Tác giả: Hani.
*---------------------*
I
Lần đầu tiên nó gặp chị, năm nó 4 tuổi, khi gia đình nó chuyển đến đây. Nhà nó nằm giữa nhà chị và nhà của Thảo, con bé con hàng xóm. Bố mẹ nó đi làm, hay gửi nó qua nhà chị. Mẹ chị không phải đi làm, chỉ ở nhà lo việc nội trợ và trông chị, nó và con bé Thảo. Chị hơn nó 2 tuổi, đang đi học lớp một. Tuy là con gái nhưng chị nghịch chả kém gì con trai. Nó khoái chơi với chị lắm, cho nên mỗi buổi sáng khi chị đi học, nó phải chơi với Thảo, nó chán lắm. Con bé mới hơn 1 tuổi, chả biết làm gì, chỉ bập bẹ "ang..ang". Chơi chẳng may, nó lại lăn đùng ra khóc nữa, rắc rối.
...Năm nó 7 tuổi, nó và Thảo bị một thằng nhoc cùng xóm bắt nạt. Nó bị thằng kia thụi cho mấy cái, mặt nhăn nhó. Con be Thảo thì sợ quá, cứ túm lấy nó, khóc thét lên. Chị như vị cứu tinh xuất hiện cứu bọn nó. Ngày đó chị cao lều nghều, bằng thằng kia, nhưng hơn nó cả cái đầu. Chị thụi cho nó một cái vào đầu rồi quắc mắt lên:
- Bắt nặt đứa bé mà không biết xấu hổ à.
Chả biết uy lức của chị đến đâu, nhưng nó lưỡng lự, rồi hậm hực bỏ đi:
- Đừng có cậy là... con gái công an rồi làm phách nhá.
Chị ôm lấy Thảo, xoa đầu con bé, rồi quay qua mắng nó:
- mày là con trai, sao để nó ăp hiếp vậy. Nhìn mày còn to xác hơn nó nữa!
Nó tủi thân, hai dòng nước mắt cứ thể tuôn ra. Chả hiểu sao lúc đó nó lại ủy mị thế. Nó ôm lấy chị khóc:
-Em bắt đền đấy. Tại chị bỏ đi, không chơi với bọn em.
- Ơ, con trai gì mà mít ướt thế.
Thấy nó khóc, Thảo nãy giờ đã nín, chả biết gì, cũng bắt chước khóc theo, khóc to hơn. Chị vội dỗ dành tụi nó:
- Thôi đừng khóc nữa. từ giờ chị chơi với bọn em nhiều hơn.
- Chị ở bên em mãi mãi nhé - Nó thụt thịt.
- Vớ vẩn, sau này tao còn phải lấy chồng nữa chứ.
- Thì em lấy chị.
- Điên!
Thảo cũng nói theo. Con bé chỉ giỏi bắt chước:
- Em cũng lấy chị.
- Đồ ngu, con gái làm sao lấy con gái được - Nó quay qua mắng.
- Vậy anh lấy em?
- Tao chỉ được lấy một người thôi. Mày mít ướt lắm, tao không lấy mày đâu...
Thảo lại khóc toáng lên. Chị dỗ dành:
- Được rồi. Sau chị bắt Tuấn lấy Thảo...
... Năm nó 14 tuổi, chị ít chơi dần với tụi nó. Nó thấy chị khác khác, có vẻ hiền đi, tóc để dài ra. Nghe mọi người nó, chị ra dáng thiếu nữ rồi, trông xinh lắm. Nó cũng không quan tâm lắm. Bây giờ nó cũng hay đi chơi với đống bạn của nó hơn, chỉ có Thảo là hay quấn bên chị. Đúng là con gái. Đêm mà thằng cu của nó lần đầu tiên thức giấc, nó mơ thấy chị.
... Năm nó 15 tuổi, lần đầu tiên nó gặp chị được con trai đưa về nhà. Nó choáng, súyt chút không nhận ra chị của nó. Chị mặc một chiếc đầm trắng, tóc dài buông xõa. (Tóc chị đã dài tới eo rồi đấy). Chị có vẻ bất ngờ khi nghe giọng ồm ồm vịt đực của nó:
- Ah bắt quả tang, bà chị đi với trai nhá!
Mặt chị ửng hồng. (Nó đoán thế, tối mờ mờ, thấy màu của cái đầm là may rồi!) Chị lấy lại phong độ, quát nó:
- Mày mà bép xép như con gái, tao đập cho đấy.
Nó thè lười, lêu lêu:
- Cứ bép xép đó. Chả biết ai đập ai đâu, bà già.
