- Vâng. Nơi ông tìm gần đây thôi.
Vừa nói, Lạc Đình vừa chậm lại chờ ông lão:
- Ông đi bộ được chứ? Nếu không được, cháu sẽ gọi xe cho ông.
- Ôi, ta cần đi bộ để thư giãn đây.
- Vậy thì không vấn đề gì nữa rồi.
Lạc Đình bắt đầu tò mò:
- Ông ơi! Người ở địa chỉ này là bạn của ông hả?
Ông lão gật đầu:
- Ừ. Bạn rất thân. Nhưng gần hai mươi năm rồi, ta mới có dịp trở lại đây tìm họ. Ta không biết họ có nhận ra ta không?
Ông bỗng nhìn mông lung:
- Phố biển thay đổi nhiều quá. Cả địa chỉ nhà người bạn ta cũng tìm không ra.
Lạc Đình như cảm thông với ông lão:
- Quả thật, cảnh vật có thay đổi vì mỗi ngày mỗi tiến bộ mà ông.Còn con người...cháu tin bạn của ông sẽ nhận ra ông.
- Cám ơn cháu.
Lạc Đình cười, cô lại hỏi:
- Bạn của ông tên là gì? Để cháu xem địa chỉ này có từng đổi chủ không?
- Ông bạn của ta tên Lạc Bình, có thằng con trai tên Lạc Sơn, con dâu tên Vũ Đình và...
- Cháu gái tên Lạc Đình và Lạc Vy.
Lạc Đình tiếp lời làm ông lão sững người:
- Cháu biết họ sao?
Lạc Đình bịa chuyện:
- Dạ, cháu từng là bạn học cùng lớp với Lạc Đình thời trung học. Cháu cũng thường xuyên đến nhà Lạc Đình chơi, nên biết ông và ba mẹ của bạn ấy.
- Ồ, thật là hay quá! Gặp được cháu thật là may mắn.
Lạc Đình giấu nụ cười khi nghe ông lão nói "may mắn khi gặp cô". Nhưng nếu ông lão biết, cô chính là cháu gái của người bạn thân của ông thì ông có giật mình không nhỉ?
Đi thêm một đoạn ngắn nữa, Lạc Đình đưa ông lão rẽ vào con hẻm khá lớn và dừng lại trước một căn nhà ngói đơn sơ, cánh cổng rào bằng lưới kẽm B.40 khép hờ:
- Đến rồi!
Ông lão nhìn qua cánh cổng:
- Ở đây à?
- Vâng.
- Thôi, ông tự gọi cổng nhé. Cháu đi đây.
Lạc Đình vẫy tay rồi quay lưng thật nhanh. Cô sợ ba cô hay người quen nhìn thấy thì chuyện cô giấu thân phận mình với ông lão sẽ bị lộ.
Ông lão với theo:
- Này! Cháu chưa nói cho ta biết tên của cháu.
- Không cần đâu ạ.
- Thế...
- Nếu có duyên thì ông và cháu sẽ gặp lại. Lúc ấy khắc ông sẽ biết tên cháu.
Lạc Đình nhún nhảy trên đôi chân sáo của mình. Cô vô tư nhí nhảnh và đáng yêu trong mắt những người trên phố.
Lang thang đây đó ngắm cảnh, ngắm người đó là cái thú riêng của Lạc Đình. Tuy năm năm phải tạm xa nơi này để vào Sài Gòn theo đuổi ước mơ trở thành một nhà ngoại giao giỏi, nhưng những kỉ niệm tuổi thơ gắn liền với thành phố biển, cô không thể nào quên.
Mỗi lần được về thăm nhà là chắc rằng Lạc Đình sẽ tìm về kỉ niệm xưa. Cô không phải thuộc tuýt người lãng mạn như thi sĩ hay nhà văn để đi tìm cảm hứng. Tại tính cô thích lang thang và phá phách.
Hôm nay cũng thế, cả một buổi chiều cứ ở ngoài đường. Bây giờ thì lại sắp hết một ngày nữa rồi. Ánh nắng cuối chân trắp tắt. Lạc Đình bỗng chạy thật nhanh cần đến kịp để ngắm hoàng hôn trên biển. Không hiểu sao một người thích phá phách và nghịch ngợm như cô lại mê hoàng hôn của biển. Sở thích luôn trái ngược với bản tính của cô.
Mãi cắm đầu chạy, Lạc Đình không để ý phía trước con đường của mình cho đến khi.
- Ái...ui...
Lạc Đình va vào một ai đó té lăn ra cát. cô lồm cồm ngồi dậy, hấp tấp xin lỗi.
Nhưng người "bị" cố xin lỗi lại không có phản ứng gì. Hắn chỉ xoa xoa chỗ đau, nhìn Lạc Đình bằng đôi mắt không thiện cảm rồi bỏ đi.
Hơi ngỡ ngàng trước hành động ấy. Lạc Đình trề môi:
- Người đẹp trai thế mà câm.
Song, cô cũng không còn thơi gian đâu mà bận tâm nữa, vì mặt trời sắp lặn xuống biến mất rồi.
Ông Lạc Sơn vừa kéo ghế bàn ăn vừa hỏi đứa con gái thứ hai:
- Chị Hai con đâu, Lạc Vy?
- Dạ... chị ấy ra ngoài từ lúc trưa.
- Vẫn chưa về sao?
- Dạ, chưa.
- Con nhỏ này... Về chẳng chịu ở nhà, cứ lông nhông ngoài đường suốt. Còn bao nhiêu ngày nữa đâu, lại đi rồi. Hừ! Con gái con đứa...
- Ba đang nói xấu gì con đấy?
Lạc Đình xuất hiện nơi cửa.
- Ba mà nói xấu con ư?
Ông Lạc Sơn nhìn con gái:
- Con đi đâu từ trưa đến giờ?
Lạc Đình đủng đỉnh ngồi đối diện với ông Lạc Sơn:
- Con đi tìm về kỉ niệm xưa, thăm phố biển và hoàng hôn biển.
- Chứ không phải đi phá phách người khác à?
Lạc Đình phụng phịu:
- Ba này, làm gì có chứ. Con chỉ lang thang một số nơi thôi, và tuyệt nhiên không phá ai cả.
- Ai thì ba tin, chứ con thì ba không tin nổi. Con gái gì mà lí lắc nghịch ngợm còn hơn con trai. Đi đến đâu là bão tố đến đó. Con ở đây dài ngày, chắc phố biển này chẳng bình yên.
Lạc Đình nhăn nhó:
- Sao ba nói con gái ba tệ dữ vậy ba.
- Vẫn ít hơn những gì con thể hiện đấy!
Lạc Đình xụ xuống:
- Ba lúc nào cũng la con. Ở Sài Gòn lâu ngày về đến phố biển. Sao nhỏ Lạc Vy ba không nói gì đi?
Lạc Vy đang xới cơm liền lên tiếng:
- Sao có em ở đây?
- Tao thấy ba thương mày hơn thương tao. Tại có lẽ mày gần ba nhiều hơn. Năm năm đại học của tao mất đi quá nhiều tình cảm gia đình. Nhưng không sao, bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ vun đắp lại, để gia đình có nhiều tiếng cười hơn.
- Chị nói vậy là ý gì? Không lẽ chị lại ganh tỵ với em?
- Không.
- Vậy...
- Tao cần gia đình, cần người thân, vì thế sau khi tao lấy bằng đại học, tao sẽ về đây xin việc. Tao muốn chăm sóc ba và lo lắng cho mày.
- Chị không ở Sài Gòn xin việc để tạo dựng tương lai?
- Tương lai ở đâu mà tạo dựng chả được.
- Nhưng ba đã...
Ông Lạc Sơn đằng hắng:
- Thôi, chuyện gì thì từ từ nói sau. Hai đứa ăn cơm đi!
Ông cầm đũa lên buộc Lạc Đình và Lạc Vy cũng phải cầm đũa. Không khí bàn ăn trầm lắng.
Lạc Đình gắp một miếng mực bỏ vào miệng.
- Úi trời...
Lạc Vy mở to mắt:
- Gì vậy chị Hai?
- Mãy làm món này là món gì vậy?
- Thì mực xào.
- Mày thử xem!
Lạc Vy gắp một miếng bỏ vào miệng, xong cô nhả ra ngay:
- Mặn quá!
- Cảm giác được à? Vậy tao tưởng mày không còn vị giác chứ?
Lạc Đình hất mặt:
- Đang gặp chuyện gì à?
- Không. Nhưng sao chị hỏi thế?
- Tao sợ đầu óc mày đi hoang, rồi cho bao nhiêu lần muối cũng không nhớ.
- Nấu ăn kiểu này mà làm đầu bếp, chắc nhà hàng dẹp tiệm sớm.
Lạc Vy gãi đầu:
- Em nhớ lấy keo đường...
- Nhớ, nhớ, nhớ. Học nhiều quá rồi "tẩu hỏa nhập ma" hả?
- Có lẽ...
- Trời! Ba nghe nó nói chưa ba? Điệu này phải coi chừng nó quá ba ơi.
- Coi chừng cái gì?
- Nhỡ nó tửng tửng, nó nấu ăn, thuốc chuột mà nó tưởng bột nêm thì chết cả nhà.
Lạc Đình khoát tay:
- Ngày mai để tao vào bếp cho.
- Được không đó?
- Mày đừng xem thường tài nấu nướng của tao. Mấy năm học ở Sài Gòn, tao vẫn tự nấu ăn vậy.
- OK. Thế thì bắt đầu từ ngày mai, em có thời gian học bài và đi ngắm mặt trời lặn rồi. Cám ơn chị nghe, chị Hai.
Lạc Đình cười, nụ cười dễ ghét làm sao. Lạc Đình chống đũa:
- Nhưng tao vào bếp thì ăn cơm hơi muộn à nha.
- Kì vậy!
- Ừ. bởi tao ra biển xong mới về nấu cơm.
- Trễ lắm!
- Một chút thôi mà.
Lạc Vy quay sang ông Lạc Sơn:
- Ba thấy sao?
- Sao cũng được.
Ông Lạc Sơn buông đũa.
- Ba no rồi. Hai chị em ăn đi. Khi nào xong thì Lạc Đình lên gặp ba.
- Dạ.
Lạc Đình nhìn theo dáng ông Lạc Sơn:
- Ba hôm nay là lạ. Không đùa như mọi ngày.
- Bởi ba có chuyện suy nghĩ.
- Chuyện gì?
- Lúc chiều ba có một vị khách đặc biệt. Và khi ông ấy ra về, ba liền hỏi đến chị ngay. Hình như là rất quan trọng đó.
Lạc Vy trêu:
- Chị Hai! Có khi nào người ta đến hỏi cưới chị không?
- Vớ vẩn!
- Thật mà. Chị tốt nghiệp đại học và cũng đã lớn, lấy chồng có gì là lạ.
- Nhưng chuyện đó tao chưa nghĩ đến. Hiện tại việc trước mắt của tao là tìm việc làm và ổn định cuộc sống. Thêm nữa, mày cũng cần phải vào đại học mà.
- Nếu ba muốn...
Lạc Đình cắt ngang:
- Không có "nếu" ở đây. Chuyện ấy, ba không thể ép tao.
Cô đứng lên:
- Mày dọn dẹp đi nhé. Tao lên gặp ba đây.
Tuy ngoài mặt phản bác, nhưng trong bụng Lạc Đình không khỏi lo lo. Chuyện người bạn của ông nội tìm đến nhà sau gần hai mươi năm bặt tin. Rồi thái độ nghiêm túc của ba hôm nay chắc chắn là có vấn đề, nhưng là vấn đề gì thì cô vẫn chưa nghĩ ra. Cô hy vọng là không phải chuyện hôn nhân gì đó để cô khỏi căng thẳng.
- Ba!
Lạc Đình gọi khi vừa lên tới phòng khách.
- Con đến đây ngồi đi.
Ông Lạc Sơn chỉ vào cái ghế đối diện và bấm tắt tivi.
- Dạ.
Đợi cho Lạc Đình ngồi xuống, ông liền hỏi:
- Bao giờ con nhận bằng tốt nghiệp?
- Dạ, hai ngày nữa.
- Con có dự định xin việc làm ở đâu chưa?
- Nhận bằng xong, con trở về đây xin việc ba ạ.
Ông Lạc Sơn cau mày:
- Tại sao lại phải về đây?
- Vì con thích nơi này, và cũng tiện chăm sóc ba và em Vy.
- Ba đã già đâu mà phải cần người chăm sóc. Con bỏ cái ý nghĩ về lại đây đi. Ba muốn con ở Sài Gòn làm việc.
Lạc Đình nhìn ông Lạc Sơn:
- Lý do của ba là vì vậy? Tại sao ba muốn con ở lại Sài Gòn?
- Nơi đó có tương lai hơn.
- Không. Con biết ba không hề có ý nghĩ như vậy. Nếu chỉ có Sài Gòn có tương lai thì ba đã không chọn cuộc sống ở đây. Con cần một lý do khác.
Ông Lạc Sơn im lặng. Ông nhớ lại cuộc nói chuyện với ông Hoàng Bách Thắng - người bạn rất thân của ba ông lúc sinh thời, vừa gặp lại:
- Không phải bác tìm đến cháu để nhắc lại giao ước năm xưa của bác và ba cháu. Bác rất muốn là khi ba cháu mất, bác không hề hay biết và cũng đã không giúp được gì cho gia đình cháu lúc khó khăn. Bây giờ gặp được cháu, bác mừng lắm. Hãy để bác có một phần trách nhiệm gì đó, có được không? Bác muốn cháu dâu tương lai của bác đến làm việc ở công ty vận chuyển "Hoàng Nguyên" và giúp đỡ Bách Nguyên mở rộng thị trường. Nhưng tuyệt nhiên cháu không được đề cặp đến vấn hôn nhân để ép buộc cháu dâu. Bác muốn bọn trẻ tự nhiên và quan trọng nữa là cháu dâu sẽ thay đổi được Bách Nguyên, có cái nhìn khác hơn về hạnh phúc gia đình.
- Bác không ngại mà nói với cháu chuyện gia đình bác trong hai mươi năm qua. Cháu nhớ Bách Trung, anh trai Bách Nguyên chứ?
- Vâng!
- Nó bị tai nạn qua đời sau một tuần cưới vợ, Bách Nguyên đau buồn vì thương anh trai mà cuộc sống trở nên trầm lặng hơn. Nó dọn ra ngoài ở riêng và chỉ biết có công việc. Còn Lan Ngọc, vợ Bách Trung...
Ông Bách Thắng thở dài:
- Sau ngày Bách Trung chết, nó đi sớm về khuya, bè bạn rượu chè. Sau đó thì dọn về nhà cha mẹ ruột. Bác muốn bù đắp cho nó cũng không thể nào, bởi nỗi đau của nó không phải vì cái chết của Bách Trung.
- Sao ạ?
- Lan Ngọc yêu Bách Nguyên chứ không phải Bách Trung.
Ông Lạc sơn bất ngờ:
- Vậy...
- Bác không hiểu lý do gì mà Lan Ngọc đồng ý lấy Bách Trung. Chuyện đau đớn này, bác vô tình biết khi Bách Nguyên và Lan Ngọc nói chuyện với nhau. Bách Nguyên bảo, cái chết của anh Hai nó là tại nó. Vì vậy nó cứ dằn vặt bản thân mình. Ba năm qua rồi, mọi chuyện vẫn tồn tại.
Khuôn mặt già nua của ông Bách Thắng buồn hẳn đi:
- Lạc Sơn à! Điều bác muốn quả thật không công bằng với gia đình cháu và Lạc Đình. Nhưng bác chỉ còn đứa cháu duy nhất là Bách Nguyên, bác không thể để nó có chuyện gì.
- Bác ơi! Xin bác đừng xúc động.
- Coi như bác xin cháu đi Lạc Sơn, để Lạc Đình đến "Hoàng Nguyên" làm việc nhé.
Ông Lạc Sơn suy nghĩ, sau đó ông gật đầu:
- Vâng!
Ông Bách Thắng mừng rỡ:
- Tốt quá! Bác cám ơn cháu.
Ông đưa địa chỉ cho ông Lạc Sơn:
- Khi nào Lạc Đình vào Sài Gòn, bảo con bé đến gặp bác trước nghe.
- Vâng!
Và bây giờ ông Lạc Sơn phải có nhiệm vụ là làm sao thuyết phục Lạc Đình chịu ở Sài Gòn. Còn việc vào "Hoàng Nguyên", thì không khó lắm.
- Ba...
Tiếng Lạc Đình làm ông Lạc Sơn giật mình:
- Gì?
- Sao ba không nói? Con muốn biết lý do chính đáng khi ba buộc con ở lại Sài Gòn.
-.........
- Ba...
-.........
- Có chuyện gì không thể nói sao ba?
- Không phải.
- Vậy con đang chờ nghe đây!
Ông Lạc Sơn châm cho mình điếu thuốc, giọng ông chậm rãi:
- Ba vừa gặp lại người bạn thân của ông nội con mà hơn hai mươi năm qua không có tin tức.
Lạc Đình nóng nảy:
- Việc ấy thì có liên quan gì đến chuyện con ở lại Sài Gòn hay không?
- Đừng ngắt lời ba! Nghe ba nói hết đi.
- Vâng!
- Gặp bác Thắng, ba rất mừng. Nhưng ngoài sự vui mừng ấy, còn có những nỗi buồn cần được chia sẻ. Thời gian trôi qua, biết bao chuyện xảy ra. Ông nội mất, bác Thắng cũng chia xa đứa con trai và con dâu hiền. Rồi gần đây, cháu nội lớn ra đi vì một tai nạn giao thông... ông gần như suy sụp hoàn toàn.
- Tội nghiệp quá!
Lạc đình lẩm nhẩm:
- Hèn gì lúc gặp ông... ông đi như người mất hồn.
Cô bắt đầu chú ý câu chuyện:
- Ông còn người thân nào không ba?
- Còn một người cháu nội tên là Bách Nguyên. Nhưng Bách Nguyên không sống chung với ông.
- Gì kỳ vậy?
- Bách Nguyên cho rằng mình hại chết anh trai. Đau buồn, dằn vặt nên tính tình đã thay đổi hoan toàn. Bách Nguyên lầm lì và lạnh lùng đến không ngờ. Lo sợ Bách Nguyên mang tâm bệnh, nên bác Thắng tìm chúng ta cần sự giúp đỡ.
Lạc Đình cau mày:
- Tại sao phải là chúng ta? Nhưng chúng ta thì giúp được gì?
Ông Lạc sơn giải thích, tuyệt nhiên ông không đá động gì đến giao ước giữa hai gia đình:
Với bác Thắng thì chỉ có chúng ta là người tin cậy. Bác muốn con vào "Hoàng Nguyên". Thứ nhất, con có thể để ý đến chuyện trong công ty cho bác. Thứ hai là nhờ con thay đổi Bách Nguyên trở lại cuộc sống như trước đây, cởi mở và không còn đau buồn nữa.
Lạc Đình chợt hiểu:
- Thì ra lý do ba không muốn con về Nha Trang làm việc là như thế.
- Phải!
Ông Lạc Sơn gật đầu:
- Ba đã nhận lời giúp bác Thắng, cho nên...
- Sao ba không hỏi ý kiến con, xem con có đồng ý hay không? Ba tự quyết rồi bây giờ bắt con nghe ba làm những việc con không thích.
- Lạc Đình...
Cô ấm ức nói một hơi:
- Hai mươi năm qua đã không liên lạc, bây giờ tự nhiên xuất hiện làm xáo trộn mọi thứ. con thật không hài lòng chút nào.
Ông Lạc Sơn nhỏ nhẹ:
- Hoàn cảnh của bác Thắng cần sự giúp đỡ, Lạc Đình à, với lại có con ở Sài Gòn rất thuận tiện nếu Lạc Vy năm sau cũng vào đó học.
- Nhưng...
- Năm xưa, bác Thắng và ba mẹ Bách Nguyên là người ơn của gia đình chúng ta. Con coi như thay ông và ba mẹ trả ơn lại cho họ có được không? Ba đâu yêu cầu con làm điều gì vượt quá khả năng của con.
-......
- Làm việc ở "Hoàng Nguyên", con cũng có cơ hội để phát triển tài năng của mình mà.
Ông Lạ Sơn cố gắng thuyết phục, còn Lạc Đình thì im lặng. Lát sau cô thở hắt ra:
- Thôi được rồi, ba cho con một đêm suy nghĩ đi. Sáng mai, con trả lời với ba.
- Nhớ là không được từ chối đấy!
- Ba đã đặt con vào chuyện đã rồi, con không bằng lòng cũng không được. Thêm nữa, ai bảo gia đình chúng ta mang ơn người ta chi. Thiếu ơn thì phải trả ơn. Nhưng con muốn suy nghĩ, bởi con cũng cần phải có những điều kiện và quyền lợi riêng của mình.
Ông Lạc Sơn gục gặc:
- Tốt! Đừng làm ba thất vọng nhé con gái.
Hàng loạt ý nghĩ và kế hoạch xuất hiện trong đầu. Lạc Đình mỉm cười:
- Ba yên tâm và hãy xem bản lĩnh của Lạc Đình.
Ông Lạc Sơn như thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Lạc Đình đã đồng ý. Ông hy vọng mọi chuyên được suôn sẻ và...
- Ba! Không còn chuyện gì nữa, con đi tắm nhé.
- Ừ.
Lạc Đình rút lui. Mãi hài lòng với sự sắp xếp của mình, ông Lạc Sơn làm sao biết được trong cái đầu quỷ quái kia của Lạc Đình đang có những âm mưu và tính toán gì.
-------------------------------------------------------------------------
Phần 2:
- Mặt trời đã đứng bóng rồi, dậy đi thôi bà chị lười biếng.
Lạc Vy kéo tấm chăn Lạc Đình đang quấn trên người ra.
- Ngủ gì thấy sợ. Đến giờ cơm trưa luôn rồi.
- Mày để tao yên nào.
Giọng Lạc Đình nhừa nhựa:
- Tao còn buồn ngủ.
- Ngủ một đêm chưa đã hả?
- Đêm qua tao có ngủ được chút nào đâu.
- Sao vậy?
- Bận suy nghĩ một vài việc.
Lạc Đình lăn vào trong kéo chăn trùm kín đầu:
- Thôi mày đừng hỏi tao nữa.
- Chị Hai!
Lạc Vy leo lên giường ngồi:
- Chị quyết định thế nào? Có ở lại Sài Gòn không?
- Mày đi mà hỏi ba ấy.
- Sáng sớm, ba đã ra ngoài rồi.
- Chị Hai! Em muốn nghe chị nói rõ. Lạc Vy năn nỉ.
- Mày rộn chuyện quá.
Lạc Đình bực mình tung chăn ngồi dậy:
- Ừ, tao ở lại Sài Gòn làm việc. Mày hài lòng chưa.
- Vậy là chị đồng ý vào "Hoàng Nguyên"? Chu choa! Với sự quen biết, chắc chị ngon lắm đây.
- Tạo không ham tí nào. Mày thừa biết là chị mày ghét nhất là phải làm việc cho người quen. Nếu không vì phải trả cái ăn cái nghĩa gì đó cho gia đình, chưa chắc tao đã đồng ý. Mà tao đã suy nghĩ rồi. Tao chỉ giúp họ một thời gian thôi, sau đó tao lại về Nha Trang. Ba cũng đã lớn tuổi, còn mày có con đường đi riêng của mày. Bỏ ba một mình, tao không yên tâm.
Lạc Vy nhích lại gần Lạc Đình:
- Chị Hai! Hôm qua em nghe ông lão đó than thở với ba. Ông rất cô đơn, ông cần những đứa cháu bên cạnh để an ủi tuổi già. Ông còn nài nỉ ba, phải thuyết phục cho bằng được chị vào "Hoàng Nguyên". Bởi chỉ có chị mới giúp được ông thay đổi mọi thứ ở gia đình ông và công ty "Hoàng Nguyên". Nhưng ông lão có đề cao chị quá không, trong khi ông vẫn chưa gặp chị.
- Tao không biết.
- Ông lão chỉ nghe ba nói chị ngang bướng và rất cứng đầu thôi.
- Ôi, trời đất ơi...
Lạc Đình kêu lên:
- Tại sao ba nói xấu tao?
Lạc Vy che miệng:
- Đâu có, đó là sự thật mà.
- Mày...
Lạc Vy né người tránh cái cú đầu của Lạc Đình.
- Nhưng biết đâu được. Ông lão thích cái tính ngang ngang và cứng đầu của chị.
- Hừ!
Lạc Đình nhướng mày:
- Mày còn nghe được gì nữa?
Lạc Vy ngẫm nghĩ:
- Ông lão hay nhắc đến cháu nội tên...
- Bách Nguyên.
- Đúng rồi, hình như anh ta đang làm tổng giám đốc công ty vận chuyển "Hoàng Nguyên". Anh ta còn độc thân nhưng không kém phần khó chịu. Anh ta....
Lạc Đình xua tay:
- Thôi thôi, sao mày cứ nói về tên Bách Nguyên không vậy?
- Tại nghe ông lão nói tiểu sử của anh ta, em ấn tượng mà.
- Nhưng tao không thích thú biết những điều đó. Nói chuyện khác đi.
- Hết rồi!
- Sao.
- Tại lúc em đang nghe lóm thì bạn em tìm nên em đành dang dở.
- Mày thật là...
Reng...reng...reng...
Chuông điện thoại reo vang. Lạc Đình đẩy tay em gái.
- Mày ra nghe điện thoại đi. Tao ngủ tiếp.
- Hả!
- Không được phá tao nữa nghe chưa. Tao cần ngủ để lấy sức, tối vào Sài Gòn.
Lạc Vy lắc đầu bước xuống giường. Sợ bà chị cô luôn. Đi thì đi cũng dữ, mà ngủ thì ngủ cũng dữ. Hơ! Nếu ở nhà người ta thì làm sao đây?
Tiếng chuông điện thoại thôi thúc. Lạc Vy đành bước ra ngoài. Cô nhấc máy:
- Lạc Vy phải không?
- Vâng.
- Chị là Hải Yến đây.
- Ôi! Em nhớ chị rồi. Chị tìm chị Hai em hả?
- Ừ, cho chị gặp Lạc Đình đi.
- Vâng, chị chờ chút nha. Để em gọi chị ấy.
Lạc Vy bỏ máy xuống bàn, chạy vào phòng Lạc Đình.
- Chị Hai...
- Gì nữa vậy?
- Có điện thoại của chị Hải Yến kìa.
- Thật không?
- Em nói dối chị lợi ích gì. Làm ơn nhanh nhanh đi. Người ta gọi điện thoại đường dài đấy.
Lạc Đình uể oải ngồi dậy, cô lững thững đi ra và đến bên bàn điện thoại.
- Alô.
- Ê, sao giọng yếu xìu vậy?
- Đang ngủ.
- Trời đất! Đúng là tiểu thư. 9, 10 giờ sáng vẫn không chịu rời khỏi giường.
- Đêm qua tao không ngủ được.
- Thế à!
- Này, mày gọi tao có chuyện gì vậy?
- Ừ, định hỏi thăm mày. Bao giờ mày trở lại Sài Gòn? Ngày mốt là làm lễ nhận bằng rồi đó.
- Tối tao lên tàu. Ngày mai tao có thể gặp mày rồi.
- Mày chuẩn bị hồ sơ xin việc chưa? - Hải Yến hỏi.
- Chưa. Ban đầu tao định về lại Nha Trang, nhưng bây giờ thì không được rồi.
- Sao lại về Nha Trang?
- Tao muốn có thời gian chăm sóc ba tao và Lạc Vy.
- Có hiếu nhỉ? Nhưng chữ hiếu đó sao không thực hiện được vậy?
- Ba tao không đồng ý. Ông ấy bắt tao ở lại Sài Gòn để giúp đỡ công việc cho một người.
- Ai? - Hải Yến tò mò.
- Bạn thân của ông nội tao. Nói chung là chuyện dài dòng lắm. Khi vào trong ấy, tao sẽ kể mày nghe.
- Ok.
- Mày sao rồi?
Lạc Đình hỏi lại:
- Đã xin việc ở đâu chưa?
- Anh Trung giới thiệu tao vào một công ty vận chuyển của bạn anh ấy. Nơi đó cũng ok lắm.
- Vậy là tốt rồi.
- Nếu mày chưa có công việc, tao cũng muốn mày làm với tao. Hai đứa đỡ bị ăn hiếp hơn.
- Bạn thân của anh hai mày là giám đốc ai dám ăn hiếp mày.
- Khó nói lắm mày ơi! Lão này bạn là bạn, công việc là công việc đấy.
- Khó chịu lắm à?
- Chưa tiếp xúc qua công việc, nói chuyện bình thường thôi, tao cũng thấy lão ta không dễ gần gũi.
- Trời đất! Vậy sao mày lại Ok?
- Tao Ok là vì thích công việc ấy, chứ không phải Ok ông giám đốc.
- Anh Trung bảo bạn anh ấy rất tài giỏi, là một người thành đạt trong xã hội. Nhưng có một khuyết điểm là... không biết yêu phụ nữ.
- Ông ta là... pê-đê hả?
- Không. Tao đoán hình như ông ta hận tình.
- Hận tình? Loại đàn ông này ghê lắm đó nha. Mày tránh càng xa càng tốt, bởi những người ấy yêu chỉ để trả thù.
- Tao biết chứ. Vì vậy mày không cần phải lo cho tao. Tao không có ý định để mắt đến lão ta, dù lão ta rất đẹp trai.
- Hì hì....
Lạc Đình nhìn đồng hồ:
- Còn gì nữa không?
- Mày đi ngủ nữa à?
- Không. Tao sợ cuối tháng trả tiền điện thoại, anh Hai mày la làng lên thôi.
Hải Yến cười, cô kết thúc cuộc nói chuyện.
- Vậy ngày mai gặp lại nha. Cho tao gởi lời thăm ba mày và Lạc Vy.
- Ừm.
- Bye!
- Bye!
Lạc Đình gác điện thoại, cô vươn vai:
- Tỉnh ngủ luôn rồi. Nhưng còn gần một ngày nữa, mình làm gì đây?
Ngẫm nghĩ một lúc, Lạc Đình ra sau làm vệ sinh cá nhân. Sau đó cô khoác vào người bộ đồ xuống phố.
- Coi nhà nghe nhỏ.
Đang chăm chú vào quyển tập trên tay, Lạc Vy ngẩng lên:
- Chị đi đâu?
- Lòng vòng một lúc. Không ngủ được ở nhà thì buồn lắm.
Lạc Đình dắt xe ra cửa, Lạc Vy với theo:
- Chị không ăn sáng sao?
- Giờ này còn ăn sáng gì nữa. Thôi, mày ăn giùm đi.
- Nhưng...
Lạc Đình đã vọt đi. Vừa quẹo xe ra đường lớn, cô mới biết trời nắng gắt và nóng.
Chết thật! Không nón, không găng tay, không áo khoác. Như vậy cô bị nắng thui đen cho mà xem.
Lười biếng trở vào nhà, Lạc Đình chạy luôn. Cô vòng vòng xe qua những con phố thân quen.
- Tạm chia tay nhé! Ngày mai ta lại phải lên đường nữa rồi. Lần đi này chắc khó có thời gian rảnh, vì ta phải làm việc và bắt đầu một cuộc sống tự lập nơi xa xôi.
Nghĩ đến ngày mai, Lạc Đình nén tiếng thở dài. Cô không thích sự mất tự do ở trong một ngôi nhà xa lạ chút nào hết. Cô càng không muốn có một sự đặt để trong công việc sắp tới của cô. Cô cần có quyết định và một cái gì đó của riêgn cô.
Mím nhẹ môi, Lạc Đình tăng ga chiếc Wave như để đè nén sự khó chịu đang tăng lên. Nghe lời ba có nghĩa là đồng ý với tất cả. Cho nên sau gần một đêm thức trắng, Lạc Đình có quyết định táo bạo mà không ai có thể ngờ. Cô sẽ....
K...é...t...
Chết thật! Lại tông phải người ta nữa rồi. Lạc Đình phát hiện khi người cô đụng không ai khác lại là cái gã lần trước cô va phải. Đúng là xui xẻo! Lạc Đình trách mình sao đi đường mà chẳng để ý.
- Nè! Cô có biết chạy xe không vậy? Bộ trong rừng mới ra hả?
Cái gì! Hắn bảo mình là người rừng à? Trời đất ơi! Lạc Đình tức khí, nhưng cô không dám lên tiếng cãi lại, bởi người có lỗi là cô mà. Thôi, im lặng trước đi rồi tính sau.
Gã bị tông ngồi dậy xoa xoa chỗ đau rồi trợn mắt:
- Cô còn làm tỉnh ngồi yên đó à? Giải quyết đi chứ!
- Giải quyết cái gì? - Lạc Đình ngơ ngác.
- Cô đụng tôi té lăn cù còn bày đặt giả nai ư? Xuống xe mau!
Gã đàn ông lớn giọng.
Lạc Đình hơi hoảng khi thấy gã nắm lấy xe cô.
- Ông định làm gì?
- Muốn cô xuống xem xét vết thương người bị nạn.
- Tôi thấy ông đâu có sao.
Gã đàn ông chỉ vào vết trầy bên chân phải mình:
- Thế thì gì đây?
- Tôi...
Lạc Đình mím môi:
- Ông muốn sao?
- Đền cái chân cho tôi đi.
- Hả? - Lạc Đình lắp bắp -- Ông nói thật hay nói chơi?
- Nhìn mặt tôi giống nói chơi lắm à?
Và gã đàn ông chợt phát hiện:
- À, thì ra là cô! Người không ý không tứ đi đâu cũng gây họa, đã thế còn nói chuyện ngang ngược.
- Ông...
Lạc Đình hất mặt lên:
- Còn ông thì mỏ nhọn, vết thương có tí xíu mà làm khó người ta.
Gã đàn ông gạt đi:
- Không nói nhiều. Một là cô đền cho tôi, hai là chúng ta cùng đến công an.
Nghe nhắc công an là Lạc Đình lính quýnh lên. Cô sợ sự việc lớn thêm thì càng khó lòng. Vì tối nay cô đi rồi, ít ra có một chút suôn sẻ vẫn tốt hơn.
Liếc gã đàn ông đáng ghét, Lạc Đình thương lượng:
- Thế ông muốn tôi đền bao nhiêu?
Giọng gã đàn ông tửng tửng:
- Bị "hư" cái gì thì đền cái đó. Cô làm tôi trầy chân thì phải đền chân cho tôi.
- Ông điên chắc.
Lạc Đình không kèm lòng được nữa, cô ngang ngược:
- Nếu bây giờ tôi không đền gì hết, ông làm gì tôi?
- Thì cô chẳng được đi đâu cả.
- Hù tôi à?
- Thử xem! Hoàng Bách Nguyên này không phải là mấy gã đàn ông ngờ nghệch. Vì thế cô không lừa được đâu, cô bé của tôi.
- A cô bé của ông?
Đến lúc này thì Lạc Đình không còn biết sợ là gì nữa. Cô quắc mắt:
- Tôi chẳng lừa ai cả. Nếu nói đúng ra thì ông là người có lỗi chứ không phải tôi.
Bách Nguyên há hốc mồm nhìn Lạc Đình như người đến từ hành tinh lạ. Cha mẹ ơi! Không ngờ trên đời này có người ngang như cua đến vậy. Gây tai nạn cho mình rồi còn bảo ngược lại là mình có lỗi.
Bách Nguyên ước gì mình có thể "ăn thịt" con bé đó ngay bây giờ, chớ tức quá tức mà.
Giọng Lạc Đình sang sảng:
- Nghĩ thử xem, tôi đang chạy xe trên đường thì ở đâu ông lù lù băng qua, chẳng nhìn trước nhìn sau gì cả.
- Nè...
Cô chỉ những lằn vạch vôi:
- Nếu ông có muốn qua đường thì thẳng đến chỗ đó có những vạch vôi kia. Con nít còn biết những nơi đó dành cho những người đi bộ. Ông xem ông đi, người thì to như voi, muốn qua đường thì qua, đã thế đôi mắt còn để trên chân mày. Hổng chừng do không thấy đường nên ông tự mình tông vào tôi, rồi sẵn dịp ăn vạ luôn.
Trời cao có thấu không nè. Cô ta nói ngược mà nói suông đến như vậy đấy. Bách Nguyên nhìn Lạc Đình như bị thôi miên. Anh không cãi lại cũng không có hành động gì. Bởi anh thật sự quá ngạc nhiên khi gặp phải đối thủ nặng ký. Cô ta nhỏ xíu mà cái gan thì to bằng ông trời. Dám đối đầu với Hoàng Bách Nguyên, xem ra cô ta cũng ngon lắm.
Thấy gã đàn ông tự nhiên đứng yên không nhúc nhích. Lạc Đình nghĩ đây là cơ hội tốt để dứt ra sự phiền phức này.
Đảo mắt xung quanh rồi cô bỗng chỉ tay:
- Ông nhìn kìa, con gà biết băng qua đường ngay những vạch vôi đấy.
Bách Nguyên vội quay đầu nhìn theo hướng tay của Lạc Đình. Con gà đâu không thấy mà chỉ thấy toàn xe cộ.
Biết mình bị lừa, Bách Nguyên quay lại thì xe của Lạc Đình đã cách xa anh mấy thước.
Bách Nguyên nắm chặt 2 tay, anh thấy ức chứ không giận:
- Hừ! Quả đất tron lắm cô bé ạ. Có ngày chúng ta sẽ gặp lại thôi, đến chừng đó thì biết tay tôi.