Trang 1/21 123456711 ... cuốicuối
kết quả từ 1 tới 8 trên 162

Ðề tài: Mặt trời bé nhỏ - Hồng Phượng

  1. #1
    Hot Girl Tán Dóc '09
    Tuấn ♥ Phương
    ♥ Tiểu Phương ♥'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Nơi Cư Ngụ
    nG0i nHa hAnh pHuC
    Bài gởi
    1,208

    Default Mặt trời bé nhỏ - Hồng Phượng

    "Rảnh ranh ko làm gì , Post truyện cho mọi người đọc chơi."




    Lùa vội những hạt cơm cuối cùng còn vương trong bát ,bé Trân Trân sẽ sàng buồn đũa. Sau đó,
    cô bé cẩn thận đưa mắt liếc nhanh về phía ba mẹ mình, ông bà Song Thịnh rồi mới len lén thò tay vào
    chiếc đĩa thức ăn để ở góc bàn, nhón nhẹ chiếc đùi gà rán tẩm bơ thơm phưng phức, mà Trân Trân đã
    phải cố hết sức đè nén sự thèm thuồng, suốt từ đầu bữa ăn tới giờ. Với ý định dành nó cho anh Cu
    Nguyên yêu quý của Trân Trân, một người anh thân thiết nhất, chí tình nhất mà Trân Trân đã "kết"
    được khi cô bé theo ba mẹ rời thành phố dọn về miền Tây này sinh sống cho đến nay.

    Bất đắc dĩ lắm, Trân Trân mới "hành động" lén la lén lút như vậy, bới nếu để ba mẹ biết được,
    chắc chắn ông bà Song Thịnh sẽ chẳng "êm ả", "dễ dàng" gì cho Trân Trân rời khỏi bàn ăn lúc này.
    Vì Trân Trân chỉ vừa ăn lưng nửa bát cơm, một nửa còn lại Trân Trân đã sớt cho chú miu bông bên
    cạnh, mà theo quy định của ba đặt ra, mỗi bữa ăn cô bé phải bỏ bụng một chén cơm đây chạm mũi,
    cùng cốc sữa to tràn môi.

    Tiếc rằng điều lo sợ của Trân Trân bằng thừa, mới dợm bước đi, Trân Trân đã phải giật bắn
    người, đứng phắt lại vì giọng nói nghiêm khắc của ba Trân :

    - Nè ! Con đã uống xong cốc sữa đâu mà lại bỏ đi ?

    " Ôi ! Sao ba Trân có thể tinh mắt vậy chứ ,bé đã kĩ lưỡng thế mà không tránh khỏi, giờ tính sao đây ? "

    - Cho con hay, _ ông Song thịnh lại lên tiếng _nếu chưa uống hết cốc sữa kia thì đừng mong rời khỏi bàn ăn !

    Lời nói như đinh đóng cột của ông Song Thịnh làm Trân Trân không dám nhích chân ,chỉ còn cách nhờ mẹ :

    - Mẹ à ! _ Chạy xuồng nấp sau lưng mẹ, Trân Trân nài nỉ _ Mẹ xin phép ba dùm con , nha mẹ.

    - Nhưng đang dùng cơm, con lại đi đâu thế ? _ Bà Song Thịnh nhíu mày .

    Trân Trân ngoẻo đầu, cảnh giác nhìn cha sau đó cô bé thấp giọng :

    - Con có hẹn với anh Cu Nguyên chơi đá dế mẹ ạ .

    Thường ngày bà Song Thịnh vẫn là đồng minh tốt nhất của Trân Trân, vậy mà hôm nay, dưới ánh
    mắt chời đợi của cô con gái, bà Song Thịnh lại lắc đầu :

    - Mẹ không dám đâu !

    Nghe câu trả lời của mẹ, bé Trân Trân xịu mặt thất vọng ,song cô bé vẫn kiên trì, một tay khuỳnh
    ra sau để giấu chiếc đùi gà, một tay tiếp tục níu áo bà song Thịnh lay mạnh :

    - Mẹ à .... mẹ ....

    - Làm gì mà gọi mẹ hoài vậy? _ Ông Song Thịnh gắt con, rồi lừ mắt sang vợ, _ Do em cả, lúc nào
    cũng chiều hư con bé. Từ nay nếu nó vẫn khó bảo thế sẽ không cho nó sang bên kia chơi với thắng
    Nguyên nữa.

    - Ôi ! Không chịu đâu !_ Bé Trân Trân giãy nảy lên _ không chơi với anh Cu Nguyên, con biết chơi
    với ai? Một mình con buồn lắm.

    - Buồn thì đã có ba mẹ ! _ Ông Song Thịnh trừng mắt.

    - Ba mẹ à ? _ Ngồi phịch trở lại ghế , Trân Trân vùng vằng _ Con không thèm.

    - Sao hở ? _ Ông Song Thịnh gằn lời.

