Trang 1/2 12 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 8 trên 16

Ðề tài: Tuyển tập những bài viết hay của báo Hoa ngày xưa! -noname

  1. #1
    Ne pleure pas Akite_for_you's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Nhí Nhố City
    Bài gởi
    5,371

    Default Tuyển tập những bài viết hay của báo Hoa ngày xưa! -noname

    Tự dưng hồi này, không biết có phải lẩm cẩm không mà thấy nhớ HHT ngày xưa ấy quá, những Bình Nguyên Trang, Hy Giang (Đàm Huy Đông ), Hoàng Anh Tú.... rồi lại ngẫm đến HHT bây giờ... nản!
    Lập topic này mong mọi người post những bài viết hay mà còn giữ lại được để mọi người cùng thưởng thức nhé!


    Tứ quý
    Truyện ngắn của Hoàng Anh Tú


    Một - Vừa tan học trên bách khoa, Ly đạp xe vội vã qua chợ Trương Định ngay. Hôm nay, giá thịt có vẻ như đắt hơn mọi hôm. Thôi mặc, Ly nhắm mắt mà mua. Số tiền dành dụm bốn tháng trời một buổi đi chợ hết veo. Nào, thịt thǎn này. “Cho cháu 5 lạng cô ạ!” Ly mua thêm bột mì, trứng vịt ta và dầu rán. Xong. Ly lại vội vàng về. Phải về thật sớm. Nhà Ly sâu mãi trong ngách. Đó là một ngôi nhà cấp bốn mái ngói. Dựng xe vào cửa, Ly gọi: - Phượng ơi! Phượng lên bốn. Con bé đen nhẻm quần áo lúc nào cũng bẩn bê bết đất cát. - Mẹ ngủ chưa? Hôm nay mẹ có kêu mệt không? – Ly hỏi Phượng. - Dạ không ạ! Nhưng mẹ khóc. Mẹ bảo em thắp đến bốn lần hương cho bố. - Ngoan! Đỡ túi thức ǎn cho chị nào. Hôm nay chị sẽ làm món ăn Ba Lan cho cả nhà cùng ăn. - Hoan hô chị Ly. Bé Phượng lũn cũn bưng túi thức ăn vào trong. Ly khoá xe lại kỹ hơn. Dạo này trong xóm có nhiều đứa nghiện. Mất xe như chơi. Ly vào nhà. Hôm nay sinh nhật Ly.

    Hai - ủa! Sao thằng Long chưa về đi mày? Ca của mày chỉ tới 4 giờ chiều thôi mà - Chú Lâm ngạc nhiên hỏi. - Dạ -Long đặt bao xi măng xuống – Hôm nay cháu xin làm thêm ca cho anh Tuấn ạ! ...Hôm nay sinh nhật em cháu mà chú. - Chà! Cái con bé hay đèo mày đi làm chứ gì? Năm nay nó bao nhiêu tuổi nhỉ? - Dạ em cháu năm nay mười tám ạ! Long lại xốc bao ximăng nữa lên vai. - Chà! Vậy là nó cũng sắp thi đại học rồi nhỉ? - Dạ, em Ly cháu định thi ngoại thương với cả an ninh ạ. - Con gái mà thi an ninh? - Dạ, em Ly cháu muốn làm cảnh sát. - Vẫn giữ mối thù kia à? - Dạ, thù gì chú! Chẳng qua em Ly cháu không muốn đứa trẻ nào giống bốn anh em nhà cháu thôi. “Còn cha gót đỏ như son/ Mất cha như... cây đàn đứt dây” mà chú. - ừ! Thôi được rồi, cố gắng làm đi rồi chốc nữa lên lấy tiền nhé! - Dạ! Hôm nay tàu từ Nam Định về, Long có cơ hội làm việc nhiều hơn. Cậu xin thêm suất của anh Tuấn để chốc nữa có đủ tiền mua mảnh vải cho Ly và chùm hoa quả cúng bố. Cảng Hà Nội tàn chiều. Mặt trời khuất dần. Cái nắng đang cố rỡ lên vớt vát nốt chút chiều sót. Bóng Long vẹo đi với bao ximăng trên vai. Mồ hôi lăn xuống mắt cay xè...

    Ba - Quy đi lang thang trên đường phố Hà Nội. Trời đã sập sận màu cánh di. Xa xa, đã thấy le lói những ánh đèn. Quy đi suốt từ chiều. Nó muốn tìm mua một món quà tặng chị Ly của nó. Đi qua cửa hàng lưu niệm “Big big world” trong khu Bách Khoa, nó dừng lại và rón rén đi vào. Cô gái trông hàng đứng dậy: - Em cần mua quà sinh nhật cho ai? Chị chọn giúp cho nào. Quy lắc đầu: - Chị kệ em! Trên những kệ tre, những món đồ lưu niệm lấp lánh trong túi. Tờ 5000đ trong túi Quy chắc nhàu nhĩ lắm rồi vì Quy cứ vo viên nó mãi. Quy đi tới bên tủ kính. Một con vịt Tweety thuỷ tinh. Chà! Đẹp quá. Quy nhìn con vịt hau háu. Tờ giá ghi 25.000đ/con. Như vậy là Quy còn thiếu tới 20.000đ nữa. Quy nhìn con vịt thuỷ tinh rồi chép miệng tiếc rẻ. Nó cầm con vịt lên. Rồi thở dài. Nó định đặt xuống thè nghe có tiếng hỏi: - Hôm nay em trông hàng à? Thế Thuỷ Mít với Đức Cháo đâu rồi? - Dạ anh! Hai đứa nó dắt nhau đi đâu rồi áy. Người con gái bán hàng đáp. Quy thả tọt con vịt vào túi áo. Người con trai mới đến bước tới gần chỗ Quy: - Em mua gì? Tim Quy đập thình thịch. Mặt nó đỏ bừng lên. Nó lắc lắc đầu, lung búng: - Không... ông ạ! - Thế em mua quà cho bạn gái hay bạn trai?

    Bốn - Phượng bi bô - Em sẽ hát tặng chị Ly một bài hát mừng sinh nhật chị. Chị Ly vuốt tóc Phượng: - Ngoan! Nào bé Phượng hát lên xem nào, xem thương chị Ly tới đâu. - Em thương nhiều nhiều. Thương cả anh Long, anh Quy nữa. Thương mẹ nhất. Mẹ Ly cười và cố gắng ngồi nhỏm dậy.

    Năm - Ly kêu lên “Thôi mẹ! mẹ cứ nằm đi. Mẹ đừng bận tâm”. Bà Mai cười xanh lướt, yếu ớt. - Không bận tâm sao được. Hôm nay tuổi 18 của con mà. Long và Quy vẫn chưa về sao? - Dạ anh Long về rồi ạ! anh ấy đang tắm. Còn em Quy... Kia rồi, em Quy về rồi mẹ ạ! Ly đứng dậy đi ra phía ban thờ. Long cũng ra. Quy và Phượng cũng bước tới. Bốn anh em đứng dưới ban thờ chắp tay. Một không khí tưởng niệm bao trùm lên cả căn phòng 28m vuông. Bà Mai nước mắt giàn giụa. Ly cũng khóc. Hình ảnh bố Ly nằm bên vũng máu, chiếc bánh gatô nát bấy bên cạnh. Dòng chữ viết bằng kem Chúc mừng sinh con gái bố Lê Hoàng Phương Ly tròn 16 tuổi” hiện về rõ mồn một. Ngày ấy Ly vào lớp 10. - Thôi nào, hạ mâm xuống ta mừng sinh nhật thôi nào Anh Long lên tiếng rồi lạy ba lạy và hạ mâm từ trên ban thờ xuống. Quy châm 18 ngọn nến. Anh Long bảo: - Ly ước đi! - Em chỉ ước gia đình mình bình an vô sự Ly nói. - Thế chị không ước đỗ đại học à? – Quy hỏi. Ly chỉ cười. Anh Long rút một tấm vải màu xanh ra. - Tặng em nhân ngày sinh nhật. Anh Long chúc em Ly mạnh khoẻ, vui vẻ và năm nay sẽ đỗ ĐH. Ly tròn mắt: - Trời i! Đây là vải Thái Tuấn, anh lấy tiền ở đâu ra mà mua vậy. Đắt lắm đây! Long cười: - Hôm nay ở chỗ làm mọi người cùng hùn tiền vào tặng em đây! Chú Lâm chủ nhiệm đội bốc vác cảng Hà Nội gửi lời chúc đến em đấy! Quy rụt rè. Nó không dám nhìn thẳng vào mắt chị của nó: - Em tặng chị con vịt thuỷ tinh này! Ly lại thêm ngạc nhiên: - Em mua ở đâu vậy? Có đắt lắm không? Lần sau đừng bày vẽ thế này nhé. Quy lí nhí: - Rẻ mà chị, có mỗi năm ngàn thôi. Ly rưng rưng muốn khóc. Cô không ngờ sinh nhật của cô lại đầm ấm thế này.

