Trang 1/3 123 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 8 trên 20

Ðề tài: Chiều Mưa Ngày Ấy - Trần Thị Bảo Châu

  1. #1
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Arrow Chiều Mưa Ngày Ấy - Trần Thị Bảo Châu

    Quỳnh Hương để chồng sách lên nền nhà, lòng rối bời những câu hỏi, những hoài nghi. Suốt nửa tiếng đồng hồ lục lọi tìm kiếm tất cả các kệ, các tủ, bàn học của cả ba chị em, cô vẫn chưa tìm ra cuốn "Tự bạch" của mình.
    Đấm vào trán mấy cái, Hương rên rỉ :
    - Mày nằm ở đâu? Sao không lên tiếng?
    Ngay lúc đó Quỳnh Như bước vào. Nhìn sách vở bị lục tứ tung cô ngạc nhiên:
    - Em tìm cái gì dữ vậy?
    Quỳnh Hương xìu mặt:
    - Cuốn "Tự bạch" của em. Chị thấy nó đâu không?
    Quỳnh Như hếch mũi:
    - Em giấu kỹ quá. Làm sao chị thấy chứ!
    - Nhất định phải có người lấy, vì quyển sổ không có cánh làm sao bay được.
    Quỳnh Như lừ mắt:
    - Nè đừng vu oan, giá họa cho người khác nghe. Lớn rồi trước khi nói phải suy nghĩ đàng hoàng. Chị lấy của em làm gì.
    Quỳnh Hương nhăn nhó:
    - Có khi nào thằng Phi lấy của em không?
    - Lại nghi ngờ. Nó là con trai chả lẽ cũng bắt chước em viết ba cái vớ vẩn đó.
    Không trả lời, Quỳnh Hương thừ người cố nhớ xem lần cuối cùng cô còn thấy quyển lưu bút ấy vào lúc nào, nhưng vẫn không nhớ ra.
    Đó là một quyển sổ bìa nhung tuyệt đẹp. Quyển sổ này của Quốc, anh họ cô tặng năm cô học lớp mười hai. Chính anh Quốc bày cho Hương trò viết lưu bút theo kiểu tự bạch này. Cô rất quý nó vì nó chứa những gương mặt, tâm hồn của mấy chục đứa bạn. Quỳnh Hương kỹ lắm, cô thường để quyển sổ bìa nhung đỏ vào trong một bìa sách cũ, nên bây giờ muốn kiếm ra nó, phải chịu khó giở từng cuốn sách lên rồi lật trang bìa ra coi mới được.
    Ngoài cửa bỗng có tiếng người gọi:
    - Chị Hương ơi!
    Quỳnh Như bước ra mở cửa rào:
    - Ủa Bi! Em tìm chị Hương chi vậy?
    Thằng nhóc ôm khư khư một bọc ni lông không trả lời Như mà nhón chân nhìn vào nhà.
    - Chị Hương đâu rồi?
    - Ở trong nhà.
    - Vậy chị Như gọi chỉ ra tiếp chuyện với em. Quan trọng lắm đó!
    Quỳnh Như phì cười nhìn cái trán vồ đang nghiêm nghị hất lên trời của Bi, rồi quay vào gọi to:
    - Hương ơi! Có... chàng trai trẻ tìm em kìa. Ra mau, chàng ấy nói có chuyện rất quan trọng.
    Quỳnh Hương ngơ ngác bước ra:
    - Ai tìm em hả chị Hai?
    Búng tay về phía Bi, Như nói:
    - Nó đây nè!
    Hương vội vàng bước tới:
    - Đưa chị coi.
    Thằng nhóc ghì cái bọc vào lòng:
    - Không được! Ảnh dặn chừng nào chị chịu chuộc, em mới đưa.
    Quỳnh Hương ngạc nhiên:
    - Ảnh nào hả Bi?
    Thằng bé lắc đầu:
    - Em đâu có biết. Hồi nãy ra quán cà phê "Mây Chiều" mua thuốc lá cho ba, có anh kia hỏi biết chị Quỳnh Hương trong hẻm này không? Em liền khoe chị ở sát nhà em. Ảnh nói muốn có bánh ăn đem gói này đưa cho chị. Mới đầu em không chịu sợ ảnh có âm mưu gì, em thấy nó trên bàn của chị. Sao chị Hương? Có muốn chuộc không?
    Quỳnh Hương muốn bẹo tai thằng quỷ nhỏ hết sức. Cô lững lờ:
    - Chuộc thì chuộc. Một bịch chocolate M.M nhé?
    Vẫn ôm cái bọc trong tay, thằng Bi nói một hơi:
    - Như vậy ít lắm! Anh đó ra giá là chị phải đãi em hai chục cuốn bò bía, mười dĩa bột chiên có trứng, mười dĩa há cảo cho nhiều ớt, một chục xoài tượng chấm mắm ruốc.
    Nhớ tới những món khoái ăn nhất được kê ra trong phần tự bạch của mình, Quỳnh Hương tức mà không làm gì được.
    - Ảnh biểu em qui ra thành tiền, lấy tiền mua những món mình khoái khẩu.
    Quỳnh Như ôm bụng cười làm Quỳnh Hương cáu lên:
    - Cho em cuốn sổ này luôn đó. Chị chả thèm chuộc.
    - Em lấy làm chi? Đâu còn trang giấy trắng nào
    Quỳnh Hương tấn công tới tấp:
    - Cứ giữ nó đi, đợi cô Bích về chị sẽ qua nói chuyện. Thật qúa quắt. Dám vào nhà lấy đồ của chị rồi bày trò bắt chị chuộc. Chị từng cho em bao nhiêu là hình, không ngờ em trả ơn chị như vậy. Mai mốt nhớ đừng nhờ vả gì nữa hết.
    Quỳnh Như so vai:
    - Biết phải nó... chôm không?
    - Chả lẽ có thằng cha mắc dịch nào đưa nó thật?
    - Chị không nghĩ nó phịa được vở hài kịch vừa rồi.
    Quỳnh Hương nghi ngờ:
    - Vậy chả lẽ em đã làm mất cuốn sổ này và thật sự có người lượm được? Ai vậy kìa? Đã có công đem tới đầu hẻm sao không can đảm vào tận nhà nhỉ?
    Giọng Quỳnh Như giễu cợt:
    - Chắc đọc xong phần tự bạch của mấy chục đứa bây, anh ta sợ chớ gì? Đúng là vớ vẩn. Chị không đời nào kê khai từng mục ra giống như kê khai lý lịch. Họ tên, quê quán, ngày tháng năm sinh, sở thích, năng khiếu, ước mơ, mẫu người yêu lý tưởng... và thấy thật trẻ con, thật buồn cười.
    Hồi đó Quỳnh Hương luôn muốn mình lạ hơn mọi người, nên trong phần tự bạch đã ghi dối rất nhiều điều, cách biểu hiện bằng câu bằng lời cũng hợm hĩnh, rỗng tuếch. Ví dụ ở mục câu danh ngôn thích nhất, Hương đã nắn nót ghi:"Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ bẩy tung trái đất". Rồi phần mơ ước, cô chẳng ngần ngại viết "Được là người đầu tiên đặt chân lên Sao Kim ".
    Đúng là tự cao, tự đại. Anh chàng nào đó đọc những lời Hương viết trong đây chắc sẽ nghĩ cô là một con bé lập dị, hợm hĩnh, không chừng.
    Chú gấu Gummy đứng nghiêng đầu nheo mắt cười với tư thế y như tấm hình cô dán ở đầu sổ.
    Thật quá quắt! Quỳnh Hương giận run lên. Cô mở to mắt đọc hàng chữ rất bay bướm ghi ở dưới:
    "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ "và một chữ ký ngoằn ngoèo như nùi kẽm gai rối.
    Quỳnh Hương lắc đầu:
    - Hổng dám... "Hữu duyên" đâu. Vô duyên thì có.
    Mím môi lại, Hương định xé trang vở, nhưng lúc nghiêng đầu để xé, cô bỗng chớp mi khi thấy chú gấu Gummy cũng "dễ thương". Xé chú ra nghĩ cũng tội, đã vậy quyển sổ thế nào cũng sụt sịt. Thôi cứ để mặc gấu ta.
    Mưa nắng thất thường, không khéo đuổi mất khách của người ta... Thế nhưng Quỳnh Hương đã thành công, chị Thi, người quản lý quầy hàng trang sức cao cấp Thùy Nhiên này cho cô biết, doanh thu của quầy hai tháng nay tăng vọt lên gấp đôi. Lúc Hương chưa hiểu chị ám chỉ gì khi nói thế thì Thi đã cười cười bỏ nhỏ vào tai cô:
    - Em đúng là có duyên buôn bán. Trong trung tâm này biết bao nhiêu quầy trang sức. Chả hiểu sao thiên hạ đi vòng vòng rồi cũng ghé vào quầy của mình. Có được nhân viên giỏi như em, bà chủ chẳng mấy chốc mua hết quầy vàng bạc đá quý khác.
    Gã đàn ông nhanh nhẹn kéo cô lại, giọng săn đón:
    - Xin lỗi! Cô không sao chứ?
    - Ơ không! Tôi còn đứng được mà!
    Nói dứt lời Hương bước vội xuống lề đường, mắt dáo dác tìm Quỳnh Như.
    Lại tới trễ nữa rồi! Biết thế mình tiếp tục đấu láo với bà Thi thêm một chút nữa. Ở trỏng dầu sao cũng có ghế ngồi, không khí thoáng mát tốt hơn đứng bên lề đường bụi bặm, với nắng chiều vàng vọt thế này nhiều.
    Mắt Hương lơ đãng nhìn con phố. Giờ tan sở mọi người hối hả về nhà. Càng thêm tuổi, càng thấy mình chậm đi.
    Cô ấp úng:
    - Sao anh nói vậy?
    Rồi cô luống cuống ngồi lên sau lưng Cường. Xe lướt qua chỗ gã đàn ông đứng. Cô khẽ liếc và thấy gã vẫn còn nhìn mình, miệng mỉm cười thật rạng rỡ. Quỳnh Hương hất mặt sang chỗ khác, cô hơi tựa cằm vào vai Cường rồi vội vã ngồi xích ra khi xe quẹo qua ngã tư đường.
    Lúc cô đang cố hiểu tại sao mình lại làm thế thì Cường lên tiếng:
    - Hương có nghĩ chiều nay người đưa em về nhà là anh không?
    Quỳnh Hương thật thà:
    - Chưa khi nào em nghĩ đến điều này, vì chị Như nói anh lúc nào cũng bận.
    Cường cười giòn.
    Này Hương không sao mở miệng được. Với cô chuyện Cường đến rước quả là một bất ngờ, lời anh lơ lửng càng làm tim cô rung động hơn nữa.
    Cường là bạn của anh Quốc, chính Cường đã xin việc làm cho Quỳnh Như và hiện tại anh cũng đang tìm chỗ thích hợp cho Hương. Trong gia đình cô, anh có một vị trí đặc biệt. Ba cô luôn trầm trồ ngợi khen Cường, ông thường lấy anh làm điển hình về một mẫu đàn ông thành đạt, tốt bụng, để cho Phi noi theo mỗi khi thằng nhóc lơ là không lo học. Với ba cô, đàn ông cần nhất là công danh sự nghiệp, điều này hạp với Cường, nên lần nào anh tới nhà chơi ba cô cũng rất thích, ông ngồi nói chuyện với anh lâu đến mức chị Như phải mỉa mai rằng: "Ông Cường hay thật, mê hoặc tâm thần cả ba".
    Cường mỉm cười tự phụ:
    - Lời của anh... hay dữ vậy sao?
    Quỳnh Hương nghiêng đầu:
    - Hay nhất khi em im lặng cho anh độc thoại.
    - Em lém lắm! Anh chàng nào cao tay ấn mới trị được em.
    - Tiếc là em chưa thấy ai cao tay hết.
    Vòng tay ra sau cốc nhẹ lên đầu Hương, Cường nói:
    - Có anh đây nè! Nếu không cao tay làm sao cốc được em.
    - Ư! Anh chỉ giỏi tài ăn hiếp. Ai mà sợ.
    - Anh đâu thích em sợ... Quỳnh Hương anh... anh...
    Cô ngạc nhiên:
    - Chuyện gì hả anh?
    Cường cho xe chạy chậm lại:
    - Anh muốn nói với em điều khá quan trọng.
    Tim Hương bỗng đập hỗn loạn. Không lẽ Cường muốn thổ lộ những lời cô khao khát được nghe từ lâu. Nhưng lẽ nào điều thiêng liêng ấy lại được anh nói ra vào lúc anh đèo cô trên phố, giữa muôn vàn âm thanh hỗn tạp thế này?
    Tình yêu là chuyện riêng tư vô cùng thơ mộng của riêng hai người cơ mà! Lẽ nào Cường lại... lại...
    Giọng Cường vang lên thật rõ làm cô hẫng:
    - Anh muốn nhờ em việc này.
    Quỳnh Hương nhắm mắt cố nén tiếng thở ra thật khẽ. May là cô ngồi phía sau, Cường không thấy mặt cô vừa rồi, nếu không cô chả biết trốn đằng nào cho bớt xấu hổ.
    Ghìm nỗi thổn thức xuống, Hương nhỏ nhẹ:
    - Việc gì? Anh cứ nói. Nếu giúp được anh, em sẽ cố hết sức mình.
    Cường thở phào:
    - Cám ơn em trước. Chuyện cũng không có gì khó. Số là như vầy, tối nay, bằng bất cứ giá nào Quỳnh Như cũng phải xong bản báo cáo mà cô ấy phải tổng kết sau buổi họp. Anh sợ Như làm không kịp sẽ ảnh hưởng đến công tác của Như nên muốn nhờ em giúp giùm.
    Quỳnh Hương hoang mang:
    - Giúp bằng cách nào?
    Cường khẽ cười:
