Chương 1
San Hô ngồi im lặng trên triền đá lặng lẽ quan sát anh Cát xâu những con ốc biển lại thành những chiếc vòng nhỏ xinh để đeo cổ, đeo tay ... Cát vốn khéo tay nên đã làm được những chiếc vòng rất đẹp, San Hô rất thích:
– Anh xâu chi nhiều vậy?
Cát không ngẩng đầu lên:
– Để em đeo chứ chi.
– Nhưng em chỉ có hai cái tay và một cái cổ thôi. Anh làm gì mà nhiều vậy?
Cát cười:
– Thì để dành, hư cái này thì đeo cái khác. Hay là mỗi ngày đeo một cái cho mới.
San Hô lắc đầu:
– Thôi đi, anh xỏ nhiều cho mất công! Hư thì em nhờ anh làm cái khác, lo gì?
Cát buồn buồn:
– Nhưng mai mốt anh không làm cho em được nữa ...
– Tại sao?
– Thì ... tại vì anh sắp đi xa rồi.
San Hô kêu lên:
– Anh đi đâu? Anh không được đi!
Cát gãi đầu:
– Nhưng anh không thể không đi.
– Tại sao chứ?
– Tại vì ba mẹ anh đi cả rồi, anh ở lại với ai đây?
San Hô vui mừng:
– Vậy thì anh sang ở nhà em, ba mẹ em thương anh lắm mà. Hai đứa mình có dịp chơi chung nhiều hơn.
Cát lắc đầu:
– Không được đâu?
– Tại sao lại không được, em về nói với ba mẹ em là ba mẹ em chịu liền hà.
– Nhưng ba mẹ anh muốn anh đi theo làm sao anh không đi được.
San Hô giận dỗi giậm chân:
– Em hổng chịu, hổng chịu đâu? Tại sao anh không nói là anh thích ở lại. Bộ anh hết thích chơi với em rồi hả?
Cát khó khăn giải thích:
– Không phải đâu! Chính anh cũng không muốn đi. Nhưng ... không thể được.
San Hô lúc lắc hai bím tóc, mếu máo:
– Anh định nghỉ chơi em ra chắc.
– Không có đâu!
– Em không chơi với anh nữa đâu, anh thấy ghét lắm.
San Hô bỏ chạy vào làng. Cát vội vã chạy theo:
– San Hô, chờ anh với?
San Hô chạy khá chậm nên Cát bắt được dễ dàng. Con bé vừa vùng vẫy vừa khóc:
– Anh thấy ghét lắm, buông em ra! Em nghỉ chơi với anh luôn.
Nói rồi, San Hô khóc ngon lành, con bé sụt sịt:
– Anh thích đi chơi, hổng thích chơi với em.
Cát chậm rãi:
– Không phải vậy đâu.
– Em hổng biết, em ghét anh.
Cát cố sức an ủi nhưng không được, San Hô vẫn nhất định đòi nghỉ chơi anh Cát và về nhà. San Hô khóc rất nhiều nên hai mắt đỏ hoe.
Cùng lúc đó, mẹ của Cát đang ngồi ở nhà San Hô. Bà cũng tỏ vẻ buồn bã khi phải xa quê.
– Tôi rất tiếc chị à ... - Bà nói – Nhưng tôi phải đi thôi. Chả lẽ lại để ông ấy đi một mình. Dù rằng tôi chẳng muốn đi.
Mẹ San Hô an ủi:
– Có gì đâu mà chị phải băn khoăn dữ vậy. Hay là ... chị cứ nói với anh ấy đừng đi.
– Đâu có được! Công ăn việc làm, không đi thì mất việc, có mà chết đói à.
Bà nhìn quanh rồi chép miệng:
– Chị Nga nè! Sắp đi rồi mới thấy tình làng nghĩa xóm nó quý. Tôi tiếc vô cùng. Nhất là tình bạn giữa tôi và chị, không biết khi nào chúng ta mới có dịp gặp lại nhau.
Bà Thúy Nga mỉm cười:
– Chị lo chi cho mệt, thời đại thông tin đại chúng, nhấc điện thoại ''alố' cái là xong thôi mà.
– Đành vậy, nhưng tôi vẫn thấy tiếc.
Bà Nga mỉm cười:
– Chị chuẩn bị đồ đạc xong chưa?
– Xong cả rồi chị ạ. Tôi chỉ đi từ giã bà con hàng xóm nữa là đi thôi.
Cùng lúc đó, San Hô chạy vào nhà. Vừa thấy mẹ của Cát, cô bé đã khóc nức nở:
– Bác Hai ơi! Anh Cát ghét ghê đi. Con nghỉ chơi anh Cát luôn.
Mẹ Cát vốn rất thích San Hô, bà bế cô bé đặt lên đùi mình.
– Thế nào, anh Cát, ghẹo con gái của bác Hai gì nào?
– Anh ấy đòi bỏ con di, con nghỉ chơi anh Cát rồi.
– Vậy anh Cát nói anh Cát đi đâu?
– Con hổng biết.
Mẹ Cát cười:
– Không biết sao lại giận anh?
– Tại con ghét. Con nói anh ấy ở lại mà anh ấy hổng chịu.
Mẹ Cát dỗ dành:
– Thôi nào, nín đi con gái ngoan! Con gái khóc nhè xấu lắm. Đừng giận anh Cát tội nghiệp, anh Cát đi là vì công chuyện mờ.
San Hô quẹt mắt:
– Công chuyện gì cơ?
– Thì đi học.
– Ở đây cũng học được vậy?
– Thì được. Nhưng hai bác đi rồi thì ai nấu cơm cho anh Cát ăn đây? Rồi ai chăm sóc anh Cát khi anh Cát ốm?
San Hô nhìn mẹ mình:
– Thì mẹ của con sẽ nấu cơm cho anh Cát ăn, rồi chăm sóc anh Cát khi anh Cát ốm.
– Vậy còn San Hô thì sao? Làm sao mẹ San Hô có thể chăm sóc cả hai người một lúc. Hơn nữa, nếu anh Cát không đi, anh Cát sẽ nhớ hai bác, anh Cát bệnh thì sao?
– Vậy thì hai bác cũng không đi.
Mẹ Cát nhìn San Hô:
– Nếu không đi thì hai bác sẽ không có tiền. Cả nhà sẽ bị đói bụng, anh Cát cũng không đi học được mà phải đi bán báo kiếm tiền như mấy bạn kia kìa. San Hô có muốn vậy không nào?
San Hô bậm môi. Viễn cảnh vẽ ra quả là bi đát. Con bé mủi lòng:
– Vậy thì tội nghiệp anh Cát lắm.
– Tất nhiên rồi. Vì thế San Hô nên để cho anh Cát đi thì hơn.
San Hô suy nghĩ rồi hỏi:
– Vậy chừng nào anh Cát về?
– Khi nào có dịp. Tết chẳng hạn.
Mẹ Cát nói dối. Thật ra, bà chẳng biết khi nào có dịp về vì đây là một chuyến đi dài. Ông Sâm, ba của Cát được phân công sang làm giám đốc chi nhánh mới của công ty ông đang làm. Công việc buộc ông phải định cư ở Canada. Thật ra thì vẫn có thể về, nhưng công việc trong những năm đầu thì khá nhiều nên khó mà sắp xếp được thời gian. Hai bà mẹ thì biết điều đó nhưng San Hô thì không. Con bé ngây thơ:
– Thật không hả bác?
– Tất nhiên là thật rồi. Trước nay, bác có gạt San Hô bao giờ.
San Hô suy nghĩ một lúc nữa rồi gật đầu:
– Cháu biết rồi.
– Vậy đừng trách anh Cát nữa nghen.
San Hô níu tay mẹ của Cát:
– Vậy chừng nào anh Cát đi?
– Ngày kia. San Hô sang nhà với anh Cát đi, anh Cát soạn cho San Hô nhiều đồ chơi lắm.
San Hô tuột xuống khỏi lòng mẹ Cát và chạy biến sang nhà tìm anh Cát.
Thấy San Hô qua, Cát mừng lắm. Cậu không muốn San Hô giận mình chút nào.
– Anh phải hứa là sẽ về đó. Ngoéo tay đi!
San Hô đưa ngón tay bé xíu ra, Cát cười xòa:
– Ừ, anh hứa.
Rồi Cát kéo San Hô vào nhà:
– San Hô vào đây. Anh Cát cho San Hô nhiều đồ lắm.
– Em hổng thích!
– Vậy chứ San Hô thích gì?
San Hô chỉ chiếc vỏ ốc đang ở trên cổ Cát.
– Em thích cái đó.
– Vậy thì anh tặng em làm kỷ niệm – San Hô cũng tặng anh nè.
San Hô gỡ chiếc vòng đeo tay bé xíu của mình ra.
– Nhưng anh đeo đâu có vừa.
– Thì anh cất vào túi áo.
Cát làm theo:
– Ừ, lúc nào anh cũng sẽ mang theo.
San Hô mân mê chiếc vỏ ốc. Con bé quên hẳn việc giận Cát. Trong trí óc non nớt của San Hô, Cát ra đi rồi sẽ trở về như lời đã hứa. San Hô chỉ hơi buồn là mai mốt đây sẽ khô ng có ai chơi với mình.
Thấm thoát mà tới ngày Cát đi, San Hô tiễn tận sân bay. Con bé khóc nức nở trên đường về. Nhưng rồi mọi chuyện cũng nguôi dần, San Hô lên lớp hai, lớp ba, lớp bốn ... rồi lớp sáu. Gia đình cô bé cũng rời làng lên thành phố để San Hô được học ở trong một ngôi trường tốt hơn. Việc rời làng đã làm gia đình San Hô và gia đình Cát hoàn toàn mất liên lạc nhau. Tuổi thơ qua đi, San Hô cũng quên dần mọi chuyện, dù rằng những trò chơi thuở bé, những lời hứa của Cát vẫn còn trong tâm trí. Nhất là chiếc vỏ ốc lúc nào cũng ngự trị trên cổ San Hô như một lời thuở ấu thơ mà cô không thể nào quên.
Hải San mặc quần tây, sơ mi, cà vạt đúng điệu một nhân viên nam rồi vào công ty. Cô thản nhiên bước đến ghế ngồi mặc sự ngạc nhiên của những người xung quanh, có lẽ do cô là cô gái duy nhất đến xin việc này. Hải San không biết rằng trong phòng giám đốc bây giờ cũng có người ngạc nhiên không kém gì những người đang ngồi cạnh cô. Đó là Khánh Hải. Khánh Hải lật xấp hồ sơ.
Anh dừng lại ngay cái tên:
Trịnh Thị Hải San với vẻ ngạc nhiên tột độ. Lúc đầu Khánh Hải tưởng mình nhìn lầm nhưng sau khi định thần lại, anh biết cái nhìn ban đầu của mình là hoàn toàn chính xác.
Khánh Hải lầm bầm:
– Có lẽ là vội quá nên điền lộn tên ... người yêu chăng? Chứ chẳng lẽ con gái lại nộp đơn xin làm ... tài xế.
Tên Hải San rõ ràng là tên con gái, lại có chữ “Thị”. Khánh Hải đoan chắc là mình đoán đúng. Anh tò mò gọi ngay tên Hải San vào trình diện.
– Anh ...
Khánh Hải định bảo ''anh ngồi xuống''. Nhưng khi nhìn lên anh biết mình lầm.
Hải San thản nhiên:
– Chào ngài giám đốc.
Khánh Hải vẫn chưa hết bối rối.
– Cô ... là Hải San.
– Dạ phải!
– Trịnh Thị Hải San?
– Đúng!
Khánh Hải buột miệng:
– Chẳng lẽ cô là ... con gái.
Hải San hừ giọng:
– Tất nhiên. Chẳng lẽ là con trai sao?
– Con gái ... sao nộp đơn xin làm tài xế?
– Bộ con gái không làm tài xế được sao? Mẩu tìm người đâu quy định nam hay nữ. Chỉ nói là:
Tuyển l tài xế riêng, tuổi đời từ 18- 25, có bằng lái xe, có 3 năm kinh nghiệm thôi mà.
Khánh Hải đáp khó khăn:
– Nhưng ... chúng tôi nghĩ con trai là điều hiển nhiên. Xưa nay, tôi có thấy con gái lái xe bao giờ.
Hải San gục gặc đầu:
– Không sao! Cái gì cũng có ngoại lệ mà.
Cô nói cứ như mình là giám đốc, còn kẻ trước mặt là nhân viên vậy.
Khánh Hải ''hừ'' giọng:
– Cô làm như mình là giám đốc không bằng. ''Không sao, cái gì cũng có ngoại lệ'' - Khánh Hải lặp lại nguyên văn câu nói của Hải San rồi tiếp tục - Nhưng tôi không thích ngoại lệ, cô rõ chưa?
Hải San không vừa:
– Vậy thì ông kêu tôi vào đây để làm gì?
Khánh Hải thú thật:
– Tại tò mò thôi. Tôi cứ nghĩ là anh chàng nào đó mải nghĩ nên biên lộn tên ...
người yêu của mình vô.
Hải San nhún vai:
– Lý do không chính đáng, tôi không tin. Vì chẳng ai đi xin việc mà lại ghi lộn tên người khác vào đơn cả.
– Cô không tin thì thôi. Nhưng nghe tôi hỏi nè, có bao nhiêu việc, tại sao lại không làm mà xin vào làm tài xế.
– Tại tôi thích – Thích gì kỳ vậy?
Hải San mở lớn mắt:
– Có gì mà kỳ?
– Cô là con gái, sao không thích thêu thùa may vá, đàn ca hay múa hát mà lại thích lái xe?
– Mỗi người có sở thích riêng. Tôi thích là tại thích, thế thôi, không có lý do gì cả. Cũng như ông vậy, ông thuộc ... tuýp người thích làm giám đốc. Cũng đâu có lý do.