    - Ba mẹ chán lắm ! _ Trân Trânỉtề môi phụng phịu. _ Ba mẹ chẳng biết bày trò mới lạ như anh Cu Nguyên .

    - Lại cũng Cu Nguyên ! _ Ông Song Thịnh gắt lớn, _ Thế đồ chơi của con chi? Sao rắc rối vậy?

    Bị nạt, Trân Trân xìu xuống như quả bóng xì hơi, chớp lia đối mắt tròn xoe có vài giọt lệ, cô bé đáp nhỏ xíu:

    - Những thứ ấy cũ mem rồi ,con chả thích.

    - Hừ, Nếu không chán thì cũng chơi, ba mẹ nhức cả đầu vì con. được rồi ! _ Tuy rất bực mình trước
    sự mè nheo, vòi vĩnh của cô con gái, nhưng khi thấy mi cô bé rân rấn nước, ông Song Thịnh phẩy tay
    nói xuôi xị _ Muốn đi đâu thì đi ! Cos điều phải uống nốt cốc sữaôâsy đấy, rõ không ?

    Thưa ...rõ ạ ! _ Được cha đồng ý, Trân Trân toét miệng cười khoe cả hàm răng sún vì ngậm nhiuều
    kẹo ngọt _ Con biết ... ba là nhất mà .

    - Không mượn con khen ! _ Ông Song Thịnh lườm dài _ chỉ cần con bớt nhõng nhẽo, bớt lì lợm đi một
    tí là ba mẹ thấy nhẹ thở lắm rồi.

    Lại bị mắng, song lần này Trân Trân không rơm rớm nước mắt nữa, cô bé cứ cười khúch khích,
    hình như cô bé đã quên đi mất những giọt nước mắt vẫn còn "mới toanh" đọng trên mi. Và sau khi
    nhắm mắt, nhắm mũi thanh toán cho xong thứ thức uống mà cố bé luôn miệng kêu rên " ÔI ! Ớn tới
    óc", cố bé đứng phắt lên, hai chân dập sát lại, giơ tay cao chào :

    - Ba mẹ ở nhà chơi nhé ! Con đi đây !

    Dứt câu cô bé ù chạy ...
    thay đổi nội dung bởi: ♥ Tiểu Phương ♥, 07-05-2009 lúc 02:42 AM

  2. #2
    Hot Girl Tán Dóc '09
    Tuấn ♥ Phương
    ♥ Tiểu Phương ♥'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Nơi Cư Ngụ
    nG0i nHa hAnh pHuC
    Bài gởi
    1,208

    Default

    - Từ từ đã bé Trân, kẻo ngã đấy. Bà song Thịnh gọi với theo.

    Mặc những lời nhắc nhở của mẹ, đôi chân hồng nhỏ xíu của bé Trân giở hết tốc lực, băng qua khu vườn cây ăn trái ngút ngàn, do nội cô bé để lại. vừa chạy, vừa lách người len lỏi giữa những hành hoài, nhãn, chôm chôm dày đặc. Cuối cũng Trân Trân đã đến được nơi cô bé cần đến, đó là chiếc chòi lá nhỏ mà nội đã cho cất lên từ nhiều năm nay, để chú Tám, người giup việc nhà trông coi vườn vào những mùa trái cây chín rộ.

    Chắc chắn anh Cu Nguyên của cô sẽ thích và chừng ấy thì cô bé tha hồ mà vòi vĩnh. Bé Trân Trân nhủ thầm thế khi thấy chiếc túi áo trên của cô cồm cộm.

    Hoàn toàn trái với suy nghĩ và dự đoán của Trân Trân, nơi gốc cây xoài già quen thuộc, anh Cu Nguyên của cô bé đã ngồi sẵn đó, có điề, thấy Trân Trân đến, trên tay là món ăn mà cu cậu ưa thích, thay vì vui vẻ hoặc mừng rỡ như mọi khi , thì mặt mày cu cậu lại bí xị, mắt buôn hiu cụp sâu xuống.

    - Sao thế anh Cu Nguyên ? _ Bé Trân Trân xìu mặt thất vọng.

    - Sao là sao ? _ Cầm cây vẽ que, vẽ những vòng tròn vô nghĩa xuống mặt đất , Cu Nguyên lừng khừng hỏi lại.

    - Thì bộ mặt của anh đó ! _ Bé Trân nhăn nhó.

    - Mặt tao làm sao ?

    - Buồn hiu, buồn hắt như đưa đám vậy . _ Trân Trân phụng phịu _ Lại còn làm lơ, chả thèm ngó đến em nữa .

    - Ngó mày để làm chi ? _ Cu Nguyên ậm ừ .

    - Thì ngó để xem em là ai ? Có phải bé Trân Trân không ?

    - Vẽ chuyện .Nghe tiếng mày léo nhéo bên tai là tao biết ngay, cần gì phải ngó hoặc nhìn .

    Bé Trân Trân chợt khựng lại, đôi môi đỏ như son của cô bé hơi mím nhẹ :

    - Hay là anh vờ làm thế để em quên đi mà cho qua nhỉ ?

    - Cho qua ! Nhưng cho qua việc gì ? _ cu Nguyên không khỏi ngớ ra trước lối nói năng chẳng đầu đuôi, chuyện nọ xọ chuyện kia của bé Trân .

    - Thì việc mấy chú dế ấy ! _Trân Trân ngoẻo đầu _ thú thật với em đi, có phải anh bắt không được chú dế nào, sợ em nộ, nên mới vờ làm mặt ngầu xị với em ?

    - Hơ ! Ngỡ chuyện gì lớn lao, chớ còn dế hả ? Đằng kia kìa

    - Đâu cơ ?Trân Trân ngoái đầu tìm kiếm .

    Cu Nguyên chắt lưỡi:

    - Trong cái hộp thiếc đặt ở hốc cây ở chỗ cũ ấy .

    - Anh Cu Nguyên không gật em chứ ? _ Tỏ vẻ ngờ vực, cô bé hỏi gặng .

    - Gạt hay không tới đấy mà xem !

    Không đợi Cu Nguyên nhắc lần thứ hai, nháy mắt Trân Trân như chú chú sóccon phóng tuốt lên cháng ba của cây . Trong hốc cây, chẳng phải một mà là hai. Hai chiếc hộp làm bằng thiếc hoa giống hệt nhau đặt sẵn trong ấy. Quên ngay điều giận dỗi, Trân Trân hớn hở :

    - Của em cả, phải không Cu Nguyên ?

    - Ừm, của mày tất.

    Trân Trân vội mở ngay chiếc hộp thứ nhất :

    - Ối dà ! Xinh ơi là xinh !

    Cô bé suýt xoa luôn miệng khi thấy hai chú dế "lọ nồi" với chiếc đầu bóng nhẫy, cặp râu dài, đôi càng to khoẻ búng tanh tách làm nó cứ trố mắt ra nhìn. Đến khi chiếc hộp thứ hai được bày ra trước mắt, Trân Trân suýt nữa đã nhảy cẫng lên :

    - Là hoa phựong ! Ôi đẹp quá ._ Cô bé ríu rít _ Anh Cu Nguyên à ?

    - Gì ?

    -Ở đâu mà anh có vậy ?

    hỏi lạ ! Của tao hái chứ đâu ? Chẳng lẽ từ trên trời rơi xuông à ? _ Cu Nguyên gắt .

    - Nhưng xóm mình, ngoài lá và trái ra em chả thấy chùm hoa nào hết _ Bé Trân Trân dẩu môi cãi lại .

    - Không xóm mình thì xóm người . Làng mình cơ man nào là phượng, miễn sao có cho mày chơi là được, rắc rối làm gì, hay mày không thích chúng ? _ Cu Nguyên nhíu mày .

    - Xí ,anh đừng hỏi khó em nha !_ Bé Trân quẫy mạnh hai bím tóc. _ Anh thừa biết, em rất thích. Chẳng những thích mà còn mai mốt, nếu có, anh Nguyên hái về cho em thật nhiều hơn nữa kìa .

    - Mai mốt hả ?

    - Ừm . . .

    Cu Nguyên hơi sựng người ra trước câu trả lời của bé Trân và rồi sau đó cậu bối rối khoát tay, ngập ngừng :

    - Mai mốt . . . Có lẽ không được đâu .

    - Sao lại không ?

    Cu Nguyên xoắn tay, môi mím nhẹ :

    - Không được thì không được chứ còn tại sao gì nữa ?

    - Anh Nguyên nói vậy em không chịu đâu ! Anh phải nói rõ lí do cơ ! Lại còn chuyện đá dế nữa, chẳng phải anh rủ em chơi đá dế với anh sao ?

    - Ừ . . .thì có, nhưng chỉ hôm nay thôi, bắt đầu kể ngày mai, mày chơi một mình đi .

    Trong lúc Trân Trân trợn trờn mắt thì Cu Nguyên lại hạ giọng tiếp :

    - Tao phải đi rồi !

    - Đi ? ? ? _ Tân Trân thảng thốt _ Nhưng đi đâu ? cho em theo được không ?

    - Làm sao mà cho mày theo được ! Tao đi xa lắm .

    - Xa bao nhiêu em cũng mặc, anh Nguyên di được là em đi được . _ Bé Trân tỏ vẻ không đồng ý .

    -Thế còn việc học hành của mày ? Rồi ba mẹ mày ? Mày bỏ à ?

    -Vậy anh thì sao ? _Giọgn bé Trân hơi nghẹn lại_ Anh cũng cần phải học, anh cũng còn mẹ ...

    - Mẹ tao sẽ đi cùng với tao, lên trên ấy, nếu điều kiện thuận lợi, tao sẽ nộp đơn xin học lại .

    - Trên ấy, trên ấy là ở đâu lận? Trân Trân nuốt kahn, hình như gờ cô bé đã kịp hiểu ra anh Nguyên của cô đang nói gì .