    Sáu - Long thấy người ngây ngấy sốt. Nước mũi cứ chảy dài. Sáng nay có một chuyến tàu chở than từ Quảng Ninh tới. Long mặc áo vào định đi thì Quy giữ lại: - Anh ốm rồi ở nhà đi! Long cười gượng: - Không sao đâu! Anh phải lên cảng gấp. Hôm nay có tàu từ Quảng Ninh về. Quy nhăn nhúm: - Bố đã mất. Cả nhà bây giờ chỉ trông vào anh thôi. Anh mà không cố giữ sức thì... Long không nói gì nữa. anh lại cởi áo ra. Ly đã đi học rồi. Long thở dại. Rồi bỗng nhớ ra, Long hỏi: - Sao hôm qua Quy trằn trọc ghê thế em? Có chuyện gì hả? - Dạ không, em nhớ bố thôi!

    Bảy - Bố Quy mất lúc ấy Quy 15 tuổi. Quy kém anh Long bốn tuổi và kém chị Ly một tuổi. Anh nắm vắt tay lên trán, giọng anh đều đều: - Bố đúng là thần tượng của anh em mình. Bố mất. Bố đã anh dũng khi bố tự nguyện lao thẳng xe đạp vào tên cướp nguy hiểm. Nhờ vậy mà công anh đã gô cổ được tên cướp ấy. Song bố cũng vĩnh viễn ra đi. Không chỉ phường gửi giấy khen về nhà mà cả bac Thủ tướng Chính phủ cũng viết viết thư chia buồn và ca ngợi sự hy sinh của bố. Gia đình từ đó được hưởng trợ cấp như gia đình liệt sĩ. - Bố là niềm tự hào của cả gia đình mình. Anh Long kết luận tiếp: - Chính vì thế mà em-anh-Ly và Phượng phải sống sao cho thật xứng đáng.

    Tám - Phải sống sao cho thật xứng đáng! Phải sống sao cho thật xứng đáng. Quy bật dậy. Quy đến chỗ đặt ban thờ bố. Nó thắp một nén nhang. Quỳ xuống, Quy lạy ba lạy rồi mở tủ, lấy con vịt thuỷ tinh.

    Chín - Phượng ngạc nhiên lắm khi thấy anh Quy cầm con vịt thuỷ tinh chạy đi. Phượng gọi: “Anh Quy ơi” rồi chạy vào lay anh Long.

    Mười - Ly giật mình khi không thấý con vịt thuỷ tinh đâu. Cô gọi: - Phượng! Phượng chạy tới. -Con vịt thuỷ tinh của chị anh Quy cầm đi rồi. Long vào. - Anh thật chẳng biết thằng Quy nó làm cái gì nữa. Song anh thấy lòng dạ bất an quá! Nóng ruột lắm. Ly cũng nói: - Em cũng thế. Tự dưng cảm thấy sốt ruột kì lạ. Vừa về, em tự nhiên nghĩ ngay tới con vịt thuỷ tinh. - Ban nãy Phượng bảo anh cũng không tin. Mãi khi nhìn vào tủ mới tin. Thật chẳng biết có chuyện gì đây nữa. - Thôi, cứ chờ em Quy về rồi tính sau.

    Mười một - Quy đang quỳ giữa cửa hàng lưu nệm "Big big world", trước mặt là con vịt thuỷ tinh. Anh chủ quán lưu niệm cứ lúng túng. - Thôi, đứng dậy đi em. Anh nghĩ sự trung thực của em chứng tỏ là em rất tốt. Mà người tốt thì không quỳ. Quy lắc đầu. - Em ăn cắp. Em không xứng đáng với sự hy sinh của bố em. - Nhưng em làm vì chị của em kia mà!

    Mười hai - Để kết anh Long cầm roi. Quy nằm sấp dưới sàn, để mông trần đợi. Ly ôm chặt bé Phượng. Bà Mai quay mặt vào trong tường. Căn bệnh liệt nửa người của bà đã không để bà ngồi dậy được. Bà chỉ biết khóc. Tiếng roi vun vút quật. Quy nảy lên từng chặp. Anh Long vừa quất roi vừa nước mắt giàn giụa. Trên ban thờ, nén nhang nghi ngút khói. Tàn nhang cong veo. Các cụ bảo khi tàn nhang cong là khi người chết hiển linh về chứng giám. Bé Phượng vung ra khỏi tay Ly chạy tới bên anh Long: - Anh Long đừng đánh anh Quy nữa. Anh em như thể chân tay, mẹ bảo em như thế mà...
    thay đổi nội dung bởi: Akite_for_you, 28-05-2006 lúc 08:07 AM

    Nhí Nhố - The Humor Land

    Tạo hóa cho mỗi người 1 trái tim nhưng không phải trái tim nào cũng đầy lòng nhân ái hay bao dung.

  2. #2
    Veronica Nguyên
    Khách

    Default

    MÓN QUÀ


    Nguyên Hương


    Tôi muốn bắt đầu câu chuyện này bằng hai từ ngày xửa ngày xưa...
    Ngày xửa ngày xưa... có một người nhà giàu, rất giàu. Sự giàu có bắt đầu từ một cơ may - hồi đó, khi còn là cậu bé nghèo khổ chỉ mong được ăn no, ông đã được một người tốt bụng đưa về nhà nuôi nấng và cho ăn học.

    Ông thường kể lại chuyện này cho con cái nghe nhưng các con ông cười cho rằng đây chỉ là một trong những bài học đạo đức của ông mà thôi.

    Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một người lao động bình thường và đi dạo. Nói là đi dạo nhưng thật ra là ông tìm gặp những ai cần giúp đỡ, ngay cả kẻ trộm cắp ông cũng không từ chối vì nghĩ rằng biết đâu sự giúp đỡ của mình sẽ là một cơ hội cho kẻ muốn hoàn lương.

    Một tối mùa đông, như thường lệ ông đi trên đường. Ngang qua công viên ông dừng lại vì chợt thấy dáng vẻ của một chàng trai sao mà thiểu não quá. Cùng với bộ áo quần tỏ rõ sự nghèo nàn là nỗi tuyệt vọng lồ lộ.

    - Chào cháu, có chuyện gì vậy?

    Câu hỏi êm ái của ông khiến chàng trai rùng mình. Cái rùng mình trong bóng tối của đêm đông khiến trái tim nhân hậu của ông đau nhói. Ông rất biết giới hạn của mình. Tiền bạc, ông không thiếu. Một công việc, ông sẵn sàng mở rộng cửa các nhà máy của mình cho bất kỳ ai cần một công việc. Nhưng nếu là một căn bệnh hiểm nghèo thì... Ông đã từng cho người ta tiền không phải để có cuộc sống mong ước mà là để mua một cái quan tài.

    - Cháu không thể nói gì với ta sao?

    Giọng chàng trai đẫm nước mắt:

    - Cháu yêu...

    A, ông có thể hiểu được. Đôi trẻ thiết tha yêu thương nhưng mẹ cha nhất định ngăn cản bằng cách thách chàng trai một đám cưới linh đình? Ông mỉm cười:

    - Ta sẽ tặng cháu tất cả những gì nhà gái muốn.

    - Không... Không ai có thể - Giọng chàng trai tuyệt vọng.

    - Ta có thể.

    Câu trả lời tự tin và quả quyết của ông chỉ khiến chàng trai lún sâu thêm trong cay đắng:

    - Ông trời cũng không thể làm được gì. Tối nay, cháu và nàng hẹn gặp nhau lần cuối tại đây. Rồi sau đó...

    Giờ thì đến phiên ông rùng mình - rồi sau đó...

    - Nhưng cái gì là không thể? - Ông gặng hỏi.

    - Cha mẹ nàng chẳng đòi hỏi gì cả ngoài việc cháu phải đưa cha mẹ đến thăm nhà gái.

    - Ơ, một thách cưới thật khắt khe. Như ta đây, nếu nhà gái đòi con trai ta phải đưa mẹ nó đến thì ta biết làm sao khi mẹ nó đã qua đời từ lâu.

    - Không phải vậy - chàng trai kêu lên - cháu không biết cha mẹ mình là ai. Tự nhiên mà lớn lên... Tự nhiên mà có trên đời... Làm sao họ dám gả con gái cho một kẻ chẳng có gốc tích?

    Ông đặt tay lên vai chàng trai và cảm nhận được toàn bộ sức nặng của cuộc sống trĩu trên đôi vai non tơ này. Có tiếng chân rón rén bước đến gần và một cô gái xuất hiện. Dù cô đang mặc một cái áo dày sụ của mùa đông và cái mũ len trùm xuống che khuất cả nửa khuôn mặt, ông vẫn nhận ra cô thật xinh xắn và đang đau khổ đến nhường nào. Ông nhìn thấy rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt cô dù trời tối. Một ý nghĩ thoáng qua đầu... Ông mỉm cười:

    - Chào con.

    Cô gái đưa tay lên miệng để che một tiếng kêu kinh ngạc, còn chàng trai thì sửng sốt. Ông thấy mình còn xúc động hơn cả đôi trai gái:
    - Nếu hai con không chê có một người cha như ta.

    * * *

    Đám cưới diễn ra vô cùng vui vẻ. Cha mẹ cô dâu càng lúc càng quí chú rể bởi vì cha chàng không những thật lịch sự mà còn rất hiểu biết, ông nói chuyện về công việc lao động chân tay như một người cả đời gắn bó với nó vậy.

    Nhưng điều đáng nói là những chuyện sau đám cưới. Một người khách đến dự tiệc rồi về là chuyện thường, còn đây là cha của chú rể. Nhìn những điều không dám thốt thành lời trong mắt đôi trai gái đang tràn trề hạnh phúc, ông chẳng thể làm gì khác hơn là đóng trọn vai diễn của mình. Thăm họ hàng và cùng nhau ra biển lưới cá... Con trai ông không phải dân biển nên rất vụng về, nhưng điều đó không khiến niềm vui giảm đi.

    Mất một tuần ông không đến văn phòng làm việc.

    Rồi mọi chuyện cũng kết thúc êm đẹp. Đôi vợ chồng mới cưới lưu luyến tiễn ông từ làng chài ra đến thị trấn và từ đây ông sẽ lên tàu. Lúc này không có ai, chỉ có ba người với nhau, không cần phải đóng kịch. Nhưng làm sao có thể xưng hô khác được nữa?

    - Chúng con chào cha.

    - Chào hai con.

    Sự trở về của ông làm cả công ty nháo nhác. Người thì tưởng ông gặp tai nạn mất xác, người tưởng ông bị bắt cóc và đang đợi cú điện thoại đòi tiền chuộc. Có người còn thì thầm rằng các con ông đang tìm kiếm di chúc...

    * * *

    Ông vẫn mỗi tuần một buổi đi trên đường để tìm kiếm và chia sẻ với người không may. Khi là một tấm chăn bông ấm áp cho kẻ đang run rẩy, khi thì tháo chiếc nhẫn trên tay tặng người cơ khổ...

    Một năm trôi qua, mùa đông lại đến. Một tối khi ngang qua công viên, ông chợt nghe tiếng gọi vui mừng:

    - Con chào cha!

    Ông nhận ra ngay là chàng trai hôm nào. Dù không thể nhớ mặt tất cả những người ông đã giúp nhưng chàng trai này là một kỷ niệm đặc biệt: chưa có ai cầu xin ông một điều tương tự vậy.

    - Chào con.

    - Mấy hôm nay ngày nào con cũng đến đây. Con mong được gặp cha.

    - Để làm gì?

    - Vợ con mới sinh em bé. Ông bà ngoại mời ông nội đến ăn mừng mẹ tròn con vuông.

    Giọng chàng trai đầy hy vọng đồng thời cũng rất ngập ngừng. Quả là chàng mong muốn nơi một ông già gặp gỡ tình cờ một điều hơi quá đáng! Nói xong, nhìn thấy đôi mắt nhướng lên vì kinh ngạc của ông thì chàng trai vội vàng tiếp ngay:

    - Con cũng định là nếu không gặp được cha thì sẽ nói với ông bà ngoại là ông nội đang bệnh nặng.

    - Chẳng ai muốn mình là người đang bị bệnh nặng cả, con trai - ông nói với một nụ cười tươi tắn trên môi - Biết tặng cháu nội món quà gì đây?

    * * *

    Ông bà ngoại tíu tít mừng vui khi ông đến. Còn phải nói, làng chài nhỏ bé mấy khi có khách xa về. Không phải chỉ ông bà ngoại mừng mà như là cả họ mừng vui. Hôm nay nhà này mời ông ăn một bữa, ngày mai nhà khác mời... Cứ như vậy nhà nào cũng kéo ông đến. Lần thứ nhất là sau tiệc cưới, và đây là lần thứ hai ông được bao nhiêu người mời mọc mà không phải là để nhờ cậy một điều gì.

    Họ nấu những con cá con tôm tươi hiếm hoi trong mùa đông và rất sung sướng khi thấy ông ngon miệng; để mừng cháu nội ông kháu khỉnh, mừng con dâu ông khỏe mạnh, mừng con trai ông đáng mặt nam nhi làng chài, vậy thôi. Họ không biết ông là ai nên không dạ thưa, không cố gắng làm ông hài lòng, không điệu bộ, không kín đáo quan sát đợi ông cau mày là vội dọn thay món khác, không chuẩn bị trước đến lúc này thì thế này và tí nữa thì thế kia... Tất cả thật giản dị như vốn là như vậy. Ông ăn và uống rượu chiết từ một cái can nhựa thật to được mua về cho tất cả mọi người cùng uống.

    Ông hít thật sâu làn không khí mằn mặn của biển, thấy lòng dâng một niềm vui khó tả, và ông thấy hãnh diện khi nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn con trai của mình lúc nói về anh. Chỉ một năm thôi mà anh đã trở thành một trong những người đi biển giỏi nhất làng chài này. Có một đứa con trai đáng mặt nam nhi thật không dễ, ông hiểu sâu sắc điều này.

    - Rảnh rỗi ông lại về thăm cháu nhé.

    Câu nói và những cái vẫy tay lưu luyến khiến ông xúc động. Ông chợt thấy có lỗi khi lừa dối những con người hồn hậu chân thành như vậy. Nhưng biết làm sao đây? Nhất là khi tất cả đang rất hạnh phúc. Tất cả, đúng vậy! Đêm, nằm trong ngôi biệt thự tiện nghi của mình, ông chợt nhớ ra các món cá hơi mặn, dân chài thường ăn mặn. Bác sĩ nói quả thận của ông sẽ gặp phiền toái nếu ông ăn mặn, nhưng tại sao lúc đó ông không hề thấy đau nhức như lẽ ra? Làm sao mà ông đã ăn hết tất cả một cách ngon lành?

    * * *

    Cho đến một ngày... bé Bi vòng đôi tay nhỏ xíu qua cổ ông, miệng bập bẹ gọi “Ông ội ơi...” thì ông nhận ra mình đến đây không chỉ vì chàng trai, không phải vì trách nhiệm tình cờ số phận sắp đặt. Ông đến đây vì bản thân mình muốn. Mỗi lần chìa má cho bé Bi hôn, ông thấy lòng trào lên niềm xúc động lạ lùng. Bước chập chững vấp vào ngưỡng cửa, bé òa khóc giơ hai tay về phía ông tin cậy.

    Ông muốn cho bé tất cả những tiện nghi mà cháu nội của ông được hưởng nhưng rồi ông không dám mang tới làng chài gì khác ngoài túi bánh qui, cái khăn len, hộp sữa...

    Ông sợ. Phải, ông sợ...

    Nếu biết ông là tỉ phú thì chuyện gì sẽ xảy ra? Một khoảng cách mênh mông đẩy những con người hồn hậu của làng chài ra xa tít tắp, mình ông cô đơn bên này với bao qui tắc, có qui tắc ông phải chấp nhận và có qui tắc do chính ông đề ra. Hơn vậy nữa, họ sẽ biết những đứa con của ông là như thế nào.

    Và... sẽ giống như những nơi ngày ngày ông đi qua, rập khuôn những lời nói, những kiểu dáng cung kính và những tính toán lợi lộc. Tệ nhất là con trai và con dâu của ông sẽ thay đổi, tiền bạc và quyền hành sẽ làm biến đổi tất cả, ông quá rõ như vậy.

    Không, để có những phút giây êm đềm ở làng chài này, để có gia đình êm ấm này, ông vẫn hãy là ông nội thôi. Ông cảm thấy bứt rứt trước những món quà đẹp muốn cho bé Bi mà đành phải thôi. Nhìn bé chơi với những viên sỏi, những vỏ ốc, những cái nắp hộp bằng thiếc... ông quyết định khi bé đến tuổi đi học sẽ nói thật và đưa bé vào một trường danh tiếng nhất.

    * * *

    Chưa kịp thực hiện thì ông ngã bệnh. Nguy kịch đến nỗi báo chí và truyền hình ngày nào cũng đưa tin và tung ra những dự đoán cho tương lai của cơ nghiệp mà ông dày công xây đắp.

    Quanh ông là những hàng rào người: bảo vệ, các cộng sự, bác sĩ, luật sư, phóng viên, những kẻ thừa kế hàng thứ nhất, họ hàng xa, họ hàng gần...

    Giờ khắc tỉnh táo hiếm hoi, ông bình tĩnh truyền đạt những gì cần thiết và điều cuối cùng là gọi gia đình nhỏ của làng chài. Lệnh ban ra xong, ông cầu trời cho cuộc sống của mình đừng kết thúc trước khi kịp gặp. Nhưng ông không phải đợi một giây nào cả. Ngay lập tức họ xuất hiện trên ngưỡng cửa. Nghĩa là họ đã ở cạnh ông từ lâu lắm rồi. Làm cách nào vào được ngôi biệt thự của ông trong giờ khắc này? Không phải là điều dễ dàng, nhưng nếu người ta thiết tha muốn thì luôn có một cách nào đó. Ông thấy lòng ấm áp. Nghĩa là họ đã nhận ra ông! Còn ông thì...

    - Các con biết từ bao giờ? - Ông yếu ớt hỏi.

    - Ngày đám cưới đã có người nhận ra... bác. Bác nổi tiếng như vậy, đặc biệt như vậy...

    - Hãy gọi bằng cha như con vẫn thường.

    Ông nói và cảm thấy hạnh phúc. Đúng vậy, hạnh phúc. Và tiếc nuối.

    - Cha chưa làm được gì cho các con và bé Bi - giọng ông chỉ còn là tiếng thầm thì - Nhưng ta có một món quà...

    - Cha đã cho con rất nhiều rồi - chàng trai nghẹn ngào.

    - Ta đã làm gì đâu... - giọng ông yếu ớt và tràn đầy hối tiếc - Nếu ta biết con nhận ra ta là ai, hẳn ta đã...

    - Cha đã cho con một người vợ hiền, cha đã cho con của con những kỷ niệm về ông nội, cha đã cho con một làng chài làm quê nhà... - chàng trai bật khóc - Cha đã cho con một cuộc đời.

    Khuôn mặt người sắp chết ánh lên nét ngỡ ngàng. Ông muốn nói gì đó nhưng không kịp... Chàng trai áp khuôn mặt đầm đìa nước mắt vào lòng bàn tay của người đã thay đổi đời anh từ một tối mùa đông. Sau lưng anh, bé Bi trên tay mẹ mở to đôi mắt tròn xoe, kỷ niệm cuối cùng của bé về ông nội là trên khuôn mặt khép lại xanh xao hé nở nụ cười.

  3. #3
    Bé còn quấn tã sugar babe's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2006
    Nơi Cư Ngụ
    một nơi hoang lạnh
    Bài gởi
    16

    Default

    chuyện đọc thấy rất cảm động. thx for sharing with us.
    http://upload.wikimedia.org/wikipedi...ncess_Miyu.jpg

    khi mùa thu đã qua rồi
    những con gió lạnh buốt của mùa đông đã đến
    để gợi nhớ lại một mối tình buồn
    ngở đã được chôn kính bởi tuyết trắng

  4. #4
    Veronica Nguyên
    Khách

    Default Ngày ấy sẽ đến - Hoàng Anh Tú

    NGÀY ẤY SẼ ĐẾN

    1. - Xin lỗi anh có thể giúp em ...
    - Phi khựng lại .Cô gái đang cầm chiếc áo sơ mi trên tay.
    -Anh có thể mặc thử hộ em chiếc áo này kô ạ ?
    - Phi mỉm cười gật đầu.Đó là mọtt vhiếc áo sơ mi màu xanh bộ đội .Phi cầm chiếc áo bất giác xuýt xoa :
    -Chà cái áo đẹp đấy !
    -Em định tặng sinh nhật bạn trai em...Cô gái hồn nhiên khoe .
    -Phi cười gật đầu rùi mang chiếc áo vào phòng thử.quả là cô gái khéo chọn.Chiếc áo vừa in.Màu xanh bộ đội cũng chính là màu xanh mà Phi thích .Soi gương, Phi phải gật gù lẩm bẩm thành tiếng "Đẹp ".Quả thế thật , mặc chiếc áo này vào trông Phi phong độ hẳn lên .Cái bản tính úi xùi của Phi cộng với sự ra đi của Nguyên thì thành một gã con trai luộm thuộm.Tụi bạn vẫn kêu Phi là tuýp người "Nước ra nước , cái ra cái ".Có nghĩa là ăn mặc chẳng nhuần nhuyễn gì cả .Nhưng cứ thử nhìn bây giờ xem , chiếc áo làm tăng hình thức của Phi lên rất nhiều .Phi đi ra.Cô gái đang tán dóc với mấy người bán hàng.Vừa thấy Phi đi ra , cô gái sững người lại .Một thoáng , ngay sau đó , giọng cô lanh lảnh :
    -Trúng phóc ! đẹp ...
    Rồi nhanh chóng, cô loẹt quẹt chạy vào dãy treo quần,Rất nhanh,cô lấy ra một cái quần kkaki túi hộp . Đưa Phi , cô gái nói như ra lệnh:
    -mặc với cái này
    Phi như một cái máy , cầm chiếc quần đi vào trong.Rất ổn.Phi khác hẳn với Phi mọi ngày .Chính Phi cũng phải lạ lẫm với mình.Bây giờ thì Phi đẹp hơn cả hồi còn Nguyên.Đúng cảm giác như đứa trẻ có quần áo mới.Phi đi ra mặt hớn hở:
    -Đẹp ko này ?
    Cô gái tủm tỉm cười :
    - Có thể chứ!Đúng như em hình dung.
    Phi bỗng nhiên hơi quặn bụng một cái khi nghĩ đến việc phải trút bỏ bộ quần áo ấy ra và bộ quần áo này sẽ được chuyển đến một gã trai nào đó lạ huơ lạ hoắc nhưng chắc chắn là vẻ mặt sẽ rất đáng ghét.Rồi Phi lại cười mình.Chẳng hiểu học đâu ra cái tính đố kỵ như vậy nữa.Rõ là ...Cô gái đi vòng vòng quang Phi ngắm nghía ký lưỡng.Rồi cô lại lôi máy điện thoại ra.Xoạch xoạch xoạch.Liên tục bốn năm kiểu.Vừa chụp cô hồn nhiên nói:
    -Em xin phép mượn anh làm ma nơ canh nhé !Sẽ trả thù lao đang hoàng , anh yên tâm !
    Phi bất giác cũng hứng khởi lượn qua lượn lại như người mẫu chuyên nghiệp .Cô gái thật dễ thương và hồn nhiên.Phi trở lại phòng thử , cởi bộ quần áo ra mà tiếc hùi hụi.
    Cô gái đã trả tiền , cầm chiếc túi đựng quần áo trên tay , cô chìa bàn tay ra :
    -Em tên Phụng Như , năm nay 19t đang học năm thứ nhất đại học Quốc Gia.
    Phi bắt tay cô gái .Bàn tay gầy guộc rất mát .
    Anh tên Phi năm nay 21t đang học Mỹ Thuật Công Nghiệp, khoa Trang trí nội thất.
    Cô gái nheo mắt :
    - Như em đã nói có thù lao đàng hoàng.Nếu anh ko bận , em mời anh đi uống nước gọi là cảm ơn.
    Nhìn đồng hồ, mới là 3h chiều , còn đến cả 1 buổi chiều để biến nó thành buổi chiều thú vị . Phi gật đầu :
    -Thôi được rồi , anh nhận vụ cafe. Giá ấy hơi rẻ cho một người mẫu chuẩn như anh đấy !
    Cô gái bĩu môi .Mắt long lanh nhìn Phi khiến Phi hơi lúng túng một tẹo .


    2. Hai người vào một quán cà phê nhỏ trên đường Hàng Cân.Quán Aligh.Phụng Như cọn chiếc bàn kiểu Nhật.Phi ngó quanh .Quán đẹp quá.Như kéo tay Phi ngồi xuống.
    -Nào anh thấy thù lao đã xứng đáng chưa nào ?
    Phi gật đầu:
    -Anh vẫn qua đây thường xuyên nhưng chưa bao giờ vào . ai ngờ nó lại đẹp thế .
    Như tít mắt cười .
    -Lần đầu tiên em vào quán này , em đã quyết định phải làm sao để nghe được lời tỏ tình ngay tại quán này đấy !
    -Thế à ?Em với cậu bạn trai của em đã bắt đầu tình yêu ở quán này sao ?
    -Chưa ! Nhưng sắp rồi !
    -Là sao ?
    -Là anh ấy ko bitết em thích anh ấy !
    - Á à ! tình yêu đơn phương đây !
    -Nhưng em chắc chắn sinh nhật anh ấy sẽ nói lời yêu em ngay tại quán này.
    -Cậu ấy sinh ngày bao nhiêu ?
    -6/2
    -Hả?Anh cũng sinh đúng ngày đó !
    -Anh đùa em !
    -Không !Anh nói thật đấy !Đây này , không tin , chứng minh thư của anh đây này !
    Phụng như cần chứng minh thư của Phi ngắm nghía một hồi rồi trả lại :
    -Trông anh hồi 18 tuổi ngố thật !
    Phi phì cười.Như khuấy cốc cà phê cho Phi rồi đẩn cốc sang .Phi hơi lúng túng.Như biết được điều đó , cô cười lớn :
    -Khờ quá ! Em thích được khuấy cà phê nhưng lại không uống được cà phê vì hay bị mất ngủ mà .
    Phi thấy mình đúng là khờ thật.Ánh nắng buổi chiều hắt vào bàn chỗ Như ngồi khiến khuông mặt cô ửng hồng.Đây là lần đâu tiên Phi gặp Như Nhưng trông Như quen quen mà ko tài nào nhớ nổi . Phi nói :
    - Anh thú nhận là anh thấy em rất quen ! như thể ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi vậy .
    -Thế ạ ? Chắc tại kiểu mặt của em quen thuộc , thiếu cá tính quá chăng.
    Phi cười . Từ ngày Nguyên ra đi , Phi cũng ít đi chơi với con gái .Hầu như chỉ túm tụm với mấy thằng con trai với nhau.Cả lũ đùa là thành lập "Hội Gay" với nhau .Phần vì Phi nản sau một mối tình 2 năm tan vỡ .Phần vì Phi cũng bận bịu .Nguyên cũng đã có bạn trai mới.Hai người giờ đã là bạn của nhau . Rất nhiều lần Nguyên giục Phi yêu ai đó đi cho bớt già , Phi đều đây đẩy chối .Nguyên hạnh phúc thế cũng là mừng .Hai năm yêu nhau rồi bỗng một hôm tỉnh giấc nhânh ra mình giống hai người bạn hơi là 2 người yêu .Đến một hôm , Phi nhận ra trằng tình yêu ko phải là 2 người sống bình yêu bên nhau mà là 2 người phải cảm thấy bình yên khi được ở bên nhau.Đến một hôm , Phi nhận ra răng tình yêu này xuất phát từ lòng ngưỡng mộ , nể phục rồi theo thời gian , nó thành một thói quen .Thế là gọi điện.Thế là chia tay ...
    -Anh có bao giờ nghĩ là quay lại với chị Nguyên không ?
    -Phi cười lắc đầu :
    - Tụi anh nhận ra rằng làm bạn thì tốt hơn làm người yêu nhiều .Chí ít là đối với 2 đứa vọn anh .
    -Nếu em là chị ấy thì em sẽ ko bao giờ bỏ anh.
    -Tại sao ko bao giờ bỏ anh ?
    _tại vì anh ... anh ...anh thực sự là một người con trai khó kiếm.
    -Cô bé ơi! Em mới gặp anh được 2 tiếng đồng hồ chứ mấy ?Sao lại có thể khănge định rằng anh thế này anh thế kia ?
    - Nhưng ...Nhưng...
    Như lúng túng.Khác hẳn Như rất tự tin mà Phi đã thấy suốt 2 tiếng qua.Như nhìn đồng hồ và nói :
    -Thôi, Mình về thôi anh .Để em gọi đứa bạn em lên đón.
    Rồi như cầm máy điện thoại gọi ,mãi ko gọi được .Như nhăn nhó :
    -Thôi được rồi , anh về trước đi ,em bắt taxi về cũng được .
    Phi cười :
    - Thì để anh đưa em về nhá ! chứ đoạn đường này là đường 1 chiều khó bắt taxi lắm .Như nhảy cẫng lên "Yeah ! Thank anh ".Phi phì cười .

    3. Anh chàng tốt phúc nọ quả là giống Phi thời 18,19 tuổi .Như đã thầm yêu anh ta cũng suốt 2 năm.Những buổi chiều .Như dưngd trên ban công nhìn anh ta đèo bạn gái đi qua mà buồn kinh khủng .Như đơn phương suốt 2 năm.Ngày anh ấy ra trường,hôm tốt nghiệp , Nhu đã ko kìm nén được nước mắt .viễn cảnh phải học tiếp 2 năm mà ko còn anh ấy dưới sân trường khiến Như ko muốn đi học nữa.Vẫn biết anh ấy đã có bạn gái ,Như ko thể len vào được nhưng sao Như vẫn ko thể nhắc lọng mình quên anh ấy đi được .Rồi một buổi chiều Như bắt gặp bạn gái của anh ấy ngồi sau xe của một người con trai khác,Như bỗng ghen đến nghẹn cổ.Và khi Như nhận ra rằng họ đã chia tay rùi và cô đã oà khóc .Lúc đó chẳng biết khóc vì thương một tình yêu đã ra đi hay khóc vì mừng cho tình yêu của mình có cơ hội .
    -Chà li kì thật đấy ! Cậu con trai kia tốt phúc quá đi !
    -Bình -Thường_thui !
    Như ngồi sau xe phi và nói với lên.Sau khi biết mình có cơ hội Như bắt đầu xây dựng kế hoạch SPIDER GIRL của mình .Đích đến chính là ngày sinh nhật anh ta.
    -Em hồi hộp lắm !
    -Em mà cũng biết hồi hộp sao ?
    -Anh cứ nói đùa , em đâu can đảm như anh nghĩ đâu .Hay là nhé , anh thử vào vai anh ấy đi .
    -là sao ?Hết làm người mẫu giờ em lại muônd anh là diễn viên đóng thế sao ?
    -Đi mà ...Vì tương lai con em chúng ta ...
    -Ba lần làm người mẫu cộng với một lần đóng thế , em trả anh cái gì ?
    -Cùng lắm sinh nhật anh em sẽ tặng anh tình yêu của bọn em chứ gì ?
    -Khôn quá !Tình yêu của cô chú anh lấy về căng khung lên treo sao ?
    -Đi mà anh sẽ ko bị thiệt đâu mà lo .
    -Thôi được rồi thử thì thử.
    Đây là lần thứ 3 Phi đón Như đi thử quần áo giùm Như.Ba bộ quần áo Như chọn đều rất hợp với Phi.Mặc bộ nào vào cũng khiến Phi khác hẳn .phi phục con mắt nhìn của Như .Càng đến ngày Sinh nhật , Phi càng rõ rệt cái cảm giác khó tả .Vừa như muốn nó lâu hơn nữa đi.Lại vừa như muốn nó qua thật nhanh đi.Giá như hôm ấy đừng thử áo .Phi nhận ra rằng mình đã quí mến Như hơn cả cách Phi quí mến một ai khác đó .

    4. Làm người yêu thử của Như .Phi cảm thấy hồi hộp vô cùng.hẹn nhau buổi chiều , suốt cả buổi sáng, Phi ko tập trung nổi vào công việc .Đến chiều .Phi qua nhà Như đón Như với một bó hoa hồng ngoài kickj bản .Đón Phi, Như mặc một bộ váy nâu .Khuôn mặt trang điểm nhẹ , Như khiến Phi khẽ nhói lòng.Như cũng lúng túng khi thấy trên tay Phi là bó hoa hồng.Phi gãi đầu gãi tai:
    -Cho nó giống.
    Như nhận hoa là leo lên sau xe mà tim đập thình thịch .Hai người quyết định lên quán Aligh để duyệt qua kịch bản .Mai đã là sinh nhật của Phi cũng như anh chàng tốt phúc nọ.Chắc chắn gã tốt phúc kia có khuôn mặt rất đáng ghét .Phi cứ nghĩ đến ngày mai là lại nhói lòng.Thôi làm tốt vai diễn hôm nay cũng tốt .
    -kịch bản tiếp theo thé nào đây em ?
    -Biết được chết liền .Anh đã yêu rồi trong khi em thì chưa .Anh giúp em đi .
    -Anh...anh ...yêu em !
    Phi ngắc ngứ nói .Tình yêu một ngày .Yêu Nháp.Yêu thử .Một ngày chọn vẹn .Phi vào vai như chính mình đang yeu vậy .Mà đâu phải như là thật .Như tuyệt vời trong vai một cô bạn gái .Điều này thì rõ rồi.Dù cho ko có buổi này đi nữa thì Phi vẫn thực sự chết gí .Cuối buổi , Như đặt vào tay Phi một gói quà nhỏ , Mỉm cười :
    -Cảm ơn anh về một ngày đáng nhớ . Mai là ngày sinh nhật anh rồi , tặng anh , nhớ mai là mới được mở đấy nhá !
    Phi cười mà lòng buồn kinh khủng.Như thể chưa bao giờ Phi yêu ai đến vậy .Phi ko muốn về , ko muốn kết thúc buổi đi chơi này .Phi muốn vở kịch sẽ kéo dài nữ , dài nữa.Nhưng vở kịch nào chả có phút hạ màn.Dù hay hay dở , cũng phải đến phút đó .Xiết tay Như , Phi khẽ nói :
    -Em sẽ hạnh phúc ! chắc chắn đấy !
    Rồi về .Tối ấy Phi lang thang trở lại những chốn quen 2 người đã đi qua .Chợt thấy long mênh mang buồn.Chẳng thiết làm gì nữa cả.

    5. Phi mở gói quà trước .Ngay khi về đến nhà >trong hộp là chiếc thẻ học sinh của Như .Phi choáng váng .Đúng trườn mà Phi đã học hồi cấp3.Đằng sau chiếc thẻ , tên của Phi rõ ràng : Đông Tuấn Phi .Phi chợt nhớ ra vì sao Phi quen mặt Như thế .Nhưng cả 2 chưa một lần nói chuyện với nhau .Phi lắc đầu mỉm cười .Ngày mai ,Nhất định Phi sẽ lên Aligh . Phi biết mình sẽ có 3 bộ quần áo rất tuyệt kia .Phi sẽ ngỏ lời với Như trên Aligh.Nhất định thế .

    Hà Nội , tháng 2/2005
    HOÀNG ANH TÚ



    :):):)
    thay đổi nội dung bởi: Veronica Nguyên, 29-05-2006 lúc 06:24 AM

  5. #5
    Veronica Nguyên
    Khách

    Default

    ĐI VỀ PHÍA MƯA

    1. Lần đầu tiên đi chơi với nhau , anh và em đã gặp mưa .Gọi là "đi chơi với nhau ", vừa đúng vừa lại ko đúng .Đúng là vì đang ở nhà thì điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chứ " đi loanh quanh vài vòng ko em ".Em phì cười và em đồng ý .Chưa có ai "cưa"em một cách thô lỗ như thế bao giờ .Còn không đúng vì người ta chỉ dùng chữ "đi với nhau " khi hàm ý một mối quan hệ nào đó .Còn em và anh thì không ,hoàn toàn không.Anh,theo như em biết , là kiểu người chẳng quan tam ,chính xác hơn là không thiết tha gì tới việc đi tìm một cô bạn gái.hình như hồi xưa anh cũng đã có một người nào đó nhưng đã xưa lắm rồi ,Còn em thì vừa mới chia tay với một người ,và chẳng có lý do gì để nghĩ đến bất cứ một chuyện tương tự khác .Hơn nữa mình cũng chỉ vừa mới quen nhau.Có nghĩa anh đúng là một người em cần, một người gần như xa lạ , chẳng biết gì về em ,chỉ để em có thể cùng ra đường , cùng đi chơi ,tới một nơi nào đó , một người mới quen đủ để chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy ...Và thực sự mình đã đi , rồi giữa đường thì trời đổ mưa.Lúc đó , anh quay sang em ,cười : "em có biết ko,anh ko nhớ mình đã đọc ở đâu đấy , người ta bảo 2 người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp mưa là về sau sẽ lấy nhau đấy ".! em lại phì cười, em phải đập lại cái kiểu tán tỉnh "thô" không thể chịu được này mới được ."thế thì em cứ chọn đúng mùa mưa bão mà làm quen và đi chơi , kiểu gì cũng kiếm được ít nhất một người để lấy phải ko ?"Nhưng rồi em lại chạnh lòng nhớ về người con trai em vuèa chia tay ,em và anh ấy đã có bao lần đi chơi với nhau gặp mưa,nhưng có phải lần đầu tiên ko nhỉ ?Chắc là ko rồi, em quen anh ấy vào một ngày mùa đông đầy nắng , lấy đâu ra mưa cơ chứ !Em biết lúc đó anh nhìn sang em thở dài .Còn em chỉ đăm đăm nhìn ra trời mưa.Màn mưa dày đặc, hạt mưa rơi xối xả lên kính xe, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng chẳng ăn thua gì ."anh chẳng thể nhìn thấy gì cả "-anh than phiền."thế thì dừng lại đi anh , nhìn trời mưa cũng hay lắm ".Anh ngoan ngoãn nghe lời em , đậu xe ở một góc phố .Không ai nói gì , chỉ có tiếng nhạt tràn ngập khắp không gian ."...and the world you left behind.In my heart you were the only..."Anh còn nhớ ko , hôm ấy em mặc một chiếc váy trắng , những giọt mưa đạp lên mặt kính trông như rơi xuống chiếc váy của em , chúng to dần lên , rồi trôi tuột đi và biến mất.lại đến những giọt khác ,lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế ,đẹp và lãng mạn vô cùng.


    2. Nếu như có điều gì khiến em ngần ngại khi đi chơi với anh , thì đó là vì anh không nghèo.Tại sao các nhân vật nam trong các câu chuyện tình cảm lại cứ phải nghèo cơ chứ ?Để dễ được bạn đọc thương cảm hơn chăng ?Em ko muốn bị hiểu nhầm ,khi người ta nhìn vào em và câu chuyện cũ."vấn đề của em là nghĩ quá nhiều về cái đã qua , có để làm gì đâu " - anh nói trong một lần khác , khi mình đang đi trên đường về , các loa phát thanh của quận Tây Hồ đang ra rả hết công suất" tin bão khẩn cấp , tin bão khẩn cấp , cơn bão số 1.Hiện bão số 1 đã hình thành ở khu vực biển Đông và đang di chuyển vào khu vực vịnh Bắc bộ, mỗi giờ đi được 20km.Dự báo đêm nay và ngày mai ...."Và để minh hoạ cho lời dự báo ,trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng .Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng guồng xe để tránh một cơn mưa đổ tới là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị .Em nhìn bầu trời chằng chịt chớp, nhìn anh châm chọc "thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần nào đi chơi cũng gặp mưa ko ?'''''''' "chắc là họ lấy nhau và sống với nhau đến đầu bác răng long "."anh nói như trong truyện cổ tích ấy , em bĩu môi .Em biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó .Nhưng đột nhiên em lại thở dài .Cả cái môi lẫn cổ tích đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ .Truyện cổ tích thì bao giờ đẹp và chẳng bao giờ giống cuộc đời .Anh ấy đã từng nói những câu như vậy ,trong một lần mắc mưa cả hai trú lại ở một hiên nhà.Trời cũng mưa to như thế này , hai đứa đứng co ro , xuýt xoa lạnh , nhưng hạnh phúc vì được ở bên nhau .Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả.Có phải lúc đấy anh đang xoay vô_lăng, ngoảnh đầu nhìn sang em ko nhỉ ?Em biết mà , nhìn nghiêng trông em rất mềm mại , mỏng manh , và xa xôi , như hư như thực ,cảm giác có giơ tay ra cũng ko chạm vào được.-"Đừng buồn nữa em " - anh dịu dàng nói . Em nhìn vào mắt anh , lúc ấy em ko muốn cái nhìn kiểu ấy chút nào .không một chút nào cả ."anh cứ đi tiếp được ko ?"" được , nhưng vì sao ? " . " vì ở phía ấy có mưa , em thích được nhìn mưa ."Anh ko nói gì lặng lẽ lái xe đi .Mình lướt qua những luồng xe vội vã ,những mái hiên nhà loang loáng nước ,những mặt người lo âu ...Anh chiều ý em , dù biết là em nhìn mưa chỉ để buồn bã hơn mà thôi .

    3. "nắng thế này mà chưa biết có khi tối lại mưa đấy ". -Đúa bạn thân của em bực dọc dự đoán ."cái trời này thật oái ăm , ban ngày trời nóng như điên , không thể đi ra đường với cái nóng như đổ lửa ấy được .Tối lại mưa như chút nước , cũng lại chẳng đi đâu được .Nhỡ hết bao nhiêu việc "."tao vẫn đi đấy chứ có ảnh hưởng gì đâu ">"thế thì mày phải đời tao kiếm quá xế hộp nào đã nhé ".Đấy , em tức điên lên ,bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác ."tao đùa đấy chẳng có ý gì hết ,Mà cũng chẳng ai có ý gì cả ,Vấn đề chính là ở mày kia .Mày ko dứt bỏ được những chuyện cũ nên cứ ngồi đó mà tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại .Tự mày dựng lên hết cả thôi .Cái gì đã qua thì cho qua luôn ,cứ ngồi vấn vương với chuyện đó đến bao giờ nữa đây ?Một tuần nữa ?Một tháng nữa?Một năm nữa ?hay cả đời ?Và sẽ cứ phải buồn , phải chạm lòng,phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp , màu nắng mùa đông?Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh xao động.Chẳng lẽ lại ư ớc một cơn mưa đến đẻ xoá nhoà tất cả ?

    4. Rồi đến hôm ấy ,hôm anh đợi em ở đầu ngõ ấy ."tối nay chắc chẳng mưa rồi "."Chẳng ai như anh , đi chơi lại cứ thích gặp mưa .Mà sao hôm nay anh lại đi xe máy ?""Vì anh nghĩ sẽ ko mưa ,mà anh muốn được như những người bình thường khác cơ "."nghĩa là sao cơ ?" " là được đón em và được đưa em về đến tận cửa ko phải ở ngoài ngõ như thế này "."được sẽ có lúc ", em hứa.Em ngồi lên xe , lâu lắm rồi em mới ngồi sau lưng một người con trai như thế , chạy qua những con phố như thế , giữa đông đúc người và xe .Nhưng ko còn một nỗi ám ảnh nữa ,chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua .Phải có lẽ đã qua hết rồi."Em có biết tại sao anh lại thích mưa ko ? ""vì lúc mưa anh ko bị ướt như những người khác lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa.Anh cười "em lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi .Vì sau cơn mưa trời lại sáng ,cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp mưa là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi .Không thể buồn cả đời được, phải ko em ? " Em lặng im có lẽ anh nói đúng , mà đúng là anh nói đúng , chỉ vì em ko chịu nghĩ thế mà thôi ...
    Anh vẫn chờ em đi giữa dòng người và xe . Giứ một bầu ko khí ngột ngạt các loại mùi, mùi từ khói ống xả,mùi từ thức ăn hàng quán bên đường. nùi nước hoa của các cô gái mặc váy bò áo hai dây ngồi vắt vẻo trên xe máy ... em chợt nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu , em nheo mắt cười "anh sai rồi , sẽ có mưa đấy .Anh có thấy mùi hơi nước ko ?" Rồi ngay lập tức , một ánh chớp loằng ngoằng xuất hiện ngay phía chân trời ."Đấy thấy chưa ? " Mình đi về phíađó nhé ?" anh hỏi em ."Anh ko sợ ướt à ? " Mưa thì mình trú , anh thích được bình thường như mọi người mà ." Em nhè nhẹ gật đầu , và chếc xe lướt đi .Thế là em biết , em đang đi về phía một ngày mới , đi về phía có mưa .




    :):):):):):)

  6. #6
    *.♥.princess.♥.* soo_in173's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2005
    Nơi Cư Ngụ
    viện dưỡng lão
    Bài gởi
    1,018

    Default

    hi`Nguyên & akite nè 2 truyện đầu thì còn cũ chứ 2 truyện sau này thì mới lắm với lại cũng được post ở box này hết roài

  7. #7
    Ne pleure pas Akite_for_you's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Nhí Nhố City
    Bài gởi
    5,371

    Default

    Bình Nguyên Trang
    Không Chỉ Là Ký Ức

    Hàng xóm đều biết rõ sự trở về của dì và người ta thông cảm với hoàn cảnh éo le nhà tôi
    Dì là em tựa nhà tôi, thua mẹ tôi hai tuổi. Ngày trẻ dì đẹp nhất nhà bà ngoại. Tính cách của dì mạnh mẽ hơm mẹ tôi.Điều đáng nói là dì yêu cha tôi. Mối tình hai người chớm nở khi cha tôi là sinh viên khoa toán năm cuối còn dì là sinh viên năm đầu khoa văn trường Đại học Tổng hợp. Chiến tranh ác liệt, cha tôi vào chiến trường Quảng Trị còn dì đi thanh niên xung phong. Mẹ tôi làm công tác dân vận ở địa phương.
    Cha và dì bật tin nhau từ đó. Sau mùa xuân năm bảy lăm cha về còn dì thì không. Chờ đợi mỏi mắt lại nghe tin phong phanh dì đã hy sinh cha tôi qụy xuống bởi nỗi đau quá sức đè vai.
    Rồi cha về ở chung với mẹ tôi. Lúc đầu không hẳn vì tình yêu mà giống như sự ân tình nghĩa cử thường có sau chiến tranh. Vả lại, với cha tôitrong mẹ tôi có hình bóng của dì.
    Nhưng tơi chào đời bốn năm sau lại là kết quả của tình yêu thực sự. Năm tháng nhen nhóm những ngọn lửa nồng nàn hơn. Mẹ tôi thành thật và diụ dàng như dì. Mẹ tôi yêu cha tôi và bà còn gắng sống bằng hai cuộc đời (cho cả dì) để ch atôi yên ổn và thanh thản hơn. Xoá một vết thương lòng thì không dễ nhưng người ta có thể xoa dịu nó.
    Tôi đã lớn lên trong sự đủ đầy của mẹ cha. Cha tôi bảo tôi nhìn chung giống mẹ nhưng đôi mắt lại ươn ướt lại là phiên bản của dì. Mẹ tôi rất hiểu và tôn trọng những khoảng khắc riêng của cha. Thỉnh thoảng mẹ lại ngồi lặng lẽ hàng giờ trước tấm ảnh phóng to của dì. Dường như tâm linh bà đang nói một điều gì đó sâu sa lắm. Mẹ hài lòng với cuộc sống và bà hco rằng bà có bổn phận sống tốt với chồng.

    ..........Năm tháng ngỡ vậy mà đi về phía trước. Tôi là chiếc cầu nối giữa cha và mẹ. Tôi yêu và kính trọng hai người hơn cả một đứa con ngoan.Cha mẹ nhìn sự lớn lên của tôi mà yêu nhau hơn.Cha thường bảo chiến tranh là quá khư, cây đã xanh trên khắp mọi hố bom và cỏ lau nở trắng các đầm lầy. Dù sao thì phải sống vì ngày mai con ạ. Phải dũng cảm mà vá víu vết thương cho mình.
    Tôi không đi qua chiến tranh và cũng không hiểu nhiều về chiến tranh nhưng tôi nhạy cảm để hiểu ra những mất mát dai dẳng của nó.
    Mười năm đã qua đi tưởng như mọi điều đã an bài như số phận thì dì trở về. Mười năm ấy dì ở lại bên mộ cánh rừng với một người bạn gái để chờ đợi người đàn ông của mình đi qua. Hai người đàn bà tội nghiệp đã trở thành một người gác rừng vô danh và chứng kiến sự hồi sinh của cỏ cây trên mặt đất. Họ không muốn quay lại cuộc sống đời thường tất bật, mệt mỏi của sự mưu sinh đến không còn một phút mà nghĩ về quá khứ.
    Dì đã sống như từng sống trong chiến tranh, bộ quân phục bạc phếch, củ rừng thay cơm với những chiếc huy chương và cuốn nhật ký đầy ấp những kyyyyỷ niệm bằng máu và nước mắt
    Chỉ có cánh rừng cây săng lẻ và chim gõ kiến biết về sự cô độc của dì. Sẽ không có sự trở về nào cả nếu không có một nhà báo lần ra tung tích của dì và in ảnh dì trên báo. Cha mẹ tôi đón dì trở về khi đó dì đã có dấu hiệu của bệnh tâm thần.Trong ba lô của dì vẫn còn tấm ảnh đã ố vàng của cha cùng những tranh thư viết không gửi từ hàng chục năm về trước. Dì già hơn cả mẹ tôi và năm tháng đã hằn vết lên gương mặt dì cũng rõ ràng hơn
    Cha tôi hoàn toàn bất ổn trước điều bất ngờ này. Dì không tỏ thái độ buồn vui thế nào, chỉ một mực đòi ra ở riêng. Người ta sẽ xây cho dì một căn nhà tình nghĩa. Nhưng mẹ tôi kiên quyết không đồng ý. Bà điềm tĩnh nói với cả nhà rằng:
    -Chúng ta không có lỗi. Điều quan trọng là chúng ta đã sống. Giờ đây chúng ta cần biết sống cho những điều cao cả hơn cả tình yêu
    Rồi ôm lấy dì mẹ tôi khóc như mưa. Mặt dì trắng bệch đi. Cha tôi gục xuống bàn, trong gương mặt ông trở nên già nua một cách lạ lùng. Mẹ tôi nhắc cha tôi và tôi hãy ôm hôn dì, hãy nói với dì điều gì đó đi.
    Nhưng rõ ràng ngôi nhà nhỏ của chúng tôi đã có sự xáo trộn một cách lặng thầm. Mọi điều có vẻ không thay đổi nhưng chắc chắn nó không còn như cũ nữa. Dì đã trở thành một người hoàn toàn như mất trí hẳn đi. Mẹ tôi xếp dì ở phòng riêng. Thời gian đầu cả ngày dì im lặng chỉ ngồi đờ đẫn bên cửa sổ căn phòng của mình, mở to đôi mắt ứơt đã mệt mỏi nhìn căn phòng của mình. Bênh của dì mỗi ngày một phức tạp hơn. Dì không ngồi yên lặng nữa mà bắt đầu hò hét. Có những khi bắt chợt dì hát ầm ĩ lên những giai điệu xộc xệch mà không ai hiểu nổi. Lại có những khi dì cười rũ một mình. Tiếng cười nghe mang dại và lan xa như tiếng vang vọng lại từ một cánh rừng âm u nào đó.
    Mẹ tôi đi chùa từ dạo ấy. Bà cũng chăm chút cho cha con chúng tôi và cho dì nhiều hơn. Bà vui vẻ và không làm mếch lòng ai bao giờ.
    Cha tôi vào ra hàng ngày như chiếc bóng. Ông thức khuya và hút thuốc lá nhiều hơn. Tôi biết sự bất ổn đanh hành hạ cha tôi. Có hôm mẹ tôi ngủ lại chùa. Nhưng vừa chợp mắt cha con tôi đã nghe tiếng la hét từ trong phòng dì. Cha bật dậy đi ra hành lang trong cơn ho sụ và rồi ông thức luôn đến sáng. Tôi thấu hiểu những điều giông bão trong cha.
    Mẹ tôi mời bác sĩ riêng chăm sóc bệnh cho dì. Nhất là từ cái hôm chứng kiến dì ôm cái ba lô rỗng tuếch trrước ngực đung đưa hát ru như cho một đứa trẻ đang ngủ . Thấy tôi vào phòngdì, dì dì nổi giận và ném thẳng chiếc ba lô vào mặt tôi
    Mẹ tôi mời bác sĩ chăm sóc riêng cho dì. Bác sĩ bảo đưa dì vào nhà thương tâm thần. Mẹ không đồng ý. Cha tôi hầu như phó mặc mọi điều cho mẹ. Ông không biết phải làm gì. Chỉ có nỗi đau khổ làm kiệt quệ ông.
    Không khí gia đình tôi lúc trùng xuống lúc lại căng như sợi dây đàn. Những bữa ăn cũng trở nên buồn tẻ. Chẳng bao giờ dì ăn chung với chúng tôi bởi vì dì luôn có những cử chỉ không bình thường. Có ngày mẹ tôi phải khoá cửa phòng dì vì nếu không dì sẽ đi lang thanh ra đuờng và nhặt nhạnh đủ mọi thứ vớ vẩn mang về nhà.
    Thời gian trôi đi vùn vụt. Dì không thể nào trở về trạng thái bình thường được mẹ tôi nảy ra ý định sẽ đưa cả nhà đi chơi xa. Cha bảo hãy đi về quê ngoại, nơi mà ngày xưa dì đi học và lớn lên ở đó. Có hôm dì mở cửa đi ra khỏi nhà, khiến chúng tôi vất vả lắm mới đưa dì trở về được.
    Sức khỏe của cha tôi suy sụp rõ rệt. Tóc người bạc đi hàng đêm.
    Tôi khuyên cha tôi nên cùng tôi vào phòng của dì. ở đó cha hãy gợi lại tình yêu của hai người ngày xưa, có thể dì sẽ nhớ được. Cần phải làm cách nào để dì khỏi bệnh. Cha tôi còn yêu dì thì tại sao cần phải giấu? Tôi cầm tay dì đặt vào tay cha, rồi khuyên cha hãy nói điều gì đó từ chính cõi lòng cha. Nhưng cha không nói được , người nhìn thật sâu vào gương mặt dì mà khóc như trẻ thơ. Cô bé mười sáu tuổi trong tôi úp tay vào mặt lặng lẽ ra khỏi phòng.
    Cha mẹ tôi quyết định chuyển dì vào bệnh viện. ở đó người ta để dì ở chung với rất nhiều người điên. Tình trạng trở nên tồi tệ hơn. Cứ lơ là một tí là dì bỏ đi, lại phải tìm dì ở khắp nơi.
    Trước ngày tôi vào đại học, trong bữa cơm tiễn cha tôi bảo: Con là con gái của cha. Cha mẹ đã yêu nhau và hoài thai ra con, đó là sự thật. Dì con đã trở về, điều đó muộn màng và bất ngờ. Có những điều song song tồn tại trong cha, mà cha thì không đủ kiên nhẫn để hành dđộng điều gì. Trong cuộc đời này dì mất nhiều hơn chúng ta. Mẹ con là người cha hàm ơn và kính trọng. Mà bản thân tình yêu thì không có lổi. Buồn là tại sao cuộc sống lại trái ngang thế này.
    Mẹ tôi gạt nước mắt và đi vào phòng.
    Bây giờ thì dì đã đi xa quá rồi. Gia đình tôi từ nỗi đau này sang cơn kinh hoàng khác. Những cơn co giật đã đưa dì đi. Có ai yên ổn trong chuyến đi đột ngột này của dì. Mẹ tôi gọi tôi dậy đau đớn nói rằng dì chính là một phần thân thể của mẹ. Giá mà đã xảy ra điều gì đó kỳ diệu hơn
    Giá mà dì khỏi bệnh. Bởi mẹ luôn ở trong tư thế sẵn sàng ra đi vì mẹ hiểu cha con và dì là em gái của mẹ.
    Tôi đã trở về đưa tiễn dì. Đám tang của dì không ồn ào. Nó cũng giống như cuộc đời dì vậy. Chỉ có những người bạn cùng chiến trường xưa là khóc đưa dì.Cha mẹ tôi hóa đ1. Nỗi đau làm họ kiệt sức.
    Gần bốn mươi tuổi hoa trên mộ dì vẫn trắng
    Cha tôi ngồi tựa bàn hàng đêm lê thê và thuốc lá làm đôi tay ông ám khói.
    Chúng tôi không thể nói điều gì mà chúng tôi hằng nghĩ. Nhưng cha mẹ tôi đã trồng trên mộ dì một loài hoa thanh bạch và sang trọng nhất

    Nhí Nhố - The Humor Land

    Tạo hóa cho mỗi người 1 trái tim nhưng không phải trái tim nào cũng đầy lòng nhân ái hay bao dung.

  8. #8

    Default

    cảm ơn akite nha, nhờ akite giờ opal mới được đọc mấy truyện này đó ;)

Trang 1/2 12 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •