chuyện này hay lắm nè, bà con ui !!!
************************************************** **************
Cha áng ngay trước ngõ, còn con ky thì lù lù một đống ở sau. Vừa ló đầu qua cưa? buồng, Mai Khanh đã điếng người thụt trở vào. Bởi hơn ai hết, cô biết rõ cha chỉ vờ chăm chú vào tờ báo cho tự nhiên thôi.
Chứ bảo đảm, cô dám bảo đảm với mọi người trong đầu cha lúc này chẳng có lấy một chữ nào và con ki thì sẵn sàng sủa ầm lên nều cô dám bước ra ngoài. Chủ yếu là canh chừng cộ Cô hoa hậu Phương Quỳnh vừa đoạt giải.
Nếu biết thi để đậu, để cực khổ như vầy, Mai Ka sẽ chẳng thi đâu. Mà tất cả cũng tại ba thôi. Ngồi vào ghế, cô chu mối hờn giận. Tối ngày rủ rê, dụ dỗ cô, nói là con thi chơi cho biết, dễ gì đậu. Vậy mà...... vèo một cái, cô bé Mai Ka hồn nhiên, nhí nhảnh vụt biến thành cô hoa hậu Phương Quỳnh có bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Cô ghét các phóng viên báo chí cũng như cái tên Phương Quỳnh lắm. Mặc cho ba bao lần tốn hơi giải thích, cô cũng vờ không hiểu. Cái tên Mai Ka chỉ là cái tên gọi ngoài cho dễ thương thôi. Chứ khi đi học, cô là Phương Quỳnh – Vũ Thị Phương Quỳnh đủ đầy tên họ.
Ngoài các phóng viên, Mai Ka còn ghét thêm đạo diễn. Người gì đâu mà dai còn hơn điả. Tối ngày cứ canh chừng cô, hở ra chút nào là ào vô phỏng vấn, chụp hình. Lắm lúc bực quá, cô chỉ muốn hét lên, bất lịch sự đuổi họ ra hết nhà mình. May mà ba....... kịp thời dằn cô xuống, rồi khôn khéo dàn xếp các phóng viên, cho họ một lịch hẹn theo thứ tự. Yên tâm, bảo đảm rồi ai cũng được hoa hậu trả lời mà.
Tiếp từng người tuy có đỡ mệt hơn, nhưng Mai Ka vẫn chẳng thích chút nào. Tối ngày làm hoa hậu gò bó với gương mặt đầy son phấn, với áo quần đủ model. Bực chết được. Cứ như con chim bị nhốt lồng son. Phải múa may, nhảy nhót cho mọi ngưới chiêm ngưỡng.
Hôm nay, càng nguy hiểm hơn. Loáng thoáng qua điện thoại Mai Ka biết vị khách hôm nay là một đạo diễn đầy tài ba và tên tuổi. Ông ta sẽ đại diện một hãng phim đến ký hợp đồng. Mời cô thủ vai chánh cho một bộ phim.
Không bao giờ đâu! Mai Ka những muốn hét tọ May mà cô kìm lại được. Hai bàn tai xoắn vào nhau, cô hết đứng lại ngồi tìm kế thoát thân, gì thì gì, chứ cô không làm diễn viên đâu, người mẫu nữa. Phải đi đứng, múa may trước bàn dân thiên hạ. Cô làm không được.
Hít một hơi dài, Mai Ka cố tạo cho mình vẻ thản nhiên. Tay ôm bụng, cô vừa đi vừa rên rỉ:
- Ui da! Sao mà đau bụng quá. Hôm qua đi nhà hàng chắc là ăn trúng cái gì.
Cha nhìn lên, thấy mặt con thật quá. Không nghi ngờ, ông lật tờ báo sang trang khác. Không hay sau cánh cửa cô hoa hậu của mình vừa mỉm một nụ cười. Thoát được tầm kiểm soát của chú ky rồi.
Vưọt qua tường toillet xong, Mai Ka còn cả một đoạn đưòng dài đầy nguy hiểm nữa mới đến được lỗ rào. Bò dài dưới đất như động vật bốn chân, Mai Ka nín thở khi đến gần cánh cưa?. Cầu cho ba đừng ngẩng đầu lên.
Cuối cùng rồi cô cũng đến được lỗ ra. Cái lỗ rào nhỏ xiú dành cho con ky ky đêm đêm muốn đi tè buộc Mai Ka phai? nằm dài. Dùng kỹ thuật trườn học được ở môn quân sự tiến lên và... không ngờ... cái môn học không được ưa mấy, có lúc lại giúp được Mai Kạ Cô thoát qua cái lỗ dễ không ngờ.
Đứng dậy, phủi phủi lớp bụi bám đầy trên quần áo, Mai Ka thở phào nhẹ nhõm.
- Xin lỗi, cô ơi vui lòng cho hỏi!
Chưa kịp bước đi, Mai Ka điếng người nghe sau lưng vang lên giọng nam trầm ấm. Trời ơi trời! Bao công sức đi đời. Cái cổ rụt vào đôi vai, cô không dám quay đầu lại.
- Cô à, cô có nghe tôi hỏi không?
Chẳng phải một mà nhiều bước chân nữa đang tiến lại gần, hẳn là một đám phóng viên.
Chết thì chết, không sợ nữa. Mai Ka lắc mạnh đầu rồi đột ngột quay nhanh người lại. Gương mặt ngẩng cao thách thức. Hỏi gì thì hỏi đi. Ừ đó, ta là hoa hâu. đó.
Nhưng.... lạ quá! Mai Ka tròn mắt nhìn đám phóng viên lạ lẫm. Sao không có ánh đèn pha nào lóe sáng? Cả bọn nhìn cô tỉnh queo, chẳng chút ngạc nhiên.
- Bé à! Cho anh hỏi: bé là em thứ mấy của hoa hậu vậy? - Một phóng viên nam lên tiếng hỏi.
À! Ra thế! Mai Ka chợt hiểu, mừng thầm. Bọn họ nhìn lầm, không nhận ra mình. Càng hay! Nén cười, Mai Ka làm ra vẻ ngây ngô:
- Em là em út, mà anh hỏi làm gì vậy?
- Hỏi cho biết vậy thôi, bé à, cho anh hỏi vài câu - Người phóng viên mở sổ tay, đám phóng viên quanh anh ta cũng vậy. Ai cũng chuẩn bị cho mình một câu để hỏi.
Được thôi, nghe thoải mái, Mai Ka nhập vai một cách nhẹ nhàng:
- Em thích được người ta hỏi lắm. Chụp hình cho em rồi đang báo nữa nghẻ Như chị Phương Quỳnh đó.
- Không phải, anh chỉ muốn hỏi em về chị Phương Quỳnh thôi. Sáng nay chị ấy làm gì? Có ở nhà không?
- Ư!
Cái môi trề ra, Mai Ka dẫm dẫm đôi chân nũng nịu:
- Hỏng chịu đâu, em chỉ thích hỏi em thôi.
- Ngoan đi cưng, rồi chị cho cái này.....
Một nữ phóng viên nhiều kinh nghiệm chìa ra một cái bút rất dễ thương:
- Trả lời anh ấy đi. Sáng nay chị Quỳnh dậy lúc mấy giờ?
- Tám giờ! - Như bị cây bút làm siêu lòng, Mai Ka ra điều kiện – Em đói bụng quá à, cho em ăn cái gì đi đã.
Nếu là hoa hậu, họ sẵn sàng mời cô đến một nhà hàng. Song đằng này..... cô lại là em của hoa hậu cho nên..... đám phóng viên đưa mắt nhìn nhau hội ý.
- Em thích ăn bún riêu của bà Tư bên kia đường lắm. Mấy anh chị mua cho em ăn đi nha.
Mai Ka đói thật. Từ sáng giờ đã có ăn gì đâu, lúc nãy vội trốn ba, quên không đem theo đồng nào cả.
- Được, anh bao! - Chàng phóng viên gật đầu thoải mái. Mấy ngàn tô bún riêu, ngược lại anh được nhiều tin giật gân về hoa hậu.
- Em sẽ nói cho anh chị nghe.
Ăn xong tô bún, uống thêm ly nước mía nữa, Mai Ka tươi tỉnh:
- Chị Quỳnh em ngủ sớm, dậy trễ, ăn uống lại cầu kỳ, chẳng giống em một chút nào.
- Đương nhiên rồi – Đám ký giả không ngạc nhiên - Hoa hậu mà.
- Chỉ thích được phỏng vấn lên báo ghê lắm.
Mai Ka lại sẵn tay lấy một trái ổi trong mâm của bà Tư:
- Thích ăn mặc đẹp, thích tập thể dục thẩm mỹ. Và sáng nay nghe đâu chị sẽ ký một hợp đồng dài hạn với đạo diễn Minh Hà.
- Ồ!
Những cây bút ngoáy tít vội vàng. Mai Ka cắn môi giấu một nụ cười. Liệu khi đọc những dòng này trên báo, những người ái mộ có bị mất thần tượng không? Cầu mong là như vậy.
- À! Còn tin này nữa.
Mai Ka nhỏm người lên quan trọng:
- Tháng tư này chị của em sẽ lấy chồng, một thương gia nổi tiếng người Hàn Quốc.
- Hả!
Những cái đầu đồng loạt ngẩng lên, những đôi mắt mở to sửng sốt. Đám ký giả mừng vui trong bụng, thật không ngờ, một tin ly kỳ, giật gân như vậy lại đươc cô bé này nói ra gọn lỏn. Hoa hậu lấy chồng. Chà! Biết bao người náo nức chờ xem. Nhân vật nào đây? Hẳn tên tuổi lẫy lừng.
- Ông ta là ai? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?
- À! - Cho một ngón tay vào miệng, Mai Ka cố nặn ra một nhân vật trong tưởng tượng:
- Khoảng ba mươi tuổi. Không cao lắm, tóc hoa râm. Tổng giám đốc một công ty thời trang đa quốc tế. Giàu có lắm.
Dĩ nhiên rồi. Đám phóng viên không hỏi cũng biết. Bởi không giàu, không nổi tiếng, sao hoa hậu bằng lòng?
Chỉ tiếc là ông ta cao tuổi quá.
- Thế em có biết tên chồng của chị Quỳnh không?
- Van-Chun-Hô! - Mai Ka nói đại một cái tên mà không hiểu vì sao. Chắc tại cái tên đó như là nghe quen quen, nó đã ăn vào óc cô tự bao giờ.
Van-Chun-Hô.
Những cây viết ngoáy nhanh khiến Mai Ka suýt phải phì cười. Trời ơi! Bọn người này, lớn đầu rồi mà sao ngu quá vậy. Cô nói gì cũng tin cả.
- Vậy thôi nha, em đi à!
- Ừ! Em đi đi..... - Đám ký giả cảm thấy đủ, gật đầu. Một tin hoa hậu lấy chồng cũng đủ làm xôn xao dư luận.
- À khoan, nãy giờ bọn này vô tình chưa hỏi tên của em - Gọi đuổi theo, chàng phóng viên dường như có cảm tình với cô bé tự nhiên này.
- Em tên là Mai Ka, mười bảy tuổi, nhỏ hơn chị Quỳnh hai tuổi.
Đã bước đi Mai Ka còn quay đầu lạii, thưởng cho đám phóng viên một nụ cười. Nụ cười đã đoạt giải khiến các ký giả phải rùng mình, thảng thốt. Sao cô bé giống hoa hậu quá.
Dứt được cái đuôi phóng viên, Mai Ka nghe nhẹ cả người. Nói thiệt nghe, lúc nãy coi tỉnh như không vậy, chứ cô hồi hộp lắm. Cứ sợ họ nhận ra thôi.
Nghĩ dến cảm giác cuả cha khi đọc đươc mẩu tin trên báo, Mai Ka thấy buồn cười. Không nhịn được, cô vừa đi vừa cười sặc sụa khiến khách hai bên đường cứ nhìn cô chăm chú. Cô bé này, điên rồi chắc?
Họ không ngờ, và sẽ chẳng bao giờ dám ngờ rằng mình vừa trông thấy hoa hậu. Bởi, so với lúc đăng quang, cô bây giờ trẻ quá, khác quá. Cứ như một cô bé ngây ngộ Tóc tém, quần soọc ngắn, áo sơ mi trắng vạt buộc toòng teng ngay bụng.
Còn hoa hậu? Ngày đăng quang? Chà! Trông mới rực rỡ làm sao? Tóc buông lọn xõa dài. Áo dạ hội đầy kim tuyến lấp lánh dưới ánh đèn. Gương mặt ăn son phấn của cô thật kiêu sa, quyến rũ.
Đi đâu? Làm gì bây giờ? Đến một ngã tư đứng chờ đèn, Mai Ka như chợt tỉnh. Ngẩn người ra tự hỏi rồi không tìm ra lời giải, gương mặt cô ngố ngố, ngây ngây làm viên cảnh sát phải bước lại gần lên tiếng hỏi:
- Này em bé, sao vậy? Lạc đường à?
- Dạ không có! Giật mình đáp nhanh Mai Ka nhoẻn miệng cười rồi vụt chạy.
- Câu nói vô tình của anh cảng sát đã giúp cô liên tưởng đến trò chơi mới của mình. Thú vị lắm đó, cảm ơn nhá! Chàng cảnh sát đẹp trai.
Đến trước một công ty, Mai Ka vờ thảm não ngồi xuống bậc tam cấp, ánh nắng lên cao gay gắt. Không nhìn đồng hồ cô cũng biết giữa trưa rồi. Tô bún riêu ít bún, ít thịt, nhiều rau như đã biến mất trong bao tử từ lâu. Đói cồn cào, Mai Ka nghĩ dến một bữa cơm tuyệt vời với canh chua cá bông lau ở quán lá Thuận Kiều.
Những đôi giày bóng loáng thoáng xuất hiện trong đôi mắt cô rồi biến mất. Tan sở đấy, Mai Ka nhủ thầm trong bụng. Các nhân viên cao cấp của công ty đang lần lượt ra về với những chiếc xe hơi đời mới, bóng lộn và sang trọng. Có chiếc chạy gấp về nhà với vợ con..... mà cũng có chiếc chạy thẳng đến nhà hàng tìm một bữa ăn thinh soạn.
Quên mất cơn đói trong bụng, Mai Ka theo dõi những đôi giày thầm doán. Ông này đi giày tốt quá, lại mới toanh, bóng loáng, chắc chức vị cao lắm. Chưa vợ, chưa con nên diện vậy. Ông kia đi đôi giày tốt, đắt tiền nhưng cũ rồi, đầy bụi, không chải chuốt, chắc đã già, con cái đầy đàn nên mệt mỏi không buồn để ý.
Còn đôi này, trông lạ quá, không giống đôi nào nãy giờ đi qua cả. Không biết ông ta già hay trẻ sao đi đôi giày ngộ vậy? Model, đắt tiền nhưng lấm tấm đầy đất bụi và bùn. Chà! Thủ trưởng hay nhân viên? Sẽ về nhà hay đến nhà hàng? Chắc...... sồn sồn thôi, không già, không trẻ........
Mải đoán, Mai Ka quên nhận ra, đôi giày này dừng lại hơi lâu trước mặt mình. Nó dường như đứng lai.. Chỉ đến khi trên đầu mình ồm ồm vang giọng một người đàn ông cô hoảng hồn chợt tỉnh:
- Này cô kia, làm gì ngồi trước công ty của người ta vậy?
- Tôi......
Ngẩng đầu dậy, đôi mắt cô như chợt biến thành tranh, bất động. Chà! Người đâu mà đẹp như vậy? Ngược lại dự đoán của cô tất cả. Hắn còn trẻ, nhưng rất nghiêm. Đôi mày chau nghiêm khắc nhìn cô như đợi câu trả lời hợp lý.
- Tôi làm sao hả? - Bây giờ Mai Ka mới nhận ra giọng của hắn nghe lạ lạ, cứng cứng. Mai Ka chắc trong lòng, nhất định hắn là người nước ngoài rồi. Nhưng nước nào? Cô còn chưa biết.
- Này cô kia! Có lãng tai không? Sao không trả lời tôi. Cô là ai? Tình báo kinh tế hả?
Mải suy nghĩ lung tung, Mai Ka quên mất câu trả lời. Đến khi nghe hắn gán cho mình tội tày trời, cô mới giật mình chợt tỉnh, nhận ra thái độ không thiện cảm của người đối diện.
- Cô có bị câm không đấy? - Hắn gằn giọng.
Mai Ka hất mặt lên:
- Không có.
- Không sao hỏi mãi chẳng trả lời? Cô coi thường tôi hả? - Hắn như nổi giận.
- Không phải coi thường - Mai Ka ngổ ngáo - Vì tôi phải suy nghĩ thôi.
- Suy nghĩ điều gì? Tìm cách lọt vào công ty của tôi để ăn cắp phải không?
- Ăn cắp! - Nghe mà nóng mũi, Mai Ka bật đứng lên - Nè, ăn nói đàng hoàng chút nghe. Coi chừng bị thưa tội xúc phạm danh dự người ta đó.
- Chỉ sợ ai chưa kịp thưa đã bị bắt vì tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp thôi. Công ty tôi có đang ký độc quyền sản phẩm - Hắn trả miếng cô bằng một giọng nghiêm.
- Tôi! - Đảo mắt một vòng, Mai Ka chợt điếng hồn. Trời ơi! Không phải ở bậc tam cấp của công ty như cô đã tưởng. Mà..... chình ình một đống cô ngồi trong cổng rào, ngay cửa ra vào của người tạ Viên bảo vệ ngủ gục nãy giờ, vốn chưa nhận ra sự hiện diện của cô.
Hắn sẽ bắt mình ư? Mai Ka chợt nghe chân tay mình lạnh buốc. Nước mắt lưng tròng cô biết hắn chẳng đùa đâu. Bởi vì người nước ngoài..... nguyên tắc lắm.
- Một lần nữa, yêu cầu cô trả lời cho rõ. Nghĩ đến điều gì hả?
- Tôi..... tôi..... - Mai Ka ấp úng.
- Tôi sao? - Hắn hét.
- Tôi nghĩ đến tô canh chua cá bông lau. - Giật mình, Mai Ka líu lưỡi nói nhanh rồi xấu hổ đỏ bừng đôi má. Quỷ tha ma bắt hắn đi, hét chi mà lớn dữ.
- Canh cá bông lau? - Chớp mắt, hắn như bất ngờ - Sao lại nghĩ đến món ăn?
- Tại đói - Đến mức này, Mai Ka không sợ nữa. Ngổ ngáo hất mặt lên, cô như khiêu khích.
- Đói sao không ăn mà ngồi nghĩ? - Không phải nghi ngờ, hắn hỏi vì cảm thấy tò mò.
- Vì hỏng có tiền, được không? - Chiếc má phình to sau chữ “không”, Mai Ka quẹt ngang dòng nước mắt như đứa trẻ.
- Thế..... cô là ăn xin hả? - Hắn lại hỏi một câu làm Mai Ka thẹn chín người.
Cô nạt hắn:
- Đừng nói bậy. Ai ăn xin hồi nào đâu?
- Không ăn xin sao ngồi ở đây? - Nhướng mắt khôi hài, hắn quyết dồn Mai Ka vào đường cùng.
- Ngồi chi thì kệ tôi, mắc mớ gì..... Hét xong rồi mới nhớ ra mình đang ngồi trước công ty cuả hắn, cô hạ giọng:
- Nhưng nói thiệt, tôi không phải ăn cắp hay tình báo gì đâu.
- Biết, biết rồi mà..... - Xua xua tay, hắn cười. Nụ cười đầu tiên sau hơn mười lăm phút chuyện trò của hắn sao đẹp lạ? Mai Ka cứ phải băn khoăn tự hỏi lòng. Đôi lúm đồng tiền trên má của hắn là thật hay giả vậy?
- Cho cô đó.
Rất bất ngờ. Hắn bỗng chìa ra trước mặt Mai Ka một tờ mười đô la còn mới.
Ngơ ngác, Mai Ka chớp mắt hỏi:
- Cho tôi làm gì?
Hắn lại cười. Lần này trông đẹp mà rất đểu.
- Để mua một tô canh chua cá bông lau. Chẳng phải cô đang đói là gì?
- Nhưng tôi không phải ăn xin! Mai Ka nghe tự ái.
- Không phải ăn xin cũng nhận đi.
Hắn nhét tờ tiền vào tay cô, nói thêm:
- Nhận đi để tôi tin cô không là ăn cắp hay tình báo.
- Nhưng..... - Mai Ka nghe khó xử.
- Đừng nhưng gì cả, nhận và biến khỏi công ty ngay lập tức.
Hắn bỗng trở mặt ngầu và nghiêm trọng:
- Tôi không có thì giờ nhiều để đôi co với cô đâu. Đám bạn đang chờ tôi ở nhà hàng.
Nói xong, hắn quay lưng rảo bước nhanh. Chiếc Mescedec mới toanh đang nổ máy chờ.
Hừ! Bóp mạnh tờ tiền trong tay, Mai Ka nghe giận trong lòng. Tên láo cá kia, làm chức gì đó mà cao ngạo dữ vậy, lương một tháng bao nhiêu mà dám chơi sang, cho cô một lúc những mười dollar lận? Chắc bậm gan, rứt ruột tạo ấn tượng cùng người đẹp đây. Tội nghiệp quá.
Mà tội nghiệp gì? - Mai Ka cãi lại lòng mình. Hắn lớn rồi, ai bảo dại gái chi ráng chịu. Cô có xin, có ép buộc hắn đâu mà ray rứt lương tâm chứ? Thây kệ, cho hắn về nhà bị vợ chửi đi, có tiền rồi mình đi ăn cho ngon cái miệng.
Nhún nhảy bước ra đường, Mai Ka chơi sang gọi một chiếc taxi trước đội mắt ngạc nhiên của viên bảo vệ. Cô ta vào công ty bằng đường nào? Sao ông không biết chứ?
Không chỉ thực khách đến ăn thôi, cả viên quản lý nhà hàng cũng há hốc mồm kinh ngạc. Chà! Ông chủ hôm nay chơi sộp quá. Dám mời cả Sở Hồng, người mẫu thời trang nổi tiếng nhất thành phố về quảng cáo. Vậy mà không thông báo trước. Không thì nhà hàng đêm nay hết chổ ngồi. Chắc ông định tạo tin gây bất ngờ đây.
Bởi cả thành phố, ai không biết tiếng Sở Hồng? Cô người mẫu đẹp tuyệt vời vừa đoạt giải nhất trong cuộc thi ca nhạc toàn thành phố. Tên tuổi lẫy lừng, tiền cassê lên đến hàng chục triệu trong một show biểu diễn bình thường.
Sở Hồng làm cách nào để quảng cáo đây? Những đôi mắt đổ dồn về bước chân cô hồi hộp. Chắc là lý thú, bất ngờ và đầy kịch tính. Ơ..... Nhưng sao cô không bước lên bục diễn? Những đôi mắt hiếu kỳ hướng theo bước chân Sở Hồng dến bên chiếc bàn kê sát góc tường. Ra thế, còn một nam diễn viên cũng xuất hiện bên cô nữa. Ai vậy cà? Sao trông lạ quá, anh cùng hai người bạn từ nãy giờ, mải trò chuyện một vấn đề gì say sưa lắm. Say đến nỗi không phát hiện ra sự có mặt của Sở Hồng.
- Anh! Giọng Sở Hồng vang nhỏ, nũng nịu nhưng cả khán phòng nghe rất rõ. - Thì ra ngồi đây uống rượu, báo hại em chờ gần chế. Sao hôm qua không đến hả?
Hừ! Những tiếng thở ra thất vọng không kiềm chế được của một số thực khách vang lên khắp phòng. Thì ra chẳng quảng cáo, biểu diễn gì. Sở Hồng hẹn bạn trai. Nhưng..... sao cô ta dại quá, danh tiếng vậy mà.... Không sợ bị lu mờ mất thần tượng đẹp sao? Đám đông hiếu kỳ lại nín thở theo dõi câu chuyện, để mai có dịp kể cho bạn bè nghe. Chẳng mấy chốc câu chuyện về người mẫu Sở Hồng sẽ được cả thành phố này biết đến.
- Anh quên!
Người tình của cô - bây giờ đám đông đã xác định được rồi - ngồi sát tường, anh rất đẹp trai và tạo nhiều ấn tượng bởi đôi lún đồng tiền trên má như con gái.
- Em về đi, ngày mai anh sẽ đến.
Nhẹ lắc đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng:
- Không! Ngày mai, ngày mốt và nhiều ngày nữa, em biết rằng anh chẳng đến đâu. Vạn Thạch, cho em biết lý do đi. Có phải anh đã chán, đã không còn yêu em như trước nữa?
Như không kiềm chế nỗi, Sở Hồng bật khóc sau câu nói. Biết tất cả thực khách đều nghe rõ lời trách của cô, Vạn Thạch khẽ nhíu mày, khó chịu. Anh không thích phơi bày tâm sự của mình trước hai người bạn và đám đông đâu. Nhưng..... Sở Hồng đã vạch áo ra rồi, anh còn ngại gì không đưa lưng ra cho thiên hạ ngắm:
- Anh định một lúc nào thuận tiện sẽ nói với em, nhưng thôi, chuyện đã đến nước này rồi, anh không giấu nữa. Sở Hồng, sự thực là bao ngày anh đã cố tình lẩn tránh em.
Ôi! Hai người bạn điếng hồn, đám đông thực khách cũng điếng hồn sợ cho anh. Dám nói như vậy không sợ làm người đẹp phật lòng ư? Chắc anh quên Sở Hồng hiện nay là giai nhân sáng giá. Bao người cầu cạnh dưới chân. Anh có là gì?
Nhưng anh không sợ và Sở Hồng cũng không hề giận. Chẳng đùng đùng hờn dỗi ra về như bao giai nhân vẫn thường làm. Cô chỉ sựng người, tái mặt rồi run run hỏi:
- Sao anh lại lẩn tránh em? Em đã làm gì xúc phạm anh ư?
Anh nhìn sâu vào mắt Sở Hồng bằng đôi mắt đẹp với rèm mi cong rất đa tình:
- Không có! Em không phạm lỗi gì. Đơn giản là tại anh, anh cảm thấy mình không hạp với nhau nên..... mình chia tay đi Sở Hồng à.
- Hả? - Sở Hồng chết lặng, đám đông cũng chết lặng sững sờ. Trách anh sao dại khờ nông nỗi. Hỏi thế gian này ai diễm phúc như anh được Sở Hồng chiếu cố. Vậy mà..... lời chia tay nói được gọn ơ, nhẹ nhõm, không luyến tiếc.
- Anh biết quyết định này sẽ làm em bất ngờ và đau khổ lắm. Nhưng thà đau khổ một lần hơn phải ray rứt cả đời. Quên anh di, em còn nguyên sắc đẹp và tên tuổi, lo gì không tìm được người xứng đáng hơn anh.
Đúng vậy. Đám đông gật gù tán đồng lời anh nói. Nhưng Sở Hồng nước mắt như mưa, bước lên nắm tay anh như níu kéo như tiếc rẻ:
- Em không quên anh được. Em yêu anh thật lòng.
- Em dại quá Sở Hồng à! - Nhẹ vuốt mấy sợi tóc vương trên má cô đẫm đầy nước mắt, Vạn Thạch thở dài:
- Anh không xứng đáng được em yêu đến thế đâu. Không tin, em cứ hỏi hai thằng bạn của anh đây. Theo đuổi, tán tỉnh em, anh chẳng qua vì lời thách thức của bọn chúng thôi.
Thấy Sở Hồng còn sững người ra tỏ vẻ không tin, một người ngồi bên trái Vạn Thạch gật đầu:
- Thật đó chị Hồng. Chúng tôi đã cá Vạn Thạch chiếm được trái tim người đẹp kiêu hãnh nhất thành phố bằng một chầu bia ở nhà hàng Hoàng Đế. Có hợp đồng hẳn hoi, chị có muốn xem không?
Sự thật rành rành rồi, giấy trắng mực đen phơi bày ra đó, vậy mà.... Sở Hồng lại không tin. Không tin một chút nào hết, cô khóc:
- Anh giận em nên giả bộ vậy thôi. Không bao giờ anh lại có thể xem nhẹ tình yêu. Xem như một trò đùa, một chầu bia được.
Đến lượt người thanh niên bên phải Vạn Thạch bật cười:
- Sao không? Chúng tôi từng đùa với tình yêu như thế đó. Không chỉ là chầu bia, gói thuốc, đôi khi một lời sĩ diện, chúng tôi còn có thể bán rẻ trái tim mình cho các cô nàng nhẹ dạ.
- Và em sẽ không ngạc nhiên nhiều nếu ngay từ đầu được biết ba đứa anh chính là Tam Tuyệt Đào Hoa. - Vạn Thạch nói thêm.
Tam Tuyệt Đào Hoa. Các thực khách như té ngữa ra sau ghế. Thật là một bữa ăn đáng giá. Không chỉ được diện kiến cô người mẫu Sở Hồng, mà còn được giáp mặt ba gã con trai tài giỏi, giàu có, đẹp nhất giới doanh nghiệp Sài Gòn.
Có lời đồn rằng: Họ không chỉ giàu có, đẹp trai mà còn có một biệt tài kỳ lạ nữa. Đó là sự hấp dẫn và quyến rũ. Tam Tuyệt Đào Hoa có thể đập tan bất cứ trái tim băng giá lạnh lùng nào. Chỉ cần họ liếc mắt nhìn là giai nhân nghe rạo rực tim yêu. Sẵn sàng hiến dâng tất cả.
Tam Tuyệt Đào Hoa ư? - Như không còn sức lực, Sở Hồng té ngồi xuống ghế. Trí óc quay cuồng, như không xa lắm, mới đây thôi. Cô thấy mình kiêu hãnh giữa đám đông ngưỡng mộ nói cười. Sang sảng giọng trả lời các phóng viên, cô bảo Tam Tuyệt Đào Hoa chỉ là lời đồn, hữu danh vô thực. Và nếu cho cô giáp mặt, cô sẽ không bao giờ nhếch nữa nụ cười, chứ đừng bảo rằng xao xuyến trái tim yêu.
Vậy mà..... Trời ơi, giờ đây lại cũng giữa đám đông ngưỡng mộ, cô làm ngược lời tuyên bố của mình. Xấu hổ dường bao, nế mai đây báo chí biết được việc này. Cô mặt mũi nào lên sân khấu?
Nhưng.... Đó cũng chính là điều nhỏ nhặt thôi. Còn một điều khác, lớn hơn đang bóp chặt trái tim cô là tình yêu. Một tình yêu thật sự mà cô đã trọn vẹn dành cho Vạn Thạch.
Vô ích thôi. Sở Hồng biết mình đã tuyệt vọng rồi. Trong lồng ngực của Tam Tuyệt Đào Hoa không có tình yêu, cũng chẳng có trái tim người. Chỉ là một hòn đá lạnh băng, biết đập trao sự sống và hơi thở, chứ không bao giờ biết rung động là gì?
Ăn xong một bữa no thịnh soạn, hào phóng boa hết số tiền còn lai. của mình, bước ra cửa Mai Ka mới như là người vừa tỉnh mộng.
Sao mình ngu ngốc quá! Cốc mạnh xuống đầu mình, cô tự mắng. Bộ nghèo lắm sao mà nhận tiền của hắn?
Hừ! Rồi đây, thế nào cái miệng nhiều chuyện của hắn cũng kể cho đám bạn ở công ty hắn cùng nghe, cùng cười, cùng khi dễ. Mà khi dễ mình không nói làm gì. Lỡ hắn bảo người Vietnam mình nghèo khổ xin tiền hắn thì còn gì là thể diện.
Hối hận, ăn năn, nghe lương tâm ray rứt, như thể mình vừa làm nhục thể diện quốc gia, Mai Ka chỉ muốn cho tay vào cổ, thọc cho ói hết ra tô canh chua cá bông lau mới ăn vào. Nhưng không làm được, làm vậy cũng chẳng có ích gì. Hay là..... Một ý nghĩ chợt lóe lên trong ánh mắt, Mai Ka tháo nhanh chiếc vòng tay bước vội vào một tiệm cầm đồ.
Nhận đúng mười dollars không hơn không kém, Mai Ka hớn hở quay trở lai.. Đến trước cổng công ty, cô tươi cười cùng bác bảo vệ:
- Bác ơi, cho cháu gửi cái này.
- Cái gì thế? - Vẻ nghi ngờ, bác bảo vệ nhìn chăm chăm vào phong thư trắng trên tay cô bé lạ. Không giống thư tình, nhưng...... cái gì? Bác đoán không ra.
- Dạ không có gì ạ, chỉ là tờ mười dollars thôi bác à! - Để bác an tâm, Mai Ka mở phong bì ra.
- Được đưa đây, gởi cho ai hả? - Cầm cây bút trên tay bác như sẵn sàng ghi tên người nhận.
- Dạ cho...... - Gãi tóc, Mai Ka ngẫn người ra dở khóc, dở cười. Tên hắn là gì, làm sao cô biết.
- Cho ai hả? - Đôi mắt quắc lên sau cặp kính trông dữ dữ, nghiêm nghiêm.
- Dạ cho.... - Chợt nhớ ra Mai Ka nói lẹ - Dạ cho cái anh hồi nãy đứng đây nói chuyện với con. Bác biết anh ấy mà, phải không?
Bác nhíu mày, giận dữ:
- Cái cô này, định đùa tôi chắc? Công ty ra vào tấp nập mấy trăm người, làm sao mà tôi nhớ chứ? Thôi, đi đi.
Bác đẩy trả phong thư lại, cầm tờ báo lên như quên mất Mai Ka.
Phụng phịu nhận lại phong thư, Mai Ka bước đi buồn bã. Được mấy bước, như chợt nhớ, cô quay lại cười tươi tỉnh?
- A, đúng rồi, bác ơi, người này khác biệt lắm, dễ gây ấn tượng. Anh ta đi đôi giày đen, có cột dây ở mũi. Thứ giày tốt của Đức sản xuất. Anh ta còn có hai.....
Không để cho Mai Ka tả trọn hai cái đồng tiền, bác bảo vệ hét lên:
- Thôi đủ rồi! Cô cút khỏi mắt tôi lập tức. Lại còn bảo tôi coi giày người ta nữa. Thiệt là hết nói nỗi mà.
- Dạ....... - Bị hét lớn bất thần, Mai Ka sợ quá. Không dám nói thêm, cô riu ríu bước đi. Đến bên một cột điện đối diện với công ty lại dừng chân, ngồi đợi. Nhất định phải trả bằng được số tiền này. Mai Ka nhủ lòng như vậy.
- Cầm hòn đá lên, Mai Ka vẽ xuống đường gương mặt hắn. Rõ ràng, không quên được. Con trai gì mà đẹp quá, lại có hai lún đồng tiền. Chắc hắn nhiều bồ lắm.
Những đôi giày lại xuất hiện trong tầm nhìn của Mai Kạ Ngẩng đầu lên, chăm bẳm nhìn vào mặt từng người bước qua cổng rào bảo vệ. Mai Ka mặc kệ người ta khó chịu cau mày. Muốn hay không, cô cũng phải tìm cho ra hắn.
Dòng người thưa dần rồi hết hẵn, sao không có ai giống gã đẹp trai ban sáng vậy? Nhìn bác bảo vệ lạnh lùng khép đôi cánh cổng. Mai Ka nghe lòng buồn thất vọng. Vừa quay lưng đi, đã nghe tiếng chân ai chạy vội, giọng một người lạ vang lên:
- Khoan, chờ con với.
- À! Cậu Đức, làm gì mà trễ vậy? - Giọng bác bảo vệ vang lên dò xét.
Mai Ka quay đầu lại nhìn người vừa mới xuất hiện. Cầu trời cho là hắn, nhưng không phải. Cái gã tên Đức đó xấu hơn, đang hì hục dẫn chiếc Dream qua cái cổng rào bé tí.
- Dạ con tìm cái nón. - Thanh minh với bác bảo vệ xong, ngẩng lên thấy Mai Ka đang chăm chú ngó mình, Đức rà chiếc xe lại gần:
- Này bé, tìm ai hả?
- Dạ...... - Chớp mắt, Mai Ka chưa kịp trả lời đã nghe tên Đức nói nguyên một tràng dài:
- Chắc muốn xin vào làm phải không? Chà! Gặp anh là trúng mánh rồi, cho bé biết anh là giám đốc phòng nhân sự đó. Không tin, em xem đi, đây là danh thiếp của anh.
Đức chìa ra trước mặt Mai Ka tờ danh thiếp
- Dạ...... - Không bận tâm đọc mấy dòng chữ, Mai Ka bỏ luôn tờ danh thiếp vào trong túi quần soọc ngắn. - Em muốn hỏi thăm một người anh à, ở công ty Vạn Thạch này, có anh nào là người ngoại quốc, cao cao, đẹp trai, có hai lúm đồng tiền ở đây - Mai Ka lấy tay chỉ lún vào hai má của mình. - Mang đôi giày đen hiệu của Đức sản xuất.
************************************************** ************
chương 2
Nghe Mai Ka tả, Đức đã biết ngay là ai rồi. Nhưng chưa vội trả lời, anh hỏi:
- Bé là bà con của anh ta hả?
- Dạ không có - Mai Ka đáp thật thà - Em muốn trả tiền cho anh ấy. Hồi sáng ảnh cho em mười dollars, nhưng bây giờ em nghĩ lại, trả cho anh ấy, không lấy nữa.
À! Tưởng chuyện gì, chuyện này xảy ra nơi đây hàng ngày như cơm bữa. Cô bé này chắc cũng như bao cô gái khác, bị Tam Tuyệt Đào Hoa làm cho chao đảo ngất ngây rồi. Chà! Liếm môi, Hữu Đức chợt cười cười:
- Có đó, anh ta là bạn thân của anh đây. Đã về rồi, bé có muốn gặp không? Anh đưa về nhà hộ cho.
- Muốn, muốn chứ?
Mai Ka gật đầu nhanh dù trời đã xâm xẩm tối. Nhưng...... không trả được số tiền này cho hắn, cô biết mình sẽ mất ngủ đêm nay.
- Vậy thì lên đây. - Hữu Đức cười cười.
Một nụ cười nhiều ẩn ý nhưng Mai Ka không hiểu. Bước lên ngồi sau yên xe, cô lặng yên nghe gió thổi phần phật bên tai, thành phố đã lên đèn, lung linh muôn sắc màu huyền bí.
- Chà! Nhà bạn anh xa quá. Tít ngoại ô thành phố ư? Chợt thấy con đường tối dần trước mắt mình, Mai Ka như nghi ngại.
- Ừ! Hơi xa một chút, em sợ à? Hay là mình về vậy?
Đức vẫn cho xe chạy với tốc độ cao. Màn đêm dần buông, gió se se lạnh.
- Thôi, anh cứ chạy đi, đến đây rồi không lẽ còn quay trở lại? - Mai Ka lơ đãng đáp, mắt ngước nhìn những vì sao. Một tháng rồi, từ lúc đăng quang thành hoa hậu, cô mới có một bữa đi chơi thoải mái như vậy.
Úi chao! Chiếc xe bỗng thắng bất ngờ thật gấp. Mải suy nghĩ miên man, Mai Ka không phòng bị, té dúi về phía trước vào lưng Đức. Thoáng xấu hổ, nhưng cô giả làm lơ, ngơ ngác hỏi:
- Tới rồi sao? Ủa là rừng cao su mà. Có nhà nào đâu?
- Ngừng một phút nghỉ giải lao, anh có chuyện này muốn nói với em. - Vuốt cho mái tóc bị gió làm cho rối bồng nằm bẹp xuống, Đức ôn tồn nói, mắt say đắm ngó Mai Ka.
- Chuyện gì cở - Như nhột trước tia nhìn của Đức, Mai Ka vòng tay trước ngực nghi ngờ - Mình chỉ mới quen mà.
- Thì mới quen - Đôi mắt Đức lẳng lơ - Rồi sẽ thân, sẽ yêu, đâu có khó khăn gì?
- Hả? - Mai Ka nghe lạ, đôi mắt tròn xoe.
- Nói thiệt, cái gã em tìm ấy.... hắn đào hoa, nhiều người đeo đuổi lắm, cỡ em hắn không buồn ghé mắt đâu. Đừng nuôi ảo tưởng, uổng công.
- Nuôi ảo tưởng? - Mai Ka khẽ chau mày. - Anh nói gì lạ vậy? Tôi chỉ muốn tìm anh ta trả lại mười dollars này thôi.
- Đó chỉ là cái cớ để em gặp hắn thôi, anh biết mà! - Nụ cười như hiểu hết ruột gan của Mai Ka vậy.
- Không có, tôi thật sự muốn trả tiền - Mai Ka cãi.
- Không phải trả đâu, mười dollars với anh ta chẳng đáng gì - Hữu Đức nhẹ nắm lấy tay Mai Ka - Quên hắn đi, hãy thay anh vào trái tim em.
- Điên khùng quá! - Giật mạnh tay về, bây giờ Mai Ka mới nhận ra hơi thở của Đức có mùi rượu. - Đưa tôi về thành phố mau.
Hắn vòng tay ôm lấy Mai Ka:
- Anh không đưa. Anh muốn yêu em, muốn nói cho em hiểu. Sao em dại dột quá, cứ làm thiêu thân lao vào hắn. Chết! Chết đấy, hắn là lửa đỏ, không phải đèn đâu.
Hất mạnh tay, đẩy tên Đức sang bên, Mai Ka bực bội. Khi không lại dính vào một tên say, chuốc lấy phiền phức vào mình.
- Nghe anh đi, anh yêu em mà. - Lại chồm lên, Đức tìm môi Mai Ka đặt một nụ hôn nhưng không dược, nó trượt dài hụt hẫng.
- Thôi đủ rồi, tôi không đùa với anh đâu
Đẩy tên Đức té nằm dài ra , Mai Ka đứng dậy bước đi.
Nhưng..... cơn dục vọng hòa trong men rượu đã khiến hắn không tự chủ nổi bản thân trước sắc đẹp thiên thần như mời gọi, hắn chồm lên, vật Mai Ka té dài xuống cỏ.
À! Tên này ngon, không dở nghề không biết sợ mà - Mai Ka vừa tung một cú đá vừa nghĩ thầm trong dạ. Chắc hắn không ngờ mình gặp phải ai đâu? Vô địch Karate toàn thành phố đó. Nên...... chỉ trong mấy chiêu, đã bị Mai Ka khóa tay, hất té nằm dài.
Cái đầu va mạnh vào mấy hòn đá bên đường đau điếng làm cơn say dường như tan biến, chợt nhận ra mình đã bị đo ván bơi? một người con gái, tên Đức nghe nhục quá. Bẽn lẽn nhảy lên xe vọt đi nhanh bỏ mặc con mồi mình săn được giữa rừng đêm xào xạc lá.
- Hừ! Đúng là được cái vỏ không!
Xoa tay nhìn theo bóng tên Đức mờ dần, Mai Ka mắng theo một câu rồi cúi xuống chân. Có một cái gì cưng cứng vừa chạm chân cộ Một đĩa vi tính hiện lên trong ánh mắt Mai Ka dưới ánh trăng. Của tên Đức bỏ lại đây! Coi như chiến lợi phẩm, Mai Ka bỏ vô túi quần rồi hướng mắt ra đường: mong có chiếc xe nào trờ tới cho cô quá giang về thành phố.
Nhưng..... vô vọng rồi. Con đường đêm vắng lặng, ngoài bóng cô, ánh trăng vằng vặc sáng trên đầu chỉ còn bóng lá và tiếng côn trùng kêu rả rích.
Đành thôi! - Nhún vai, Mai Ka bước hẳn vào rừng tối. Tựa lưng vào một gốc cây cao su, cô lim dim ngủ. Sương khuya xuống lạnh, co ro trong manh áo mỏng. Mai Ka nghĩ đến câu nói dối ngày mai. Làm sao cho ba tin đây?
Đã là lần thứ năm đổi người rồi, vậy mà Van-Chun-Hô vẫn chưa vừa ý. Không phải vì họ bất tài...... mà vì đòi hỏi của anh cao quá.
Mà không cao sao được, đây là cuộc biểu diễn thời trang lớn nhất Đông Nam Á, lần đầu tiên tổ chức ở VN. Thành công của nó sẽ đem đến uy tín và lợi nhuận cho công ty thời trang Bách Hoa của anh nhiều lắm.
Dù thời gian chuẩn bị còn dài, nhưng anh vẫn thấy lo, thấy thiếu. Đối thủ của anh toàn là những tay đáng mặt. Nghe đâu, từ đầu năm họ đã rục rịch lo chuẩn bị rồi. Các nhà thiết kế mẫu bỗng trở thành hàng hóa để cạnh tranh. Công ty nào cũng cố mời cho được nhà tạo mẫu Khải Thành về hợp tác.
Ông ta hiện đang đứng đầu về thiết kế mẫu thời trang. Mẫu nào của ông tung ra thị trường cũng đắt, cũng được giới trẻ nhiệt tình ủng hộ. Kể như năm mươi phần thắng chắc trong taỵ Phần còn lại chỉ phụ thuộc vào người mẫu và khâu kỹ thuật may.
Vậy mà..... Van-Chun-Hô lại loại ông ta ra khỏi danh sách đầu tiên. Các mẫu ông đưa ra tầm thường quá. Chỉ đáng để mặc dạo phố xem hoa. Còn đây là cuộc thi thời trang, là kiểu áo cầu kỳ dành cho hoa hậu đi dạ hội.
Gom hết một chồng thiết kế cho vào sọt rác, Chun-Hô biết mình đang ném đi rất nhiều tiền, nhiều tâm huyết của các nhà tạo mẫu. Nhưng biết làm sao..... đối thủ chính của anh kỳ này mạnh lắm, hắn là......
_ Chun-Hô..... Hết giờ làm việc rồi, con không hay sao mà..... - Một giọng nói dịu dàng đầm ấm chợt vang làm cắt ngang dòng suy tưởng của anh. Ngẩng đầu lên, anh tươi ngay nét mặt khi nhận ra người đứng trước mặt mình.
Đó là một người đàn bà trạc tuổi bốn mươi. Rất đẹp và rất model trong bộ váy màu vàng chanh, quí phái, may rất khéo.
- Ôi..... mẹ.... mẹ về bao giờ? Sao không điện cho con ra phi trường đón?
- Mẹ không muốn làm phiền con, nên vừa về tới sân bay là về thẳng đây. Sao? Công ty nhiều việc lắm hả? - Thả người ngồi xuống salon, bà nói, mắt nhìn vào bàn làm việc của Chun-Hô.
- Mẹ đến đây làm gì? Sao không về nhà mà nghỉ. - Dời ghế, đến bên tủ lạnh, Chun-Hô pha cho bà một ly coctai hợp khẩu vị.
- Vì mẹ nôn nóng muốn hỏi tội con đó mà. - Đỡ ly nước bà uống một cách ngon lành.
- Con tội gì cở - Ngồi xuống cạnh bà, Chun-Hô nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp cho bà. Dù không ruột thịt nhưng mười năm rồi, từ lúc chính thức tuyên bố nhận bà là mẹ đỡ đầu. Anh thấy mình yêu thương kính trọng bà như mẹ ruột đã quá cố của mình vậy.
- Tội tày trời đó bất hiếu nhi! - Sỉ nhẹ trán Chun-Hô bà mắng. Bởi..... cũng như anh, mười năm rồi bà thương anh như con đẻ. Nhớ ngày đó, ngày Chun-Hô từ Hàn Quốc vừa chân ướt, chân ráo đến Việtnam tìm người đối tác. Công ty may mặc Vạn Lợi của bà đang đứng trước nguy cơ phá sản. Nghe bà thật thà kể rõ khó khăn của công ty, Chun-Hô vẫn không ngại đầu tự Dốc hết vốn liếng và công sức, anh biến công ty may mặc Vạn Lợi thành công ty thời trang Bách Hoa hùng mạnh. Không chỉ trong nước mà còn xuất khẩu sang các nước Đông Nam Á nữa.
Mến mộ tài năng và thẹn cho mình, bà xin rút cổ phần và nhường công ty cho Chun-Hô, nhưng anh không chịu. Còn nài nỉ xin được nhận bà làm mẹ đỡ đầu.
- Bất hiếu nhỉ Chà! Mẹ làm con hồi hộp quá. Mẹ nói nhanh đi - Chun-Hô như sợ hãi kêu to làm cắt ngang dòng suy tưởng của bà.
Làm mặt nghiêm, bà khô khốc:
- Được! Tôi hỏi, cậu có còn xem tôi là mẹ nữa không?
- Sao mẹ nói vậy? Con lúc nào cũng xem mẹ như mẹ ruột của con.
- Vậy..... sao cậu lấy vợ mà không một lời cho tôi biết?
- Lấy vợ! - Chun-Hô ngã ngửa ra sau chưng hửng - Trời đất, tin giật gân này mẹ nghe ai nói vậy?
- Không phải nghe mà là thấy! Cậu xem rồi trả lời đi - Mở sắc tay lấy ra một tờ báo gấp tư, bà có vẻ giận, quay mặt đi.
“Hoa hậu Phương Quỳnh sắp trở thành phu nhân của thương gia Hàn Quốc Van-Chun-Hô”
Mẫu tin trên được in dậm trên trang đầu tờ báo, nên Chun-Hô không cần phải lật tìm. Nó đập nhanh vào mắt, anh như từ trên trời rơi xuống.
- Sao kỳ vậy? Hoa hậu Phương Quỳnh nào? Chắc ai đó trùng tên với con thôi - Chun-Hô cất tiếng ngỡ ngàng.
Vẫn còn giận, bà không quay mặt lại:
- Mới đầu tôi cũng nghĩ như cậu, nhưng sau dó gọi điện hết bạn bè hỏi lại tôi mới biết. Cả thành phố này chỉ có cậu là Van-Chun-Hô - Cái tên hiếm gặp.
- Nhưng mà...... - Chun-Hô đưa tay gãi tóc. Nét mặt anh trông thảm hại, rất đáng thương. Bà không đành giận, quay đầu lại, hạ giọng đi một chút:
- Thôi giấu làm gì, khai thật đi, mẹ chúc mừng cho.
- Con không giấu mẹ, sự thực là cô hoa hậu Phương Quỳnh đó, con không quen. Mặt còn chưa biết......
- Vậy sao...... - Bà bắt đầu nghe lạ. Quay người lại, bà quan tâm vào câu chuyện:
- Con thật sự không quen biết cô hoa hậu Phương Quỳnh đó?
- Thật - Gật đầu, Chun-Hô thành khẩn. - Con dối mẹ làm gì.
- Nhưng.....
Chuông điện thoại chợt reo, làm cắt ngang câu nói của bà. Nhìn mặt Chun-Hô cau lại. Bà Lệ Giao lo lắng hỏi khi anh vừa đặt trả điện thoại xuống bàn:
- Chuyện gì vậy? Hợp đồng có vấn đề à?
- Mẹ có tin không? - Quay đầu lại, Chun-Hô cười như mếu. - Một phóng viên vừa xin phỏng vấn. Họ muốn biết cụ thể, chi tiết hơn về việc con kết hôn cùng hoa hậu.
- Rồi con trả lời sao? - Bà Giao quan tâm làm Chun-Hô nhẹ thở ra:
- Còn sao nữa, dĩ nhiên là con từ chối thẳng thừng. - Rồi an chép miệng - Cái cô hoa hậu này thiệt là, chẳng biết cô ta muốn gì, khi không làm khó người ta.
Nhìn con lúc này, bà Giao biết mình không muốn tin cũng phải tin, nhưng...... Bà như chợt nhớ kêu lên:
- Chun-Hô..... con nhớ kỹ xem. Biết đâu cô hoa hậu Phương Quỳnh ấy, một lần đến quảng cáo cho công tỵ Trông thấy con rồi thầm yêu trộm nhớ? Muốn làm quen nên dựng chuyện tạo tin gây bất ngờ cho con chú ý.
- Như vậy được sao? - Đôi mày chợt nhíu, Chun-Hô cố nhớ. Rõ ràng là không có mà. Phương Quỳnh vừa mới đăng quang, sáng giá lắm. Dễ gì nhận lời mời quảng cáo!
Lắc đầu, anh nhìn mẹ:
- Không có, mà dù có chắc gì cô hoa hậu ấy nhận yêu con. Dù gì người ta cũng là hoa hậu.
- Hoa hậu thì sao? - Bà không đồng ý với cách nói của Chun-Hô: - Con của mẹ là đồ bỏ à? Đẹp trai tài giỏi như vậy, dễ làm mấy nàng rung động lắm.
im lặng đưa tay xoa nhẹ chiếc cằm, Chun-Hô không cãi. Mẹ nói đúng không sai. Từ lúc biết soi gương, anh đã biết mình thật sự đẹp trai. Không khiêm tốn, anh dám bảo mình chẳng thua kém gì các diễn viên Hồng Kông đang ăn khách. Bên Hàn Quốc, bao lần rồi anh nhận được thư tỏ tình của mấy nàng người mẫu. Nhưng không lẽ hoa hậu VN lại yêu anh? Cô gặp anh bao giờ chứ? Bóp trán suy nghĩ mãi không ra, Chun-Hô hỏi mẹ:
- Mẹ có ảnh của Phương Quỳnh không?
- Dĩ nhiên có - Mở bóp bà Giao lấy ra tờ lịch bướm trao cho Chun-Hộ - Lúc xuống sân bay, thấy ảnh của cô ta bán ở quầy lưu niệm mẹ đã mua một lúc mười mấy tấm rồi.
- Cho con mượn - Chun-Hô chìa tay rồi nhìn không chớp vào tờ lịch. Chà! Người đâu mà đẹp quá, kiêu sa lạ. Phương Quỳnh trong ảnh thật lung linh quyến rũ với mái tóc bới cao, hai lọn dài buông lòa xòa bên má. Cô mặc một chiếc đầm kim tuyến, cổ quạt xòe, hệt như các công nương thời cổ đại. Đẹp đến lạ lùng, đến ngất ngây xao xuyến.
- Rồi con tính sao đây? - Bà Giao phải hỏi đến lần thứ ba, Chun-Hô mới như chợt hoàn hồn, ngẩn ngơ anh đáp:
- Con cũng không biết nữa. Chắc phải nhờ báo đính chính lại thôi.
Bà Giao chớp mắt nhìn con:
- Sao lại đính chính? Đừng quên đây là một cơ hội tuyệt vời của công ty Bách Hoa. Sự kiện ầm ĩ này có giá trị gấp mười lần quảng cáo trên tivi đó con.
Chun-Hô đưa tay gãi tóc:
- Nhưng...... như vậy là không trung thực, con.....
- Con..... con cái gì? - Bà lại nhìn con một cách yêu thương. - Mặt khác, con nên tìm gặp Phương Quỳnh.
- Để làm gì hở mẹ? Chun-Hô lại ngẩn ngơ như chú nai vàng ngơ ngác.
Bà Giao khẽ mỉm cười:
- Để mời nàng quảng cáo, làm người mẫu cho công ty trong cuộc thi biểu diễn kiểu áo thời trang mới và để..... - Bà chợt ngưng lời, Chun-Hô nghe sốt ruột:
- Để làm gì hả mẹ?
- Để biến sự nhầm lẫn kia thành sự thật. - Bà nói nhanh
Chun-Hô cười ngượng nghịu:
- Mẹ chỉ chọc con thôi, làm gì có chuyện hy hữu tình cờ đó.
- Có chứ con - Đang vui bà bỗng chợt buồn. Chỉ cần hai người có duyên nợ thì..... một chút tình cờ cũng kết thành chồng vợ. Còn không duyên, dù hôn lễ buộc ràng cũng tan vỡ nhanh mà thôi.
- Mẹ à, mẹ chỉ biết nhắc đến con thôi. Còn mẹ thì sao? Hơn bốn mươi tuổi rồi vẫn còn sống độc thân. Con nhất định phen này sẽ kiếm chồng cho mẹ.
- Cái thằng - Phì cười bà cốc xuống đầu con, ánh mắt chợt thoáng chút ưu tư, xa vắng - Mẹ già rồi, ai mà thèm nữa.
- Ai bảo mẹ già? - Chun-Hô trợn mắt - Mẹ vẫn còn xinh đẹp và hấp dẫn vô cùng. Mấy lần rồi, con bắt gặp giám đốc Trần và giám đốc Hà lén nhìn mẹ say đắm. Họ xì xầm bảo với nhau rằng mẹ có thân hình tuyệt vời, và hấp dẫn làm sao. Có thể....
Thấy bà chợt thở ra, Chun-Hô lo lắng hỏi:
- Mẹ, mẹ giận con à? Thôi cho con xin lỗi, con không nói nữa đâu.
- Không sao, có gì đâu - Chớp mắp, chợt tỉnh, bà đứng dậy: - Mẹ rủ con đi ăn trưa mà mãi nói chuyện quên mất. Bây giờ mình đi chứ?
- Vâng, - Chun-Hô gật đầu ngay dù kim đồng hồ đã chỉ một giờ và bao nhiêu công việc bề bộn đang chờ đợi.
- Vậy mình đi nhé. Mẹ thích ăn ở nhà hàng Tân Việt Á.
- Dạ! - Cài khóa cửa, Chun-Hô bước chầm chậm sau lưng mẹ. Tự nhiên anh có cảm giác lo lọ Một cái gì giống như sự ăn năn hối tiếc.
Phải chăng anh đã chạm nhầm vết thương đau của mẹ. Mà vết thương ấy là cái gì? Sao gần bốn mươi tuổi rồi, xinh đẹp vậy mà mẹ vẫn nhốt chặt con tim? Sống một mình đơn lẽ bỏ ngoài tai bao lời yêu thương, ân ái đời thường?
Không thể được, sóng đôi cùng bà bước lên chiếc Mecxedec mới toanh, Chun-Hô quyết tâm vạch tấm màn bí mật trong lòng mẹ. Đưa bà ra khỏi chiếc vỏ ốc lạnh lùng để làm một người đàn bà đúng nghĩa. Biết yêu thương, biết vợ chồng và....... biết cả sinh con. Mỉm cười, anh hình dung mẹ trong chiếc bụng bầu tọ Chắc là đẹp và..... buồn cười lắm.
Hai chân gác cao trên kệ sách, Mai Ka nghêu ngao hát theo nữ ca sĩ người Anh trong một ca khúc thật quen và nổi tiếng. Giọng cô trong, cao vút chói tai. Nên..... ngoại trừ lúc ở nhà..... cô chưa một lần nào dám hát trước đám đông.
Mai Ka không thích hát hò. Cô chỉ thích nghe và xem người ta biểu diễn thôi. Phải rống cổ, nghêu ngao hát như vầy, chẳng qua cô muốn qua mặt cha mình, theo thời dụng biểu, đây là thời gian cô phải học ngoại ngữ.
Thà rống cổ lên hát, còn hơn phải ngáp dài căng mắt, mở lỗ tai nghe ông thầy lãi nhãi các động từ hợp và bất quy tắc của Anh văn. Trời ơi, ngồi một chỗ đã là cực hình rồi, còn phải tập trung cao độ để nhớ mấy câu giao tiếp dài ngắn nữa. Thiệt...... muốn điên cái đầu.
Sau ngày bỏ trốn đi chơi, ngủ đêm lại rừng cao su, về nói láo bị cha lật tẩy. Mai Ka phải vận dụng hết trí thông minh, mua lòng cha bằng cách vâng lời, mới được ông đồng ý cho ra đường ngày hai tiếng đồng hồ, từ một đến ba giờ thôi. Hai tiếng đồng hồ, ít xíu. Nhưng biết làm sao, có còn hơn không. Mai Ka tự an ủi mình.
Cốc! Cốc! Cốc......
Chợt nghe tiếng gõ cửa vang trước mặt, Mai Ka giật nảy mình, nhỏm dậy:
- Ấy chết, ba lại đến kiểm tra rồi.
Lật đại một cuốn trong mớ Anh ngữ bày la liệt trên giường, cô mở giọng rống to:
- i love you, mother i can see.......
Cốc! Cốc! Cốc......
Tiếng gõ cửa lại vang. Vậy là ba muốn gặp chứ chẳng phải kiểm tra, nhắc khéo mình. Mai Ka nhẹ gật gù rồi nhoài người ra mở cửa:
- Ba kêu con làm gì? Con đang học mà! - Cô vờ cằn nhằn như chăm học lắm.
- Ba biết, ba biết mà! - Gật đầu, mặt ông Phi tươi rói - Nhưng...... con có khách.
- Ồ hay quá - Quên mất ý tứ, Mai Ka nhảy lên mừng. Dù tiếp phóng viên là một cái bực mình. Nhưng..... đỡ hơn phải nằm đây ngốn một mớ ngoại ngữ chán phèo này.
- Ấy, khoan đã - Ông Phi đã nhanh tay khép cánh cửa sau lưng lại. Nghiêm mặt, ông lừ mắt:
- Con lại quên lời của ba dặn nữa.
- Nhớ! Nhớ rồi - Kéo dài giọng, Mai Ka chán nản ngồi vào bàn trang điểm. Ngán ngẩm cầm thỏi son, cô tự hỏi: “Sao ba mình quan trọng vẻ bề ngoài quá. Lần nào xuất hiện trước mọi người cũng bảo cô phải trang điểm, mang tóc giả, mặc áo đầm. Cứ làm như cô hiện tại xấu xí lắm không bằng?”
- Con phải trang điểm kỹ một chút đó, vị khách hôm nay đặc biệt lắm.
- Lại đặc biệt
Mai Ka nhăn nhó:
- Lão đạo diễn hôm nọ chứ gì? Bao nhiêu lần con nói với ba rồi. Con không thích đóng phim đâu.
- Không phải đạo diễn - Ông Phi cười xua tay.
Hôm nay sao trông ông vui quá, lại dễ nữa. Mai Ka thoáng nghi ngờ:
- Ai vậy ba?
- Con ra khắc biết, ba muốn tặng con một bất ngờ.
- Chẳng có gì làm con bất ngờ đâu.
Mai Ka ném mạnh thỏi son vào hộp. Chán nản đón chiếc áo đầm bằng voan từ tay cha, cáu kỉnh:
- Ba ra ngoài chờ con chút đi. Con không phải là Tề Thiên biến được thành ruồi bay đi mất đâu mà ba lo lắng.
Mặc xong chiếc áo đầm, nhìn mình lạ hoắc trong gương, Mai Ka quyết định tra tấn vị khách chưa quen bằng cách xịt đầy lên người đủ loại dầu thơm. Bây giờ thì quen rồi, chứ lúc đầu chơi trò này Mai Ka khổ cực lắm, cứ hắt hơi liên tục, nước mũi chảy ròng ròng.
Bảo đảm một lát đây, hắn không dám ngồi gần cô, cũng chẳng dám ngồi lâu. Mùi nước hoa hỗn hợp này sẽ làm hắn bị nhức đầu. Chà! Giá mà không có mặt ba ở đó, cô sẽ chơi cho bể luôn cái thần tượng hoa hậu của mình.
Nói chẳng ai tin, chứ Mai Ka ghét làm hoa hậu lắm, cô ghét mọi người xum xoe nịnh nọt mình lắm. Là người phải tự do thoải mái. Muốn ăn, muốn ngủ tùy theo hứng. Chứ hoa hậu làm gì phải nhịn đói, thiếu ngủ dài dài.... Cô ghét ai bày ra cái trò thi tuyển người đẹp này lắm.
- Phương Quỳnh, con vào thay cái đầm đỏ đi.
Vừa bước ra đã bị ba bắt trở vào, Mai Ka bực lắm. Nhưng bực nhất là hai chữ Phương Quỳnh ba gọi. Gì mà khách sáo, xa lạ dữ. Mai Ka như thường khi có chết không? Thiệt không biết là khách nào mà rộn quá.
Ừ! Đỏ thì đỏ, tức mình Mai Ka thảy dồ văng lộn xộn trên giường. Tìm đôi giày đỏ, đôi bông tai đỏ, áo đầm đỏ và...... một cái bông đỏ to tướng ở trên đầu. Hệt như mấy mụ điên, cho ba xấu hổ, độn thổ luôn.
Nhưng ông thì không xấu hổ, cũng chẳng độn thổ. Rất hài lòng, ngắm con ông cười tươi như bắt được vàng, rồi cặp vai dìu Mai Ka bước ra phòng khách. Nơi có gã thanh niên đẹp trai đang nóng lòng chờ đợi.
- Chào cô! - Anh đứng bật dậy ngay khi Mai Ka vừa bước ra đến cửa.
- A..... Chào anh! - Mai Ka gật đầu như một cái máy rồi tròn mắt nhìn anh không chớp. Chẳng phải vì anh quá đẹp trai mà anh là người ngoại quốc. Chà! Tên tuổi cô cũng vang dậy lẫy lừng. Chưa gì đã có phóng viên nước ngoài xin phỏng vấn.
- Mời anh ngồi - Vì thể diện quốc gia, Mai Ka không thể là một hoa hậu mất văn hoá với khách nước ngoài. Mỉm nụ cười lịch sự, cô mời anh trong ánh mắt hài lòng của ông Phị Gục gặt đầu đồng ý, ông bỏ đi nhường không gian lại cho đôi bạn trẻ.
- Cảm ơn cô! Đỡ tách trà bằng cả hai tay, người thanh niên không ngồi xuống, anh nhẹ nhàng nâng bàn tay Mai Ka lên mũi mình hôn nhe.
- Hân hạnh được làm quen.
- Hân hạnh - Mk không rút tay mình lại, hối hận thấy mũi anh hơi chun lại vì mùi nước hoa quá nồng nặc của mình.
- Anh là phóng viên của báo nào vậy? Cất tiếng hỏi, Mai Ka lại nghe mừng trong bụng. May mà anh nói tiếng Việtnam quá rành, không thì..... cô dở khóc, dở cười rồi.
- Ồ! Thưa không phải - Chiếc đầu nhẹ lắc và bàn tay nhẹ đưa lên, anh chớp đôi mắt sáng - Tôi không phải là phóng viên mà là......
Đưa tay gãi tóc, Chun-Hô nghe bối rối, anh không biết tự giới thiệu mình ra sao cả. Lẽ nào dường đột chìa tờ báo rao rồi nói: tôi là chồng sắp cưới của cô......
- Mà là ai hả? - Chiếc đầu nghiêng nghiêng, Mai Ka quên mất mình trong vai hoa hậu.
Nhưng chỉ trong một phút thôi, cô nhớ ra, vội nhã nhăn:
- Mà là ai hả thưa anh?
- Là..... À! Đây là danh thiếp của tôi.
Bí quá, Chun-Hô đành móc đạu tờ danh thiếp mạ chữ vàng của mình ra, mắt nhìn Mai Ka chăm chú. Hy vọng cô đọc xong rồi sẽ hiểu ra tất cả.
- Van-Chun-Hô...... Manager
Xoay xoay tờ danh thiếp trên tay, mặt Mai Ka như chẳng có ấn tượng gì. Vầng trán hơi nhíu lại. Cô không phải tập trung để nhớ lại đã gặp và quen anh trong trường hợp nào, mà.... Cô không hiểu từ Manager kia có nghĩa là gì. Thầy đã dạy rồi, rất quen...... nhưng...... cô quên tuốt luốt. Cuối cùng chịu thẹn, cô mỉm cười hỏi đại:
- Xin lỗi, tôi không hiểu chữ manager đó nghĩa là gì, anh có thể vui lòng giải thích.
Trời đất! Van-Chun-Hô như ngã ngửa ra sau. Một từ tiếng Anh đơn giản vậy mà cô cũng không hiểu nghĩa. Hỏi làm sao giao tiếp khách nước ngoài đây? Cô đùa mình chắc..... nhưng không phải, vẻ mặt cô thật thà quá.
- Thưa.... Đó là một danh từ để chỉ nghề nghiệp - Chun-Hô cất lời điềm đạm.
- Nhưng nghề gì? - Mai Ka lại quên mất danh phận của mình.
- Giám đốc - Chun-Hô thoáng ngập ngừng. Thật khó giới thiệu về mình.
- Chẳng giấu gì cô, tôi là Van-Chun-Hô, tổng giám đốc công ty thời trang Bách Hoa.
- À! Anh nói rõ vậy tôi mới hiểu - Mai Ka gật đầu, mặt chẳng biểu lộ chút ngạc nhiên nào.
- Nhưng thật tiếc thưa anh, tôi ép lòng từ chối, không nhận lời anh được.
- Nhận lời gì cở - Đến lượt Chun-Hô tròn vo mắt ngạc nhiên. Từ nãy giờ anh có đề nghị gì mà cô từ chối?
Mai Ka nhẹ thở ra:
- Thì nhận lời làm người mẫu cho công ty anh đó. Nói thiệt nghe, tôi ghét cái nghề này lắm.
Đúng là một hoa hậu khác người - Chun-Hô nhìn sững vào mặt Mai Ka, mong tìm một kiểu cách kênh kiệu. Nhưng không phải, kinh nghiệm của một kẻ lọc lõi làm ăn sành tâm lý vừa cho anh biết. Phương Quỳnh không vờ từ chối làm cao, đòi giá như bao người mẫu đương thời. Cô từ chối thật và...... Chun-Hô lại nghe thích thú như vừa khám phá ra một hành tinh mới. Cô hoa hậu này vô cùng đặc biệt. Tuy bên ngoài đỏm dáng và kiểu cách, nhưng tiềm tàng bên trong là một tâm hồn phong phú lắm. Tự nhiên anh thấy mình bị thách thức nhiều.
- Thế cái tên Van-Chun-Hô của tôi không gây cho cô một chút ấn tượng nào sao? - Chun-Hô một lần nữa nhìn sâu vào mắt Mai Ka.
Không bối rối, cô lắc đầu:
- Không..... À mà có!
Rồi như chợt nhớ, cô gật đầu thích thú:
- Nó làm tôi nhớ đến nam diễn viên chính trong phim “Tình anh trao em” của Hàn Quốc, vừa chiếu tuần rồi trên tivi..... - Cô ngưng lời cười khúc khích. - Nhưng mà anh đâu có giống, người ta biết thổi kèn, còn bị người yêu bỏ......
- Ô! Xin lỗi - Bất ngờ như chợt nhớ mình quá thân mật, sa đà, Mai Ka nín bặt, nghiêm nét mặt cô ngồi im, không động dậy.
- Không sao đâu! Tôi thích cách nói chuyện tự nhiên của cô lắm. - Chun-Hô cười tươi - Tiếp tục đi chứ.
- Thôi - Mai Ka lắc đầu. - Anh dụ tôi thì có.
Chun-Hô ngơ ngác:
- Tôi dụ cô làm gì?
- Để ngày mai kể lại cho các phóng viên nghe, họ sẽ đang tật xấu này của tôi lên báo.
- Cô coi thường tôi quá! - Chun-Hô nghe phật ý.
Mai Ka lại hỏi:
- Mà anh đến tìm tôi làm chi vậy?
Lại một câu hỏi khá vô duyên - Chun-Hô dàu dàu nét mặt. Không thể để cô ta tưởng mình theo bám đuôi trồng cây si được.
- Tôi không phải tìm cô, tự tờ báo nó bắt tôi tìm cô đó - Đặt tờ báo xuống bàn, anh nghiêm giọng.
- Tờ báo gì..... ?
Ôi! Vừa đọc qua mẩu tin in đậm trên tờ báo, Mai Ka nghe điếng vía, há hốc miệng tròn vọ Trời ơi, bảo cô sao không ghét các phóng viên, chuyện cô nói chơi như vầy cũng đăng, báo hại.....