    - Là Bảo Lộc ! Bảo Lộc cách nhà chúng ta hiện nay xa lắm. Phải mất gần hai ngày đường .


    ------------------------------------------------------------------------------

    ơ truyện thế nào các pác ? Sao ko cm để im còn biết đường mà post tiếp ạ ? ? ?
    thay đổi nội dung bởi: ♥ Tiểu Phương ♥, 07-05-2009 lúc 03:28 AM

  3. #3
    Bé vào mẫu giáo LovelyAngel_CandyMoon's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2008
    Nơi Cư Ngụ
    Diamond - Fly
    Bài gởi
    86

    Default

    truyện hay
    típ ih nào
    Cµốï ¢ùng äî çũng ¢ó khøảng trờï rïêng hết. Høk bîk šäµ nàÿ çòn đï ¢hµng 1 çön đường kø nữä. Hãy nhớ và hãy lấÿ bàî ''Vẫn tïn mìnk çó nhäµ'' £à 1 kỉ nïệm đẹp, £ớn và šâµ šắç trøng tôï vớï ßạn, tröng 1 tình ÿêµ wá khứ ¢ủa ÔX và ßX...


  4. #4
    Hot Girl Tán Dóc '09
    Tuấn ♥ Phương
    ♥ Tiểu Phương ♥'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Nơi Cư Ngụ
    nG0i nHa hAnh pHuC
    Bài gởi
    1,208

    Default

    - Ai buộc anh ohải đi xa chừng ấy vậy ?_ Thừ người ra Trân Trân hỏi tiếp.

    - Không ai buộc tao hết ! Do tao tự nguyện. Chú tao vừa mới mất, chỉ còn lại thím, cả hai lại không có con cái. Đất đai, nhà cửa, vườn tược lại quá nhiều, một mình thím quản lý không xuể. Mày biết đó _ Cu Nguyên thở dài_ Mấy năm qua mẹ con tao sống nhờ vào chú thím ấy không ít, giờ họ gặp phải cảnh này, thử hỏi mẹ và tao phải làm sao có thể bỏ mặc được chứ ?

    - Vậy còn em ? Anh Cu Nguyên không nghĩ đến em sao ?

    - Nghĩ thế nào chứ ?

    - Anh Cu Nguyên đi rồi em biết chơi với ai ? Biết em chỉ có một mình, chúng nó sẽ bắt nạt em.

    - Sẽ không cé chuyện đó xảy ra đâu Trân Trân !_ Nhìn đôi mắt ươn ướt, tròn lên đầy lo lắng của cô bé, cu Nguyên mỉm cười trấn an, cậu nhỏ nhẹ :

    - Tao đã đe chúng nó rồi, đứa nào dám đụng đến Trân Trân của anh Nguyên này, tao sẽ cho chúng nó no đòn.

    - Nhưng anh có mặt ở đây đâu ?

    - Rồi tao sẽ về mà .

    - Sẽ là bao giờ ?

    - Ờ, thì tao... _ Cu Nguyên lúng túng _ Ờ.. thì dăm ba tháng.

    - Hè tới đi anh Nguyên nhé ! Hè anh về để hái phượng cho em làm bướm ép vào tập đúng không?

    - Tao chỉ sợ . ..

    - Không sợ chi hết. _ Trân Trân gạt phăng _ Anh phải về, nếu anh Cu Nguyên không về, em sẽ ra gốc cây này chờ anh hoài, và em sẽ khóc hoài đấy ! Hoặc là em sẽ giữ anh Cu Nguyên lại, em sẽ không cho anh đi đâu cả.

    Vừa nói Trân Trân vừa phịu mặt ra, trong lúc đó mặt cô bé đỏ hoe, dù cố nén, Cu Nguyên cũng không sao giấu được sự xúc động của mình. Nắm lấy tay Trân Trân, cậu bé gật đầu nhanh :

    - Thôi được, tao sẽ về, sẽ về mà .

    - Đừng xạo em nha !

    - Ừ ! _ Cu Nguyên dứt khoát không một chút suy nghĩ. _ Không xạo !

    - Chắc nhé anh Nguyên !

    - Ừm ! Chắc !

    - Em sẽ đợi anh Cu Nguyên của em !

    - Ừ ! Đợi !

    Lại một cái nghéo tay trịnh trọng và sau đó bé Trân Trân nhoẻn ngay nụ cười khoe chiếc răng khểnh nhỏ xíu, đôi mắt tròn với những giọt lệ chưa kịp rơi và chiếc đôi gà không ngừng lúc lắc, đong đưa trong nắng.

    Từ đó đến chiều, Cu Nguyên dẫn Trân Trân đi chơi suốt, dù vậy cô bé vẫn có vẻ không vui. Lúc hai anh em ngồi trên bờ kênh câu cá, Trân Trân chợt ngập ngừng :

    - Anh Cu Nguyên này !