    - Dễ thôi! Em phụ Như rà lại toàn bộ báo cáo trên máy tính rồi sửa chữa, nếu có sai sót về số liệu. Đã học qua vi tính, chuyện này đối với em đâu có gì khó phải không?
    Quỳnh Hương nghe giọng mình như vỡ ra:
    - Nhưng máy ở đâu mà làm?
    - Cường nói:
    - Anh sẽ chở tới sau khi đưa em về nha.
    Quỳnh Hương cắn nhẹ môi:
    - Anh... lo cho chị Như ghê.
    Giọng Cường thật ngọt:
    - Vì Như là chị em mà! Anh đâu muốn Như bị khiển trách. Với lại...
    Thấy anh ngập ngừng Hương hỏi:
    - Với lại sao hả anh?
    - Với lại anh từng giới thiệu Như vào công ty, anh phải có trách nhiệm nâng đỡ cũng như tạo điều kiện cho cô ấy tiến thân. Hoàn tất cả bản báo cáo này là thành công rất lớn của Như.
    Quỳnh Hương gật đầu chẳng cần suy nghĩ:
    - Em sẽ phụ chị hai, anh đừng lo.
    Cường cười thật tươi:
    - Hương đúng như anh thường nghĩ.
    Vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trước trán cô lo lắng.
    - Anh nghĩ về em thế nào? Chắc tệ lắm hả?
    Không trả lời câu hỏi của Quỳnh Hương, Cường vòng vo:
    - Hồi còn học phổ thông, anh có mơ một giấc mơ mà tới bây giờ anh vẫn còn nhớ như in. Đó là một giấc mơ tuyệt đẹp.
    - Anh mơ thấy gì vậy?
    - Anh mơ thấy mình cùng một cô bé lạ nắm tay nhau tung tăng trên cánh đồng toàn hoa cúc trắng. Cô bé ấy có tiếng cười trong vắt và mái tóc thật dài. Trong mơ anh hoàn toàn bị cuốn hút bởi cô ta. Tụi anh đang vui đùa trên hoa, trên cỏ, bỗng dưng cô bé vụt chạy, anh đuổi theo, đuổi theo mãi nhưng không theo kịp. Cô ấy đã mất hút ở cuối chân trời. Anh tỉnh giấc với nỗi luyến tiếc khôn cùng. Anh cứ ao ước được gặp lại người con gái ấy trong những cơn mơ khác.
    Quỳnh Hương tò mò:
    -... Thế anh có gặp không?
    Cường khẽ lắc đầu, Huơng tiếc rẻ:
    - Buồn thật!
    Xe anh ngừng trước cổng nhà Hương, Cường quay lại nhìn cô:
    - Trước đây anh rất buồn, nhưng bây giờ hết rồi. Anh đã gặp cô ấy ngoài đời...
    Quỳnh Hương chớp mi. Cô chưa hiểu hết ý của Cường thì anh đã phóng xe đi. Tại sao anh lại kể với cô chuyện giấc mơ thời xa xưa đó, rồi kết thúc bằng một câu lơ lửng khó hiểu thế này, trong khi câu cô hỏi về mình, Cường vẫn chưa trả lời.
    Bước vào tới sân, cô gặp Phi.Thằng nhóc nheo nheo mắt:
    - Ghê thiệt ta ơi! Chê xe bà Như, đi về bằng Dream của ông Cường nhen.
    Quỳnh Hương nhăn mặt:
    - Biết cái gì mà nói bậy, chị Như bận họp chớ bộ.
    - Họp đâu mà họp, chỉ còn về trước chị nữa kìa.
    Quỳnh Hương ngạc nhiên:
    - Uả! Thật hả! Vậy sao ảnh lại nói...
    Qùynh Như ló đầu ra khỏi cửa, giọng nói khó chịu:
    - Nói cái gì? Chị nghĩ chắc em không ngốc đến mức nghe ảnh dụ ngọt
    - Dụ... là sao, em không hiểu?
    - Dụ làm phụ bản báo cáo tối nay chớ sao nữa.
    Quỳnh Hương chưng hửng:
    - Ủa! Đó là chuyện của chị. Anh Cường sợ chị làm không xong mới nhờ em phụ. Ảnh lo cho chị như vậy, chị lại quạu quọ, thật kỳ.
    Quỳnh Như lầm bầm:
    - Không quạu sao được. Đã mệt nhoài cả ngày ở công ty, bây giờ lại làm thêm cả đêm. Để việc này sáng mai làm cũng có chết đâu. Cũng tại ảnh muốn lập công với giám đốc, nên bóc lột người khác.
    Quỳnh Hương bênh vực ngay:
    - Anh Cường không phải như chị nghĩ đâu. Ảnh nói là... là...
    Như gạt ngang:
    - Em khỏi cần bênh vực. Chị rành ảnh hơn em nhiều mà. Chẳng qua vì mang ơn nên lần này chị phải làm cho xong để mai ảnh có báo cáo trình lên giám đốc. Nhưng chỉ lần này thôi.
    Quỳnh Hương ngỡ ngàng nhìn Quỳnh Như dằn gót bước vào trong.
    Không hiểu sao chị Như lại cau có khi phải làm công việc của mình. Rõ ràng anh Cường rất quan tâm tới chỉ. Ảnh sợ Như bị khiển trách nên đích thân nhờ cô giúp một tay, vậy mà chị Như tỏ vẻ bực bội như bị ép làm quá nhiều việc.
    Thật khó hiểu. Trước đây chị Như rất khâm phục Cường và thường không tiếc lời khen anh mỗi khi có ai nhắc tới. Dạo này thì khác, chị Như chả khen chê gì hết, nhưng nếu thằng nhóc Phi, ba cô hay anh Quốc và cả cô nữa nói tới Cường, Như đều hất mặt quay đi hoặc nở một nụ cười khinh khỉnh rất lạ.
    Sao tự nhiên chị Như lại ghét anh Cường nhỉ?
    Phi vừa nhồm nhoàm nhai chuối, vừa hỏi:
    - Chuyện gì mà mặt bà Như... hình sự dữ vậy?
    - Chỉ trách anh Cường bắt chỉ làm quá nhiều việc.
    - Vậy thì nghỉ đi cho rồi.
    Hương gắt:
    - Nói chuyện như em nghe phát chán!
    - Nếu câu nói vừa rồi là của anh Cường, chắc chị không chán đâu.
    Quỳnh Hương giậm chân:
    - Đồ quỷ! Em nói bậy bạ chị mách ba.
    Phi tỉnh bơ:
    - Mách đi! Chấp chị... hai không luôn đó! Hổng biết sao hễ nhắc tới ông Cường là chị và bà Như "mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười "
    Quỳnh Như nhìn Phi trân trối:
    - Em láp váp cái gì vậy?
    - Nghe rồi còn giả bộ hỏi. Này nhé, với ba, anh Cường là một tấm gương sáng để em noi theo, với chị Như ảnh là bảng nội quy chỉ cần phải học thuộc lòng để làm việc răm rắp. Còn với chị thì... thì...
    - Thì sao?
    Phi tủm tỉm:
    - Thì ảnh là một bài tình ca suốt ngày chị vừa soi gương vừa hát. Nhưng em nói thiệt nghen. Chị hát dở thí mồ, đã vậy bài nhạc tình đó vừa khô vừa đơn điệu. Chán!
    Quỳnh Hương lấy hai tay che hai bên má đang đỏ bừng lên. Chết rồi! Thằng nhóc này coi vậy mà ghê. Nó đáng sợ hơn ba mẹ và bà Như.
    Trấn tĩnh lại, Hương chối bai bải:
    - Mày giỏi bép xép cái mồm. Anh Cường là một bài vọng cổ, mà chị thì rất ghét cải lương, do đó không đời nào chị ca sáu câu hết.
    Phi nheo mắt:
    - Chớ hông phải chị sợ xuống xề không nổi hả!
    Quỳnh Hương bĩu môi:
    - Còn lâu mới sợ. Tóm lại anh Cường chả là gì với chị hết.
    Bất ngờ ngoài cửa có tiếng gọi:
    - Phi ơi! Phụ anh một chút.
    Hương giật mình nhìn ra. Đúng là Cường tới. Anh khệ nệ chở máy vi tính phía sau xe, và Phi đang loay hoay tháo dây ràng để mang vào nhà.
    Cường nhanh thật, cô về nhà chưa đầy nửa tiếng anh đã tới. Rõ ràng công việc này quan trọng nên Cường mới vội vã như vậy.
    Nhớ tới những lời vừa nói với Phi, cô đứng yên một chỗ chớ không vồn vã giống như thường ngày.
    Đặt bàn máy và bàn phím lên bàn, Cường hỏi ngay:
    - Như đâu rồi Hương?
    - Dạ... chị Như trong nhà. Để em gọi chỉ.
    Giọng Quỳnh Như khô khan vọng ra:
    - Khỏi gọi. Chị đây nè!
    Cường cười thật tươi:
    - Hai chị em cơm nước xong chưa? Bắt đầu từ bảy giờ làm đến khoảng mười một giờ là xong. Anh độ chừng thời gian rồi, không phải thức tới sáng như Quỳnh Như tưởng đâu.
    Như bỗng nói:
    - Báo cáo này do anh làm, có sai anh sửa vẫn nhanh hơn tụi em phải dò từng phần, phức tạp lắm!
    Cường vẫn ngọt ngào:
    - Vẫn biết vậy, nhưng tối nay anh phải đi với giám đốc nên mới nhờ tụi em. Đừng làm khó anh nữa mà Như. Ráng sửa những chỗ sai rồi nhập tin lại, đánh bốn bản giùm anh.
    - Em đâu dám làm khó, mà chỉ muốn nói rõ ràng rằng đây là phần việc của anh, em được năn nỉ làm giùm, do đó em không chịu trách nhiệm, lỡ có sai sót.
    Cường gật đầu ngay:
    - Đúng vậy! Trách nhiệm thuộc về anh.
    Như cao giọng hỏi:
    - Và quyền lợi cũng thuộc về anh?
    Cường gãi gãi đầu:
    - Ơ... không, quyền lợi thuộc về anh em mình. Có bồi dưỡng anh sẽ chia đôi. Đồng ý nhé!
    Quỳnh Như ngã giá:
    - Chia ba bảy em mới chịu, vì tụi em tới hai đứa lận mà!
    Quỳnh Hương bấu tay chị:
    -Chị Như kỳ quá, làm giùm có một chút mà tính toán dữ vậy?
    Lừ mắt liếc Hương, Như nói:
    - Chưa làm, sao em biết một chút?
    Cường chợt nghiêm mặt:
    - Tóm lại em có giúp anh không? Nếu em thấy khó khăn quá, anh sẽ ở nhà làm một mình tới sáng, chớ không đi với giám đốc Nhân nữa.
    Quỳnh Hương thấy xốn xang trong lòng. Cô liếc Phi, thằng nhóc ngó lơ lên trần nhà làm cô phải ngó ra sân.
    Sao chị Như lại đòi "trả công" trắng trợn đến thế nhỉ? Trách nhiệm chỉ bắt anh Cường gánh một mình, nhưng tiền bồi dưỡng lại bắt chia, mà chia ba bảy mới... gian ác chứ. Không khéo ảnh lại nghĩ cô cũng giống như bà chị tính toán của mình thì thật...
    Quỳnh Như nhếch môi:
    - Dĩ nhiên em phải làm rồi, vì em là nhân viên của anh mà.
    Cường coi như pha câu mỉa mai của Như, anh nói như ra lệnh:
    - Vậy thì làm đi. Anh về đây.
    Quay sang Hương , Cường dịu giọng:
    - Ráng phụ Như giùm anh nhe.
    Không dám đưa anh ra cổng vì sợ đôi mắt lạnh như băng của chị Như, Quỳnh Hương chỉ ngồi trên ghế khẽ gật đầu. Nhưng anh vừa leo lên xe, cô đã cự nự với chị mình:
    - Chị làm em mắc cỡ quá. Tính toán từng chút với ảnh như vầy ba mẹ biết được thế nào cũng rầy.
    Quỳnh Như lầm lì:
    - Đây là chuyện của chị, sao ba mẹ lại rầy. Chỉ có ngốc như em mới đáng bị rầy. Chưa biết công việc ra sao đã nhận lời giúp. Em bị người ta lợi dụng mà không hay.
    - Anh Cường đâu phải mẫu người hay lợi dụng.
    -Chị cũng đang cố nghĩ như em.
    Quỳnh Hương hỏi đại:
    - Dạo này sao chị ghét ảnh quá vậy?
    Quỳnh Như làm thinh. Phi... xía miệng vô:
    - Bị... đì quá thành ra ghét chớ sao nữa. Em phải học cách của ảnh để sau này đi làm em sẽ... đì nhân viên của mình mới được.
    Hương mặc kệ cho Phi nói leo, cô chờ nghe. Nhưng chị Như vẫn im lặng. Mãi một lúc sau Như mới lên tiếng:
    - Ăn uống, tắm rửa đi rồi còn phụ chị nữa.
    Biết Quỳnh Như không muốn trả lời câu hỏi mình, Quỳnh Hương đứng dậy bỏ vào trong lòng tràn đầy thắc mắc. Tự nhiên cô thấy việc sắp làm đêm nay chả còn ý nghĩa gì hết, nghĩ tới Cường cô buồn gì đâu. Quỳnh Hương không hiểu nổi chị Như, cũng không đoán được tình cảm của Cường đối với mình.
    Cô bé trong giấc mơ ngập tràn hoa cúc trắng kia là ai. Tại sao anh kể cho cô nghe và kết thúc bằng một câu lơ lửng như vậy? Có nên hỏi anh không?
    Quỳnh Hương lắc đầu với mình. Không nên mạo muội kỳ thế. Tốt nhất tối nay hãy nằm mơ, trong giấc mơ hãy thấy mình và Cường đang nắm tay nhau đi giữa những đám cúc trắng như màu mây.

  2. #2
    Nhím Ngông Nghênh Hàn Cát Nhi's Avatar
    Tham gia ngày
    Sep 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Quảng Bình
    Bài gởi
    14,798

    Default

    Khôi đưa tay mở cassette rồi nằm xuống giường. Trời nóng không chịu nổi. Căn phòng nhỏ của anh như cái lò nung. Sau một ngày vất vả, trở về cõi riêng để tìm sự thanh thản như Khôi lúc này, thật chán chết, nhưng anh còn biết đi đâu bây giờ nếu không rúc vào đấy.
    Nhắm mắt lại, Khôi cố quên thực tại bằng cách thả hồn theo tiếng nhạc. Những lúc buồn bực như vầy nhạc hòa tấu luôn làm người ta vơi đi nỗi chán chường, thế nhưng hôm nay Khôi vẫn không thoát khỏi sự trăn trở, bi quan đang đè nặng lên tim mình.
    Hơn cả tháng chạy khắp nơi xin một việc làm mới mà vẫn chưa chỗ nào nhận. Khôi đã quá ê chề với thực tế và thấm thía vô cùng khi nhẩm tới nhẩm lui từ "thất nghiệp".
    Một người có chuyên môn cao, tốt nghiệp đại học loại giỏi mà thất nghiệp ở trong thành phố này chắc không nhiều lắm. Thế nhưng sao không phải ai khác mà chính là anh phải bỏ việc để rồi thất nghiệp. Khôi cay đắng nghĩ ra rằng, trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ lý tưởng suông như anh mới tin vào sự công bằng hay tin rằng kẻ có tài sẽ được trọng dụng. Kiều Ngân thường nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng: "chữ tài liền với chữ tai, tài mệnh tương đố. Người ta vươn lên phần nhiều nhờ biết cúi thấp đầu chớ chả phải vì tài năng".
    Kiều Ngân luôn khinh những kẻ đi lên bằng đầu gối, nhưng cô cũng không coi người bị thất bại như anh ra gì. Thế cho nên từ ngày bị sa thải tới nay, Khôi không ghé nhà cô nữa. Anh sợ phải đối diện với ba mẹ, anh chị của Ngân. Họ toàn là những người có danh phận trong xã hội, anh làm sao chịu nổi khi nghe những câu an ủi, những lời mỉa của họ.
    Khôi xoay mình một vòng, anh tìm cái quẹt ga và đốt cho mình điếu thuốc. Chả lẽ chịu phụ cậu Thông đứng bán đồ kim khí điện máy? Bạn bè nhìn thấy thì cho mà nhục.
    Gạt tàn thuốc xuống đất. Khôi hơi nhếch môi. Không có gì nhục bằng xòe tay xin tiền nhà, mẹ anh già rồi, tiền hưu có bao nhiêu đâu chứ! Anh vẫn còn dấu gia đình chuyện bị mất sở, nếu không lại ồn ào nhức óc. Bây giờ tạm thời cứ phụ cậu Tư bán hàng, chừng nào tìm đựơc chỗ hợp với chuyên môn thì nghỉ, còn hơn trong túi không có cả tiền lẻ để uống trà đá.
    Cả tháng nay ngày nào cũng phải vờ đi làm đúng tám tiếng đồng hồ vàng bạc, chiều mới được về nhà ngả lưng, Khôi đã oải quá rồi. Anh hết làm diễn viên với cái vai diễn chán ngấy này. Sáng mai anh sẽ đến cửa hàng của cậu Tư sớm, anh mà chần chừ biết đâu đã có người khác làm việc của anh. Lúc ấy có tiếc cũng trễ.
    Bỗng dưng Khôi nhớ tới gương mặt cô gái suýt đâm vào anh chiều naỵ Trông cô ta y như Quỳnh Hương, chủ nhân quyển sổ bìa nhung đỏ anh nhặt được trong thư viện.
    Nói là nhặt được thì không đúng. Chính cô thủ thư đưa nó cho anh chung với mớ sách anh mượn. Khôi hoàn toàn không để ý vì bên ngoài quyển sổ là một bìa sách cũ, đến khi về nhà giở ra xem anh mới hết sức ngạc nhiên lẫn thích thú.
    Đọc những lời "Tự bạch" ngộ nghĩnh, dễ thương và ngông nghênh lẫn kiêu ngạo của một bầy con gái. Khôi thấy mình như trẻ lại. Thời cắp sách đến trường đã qua lâu bỗng hiển hiện trước mắt. Khôi đọc đi đọc lại nhiều lần đến mức thuộc lòng từng sở thích của Quỳnh Hương. Cô bé có chiếc răng khểnh nghiêng đầu nhìn anh thật lí lắc, những lúc buồn chán, ngắm hình cô bé cũng thấy vui vui.
    Anh giữ cuốn sổ hơn một tuần lễ, ngày nào vào thư viện nhằm giết thời gian, anh cũng để ý tìm nhưng không gặp Quỳnh Hương. Buồn tay Khôi đã vẽ và ghi vớ vẩn vào trang sổ cuối cùng. Rồi cũng trong những hôm lang thang đi tìm sở làm, anh đã tới đầu ngõ nhà cô bé, đi qua lại vài lần và không can đảm bước vào. Trở ra quán cà phê ngồi phì phà điếu thuốc, Khôi chợt thấy mình ngố chưa từng có. Kiều Ngân mà biết anh "man" thế này chắc cô ấy sẽ véo anh đến ngất ngư. Nhưng chả lẽ vứt cuốn sổ thì tội. Cuối cùng anh đã nhờ thằng nhóc tự nhận ở cạnh nhà Quỳnh Hương trả cho cô.
    Nhìn thằng nhóc đội quyển sổ trên đầu, nhảy chân sáo vào ngõ, lòng Khôi chợt rộn ràng như trẻ thơ. Anh vừa quên chuyện này thì tình cờ gặp Quỳnh Hương bằng xương bằng thịt ngoài đời. Nếu đúng là cô ấy thì hai người có hữu duyên không nhỉ?
    Khôi cười một mình. Có gặp nhau lần nữa mới đúng là hữu duyên. Nhưng nếu gặp cô bé nào cũng biết anh là ai đâu mà lo tới duyên với nợ. Đúng là ở không rồi nghĩ bậy. Thân thất nghiệp, đối phó với mỗi Kiều Ngân là muốn điên rồi, đèo bòng chi một người con gái khác.
    - Khôi à! Có Kiều Ngân tới kìa!
    Nghe mẹ gọi, anh vội nhỏm dậy. Bước ra phòng khách Khôi thấy Ngân ngồi một mình trên salon mặt tươi roi rói.
    Đưa tay vuốt lại mái tóc cả tháng chưa hớt, Khôi ngồi xuống kế bên và hỏi:
    - Em tới lâu chưa?
    Kiều Ngân nhìn anh:
    - Độ nửa tiếng. Em nói chuyện với cô nãy giờ.
    Khôi lo lắng:
    - Có lộ bí mật của anh không đó?
    - Làm sao lộ được. Nhưng em buồn cười khi nghe cô than rằng dạo này anh làm việc cực lắm, cực tới nỗi về tới nhà là vào phòng nằm lì ở trỏng tối chả đi đâu chơi như trước đây vì quá mệt mỏi.
    Cố kềm tiếng khúc khích, Kiều Ngân nói nhỏ vào tai Khôi:
    - Cô đâu có biết cậu quý tử của mình đã đi chơi suốt tháng nay rồi. Anh giỏi lắm nên mới qua mắt được người đa nghi như cô.
    Khôi gượng gạo nhếch môi nhưng không sao cười nổi. Anh có cảm giác Kiều Ngân không chỉ xem thường mình mà cô còn coi thường luôn cả mẹ anh.
    Trước kia Kiều Ngân là học trò của mẹ Khôi, cô thừa biết bà ghét nhất là dối trá, lúc còn đi dạy bà luôn thẳng tay với học sinh gian lận. Khi làm kiểm tra, Ngân đã từng bị mẹ Khôi cho một điểm không về tội sử dụng "bùa". Bây giờ thấy anh nói dối mà bà chả nghi ngờ nên cô cười mẹ con anh chớ gì.
    Tự nhiên Khôi xẵng giọng:
    - Chuyện có hay đâu mà em cười. Anh muốn điên vì phải sống giả dối như thế này.
    Kiều Ngân thản nhiên:
    - Tất cả cũng tại anh thôi. Nếu anh nói thật với cô từ đầu thì đâu phải khổ thế này. Nghĩ lại xem nói dối như vầy anh được cái gì, hay mất luôn cả chút lòng trung thực mà cô Nhiên từ lâu vẫn tin tưởng.
    - Em trách anh phải không Ngân?
    - Em tiếc cho anh chớ không trách. Nếu anh mềm mỏng một chút thì đâu đến nỗi bị mất việc.
    Khôi vung tay lên:
    - Miệng lưỡi của em giống y thằng cha giám đốc của anh. Hừ! Mềm mỏng. Đó chỉ là cách nói khéo thay cho từ xảo trá, quỵ lụy. Anh không mềm mỏng được, em thừa biết mà. Sao hôm nay nhắc lại với anh chi vậy?
    Kiều Ngân xụ mặt:
    - Tự nhiên nổi quạu với em. Lúc nào anh cũng nóng nảy, thấy ghét. Biết vậy em chả thèm tới đây.
    Khôi ngả đầu vào thành ghế, giọng mỉa mai:
    - Tới thăm anh lúc này coi chừng mang tiếng đó.
    Kiều Ngân ấm ức:
    - Đủ rồi! Anh vừa phải thôi. Em đã làm gì có lỗi mà cả tháng nay anh không ghé nhà, thậm chí không thèm điện thoại cho em dù chỉ một lần. Anh lẩn tránh em, nhưng có lẩn tránh được thất bại của mình không?
    Khôi ngang ngang:
    - Anh đang đối diện với chính anh và không lẩn tránh ai hết.
    - Vậy sao em chờ anh không đến?
    - Anh đâu thích nghe lời giáo huấn của những người luôn luôn thành đạt.
    Kiều Ngân phì cười:
    - Lại cay cú. Anh chị và ba mẹ em rất quan tâm tới anh. Anh Hải đã tìm được một chỗ làm, nên bảo em đến kêu anh chuẩn bị để thứ hai theo ảnh tới đấy. Tay giám đốc này là bạn ảnh, họ đã đồng ý rồi.
    Khôi ngạc nhiên:
    - Nhận và không cần xem qua lý lịch, trình độ học vấn, chuyên môn? Vậy họ sẽ phân anh vào khâu nào? Và công ty ấy làm gì, ở đâu?
    Kiều Ngân ngập ngừng:
    - Nghe đâu đấy là một công ty liên doanh với Đài Loan, chuyên sản xuất cầu lông...
    Khôi trợn mắt:
    - Sản xuất cái gì?
    - Cầu lông. Họ cần người như anh. Có trình độ đại học điện tử, thông thạo Anh ngữ, có kinh nghiệm tiếp thị... Công ty này làm ăn quy mô, họ xuất khẩu cầu lông qua Hồng Kông, và một số nước khác nữa.
    Khôi nhún vai:
    - Anh sẽ làm gì ở đó? Lựa lông vịt bằng máy vi tính à?
    Kiều Ngân lắc đầu:
    - Làm sao em biết được. Anh Hải đâu có nói rõ, và em cũng đâu dám hỏi. Ảnh tìm việc giùm anh là chuyện lạ, vì ảnh còn rất giận vụ anh quậy ở công ty cũ đến mức bị đuổi. Dù sao chỗ đó cũng quen biết bạn bè với ảnh, anh làm vậy mất mặt ảnh lắm.
    Khôi khó chịu:
    - Chuyện của anh đâu ăn thua gì tới ảnh mà mất mặt.
    Kiều Ngân nghiêm nghị:
    - Nói như anh nghĩa là chúng mình chả có quan hệ gì hết, đúng không?
    - Ý anh đâu phải vậy. Đừng bắt lỗi bắt phải nữa. Xét cho cùng anh không làm gì để anh Hải mất mặt. Thằng Trí chơi đểu, anh đánh nó là đúng, và đúng nhất là đánh nó tại công ty, trước mặt giám đốc với nhân viên.
    - Hành động của anh là hành động bột phát, trả thù cá nhân và chả phù hợp với ngưòi trí thức.
    Khôi nóng nảy châm một điếu thuốc:
    - Người ta bảo đánh chó phải dùng gậy đánh chó. Với hạng như Trí đập vào mặt là đúng. Ai nói anh côn đồ, du đãng cũng được. Tồi nhất là hạng đàn ông ném đá giấu tay, làm mà không dám nhận.
    Kiều Ngân mím môi:
    - Anh Trí đâu tệ dữ vậy. Gia đình em và gia đình ảnh quen biết mấy chục năm, em hiểu tánh ảnh quá mà. Đánh ảnh như thế ba mẹ em cũng khó xử với người ta. Khi hành động lỗ mãng cho hả giận, anh có nghĩ tới ai đâu.
    Khôi làm thinh, anh rít liên tục điếu thuốc. Những lời Kiều Ngân nói giống như chế dầu vào lửa. Lúc anh cố dằn sự bực bội, ghen tức đang ào kéo đến, cô lại tỏ ý bênh vực Trí và quy trách nhiệm cho hành động đã rồi của anh. Khôi biết Kiều Ngân và gia đình không tin Trí đã hại anh bằng cách cho virus phá gần hết các phần mềm về trình bày, tạo các tờ giới thiệu, quảng cáo thuyết trình anh đang lưu giữ.
    Dĩ nhiên việc làm này không thể bắt quả tang. Khôi và Trí đều là dân trong nghề, anh phải biết ai đã chơi mình chứ.
    Kết quả công ty bị thiệt hại, Khôi bị khiển trách nặng, anh vẫn lặng lẽ chịu đựng, nhưng Trí đã ngạo nghễ nói với anh rằng: Bằng mọi giá anh ta sẽ tống khứ Khôi khỏi công ty này cũng như khỏi trái tim của Kiều Ngân.
    Chính câu tuyên chiến xấc xược ấy khiến Khôi nổi điên lên. Anh nhào tới tống vào mặt Trí một đấm, hắn vùng chạy qua bên phòng họp của giám đốc. Khôi chạy theo túm áo Trí, đập hắn liên tiếp mấy cái trước bao nhiêu đôi mắt kinh hoàng của cả phòng họp.
    Khôi đã không biện minh gì cho hành động của mình. Anh làm đơn xin thôi việc trước khi bị buộc phải nghỉ. Dù biết anh có tài, khả năng làm việc gấp đôi Trí, giám đốc công ty cũng không giữ anh lại. Lý do hết sức đơn giản, Trí là con trai của bạn ông ta, không có Khôi ông ta vẫn tìm đựơc người khác giỏi như anh, nhưng không có Trí, ông ta sẽ mất chỗ dựa.
    Đời là thế đấy! Khôi đã bị tống khứ khỏi công ty, anh đâu thể bị hất ra khỏi trái tim của Kiều Ngân. Nhưng anh vốn kiêu ngạo, nếu Ngân không tin những việc đã xảy ra như lời anh kể mà tin Trí hơn thì Khôi chẳng còn gì để giải thích nữa hết.
    Thấy anh đắm mình trong khói thuốc, Ngân giậm chân:
    - Anh làm sao vậy? Ngồi bên em mà tâm trí để ở đâu đâu.
    Khôi chậm rãi nói:
    - Anh đang suy nghĩ xem em hiểu Trí tới cỡ nào, nhiều hơn hay ít hơn hiểu anh.
    Kiều Ngân hỉnh hỉnh mũi:
    - Anh khó hiểu hơn Trí, cho nên em hiểu ảnh nhiều hơn anh.
    - Vậy sao!
    - Em nói anh không được ghen nhe, Trí là mẫu người thực tế, đơn giản chứ không hay nghĩ những chuyện viển vông, bao đồng và tùy hứng như anh. Đối với ba mẹ, anh chị của em, Trí cực kỳ lễ phép ảnh rất siêng tới lui thăm viếng, quà cáp hẳn hoi, chớ không phải lơ là và thích nói ngược, nói ngông với ông bà cụ như anh đâu. Mẹ em nói có phước mới lấy được ông chồng như Trí.
    - Còn vô phước mới vớ phải người như anh chớ gì?
    Kiều Ngân dài giọng:
    - Anh nói chớ hổng phải em à nghe.
    Khôi lơ lửng:
    - Cứ xem như anh nói giùm em đâu có sao.
    Ngân đấm vào vai anh:
    - Lúc này mà còn đùa. Bộ không sợ mất em hả? Mất việc làm rồi tới mất bồ chả mấy hồi đâu. Dạo này nhiều người đeo theo em lắm đó.
    Khôi cười khẩy. Anh không hiểu sao Ngân có thể nói như vậy với người mình yêu vào lúc anh ta đang ở bước đường cùng. Đành rằng Ngân là cô út cưng của gia đình giàu có, cô quen được nuông chiều nên phát ngôn đôi khi hợm hĩnh khó nghe. Nhưng Ngân đã ra đời đi làm rồi, cô đâu phải là con bé con mười lăm mười sáu để muốn nói gì cũng được. Ngân biết anh yêu cô nhưng lẽ nào cô quên rằng anh rất cao ngạo, tự ái? Hai người từng giận nhau bao nhiêu lần vì tật cố chấp. Khôi chả nhớ, anh chỉ nhớ rằng Kiều Ngân luôn luôn làm lành trước, và lần nào Khôi cũng xiêu lòng vì những giọt nước mắt ăn năn của cô.
    Bỗng dưng Khôi thấy chán nản cùng cực. Lúc anh đang cần nghe những lời động viên an ủi chân thật của Kiều Ngân, thì cô lại đỏng đảnh làm cao, dù kiểu làm cao này Ngân đã thực hiện nhiều lần, và lần nào Khôi cũng hầm hầm vì ghen. Nhưng hôm nay Khôi không ghen nổi trái lại anh bực bội, khó chịu giống như bị sỉ nhục.
    Anh nói:
    - Trong những người đeo theo em đó, chắc Trí là kẻ kiên trì, nhẫn nại nhất?
    - Anh đoán đúng phóc. Thế có ghen không?
    Khôi cộc lốc:
    - Ghen! Nhưng ghen vì tự ái chớ không vì yêu.
    Bá vai anh, Kiều Ngân hí hửng:
    - Vì cái gì cũng được, miễn là anh có ghen là em khoái rồi.
    Nhắm mắt lại, Khôi khổ sở kêu lên:
    - Trời ơi! Em không có gì hay hơn, thiết thực hơn để nói với anh sao Ngân?
    Tròn mắt rất ư... ngây thơ, Kiều Ngân hỏi lại:
    - Yêu đương và ghen tuông không thiết thực sao?
    - Với anh bây giờ công việc là trên hết.
    Kiều Ngân dẩu môi:
    - Thì em đã bảo thứ hai theo anh Hải tới chỗ làm mới. Có việc làm rồi mà còn căng thẳng với em. Thấy ghét thật.
    Khôi khô khan:
    - Em nghĩ anh chịu làm chỗ này?
    Kiều Ngân giẫy nẩy:
    - Anh lại đùa. Không chịu chắc anh Hải mắng em gục mặt luôn. Phải năn nỉ gảy lưỡi, anh mới chạy lung tung tìm việc cho anh, em đã bảo anh chịu làm ở đó. Bây giờ anh nói vậy, thật em hết ý kiến rồi.
    - Đáng lẽ em phải cho anh biết trước khi tự ý quyết định. Vì là chuyện của anh.
    Kiều Ngân ấm ức:
    - Anh lang thang cả ngày biết ở đâu mà tìm. Với lại anh Hải bảo phải trả lời ngay chứ bộ. Lo cho anh để bị trách thế này thà em để mặc còn hơn.
    Khôi xốn xang nhìn mắt Ngân rơm rớm, anh biết mình sắp bại trận đến nơi, nhưng đi làm ở chỗ do Hải giới thiệu anh không muốn chút nào. Hải là bạn thân của Trí, anh ta ngầm phản đối chuyện Kiều Ngân yêu Khôi, vì lý do gì Hải tốt với anh như vậy?
    Dịu dàng kéo Ngân vào lòng, anh hôn thật lâu lên môi cô rồi mới từ tốn nói:
    - Anh không hề trách em, trái lại anh cảm động khi thấy em lo cho anh. Điều anh ngại là không biết mình làm gì trong cái "công ty cầu lông" đó, nếu không đúng chuyên môn anh chán rồi nghỉ ngang thì phiền anh Hải. Thà từ chối từ đầu vẫn hay hơn.
    Kiều Ngân thủ thỉ bên tai anh:
    - Vấn đề này anh khỏi lo. Anh Hải biết rõ anh là chuyên viên vi tính, dĩ nhiên phải tìm chỗ hợp với anh, nhưng qua đây làm phải cố gắng. Nếu yêu em, anh hãy chịu khó một chút.
    Thấy Khôi im lặng, Ngân nói tiếp:
    - Thứ hai em sẽ đi với anh.
    Khôi nửa đùa nửa thật:
    - Em định áp tải hay theo để ủng hộ tinh thần anh vậy?
    Kiều Ngân lim dim mắt:
    - Muốn nghĩ là em ép buộc anh cũng được. Đây là sự cưỡng ép có lợi cho anh mà.
    - Thứ hai em không đi làm sao?
    Kiều Ngân ngập ngừng:
    - Cơ quan cho em nghỉ hai ngày.
    - Để làm gì?
    Kiều Ngân nói nhỏ:
    - Để chuẩn bị đi Singapore một tháng.
    Khôi sững sờ. Tự dưng tim anh nhói lên một cái và anh thấy xấu hổ khi nghĩ mình ganh tỵ với người yêu.
    Đi Singapore là mơ ước của Kiều ngân, cô luôn cố gắng trong công việc để mong có cơ hội được đi tập huấn chuyên môn ở nước ngoài. Hôm nay Ngân đã được như ý. Anh mừng cho cô mới đúng chứ sao lòng lại thấp thỏm kỳ vậy.
    Siết Kiều Ngân vào lòng, Khôi cười:
    - Vậy là toại nguyện rồi nhé!
    - Lẽ ra đợt này em chưa được đi đâu, Nhưng có bác Lễ nói vào, nên mới có tên em nằm dưới cùng của danh sách, bác ấy làm em bất ngờ vô cùng.
    Khôi nhíu mày, chút ghen tuông vừa nén xuống lại bùng lên. Ông Lễ là ba của Trí, ông rất có uy thế trên nhiều lĩnh vực kinh doanh ở thành phố này. Tiếng nói của ông luôn luôn có trọng lượng đáng kể. Kiều Ngân nhờ ông nên mới được đi Singapore là chuyện không gì đáng thắc mắc. Nhưng Khôi thấy lo vì giữa anh và Trí có nhiều chênh lệch quá. Đang lúc Khôi lỡ vận, thất thời thì ba của Trí lại giúp Kiều Ngân đạt được điều cô mong ước. Ai biết chuyện gì sẽ xảy đến nếu trong những ngày tháng tới, Khôi vẫn còn gặp vận rủi, không tìm được chỗ đứng kha khá trong xã hội như ý thích của Kiều Ngân và gia đình cô.
    Kiều Ngân chớp mắt:
    - Nghe nhắc đến bác Lễ, anh không vui phải không?
    Khôi nhún vai:
    - Anh chỉ nghĩ nếu anh là ông ấy thì sau khi em ở Singapore về anh sẽ làm gì tiếp theo cho em cảm động mà chú ý đến anh chàng Trí. Mẹ em nói có phúc mới lấy được ông chồng như hắn. Biết đâu ông Lễ lại bảo tu ba kiếp mới cưới được vợ như em. Trí chắc có căn tu, nên hắn lễ phép, vâng lời người già, còn anh tu không được, đã vậy tính tình lại viển vông. Sợ kiếp này anh không lấy được em vì vụng đường tu quá!
    - Sao lúc nào anh cũng xọ chuyện này qua việc nọ hết vậy? Anh nên nhớ rằng đi nước ngoài là tiêu chuẩn em được hưởng. Tất cả nhờ ở công sức năng lực của em, nếu bác Lễ không nói vô, lần sau cũng tới phiên em kia mà.
    - Nhưng em có nghĩ xem tại sao ông Lễ lại "nói vô" giùm em lúc này không?
    Kiều Ngân hùng hồn:
    - Tại bác là bạn của ba em.
    - Còn nữa, tại con trai ổng yêu em. Ông ta bắc cầu cho Trí leo đó.
    - Anh đa nghi vừa thôi, bác Lễ biết em coi Trí như anh Hải và biết em có người yêu rồi.
    Khôi ngắt lời cô:
    - Nhưng lúc này người yêu của em đang thất thế, mọi cái đã thay đổi, đâu có gì chắc để bảo đảm tình cảm mình không đổi thay.
    Kiều Ngân giận dỗi:
    - Đổi thay hay không là do anh, nếu sợ em thành đạt hơn anh, thì tự bản thân phải cố gắng vươn lên. Với em người đàn ông bản lãnh là người thức thời, biết chịu đựng những khó khăn nhỏ nhặt để lo sự nghiệp. Gia đình em ai cũng coi trọng sự nghiệp, anh cũng phải vậy, nếu anh là một thành viên.
    Khôi bực dọc:
    - Sự nghiệp, sự nghiệp với anh không quan trọng bằng cách sống. Anh lo mình sống ích kỷ, thiếu trung thực, chỉ nghĩ tới bản thân mà quên mọi người xung quanh thôi.
    Kiều Ngân dịu giọng:
    - Anh trách em chớ gì? Em biết anh buồn vì em đi xa lúc này, nhưng anh phải hiểu cho em, cơ hội không bao giờ đến hai lần, nếu bỏ qua dịp này, lỡ không còn dịp khác thì sao?
    - Người có tài chả bao giờ sợ mất cơ hội. Anh không ganh với em, nhưng thật lòng anh buồn khi em dễ dàng nhận sự giúp đỡ của ông Lễ.
    - Bác ấy giúp đỡ em vì ngày xưa ba em từng nâng đỡ bác.
    Khôi bắt bẻ:
    - Vậy sao trước đây chính bác trai nhờ, ổng lại từ chối. Anh còn nhớ rất rõ, lần ấy không được đi Singapore em khóc như con nít, anh phải chở em lang thang ngoài phố suốt một đêm để dỗ dành.
    Kiều Ngân vẫn nhỏ nhẹ:
    - Lúc đó bác Lễ chưa có điều kiện nên không giúp được thì sao. Anh cứ suy đoán lung tung cho khổ mình, mà khó chịu người khác. Anh làm em không thoải mái vì những nghi ngờ, ghen tuông. Tính cách này trước kia anh đâu có, tại sao chỉ một thời gian ngắn anh thay đổi kỳ cục vậy?
    Khôi nóng nảy:
    - Anh thay đổi hay em đổi thay mà không hay? Nói thật, những chuyện ngẫu nhiên trong đời thì chả thiếu, nhưng việc ông Lễ giúp đỡ cho em được đi tu nghiệp sau khi anh đập dập mũi Trí thì không thể nào ngẫu nhiên được. Em thừa biết, nhưng cố tình không nghĩ tới. Em làm anh thấy bị sỉ nhục.
    Kiều Ngân hơi nhỏm dậy:
    - Anh tự cao quá nên mới thấy vậy. Ngoài tình yêu dành cho anh, em còn gia đình. Anh bảo em làm cách nào cho vừa lòng cả đôi bên đây? Gia đình xem việc bác Lễ lo cho em là đương nhiên, anh lại coi đó là sự sỉ nhục.
    Ngừng lại một chút, Ngân nói tiếp:
    - Mọi người trong nhà không nói ra, nhưng em biết ai cũng đánh giá việc anh gây hấn với Trí. Nếu bây giờ em không đi Singapore thì gia đình sẽ trách em không biết điều, u mê trong tình yêu. Tất cả những trách cứ, phê phán đó đều bất lợi cho anh, cho hai đứa sau này.
    Khôi điềm tĩnh:
    - Em không cần biện minh cho việc đã quyết định. Anh cũng không quan tâm đến sự đánh giá của gia đình em, vì mọi người đều cho rằng anh sai, anh côn đồ, lỗ mãng không phù hợp với truyền thống dĩ hòa vi quý, và tính cách đãi nhau bằng lời của gia đình em. Anh suy nghĩ kỹ lắm rồi và thấy có cố gắng cách mấy cũng khó trở thành thành viên trong nhà em được. Cách sống, và cách nghĩ của chúng ta khác xa, qua mấy năm dài quen nhau, em luôn bắt anh thay đổi thế này, tập tành thế nọ, thậm chí bắt anh quên đi nhiều thói quen để có thể hòa hợp với gia đình em. Nhưng bản thân em chưa bao giờ có ý tưởng sẽ chuẩn bị tinh thần ra sao, cho thích nghi với lối sống của gia đình anh, một gia đình thanh bạch.
    Kiều Ngân hơi ngỡ ngàng:
    - Tại sao hôm nay lại nói vấn đề này với em?
    Khôi lạnh lùng:
    - Vì đây là lúc thích hợp nhất. Từ khi yêu nhau đến nay, chúng ta chưa thật sự gặp trắc trở nào ngoài việc gia đình em không thích anh. Trước đây anh chủ quan cho rằng việc này không quan trọng, miễn em yêu và chịu làm vợ anh là đủ. Bây giờ đụng chạm thực tế, khó khăn làm anh nhìn mọi vấn đề đều khác, chúng ta lại xa nhau mấy tháng dài, đây là dịp để mình nhìn lại mình. Biết đâu chừng em sẽ nhận ra em chưa hề yêu anh, những tình cảm từ trước đến giờ chỉ là ngộ nhận thì sao.
    Kiều Ngân cười nhạt:
    - Thất nghiệp ăn ở không, anh chả nghĩ ra được điều gì hay hơn sao? Em tưởng thực tế khó khăn sẽ làm anh có cái nhìn khác về cách xử sự hoặc phát hiện một hướng đi mới nào đó cho bản thân, ai ngờ anh chỉ tìm ra những chuyện để cằn nhằn em thôi. Trước khi đi xa, em phải nghe những lời này, thật chán ngắt.
    Ngúng nguẩy đứng dậy, Ngân gằn giọng:
    - Anh Hải có lòng tốt tìm việc cho anh rồi. Còn đi làm hay không tùy ý. Em về đây.
    Khôi buồn bã nhìn Kiều Ngân rồ máy xe phóng ra khỏi ngõ, lòng dâng đầy chua xót. Khi vừa quen Kiều Ngân, mẹ anh đã ngăn nhưng anh không nghe. Bà nói yêu và cưới con gái giầu hơn mình có nhiều cái khó lắm. Lúc đó với Khôi, khó gì cũng mặc. Bây giờ anh lại thấy khác, tự ái của đàn ông, cùng thất bại của cuộc sống khiến anh nhìn tình yêu với đôi mắt đầy e ngại. Anh biết gia đình Ngân đang tìm cách loại anh ra khỏi trái tim cô bằng cách gây mâu thuẫn nhằm làm Ngân chán anh. Việc Ngân đi Singapore rõ ràng là bước đầu làm Khôi càng thua sút cô hơn. Kiều Ngân có hiểu điều này không mà cứ khăng khăng cho mình hành động đúng.
    Khôi thở dài. Trách Ngân vô ích, cô không thể làm khác vì chính bản thân Ngân đang mong đi tu nghiệp hơn ai hết. Nếu không muốn mất cô, anh phải hết lòng phục tùng, nghe lời gia đình Ngân, điều này Khôi biết anh không thể làm được.

    2

  3. #3
    Bé còn quấn tã
    Tham gia ngày
    Dec 2007
    Bài gởi
    11

    Default

    nhanh nhanh đi bạn ơi!

  4. #4
    Bé còn quấn tã
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Bài gởi
    6

    Default

    post thêm đi bạn ui đang hay mờ

  5. #5
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Feb 2008
    Bài gởi
    22

    Default

    ừ đang hay
    chờ chap mới đó
    nhanh nha

  6. #6
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Nov 2006
    Bài gởi
    43

    Default

    Quỳnh Hương hối hả đứng dậy:
    - Em về đây chị Thi!
    - Làm gì gấp dữ vậy? Chưa bốn giờ mà! Sợ anh chàng đến không thấy em rồi nổi giận hả?
    Quỳnh Hương ngượng ngùng nhìn đồng hồ. Đúng là chưa bốn giờ, Cường không đến sớm như vầy, nhưng chiều nào cô cũng đợi thật sớm. Cô biết thời gian của anh rất ít. Cường rất ghét chờ người khác, dù đó là người yêu, nên để anh đứng ngoài cổng dù một phút Hương cũng xót lòng.
    Giọng Thi tò mò vang lên:
    - Từ lúc quen anh chàng này em luôn luôn tất bật trong giờ giấc. Trước đây dù đã hết giờ, em vẫn còn kề cà tán dóc. Lúc này thì tếch thẳng một mạch y như đàn bà về muộn sợ chồng la, con khóc. Bộ anh chàng khó tính lắm hả?
    Quỳnh Hương nói ngay:
    - Không phải! Tại tụi em ít thời gian ở gần nhau nên em mới tranh thủ từng chút. Này nhé, đưa em về nhà xong, ảnh lại chạy làm thêm tới chín mười giờ mới về. Bởi vậy để ảnh đợi, thấy tội lắm! Em không nỡ.
    Thi gật gù:
    - Anh ta chịu khó nhỉ! Nhưng chị nói thật, tướng em chắc chắn bị ăn hiếp rồi.
    Quỳnh Hương kêu lên:
    - Sao chị nói vậy?
    Thi cười cười:
    - Vì em có vẻ lụy anh ta quá! Trong tình yêu kẻ nào yêu nhiều kẻ đó khổ. Em yêu nhiều mà còn để lộ tình yêu của mình, bảo sao không bị ăn hiếp.
    Quỳnh Hương cố giữ vẻ tự nhiên:
    - Em chả thấy khổ gì hết.
    - Ấy là tại gông chưa đeo vào cổ đấy. Đến lúc làm vợ rồi thì biết. Bọn đàn ông thằng nào chả ích kỷ. Nó biết mình yêu, mình cần nó, thì chẳng mấy chốc mình thành nô tỳ của nó ngay.
    - Đàn ông kiểu chị nói chắc ở các thời phong kiến nào ấy chứ, đời nay vợ chồng đều đi làm, đều bình đẳng như nhau, đâu có chuyện coi vợ như nô tỳ được. Vả lại đàn ông có ăn học, có văn hóa đối với vợ phải khác đàn ông vũ phu, lỗ mãng chứ!
    Thi trợn mắt:
    - Ôi trời ơi! Em đang diễn thuyết ấy hả! Đúng là nói y như sách, không một chút thực tế nào hết. Cho em biết, đừng nói chi đến năm hai ngàn, dù có tới năm ba ngàn đi chăng nữa, đàn ông vẫn là đàn ông với bản chất ích kỷ và những thói hư tật xấu có từ thời ăn lông ở lỗ.
    Quỳnh Hương hơi mỉa mai:
    - Nếu thế ông xã chị nằm trong dạng nào mà chị sai ảnh chạy có cờ vậy?
    Thi nhấp nháy mắt:
    - Ảnh vẫn nằm trong dạng đàn ông nguyên thủy nhưng được chị rèn luyện từ ngày ảnh dại dột mở miệng tỏ tình. Lần đó chị làm cao lắm. Chị nói: từ nhỏ tới lớn chị chẳng phải làm động móng tay, cơm nước mẹ nấu, quần áo mướn ngoài giặt, cực khổ chịu không nổi. Nếu yêu, phải chiều ý chị từng chút, chị bị tim bẩm sinh, chỉ cần xúc động là lăn đùng ra xỉu. Chị đưa ra nhiều yêu sách lắm và tưởng ảnh hết dám yêu chị rồi chứ. Ai ngờ sau một đêm về suy nghĩ, sáng sớm hôm sau anh chàng vác bộ mặt bơ phờ vì mất ngủ tới nhà và bảo: "Dù em thế nào, anh cũng không thể thiếu em". Nắm được trái tim của ảnh rồi, chị bắt đầu huấn luyện. Đàn ông y như cây bon sai, khi đã tạo dáng rồi cứ từ từ mà uốn nắn. Mười năm nay ông xã chị nổi tiếng cưng vợ, cưng con, đảm việc nước, giỏi việc nhà. Tất cả là nhờ chị đã giữ thế thượng phong ngay từ ngày đầu.
    Quỳnh Hương chép miệng:
    - Đâu phải đàn ông nào cũng dễ uốn nắn như cái cây bon sai của nhà chị.
    - Em nói đúng. Điều quan trọng là mình phải làm chủ trái tim họ, chớ không để họ làm chủ linh hồn mình.
    Quỳnh Hương khẽ lắc đầu:
    - Em yêu và muốn người ta hiểu rằng tình yêu của em dành cho người ta nhiều hơn người ta dành cho em gấp mấy lần.
    Thi phán một câu:
    - Ngốc! Rồi em sẽ thấy Cường lộng quyền tới cỡ nào. Chị không phải thầy bói, nhưng xem tướng chẳng tệ đâu.
    - Ý chị nói tướng em sợ chồng và tướng Cường ăn hiếp vợ chớ gì? Thông thường người đàn ông giỏi biết lo toan từ việc ngoài đời đến việc trong nhà đều hơi độc đoán, gia trưởng. Em chấp nhận yêu và sợ chồng mình.
    - Vậy thì số em khổ vì Cường rồi!
    Quỳnh Hương cười cười rất vô tư:
    - Đó là "Nỗi đau khổ ngọt ngào" phải hông chị? Thôi em về thật đây!
    Dứt lời Quỳnh Hương xoay xoay cái xắc tay chân nhún nhảy đi ra cửa, miệng khe khẽ hát. Tình yêu là người ta yêu đời hơn và thấy xung quanh bất cứ cái gì cũng vậy, cũng dễ thương. Mặc xác cho bà cụ non Thi muốn nói tào lao thì nói, mình vẫn thích Cường biết rằng mình yêu anh ấy nhiều hơn anh ấy yêu mình. Mình yêu và không hề tính toán kiểu bà Thi, vì yêu đồng nghĩa với hy sinh kia mà.
    Chiếc Dream của Cường trờ tới, gương mặt anh lạnh lùng và khó đăm đăm làm Quỳnh Hương lo lắng. Cô lên ngồi phía yên sau thật nhẹ rồi hỏi cũng thật khẽ:
    - Anh không khỏe trong người à?
    Cường ầm ừ trong miệng:- Anh có sao đâu. Chỉ bực mình thiên hạ thôi.
    - Chuyện gì vậy anh?
    Cường không trả lời mà nói:
    - Tìm một quán nào ngồi với anh. Về nhà giờ này anh chịu không nổi.
    Quỳnh Hương dạ nhỏ rồi tựa đầu vào lưng anh. Chiều xuống thật bình yên, được ở bên anh phút giây nào cô cảm thấy hạnh phúc phút giây ấy. Cường là người nghiêm túc và nguyên tắc, trong tình yêu anh cũng thế. Một tuần Cường ấn định ngày nào anh đến đón cô về, ngày nào hai người sẽ cùng đi chơi, và anh thực hiện răm rắp theo thời khóa biểu đã đề ra. Anh luôn làm chủ bản thân, Quỳnh Hương thán phục Cường vì anh rất có ý chí, cương quyết trong mọi việc. Chưa khi nào cô nghe Cường bực bội vì người nào đó. Anh không nhận xét, phê phán ai, nhưng Hương biết anh luôn cố gắng hết sức mình để vượt trội hơn các nhân viên khác trong công ty.
    Chiều nay nhìn vẻ khó đăm đăm trên gương mặt Cường, Hương đoán chắc anh đang bực dữ lắm! Cô phải nói gì cho Cường vui lại đây?
    Vòng tay ôm chặt ngang người anh, Quỳnh Hương hơi nững nịu:
    - Giận thiên hạ rồi giận luôn em sao mà làm thinh vậy?
    Cường khẽ nói:
    - Anh đang nghĩ xem phải lựa lời thế nào để nói chuyện với em đấy chứ!
    - Chỉ cần lựa sao cho mỗi câu đều có ba từ "Anh yêu em" là được rồi. Em nhớ rõ anh chỉ nói với em câu ấy duy nhất một lần, cho tới tận bây giờ vẫn chưa thèm nhắc lại. Không sợ em quên hả?
    Quỳnh Hương nghe Cường cười:
    - Anh không có thói quen nhắc đi nhắc lại một câu nói đã đạt kết quả mỹ mãn. Em muốn quên anh thì quên. Anh chấp đó.
    Quỳnh Hương véo hông Cường một cái, anh kêu lên rồi giữ tay cô thật chặt. Chiếc Dream ngừng trước một quán cà phê. Cường gởi xe và choàng tay ngang eo dìu Hương vào trong. Anh có vẻ hãnh dịên khi thấy nhiều cặp mắt đàn ông nhìn theo hai người với vẻ trầm trồ ganh tỵ.
    Cường nói nhỏ vào tai Hương:
    - Người ta đang khen chúng mình đẹp đôi kìa. Em còn đòi quên anh nữa không?
    Quỳnh Hương không dám ngó xung quanh, cô lýnh quýnh nép bên Cường đi suốt dãy hành lang. Tới cái bàn khuất sau cây chuỗi ngọc vàng những chùm trái, anh kéo cô ngồi xuống chung một ghế mây dài. Quỳnh Hương bâng khuâng ngả đầu tựa vào vai Cường, mi khép hờ chờ một nụ hôn quen. Nhưng chiều nay anh không tham lam hôn mê mải môi cô, mà Cường để cô nôn nao đợi chờ.
    Anh lên tiếng làm Hương mở vội mắt ra:
    - Em biết anh phải lựa lời để nói với em về ai không?
    Như đang nằm mơ bị gọi dậy bất ngờ, Quỳnh Hương ngơ ngác:
    - Ai hả anh?
    Cường mím môi hằn học:
    - Bà chị hai yêu mến của em chứ ai.
    - Chị Như làm sao?
    Cường hất hàm:
    - Em nghĩ Như bị làm sao à? Hừ ! Cô ta lúc này vững như băng thạch vì đựơc cấp trên nâng đỡ tận tình nên chẳng có làm sao đâu.
    Quỳnh Hương hoang mang nhìn Cường. Rõ ràng anh đang kềm chế bản thân bằng cách đốt thuốc. Cường chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Hương vì anh biết cô sợ khói và vì anh cũng không nghiện, thế mà chiều nay Cường lại rít liên tục hai ba hơi dài.
    Chị Như đã làm gì khiến anh có vẻ bất ổn thế này? Khoảng thời gian gần đây hai chị em cô không thân mật với nhau như trước. Tất cả tại Cường. Đúng hơn phải nói tại cô với Cường yêu nhau nên chị Như và cô trở nên xa cách. Khi biết gia đình Cường sẽ tính tới chuyện hỏi cưới Quỳnh Hương, chị Như lầm lầm lì lì chẳng nói năng chi, cô biết chị mình không hài lòng, nhưng vì lý do gì, Hương chả dám hỏi.
    Trước đây vì cho rằng Cường đeo đuổi Thu Minh chớ không để ý tới Hương, nên chị Như đã khuyên cô không nên nghĩ tới anh cho khổ. Đến lúc thực tế cho thấy Cường thật lòng yêu và định cưới cô làm vợ. Chị lại buồn bực, khó chịu ra mặt. Tại sao vậy?
    Chả lẽ chị Như cũng yêu Cường? Mặt Quỳnh Hương biến sắc khi nghĩ tới điều khủng khiếp này, nhưng giọng của Cường đã làm cô bình tĩnh trở lại:
    - Dạo sau này Như ghét anh lắm, dù cô ấy biết tương lai anh sẽ là chồng em.
    Quỳnh Hương chớp mắt:
    - Không có đâu, chị Như lúc nào cũng tôn trọng nể nang anh. Chỉ vẫn nhắc chuyện nhờ anh đưa vào công ty chỉ mới có việc làm ổn định như hiện giờ.
    Cường xua tay:
    - Không cần phải nói dối, anh biết rõ Quỳnh Như hơn em gấp mấy lần. Chiều nay anh muốn nói với em chuyện của Như.
    Hương lo lắng:
    - Chuyện có quan trọng không?
    Cường thủng thỉnh gật đầu. Đợi người phục vụ để hai ly nước ngọt lên bàn rồi đi khuất, anh mới nghiêm nghị:
    - Nếu Quỳnh Như không là người trong nhà, anh chẳng đời nào động tới chuyện tình cảm riêng của cô ấy làm chi. Nhưng im lặng thì lương tâm cắn rứt, trách nhiệm lại nặng canh cánh bên lòng. Anh yêu em nên lo cho Như.
    Quỳnh Hương thắc thỏm vì cách rào đón của Cường, cô nóng nảy hỏi tới:
    - Em vẫn chưa hiểu chuyện chị Như ra sao hết. Anh nói đại đi.
    Cường tỏ vẻ khổ sở:
    - Sợ khi nghe xong em lại bảo anh nhiều chuyện, vả lại chắc gì em tin anh hơn tin Như.
    Quỳnh Hương dịu giọng:
    - Anh biết là em tin anh nhất mà.
    - Vậy thì anh nói Quỳnh Như đang mê đắm trong tình yêu và danh vọng.
    Quỳnh Hương hấp tấp:
    - Chỉ ỵ... ê... u ai vậy?
    - Tay trợ lý giám đốc trong công ty anh. Cỡ tuổi Quỳnh Như mới yêu là hơi muộn, vì vậy việc cô ấy tìm được cho mình một chỗ nương tựa lý tưởng là đáng mừng. Nhưng anh không mừng được vì.. vì.. tay này đã có vợ con.
    - Thật hả?
    Cừơng khó chịu:
    - Đã tuyên bố là tin anh nhất mà còn hỏi. Anh có khi nào nói dối em chuyện gì chưa?
    Quỳnh Hương ngồi co lại, cô thấy lo cho Quỳnh Như và lo cho cả mình. Cường rất nghiêm túc, anh ghét tất cả những gì gây tai tiếng, bởi vậy anh xem chuyện chị Như là quan trọng cũng đúng. Cường đâu muốn có bà chị vợ yêu loạn như thế.
    Cường nói:
    - Anh từng phân tích hơn thua rồi khuyên Như nhiều lần, tưởng cô ấy hiểu ra vấn đề rồi, ai ngờ hai người ngày càng u mê hơn, lún sâu hơn vào tội lỗi.
    Quỳnh Hương cắn môi, cô tìm mãi không ra lời nào để biện minh cho chị Như, tâm trí cô toàn những câu hỏi, những lời trách móc. Tại sao một người cứng rắn, thông minh có ăn học đẹp như chị lại có thể yêu một gã đàn ông có vợ con cơ chứ! Hay là hắn ta đã dùng uy quyền, địa vị của mình để dụ dỗ chị?
    Bỗng dưng Hương liên tưởng tới một gã trung niên đầu hói, trán trợt, bụng phệ, miệng cười híp mắt và thấy ghê tởm lẫn phẫn nộ.
    Cô thẫn thờ nhìn viên đá dần tan trong ly:
    - Không đời nào em ngờ chị Như lại tới nông nỗi này. Chắc chị bị người ta dụ thôi.
    Cường nhún vai:
    - Trong chuyện yêu đương, khó nói ai dụ ai lắm. Hai người đều lớn cả rồi. Họ hiểu rõ mục đích đến với nhau mà! Biết Chánh đã có gia đình, Như vẫn lao vào là không đúng. Hồi chiều này vợ anh ta vào tận công ty để tìm Như.
    Quỳnh Hương hoảng hốt kêu lên:
    - Trời ơi! Rồi sao?
    - May mà chị ta gặp anh tại cổng nên chuyện đánh ghen đã không xảy ra.
    Hương rùng mình khi nghe Cường thản nhiên nói đến hai từ "đánh ghen". Thật xấu hổ. Chắc anh coi thường chị em cô lắm rồi!
    Cô khổ sở:
    - Anh đã nói gì với bà ấy?
    - Chủ yếu là năn nỉ rồi kéo chị ta qua cái quán bên kia đường và ngồi chịu trận mấy mất tiếng đồng hồ để nghe rủa xả, mắng nhiếc.
    Quỳnh Hương trợn mắt:
    - Sao lại rủa xả, mắng nhiếc anh?
    Cường cười như mếu:
    - Vì bà ta biết Như là chị vợ tương lai của anh. Thế mới nhục chớ!
    Quỳnh Hương nghe giọng mình nghèn nghẹn:
    - Em xin lỗi.
    Cường không để ý lời xin lỗi của Hương, anh tiếp tục tuôn một hơi những ấm ức:
    - Chị ta chửi cho đã mồm rồi bắt đầu hăm he đủ thứ. Thú thật đây là lần đầu tiên trong đời anh bị xúc phạm đến mức hết chịu nổi. Nếu không vì em, anh đã bỏ mặc cho mụ Hoạn Thư ấy muốn làm gì thì làm, tới đâu thì tới.
    Hương lo lắng:
    - Bà chằn ấy hăm gì hả anh?
    - Nhiều lắm! Nghe mà hãi hùng, nhưng Như đâu có dám. Sau khi rời được bả đi, anh vào tìm Như và kể cho cô ấy nghe toàn bộ. Hừ ! Em đoán xem chị Hai em đã nói sao với anh?
    Nhìn đôi mắt phẫn nộ của Cường, Quỳnh Hương lắc đầu:
    - Em không còn tâm trí đâu nữa để đoán. Anh nói đại đi!
    Cường cau mặt lại:
    - Như bảo anh là người không có trái tim, không biết yêu, vì vậy đừng thọc gậy vào tình yêu của người khác.
    Quỳnh Hương làm thinh. Chị cô từng nhận xét về Cường như vậy với thái độ khá gay gắt. Chị ấy khăng khăng bảo Cường là người nhẫn tâm ích kỷ, nhưng khi cô bực tức phản ứng lại thì Như lặng lẽ rút lui. Thì ra chỉ rút lui vì bản thân mình có khuyết điểm, chị phản đối tình yêu của Cường và cô vì khuyết điểm này chớ chẳng vì lý do nào khác hết. Bộ Như nghĩ nếu Cường không yêu Hương thì gia đình sẽ không ai biết đến mối tình đáng trách của chỉ hay sao? Đúng là khi đã mù quáng vì yêu, người ta trở nên lẩn thẩn đáng thương. Thế nhưng có nên thương hại chị Như không? Bỗng dưng Quỳnh Hương thấy chị mình đáng trách hơn là đáng thương. Chỉ luôn chê người yêu của cô, nhưng chỉ lại yêu một người đã có vợ. Nếu không ngăn chặn chắc cả gia đình sẽ nhục đến chết vì chỉ thôi.
    Cô rầu rĩ nhìn Cường:
    - Thật em không hiểu chị Như sao chị nói như thế mà không mắc cỡ chứ.
    Cường cười nhạt:
    - Tại Như cho là mình đúng.
    Quỳnh Hương hỏi:
    - Ông Chánh là người như thế nào hả anh?
    - Chánh là một con cáo già trên đường đời cũng như trường tình. Trong công việc anh ta tỏ ra nghiêm túc, chu đáo, năng động, hoạt bát nên rất được lòng cấp trên. Đối với phụ nữ, Chánh điệu nghệ lắm. Lúc nào anh ta cũng quan tâm chăm sóc từng cô rất tận tình, nhưng Chánh cũng không quên thở than rằng mình bất hạnh trong cuộc sống gia đình. Quỳnh Như đã sa vào cái bẫy êm như nhung của Chánh mà không hay. Cô ấy ngây thơ nghĩ rằng mình là cái phao cấp cứu mà Chánh cần bám vào lúc này. Không có cô, anh ta sẽ chìm xuống tận đáy đại dương của sự bất hạnh.
    Uống một ngụm nước, Cường nói tiếp:
    - Anh đã khuyên Như nhiều lần, thậm chí gây gổ như hồi chiều, nhưng vẫn chả ăn thua gì. Sau cùng anh đành mang tiếng nhiều chuyện để nói lại với em. Gia đình lúc nào cũng có cách giải quyết riêng mà người ngoài không bày được. Anh hy vọng Quỳnh Như sẽ suy nghĩ chín chắn để chúng mình đừng bị mang tiếng lây. Nếu không chuyện hỏi cưới chắc sẽ gặp khó khăn.
    Quỳnh Hương thót tim, cô ngỡ ngàng vì không ngờ Cường xem nặng sĩ diện đến thế. Giọng nói có vẻ hăm dọa của anh làm cô tự ái. Rõ ràng Cường chỉ nghĩ tới mình thôi chớ chả cần biết gia đình cô sẽ phải làm sao để khuyên lơn, ngăn cản chị Như.
    Cô bỗng nổi chứng ngang ngược lên:
    - Nếu anh sợ bị mang tiếng thì đừng tính tới cưới hỏi, vì ví dụ chị Như đồng ý chấm dứt mối tình này, anh cũng mang tiếng rồi. Huống hồ chi em chưa biết thật sự chị ấy với ông Chánh đó có quan hệ thế nào. Nhỡ vợ ông ta ghen ẩu ghen tả thì sao? Chị Như có quyền yêu bất cứ ai, miễn chị không vi phạm luật hôn nhân thì thôi.
    Cường ngó cô không chớp mắt rồi anh quát nhỏ:
    - Em điên chưa mà nói như vậy? Nói và không thèm nghĩ tới luân thường đạo lý, búa rìu dư luận. Đâu thể nào có chuyện muốn yêu ai thì yêu, hay muốn bỏ ai thì bỏ được. Anh và em đâu có lỗi, nhưng tự nhiên bị ảnh hưởng vì quyền tự do yêu đương của Như. Thật bất công! Anh nói với em để gia đình có biện pháp bắt buộc cô ấy quên đi, chớ đâu phải để nghe em nói ngang thế này.
    Quỳnh Hương chống tay tư lự. Cô buột miệng:
    - Chắc chị Như khổ lắm, biết khuyên chỉ cách nào đây chứ.
    Cường cười khẩy:
    - Giữa hai người đó làm gì có tình yêu mà sợ Như khổ. Chẳng qua họ đến với nhau vì một bên có tiền tài danh vọng, một bên có tuổi trẻ và nhan sắc thôi.
    - Chị em không tệ vậy đâu.
    - Không như thế sao lại cặp với Chánh? Có thể em giận câu nói trắng trợn vừa rồi của anh vì em còn lý tưởng và mơ mộng nhiều quá. Nhưng cuộc sống luôn luôn có những mặt trái trần trụi. Quỳnh Như thuộc mẫu người khác em, khác nhiều lắm, nên cô ấy dám làm những điều em không đời nào dám nghĩ tới.
    Quỳnh Hương nửa tin nửa ngờ nhìn Cường. Cô không biết dùng lời lẽ nào để bênh chị mình. Khi rõ ràng từ thâm tâm cô đang thầm trách chị. Nhưng nếu tiếp tục từ miệng người yêu nặng nhẹ thế này Quỳnh Hương cũng chịu không nổi.
    Cuối cùng cô nói:
    - Em sẽ mách ba mẹ chuyện này, chớ bản thân em chắc không khuyên chị Như được rồi.
    Cường nhẹ nhàng hỏi:
    - Có cần nói với hai bác lúc này chưa. Anh nghĩ chưa cần đâu.
    Hương kêu lên:
    - Vậy em phải làm sao đây?
    Cường nhún vai:
    - Chị em gái tối nằm bên nhau tỉ tê tâm sự. Cách xấu nhất mới nhờ đến hai bác.
    Quỳnh Hương im lặng. Chị em nhà cô ai cũng bướng ngầm chắc gì chị Như chịu nghe lời cô một khi chỉ đã cặp bồ với gã đàn ông kia. Biết đâu chị Như sẽ mắng vì cho rằng Hương nghe lời Cường thọc gậy vào bánh xe tình yêu đang chạy ngon trớn của chị.
    Thở dài ngán ngẩm, Quỳnh Hương nói:
    - Chỉ sợ lời em nói không có tác dụng, lại gây thêm mâu thuẫn với chị Như.
    Cường khó chịu:
    - Chưa mở miệng mà đã ngại. Em phải nghĩ khuyên Như rời bỏ Chánh là bảo vệ tình yêu của chúng ta.
    Quỳnh Hương ngập ngừng:
    - Em vẫn không hiểu rõ ý anh.
    Cường bỗng nổi cáu lên:
    - Thì phải cố gắng tìm hiểu. Anh bực lắm rồi đây.
    Quỳnh Hương ngỡ ngàng nhìn Cường, cô muốn khóc hết sức. Đây là lần đầu anh tỏ vẻ cộc cằn với cô, mà cô đã làm gì sai chứ. Mím môi đứng phắt dậy, Hương bước ra cửa. Cường vội nắm tay cô kéo lại. Cô té vào lòng anh và để mặc cho Cường vuốt tóc rồi hôn mình tới tấp như thay lời xin lỗi.
    Quỳnh Hương thút thít:
    - Tự nhiên lại nạt, lại nổi sùng lên với em.
    Giọng Cường trầm xuống đầy bứt rứt.
    - Tại anh không dằn được giận khi nghĩ tới Như. Anh có trách nhiệm và có lỗi đã không ngăn được Như, anh ái ngại vô cùng khi nghĩ tới ba mẹ.
    Ngừng một chút, Cường nói tiếp:
    - Anh thích sự hoàn hảo. Anh không muốn người thân của mình phạm bất cứ sai lầm nào. Bởi vậy anh hy vọng em sẽ kéo Như về với lẽ phải.
    Quỳnh Hương thấy nhức nhối trong tim. Nói tới nói lui, Cường muốn chị Như chấm dứt ngay mối tình này vì sợ ảnh hưởng đến uy tín mình, chớ đâu phải tại anh lo Như sẽ khổ vì lỡ thương người đã có vợ con. Nếu đúng vậy Cường quả là ích kỷ và khó tính.
    Đang giằng co với nhiều điều, Hương chợt nghe Cường thở dài:
    - Chắc em nghĩ anh hẹp hòi, chỉ biết tới mình mà không thông cảm cho Quỳnh Như. Lòng anh ra sao, dần dà em sẽ hiểu. Lúc nào anh cũng vì tình yêu của chúng ta hết.
    Nhìn vẻ trầm tư của Cường, Hương thấy lòng mình xìu xuống, cô ngập ngừng:
    - Em hiểu!
    Cường xoa nhẹ vai cô, giọng âu yếm:
    - Mình không bàn tới chuyện này nữa.
    Quỳnh Hương nép mặt vào ngực anh. Trời tối rồi. Những bóng đèn nhỏ xíu giăng mắc khắp nơi cứ nhấp nháy liên tục làm cô liên tưởng đến các vì sao trên trời.
    Hồi còn bé cô và Như hay ra bãi đất trống kế bên nhà ngồi đếm sao lắm.
    Thấy những ngôi sao chớp tắt, Hương bảo chúng đang làm quen nhau. Như lại cho là chúng đang cãi nhau. Chỉ bao nhiêu đó mà hai chị em gây lộn. Ai cũng nói mình đúng hết.
    Nhà ở thành phố ngày càng mọc cao, bãi đất trống trước kia đã thành một khách sạn. Hai chị em không tìm thấy những ngôi sao nhấp nháy, mà nhìn lên trời toàn thấy dây điện, cây ăng- ten tua tủa.
    Lâu lắm rồi Quỳnh Hương đã quên những ngôi sao ấy, kể cả ngôi sao đỏ lẻ loi ở gần cuối trời mà cô luôn giành đó là của mình. Đêm nay tự dưng cô nhớ da diết ngày xưa. Giá như chị em Quỳnh Hương cứ mãi vô tư như thế nhỉ.
    - Em nghĩ gì vậy?
    Quỳnh Hương hơi mơ màng:
    - Em nghĩ phải chi mình là con nít hoài thì sướng biết mấy.
    Cường nâng mặt Hương lên:
    - Sao lại nghĩ thế? Làm người lớn vẫn sướng hơn chứ! Nếu cứ là con nít mãi làm sao đựơc anh yêu, anh hôn... Có nhớ lần đầu tiên anh đưa em tới đây không? Bây giờ anh muốn được hôn em nụ hôn ngon như lần đầu đó.
    Quỳnh Hương bâng khuâng khép hờ mắt lại. Cô không muốn nghĩ tới Như nữa. Cô khao khát được người mình yêu hôn mãi và thì thầm mãi những lời ngọt ngào như vầy.

