẳng
tôi giật mình, từng mạch máu nở căng
rồi vỡ bục, cả thân mình đẫm nóng
biển tràn lên cuốn sóng lại ra khơi
sót lại đây nơi bãi cát tôi ngồi
giọt nước mắt trong veo đầy uất hận !

(mơ điên)

tôi tập xóa cái tên
nhắc tôi về Quá khứ
lắng nhẹ vào Lãng quên
và trở thành bất tử

tôi tập xóa ánh mắt
hiểu tôi thấu tâm hồn
từ những điều nhỏ nhặt
đến nguyên lành trí khôn

tôi tập xóa nụ cười
phá tan đi bóng tối
phá tan một con người
từng lầm đường, lạc lối...

và tôi tập xóa Em
bây giờ và mãi mãi
những kỷ niệm êm đềm
cùng buồn đau sót lại !

(xóa)
________________________

giật mình nhận ra mình sợ
vẫn còn mắc nợ tương lai
và sợ tình yêu tan vỡ
nào ai yêu ai lâu dài

chợt nhận ra mình thổn thức
nỗi buồn lắng ngủ bấy lâu
nay được lòng ghen đánh thức
tràn lên lai láng trong đầu.

buồn đau nhấn chìm lý trí
hóa thành cơn giận khôn nguôi
ta hóa thành kẻ ích kỷ
biết đâu để mất em rồi ?

để rồi cuối cùng tiếc nuối
những điều mãi mãi mất đi
thở dài nhìn em lần cuối
giờ đây ta có những gì ?

(ghen)
_____________________

lắng nghe anh nhé, em yêu !
dù anh chẳng biết nói điều văn hoa
bởi yêu em rất thật thà
chẳng vương một chút ác tà nào đâu
Tình yêu ta mới bắt đầu
nên ta cùng hãy nguyện cầu đi em
cầu tình yêu lớn thêm lên
cầu anh mãi mãi có em bên mình
cầu em ngày lại càng xinh
cho anh nhớ mãi bóng hình anh yêu...
*
* *
"thôi đi, đừng có mà điêu!"
ô kìa, sao lại nói liều vậy em ?
đây này anh chỉ em xem,
tim anh anh đã trao em lâu rồi
em còn muốn giữ nữa thôi?
hay là em để cho trôi giữa đời ?
nhưng tim anh chẳng biết bơi,
thôi, em giữ lấy suốt đời, nhé em !

(thơ cho em yêu )
___________
có những khi ta cảm thấy thật buồn
khi nhận thấy cuộc đời sao buồn tẻ?
dịu dàng sao một bàn tay chạm khẽ
con gái mỉm cười, chia rẽ hết đau thương

có những khi ta cảm thấy vấn vương
và nuối tiếc cho những điều đã mất
con gái nhẹ kéo ta về sự thật
quá khứ qua rồi, hãy sống với tương lai !

có những khi ta cảm thấy lạc loài
như lỡ nhịp giữa dòng đời gấp gáp
con gái lại cười, nụ cười ấm áp
đưa ta về sống giữa yêu thương...

có những khi ta cảm thấy cô đơn
bỗng chợt thấy lòng mình sao thật ấm
khi con gái nhẹ nhàng như cô Tấm:
"Con trai à, Con gái ở bên đây !"

ngày lại qua rồi ngày lại qua ngày
Con gái vẫn bên Con trai mãi mãi
có những khi nhận ra ta tồn tại
cũng chỉ vì còn Con gái đấy thôi !
(có những khi - tặng con gái 11C1, ngày 08.03.06)
________________

thêm một bài thơ cho em yêu
chứa bao cảm xúc với bao điều
gói lại anh trao về em cả
hãy nhận và dâng ngọn lửa Yêu !

để ngọn lửa thiêu hồn ta nhé !
hóa thành tro cho thấm Yêu thương
anh chỉ sợ trái tim anh nhỏ bé
chẳng đủ tro Yêu rắc con đường...

mai em dạo bước con đường ấy,
có chút Tình Yêu lấm gót chân ?
em có vấn vương mà để đấy,
hay em cởi dép dạo chân trần ?

tôi sẽ buồn thương, một chút thôi,
bởi tình yêu đã chết mất rồi
không còn cảm xúc, không thể khóc
hồn như mây trắng chẳng buồn trôi !
(thêm một bài thơ cho em yêu)
_____________
sáng lạnh tôi ngồi thiêu Quá khứ
Quá khứ cong queo chết từ từ
tôi ngắm lụi tàn phơi rực rỡ
quá khứ tan rồi cũng giống như...

hồn tôi tan nát trong tiền kiếp
sầu thương vương mãi đến hiện thời
ruổi mãi hồn tôi trong mải miết
làm sao dừng lại được, tôi ơi ?!
(Quá khứ...)
___________
con người trốn tìm trong rừng Tâm Trạng
lúc thì ẩn nấp, khi thì lang thang
đôi khi hoang mang, nhiều khi sợ hãi
con người lo ngại...

một ngày mai không đến bao giờ
con người phấp phỏng, con người đợi chờ
con người tôn thờ Bình Yên vĩnh cửu
họ không bao giờ hiểu...

thế giới này chẳng chịu đứng yên
Không gian, Thời gian vô biên tiếp diễn
con người - hạt bụi tan biến như không.
vậy mà họ lại chờ mong...giải thoát !

hy vọng!

thất vọng!

tuyệt vọng!

vô vọng!

(vô vọng !)
______________
tôi đi sau dành để em đi trước
đường nhỏ mòn không thể bước song đôi !

(con đường)
_______________
thằng bé tìm kiếm Yên Bình
nó ngồi và vẽ những hình hài chơi
thằng bé vẽ một bầu trời
trên không điểm giọt lệ rơi dịu dàng
thằng bé vẽ sóng mênh mang
bạc đầu bởi nỗi hoang mang vô thường
thằng bé vẽ một con đường
với hoa lá cũ, với sương tan mờ
thằng bé vẽ một giấc mơ
vỡ ngay khi tỉnh giấc trưa mệt nhoài
thằng bé vẽ bóng U Hoài
đi theo ám ảnh bao loài sinh linh
thằng bé - nó vẽ chính mình
rồi say giấc ngủ lặng thinh thật hiền !
...
ngày mai tỉnh giấc cô miên,
hình như nó thấy Bình Yên đang về...
(vẽ)
___________

Trong lòng ai đã chết yêu thương?

ống quần jeans lấm bụi đường
tôi dứt bỏ những luân thường đạo lý
đi tìm Bình Yên,
tôi vẫn cứ lang thang như một kẻ điên
hết thế gian này, hết ngày, lại ngày...
tôi kệ cho tôi phô bày
chẳng xấu hổ hay ngại ngần chi cả,
bởi tôi biết thế gian đang vật vã
giữa cơn đau Khuôn Sáo, giữa nhạt nhoà.
tôi lang thang, lang thang, lang thang
tôi hy vọng, tuyệt vọng rồi vấp ngã
tôi đứng dậy và đi qua tất cả,
những lẽ trớ trêu, những ám ảnh Loài Người !
rồi chân tôi mỏi mệt, hồn tôi héo nụ cười,
tôi gục ngã giữa đám người vội vã
khô cong không một chút tình
họ lặng thinh, tôi bỗng hóa vô hình
mỏi mệt rồi, tôi chết...
Bình Yên !
(mỏi mệt)

yêu bằng đầu, bằng tai, bằng mắt
bằng nụ cười, bằng nước mắt...
rơi !
bằng trái tim ngoan giữa phố đông người
bằng hồn trong trong dòng đời vẩn đục

yêu, yêu đi để kiếm tìm hạnh phúc
để dìu nhau đừng ngã gục giữa dòng
yêu, yêu đi để mãi được nhớ mong
tình mặn đến khi thời gian đã nhạt !
yêu, yêu đi và cất lên giọng hát
cho lạc hồn say giữa bát ngát mơ màng
không muộn phiền, không rộn nỗi lo toan
quyện nhau lấy nhau đi đừng dậy nữa !
khi thần Chết vẫn nhịp nhàng gõ cửa
tiếng vang xa đang vọng đến rất gần
đắn đo gì sao cứ mãi phân vân ?
yêu mà sống, sống luôn phần kẻ khác...

mỗi sinh linh chỉ như màu khói nhạt
vội vàng tan, rữa nát trước thời gian
đừng ngẩn ngơ để đến lúc bàng hoàng,
ta đã chết từ khi chưa kịp sống !
(vội vàng)
____________
khi tình yêu trở thành vô nghĩa
còn gì buồn hơn thế không em?
khi cái chết trở thành vô nghĩa
thế gian quên đi nỗi khát thèm !

người vẫn sống nhưng mà vô cảm
trái tim khô vụn vỡ tan tành
và cuộc sống trở thành bi thảm
người với người đối mặt lạnh tanh !

người sẽ sống trong vòng nghi hoặc
mắt đang vui sao hoá hận thù
tình yêu chết đâu còn để nhắc
cả loài người thoát giấc mộng du ?!

người cứ sống ngàn năm tĩnh lặng
nhân loại buồn khi chẳng thể yêu
ngày mai đến hay không cũng mặc
thời gian trôi vô nghĩa ít nhiều !

và người chết như một điều tất yếu
bởi còn gì lưu giữ thế gian đâu ?
mong tình yêu tái sinh thành vĩnh cửu
cho ngày qua dan díu với ngày sau...
(hiện thực )
___________________

tôi lắng nghe lời cát bụi
ruổi về theo gió ngút xa
quyện hương đại ngàn sương núi
gọi hồn hoang dã bao la !

tôi lắng nghe lời lá vỡ
gọi thu bỡ ngỡ quay về
để nắng lại tràn khắp nẻo
nhuộm vàng sắc lá say mê..

tôi lắng nghe lời sỏi đá
im lìm suốt kiếp thiên thu
một hôm rơi lòng giếng cạn
tiếng vang khô khốc hận thù !

tôi lắng nghe hồn tôi khóc
gọi về một cõi xa xưa

bỗng thấy cả nhân gian khóc
bỏ quên Hiện Tại tự bao giờ ?
(lắng nghe)

ankh
12-05-2006, 07:59 PM
Ngốc Nghếch ơi, sao dạo này buồn thế ?
chẳng hay cười như thuở vẫn vô tư
tớ biết cậu biết yêu rồi phải chứ ?
mới lớp mười đã yêu thế là hư !

người cậu yêu tớ biết rồi, có phải…
Ngớ Ngẩn ngồi ngang cách cậu một bàn ?
người ấy tớ nghĩ nên là bạn
còn nếu yêu thì tớ xin can !

bởi vì hắn chẳng có gì tốt cả
vừa bướng vừa ngang, tính khí phũ phàng
cậu yêu hắn rồi thể nào cũng chán
vì suốt ngày nghe hắn hét oang oang !

còn mái tóc, không thể nào chịu được
xoăn tít cả lên, chẳng thẳng thớm gì
nên nếu hắn hồn nhiên thì vô lý
vì tóc với hồn chắc chẳng khác chi !

“Lý Trí này, có gì đâu phải nghĩ ?
“hắn tốt hay không tự tớ biết mà !
“trái tim tớ giờ đây là lá,
“run rẩy liên hồi khi bóng hắn ngang qua !”

(thơ vui - tặng bản thân !:D)

ankh
15-05-2006, 07:31 PM
Sáng tác

căng thẳng
ngồi
đôi lông mày nhăn tít lại
suy tư,
những gì đang ấp ủ.
bàn tay sẵn sàng giấy
chờ chúng tung ra.

một giờ sau,
tốn thật nhiều giấy,
những gì ấp ủ
cuối cùng,
cũng xong !

giật nước
rửa tay
thở phào nhẹ nhõm !

ankh
17-05-2006, 08:26 PM
xin em một chút dịu dàng
thả vào thơ để phũ phàng dịu nguôi
xin em một chấm nốt ruồi
trao nàng thơ để nụ cười thêm duyên
xin em một ánh mắt huyền,
say thơ để lạc giữa miền khát khao
xin em tiếng hát lao xao
thổi vào con chữ dạt dào dư âm
xin em một nén hương trầm
cho hương khói ngọt âm thầm quyện vương
xin em chỉ một giọt sương
dịu ngay cơn khát yêu thương hiện thời
xin em một mảnh nắng rơi
ấm lên đôi chút làn hơi lòng lành.

xin em, em có cho anh ?
đền em anh sẽ viết thành bài thơ !

(xin em)
_____________

một ngày nào đó,
trên con đường này
bất ngờ
lá đổ
mưa bay
ai nhớ ai vẫn lạc loài
trên phố ?

một ngày nào đó,
trên con đường này
bất ngờ
nắng vỡ
khô tay
ai thương ai những trưa dài
không mũ ?

một ngày nào đó,
trên con đường này
bất ngờ
đối mặt
ô hay !
ai với ai ánh mắt dửng dưng
mệt nhoài...

lướt qua
như
hai người
xa lạ ?

(một ngày nào đó )