Bình yên khung trời nhỏ - Khánh Mỹ
Tuổi thơ trôi qua quá vên bình và khi có 1 biến cố lớn xảy ra , loại người này thường mắc bẫy . Trong truyện cái bẫy giăng ra rất tinh vi và 1 cô bé gần 18 tuổi không thể vượt qua , nhưng bằng nghị lực vươn lên và bản chất chân thật hồn nhiên ," ở hiền gặp lành " cô đã lấy lại được những gì đã mất và đạt được điều rất cao quý trong cuộc đời .
Không những vậy , cô còn cải biến 1 anh chàng lạnh lùng cao ngạo bay bướm trở nên hiền lành làm cho anh ta trở nên :" Hôm nay trời nhẹ lên cao .
Tôi buồn không biết vì sao tôi buồn "
Tèng teng , bắt đầu nha :
Lang thang bên bờ hồ Xuân Hương, hàng cây liễu phất phơ với những băng ghế đá thưa người khiến Thiên Ân thấy lòng nặng trĩu buồn phiền. Cô ngồi xuống một băng ghế trống, co ro lặng nhìn những vệt sáng lấp lánh phản chiếu dưới mặt hồ. Gió thổi lạnh quá, nhưng vẫn không lạnh lẽo và trống trải bằng tâm trạng của cô lúc này. Hắt xì hơi một cái, cô rùng mình khép vạt áo lại rồi lắc đầu nhè nhẹ như tự trách mình.
Ngày trước, mỗi lần đưa cô lên đây nghỉ hè, ba thường dẫn cô ra bờ hồ này ngắm cảnh. Và những khi cô hắt hơi, ba thường kéo cổ áo cô lên rồi mắng cô là hư quá, cái gì cũng để ba lo. Thiên Ân thở dài ủ rủ. Phải, cô là một đứa con gái vô tâm, lúc nào cũng để ba lo lắng, lúc nào cũng để ba phải quan tâm cho mình. Để rồi bây giờ, khi ba không thể lo tiếp được nữa thì cô cũng trở thành thừa thãi vô dụng, thậm chí không thể tìm được việc làm ổn định để tự nuôi thân.
Co hai chân lên ghế, Thiên Ân buồn rầu thu người lại cố chống chọi với cơn gió lạnh miền cao nguyên và tỳ cằm lên gối suy nghĩ vẩn vơ. Ba mất đã hơn nửa năm rồi, vậy mà cô vẫn chưa quên được chuyện cũ. Ngày xưa, có ba bảo bọc, thương yêu, có ngôi nhà ấm cúng và tiện nghi. Ba vốn cưng chiều cô, cô thích gì đều được toại nguyện. Cô còn nhớ như in những ngày đầu tiên vào lớp mười hai, ba bảo sẽ cho cô thi vào trường Mỹ Thuật, sẽ theo đuổi ngành học mà cô ham thích.
"Trường Mỹ Thuật" - cô nhếch môi cười mà nước mắt đã muốn quanh mi. Bây giờ thì tất cả chỉ còn là mộng ảo mà thôi. Cuộc đời thay đổi quá nhiều trong chưa đầy một năm. Từ bé đã mất mẹ, ba thương yêu chăm sóc cho cô như một công chúa trong thế giới thần tiên hiện đại của hai cha con, thế giới mà luôn ngập tràn những tiếng cười vui vẻ vô tư của cô. Cô thích học đàn, ba cho cô học đàn. Cô thích hội họa, ba cho cô học vẽ, ba dạy dỗ hoặc cho cô học tất cả những gì cô thích thú và muốn học, nhưng ba chỉ không biết trước để dạy cô làm sao sống còn ở đời khi đơn độc mà thôi.
Đến một ngày, ba cũng như mẹ khi xưa, bỏ cô mà ra đi đột ngột bằng một cơn dột quỵ bất ngờ. Vừa khóc cạn nước mắt, cô đã phải gượng nhìn lại những sự việc trước mắt mà hoảng sợ, kinh hoàng vì mới biết ra là mình chẳng hề có chút ấn tượng về chuyện thực tế ở đời. Nợ Ngân hàng, những hợp đồng bị hủy phải bồi thường công ty đứng trước bờ vực phải đóng cửa và tuyên bố phá sản. Những chi phí linh tinh, những hợp đồng lằng nhằng rắc rối cô không làm sao hiểu thấu, để cuối cùng ngày tòa án đến niêm phong nhà, cô phải ra đi với tâm trạng bơ vơ, ngơ ngác, một cái valy nhỏ, hai bàn tay trắng chưa từng quen với chuyện áo cơm.
Cô đã lang thang gõ cữa khắp bạn bè thân quen xưa của ba để mong họ giúp đỡ tìm một chỗ làm. Nhưng một đứa con gái chưa kịp tốt nghiệp trung học hỏi một nghề nào thì làm sao mà sống được ở một thành phố vốn đầy thực dụng như Sài Gòn. Bạn bè của ba cô hầu hết chỉ là bạn bè trên phương diện làm ăn, họ tội nghiệp cho đứa con gái mồ côi vô dụng như cô quá lắm thì vài lời khuyên vài tờ bạc, chứ làm gì có chuyện giúp đỡ hoặc cưu mang. Thiên Ân áp má lên cánh tay nhìn ra bờ hồ lăn tăn gợn sóng. Chợt một tiếng mời chào vui vẻ êm tai làm cô ngẩng lên nhìn:
- Chị ơi! Chị ăn mực nướng không? Khô mực nướng than nóng ngon lắm.
Một chú nhỏ tay xách giỏ đựng khô mực, bánh tráng và tay kia đung đưa một vỉa than hồng đứng cạnh mời chào. Vỉ than làm Thiên Ân thèm được vài phút hơ đôi tay lạnh giá của mình lên đó, nhưng rồi cô đành lắc đầu.
- Hay chị ăn bánh tráng nướng, khoai lang nướng, em bán mấy thứ lận - đứa trẻ vẫn nhiệt tình mời.
Thên Ân gượng cười:
- Chị... không ăn đâu, cảm ơn em.
Đứa nhỏ tiu nghỉu bỏ đi để lại một mình Thiên Ân nhìn theo vỉ than với ánh mắt thèm thuồng luyên tiếc. Hiện giờ trong túi cô chỉ còn vỏn vẹn vài ngàn lẻ, chưa biết ngày mai sẽ ra sao khi quầy bán đồ lưu niệm đã tuyên bố hết mùa du lịch, tạm không mướn người phụ bán nữa. Việc làm tiếp trước mắt vẫn chưa có, làm sao cô dám phung phí những tờ bạc cuối cùng ấy. Thiên Ân gục đầu xuống đôi tay mà tủi thân.
Ba ơi, có phải con vô dụng lắm không? Ngày xưa có ba, con chẳng hề biết đến nỗi nhọc nhằm của ba đã gồng gánh chuyện mưu sinh gian khó đến độ nào, bây giờ chỉ còn một mình trên cõi đời sao con sống mà chật vật khổ sở quá ba ơi! Thiên Ân bật khóc. Đôi vai cô run lên theo tiếng nấc nghẹn và cũng run lên theo từng luồng gió lạnh thổi tràn trên mặt hồ mênh mông. Gió vùng cao vô tình quá, cứ thản nhiên phủ sương lạnh xuống đôi vai gầy đang run rẩy trong bóng đêm âm thầm.
Chia tay người bạn, Văn đã định về phòng như không hiểu sao anh lại cảm thấy khó mà ngủ sớm được với một đêm như đêm nay. Trở dậy thay lại quần áo và khoác thêm cái măng tô, anh quyết định thả bộ vài vòng xuống phố, mong cảnh Đà Lạt về đêm có thể làm khuây khỏa những buồn bực trong lòng. Đêm Đà Lạt đẹp và lãng mạn với những đôi thanh niên nam nữ dìu nhau bước đi trong gió lạnh, tiếng nói cười nho nhỏ vẳng theo tiếng gió, hình ảnh ấy gợi lên sự ấm áp và biết bao êm đềm. Văn mỉm một nụ cười, dù dường như trong mớ người dạo phố kia, anh sô lô một mình.
Thật ra anh cũng đã cố thuyết phục Như Phượng đi cùng anh chuyến này nhưng thời tiết Đà Lạt mùa mưa đã khiến cô ái ngại từ chối. Nếu không, anh cũng đã như những đôi nam nữ kia, có thể cầm tay cô dạo phố đêm rồi. Đèn đuốc sáng choang quanh bờ hồ Xuân Hương, soi bóng xuống mặt hồ đen thẫm một thứ ánh sáng lung linh, mờ ảo. Những đôi lứa bên nhau đây đó. Rải rác quanh bờ hồ, những bà cụ, những em bé ngồi nướng khoai, nướng khô mực, nướng bánh tráng. Khói bay nghiêng từng cụm như muốn lẫn với sương mù.
Văn bước tránh một vũng nước nhỏ. Đà Lạt đã bắt đầu vào mùa mưa rồi, những cơn mưa mù trời làm buồn những người sống vào dịch vụ du lịch. Mờ sáng mưa, trưa cũng mưa, thậm chí tối cũng mưa rào, ra rích. Bởi vậy, đêm nay cũng khá may mắn khi tạm có một buổi quang đãng tạnh ráo như vậy. Đêm nay không mưa thật nhưng bù lại là gió thật lạnh và sương mù thật nhiều. Cái ẩm ướt của không khí làm Văn thấy thèm một khói thuốc.
Dừng chân bên công viên nhỏ cạnh bờ hồ, anh đốt lên một điếu thuốc. Đốm lữa hồng trong đêm lạnh làm không gian như ấm lại đôi chút. Có tiếng tằng hắng đâu gần đó, rồi một giọng nói của con gái ngập ngừng:
- Xin lỗi, ông có thể... cho tôi xin một điếu thuốc không?
Văn ngạc nhiên nhìn qua. Một cô gái mặc áo gió màu đỏ sọc trắng vừa đứng lên, tay co ro khoanh lại trước ngực, ánh mắt rụt rè như chờ đợi. Băng ghế đá sau lưng cô ta trống trơn.
"Một cô gái ngồi một mình nơi đây?" - Văn thầm lo lắng.
Cô gái dậm nhẹ chân tại chỗ và hắng giọng:
- Xin lỗi, nếu ông không thể....
Văn sực tĩnh:
- Ồ, xin lỗi. Mời cô - anh chìa gói thuốc ra.
Cô gái bước lại e dè rút ra một điếu thuốc:
- Cảm ơn.
Văn lịch sự bật quẹt. Ánh sáng soi tỏ khuôn mặt cô ta trong một giây. Cô gái này còn trẻ, có lẽ chưa bước qua tuổi hai mươi, khuôn mặt hơi xanh xao và u uẩn.
Hơi khói thuốc đầu khiến cô ta bật ho sặc sụa. Văn lập tức cau mày:
- Cô không biết hút à?
Cô gái quay người đi ho thêm vài tiếng nữa. Khi đã tạm lắng cơn sặc khói, cô ta ngẩng lên chùi nhanh khóe mắt ướt và cười:
- Xin lỗi. Hăng quá.
- Cô không biết hút phải không? - Văn nhăn mặt lập lại.
Cô gái gật đầu trong khi nheo mắt thận trọng hít một hơi khói nhỏ. Và lại sặc, lại ho. Văn lắc đầu vươn tay lấy lại điếu thuốc. Cô gái ngạc nhiên níu lại nhưng không được, cô ngơ ngác kêu lên:
- Thuốc của tôi mà. Ông vừa mới cho tôi xong.
Văn dụi điếu thuốc ấy vào thành chậu cảnh gần đó.
- Cô không biết hút thuốc, cũng chưa từng hút thuốc thì hút làm gì?
Cô gái vừa kinh ngạc vừa bực tức:
- Không biết... những cũng có thể được mà. Hơn nữa ông đã cho tôi rồi. Tôi muốn tập hút thử.
Văn lắc đầu nghiêm giọng:
- Hút thuốc đâu có tốt lành gì mà tập. Tôi thấy tuổi cô, nhất là con gái, không nên vì chuyện buồn phiền gì mà tập hút thuốc.
- Nhưng... đó là chuyện của tôi - cô gái phản đối - tôi đã xin điếu thuốc đó rồi.
Văn lãnh đạm:
- Tất nhiên là chuyện của cô. Chỉ có điều tôi không thích mình là người đưa điếu thuốc đầu tiên cho cô. Xin lỗi vậy.
Cô gái trừng mắt nhìn anh rồi như không biết làm sao trước cách cư xử nghiêm khắc khác thường của Văn. Cố nén cơn tức giận, cô mím môi quay ngoắt người trở về băng ghế dưới tán cây liễu. Văn nhún vai. Một kiểu bụi đời đầy mà. Các cô gái trẻ bây giờ nhan nhản trên các báo đài, cứ thích chuyện phiêu lưu mà bỏ nhà đi bụi, không hề biết thế giới bên ngoài phức tạp và nguy hiểm như thế nào với tuổi các cô. Bỏ lại cô gái choai choai đòi tập hút thuốc, Văn lại thong thả đi tiếp. Nhưng chỉ được dăm bước, có một tiếng hắt hơi sau lưng anh, rồi thêm một tiếng nữa. Văn dừng chân. Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi quay trở lại.
Cô gái lúc nãy co ro thu người trên ghế và đang liên tục hắt hơi.
- Cô bị cảm rồi đó - Văn lên tiếng.
Cô gái trẻ quay đi không trả lời. Im lặng một chút rồi anh hắng giọng quyết đinh:
- Đưa thuốc để một cô gái trẻ như cô tập hút thì tôi không thích, nhưng tôi có thể mời cô một ly cà phê nóng để bù lại.
Cô gái ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ánh mắt như dò xét người đàn ông có ý tốt đột xuất kia.
- Sao? Không thích à? - Văn nhướng mày, tay phác một cử chỉ thờ ơ - Tôi thắng suông miệng nên mời cô thôi, không tiện thì thôi vậy.
Văn nhún vai định quay đi, thì cô gái đã chịu cất tiếng:
- Ở đâu?
Văn gật đầu. Giọng cô đã có vẻ dịu lại rồi. Đưa cho cô miếng khăn giấy để cô đừng sụt sịt cái mũi nữa, anh thành thật chỉ tay:
- Tôi không biết, đằng trước hình như cũng có vài quán.
Cầm lấy mảnh khăn và xì mũi, cô đứng lên. Văn để ý thấy cô ta quảy theo một cái túi du lịch nhỏ. Anh lắc nhẹ đầu. Vậy là đúng rồi, dân choai choai bỏ nhà bụi đời đây mà.
Chương 2
Đà Lạt đầy những quán cà phê, cả hai chỉ bước một quãng đã thấy những bảng hiệu bằng đèn điện sáng choang.
- Tiệm này được không ?
Văn hỏi khi đứng trước một quán nhỏ có bảng hiệu khiêm tốn nhất, cà phê "Đêm Đông" . Cô gái gật đầu rồi dè dặt cùng anh bước vào. So với cảnh gió lạnh ẩm ướt bên ngoài, không khí bên trong quán xem ra khá ấm cúng.
Bà ghế thấp được kê rải rác trong quán, phía tiếp giáp bờ hồ lại còn có những khoảnh riêng được đóng bục cao vài phân ngăn thành từng ô và trang trí theo kiểu bàn trà của Nhật với cái bàn thấp và mấy tấm đệm ngồi kẻ sọc . Có một bếp lửa hồng trong góc.
Cô gái rụt rè chỉ tay:
- Chúng ta... ngồi trên kia được không ?
Văn mỉm cười dễ dãi:
- Cũng được.
Hai người bước lên bục để vào một ô nhỏ . Kiểu ngồi Nhật này khiến Văn bị vướng víu với cái áo măng tô, anh cởi rỏ luôn để bên cạnh. Người phục vụ nói tiếng Huế nhẹ nhàng thật dễ nghe, Văn gọi một tách cà phê nóng . Cô gái ngồi đối diện gọi một ly sữa nóng. Cách gọi của cô làm anh thầm thấy buồn cười . Chẳng lẽ cô nhỏ này chỉ vừa đi bụi đây thôi, vẫn còn quen với sữa nóng ẩm chưa kịp nghiện những thứ nước uống đắng vị, đắng lòng khác.
Ngồi đối diện thế này, Văn mới nhận thấy cô gái thật sự còn rất trẻ . Mái tóc dài dù có hơi bị rối, vẫn không giấu được vẻ thanh tú và khờ khạo của khuôn mặt . Đôi mắt cô ta to đen khá đẹp, nhưng lại thâm quần thiếu ngủ . Có lẽ đời sống bụi cũng không an lành như ý lắm, nên khuôn mặt ít tuổi kia xanh xao và mệt mỏi quá chừng. Hai ly nước đã được đem ra, cô gái cầm ly sữa lên ủ trong đôi tay của mình một lúc rồi bắt đầu uống từng ngụm nhỏ thận trọng .
Thấy anh quan sát mình, cô cụp mắt ngập ngừng hỏi:
- Ông không uống à ? Cà phê nguội hết.
Văn giơ ra điếu thuốc còn kẹp giữa hai ngón tay:
- Hút hết điếu thuốc đã, cô cứ uống tự nhiên đi.
Cô gái không hỏi nữa mà im lặng uống sữa . Không biết có phải Văn tưởng tượng ra không khi anh nhận thấy ly sữa nóng có tác dụng tức thời, làm gương mặt cô dường như bớt tái nhợt và có chút khí sắc hơn. Ngay khi cô gái vừa đặt ly xuống, Văn ngoắc người phục vụ gọi thêm ly sữa khác.
- Cám ơn anh.
Giọng cô gái trẻ bây giờ đầy thiện cảm, như câu cảm on kia đã phát xuất tận đáy lòng.
- Chỉ có ly sữa thôi mà - Văn cười.
Người phục vụ đã đặt lên bàn thêm một ly sữa mới và cất đi cái ly cũ đã cạn. Cô gái đợi người phục vụ đi khuất, lại cầm ly sữa nóng lên ủ trong đôi tay gầy của mình . Áo gió đỏ sọc trắng kéo cao kín cổ, quần Jean bạc phếch, cô gái nhỏ tóc tai mặt mũi xác xơ nhưng cử chỉ ủ nóng đôi tay với ly sữa làm Văn thấy đôi chút thú vị.
Dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn, Văn hỏi:
- Cô không phải là dân ở đây, phải không ?
Cô gái gật đầu, nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi ở Sài Gòn.
Văn gật gù . Ước đoán của anh xem ra khá chính xác đó chứ.
- Cô lên đây với bạn à ?
Cô gái ngập ngừng:
- Không . Tôi lên một mình thôi... tôi... tôi muốn tìm việc làm để sống ở đây.
Văn chăm chú nhìn cô:
- Ở đây đâu dễ cho người lạ sống, nhất là vào mùa vắng khách du lịch như bây giờ.
Cô gái cụp mắt nhìn xuống ly sữa:
- Tôi biết, nhưng mà... không biết cách nào khác.
- Sao cô không về lại Sài Gòn ?
- Tôi không muốn về . - Cô gái đáp cộc lốc.
- Đang có chuyện buồn a ? - Văn hỏi thêm.
Thấy ánh mắt cô gái ngạc nhiên nhìn mình, Văn nhún vai:
- Xin lỗi nhé, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy cô ngồi một mình ở đó, lại còn muốn hút thuốc.
Cô gái thở dài:
- Buồn phiền cũng có, nhưng tôi xin thuốc anh hút là vì lạnh quá thôi, tôi cứ tưởng có chút khói thuốc sẽ ấm người hơn, ai ngờ bị môt trận ho dữ dội như vậy.
Văn cười:
- Hút thuốc có cảm giác ấm áp hơn một chút thật, nhưng cô chưa biết hút không nên tập làm gì.
Cô gái cụp mắt gật đầu:
- Tôi biết.
Có thêm vài người khách vào quán, có lẽ họ đòi nghe nhạc nên cô chủ quán đã mở một đĩa nhạc cũ . Lạ lùng ở chỗ những giai điệu không mới lắm nhưng lại êm đềm thích hợp với cái không gian này. Văn đang thích thú chiêm nghiệm những điều khác lạ đến với anh trong tối hôm nay. Tội nghiệp một cô nhỏ bụi đời và mời cô ta một ly sữa nóng, anh mới có dịp biết đến một quán nhỏ thật ấm cúng và thật nên thơ bên bờ hồ Xuân Hương . Và giờ đây, đối diện với cô gái lạ với dáng vẻ lạc lõng bơ vơ, nói vài câu chuyện phiếm cũng đỡ buồn và lại càng dễ chịu hơn với giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng kia.
Đĩa nhạc cũ này anh đã từng có, không chừng đã bỏ lăn lóc giữa đống đĩa để lâu không dùng, vậy mà ở đây sao lại ngân nga dìu dặt trong cái vẻ man mác, lành lạnh này nghe sao hay quá . Bài "Rồi từ giọng hát em" nghe thật du dương, thanh thoát. Văn nhấm một ngụm cà phê, tâm tư lãng đãng theo tiếng nhạc . Đặt ly xuống, anh hơi ngạc nhiên khi phát hiện cô gái đang nhìn đăm đăm vào ly cà phê của anh.
- Sao vậy ? Muốn uống thêm ly cà phê à ? - Anh hắng nhẹ giọng.
Cô gái giât mình:
- À, không, xin lỗi . Không phải tôi muốn uống thêm đâu.
Anh thắc mắc:
- Ly cà phê của tôi đâu có gì lạ mà cô nhìn chằm chằm vậy ?
- Tôi... - cô gái lúng túng - Không có gì đâu, tại tôi thấy anh cũng uống cà phê không bỏ đường giống như...
- Giống bạn trai của cô ? - Văn ngắt lời.
- Không phải, ý tôi là giống ba tôi hồi trước.
Văn nhướng mày . Giống ba của cô ta ? Đáng tin không ? Người ta uống cà phê giống ba mình thôi mà cũng nhìn ngơ ngẩn như vậy. Không để ý đến nét mặt chế giễu của anh, ánh mắt cô gái hơ mơ màng, giọng kể nhẹ nhàng:
- Hồi trước lúc nào ba tôi cũng uống cà phê không đường, không sữa, mà phải là cà phê thật nóng . Ba tôi thích uống cà phê phin tôi pha lắm, ba bảo tôi pha ngon . Mỗi sáng, ba hay nhỏ vào ly sữa của tôi vài giọt cà phê bảo là uống như vậy sẽ thơm hơn, ngon hơn.
Anh nhấc ly lên, múc vào ly sữa của cô gái ba muỗng nhỏ cà phê:
- Rồi đó . Đúng ý cô chưa ?
Cô gái tròn mắt:
- Ý... tôi ? Xin lỗi, tôi chỉ nhớ lại chuyện cũ chứ không có ý...
Văn cười, xua tay:
- Không sao . Hình như ly sữa thêm chút cà phê cũng dễ uống hơn thật, cô đừng ngại.
Cô gái có vẻ áy náy:
- Cảm ơn anh, anh... tốt thật.
Văn nhún vai:
- Chuyện nhỏ mà, chỉ là mấy giọt cà phê khen ngợi tôi làm gì.
Chừng như ly sữa pha chút cà phê ngon miệng hơn thật, cô gái quay qua hỏi về anh:
- Anh là du khách à ?
Văn lắc đầu:
- Không hẳn là vậy . Tôi lên đây vì công chuyện làm ăn.
- Làm ăn ? Tức là... mua bán kinh doanh cái gì à ?
Văn mỉm cười:
- Gần như vậy.
Cô gái có vẻ chú ý:
- Anh mua bán gì vậy ? Hàng bông ? Trái cây ? Hoa ? Hay rau cải ?
Văn bật cười:
- Không phải mấy thứ đó đâu . Tôi lên đây để mua thứ khác.
- Thứ gì khác nữa vậy ? Trà ? Cà phê sống ?
Thấy anh nhìn mình như lạ lùng, cô gái lúng túng giải thích:
- Tôi ở đây cũng mấy tháng rồi nên cũng biết sơ sơ về chuyện mua bán của nhà vườn ở đây, nếu... nếu anh muốn mua bán thứ gì mà chưa xong không chừng tôi có thể chỉ giúp chỗ rẻ hơn, tốt hơn . Nhất là mấy thứ hàng bông.
Văn gật gù . Giọng điệu cô nhóc cứ như môt. tay chạy cò nghiệp dư vậy, nghe cũng lanh lẹ dữ.
- Anh... đã mua bán được rồi à ? - Vẫn cái giọng quan tâm của cô gái.
Văn ngẩng lên:
- Chưa . Nhưng thứ hàng mà tôi đang ngã giá, chắc là cô không biết đến đâu.
Cô gái trẻ cãi:
- Sao lại không biết ? Tôi chỉ ở đây có mấy tháng thật nhưng cũng khá rành rẽ . Thậm chí tôi còn có thể hướng dẫn khách du lịch đến những nơi có cảnh đẹp mà chưa ai khai thác nữa . Giá cả lại không bị chém bậy, tháng trước tôi đã từng dẫn một tốp...
Văn cười, ngất lời:
- Nhưng đây không phải là chuyện hướng dẫn du lịch hay mua bán hàng bông . Tôi nói thật đó, cô không giúp gì được đâu.
Cô gái nhìn anh, vẻ như nửa không tin lời anh nói, nửa lại đầy thất vọng . Ánh mắt ấy làm Văn hơi mềm lòng.
Im lặng một chút, anh hắng giọng hỏi nhỏ:
- Đang thất nghiệp à ??
Cô gái cúi mặt gật đầu . Đôi vai dường như thu lại trông thật tội nghiệp . Văn lắc nhẹ đầu:
- Tôi .. .nếu tôi có dịp, cũng muốn giúp cô, nhưng thật tình là chuyện mua bán của tôi không dính gì đến hàng bông, nhà vườn gì cả, nó phức tạp và rắc rối hơn nhiều.
Cô nhỏ ngồi yên, hai tay vẫn ủ lấy ly sữa . Văn nhìn cô rồi dịu dàng như khuyên bảo:
- Tôi đoán là cô chỉ chừng mười mấy tuổi thôi . Cuộc sống xã hội bên ngoài không đơn giản, cô nên trở về nhà mình là tốt hơn cả . Làm thân con gái mà một mình kiếm sống ở nơi xa lạ như vậy không hay lắm đâu.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh trân trân như ngạc nhiên . Anh chắt lưỡi:
- Tôi nói thật đó . Cô còn trẻ lắm, lang thang kiểu ấy không tốt, nên về nhà đi, buồn bực gì cũng đâu có đáng để cô phải sống lang thang như vậy.
Cô lắc đầu thở dài:
- Anh nói như dễ lắm vậy.
- Sao lại không được, miễn cô có ý quay về là được rồi . Người thân lúc nào mà không lo lắng thương yêu mình, về xin lỗi một tiếng là xong thôi mà.
Cô gái nhăn mặt định nói câu gì đó nhưng rồi nghĩ sao lại làm thinh. Văn lại đốt một điếu thuốc . Khói thuốc vờn bay làm không gian như lãng đãng, bâng khuâng . Từ gian loa nhỏ gắn trên cao, một giọng nam trầm trầm bài "Một cõi đi về", nghe lòng buồn man mác.
Cô gái trẻ ngồi lặng người như chìm đắm vào khúc hát . Thân phận một con người thật bấp bênh trong thế giới bao la này. Cô chỉ mới mười tám, chỉ mấy tháng bươn chải với đời, nhưng sao đã thấy mỏi mệt và hoang mang quá . Cuộc đời dài lê thê trước mặt làm sao cho cô đi hết đoạn đường chông gai đó với một thân môt. mình lẻ loi cô độc như vậy ? Hai ly sữa người đàn ông tốt bụng hôm nay mời có thể giúp cô chống chọi với cái đói cái lạnh của buổi tối này, nhưng còn ngày mai ? Ngày mai sẽ ra sao ? Mùa mưa Đà Lạt rất dài, làm sao có một chỗ để cô nương thân trong lúc khốn khổ này ?
Bài ca dứt, cô cũng như sực tỉnh nhìn quanh rồi thầm thở dài . Đối diện với thực tế luôn là niềm cay đắng và u buồn . Uống cạn ly sữa, cô đặt ly xuống và chống tay đứng dậy:
- Cám ơn anh đã mời tôi mấy ly sữa, tôi... phải về rồi.
Thấy anh cầm áo khoác định nhổm dậy, cô giơ tay cản lại:
- Anh khỏi tiễn tôi, cứ ngồi lại đi, tôi về một mình được rồi.
Văn gật đầu ngồi trở xuống:
- Thôi được, vậy chào cô, chúc vui vẻ, nhớ những lời khuyên của tôi nhé.
Cô gái cười gượng:
- Tôi nhớ rồi, cám ơn anh rất nhiều.
Cô gái khóac cái túi xách nhỏ rời đi . Ra đến cửa, không hiểu sao cô lại rẽ vào quầy nói gì đó vài câu với chủ quán . Văn ngạc nhiên dõi theo. Nhận được cái lắc đầu ái ngại của cô chủ quán, cô gái thất vọng bỏ ra cửa, lần này thì đi thật . Cái áo khoác sọc đỏ trắng đã khuất sau cánh cửa kính trong suốt.
Văn ngẫm nghĩ rồi ngoắc người phục vụ nói nhỏ . Một lúc, cô chủ quán đi đến, anh hỏi ngay:
- Xin lỗi, tôi muốn biết cô gái khi nãy nói chuyện gì với chị vậy ?
Cô chủ quán cười, giọng nhẹ nhàng với âm Huế: (Đà Lạt là nơi tứ xứ, phần đông là dân xứ Huế vào lập nghiệp nên thấy có tiếng Huế cũng là vậy )
- Cô nới muốn xin việc nhưng quán đủ người rồi.
- Vậy à, cám ơn chị.
Cô chủ quán lui ra, Văn lắc đầu một mình. Xem ra lời khuyên của anh vô ích rồi . Cô gái kia, có lẽ quyết chí bám lại đất Đà Lạt này kiếm sống . Chẳng biêt' ở nhà, cô ta đã phạm lỗi gì mà không dám về vậy . Thân con gái một mình lang thang ở đây, thật không dễ dàng chút nào. Người ta đã đổi đĩa nhạc, một cô gái nào đó đang uốn giọng nhí nhảnh trong một điệu nhạc rộn ràng bài "Beautiful life" , không hợp chút nào với khung cảnh êm đềm lãng mạn này.
Cà phê đã nguội, Văn ngán ngẩm gọi tính tiền. Sương mù ngoài bờ hồ vẫn la đà phủ mờ cảnh vật . Văn thả bộ trở về khách sạn, không hiểu sao trong đầu anh lãng đãng hình ảnh "chiếc áo đỏ sọc trắng" lang thang trên những con dốc Đà Lạt đầy sương mù và những câu hát đã cũ.
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt,
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về .
Bờ hồ vẫn lung linh ánh sáng vàng vọt, thứ ánh sáng của đèn điện ấy như muốn át cả bóng trăng sao bàng bạc trên cao.
Gió ẩm ướt kéo đến một chút mưa phùn . Văn kéo cao cổ áo quay về khách sạn.
oOoOoOo
Chương 3
Cuộc thương lượng mua bán sở trà Hương Xưa kéo dài mấy ngày mà rốt cuộc vẫn không đi đến đâu, Văn chán nản tuyên bố ngừng các cuộc gặp mặt tiếp theo rồi về lại khách sạn.
Đang thu xếp hành lý, tiếng gõ cửa làm anh phải ngừng tay lại . Ngọc Hân đang đứng bên ngoài, mưa lất phất làm ướt cả áo khóac của cô . Mở rộng cửa, anh mời cô:
- Vào đi Hân . Bên ngoài gió lạnh đó.
Ngọc Hân bước vào, thấy va ly anh còn bỏ ngỏ trên giường, khắp nơi ngổn ngang quần áo, vật dụng cá nhân lẫn tài liệu cũng bày đầy trên bàn, cô chùng giọng:
- Anh quyết định bỏ thật sao ?
Văn so vai:
- Không vậy thì sao đây ? Hân cũng thấy đó, tôi đã ở đây mấy ngày rồi, nhưng vụ làm ăn này vẫn dậm chân tại chỗ, có tiến triển gì đâu.
Hân nhìn anh:
- Anh đừng vội nản lòng, thế nào anh cũng mua được cái sở trà đó mà . Hương Xưa đã nợ nần bế tắc lắm rồi, bắt buôc. thế nào cũng phải tìm cách sang nhượng lại.
Dọn cái ghế trống cho cô bạn ngồi, Văn nói:
- Họ cứ cù cưa không quyết định làm tôi chán quá.
Ngọc Hân nói:
- Tại vì gia đình sáng lập và đổ tâm huyết vào cái cơ sở bao lâu rồi, danh tiếng trà Hương Xưa đã có từ nhiều năm nay, bây giờ phản bán đi họ tiếc nuối không nỡ đó thôi.
Văn ngồi xuống phần giường trống đối diện cô, anh rút một điếu thuốc và châm lửa:
- Tôi biết, nhưng tôi không có đủ kiên nhẫn đợi họ nguôi cái tiếc nuối không sáng suốt đó . Theo như tài liệu tôi có, thì họ đang nợ nần lỗ lãi . Nếu họ để lâu, nợ Ngân hàng sẽ tiếp tục chồng chất cho mà chóng mặt . Đã không có lời thì kéo dài công việc để làm gì.
Ngọc Hân cố bào chữa:
- Công ty gia đình thường thì nặng tình cảm với cơ sở làm ăn cỦa họ lắm.
Rít một hơi khói thuốc, Văn lắc đầu:
- Công ty của gia đình tôi cũng là một dạng công ty gia đình vậy, nhưng cái gia đình có cơ sở trồng và pha chế này thật kỳ cục.
Ngọc Hân cười nhỏ:
- Ý anh là họ không biết cách làm ăn sao ?
Giọng anh có phần bực bội:
- Họ chỉ giỏi có việc trồng và pha chế trà . Ngoài kỹ thuật gia truyền đặc biệt ra, họ không hề có chút thích ứng với kinh doanh và chuyện tính toán lời lỗ.
Liếc nhìn anh, Ngọc Hân nhẹ giọng:
- Thì nếu họ có cặp mắt nhìn về kinh doanh bao quát và sáng suốt như anh, thì họ đâu đến nỗi để bị lỗ trầm trọng như hiện tại và nếu tỉnh táo họ đã chịu bán đi từ lúc anh đề nghị rồi.
Văn hừ nhẹ:
- Đã năm sáu buổi họp bàn rồi nhưng họ đâu chịu nhìn lại sự việc đâu . Chẳng lẽ tôi lên đây để tốn công giải thích và phân tích cho họ hiểu rằng đối với họ bây giờ sang nhượng Hương Xưa sẽ là lối thoát duy nhất hay sao ? Đến bao giờ họ mới chịu hiểu ra để quyết định đây ?
Ngồi yên trên ghế, Ngọc Hân im lặng. Gia đình Văn xưa nay ăn nên làm ra, anh làm sao hiểu được đối với một người kém may mắn vì công việc làm ăn thất bại họ đau lòng xót xa đến thế nào khi phải quyết định bán đi cái cơ sở mà họ đã đổ mồ hôi công sức của mình vào đó . Họ làm sao chịu nổi khi dự những cuộc mặc cả mua bán về cái bảng hiệu mà họ vô cùng tự hào vì đã sáng lập và duy trì đến hôm nay.
Ngọc Hân cũng đã nghĩ qua có lẽ cần tốn thêm thời gian và cả công sức thuyết phục thì cái đại gia đình đang quản lý Hương Xưa đó mới có thể đồng ý sang nhượng được . Nhưng bây giờ thì Văn lại nản lòng rồi.
- Vậy... anh quyết định bỏ cuộc, không mua Hương Xưa nữa ?
Thờ ơ rít thuốc, Văn gật:
- Đúng vậy . Xin lỗi vì công sức của Hân đã bỏ ra.
Ngọc Hân lắc đầu:
- Anh Văn đừng nói vậy . Môi giới đầu tư được cho vụ này, Hân có hoa hồng thât. nhưng trước sau gì mình cũng vẫn còn là... bạn họ ccũ mà, giúp được nhau đến đâu thì hay đến đấy.
Văn cười thoải mái:
- Là Hân nói đó nhé . Tôi còn đang ngại Hân thât' vọng đây.
- Không có đâu . - cô vội nói - giới thiệu là Hân, nhưng quyết định mua hay không vẫn là anh Văn mà . Anh không thích mua nữa thì em đành chịu thôi.
Anh vui vẻ chìa tay:
- Chúng ta vẫn là bạn chứ ? Nếu có vụ làm ăn nào khác , Hân cứ điện tôi có được không ?
Ngọc Hân mỉm cười bắt tay anh:
- Tất nhiên rồi . Bạn bè, nhất là bạn bè cùng lớp Kinh Thương ngày xưa, càng phải hợp tác để giúp nhau trong chuyện làm ăn chứ.
Văn bật cười:
- Nói đúng ghê . Vậy nhé, tôi muốn mời Hân ăn tối, để cảm ơn về việc này . Chuyện mua bán tuy không thành công nhưng cũng nên làm một tiệc nho nhỏ chia tay bạn bè, Hân thấy thế nào ?
Ánh mắt Ngọc Hân long lanh, cô gât. đầu:
- Được chứ . Chỉ có Hân và anh thôi à ?
- Dĩ nhiên rồi, nhưng... sớm một tí có được không ?
Cô ngạc nhiên:
- Sớm một tí ?
Khom người dụi mẩu thuốc vào gạt tàn, anh nói:
- Ý tôi là nếu chúng ta đi ăn tối khoảng năm giờ có tiện cho Hân không ?
Ngọc Hân ngờ ngợ như chưa hiểu ra:
- Cũng được, nhưng sao lại là năm giờ ?
Văn cười, giải thích:
- Vì .. nếu dùng cơm sớm, tôi sẽ đi sớm được một chút.
- Anh... muốn về ngay Sài Gòn sau bữa ăn sao ? - Ngọc Hân kinh ngạc.
Văn gật:
- Ừ, dùng cơm xong chắc chỉ chừng hơn sáu giờ, đủ thời gian để về dưới.
Ngọc Hân kêu lên:
- Nhưng mùa này mưa gió mà, không mưa thì chiều tối cũng giăng đầy sương mù, đường thì lầy lội, anh tự chạy xe môt. mình không an toàn đâu.
Văn nhún vai:
- Tôi biết sương mù nhiều nên mới đề nghị Hân ăn tối sớm một chút . Tôi cầm lái bao năm nay rồi, không đến nỗi tệ đâu, Hân đừng lo.
Ngọc Hân nhíu mày:
- Nhưng sao anh không để ngày mai hãy về, sáng mai sáng sủa co thể trời quang đãng, dễ nhìn đường hơn.
Văn nhìn cô cười:
- Bởi vậy mới nói cô bạn thân của tôi hôm nay vào sở làm quên nhìn lịch rồi sao ? Ngày mai là chủ nhật đó . Hân nghĩ tôi chịu phí mất thêm nửa ngày chủ nhật sao ? Nếu đi tối nay, ngày mai tôi sẽ còn cả một ngày nắng đẹp ở Sài Gòn đúng không ?
Ngọc Hân kịp hiểu cả những lời anh chưa nói hết, cô cười gượng:
- Thì ra anh nhớ đến... bạn gái của mình.
Văn khoát tay phân bua:
- Đừng nghĩ vì tôi nhớ người yêu mà bỏ qua vụ làm ăn này . Tôi rất muốn mua lai. Hương Xưa mà Hân giới thiệu nhưng lại không thích cái kiểu dây dưa dùng dằng như vậy thôi.
- Hân hiểu mà . - Ngọc Hân gật đầu mà chạnh buồn.
Anh cười:
- Vì đã quyết định dứt khoát nên tôi càng muốn về ngay, mấy ngày trời nhức đầu tính toán, về sớm một chút để còn có môt. ngày đi phố với người yêu, xem như thư giãn vậy mà.
Ngọc Hân ngồi đan tay vào nhau im lặng một lúc rồi ngẩng lên nhìn anh nói như vô tình:
- Anh cũng lạ, từ ngày xưa, bạn bè vẫn thường trêu chọc vì tình cờ bắt gặp anh đi chơi ngoài phố với bạn gái . Nhưng mỗi khi họp mặt bạn bè, anh lại chỉ đi một mình.
- Như vậy tốt hơn . Bạn gái thì mình biết là được rồi, ra mắt bạn bè thân thuộc chỉ tổ rước lấy phiền hà mất tự nhiên . Và cũng nhờ sáng suốt như vậy. mà cho tới bây giờ, bạn bè cũ chẳng ai trách cứ khó chịu tôi như anh chàng Từ.
- Anh nói anh Thiện Từ à ? - Ngọc Hân tò mò.
Anh gật đầu cười:
- Nhớ ra chưa ? Hă"n chỉ ra mắt bạn bè có ba lần ba cô bạn khác nhau mà bị các cô lên án quá xá . Nếu tôi như hắn, quen ai cứ dắt theo giới thiệu bạn bè thì mai mốt làm sao còn quen được cô khác ? Đó là chưa kể cái cảnh nếu không dắt theo nữa họ sẽ xúm lại thắc mắc "Cô bạn hôm trước đâu rồi ?" , "Sao hôm nay lại đi một mình ?"... Ối trời, nghe mà phát chán.
Ngọc Hân nở nụ cười gượng gạo:
- Anh đào hoa lắm sao ?
Văn nhún vai:
- Tôi không có ý nói vậy, nhưng tình thật mà nói mỗi người dù nam hay nữ sống trong thời hiện đại này ít khi gặp gỡ, quen biết rồi yêu và kết hôn chỉ một người . Bạn bè thì tôi sẽ chỉ giới thiệu cô gái mà tôi quyết định chắc chắn là vợ mình thôi.
Ngọc Hân nhìn xuống đôi bàn tay, giọng cô đăm chiêu:
- Vậy à ? Anh không tin là có chuyện gặp rồi yêu chỉ một người sao ? Cho dù có qua bao năm tháng vẫn không hề có bóng hình ai khác xen vào.
Văn nhướng mày cười:
- Không dám nói không tin, nhưng tôi thì chưa gặp chuyện đó . Xã hội càng hiện đại thì thanh niên nam nữ ngày nay là thường thì quen biết bồ bịch, cũng mấy lần mới có thể quyết định được đâu là tình yêu đích thật và đối tượng có đủ sức để ta từ giã cuộc sống độc thân hay không . Chuyện kết hôn vội vàng chỉ mau dẫn đến chia tay mà thôi.
Chộp lấy ý anh, cô ngẩng mặt hỏi ngay:
- Vậy theo anh, cô bạn gái hiện thời chưa đủ để anh quyết định từ giã cuộc sống độc thân à ?
Văn thú vị trước câu hỏi của cô, anh nheo mắt:
- Chà, hôm nay lại có sự quan tâm đột xuất, tra hỏi tôi toàn về quan niệm yêu đương và hôn nhân không vậy ?
Ngọc Hân hơi đỏ mặt:
- Hân... không có ý gì đâu . Chỉ là hơi tò mò chút thôi.
- Vậy sao ? - Văn cười cười - đừng thắc mắc nữa, chừng nào tôi đem cô gái nào theo giới thiệu với bạn bè thì biết ngay chứ gì.
Như thấy những câu hỏi của mình hơi thái quá, Ngọc Hân vội đánh lảng:
- Thôi Hân về để anh thu xếp hành lý, không thôi anh trễ mất . Hẹn anh năm giờ vậy . Càng sớm càng tốt cho chuyến đi của anh phải không ?
Văn đứng lên tiễn cô:
- Vậy ta hẹn nhau ở dưới nhà hàng này luôn nhé Hân ? Tôi sẽ dặn trước một bàn lúc năm giờ, Hân thích dùng gì tôi dặn món luôn cho tiện.
Ngọc Hân dừng một giây trước khuôn cửa:
- Món gì cũng được, anh cũng biết đó, tôi vốn dễ tính.
Văn cười gật đầu:
- Vậy được, năm giờ ta gặp lại.
Tiễn Ngọc Hân xong, Văn quay vào nhìn một lượt gian phòng đang lộn xộn của mình rồi xắn tay áo, tiếp tục thu xếp hành lý. Mấy bộ quần áo nhét vào va ly nhỏ, mớ tài liệu anh cũng sắp lại ngăn nắp để bỏ vào cặp táp . Hương Xưa không mua được nhưng anh cũng lưu lại mớ hồ sơ này biết đâu mai đây còn có cơ hội dùng tới.
--oOoOo--
Mất hơn mười lăm phút nữa mới thu dọn xong, Văn gọi điện cho tiếp tân, dặn đánh thức mình lúc bốn giờ rưỡi.
"Mình cũng còn gần một tiếng nữa, nghỉ một tí để lấy sức cầm lái chuyến về" , anh nhủ thầm trước khi ngả lưng lên giường định chợp mắt . Nhưng ý tưởng ấy chỉ vừa đến thì tiếng chuông điện thoại trên cái bàn thấp cạnh giường làm anh phải nhăn mặt lăn qua nhấc máy.
- Allo!
- Allo! Anh Văn hả ? Em đang sợ là anh không có mặt trong phòng . Sáng đến giờ em đã gọi thử hai lần rồi.
Giọng Như Phượng đầu dây bên kia làm anh mỉm cười, cô nói khá nhanh như công việc đang bận rộn gì lắm vậy.
- Anh chỉ mới rời cuộc họp đây thôi . Em tìm anh có chuyện gì không ?
- Em...
Văn kê cái gối cao lên để dựa lưng, anh cười:
- Gì thì nói đại ra anh nghe xem, sao ấp úng dữ vậy ?
Giọng Như Phượng vẫn ngập ngừng:
- Em muốn báo với anh... chuyến tu nghiệp kia... sếp em vừa thông báo là dời lại.
Văn nhăn trán nhớ ra.
- Chuyến tu nghiệp Singapore mười tám tháng đó chứ gì ? Em đã từ chối chuyến đi đó rồi, họ có dời thì cũng ăn nhằm gì đâu.
- Nhưng em... - cô thở dài trong máy - anh Văn... em cũng muốn đi để học hỏi kinh nghiệm nước ngoài một chuyến, nó rất có ích cho chuyện thăng tiến trong nghề nghiệp của em sau này.
Văn cau mày ngồi dậy:
- Em đang nói gì vậy ? Đừng nói với anh là em lại quyết định đi chuyến đó nhé.
Giọng cô lúng túng:
- Ý em là... em rất muốn đi tu nghiệp . Anh Văn! Chắc là em phải đi chuyến này thôi, trong danh sách đã có tên em.
Văn như tỉnh ngủ hẳn, anh kêu lên:
- Tên em ? Nhưng em đã nói là từ chối không đi rồi mà ? Sao bây giờ lại có tên em trong danh sách ?
Cô giải thích một cách khó khăn:
- Hôm đó em chỉ muốn chiều theo ý anh nhưng bây giờ... bây giờ em đã suy nghĩ kỹ rồi anh Văn . Công ty phải mất mấy năm nữa mới tổ chức một chuyến tu nghiệp như vậy, nếu không đi... em sẽ tiếc lắm.
Văn nhăn mặt:
- Nhưng em đã đồng ý với anh rồi, mình đâu cần cái chuyến đi mất cả năm rưỡi đó . Ở lại công ty, em cũng có cơ hội thăng tiến chắc chắn và vững vàng mà . Vả lại, em cũng đã gặp sếp từ chối rồi mà ? Sao họ lại...
Như Phượng ngắt lời anh:
- Anh Văn! Em... em chưa nói với sếp.
Anh vừa kinh ngạc vừa tức giận:
- Em nói chuyện mình đã quyết định cả mấy tuần rồi, nhưng em vẫn chưa nói với sếp sao ?
Như Phượng phân trần:
- Anh Văn, đây là cơ hội hiếm có mà, anh nên cho em dịp để nâng cao kiến thức nghề nghiệp chứ.
Văn bực dọc gạt đi:
- Đừng phân trần kiểu đó . Anh có cản trở em bao giờ đâu ? Nhưng hôm trước anh đã phân tích cho em nghe rồi, với điều kiện của em bây giờ đi tu nghiệp không vững bằng ở lại . Em nghe và cũng đã công nhận là anh nói đúng kia mà . Quyết định không đi là của em thôi chứ đâu phải anh ép em... sao bây giờ lại...
Anh thở hắt ra:
- Thôi được, em khoan nhận lời với sếp, chuyện gì cũng để anh về rồi nói đi, em đừng nên quyết định trở ngược như vậy, bất lợi cho em đó, anh sẽ...
Cô luýnh quýnh kêu lên:
- Nhưng... nhưng cho dù anh về kịp thì không chừng em lại phải đi rồi.
Văn nheo mắt:
- Em nói gì vậy ? Anh đã nói đợi anh về mà.
- Anh Văn em... đã lấy vé máy bay rồi, em lấy sáng nay.
- Sáng nay ? Vậy . ..
- Tối thứ tư em đi . Chuyến bay lúc mười giờ tối.
Văn cau mày im như không hiểu được cái thứ tư mà cô nói kia là đến bao giờ và có phải cô vừa bảo là mình sẽ bay một chuyến đêm ?
Đợi một lúc không nghe tiếng anh, Như Phượng hối hả gọi vào máy:
- Anh Văn nghe em nói không ? Em... em cứ tưởng là tháng sau, từ từ rồi bàn lại với anh . Nhưng rồi họ dời lại tối ngày kia là em phải đi . Em biết tuần sau là sinh nhật của nội anh, em cũng đã định sẵn là mua quà gì rồi, chỉ cần đợi anh về là mình đi mua thôi, nhưng bây giờ...
Văn im lặng, ở đâu dây bên này Như Phượng e sợ hỏi:
- Anh Văn, sao anh không nói gì ? Anh... anh giận em lắm à ?
Văn thở hắt ra:
- Em nghĩ tôi có giận không ? Đừng nói với tôi rằng tự dưng công ty của em lấy Passport sẵn cho em, lại còn đăng ký vé máy bay cho em mà mãi đến bây giờ mới biết.
Giọng Như Phượng như hối lỗi:
- Em xin lỗi anh Văn, em không muốn dối anh đâu, chỉ vì .. .em thật rất muốn có mặt trong chuyến đi này . Anh cũng có nói là không cản em . Hôm trước cũng em quyết định vậy... bây giờ đổi ý cũng là em thôi . Anh đừng giận em.
Văn ngắt lời:
- Thôi được, chúng ta sẽ gặp lại để nói cho rõ hơn . Em đừng nói nữa, tôi không đủ kiên nhẫn nghe thêm.
Như Phượng vội nói:
- Anh đừng giận em, ba em cũng có nói nếu em đi thì...
Văn không còn chịu đựng được, anh cúp máy. Thừ người nhìn điện thoại, anh nhăn mặt tức tối . Không thể hiểu nổi được tâm trạng của Như Phượng . Chẳng phải là cô đã nghe anh phân tích kỹ càng, đã đồng ý không đi tu nghiệp chuyến Singapore đó rồi sao ? Tại sao cô lại dối gạt anh, âm thầm nhận lời với cấp trên để bây giờ cầm trên tay vé máy bay cô mới hối hả gọi điện cho anh, cốt chỉ để báo tin mình sẽ có mặt trong chuyến đi mấy ngày nữa ?
Văn bước xuống giường, vào phòng tắm vốc nước nóng rửa mặt mũi cho tỉnh táo hơn. Như Phượng yếu lòng một cách kỳ cục ? Cô thật khờ, ham một chuyến tu nghiệp vô ích mà không lường được là mình sẽ gặt hái được gì.
Ném cái khăn mặt vừa lau xong vào giỏ anh trở ra đi đi lại lại trong phòng một cách bực dọc. Như Phượng không phải là bạn gái đầu tiên của anh nhưng anh thích cái tính ngây thơ và ý chí cầu tiến của cô . Anh dã tưởng với Như Phượng sẽ là bền vững . Nhưng sao bây giờ cô lại cố tình không màng đến sự tin yêu của nah ? cố tình dấu diếm anh một cách kỳ dị ? Anh thật khó chịu khi nghĩ đến chuyện cô không thành thật với mình . Lại thêm cách nói chuyện của cô cứ như sợ hãi vì anh đôc. tài cản trở chuyện tiến thân của cô vậy . Anh đâu phải là loại người độc đoán như vậy. Chuyện tu nghiệp kia chính cô đem ra hỏi ý anh, chính cô đã gât. gù đồng ý với cách giải quyết của anh, vậy mà sau lưng anh cô lại âm thầm quyết định điều ngược lại mà không hề nói gì.
Văn nhìn đồng hồ . Chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn dùng cơm với Ngọc Hân . Sau bữa tối vội vàng này anh nhất định phải về Sài Gòn, nhất định phải đến gặp Như Phượng để hỏi cho ra lẽ, phải nói chuyện nghiêm túc, rõ ràng với cô mới được. Cơn mưa rào ngoài trời có dấu hiệu kéo dài một cách dai dẳng . Văn cau có ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái. Bây giờ anh cũng chẳng cần phải chợp mắt lấy sức gì nữa . Cú điện thoại của Như Phượng làm anh bực dọc quá rồi, làm sao còn có thể nghỉ ngơi được nữa .
oOoOoOo