Trang 1/9 1234567 ... cuốicuối
kết quả từ 1 tới 8 trên 71

Ðề tài: Ký ức mưa - kahechan

  1. #1

    Cool Ký ức mưa - kahechan

    Tên fic : Ký ức mưa
    Tác giả : kahechan
    Thể loại : hok bik (đan xen đủ cả)
    Fic này là những tình cảm dễ thương nhất mà tôi đã nuôi lớn từ thuở nhỏ
    Nguồn : 2T

    Mưa…
    Vỡ oà một miền ký ức…
    Lạnh…
    Buốt giá…
    Có cái gì đó cứa sâu vào tận trong tim…
    Mưa hay là gì nhỉ?


    ------------------------

    Chap 1: Tránh mặt

    -Cạch!
    Cánh cửa phòng đột ngột mở! Âm thanh khô khốc của nó như làm oi thêm cái không khí nóng bức. Nó hờ hững bước vào lớp học thêm. Đôi mắt hờ hững dừng lại trước một bóng người…
    Nhói!
    Tại sao?
    Rõ ràng…
    Quá trễ rồi…

    Nó thẫn thờ tìm vội một chỗ ngồi… Tránh cái nhìn kiếm tìm của cậu…
    Kiếm tìm gì chứ?
    Vô vọng rồi….

    Duy đưa ánh mắt lo lắng nhìn quanh phòng học ồn ào. Một mớ hỗn độn. Mùi không khí khô hoà vào tiếng nói chuyện làm cậu thoáng khó chịu. Ánh mắt cậu cứ dò dẫm mãi, rồi chợt như bắt được cái gì đó. Ánh nhìn dừng lại và cậu reo lên:
    -Tuyết! Tuyết ơi!
    Con bé tên Tuyết khẽ lách người bước về phía cậu. Một chút ngạc nhiên. Tuyết cất tiếng trước khi cậu kịp nói:
    -Sao ông nghỉ học cả mấy tháng này thế?
    -Ờ thì…Nhà có việc bận ấy mà…-Duy lấp liếm cho qua chuyện.- À! Thế bà không đi với Quỳnh à?
    Ánh mắt Tuyết bỗng dịu xuống. Nét buồn rầu, lo lắng trộn với nhau hiện rõ mồn một trên đó. Giọng nói buồn buồn :
    -Thế ông không biết gì cả à? Đừng có nói với tôi là ông không biết gì về Quỳnh đấy nhé?
    - Mấy tháng này tôi có liên lạc gì với Quỳnh đâu mà biết. Nhưng…có chuyện gì với Quỳnh hả?- Duy hỏi mà trong lòng cậu…có cái gì đó…
    Nhói…
    Đau đớn…
    Vì sao nhỉ?...

    -Ừ thì…-Tuyết ngập ngừng.
    ………………………
    -Mày nhìn nhỏ đó kìa! Công nhận dễ thương thật…-Một lũ con trai ồn ào ré lên.
    Duy và Tuyết thoáng bực bội, nhìn theo hướng nói…
    -Dễ thương thì dễ thương thật. Nhưng nhìn lạnh lùng quá!-Một đứa nào đấy bình phẩm.
    Ánh mắt cậu sững lại…
    Cuộc đời quả thật rất biết trêu ngươi con người.
    Có những thứ ta tưởng chừng…
    Xa thật xa thì lại gần ngay trước mắt…
    Có những thứ…
    Cứ ngỡ đưa tay ra là bắt được…
    Thì lại vội vàng…
    Bay mất…
    Để lại…
    Có chăng chỉ là …
    Đau khổ…
    Và hối tiếc…

    Mái tóc xoã bay vội theo chiều gió…Khẽ vuốt mái tóc, đưa nó vào vị trí ngay ngắn …Nó thở dài…
    Khuôn mặt thân quen…Nhưng ánh mắt vô hồn
    thay đổi nội dung bởi: Má Lúm, 18-12-2009 lúc 08:56 PM

  2. #2
    Thạc sỹ :)'s Avatar
    Tham gia ngày
    May 2009
    Bài gởi
    3,693

    Default

    Chap 2: Mưa ngoài khung của sổ

    -Lại mưa rồi!- Nó đưa tay ra để những giọt mưa len nhẹ nhàng qua bàn tay nhưng… chợt…Nó rút tay lại…Nó khẽ thở dài…

    Lặng lẽ đứng tách mình ra khỏi chỗ giữ xe. Nó buông đôi mắt vô hồn vào trong hư vô những cơn mưa.

    Những cơn mưa đầu hè vội vã…đến rồi đi…như cậu vậy.

    Mưa có cái gì đó của những ký ức. Ký ức một cơn mưa đã xa…

    --------------------------------

    -Shou ơi! Lại đây này!- Tiếng một cô nhóc reo lên bên khung cửa sổ.

    -Gì vậy Kah?- Tiếng thằng nhóc bên cạnh chán nản.

    -Cậu nhìn ra ngoài này!-Con nhóc vẫn chăm chú nhìn ra ngoài trời.

    -Có gì ngoài ấy chứ?-Thằng nhóc ngoái đầu theo hướng con bé chỉ rồi ngoái sang con bé một cách hững hờ.-Zời ạ! Lại mưa nữa hả?

    -Mưa đẹp mà! Shou không thích mưa à?-Con nhóc ngước đôi mắt rạng rỡ sang phía thằng nhóc một cách ngạc nhiên.

    -Rồi! Rồi! Tôi biết mưa của cô nương đẹp đến cỡ nào rồi! Làm mấy lần tôi ướt choẹt nhoẹt vì tắm mưa với cô nương đấy.-Thằng nhóc đưa đôi mắt chán chường đối chọi với ánh mắt đang hồi rạng rỡ của con bé

    -Hic! Shou không thích mưa!- Đôi mắt con nhóc xịu xuống.

    Thằng nhóc nhìn khuôn mặt con nhóc rồi dịu dàng ấn nhẹ một cái vào đầu nó

    - Đùa đấy! Nhìn mặt Kah lúc này xấu lắm. Cười lên cái coi!

    -Shou được lắm! Dám chọc Kah hả?-Nói rồi con nhóc đuổi thằng nhóc chạy ra ngoài trời, chạy trong mưa. Tiếng la hét, cười đùa vang lên như những giọt mưa vui tươi nhảy múa…

    ---------------------------------------

    -Quỳnh!- Một tiếng kêu hớt hải vội vã đưa nó về với hiện thực. Chút ký ức còn đọng lại nhanh chóng theo mưa bay vụt đi." Cậu bé đó là ai? Cô bé đó là ai? Sao những khuôn mặt đó mình chẳng thể nào nhớ nổi? Đau đầu quá đi"

    Với một chút nuối tiếc, nó khẽ quay người về phía tiếng kêu. Rồi nó vội vàng quay lưng như không thấy gì, bước nhanh đến chỗ xe của mình.

    -Quỳnh! Nghe Duy nói chuyện chút được chứ?-Cậu vẫn kiên trì đi theo nó.

    Như chẳng nghe thấy gì, nó lại tiếp tục dắt xe lao thẳng ra ngoài cổng.

    Đã xa rồi! Đã không còn gì nữa rồi!
    Tiếc nuối có là gì?
    Sống để đau khổ mãi…


    -Quỳnh! Quỳnh sao vậy ? -Thằng bé hét lên đầy lo lắng.

    -Sao ư? Ý Duy là gì vậy? Duy không thấy là tôi vẫn rất bình thường đấy sao?-Nó quay lại. Đưa những lời nói vô cảm văng vẳng trong mưa.

    -Quỳnh không bình thường! Không hề bình thường chút nào cả!- Duy hét lên.

    Nó không nói gì, lao thẳng vào bóng tối hun hút. Những vòng xe cuồng quay trên mặt đất đầy nước. Nước bắn tung toé. Nó buông cây dù, bàn tay như mất đi cảm giác. Nó cứ đi như vậy, để mưa bắn thẳng vào mặt mình. Đau, đau lắm!

    Mưa ơi! Mưa là gì vậy?
    Tại sao mưa lúc nào cũng buồn?
    Mưa buồn vì mắt người buồn…
    Hay mưa buồn vì nét buồn từ ngàn thuở trước?





  3. #3
    Thạc sỹ :)'s Avatar
    Tham gia ngày
    May 2009
    Bài gởi
    3,693

    Default

    Chap 3: Quá khứ và hiện tại


    Một chiều mưa nửa năm trước…


    Nó rũ cái áo mưa cho ráo nước rồi vội vàng bước vào lớp học. Mùi ẩm mốc, nồng nồng của không khí xộc vào mũi . Nó lúi húi bước ngang qua cuối lớp thì nghe tiếng gọi giật lại:

    -Quỳnh! Quỳnh ơi!- Nó đưa đôi mắt tìm kiếm xem kẻ nào đã cả gan gọi tên nó lớn vậy. Rồi mắt nó chợt dừng lại trước cánh tay đang đưa ra vẫy vẫy:

    -Ủa ! Duy!-Nó reo lên đầy ngạc nhiên.-Duy học ở đây từ lúc nào vậy?-Vừa hỏi nó vừa bước lại gần chỗ Duy.

    -À! Lâu lắm rồi. Nhưng mấy bữa Duy học suất sáng kia.-Duy kéo cặp về phía mình để chỗ cho nó ngồi xuống.

    -Thế giờ Duy chuyển qua suất này học luôn hả?-Nó hỏi.

    -Có lẽ vậy!-Duy buông một câu rõ chán. Nó ngán ngẩm nhìn thằng bạn cũ:

    -Đúng là…Ông ngày càng đáng ghét thì phải?- Nó thở dài ngao ngán.

    -Hơ.Thế giờ Quỳnh mới bik là tớ đây đáng ghét à?-Duy hỏi nó bằng cái giọng ngây thơ vô số tội. Nó phì cười, đập tay vào người thằng bạn một cách hả hê.

    -------------------------------------

    Uhm.Phải nói đến quan hệ của tụi nó là sao nhỉ?

    Có thể tóm gọn. Rất gọn ấy nhé!


    Nó là Nguyễn Trúc Quỳnh.

    Thằng bạn là Hoàng Mạnh Duy.


    Lớp 6 : chân ướt chân ráo bước vào lớp.

    Nó-lớp phó học tập, hiền hơn cả cục bột nữa ý chứ, thỉnh thoảng bị cô mắng vì cái tội quên lấy sổ đầu bài (đúng là đãng trí bác học mà). Nhưng hầu như tất cả thầy cô đều thương nó.

    Duy- một tổ viên ngoan hiền (có phải không nhỉ), không nổi bật cho lắm.

    Quan hệ :bik mặt bik tên bik thêm tiếng nói …chấm hết. À, nó cũng có bực Duy vì cái tội dám bêu xấu nó là lâu lâu tưng tửng trước mặt bà cô ruột của mình cũng là giáo viên trong trường.


    Lớp 7 : Nó -vẫn làm lớp phó học tập (sao mãi không được lên chức nhỉ?)

    Duy: Lên được đến chức tổ phó (vậy cũng là có cố gắng rồi đấy chứ).

    Quan hệ : có thân hơn (vì sao thì cũng chẳng bik nữa), đến nỗi Quỳnh còn bị cô đánh vì cái tội chép bài giùm Duy cơ mà . Tội nghiệp. Đã có lúc Quỳnh tưởng chừng như mình cũng thích Duy nhưng…hình như….


    Lớp 8 : Nó - đã lên lớp trưởng . Dữ dằn hơn (có lẽ là vậy) Hết mình lo lắng cho lớp.

    Duy: ngồi cùng tổ với nó, nói chuyện nhiều hơn.

    Quan hệ : vẫn như chị em ý.


    Lớp 9 : Nó : lại làm lớp trưởng, nhưng lớp nó không đoàn kết nên mấy lần xin từ chức mà vẫn không được. Tội nghiệp nó.

    Duy: luôn được tụi con gái trong lớp cưng như vàng ý.

    Quan hệ : xấu hơn trước. Không hiểu sao lên lớp 9 thì tụi nó đã ít nói chuyện hơn trước, nó cũng chẳng còn quan tâm nhiều đến Duy như trước nữa…Cho đến khi…
    ------------------------------------

    Đúng là trái đất tròn…

    ------------------------------------

    Nó ngã dúi dụi xuống đường. Mặc kệ. Nó gục xuống mà khóc. Nhưng khóc vì cái gì?

    Nó không biết. Và càng không muốn biết.

    Đau đau lắm. Nó hét lên.
    ------------------------------------

    -Mày đi đâu về mà ướt nhẹp vậy?- Tiếng nói giân dữ của một người đàn ông vang lên.

    Nó không nói gì, như đứa điếc lướt ngang qua mặt ông ta. Ánh mắt dường như không hề có một tia sáng

    -Bốp!-Cái âm thanh nhức nhối ấy đánh ta cả tiếng mưa dữ dội ngoài trời.

    -Đồ mất dạy. Mày đui hả. Mày điếc hả. Không có miệng để nói hả?- Người đàn ông hét lên giận dữ.

    -Thì đã sao?-Nó lau vết máu trên miệng, ngước nhìn người đàn ông đầy thách thức.

    -Con chó! Tao nuôi mày lớn đến chừng này mà mày dám nói với tao vậy hả? Thà tao nuôi con cho để nó giữ nhà còn hơn là nuôi mày đấy.

    -Thế sao ông không giết tôi đi rồi mua mấy con chó về mà nuôi nó rồi nó gọi ông là cha đi?-Nó cũng chẳng vừa.

    -Mày nói nữa đi. Đồ chó chết.-Người đàn ông ấy, à mà không ba nó chứ, vừa chửi vừa liên tục đánh nó một cách dã man…Ông ta đang cầu mong một lời xin lỗi từ nó hay sao?

    Nhưng…

    Nó vẫn im lặng. Không khóc. Chỉ có trái tim càng thêm rỉ máu mà thôi…

    Trong lúc đó…

    “Quỳnh đã thực sự thay đổi rồi. Tôi cũng chẳng hiểu ra sao nữa. Mang tiếng ngồi cùng bàn với nó nhưng có cạy miệng nó cũng chẳng kể cho tôi cái gì cả. Mà hình như là khoảng sau khi mẹ và em nó mất ý. Nhưng mà kể cũng lạ, lúc nhà nó mới có tang xong thấy nó đi học vẫn bình thường, dù buồn nhưng cũng không như bây giờ…Nó đi học mà …Nói sao nhỉ…Cứ như người vô hồn ấy, hững hờ với tất cả. ọn tôi cứ tưởng là nó vẫn còn buồn nên luôn ở bên và cố gắng làm nó vui…vậy mà…nó chẳng thèm để ý gì cả…Có vẻ như nó đang gánh chịu nỗi đau một mình ấy. Học hành thì chẳng để tâm…mà đứa nào dại dột chọc giận nó là thôi rồi…”

    Duy vừa đi vừa nhớ đến những lời Tuyết nói.

    “Rốt cuộc là tại sao mà Quỳnh lại thay đổi đến vậy?”
    ------------------------------------------

    -Cậu chủ! Đã xác minh chính xác là cô ấy rồi ạ! Nguyễn Trúc Quỳnh, 15 tuổi, học lớp 10C1, trường chuyên của thành phố ạ.

    -Cảm ơn cậu. Cứ để chuyện đó cho tôi!-Một cậu nhóc lên tiếng.

    -Vâng ạ! Tôi xin phép.
    ……………………….

    -Cuối cùng thì…mình cũng có thể tìm lại người quan trọng nhất. Có lẽ…đã đến lúc mình xuất hiện.
    thay đổi nội dung bởi: :), 15-07-2009 lúc 01:46 AM





  4. #4
    Thạc sỹ :)'s Avatar
    Tham gia ngày
    May 2009
    Bài gởi
    3,693

    Default

    Chap 4: Ngày đau thương

    -Duy này! –Nó gọi với ra đằng trước.
    -Gì vậy?
    -Duy có rảnh không mà cứ chở Quỳnh về thế này? Để Quỳnh kêu mẹ xuống đón là được rồi mà.-Nó lo lắng.
    -Không sao đâu. Mẹ Quỳnh cũng bận lắm, để Duy chở về là được rồi.
    -Uhm,Duy làm thế này Quỳnh ngại lắm
    -Cái gì cơ? Ôi trời ơi. Mình có nghe lộn không vậy kìa. Con nhỏ tàn bạo nhất lớp mình hồi trước mà lại biết nói với mình những câu như vậy.-Duy khiêu khích.
    -Ông nói gì đây hả? Đừng có chọc điên tôi lên.-Nó hậm hực.
    -Ơ kìa, đùa thôi! Làm gì mà…
    …………………………………….
    -Đáng nghi lắm bà ạ!-Một đứa nào đấy thốt lên.
    -Bà lảm nhảm cái gì một mình vậy. Đúng là một đứa khùng-Con Tuyết ngồi phịch xuống bên cạnh con nhỏ vừa phát ra cái âm thanh đầy nghi hoặc ấy.
    -Bà bảo ai khùng hả? Thế bà không thấy đáng nghi à?
    -Đáng nghi? Ai? Cái gì?-Con Tuyết ngạc nhiên.
    -Ôi zào.Cái thằng nhóc hay chở bà Quỳnh đi học ấy.-Con nhỏ thốt lên đầy mơ mộng.
    -Thì là bạn của Quỳnh chứ sao. Có gì đáng nghi nào?-Tuyết nói với vẻ đầy suy ngẫm.
    -Đúng là…bà chỉ được cái học giỏi chứ tình duyên thì chẳng giỏi chút nào cả.
    -Thế bà để ý đến cái thằng đó à?-Tuyết vặn ngược lại.
    …. Nó phì cười cho hai đứa bạn. Cũng có nhiều lý do để con bé kia thích Duy lắm chứ.Duy đẹp trai (mặc dù đã mất đi cái nét dễ thương, hồn nhiên của một đứa em út hồi ý), cao ráo( mặc dù trước đây rất thập bé nặng cân) , tính tình thì tốt (tạm nói là vậy)
    …………………………….
    -Mai Quỳnh có đi họp lớp không?-Duy hỏi.
    -Không biết nữa. Chắc có.-Nó nhấm nhẳng.
    -Vậy để Duy lên chở Quỳnh, chứ nhà Quỳnh ở chỗ ấy có gần nhà đứa nào đâu.
    -Uh- Nó đáp lại “Tại sao Duy lại tốt với mình vậy nhỉ? Nghĩ nát óc mà vẫn chẳng ra. Chán quá!”
    --------------------------------------
    -Là la la. Hôm nay em đi chơi nè. Em có xinh không nè. Em có zui hok nè.-Con Châu nhảy tung tăng, vừa nhảy, miệng nó vừa líu lo làm cả lũ phì cười.
    -Cho tôi xin hai chữ bình yên cái bà Châu ơi! Làm gì mà hồn nhiên như con cá điên ý.-Một lũ hét ầm lên.
    -À mà. Sao chủ xị lâu đến thế nhỉ? Sếp trưởng cũng thế!
    -Khiếp! Bảo người ta đến cho sớm, còn mình thì đi cao su giờ. Kinh quá đi!-Vẫn cái âm lượng chẳng hãm nhỏ đi chút nào của bọn quỷ sứ.
    -Kítttttttttttttttttt….-Tiếng thắng xe chen ngang cuộc nói chuyện của tụi nó.
    -Này! Bọn tôi chỉ đến trễ có chút xíu mà các ông các bà làm gì ồn ào thế hả? –Nó cáu, hét lên.
    -Ơ hơ! Em xin lỗi sếp ạ! I’m very so lỉn- giọng nói láu cá của thằng Sinh kết hợp với một khuôn mặt rất chi là…hối lỗi làm nó bật cười.
    -À khoan, ai cho sếp xử chúng em thế. Chúng em còn chưa hỏi tội sếp cơ mà?- Tiếng con Quyên thốt lên đầy gian trá.
    -Ơ hơ. Mình có tội gì đấy nhỉ?-Nó ngạc nhiên.
    -Cái đấy thì ai mà biết? Chà chà…
    -À. Tôi cũng hiểu rồi. Hi hi! Sếp ghê thật đấy!
    -“Và chiếc xe đạp nơi ấy đưa đôi ta luôn có nhau” ! Hí hí!-Một bọn ùa vào hát rồi cười lên tinh nghịch.
    Lúc này, nó mới hiểu . Phải công nhận nói chuyện theo kiểu của tụi trong lớp thì “luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu thật”. Ra là thấy Duy chở nó nên bọn kia đem ra chọc chứ có gì đâu. Lúc này, Duy mới lên tiếng:
    -Mấy ông bà. Đúng là một lũ nhiều chuyện. Bạn bè chở nhau bình thường chứ có gì nào.
    Nhưng…Đáp lại lời thanh minh đầy chân thực của Duy chỉ là …
    -Bình thường chỗ nào nhỉ? Tôi lại thấy rất bất thường ấy chứ! Ông nhà ở đâu mà chạy lên chở sếp ở xa lắc vậy, hơn nữa còn ngược đường. Hoạ chỉ có đứa rảnh mới làm như vậy. Mà theo như tôi biết, thì ông không phải là một thằng rảnh rỗi. Suy ra …Uhm…Chỉ có khả năng duy nhất là…ông thích Quỳnh.-Thằng Nghĩa phán một câu chắc nịch.
    Duy ngớ người ra. Còn nó thì tức không để đâu cho hết. Bay khỏi xe, xách chổi đuổi theo thằng Nghĩa lúc này đã sự cảm rõ thấy nguy hiểm cận kề nên phòng như bay khỏi vùng báo động.
    ……………………
    Những tiếng cười vẫn vang lên vui vẻ. Đâu biết rằng, ngoài trời…đang mưa…
    -Sếp ơi! Có điện thoại từ trụ sở của sếp kìa- Con Vân gọi ầm lên.
    -Biết rồi… Chờ tôi chút.-Nó vội vàng đứng tách ra khỏi đám ồn ào, đến gần cái điến thoại.-A lô! Chị Dung à. Sao chị biết số này mà gọi cho em?
    ….
    -Phịch!-Nó buông điện thoại, ngồi phịch xuống sàn nhà. Không khí trong phòng bỗng lặng thinh.Cả bọn ùa về phía nó
    -Quỳnh! Quỳnh ơi! Sao vậy?-Duy lo lắng.
    -Sếp ơi! Sếp đừng hù tụi em!-Một đám lao nhao lên.