Khánh Hải tuy bực mình nhưng cũng khá thích thú với cách nói chuyện ngang phè của Hải San:
– Thích là giám đốc? Cô có ý nghĩ lạ thật đấy.
Hải San tiếp lời:
– Có gì mà lạ. Tôi quan niệm trên đời này mỗi người một nghề, và làm nghề gì cũng đều do thích cả. Ông cũng không ngoại lệ.
Khánh Hải không trả lời mà nhìn Hải San:
– Cô bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi bốn.
Khánh Hải so vai:
– Vậy tuổi đời của tôi chưa đủ để làm ... ông của cô đâu.
Hải San tỏ vẻ khó hiểu một lúc rồi cũng nghĩ ra Khánh Hải đang định nói gì.
– Vậy chú ...
– Cũng không đủ nữa. Tôi chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi.
Hải San gục gặc đầu:
– Không ngờ ông còn trẻ vậy?
– Trẻ sao lại gọi tôi bằng ông, gọi bằng danh xưng khác đi.
Hải San cười:
– Gọi bằng gì cũng đâu quan trọng, vì tôi và ông chỉ gập có một lần này thôi.
Khánh Hải ngạc nhiên:
– Sao cô nói vậy?
Hải San chậm rãi:
– Có gì đâu. Ông không nhận tôi vào làm việc, vậy thì sau cuộc nói chuyện này chúng ta chia tay rồi, gọi là gì cũng đâu còn quan trọng.
– Ai nói là tôi không nhận cô?
– Ông chớ ai. Ông chả bảo là ''không thích ngoại lệ'' là gì?
Khánh Hải thận trọng:
– Cô biết lái xe ... thật chứ?
Hải San kêu lên:
– Trời đất! Anh tưởng tôi nói giỡn chắc. Tôi đi xin việc thật chứ bộ Khánh Hải hỏi tiếp:
– Trước nay cô làm gì?
Lái xe du lịch, đưa khách đi hành hương.
Khánh Hải tò mò:
– Tại sao cô chọn nghề này?
– Tôi thích đi du lịch nhưng khó có dịp. Vì thế, tôi quyết định làm tài xế, đó là nghề duy nhất để tôi có thể đi tự do.
– Chỉ vậy thôi sao?
Hải San mím môi:
– Vậy là chính đáng lắm rồi. Ông còn đòi gì nữa?
Khánh Hải gật đầu:
– Thôi được, coi như tôi phá lệ, nhận cô vậy. Nhưng phải thử việc ba tháng.
Đồng ý chứ?
Hải San mím môi:
– Ông không tin tôi hả?
– Tất nhiên là tin, nhưng phải thử việc, đó là quy định của công ty.
– Không ... phá lệ lần nữa được à?
Khánh Hải lắc đầu:
– Rất tiếc!
– Vậy được, bao giờ tôi đến công ty làm đây?
– Ngày mai. Với một điều kiện.
Hải San tò mò:
– Gì vậy? Có khó lắm không?
– Rất dễ, chỉ sợ cô không thực hiện thôi.
– Anh nói đi, tôi sẽ làm mà.
Khánh Hải cười:
– Có lẽ không cần nói nữa rồi.
– Sao cơ?
Khánh Hải nhún vai:
– Tôi định bảo cô thay đổi cách xưng hô, cô đã thực hiện rồi còn gì.
Hải San nhớ ra. Cô hơi quê nên đánh trống lảng:
– Còn gì nữa không ạ?
– Không! Cô có thể về.
Hải San gật đầu định rời phòng giám đốc, nhưng đúng lúc đó cửa phòng bật mở, một người bước vào. Chưa kịp chào Khánh Hải, Hải San đã sửng người lại nhìn người mới bước vào:
– Hải San!
Người đó cũng nhìn sững Hải San một lúc rồi kêu lên. Đến lúc này Hải San biết mình không lầm:
– Lâm An? Có phải là Lâm An không?
– Phải. Em không nhận ra anh thật sao?
Hải San vui vẻ:
– Tất nhiên nhận ra rồi, nhưng không dám gọi, anh sang trọng quá, gọi anh, anh không nhìn thì quê chết.
Lâm An cười, hỏi lại:
– Anh là hạng người không tình không nghĩa sao?
Hải San chưa trả lời thì Khánh Hải xen vào:
– Hai người là bạn hả?
– Phải! - Lâm An xác nhận - Tôi và Hải San là bạn, nhưng đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.
Lâm An đặt xấp hồ sơ lên bàn:
– Nhờ anh ký giùm những hợp đồng này, tôi làm xong cả rồi.
Rồi quay sang Hải San, Lâm An vui vẻ:
– Em đến đây làm gì?
– Xin việc?
Hải San đáp làm Lâm An khá ngạc nhiên. Anh chỉ bộ trang phục trên người Hải San:
– Việc gì mà ăn mặc ... lạ thế.
– Tài xế.
Lâm An kêu lên:
– Cái gì!
Rồi anh nhìn Khánh Hải vẻ khó hiểu. Trong đầu Lâm An, Hải San đang đùa với anh.
Không ngờ Khánh Hải xác nhận:
– Cô ấy nói thật đấy. Tôi đã nhận cô ấy rồi.
– Nhận?
Khánh Hải nhún vai:
– Đúng vậy!
Lâm An còn ngạc nhiên thì Hải San đã lên tiếng:
– Có gì đâu mà anh ngạc nhiên dữ vậy, làm tài xế thôi mà. Trên thế gian này có cả trăm ngàn người ấy chứ?
– Nhưng họ không phải là con gái?
Hải San lớn giọng:
– Tại sao ai cũng có ý nghĩ như vậy chứ? Chả lẽ con gái không có quyền làm tài xế sao?
Lâm An khó nhọc nói:
– Nhưng ... anh thấy nó ... kỳ kỳ làm sao ấy?
Hải San nhún vai:
– Có gì đâu mà kỳ. Đó cũng là một nghề nghiệp chính đáng mà.
Lâm An vẫn nhăn nhó:
– Tất nhiên! Nhưng ...
Hải San không nói nữa, cô cười:
– Thôi, em về. Ở đây một hồi, giám đốc sẽ cho em nghỉ việc mất. Ai đời mới sáng sớm đến gõ cửa, phá rối cả buổl sáng làm ... người ta không làm việc được.
Khánh Hải thở ra:
– Tôi không hẹp lượng vậy đâu? Cô đừng nói quá như vậy.
Lâm An gật đầu phụ họa rồi quay sang Hải San:
– Anh về cùng em, trưa rồi.
Hải San gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Cô chào Khánh Hải rồi cùng Lâm An ra về.
Lâm An là bạn của Hải San. Anh lớn hơn cô một tuổi, học trên một khóa.
Trong một buổi giao lưu, cả hai quen nhau và chơi với nhau rất thân. Rất tiếc là mấy năm gần đây bị mất liên lạc đột ngột.
– Tại sao bao nhiêu thư anh gửi đều bị trả về?
Lâm An hỏi khi cả hai yên vị trong một quán nước yên tĩnh nơi góc đường.
– Em chuyển nhà. - Cô trả lời.
– Sao lại chuyển nhà?
– Thì bị người ta đuổi, không chuyển nhà thì phải làm sao? Em lại không có địa chỉ mới của anh, làm sao thông báo cho anh được.
Lâm An thở dài chấp nhận, anh quan tâm:
– Dạo này cuộc sống của em thế nào?
– Cùng bình thường thôi.
Bình thường là thế nào?
Hải San đùa:
– Thì vẫn ăn, ngủ, làm việc, đi chơi ...
Lâm An cười:
– Anh không hỏi chuyện đó.
– Vậy anh định hỏi gì? Ngoài chuyện đó ra chẳng còn chuyện gì nữa cả?
Lâm An tặc lưỡi:
– Vậy thì thôi.
Hải San tiếp lời:
– Anh hỏi em rồi, giờ em hỏi lại nè! Anh ... có ... người yêu chưa?
Hải San hỏi khá táo bạo, nhưng vốn quen với bản tính của Hải San nên anh trả lời tỉnh rụi:
– Chưa. Còn em?
Hải San cố ý không trả lời, cô nói vào:
– Vậy thì để em giới thiệu cho anh nhỏ bạn, nó dễ thương lắm.
Lâm An đùa:
– Dễ thương bằng em không?
– Em mà đễ thương? Ai nói với anh vậy?
– Cần gì ai nói, tự anh cảm nhận không được sao?
Hải San nhún vai:
– Vậy là cảm quan của anh bị .... sâu ăn mất rồi. Em mà dễ thương thì cả thế gian này người ta thành thiên thần hết.
Lâm An cười:
– Em nói quá mất rồi, làm gì dữ vậy chứ?
Hải San trở lại đề tài cũ:
– Anh thấy thế nào?
– Cái gì?
– Thì chuyện em nói với anh đó, em sẽ giới thiệu cho anh nhỏ bạn của em.
Lâm An lắc đầu:
– Thôi đi!
– Tại sao?
– Anh không thích.
Hải San chun mũi:
– Tại sao lại không thích? Em bảo đảm với anh nó dễ thương lắm mờ.
– Hiện tại anh chưa thích.
Lâm An trả lời rồi lảng sang chuyện khác:
– Em đang ở đâu? Hôm nào có dịp anh sẽ ghé.
Hải San đưa cho Lâm An địa chỉ của mình rồi chia tay anh mặc dù cả hai còn khá nhiều chuyện nói. Hải San biết Lâm An phải đi làm buổi chiều nên cô không muốn làm phiền.
------------
Chương 2
Như Ngọc vứt xắc tay xuống giường, xảnh xẹ:
– Chị Ba đâu rồi, sao để phòng tôi bừa bộn thế này hả?
Chị Ba vội chạy lên:
– Tại lúc sáng cô bảo đừng đụng vào đồ của cô nên tôi không có dọn.
– Tôi bảo thế hồi nào? Đừng đụng là đừng đụng vào đồ riêng của tôi thôi, còn phòng ốc thì phải dọn chứ. Lười quá đi?
Như Ngọc thẳng thừng xúc phạm người làm công của mình mà không hề ngượng hay suy nghĩ về tHải độ của mình. Chị Ba có lẽ cũng quen chịu đựng nên nhỏ nhẹ:
– Xin lỗi cô, tôi sẽ dọn ngay.
– Không cần đâu, tôi dọn được rồi. Tôi không thích người khác làm phiền mình lúc mình ở trong phòng. Chị ra ngoài đi!
Như Ngọc thản nhiên nằm ra nệm. Chị Ba biết ý nên rút lui. Đối với chị, Như Ngọc như là một vị đại tiểu thư mà chị luôn phải phục tùng.
Chị đi vòng xuống tầng dưới. Đúng lúc Như Yến bước vào, cô tươi cười:
– Chị Ba! Chị Hai tôi có ở nhà không?
– Có ạ. Cô Hai đang ở trong phòng.
Như Yến hỏi thăm:
– Lúc sáng giặt đồ, chị có thấy bức thư trong túi áo em không. Hôm qua vì vội quá nên em quên mất.
Chị Ba vội gật đầu:
– Có, có chứ! Chị đã cất rồi, nhưng mà ...
– Mà sao?
– Nó hơi ướt. Chị phát hiện ra nó trễ quá.
Như Yến dễ dãi:
– Không có gì đâu, hong khô lại thôi mà.
Chị Ba gật đầu rồi quày quả đi lấy thư. Như Ngọc và Như Yến đúng là khác nhau một trời một vực. Nếu như bức thư đó là của Như Ngọc, hẳn chị đã không được yên ổn như thế này, dù lỗi đó không phải của chị đi chăng nữa. Như Yến vui vẻ trở về phòng như không có gì xảy ra. Tính của cô là vậy, không bao giờ cô xét nét chuyện gì hay để chuyện gì trong bụng lâu cả.
Như Yến ở trong phòng đến tận chiều mới xuống. Vừa bước xuống cầu thang, cô đã gặp Vũ Duy. Anh ta mở miệng cười trong khi Như Yến nhăn mặt.
Rồi như cảm thấy bất lịch sự, cô mỉm cười đáp lễ.
Vũ Duy đon đả:
– Như Yến đi đâu vậy?
Như Yến không trả lời mà liếc về phía cầu thang:
– Chị tôi sắp xuống rồi, anh ngồi chơi.
Tôi đi công chuyện chút.
– Sao Như Yến tránh mặt anh như vậy? Lần nào cũng thế, cứ mỗi lần anh tới thì em lại bỏ đi. Anh đáng ghét lắm hả?
Như Yến nhún vai:
– Tại anh tới những lúc tôi bận thôi? Hơn nữa, gặp tôi hay không thì có gì quan trọng, anh là bạn của chị tôi cơ mà.
Vũ Duy nịnh:
– Thì vậy! Nhưng anh vẫn thích nói chuyện với em hơn. Em dịu dàng thế mà.
Đúng lúc đó thì Như Ngọc bước xuống:
– Vậy còn tôi thì sao, tôi không dịu dàng hả? Thế thì anh đến đây tìm tôi để làm gì?
Vũ Duy lập tức xun xoe:
– Đâu có! Anh chỉ nói vậy thôi mà, chứ thật lòng anh rất thích tính cách của em.
Như Yến không muốn dây dưa với Vũ Duy nên bỏ đi. Như Ngọc dấm dẳng:
– Anh đi theo nó đi.
Vũ Duy cười:
– Thôi mà, em khó khăn quá. Anh không cố ý chọc tức em đâu mà. Lời anh khen Như Yến chỉ là để xã giao thôi.
– Chỉ xã giao thôi?
– Tất nhiên rồi! Làm sao anh có thể bỏ một người đẹp như em để chạy theo một cô gái khác được.
Như Ngọc vẫn tức mình:
– Xã giao? Xã giao mà thân mật vậy sao?
– Thì phải thân mật chớ, Như Yến là em gái của em mà. Anh coi ... cô ấy là người trong nhà nên mới thế.
– Coi như người trong nhà?
Vũ Duy lẹ miệng:
– Phải! Chẳng phải chúng ta sắp làm lễ đính hôn sao?
Như Ngọc cười lớn:
– Nếu như tôi không muốn đính hôn nữa thì sao?
– Em đừng nói chơi.
– Tôi không nói chơi. Đây là lời rất thật lòng.
Vũ Duy vẫn không bỏ cuộc:
– Thôi mà, đừng giận anh nữa. Anh đã xin lỗi rồi, vậy mà chưa hả cơn giận của em sao?
Giọng Như Ngọc vẫn lạnh lùng:
– Tôi không giận anh. Nhưng tôi thấy tôi và Anh nên chia tay thì hơn. Tuýp người như anh không hợp với tôi.
Vũ Duy cười lớn:
– Em đang đùa phải không. Anh biết rồi, không ngờ em có cách đùa lạ vậy?
– Tôi không đùa!
Vũ Duy bắt đầu tin Như Ngọc nói thật. Duy dè dặt:
– Em không giỡn đó chứ?
Như Ngọc cau có:
– Anh nghĩ hai chữ ''đùá' và ''giỡn'' khác nhau? Tôi nói rồi, tôi không còn thích Anh nữa, chúng ta chia tay thì hơn.
Vũ Duy hỏi:
– Em đã có bạn trai rồi?
– Cứ coi là như vậy đi.
– Hắn là ai?
Như Ngọc nheo mắt:
– Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết nhỉ.
Vũ Duy bực tức:
– Cô phải nói cho tôi biết, hắn ta là ai? Là ai mà cô có thể vì hắn mà bỏ tôi.
Như Ngọc cũng không vừa.
– Tôi gì tôi phải nói cho anh biết chứ? Nếu có giỏi thì anh tự tìm hiểu lấy đi.
Như Ngọc nhìn lên đồng hồ:
– Tôi có chuyện rồi, cáo nỗi nghen.
– Chuyện gì vậy? Không phải có hẹn với thằng đó chứ?
– Anh đừng ăn nói bỗ bã như vậy? Thằng nào chứ? Hiện giờ anh ta là bạn trai của tôi, cấm anh xúc phạm đến người ta.
Như Ngọc nói rồi quay vào nhà:
– Tôi không tiễn. Anh về bình an.
Vũ Duy tức tối nhưng không làm gì được Như Ngọc, anh nghiến răng:
– Được rồi. Nhưng cô nhớ cho, tôi sẽ không bỏ qua vụ này đâu.
– Vậy thì tùy, anh muốn làm gì làm đi.
Vũ Duy lớn tiếng:
– Tôi sẽ làm cô phải quay lại, phải cầu xin tình yêu của tôi.
– Vậy thì anh giỏi quá rồi, làm Như Ngọc này phải khuất phục. Nhưng báo trước cho anh biết nhé, cố gắng mà tập trung, vì muốn làm được chuyện đó không dễ đâu.
Như Ngọc nói rồi bỏ lên lầu. Vũ Duy vô cùng tức giận. Thật ra, Vũ Duy chẳng yêu gì Như Ngọc, anh ta chỉ muốn tài sản kếch xù của nhà cô thôi. Vì thế, Vũ Duy quyết không để Như Ngọc vuột khỏi tầm tay. Nhưng Vũ Duy biết cũng rất khó. Như Ngọc không phải là kẻ dễ đối phó. Mắt Vũ Duy liếc nhanh quanh phòng và bất chợt dừng ở tấm ảnh của Như Yến. ''Đúng rồi, là Như Yến'' – Vũ Duy nói thầm trong bụng là sẽ quyết chinh phục Như Yến. Theo Vũ Duy, Như Yến là một cô gái yếu đuối nên rất dễ lạc lòng.
Vũ Duy quay nhanh ra cửa. Vừa lúc Khánh Hải bước vào.
Vũ Duy nghĩ đây là bạn trai mới của Như Ngọc nên nheo mắt, hỏi giật:
– Tìm ai?
Khánh Hải nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn lịch sự:
– Anh hỏi tôi?
– Ở đây chỉ có tôi và anh, chẳng lẽ tôi hỏi không khí hay cái cửa.
Khánh Hải cố lịch sự:
– Anh là ...
Vũ Duy cắt ngang:
– Người thân trong nhà. Tìm ai?
– Tôi tìm ông Đức Minh - chủ nhà này?
Vũ Duy vẫn hỏi không dè dặt:
– Có chuyện gì mà tìm đến tận nhà? Ông ấy ở công ty, tại sao không đến đó?
Khánh Hải rất bực tức nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
– Ông ấy bảo tôi đến đây.
– Để làm gì?
– Bàn công chuyện làm ăn.
Vẻ khó chịu lộ ra trên trên mặt, Khánh Hải. Tuy nhiên, Vũ Duy vẫn làm như không thấy:
– Chuyện gì?
Khánh Hải chưa trả lời thì Như Ngọc bước từ trên lầu xuống, trả lời ngang:
– Chuyện gì cũng không liên quan tới anh. Hơn nữa, đây là chuyện riêng giữa ba tôi và anh ấy, anh hỏi để làm gì?
Vũ Duy cười:
– Như Ngọc! Em mới xuống hả? Anh chỉ muốn trò chuyện với anh ấy thôi mà.
– Trò chuyện ư?
– Phải. Đơn giản chỉ là trò chuyện thôi. Thôi, anh về đây. Chào em. Chào ...
anh.
Vũ Duy hơi ngập ngừng khi siết tay Khánh Hải.
''Rõ ràng anh ta không ưa mình'' – Khánh Hải thắc mắc nhưng không biếc lý do tại sao. Anh mỉm cười gượng gạo.
– Tên tôi là Khánh Hải.
– Còn tôi là Vũ Duy. Chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Vũ Duy mỉm cười. Tuy nhiên, Khánh Hải vẫn không tìm thấy thiện cảm anh ta dành cho mình.
– Vào đây đi anh!
Như Ngọc lên tiếng khi Vũ Duy vừa quay lưng. Khánh Hải đi theo Như Ngọc vào phòng khách.
– Ông chủ có ở nhà không cô?
– Ba tôi chưa về. Anh đợi ông một chút.
Như Ngọc nói rồi nhìn Khánh Hải với vẻ ngưỡng mộ không giấu giếm. Anh tỏ vẻ ngại:
– Bao giờ ông chủ về?
– Anh làm gì gấp vậy? Ngồi mới có chút xíu thôi mà.
Khánh Hải dè dặt:
– Tại ở công ty có công chuyện.
– Công chuyện gì chứ. Bây giờ đã năm giờ chiều rồi. Anh siêng dữ vậy?
– Siêng gì đâu cô, tại công việc nhiều quá thôi mà.
Như Ngọc nheo mắt:
– Chứ không phải anh có hẹn với ''người tá' nên gấp sao?
Khánh Hải tỏ vẻ không hiểu:
– Người ta nào?
– Thì ... bạn gái của anh đó.
Khánh Hải mỉm cười:
– Làm gì có chứ. Tôi chưa có bạn gái, lấy đâu mà hò hẹn.
Như Ngọc không giấu được vẻ vui mừng. Cô làm bộ:
– Anh mà chưa có bạn. Tôi không tin đâu.
Như Ngọc nói mà rất vui. Thật ra, cô đã thích Khánh Hải từ lâu, khi lần đầu tiên ba cô mời Khánh Hải về căn nhà này. Từ đó tới nay, tuy Khánh Hai chỉ lui tới vài lần và chỉ tới khi có công chuyện, nhưng Như Ngọc vẫn quyết định chia tay Vũ Duy để rảnh tay chinh phục anh. Như Ngọc rất tự tin vào sắc đẹp của mình, cô nghĩ là Khánh Hải sẽ không thoát khỏi tay cô.
Khánh Hải cười không đáp. Thật ra, anh cũng chẳng muốn giải thích với Như Ngọc làm gì. Đó là chuyện riêng của anh.
– Anh thừa nhận rồi phải không?
Khánh Hải không trả lời mà hỏi sang chuyện khác:
– Người lúc nãy là bạn cô phải không?
Như Ngọc lắc đầu bĩu môi:
– Anh ta hả? Tôi không khi nào làm bạn với hạng người mất lịch sự đó. Anh ta là bạn của ... em gái tôi.
– Vậy hả!
Khánh Hải hỏi rồi nhìn đồng hồ. Anh sốt ruột thấy rõ. Như Ngọc làm ra vẻ nhiệt tình:
– Anh uống nước đi, tôi sẽ điện thoại cho ba tôi. Thông thường, ba tôi không về trễ thế này đâu.
Khánh Hải đứng lên, anh thở dài:
– Thôi, tôi về. Lúc khác, tôi sẽ trở lại.
Như Ngọc tớ vẻ luyến tiếc:
– Anh chờ một chút nữa không được sao?
– Tôi phải về. Xin lỗi đã làm phiền cô.
Như Ngọc nhăn nhó:
– Tôi phải xin lỗi anh mới phải. Ba tôi thiệt là kỳ, đi đâu nữa không biết.
– Không có gì đâu. Tôi về đây.
Khánh Hải lịch sự chia tay. Anh không phải không có thời gian để đợi ông Đức Minh. Sở dĩ anh phải cáo từ sớm là do ngại ngồi cùng Như Ngọc, ngại cách nói chuyện bạo dạn của cô. Khánh Hải không thích như vậy.
Như Ngọc không biết những suy nghĩ trong đầu Khánh Hải, cô mỉm cười điệu đàng:
– Lúc nào anh đến chơi nữa nhé. Ba tôi ... rất quý anh.
Khánh Hải gật đầu:
– Vâng!
– Hôm nào anh đến đi, có thời gian tôi sẽ đưa anh đi tham quan xung quanh.
Ba tôi và tôi rất yêu hoa kiểng nên xung quanh vườn được trồng rất nhiều loại hoa kiểng. Anh cũng thích chứ?
– Vâng!
Như Ngọc tươi cười:
– Vậy hôm nào anh đến nhé. Tôi sẽ chờ.
– Vâng!
Khánh Hải chỉ biết đáp “vâng”. Thật lòng, anh không biết phải trả lời thế nào cho phải lẽ. Đành lịch sự thế thôi.
Như Ngọc thì cho rằng Khánh Hải thế nào cũng trở lại, cô không tin rằng trước lời mời của mình, Khánh Hải có thể từ chối được. Bao nhiêu người có mơ cũng không được nữa là.
Hải San cho xe lướt khá nhanh trên đường. Quả thật, cô lái rất khéo, nhưng khi đồng hồ tốc độ lên đến 80/km/h thì Khánh Hải bắt đầu lo lắng.
– Cô khô ng thể lái chậm một chút được sao?
Khánh Hải vừa hỏi vừa liếc đồng hồ.
Hải San thản nhiên:
– Được chứ ạ.
Tuy nhiên cô vẫn không giảm tốc độ. Khánh Hải nhắc nhở:
– Tôi không thích ngồi trên ... hỏa tiễn đâu.
Hải San nhún vai:
– Tôi không ngờ anh nhát vậy?
– Tôi không nhát, nhưng vẫn còn yêu đời.
– Tôi cũng vậy mà, nhưng tôi đâu có lo lắng như anh.
Dù nói vậy nhưng Hải San vẫn giảm tốc độ từ từ Khánh Hải bắt chuyện:
– Có thường lái xe nhanh như vậy chứ?
– Cũng không thường lắm.
Khánh Hải định gật đầu bảo:
“thế thì tốt” thì Hải San tiếp lời:
– Tôi lái ... nhanh hơn thế không hà.
Suýt chút nữa thì Khánh Hải đã ngã ra khỏi xe. May mà Anh có thắt dây An toàn.
– Nhanh hơn? Cô không sợ sao?
– Việc gì phải sợ chứ?
Thật ra, Hải San đang lừa Khánh Hải. Xưa nay cô ít khi nào lái xe đến mức km/h như lúc nãy. Chính xác là chỉ vài lần cô lái xe đến mức ấy, khi khách có yêu cầu. Hôm nay thì khác, dù Khánh Hải không yêu cầu nhưng cô vẫn muốn trêu anh vì bấy lâu nay cô biết Khánh Hải sợ tốc độ cao.
– Lái chậm thế này đến phi trường có kịp không?
Khánh Hải nhìn đồng hồ:
– Tất nhiên! Chúng ta đi sớm cả tiếng lận mà.
Hải San thở dài:
– Làm tài xế cho anh quả không sướng tí nào. Ngay cả chủ nhật cũng phải đi làm nữa.
Khánh Hải nhăn mặt:
– Tôi cũng đâu muốn đâu, sao cứ trách tôi hoài vậy?
– Tôi đâu có trách, chỉ nói chơi thôi.
Hải San đột ngột chuyển chủ đề:
– Cô ấy là bạn gái của anh hả?
Khánh Hải so vai:
– Cũng gần như vậy?
– Sao lại ... cũng gần? ''Cũng gần'' là thế nào, tôi không hiểu.
– Thì ... ba mẹ tôi muốn tôi cưới cô ấy làm vợ. Còn tôi thì ...
Hải San tỏ ra hiểu biết:
– Tôi hiểu rồi. Thì ra anh bị .... ép duyên.
Khánh Hải nhăn mặt:
– Cô nói chuyện nghe ghê! Cứ như là tôi sắp bị gả bán tới nơi vậy.
– Chứ không phải vậy sao?
– Không.
Khánh Hải đáp gọn lớn. Hải San vẫn không chịu thua:
– Vậy bao giờ anh cưới cô ấy?
– Cũng không biết nữa. Tôi và cô ấy thỏa thuận rồi, chúng tôi chỉ tạm thời tìm hiểu nhau. Nếu cả hai tìm được đối tượng thích hợp thì sẽ chia tay nhau để mạnh ai nấy xây hạnh phúc.
– Ba mẹ anh sẽ đồng ý sao?
– Tất nhiên! Xưa nay ba mẹ tôi đâu hề ép tôi chuyện gì?
– Vậy hả!
Hải San hỏi rồi cho xe lướt, nhanh. Nhưng dường như ông trời muốn trêu cô và Khánh Hải gần đến phi trường thì xe đột ngột dừng lại.
– Tại sao vậy?
Khánh Hải hỏi sau khi nhìn quanh.
– Tôi không biết.
Hải San đáp và bước xuống xe. Cô kiểm tra nhưng không biết hư chỗ nào.
Khánh Hải nhăn nhó:
– Không biết? Tài xế mà không biết xe mình hư cái gì, thế thì nghĩ đi cho rồi.
Hải San chạm tự ái:
– Thế thì sao? Tôi là tài xế chứ có phải thợ sửa xe đâu mà biết nó hư cái gì?
Còn nữa, xe là xe của anh, nó trở chứng hư sao anh lại đổ cho tôi. Lại còn bực dọc nữa ...
Khánh Hải tức tối định phản đòn nhưng chợt nghĩ lại, anh hạ giọng:
– Xin lỗi, tôi không cố ý. Chỉ vì sợ trễ giờ nên tôi nóng nảy vậy thôi. Bây giờ tính sao đây?
Hải San nhún vai:
– Đành kêu xe kéo về gara cho thợ sửa thôi chứ thế nào bây giờ.
– Còn chuyện đi đón bạn gái tôi?
– Thì gọi taxi. Từ đây ra phi trường, taxi thiếu gì. Còn nếu như anh không thích đi taxi thì ... đi bộ vậy.
Khánh Hải ''hừ'' giọng:
– Vậy mà cô cũng giỡn cho được.
Rồi anh bước ra phía ngoài vẫy xe. Không may cho Khánh Hải, mấy chiếc xe vừa trờ tới đều có người. Mãi đến một lúc sau anh vẫn không đón được xe.
Vẫy tay mãi mà không được hồi âm nên Khánh Hải đâm ra bực bội. Anh quay trở vào trong lúc Hải San đang loay hoay sửa xe.
– Cô làm gì vậy?
– Sửa xe. Anh không thấy à?
– Sao lúc nãy là cô nói không biết hư cái gì?
Hải San ngước mặt lên:
– Thì bây giờ tôi có nói biết đâu.
Khánh Hải nhăn nhó:
– Không biết, không biết mà sao cô dám sửa!
– Thì tôi sửa đại ấy mà, nếu may thì được thôi.
Hải San không đợi Khánh Hải đáp lời. Cô vào xe nổ máy. Có lẽ số Hải San may thật nên chiếc xe đã chịu chạy sau hai lần đề máy.
– Vậy mà lúc nãy cô bảo không biết sửa. – Khánh Hải nói khi vừa an vị trong xe.
– Tôi có nói dối đâu.
– Thế sao xe lại chạy được?
– May mắn thôi.
– May mắn?
– Phải. May mắn thôi. Thật ra, lúc đầu tôi cũng không tin mình phán đoán đúng chỗ hư để mà sửa, nhưng không ngờ lại đúng. Vậy không phải may mắn là gì?
Khánh Hải không trả lời Hải San nữa. Anh hạ kiếng xe xuống và nhìn ra đường.
– Cũng may lúc sáng ta đi sớm nên có lẽ cũng đến kịp.
– Tôi sẽ chạy nhanh cho kịp giờ ...
Hải San chưa nói hết câu Khánh Hải đã vội vã sua tay:
– Thôi thôi, không cần chạy nhanh cũng kịp mà. Sắp tới rồi kìa.
Hải San bật cười trước thái độ hoảng hốt của Khánh Hải. Cô từ từ cho xe chạy chậm lại vì đả đến phi trường.
– Anh hẹn cô ấy ở đâu?
– Cô lái xe lại đằng kia!
Hải San cho xe tấp vào bãi theo lời chỉ dẫn của Khánh Hải rồi bước xuống xe. Lý ra, Hải San sẽ ở trong xe, cô không hề muốn bước ra khỏi không gian mát lạnh trong lúc trời nóng thế này. Nhưng cô lại thích tìm hiểu về người mà Khánh Hải sắp đón. Và cô bước ra đây là để chiêm ngưỡng ''người đẹp'' của anh.
Tuy nhiên, Hải San thất vọng ngay mười lăm phút sau đó vì Khánh Hải trở lại chỉ có một mình.
– Cô ấy đâu?
Khánh Hải thở dài khi nghe Hải San hỏi:
– Cô ấy đi rồi.
Hải San nhìn đồng hồ:
– Chưa tới giờ mà.
– Chuyến bay tới sớm nửa tiếng.
– Giờ tính sao?
Khánh Hải lắc đầu:
– Tôi cũng không biết nữa, cứ nghĩ là đến đón sẽ gặp nên đâu chuẩn bị gì.
Hải San bật cười, chỉ vào chiếc điện thoại nãy giờ vẫn ở trong túi áo của Khánh Hải.
– Nhờ nó đi!
Đến bây giờ Khánh Hải mới nhớ ra. Anh vội vàng bấm số. Thật thất vọng.
Bên kia đầu đây là tín hiệu máy không liên lạc được.
Hải San nhìn vẻ mặt lo lắng của Khánh Hải mà đánh giá. Theo cô, có lẽ Khánh Hải yêu cô gái kia lắm.
– Hay là tôi chở anh đi tìm cô ấy.
– Có lẽ phải phiền cô thôi. Hy vọng là cô ấy chưa đi đâu xa.
Hải San cho xe đi vòng vòng theo ''lệnh'' của Khánh Hải. Tuy nhiên, bóng dáng của người cần tìm vẫn biệt tăm.
Vũ Duy nhìn người con gái trước mặt. Vẻ đẹp của cô làm anh cảm thấy thích thú. Tuy nhiên, anh vẫn dè dặt:
– Xin lỗi, cô là ...
Cô gái mỉm cười:
– Anh Hai không nhớ em sao?
Vũ Duy nheo mắt. Rõ ràng, cô gái rất quen nhưng anh không sao nhớ ra được. Nhất là khi cô gái lại mở miệng gọi anh là ''anh Haí' – Em là Thúy Nga.
– Thúy Nga?
– Phải? Thúy Nga, con ông Ba Tân đây.
Vũ Duy tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Thúy Nga? Em lớn thế này sao? Trời đất ơi! Lớn mà còn xinh đẹp nữa.
Vào nhà đi em!
Thúy Nga bước vào nhà Vũ Duy. Cô nhìn quanh căn nhà sang trọng:
– Bác Hai đâu rồi anh?
– Ba anh đi công tác xa nhà, tuần nữa mới về.
Vũ Duy nhìn Thúy Nga, nháy mắt:
– Thế nào, em họ, ở đây bao lâu? Mà về sao lại không nhắn Anh ra đón.
Lang thang thế này, lỡ lạc đường thì sao?
Thúy Nga chun mũi:
Lạc đường? Làm sao mà lạc được chứ. Anh không biết đó thôi, chứ em đây hỏi đường là số một đấy. Hơn nữa, em còn muốn dành bất ngờ cho anh và bác Hai.
– Em về đây du lịch hay còn mục đích gì khác.
Thúy Nga bật cười:
– Anh sợ em ở đây lâu sẽ nuôi em không nổi chứ gì?
Vũ Duy cười:
– Đừng giỡn. Anh nuôi mười người như em còn nổi nữa kia, mình em thì ăn nhằm gì.
– Chắc đó nghen. Báo cho anh biết em đây ăn nhiều mà xài cũng nhiều, liệu có cung cấp nổi không?
– Dĩ nhiên là nổi ...
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại reo. Vũ Duy nghe một lúc rồi quay sang Thúy Nga.
– Em lên phòng khách đi, anh sẽ sai người dọn. Có tới hai phòng dành cho khách lận đó, tùy em chọn.
Thúy Nga nhìn quanh:
– Thôi, em chỉ ghé thăm anh và hai bác thôi, em không dám làm phiền.
Vũ Duy la lên:
– Em tính giỡn với anh chắc. Đã đến đây rồi mà còu định đi đâu? Thuê khách sạn ở à? Bộ em muốn ba anh cho anh một trận chắc.
Thúy Nga nhăn mặt:
– Nghiêm trọng vậy sao?
– Dĩ nhiên! Ba anh rất cưng em, em không biết sao?
– Vậy em không khách sáo đâu.
– Vậy thì đứng lên, lên phòng.
Vũ Duy nói tếu rồi quay sang phía sau gọi người giúp việc lên dọn phòng.
Anh quay sang Thúy Nga:
– Em có quen ai ở thành phố này không?
– Có. Em sẽ đi tìm người ấy vào ngày mai. Í chết? Em phải gọi điện cho anh ấy nữa. Chỉ tại chuyến bay đến sớm, em lại muốn gặp bác Hai nên vội đi đến đây. Điện thoại em lại lại hết pin. Nãy giờ tìm em không ra chắc anh ấy lo lắng dữ lắm.
– Vậy thì điện cho anh ta đi rồi lên phòng nghỉ, anh đi có chút chuyện.
Thúy Nga gật đầu. Cô vội gọi điện cho Khánh Hải. Thật xui xẻo cho cô, Khánh Hải không hề bắt máy dù chuông reo khá lâu. Mệt mỏi, Thúy Nga buông điện thoại và lên phòng. Cô tắm rửa một cách thích thú và leo lên giường ngủ một giấc ngon lành cho đến chiều.
Trong khi đó, Khánh Hải đi tìm Thúy Nga khắp nơi, nhất là các khách sạn.
Anh ta hỏi gần chục khách sạn trong thành phố nhưng hầu như không ai biết Thúy Nga.
Hải San nhìn thái độ của Khánh Hải mà tội nghiệp. Cô cũng cố gắng hỏi thăm. Dù vậy, công sức của cô và Khánh Hải vẫn không được đền đáp.
– Mệt quá!
Hải San buông lời khi đến khách sạn thứ mười một. Khánh Hải nhìn gương mặt Hải San mà giật mình:
– Xin lỗi. Nãy giờ tôi lo quá nên không chú ý. Thôi, chúng ta vào trong uống nước đi.
Hải San lắc đầu:
– Thôi khỏi, tìm người quan trọng hơn.
– Như vậy đâu có được! Đã đành là tìm người quan trọng nhưng ai lại bắt một người không liên quan như cô đi suốt buổi trưa như thế này. Hơn nữa, Thúy Nga đâu phải là con nít, cô ấy sẽ tìm ra chỗ của tôi thôi.
Hải San liếc xéo:
– Vậy sao anh không về đó chờ mà đi tìm lòng vòng thế này. Việc làm và suy nghĩ không lôgic gì cả.
Khánh Hải không trả lời, Anh kéo ghế ngồi xuống và gọi nước uống. Thái độ lo lắng của Khánh Hải không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Hải San. Tuy nhiên, cô làm ra vẻ không biết gì cả. Hải San biết, dẫu có nói ra Khánh Hải cũng sẽ chối bay chối biến những gì đang hiện hữu trong đầu mình.
Khánh Hải uống một hơi cạn ly nước. Đột nhiên, anh quyết định:
– Thôi, về công ty.
Hải San ngạc nhiên thật sự:
– Anh không đi tìm nữa sao? Rồi chị ấy sẽ phải tìm anh bằng cách nào?
Khánh Hải thở dài:
– Đành vậy thôi, chẳng còn cách nào khác. Để chiều tôi điện thoại cho cô ấy lần nữa xem.
Hải San gật đầu chiều theo ý Khánh Hải. Thật ra, lúc này cô không biết làm gì cho phải phép. Cô rất muốn giúp Khánh Hải tìm bạn của mình, nhưng rõ ràng, cô không thể làm chuyện đó một mình.
– Cám ơn nhé.
Khánh Hải nói khi cả hai yên vị trên xe. Anh tiếp lời:
– Thật ngại quá.
– Có gì đâu. - Hải San đáp tỉnh – Tôi là tài xế của anh mà.
– Nhưng đây là chuyện riêng của tôi. Lý ra, tôi không được làm phiền cô.
Hải San chìa một tay ra sau:
– Có gì đâu, coi như là anh thuê taxi đi vậy. Trả tiền là xong tất.
– Cô muốn bao nhiêu?
– Một trăm ngàn.
Hải San vờ hét giá. Khánh Hải cười:
– Sao rẻ vậy?
– Vậy thì hai trăm ngàn. Anh trả nổi không?
Khánh Hải vờ sờ túi rồi nhăn nhó:
– Thôi chết, tôi quên đem tiền rồi! Hẹn cô khi khác nhen, tôi sẽ trả bù ...
Hải San bĩu môi:
– Giám đốc gì mà kỳ.
– Tôi là giám đốc nghèo mà.
– Bộ giám đốc có nghèo hay giàu sao?
Khánh Hải gật đầu:
– Dĩ nhiên.
Anh tra lời một, cách hết sức tự nhiên và vui vẻ Khánh Hải không biết vì sao mình có thể đùa thoải mái với Hải San như vậy. Trước nay, anh vốn là người rất nguyên tắc. Nhất là đối với nhân viên cấp dưới, không bao giờ Khánh Hải quá thoải mái. Có lẽ anh bị lây sự vui vẻ cởi mở của Hải San mất rồi.