Chiến tranh đã đi qua hơn 30 năm, nhưng nỗi đau đớn và ám ảnh khôn nguôi về hậu quả của chất độc da cam/dioxin (CĐDC/dioxin) vẫn ngày đêm dày vò hàng triệu gia đình Việt Nam. Bao nhiêu người đã phải ra đi, bao nhiêu người vẫn còn ở lại chống chọi với bệnh tật và bao nhiêu người nữa sẽ được sinh ra trong nỗi đau da cam?...
Chiếc máy bay số hiệu UH-1D từ Đại đội không quân 336 đang rải chất diệt cỏ trong vùng rừng của châu thổ sông Mê Kông, 26/07/1969
45 triệu lít được bí mật trải xuống miền Nam, gần biên giới giáp với Campuchia
Chất độc này đã biến vùng đất phì nhiêu, màu mỡ thành các vùng đất chết.
Tác hại của chất làm rụng lá cây đã làm tăng tỉ lệ đột biến gen ở các vùng bị rải chất độc này.
Trong những năm 60 -70 quân Mỹ đã rải hàng nghìn tấn chất độc màu da cam - chất độc thuôc nhóm 1 - nguy hiểm nhất xuống Việt Nam nhằm tìm ra các căn cứ bí mật quả Quân đội Việt Nam. Thành phần chính của nhóm chất độc này là đioxin.
Trong suốt cuộc chiến quân Mỹ đã rải xuống Việt Nam khoảng 80 triệu lít chất độc màu da cam..
Hai cháu Việt và Đức trên bàn tắm tại Bệnh viện Từ Dũ. (Ảnh chụp 11-4-1984)
Ngày nay vẫn có những đứa trẻ ra đời với những dị tật bẩm sinh cả về thể xác lẫn trí tuệ. Nguy cơ mắc các bệnh ung thư của chúng rất cao.
Hiện nay có khoảng 4,8 triệu người nhiễm chất độc màu da cam, trong số đó 3 triệu người trực tiếp bị ảnh hưởng của chất độc này.
Cuối những năm 90 những nhà nghiên cứu người Canada đã lấy các mẫu đất, nước, sinh vật và thậm chí cả các bào thai bị ảnh hưởng để nghiên cứu…
Đến năm 1971 Mỹ ngừng việc rải các chất độc xuống Việt Nam do gặp phải sự chống đối của cộng đồng thế giới. Tuy nhiên chúng đã kịp thực hiện khoảng 6000 chuyến bay rải chất độc.
Nỗi đau màu da cam-Storm Center
Sinh ra không mang khuôn mặt người
Sinh ra không có lấy nụ cười
Sinh ra trong vòng tay nhân loại
Mà sao em như thể lạc loài?
Sinh ra khi đất nước hoà bình
Nhưng đây vết tích vẫn hằn in
Chiến tranh một thời quá oan nghiệt
Vắt kiệt nước mắt biết bao người
Chiến tranh đã đi qua, bao hận thù đã qua
Vết thương trên thịt da đang dần lành với thời gian
Nhưng sao vết thương lòng như từng ngày cuộn đau
Nỗi đau xin đặt tên, nỗi đau chất độc màu da cam
Hỏi ai lại cuộc đời
Hỏi ai cho em thấy tương lai
Tuổi thơ em đâu được vui đùa
Nằm trong cũi nhỏ ngắm hoàng hôn
Cầm tay ta cùng nhau ước nguyện
Mong cho giấc ngủ em bình yên
Kết nối những tấm lòng nhân ái
Thức tỉnh đất nước của Tự do
Em đâu biết chiến tranh
Em đâu biết đạn bom
Em có biết gì đâu
Mà sao hậu quả em mang Chúa trời người nơi đâu?
Thượng đế người nơi đâu?
Sao không cho em là em?
Sao không cho em là em ?
tagvn.com
P/S: đọc xong đau đáu một câu hỏi vì sao? vì sao thế?...