    -Vâng! Em biết rồi ạ. Chị đừng lo.-Vân cúp điện thoại. Không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của bọn kia. Vân gọi:
    -Duy! Ra đây tôi bảo!-Duy lẽo đẽo theo Vân ra cửa trước.
    -Có chuyện gì…?Chưa kịp để cho Duy hỏi hết câu, Vân đã ngắt lời
    -Ông nghe cho rõ đây! Mẹ và em trai Quỳnh bị tai nạn…tình hình rất nguy hiểm. Ba nó đã ở bệnh viện rồi. Ông nghe đây! Tôi đưa xe máy cho ông đi cho nhanh! Tôi tin là ông đủ tỉnh để đưa Quỳnh đến bệnh viện. Ông hiểu chứ?-Vân nói rõ ràng, vẻ mặt đầy nghiêm trọng-Đến nơi thì gọi điện về cho tôi.
    Đầu Duy như sững lại. Nhưng cậu tin là mình có thể làm được. Cậu bình tĩnh:
    -Tôi hiểu rồi! Đưa chìa khoá đây!
    Vân ném cho Duy chìa khoá, rồi vào trong nhà đưa nó ra. Để lại một lũ ngơ ngác …
    Nó thẫn thờ, bước lên xe, mà đầu óc trống rỗng…Dug khoác vội cho nó cái áo mưa rồi ào đi…Những giọt mưa bắn vội vào mặt nó. Đau nhói. Nó gục đầu vào lưng Duy, như tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc. Những giọt nước mắt cứ vô tình chảy.

    Mưa rơi ngoài trời hay nước mắt trong lòng người

    Con đường đêm mưa vắng tanh. Bóng đen bao trùm bỗng dưng làm cho nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng nó dâng lên. Nó sợ …Sợ…Sợ lắm.
    …………………….
    -Kah đừng sợ! Shou và Tsu sẽ luôn ở bên Kah mà!

    Âm thanh nào đó ngỡ như xé tan cả tiếng mưa vang lên bên tai nó. Nghe xa mà cũng thật gần. Nó thấy tim mình như ấm lại, bình tĩnh hơn rất nhiều.
    Duy dắc nhanh xe vào chỗ đậu rồi kéo nó chạy về phía phòng cấp cứu. Tim nó đập dữ dội. Cảm giác có cái gì đó bóp nghẹt lấy trái tim nó.
    -Ba! Mọi người!-Nó thở hổn hển.-Mẹ và em con sao rồi?
    Ánh mắt mọi người như nhói hẳn. Không một ai nói gì cả. Không khí im lặng làm nó lạnh cả người.
    -Rốt cuộc là sao? Mọi người nói gì đi chứ. Mọi người đừng có im lặng như vậy-Nó hét lên.
    -Quỳnh! Bình tĩnh đi nào!-Duy kéo nó lại.
    Nó liếc sang chỗ ba mình, ông vẫn lặng thinh không nói gì, không chú ý gì đến nó cả…
    -Quỳnh! Mẹ và em trai em đã …không thể…cứu được nữa rồi…-Chị Dung vừa nói vừa nén tiềng khóc.
    Nó sững sờ. Không tin vào tai mình. Nó gục xuống. Mong chờ tất cả chỉ là một giấc mơ.
    -Quỳnh ơi!Quỳnh!-Mọi người hét ầm lên.
    thay đổi nội dung bởi: :), 15-07-2009 lúc 01:55 AM





  5. #5
    Thạc sỹ :)'s Avatar
    Tham gia ngày
    May 2009
    Bài gởi
    3,693

    Default

    Chap 5: Người cha độc ác, bà cô đáng ghét và cuộc gặp gỡ định mệnh

    ------------------------------------------
    -Renggggg…-Nó bật dậy. Cảm giác lạnh toát cả người . Sự mệt mỏi bao trùm. Đã lâu rồi nó chưa mơ lại giấc mơ ấy. Giấc mơ đã ám ảnh nó, suốt mấy đêm liền…
    Những giọt nước mắt trong mơ dường như vẫn còn đọng lại nơi này.

    -Uh! Đau đầu quá! –Nó bật dậy, bước đến bồn nước. Đưa bàn tay ra hứng từng giọt nước nó vục hết vào mặt cho tỉnh. Rồi đứng sững đó. Nó nhìn mình hồi lâu trong gương.

    -Qúa trễ rồi!-Nó lẩm bẩm.
    Có lẽ là quá trễ. Duy đã ở bên nó những tháng ngày đau khổ nhất. Nhưng, đến lúc nó thực sự cần một người ở bên để dựa dẫm thì cậu ở đâu? Nó cứ hỏi. Hỏi mãi . Cho đến khi biết rằng chẳng ai cho nó một câu trả lời. Thì nó không hỏi nữa. Cứ câm lặng chịu đựng một mình…
    ----------------------------------------

    -Quỳnh ơi!-Duy gọi tên nó đầy lo lắng.Choàng tỉnh, nó thấy mình đang nằm trong phòng. Ngoài kia là tiếng trống tang dồn dập. Nó bịt tai lại, hét lên:

    -Không thể nào! Không thể!-Nó cứ hét, nước mắt cứ rơi. Những vết thương bỗng dưng túa máu.

    -Quỳnh!- Duy nắm lấy tay nó, đôi mắt dịu dàng đến lạ-Đó là sự thực Quỳnh ạ!-Nước mắt vẫn cứ chảy, nó gục đầu vào vai Duy. Tìm kiếm. Giờ đây. Mãi mãi mất đi hai người thân. Nỗi đau quá lớn đối với con bé 15 tuổi như nó.

    Nó cứ gục đầu vào vai Duy như thế rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

    ….Một tuần sau.

    -Quỳnh ơi! Bà đi học lại rồi đấy à?- Đám con gái lớp 10c1 bu lại quanh nó.

    -Uh! – Nó khẽ gật đầu.-Tôi ổn mà! Mấy bà đừng có lo- Nó nở một nụ cười nhẹ.

    Đám bạn yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

    Tâm hồn nó tuy vẫn còn đau lắm nhưng…nó vẫn tìm thấy sự bình yên vì có Duy ở bên.



    Bình yên có là mãi mãi. Khi mưa vẫn xáo trộn lòng người.




    -Thưa ba con đi học về - Nó bỏ cặp xuống bàn.Ngước nhìn…

    -Mày lại đây!-Người đàn ông mà nói gọi là “ba” nắm lấy tóc nó, kéo nó lại gần rồi…

    -Bốp- Nó ngã xuống sàn. “Người này là ai? Tại sao?”

    -Ba làm gì vậy?-Nó hét lên.

    -Câm ngay!-Ba nó tiếp tục tát nó. Đôi mắt nó sững sờ.

    Ba nó và nó vốn không hợp tính nhau. Ba nó thường vô lý mắng nhiếc nó. Nó cũng đâu phải là đứa dễ bảo. Mỗi lần ba và nó cùng ở nhà là lại cãi nhau. Và bao giờ nó cũng là đứa phải chịu đau khổ, những vết thương cứ lớn dần lên kể từ ngày mẹ và em nó còn sống…Nhưng giờ thì…Nó không biết phải làm gì nữa…
    Ôm khuôn mặt đầy máu nó lao ra khỏi nhà. Nó mấp máy gọi tên Duy…Nhưng…


    Mưa cứ vội vã trút xuống, chà xát cho nỗi đau lớn thêm…



    -Tại sao? Tại sao cả Duy cũng bỏ rơi mình? …Tôi hận các ngươi, tôi hận các người! Một lũ giả dối!- Nó gục xuống trong mưa.
    Ngay lúc nó tưởng chừng còn mong manh chút hi vọng nào đó thì Duy lại hoàn toàn biến mất, mang theo tất cả hi vọng của nó. Duy ? Tại sao con người đó vội vàng đến bên cạnh nó? An ủi nó? Yêu thương nó…Rồi vội vàng đẩy nó về phía cô đơn.


    Nó cắt phăng mái tóc hiền lành ngày trước, thay vào đó là kiểu tóc mới…lạnh lùng hơn…Ánh mắt không còn ánh lên vẻ vui tươi nghịch ngợm như ngày trước…Và nó mãi mãi,không còn là con bé Quỳnh của ngày trước nữa…


    CÓ LẼ TỪ GIÂY PHÚT ĐÓ NÓ ĐÃ THAY ĐỔI.
    -------------------------------------

    Khoác vội chiếc áo len mỏng, nó ôm cặp lao ra khỏi nhà. Chán nản. Cô độc. Cảm giác mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữ dòng đời xô bồ, hiểm ác. Nó chợt buông một tiếng thở dài.

    -Em kia! Giờ học mà em làm cái trò gì thế hả? Có gì không hài lòng với tôi à?-Giọng bà cô dạy sử bực bội.

    -Ủa? Thưa cô! Cho em hỏi. Em làm cái trò gì ạ? Và em có nói là không hài lòng với tiết dạy của cô đâu. Là cô tự bảo đấy chứ?-Nó ngước đôi mắt lì lợm về phía cô giáo.

    -Em! …-Bà cô nó cầm nguyên hộp phấn đôi vào người nó. Nó không né. Ánh mắt vẫn không thay đổi:

    -Chà! Thế này là cô phạm tôi bạo lực học đường đấy nhé?-Nó khiêu khích.

    -Em! Từ nay đến tiết của tôi thì đừng có học. Bước ra khỏi lớp ngay! Tiết này lớp sẽ bị trừ điểm thi đua!-Cô giáo hét lên.

    -Này cô! Đầu em đang sưng lên đấy! Cô còn hù em sao? Xin lỗi cô nhưng em chẳng sợ. Có cho thì em đây cũng chẳng muốn học tiết của cô nữa. Nhưng việc gì cô phải trừ thi đua nhỉ? Hay vốn dĩ cô đã ghét lớp em sẵn rồi! Cô chẳng phải luôn có thành kiến với lớp em sao?-Nói một hơi, xoáy thẳng vào phía đối diện. Như bị trúng tim đen, bà cô nó tức đỏ mặt.

    -Em! Bước ra khỏi đây ngay!

    -Đi thì đi! Dù sao có học cũng chẳng được gì!-Nó xách cặp, bước về phía cửa lớp.

    -Thưa cô!-Tuyết đứng dậy.Nó sựng lại khi nghe những lời Tuyết nói-Lần này là cô sai ạ! Bạn Quỳnh không làm gì cũng bị cô mắng vô lý là sao?

    -Không chỉ lần này, đã nhiều lần rồi cô toàn bắt những tội vô lý cả.-Lần này đến lượt Thảo đứng dậy.

    -Bạn Quỳnh nói đúng, ngay từ đầu cô vốn dĩ đã ghét lớp em rồi.

    -Đúng vậy!

    -Đúng!-Không chỉ một, hai mà hầu như cả lớp nó đứng dậy hết. Cô hốt hoảng, không chịu nổi nữa, chạy thẳng ra khỏi phòng học.

    Tụi nó nhìn theo bóng bà cô chạy xuống văn phòng rồi hét ầm lên:

    -Yeeeeee!Cuối cùng cũng nói ra rồi. Thoả mãn kinh!

    Nó quay lại nhìn tụi cùng lớp

    -Tại sao mấy bà lại...

    Tụi kia ngừng la hét, im lặng nhìn nó

    -Quỳnh này!Bà đừng có nghĩ là tại bà…dù gì những lời bà nói cũng là những lời cả lớp muốn nói mà…

    Nó không nói gì, lặng lẽ quay mặt đi:

    -Lần này lớn chuyện rồi!

    Một nhóm người từ văn phòng cùng cô sử tiến dần về phía lớp nó.Vứt cái cặp xuống bàn, nó ngồi chống cằm, tư thế sẵn sàng chấp nhận mọi việc.

    -Em nào là Nguyễn Trúc Quỳnh?- Thầy giám thị hắng giọng.

    Nó đứng dậy một cách uể oải.

    -Là em!-Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó.

    -Em giải thích sao về hành động của mình. Cô Đào nói là do em kích động các bạn gây rối. Có phải không?

    Nó mỉm cười m**** mai:

    -Phải thì sao mà không phải thì sao ạ? Tụi em nói không phải thì thầy tin tụi em chắc?-Nó ngước đôi măt ngạo nghễ đối diện với những người mà nó phải gọi kính cẩn là “ thầy” là “ cô”. Con Tuyết ngồi bên huých nhẹ tay nó. Nó hiểu con nhỏ muốn nói gì nhưng…
    “Giá như rời khỏi đây càng sớm càng tốt”

    Thầy giám thị tức điên:

    -Thái độ của em là gì hả? Vậy là em nhận việc mình sai khiến các bạn đúng không?- Ông ta tiến đến gần nó.

    -Đúng đấy!-Nó vừa dứt lời thì một bàn tay lướt nhanh đến gần mặt nó. Như một phản xạ tự nhiên, nó đưa tay ra đỡ -Ơ kìa! Thầy định làm gì vậy? Giáo viên trường chuyên mà bạo lực với học sinh! Chuyện này lan ra ngoài thì tốt nhỉ. Xin lỗi thầy nhưng thầy không có quyền đánh em, nhưng đuổi học thì được đấy!

    -Em xuống văn phòng ngay cho tôi! Muốn thì tôi cho em nghỉ -Thầy giám thị nhìn nó ngạc nhiên rồi buông lời nói một cách vô thức.
    Lần thứ 2 trong ngày, nó xách cặp bước đi. Nó biết phía sau còn bao nhiêu là ánh mắt lo lắng cho nó nhưng…không quay lại…Nó mấp máy:

    -Xin lỗi! Cảm ơn và tạm biệt… các bà…c1 ạ!- Nói rồi nó vội vàng bước đi!

    Sau lưng nó…Những ánh mắt ngỡ ngàng, buồn bã…có vài đứa chực rơi nước mắt…

    “Mấy bà làm ơn đừng có đối xử với tôi như vậy. Tôi không có đủ can đảm và tư cách để đối diện với mấy bà.Tôi đã là một đứa hư hỏng rồi mà…đúng không?”-Nó rút điện thoại, bấm nút gửi.


    -Tại sao em lại có thái độ hỗn láo với thầy cô giáo như thế hả?-Thầy hiệu trưởng nhìn nó giận dữ.

    “Lại đến hiệu trưởng cơ à? Thôi! Thế cũng tốt. Càng dễ bị đuổi”

    -Như thế nào là hỗn láo ạ? Chẳng phải thầy cô dạy chúng em là không được nói xấu sau lưng sao? Không được nói vậy thì em phải nói ra trước mặt chứ biết làm thế nào ạ?-Nó hỏi bằng giọng thách thức

    -Tôi sẽ đưa em ra hội đồng kỉ luật. Một trường chuyên với truyền thống
    hiếu học và lễ phép không thể chứa chấp một đứa mất dạy như em được. Em sẽ bị đuổi học, và cũng đừng mong ngóng được học ở bất kì trường nào nữa.

    -Cảm ơn thầy nhé!-Nó mỉm cười, đứng dậy bước ra khỏi văn phòng trước khuôn mặt ngạc nhiên của tất cả mọi người.


    Lại một mình. Cô đơn. Nó bước vô định.

    Giờ thì nó đã hoàn toàn thoải mái. Không học hành. Không áp lực. Và nó cũng chẳng muốn bước về căn nhà đó nữa.

    Nó lang thang đến một góc trong công viên. Nằm ngủ tự lúc nào không hay…

    -Này cô! Chỗ này không phải chỗ để cô ngủ đâu. Đi về đi!
    Nó mở mắt. Ngồi dậy…Nhìn thằng nhóc đứng trước mặt mình.

    -Tôi thích ngủ đâu thì ngủ. Công viên chứ nhà cậu hay sao mà cậu giữ?-

    Nó bực bội.

    Thằng nhóc- một đứa rất đẹp trai nhưng gương mặt lại khá lạnh lùng. Nó nghĩ.

    -Thế tôi thích nói thì nói. Cô có quyền gì mà cấm tôi.-Thằng nhóc cũng chẳng phải là đứa vừa.

    -Đẹp trai mà xấu tính-Nó lẩm bẩm. Rồi quay sang thằng nhóc gắt:

    -Hay cậu tưởng tôi dành chỗ ngủ của cậu hả?- Nó làm ra vẻ thương hại.

    -Sao cơ?-Thằng nhóc ngạc nhiên.

    -Đây! Xin lỗi vì đã dành chỗ ngủ của cậu. Trả chỗ cho cậu ngủ đấy.-Nó đứng dậy, phủi phủi cái ghế đá , láu lỉnh nói.

