có lẽ trong box truyện này ,thể loại này cũng xuất hiện đầu tiên.Nó hok phải tình yêu dành cho người con trai với người con gái mà nó đặc biệt hơn là dành cho những người có thế giới thứ 3 , nó cũng đẹp cũng trong sáng biết bao.....
truyện sưu tầm
tác giả : kemchuoi239
Thấm thoát thời gian rôi qua , vậy là bây giờ mình đã lên lớp 10 , ôi cái tuổi 15 của tui thật đẹp ,những rung động đầu đời ,những cảm nhận đầu tiên….
Buoi chiều ngày 6-9, hí hững đạp chiếc xe màu xanh yêu quý của tui về nhà sau giờ tan học vừa đi vừa hát thật yêu đời
Éc ! tiếng “thắng” gấp nghe khó chịu làm sao , mai mốt đi sữa cái thắng mới đuợc - tới trước cửa nhà
-mẹ ơi mở cửa cho con!
Lúc chờ mẹ -chợt nhìn qua nhà cô liên hàng xóm – ũa ai vậy kìa ,nhà cô liên sao lại có 1 tên con trai nhĩ ,tính cô liên hay khó chịu ,rất kỹ người và thường thì giờ này cô liên chưa về mà ,nhìn hắn chắc cũng lớn hơn m ình mấy tuổi – đang lụm khụm ôm cái thùng đồ trông rất bận rộn , khó hiểu thiệt – thui - chuyện nhà người ta -ko đễ ý làm gì
mẹ mở cửa – tui phóng thật nhanh vô nhà - bịch! tui ném cái cặp wa một bên, chạy tới tủ lạnh ực ực hết ly sữa – đã quá , mát người dễ sợ
thấy mẹ đang ở trước nhà mình buộc miệng hỏi : mẹ ơi ! con thấy cái anh nào l ạ lắm – bên nhà cô liên đó – ai zậy hã mẹ
- ah! Anh đó ah, mới chuyển đến , còn cô liên thì chuyển nhà rồi chắc tại công việc xa
- ũa zậy hã mẹ , sao con ko bít ta ?
sau khi cảm thấy khỏe khoắn sau một ngày học mệt mỏi , tui ch ạy thẳng ra trước nhà chung vui với bọn hàng xóm – vui ghê – cả đám la het om sòm làm cho cả xóm cứ nhao nhao tiếng con nít
được một lúc người đứa nào đứa ấy nhễ nhại mồ hôi và thấm mệt - quyết định về tắm để mai chơi tiếp.
mình đi về nhà - ớ! Cái gì thế kia – con chó bác tư lại ị trước nhà mình - bực mình – tui nhặt ngay viên đá dưới quăng cái vèo - bộp! trúng phóc – chưa kịp vui thì – bùng! Viên đá bị dội lại , vô cửa nhà cô liên
hốt hoảng ko bit làm sao – tui tự nhủ - bình tĩnh cứ đi bình thường có gì thì nói là do thằng pi( hàng xóm)nó làm
chợt thấy thấp thoáng bóng một người bước ra – là hắn – cái tên mới chuyển nhà đến – hắn ra nhìn nhìn - hắn thấy tui nhưng chỉ là nhìn qua nhìn lại thôi
thấy vậy tui cũng làm ngơ
sau, hắn đi vô , tui thấy nhẹ nhõm hơn hẳn - cứ tưởng bị chửi cho một cú , ai ngờ hắm im re
thui – vô tắm ,mệt wá !
đến tối tui lên phòng mở cửa ra ban công ngồi hóng mát – ui – hôm nay trăng sáng thật đẹp – tui nhìn bòn nhóc ở dưới chơi thật vui – cũng muốn xuống chơi lắm – nhưng lớn rồi chơi với con nit – nó mà khóc là cứ đổ lỗi cho tui - mệt lắm – ko ai lại tự dưng kiếm thêm cái nghề vỗ con nit cho mình
tui nhìn xung quanh - chợt tui ngạc nhiên khi thấy cái cửa trên ban công nhà cô liên mở ra ,có cả đèn sáng - thường thì cô liên chẵng bao giờ lên lầu và mở cửa như thế này - ờ mà quên cô liên đi rồi bây giờ là ngưởi khác thì tính tình chắc cũng phải khác chứ
tui vừa ngắm trăng vừa hát – thì nghe có tiếng ai kêu
nhóc ơi !
tui nhìn ngay xuống dưới – ũa có ai đâu – bọn nhóc đang chơi mà kỳ thật - chắc là mỉnh nghe lầm
nhóc ơi !
nữa ! ai thế nhĩ – tui cố quan sát phía dưới thật kỹ nhưng cũng chẳng thấy ai lạ
nhóc nhìn qua bên đây nè !
chòy ! thì ra là hắn - hắn đứng ngay bên kia ban công chỉ cách tui con đường và hơi xéo nhau một tí -hắn mặc cái quần lững jean màu xanh ngừoi thì cởi trần –coi cũng có cơ lắm - vậy mà nãy giờ tui ko bit – vì từ đó tới giờ chỉ có mấy thằng nhóc hay gọi tui ra chơi nên cứ ai kiu là tui nhìn xuống dưới ….sau đó:
Tui nhìn hắn - anh kiu em hã ?
- ờ - ko kiu nhóc chứ anh kiu ai
- có chuyện gì ko anh - ờ mà anh mới chuyển tới ah
- ờ anh mới chuyển đến hồi sáng , ở đây ko wen ai hết thấy nhóc nên anh muốn nói chuyện cho vui
-nhóc học lớp mấy rồi ?
- em học lớp 10 năm nay 15 tuoi , còn anh ,chắc học đại học?
-ờ anh đang học đại học , năm nay anh 21 tuổi , buồn wa’ nên ra đây hóng mát
- zay ah ! em cũng thường hay ra đây hóng mát cho thoải mái
ũa mà anh ở đây có một mình ah ?
-ko !anh ở với em gái , vì anh lớn rồi muốn tự lập nên ở chung với ba mẹ và có em gái anh thì đỡ buồn hơn
- ờ….. ! mà từ chiều tới giờ có thấy em gái anh đâu ?
- đó đó ! nó ở dưới kia chơi với mấy em hàng xóm đó – nhìn nó cười vui nhĩ
- ah`
thì ra là cái cô bé tóc bính dễ thương đó hã
zậy mà nãy giờ em nhìn ko ra thấy ai mà lạ lạ , thì ra là……..
bít bít ! ý tới giờ học bài rồi thui em vô học bài nha
- ờ!
Nhóc học bài đi
chừng nào rãnh thì nói chuyện tiếp - ở đây chưa wen nên anh có vài điều muốn hỏi
thui anh cũng đi vô - nấu cơm cho em gái ăn đã
hắn quay lưng đi vô………và theo mấy cuốn sách… …xuống dưới nhà….
Tui ngạc nhiên:
ớ ! nấu ăn – hắn bít nấu ăn cơ ah – con trai mà đảm đang nhĩ – còn mình thì nấu dỡ tệ - lặt rau còn ko bit nữa – ui - mình đúng là kém cỏi….
tui vô học bài một cách hí hững - vừa học vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy - từ đó tới giờ ở đây ko có người lạ hôm nay có người nói chuyện cũng vui vui
sáng hôm sau:
renggggggggg! a' chết rồi - trễ giờ đi học - hôm nay chắc phải dời bài thể dục wa ngày mai qua'
tui nhanh chân chạy thật nhanh xuông nhà đánh răng rửa mặt - thay đồ - rồi phóng xe từ trong nhà ra cửa một cái vèo-
nào bắt đầu đua đến trường thui
chợt : nhóc !
úi ! tiếng gọi làm tui stopping tứt khắc - muốn nhào nguyên người ra trước - vì theo quán tình mà
-ai thế ? tự nhiên gọi biết người ta sắp té ko ?
tui quay ra sau coi ai - choy` thì ra là hắn - sao đứng ở đây lù lù thế nhĩ - bên cạnh còn có cã chiếc xe máy
- ũa anh đấy ah ! định đi đâu thế ?
- ờ! anh đưa anh đưa em gái đi học - vì xe đạp của nó bị hư - mà nhóc đi học trễ hay sao mà vội vàng thế?
- ờ ! em bị trễ rồi -- thui em đi nha..........
- uhm ! em đi cẩn thận
ớ ! tui với hắn có quen thân gì đâu mà kiu tui cẩn thận nhĩ -tiu thấy hắn đúng là bao đồng
tui vụt phóng đi thật nhanh.........mà thấy sao sao ấy tự nhiên hôm nay có người nhắc nhỡ mình......lạ thật- thế rồi
giờ học trôi qua tui quên đi chuyện đó lúc nào ko biết
tới buổi chiều - cũng như ngày hôm qua tui hí hững trên chiếc xe đạp vừa đi vừa hát --- thoáng nghĩ : hôm nay trên cáp có bộ phim kinh dị nghe nói ghê lắm -- tối nay phải tranh thủ coi mới đuợc
lúc đó tui nghe đằng sau có tiếng còi inh ỏi --- chắc là muốn xin nhường đường để phóng ẩu đây mà ---tui rẽ tay lái lách qua trái gần sát vô lề cho người ta qua -nhưng sao ko ai qua nhĩ mà tiếng còi thì cứ pinnnnn --pinnnnn...mệt , tui lách vô thêm một tí xíu nữa , rồi chạy tiếp
ky` lạ tiếng còi ấy lâu lâu cứ pinnn pinnn mà sao ko thấy ai qua .....tui cũng đã xít vô tới mấy lần muốn lên lề luôn mà còn ko chịu nữa --thấy vậy tui ngoảnh đầu ra sau coi ai mà kỳ cục zậy
á ! lại là hắn -- trời thì ra cái người ấn còi inh ỏi là hắn ---tui tức giận nói : choy` ơi ! là anh hã ,sao ko kiêu mà cứ ấn còi inh ỏi thế , điếc cả tai
hắn cười : hiiiiii```` , thấy nhóc đi học về nên anh chọc nhóc cho vui -- nhóc ko thích ah
tui nói: anh làm em điếc tai mà..... còn nói ah --- em tưởng người ta muốn qua nên lách vô -- ai zè bị chọc ko tức sao được
- thì lần sau anh sẽ gọi nhóc - được chưa
tui phóng xe chạy thật nhanh và ko thèm nói gì với hắn nữa ---tuy cùng đường nhưng tui chẳng thix đi chung tí nào----bị người ta chọc quê --tức thiệt
về tới nhà vừa đẩy xe vô thì hắn về tới --- hắn nhìn tui rồi cười ----còn tui thì làm lơ như ko bít gì----hứ! chọc cho đã rồi cười --- ghét!
rồi đến tối --- tui lại ra ban công ngồi ngắm trăng -- nhìn tụi nhóc trong xóm chơi ----tui thật cảm thấy thoải mái và thanh thản----- chợt : NHÓC ƠI !
khỏi cần nói tui cũng bít là hắn --tui giả làm ngơ coi sao -- hắn đi vô thì càng tốt
NHÓC ƠI - NHÓC - bực mình - người ta làm ngơ rồi mà còn ráng kiu-- thui thì nhịn vậy nói với hắn vài câu cho hắn đỡ quê:
anh đó ah
tại tụi nhóc la lớn wa' nên em nghe không rõ - sao anh muốn nói gì hã ?
- NHÓC còn giận anh chuyện hồi chiều chọc nhóc ah` - có gì thì xin lỗi nha - đừng giận - anh giỡn cho vui thôi
- ờ thì em có nói gì đâu ( nói thầm : lãng xẹt - bây giờ mới xin lỗi ah) anh nè : anh ko có bận gì sao mà em thấy hay lên ban công chơi thế
- bận thì có nhưng phải có relaxxx(= thư giãn) chứ nhóc -- ko thui là bị streess -hìhì
zậy còn nhóc , nhóc ko học bài sao
- ngày mai thứ 7 em được nghĩ mà - nên tối nay thoãi mái
- zay ah- mai anh cũng được nghĩ ở nhà mình buồn hiu, ngày mai nhóc có đi đâu chơi không ?
- ko anh ơi ! ngày mai em ở nhà với lại phải canh nhà cho má đi chùa với bà ngoại
- ồ ! ngoan nhĩ -- hay ngày mai nhóc qua nhà anh chơi cho đỡ buồn
-chòy ! anh ko sợ em phá nhà anh ah - em quậy lắm đó (nghĩ thầm : mình với hắn chỉ mới wen nhau tự nhiên mời mọc đúng là......)
- ko sao , mà nhà anh có gì cho nhóc quậy đâu - ko tin ngay mai nhoc qua đi thì biết
-ùhm cũng đuợc để mai qua nhà hàng xóm mới coi sao - ko bit có gì lạ ko
đôt nhiên đang suy nghĩ : bóc! ui da cái gì thế này ?
- trái nhãn đó - nhóc ăn ko anh ném qua cho
choy` ơi ! tức wá - hắn lại chọc giận mình nữa đây -- đau chết đi được -- ko lẽ mình chủi hắn ---tui ráng kiềm lại và nghĩ về hướng tích cực hơn -- dù sao hắn cũng có lòng tốt mời ăn nhãn
- nhãn hã ! thui em ko ăn đâu nhãn ăn nóng lắm
- zậy nhóc thích ăn gì ? nói nghe coi
- em ah ! thích ăn dưa hấu với thix uống nước dừa ah -mấy cái này vừa ngon lại rẽ
- zậy ah - thui anh zô nhà nha - don dẹp đễ ngày mai còn đón hàng xóm tới thăm chứ ! CHÀO NHÓC !
zậy là hắn zô rồi - thui mình cũng đi zô - choy` ơi - bộ phim của mình -a'aa'a'a nhanh lên thui ko là hết ----
hum - hôm nay đúng là xúi quảy--- xém nữa hắn làm mất toi bộ phim hay của mình...
hôm sau tui phải dậy sớm coi nhà cho má đi chùa.....trời đẹp mà mới có 6h nên tui ra trước sân tập thể dục buổi sáng.....1-2...1-2 ui thật khỏe khoắn làm sao... sau này chắc mình phải tập thường xuyên hơn nữa
BÙM ! oái , thằng nhóc nào mà dám đá đá banh vô cửa nhà mình thế nhĩ....hừm ! ra coi coi thằng nào nhĩ để cho nó bit tay ....ah ! thằng pi , tui nhìn thấy nó đứng kế bên trái banh... chắc là nó.... ko sai
-ê .. pi...sao mày dám đá banh vô nhà tao
-em đâu có đá đâu....ko tin anh hỏi người ta thì biết
- mày xạo hã ! mày ôm trái banh rõ ràng/.... mà còn chối
chợt có ai đặt tay lên vai tui một cái " bịch " ......tui hốt hoảng quay ra sau coi ai dám dỡ trò
ah thì ra là một cô bé tóc bính dễ thương( em của hắn ) đang nhìn tui
- có gì ko em ?
- anh ơi ... anh pi ko có đá banh vô nhà anh đâu ... mà là anh hai của em đó....anh hai em đứng bên kia kìa
tui liền quay đầu qua nhìn thử : sao ! là anh hai của em ah....zậy mà nãy giờ anh cứ tưởng....
tui liền quay qua thằng pi : ê ! lần này tao tha đó ..l ần sau là cho bit tay......rồi nó ôm trái banh chạy te te
lúc này tui thấy hắn đang nhìn tui.....hắn tiến lại gần....ồ nhìn hắn lúc này mới cơ bắp làm sao...và cũng cao hơn tui khoảng 3cm...nguời hắn đổ mồ hôi chắc do chơi đá banh
hắn cười và nói : sáng sớm sao mà nóng vậy....anh zậy từ sớm... thấy buồn nên ra đá banh cho vui....lỡ đá vô cửa nhà nhóc..cho anh xin lỗi
ôi trời ! sao kỳ thế nhĩ tự nhiên mình lại yếu đi trước những lời biện hộ của hắn ....thường thường mình có bao giờ thế này đâu....thui nào bình tĩnh... cứ nói chuyện bình thường là đuợc
ờ ko có sao đâu....tại em tưỡng tụi nhóc nó đá nên em la cho vui vậy thui...còn anh thì....( trời ơi nói gì bây giờ ko lẽ nói : còn anh thì ko sao....kỳ cục)lúc tui đang suy nghĩ thì hắn lại nói tiếp
lát nữa em có đi ăn sáng ko ?
- có ! chi vậy anh ?
hắn cười : nếu có đi thì cho đi ăn chung ....vì anh mới tới ko wen ở đây cho lắm ... có chỗ nào ăn được thì nhócchỉ anh đi cùng nhé..!
- uhm` cũng đuợc ...lát nữa đi ăn chung....thui bây giờ em vô nhà một tí 15phut nữa mình đi
- uhm` ....15phút nữa....anh chờ nhóc ở trước nhà
- ok
tui đi vô nhà mà trong lòng cảm thấy sao sao ấy ....hình như mình cũng có thiện cảm với hắn một chút
đúng 15phut sau tui đi....ồ ! hắn đã đứng ở đó...đúng hẹn nhĩ
- chào anh ! bây giờ anh thich ăn gì?
- thì em cứ dẫn đi đi có cái nào hợp thì ăn
tui nghĩ thầm : ui chòy ! ko nói thì làm sao mà người ta biết thix ăn cái gì mà chĩ....thui kệ cứ làm theo sở thich của mình
sau đó tui dẫn hắn ra quán phở .....chưa kịp ngồi xuống thì hắn nói :
anh ăn phở hoài ngán lắm nhóc ơi
- ờ ! vậy mình đi ăn cơm sườn đi
- ăn cơm thì nên để trưa ăn ở nhà cũng được
- nếu ko thix thì ..đi theo em cho anh thấy cái này là muốn ăn liền
xong, tui dẫn hắn ra chỗ ăn bí mật cũa tui ...đó là quán cháo lòng nằm gần ở ngoài đường ăn ngon lại rẽ.....mà ko bit hắn có thix ko
tới nơi tui kiu hắn ngồi xuống ....
hộc ! hắn nắm tay tui lại :
thui nhóc ơi anh mà ăn cháo lòng là bị tào tháo rượt......chòy ơi ! nghe tới đó tui quê hết sức với lại còn có người ta xung quanh nữa.....ặc......hắn đúng là kỳ lạ cái gì cũng ko ăn
-vậy anh thix gì .....em ko nữa ở đây chỉ có nhiu ah
-hắn chỉ qua bên kia công viên........hắn nói : đi qua bên kia đi
tui ngạc nhiên ko bíết gì ...bên kia công viên có cái gì ăn đâu nhĩ ..chỉ có người ta tập thể dục
ui choy` ! ko phải chứ , hắn dẫn tui lại ngay cái xe bánh mì ...hí hững hỏi : nhóc ăn ko...hai ổ nha.........lấy cho hai ổ bánh mì đầy đủ
tui đứng như trời chồng ....vì cái hành động của hắn ....mấy đồ ăn ngon thì lại ko thix ....mà lại đi ăn bánh mì ko hiểu nổi
mua xong....hắn đưa tui một ổ nói:
nhóc ăn đi ! ngon lắm đó
- đi ra kia ngồi ăn cho thoải mái ....đứng ở đây ăn kỳ lắm ( ẹc ! hắn cũng bít ngại cơ ah!)
tui với hắn ngồi xuống chỗ ghế đá ...mỗi đứa gặm 1 ổ ......vừa ăn hắn vừa nói:
nhóc nè ! nhóc thix chứ
-thix ư ? thix cái gì ?
-như vầy nè ..mỗi sáng ra ngồi ăn....nói chuyện cho zui cũng thú vị lắm
-uhm` thì cũng vui ....nhưng ko lẽ sáng nào cũng ra đây ngồi gặm bánh mì......
- đâu có ...thì phải đổi món chứ....
- anh ne` ! sao anh lại nghĩ được chuyện ngồi ở đây ăn thế.....nói cho em biet đi
hắn im lặng một hồi : nhóc biết ko .....hồi đó anh cũng thường ngồi như zầy với bạn.....nhưng bây giờ thì hết rồi..
tui lại nói : bạn anh ah ....sao anh ko rủ bạn ra cho vui....
hắn im bặt nhìn tui : bạn anh ah ....cô ấy chia tay rồi....( " cô ấy " ko bit có phải là người iu hay là bạn bình thường...tui tò mò muốn hỏi hắn tiếp)
anh nè ! ...
hộc ! tui chưa kịp hỏi gì thì hắn lại nắm tay tui kéo ra chỗ xe nước sâm......nhóc uống nước đi nè....ăn bánh mì xong là khát nước lắm ......
tui ngạc nhiên trước hành động cua hắn như một người anh trai.....tui thật thix được như zầy
xong , tui với hắn vừa đi bộ về nhà vừa trò chuyện ..... bây giờ tui mới thấy hắn thật tốt...hắn có vẻ hiền và......
ồ gần tới nhà rồi !
lúc này người tui lạ lắm ko muốn về chút nào chỉ muốn đi bộ nữa mà thui.....mà có hắn cũng vui....ngày hôm nay thật lạ lần đầu tiên có người ............................
mà cũng lạ thật hắn nói là tui chỉ hắn đi....nhưng bây giờ thì tình thế đảo ngược người chỉ tui tới chỗ ăn lại là hắn...
tới trước cửa nhà :
- anh về nhà nha lát nữa có khách
- khách ah ...ai vậy bạn anh hay người thân
hắn nhìn tui nhăn mặt : nhóc ko nhớ ah ....hôm wa nhóc nói là qua nhà anh chơi thì ko là khách chứ là gì...
ui! tui quên mất ....hắn ko nhắc thì chắc tui thất hứa wa'
tui mỉm cười : sao mà quên được .... em giỡn vậy thui....uhm` lat` em sẽ qua...........
tui về nhà dọn dẹp một vài thứ ....xong xui...tui ra trước nhà tưới cho mấy cái cây....vừa tưới cây tui vừa nghĩ đến cái chuyện hồi nãy....thấy thix làm sao
" nhóc ơi " - có tiếng ai đó vang lên sau khe cửa
tui ra trông :
" ồ ! anh đấy ah ! gì thế...sao đứng đó...vô đi "
hắn ko vô mà hỏi tui " mẹ nhóc hôm nay đi chùa hã...nhóc nấu cơm chưa...nếu chưa thì qua nhà anh ăn đi..cho vui "
" ớ ! sao được kỳ lắm anh ơi...ờ mà nhắc đến chuyện cơm nước mới nhớ.....chắc lát nữa phải ăn cơm tiệm quá"
" thui ăn tiệm làm gì...lát nữa qua chơi.. rồi ăn luôn..coi như anh đãi khách đi..."
hưm` ...hắn đã nói zậy ko lẽ từ chối ...thui kệ mình cứ ăn thử....coi hắn nấu ăn tới cỡ nào
" uhm` -- zậy lát em qua anh ăn đó nha ...hết ráng chịu ah"
"em đồng ý rồi nha ...bây giờ anh chuẩn bị đây..."
hắn quay đi còn tui thì cứ đứng đó suy nghĩ về lời đề nghị lúc nãy " mình có nên qua hay ko ...lỡ nhận lời rồi"
đúng 11h trưa ...tui đóng cửa đi qua nhà hắn ...bước tới nơi mà lòng cứ sợ sợ
"anh ....." tui định kiu tên nhưng từ bữa tới giờ chưa hỏi nên ko biết ...ui mình đúng là..
" nhóc ah....vô đi ..cửa ko có khóa "
tui bước vô ..cái nhìn đầu tiên đập vào mắt tui là cái bể cá nhỏ xíu ..ui ..dễ thương làm sao...bên cạnh đó còn có mấy chậu hoa tường vy nhìn thật đẹp....coi bộ hắn cũng là con người lãng mạng
" này nhóc ! nhóc thix cá kiểng ah ...mai mốt anh sẽ cho nhóc mấy con..."
" hi` cảm ơn anh....thix thì thix thật nhưng ko có thời gian nuôi ...em còn đi học mà"
"zậy ah ....nếuko nuôi được thì chừng nào thix ngắm qua nhà anh mà ngắm ..."
"đuợc hả anh .. ko phiền chứ...."
"ờ mà anh tên gì vậy ..từ hơm bữa tới giờ em ko bit"
" ah ! anh tên PHONG....Nguyên Phong.......còn nhóc "
" em tên DUY...cái tên của anh nghe hay thật"
" nhóc vô nhà đi đứng ở đó làm gì ....."
tui bước vô cửa ...tui ngạc nhiên khi thấy căn phòng gọn gàng ...có mấy chú gấu bông ngồi trên ghế xalon thật dễ thương..chắc của em hắn.....còn ở bên cửa sổ thì có một giỏ lan treo lưng lững nhìn rất thơ mộng.....tui đi quanh nhà ..chợt nhìn thấy 1 tấm ảnh trẹn bàn....ko giống em hắn...tui hỏi
"ai thế anh Phong "
hắn nhìn tui một cách khó chịu: " bạn gái anh đó ...nhưng chia tay rồi "
hắn giựt lấy tấm ảnh trên tay tui kẹp vô một cuốn sách gần đó rồi xếp lên kệ
thấy hắn có vẽ ko vui tui cũng chẵng dám hỏi thêm nữa....tui ngồi xuống trên chiếc ghế xalon gần đó....
"nhóc ....đói bụng chưa ....?"
choy` oi hắn hỏi 1câu cực kỳ vô duyên ko lẽ tui qua nhà hắn chỉ đễ ăn ...tui im lặng ko nói gì.....hắn nhìn tui
" nhìn nhóc là biết nhóc đói rồi....xuống đây phụ anh dọn cơm nè"
ớ ! tui là khách mà hắn nói như tui là em gái hắn zậy.....nhìn qua nhìn lại ko thấy em gái hắn đâu ....tui mới hỏi
" em gái anh đâu rồi ....?
"ah ..hôm nay thứ bãy ..nó về nhà ba mẹ chơi rồi.."
uhm` ....zậy là ở nhà chỉ có tui với hắn....lúc này tim tui đập mạnh hơn hẳn
thấy hắn từ nhà dưới lên
"wow ! anh nấu đó hã ...nhìn đẹp và thơm ghê "
hụp! hắn cầm lấy miếng sườn đưa lên miệng tui
" nè ăn thữ đi ...rồi cho ý kiến nha "
tui há miệng lấy miếng sườn .....ồ cái vị rất lạ.....ngon lắm....hình như tui chưa nếm bao giờ....ko ngờ hắn làm còn ngon hơn tiệm
"ngon lắm anh ah! mà anh bỏ cái gì vô vậy ăn nó ngọt ngọt .. mặn mặn "
"mật ong đó em ....món này má anh chĩ cho anh "
ko ngờ hắn cũng có một nguời mẹ tuyệt vời nâu ăn ngon và thương con nữa
xong xui , thức ăn đã dọn lên .....quả thật tui rất ấn tượng trước tài nấu ăn của hắn ......hắn còn chuẩn bị cả thức ăn tráng miệng nữa nhưng tui ko bit món tráng miệng là gì nữa ...vì hắn nói bí mật
tui với hắn cùng ngồi ăn cùng nói chuyện ....
" nhóc nè ! ăn cho cho nhiều vô ...nếu ko lát đói lại đỗ lỗi cho anh ..."
tui mỉm cười "anh chọc em đó hã .....ko muốn người ta giận như lần trước ah"
chợt hắn nói một câu làm tui muốn bị sặc
" nhoc là con trai mà cứ giận hờn như con gái vậy...."
nghe tới đó tui ko biết nói gì hơn chỉ ngồi im đỏ mặt................chòy ơi hắn thật đáng ghét ...người ta như zay đó thì sao....
tức tối đến gần cuối bữa ăn ..thì
" nhóc ! nhìn nè dưa hấu đó ăn đi"
ớ! dưa hấu cái trái mà tui thix sao hắn biết nhĩ.........
"hôm trước nhóc nói nhóc thix dưa hấu và dừa xiêm nên hôm nay anh mua cho nhoc ăn ....thix ko"
thật sự khi nghe đến lời nói đó tui cảm thấy nhẹ nhõm , và trong lòng rất vui .....thì ra hắn cũng ko quên những gì mình nói
chợt .. hắn lấy tay xoa xoa cái đầu của tui
" anh làm gì thế ? tui ngạc nhiên hỏi"
" hôm truớc anh ném trái nhãn trúng đầu nhóc...xin lỗi nha....bây giờ coi như anh bù cho nhoc trai dưa hấu này nhé"
" chòy có zay thui mà anh làm em tưỡng....ko sao đâu có 1 trái nhãn nhỏ xíu ah "
lát ..sau khi ăn xong món tráng miệng....tui nói
" anh ơi tolet ở đâu zậy em cần.."
" ở duới đó nhóc ..."
bất ngờ : a' .....bịch .....ui đau quá ....hix - cái dẽ lau nó còn ước trơn wa' nên bị trược
" nhóc này đi ko cẩn thận gì hết ....đưa tay đây anh đỡ nhóc lên"
hix- cái chân của mình ...chắc gãy xương.....lúc đó tui chẳng bít gì ..nước mắt cứ tuôn ra ào ạt.......
"thui nhóc nín đi ko sao đâu chỉ trặc chân thôi mà nghĩ vài ngày là khỏe "
lúc đó bạn tay hắn nắm lấy chân tui xoa xoa nắn nắn thật ấm
lúc sau tui cũng đã đỡ hơn
tui ngồi thẫn thờ nghĩ về cái chân đau của mình rồi ngày mốt sao đi học
" anh ơi mai mốt chắc xin nghĩ học vài ngày quá chân như zầy sao đi xe đạp"
hắn ngồi xổm zậy ....nắm tay tui và nâng người tui dậy
" ơ ..anh làm gì thế ...sao lại bế em lên ....bỏ xuống"
"nhoc nằm im đi ..anh bế nhóc vô giường của anh nằm nghĩ ...ko lẽ bây giờ nhóc về nhà lỡ có gì thì ai lo...."
tui im bặt ..ko bit nói gì ....nhưng chỉ thấy có cảm giác gì đó rất lạ ko thể tả
tui nói nhỏ " anh ah ...cảm ơn anh nha"
thế rồi hắn bế tui .....vô một căn phòng nhỏ đằng sau .....vừa bước vào tui lại bị ấn tượng bởi cái sự xinh xinh ...dễ thương của nó...và cả cái cửa sổ nhỏ xíu
hắn để tui lên giường một cách nhẹ nhàng
" thui ! nhóc nằm nghĩ đi...anh đi dọn dẹp cái đã......."
"uhm` ... anh ne` ...phòng anh xinh nhĩ....." tui vừa nói vừa mỉm cười
hắn quay lưng đi....thế rồi.... căn phòng, bây giờ chỉ còn lại một mình tui..tui nhìn xung quanh thấy thật vắng ....nhưng có một cảm giác ấm cúng trào dâng trong tim tui ...thật lạ
tui nằm bẹp xuống giường...cảm thấy thật thoải mái....
chợt như có tiếng ai kiu
" anh Phong ...anh Phong ơi....."
ũa ai thế nhĩ ...giọng nói nghe rất lạ ....ko phải em củaanh Phong.....hay là........
thoáng một cái tui thấy hắn chạy từ sau lên
" ai vậy ?......từ từ "
" anh phong đó ah.....lâu quá không gặp " giọng nói đó lại cất lên tui thật sự tò mò
" ũa ! lan ....sao em biết nhà anh ?" giọng nói của hắn lúc này nghe có vẻ rất bất ngờ
" sao thế...ko mời em vô nhà ah...thì tại em hỏi ba mẹ anh nên mới biết"
......
chợt một cánh tay đẩy cái cửa phòng tui đang nằm....là một chị gái.....ý ! hình như cái chị trong tấm ảnh lúc nãy....nhìn
cũng rất xinh
" chào chị ..." tui mỉm cười
" ủa ! em là......"
"dạ..em là hàng xóm của anh Phong qua đây chơi"
chị ấy lại gần tui và ngồi canh giường
" ái ! chị ơi...cái chân em bị đau ...chị nhẹ nhẹ..."
" ui..chị xin lỗi...chị ko biết là...."
" ko sao đâu chị ơi...."
" anh Phong cho em nằm ở đây ah ?" ớ! cái câu hỏi này là sao nhĩ ....thì mình bị đau nằm đây có sao đâu
tui lại hỏi:
" là sao hả chị...thì anh Phong đưa em vô mà....tại chân em đi ko được."
chị ấy nói :
" uhm`..thì tại chị thấy lạ....từ đó tới giờ anh phong có cho ai vô phòng của mình đâu...."
chợt ..anh Phong bước vô ..khuôn mặt có vẻ ko vui....
" lan ah! ra đây nói chuyện....đễ cho nhóc nó nghĩ...nó mới khóc om sòm xong đó...."
tim tui dường như đứng lại...và lúc này bao nhiêu câu hỏi trong đầu cứ hiện ra....là sao ...chẵng lẽ mình là người đầutiên...
tui bị bối rối trước những hành đông của hắn và trước những câu trả lời của chị lan...
hắn kéo tay chị ấy ra và cả hai ra ngoài ....căn phòng lại trở nên im lặng..
" rập" tiếng cánh cửa đóng mạnh thật chói tai ....hình như hắn đang bực mình ai đó....nhưng tui cũng cảm thấy giữa hắn và chị ấy có mâu thuẫn gì đó....khó hiểu thiệt....mà hình như chị ấy và hắn chia tay rồi sao lại đến đây nhĩ
ừ thì....tuy chia tay nhưng vẫn có thể làm bạn được mà.......
mà......ko bit hai người đang nói gì nhĩ....tui rất tò mò nhưng vì cái chân ...nên tui ko thể làm gì được......tui nằm im cho đến khi thật sự buồn ngủ...tui thiếp đi..........
............
ring......ring......ring......cái tiếng reo của đồng hồ làm tui nhứt đầu.....tui hé mở con mắt....thấy
một bóng người đi ngang qua....tui lấy tay dụi mắt nhìn cho kỹ hơn....hóa ra là hắn......tui hỏi:
" anh phong hã .....sao anh ko ngũ đi mà đi lòng vòng..."
" hi`...."
"anh cười gì thế?"
" nhóc ah bây giờ 5h rồi......anh mà ngũ thì ..."
" sao!....5h ......zay là em ngủ lâu lắm rồi"
"sao thế ...nhóc bận gì ah....hay sợ mẹ la..."
"em...ừ thì lần đầu em ngủ nhà người lạ mà ngon đến thế này...mà mẹ em đi chùa chiều mai mới về...đi hai ngày mờ..."
" anh phong nè .....chị hồi nãy...còn ở đây ko....."
"chị đó......ah đi về rồi......sao ! nhóc muốn hỏi gì hã..."
"ko......mà chị ấy là bạn gái anh phải ko......" lúc đó ko bit tại sao tui lại hỏi vậy mặc dù hắn nói đã chia tay
".....bây giờ thì là bạn thui nhóc ah...."
bây giờ 5h rồi thui mình phải về nhà tắm rửa...rồi còn làm viẹc nhà chứ......
"thui em về nha...hôm nay ngủ quên bên nhà anh ...thấy hơi ngại.."
" uhm` ...mà nhóc đỡ chưa.....có cần đỡ ra ko...."
"ui....thui khỏi anh ơi....kỳ lắm....em cũng lớn rồi mà..."
tui đứng zậy đi cà nhắc từ từ ra cửa....
"thui em về nhà nha..."
vô nhà....tui bám víu vào bức tường ...rồi đi từ từ tới phòng lấy quần áo......ui..hôm nay tự nhiên xui ....bị té....
bất chợt..tui xoay người qua đi ra ngoài.......
BENG....GGG.GGGGG .....giật mình thót tim....má ơi cái bình hoa của mẹ....tui lỡ làm bể.....tim tui đập càng lúc càng mạnh và dường như khuôn mặt tui lúc ấy tái mét...ko biết làm sao đây.....
Nhóc ! tui chợt tỉnh.....
" ơ ! anh ở đây hồi nào thế......" tui ngạc nhiên khi thấy hắn trong nhà mà ko bit hắn vào lúc nào
" nhóc bi gì vậy..anh nghe có tiếng thủy tinh vỡ.....nhóc lại ko cẩn thận rồi....."
"nhóc đứng xít ra coi chừng thuy tinh dằm vô chân..."
tui đứng im ko nói gì chĩ nhìn hắn lụi cụi với mớ thủy tinh vỡ và 1 cây chỗi.....hắn quét qua quét lại thật kỹ....và tìm từng miếng thủy tinh trong hóc, kẹt...
" này nhóc ! sao đứng lì ra thế ...đi tắm đi..."
" ờ,....ờ....." tui trả lời 1 cách ấp úng
" anh ....anh coi nhà dùm em tí xíu nha được ko......"
hắn cứ lụi cụi ko thèm trả lời ......
thấy hắn im lặng tui cũng chẳng dám hỏi thêm.........hắn giận mình ah....mình có bắt hắn làm đâu.....tự hắn vô dọn dẹp dùm mình mà.....thui kệ ! nếu hắn thích thì mình cũng chẳng cản
nhưng....việc để hắn ở đây canh nhà dùm có nên ko....mình chỉ mới quen hắn thôi mà....mặc khác có hắn ở bên cạnh mình cũng đỡ hơn rất nhiều ...với cái chân như thế này.....mình chẳng làm gì được....
thui ! cứ để hắn ở đây ..dù sao mình cũng tắm có chút xíu...chứ có phải mấy ngày đâu mà sợ
tui lếch từ từ xuống tolet....
" rậppp" tui đóng cánh cửa lại và bắt đầu tận hưởng cảm giác thoải mái......mát quá ..thix thật
ũa ! sao nước hôm nay kỳ vậy ..chảy yếu xìu.....từ từ rồi nó chuyển thành nhỏ giọt.....ặc....hết nước......người tui đang mát thì bắt đầu nóng lên.....sao hôm nay tui xui quá zậy chòy.........
tui hé cách cửa...
" anh Phong ơi .....anh có ở đó không..."
"anh Phong ơi.."
hừm biết ngay mà.....bỏ về là cái chắc......tui quay vô lấy cái khăn quấn người lại.....mở cửa định đi ra đằng sau mở cái máy bơm nước
tui đi chậm chậm tới cái công tắc thì.....
Á ! anh....anh.....chưa về hả......ở đây làm gì.....? tui hốt hoảng hỏi hắn
" anh ra sau giặt cái dẽ ..bình hoa bể ..nước tràn tùm lum ... phải lau cho sạch chứ....."
mặt đỏ bừng....vì mắc cỡ với cái bộ dạng thế này....mà tui cũng ko thể chạy vô lại tolet một cách nhanh chóng.....vì tui ko muốn bị té lần hai
trời ơi ! hắn thật đáng ghét.....hix
lúc này tui phải thật sự bình tĩnh....nếu ko hắn sẽ biết là mình mắc cỡ.....tay tui nắm chặt cái khăn hơn ....tui ko muốn có một sơ xuất gì để nó tuột xuống...nếu ko chắc phải chui xuống đất mà chốn quá
" anh Phong....nước hết rồi....anh bật dùm em cái công tắc trên kia......"
nói xong tui quay người lại biến vô tolet ngay tứt khắc..........trời ơi ko bit hắn nghĩ gì......mình đúng là.....
.........
20 phút sau tui bước ra từ nhà tắm ra ....trên người thì đầy đủ chú ko như lúc nãy.....hì
tui nhìn xung quanh ....ko có ai hết vậy...hắn đâu
chợt tui nhìn thấy trên bàn....có mấy món đồ ăn.....tui tò mò lại gần xem thử......ui..đồ ăn thơm phức....nhìn là thèm.....xoẹt....mảnh giấy gì đây.....mở ra đọc...
" nhóc ăn đi ....đây là đồ ăn anh nấu sẵn luôn hồi trưa.....qua nhà nhóc ko có thấy nấu cái gì...nên anh đem wa cho nhóc ăn....nếu nhóc ko ăn thì đói ráng chịu ah nha..."
một lần nữa tui lại ngạc nhiên trước việc làm của hắn....có ý gì đây....hay chỉ là lòng tốt....ko bít hắn có bỏ gì vô ko ta...
ah tui nhớ ra rồi...hôm trước tui có chôm ở phòng thí nghiệm một hộp giấy đo ph....tui cố gắng lếch lên lầu lấy xuống và thữ.....ồ ! ko sao ph ở gần mức số 7 vậy là an toàn .....
tui ăn một cách hí hững và ngon lành...quả thật hắn nấu ăn ngon lắm....giá như mình giống hắn nhĩ
./........
lát sau ..tui đem chén đĩa ra nhà sau ..lau dọn bàn thật sạch....tránh để mấy con kiến lãng vãng tới
tui đi lòng vòng trong nhà......
chán thiệt....má đi rồi ko bít làm gì dây...cái chân như zầy sao mà ra chơi với tụi nhóc hàng xóm...
tui ngồi một mình nhìn ra ngoài.....hát mấy câu vẩn vơ
chợt..tui thấy bóng của hắn thấp thoáng ngoài cửa
"anh phong đó hả.....vô chơi...."
hắn bước vô....lúc này nhìn hắn mới cơ bắp làm sao......hắn ko mặc áo ..mà chỉ có cái quần lững jean màu đen....nhìn thật nam tính...
" này ! nhóc nhìn gì thế ..sao mà thờ người ra vậy....."
" ờ..ờ..em có nhìn gì đâu....chỉ hơi mệt thôi...."
"nhóc mệt ko nghỉ đi ....kiu anh làm gì...."
" uh` thì .....mệt thui ,....chưa buon` ngũ......anh zô nói chuyện cho vui....."
"anh nè...sao mà cứ gọi em là nhoc thế hã...."
hắn cười và nói " sao nhóc ko thix ah....zaậy anh sữa lại ha......"
" em ơi"
úi trời ! sao mà khi nghe hắn hai từ ấy tui lại muốn nổi da gà.....ko còn tự nhiên nữa.....kỳzậy ta
"thui anh ơi...anh gọi nhóc được rồi....nghe cũng hay...."
ịch ! hắn ngồi ngay bên tui...và cầm chân tui lên..
"ơ! anh ..gì thế.....chưa hết đau đâu ....."
"anh bit....bây giờ nhóc thấy đỡ chưa......." hắn lại xoa xoa như hồi trưa....ui...lúc này sao mình cảm thấy thix thế
hừm !..sao hắn lại quan tâm mình nhĩ ....mình có phải là em ruot cua hắn đâu nhĩ.....
hộc ! hắn quay sang nắm lấy cái tay của tui ...thật chặt.....
" anh oi...! đau quá ..làm gì vậy.... "
" hi` ...anh thữ nhoc thui...ai zè nhóc yếu wá ...mai mốt chắc anh phải ở bên nhóc thường xuyên hơn.."
ẹc ! hắn nói gì kỳ thế tự nhiên bên mình là sao.....người gì mà ko có tế nhị gì cả.....đúng là điên
ý ! tay hắn sao thế kia ..chảy máu ah
" tay anh bị gì vậy....."
"uhm` thì bị trày xướt tí xiu thui mà.........có gì đâu"
ko biết sao ....tui giựt lấy tay hắn ngay lập tứt
" anh bị thủy tinh dằm vô rồi.....sao ko băng lại........"
....hắn nhìn tui hồi lâu ......mà ko nói gì.....lúc này thật sự tui bị đỏ mặt....
" anh......nhìn gì giữ vậy....."
hắn nói : " nhóc .......quan tâm anh vậy ah............."
trước câu nói đó tui lại càng đỏ mặt....ui ...mình làm gì thế này
" em.....em.........."
ko biết trả lời thế nào....tui đánh trống lãng qua chuyện khác.....
"anh nè ..!...bị chảy máu mà ko băng lại là ko tốt đâu...thui để em băng lại cho..."..hắn bị như thế thì cũng là một phần do mình...ko cẩn thận...nên đã làm hắn như thế.
hôm nay người tui rất lạ....ko hiểu sao tui lại tự nguyện giúp mà ko có ý kiến gì...mọi lần tui đâu có như thế...tui quậy phá và nhí nhố vô cùng....có phải là tui đã lớn hay...hắn đã biến tui thành con người khác
tui đứng lên..đi chậm rãi về phía cái tủ thuốc mini ở trên tường mà mẹ mới gắn tuần trước...tui lấy những thứ cần thiết...vì được học sơ cứu trong Đoàn nên tui cũng biết chút ít...
" anh đưa tay đây....." lần này thì tui cẩn trọng hơn.....ko tự tiện cầm tay như lần trước
hắn đưa tay và cứ nhìn tui chằm chằm...trong lòng tui vừa sợ vừa rung...tui băng lại cho hắn từ từ như thầy dạy...
ũa mà sao hắn ko nói gì nhĩ...hắn ko đau ah
xong, tui chỗ băng ko đẹp lắm nhưng cũng đủ giữ cho vết thương ko bị nhiễm trùng.....
tui soạn lại đống băng thừa dưới chân.....
" nhóc ah...."
tui chợt quay mặt lên " sao anh..chỗ băng bị bung ra ah "
hộc !.....á.....anh làm gì vậy ? ....lúc này cái miệng của hắn dính sát vô má của tui....
tui lấy tay...đẩy hắn ra thật mạnh....tui thật sự hốt hoãng....muốn la lớn.....nhưng.....
" sao vậy nhóc....tại nhóc quay lưng lại ko để ý nên ...mặt nhóc trúng vô mặt anh.....sao vậy...nhóc bị đau ah..."
" ơ..ơ...ko ....ko sao........" một lần nữa hắn lại biện hộ với lý do làm tui ko thể nào cãi được .." vô tình trúng mà thui "
tui có nên tiếp tục gần hắn nữa ko....những hành động của hắn đôi lúc làm tui sợ...nhưng đôi khi nó lại rất dễ thương
đang bàng hoàng suy nghĩ......
"nhóc nè ..! "
" sao anh ..."
" đi ra ngoài dạo ko .... ?"
" đi dạo ah.....cái chân em thế này...thì....."
" thì mình đi từ từ cũng đuợc.....hay anh cõng.."
" hhi'hi'...anh cõng ah.....siêng nhĩ.....vậy anh có thể cõng em suốt mấy tiếng liền ah..."
" uhm`......nếu nhóc thix...."
"anh này vui nhĩ....nguời con gái nào mà nghe anh nói chắc là mê tít anh....."
" đi thì đi.....dù sao thì ở nhà chán lắm....đi ra ngoài có khi lại thấy đồ ăn ngon.....hi`"
" nhung anh nè.....đi về lấy cái áo chồng vô....chứ em ko muốn đi với anh mà cứ bị mấy em nhìn.....hi`"
7 giờ, tui với hắn lê thê trên con hẻm.....
đột nhiên hắn hỏi 1 câu.....
" nhóc có bạn gái chưa......"
" ớ...bạn gái....cái từ mà sao tui nghe ko thix tí nào.. ..chưa....chưa.....em chưa có... mà sao hỏi thế...."
" ko...anh hỏi cho bít thui......"
dưới anh đèn đuờng .hình như tui thấy hắn đang mỉm cười...ko rõ lắm..tui buộc miệng hỏi
" ê nè...cười gì thế...nhớ nguời yêu ah...hi'hi'"
"mà anh nè...anh định bao giờ cưới một cô gái về làm vợ..khi..25...26...27...tuổi hay......."
" anh ah...anh thix độc thân....."
" chòy...như vậy ko chán sao......."
"chán ah....anh ko biết.....nhưng ở với em gái của anh...anh cũng thấy vui lắm rồi.....và từ khi.....anh gặp nhóc...anh cũng thấy anh vui hơn....."
" hi`....anh nói như vậy hơi đúng đó...vì ai ở gần em họ đều vui.....hi`"
"zay ah.....zay nhóc cứ làm cho vui đuợc ko...."..câu nói này có nghĩa là sao nhĩ...từ đó tớigiờ tui chưa bao giờ nghe ai nói thế với mình
" ớ ! anh vui hay ko sao mà em biết đuợc....em đâu phải thầy bói..."
"nhóc muốn biết anh vui lúc nào ah....dễ lắm....."
"dễ......ư...đâu..anh nói coi,,,làm sao để biết......"
"nhóc nghe nha: thứ 1: là khi nhóc thấy anh cười.........thứ hai: là khi nhóc thấy anh chơi với em gái.....thứ ba : là khi anh ở bên nhóc......" ở bên mình ....tại sao thế nhĩ....mình thấy ở bên mình thì chỉ hắn chĩ càng mệt thêm thôi....giống như cái chuyện hồi nãy.....nếu hắn ko ở bên mình thì hắn đâu phải bị chảy máu....nếu hắn ko ở bên mình thì hắn đâu phải đi chợ mua đồ ăn cho mình......hắn có wá tốt chăng....
tui thật ko hiểu tại sao hắn lại nghĩ như thế...có ý gì đây.....
"anh ne`......!"
tui kiu hắn nhưng mà sao ko thấy hắn để ý gì ...mà lúc này tui lại thấy hắn chỉ nhìn về phía trước cười mỉm có vẻ hạnh phúc
tui kéo lấy tay hắn...giựt nhẹ
" hả! nhóc kiu anh cái gì "
lúc này..sao bộ dạng của hắn làm tui buồn cười
"anh sao thế nhĩ...cứ thơ thơ thẩn thẩn....híhíhí..."
"hì...thì trời gió mát thả hồn một tí có sao đâu..."
"ái chà...ông anh lãng mạng nhĩ ???"
tui với hắn vừa đi vừa trò chuyện rất vui...chợt....thoang thoảng đâu đây mùi cá viên chiên thơm nồng....làm tui phát thèm....tui liếc mắt nhìn xung quanh....xe cộ qua lại khá đông vì đang ở gần đuờng cái....
ồ...mắt tui liền mở to khi thấy thấp thoáng cái xe cá viên, ở cạnh cái cây to, ngay ngã ba....bọn trẻ xúm nhau bu lại....đứa thì .."cho con cây tàu hủ.....còn đứa thì con thich ăn xúc xích chiên....." tui ngắm nhìn mà thấy thật thích....
"anh ơi dừng lại tí xíu....." tay tui sờ xoạng từ túi áo đến túi quần của mình....ui ! tiền đâu nhĩ...mình nhớ là có đem theo mấy ngàn mà....hix....tui cố tìm lại thật kỹ nhưng vẫn ko thấy một xu....tiếc thật ..vậy là mình ko thể thưởng thức được món cá viên nóng và thơm rồi !
" nhóc ...!" tiếng gọi cũa hắn làm tui giựt bắn cả mình
" hã ! "
" nhóc sao thế..đang kím gì ah ?"
" ờ...ờ....ko.....ko có gì...."
"thui ra đây ăn cá viên cho vui....."
" sao ?......ăn cá viên.....ùhm...." ......ui hạnh phúc quá....sao hắn lại nghĩ được những gì mình nghĩ...hay chỉ là sự trùng hợp...tui nhìn hắn với đôi mắt khâm phục....nhưng tui lại ngại ..ko lẽ mình ăn lại bắt hắn trả tiền....
" anh ơi !"
" em để quên tiền ở nhà......"
" uhm`..thì sao.." ...trời ơi..hắn trả lời một câu thật vô duyên ...làm tui muốn độn thổ....
"em ko có tiền sao mà ăn.....anh này kì..."
"thì em cứ ăn đi......."
"trời ơi.....ăn tiền đâu trả cho người ta..."
hắn nhìn tui chằm chằm ....
"nhóc coi thường anh vậy sao....ko lẽ anh để nhóc trả tiền...."......ơ...ơ...tui thật sự bị sóc trước câu trả lời của hắn...nó mạnh mẽ và hùng hồn làm sao....hình như hắn giận rồi
"nhưng mà ăn của anh hoài ....em thấy ngại ngại....."
" vậy nhóc có nghe câu...kính trên nhường dưới chưa......"
" uhm`...có nghe...."
"nếu nhóc đã gọi anh là " anh" nghĩa là nhóc tôn trọng anh.....còn anh thì lớn hơn nhóc nên phải trả tiền chứ..."
ẹc...câu nói của hắn nghe sao mắc cười quá....nhưng tui thấy nó cũng đúng đúng....ko ngờ hắn lại ra một câu làm tui muốn cứng họng....
"thui anh ra mua nha.... nhóc ở đây đi...."
hắn chạy qua đường...ui..nhìn hắn xen lấn với bọn con nít nhìn thật tức cười....hắn dễ thương nhĩ........
........
xong, tui với hắn ra chỗ công viên gần đó ....kiếm lấy một hàng ghế đá và thưởng thức món cá viên....ui...ngon tuyệt ..lâu lắm rồi mới đuợc ăn lại...
"ơ...sao anh ko ăn đi...." hắn cứ ngồi đó nhìn tui ...cười cười.....làm tui thật ngại
"nhóc nè...!"
"hỡ.! có gì ko anh.."
"nhóc thấy ngôi sao trên kia không..."
hắn chỉ tay lên trời..về phía cái ngôi sao nhấp nháy ....với ánh sáng le lói.....
"ngôi sao kia àh...nhìn nó sáng anh nhĩ..."
"uhm`....ngôi sao đó là ngôi sao anh thix nhất......"
"anh thix nó ah`.....tại sao vậy....em nhìn nó thấy cũng bình thường như những như ngôi sao khác thôi mà..."
"ờ..thì...đơn giản là anh thix nó...vậy thôi.." lúc này...ánh mắt của hắn buồn đi thấy rõ....tui biết hắn đang có tâm sự gì đó mà ko muốn nói...thật lạ...nhìn hắn lúc này sao tim tui như có gì đó đồng cảm..tui cũng thấy buồn theo hắn...
hắn ngồi nhìn ngôi sao ấy thật lâu...trong khi tui đã ăn hết 3 xâu cá viên...
tui nhìn hắn ..ko bit nói gì...giá mà tui biết đuợc chuyện gì đó để có thể tâm sự với hắn.....
tui khẽ chạm nhẹ vào tay hắn...."anh ơi....anh buồn gì vậy...."
"hi`...anh đâu có buồn......" tuy hắn nói như vậy nhưng tui biết là hắn đang dấu......thui tui cũng ko nên hỏi...nhỡ đâu hắn lại buồn hơn...
"nhóc nè.....anh đã nói với nhóc rồi....khi ở bên nhóc là anh rất vui.....nhóc quên rồi sao....."
..người tui thinh lặng khi nghe lại câu nói ấy...thật sự hắn vui khi bên mình sao...hay hắn muốn cần một ai đó tâm sự....
lúc này, xe cộ qua lại tấp nập....dòng người trong công viên làm tui cảm thấy nhộn nhịp...mọi người thật bận rôn.....nhưng chỉ khi nhìn thấy hắn ..tui lại dâng lên một cảm xúc khó tả đây là cái cảm xúc gì vậy...từ đó nó chưa bao giờ xuất hiện trong nguời tui.....
"thôi..mình về đi nhóc...đi nhiều ko tốt cho cái chân đau của nhóc đâu...."
" uhm`....cũng đuợc ..."
tui với hắn lại lê chân trở về con hẽm cũ....vừa đi hắn vừa kể cho tui nghe chuyện của hắn hồi còn tuổi tui....hắn cũng hồn nhiên như tui lúc này và có nhiều bạn bè vui lắm....còn tui thì nói cho hắn biết chuyện hồi nhỏ của mình...".tui phá như quỷ" hi`...mẹ tui nói như vậy mà.....giờ..tui thấy hắn cũng đã vui hơn chút xíu...hắn cười và nói thật nhiều.......
đúng 9h tui với hắn dừng ngay trước cổng nhà....con hẽm hôm nay vắng lặng....ko thấy tụi nhỏ đâu....tuy những nhà hàng xóm đều mở đèn...nhưng..tui cảm thấy...một ko gian yên tĩnh bao trùm....chỉ có tui và hắn....
"thui...em vô nhà nha...."
"uhm` nhóc vô đi....ráng nghỉ ngơi...rồi mai mốt đi dạo nữa..hi`"
"anh nhớ đó nha.....mai mốt phải đi nữa ah....."
"uhm`...." hắn quay lưng đi về nhà....ko nói gì....nhìn hắn sao mà buồn thế.....
cứ như thế..... lâu lâu...tui với hắn lại cùng nhau đi dạo.....và lúc nào hắn cũng bao tui ăn...tui thix lắm.....và cũng vào những lúc tui có chuyện buồn là thì lại có hắn tâm sự......làm tui vơi đi phần nào chuyện buồn......thật sự ...tui cảm thấy tình cảm giữa tui và hắn ngày càng gần hơn .....những lúc hắn chọc tui ...tui ko còn thấy ngượng và khó chịu như trước .......
hắn giống như một người anh vậy.....hắn chợt xuất hiện và làm cho cuộc sống của tui vui hơn....sinh động hơn....đối với tui hắn thật tuyệt vời.....
và rồi hơn một tháng trôi qua...bây giờ tui ko còn rãnh và thảnh thơi như trước....bài vở lúc nào cũng nhiều......vì nó mà phải bỏ ra khá nhiều thời gian....ui ! thật là chán nản.....giá mà bây giờ có hắn ở đây nhĩ.....
giờ..tui cố gắng hết sức tập trung để giải cho ra cái bài toán mà ngày mai.......có thể tui sẽ là người " may mắn " được cô kiu lên làm.....hix......
tui ngồi một mình trong phòng.....một ko gian thật vắng lặng......chợt
" cóc....cóc......."cái âm thanh dội ra từ cửa sổ......làm tui giật bắn cả mình....và tui chú ý.......
tui đi về phía cái cửa sổ.......nhìn xuống......hình như có ai đang phá mình thì phải......chợt tui thấy thấp thoáng qua tấm kính mờ có ai đó đang vẫy tay.........
" Nhóc....c....c....c !" tui nghe khe khẽ có tiếng gọi qua khe cửa........ko rỏ lắm...tui tò mò ra ban công xem ai.........
" Nhóc đó àh.........!" tui chưa kịp định dạng đối phương thì đã có tiếng nói..........a`....là hắn chứ ko ai khác.....hắn có cái giọng con trai nghe ồ ồ....nhưng rất dễ thương.....
" chào anh....có chuyện gì vậy....anh ném cái gì vô cửa sổ phải ko........khai mao "
"..hì....xin lỗi nhócsao mấy bữa nay anh ko thấy nhóc ra ban công chơi......."
hì.....cứ tưởng chỉ có mình nghĩ đến hắn...ko ngờ hắn cũng có chúc quan tâm đến mình...........
" ờ..thì...mấy hôm nay bài vở quá trời luôn.....mà toàn bài khó....nên em ko ra chơi được.......vì phải làm cho xong......"
"ờ ..vậy ah`...."
" sao thế hả anh........kiến em có chuyện gì ko?"
"ko.....anh tưởng nhóc rãnh nên kiu nhóc ra chơi vậy mà........"
trời ơi ..tui thật sự rất muốn xuống chơi...nhưng chưa làm xong bài tập thì ko thể nào.....làm sao đây.....
"anh ơi.....anh học toán giỏi ko........" tui ko bit tại sao tui lại hoi hắn như vậy....hay......
"ừ...cũng hơi khá.....mà chi vậy nhóc....."
"anh chỉ nhóc bài này được ko.........."
"được chứ.......nhóc đưa đề đây......"
"trời ơi ....sao mà đưa được.......anh nói mẹ nhóc mở cửa cho anh vô đi......."
tui nghe thấp thoáng dưới nhà
"dạ..chào bác........duy trên lầu phải ko bác..."
"ờ...nó đang học bài......con có chuyện gì ko......"
"dạ...duy có nhờ con chỉ bài toán......."
"vậy con lên đi....nó trong phòng đó......"
hụp một cái....hắn đã xuất hiện ngay trước cửa.......hihi.....lúc này người tui ko còn cảm thấy chán nản như hồi nảy nữa....
.
"anh nhanh thiệt .....mới đây là thấy liền..."
"vậy mới là anh nhóc chứ........." ....hắn bước vô nhìn xung quanh........
"phòng của nhóc nhìn thoải mái ha.......đâu .......đề đâu đưa đây anh chỉ cho............"
"đề ở trên bàn đó......anh ngồi đó đi để em đi lấy cái ghế........"
bây giờ được ngồi gần hắn ...tui thật thích....
" đâu.....nhóc ko hiểu phần nào......."
" đây nè......cái công thức này sao mà áp dụng vô ....nhóc làm đúng cách mà cũng ko ra......"
"ah`...lại gần đây anh chỉ cho nghe......."
trời ơi.....lúc này cái mặt của hắn sao mà cứ như áp sát vô mặt tui......thật gần và rất lạ......chòy ơi .....tui ko thể nào tập trung được....sao vậy nè.....tui cố gắng hết sức bình tĩnh để ráng hiểu một chút và cũng giúp cho tui có thể làm được bài.....tui công nhận hắn nói rất hay tuy ko bằng cô giáo trong lớp nhưng khi nghe hắn giảng tui thấy dễ hiểu hơn.......sao hắn giỏi thế nhĩ......tui tự hỏi: ai mà được hắn yêu chắc sướng lắm......
bất chợt " nhóc...! " hắn nắm tay tui
"nhóc hiểu ko........."
" ờ....ờ....h..iể....u.....!"
" u`.....anh tưởng nhóc ko hiểu......mà sao tay nhóc lạnh ngắt vậy........nhóc sợ anh hả..."
"ơ...ơ....lạnh hồi nào........anh này lạ ghê......" tui nhanh chóng thụt tay lại...........mắt nhìn hắn........
" anh...cảm ơn nha.......ko có anh chắc nhóc bó tay luôn......"
"sao.....có bài nào nữa ko........."
lúc này tui ko dám nói là còn nữa...vì tui ko muốn tim mình cứ đập mạnh như thế này......nếu cứ ngồi sát gần hắn...chắt tui chết vì đau tim......
"hì.....em chỉ hỏi có bài này thui.......còn lại em làm được......."
"thui...giờ anh về nha......em của anh ở nhà có mình.......tội nghiệp nó......"
"uhm`...làm phiền anh quá........"
"ko sao...nhóc cứ phiền .....anh còn khỏe lắm........hi`"
hắn xoa đầu tui mấy cái ..rồi đi xuống....
lúc này...tui cứ ngồi đó và nhớ lại cái cảm giác lúc nãy...thật khó tả....ko biết hắn có như mình ko nhĩ.....
tối hôm đó...tui khó chợp mắt đuợc khi cái cảm giác đó cứ lảng vảngtrong người tui......nhưng tui lại cảm rất vui....thôi.....nhắm mắt lại nào mai còn đi học nữa.......
đến sáng hôm sau........đúng giờ...cứ như thường lệ.......tui lấy xe đạp ra....nhưng hôm nay thật lạ...mới sáng sớm mà trời mưa....bầu trời thì đen xì.....ko có gì gọi là bắt đầu một ngày với những điều tồt đẹp.....chán quá đi thui.....tui chạy vô lấy cái áo mưa rồi bắt đầu khởi hành.......
con đuờng hôm nay sao vắng quá.....chắc mưa mọi người chưa ngoài..........ui mệt thật.....chạy xe đạp mà còn gặp phải gió ngược chiều.....chắc mình kiệt sức quá......
tự nhiên...."bụppppp" á.......cái bánh xe ....sao thế này......tui cảm nhận bánh xe mềm đi khác hẳn .....càng chạy càng dằn.... .tui dừng lại nhìn xuống......trời ơi.....bể rồi....sao kì vậy....hồi nãy nó còn bình thường mà....hix làm sao đây
tui chợt nhìn xung quanh......vắng vẻ....í nhà bác tám sửa xe.....hôm nay mỡ cửa sớm nhĩ.....ko chần chừ suy nghĩ.....tui đẩy xe vô ngay
"bác tám ơi....vá dùm con cái lốp xe......."
"bác tám nhìn tui nói: sao thế....sáng sớm đi học bị bể bánh xe ah`....."
"dạ..con ko bít nữa........."
chết rồi..bây giờ mà ngồi chờ sữa xong chắc cũng đã lố giờ đi học...thui chắc đành phải cuốc bộ vậy
"bác tám cho con gởi xe ở đây nha...con phai đi học ....trễ rồi....."
"uhm`...con đi coi chừng xe cộ đó......."
tui phóng nhanh qua bên kia đường chạy thật nhanh......mưa càng ngày càng lớn......tui chạy hết sức mà phát mệt......chợt đâu đó
"anh duy.....anh duy........."
tui đứng lại nhìn ra đằng sau......ui...là hắn và em gái của hắn thấp thoáng dưới chiếc áo mưa......tui hết sức nhạc nhiên định hỏi....
"em xít vô cho anh duy lên nữa.........."
"lên xe đi nhóc .....anh cho quá dang ......"
lúc này tui ko thể đứng dưới mưa mà hỏi vì sao......tui lên ngay xe hắn.....lúc này tui ko thể nói gì..chỉ biết thở phào nhẹ nhõm.....may mà có hắn..... ko thì........
"anh chở em gái đi học ah`" tui tò mò hỏi
"uhm`....tình cờ thấy nhóc...nên anh......."
"hi`..cảm ơn anh nha............." ko biết có phải là trùng hop hay ko....nhưng tui cảm thấy hình như hắn đã biết từ cái lúc tui đẩy xe ra khỏi nhà............
được một lúc.....tui cũng đỡ mệt
"anh ơi..dừng lại....tới rồi........"....éc tiếng xe thắng gấp làm tui đổ người về phía trước........
"chòy ơi ..chạy gì dữ thế.......
"hi`..thui nhóc vô học đi......anh chở em anh tới trường...."
"tạm biệt anh duy......." giọng nói cũa em hắn nghe thật dễ thương.........
' bye bye em nha"
tui chạy nhanh vô lớp học .......vì lúc này trời vẫn còn mưa........
lẹt xẹt chiếc áo mưa trên hành lang......tui cảm thấy sáng thứ hăm hôm nay thật bận rộn.....đủ thứ chuyện.....từ xa tui thấy lớp tui hôm nay nhốn nháo hơn hẳn.......sao mà tụi nó cười tươi thế nhĩ.....và cả những lớp bạn hàng xóm cũng thế.....thấy vậy....tui rảo bước nhanh hơn để lý giải sự tò mò......vừa tới cửa.....
" duy....." tay con yến đặt mạnh lên vai tui....làm tui hết hồn .....yến là một cô bạn tui quen hồi cấp hai....nó dễ thương nhưng dữ lắm....nó ngồi ngay sau lưng tui trong lớp......
"sao....gì.....?"
"tối thứ 6 đi chơi đi...."
"thứ 6...?"
"u`......thông báo thứ 6 nghỉ kìa..."
tui quay mặt sang nhìn lên bảng thông báo của lớp.....ui.....cái tờ giấy in đậm dòng chữ " thứ sáu các em hoc sinh được nghỉ"....làm tui thấy vui và mừng......được nghỉ là điều bọn học sinh như chúng tui hằn mơ ước
"sao.....đi nha.....có cả thằng khoa và con ly nữa...>.<"
"zậy hã........"
"ờ mà...thứ sáu này đi đâu......."
"tụi tui quyết định là ăn ở quán : ốc xinh......từ truờng mình chạy lên tí xíu...."
"à...cái quán dành cho học sinh ấy à.....nghe nói đồ ăn cũng được và giá cũng vừa túi tụi mình..."
"thôi được...để tui về xin mẹ đã.....nhưng chắc là được.....hihi"
tui bước nhanh vô chỗ ngồi.....ui....cái lớp gì lộn xộn....chắc tụi nó vui quá .....
chẳng mấy chốc....reeengggggggggggggg.....tiếng chuông vang dài báo hiệu tiết 1 bắt đầu......chợt.....tui nhìn ra trời mưa....bỗng nhớ lại cái chuyện hồi nãy.....tui lại nghĩ về hắn.....về cái người mà lúc nào cũng đem đến cho tui niềm vui và sự may mắn.......lát nữa về mình phải cám ơn hắn mới được......
và rồi...suốt buổi học hôm ấy....tụi tui vừa học mà trong lòng cảm thấy phấn khích vì được nghỉ.....và tụi tui cùng nhau bàn về chuyện tối mai đi......thật vui......và cuối cùng tụi tui quyết định hùng tiền lại...mỗi đứa một ít......cũng đủ no nê.....
vậy là buổi học cuối tuần cũng đã kết thúc.....tui nhanh chóng thu dọn hành lý để về cho nhanh......rầm rầm......ui lại nữa.....tiếng sét báo hiệu cơn mưa lại tiếp tục lần thứ hai.......sao hôm nay mình gặp toàn mưa ko nhĩ.....lại phải đi bô nữa chứ......vì nhà tụi bạn có ai cùng đường đâu....nên....phải tự lực thật là oải....
trời ơi.....cái áo mưa của tui.....đâu rồi.....hix... hồi sáng tui treo nó ở ngoài hành lang chung với mấy đứa bạn...sao tự nhiên bây giờ nó ko cánh mà bay......tui lạo xạo khắp nơi...nhưng tìm cũng chẳng thấy......thui đành chịu vậy....
tui rảo bước thật nhanh trong cơn mưa.....vừa lạnh vừa rét.....nó làm tui khó chịu...giá mà có hắn ở đây nhĩ...
"nhóc...!"
"á.....ai đó...."cái tiếng gọi nghe quen quen......tui dừng lại........thì tui thấy hắn.....như lời ước
"ũa...anh phong....sao anh.........ở đây.."
"má nhóc nhờ anh đi đón nhóc...."
"sao mà nhóc đi nhanh thế...bộ ko thấy anh đứng kia ah`..."
"lên lẹ đi .....mưa càng lúc càng to đó...."
"ò...." lại lần nữa hắn lại chở tui .....tui nhìn hắn mà cảm thấy thẹn.....mình chưa có làm cái gì cho hắn cả....mà hắn thật tốt với mình.........
đột nhiên hắn nói:
"nhóc...ôm anh chặt giữ vậy....."
trời ơi..tui mà muốn đỏ mặt........tui nhìn xuống.....ac...hai cánh tay của mình vòng qua eo hắn thật chặt......ko thể tin nổi.....lúc này người tui cứng đơ....trời oi...sao mình lại ôm hắn nhĩ.....
"ơ ...em xin lỗi......".....tui rút hai tay lại thật nhanh ....thì cái cảm giác ấm áp dưới cơn mưa lạnh buốt biến đâu mất....người tui lại bắt đầu lạnh......
"tại hơi lạnh thui.......nên em lỡ......"
chợt. ....tay hắn nắm chặt bàn tay đang co vì lạnh của tui...........tui sững sờ..
"sao thế.....anh...anh cũng lạnh ah`..."
"uhm` ...anh cũng lạnh.....nên nhóc ôm anh vô cho ấm.....làm anh ấm theo........"..hắn kéo tay tui lên chỗ hồi nãy......làm cho người tui áp sát lại người hắn........
"nhóc đỡ lạnh chưa........cách này hay thiệt...."
tui ngồi im ko biết nói gì.....cứ thế.....tui ngồi cho đến khi về nhà.......mà lòng cứ nao nao....nào giờ mình chưa bao giờ ôm một ai đó như thế........
"thui em vô nhà nha.........cảm ơn anh nhiều..."
hắn nhìn tui,,,mỉm cười...
"uh` ...nhóc vô đi.....ko bệnh......."
"ờ mà nè...nhóc.....ngày mai nhóc rãnh ko....."
"dạ có...nhưng tối mai em đi chơi với bạn rồi.......anh có chuyện gì ah`.."
"ờ ko....anh hỏi vậy thôi.....thui nhóc vô nhà đi...."giọng hắn buồn đi thấy rõ.....tui cũng ko biết vì sao.....hay hắn muốn nói chuyện gì......hắn quay xe đi...về nhà.....bóng hắn chợt biến mất sau cánh cửa....im lặng....chỉ có mưa với mưa....
.........
thế rồi lới khẩn cầu của tui đã được mẹ chấp thuận
tối thứ sáu......tui chuẩn bị ăn mặc thật style để đi chơi......reeenggggggg
có tiếng điện thoại reo
"a lo...."
"duy....ra lẹ đi.....lâu quá...."
"ờ ra liền..."
tui mở cữa chạy xet ra đầu ngõ.....tụi nó đã có mặt đông đủ
"đi chưa..."
" ai chở tui........khoa đi.."
"ờ chở duy cho ......"
tụi tui bắt đầu khởi hành.....vừa đi vừa cười nói om sòm....vui ra phết......
"ko biet tới đó ăn gì nhĩ...toàn hải sản :ốc ,sò,ghẹ....với lại sinh tố ......."
"ờ thì tới đó rồi tính....mà có ai quên mang tiền ko.....để tui bỏ xuống...?"
"hihi...quên thì có sao đâu....cùng lắm ở lại rửa chén......."
"hahahaha......."
........
được hkoảng 15phút.
tụi tui đến nơi.......cái quán hôm nay vắng khách nhĩ.....chỉ thấy đa số là học sinh.........
yến nói :" e...tụi mình lên sân thượng ăn đi.....vừa mát...vừa rộng rãi"
"trời...sân thượng là dành cho người ta iu nhau tâm sự ....mà"
"thì kệ người ta......khách hàng là thượng đế mờ..."
"hi`...hay là lên nhìn lén người ta......"
hí hững.....tụi tui kéo nhau lên tầng thượng.....ui....thật mát.......tụi tui chọn ngay 1bàn gần cái hồ cá trang trí.......xung quanh cũng khá là đông người tâm sự.........
.....cô phục vụ đưa cho tụi tui cái thưc đơn......chòy ơi..cái gì quá trời...: nào là ốc xối mỡ hành....ghẹ rạng me....í mà có cái món nghe cũng lạ.....ốc nhảy luộc mía.....tụi tui tranh nhau bàn luận.....đứa thì đòi món này..đứa thì món kia....cứ chí chóe.....làm cho ngừoi ta để ý.........đúng là kì thiệt...cái tuổi học trò....
sau một hồi tranh luận dữ dội......quyết định mỗi đứa gọi một món.....nhưng phải ngon...hihi
.....
lát sau....ui....thơm quá..cái lỗ mũi của tui hình như hết chỗ chứa......cái mùi hải sản nướng thơm lừng.....thật hấp dẫn.....
cả bọn bắt đầu ....xử.....tụi tui ăn từ tốn nhưng ngon.....
chợt...thằng khoa nói
"e ...có cái ông kia sao mà cứ nhìn qua đây nhĩ....."
"đâu ..đâu.."tui tò mò.....nhìn liếc qua..........
"trời..anh phong" giọng nói lớn làm tụi nó ngạc nhiên
"phong nào....duy quen ah`"
"ừ.....ở gần nhà tui đó.."
bất chợt hắn nhìn thấy tui.....hắn mỉm cười....còn tui thì chĩ biết nhìn vì thấy lạ.....ờ mà hắn đi chung với cái chị nào nhĩ.....thấy quen quen.......hình như cái chị hôm bữa tới nhà hắn.....à chị lan...........
tui quay mặt vô đám bạn
"hình như ảnh đi với bạn gái..."
"thui tụi mình ăn đi...kệ người ta......"ko ngờ tui lại tình cờ gặp hắn ở đây......
đước lát....
"e......yến khát nước......."
"ờ tui cũng thấy khát........vậy tui đi kiu nha...."
"uống cái gì giờ....."
"uống coca đi .....ăn đồ biển uống coca ko bị tào tháo rược......"
"u`...ý kiến hay đó"
tui kéo ghế đứng dậy....đi kiu nuoc....đột nhiên
hộc...ui da.....ai mà đi ko cẩn thận thế nhĩ
tui nhìn lên......"ũa chị....la..n"
"ũa em cũng ở day ah`...đi chơi với bạn hã"
"dạ,......"
"thui chị đi nha.....chị có việc"
chị thấy đi vụt qua mặt tui thật nhanh xuống dưới lầu.....nhưng tui cảm thấy cái cách mà chị ấy nhìn tui ko mấy thiện cảm......tui thắc mắc....còn hắn đâu..bạn gái đi mà ko đi theo àh......tui quay sang nhìn......thấy hắn ngối một mình......cô đơn quá........
"e...."
"lẹ đi ...tụi này khát lắm rồi..."
"ờ..ờ..."
tui nhờ chị phục vụ gần đó đem lại 4 lon coca.....
lâu lâu..tui lại nhìn qua hắn...sao hắn ko về nhĩ...mà ngồi ở đây một mình.............để lát nữa mình về hỏi thử xem.....
đúng 9 giờ.........đồ ăn trên bàn đã sạch....tụi tui ngồi đó cho thảnh thơi....trò chuyện một hồi rồi....đi về
"e..đợi duy chút xíu.....qua chào người quen cái đã..."
"mệt ghê...đi lẹ đi đó,,,,"
tui qua chỗ....khẽ gọi
"anh....sao ngồi một mình buồn hiu vậy.........."
chợt hắn chậm rãi quay nhìn tui....
"ờ thì.....anh ngồi chơi thui mà........nhóc đi bạn ah`"
"u`.........đi chơi......nhưng bây giờ thì xong rồi..."
"còn anh định ngồi đây ah`......."
từ xa" e ....duy lẹ lên........"
"ờ ra liền......"
"thui em đi nha ....gap anh sau"
tui quay đi thật nhanh...vì sợ tụi bạn nó om sòm....
chợt cánh tay tui bị ai nắm lại giựt về sau....thật bất ngờ.............
"nhóc ơi ...ở đây nói chuyện đi ...lát anh chở về luôn......"
tui nhìn hắn....và mọi người xung quanh nhìn tui và hắn........trời ơi.....hắn làm gì thế này
"được ko nhóc....nếu ko thì cũng ko sao....."..lúc này tui buâng khuâng ko bit làm sao....hắn đang buồn mà...cũng cần có người tâm sự........còn đám bạn của tui...thì.......
chợt con yến chạy ra....."sao vậy lâu quá....."
"ờ thì......đang nói chuyện mà......"
"vậy duy về chung ko hay muốn đi bộ đây...."
tui đang lớ ngớ.....thì hắn lên tiếng
"thui..mấy em về trước đi....duy o lại chơi với anh.....cũng được lát anh chở nó về luôn...nhà gần nhau mà...."
"vậy ah`.....vậy tui em về trước nha....."
"uhm`......."
"bye bye duy nha........"
tui im lặng chỉ nhìn hai người nói chuyện.......sau đó tụi nó đi xuống dưới lầu.....và bây giờ thì tui ở lại với hắn............
"nhóc ngồi đi............uống nước gì......anh kiu"
"thui anh ơi....no lắm òi........"
"vậy còn anh.....có chuyện gì buồn hã........"tui ngồi xuống chiếc ghế đối diện.......nhìn hắn buồn thiệt....
"hồi nãy...nhóc thấy chị lan ko...."
"ờ...có thấy......."
"nhóc có biết anh nói gì với chị ấy ko......"
"troi...sao mà em bit được chứ.....anh hỏi lạ nhĩ...."
"vậy anh nói gì nào...có bí mật ko..........mà sợ em nghe......hihi"
"chị ấy nói muốn làm lại với anh................"
"vậy sao....anh sướng nha.....vậy anh đồng ý ko......"
"ko......"
"ớ...sao thế...chị ấy cũng được mà..."
"anh từ chối bởi vì...............
.....hắn nói cứ ấp úng .....mở mở.....
" vì sao vậy anh.....nếu anh ko nói được thì đừng nói..."
lúc này ...hắn nhìn tui thật sâu và lâu..........
"nhóc biết ko...3 năm trước...anh đã từng thix một cậu bé........"...chòy......lúc này tui mới thực sự bắt đầu suy nghĩ..." một cậu bé.."là sao ...hắn là con trai thì phải thix một cô gái hay cô bé mới phải chứ.......
"sao...anh thix một cậu bé......"
"uhm`....."
"anh nè....thix ở đây có nghĩa là thix bình thường phải ko......."
"ko phải đâu nhóc......mà hơn thế nữa...."
"trời.......anh yêu cậu bé đó ah`...."
"có lẽ là vậy........."
"vậy....vậy......chị lan thì sao......"
"chị lan ah`.....chị anh chỉ xem chị ấy như bạn thui.........nhưng chị ấy đã hiểu lầm anh yêu chị ấy..."
tui ko biết nói gì vì quá bất ngờ.trước lời hắn nói
"nhóc....!"
"nhóc biết thế nào là một người con trai thix một người con trai ko....."trới ..hắn hỏi một câu nghe thật lạ.....từ đó có bao giờ....
"nhóc...nhóc...biết.......có phải người ta hay gọi là đồng tính ko...."
"uhm`.....cảm ơn nhóc vì đã hiểu...."
"nhóc ah`.....anh là người trong thế đó đó......"...tui nhìn hắn với một tâm trạng thẫn thờ....hắn làm tui quá bất ngờ.....vậy hắn.....
"vậy anh chỉ thix con trai....."
"uhm`...và người anh thix là một cậu bé.."
"ai vậy.........?"
hắn lại im lặng....mắt nhìn ly cà phê nóng hổi.....tay khuấy đều....hắn như đang suy nghĩ điều gì đó......
"đó là một người cũng cỡ tuổi nhóc.....nhóc ấy cũng dễ thương và hồn nhiên.....lúc nào nhóc ấy cũng nở nụ cười....nhóc ấy đã làm anh rất hạnh phúc.....mà nhóc có còn nhớ ngôi sao anh đã chỉ nhóc thấy ko......đó là ngôi sao mà nhóc ấy thix nhất....nó tràn đầy hi vọng và khát khao......"
"cỡ tuổi em .....?"
"mà em thấy từ đó đến giờ anh có nhắc gì về cậu bé ấy đâu......" hắn nhìn ra thật xa.....và thở dài......
"cậu..bé..ấy....đã........."
"đã....đi rất xa nhóc ah`.......chắc anh sẽ ko gặp lại cậu bé ấy nữa........."
"đi xa......????"
"cậu bé ấy ra nước ngoài ah`..."
"ko.......nhóc ấy mất rồi........"....lúc này tui thấy hắn như thật sự suy sụp....hắn nói ko một chút hơi.....nhỏ lại càng nhỏ.....
"trời....sao vậy.....nhóc ấy bị bệnh sao anh..........."
"nhóc ấy mất vì anh......"
"hôm đó...là ngày sinh nhật của anh......9-11......anh nói với nhóc ấy đợi anh ở hàng ghế đá công viên....nơi anh và nhóc đó hay ngồi tâm sự.....để nhân sinh nhật anh chở nhóc ấy đi chơi........."....tui và hắn bắt đầu đi vào câu chuyện....chắc có lẽ là buồn lắm
"rồi sao.....vậy hôm đó hai người có đi ko....."
"có....nhóc ấy có đợi anh.....đợi anh rất lâu......cho đến khi cái chết nghiệt ngã xảy đến với nhóc.......còn anh thì hôm đó do sinh nhật nên ở nhà có đãi tiệc.......anh định đón tiếp bạn bè xong rồi đến với nhóc......nhưng vì anh đã uống quá nhiều......rượu......nên anh đã say...rất say......và anh đã................ko biết gì cho đến ngày hôm sau...."
"vậy còn nhóc ấy thì sao........"
"thì sáng hôm sau.......anh muốn gọi qua xin lỗi nhóc ấy nhưng khi gọi qua thì.........anh nghe.....người nhà nhóc nói.....nhóc.....ấy......bị người ta đụng phải........tối hôm qua........lúc đó anh thật sự rất hốt hoảng...người anh lạnh rung.....anh muốn khóc lắm......nhưng.sau đó .....anh chạy qua ngay nhà nhóc ấy........thì người nhà của nhóc ấy chỉ biết anh với nhóc như anh em thôi............và họ nói........."
"nói.....sao......"
" họ nói......anh đừng gặp nhóc ấy nữa.......nhóc ấy ko còn sống ....từ cái đêm hôm qua.....người ta đụng phải nhóc ....làm phần đầu phía sau đập mạnh xuống mặt đường..........máu chảy rất nhiều.....và.......anh nghe thoáng trong nhà.....tiếng khóc của mẹ nhóc ấy...nghe anh mà lòng thật đau .....với anh trời đất như sụp đổ.......anh ko còn muốn làm bất cứ việc gì nữa.....nhóc ơi......anh chỉ muốn nhìn thấy nhóc ấy lần cuối......để nói anh yêu nhóc ấy nhiều lắm..........nhưng sao ông trời lại như vậy....lại .......ngăn cản anh và nhóc ấy..........."
lúc này,,,,hắn gục xuống...nhưng tui vẫn thấy rõ những giọt nước mắt chảy dài trên má hắn.......hắn nắm chặt hai đôi bàn tay như muốn kiềm lại sự xúc động........trời ơi.......tui ko biết phải làm sao nữa.......như có gì đó mách bảo......bàn tay tui nắm hai tay hắn lại.....thật chặt..........tui dường như cũng buồn theo hắn.......và tui.......
"anh ơi......anh khóc đi.......đừng để nỗi buồn ở trong lòng nữa........"
"nhóc ơi...anh phải làm gì đây.....anh thật sự hối hận....giá như mà hôm đó.....anh đến với nhóc ấy ...thì bậy giờ nhóc ấy sẽ chẳng phải ra đi.......nhóc ấy có tội gì đâu chớ...ông trời thật sự quá bất công........đáng lẽ ra anh mới là người có tội........."
nhìn xung quanh..hình như tui và hắn đang là tâm điểm.....bao nhiêu con mắt đang nhìn tui và hắn.....nhưng sao thật lạ.....thường thì những lúc này ..tui thấy rất mắc cỡ...nhưng sao hôm nay.....tui chỉ thấy như bình thường.....mà trong lúc này những suy nghĩ của tui chỉ để dành cho hắn.......
"anh ơi...nghe nhóc nói được ko...."
"anh đừng buồn nữa....số phận con người ta...mình không quyết định được mà......"
"nhóc nghĩ....nhóc ấy sẽ đi vào một thế giới đẹp hơn..ko có nỗi buồn......và bất công...và nhóc ấy chắc sẽ rất buồn khi thấy anh như thế này.......anh ơi...hãy để nhóc ấy luôn thấy anh được vui...hạnh phúc..... trên đời này......có được ko....."
tui và hắn vẫn cứ ngồi im ...hắn càng khóc...thì bàn tay tui lại càng nắm chặt hơn..tui chỉ biết nhìn hắn đau buồn....
.......cứ như thế........cho đến khi xung quanh chỉ thấp thoáng vài ngừoi khách....ko gian trở nên vắng lặng........với làn gió thoáng thổi qua..làm cho nơi đây như thêm buồn...và nhất là hắn.....anh ơi...giá mà lúc này em được gì cho anh thì tốt biết mấy..
chợt ..hắn nhìn tui....ui con mắt hắn đỏ hoe....chắc hắn khóc nhiều lắm.
"nhóc ơi....anh cảm ơn nhóc..."
"cảm ơn em..."
"uhm`...có nhóc ngồi tâm sự với anh.anhh thật sự được chia sẽ rất nhiều...."
"nhóc ko cười khi anh khóc trước mặt nhóc chứ."
còn tiếp...