2! mọi người
Vì một số lí do riêng tư ở bên H4 , Chun sẽ viết lại câu chiện Hoa Oải Hương - Đợi chờ tình yêu :) Hi vọng sẽ đc mọi người ủng hộ ^^
===================================
Tác giả: It is me ^^ (tính cách: thất thường, dở hơi, hâm hâm, điên điên,...blablabla)
Tình trạng truyện: vừa viết vừa nghĩ
Tiến độ: khá chậm T__T ( đúng hơn là càng về sau càng chậm !! Cảnh báo trước cho mọi người =.=)
================
Một Quý Tinh Xuyên lạnh lùng mà ấm áp...
Một Lương Dĩ Huân yếu đuối mà mạnh mẽ...
Một Tiểu Đồng si tình mà cao thượng...
Một Meggie xinh đẹp mà toan tính...
Tạo hóa thật trớ trêu...Cuộc đời của 4 con ngừi đó dường như đã bị tạo hóa đùa giỡn....Nhưng họ ko chịu khuất phục...Vẫn kiên cường...Vẫn hạnh phúc....Vẫn yêu hết mình....Bởi vì...Họ có tình yêu!!!
Chap 1: BFF (Best Friend Forever)
- Quý Tinh Xuyên yêu Lương Dĩ Huân!! Quý Tinh Xuyên yêu Lương Dĩ Huân!!! Quý Tinh Xuyên yêu Lương Dĩ Huân!!!
Lớp học 4A hum nay bỗng nhiên "đông vui" đến lạ!!! Tất cả học sinh của lớp đều tụ tập quanh chiếc bảng có viết hàng chữ ( ko biết nhóc quỷ sứ nào viết =.=):
Quý Lương
Tinh S2 Dĩ
Xuyên Huân
Gần đó, có một cô bé xinh xắn đang ôm mặt khóc tức tưởi vì trò đùa thái quá của đám bạn. Mái tóc dài đen mượt rủ xuống ôm gọn lấy khuôn mặt hình trái xoan của cô bé. Đôi mắt long lanh giờ đỏ mọng lên vì khóc quá nhiều...Chúng bạn xung quanh vẫn thản nhiên như ko có chiện j xảy ra, vẫn trêu chọc, vẫn hét to cái câu đó (ko bít cô giáo đâu mất tuy rùi!!! =.=)...Bỗng....
- Các cậu có im ngay ko thì bảo !!!!!
Cả lớp im bặt như bị ...khóa miệng lại. Trước cửa lớp, một cậu bé đang đứng đó, cặp mắt long lên vì tức giận. Cậu gằn từng tiếng:
- Thằng... nào... viết... dòng... chữ... đó????
- Là tao!!!
Một cậu bé khác từ trong lớp bước ra. Cậu này trông có vẻ to con, mặt mũi khá là "bặm trợn" =.=
- Là mày??? Mã Thừa Ân ????
- Phải. Mày làm j đc tao ??? Hahahaha!!!!!!
Thèng đó cười nhăn nhở.
"BỤP!!!!"
Một quả đấm giáng ngay vào mũi nó, lực mạnh đến nỗi khiến thèng đó ngã ngửa ra đằng sau!!! Nhưng nó đứng dậy ngay
- Mày dám đánh tao??? Tinh Xuyên , mày đc lắm!!!!!!!!!
Và thế là 2 thèng bé lao vào nhau. Chỉ có thể tóm tắt bằng 2 chữ: "DỮ DỘI!!!
- Tinh Xuyên thôi ngay đi!!! Cô giáo vào bi h!!!!!
Một tiếng hét đến lạc giọng vang lên. Khuôn mặt cô bé lúc này tràn đầy lo lắng...Cho Xuyên...Cho ngừi bạn kia....Cô chỉ còn biết đứng nhìn , bất lực....
Tinh Xuyên lúc này dường như ko còn nghe thấy bất kỳ tiếng khuyên ngăn nào nữa, kể cả ngừi đó có là Dĩ Huân ...Cậu dồn hết lực để đấm, để đánh cái thèng đã dám làm cô bạn thân của cậu phải khóc...Cậu đấm...Cậu đá...Ko còn biết j nữa....
- 2 em có thôi ngay ko????
Vừa lúc đó thì cô giáo vào. Cảnh tượng đánh nhau vừa rùi quả đã làm cô phải "sốc"!!!!!!
Thở dài, cô nói :
- Tinh Xuyên, em vốn từ trước đến nay luôn là một học sinh chăm ngoan, một lớp trưởng gương mẫu. Vậy mà hum nay lại....Cuối giờ học, 2 em lên văn phòng gặp cô!!!!
Bỗng. Một tiếng nói vang lên, cắt ngang không khí im lặng của lớp từ nãy đến h:
- Em thưa cô, bạn Tinh Xuyên đánh bạn Thừa Ân là có lí do ạ!!!
Và bạn có tin nổi ko, khi ngừi phát ra tiếng nói "dõng dạc" đó lại chính là cô bé ngồi khóc từ nãy đến h
Một cách từ tốn, cô giáo hỏi lại:
- Lí do là j hả em Dĩ Huân ????
- Cái đó...Cái đó...
" Chẳng lẽ lại nói vs cô giáo rằng Tinh Xuyên đánh nhau là vì mún bảo vệ mình??? Ko đc!!! Như thế chỉ làm trò cười thứ 2 cho lớp mà thôi!!! " - Cô bé nghĩ thầm
Kết quả là, sau một hồi nhìn cô học trò nhăn nhó ấp úng, cô giáo đã quyết định cuối giờ học sẽ mời cả 3 em lên văn phòng!!! =.=''
Chap 2: Quá khứ không bình lặng
Sau một hồi bị "tra tấn" trong phòng , cuối cùng, 2 cô cậu bé cũng đc "thả " ra về...
Trên đường đi...
- Tinh Xuyên, chờ tớ với!!!! Sao cậu đi nhanh thế????
Tiếng cô bé lanh lảnh gọi với theo . Nhưng cái bóng dáng nhỏ bé phía trước vẫn lặng lẽ đi..đi..và đi...
- Quý Tinh Xuyên!!! Cậu làm sao thế ??? Đi hay là chạy vậy?????
Cái bóng phía trước bỗng dừng đột ngột. Và một tiếng gắt:
- Chính là cậu mới là kẻ bị làm sao ấy!!! Tớ đã phải chịu bị mắng vì cậu!!!! Vậy mà, ...Thiệt hết chỗ nói!!! Cuối cùng cả hai cùng bị vạ lây!!!!! =.=
- Nhưng...Sao cậu lại phải chịu phạt vì tớ ???
Cô bé ngước đôi mắt ngây thơ "vô số tội" hỏi bằng giọng khe khẽ
- Tất nhiên là vì...là vì....
Cô bé vẫn nhìn, đôi mắt long lanh đến lạ. Dường như cô bé đang chờ đợi một điều j đếy... Không rõ ràng...
- Là vì chúng ta là bạn thân!!! Tớ có trách nhiệm phải bảo vệ cậu!!!! Hiểu chưa hả đồ NGỐC ???
Sau một hồi ngắc ngứ, Xuyên bỗng hét lên thật to. Mặt cậu lúc này có lẽ còn đỏ hơn quả cà chua =.= Nói xong, cậu bỗng tự trách mình đã làm tổn hại đến lòng tự tôn bấy lâu...
Dĩ Huân thật sự bất ngờ. Cô bé ko thể tin nổi vào tai mình khi nghe câu nói đó "thoát" từ thèng bạn "công tử" của mình. Cái thằng luôn lạnh lùng, cao ngạo...Cái thằng đã chơi với cô từ nhỏ đến giờ...
...Từ khi mới sinh ra, thể trạng của cô rất yếu. Vì thế, mẹ ko bao giờ cho cô ra ngoài chơi. Ngày ngày, cô chỉ có thể ngắm nhìn chúng bạn trong khu phố chạy nhảy, đuổi bắt nhau rất vui vẻ. Cô như chú chim nhỏ bị giam cầm trong lồng sắt, tuy được chăm sóc đầy đủ nhưng vẫn ngày một xanh xao.... Cô cũng tự biết là mình vốn rất hay bị ngất. Chỉ một tác động nhỏ thôi cũng làm cô thấy mệt. Cô đã từng chứng kiến mẹ mình khổ sở, lo lắng đến thế nào khi thấy con gái mình nằm sõng xoài trên mặt đất ( hum đó cô bé tự ý chạy ra chơi =.=) Chúng bạn từ lúc ấy cũng ko còn chơi vs cô bé. Chỉ còn một mình cô đơn độc trong ngôi nhà, lặng lẽ ngắm nhìn mọi ngừi sinh hoạt bên ngoài qua ô cửa sổ...
Rùi đến một ngày, căn nhà hàng xóm bỗng đổi chủ. Gia đình mới chuyển đến hình như có vẻ rất giàu có. Nhưng cô chỉ quan tâm đến một cậu bé.
"Cậu ta hình như là cậu chủ trong ngôi nhà đó thì phải??? Mọi ngừi có vẻ khá sợ cậu ta..." - Đó là nhận xét đầu tiên của cô bé khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu =.=
Ngày ngày, cô quan sát căn nhà hàng xóm. Có một điều kì lạ là cô bé ko hề thấy cậu ta ra ngoài chơi cùng bạn bè trong khu phố.
...Cậu bé đó chính là Quý Tinh Xuyên - "cậu chủ nhỏ" của tập đoàn Quý gia lừng lẫy...
"Sao vậy nhỉ ???Cậu ta rõ ràng khỏe mạnh cơ mà !!!"
Và rùi, cô bé phát hiện ra cậu cũng ko đc ra ngoài chơi như cô bé. Ko phải là cậu ko muốn mà là bố mẹ cậu bắt cậu phải tránh xa những đứa trẻ khác, mà theo họ nói là những đứa "bình dân". Cậu luôn phải chơi vs những đứa con nhà quyền quý - những đứa bé sinh ra trong nhung lụa =.=''. Bố mẹ cậu muốn biến cậu thành một ngừi hoàn mỹ, một ngừi xứng đáng để kế thừa sản nghiệp của Quý gia...Hàng ngày, đều có các giáo sư đến tận nhà để dạy cậu (=.='') Họ cứ tưởng như thế là đã lo cho cậu đầy đủ... Nhưng ko phải...
Cậu chán ghét ngôi nhà này... Cái ngôi nhà lạnh lẽo...Ngôi nhà thiếu vằng tình thương...Bố mẹ cậu thường xuyên đi công tác. Trong nhà chỉ có cậu với một đám ngừi hầu, mà theo cậu nghĩ, là họ chỉ biết nói mỗi : 'Vâng, thưa cậu chủ" (!)
Đồ chơi, cậu ko cần. Tiền bạc, cậu lại càng ko muốn. Cái cậu cần chính là cái thế giới bên ngoài kia...Cái thế giới sống động...Cái thế giới có âm thanh...có màu sắc... Cậu ước ao đc ra ngoài chạy nhảy cùng đám trẻ trong khu phố....Cậu ước ao mình có thể cười đùa một cách hồn nhiên, vô tư lự như họ... Và đến một ngày, cậu phát hiện ra ngôi nhà kế bên có một cô bé cũng bị "nhốt" như mình ...Ngày ngày, cậu trò chuyện với cô bé qua cửa sổ đối diện hai nhà. Cô bé có nụ cười rất ngây thơ. Chính điểm này đã thu hút cậu. Và hai ngừi đã giao tiếp với nhau như thế trong một thời gian dài... Đến một ngày...
TO BE CONTINUE...