    Thằng nhóc cau mặt lại. Bực tức. Nắm lấy cổ tay nó :

    -Cô có điên không đấy hả?

    Nó thoáng nhăn mặt. Thằng nhóc nhìn lại bàn tay nó…những vết bầm tím…Tự dưng…thằng nhóc lấy tay hất mái tóc trước của nó…một vết bầm to tướng…Khắp người nó là nhưng vết thương…

    -Tại sao? Sao người cô toàn vết bầm vậy?-Thằng nhóc ngạc nhiên.

    Nó hất tay thằng nhóc ra một cách thô bạo.

    -Không liên quan gì đến cậu.-Nó hét lên. Vụt bỏ chạy.

    Thằng nhóc sững sờ, nhìn theo bóng nó mãi đến lúc đã khuất hẳn.

    -Dù có quên đi mọi chuyện thì tính cách quả thực vẫn bướng bỉnh như xưa. Mình nhất định sẽ không để mất đi một lần nữa.Không bao giờ. Nó đã chịu quá nhiều đau khổ rồi!...Kah-chan!





  6. #6
    Thạc sỹ :)'s Avatar
    Tham gia ngày
    May 2009
    Bài gởi
    3,693

    Default

    Chap 6: Người kì lạ vô duyên

    Sáng hôm sau.

    Nó lại ngồi ở văn phòng. Mỉm cười nhẹ nhàng. “Chỉ một lát nữa thôi. Mình sẽ được giải thoát. Khỏi tất cả mọi điều.”

    -Hiệu trưởng! Không xong rồi!- Giọng nói hớt hải của thầy giám thị.

    -Có chuyện gì thế? Thầy không thấy là tôi đang ký giấy đuổi học em này à?-Thầy hiệu trưởng ra vẻ điềm tĩnh.

    -Nhưng mà…-Thầy giám thị nhìn nó -rồi thì thầmn vào tai thầy hiệu trưởng cái gì đó mà nó không nghe rõ.

    Được một lúc thì cả hai người kéo nhau xuống phòng tiếp khách.

    Nó thở dài.

    -Lại cái gì nữa đây?

    Chán nản. Nó kéo lê thân mình một cách nặng nề ra ngoài sân trường.

    Ngước thẳng lên tầng 2 dãy B. Nó xao xuyến. Cách cửa phòng học B201 vẫn thân quen như ngày nào…Nhưng…đâu còn thuộc về nó nữa…Cuộc đời này…vốn dĩ đâu có chỗ cho nó dung thân…

    Nó bật cười…Nó thấy mình điên thật…Khi đang yên ổn trong đó thì tìm mọi cách để thoát ra…đến lúc…thoát ra được thì lại tiếc nuối…Ngốc nghếch quá đi thôi!

    -Cô điên à?-Giọng nói vang lên từ sau lưng nó.

    Bực mình vì không dưng có kẻ bảo mình điên. Quay lại. Nó nổi quạu:

    -Cậu điên thì có. Tự dưng bảo tôi điên là sao hả?

    -Ơ. Không điên thì khùng chắc. Người ta thường bảo “cười một mình là người đang yêu”. Mà nhìn mặt cô thì chẳng thấy giống người đang yêu gì cả…thế nên kết luận duy nhất là cô bị điên.-Tên đó vẫn tỉnh bơ.

    Khẽ nhíu mày. Nó hét lên:

    -Ra là cậu. Hèn gì tôi thấy quen quen…Tên xấu tính ở công viên.

    Thằng nhóc cáu kỉnh:

    -“Tên xấu tính” là ý gì hả?-Rồi cậu ta mỉm cười-Xem ra trí nhớ của cô cũng không tồi nhỉ?

    -“Không tồi” là gì hả?-Nó nổi điên.-Tại sao đi đâu cũng gặp phải cậu nhỉ?Tên đáng ghét.

    Nói rồi nó quay lưng bước đi. Thằng nhóc láu lỉnh gọi với theo :

    -Đi chậm thôi! Người ta vẫn bảo là “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ-Vô duyên đối diện bất tường phùng” đấy là gì? Chắc tôi với cô hữu duyên đấy..

    Nó quay về phía thằng nhóc, hằm hằm:

    -Tôi thì lại mong tôi với cậu vô duyên đấy.
    Nó đâu biết rằng ở đâu đó cũng có 2 cuộc chiến đang xảy ra.

    Tại phòng B201.

    -Thái độ của các em là sao hả? Lấy sách vở ra!-Cô giáo dạy sử dùng hết âm lượng của mình để hét lên với lũ họ trò 10c1.

    Mặc kề lời cô nói. Tụi học trò ở dưới vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì. Đôi mắt đứa nào cũng thoáng buồn.

    -Các em có định học không hả?-Cô lại tiếp tục-Ai không muốn học thì bước ra ngoài!

    Cô vừa dứt lời thì…Con Tuyết đứng dậy, bước thẳng ra phía cửa. Lần lượt…

    Một đứa.

    Hai đứa.

    Ba đứa…

    Và cả lớp…bước ra ngoài hành lang, đi thẳng xuống văn phòng. Để lại sau lưng bà cô đang hồi ngơ ngác.


    Tại phòng khách của trường

    -Chuyện này là sao? Tại sao ông lại đến đây?-Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên.

    Đối diện với thầy là một người đàn ông bình tĩnh và ra có vẻ đầy quyền lực.Rít một hơi thuốc dài, ông ta đáp:

    -Cũng chẳng có gì to tát. Chúng tôi nghe nói ông đang định đuổi học một học sinh phải không?

    -Đúng vậy…Chúng tôi định đuổi học vĩnh viễn học sinh này vì thái độ học tập bất cần, vô lễ với thầy cô giáo, có hành vi xúi giục bạn bè làm loạn…

    Không để thầy hiệu trưởng nói hết, ông ta đã ngắt lời:

    -Mới chỉ có chừng đó thôi mà đã đuổi học vĩnh viễn. Ông làm hiệu trưởng kiểu gì đấy hả?

    Thái độ của người đàn ông khiến không khí trong phòng như nặng nề hơn.

    -Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ông ạ!-Tiếng thầy lí nhí.

    -Cậu chủ tôi muốn ông làm 2 việc. Thứ nhất, không được đuổi học cô bé Nguyễn Trúc Quỳnh ấy mà làm đơn chuyển trường về TP cho cô bé. Thứ hai là…đình chỉ dạy cô Đào dạy sử lớp 10c1…Chỉ thế thôi! Được chứ hiệu trưởng?-Người đàn ông nói đầy đe doạ.

    -Nhưng mà…

    -Không nhưng gì cả…Ông muốn giữ cái chức hiệu trưởng của mình chứ.

    -Tôi hiểu rồi!

    -Vậy thì tốt! Ông lo giải quyết mọi chuyện cho ổn thoả nhé.Tôi đi đây!

    Ông ta đứng dậy. Bước thẳng về phía cửa trước.


    -Thưa cậu chủ. Việc cậu chủ giao tôi đã làm xong rồi ạ!

    Cúi đầu. Ông ta nói với thằng nhóc đang ngồi trên xe.

    -Ông vất vả rồi! Cảm ơn! Lên xe đi! Chúng ta còn phải chuẩn bị cho ngày mai.-Thằng nhóc lạnh lùng

    Chiếc xe hơi màu đen phóng nhanh đi trước mắt nó.

    -Tên đó thật là bí ẩn.-Nó lẩm nhẩm một mình.



    -Quỳnh ! Quỳnh ơi!-Một đám học sinh chạy về phía nó.

    Nó ngước nhìn. Những bóng dáng thân quen.

    -Sao các bà…Đang giờ học mà.-Nó ngạc nhiên

    -Bọn tôi bỏ tiết chạy ra đây. Tụi tôi không chịu được bà Đào nữa. Với lại…

    Nó nghe đâu tiếng sụt sùi của vài con bạn. Rồi tiếng khóc nấc…Nghẹn ngào.

    Nỏ mỉm cười. Quay mặt về hướng khác:

    -Tôi hiểu …Mấy bà biết không? Dù vui dù buồn thì những ngày tháng ở bên mọi người cũng là khoảng thời gian hạnh phúc. Tôi còn nhớ những nụ cười lý lắc của từng đúa mỗi giờ sinh hoạt…nhớ những giọt nước mắt khi lễ 20-11 bị mọi người chê trách…Nhớ..nhớ tất cả. Tôi… yêu tất cả các bà…dù có xa nhau thì tôi vẫn sẽ không quên các bà đâu…Các bà mãi là những người bạn của tôi…

    Bọn con gái 10c1 xúm xít lại, ôm lấy nó. Có đứa khóc, đứa cười…

    Vài bóng người tiến về phía tụi nó. Nó quay sang

    -Em nghe đây! Kể từ ngày mai em sẽ chuyển về TP học. Đây là quyết định

    Nó sững sờ. Môi mấp máy:

    -Tại sao? Chẳng phải em bị đuổi học sao?

    Thầy hiệu trưởng lau mồ hôi:

    -À! Sau khi thảo luận, hội đồng kỉ luật đã quyết định như vậy.Còn nữa, cô Đào từ nay cũng sẽ bị đình chỉ dạy vì thái độ không tốt trong thời gian qua. Các em 10c1 từ nay chăm chỉ học hành được rồi chứ?

    Nói rồi bọn họ vội vàng bước đi để lại sau nó một dấu hỏi lớn.

    “Rốt cuộc lại là gì nữa đây? Nó thở dài.

    -Tôi không biết là ai làm. Nhưng như vậy không phải tốt hơn sao?-Tuyết hỏi nó.

    -Có lẽ là vậy.Từ nay các bà cũng sẽ đỡ mệt mỏi hơn vì bà ta rồi. Cố gắng nhé. Tôi…đi đây.

    Nó quay lưng vội vã..sợ nước mắt sẽ oà ra…

    -Tạm biệt…

    Tiếng nức nở vẫn còn sau lưng nó.

    Chap 6: Người kì lạ vô duyên

    Sáng hôm sau.

    Nó lại ngồi ở văn phòng. Mỉm cười nhẹ nhàng. “Chỉ một lát nữa thôi. Mình sẽ được giải thoát. Khỏi tất cả mọi điều.”

    -Hiệu trưởng! Không xong rồi!- Giọng nói hớt hải của thầy giám thị.

    -Có chuyện gì thế? Thầy không thấy là tôi đang ký giấy đuổi học em này à?-Thầy hiệu trưởng ra vẻ điềm tĩnh.

    -Nhưng mà…-Thầy giám thị nhìn nó -rồi thì thầmn vào tai thầy hiệu trưởng cái gì đó mà nó không nghe rõ.

    Được một lúc thì cả hai người kéo nhau xuống phòng tiếp khách.

    Nó thở dài.

    -Lại cái gì nữa đây?

    Chán nản. Nó kéo lê thân mình một cách nặng nề ra ngoài sân trường.

    Ngước thẳng lên tầng 2 dãy B. Nó xao xuyến. Cách cửa phòng học B201 vẫn thân quen như ngày nào…Nhưng…đâu còn thuộc về nó nữa…Cuộc đời này…vốn dĩ đâu có chỗ cho nó dung thân…

    Nó bật cười…Nó thấy mình điên thật…Khi đang yên ổn trong đó thì tìm mọi cách để thoát ra…đến lúc…thoát ra được thì lại tiếc nuối…Ngốc nghếch quá đi thôi!

    -Cô điên à?-Giọng nói vang lên từ sau lưng nó.

    Bực mình vì không dưng có kẻ bảo mình điên. Quay lại. Nó nổi quạu:

    -Cậu điên thì có. Tự dưng bảo tôi điên là sao hả?

    -Ơ. Không điên thì khùng chắc. Người ta thường bảo “cười một mình là người đang yêu”. Mà nhìn mặt cô thì chẳng thấy giống người đang yêu gì cả…thế nên kết luận duy nhất là cô bị điên.-Tên đó vẫn tỉnh bơ.

    Khẽ nhíu mày. Nó hét lên:

    -Ra là cậu. Hèn gì tôi thấy quen quen…Tên xấu tính ở công viên.

    Thằng nhóc cáu kỉnh:

    -“Tên xấu tính” là ý gì hả?-Rồi cậu ta mỉm cười-Xem ra trí nhớ của cô cũng không tồi nhỉ?

    -“Không tồi” là gì hả?-Nó nổi điên.-Tại sao đi đâu cũng gặp phải cậu nhỉ?Tên đáng ghét.

    Nói rồi nó quay lưng bước đi. Thằng nhóc láu lỉnh gọi với theo :

    -Đi chậm thôi! Người ta vẫn bảo là “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ-Vô duyên đối diện bất tường phùng” đấy là gì? Chắc tôi với cô hữu duyên đấy..

    Nó quay về phía thằng nhóc, hằm hằm:

    -Tôi thì lại mong tôi với cậu vô duyên đấy.
    Nó đâu biết rằng ở đâu đó cũng có 2 cuộc chiến đang xảy ra.

    Tại phòng B201.

    -Thái độ của các em là sao hả? Lấy sách vở ra!-Cô giáo dạy sử dùng hết âm lượng của mình để hét lên với lũ họ trò 10c1.

    Mặc kề lời cô nói. Tụi học trò ở dưới vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì. Đôi mắt đứa nào cũng thoáng buồn.

    -Các em có định học không hả?-Cô lại tiếp tục-Ai không muốn học thì bước ra ngoài!

    Cô vừa dứt lời thì…Con Tuyết đứng dậy, bước thẳng ra phía cửa. Lần lượt…

    Một đứa.

    Hai đứa.

    Ba đứa…

    Và cả lớp…bước ra ngoài hành lang, đi thẳng xuống văn phòng. Để lại sau lưng bà cô đang hồi ngơ ngác.


    Tại phòng khách của trường

    -Chuyện này là sao? Tại sao ông lại đến đây?-Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên.

    Đối diện với thầy là một người đàn ông bình tĩnh và ra có vẻ đầy quyền lực.Rít một hơi thuốc dài, ông ta đáp:

    -Cũng chẳng có gì to tát. Chúng tôi nghe nói ông đang định đuổi học một học sinh phải không?

    -Đúng vậy…Chúng tôi định đuổi học vĩnh viễn học sinh này vì thái độ học tập bất cần, vô lễ với thầy cô giáo, có hành vi xúi giục bạn bè làm loạn…

    Không để thầy hiệu trưởng nói hết, ông ta đã ngắt lời:

    -Mới chỉ có chừng đó thôi mà đã đuổi học vĩnh viễn. Ông làm hiệu trưởng kiểu gì đấy hả?

    Thái độ của người đàn ông khiến không khí trong phòng như nặng nề hơn.

    -Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ông ạ!-Tiếng thầy lí nhí.

    -Cậu chủ tôi muốn ông làm 2 việc. Thứ nhất, không được đuổi học cô bé Nguyễn Trúc Quỳnh ấy mà làm đơn chuyển trường về TP cho cô bé. Thứ hai là…đình chỉ dạy cô Đào dạy sử lớp 10c1…Chỉ thế thôi! Được chứ hiệu trưởng?-Người đàn ông nói đầy đe doạ.

    -Nhưng mà…

    -Không nhưng gì cả…Ông muốn giữ cái chức hiệu trưởng của mình chứ.

    -Tôi hiểu rồi!

    -Vậy thì tốt! Ông lo giải quyết mọi chuyện cho ổn thoả nhé.Tôi đi đây!

    Ông ta đứng dậy. Bước thẳng về phía cửa trước.


    -Thưa cậu chủ. Việc cậu chủ giao tôi đã làm xong rồi ạ!

    Cúi đầu. Ông ta nói với thằng nhóc đang ngồi trên xe.

    -Ông vất vả rồi! Cảm ơn! Lên xe đi! Chúng ta còn phải chuẩn bị cho ngày mai.-Thằng nhóc lạnh lùng

    Chiếc xe hơi màu đen phóng nhanh đi trước mắt nó.

    -Tên đó thật là bí ẩn.-Nó lẩm nhẩm một mình.



    -Quỳnh ! Quỳnh ơi!-Một đám học sinh chạy về phía nó.

    Nó ngước nhìn. Những bóng dáng thân quen.

    -Sao các bà…Đang giờ học mà.-Nó ngạc nhiên

    -Bọn tôi bỏ tiết chạy ra đây. Tụi tôi không chịu được bà Đào nữa. Với lại…

    Nó nghe đâu tiếng sụt sùi của vài con bạn. Rồi tiếng khóc nấc…Nghẹn ngào.

    Nỏ mỉm cười. Quay mặt về hướng khác:

    -Tôi hiểu …Mấy bà biết không? Dù vui dù buồn thì những ngày tháng ở bên mọi người cũng là khoảng thời gian hạnh phúc. Tôi còn nhớ những nụ cười lý lắc của từng đúa mỗi giờ sinh hoạt…nhớ những giọt nước mắt khi lễ 20-11 bị mọi người chê trách…Nhớ..nhớ tất cả. Tôi… yêu tất cả các bà…dù có xa nhau thì tôi vẫn sẽ không quên các bà đâu…Các bà mãi là những người bạn của tôi…

    Bọn con gái 10c1 xúm xít lại, ôm lấy nó. Có đứa khóc, đứa cười…

    Vài bóng người tiến về phía tụi nó. Nó quay sang

    -Em nghe đây! Kể từ ngày mai em sẽ chuyển về TP học. Đây là quyết định

    Nó sững sờ. Môi mấp máy:

    -Tại sao? Chẳng phải em bị đuổi học sao?

    Thầy hiệu trưởng lau mồ hôi:

    -À! Sau khi thảo luận, hội đồng kỉ luật đã quyết định như vậy.Còn nữa, cô Đào từ nay cũng sẽ bị đình chỉ dạy vì thái độ không tốt trong thời gian qua. Các em 10c1 từ nay chăm chỉ học hành được rồi chứ?

    Nói rồi bọn họ vội vàng bước đi để lại sau nó một dấu hỏi lớn.

    “Rốt cuộc lại là gì nữa đây? Nó thở dài.

    -Tôi không biết là ai làm. Nhưng như vậy không phải tốt hơn sao?-Tuyết hỏi nó.

    -Có lẽ là vậy.Từ nay các bà cũng sẽ đỡ mệt mỏi hơn vì bà ta rồi. Cố gắng nhé. Tôi…đi đây.

    Nó quay lưng vội vã..sợ nước mắt sẽ oà ra…

    -Tạm biệt…

    Tiếng nức nở vẫn còn sau lưng nó.





  7. #7
    Thạc sỹ :)'s Avatar
    Tham gia ngày
    May 2009
    Bài gởi
    3,693

    Default

    Chap 7: Kì phùng địch thủ

    Thắp vội nén hương lên bàn thờ. Nó chán nản, thở dài…


    Mới đó mà đã nửa năm…Nửa năm kể từ ngày mẹ và em trai mất.


    Cũng là gần nửa năm từ ngày nó thay đổi.


    Bước xuống bậc cầu thang…nó sững lại

    -Mày lại đây!-Tiếng ba nó hằm hè trong hơi rượu.

    Nó liếc nhẹ, rồi lướt qua ông ta như không nhìn thấy gì.

    -Con chó chết kia! Đứng lại! Tại sao mày lại bị đuổi về TP hả. Học ngu như thế hả? Có biết là mày làm cho tao nhục nhã lắm không?

    -Ừ! Tôi ngu lắm đấy. Chắc là do gen di truyền nhỉ?-Nó cười khẩy.


    -Mày…-Chai rượu bay thẳng về phía nó…Giơ tay lên đỡ…

    Chai rượu vỡ toang…Những mảnh vỡ cứa vào tay nó làm máu chảy ròng…

    Nó cứ để mặc cho máu chảy như thế…Đến trường…


    Bước chân nó chầm chậm…Nó sợ…không phải vì trường mới…mà vì nơi đây là nơi Duy học…Chán nản


    Nó sợ sẽ phải đối mặt. Đối mặt với nỗi đau trong chính lòng nó.


    -Zời ơi là zời! Quỳnh!- Âm thanh chói tai vang lên sau lưng nó.


    Nó quay lại. Thấy con Châu đang xắng xít chạy đến.


    -Haizz! Tưởng ai. Là bà à?-Nó thở dài nhìn con bạn thân.Hai đứa nó từng là một cặp cạ cứng từ thời cấp hai…Sau chuyện gia đình, mặc dù nó đã hoàn toàn thay đổi nhưng con nhỏ thì không ngỡ ngàng gì, vẫn cứ bám riết lấy nó.


    -Này! Câu nói đó là gì hả? Bà có biết nghe tin bà chuyển về đây học tôi đã vui mừng đến cỡ nào không hả?-Châu hằng giọng


    -Thì bà cứ vui đi!-Nó liếc xéo con bạn, rồi bước tiếp.


    -Này! Bà điên đấy à, có dư máu thì đem đi hiến,đừng có gây chú ý như vậy chứ?


    -Có sao đâu. Tôi đâu có bắt mấy người đó chú ý, ai bảo thích bon chen chuyện người khác làm gì-Nó tỉnh bơ.


    Châu nhìn nó một lúc, rồi lôi nó vào một góc đường, lấy bông băng thuốc đỏ ra bôi cho nó…
    “Con nhỏ này bị bệnh lo xa hay sao mà chuẩn bị kĩ thê không biết” Nó thầm nghĩ.


    -Rồi! Xong ! Đi học thôi!-Châu reo lên.


    -Đi học chứ có đi chơi đâu mà bà làm ra vẻ sung sướng thế?-Nó nhấm nhẳng.


    -Cốp!-Tiếng động vang lên đột ngột và:


    -Á! –Hai cái miệng cùng hét lên một lúc.


    Nó quay nhanh nhìn kẻ đã cả gan **ng vào đầu nó bằng ánh mắt hình viên đạn. Một thoáng cau mày…Khó chịu…


    -Lại là cậu! Hừ! Rảnh quá hả?-Nó hét lên.


    Thằng nhóc cũng ôm đầu, giờ mới ngẩng lên nhìn nó, tỉnh bơ:


    -Tôi đề nghị cô hạ volume xuống! Cô làm tôi chấn thương sọ não còn chưa đủ hay sao mà còn muốn làm tôi thủng màng nhĩ thế hả?


    Nó nổi điên. Cục tức nghẹn lên tận cổ. Không kiềm chế được nữa:


    -Là cậu **ng vào tôi mà còn dám nói thế hả? Mắt cậu để ở sau lưng đấy à?


    -Cô ăn nói cho đàng hoàng nhé! Là cô đi không nhìn đường thì có!


    -Ừ! Chắc là tôi không nhìn đường đấy! Thị lực của tôi là 10/10 nhá. Rõ chưa. Và tôi nhìn đường rất cẩn thận…Nên lỗi là ở cậu!


    -Tôi sợ cô đo mắt lâu rồi đấy chứ. Hay là…cô cố tình **ng vào người tôi đấy!-Thằng nhóc cười nham nhở.


    -Grừ! Tôi và cậu không thù không oán nhưng hôm nay thì tôi không thể chịu được nữa rồi…


    -Ô hô! Vui nhỉ. Con gái thì phải nữ tính một chút chứ?


    -Xin lỗi. Cậu khuyên lộn người rồi. Tôi đây cả đời chưa biết đến hai chữ “nữ tính” nhé .


    -Ái chà! Nếu cố đã khẩn khoản đén thế thì tôi cũng chiều.


    -Hừ! Im miệng đi! Lần này tôi sẽ giết cậu!


    -Chà! Nói trước bước không qua đấy!



    Bầu không khí trở nên im lặng và gay cấn…


    Con Châu chạy đến ôm lấy vai nó:

    -Này bà! Thôi đi! Có gì mà so đo thế chứ? Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa.-Con Châu van nài.

    -Bà đi ra ngay! Nếu không tôi lỡ đánh trúng bà thì đừng trách con này không nể tình bạn bè đấy nhé.

    Cảm nhận rõ sự de doạ trong lời nói của nó, Châu nhảy vội ra vòng ngoài, trở thành đội cổ vũ nồng nhiệt cho nó…


    Những ánh mắt của lũ học trò săm soi, chỉ chỏ làm nó thêm ngứa mắt…Nó đã quen rồi! Quen đến nỗi nó không thèm để tâm đến nữa…Nó bay thẳng vào người thằng nhóc…né sang một bên…thằng nhóc đỡ lấy chân nó…định hất nó ngã…nhưng kinh nghiệm…3 tháng học võ của nó đâu dễ thua đến thế..nó hất tay thằng nhóc ra…đá lia lịa vào người thằng nhóc…


    Vừa đỡ vừa đánh nhưng cả hai đứa dường như đều rất bình tĩnh…Dường như tất cả đều say sưa theo dõi trận đấu đang hồi gay cấn…


    Nó xoay người, đá trực diện vào bụng thằng nhóc…thoáng khuỵ xuống nhưng mặt thằng nhóc không hề biến sắc..


    -Cô cũng được đấy! Học võ bao lâu rồi?


    -Đừng nói nhiều! Mới 3 tháng thôi! Mà giờ nghỉ rồi. Ông thầy dạy giởm quá!


    -Ông thầy giởm hay cô theo không kịp đấy?


    -Im đi!


    Nói rồi cả hai đứa nhanh chóng tập trung lại vào trận đấu…


    Thế trận dường như vẫn đang rất cân bằng…cả hai đứa không hơn không kém. Nhưng…


    -Vụt! -Nó chạy thẳng ra phía sau thằng nhóc…đánh một nhát vào sau gáy. Thằng nhóc ôm cổ…khuỵ từ từ…Nó mỉm cười…


    -Thế nào?



    -Cô từ từ. Tôi đã gục toàn phần đâu nào. Nham hiểm đấy!-Thằng nhóc cười khẩy.



    …-Quỳnh!-Giữa đám đông ồn ào. Âm thanh đó làm nó sững lại…Ánh mắt tìm kiếm…Rồi dừng lại…Và vội vã quay đi…


    “Là Duy!”-Nó chạy đi trong tích tắc…Thằng nhóc thoáng nhìn nó ngạc nhiên rồi lẩm bẩm “chưa dừng lại đâu!”


    Duy sững sờ…


    -Tại sao Quỳnh lại như vậy?-Tiếng hỏi bật ra vô tình…


    -Ông còn có thể hỏi tại sao ư?-Tiếng gọi từ phía sau bật lên làm Duy giật mình.


    -Ủa Châu!Sao bà lại ở đây?


    -Ông này hay! Đây là trường tôi, tôi không ở đây thì ở…nhà ông à? Câu đó để tôi hỏi mới đúng chứ. Thế nào hả hotboy của 10B4?


    Duy cúi gằm mặt, không nói gì. Châu nổi giận, kéo áo Duy hét lên:



    -Ông đừng có làm cái vẻ mặt đó, chẳng ai thương xót nổi. Sao ông không thương xót cho Quỳnh đi. Vừa mất đi 2 người thân…đang đau khổ…ông là chỗ dựa vững chắc nhất…
    Cứ tưởng yên bình…Thì ba nó tự dưng suốt ngày hắt hủi, đánh đập nó, lúc ấy…nó tìm ông…thì ông ở đâu, ở đâu hả?-Con Châu vừa khóc vừa hét lên-Vì ông…Vì ông mà giờ nó thay đổi như thế đấy! Ông làm thế nào đây? Ông nói đi.
    Nói rồi. Châu bỏ chạy, để lại sau lưng dáng thằng bạn ngơ ngác buồn…


    Ở một góc tương sau chỗ hai đứa kia nói chuyện,có một thằng nhóc thở dài:
    -Ra là vậy? Tên đó…là kẻ làm nó thay đổi ư? Mình đã điều tra chưa kĩ rồi…Nhưng …không ai được làm nó đau khổ thêm nữa…
    thay đổi nội dung bởi: :), 15-07-2009 lúc 02:34 AM





  8. #8
    Thạc sỹ :)'s Avatar
    Tham gia ngày
    May 2009
    Bài gởi
    3,693

    Default

    Chap 8: Lớp học ngốc nghếch và hai kẻ lạnh lùng

    Tại lớp 10B4


    -Hồi nãy xem đánh nhau trước cổng trường hok?-Một đứa con trai hét lên.


    -Ây za, ây za. Hay kinh khủng. Đứa nào không coi đúng là phí nửa cuộc đời.-Một thằng nhóc khác đứng lên giả giọng.


    Tụi học trò lớp 10B4 như đã tìm ra món dưa mát mẻ vừa tẩm bổ vừa buôn may bán đắt nên thi nhau mở hết công suất. Chỉ trừ hai đứa…Duy ngồi lặng lẽ ..


    Và nhỏ Châu liếc nhìn nó bằng ánh mắt hình …tên lửa.


    Bỗng như có phép lạ cả cái chợ trời giữa ngày nắng bỗng im bặt…tưởng gì…hoá ra là thầy chủ nhiệm vào lớp…


    -Các em…hôm nay trời nhẹ lên cao…tôi cười không hiểu vì sao tôi cười…-Ông thầy mở đầu ngày học mệt mỏi của lũ họ trò bằng một thứ giọng điệu mơ mông…mà có lẽ chỉ ông mới hiểu được.


    -Thầy ơi! Cười một mình là người đang yêu!Thầy yêu ai thế?-Con nhỏ ngồi bàn đầu trêu ghẹo.


    Thầy quay xuống nhìn nó…bằng một ánh mắt phải nói rất chi là tha thiết:


    -Ôi …thầy yêu các em…lũ học trò dễ thương của thầy…


    Thầy cứ say sưa nói mà không hề để ý đã có hàng loạt con gà dịch nôn mửa lung tung…dẫn đến ô nhiễm bầu không khí trong lớp.


    -…và hôm nay thầy lại có thêm học trò dễ thương nữa…một cô bé rất chi là cool…-Thầy hét lên.


    -Em đề nghị thầy vặn nhỏ âm lượng. Thầy ồn quá đấy!-Nó bước vào, chen ngang cuộc nói chuyện của thầy trò 10B4, và tất nhiên…


    Một phút mặc niêm bắt đầu trong phòng học và...



    10..9..8..7..6..5..4..3..2..1..0


    Bùng nổ.



    45 cái miệng lại đua nhau nói...chỉ trừ hai đứa...Vẫn hai đứa lúc nãy... Duy thì sững sờ nhìn nó...còn Châu thì thở dài...Vốn đã biết trước rồi mà...


    -Tại sao nhỏ đó lại học lớp mình?


    -Đó có phải là người đánh nhau ngoài cổng trường lúc nãy không?


    -Dễ thương quá!


    -So beautiful!


    -Và lạnh lùng nữa...


    -Ya! Một cảm giác thật..


    Nó đưa ánh mắt khó chịu nhìn lũ nhoi nhoi dưới lớp đang bàn luận về mình...Đập cái rầm xuống bàn...


    Im bặt...Cả lớp nhìn nó...


    -Thứ nhất...tôi không phải là hàng quảng cáo mà ngồi đấy bình phẩm về tôi. Thứ hai tôi bị đuổi học nên về đây. Được chứ? Thứ ba...tôi là người đánh nhau ngoài cổng trường lúc nãy.Thứ tư...muốn tốt thì **ng đến tôi...Tôi đã nói trước rồi...đừng trách.


    Nói rồi nó quay qua chỗ thầy giáo đang toát mồ hôi hột trước hành động của nó. Không mấy ngạc nhiên vì đã nghe danh nó từ lúc chuyển học bạ qua đây nhưng thầy vẫn sốc...


    -Dù bất cứ chuyện gì xáy ra cũng không được **ng đến con bé đó


    Đó là lời thầy hiệu trưởng đã dặn ông khi nhận nó về lớp. Ông lấy lại bình tĩnh:


    -Ô! Em quả nhiên có một tính cách rất lạnh lùng nhỉ. Đây là phong thái mới và rất nổi bật có một không hai...Phải không em Nguyễn Trúc Quỳnh?


    Nó đưa đôi mắt khó hiểu nhìn ông:


    -Thầy nói nhảm gì thế?


    -Ơ hơ! Thế nãy giờ thầy đang nói gì vậy?


    -Thầy!-Lũ ở lớp hét lên.


    -Thôi! Giờ Quỳnh ngồi ở đâu nhỉ? Lớp này hơi bị đông thì phải!


    Nó lắc đầu:


    -Nếu không có chỗ thì em đi chuyển qua lớp khác vậy.


    Thầy giật bắn người, làm ra vẻ tội nghiệp:


    -Ôi!Công chúa của lòng tôi. Sao nàng lại nỡ rời bỏ tôi cơ chứ?-Thầy nắm lấy tay nó kéo lại. Nó nổi khùng, mặt sừng sổ. Hất tay ra nó hét vào mặt :


    -Thầy bị điên đấy à?Kinh tởm quá.


    Ông vội vàng lấy lại vẻ nghiêm chỉnh:


    -Thôi! Không giỡn nữa!



    -Nãy giờ chỉ có thầy giỡn chứ có ai giỡn - bọn học trò điên tiết.


    -Ưm!-Thầy làm ra vẻ suy nghĩ ghê gớm lắm rồi hét lên :


    -Ô kìa! Chẳng phải là hot boy của lớp ta đang ngồi một mình đấy sao! Quỳnh ngồi với Duy nhé!


    45 à không lần này là 48 cặp mắt đổ dồn về phía Duy...bao gồm 45 cặp mắt quen thuộc như ở trên, 1 cặp của thầy, 1 cặp của Châu và thêm cả nó nữa...


    Còn Duy thì cứ ngớ người ra chẳng biết làm thế nào...Nhưng...sâu thẳm trong lòng cậu mong đợi một chút gì đó...


    -Em không thích!-Nó cất tiếng.


    Lại một lần nữa cả lớp há hốc miệng.


    -Vì sao?-Thầy giáo hỏi.


    -Thì không thích thôi!-Nó đáp hờ hững.


    Buốt. Có cái gì đó nhói lên.


    -Với lại em cũng không muốn trở thành kẻ thù của mấy bạn nữ trong lớp ạ!


    -Thầy thấy em và Duy ngồi rất hợp mà, hot boy và hot girl mới nổi.


    -Hot girl mới nổi là gì hả thầy-Nó liếc thầy.-Thầy nghe thử đi:


    -Tại sao con nhỏ đó lại được ngồi với Duy chứ? Không được.


    -Đúng ! Không công bằng!


    -Chẳng phải đầu năm đã quyết định là không cho ai ngồi với Duy sao.


    -Không được!



    -Đấy chính là lí do mà em không muốn đấy! Em không muốn gây sự chú ý.


    -Hây hây! Cô rút giùm cái câu không muốn gây sự chú ý cái đi. Mặt rỗ mà bày đặt làm dóc..


    Một giọng nói đầy khiêu khích cất lên ngoài cửa lớp. Lần này thì 49...vâng đầy đủ 49 con người...49 cặp mắt ngoái ra phía cửa.


    Nó tái mặt:


    -Grừ! Sao cậu lại ở đây hả. Mà cậu nói ai mặt rỗ mà bày đặt làm dóc?


    -Thì cô chứ ai. Có thì nhận cho rồi!-Thằng nhóc tỉnh bơ-À mà đây là trường học chứ không phải nhà cô nên tôi thích thì tôi đến . Có sao không hả?


    Nó điếng người:


    -Cậu đang đeo đuổi tôi hay sao mà cứ bu theo tôi vậy. Đừng làm như con chó quấn chủ vậy chứ!-Nó vẫn rất bình tĩnh.


    -Hì. Định chảnh à! Cứ cho là vậy đi. Xem như tôi đang theo đuổi cô nhé-Thằng nhóc cười đểu.


    5 giây suy nghĩ bắt đầu. Sự im lặng của nó làm cho mọi người rợn tóc gáy.


    -À! Thầy quên giới thiệu. Đây là bạn Vũ Thanh Phong...Hừm...


    -Troài oai! Kỉu này tui sốc vì chết mất. Một hot boy tầm cỡ thế giới đang ở trong lớp mình đây này..-Bọn con gái xì xào.


    -Ui! Lớp mình may mắn thật đấy!Có đến hai hoàng tử...


    -Trùi ui! Máu mũi tui phụt tèm lem ra rồi đây này...



    -Ây. Mọi người bình tĩnh nào. Nếu biết trước là có hot boy. Sao không ...


    -Em đề nghị thầy stop ngay mấy câu thơ tự chế của thầy! Đúng là làm mất mặt văn học nước nhà.-Nó chặn ngang câu nói của thầy.


    Thằng nhóc nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nó. Giờ mới lên tiếng xoa dịu lòng fan club mới mở ngay ở dưới lớp:


    -Ơ kìa thầy...đến phần em nói chứ. Tôi là Vũ Thanh Phong...


    -Cậu không nói ai cũng biết cậu tên là Vũ Thanh Phong mà...Thầy vừa nói xong, lớp này có ai bị điếc bẩm sinh đâu mà cậu lo xa thế-Nó cười khinh khỉnh.


    -Kệ tôi! Hừm! Tôi rất thích đánh nhau...như các người đã thấy hồi sáng rồi đấy nhỉ?-Nói rồi cậu quay qua nó-Vả lại...tôi cũng chẳng phải là một đứa dễ gần...tính tình rất khó chịu...Được rồi chứ?-Cậu đổi giọng...ánh mắt đầy lạnh lùng và sự hờ hững trong từng lời nói.


    Nó ngạc nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu ta...Hai tia nhìn bắt gặp nhau...tưởng như có sự giao cảm gì đó...Nhưng:


    -Thôi thế này...Mấy em không muốn cho Quỳnh ngồi với Duy thì Quỳnh sẽ ngồi với Phong. Thế nhé!


    -Sao cơ?-Nó hét lên.-Chết cũng không muốn!


    -Hay cô thích ngồi với cậu hot boy trầm lặng kia hơn là ngồi với tôi!-Phong khiêu khích,


    Nó chợt nhói đau. Một cách vô thức nó mấp máy:


    -Sao cũng được!


    Duy lặng lẽ chứng kiến tất cả. Cậu buồn bã đưa ánh mắt nhìn hai người về phía bàn cuối lớp...Ngay sau cậu.


    Ít nhất cậu cũng có thể nhìn thấy Quỳnh...Cậu thở dài...


    Cảm giác bất an bao trùm lấy cậu kể từ khi Phong bước vào lớp...Lo lắng...

    -------------------------------------


    -A lô!


    -Tôi! Phong đây! Ông tìm hiểu cho tôi vè Hoàng Mạnh Duy ngay lập tức!


    -Vâng! Tôi biết rồi ạ!

    --------------------------------------


    -Ba!


    -Có chuyện gì vậy?


    -Con muốn ba giúp con tìm hiểu một người.


    -Ai vậy?


    -Một thằng nhóc ở lớp con. Tên là Vũ Thanh Phong.





Trang 1/9 1234567 ... cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •