tieuthu_nhangheo
18-04-2006, 03:39 PM
Mỹ Vy không thể nào ngờ được trong trận tranh giải vô địch về môn Teakwondo của thành phố ngày hôm ấy mình lại gặp được Hoàng, người bạn trai của thời thơ ấu cách đây đã sáu bảy năm đằng đẵng. Giờ ngồi nghĩ lại cô bé không khỏi nao lòng khi nhớ tới sự xúc động lúc nhận ra bạn ngay trên khán đài sân khấu.
Ngày xưa Hoàng rất đỗi yếu ớt, thậm chí thường bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt. Thế mà giờ đây người bạn trai của cô bé lại oai phong, lẫm liệt tung ra những thế võ thật tuyệt chiêu hạ được đối phương, dành chiếc cúp danh dự cho mình. Hôm đó, Mỹ Vy đã hò hét đến khàn cổ đễ cổ vũ cho Hoàng. Cô bé đã vẫy tay, huơ nón và tháo cả chiếc khăn đang buộc trên tóc đễ giơ lên bằng tất cả sự vui mừng khi nghe trọng tài tuyên bố Hoàng thắng cuộc. Sau đó, Mỹ Vy còn phải chen lấn với mọi người một hồi lâu mới tiếp cận được Hoàng. Song, thay vì vồn vã chúc mừng thì cô bé chỉ thốt lên được một tiếng gọi bạn rồi im lặng. Âm thanh ngắn ngủi đó bị chìm ngay vào những tiếng ồn ào lúc bấy giờ nên không làm cho Hoàng nghe thấy, khiến Mỹ Vy phải trơ ra đó một hồi lâu mới được người bạn trai chú ý.
Nhưng bước đầu, Hoàng vẫn còn ngờ ngợ chưa nhận ra ngay được cô bạn gái ngày xưa. Mãi cho đến khi nhìn thấy nốt ruồi duyên bên khóe mép của Mỹ Vy, Hoàng mới chợt nhớ ra và gọi trúng tên bạn. Mỹ Vy không thể quên được nỗi vui mừng, lẫn xúc động của mình. Cô bé đã lao tới ôm chầm lấy Hoàng mà không chút ngại ngùng hay mắc cỡ. Giờ nghĩ lại, Mỹ Vy bỗng nghe đôi má nóng bừng và cảm thấy xao xuyến trong lòng.
- Mày mơ mộng gì vậy Mỹ Vy? Tao không là thầy bói nhưng cũng biết chắc là mày đang nhớ tới kẻ vừa đoạt giải vô địch về võ thuật của thành phố mình phải không? Mỹ Vy chợt giật thót người trước câu nói trúng tim đen của bạn, song cô bé vẫn trề môi:
- Mày chỉ có mà đoán mò thôi. Tao đang nhớ má tao chứ bộ. Nhỏ Ngọc như cười khúc khích:
- Mày mới là con nói xạo. Má mày ở nhà chứ có đi đâu mà nhớ! Bị bạn lật tẩy, Mỹ Vy lúng túng đỏ mặt cười. Cô bé miễn cưỡng thừa nhận:
- Ờ, ... Thì tao nhớ tới... Hắn có sao đâu. Nhưng Hoàng chỉ là bạn của tao, chứ có phải là gì ghê gớm lắm đâu. Thái độ của Mỹ Vy làm Ngọc Như cười ngặt nghẽo. Cô bé ngã lăn ra giường kêu:
- Ối... Trời... Làm gì mà mày phải thanh minh dữ vậy. Thì tao có bảo tên con trai ấy là giống gì của mày đâu. Mỹ Vy làm mặt nghiêm với bạn:
- Chứ không phải mày định ám chỉ bậy bạ gì đó hả. Ngọc Như đưa hai tay lên ngắt lời:
- Oan cho tao quá xá rồi. Tao còn con nít chưa biết hình dung đến những chuyện xa xôi đâu. Nghe bạn nói thế, Mỹ Vy bĩu môi:
- Xí, con nít gì mà cân nặng tới nửa tạ lận. Ngọc Như lườm bạn thật nhẹ:
- Tại má tao nuôi tao bằng sữa voi chứ bộ.
- Hí... Hí... Chắc hồi đó ngày nào má mày cũng bồng mày vô sở thú chứ gì? Biết bạn chọc quê nhưng Ngọc Như vẫn tỉnh queo:
- Ai biết. Song mấy con voi sở thú thì làm quái gì để đủ sữa mà cung cấp cho tao. Nghe nói hàng tháng ba tao phải sang tận Châu Phi đem sữa voi từ bên ấy đóng thùng về nuôi tao lận đó! Mỹ Vy nguýt bạn thật là dài:
- Mày quả là đồ xạo quá trời. Xứng đáng là con cháu của chú Ba Phi... Ngọc Như giãy nảy:
- Thôi đi, tao thích làm con Trạng. Lần này thì đến lượt Mỹ Vy cười:
- Con của Trạng Quỳnh ấy à? Gớm nhỉ! Mày thuộc loại khôn tổ cha. Cả hai nói chuyện tới đây thì Hoàng đến, anh chàng trông thật thư sinh trong bộ đồng phục học sinh. Nhìn Hoàng hôm nay không ai có thể ngờ rằng trước đó ít lâu cậu đã đoạt giải vô địch của một môn võ thuật. Dựng chiếc xe đạp của mình vào bóng mát dưới sân, Hoàng bước nhẹ chân vào nhà nhỏ bạn gái. Rất lịch sự, Hoàng khẽ gật đầu, chào cả hai. Cử chỉ ấy của cậu con trai đã khiến cho Ngọc Như bụm miệng cười, tiếng cười khục khặc cố nén mà không được:
- Ối... Oái... Thấy bạn mất lịch sự như vậy, Mỹ Vy liền chau mặt, cô bé véo vào đùi Ngọc Như liên tục rồi ngượng nghịu đón Hoàng:
- Hôm nay Hoàng rảnh sao mà tới đây? Mỹ Vy cũng vừa... Ngọc Như đang ngả nghiêng bỗng chồm dậy, nhỏ dùng hai tay xoa chỗ đau rồi lên tiếng ngắt lời:
- Con Mỹ Vy nó vừa nhắc tới Hoàng tới mươi lần lận đó! Nó nói ngày nào Hoàng không đến thăm là kể như ngày đó nó không ngủ, không ăn... Dù rất ngượng trước câu đùa nghịch ngợm của bạn, song Mỹ Vy chẳùng thể nào làm khác hơn là cãi lại:
- Xí không ngủ, không ăn thì chết làm sao. Mày thấy đó, tao vẫn mập mạp và khỏe mạnh đâu có thua gì... Ngọc Như vươn dài cổ:
- Còn khuya à nhỏ. Mày mà theo kịp tao thì... Mỹ Vy cũng chẳùng vừa:
- Hứ, cái món ăn của mày ngày trước đâu có ai thèm dùng. Bởi vì nó quá "bổ" nên cơ thể của mày mới khó nhìn như vậy, trông chẳùng khác gì một chú voi bị lạc đàn. Còn tao đây nè, tao chỉ cần uống sữa tươi tiệt trùng mỗi ngày một hộp, vừa khỏe, vừa mi nhon có khối kẻ phát ghen. Đại thể là mày... Lời châm biếm của Mỹ Vy đã khiến Ngọc Như nhảy đông đổng. Cô bé coi như không có mặt của kẻ thứ ba nên tuôn ra ào ào.
Ngày xưa Hoàng rất đỗi yếu ớt, thậm chí thường bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt. Thế mà giờ đây người bạn trai của cô bé lại oai phong, lẫm liệt tung ra những thế võ thật tuyệt chiêu hạ được đối phương, dành chiếc cúp danh dự cho mình. Hôm đó, Mỹ Vy đã hò hét đến khàn cổ đễ cổ vũ cho Hoàng. Cô bé đã vẫy tay, huơ nón và tháo cả chiếc khăn đang buộc trên tóc đễ giơ lên bằng tất cả sự vui mừng khi nghe trọng tài tuyên bố Hoàng thắng cuộc. Sau đó, Mỹ Vy còn phải chen lấn với mọi người một hồi lâu mới tiếp cận được Hoàng. Song, thay vì vồn vã chúc mừng thì cô bé chỉ thốt lên được một tiếng gọi bạn rồi im lặng. Âm thanh ngắn ngủi đó bị chìm ngay vào những tiếng ồn ào lúc bấy giờ nên không làm cho Hoàng nghe thấy, khiến Mỹ Vy phải trơ ra đó một hồi lâu mới được người bạn trai chú ý.
Nhưng bước đầu, Hoàng vẫn còn ngờ ngợ chưa nhận ra ngay được cô bạn gái ngày xưa. Mãi cho đến khi nhìn thấy nốt ruồi duyên bên khóe mép của Mỹ Vy, Hoàng mới chợt nhớ ra và gọi trúng tên bạn. Mỹ Vy không thể quên được nỗi vui mừng, lẫn xúc động của mình. Cô bé đã lao tới ôm chầm lấy Hoàng mà không chút ngại ngùng hay mắc cỡ. Giờ nghĩ lại, Mỹ Vy bỗng nghe đôi má nóng bừng và cảm thấy xao xuyến trong lòng.
- Mày mơ mộng gì vậy Mỹ Vy? Tao không là thầy bói nhưng cũng biết chắc là mày đang nhớ tới kẻ vừa đoạt giải vô địch về võ thuật của thành phố mình phải không? Mỹ Vy chợt giật thót người trước câu nói trúng tim đen của bạn, song cô bé vẫn trề môi:
- Mày chỉ có mà đoán mò thôi. Tao đang nhớ má tao chứ bộ. Nhỏ Ngọc như cười khúc khích:
- Mày mới là con nói xạo. Má mày ở nhà chứ có đi đâu mà nhớ! Bị bạn lật tẩy, Mỹ Vy lúng túng đỏ mặt cười. Cô bé miễn cưỡng thừa nhận:
- Ờ, ... Thì tao nhớ tới... Hắn có sao đâu. Nhưng Hoàng chỉ là bạn của tao, chứ có phải là gì ghê gớm lắm đâu. Thái độ của Mỹ Vy làm Ngọc Như cười ngặt nghẽo. Cô bé ngã lăn ra giường kêu:
- Ối... Trời... Làm gì mà mày phải thanh minh dữ vậy. Thì tao có bảo tên con trai ấy là giống gì của mày đâu. Mỹ Vy làm mặt nghiêm với bạn:
- Chứ không phải mày định ám chỉ bậy bạ gì đó hả. Ngọc Như đưa hai tay lên ngắt lời:
- Oan cho tao quá xá rồi. Tao còn con nít chưa biết hình dung đến những chuyện xa xôi đâu. Nghe bạn nói thế, Mỹ Vy bĩu môi:
- Xí, con nít gì mà cân nặng tới nửa tạ lận. Ngọc Như lườm bạn thật nhẹ:
- Tại má tao nuôi tao bằng sữa voi chứ bộ.
- Hí... Hí... Chắc hồi đó ngày nào má mày cũng bồng mày vô sở thú chứ gì? Biết bạn chọc quê nhưng Ngọc Như vẫn tỉnh queo:
- Ai biết. Song mấy con voi sở thú thì làm quái gì để đủ sữa mà cung cấp cho tao. Nghe nói hàng tháng ba tao phải sang tận Châu Phi đem sữa voi từ bên ấy đóng thùng về nuôi tao lận đó! Mỹ Vy nguýt bạn thật là dài:
- Mày quả là đồ xạo quá trời. Xứng đáng là con cháu của chú Ba Phi... Ngọc Như giãy nảy:
- Thôi đi, tao thích làm con Trạng. Lần này thì đến lượt Mỹ Vy cười:
- Con của Trạng Quỳnh ấy à? Gớm nhỉ! Mày thuộc loại khôn tổ cha. Cả hai nói chuyện tới đây thì Hoàng đến, anh chàng trông thật thư sinh trong bộ đồng phục học sinh. Nhìn Hoàng hôm nay không ai có thể ngờ rằng trước đó ít lâu cậu đã đoạt giải vô địch của một môn võ thuật. Dựng chiếc xe đạp của mình vào bóng mát dưới sân, Hoàng bước nhẹ chân vào nhà nhỏ bạn gái. Rất lịch sự, Hoàng khẽ gật đầu, chào cả hai. Cử chỉ ấy của cậu con trai đã khiến cho Ngọc Như bụm miệng cười, tiếng cười khục khặc cố nén mà không được:
- Ối... Oái... Thấy bạn mất lịch sự như vậy, Mỹ Vy liền chau mặt, cô bé véo vào đùi Ngọc Như liên tục rồi ngượng nghịu đón Hoàng:
- Hôm nay Hoàng rảnh sao mà tới đây? Mỹ Vy cũng vừa... Ngọc Như đang ngả nghiêng bỗng chồm dậy, nhỏ dùng hai tay xoa chỗ đau rồi lên tiếng ngắt lời:
- Con Mỹ Vy nó vừa nhắc tới Hoàng tới mươi lần lận đó! Nó nói ngày nào Hoàng không đến thăm là kể như ngày đó nó không ngủ, không ăn... Dù rất ngượng trước câu đùa nghịch ngợm của bạn, song Mỹ Vy chẳùng thể nào làm khác hơn là cãi lại:
- Xí không ngủ, không ăn thì chết làm sao. Mày thấy đó, tao vẫn mập mạp và khỏe mạnh đâu có thua gì... Ngọc Như vươn dài cổ:
- Còn khuya à nhỏ. Mày mà theo kịp tao thì... Mỹ Vy cũng chẳùng vừa:
- Hứ, cái món ăn của mày ngày trước đâu có ai thèm dùng. Bởi vì nó quá "bổ" nên cơ thể của mày mới khó nhìn như vậy, trông chẳùng khác gì một chú voi bị lạc đàn. Còn tao đây nè, tao chỉ cần uống sữa tươi tiệt trùng mỗi ngày một hộp, vừa khỏe, vừa mi nhon có khối kẻ phát ghen. Đại thể là mày... Lời châm biếm của Mỹ Vy đã khiến Ngọc Như nhảy đông đổng. Cô bé coi như không có mặt của kẻ thứ ba nên tuôn ra ào ào.