  7. #7
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Nov 2006
    Bài gởi
    43

    Default

    Cường hài lòng ngắm nghía căn phòng sạch bóng của mình. Anh rất ghét sự cẩu thả, bề bộn và vô trật tự, nên dù là ở nhà hay trong công sở, phòng của anh lúc nào cũng dược dọn dẹp theo như đúng lời anh yêu cầu. Anh có thói quen khi ngồi vào bàn làm việc là phải nhìn xung quanh để kiểm tra lại vị trí của những vật dụng do chính tay anh sắp xếp xem có để đúng chỗ hay không. Bởi vậy không ai dám tự ý dời đi vật gì, dù là một quyển sách hay cái gạt tàn thuốc nhỏ.
    Cường thường nói với những người xung quanh rằng: Anh có nguyên tắc sống và làm việc riêng, mà ai làm việc với anh đều phải tuân theo.
    Dĩ nhiên là cái nguyên tắc đó Cường chỉ áp dụng với những người dưới quyền của mình và bà mẹ cưng anh một cách mù quáng thôi. Chớ với cấp trên hay đồng nghiệp ngang hàng với anh, anh luôn xử sự rất là đúng điệu, và giống như mọi người, Cường chả có một nguyên tắc sống gì hết, vì vậy mà anh được lòng hầu như tất cả.
    Bỗng dưng Cường nhếch môi khi nghĩ đến một người. Hắn đang là vật cản đường trên con đường công danh của anh. Từ lâu Cường đã muốn loại hắn ra khỏi công ty này, nhưng vẫn chưa được vì hắn có tài, lại có đầy quyền thế.
    Chính hắn hay là người tìm ra các sơ hở trong công việc của anh để phê bình, để báo cáo với giám đốc. Chính vì hắn mà anh phải năn nỉ chị em Quỳnh Như làm lại báo cáo, và cũng chính hắn nói ra, nói vào với Thu Minh nhiều chuyện về anh, nên cô mới lơ là rồi quay lưng trước tình cảm anh dành cho cô suốt hai năm ròng.
    Lần đó Cường khổ sở và nhục nhã chưa từng thấy. Là người rất mực tự tin, anh bất ngờ đến choáng váng khi biết Thu Minh sắp lấy chồng. Gã đàn ông ấy lại là em trai của hắn.
    Lẽ ra Cường phải hận Thu Minh vì cô đã từ chối anh, nhưng không hiểu sao bao nhiêu căm hờn Cường lại đổ hết cho hắn.
    Hừ! Nếu hắn không làm ông mai, giới thiệu em mình cho Thu Minh thì anh đã nắm chắc cơ hội làm rể giám đốc công ty này rồi. Hắn đã phá hỏng mơ ước tương lai của anh. Nhất định rồi anh sẽ trả thù.
    Tay Cường bóp lại thật chặt khi nghĩ tới chuyện trả thù. Anh muốn sớm muộn gì hắn cũng mất chức trợ lý giám đốc. Hắn sẽ cúi gầm mặt xuống đất mà đi ra khỏi công ty này vào một ngày gần đây.
    Rồi Cường chợt nhớ đến Quỳnh Như. Con nhãi vô ơn ấy cũng đã đá anh để chạy theo hắn. Điều này cũng làm cho anh đau không ít. Anh không tin Như yêu Chánh mà anh khẳng định con nhỏ chạy theo hắn vì muốn được nâng đỡ. Nó như muốn mau chóng nắm được cái chức trưởng phòng của anh sao đấy!
    Hừ! Nếu như là Như không phải là chị của Hương thì con nhỏ đã biết tay anh rồi. Dạo này hai chị em Hương hục hặc suốt, Quỳnh Như chối bai bải chuyện bồ bịch với Chánh. Con nhỏ nói anh vu khống để trả thù cá nhân vì Chánh thường phát hiện nhiều sai sót của anh trong công tác.
    Hôm nghe Hương ngập ngừng kể lại những lời nói của Như, Cường ngượng cứng người vì biết cô tin chị mình hơn tin anh. Cô trách Cường bằng cách đọc câu: “Nói có sách, mách có chứng”. Anh không có bằng chứng nào chứng tỏ Như và Chánh có quan hệ với nhau làm sao mà Hương đủ lý lẽ để “buộc tội” chị mình cho được.
    Quỳnh Như lại là con bé cứng cựa nên vào công ty, con nhãi tỉnh bơ bĩu môi khi nhìn thấy anh, rồi tỉnh bơ xách cặp đi theo Chánh.
    Từ một nhân viên sử dụng vi tính dưới quyền điều động của Cường, Như đã trở thành thư ký riêng của trợ lý giám đốc. Mà thư ký riêng thì chuyện gì lại không thể xảy ra chứ!
    Cường mím môi. Rồi anh sẽ cho cả hai biết taỵ Anh chả thèm nghĩ tới việc Như sẽ là chị vợ của mình làm chi cho mệt. Hừ! Chị vợ thì sao chứ? Cô ta đã vô ơn như thế, phản lại anh trước kia mà! Chỉ thương Quỳnh Hương...
    Cường nôn nao khi nhớ tới đôi môi mềm của cô. Hồi còn đi học Cường đã tính rằng sau này nhất định anh phải lấy vợ giàu, hai là sẽ cưới vợ đẹp.
    Mộng lấy vợ giàu đã tan thành mây khói rồi, bây giờ anh sẽ lấy vợ đẹp thôi. Quỳnh Hương đúng là một người đẹp. Cô y như là một đoá hoa quỳnh hư ảo làm say hồn anh. Thế mà trước kia anh cứ mãi đeo theo Thu Minh, nếu mà cô nàng đồng ý lấy anh, thì suốt đời anh phải làm chủ một bộ xương cách trí khô đét rồi.
    Vậy mà lúc cô ta từ chối lời tỏ tình của anh, Cường tưởng như là trái đất tới ngày tận thế. Anh tuyệt vọng không phải vì thất tình mà vì sự nghiệp trong mơ của mình bị tan vỡ.
    Lúc Cường đang hụt hẫng thì anh nghĩ tới Quỳnh Hương. Cô luôn luôn ngưỡng mộ Cường, và anh thì chả cần tốn bao nhiêu công sức để chiếm lấy trái tim của cô.
    Quỳnh Hương đã từng thầm yêu Cường nên cô đón nhận lời tỏ tình của anh như đón nhận ân sủng. Anh không thể làm giàu bằng của hồi môn của vợ, nhưng bù lại Cường sẽ có một phụ nữ đẹp yêu mình, tôn thờ mình và bằng lòng hy sinh tất cả mọi thứ cho mình đến suốt đời. Điều này biết đâu là tốt và thực tế hơn là có một cô vợ giàu?
    Cường sốt ruột nhìn đồng hồ. Đáng lẽ giờ này là mẹ đã đi chợ về rồi. Vậy mà bà đã trễ hơn cả giờ.
    Chắc là lại ghé vào nhà của hàng xóm để hóng chuyện. Sao mà anh lại ghét cái thói ngồi lê đôi mách cuả các bà đến thế.
    Bực dọc, Cường bước ra sân. Nắng sáng vươn nhè nhẹ trên các chậu kiểng dọc theo các lối đi làm anh dịu bớt sự khó chịu.
    Cường cúi xuống săm soi một cây mai chiếu thuỷ được uốn cong khá đẹp mắt rồi lại chán nản đứng lên.
    Cường chả biết gì ba cái nghệ thuật cây cảnh này. Nhưng anh muốn nhà mình cũng phải có vườn cây cảnh, hòn non bộ như nhà của thiên hạ. Thế là anh chịu khó đi mua về hàng đống chậu bon-sai với bộn tiền, rồi giao hết cho mẹ toàn bộ chuyện tưới nước, bón phân, tỉa sâu...
    Mỗi sáng tập thể dục xong, anh chắp hai tay sau đít đi qua đi lại ngắm nghía từng cây một, cố tình tìm ra nét độc đáo, ý nghĩa sâu xa về triết lý của từng loại cây. Nhưng khổ nỗi, với anh chậu bon-sai nào cũng giống nhau ở một điểm là còi cọc, già nua. Rốt cuộc mấy chục chậu kiểng lại là thú tiêu khiển duy nhất của bà Nguyệt. Trong nghệ thuật này, mẹ anh đúng là một nghệ nhân rành nghề.
    Bạn bè anh tới đây, ai cũng trầm trồ khen vườn kiểng, họ tưởng những tác phẩm sống động kia là của anh.
    Thế cũng tốt! Xem như Cường đã đạt được mục đích “chơi kiểng” rồi.
    Ngồi xuống bên hòn non bộ, Cường đưa tay khoa khoa vào hồ nước. Đám cá bảy màu thấy động vội túa đi lung tung.
    Quỳnh Hương rất thích hồ cá nhỏ này. Tới nhà anh, cô hay ngồi ngoài sân, kế bên hồ cá và líu lo trăm thứ trên đời.
    Khi nghe Cường bảo cô phải học mẹ cách chăm sóc vườn kiểng, hồ cá và cách sắp xếp mọi việc trong nhà, Quỳnh Hương đã cười khúc khích vì tưởng anh nói đùa.
    Đến khi nghe anh nghiêm nghị kể lại những công việc mẹ anh đã làm hằng ngày, cô mới hết sức ngạc nhiên trước số lượng việc mà mẹ anh phải gánh vác.
    Tại sao Hương lại phải nghĩ rằng chính anh là người làm hết mọi chuyện lớn bé, chứ không phải là mẹ nhỉ? Dù Cường đã nói rằng con trai trong gia đình anh không phải động tay vào việc nhà. Hương vẫn tỉ tê buộc anh phải phụ mẹ rửa chén, dọn nhà, giặt quần áo... vì bà đã già rồi.
    Thật là buồn cười! Anh yêu cô nhưng đâu phải là vì vậy mà Quỳnh Hương có thể lái anh đi theo con đường của cô được.
    Trong ngôi nhà chỉ có hai người này, anh là vua. Còn mẹ anh cưng chiều anh đến mức đã tự biến mình trở thành một nô lệ của anh lúc nào mà không hay. Dù thương mẹ, nhưng Cường vẫn luôn nghĩ mình được quyền làm vua trong ngôi nhà của mình. Mà đã làm vua thì phải có người hầu hạ và nô lệ.
    Không một ai có thể làm được việc đó một cách tự nguyện bằng mẹ. Vì vậy mà Cường không cho bà sang ở bên nhà của chị Cẩm, bà chị thứ ba của anh. Anh muốn bà phải lo lắng và chăm sóc cho mình. Dù đúng ra bà có quyền lo lắng cho tất cả các con và người khác. Người mà mấy năm nay anh đã nhất định ra lệnh: “Phải dời đi khỏi nhà mới có thể làm ăn được”.
    Chụm hai tay vớt một chú cá nhỏ xíu lên. Cường chăm chú nhìn nó cựa quậy và thầm nhủ:
    - Phải đưa Hương vào nề nếp của gia đình này, phải biến cô bé thành một người vợ như ý của ta muốn.
    Thả cho con cá trở lại hồ nước. Cường ra mở cổng khi nghe chuông vang lên.
    Quỳnh Hương nghiêng đầu nhìn Cường với gương mặt hết sức rạng rỡ:
    Anh mỉm cười:
    - Mời công chúa vào nhà.
    Hương chỉ vào ngực mình:
    - Em mà là công chúa. Anh khéo nịnh thật.
    Cường đóng cửa lại rồi sấn đến bên cô:
    - Công chúa của riêng anh thôi, không thích sao?
    Hương mỉm cười:
    - Thích chứ, thưa phò mã.
    Cường kéo mạnh cô vào lòng, Hương kêu lên:
    - Em vào thưa mẹ cái đã.
    - Mẹ đi chợ chưa về. Thưa anh là được rồi.
    Dứt lời Cường hối hả tìm xuống môi cô. Đôi môi mềm và thân mình thon thả đầy gợi cảm của Hương đã ép sát vào anh. Anh mê mải hôn cô như nuốt hết môi cô vào miệng mình và háo hức ghì siết vuốt ve lấy cô.
    Mãi đến khi cô đẩy anh ra. Cường mới ngơ ngác hỏi:
    - Sao vậy?
    Quỳnh Hương lắc đầu, anh cau mày:
    - Không thích à?
    Thấy cô có vẻ im lặng, Cường xụ mặt:
    - Sao không trả lời anh?
    Quỳnh Hương lí nhí:
    - Anh làm em nghẹt thở. Lúc nào cũng tham lam. Em sợ anh luôn.
    Cường bật cười. Anh nựng cằm cô:
    - Đúng là trẻ con. Vậy cũng bày đặt yêu.
    Hương phụng phịu:
    - Bộ yêu là phải như vậy hả?
    Vòng tay ôm lấy Hương, Cường thì thầm:
    - Phải hơn vậy nữa mới tuyệt. Rồi mình sẽ là vợ chồng, em sẽ thuộc về anh cả thể xác lẫn tâm hồn. Anh muốn yêu đến mức cho em tan ra mới thôi.
    Quỳnh Hương lại chịu trận những cơn hôn như tới tấp của Cường. Anh chỉ rời cô ra khi nghe tiếng đập cửa.
    - Chắc là mẹ về!
    Cường luyến tiếc đứng dậy. Anh hơi bất ngờ khi thấy ngoài bà Nguyệt ra còn có cả chị Cẩm. Quỳnh Hương lúng túng chào cả hai người. Trong khi Cường khó chịu ra mặt.
    - Mẹ đi chợ hay đi đâu với chị Cẩm vậy?
    Cẩm cười cười:
    - Tao gặp mẹ ngoài chợ nên đưa mẹ vào ăn miến gà. Không được sao mà mày vặn vẹo?
    - Tôi không vặn vẹo, nhưng bà già đi lâu quá, phải sốt ruột chớ.
    Cẩm liếc Quỳnh Hương rồi dài giọng:
    - Thật sốt ruột hôn đó! Mày đâu hiếu thảo dữ vậy.
    Bà Nguyệt khổ sở van lơn:
    - Đừng gây gổ nữa mà!
    Quay sang Quỳnh Hương bà hỏi:
    - Con tới lâu chưa?
    Cô rụt rè trả lời:
    - Dạ con mới tới. Bác để con mang giỏ vào bếp.
    Vừa đi được vài bước, cô nghe Cẩm gọi giật cô lại:
    - Này Hương ơi! Chị nói xong chuyện này em hãy vào bếp.
    Quỳnh Hương ngần ngừ nhìn Cường. Cô thấy ánh mắt anh long lên giận dữ:
    - Bà định bày trò gì đây?
    Cẩm tỉnh khô:
    - Tao đưa mẹ về bển vài hôm để bồi dưỡng cho bà cụ. Ở đây làm đầy tớ không công cho mày, mẹ ốm trơ xương ra kìa.
    Cường hầm hầm:
    - Đây là nhà của mẹ. Từ bụi cây, ngọn cỏ đến cái bàn cái ghế đều là của mẹ, nên mẹ phải coi sóc trong ngoài. Chị bảo là mẹ làm đầy tớ cho tôi là ý gì chớ?
    Cẩm đưa tay vuốt tóc:
    - Có Quỳnh Hương tới chơi, tao không muốn nói nhiều. Bữa nay Hương nấu cơm cho mày ăn, còn suốt thời gian mẹ ở với tao, mày chịu khó ghé nhà tao thì sẽ được ăn ké. Còn nếu chê nhà tao, thì đi mà ăn cơm tiệm.
    Cường nhìn bà Nguyệt trân trân:
    - Ý mẹ thế nào?
    Bà Nguyệt ngập ngừng:
    - Thằng Tí ti bị sốt, mẹ muốn sang nhà chị Cẩm để phụ với chị ấy chăm sóc cho cháu. Vài hôm cháu khỏi thì mẹ lại về. Chuyện có vậy thôi chị em chúng bây đừng làm ồn ào lên nữa.
    Cường cười khẩy:
    - Chả biết là mẹ phải làm đầy tớ cho ai đây nữa.
    Vờ như không nghe Cường mỉa mai, Cẩm ngọt ngào hỏi Quỳnh Hương:
    - Sáng nay em lo cơm nước cho Cường dùm mẹ nhé Hương?
    Gật đầu thật nhanh, cô đáp:
    - Dạ được! Chị cứ đưa bác về nhà, ở đây có em lo cho anh Cường.
    Mặt Cẩm giãn ra thích thú, cô nói như ra lệnh:
    - Mẹ vào lấy quần áo nhanh đi rồi mình còn đi nữa.
    Bà Nguyệt kéo tay Hương dặn dò:
    - Cường thích ăn ngọt, khi nêm nếm con nhớ thêm tí đường vào. Cơm nấu nhớ không được nhão, đậu xào đừng chín quá, còn sườn nướng thì phải hơi cháy cháy một tí nó mới chịu...
    Quỳnh Hương luôn miệng dạ. Bà Nguyệt còn dặn nhiều thứ lắm, nhưng cô nhớ không hết.
    Khi trong nhà chỉ còn có hai người. Cường mới khoanh tay hất hàm:
    - Chả hiểu gì về chị Cẩm mà em đã vội vàng vâng vâng dạ dạ. Không có mẹ ở đây, anh làm sao mà làm hết việc nhà chớ?
    Quỳnh Hương lúng túng:
    - Không sốt sắng như thế, chị ấy lại có ấn tượng xấu về em.
    Cường càu nhàu:
    - Nghĩ làm chi ba cái ấn tượng đó. Em sống với anh chứ có sống với chị ấy đâu. Khéo lo xa.
    Nhìn Cường bằng ánh mắt ngạc nhiên. Hương hỏi:
    - Sao anh lại nói vậy? Chị Cẩm là chị ruột của anh kia mà?
    Mặt Cường đanh lại:
    - Chị không nên thân, anh chả coi là chị. Có thể em cho rằng anh hỗn, nhưng thật sự là từ lâu anh không hợp với chị ấy. Hai chị em nói với nhau tới câu thứ ba là gây lộn rồi. Hồi đó còn anh Hai ở nhà, ảnh can ra, không đứa nào dám gây nữa.
    - Nhưng gây về chuyện gì?
    Cường nói:
    - Đủ chuyện! Nhưng nguyên nhân chính là anh không phục. Chị Cẩm là con gái duy nhất trong nhà nên ba mẹ anh rất cưng chiều. Chị ấy muốn gì được nấy, nhưng không chịu lo học hành, chuyên môn ở lại lớp. Xin tiền đi học thêm để đi mua sắm, cặp bè cặp bạn để đi chơi. Chị Cẩm sống không có lập trường, bản thân ù lì, thiếu nỗ lực. Đang học lớp mười thì phải bỏ dỡ để lấy chồng gấp...
    Nhếch môi đầy khinh bỉ. Cường nói tiếp:
    - Cũng may là thằng bồ của chị ấy không đến nỗi tệ, hắn không quất ngựa truy phong, nếu không gia đình anh đến phải bỏ xứ đi vì nhục. Tới bây giờ ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn ham chơi. Đến nhà bả mà thấy phát sợ. Cứ y như gian hàng bách hoá tổng hợp. Hai thằng con phá như quỷ. Ông chồng thì lại quá hiền, đi làm về lại phải lăn vào bếp lo cơm nước hầu hạ vợ con. Bà Cẩm suốt ngày đi cà nhỏng sắm sửa, ngồi lê, ăn hàng. Với anh, đàn bà như thế là bỏ đi. Đàn ông như anh Công, chồng bả là hèn.
    Quỳnh Hương chớp mắt:
    - Em thấy anh Công cũng oai phong lắm mà. Hồi còn học vi tính, tụi bạn em vẫn khen thầy Công đẹp trai, tháo vát và lại rất đàn ông.
    Cường cười nhạt:
    - Ông Công mà là đàn ông! Đàn ông không ai lại chui vào xó bếp.
    - Chuyện đó bình thường mà. Đàn ông bây giờ, phải đa hệ chớ!
    Cường khô khan ngắt lời cô:
    - Gia đình anh không bao giờ có chuyện đó. Ba anh ăn cơm xong là mẹ anh phải bưng nước tới. Từ đó tới giờ anh chưa hề phải rửa một cái chén, giặt một bộ đồ. Anh đã từng nói với em rồi, và anh sẽ không thay đổi cách sống của mình đâu.
    Quỳnh Hương tiu nghỉu:
    - Anh cứ giữ mãi cái quan niệm xưa như trái đất ấy. Đời này đàn ông phải phụ vợ việc nhà chứ!
    - Anh không biết nấu cơm và rất là hạnh phúc khi được vợ nấu cơm cho anh ăn. Cưng nên nhớ là một gia đình cổ điển truyền thống luôn là mẫu mực mà anh thích nhất.
    Quỳnh Hương phụng phịu:
    - Anh thích khôn thấy... mồ.
    Cường nheo mắt:
    - Nếu không thích anh, em có thể: “ Không! Tôi không... thèm yêu em nữa... ”. Anh sẽ đau đớn khổ sở, nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm cổ điển của mình, vì anh là thế đó.
    Hơi hất mặt về phía Quỳnh Hương, Cường cao giọng:
    - Sao công chúa?
    Quỳnh Hương thở dài:
    - Lỡ phóng lao thì phải theo lao chớ sao nữa.
    Cường mân mê bàn tay của Hương, giọng thật ngọt ngào:
    - Ngọn lao của em phóng qua tim anh rồi đây nè.
    Quỳnh Hương chớp mắt, cô yếu đuối nhìn gương mặt của Cường đang tình tứ cúi xuống. Trên gương mặt ấy, Hương không còn thấy những nét khắc nghiệt như lúc anh lớn lối phê phán chị Cẩm. Cô thụ động để cho Cường hôn mình. Lần đầu tiên kể từ khi yêu anh, Hương cảm nhận được là yêu nhau không chỉ là mê mải, xoắn xuýt hôn nhau như thế này.
    Tâm hồn trống không của Hương đang cần vô cùng những lời bày tỏ sự đồng cảm về một vấn đề nào đó, có thể hơi quá phù phiếm, lãng mạn như được cùng nghe một bản nhạc hay trong chiều tà, để cùng thổn thức run động tới tận ngóc ngách của trái tim, vì chuỗi âm thanh mượt như tơ.
    Nếu không thơ một đến thế, ít ra Quỳnh Hương cũng được cùng Cường bàn tính về tương lai của cả hai người.
    Nhưng thực tế đã có khi nào cô được sống những phút giây đó đâu?
    Cường không nghe nhạc, ghét đọc sách văn học. Anh vẫn nói âm nhạc, thơ ca là vô bổ. Cường không cho phép mình tốn thời gian cho ba cái thứ vớ vẩn này.
    Để giải trí Cường thích chơi trò chơi điện tử. Trong phòng anh có một tivi 21”, đầu máy video đa hệ, đầu máy điện tử. Anh sẵn sàng ngồi đó hàng giờ đồng hồ cho trò chơi trí tuệ đó dù cô có đến thăm. Ngoài thú này ra Cường chỉ khoái xem phim hình sự. Anh bảo thể loại phim này phù hợp với mẫu người năng động như anh.
    Nhiều lúc ngồi bên Cường, Hương thấy mình thật nhỏ nhen, ngốc nghếch, lúc nào cô cũng im lặng nghe anh nói với tất cả ngưỡng mộ.
    Cường thích phác hoạ tương lai lắm. Trong tương lai đó anh nắm vai trò quyết định mọi thứ. Có một người chồng tài giỏi, thông minh, nắm toàn bộ quyền hành như anh là may mắn hay bất hạnh cho cô nhỉ?
    Quỳnh Hương như không hiểu nổi. Cô chỉ biết hiện tại Cường là chỗ dựa an toàn cho trái tim của cô, Hương yêu anh và hằng mong được có anh mãi mãi.

  8. #8
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Nov 2006
    Bài gởi
    43

    Default

    Khôi đặt tách cà phê xuống bàn rồi nhịp tay theo từng tiếng nhạc. Kế bên anh, Thông ngồi tựa vào ghế, miệng phì phèo điếu thuốc lá.
    Anh chàng rít một hơi khói và nói:
    - Nhìn mày không giống thằng hai lần thất nghiệp chút nào cả. Tướng tá phong độ như vậy mà phải phụ cậu Tư khiêng tivi, đẩy tủ lạnh nghĩ cũng uổng. Uổng nhất là cái bằng cấp bị treo giàn bếp.
    Thấy Khôi vẫn làm thinh, Thông chém thêm một câu nữa:
    - Để mày tin Kiều Ngân. Tao dám cá anh nó với thằng Trí chơi mày đó.
    Khôi hơi nhỏm người lên:
    - Dù sự thật đúng như lời mày nói, cũng chả liên quan tới Ngân, đừng có lôi cô ấy vào.
    - Hì ! Hì! Ai dám lôi bồ của mày vào. Nhưng mà lời tao nói là đúng đấy. Thằng cha Hải thừa biết công ty đó tuyển nhân viên đi thu mua lông vịt, chớ không phải tuyển nhân viên phần mềm, vậy mà thằng chả đưa mày vào với những lời hứa vịt.
    Ngừng một chút để xem qua phản ứng của Khôi, Thông nói tiếp:
    - Thằng cha Hải đoán trước là mày sẽ bỏ cái hãng cầu lông xuất khẩu ấy dù mày có bị mất điểm với em Ngân. Mày tiêu rồi, con nhỏ Ngân là đứa coi trọng địa vị danh lợi.
    Khôi nhổm dậy uống nốt chút cà phê trong tách rồi cộc lốc đứng lên:
    - Mày trả tiền đi, tao đi đây.
    Thông la với theo:
    - Đợi tao với thằng quỷ. Mới nói động tới Kiều Ngân của mày là quạu rồi. Khó coi thật!
    Không thèm đếm xỉa tới Thông, Khôi xăm xăm bước qua đường. Giờ này chắc là tiệm của cậu Tư mở cửa rồi. Anh phụ khiêng thùng không của tivi, radio, cassette, đầu máy ra ngay cửa và chồng chúng lên cho thật cao, cho đụng trần nhà là vừa.
    Sau gần một tháng chịu đựng ở hãng cầu lông xuất khẩu ấy, Khôi lại bỏ việc. Anh thấm thía trò đời thêm chút nữa khi phải đi rong xe chạy tới chạy lui những trạm thu mua lông vịt rải rác khắp thành phố để lựa chọn trả giá và chở về.
    Công việc này cũng không dễ ăn lắm, nhưng lão giám đốc có cái tướng thấp lè tè như vịt ấy chẳng hề thông cảm gì cả. Lão hết chê anh mua nhầm lông vịt ướt khi cân nặng ký sẽ lỗ, đến khi chê anh mua trúng lông vịt ốm nên xơ xác, phải loại bỏ nhiều.
    Lão chê lắm thứ đến nỗi đêm ngủ Khôi nằm mơ thấy mình cứ lún dần, lún sâu ngập đầu trong cái đám lông trắng toát ấy.
    Sáng thức dậy, sửa soạn đi làm, Khôi bải hoải thật tình khi nghĩ đến lông vịt.
    Tại sao anh lại làm cái công việc chán ngắt ấy? Lẽ ra Khôi nên nghỉ ngay khi lão vịt bầu khinh khỉnh cho anh biết ở cái công ty liên doanh này không cần chuyên viên vi tính, mà đang cần người đi thu mua lông vịt. Có phải lúc đó anh chần chừ không dứt khoát được vì nghĩ đến Kiều Ngân không.
    Cuối cùng, sau lần thứ ba bị chê là mua toàn là lông xơ với lông ướt, Khôi hầm hầm cự lại lão và sang phụ với cậu Tư của Thông.
    Từ ngày đó đến nay, anh không hề gặp Hải, Khôi không muốn nghĩ đến cái điều Thông đã vừa nói, nhưng mỗi đêm trăn trở, anh thấm và đau vô cùng. Hải là bạn thân của Trí, anh ta cùng phe với nó là lẽ đương nhiên, chỉ có anh là cả tin nên mới bị chơi khăm như vầy. Khôi biết Thông chả bao giờ có ý ác với mình, nhưng nếu cậu ta không nói ra, vẫn hay hơn là động tới nỗi đau mà anh đang cố quên.
    Đỡ lấy hai cái thùng tivi mà Khôi vừa mang tới. Thông cười cầu tài:
    - Không giận tao chứ mầy?
    Khôi nhún vai:
    - Không! Nhưng đừng bao giờ mày nhắc đến chuyện này nữa.
    Thông chế giễu:
    - Định trốn tránh sự thật hả?
    Thấy Khôi quằm mặt xuống, Thông lắc đầu cười. Chồng hai cái thùng cao lên xong, anh chàng khoanh tay đứng nhìn đường, mồm huýt gió một tình khúc quen thuộc.
    Đang dựng mấy hộp ăng-ten vào góc cửa, Khôi bỗng nghe Thông kêu lên đầy ngạc nhiên:
    - Ây cha! Cái thằng cha trưởng giả rởm này cuỗm được ở đâu một em xinh xắn thế kia!
    Tò mò nhìn qua bên kia đường, Khôi thấy Quỳnh Hương (nếu đúng là Quỳnh Hương trong cuốn tự bạch) từ sau chiếc xe Dream bước xuống. Cô đang tíu tít cái gì đó với cái gã trắng trẻo, đẹp trai rồi đi vào trung tâm thương mại đối diện với cửa hàng.
    Hầu như ngày nào Khôi cũng nhìn thấy cô và gã bồ đưa đón nhau, anh còn biết cả gian hàng cô bán, nhưng mà anh không còn quan tâm đến Hương như lần đầu gặp cô nữa. Với Khôi, cô hoàn toàn xa lạ. Sự náo nức được làm quen với một cô gái đẹp đã không còn ở trong anh nữa. Lúc này Khôi đang nản mọi thứ và muốn thu mình lại với nỗi cô đơn, chán chường chưa từng có.
    Giọng Thông lại vang lên:
    - Con bé nào mà gặp thằng này thì khổ.
    Khôi thờ ơ hỏi:
    - Mày biết gã đó sao?
    - Nó ở cùng xóm với tao mà.
    - Chỗ nào? Tao đến nhà mày hoài mà sao không thấy nó?
    Thông tỏ vẻ khinh bỉ:
    - Nó y như con rùa thụt đầu trong mai chả hề giao tiếp với ai thì làm sao mà mày thấy cho được. Ở cùng xóm mười mấy năm rồi, nó chưa bao giờ cười với tao lấy một cái, nói chi là qua lại. Mẹ! Cũng mới ngóc đầu lên đây thôi mà làm bộ làm tịch như giàu có ba đời, sang ba họ. Con nhỏ kia chắc cũng thuộc loại hàng mã như nó vậy. Vậy mới xứng đào xứng kép.
    Khôi nghi ngờ:
    - Mày có nói quá không đấy? Trông họ cũng đâu đến nỗi nào!
    Thông cười khẩy:
    - Con bé đó thì tao không biết thật, nhưng thằng Cường thì đúng là thứ xài không vô. Nhà nó cũng khá giả, vậy mà nó nhẫn tâm đem ông bố hơi lẩm cẩm bỏ vào viện dưỡng lão.
    Khôi nhướn mày:
    - Có chuyện đó nữa sao?
    Thông bĩu môi:
    - Thời buổi này chuyện gì mà không xảy ra. Nó là thằng hất cả mâm cơm vào mặt mẹ ruột, vì bà nấu không đúng ý của nó mà tao từng kể với mày đó. Lần đó hội Phụ nữ phường gặp nó phê bình kiểm điểm gì đó chả biết. Má tao trong hội Phụ nữ nên bà rành nó quá. Cái thằng vừa mất dạy vừa bất hiếu, nhưng ra đường đố ai mà biết được. Mấy bà cụ hăm he: Nếu mà còn hỗn với mẹ nữa thì mấy bà thưa đến cơ quan của nó. Chắc là nó sợ mất việc nên dạo này bớt hỗn rồi.
    Tự nhiên Khôi thấy bực. Chút tình cảm bé xíu dành cho Quỳnh Hương vụt biến đâu mất và lòng anh chợt trĩu xuống vì một nỗi buồn vu vơ. Nếu Quỳnh Hương không phải là cô bé răng khểnh trong cuốn tự bạch ấy, chắc là Khôi không thất vọng như thế này đâu.
    Mắc mớ gì tới anh chứ? Thật là tức cười. Thông chê anh lẩn thẩn như một cụ già tám mươi đâu có sai.
    Thông đưa cho anh điếu thuốc, rồi nói:
    - Tao đi làm đây! Vào công ty không có mày thì cũng buồn lắm. Thằng Trí dạo này gáy còn hơn dế. Hôm qua nó khoe em Ngân viết thơ cho nó. Mẹ, ý nó muốn tao bắn tin này cho mày. Lẽ ra tao im vì đâu ngu mà trúng kế của nó, nhưng tao tức vì thấy mày thương con Ngân quá, thành ra phải nói. Kiều Ngân của mày đã thay đổi rồi, tao biết chắc là như vậy.
    Khôi nuốt nước bọt:
    - Ngân viết thư cho Trí là đúng, dầu sao ba nó cũng là ân nhân của Ngân mà!
    Mắt Thông hấp háy:
    - Mày không biết ghen hay không dám ghen vậy? Nói thật, mày nên de nó trước khi nó đá mày. Làm đàn ông để cho bồ đá vì sa cơ lỡ vận thì nhục lắm.
    Dứt lời Thông bước đi thật nhanh, anh chàng sợ Khôi nổi nóng vì những lời nói cay độc nhưng trần trụi của mình.
    Ngồi một mình giữa gian hàng máy móc đầy ắp, Khôi cố đẩy ra những điều vừa nghe được ra khỏi tâm trí của mình bằng cách nghĩ tới những chuyện khác mà không được.
    Từ ngày đi Singapore tới nay, Kiều Ngân chỉ có gửi cho anh một bưu thiếp duy nhất với lời lẽ mang đầy tính chất thông báo những việc đang làm nơi đất khách quê người hơn là bày tỏ tình cảm khi phải xa nhà, xa người yêu. Khôi đã xem đi xem lại nhiều lần những toà nhà chọc trời trong tấm ảnh, đọc tới đọc lui những dòng chữ của Ngân viết. Anh cố tình hiểu, suy đoán nhưng vẫn không nhận ra được thêm một chút tình ý nào của Ngân ngầm ẩn chứa riêng cho anh. Cô đã ghi lại số điện thoại và địa chỉ cho Khôi, nhưng mà anh cũng không biết sẽ viết gì và nói gì nữa, khi bây giờ anh làm việc tại đây, nơi mà Kiều Ngân không mấy thích.
    Kiều Ngân viết thơ cho Trí vì áp lực của gia đình hay vì cô đã thay đổi như lời của Thông nói. Khôi biết Thông không ưa Ngân vì tính khinh người và tự phụ của cô. Thông hay mai mỉa, móc ngéo Ngân mỗi lần gặp mặt cô.
    Thông từng bảo rằng: “Suốt đời Khôi sẽ khổ nếu mà làm chồng của Ngân”. Anh hỏi: Tại sao? Thông nhún vai đáp: “Về hỏi cô Nghiêm, Ngân là học trò của cô ấy, cổ sẽ nói cho mà nghe”.
    Khôi chưa bao giờ hỏi mẹ mình về điều này, vì mẹ của anh không thích Ngân.
    Một mối tình gặp nhiều chống đối. Chính vì vậy mà Khôi mới chiều lụy Ngân, khi thấy vì yêu anh mà cô bị gia đình trách nhiều thứ. Bây giờ anh lại thất nghiệp, mọi mũi dùi lại chĩa vào cô, nếu cô bỏ rơi anh để chạy theo Trí thì tốt nhất là anh nên chấp nhận sự thật này cho rồi.
    Đang ngồi trầm ngâm với bao nhiêu cay đắng khi nghĩ về số phận, tình yêu. Khôi giật mình vì bị đánh vào vai cái bốp.
    Anh ngượng chín người khi nghe giọng của ông Tư vang vang:
    - Mày bị bồ đá sao mà ngồi thừ người ra vậy? Sáng nay tao chưa mở hàng đó nghen.
    Nói dứt xong ông cười ha hả:
    - Tao đùa thôi mà! Có chuyện gì nói cho tao biết được không?
    Lấy vội gói thuốc đưa cho ông, Khôi hỏi:
    - Sao mà cậu biết cháu bị bồ đá?
    - Nhìn mặt của mày thì biết ngay mà. Kinh nghiệm mà mày. Hồi tao trạc tuổi của mày và thằng Thông bây giờ, cậu đã cạo trọc đầu một lần vì bị thất tình. Lần đó tao hận đời đen bạc đến mức đã thề không thèm yêu nửa. Ai dè tóc vừa ra lởm chởm, thì tao đã yêu lại rùi...
    Vỗ vỗ nhẹ vào vai Khôi, đầy vẻ thân tình, ông Tư nói tiếp:
    Cậu có nghe thằng Thông kể lại chuyện của mày. Nếu con bé đó coi công danh sự nghiệp nặng hơn tình yêu, thì mày nên quên nó đi.
    Khôi thầm rủa Thông trong bụng. Chẳng biết cái thằng lắm điều này đã nói gì với cậu Tư, mà ông lại an ủi anh như vậy.
    Rít một hơi thuốc, ông Tư thủng thỉnh nói:
    - Trước khi cưới mợ Tư, cậu quen nhiều lắm và khổ vì đàn bà cũng nhiều lắm.
    Khôi nói vô cho có chuyện:
    - Chắc là mợ Tư là người làm khổ cậu nhiều nhất chớ gì?
    - Đâu có! Kể ra chắc chú mày không tin đâu, cậu chỉ nhìn thoáng thấy bà ấy có một lần thôi là cưới rồi.
    Khôi nhìn ông Tư đầy ngạc nhiên:
    - Chắc cậu bị tiếng sét ái tình à?
    Ông Tư cười cười:
    - Sấm sét gì mày ơi! Lúc tao đang chán đời, ông bà ngoại thằng Thông bắt cưới vợ. Thế là lấy. Nói thật lúc đó là ai, tao cũng gật đầu đại cho rồi. Không quen biết, không yêu thương vậy mà sống với nhau đầm ấm, hạnh phúc mấy chục năm rồi. Tình yêu đôi khi là một giấc mơ đẹp, còn duyên nợ mới là hiện thực ràng buộc nhau cả một đời. Yêu mà không duyên nợ rồi cũng chia tay thôi.
    Khôi hỏi:
    - Có khi nào cậu nhớ tới người cũ không hả?
    - Có chớ! Nhớ nhiều nữa là khác.
    - Cậu không yêu mợ Tư sao?
    Ông Tư trầm ngâm:
    - Cậu không yêu bà ấy như yêu những người khác, nhưng mà không thể sống mà thiếu bà ấy được. Mợ Tư là chỗ dựa vững chắc về mặt tinh thần của cậu. Tình nghĩa vợ chồng còn thiêng liêng hơn tình yêu gấp bội lần.
    Khôi gật gù như đồng ý với những lời ông Tư vừa nói, nhưng trong thâm tâm anh không hiểu tại sao ông vẫn hạnh phúc với người ông không yêu.
    Nheo nheo đôi mắt có nhiều vết chân chim, ông Tư hỏi:
    - Nghe nói gia đình của con bé đó muốn nó lấy chồng giàu chứ không thích kẻ lỡ vận như mày làm rể. Đúng không?
    Khôi chưa kịp trả lời, ông đã nói tiếp:
    - Thằng Thông không nói với cháu, nhưng nói nói với cậu về gia đình của con bé đó, và gia đình của thằng Trí đang chuẩn bị cưới hỏi. Thông sợ cháu chịu không nổi. Nhưng cậu lại nghĩ khác. Đàn ông mà! Chuyện gì mà không vượt qua được. Nếu vì trắc trở nào khác còn buồn, đằng này họ đã bội bạc khi mình đang thất thế, thì còn có gì mà tiếc.
    Khôi lắp bắp:
    - Thằng Thông nói với cậu hồi nào vậy?
    - Tối hôm qua.
    Khôi ngồi chết trân trên ghế. Lẽ nào có chuyện này nữa. Hôm tiễn Ngân ra sân bay, cô vẫn còn thì thầm “I love you” kia mà!
    Ông Tư bước ra đón hai người khách đến coi hàng. Người đàn bà lớn tuổi lên tiếng khi chợt nhìn thấy Khôi.
    - Ai như Khôi phải không?
    Anh giật mình đứng lên khi cô gái đi với bà ta dài gịong:
    - Thì nó chứ còn ai. Nhìn tướng giống ông chủ ghê chứ! Sao? Dạo này khá không em?
    Khôi gượng cười:
    - Bác và chị Tuyết đi chợ à?
    Kiều Tuyết gật đầu:
    - Nghe nói trung tâm thương mại bên kia có nhiều gian hàng nữ trang đẹp lắm. Chị và mẹ định đi sắm sửa cho con Ngân.
    Khôi liếm môi:
    - Ngân sắp về chưa chị?
    Nhướn đôi mày kẻ thật đậm lên. Tuyết làm ra vẻ ngạc nhiên:
    - Ngân không cho em biết ngày nó về sao?
    Mẹ Ngân vội chen vào:
    - Thằng Trí nói chắc chắc cuối tháng này Ngân về.
    Kiều Tuyết tủm tỉm cười:
    - Về sớm càng tốt. Ngân về thì tổ chức cưới sớm. Nè Khôi! Chuẩn bị lương tháng để đi ăn đám cưới của Trí và Ngân nhé!
    Khôi giận tái mặt vì những lời nói vô tâm, ác độc của Tuyết. Anh mím môi nói:
    - May mà Kiều Ngân có được Trí. Cậu ta xứng đáng với gia đình của chị lắm đó!
    Kiều Tuyết châm chọc:
    - Biết nhận xét vậy là khá. Lâu quá không thấy em lại chơi, ba mẹ chị tưởng em bận làm ở công ty nào lớn lắm. Ai ngờ em chê hãng cầu lông vì thích làm culi cho cái tiệm bé xíu này.
    Nhìn quanh một vòng với vẻ coi thường, Tuyết chép miệng:
    - Biết tới chừng nào em mới được phân nửa của Trí hả Khôi?
    Khôi đanh giọng:
    - Đây là chỗ mua bán, tôi không rảnh để nghe chị nói tào lao.
    Kiều Tuyết trâng tráo:
    - Đuổi khéo à? Vào mua đồ mà được tiếp đón như thế nào thì quá là bất lịch sự đấy.
    Nãy giờ im lặng đứng nhìn, ông Tư vội bước tới, giọng mật ngọt:
    - Cô và bà cần mua gì?
    Kiều Tuyết khinh khỉnh:
    - Tiệm của ông không có món đó vì nó mắc lắm! Hừ đúng là cái chỗ quá tệ mà, mất công người ta bước vô hết sức. Mình đi thôi mẹ.
    Mẹ của Kiều Ngân đứng trước mặt Khôi, giọng hằn học:
    - Nếu mà cậu đã chọn chỗ này để làm việc thì cậu đã tự mình dứt tình với con Ngân rồi. Từ giờ trở đi đừng làm phiền nó nữa. Tháng sau gia đình tôi gả nó vào nơi môn đăng hộ đối, vì vậy cậu không được đi tìm nó. Liệu mà nhớ đấy!
    Khôi còn đứng trơ ra vì những lời nói của bà thì ông Tư đã cười gằn:
    - Bà đã nói nhiều quá rồi đó, thưa bà Kiều Yến. Hừ! Mấy chục năm mới gặp lại. Cái quan điểm tham lam danh lợi phụ bần hàn đó bà đã truyền lại cho con gái của mình rồi sao?
    Khôi thấy mẹ của Ngân tái mặt đi vì bị gọi đúng tên. Bà trợn tròn mắt nhìn mãi ông Tư thật lâu rồi lắp bắp:
    - Ông là... là Văn. Là Văn phải không?
    Ông Tư nhếch môi:
    - Thì là tôi đây chớ ai. Làm gì mà bà xúc động dữ vậy?
    Kiều Tuyết cau mày hỏi mẹ:
    - Ai vậy mẹ?
    Bà Kiều Yến gượng gạo lắc đầu, rồi hấp tấp nắm lấy tay của con gái bước vội ra đường. Ông Tư lặng nhìn theo với nụ cười bí hiểm.
    Khôi ngập ngừng:
    - Cháu thành thật xin lỗi, sáng sớm bác chưa buôn bán được gì lại xảy ra chuyện.
    Ông Tư xua xua tay:
    - Người ta cố ý chứ đâu phải là mình đâu. Như vậy mà lại tốt cho chú mày đấy. Gia đình họ đã nói rõ rồi, không phải thắc mắc nữa chứ! Bà ta là như vậy đó. Cháu không thất nghiệp nếu mà không đúng tiêu chuẩn chọn rể thì cũng không lọt vào cửa nhà của bà ta đâu.
    Khôi thở hắt ra, có thể là cậu Tư nói đúng. Trước đây bà Yến không bằng lòng cho Ngân quen anh, nhưng lúc đó anh còn đường bệ, nên bà chưa thẳng thừng chống đối ra mặt. Bây giờ anh chỉ là thằng culi con, đương nhiên là bà phải gả con của mình vào nơi xứng đáng chứ. Xét cho cùng thì Kiều Ngân cũng chẳng có lỗi gì cả, anh thật không xứng đáng với cô kia mà!
    Im lặng một lúc, Khôi khẽ hỏi:
    - Cậu biết bác ấy à?
    Cười khẩy một cái, ông Tư nói:
    - Hồi đó vì Kiều Yến mà cậu đã cạo đầu. Cô ta là mối tình đầu đời ngu ngốc nhất của cậu, là người đàn bà mà cậu luôn nhớ tới. Bởi vậy dù mấy chục năm xa cách, gặp lại cậu vẫn nhận ra. So với trí tưởng tượng của cậu, Kiều Yến không khác mấy.
    Khôi ngạc nhiên:
    - Cậu vẫn còn yêu bác Yến sao?
    Ông Tư lắc đầu:
    - Cậu vẫn nhớ tới Kiều Yến, nhưng mà không còn yêu chút nào. Nhớ để tự răn mình. Nhớ ngày xưa, bà ta chê cậu nghèo, gia đình tầm thường nên bây giờ cậu mới có cơ ngơi như thế này. Cậu tự hào mình đã làm nên với hai bàn tay lao động. Cuộc đời còn dài, cháu không có gì mà phải nản lòng hết.
    Khôi vẫn còn thắc mắc:
    - Hồi đó bác Yến có yêu cậu không?
    Ông Tư hơi mơ màng:
    - Chắc... là có! Nhưng mà cô ta yêu theo cách riêng của mình. Hai đứa cũng thề non hẹn biển y như bao nhiêu cặp tình nhân trên trái đất này. Lúc đó gia đình cậu còn đang gặp thời. Cuộc tình kéo dài được ba năm. Đùng một cái hãng dệt của nhà cậu bị cháy. Thế là xong! Cô ta quay lưng đi, dửng dưng, tàn nhẫn và trâng tráo y như con bé lúc nãy.
    Vẫn giọng đều đều vô cảm. Ông Tư nói tiếp:
    - Với cậu bây giờ, mọi thứ trên đời đều không có ý nghĩa gì hết. Nhưng con người thì lạ lắm! Chán nản nào người ta cũng vượt qua. Cậu lại quen lại, yêu và lại thất tình. Thường thì đàn ông nghèo dễ bị tình phụ và bị thất tình lắm. Lúc đó ở nhà bắt cậu cưới vợ. Thế là cưới. Rồi con cái đùm đề, hai vợ chồng nghèo nương nhau mà sống, không có tình yêu rồi cũng trở thành yêu. Nhờ người vợ hết lòng hy sinh cho chồng con, cậu mới có ngày hôm nay. Ngẫm lại tình cảm cậu dành cho Kiều Yến đâu phải là tình yêu, mà là nỗi đam mê chết người của thời mới lớn. Cậu đã vượt qua cơn mê đầu đời đó.
    Ông Tư cao giọng phán:
    - Bữa nay nghỉ bán. Mày ngồi coi tiệm đi, tao đi mua rượu và mồi. Cậu cháu mình lai rai. Tao uống mừng vì gặp lại cố nhân. Mày uống để chia tay với người yêu muôn thuở. Đời người ta chẳng mấy khi uống rượu vì lý do độc đáo như vầy đâu.
    Nói dứt lời, ông Tư bỏ đi một mạch ra đường. Khôi thở dài ngồi phịch xuống ghế.
    Nên uống cho say lắm chứ. Vì nếu không say thì sao mà anh chịu nổi những chuyện xảy ra vừa qua.
    Thế là chấm dứt cho một mối tình luôn bị dè bĩu từ mọi phía. Chấm dứt đúng như là ý muốn của nhiều người, và biết đâu đó trong đó còn có cả Kiều Ngân của anh nữa.

Trang 1/3 123 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •