kết quả từ 1 tới 3 trên 3

Ðề tài: Cao nguyên tình yêu

  1. #1
    cogaidentu_coichet
    Khách

    Thumbs up Cao nguyên tình yêu

    HIHIF,lần đầu tiên post nên có gì sai xót mọi người thông cảm nhe:lelele:




    Với chứng chỉ tốt nghiệp đạt loại giỏi của Trường Đại học Nông Lâm, Thảo Dung quyết định trở lại quê mình là thành phố Đà Lạt để tìm một công việc ổn định . Cô đã tìm tới công ty Hoàng Tuấn, là công ty nổi tiếng và uy tín ở thành phố này để xin việc .

    Bước đến cửa văn phòng công ty, cô nhẹ nhàng gõ cửa rồi cất giọng dịu dàng:

    - Xin lỗi, tôi có thể vào được không ạ ?

    - Vào đi!

    Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào trong, Thảo Nguyên không giấu được sự bất ngờ khi thấy trên chiếc ghế của giám đốc là một thanh niên lớn hơn cô độ vài tuổi . Anh chàng mặc chiếc áo thu bó, quần jean xanh, mái tóc chải rẽ nhuộm vàng hoe trông có vẻ phong trần lắm .

    Cái nhìn ấy chỉ thoáng qua, rồi cô gật đầu theo bản năng và nói thận trọng:

    - Chào anh, tôi xin phép được gặp ông giám đốc ạ .

    Với bản tính cao ngạo của mình, Hoàng Tú gằn giọng:

    - Tôi là giám đốc đây . Cô cần gặp tôi có chuyện gì không ?

    Trong suy nghĩ của Thảo Dung chắc chắn anh chàng này không phải là giám đốc công ty . Cô nghĩ giám đốc phải là một người đứng đắn chứ đâu có thái độ hống hách như hắn .

    Suy nghĩ chỉ thoáng qua, rồi Thảo Dung cố tình lặp lại:

    - Tôi xin phép được gặp ông giám đốc .

    Hoàng Tú gật gù rồi nói với giọng tự tin:

    - Có chuyện gì nói đi, tôi sẽ giải quyết cho!

    Thảo Dung mỉm cười nhìn anh:
    - Anh là giám đốc à ?

    - Cô không tin sao ? Thật đấy!

    Biết mình đang bị phá, Thảo Dung rất ranh mãnh:

    - Thưa anh giám đốc ... giả, cho tôi hỏi thăm ông giám đốc thật đang ở đâu ?

    Hoàng Tú cầm tấm bảng hiệu giám đốc trên bàn lên và gõ nhẹ xuống:

    - Thấy gì không, cô bé ? Có chuyện gì thì nói, anh giải quyết thoả đáng cho .

    Thật ra, Hoàng Tú đâu có biết chuyện gì ở công ty đâu mà đòi giải quyết ... Anh đến đây để tìm cha mình là giám đốc Hoàng Tuấn . Thấy cô gái trẻ, dễ thương anh chọc chơi cho đỡ buồn .

    Khuôn mặt xinh xắn của Thảo Dung đã lộ lên vẻ bực dọc . Không dừng lại ở đó, Hoàng Tú tiếp tục trò chơi của mình:
    - Anh là giám đốc mà, em không tin sao ?

    Thảo Dung nghiêm nghị:

    - Tôi đâu có khơ đến nỗi phải tin vào những lời nói của anh .

    Hoàng Tú chậm rãi:

    - Vậy em nghĩ anh làm gì trong công ty này ?

    Cô nói nhanh:

    - Bảo vệ .

    Nếu cuộc trò chuyện thông thường mà ai hạ thấp mình như vậy thì Hoàng Tú đã nổi cáu lên rồi . Đằng này, anh còn bình thản va hơi tức cười vì chuyện này anh cố tình chọc cô ta mà:
    Hoàng Tú nhỏ nhẹ:

    - Em tên gì vậy, cô bé ?

    Đang bực dọc, thoáng nhìn qua gương mặt hất hất lên, cái miệng mỉm mỉm của Hoàng Tú, cô càng ghét thêm . Bây giờ bày đặt hỏi tên . Thảo Dung nổi cáu:

    - Hỏi chi vậy ?

    Hoàng Tú tinh quái:

    - Thì bảo vệ phải biết ai vào công ty mình chứ .

    Thảo Dung đáp lại:

    - Tôi chỉ nói với ông giám đốc, anh không có việc gì phải biết tên tôi .
    Có lẽ anh cang khoái chí khi chọc giận được cô ta . Anh lại hỏi với giọng tình cảm:

    - Em tên gì nói đi, để gặp lại anh biết mà gọi .

    Một tên lạ mặt hống hách xưng hô "anh em" ngọt quá làm Thảo Dung cảm thấy rùng mình:

    - Bỏ cách xưng hô đó đi!

    - Vậy thì em nói tên em đi .

    Cô tròn mắt nhìn anh:

    - Tôi không có tên .

    Hoàng Tú cười khan:

    - Vậy mai một gặp lai em, anh gọi em là cô bé họ "Vô" .. tên "Danh" nhé .

    Thấy mình đuối lý với tên lẽo mép kia, cô quyết định ra về để khỏi phải đôi co với hắn . Chưa bao giờ Thảo Dung thấy mình bực tức và nổi nóng đến như vậy . Ngày đầu đi xin việc của cô kỹ sư trẻ thật là quá xui xẻo ... Nhớ đến nụ cười và giọng đùa đùa của hắn, cô giận không thể tả .

  2. #2
    cogaidentu_coichet
    Khách

    Wink

    mọi người thấy coi được hông



    Sáng hôm sao, Thảo Dung dậy rất sớm để đến công ty . Giấc ngủ đêm qua làm cô với đi phần nào cuộc đụng dộ với tên thanh niên cao ngạo đó . Lần này đến công ty thì cô gặp ngay ông giám đốc .

    Thảo Dung chỉ gặt đầu rồi nói với giọng dịu dàng:

    - Cháu ... chào bác ạ .

    Ông mỉm cười:

    - Chào cháu . Mời cháu ngồi .

    Cô ngồi xuống một cách ý tứ rồi nhỏ nhẹ:

    - Cháu xin phép hỏi, bác có phải là giám đốc công ty Hoàng Tuấn không ạ .

    - Đúng vậy, Bác là giám đốc và Hoàng Tuấn là tên của bác .

    Thảo Dung giật mình vì co6 đã sơ ý gọi tên ông một cách trơn tru như vậy . Cô nhanh nhạy:

    - Cháu xin lỗi, cháu không cố ý .

    - Không sao cháu à . Tên đặt ra để gọi trong giao tiếp mà cháu .

    Qua lời nói của ông, cô thấy ông giám đốc này thật dễ chịu . Cô mỉm cười một cách nhẹ nhõm . Khi cô chưa kịp nói gì thì ông lại nói tiếp:

    - Cháu tìm tôi có chuyện gì không ?

    Thảo Dung nhỏ nhẹ:

    - Cháu vừa tốt nghiệp đại học Nông Lâm, cháu có nguyện vọng xin về làm trong côn ty của bác . Không biết công ty của bác có cần thêm nhân viên không ạ ?

    Ông Tuấn ngồi trầm ngầm, có lẽ ông đang suy nghĩ về lời gợi ý và câu hỏi của cô . Chưa kịp trả lời câu hỏi đó thì cô lấy từ trong cặp ra một xấp hồ sơ đặt nhẹ nhàng trước mặt ông Tuấn:

    - Đây là toàn bộ hồ sơ của cháu, xin bác vui lòng xem qua .

    Ông lướt nhìn qua tấm đơn xin việc rồi đến chứng chỉ tốt nghiệp ông nói với vẻ bất ngờ:

    - Cháu tốt nghiệp loại giỏi à ?

    - Dạ .

    - Trước khi tốt nghiệp, cháu được đi thực tập ở đâu ?

    - Dạ ở một trang trại thuộc tỉnh Ninh Thuận .

    Ông gật gật đầu:

    - Ở đdó có nhiều trang trại hơn ở đây, vì trong đó có những đồng cỏ mênh mông, thích hợp cho việc xây dựng nhiều trang trại .

    Cuộc trò chuyện dừng lại rồi ông Tuấn gọi người giúp việc:

    - Chị Ba ơi! Tôi có chuyện cần chị giúp đây!

    - Dạ, chuyện gì vậy ông chủ ?

    - Tôi có khách chị làm giùm tôi hai ly nước .

    Ông không trả lời câu hỏi của người giúp việc mà quay sang Thảo Dung hỏi ân cần:

    - Cháu dùng nước gì ?

    - Dạ, nước gì cũng được bác ạ .

    - Thôi chị cho tôi hai hai lon pepsi lạnh .

    - Dạ, tôi đi lấy ngay .

    Chỉ một lát sau thì nước đã được mang đến . Ông bật nắp hai lon nước, đặt một lon trước mặt cô rồi mới thân mặt:

    - Uống chút nước đi cho khỏe, cháu!

    - Dạ, cám ơn bác .

    Không khách sáo, Thảo Dung cầm lon nước lên uống một ngụm . Vị ngọt và cái lành lạnh của ngụm nước làm cô thấy dễ chịu . Tự nhiên Thảo Dung cảm thấy thoải mái khi đối diện với ông giám đốc đứng tuổi mà chẳng khó tánh chút nào .

    Ông Hoàng Tuấn cũng uống vài ngụm nước, ông lướt nhìn lại tấm chứng chỉ đang cầm trên tay rồi hỏi gặng:

    - Cháu tên Thảo Dung à ?

    - Dạ,tên cháu là Thảo Dung .

    - Cháu bảo vệ luận án tót nghiệp với đề tài gì vậy ?

    - Đề tài của cháu là lai tạo giống dê bạch và bò cho nhiều sữa .

    - Thế cháu có nguyện vọng vận dụng thực tế đề tài đó không ?

    Nghe ông Tuấn hỏi, cô cảm thấy rất phấn khởi . Cô trả lời một cách quyết tâm:

    - Dạ, nếu có điều kiện, cháu cố gắng đạt được thành công từ đề tài này đấy bác ạ .

    Ông Tuấn gật đầu rồi nở một nụ cười hiền hòa . Trong suy nghĩ của ông, Thảo Dung không phải là một cô gái yếu đuối mà ông còn thầm thán phục tuổi trẻ đầy tâm huyết như cô . Là một sinh viên giỏi, lại rất nhiệt tình với nghề nghiệp, ông có thể hoàn toàn tin vào năng lực của cô . Nhưng ông Tuấn không nói ra điều đó mà lảng sang chuyện khác:

    - Quê cháu ở đâu vậy, Thảo Dung ?

    Cô ngước mặt lên nhìn ông rồi chậm rãi:

    - Dạ ... quê cháu cũng ở Đà Lạt .

    - Vậy thì quá tốt rồi . Nhà cháu gần đây không ?

    - Nhà cháu ở nội thành cách đây khoảng saú cây số .

    Có vẻ vì bất ngờ, ông Tuấn tròn mắt:

    - Sáu cây số à ? Nếu được đi làm ở đây có gì khó khăn cho cháu không ?

    Cô nhỏ nhẹ:

    - Dạ, không có gì ạ ?

    - Đi làm hơi xa đấy .

    - Nếu được đi làm, cháu sẽ cố gắng .

    - Bác có ngại cháu sẽ không hoàn thành nhiệm vụ không ?

    - Tôi tin ở năng lực của cháu .

    Chuông điện thoại reo lên, ông Tuấn bước qua nhắc máy:

    - Alô, tôi Hoàng Tuấn đây .

    - Alô, con đây ba .

    Ông sửng sốt:

    - Con đang ở đâu vậy ?

    - Ở thành phố Hồ Chí Minh .

    Nghe đến đây, ông giận không thể tả:

    - Mày đi xa vậy sao không nói cho ba biết ?

    - Mấy đứa bạn rủ nên con đi luôn . Bây giờ con điện cho ba mẹ đừng trong .

    - Thế chừng nào về ?

    - Dạ .... tuần sau .

    - Ở xa nhà đi đứng cẩn thận rồi tranh thủ về đấy .

    Nói xong ông cúp máy . Bước trở lại ghế, ông lắc đầu ngao ngán rồi bộc bạch với Thảo Dung:

    - Con trai bác đấy, hai mươi lăm tuổi rồi mà chưa có nghề gì ôn định cả .

    Thảo Dung nhớ lại tên thanh niên hôm qua cô nghĩ chắc chắn là con trai ông Tuấn .

    Cô tò mò:

    - Bác được máy người con ?

    - Chỉ có mình nó cũng đủ làm tôi với bà nhà mỏi mệt rồi .

    - Bác gái làm nghề gì vậy bác ?

    - Bà tôi chỉ ở nhà trong nom nhà của thôi .

    Thấy vẻ mặt hơi căng thẳng của ông, cô không dám tò mò nữa . Cô ngồi yên lặng rồi nhìn những ngón tay nhỏ nhắn của mình đang vào nhau . Cô chợt giật mình khi giọng ông Tuấn lại cất lên:

    - Cháu có mấy anh em ?

    - Dạ, nhà chỉ có mình cháu .

    Ông lại tiếp tục:

    - Ba mẹ cháu làm nghề gì ?

    Thảo Dung thành thật:

    - Ba cháu là nha sĩ, còn mẹ cháu làm giáo viên .

    Ông Tuấn thắc mắc:

    - Sao cháu không chọn nghê như cha mẹ, mà lại chọn nghề này .

    Cô bộc bạch một cách hồn nhiên:

    - Từ nhỏ, cháu hay được cha mẹ chở ra vùng ngoại ô chơi . Cháu rất thích nhìn những đàn bò dê gặm cỏ trên những ngọn đồi xanh biếc . Cháu muốn gần gũi chúng lắm .

    - Cháu có biết về những trại chăn muôi ở Ninh Thuận, Kom Tum không ?

    - Dạ, cháu thực tập ở Ninh Thuận, nên cũng có biết về những trang trại ở nơi ấy .

    - Ở đó có những trang trại rất lớn, chăn nuôi theo phương thức hiện đại rất phù hợp cho việc thực hiện đề tài của cháu đấy .

    - Cháu chỉ muốn làm việc ở quê nhà . Vận dụng những hiểu biết của mình góp phần thúc đẩy ngành chăn nuôi của địa phương thêm phát triển .

    Ông Tuấn mỉm cười . Cuộc nói chuyện dừng lại ông thoáng nhìn cô từ đầu đến chân .

    Hôm nay Thảo Dung vẫn xõa tóc ngang vai, chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng với quần mày vàng nhạt, dưới chân là đôi giày quai hậu thật dể thương . Nhìn hình thức bên ngoài cũng đủ thấy cô là người nghiêm túc trong công việc và chững chạc trong giao tiếp . Cách nói chuyện lễ phép nhưng nhạy bén của cô chắc đã làm ông hài lòng lắm .

    Ông Hoàng Tuấn là người có quá nhiều kinh nghiệm trong việc tuyển nhân viên . Chỉ hơn nửa giờ trò chuyện mà ông nắm rất rõ về cô . Ông đã hài lòng về Thảo Dung một cách toàn diện .

    Ông nói như khẳng định:

    - Bác đồng ý nhận cháu về làm việc cho công ty của bác .

    Thảo Dung mừng rỡ:

    - Cháu cám ơn bác . Bao giờ cháu được nhận việc ạ ?

    - Cho cháu một tuần chuẩn bị . Ngày mai tuần sau cháu trở lại nhận việc .

    - Cám ơn bác .

    - Bây giờ thì cháu có thể ra về rồi đấy .

    Thảo Dung dịu dàng:

    - Dạ, xin phép bác cháu về .

    - Chào cháu .

    Đạp từng vòng xe chậm chạp, Thảo Dung mỉm cười một mình . Cô vui mừng không thể tả . Được về làm việc ở quê nhà là niềm mơ ước bấy lâu nay của cô .

    ----
    thay đổi nội dung bởi: cogaidentu_coichet, 21-09-2006 lúc 09:03 PM

  3. #3
    Bé vào mẫu giáo sakura103's Avatar
    Tham gia ngày
    Jul 2005
    Nơi Cư Ngụ
    dat khach
    Bài gởi
    62

    Default

    hay lắm bạn..tiếp đi bạn..thank's

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Thành Viên đã ghé thăm: 0

There are no members to list at the moment.

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •