Xem đầy đủ chức năng : Đồng cảnh ngộ với Hai sắc hoa Tigôn
Băng Nhi
19-04-2006, 02:21 PM
Đồng Cảnh Ngộ Với Hai Sắc Hoa Ti Gôn
Trưòng Phi Bảo
Kính gởi bà T.T.KH
(1)
Trời hỡi,tình ta đã lỡ làng
Từ ngày em cất bước sang ngang.
Lỗi câu "chung thuỷ", lời "đính ước",
Tình đầu ngang trái - khóc ly tan.
Anh hỡi,trăm năm mộng phai tàn
Cái nợ vợ chồng cũng dỡ dang
Tơ duyên đứt đoạn đành cam khổ,
Đau xót trong em những bẽ bàng.
Không phải tại ta ,chỉ tại trời!
Tại đời bạc trắng phủ đầy vôi
Quyền lực tiền tài chia đôi lứa
Đường tình rẽ lối chẳng chung đôi.
Không phải tại em ,chẳng tại anh!
Tại nghèo ruồng rẫy những mối tình,
Không phải riêng mình là nghiệt ngã
Trách làm gì cho tê buốt ...hở anh!
(2)
Bên chồng em sống nỗi buồn mong
Ngày tháng thoi đưa cứ lạ lùng
Ân ái cứ ngỡ người trong mộng
Thẹn quá lòng em ,nhịp tim rung.
Năm laị,năm qua đà hai con
Trai-gái có đôi thiệt vuông tròn
Thiếu phụ mõi mòn buông tóc biếc
Lấp lánh sương mai ,giọt châu tuôn
Đọc tin người ấy nhớ làn hương
Nhớ vầng trăng khuyết đẫm yêu đương
Đôi vòng nhẫn cỏ làm sính lễ
Êm ái nụ hôn hẳn còn vương
Người bảo tình ta chẳng đổi ngôi
Dù cho biển cạn, núi có dời,
Lòng anh nguyện sẽ yêu em mãi
Yêu mãi trọn đời chẳng đổi thay!
Nhưng hỡi,cao xanh đã an bài
Con đò tách bến một sớm mai,
Bỏ lại bóng người trên ngõ đợi
Nào biết rằng em đã xa rồi!
(3)
Năm laị, năm qua khóc bể dâu,
Tóc xanh phai úa mấy mươi sầu
Chồng em đau nặng nên khuất sớm
Mẹ chồng đay nghiến-phận con dâu.
Em như con chim mất tiếng vang,
Ngày đêm im ỉm tận cung vàng
Lồng son ai khóa cho chim chết,
Gia phong lễ giáo , giết đời em.
Chiều nay nhận được tấm thiếp buồn,
Hình đóa Tigôn đẫm màu son,
Hình đóa Tigôn ai từng kể;
Một chuyện tình buồn thưở gió sương.
Hóa ra là anh -anh của em
Vẫn câu "thương nhớ"- tiếng ngọt mềm,
Vẫn đợi, vẫn chờ,nơi bến vắng,
Dù con đò cũ đã sang ngang.
Chết chữa! mẹ chồng đứng trước hiên,
Hai con nô đùa đẹp như tiên.
Lòng em chợt nhói ,cười không nổi,
Đành chúc cho anh một mối duyên.
Rồi mùa xuân mới chẳng trăm năm
Góa phụ bên song khóc mối tình
Cái ngày anh chết, em xin chết...
Tình mình con cháu quấn khăn tang!
(2004)
Băng Nhi
19-04-2006, 03:26 PM
Cành Ti Gôn Trắng
-Trường Phi Bảo-
Mỗi độ thu về tôi ngẩn ngơ
Nhớ thương, thương nhớ mộng vô bờ
Tóc dài không còn cài sắc thắm
Vô tư như thuở những ngày thơ
Gió heo may thổi nghiêng cành lá
Chiều vắng buồn thiu bóng ai qua
Chồng tôi mang tới cành hoa trắng
Bảo rằng hoa vỡ tựa tim mà
Giật mình, sợ hãi, nhớ tình xưa
Đi bên người ấy lúc trời trưa
Nắng chói len vào muôn sợi tóc
Người sầu như thể sắp tiển đưa
Nào hiểu gì đâu lời người nói
Bao mùa thu trước rất xa xôi
Thấy Ti Gôn rụng tựa tim vỡ
Anh e tình ta cũng lỡ đôi
Ngượng ngùng, run rẫy đứng trước chồng
Nâng cành hoa trắng hết trắng trong
Buồn đau bởi lời ai ứng nghiệm
Nên giờ như chim nhốt trong lồng
Duyên lỡ, đời tôi lắm bảo giông
Lễ giáo niêm phong phận má hồng
Công_Ngôn_Dung_Hạnh_Tam _Tứ_Đức
Giết chết tình tôi những hoài mong
Ép dòng dư lệ giữa tin yêu
Cố quên càng nhớ, nhớ càng nhiều
Làm sao xóa tuyệt bóng hình cũ?
Làm sao kỷ niệm khỏi chắt chiu?
Chắc gì người ấy sẽ qua sông
Sẽ buồn khi hay tôi lấy chồng
Tội lắm nếu người thầm hờn trách
Hiểu nhầm rằng tôi kẻ bội vong
14-5-2005
Băng Nhi
19-04-2006, 10:24 PM
Tâm Sự Nàng T.T.KH
-Trường Phi Bảo-
Ừ thì tình yêu đoạn kết buồn
Hẹn ứoc bao giờ cũng sầu vương
Một người lỗi hẹn mùa thu trứơc
Để những thu sau lắm chán chường
Vết mộng tan rồi mới tàn mơ
Người ấy phương mô có đợi chờ
Chiều nay chôn cánh hoa tim vỡ
Lòng đau ta chợt viết bài thơ
"Mỗi mùa thu trước mỗi hoàng hôn (*)
Nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương..."
Chờ mãi... chờ mãi...mắt lệ cay
Ngây thơ ta chết rũ ngày dài
Tháng năm chồng chất nhiều ngang trái
Và một ngày kia xác pháo bay
Ta nhớ lời người giận biết bao
Giận sắc tigôn giết đời nhau
Ai biểu hoa dáng như tim vỡ
Chia cắt tình yêu thủa dại khờ
Chua xót nào hơn cảnh vợ chồng
Phòng không chiếc bóng lạnh mùa đông
Aí ân lạt lẽo, đời nhạt nhẽo
Nghe đâu người ấy vẫn nhớ mong
Tay ta run rẫy viết từng dòng
E sợ bắt gặp ánh mắt chồng
Khuyên người cố quên tình xưa cũ
Mà dạ chẳng đành cứ ngùi trông
Đoạn thơ cuối buồn quá đi thôi
Ta biết nói sao đựơc hở trời
Có hiểu chăng tôi"... tâm hồn héo, (*)
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi"
Lạnh giá không gian lẫn thời gian
Ta nghe chân ai bước vội vàng
Sợ bóng người xa về thăm viếng
Ồ không tiếng gió khiến ta điên
Đơn điệu ta ngồi đan áo yêu
Cho chồng vui, sẽ được nuông chìu
Càng đan, đan mãi len càng rối
Mùa đông qua rồi aó buồn thiu
Con chim không còn vang tiếng hót
Khoá trái lồng son khóc nỉ non
Gia nghiêm buộc ràng câu tơ tóc
Giấc ngủ đêm nào cũng chẳng ngon
Người ấy vô tình mới bán rao
Câu chuyện "Tình Yêu" của ngày nào
Có xót lòng ta đầy căm phẫn
Chợ đời lắm kẻ thóc mách nhau
Ta nguyện viết "Bài Thơ Cuối Cùng"
Để rồi đoạn tuyệt hết cho xong
Vỡ lỡ thật rồi duyên thầm kín
Mà ngưòi ấy là anh, buồn không?
Trách thì chẳng nở, giận sao đành
Suốt đời yêu chỉ một mình anh
Tội nghiệp chồng em đêm thanh vắng
Đốt thuốc bao lần đến tàn canh
27-9-2005
tieubachlang
19-04-2006, 11:01 PM
thơ hay lắm :D !
Băng Nhi
20-04-2006, 02:28 PM
Cành Ti Gôn Trắng
-Trường Phi Bảo-
Mỗi độ thu về tôi ngẩn ngơ
Nhớ thương, thương nhớ mộng vô bờ
Tóc dài không còn cài sắc thắm
Vô tư như thuở những ngày thơ
Gió heo may thổi nghiêng cành lá
Chiều vắng buồn thiu bóng ai qua
Chồng tôi mang tới cành hoa trắng
Bảo rằng hoa vỡ tựa tim mà
Giật mình, sợ hãi, nhớ tình xưa
Đi bên người ấy lúc trời trưa
Nắng chói len vào muôn sợi tóc
Người sầu như thể sắp tiển đưa
Nào hiểu gì đâu lời người nói
Bao mùa thu trước rất xa xôi
Thấy Ti Gôn rụng tựa tim vỡ
Anh e tình ta cũng lỡ đôi
Ngượng ngùng, run rẫy đứng trước chồng
Nâng cành hoa trắng hết trắng trong
Buồn đau bởi lời ai ứng nghiệm
Nên giờ như chim nhốt trong lồng
Duyên lỡ, đời tôi lắm bảo giông
Lễ giáo niêm phong phận má hồng
Công_Ngôn_Dung_Hạnh_Tam _Tứ_Đức
Giết chết tình tôi những hoài mong
Ép dòng dư lệ giữa tin yêu
Cố quên càng nhớ, nhớ càng nhiều
Làm sao xóa tuyệt bóng hình cũ?
Làm sao kỷ niệm khỏi chắt chiu?
Chắc gì người ấy sẽ qua sông
Sẽ buồn khi hay tôi lấy chồng
Tội lắm nếu người thầm hờn trách
Hiểu nhầm rằng tôi kẻ bội vong
14-5-2005
Nhớ Hai Sắc Hoa Ti Gôn
-Trường Phi Bảo-
Vương tơ làm kiếp tằm anh hỡi
Những mùa thu đi chẳng trở về
Tơ lòng vẫn nhả dù ngăn cách
Mà sắc Ti Gôn đóa kém tươi
Lần ấy anh xa biệt khoảng trời
Một vùng lưu luyến dạ tái tê
Mộng tình trao gởi người em gái
Sao đành tâm anh lỗi câu thề
Để rồi đường xưa xác pháo bay
Tình xưa theo dấu những gót hài
Những cô yếm đỏ sang nhà mới
Có kẻ theo chồng khóc chơi vơi
Còn nhặt Ti Gôn, còn dỗi hờn
Còn khắc trong tim bóng yêu thương
Còn nghe đau đớn, còn mơ tưởng
Mơ tưởng một người, rất đơn phương
Người ta mang chim nhốt trong lồng
Bỏ buồn cho lữ khách qua sông
Đò tách bến, còn đâu mà ngóng
Ti Gôn hòa máu, vỡ tim hồng
2-11-2005
Băng Nhi
21-04-2006, 09:24 AM
Hoa Tim
-Trường Phi Bảo-
Tình xưa nghĩa cũ qua sông
Tim người vỡ, sắc hoa lòng tôi đau
Một người lỗi hẹn thu nào
Mà bao thu khác nghẹn ngào tình duyên
Chồng tôi chẳng để tôi yên
Hình anh tôi giữ mà điên với tình
Gia nghiêm buộc phải lặng thinh
Câm- câm, nín -nín một mình xót xa
Người nghệ sĩ tặng cánh hoa
Là hoa tim vỡ, tình ta khó thành
Thuở trước nào hiểu ý anh
Tưởng hoa đẹp mới ép nhanh vào hồn
Ai ngờ gió bụi hoàng hôn
Tiễn người đi bến cát cồn chơi vơi
Người đi biệt dạng chân trời
Mưa rơi hoa rụng tơi bời sắc thu
Tôi ôm nổi nhớ, cho dù...
Ngày sau người vẫn mịt mù cánh chim
Ngày kia đơn lạnh nỗi niềm
Tình trinh nữ tựa hoa tim úa màu
Người không về, cớ vì sao...?
Tôi ngơ ngác, tôi ra vào ngẩn ngơ
Một mùa thu lại bơ vơ
Bỗng ai trao mối tình hờ vắt vai
Tôi theo chồng phụ tình ai
Hay ai tình phụ mà quay quắt buồn
Dằn lòng chớ giận người thương
Hoa tim vỡ cho rối đường tơ yêu
Người ơi, tôi khóc trăm chiều...
7-11-2005
Băng Nhi
22-04-2006, 11:58 AM
Tình Hận
-Trường Phi Bảo-
Chẳng thể nào quên chuyện tình tôi
Dù bao năm tháng cố chôn vùi
Anh có về thăm vườn Thanh cũ
Nhặt cánh ti gôn nhớ xa xôi
Mùa thu vàng úa một sắc hoa
Ai biết lòng tôi mãnh trăng tà
Lòng tôi nguội lạnh nơi cung cấm
Sống bên chồng nghiêm luống xót xa
Tôi đã quên rồi chuyện biệt ly
Từ thủa người yêu bước chân đi
Nước non trao trả lời son sắt
Thì nhớ làm chi chả ích gì?
Chỉ có một người vẫn ghé qua
Hồn tôi những lúc tôi khóc òa
Vắng anh nẽo ấy trời lộng gió
Tôi bỏ tình xưa lên xe hoa
Thế là tan vỡ mộng ban sơ
Còn đâu duyên kiếp khéo ỡm ờ
Năm tháng gây lòng tôi nổi sóng
Tôi hận người, hận cả trong mơ
14-11-2005
Băng Nhi
24-04-2006, 02:02 PM
Hoài công
-Trường Phi Baỏ-
Ngại gì cách trở với ngăn sông
Biển cả tình yêu dẫu mặn lòng
Cũng không cấm được lời thương nhớ
Vang vọng từ trong cõi hư không
Anh hỡi, tháng ngày ngỡ lạ xa
Một mùa thu trước nhạt nắng tà
Thơ thẩn trước thềm hồn phơi phới
Nào hiểu lần đi ấy phôi pha
Gạt bỏ tình riêng dứt áo đi
Vầng trăng năm cũ chứng nhân gì?
Định mệnh khiến xuôi lời hẹn ước
Gặp gỡ tình yêu trong cổ thi
Còn nhớ không anh sắc Tigôn
Anh kết vòng hoa trắng tâm hồn
Ngày đó em đương thời con gái
Vòng hoa trở thành vật cầu hôn
Dòng đời đưa đẩy những rũi may
Em được tin anh ngủ giấc dài
Âm thầm đứng đợi nơi bến cát
Tuyệt vọng! vì không có ngày mai
Nuốt lệ làm vui chuyện gió trăng
Đừng nói đoàn viên ở Vỉnh Hằng
Xa xôi năm tháng vô duyên quá
Thời gian...thấm ướt một vành khăn
Người ấy từ cõi chết trở về
Lòng tôi như nửa tĩnh nửa mê
Niềm vui tương ngộ chưa kịp thỏa
Lời yêu nghèn nghẹn những não nề
Trời ơi người ấy sẽ ra sao
Nếu hay chim sáo có lồng vào
Nếu hay tôi sống mà hơn chết
Người ấy có buồn, có nhớ nhau
Trở lại vườn xưa, cạnh bên chồng
Mùa tigôn nở hồng đẹp không?
Tựa máu tim oà trong ngực vỡ
Tình yêu thành quán trọ Hoài Công
(2005)
Băng Nhi
24-04-2006, 08:48 PM
Không đề
-Trường Phi Baỏ-
Một mùa thu pháo nhuộm đàng
Một mùa thu chết ngỡ ngàng phôi pha
Người đi vạn lý cách xa
Dáng Tigôn héo rụng hoa úa màu
Người về đắm mộng chiêm bao
Con đò lạc bến lao đao giữa giòng
Không còn chuyến để sang sông
Vít dây hoa trắng buồn không hở người?
Ai đem lể giáo răng đời
Ai dạy chim sáo thuộc lời giới nghiêm
Tháng ngày nổi nhớ nằm êm
Tháng ngày quay quắt con tim khổ sầu
Bấy năm trở giấc canh thâu
Ô hay, chăn gối lạc câu nghĩa tình
Viết chi chuyện cũ đôi mình
(Hoa Tigôn với mối tình mộng mơ)
Đời nghèo người phải bán thơ
Hay hư vinh phủ bụi mờ lòng ai
Ngở chết mang xuống tuyền đài
"Tình"...người thóc mách để đời săm soi
Mùa đông nay lạnh lắm rồi
Quang cảnh lạ, trái tim thoi thóp chờ
Ngoài hiên mưa gió bơ phờ
Lồng son chim sáo ơ hờ bóng trăng
Muộn phiền đâu thiết nói năng
Đan nhanh chiếc áo len, rằng...khổ tâm
Cũng đành xa cách trăm năm
Dưới giàn hoa máu âm thầm xót thương
(2004)
vandung
25-04-2006, 08:26 AM
không đề
bên khung cửa em ngồi đan nỗi nhớ
anh dệt nỗi buồn thành hoa tím tặng em
em vô ý đánh rơi vào hư ảo
anh vụng về cúi nhặt được hư không
Băng Nhi
25-04-2006, 11:53 AM
Duyên tơ tằm
-Trường Phi Baỏ-
Lồng nghiêm giam chặt cuộc đời
Gia phong lễ giáo giết người thuỷ chung
Bởi vì còn nhớ còn nhung,
Hoài vọng tình âý nơi khung cửa buồn
Gỡ len tấm áo chán chường
Càng gỡ càng rối, càng vương mắc sầu.
Chút trầu cau heó từ lâu
Duyên tơ tăm- phận bể dâu- phụ người.
Ngây thơ dã chết thiệt rồi
Còn chăng vết tích nữa vời đau thương
Màn đêm lạnh lẽo hơi sương,
Cạnh chồng hờ hững, lược gương làm gì?
Ôm hoài ảo tưởng chia ly
Sắc hoa trinh bạch biến suy nghẹn lời
Bây giờ đỏ thẳm tim tôi
Trái tim pha tạp những điều xót xa.
Người ấy về lại quê nhà
Ngang sông đứng đợi chuyến đò không em
Người ấy chắc hẳn buồn thêm
Nếu hay tôi đã con chim vào lồng
Chút trầu cau hết cay nồng
Duyên tơ tằm vẫn một lòng mang theo
Nghịch cảnh chia cắt tình nghèo
Cũng đành một nhẽ bọt bèo trôi sông
Còn thương nuốt lệ vào trong
Chút tình xưa ấy chớ mong chi người.
Hương sắc rũ bỏ mặn mồi
Thờ chồng trọn kiếp trói đời tóc tơ
Con chim chết mộng lẫn mơ
Tơ tằm cợt nhã duyên hờ riêng mang
Gọi đò chẳng thấy đò sang
Để hoa tim vỡ lòng chàng nắng phai.
(7-2004)
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.