    - Gì nữa đây nhóc ! _ Cu Nguyên nhăn mặt nạt nhỏ, trong lúc mắt cậu không rời chiếc phao nhỏ làm bằng mảnh lá lúa đang bập bềnh trên sóng._ Đã dặn không biết bao nhiêu lần rồi, khi chờ cá ăn mồi, đừng có động đậy hoặc trò chuyện, mày không nhớ hả ?

    - Em nhớ chứ ! Nhớ rất rõ nữa là đằng khác . Không nhớ bị anh cho ăn " cốc" ê cả đầu sao ! Có điều, chuyện không nói ngay bây giờ thì em sẽ quên . Vả lại, anh sắp đi xa, em đâu còn dịp để nói .

    Hai tiếng " đi xa" thoát ra từ miệng Trân Trân đã có tác dụng không nhỏ với Cu Nguyên. Gương mặt đang cáu kỉnh vì tiếc rẻ chú cá sắp sửa mắc câu lại bị Trân Trân phá bĩnh, bỗng chốc giãn ra nhanh, kèm theo sau sau là một nụ cười dù không tươi tắn mấy .

    - Vậy thì nói đi ! Rồi để yên cho tao câu cá . Đi câu về giỏ không, quê lắm .

    Trước ánh mắt chờ đợi của Cu Nguyên, Trân Trân chớp mắt nói ngay :

    - Em chỉ muốn từ nay anh Cu Nguyên đừng gọi mày xưng tao nữa .

    - Cái gì ?

    Chiếc cần câu rơi tõm xuống nước

    Chẳng dè Trân Trân lại đề nghị điều ấy nên Cu Nguyên không khỏi ngỡ ngàng, mắt cậu nheo tít một cái như để quan sát kỹ Trân Trân hơn, rồi hỏi vặn :

    - Không gọi mày . . thế phải gọi là gì ?

    Trân Trân cắn môi :

    - Anh Cu Nguyên có thể gọi" em" hay gọi tên Trân Trân cũng được .

    Mặt Cu Nguyên đỏ bừng lên khi nghe Trân Trân nói, cu cậu nạt ngang:

    - Thôi đi ! Không ổn đâu !

    - Có gì không ổn hở anh Nguyên ? _ Trân Trân nhíu mày không hiểu .

    - Gọi vậy kì cục lắm !_ Tay cu Nguyên vò lia chiếc đầu tổ quạ của mình, lúng ta lúng túng giải thích _ Thật tình, tao không quen, lại thêm ở đây, ai cũng thế, cũng mày mày, tao tao suốt, nay mình làm khác đi, mày chẳng thấy dị sao ?

    - Chả dị chỗ nào hết ! _ Trân Trân lắc nhẹ bím tóc và lý lẽ của cô bé hệt một bà cụ non _ Hễ lớn hơn thì phải xưng anh, chị, nhỏ hơn thì em, mày tao mãi nghe mới là dị . Cả trong sách vở anh và em học cũng vậy mà .

    -Nhưng còn đám bạn bè của tao ? Mày và chúng nó cũng như nhau .

    - Không như nhau chút nào _ Bé Trân Trân phụng phịu _ Em khác, bọn chúng khác . Anh Cu Nguyên không thể so sánh em với họ được .

    Con bé nói cũng có lý, mình chả nghe nó "mày, tao" với ai bao giờ . Nhưng giờ con bé nhắc cu cậu mới nhớ, chính bản thân cu cậu, mỗi khi nghe Trân Trân cứ luôn miệng réo, anh Cu Nguyên ơi, anh Cu Nguyên hỡi, bất kì ở đâu, chẳng phải cậu đã khó chịu lắm sao ? Nếu thế tội gì không chớp lấy cơ hội "ngàn năm một thuở" này, yêu cầu con nhóc "khai tử" tiếng " Cu Nguyên" đáng ghét ấy đi chứ .

    - Anh Cu Nguyên à ! _ Níu tay cu Nguyên, bé Trân Trân lắc mạnh khi thấy bỗng dưng cậu ngồi ì ra như ông bụt trong chùa _ Anh Cu Nguyên có nghe em nói không ?

    - Tao nghe rồi mà ._ Cu Nguyên nhăn nhó

    - Rồi thì sao ?_ Bé Trân Trân mở mắt, chờ đợi .

    - Tao đồng ý . Nhưng tao sẽ thay đổi với một điều kiện .

    - Điều kiện gì ? _ Trân Trân nóng nảy hỏi tới .

    Cu Nguyên gãi nhẹ ót :

    - Mày không được gọi tao bằng Cu Nguyên .

    - Nhưng anh là Cu Nguyên mà . _ Trân Trân tròn môi .

    - Lại Cu Nguyên !

    - Thế không anh Cu Nguyên thì là gì ?

    - Là Gia Nguyên _ Cu Nguyên lườm dài _ Lê Gia Nguyên chứ không phải Cu Nguyên, hiểu chưa ?

    - Hiểu ! Em hiểu !

    Sợ bị la nữa nê Trân Trân vội vàng đáp :

    - Anh là anh Gia Nguyên !_ Song, sau đó cô bé vùng vằng đứng lên _ Anh dữ còn hơn ông ngáo ộp nữa, chỉ giỏi bắt nạt em, em ghét .
    thay đổi nội dung bởi: ♥ Tiểu Phương ♥, 08-05-2009 lúc 05:45 AM

  5. #5
    Bé vào mẫu giáo LovelyAngel_CandyMoon's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2008
    Nơi Cư Ngụ
    Diamond - Fly
    Bài gởi
    86

    Default

    bóc tem nè
    hay quá tg ơiiiiiiiiiiiiii
    Cµốï ¢ùng äî çũng ¢ó khøảng trờï rïêng hết. Høk bîk šäµ nàÿ çòn đï ¢hµng 1 çön đường kø nữä. Hãy nhớ và hãy lấÿ bàî ''Vẫn tïn mìnk çó nhäµ'' £à 1 kỉ nïệm đẹp, £ớn và šâµ šắç trøng tôï vớï ßạn, tröng 1 tình ÿêµ wá khứ ¢ủa ÔX và ßX...


  6. #6
    Hot Girl Tán Dóc '09
    Tuấn ♥ Phương
    ♥ Tiểu Phương ♥'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Nơi Cư Ngụ
    nG0i nHa hAnh pHuC
    Bài gởi
    1,208

    Default

    @ CandyMoon: cảm ơn nha, mà Lắc ko phải tg đâu.

    Ngồi rảnh, post tiếp đây .



    ----------------------------------------------------------------------------------------------------------

    Thấy bé Trân bỏ đi, Cu Nguyên biết cậu đã làm cho cô bé giận. Tuy vân hay làm tình làm tội Trân Trân, nhưng mỗi khi cô bé nổi giận, dù có hay không có lỗi, Cu Nguyên luôn là người chịu nhượng bộ trước.

    Bỏ mặc hai chiếc cần câu nằm chơ vơ trên bờ đê, Gia Nguyên đuổi theo Trân Trân, cô bé đã đi được một quãng khá xa, vừa chạy, Gia Nguyên vừa gọi lớn :

    - Trân Trân ! Chờ với ...

    Đang đi, Trân Trân chợt quay phắt lại. Không ngờ nên cả phía trước ngực của Giua Nguyên hứng trọn cái đầu của Trân Trân húc vào. Đau điếng nhưng cậu vẫn cố cười gượng gạo :

    - Đừng giận tao nha nhóc. Huề nha !

    Trân Trân mím chặt môi, và rồi co bé lắc đầu, run giọng nói :

    - Mai anh Nguyên đi rồi nên em không giận đâu !

    Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa tan sương sớm, tiếng vó ngựa chưa kịp gõ lộc cộc trên đường, nơi chiếc cổng rào dâm bụt, Trân Trân đã có mặt, bên cạnh cô bé là Gia Nguyên.

    - Thôi nhé Trân Trân ! _ Gỡ nhẹ tay Trân Trân ra, Gia Nguyên nghẹn ngào.

    - Anh Nguyên đi nhé. Hè sau anh phải về thăm bé Trân đấy. _ Trân Trân mếu máo.

    - Ừ _ Gia Nguyên gật lia _ Anh Nguyên sẽ về mà .

    Tiếng "anh " khó nói phút chốc lại dễ dàng thoát ra khỏi bờ môi cậu bé mới lớn, nhưng dường như cô bé Trân Trân không còn lòng dạ đâu để nghĩ đến điều ấy. Biết anh Gia Nguyên của cô bé thực sự đã đi rồi. Trước đôi mắt nhạt nhoà của cô bé, giờ chỉ còn một làn khói mỏng tênh để lại bênh đường.



    ***************************************


    Hè đến, hoa phượng đỏ rực mọi ngõ đường, ve sầu râm ran gọi hè. Bao náo nứ, bao nôn nao của sự hy vọng và chờ đợi, cuối cùng chỉ còn mình bé Trân Trân nhìn từng mùa hè lặng lẽ trôi đi.

    Cánh phượng mang hình bướm ngày nào vẫn còn nằm nguyên trong trang vở, nhưng Gia Nguyên của bé Trân Trân thì biền biệt.

    - Mẹ ơi !

    Hai tay chống cằm, bên song cửa, nhìn sang khu đất trống nhà Gia Nguyên, Trân Trân buồn bã hỏi mẹ :

    - Sao anh Gia Nguyên chẳng chịu về thăm con, hở mẹ ?

    - Mẹ làm sao biết được chứ.

    Vừa ngó con gái, bà Song Thịnh vừa dịu dàng trả lời.

    - Chắc là Gia Nguyên bận bịu gì đó.

    - Nhưng anh Nguyên đã hứa với con nhất định sẽ về ! Hay là anh Nguyên của con không còn nhớ đến con nữa?

    - con chớ suy nghĩ lung tung. Hứa là một việc, thực hiện được hay không là một việc khác, trong cuộc sống chẳng phải hễ muốn là được. Vả lại _ bà Song thịnh thoáng nhăn trán _ không hè này thì hè sang năm, con làm gì mà cuống quýt lên vậy ?

    Trân Trân xịu môi, giọng cô bé trĩu nặng :

    - Là mẹ nói thế chứ nhỡ sang năm, sang năm mãi mà anh Nguyên vân không về thì sao ?

    Bị con gái hỏi khó, bà Song thịnh không khỏi bối rối, nhưng rồi sau đó bà cũng khoát tay đáp bừa :

    - Con an tâm đi. Trước sau gì Gia Nguyên cũng về thăm con thôi.

    Tuy nói cứng rắn như thế, nhưng mỗi khi nhìn bé Trân Trân ra vào lủi thủi, cô độc mong chờ tin Gia Nguyên, bà Song Thịnh đâm ra lo âu :

    " Nếu Gia Nguyên không về nữa và nếu Trân Trân cứ chờ mãi thì mai này con gái bà sẽ ra sao? "

    Không dằn được nỗi lòng, bà mang chuyệ con gái ra nói cũng chồng :

    - Anh à ! Anh có thấy con bé Trân Trân nhà mình càng lớn càng kỳ cục lắm không?

    Ông Song thịnh nhíu mày :

    - Việc gì thế?

    Bà Song thịnh nhìn chồng rồi lắc đầu nói :

    - Hình như trong mắt con bé ngoài thằng Nguyên ra, chẳng còn ai trên đời để có thể kết bạn hoặc chơi chung hết.Cùng tuổi nó, trong trường, ngoài xóm đâu phải thiếu vậy mà con bé cũng như không. Thú thật, em chẳng an tâm chút nào khi thấy con bé sống khép kín thế.
    đã vậy, sáng tối ra vào, hễ gặp mặt em là con bé cứ hỏi mãi." Tại sao anh Nguyên của con không về?" Rồi," tại sao anh Nguyên không biên thư cho con? Anh Nguyên quên con rồi ư? " Anh Nguyên thế này, anh Nguyên thế kia . . . Chỉ nghe con bé hỏi thôi, là em đã phát mệt rồi, nói chi đến trả lời .

    Nghe vợ nói, ông Song Thịnh lặng thinh, khá kâu sau ông mới chậm rãi lên tiếng :

    - Cũng không thể trách con bé, em ạ ! Từ nhỏ, bên cạnh con bé, ngoài chúng ta ra, chỉ mỗi gia Nguyên là tốt với nó, yêu thương chiều chuộng nó hết mực, cho nên chúng nó nảy sinh sự giắn bó sâu đậm, đó là điều hẳn nhiên phải xảy ra. Có điều, cũng như em, tuy anh không nói ra, nhưng anh rất lo lắng cho con bé. Đối với con bé, Gia Nguyên là hơn hẳn, nó sẽ khó mà quên được Gia Nguyên cùng những kỉ niệm thời thơ ấu của nó, đấy là sự khởi đầu cho tính chung thuỷ. E rằng sau này, con bé sẽ khổ không ít vì sự chung thuỷ ấy.'

    Bà Song Thịnh nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng với ý kiến của chồng, dù ông đã nói rất đúng, rất phù hợp với những gì bà đang manng trong lòng.

    - Anh nói sao mà khó nghe ! Con Trân Trân nhà mình vẫn còn bé xíu, ăn chưa no, lo chưa tới thì làm gì có chuyện chung thuỷ hoặc khổ sở gì ở đây chứ.

    - Bé hay lớn gì cũng vậy thôi.

  7. #7
    Bé vào mẫu giáo LovelyAngel_CandyMoon's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2008
    Nơi Cư Ngụ
    Diamond - Fly
    Bài gởi
    86

    Default

    hihi
    tg hay hok cũg vậy thôi
    miễn có truyện cho Moon đọc là đc rồi
    Lí Lắc post típ ih
    1 ngày 2 chap
    copy qua đâu có mất nhìu thời jan đâu
    làm ơn ih mừh
    Cµốï ¢ùng äî çũng ¢ó khøảng trờï rïêng hết. Høk bîk šäµ nàÿ çòn đï ¢hµng 1 çön đường kø nữä. Hãy nhớ và hãy lấÿ bàî ''Vẫn tïn mìnk çó nhäµ'' £à 1 kỉ nïệm đẹp, £ớn và šâµ šắç trøng tôï vớï ßạn, tröng 1 tình ÿêµ wá khứ ¢ủa ÔX và ßX...


  8. #8
    Hot Girl Tán Dóc '09
    Tuấn ♥ Phương
    ♥ Tiểu Phương ♥'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2007
    Nơi Cư Ngụ
    nG0i nHa hAnh pHuC
    Bài gởi
    1,208

    Default

    @ CandyMoon : ở đâu mà copy hả người đẹp ? Đánh máy mỏi cả tay, mờ cả mắt đó.

    Post tiếp đây .



    ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------



    Dí nhẹ điếu thuốc cháy dở vào chiếc gạt tàn, ông Song Thịnh trầm ngâm :

    - Nhân cách và cá tính một con người, phần nào nó đã được hình thànhntừ lúc rất bé qua cách phản ứng, dẫu đấy chỉ là phản xạ có điều kiện. Không tin, em cứ chờ xem.

    - Chắc chắn em phải chờ rồi, nhưng em nghĩ sự việc sẽ chẳng đến nỗi tồi tệ như anh vừa nói đâu.

    Bà Song Thịnh ngắt lời chồng.

    - Anh cũng mong sao là vậy!

    Liếc nhẹ về phía vợ, ông Song Thịnh chép miệng :

    - Làm cha mẹ mấy ai muốn con mình gặp cảnh trái ngang, khổ sở, song sự thật vẫn là sự thật, khó mà chối cãi được.

    Lời nói tuy nhẹ nhang nhưng lại mang tính khẳng định của chồng khiến bà Song Thịnh nghe khó chịu cùng cực. Đã bất an lại càng bất an.

    - Hừ ! _ Khi đã lên giường ngủ mà bà vẫn còn ấm ức : Những tưởng tâm sự xong sẽ được san sẻ, trút bỏ, nào ngờ chuốc thêm vào người nỗi ưu tư, nặng nề hơn. Dè vậy, bà đã không nói.


    Nghe được cuộc đối thoại giữa ba mẹ, với trí óc non nớt của mình, Trân Trân chưa đủ sức hiểu thế nào là chung thuỷ, thế nào là sẽ khổ, tuy nhiên Trân Trân vẫn cảm nhận được một điều: ba mẹ đang đề cập đến vấn đề nào đó liên quan đến cố bé và anh Gia Nguyên của cô với lời lẽ và thái độ không hài lòng, vui vẻ cho lắm.

    - Sao vậy chứ? _ BÉ Trân Trân lắc nhẹ chiếc đầm với đôi bím tóc xinh xinh của mình rồi lẩm bẩm :

    " Chẳng phải trước đây họ vẫn thường hay khen anh Gia Nguyên sao? Và cô bé cũng đã từn luôn miệng nhắc đến anh mà không hề bị la rầy? Thế nhưng bây giờ hở ra một tí là bị mắng ngay. "

    Như chiều qua, khii cô bé ở trường về :

    .... Tuy mệt hào hển vì phải guồng xe ngược gió hàng chục cây số đường, cô bé vẫn không quên thói quen, bấm liên tục vào chiếc chuông mắc ở ghi đông xe để gọi cửa, dù lần nào cũng bị mẹ "hét" và đôi khi cô bé còn được mẹ "thân ái" tặng cho một"cốc" vào giữa đỉnh đầu đau điếng.

    Lần này cũng không ngoại lê :

    - Hừ ! Con gái gì vậy chứ ?

    Vừa cốc bà vừa mắng :

    - Lớn rồi mà chẳng nết na, đằm thắm gì hết, mẹ xấu hổ về con đấy Trân Trân !

    Xoa xoa chỗ vừa bị cốc, dẫu không đau tí nào, Trân Trân hếch mũi, đôi co với mẹ :

    - Có gì mẹ phải xấu hổ? Không có anh Gia Nguyên, con buồn, nên con muốn đùa chút xíu cho vui vậy mà !

    - Lại Gia Nguyên !

    Nụ cười tắt hẳn trên môi bà Song Thịnh, bà sầm mắt :

    - Mẹ cấm con đó nghe chưa ! Mãi mãi con là con, sao lại có thằng Gia Nguyên dính dáng vào? Từ nay, tuyệt đối con không được nhắc tới Gia Nguyên kiểu ấy nữa. Bằng không mẹ sẽ mách với ba con ngay !

    " Ôi ! Mình lại sai nữa rồi ư? " Trân Trân ngẩn người, cô liếc vội về phía mẹ, khi bắt gặp ánh mắt bực bội của bà, không cần biết thế nào, cô bé vội vàng buông xe, bá lấy vai mẹ cười vả lả :

    - Mẹ kìa ! Không nhắc thì không nhắc, mẹ đừng hăm he, khó dễ con mà.

    - Mẹ khó dễ với con sao?

    Bà Song Thịnh nghiêm ngay sắc mặt :

    - Con nghĩ mẹ có thể làm điều ấy với con sao? Con rõ là ngốc !

    Thở hắt ra, bà nói tiếp :

    - Chỉ vì con gái mẹ ngày một lớn, nói năng phải lựa lời. Không nên nghĩ gì nói nấy, người xung quanh nghe được, chẳng những riêng con, mà họ còn cười vào mặt ba mẹ nữa.

    - Tại sao lại cười, hở mẹ?
    thay đổi nội dung bởi: ♥ Tiểu Phương ♥, 10-05-2009 lúc 03:16 AM

Trang 1/21 123456711 ... cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •