biển dấu yêu - châu liên
Chăm chú đọc kỹ tấm biển bằng đồng "Điền Nam thất" gắn ở trụ cổng, Hương An rụt rè bấm chuông .
Sau vài phút chờ đợi, cánh cửa cổng được mở ra . Trước mặt của Hương An là một người đàn ông trung niên, tóc đã lấm tấm những sợi bạc, khuôn mặt phúc hậu . Ông cất giọng hỏi:
- Cô cần gì ?
Hương An nhỏ nhẹ:
- Dạ ... Cháu muốn gặp ông Điền Nam . Xin lỗi, chú là ...
- Tôi là quản gia của gia đình . Mời cô đi theo lối này . Khi nãy cậu Hai có dặn là, chiều nay cậu sẽ tiếp cô giáo của cu Việt . Nếu tôi không lầm, cô chính là người mà cậu Hai tôi đang chờ .
- Dạ, cháu là Hương An .
Lối đi trải sỏi xuyên qua hoa viên . Dù tâm trạng đang bồn chồn, hồi hộp nhưng Hương An vẫn bị cuốn hút bởi những luống hoa đủ màu sắc . Đôi mắt cô dừng lại thật lâu ở những đóa hồng màu trắng kiêu sa vừa hé nụ .
Giọng của người quản gia đột ngột vang lên:
- Cô còn rất trẻ . Chẳng hay cô làm nghề dạy học đã lâu chưa ?
Hương An ngập ngừng:
- Cháu đang học Đại học kinh tế, còn một năm nữa cháu mới tốt nghiệp ra trường . Từ trước đến nay, cháu ... chưa bao giờ dạy kèm cả .
Người quản gia đang đi bỗng dừng lại . Ông ngạc nhiên nhìn Hương An:
- Như vậy là gay cho cô rồi . Không dễ gì cậu Hai của tôi đồng ý nhận cô vào làm việc đâu . Nếu muốn dạy học ở đây, có lẽ cô ... không nên nói thật là mình đang học .
Hương An bặm môi lại:
- Nhưng người bạn cháu vừa đi học, vừa đi dạy thì có sao đâu .
- Nói thật với cô, trước đây đã có hai cô giáo dạy kèm cháu Việt nhưng nay đã nghĩ . Cô Bích Đông vợ của cậu Hai hơi khó tính .
- Chú ...
- Hay gọi tôi là chú Ngọ . Cô cũng trạc tuổi con gái của tôi, vì thế tôi nói sơ qua để cô biết được, để lát nữa liệu bề nói chuyện với cậu Hai .
Nhìn ông Ngọ với vẽ biết ơn, Hương An dịu dàng:
- Cháu cám ơn chú .
Mở rộng cánh cửa kính có chạm hình một con thiên nga màu trắng đang xòe cánh, ông Ngọ hắng giọng:
- Cậu Hai à, có cô Hương An đến gặp cậu .
Hương An khẽ gật đầu chào người đàn ông đang ngồi sau bàn giấy . Cô tự giới thiệu:
- Tôi là Hương An, người đã nói chuyện qua điện thoại với ông ngày hôm kia .
Điền Nam đứng dậy . Anh bước đến trước mặt Hương An, giọng lạnh lùng:
- Tôi không quên là đã hẹn gặp cô vào chiều nay . Sau khi mẫu nhắn tin cần tìm người dạy kèm được đăng trên báo, rất nhiều người đã đến liên hệ với tôi, nhưng tôi quyết định chỉ tiếp xúc với vài người . Và cô là một trong những người đó .
Thật là một con người tự phụ, Hương An thầm nhận xét . Cô mở to mắt nhìn Điền Nam và chờ đợi những câu hỏi phỏng vấn của anh .
Điền Nam im lặng quan sát Hương An . Anh thoáng thất vọng khi cô gái ngồi đối diện anh còn quá trẻ . Cô sẽ lấy đâu ra những kinh nghiệm để dạy dỗ cu Việt chứ .
Hơi so vai lại, Điền Nam trầm giọng:
- Cô dùng gì ? Nước suối nhé .
- Dạ, cám ơn ông .
Xoay ly nước ở trong tay và hớp một ngụm nhỏ, Hương An cảm thấy bối rối . Cô không biết nên mở lời như thế nào khi hình như mọi việc đã được quyết định xong . Có lẽ Điền Nam không tuyển dụng cô, anh không hứng thú thảo luận với cô . Vì lý do gì ? Nếu cô đoán không sai thì có lẽ là vấn đề tuổi tác . Nên cáo từ ra về hay nán lại để tìm một cơ hội ? Hương An khe khẽ thở dài . Sáng nay, cô đã lỡ tâm sự với Nguyệt Thu, bạn thân của cô là cô đã tìm được một chỗ dạy kèm . Một lời tuyên bố quá sớm .
Điền Nam tiếp tục im lặng và tiếp tục ... rót thêm nước vào chiếc ly trống rỗng trước mặt Hương An . Sự lặng thinh của anh khiến Hương An ấm ức . Cô đến đây không phải để ... uống nước .
Hãy bình tĩnh, Hương An . Thầm nhắc nhở mình, Hương An ngồi ngọ nguậy người trong ghế . Cô sẳn sàng trả lời tất cả những câu hỏi mà Điền Nam đặt ra cho cô, miễn là anh chịu khó mở miệng ra . Chẳng lẽ trong một bầu không khí ngột ngạt như thế này, cô lại lên tiếng tự giới thiệu về mình, rằng cô là một sinh viên học rất giỏi, rằng cô rất có tinh thần trách nhiệm, trong khi đó Điền Nam lại không hề có nhu cầu tuyển dụng cô .
Hương An uống nước một hơi . Khuôn mặt cô cau lại khi Điền Nam đứng lên đi về phía tủ lạnh, anh cầm chai nước suối trong tay với vẻ lãnh đạm .
Hương An nhướng mày:
- Xin lỗi, tôi đến đây theo lời mời của ông không phải để ... uống nước . Ít ra ông cũng phải hỏi tôi một câu gì đó chứ . Dù không tìm được việc làm, tôi vẫn sẽ hài lòng nếu biết được vì sao tôi bị từ chối .
Điền Nam cao giọng:
- Căn cứ vào đâu mà cô cho là tôi không muốn tuyển dụng cô ?
Hương An lúng túng:
- Chính thái độ của ông . Nếu tôi làm phiền đến ông thì tôi xin phép được ra về .
Mỉm cười chế giễu, Điền Nam lắc đầu:
- Cô không nên vội vàng . Dù sao, cuộc hẹn này do tôi sắp xếp . Nãy giờ tôi im lặng vì không biết nên hỏi cô như thế nào để cô đừng giận .
Hương An so vai lại:
- Xin mời ông cứ hỏi .
Nhìn thẳng vào đôi mắt mở lớn của Hương An, Điền Nam hỏi thật từ tốn:
- Cô có đức tính kiên nhẫn hay không ? Đó là điều tôi đang quan tâm đến .
Hương An ngẩn người ra . Cô trả lời sòng phẳng .
- Thì ông thấy rõ rồi đó . Chưa gì tôi đã đùng đùng nổi giận, có lẽ , ở tôi không có sự kiên nhẫn mà ông yêu cầu .
Ngạc nhiên vì lời thú nhận của Hương An, Điền Nam cười nhẹ:
- Bù lại, ở cô có tính trung thực . Thật không dễ gì để tự phê phán mình . Vả lại, tôi cho rằng chưa chắc là cô thiếu sự kiên nhẫn . Nếu tôi đoán không lầm, cá tính cô khá mạnh mẽ . Vì thế, cô đã không chấp nhận sự im lặng kéo dài của tôi . Cô An à, công việc của tôi dự định nhờ cô tương đối phức tạp . Mong rằng cô không bỏ cuộc nữa chừng .
Hương An thắc thỏm:
- Có nghĩa là ... Ông đồng ý tiếp nhận tôi ?
- Đúng như vậy . Cô không phản đối chứ .
Hương An bặm môi lại:
- Ông không hỏi tôi về trình độ học vấn sao ?
Điền Nam khẽ lắc đầu:
- Không cần . Tôi thừa biết là cô đang còn đi học, nhưng điều đó không quan trọng . Tôi đang lo lắng là liệu cô có thể tạo một ảnh hưởng lớn đến con của tôi không . Cháu không được ngoan . Nó là một đứa bé hư .
Hương An nhỏ nhẹ:
- Lý do ?
Khuôn mặt Điền Nam đột nhiên sa sầm lại . Anh nói giọng lạnh nhạt:
- Tuần sau, cô đến đây dạ.y cháu . Về giờ giấc và thù lao của cô, quản gia sẽ làm việc cụ thể với cô . Chào cô .
Hương An nhìn theo Điền Nam cho đến khi anh mất hút cuối hành lang . Cô không tài nào hiểu được con người của Điền Nam . Thái độ của anh khá kỳ cục, mưa nắng đột ngột . Mà thôi . Cô bận tâm làm gì . Điều quan trọng là cô đã tìm được việc làm, có tiền để chi phí cho đồ án tốt nghiệp ra trường .
o0o
Hoài Việt là một cậu bé bảy tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú . Hương An nhìn học trò của mình và không tin Hoài Việt là đứa bé hư như Điền Nam đã nói .
Cô dịu dàng nói:
- Cháu lấy những cuốn vở học ở trên trường đưa cô xem .
Cu Việt giả bộ không nghe . Nó lơ đãng nhìn ra cửa sổ . Đôi mắt tinh quái của nó khiến Hương An hiểu được là Việt cố ý thách thức cô, nó không muốn vâng lời cô .
Nghiêm khắc nhìn Việt, Hương An trầm giọng:
- Việt, cháu nghe cô nói chứ .
Bất thần quay mặt lại, Việt lùng bùng mặt:
- Mẹ cháu ... xé rách rồi .
Hương An nhíu mày suy nghĩ . Không thể như thế được . Cô sẽ tìm hiểu vấn đề này vào cuối giờ học ngày hôm nay để có biện pháp thích hợp với cu Việt . Giờ thì phải bắt đầu bài dạy đầu tiên .
Cô yêu cầu một cách kiên nhẫn:
- Cháu lấy sách Toán ra đây, cô sẽ hướng dẫn cho cháu làm bài tập .
Cu Việt lắc đầu:
- Không . Hôm nay cháu thích học môn tiếng Việt . Cháu không thích học Toán .
Hương An đặt tay lên vai cu Việt:
- Việc học của cháu phải theo một thời khóa biểu, không thể thích hay không thích được .
Bậm môi lại, cu Việt mè nheo:
- Vậy thì cháu không học đâu .
Không nản lòng, Hương An dỗ dành:
- Ngoan nào, cháu không nên cãi lời của cô chứ . Lấy sách Toán ra .
Thật quá sức tưởng tượng của Hương An, cu Việt đáp tỉnh bơ:
- Cháu không thích học với cô .
Hương An mềm mỏng:
- Vì sao ?
- Mẹ cháu nói chỉ cần học ở trường là đủ, cần gì phải nhờ cô dạy kèm .
Sững sờ nhìn cu Việt, Hương An hiểu lần này thằng bé nói thật . Cô không ngờ mình bị lâm vào một hoàn cảnh như thế này . Đưa tay vuốt lại tóc, Hương An bước ra khỏi phòng . Cô bất ngờ khi gặp di Bảy ở ngay cửa, vậy là dì đã nghe hết . Dì Bảy là đầu bếp của gia đình Điền Nam, hôm Hương An đến đây dì đã rất vui khi thấy cô ký hợp đồng với quản gia Ngọ. .
Giọng dì Bảy lạc đi:
- Cô An, dù sao cháu Việt cũng là một đứa nhỏ, mong cô đừng buồn giận và bỏ qua cho cháu .
Hương An cười buồn:
- Cháu không giận nhưng có lẽ cháu sẽ gặp anh Điền Nam để xin nghĩ dạy .
Dì Bảy tha thiết:
- Cô An à, hôm trước tôi đã cho cô hay, cu Việt trước đây không hư như vậy . Tất cả là do cô Bích Đông, mẹ của nó . Nếu cô thương cho hoàn cảnh của cháu, xin cô hãy ở lại .
Ngưng một lát, dì Bảy nói tiếp:
- Có nhiều chuyện không tiện nói với cô ngay bây giờ . Sau này, khi đã tiếp xúc với cu Việt một thời gian, cô sẽ thấy rằng sự ở lại của cô là rất cần thiết cho cháu .
Hương An bất ngờ hỏi:
- Trước cháu đã có hai người bỏ cuộc, vậy dì có thể cho cháu biết vì lý do gì được không ?
Bối rối nắm lấy bàn tay của Hương An, dì Bảy khàn giọng:
- Cô đừng nên bận tâm, miễn sao cậu Hai và tôi tha thiết giữ cô ở lại . Nghe tôi đi, cô An . Tôi biết là cô có thể uốn nắn được cu Việt mà .
Hương An thở dài . Cô cũng không muốn bỏ cuộc nửa chừng . Không lẽ cô lại bó tay trước một cậu bé mới bảy tuổi hay sao .
Cu Việt tái mặt khi thấy Hương An bước vào phòng với một vẽ mặt lạnh lùng và ngọn roi mây ở trong tay . Dù không nói ra nhưng cu Việt vẫn sờ sợ .
Hương An đặt cây roi xuống bàn, cô mềm mỏng .
- Nếu cháu ngoan, không bao giờ cô đánh cháu .
Bản tính ương bướng trổi dậy, cu Việt vênh mặt lên:
- Cháu sẽ mách với mẹ cháu nếu cô đánh cháu .
Hương An đành nói cứng:
- Mẹ cháu hoan nghênh cô, đứa trẻ nào ngoan thì được thương, còn nếu hư thì phải đánh . Giờ cháu lấy sách toán ra học chứ .
Cu Việt miễn cưỡng mở cặp tìm sách vở . Nó không dám cãi lời cô An vì mẹ không có ở nhà, ai sẽ bênh vực nó nếu cô An đánh nó chứ .
Hương An cảm thấy hài lòng khi cu Việt tiếp thu bài rất nhanh . Cô ghi điểm mười bên lề những bài toán Việt vừa làm xong .
Cô tấm tắc khen ngợi:
- Cháu giỏi lắm . Nếu cứ chăm chỉ như thế này, cô sẽ thưởng cho cháu .
Cu Việt đáp tỉnh bơ:
- Cô đừng dụ khị cháu . Cháu không cần cô thưởng đâu .
Hương An đỏ bừng mặt . Không thể ngờ một đứa bé như Việt lại có những suy nghĩ và lời nói độc đáo đến như vậy . Thật không dễ dàng để dạ.y nó . Kiên nhẫn . Điền Nam yêu cầu cô sự kiên nhẫn, vậy anh hoàn toàn chính xác trong chuyện này .
Dùng khăn lau bảng để xóa đi những phần đã giảng xong, Hương An tiếp tục bài dạy của mình . Mất đi một chút hào hứng, nhưng Hương An tin chắc rằng ngày mai khi đến đây, cô sẽ tự tin hơn khi đã hiểu cần phải làm những gì với một học trò như cu Việt .
o0o
Chạy như ma đuổi trên chiếc Chaly màu trắng, Hương An phóng đến trường . Hú hồn . Vẫn còn kịp, suýt nữa là đi học trễ .
Giảng đường C của trường đại học đẹp và lớn như một rạp hát . Hương An đi nhanh lên các bậc cấp .
Bọn lớp cô nhao nhao:
- Ê, lớp trưởng sao giờ này mới đến! Cảnh cáo nha .
Ném tập vở vào cho Nguyệt Thu, Hương An lấy cuốn "sổ đen" và đi dọc từng hàng ghế . Chỉ một loáng, cô đã "điểm" được những sinh viên nào chuồn học .
Ngồi xuống cạnh Nguyệt Thu, Hương An thở phào:
- Hôm nay ít, chỉ bốc hơi ba mạng .
Nguyệt Thu cười lớn:
- Thông cảm . Trời nắng nên có sự bốc hơi trên bề mặt ... giảng đường . Mà sao An đến trễ vậy ?
- An ghé vào hiệu sách mua một ít tài liệu về đồ họa vi tính .
- Cho mình mượn với nha ?
- Ừ .
- Ê, Văn nhìn An kìa .
Nguyệt Thu giật tay áo Hương An và cười khì . Hương An làm mặt giận:
- Đừng nói ẩu .
Văn ngồi ở hàng ghế cách Hương An và Nguyệt Thu mấy dãy . Nụ cười của anh thật tươi . Không nghe Nguyệt Thu nói gì nhưng Văn đoán là cô đang nhắc đến anh . Đôi mắt anh dừng lại ở chiếc áo sơ mi màu ngọc, Hương An mặc rất đẹp . Tiếc rằng anh ngồi khá xa cô, nếu không anh chẳng ngần ngại tặng cô một lời khen .
Trong lớp, bạn bè thích ghép Văn và Hương An với nhau vì họ xứng đôi . Văn vừa học giỏi vừa đa tài . Anh có cảm tình đặc biệt với Hương An . Còn Hương An, cô chỉ xem Văn như một người bạn, vì vậy cô rất ngại khi nghe mọi người trêu chọc mình với anh .
Văn cúi xuống hý hoáy ghi gì đó vào mảnh giấy và vò lại, ném về phía Nguyệt Thu . Nguyệt Thu nheo mắt với Hương An:
- Văn gởi cho Hương An đó, lượm đi .
Hương An nghiêm nét mặt:
- Giờ học mà lộn xộn, phê bìh Nguyê.Thu vàVă nha .
Nguyê.Thu cười xòa . Cô mở mảnh giấy và khe khẽ đọc:
- "Lát nữa, mời Nguyệt Thu và Hương An đi uống cà phê . Đắc - co ?"
Quay sang nhìn Hương An, Nguyệt Thu giọng tinh nghịch:
- An trả lời Văn hay là mình ?
Hương An đáp tỉnh bơ:
- Trả lời Văn là, "Xin cám ơn . Hẹn vào một ngày khác . Một ngày đã đi qua ."
Nguyệt Thu lập tức phản đối:
- Không được . Mình thích uống cà phê mới chết chứ .
- Thì đi với Văn đi .
- Sợ lắm .
- Sợ gì ?
- Sợ ... An buồn .
Hương An đấm vào vai Nguyệt Thu:
- Cứ đùa hoài .
- Đi nha .
- Ừ .
Nguyệt Thu gục gặc đầu với Văn . Anh cười rạng rỡ . Buổi học hình như không còn chán phèo nữa . Anh nôn nóng liếc nhìn đồng hồ và viết tốc ký như bay những lời giảng của giảng viên .
Quán mà Văn cùng Hương An, Nguyệt Thu ghé vào nằm cạnh thư viện của thành phố . Nguyệt Thu lí lắc:
- Xời ơi, tưởng anh rủ đến đâu, ai dè lại đến đây .
Văn băn khoăn nhìn Nguyệt Thu:
- An và Thu không thích à ?
Nguyệt Thu hất cằm lên:
- Ngày nào Thu và An lại chẳng vào đây, mỗi lần đi thư viện, là một lần vào đây súc ruột .
Hương An bậm môi để khỏi cười . Ở lớp, cô có đầy đủ oai phong của một lớp trưởng, cô chẳng ngán ai . Còn ở đây, đôi mắt nhiều ẩn ý của Văn khiến cô trở nên lúng túng một cách kỳ lạ .
Giọng Văn dịu dàng:
- Ý của An như thế nào ? Ngồi ở đây hay ở một nơi nào khác .
Hương An cười hiền:
- An sao cũng được, tùy Nguyệt Thu quyết định .
Nguyệt Thu bước vào quán, cô nói giọng trong trẻo:
- Nói cho vui vậy thôi, ở đâu mà chẳng được . Điều quan trọng là anh Văn và Hương An được mặt đối mặt nhau . Bắc cực, Nam cực, hay xích đạo điều đó chẳng có nghỉa lý gì . Không gian là yếu tố phụ . Tâm hồn con người mới đáng kể .
Hương An nói khẽ vào tai Nguyệt Thu:
- Lạt nhách .
Văn hơi vui:
- An nói gì vậy ?
Nguyệt Thu cười khúc khích:
- Hương An nói, Nguyệt Thu nói đúng ghê .
Đành phải cười trừ, Hương An chớp mắt khi Văn trìu mến nhìn cô:
- An uống gì ?
- Cho An ly sửa đá .
Nguyệt Thu lách chách:
- Sao anh không hỏi Nguyệt Thu ?
Văn cũng chẳng vừa, anh trêu Nguyệt Thu:
- Từ từ . Nguyệt Thu phải để anh thở đã chứ . Nguyệt Thu uống sữa hay cà phê ?
Nguyệt Thu khúc khích:
- Cả hai . Cà phê sữa đá . Vậy là vừa có sữa, vừa có cà phê .
Văn cười theo cô . Sự hiện diện của Nguyệt Thu làm anh tự nhiên hơn .
Khuấy đều ly sữa cho Hương An, Văn cảm thấy bồi hồi xúc động . Trong một không khí riêng tư như thế này, Hương An có vẻ gần gủi anh hơn . Cô không đăm đăm nét mặt như ở lớp .
Hương An ngạc nhiên hỏi Văn:
- Anh cười gì ?
Văn nheo mắt nhìn Nguyệt Thu:
- Nếu hôm nay Khoa đi học, anh đã rũ Khoa cùng đi với chúng ta .
Nghe nhắc đến Khoa, Nguyệt Thu vội vã thanh minh:
- Có gì đâu .
Hương An mỉm cười thích thú:
- Vậy à!
Nguyệt Thu đánh trống lãng:
- Quán cà phê "Tím" ở cạnh đại học Y Dược đông khách . Anh Văn đến đó lần nào chưa ?
Văn gật đầu:
- Anh là thổ địa đất Sài Gòn, chỗ nào vừa ngon, vừa rẽ là anh đều biết .
Hương An cười khe khẽ:
- Vậy anh biết hồ An Lạc ở đâu không ?
Văn dí dỏm:
- Anh chỉ biết những nơi có quán cà phê, anh đâu biết chỗ của các cô .
Nguyệt Thu tủm tỉm cười:
- Nếu anh không biết hồ An Lạc thì thật dở ẹc . Mai mốt An và Thu sẽ mời anh đến đó thưởng thức mấy món đặc sản ốc bươu . Cam đoan anh sẽ bỏ hẳn cà phê và quyết định chuyển hộ khẩu đến An Lạc đấy .
Văn nhìn hướng An:
- Chủ nhật, anh và Khoa sẽ đến đón Hương An và Nguyệt Thu đi đến đó, Hương An nhận lời chứ .
Hương An lắc đầu:
- Dạo này An bận ghê lắm, không đi được đâu .
Nguyệt Thu nài nỉ:
- Đi cho vui, An .
Hương An chớp mắt:
- Biết là vui nhưng An bận dạy kèm không tham gia với mọi người được .
Văn thoáng buồn . Hương An thường như vậy . Đây không phải là lần đầu tiên cô từ chối anh . Giọng anh buồn tênh:
- Bộ An không muốn giới thiệu với anh hồ An Lạc sao . Rồi có Nguyệt Thu và Khoa nữa, An quên rồi sao .
Nghe Văn nhắc đến Khoa, Hương An chợt hiểu vì sao Nguyệt Thu có vẻ tha thiết đi chơi như vậy . Cô bối rối nhìn Văn:
- Thôi được, buổi chiều nha, vì buổi sáng chủ nhật An bận việc rồi .
Nguyệt Thu cười thật tươi:
- Hoan hô An .
Bích Đông dùng máy sấy để sấy khô lại tóc . CHiếc khăn tắm quấn hở hững quanh thân hình kiều diễm của cô làm tăng thêm vẻ khêu gợi , khuyến rũ . Nằm dài trên giường , Quý lim dim ngắm nhìn cô. Hắn cười khoan khoái khi nghĩ rằng đã chơi xỏ Điền Nam một vố thật ngọt .
Bích Đông nheo mắt hỏi Quý :
- Anh cười gì vậy ?
Quý đáp dẻo quẹo:
- Mừng vì đã được một người phụ nữ mỹ miều như em để ý . Anh thật có phước khi được em yêu .
Bích Đông rút phích cắm ra khỏi ổ điện, cô nhếch môi :
- Anh xạo vừa thôi. Đàn ông các anh miệng lưỡi ghê lắm, ko đơn giản đâu. Em ko thể tin đâu .
Quý cười hềnh hệch :
- " Đàn ông sâu sắc như cơi đựng trầu ". Anh nghĩ sao nói vậy . Phụ nữ của em " nông nổi giếng khơi ". Lòng dạ của em mới khó dò . Nhiều lúc anh tự hỏi , em đã thực sự yêu anh chưa . hay đó chỉ là một sự ban bố tình cảm nhất thời bộc phát .
Bích Đông trừng mắt nhìn Quý :
- Em cấm anh xem thường tình cảm của em . Nếu ko yêu anh, em đến với anh làm gì .
Bước đến cạnh Bích Đông và xoa nhẹ bờ vai mềm mại của cô , Quý khàn giọng :
- Để trả thù Điền Nam , có phải vậy ko Bích Đông .
Nhếch môi cười ngạo mạn , Bích Đông bĩu môi :
- Điền Nam ko xứng đáng với em . Điền Nam là một người đàn ông cao ngạo . em muốn chứng tỏ với Điền Nam rằng ko có anh ta , em vẫn yêu đời và sống phây phây . Điền Nam chẳng là gì cả trong trái tim của em .
Quý thả quả bóng thăm dò :
- Sao em và Điền Nam ko ly dị , cuộc sống chung như vậy chỉ làm khổ cho em mà thôi .
Bích Đông vừa ngắm mình trong gương cô vừa rít giọng :
- Em đâu có ngu . Tài sản hiện có của Điền Nam phần lớn là tài sản riêng do cha mẹ Điền Nam để lại . Nếu ly dị , em ko có phần chịa trong tài sản riêng của Điền Nam , phần của em trong tài sản chung của hai vợ chồng khoảng hai chục cây vàng . Vậy theo anh , em có nên ly dị hay ko ? Nói đi , Bích Đông đâu phải loại xoàng .
Cố giấu thất vọng khi biết được vấn đề chia chác tài sản của Bích Đông ko như hắn dự đoán , Quý đưa tay xoa cằm . Hắn buột miệng :
- Em ko ly dị là đúng .
Bích Đông săm soi nhìn vào ánh mắt của Quý , giọng cô chế giễu :
- Anh còn muốn cưới em nữa ko ?
Quý lạc giọng :
- Sao em hỏi gì kỳ cục vậy . Anh yêu em . Có bao giờ anh quan tâm đến tài sản của em đâu . Đừng đánh giá anh thấp như thế , Bích Đông .
Bích Đông nhướng mày:
- Tạm tin là như vậy . Nói thật vậy anh , hai đứa mình ví như mạt cưa , mướp đắng; kẻ cắp , bà già gặp nhau. Em ko phải là con nai vàng ngơ ngác . Bích Đông năm nay hai mươi sáu tuổi , lăn lộn với đời cũng khá nhiều, ko ai dễ qua mặt được . Bích Đông này đâu . Mình ngửa bài đi anh Quý .
Quý giả vờ ngạc nhiên:
- Anh ko hiểu em định nói gì .
Bích Đông cười ngất . Cô bôi kem dưỡng da lên gò má . Nhìn vào tấm gường lớn để trước mặt , cô thấy Quý đang tỏ vẻ giận dữ . Buồn cười . Sao lại cứ đóng kịch với nhau. Quý và cô hệt như hai kịch sĩ đại tài . Khỉ thật .
Dùng ngón tay chà xát nhẹ trên mặt ,Bích Đông hẵng giọng :
- Anh muốn chinh phục em vì hai lẽ : tiền và sắc , trong đó tiền là mục đích chính . Là một kế toán trưởng của một công ty có tầm cỡ , anh có thể làm quen với các cô gái trẻ đẹp hơn em . Thế nhưng , anh vẫn đến với em vì ngỡ rằng sau khi ly dị em sẽ kiếm được bộn bạc . Đừng buồn vội , em đã nói với anh rồi đấy , Bích Đông ko xoàng đâu .
Liếc nhìn Bích Đông đang dùng chì trang điểm cẩn thận hàng chân mày , Quý nói xụi lơ :
- Anh yêu em thật tình mà .
Bích Đông nháy mắt :
- Nhưng anh cũng cần tiền chứ .
Quý đã lấy lại phong thái đầy tự tin :
- Ai mà chẳng cần tiên , anh cũng vậy thôi .
Bích Đông hất mặt lên :
- Chúng ta sẽ hợp tác làm ăn . Tỷ lệ ăn chia 50, 50.
- Em định làm phi vụ nào ?
- Móc tiền của công ty Điền Nam.
Quý phát hoảng :
- Giỡn chơi sao em . Ko được đâu . Điền Nam ko phải là tay mơ . Mỗi tháng hắn kiểm tra tài chính định kỳ một lần . Anh là kế toán trưởng , nguyên tắc thu , chi anh nắm rõ hơn em mà .
Bích Đông cao giọng :
- Anh sẽ rút được tiền của Điền Nam nếu có sự hợp sức của em .
- em dự định như thế nào ?
- Cuốn sổ ghi chép số tiền tồn quỹ của công ty được cất trong phòng riêng của Điền Nam. Em sẽ cho thợ làm chìa khóa . Chúng ta sẽ đánh tráo cuốn sổ vào định kỳ mỗi tháng . Những con số là do chúng ta quyết định .
Quý lờ mờ hiểu được Bích Đông muốn gì . Như vậy hắn và Bích Đông sẽ ghi những con số ma . Giá chữ viết của Điền Nam chỉ là chuyện nhỏ , hắn thừa sức làm được . Có lẽ đây là kế hoạch tối ưu , vì Điền Nam luôn luôn căn cứ vào cuốn sổ ghi chép riêng của mình để đối chiếu với hồ sơ , sổ sách của bộ phận kế toán ở công ty .
Lim dim mắt theo dõi nét mặt căng thẳng của Quý , Bích Đông nhướng mày :
- Anh hiểu được vấn đề rồi chứ .
Quý hôn Bích Đông rồi tấm tắc khen :
- Em thật là thông minh. Có phải làm quen với anh và trở thành nhân tình của anh cũng nằm trong kế hoạch của em . Cô gái vàng ?
Bích Đông nở nụ cười bí hiểm . Cô sửa giọng lại chiếc áo đã bị Quý làm xộc xệch , giọng ngạo mạn :
- ko nên biết nhiều và cũng ko nên nói nhiều . Điều quan trong nhất là anh phải có cái đầu anh biết mình phải làm gì rồi chứ .
Quý mau mắn trả lời :
- Em đừng lo . Thủ quỹ là người của anh . Một tháng , chúng ta rút tiền của cômg ty một lần , chỉ cần khoảng một năm là anh và em sẽ giàu to .
Đưa ngón tay trỏ lên môi , Bích Đông nghiêm nét mặt :
- cần phải khéo léo cân đối các khoảng thu chi , ko được để Điền Nam nghi ngờ . Hàng tháng , sau khi thụt két xong, anh giao toàn bộ số tiền cho em .
Quý biến sắc mặt , hắn ấp úng :
- Anh đưa cho em một nửa chứ . Chúng ta đã thoả thuận , em quên rồi sao ?
Bích Đông cười khẩy :
- Xong việc , em sẽ chia cho anh . Bộ anh ko tin em sao .
Quý nhăn nhó mặt :
- Ko phải anh ko tin em nhưng bắt anh phải đưa trọn gói số tiền cho em , điều đó chứng tỏ em xem thường tư cách của anh .
Bích Đông rủa thầm . Mày thì có tư cách nào đâu để mà nói đến . Tuy bực mình nhưng cô vẫn tươi cười , nói giọng ngọt xớt :
- Kìa anh . Ko có em thì anh làm được gì , cứ tưởng tượng là tiền của Điền Nam vẫn còn nằm trong két sắt của công ty đi , cãi vả nhau chuyện chia chắc làm gì . Nếu anh ko thích hợp tác thì chúng ra hãy quên chuyện đó vậy . Đừng lam vụ này nữa .
Quý vội vã xuống nước :
- Anh tranh luận vậy thôi , đâu phải cãi vả , gây gỗ gì . Thôi được , hằng tháng anh sẽ đưa tiền cho em cất giữ . Tiền bạc của em hay của anh đều là của chung , phải ko em .
Bích Đông tươi nét mặt , cô dịu giọng :
- Anh chờ em trang điểm nha . Để tóc tai bù xù và mặt mày lem luốc như thế này đi về nhà ko tiện .
Quý kiên nhẫn chờ Bích Đông tô lại son môi . Hắn nịnh đầm :
- Em rất đẹp , trang điểm hay ko trang điểm vẫn đẹp . Điền Nam là thằng ngốc .
Bích Đông nũng nịu :
- Ko nên nhắc đến Điền Nam trong lúc này , khi ko gian và thời gian là của anh và em .
Ko tin vào tình cảm của Bích Đông dành cho mình nhưng Quý vẫn thích thú . Hắn cảm thấy hả hê khi trong chuyện Bích Đông trả thù Điền Nam , chỉ có hắn là người có lợi , vừa được tiền , vừa được tình . Qua Bích Đông hắn biết được Điền Nam và Bích Đông đã ly thân với nhau . Sự trả thù của đàn bà thật là khủng khiếp . Quý hiểu là Bích Đông muốn Điền Nam phải thân bại , danh liệt . Chinh phục Quý chính là kế hoạch do Bích Đông vạch sẵn , chỉ có Quý mới có thể hợp tác với Bích Đông làm cho công ty Điền Nam sụp đổ . Trong lúc chờ đợi Bích Đông trang điểm , đầu óc của Quý căng ra để tìm một đối sách thích hợp với cô . Quý ko muốn mình chỉ là một con tốt trong ván cờ của Bích Đông . Để nắm phần chuôi của một con dao mà Bích Đông đã "ưu ái" đưa lưỡi dao về phía mình , quả là ko đơn giản . Quý thừa hiểu , về mặt luật pháp , một kế toán trưởng âm mưu với thủ quỷ thụt két là phạm pháp . Bích Đông rất khôn ngoan, có thể cô sẽ phủi sạch tất cả và ung dung hưởng trọn số tiền mà Quý mang nộp . Sau này nếu sự việc đổ bể , cô ta sẽ chối phăng tất cả , đó là điều chắc chắn mà Quý có thể biết trước .
Bích Đông đập mạnh tay lên vai Quý :
- Sao mặt anh thộn ra vậy ?
Quý giật mình , vội vã nói nhanh :
- Em đẹp quá . Anh ngắm hoài ko chán .
Ném mạnh thỏi son vào xách tay , Bích Đông cười khanh khách :
- Chứ ko phải anh đang toan tính một chuyện gì đó mờ ám sao . Nói trước với anh nha, đừng hòng chơi xấu với em. Bích Đông mà anh .
Vòng tay ôm eo của Bích Đông , Quý hắng giọng :
- Đi thôi em . Em cứ nghi ngờ anh hoài . Như vậy ko tốt đâu . Em phải tin anh chứ .
Bích Đông gật gù :
- Ừ . Mà anh này , em ko đi thang máy nữa đâu . Khách sạn này ko được an toàn kín đáo , nó nằm trên một đại lộ nên em thấy ko tiện . Lúc nãy , có một con nhỏ tóc dài cứ nhìn chằm chằm vào mặt của em . Dù ko quen nó , nhưng tim của em muốn rớt ra ngoài .
Quý cười dễ dãi :
- Nếu em ko thích , chúng ta đi cầu thang ở phía sau khách sạn . Cầu thang này tối tăm , chỉ sợ em chê nên anh ko sử dụng . Còn con nhỏ nào đó đăm đăm nhìn em , có lẽ do thấy em vừa xinh đẹp vừa ăn mặc môđen nên cô ta muốn chiêm ngưỡng chút chút mà.
Bích Đông lườm dài Quý . Quỷ thật . Dù biết Quý đầu môi chót lưỡi nhưng Bích Đông vẫn cảm thấy sung sướng khi được nghe như vậy .
Hương An bước nhanh xuống bậc cấp . Cô đưa tay nhìn đồng hồ . Ko kịp nữa rồi , do mãi mê dạy cu Việt nên cô quên mất giờ này thư viện sắp sửa đóng cửa .
- Ui da !
Hương An nhăn nhó mặt kêu, cô vừa bị trượt chân ngã xuống đất
- Cô có sao ko ?
Điền Nam giúp Hương An đứng dậy,gương mặt anh lo lắng khi thấy dường như Hương An bị trặc gân , chỗ mắt cá ở chân sưng phù lên .
Giọng anh dịu dàng :
- Cô ngồi xuống bậc cấp , tôi sẽ gọi chú Ngọ đến giúp cô. Trước đây , chú Ngọ có biết chút ít về thuốc Nam . Hỵ vọng rằng chú sẽ chữa được cho cô .
Hương An lật đật xua tay :
- Ko dám làm phiền anh . Tôi ko sao cả chỉ cần ngồi một chút là hết đau thôi mà .
Điền Nam lắc đầu , anh gọi lớn :
- Chú Ngọ à . Tôi nhờ chú chuyện này .
Ông Ngọ bước nhanh về phía Điền Nam , giọng khàn khàn :
- Cậu Hai gọi tôi .
Điền Nam ngồi xuống cạnh Hương An :
- Cô An bị trặc chân , nhờ chú xem giùm .
Đặt bàn chân của Hương An ngay ngắn trở lại , ông Ngọ nắn nhẹ ở mắt cá và phán :
- cô bị trật khớp . Ko sao , chờ tôi một lát , tôi sẽ đắp thuốc cho cô . KHoảng nửa giờ sau , cô sẽ đi lại bình thường .
Ông Ngọ nắn lại khớp xương cho Hương An , ông dỗ dành :
- Cô ráng chịu đau , một chút thôi .
Hương An bặm môi lại . Cô ko muốm kêu đau trước mặt ông Ngọ và Điền Nam . Làm phiền mọi người như thế này , thật là ngại .
Đắp thuốc cho Hương An , ông Ngọ dặn dò :
- Chờ cho thuốc thấm , cô chưa đi được đâu .
Hương An nhỏ nhẹ :
- Cám ơn chú và cám ơn anh .
Ông Ngọ sốt sắng :
- Tôi dìu cô vào nhà ngồi nghỉ nghe .
- dạ thôi , cháu ngồi đâu cũng được . Ko dám làm phiền mọi người .
Điền Nam đột ngột lên tiếng :
- Thôi , chú cứ để cô An tự nhiên . Tôi cũng đang có chuyện cần trao đổi với cô An .
Ngồi xuống cạnh Hương An , Điền Nam dịu dàng :
- Cô còn đau ko ?
Hương An gượng cười :
- Tôi ko đau chút nào . Xin anh đừng bận tâm .
- Cháu Việt dạo này ngoan hơn trước , vợ chồng tôi thành thật cảm ơn cô .
- Dạ ... Đó là bổn phận của tôi mà .
- Tôi muốn biết bằng cách nào cô đã uốn nắn được cháu Việt .
Hương An cười nhẹ :
- Đơn giản thôi . Tôi kết hợp cương và nhu. Với trẻ con , để đi vào thế giới của chúng ta cần phải có một tình cảm chân thành, yêu thương và quan tâm thật sự . Lúc đầu cháu Việt ...tẩy chay tôi nhưng bây giờ thì cháu đã bắt đầu mến tôi . Chiều nay , tôi kết thúc buổi dạy trễ vì hai cô trò làm việc say sưa , quên cả thời gian.
Điền Nam bâng khuâng nhìn những hoa sao nhái mọc hoang ở cuối khu vườn . Điều Hương An nói thật đơn giản nhưng để làm được , anh hiểu cô đã mất nhiều thời gian và công sức . Thế giới của người lớn có khác gì trẻ con đâu , sự chân thành của quả tim mới có thể làm tình yêu bất diệt . Điền Nam khẽ thở dài .
Anh che giấu tâm trạng buồn bã của minh khi thấy Hương An đang nhìn anh bằng đôi mắt ái ngại . Giọng anh cố vui lên :
- Cô thấy vườn hoa ở đây như thế nào ?
Hương An cười khẽ :
- Rất tuyệt . Hoa vườn nhà anh rất đẹp nhưng ít khi tôi có được nhiều thời gian để ngồi chiêm ngưỡng chúng như thế này .
- Vì sao ?