Ừ nhỉ, nó đã nhỉnh hơn chị một chút rồi đấy. Chị nhìn nó hậm hực.
... Năm nó 16 tuổi, nó cao hơn chị cái đầu. Đó cũng là năm mà nó thấy chị khóc lần đầu tiên. Chị ngồi khóc thút thít sau vườn. Chị có trượt đại học đâu mà khóc nhỉ. Nhìn chị khóc, sao mà giống ... con bé Thảo!!!
- Sao lại ngồi đây khóc thế này? - Nó hỏi qua cái hàng rào giữa chị và nó.
Chị quay qua nhìn nó, quệt nước mắt, rồi bỏ vào nhà. Nó tự ái " Nhiều chuyện! Đúng là đồ đàn bà". Sau đó Thảo cho nó biết, người yêu chị, tên mà nó từng bắt gặp đưa chị về nhà, ra nước ngoài du học. " Thế mà cũng khóc!", nó nghĩ. Nhưng rồi tối hôm đó, nó cũng rủ chị đi xem phim hành động mới của Jacky Chan. Chị em nó đều khoái ông này. Con bé Thảo không cần rủ, nó tự động đi theo. Mà chả hiểu, dạo này sao con bé hay bám nó thế.
Lúc xem phim xong, mấy đứa kéo nhau ra bờ hồ, uống nước. Gọi là hồ cho oai, nhưng chỉ sâu có nửa mét, nhân tạo. Chị không nói nhiều, chỉ nhìn ra hồ xa xăm. Con Thảo rủ rỉ vào tai nó " Chắc là anh ấy và chị hay ra đây ngồi". Nó nhìn chị, vừa thấy tội tội, vừa thấy tức tức. Một cảm giác lạ. Khg hiểu sao nó làm thế. Nhưng nhìn chị vậy hoài, nó thấy chán. Nó đứng bật dậy, đến bế xốc chị lên. Chị hoảng hốt nhìn nó. Thảo cũng giật mình đứng lên. Nó nhìn chị tinh quái, mặc cho chị giẫy lên. Công nhận là bà này nhìn như cục mít mà nặng thế. Nó cứ thế đi đến bên hồ, và ...quẳng bà chị thân yêu của nó cái tỏm xuống nước. Cũng may là mùa hè. Sau khi xuống nước, chị có vẻ trở lại bình thường, trở lại chị của bọn nó. Chị lòm ngòm bò lên, mặt phừng phừng sát khí. Nó hơi sợ thật. Chị mà tung chưởng chắc nó chết, thôi đầu hàng sớm, may ra sống sót. Chị túm cổ nó, đá đít nó xuống nước. Nó không dám chống cự nhiều, vì bà chị của nó có nghệ mà. Con trong ngành mà. Nhưng chí ít, lúc ngã nó quay lại kéo theo chị xuống. Chả biết sau đó sao, nhưng nó chỉ nhớ cảnh cuối cùng, khi cả ba đứa nó ngồi trong nước, nhìn nhau cười. Bộ đồ trắng của chị, ướt, bó sát vào người chị. Tự nhiên nó thấy chị sao mà ...sexy thế...
... Năm nay nó 18 tuổi. Ngày mai sẽ là ngày đầu tiên trong cuộc đời là sinh viên của nó. Tụi nó bây giờ ít chơi với nhau rồi. Con bé Thảo, bắt đầu trở thành thiếu nữ, biết e thẹn khi gặp nó. Đúng là đồ con gái nhiều chuyện! Chắc mà kể chuyện tụi nó tắm truồng hồi bé, thì nó xấu hổ, chết đứng luôn một chỗ. Chị thì sinh viên năm thứ hai rồi. Suốt ngày cứ thấy chị đi từ sáng sơm, đến tối mịt mới mò đến nhà. Chả biết bà ấy học gì nhiều vậy, hay là có thằng bồ nào. Nghĩ đến đó, nó lại thấy tức tức. Gọi là chị cho ngoan chứ, thực ra bây giờ hai đứa đứng bên nhau, chẳng biết đứa nào lớn tuổi hơn! Chị hình như từ năm 16 tuổi, chẳng lớn thêm gì cả. Vẫn dáng dóc thiếu nữ ấy, bé bé xinh xinh. Mà thực ra chị cũng chẳng bé đâu, 1m6 cơ đấy. Không biết có ăn gian không. Nhưng so với một thằng 1m8, thân hình vạm vỡ như nó thì đúng là hạt mít thật. Đến cái Thảo hình như cũng cao hơn chị rồi thì phải. Con bé đó chít ít phải được 1m7. Hề.. vẫn lùn hơn nó. Quay lại chuyện chị và nó. Nó với chị mà đi với nhau, không khéo,người ta bảo là người yêu chứ ít. Có lẽ vì vậy nên từ một năm nay, chị chẳng chịu đi chơi với nó nữa. Ngoại trừ lúc thi đại học, chị dạy nó ôn thi, chị em còn gặp mặt nhiều. Sau đó biệt vô âm tích.
Nghe tiếng xe máy dừng nổ, lịch kịch bên ngoài, nó đoán chắc chị về. Nhà gì cách âm chán thế. Đêm khuya, nó chắc nghe được tiếng con mèo nhà chị ..gãi đầu mất!Đàn bà con gái, đi gì mà muộn thế, 11h rồi. Nó yên tâm, quay mặt vào trong và dần dần đi vào giấc mộng. Trong giấc mộng đó, có chị và nó...và con bé Thảo!
II
Phải nói làm sinh viên thật ...sướng! Hôm nay là ngày đầu tiên tới trường, mẹ dắt tay từng bước ớ..hơ.. vớ vẩn! Cái thằng to xác như nó, dắt tay gì. Bắt đầu lại nhé. Hôm nay là ngày đầu tiên làm sinh, nó thức dậy lúc bình minh ... đã qua từ lâu. Con gà trống nào mà gáy đợi nó, chắc đứt hơi giãy đành đạch rồi. Chuông đồng hồ báo 9h, nó mới dậy. Đủng đỉnh, tắm rửa, ăn sáng. Từ nhà nó đến trường có 15 phút. Với lại 10h nó mới có tiết học đầu tiên. Tiết học đó cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng. Choáng ngợp trước vẻ đẹp hào nhoáng của nó, chưa gì, đã có hai em xòa tới ngồi cạnh, tán nó lia lịa. Phải công nhận là nó đẹp trai thật! Trong lớp học đó, có một em cực xinh, đến em cũng nhìn nó chớp chớp mắt, ôi đến là ...điệu. Nó cũng nháy mắt chào lại nàng.
Giờ trưa nó lơ ngơ trong cantin trường tìm chỗ để thưởng thức đĩa bò sốt nóng hổi. Ơ... đấy không phải là chị sao? Chị đang ngồi cùng hai cô bạn khác. Lại ăn sa-lát, vài bữa nữa thì thành da bọc xương.
Mãi vui được thành sinh viên, nó quên mất là bà chị của nó học cùng trường với nó. Lúc chị nó thi vào môn quản trị kinh doanh ở đây, bố chị tức muốn gần chết. Nhà không có con trai, ông chỉ muốn cô con gái độc nhất nối nghiệp bố đi theo nghành... cảnh sát. Tưởng tượng chị trong tranh phục cảnh sát, cũng sexy đó nhỉ!
Nó đến trước mặt chị, nhìn chị chăm chăm cười. Mấy cô bạn chị ngẩng lên, thấy nó, quay qua hỏi chị ngang nhiên:
- Người yêu mày à?
Chị mãi líu lo, bây giờmới để đến nó. Nhìn thấy nó, chị tròn mắt ngạc nhiên không kém mấy cô bạn. Ohoo, chắc chị choáng loáng trước vẻ đẹp của nó đây. Lâu lắm rồi, chị đâu có gặp nó đóng bộ oai dữ vậy. Ờ nhà toàn quần đùi, áo ba lỗ, nên giờ thấy nó ăn mặc chỉnh tề, lại hơi bị xịn, ngạc nhiên là phải. Qua vài giây, ngỡ ngàng, chị như nhớ ra điều gì, vỗ tay vao trán:
- Thế mà quên mất là Tuấn cũng học ở đây. Sao làm gì lang thang đây.
- Cái bà này, vào đây, không ăn làm gì. Đứng nay giờ mỏi chân quá, còn chỗ trống cho ngồi ké nha.
Nói vậy, nó liền ngồi xuống bên cạnh cô bạn của chị, đối diện với chị. Hai cô bạn lao nhao:
- Con này, có người yêu đẹp trai, khg khoe bạn bè à.
Chị xua tay:
- Người yêu gì...
Chị chưa dứt lời, cô nàng ngồi cạnh nó đã quay sang chìa tay cho nó:
- May thế. Anh tên gì nhỉ? Em là Thanh...
- Ôi mày dê vừa thôi con kia. Nó là em út, kém tụi mình hai tuổi đấy. Tha cho thằng em đi.
Cô bạn tiu ngỉu, thốt tiếng thở dài nuối tiếc. Nó bắt tay Thanh, cười:
- Dạ... Em chào..chị!
Chị hấc mặt, quay qua hỏi nó:
- Thế nào, buổi học đầu tiên ra sao?
- Ờ cũng vui, chiều còn hai môn nữa.
- Chị quên mất, là mày cũng học ở đây. Biết vậy, sáng nay kêu mày đưa chị đi luôn. Cái con vịt của chị dạo này hay dở chứng lắm.
- Thôi đi bà. Chở bà đi, đám con gái tưởng tôi, lớn xác này rồi, vẫn bám đít mẹ, có mà chết à.
- Mày bảo chị già hả? Láo, tao đập cho cái đó...
Chị toàn nói với nó như vậy, chả tình cảm chút nào. Suất ngày đòi đập, trong khi thì bé như viên kẹo thế kia. Anh nào lảng vảng, nghe mấy câu đó của bà chị thì mới biết khuôn mặt thật. Bình thường trước mặt trai, thì toàn ra vẻ dịu dàng lắm.
Chị ăn xong, thì cùng bạn bỏ đi trước. Nó còn nghe loáng thoáng hai cô bạn to nhỏ: "Đẹp trai quá mày ơi.. giới thiệu đi..tình yêu không phân biệt tuổi tác"..." Nó có đối tượng rồi...con bé hàng xóm.. quên đi". Chị vừa đi thì thằng bạn học cùng nó hồi cấp ba từ đâu xuất hiện, ngồi xuống bàn nó.
- Ơ, thằng Tùng này làm gì ờ đây?
- Mày đúng chó má. Hỏi đều à? Tao học cùng môn với mày đó.
- Sao sáng khg thấy?
- À, ngủ bây giờ mới dậy. Lên đây ăn sáng luôn. - Nó cười hề hề - À, mày ngồi nói chuyện với mấy em nào thế. Cô em áo vàng trông đến là xinh!
Cô em? Áo vàng? Chị? Nó cười ha hả:
- Mày nói mấy bà già hồi nãy huh? Quên đi, núa hết rồi. Bà đó là cái bà chằn cái, đập cho mày một trận hồi bé đó.
- Đểu tao hả? - nó có vẻ không tin.
- Tao thề với mày có trời đất chứng dám.
- ... Công nhận lớn lên, khác hẳn. Xinh hẳn ra. Thân hình thì cứ là..chép..chép..
- Hehe nhớ rồi hả. Quên đi. Dính vào mấy mụ đó làm gì.
- Thằng này đúng là không biết thưởng thức gì cả. Không biết câu: gừng càng già, càng cay. Tình yêu khg phân biệt tuổi tác hả?. Tên nàng là gì nhỉ?
Lại câu đấy "Tình yêu khg phân biệt tuổi tác".
- Phượng..ớt!
Sau bữa trưa, nó tìm một cái ghế dưới bóng cây mát mẻ phía sau trường, an tọa. Nó lim dim, mơ về bộ game Two Worlds nó mới tậu về, mơ về cô em gái xinh đẹp mà nó cần giải cứu. Sao cô em gái giống chị thế nhỉ. Nó ôm chị trong tay, mình đầy thương tích, chị thì khóc nức nở. Chị mặc bộ đồ trắng, ướt sũng nước..ơ..sao mà. .. Oạch... nó tỉnh giấc, người nó đau điếng. Trong lúc mê ngủ, nó lăn xuống đất. Nó nhìn đồng hồ, đã đến giờ học tiếp rồi. Nó đứng dậy, phủi quần áo và lếch thếch đi về phía dãy nhà. Thế là toi bộ đồ của nó rồi. Chả hiểu sao nó lại mơ thấy chị làm gì. Có lẽ bà này hồn vía nặng, mới gặp lúc trưa, nên bây giờ còn lảng vảng quanh nó. Nghĩ vậy, nó thấy hơi rợn người, và tăng tốc.
Đang loay hoay tìm phong học, thì có người vỗ vai nó. Nó quay lại, giật mình "oh, người đẹp". Cô bạn xinh đẹp trong buổi học lúc sáng, đang đứng trước mặt nó, nhìn nó mỉm cười. Trông nàng chẳng khác nào Scarlett Johannson.
- Anh bây giờ cũng học môn Introduction into Artificial Intelligence hả?
Quên, chưa giới thiệu, trường đại học của nó là trường đỉnh trong cả nước mà. Chỉ dạy bằng tiếng Anh. Nàng trông xinh, tiếng Anh của nó cùng gọi là perfect luôn.
- Ah.. uh.. đúng rồi.
- Vậy là phòng này nè.
Ôi dời ôi, có chết con người ta không. Còn là giọng nam kỳ, cực kỳ dễ "xương". Nhìn nàng như trái đào mân mẩn, chỉ muốn cắn cho một cái. Có lẽ âm mưu dê cụ đen tối của nó đã thể hiện rõ trên mặt, nó vội lấy lại khuôn mặt đẹp trai nhất, nở nụ cười cầu hòa:
- À, đúng rồi. Bạn tên gì nhỉ, mình nghĩ mãi không ra...
À há, cái khuôn mặt gian gian của nó vừa rồi là do nó cố nghĩ tên nàng. Nàng có vẻ tin, cười khúc khích:
- Làm sao mà nhớ được. Bây giờ chúng ta mới nói chuyện lần đầu mà. Em ten Nhàn.
- Thế mà tôi có cảm giác mình quen nhau lâu lắm rồi đấy. Hình như những người đẹp toàn tên Nhàn thì phải. Tôi tên Tuấn.
Đúng là nó ngạc nhiên vì cái mồm mép của nó. Nói dối, không biết xấu hổ với lương tâm. Nghĩ tới con mụ béo tên Nhàn trước nhà nó, nó muốn nổi da gà. Cả buổi chiều đó, nàng và nó nói chuyện ríu rít. Điễm nhiên nàng trở thành cô bạn cùng bàn với nó. Hai cô nàng lúc sáng, biết điều rút lui, không quên ném cho nàng một ánh mắt đầy... ghen tị.
Lúc tan học, nàng chào nó về trước. Ơ có cả xe hơi đưa đón tử tế cơ à. Mẹc đàng hoàng nữa chứ. Trên đời này, có ai vừa đẹp, vừa thông minh (học môn nó, trường nó, là phải có chất xám rồi) lại vừa giàu có, và quan trọng lại mến nó (nó nghĩ vậy) đây chứ! Nó cứ như nằm mơ. Chị kéo nó cái rẹt, trở lại hiện thực
- Nhìn đã chưa?
- úi dời, cái bà này muốn người ta đứng tim sao mà nhảy ra như vậy.
- chị đứng đợi mày nãy giờ rồi. Chỉ có người ham sắc, khg để ý đến chị thôi.
- thế chờ em có việc gì?
- con vịt của chị toi rồi. Mày chở chị về đi.
- Thế con vịt làm sao?
- thì về, kêu hãng mai nó đến lấy, mang về sửa thôi.
- Thiệt hết biết! Lên xe đi.
Về đến nhà, thấy cái Thảo đang lớ ngớ trước cổng nhà nó. Nó có vẻ đang lưỡng lự, không biết vào hay không. Nghe tiếng xe, Thảo quay lại. Thấy nó, con bé mừng rỡ:
- Anh Tuấn.
Nhưng khi nhìn thấy chị sau xe nó. Thảo khẽ nhíu mày:
- Chị Phượng. Sao.. chị lại đi cùng anh Tuấn?
Chị dường như tinh ý, phát hiện ra sự thay đổi thoáng qua trên khuôn mặt Thảo. (Nó cũng tinh ý đó chứ!). Chị cười to:
- Haha. Ghen hả cưng. Yên tâm đi, chị đang bảo vệ cho thằng chồng của cưng đó. Không có chị, nó bị đám con gái chôm từ lâu rồi.
- Chị vẫn chưa trả lời em.
- Đúng là con người ghen kia. Xe chị hỏng, kêu nó đưa về. Em đúng là, chắc là đến mẹ nó cũng ghen mất. Thôi chị về.
Thảo đỏ mặt, cúi xuống đất. Chị thì tung tăng bỏ vào nhà mình. Chả hiểu sao bà này thích chọc nó với Thảo. Mà nó chỉ coi Thảo là em gái. Với lại nó mới 15, biết gì yêu đương. Nó cười hiền:
- Mít ướt tìm anh có việc gì?
Thảo bối rối, đưa cho nó một phong bì, nó giấu sau lưng này giờ.
- à.. ừ.. hôm nay là ngày đâu tiên anh là sinh viên. Em có món quà tặng anh.
Thảo nhét vào tay nó rồi chạy biết vào nhà.
Lúc lên phòng, nó vứt túi ba lo xuống đất, và nằm ình lên giường. Học có tí mà mệt thế. Nghĩ đến Thảo, nó cầm lấy phong bì em tặng cho nó. Nó vừa lôi chiếc thiệp ra được một nửa, thì chuông điện thoại kêu. Số máy lạ, nó cầm điện thoại lên nghe, tiện tay bỏ chiếc thiệp vào hộc bàn. Chắc là như mọi khi, thiệp chúc mừng, ghi mấy chữ.
- Alo, Tuấn nghe đây.
- Đoán coi ai nè.
Ôi, giọng của nàng.!
...