Chuyện này cũng hay lắm ..mời mấy ss đọc thử ..rùi cho ý kiến.!
Một áng mây đen to sầm phủ ngang trên nền trời, cơn mưa đến thật maumau.. Ngữ Lâm nắm tay Hiểu Vân chạy nhanh vào sân trường, họ cùng núp và trú mưa dưới một khoảng hiên vắng. Sân trường hôm nay vào hè chỉ có mình họ.
Hạt mưa làm ướt cả áo Ngữ Lâm và chiếc áo dài trắng của Hiểu Vân. Mùa hạ không lạnh lắm với trận gió và cơn mưa trái mùa, HV vẫn thi'ch nép vào người NL và chờ đợi... NL lau tóc cho mình, và NL đã làm, anh rút mouchoir lau khẽ lên tóc cô và cả trên má, nụ cười anh dịu dàng , cuốn hút.
-Ướt em hết rồi Hiểu Vân.
HV phụng phịu :
-Tại anh đó , em nói sẽ mưa mà.
-Mưa mây sẽ tạnh mau thôi em bé ạ, sao ko nói là bắt đền anh đi.
HV cong môi:
-Thôi, em biết sau tiếng bắt đền của anh, anh sẽ.....
--HÔn em bé.
HV cười trừ, thân thể mềm mại của cô bây giờ đang trong vòng tay NL, mặt NL chợt buồn :
-Hè rồi, niên học đã hết, bao giờ em về quê hả Vân?
-Hôm qua em đưỢc thư nhà, nói là chú Phan sẽ lên đón em ngày mai, mẹ em đang bệnh nhiều.
-Vậy sao. Sao em ko chịu nói với anh ngay từ lúc mới gặp vậy Vân?
-Em sợ anh buồn... NL này, nếu em về quê... liệu anh có đi thăm đưỢc em không?
NL cắn môi...hoàn cảnh kinh tế của anh khá khó khăn... nhưng nếu vì HV thì anh có thể vượt qua tất cả.
-Anh nhất định sẽ đi thăm em... nếu không… ba tháng hè anh sẽ… chết mất vì nhớ em đó bé ạ.
Hiểu Vân sung sướng tìm lấy bàn tay người yêu siết nhẹ.
Cơn mưa mây tạnh thật nhanh. Mặt đất ướt sũng nước, những chiếc bong bóng nổi đầy trên mặt đất màu tim tím, trôi bập bềnh và cuồn cuộn nước xuôi trên mặt đất, Hiểu Vân thích thú kéo Ngữ Lâm ngồi sụp xuống, bàn tay cô nghịch ngợm hớt những bong bóng màu tím, nó vỡ nát trên tay cô. Ngữ Lâm cũng thích thú với trò chơi trẻ con, anh bắt chước Hiểu Vân, nhưng tay anh vừa chạm mặt nước, lập tức những chiếc bong bóng tím vỡ nát ra không màu sắc. Hiểu Vân mơ màng :
-Ngày còn nhỏ, lúc ba em còn sống ba hay dạy em chơi thế này, lớn lên cho đến bây giờ, em vẫn còn nhớ và thấy thích ghê là thích, anh xem này.
Hiểu Vân tiếp tục vớt những chiếc bong bóng nước màu tím, giọng của cô sôi nổi hơn về mẹ của mình:
-Người ta thường nói: trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai, nhưng em thì có phước vô cùng, ba mất mẹ vẫn ở một mình cho đến bây giờ, có lẽ mẹ sợ câu ca dao đó thành sự thật.
Ngữ Lâm nhìn sững người yêu, anh vừa thấy trên khuôn mặt người yêu, một vẻ đẹp kỳ ảo làm anh nao lòng, không dằn được , anh kéo HIểu Vân vào ngực mình, tay anh nâng gương mặt cô lên, họ nhìn nhau và thấy được hình ảnh mình trong mắt nhau – tuyệt đẹp.
-Hiểu Vân ….
Bờ môi anh áp vào môi cô, nụ hôn ngọt mềm và say đắm.
-Hiểu vân, hãy hứa đi không gì chia sẻ được chúng mình, em chờ đợi anh nghe Vân.
-Em chờ anh, em hứa chắc được Ngữ Lâm ạ.
Trời quang trở lại, nhịp xe bên ngoài đường phố bắt đầu ồn ào. Cả hai sực tỉnh cơn mơ…họ kéo nhau đứng dậy, và cảm thấy cuộc đời mình không thể thiếu nhau.
Hiểu Vân đã leo lên xe, chuyến xe đò miền đông đưa cô về lại quê hương của mình. Xe bắt đầu chuyển bánh, cô nhoài người ra vuông cửa kính để nhìn Ngữ Lâm cho rõ…nước mắt làm nhòa đi hình ảnh Ngữ Lâm, cô để mặc kệ.
-Nhiều lắm một tháng anh sẽ đi thăm em Vân ơi, đừng khóc.
Giọng Ngữ Lâm vang lên và tay anh vẫy vẫy Hiểu Vân. Bóng Ngữ Lâm xa dần và khuất hẳn. Lần chia tay này…không hiểu sao Hiểu Vân thấy lòng bất ổn và cô thèm được Ngữ Lâm ôm siết mình vào lòng anh như chiều hôm qua …. Mình sẽ gặp lại thôi phải không anh, em sẽ chờ anh như lời hứa và cả anh cũng vậy nữa Ngữ Lâm ạ.
Xe bắt đầu ra ngoại ô, những đồng ruộng xanh mượt mà làm Vân thấy nhớ mẹ. Khi có Ngữ Lâm cô quên biến đi mẹ của mình, giờ đây thì tư tưởng cô hướng về mẹ. Chiều nay cô sẽ được nằm rút trong lòng mẹ như ngày còn bé bỏng. Hiểu Vân khép mắt lại, chiếc xe đò đang lao vùn vụt…
Xe vào bến Tây Ninh, Hiểu Vân nhìn đồng hồ. Gần mười một giờ trưa, cô đã trải qua ba tiếng đồng hồ chìm đắm vào thế giới tưởng nhớ và giờ đây đã sắp đến nhà của mỉnh, chỉ cần vẫy một chiếc xe thồ thôi. Nửa năm.. Hiểu Vân xúc động.. xa quê bây giờ trở về, cô thấy như mình đang sống cuộc đời mới lạ, có mẹ, có đồng ruộng và có vườn cây bát ngát . Sẽ không có Ngữ Lâm của cô.
Xe dừng trước cổng, Hiểu Vân móc ví trả tiền cuốc xe, tay cô khệ nệ nào quần áo, nào sách vở và cả quà cho mẹ. Bỗng … Hiểu Vân giật mình.. nhà cô hôm nay sao đông quá. Linh tính làm Hiểu Vân lạnh toát, mẹ làm sao rồi phải không, có phải vì bịn rịn Ngữ Lâm, cô đã quên mẹ đang bệnh nặng và bà đã…
-Mẹ…
Hiểu Vân vứt tất cả dưới chân, cô chạy ào qua cửa ngỏ vào nhà. Bà Minh đang nằm trên giường, chăn đắp kín tận cổ, chứ không như ngày nào dang rộng vòng tay cười cười đón Hiểu Vân, mọi người đang vây quanh, họ cùng kêu lên mừng rỡ và dạt ra khi thấy Hiểu Vân.
-Con về…đúng lúc quá Hiểu Vân, mẹ con đang gần như kiệt sức vì đợi con.
-Ôi mẹ…
Hiểu Vân ôm chầm mẹ khóc nức nở, bà Minh mở mắt ra thều thào.
-Mẹ cho chú Phan đi đón con mà.
-Con nóng ruột quá nên không chờ chú Phan, đi xe đò về đây, mẹ ơi, mẹ làm sao rồi hả mẹ?
-Con về kịp, mẹ mừng lắm Vân à.
Đưa bàn tay gầy guộc run run vuốt ve gương mặt Hiểu Vân trên ngực mình, bà Minh như được tiếp thêm sinh lực vì gặp lại con.
-Hiểu Vân… mẹ muốn con hứa với mẹ một điều, trước khi mẹ đi theo ba con
Hiểu Vân hốt hoảng khóc òa , đầu cô lắc lia lịa.
-Không, mẹ đừng bỏ con.
-Hiểu Vân à, con phải nghe mẹ con nói, con không thấy mẹ con đang yếu lắm đó sao?
Một người đàn bà kéo Hiểu Vân dậy, cô chợt kinh hoàng khi hiểu mình sắp xa mẹ vĩnh viễn, mẹ đã gần như cạn tất cả sinh lực, ôi khi mẹ cả đời vì cô, phút cuối cùng của bà thì cô lại mãi lưu luyến Ngữ Lâm. Tội của cô nặng quá, Hiểu Vân lại gục trên ngực mẹ.
-Con đừng khóc Hiểu Vân, mẹ sẽ chờ con lấy chống mẹ mới đi theo ba, vậy thì con hãy bằng lòng cho mẹ vui nghe Vân.
Một người nào đó đẩy một người đến trước mặt Hiểu Vân, cô vẫn cứ nhìn vào mặt mẹ mình.
-Mẹ đã chọn Vũ Đức cho con, đây là người mẹ tin cậy và hy vọng sẽ đem lại hạnh phúc cho con, con gật đầu đi Vân.
Gã đàn ông có tên Vũ Đức nắm lấy tay Hiểu Vân, ngay khi mẹ của cô nói lên những lời trăn trối, Hiểu Vân chết điếng:
-Không… không mẹ ơi.
-Con cãi mẹ sao Vân, mẹ muốn ngay đêm nay hôn lễ cử hành, con là vợ của Vũ Đức, nó rất yêu con.
Hiểu Vân nhìn Vũ Đức rồi nhìn mẹ. Lòng cô đau như có ai cắt ruột mình. Vâng lời mẹ ư ? còn lời hứa với Ngữ Lâm ? Nếu từ chối….liệu mẹ cô chịu nổi khi con bà yêu thương từ chối sự sắp đặt của người mẹ vào lúc sau cùng?
-Hiểu Vân con có biết…
Người đàn bà đứng cạnh Vũ Đức im bặt, bà Minh thở gấp. Sự từ chối của Hiểu Vân làm bà dường như không còn chịu nổi. Mọi người nhốn nháo lên xô đẩy nhau. Nước sâm được đổ ngay vào mồm bà Minh, bà Minh cắn răng lại:
-Hãy để cho tôi chết đi…trời ơi mãi giây phút cuối cùng này…tôi vẫn là bà mẹ bất hạnh…vậy thì hãy để tôi chết.
-Mẹ ơi, con lạy mẹ.
Mắt bà Minh nhắm nghiền như không muốn nghe con nói nữa , đôi dòng nước mắt của bà tràn trên má. Một giọng nói chua ngoa vang lên:
-Con nỡ để cho mẹ con chết tức tưởi như vậy sao Vân?
Hiểu Vân nhìn trừng trừng vào con người được mẹ chọn là chồng của mình. Trên gương mặt màu nâu bóng và cặp mắt sắc như dao, Hiểu Vân không tìm thấy một đồng điệu nào hết. Gã nở nụ cười làm quen và chào Hiểu Vân, Hiểu Vân rùng mình. Cô bỗng thấy sợ hơn là có cảm tình.
Bà Minh nấc lên…mọi người chộn rộn. Bà mợ Hiểu Vân lè nhè:
-Chị Hai, chị có đi thì đi đi, nó không nghe theo chị đâu, nó bây giờ đã đủ lông đủ cánh.
Ông cậu kéo Hiểu Vân ra ngoài vỗ về.
-Hiểu Vân, mẹ của con chưa biết sống ngày nào và chết lúc nào, con hãy ưng thuận đi cho mẹ con vui mà ra đi, đừng để mẹ con cứ núm níu mà hành hạ xác thân .Đó là điều đại bất hiếu đó con ạ, lẽ nào con để mặc mẹ con chễt không nhắm mắt?
Hiểu Vân chết điếng cả người, cậu lại vỗ về :
-Thằng Vũ Đức rất tốt, mẹ con chọn người không lầm đâu, từ một năm qua nó giúp mẹ con rất nhiều lo cho ruộng và vưòn tược , nó thương con lắm, cậu cam đoan điều này.
Hiểu Vân nức nở:
-Nhưng mà cậu ơi, con không yêu anh ấy.
-Rồi con sẽ thương khi ăn ở béng hơi béng tiếng, như cậu với mợ, con à, con bằng lòng nghe Vân, cậu xem con như con của cậu, thay mẹ con chăm sóc cho con, hãy cho cậu được vui, cũng như mẹ con yên lòng mà ra đi.
Hiểu Vân chỉ biết khóc, lời hẹn hò thôi đành trả lại anh Ngữ Lâm ơi, em không thể là đứa con bất hiếu, mẹ đã hy sinh suốt cả đời vì em . Giờ đây mẹ sắp ra đi, làm con, em phải biết đáp lại.
Ngay buổi chiều hôm đó, đám cưới chạy tang được cử hành. Cô dâu ủ dột khóc như mưa, còn chú rể chạy ra chạy vào lo toan trong nhà. Bên cạnh đó người bệnh nằm thoi thóp chờ ngày ra đi.
Áo cưới được may sẵn từ bao giờ, cả căn phòng con gái của Hiểu Vân, cô cay
(mat may trang)
-Nhưng mẹ tôi đang nằm trong kia đang dở sống dở chết.
-Vì lẽ đó chúng ta mới cưới nhau gấp thế này, tôi hiểu em chưa thương tôi.
-Làm sao tôi thương anh cho được, khi tôi thề hẹn với người tôi yêu ở Sài Gòn.
Hiểu Vân không nhìn thấy mặt Vũ Đức tím tái lại rồi đỏ bừng. Không ngờ người vợ vừa làm phép hôn phối nói với mình những điều lẽ ra không được nói. Vũ Đức mím môi lại để dằn cơn ghen dâng trào lên.
-Chúng ta ra tiếp khách đi, em có học đừng để người ta nói em không biết phép lịch sự.
Vũ Đức lôi tay vợ đi, bàn tay thô ráp mạnh bạo, Hiểu Vân đi theo như một cái máy.
-Cô dáu chú rể uống miếng rượu nè, phải phạt tội nãy giờ nói chuyện riêng mới được.
Hai người đàn ông lè nhè tiến tới, Hiểu Vân nhăn mặt, trong lúc Vũ Đức không từ chối rượu, thứ rượu nếp trắng và mùi nồng nồng gây khó chịu, vậy mà người ta uống như nước lã.
Bà con quen thuộc mỗi người một câu chúc tụng. Đám cưới thành rôm rã. Đàng kia, một tốp tụ lại hát vọng cổ và đàn cà rịch cà tang. Hình như mọi người đã quên đây là một đám cưới chạy tang, bà mợ Hiểu Vân mặt tươi rói, một điều dễ hiểu vì Vũ Đức là cháu bà.
Ôi cái tục lệ ghê gớm. Cưới chạy tang, gây căm phẫn trong lòng Hiểu Vân, cô xô mạnh Vũ Đức chạy vào với mẹ.
-Mẹ ơi!
Hiểu Vân ôm chầm mẹ, giọt nước mắt cô ướt cả ngực áo mẹ.
-Kìa Vân không nên như vậy con.
Hai ba người xúm lại lôi Hiểu Vân ra, cô khóc oà :
-Nhưng mà …con muốn ở gần mẹ con, đừng cản con.
Vũ Đức ôm Hiểu Vân dịu dàng.
-Em có thể ngối bên mẹ, nhưng đừng nên đụng đến mẹ, hãy để mẹ được yên.
Hiểu Vân quỵ xuống bên giường, cô thấy mẹ mở mắt ra nhìn mình, đôi mắt đùng đục và dại đi
-Hiểu Vân…
Tiếng bà gọi nhỏ quá nhưng Hiểu Vân cũng nghe được, cô gật đầu lia lịa:
-Con đây, con đây mẹ.
-Mẹ vui lắm.
Đôi mắt đùng đục lóe lên tia sáng vui mừng, tay bà run rẩy trong tay Hiểu Vân đôi mắt cứ nhìn Hiểu Vân như muốn thu hết hình ảnh giây phút sau cùng.
Bà mợ Hiểu Vân lấy chén sâm đổ vào mồm người sắp chết;
-Chị nên cố mà sống chị ạ, con Vân đã lấy chồng, đêm nay là đám thành thân của tụi nó, ráng sống nghe chị hai.
Không hiểu bà Minh có nghe được hết không, trên bờ môi khô héo nở nụ cười héo hắt, đôi mắt nhẹ khép lại.
-Mẹ con lại ngủ rồi, hãy để mẹ con ngủ yên Vân ạ, nhờ mợ đổ nước sâm liên tục mẹ con mới kéo dài sự sống chờ giờ hoàng đạo thành thân của con.
Hiểu Vân gục đầu trên bàn tay của mẹ. Đêm nay, chỉ đêm nay thôi Hiểu Vân sẽ thành đàn bà là vợ người mình không yêu . Ngữ Lâm và buổi chiều mưa chỉ còn trong kỷ niệm. Cuộc đời hoa mộng thơ ngây trả về quá khứ.
Hiểu Vân cứ ngồi mãi bên mẹ, cô đang muốn thời gian kéo dài vô tận, để cái giây phút làm vợ trên giường hợp cẩn không bao giờ đến.
Hiểu Vân không dám nhìn Vũ Đức, cô sợ làm sao cái con người này.