Trang 6/9 đầuđầu 123456789 cuốicuối
kết quả từ 41 tới 48 trên 66

Ðề tài: Tổng hợp thơ Nguyễn Phong Việt

  1. #41

    Default

    - o 0 o -





    Đêm về khuya tối


    Ở đâu đó trong tháng ngày mệt mỏi
    chúng ta trở về trên những con đường đã quen đến từng viên sỏi
    mà thấy như người lạ qua đây!

    Không còn biết ta có muốn trở về ngôi nhà chờ ta nằm xuống với giấc ngủ say
    một bếp quen chờ những tay người đánh thức
    lần nào đó ta bày biện ra một mâm cơm đầy ắp
    rồi tự mình gắp cho mình
    tự mình chia sớt...
    mà không biết phải chia sớt điều gì?

    Không còn biết ta có muốn trở về với cảm giác chỉ toàn là đắng cay
    hay cảm giác của một người hân hoan hạnh phúc
    tay ôm lấy chân và đầu gối co lên tận ngực
    như hình hài của ngày chưa chào đời!

    Ta đi trên con đường mà nhiều lúc chỉ muốn nằm xuống như một dòng sông trôi
    không thèm bám víu vào những gì thân thuộc
    với cảm giác cuộc đời chưa bao giờ yêu thương ta đúng lúc
    rồi nuôi dưỡng những lời oán trách
    ta không phải là người tốt trong thế giới này?

    Có lúc nào đó trong đêm ta trở về và nhìn ngôi nhà chưa bao giờ đổi thay
    - Nhưng Chúa ơi!... Mình đã không còn là mình nữa?
    đến trái tim cũng lắc đầu buồn bã
    đến bàn tay cũng không dám chạm vào gương mặt mà nó mắc nợ
    biết nói gì hơn...

    Chúng ta trở về trên những con đường với một tiềm thức giấu sẵn nỗi cô đơn
    những cơn mưa đêm giăng kín
    những cơn gió mùa lạnh buốt...
    và ngôi nhà thì vẫn luôn chong đèn chờ sáng
    như thói quen mỗi ngày

    Có lúc nào đó chúng ta không muốn trở về mà chỉ muốn ra đi
    đi khỏi ngôi nhà và những con đường quen lối
    những đêm về khuya tối...

    (SG 1/12/2008)

  2. #42

    Default

    - o 0 o -





    Đừng trách



    Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
    có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
    nên đừng trách…

    Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
    tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
    tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
    tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
    tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
    bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

    Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
    tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
    thỉnh thoảng hỏi thăm nhau - nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
    thỉnh thoảng cầm tay nhau - cho khác với những người xa lạ
    thỉnh thoảng trách một lời - lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
    rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
    chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…

    Đừng trách
    khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
    mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
    nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
    chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
    tuyệt đối không tin vào những bất trắc
    cho đến khi…

    Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
    mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
    con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
    trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
    và ta quặn đau…

    Đừng trách
    nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
    khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
    nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
    nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
    nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
    phải một lần được gieo xuống
    trong gió mưa…

    Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
    làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
    ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
    nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
    như một niềm vui…

    Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?

    (2g sáng 12/5/2009)

  3. #43

    Default

    - o 0 o -





    Tôi vẫn nhớ ...



    1. Một ngày chim sẻ về đậu bên cửa nhà tôi
    không ríu rít một lời

    2. Tôi thở than nhìn trời
    má tôi hỏi thích ăn canh mồng tơi bà nấu
    tôi lại nhớ những chiều cùng bạn bè nơi vỉa hè quán nhậu
    nhớ bỏ rau khi nước sôi má à!

    3. Nắng hết đi cho một lần đổ mưa
    con chim sẻ sẽ bay đi mất
    phần không khí dành cho con chim sẻ thở
    được dành cho người khác
    tôi bật cười...

    4. Nằm chổ này mới thấy may bay
    ba tôi đi ngang bảo mày không phải đang sống
    tôi rờ tìm thấy tim vẫn đập
    lại nhìn mây bay

    5. Chưa bao giờ tôi biết đi bằng hai tay
    để nhìn cuộc đời bằng một góc nhìn khác
    biết đâu lúc đó mọi người đều học lại từ đầu
    cách bon chen, thanh thản...
    tôi bỗng được mừng thôi nôi lần hai

    6. Tôi ngồi ăn chén canh rau mồng tơi
    nghĩ mình khốn khó
    rồi húp vội vã
    như sợ ai đó giành mất phần ăn
    má tôi bảo sẽ nấu thêm nồi canh nữa nếu tôi cần...

    7. Dù chim sẻ có về đậu bên cửa nhà tôi hay không
    tôi vẫn nhớ mình đang có một gia đình.

  4. #44

    Default

    - o 0 o -





    Người này và người đó (III)


    Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó
    ta chọn người kia - người mà chưa bao giờ hiểu rõ
    về cuộc đời ta...

    Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua
    ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất
    ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc
    ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước
    dù bão dông vẫn là người bạn đồng hành...

    Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh
    ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:
    - tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?
    - tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?
    - tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?
    - tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?
    mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô...

    Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta
    ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt
    đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón
    đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết
    đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết
    có được không?

    Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong
    để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa
    để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ
    để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó
    để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ
    những nghiệt ngã của khóc thầm!

    Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường
    sẻ chia những bình yên đầy háo hức
    nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được
    không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt
    cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

    Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay
    ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận
    sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước
    có thật sự dễ dàng không?

    Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?

    (6g45p 2/6/2009)

  5. #45

    Default

    - o 0 o -





    Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?



    Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời
    của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?

    *
    Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trời
    không ai đánh cắp của ai một lời hứa
    đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ
    khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ
    không chút đắn đo những ước mơ

    *

    Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở về
    ngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúc
    một tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngực
    một tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sức
    một câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếng
    chúng ta biết chờ đợi để thương yêu...

    *

    Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...
    đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đến
    khép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệt
    chúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ

    *

    Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuya
    nhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thức
    nhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấm
    nhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩn
    mà không dám lau đi gương mặt mình...

    *

    Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiên
    sao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiến
    sao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếc
    sao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biết
    hạnh phúc có còn ở nơi đây?

    *

    Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mây
    chỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng mát
    họ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúc
    và những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh
    để suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánh
    mà ai biết được đâu?

    *

    Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhau
    mỗi người tự trách mình đang lừa dối
    mỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhói
    để yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏi
    những điều giản dị ngày xưa...

    *

    Trong một cuộc đời bình thường
    sao chúng ta chỉ bằng lòng trả giá cho những điều không thuộc về ước mơ?


    (5g40pm - 12/6/2009)



  6. #46

    Default

    - o 0 o -






    Là những khi ...


    Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
    là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
    là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
    là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...

    chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay
    bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát
    nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt
    đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám
    sống như mong muốn sống thật lòng!

    Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không
    sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá
    mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ
    hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã
    có khác gì nhau...

    Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau
    lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén
    lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác
    lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt
    thì biết phải làm sao?

    Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào
    rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết
    rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách
    rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng
    để dần sẽ quen...

    Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay
    sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến
    mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn
    vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc
    không nỡ rời xa...

    Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải qua
    khóc một lần rồi thêm một lần nữa
    mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế
    không sớm thì muộn thôi...

    Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!

    (1h45p 1/7/2009)
    thay đổi nội dung bởi: Má Lúm, 10-12-2009 lúc 05:07 AM

  7. #47

    Default

    - o 0 o -






    Như ngày nào…


    Là ngày mà nhìn tiếng cười chỉ biết nói thương nhau
    là ngày những cái ôm từ phía sau cũng đủ vừa ấm áp
    là ngày bàn tay này mở ra để đan xen một bàn tay kia lạ lẫm
    là ngày ở lại vì một mùi hương!

    ngày nào sẽ là ngày chúng ta chỉ muốn sống với năm tháng bình thường
    đưa đón nhau về lòng vui như câu hát
    chăm chút từng yêu thương để không yêu thương nào là phai nhạt
    và chỉ sợ nhất là khi cuộc đời bắt gặp
    những vết dấu tổn thương…

    Chúng ta có khi tìm thấy ước mơ trong cái nhìn giản đơn
    một bữa cơm đong đầy những lần liếc mắt
    bao lần đi qua là bao lần trái tim được thấu suốt
    để những niềm vui phủ kín lên mặt người mà không hề báo trước
    đến bao giờ mới cạn niềm tin

    Sẽ có xót xa đến vào những lúc yên bình
    sẽ có những tội tình vì một đôi lần câm nín
    sẽ có thêm những cơn đau trong một ngày ngã bệnh
    sẽ có hoang mang chen vào cơn ác mộng
    sẽ có những ngày chán ghét nhiêu khê!

    nhưng cuộc đời nào rồi cũng như cơn mưa
    thấy lạnh run trước khi lòng tạnh ráo
    sống cả cuộc đời đâu thể chỉ đứng hoài trong tâm bão
    đứng im lìm và nằm khô héo
    và chết thản nhiên

    Có chông chênh để biết chúng ta còn cần
    như nắm tay nhau đi trong lòng phố xá
    như che lên chiếc dù cho ngày mưa bớt xa lạ
    như ngồi lặng yên mỉm cười với vội vã
    như đầy bao dung…

    Là ngày mà tóc ướt sẽ hỏi có chải đầu dùm không
    rồi chờ đợi thấy mình được nhỏ bé
    co từng ngón chân vào yêu thương riêng lẻ
    mà xâu chuỗi những quãng đường…

    Chúng ta sẽ sống như ngày nào cũng là ngày vừa bỏ mặc cô đơn!

    (SG_1g35p 24/7/2009)

  8. #48

    Default

    - o 0 o -





    Đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…


    Tôi đứng đâu trong cuộc đời này
    khi ngày nào dông bão cũng bủa vây
    ngày nào tiếng thở dài cũng trở về như những đám mây
    ngày nào trái tim cũng hỏi một câu hỏi - bao giờ hết đắng cay?

    Tôi đã nhìn thấy người từ nơi chốn đây…

    Để đớn đau bắt đầu hành trình của nó
    người nhìn thấy yêu thương và chúng ta phải yêu thương theo cách đó
    người lặng im và chúng ta phải lặng im như chưa bao giờ biết thở
    người bảo quên đi và chúng ta phải quên đi mà không cần hỏi rõ
    vì cần quên nghĩa là đã nhớ thêm một lần!

    Chúng ta gặp nhau lúc một trong hai người không dám đánh mất bản thân
    sự rụt rè của nụ hôn cũng nói lên điều cần nói
    một bước chân là một lần đánh đổi
    nhưng trái tim vẫn muốn giữ lại những bình yên tránh xa những tình cờ đau nhói
    những vô tâm biết làm tình làm tội
    của thế giới xung quanh…

    Người đã đi con đường bước lên theo bậc thang
    có điểm tựa của quãng đời phía trước
    tôi đã đi con đường thấp dần không đoán được
    bước hụt chân là buông mình chìm xuống
    thấy bóng tối cuối đời…

    Lẽ ra chúng ta không cần thiết phải cười
    cho từng dấu răng biết đâu là nghiệt ngã
    mỗi giấc ngủ đều muốn mình chết đi trong thiên hà nào đó xa lạ
    không nặng nợ đời ai và cũng không bám víu vào ai mặc cả
    sao vẫn không mua được lẻ loi?

    Sao vẫn không mua được cuộc đời của chính mình đấy thôi
    không mua được những nỗi đau đang nhìn thấy
    không mua được những yêu thương mong manh để dành lại
    không mua được dù chỉ một lần cho một câu nói
    - chúng ta thử sống vì nhau?

    Bỏ mặc hết từ mơ ước cho đến niềm đau
    đi một chuyến hành trình chẳng cần đích đến
    đôi chân trần chạm vào cô đơn của hai con người lãng quên định mệnh
    chấp cả những vì sao sáng trên trời mỏi mệt
    đã còn sợ gì ngoài kia…

    Tôi muốn cảm ơn mình có đứng trong dông bão thì vẫn khóc
    như ngày chưa biết yêu bao giờ…

    (12g40 am SG 1/8/09)

Trang 6/9 đầuđầu 123456789 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 4 tv xem bài này. (0 thành viên và 4 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •