Dạ, chào giám đốc!
- Chào giám đốc!
- Chào! Hoàng Nam khẽ đáp lại lời chào của nhân viên trong công ty . Anh từ lúc lọt lòng đã sống một cuộc sống giàu sang, sung túc. Nhưng không vì vậy mà anh trở thành một công tử chỉ biết ăn chơi, anh đã rất cố gắng học tập và sau đó du học sang Mỹ . Khi trở về nước thì anh tiếp nhận công ty của ba, đưa công ty ba anh lên thành một trong những công ty kinh doanh hàng đầu trong giới thời trang. Là một giám đốc có tài, tuổi chỉ độ 30 với một gương mặt cương nghị nhưng không kém phần hào hoa, anh là tiêu điểm của những cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Khuyết điểm lớn nhất của anh, nếu gọi đấy là khuyết điểm, đó là anh quá cao ngạo, và hơi bị khó tính. Ngồi vào bàn làm việc, anh quay sang cô trợ lý vào.
- Hôm trước cô nói là cô sẽ xin nghỉ việc phải không?
- Dạ phải, giám đốc.
- Tại sao?
- Vì gia đình em phải chuyển ra Huế sống, nên em không thể tiếp tục làm việc ở đây được. Mong giám đốc thông cảm.
- Vậy à, được rồi, nhưng cô phải chờ cho tôi tuyển người mới đã, được chứ?
- Dạ được, đầu tháng sau em mới bắt đầu nghỉ. Cám ơn giám đốc trong thời gian qua.
- Có gì đâu mà cám ơn, cô đã làm việc tốt và giúp tôi rất nhiều.
- Dạ, giám đốc là một giám đốc rất tuyệt đấy ạ và sẽ tuyệt hơn nếu....
- Nếu gì?
- Nếu giám đốc bớt khó khăn với nhân viên của tụi em một chút ạ. - Nói rồi cô mới chợt thấy hối hận ngay.
- Thế à? Cám ơn lời góp ý của cô, tôi sẽ nhớ, nhưng mà dễ dàng với nhân viên mấy cô thì e rằng không được, vì như vậy mấy cô chẳng biết sợ là gì. Haha.
__________________________________________________ ___
_Lam Phương, mày xong chưa? - Minh Hà gọi to.
Nghe tiếng bạn gọi í ới trước cổng, cô liền chạy nhanh xuống:
- Xong rồi đây chị hai, làm gì mà kêu réo ghê thế!
- Ừ, tại tao chờ nóng ruột.
- Trời, mới có 10 phút mà nóng ruột , mày đúng là không biết kiên nhẫn.
- Thôi, đi thôi mày, ở đây đôi co hoài không biết đến bao giờ.
Thế là Lam Phương lên xe Minh Hà, cô hỏi:
- Giờ mình đi đâu?
- Ăn
Câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa đối với Lam Phương, bởi vì cô cũng đang đói. Xe của Minh Hà hòa trong dòng người và dừng trước một quán nhỏ.
- Hà, mày ăn gì, tao thì tái.
- Vậy tao cũng như mày.
Thế là hai tô phở bò tái được mang ra, thơm nghi ngút khói. Hai cô lập tức tiến hành nghĩa vụ cũng là quyền lợi cao cả của mình: Ăn.
Chỉ loáng một cái, Lam Phương và Minh Hà đả hoàn thành "công việc" của mình. Minh Hà lên tiếng hỏi:
- Giờ đi đâu nhỏ?
- Để coi, đi chợ bông đi mày, nghe nói lần này vui lắm.
- Ok!
Thế là thanh toàn tiền xong, Minh Hà chở Lam Phương thẳng tiến tới chợ hoa. Gửi xe xong, hai cô đi vòng quanh ngắm nhìn những chậu hoa được trưng ra thật đẹp. Mỗi loài hoa có vẻ đẹp riêng, từ cái đẹp thanh thoát đến cái đẹp kiêu sa, với đủ màu sắc sặc sỡ, vui tươi. Đang mải ngắm hoa, thấy một chậu hoa thật đẹp, Lam Phương liền quay sang vỗ vai bạn cái bốp và nói:
- Ê, mày thấy cái chậu kia đẹp chưa kìa Hà!
Không nghe tiếng đáp lại, cô quay sang nhìn thì thấy một tên đàn ông đàn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt như muốn "ăn tươi nuốt sống" cô vậy. Cô chợt thấy lúng túng vì nhận ra lúc nãy mình đã lầm người, cô còn đang suy nghĩ chưa biết nói sao thì đã nghe giọng hắn ta vang lên:
- Hà nào ở đây, cô tìm Hà Bá thì xuống sông mà tìm, tự nhiên đánh tôi một cái bốp thế hả?
- Tôi.. xin lỗi, tại tôi tưởng lầm anh là con bạn tôi, nên mới như thế. -Như đã bình tĩnh trở lại, cô giải thích.
- Tưởng gì, cô là con gái mà sao không ý tứ gì hết - Tên đàn ông vẫn ra vẻ khó chịu.
Lúc này thì Lam Phương đã thấy tức lên, cô liền xổ một hơi:
- Anh vừa phải thôi chứ, lỡ nhầm lẫn chút xíu làm gì dữ vậy, tôi con gái sao kệ tôi, chẳng liên quan gì đến anh, đàn ông con trai gì mà nhiều chuyện, vô duyên. - Nói rồi, cô liếc anh một cái sắc lẻm.
Anh ta cũng trợn mắt lên nhìn cô, thầm nghĩ :Trời, ai là người có lỗi vậy trời!
Có nhiều người dừng chân lại xem cuộc đấu khẩu "sống còn" của họ. Còn người trong cuộc thì cứ người nhìn, nguời liếc, không khí im lặng bao trùm. 1 phút, rồi 2 phút, 5 phút, hai người cứ nhìn nhau như có thù sâu nặng vậy.
- Phương, mày ở đâu mà tao tìm nãy giờ vậy? Minh Hà gấp gáp chạy lại chỗ Lam Phương.
Như nhận thấy sự có mặt của gã con trai đối diện, cô hỏi Lam Phương:
- Ai vậy Phương, người quen của mày hả?
- Không quen! - Cả hai đồng thanh lên tiếng.
Minh Hà không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hết nhìn người nọ lại đến người kia. Anh ta đột ngột lên tiếng:
- Hy vọng không gặp lại cô nữa, coi như hôm nay tui xui xẻo. - Nói rồi anh bỏ đi, mặt còn lộ vẻ bực tức.
Lam Phương nhìn theo ấm ức. Trên đường về cô kể lại cho Minh Hà nghe cả câu chuyện thì cô nàng bảo:
- Trời, hai người mới gặp nhau lần đầu mà tao tưởng đâu có thù kiếp trước đấy chứ. Hay đây là duyên tiền định nhỉ?
- Duyên cái con khỉ, mày lo chạy xe đi, tự nhiên người ta đang xem hoa vui vẻ thế mà làm mất hứng, tức ghê.
Minh Hà thấy vẻ giận dỗi của nhỏ bạn thân thì khẽ mỉm cười. Minh Hà và Lam Phương đã quen thân với nhau từ hồi học cấp 3. Tuy hai đứa không học chung một trường đại học nhưng vẫn duy trì được tình bạn rất tốt. Đến giờ thì cả hai cô đều vừa mới tốt nghiệp xong và đang xin việc làm.
Tiếp nè :
- Ê, Phương , tao đã xin được việc làm rồi nên hôm nay đãi mày đi ăn một chầu. - Vừa bắt điện thoại lên cô đã nghe giọng nhỏ bạn đầu dây bên kia có vẻ phấn khởi lắm.
- Ủa, hay vậy. Chúc mừng mày. Còn tao thì ngày mai tới phỏng vấn chỗ công ty Hoàng Lam.
- Vậy à, được đó, nghe nói công ty đó ngon lắm, mày mà xin vô được thì khỏe rồi.
- Ừ, tao cũng đang cố gắng, không biết sao, sợ nó tuyển người khắt khe là tao thua.
- Thôi, giờ đi ăn chầu của tao trước đã, mai mốt tới mày trúng tuyển thì ăn chầu mày sau.
- Ừ, vậy hẹn ở đâu đây nhỏ? - Lam Phương hỏi
- Quán đối diện trường tao đi. Vậy hẹn mày ở đó nha. Bye.
- Bye.
Ngày hôm sau...
Lam Phương dắt xe vào công ty mà tâm trạng khá hồi hộp. Cô được sự chỉ dẫn nên lên đến thẳng phòng của giám đốc nhân sự.
Người phỏng vấn cô là Trọng Minh - giám đốc nhân sự của công ty. Xem qua hồ sơ xin việc của cô, anh rất hài lòng với kết quả học tập , cũng như trình độ ngoại ngữ của cô. Anh tự nhủ cô rất thích hợp cho vị trí tuyển dụng và bắt đầu phỏng vấn cô, hỏi cô một số câu về bản thân và vể công việc.
- Tại sao cô lại chọn làm việc cho công ty Hoàng Lam?
- Dạ, bởi vì tôi rất tin tưởng ở uy tín của công ty trên thương trường và khả năng cạnh tranh với các công ty khác. Tôi tin Hoàng Lam sẽ là nơi có thể giúp tôi phát huy khả năng làm việc tốt nhất.
- Cô biết vị trí mà chúng tôi muốn tuyển dụng là gì chứ?
- Dạ, là trợ lý.
- Vậy cô nghĩ mình có thể làm tốt công việc này không?
- Vâng, tôi nghĩ mình sẽ hoàn thành tốt công việc được giao phó. Ở vai trò một trợ lý, tôi tin mình sẽ hỗ trợ tốt cho giám đốc.
Trọng Minh rất hài lòng với cách trả lời tự tin của cô gái đang ngồi trước mặt, anh tin mình đã tìm được người thích hợp.
- Được, chúng tôi tuyển dụng cô.
Hơi bất ngờ, nhưng Lam Phương cũng kịp kìm nén niềm vui sướng, cô nở nụ cười thật tươi.
______________________________
Trọng Minh, anh đã tuyển trợ lý giúp tôi chưa?
- Vâng, em đã tuyển rồi. Cô ta tên Nguyễn Lam Phương, rất giỏi và tự tin. Đây là hồ sơ của cô ta, giám đốc cứ xem qua. Đầu tuần sau cô ta sẽ đến nhận việc.
- Ừ, được rồi, anh làm tốt lắm.
Mở hồ sơ ra xem, anh gật gù. Khi nhìn vào tấm ảnh của Lam Phương thì anh chợt nhíu mày vì cảm thấy hơi quen quen. Nhất là đôi mắt, anh đã gặp ở đâu rồi thì phải, anh cố nhớ nhưng anh vẫn không nhớ ra được. Thế là anh đóng hồ sơ lại và tiếp tục công việc của mình.
Vừa mới lái xe về nhà anh đã nghe tiếng má anh hỏi:
- Nam mới về hả con?
- Dạ, má ăn cơm chưa?
- Chưa, ba với má chờ con về ăn chung cho vui, chứ nhà buồn quá.
Rồi, rồi, lại bắt đầu điệp khúc ấy nữa rồi, tiếp theo là kêu mình lấy vợ, có con cháu trong nhà cho vui chứ gì. Điệp khúc này anh nghe đã thuộc lòng rồi. Anh nghĩ thầm. Bà Mai lại tiếp tục:
- Phải chi con chịu cưới vợ, có cháu cho má ẫm bồng thì vui biết mấy.
Thấy chưa, anh nói có sai đâu, anh cười xòa, đặt hai tay lên vai bà:
- Hồi đó má bồng con còn chưa đã hay sao má? - Rồi anh nói tiếp:
- Thôi má ơi, con đói bụng rồi, ăn cơm thôi má!
- Cái thằng này, ừ, thì ăn cơm.
Trong bàn cơm, ba anh hỏi một vài điều về công ty và anh đã trả lời làm ông rất hài lòng.
- Ừ, vậy thì tốt rồi. Con giỏi giang đấy , phải chi việc gia thất cũng thế thì ông già này đỡ lo.
- Ba! - Anh kêu lên.
- Chuyện lấy vợ từ từ cũng được mà, giờ con phải lo việc công ty rất bận rộn ba ơi.
- Mà con có bạn gái chưa?
- Dạ, chưa luôn ba.
- Trời, làm gì kén chọn thế hả con, thôi con không chọn được thì để ba với má chọn giùm cho.
- Ừ phải đó con - Bà Mai ủng hộ chồng.
- Thôi thôi, cho con xin đi ba, từ từ con cũng tìm được mà - Anh xua tay lia lịa.
- Thôi,thứ bảy tuần sau về sớm, ba dẫn đi xem mắt, không ý kiến gì nữa. Mấy lần trước ba hủy hẹn với người ta rồi, con tính làm mất uy tín của ba luôn hả, kêu đi xem mắt thôi chứ có cưới liền đâu mà lôi thôi thế.
- Trời! - Anh chỉ biết kêu lên.
Dạ chào anh!
Trọng Minh nhìn cô khẽ cười rồi bảo:
- Ừ, hôm nay ngày đầu tiên đi làm cô thấy thế nào?
- Dạ cũng hơi hồi hộp một chút ạ. - Lam Phương đáp.
- Ừ, làm trợ lý giám đốc cũng hơi cực đấy, cô phải cố gắng nhé!
- Vâng ạ!
Trong lúc chờ đợi nhận việc, cô nghe được mẫu đối thoại của những người sẽ là đồng nghiệp của cô.
- Chị Đào ơi, chết em rồi, em không làm kịp cái văn bản này, hồi thế nào giám đốc cũng rầy cho xem.
- Ừ, tội em ghê - Giọng nói ra vẻ thông cảm.
Một cô khác lên tiếng:
- Lần trước chị gõ sai một chút thôi, mà bị sạt một trận tơi bời đó. Giám đốc nguyên tắc quá trời.
Trời! Lam Phương thấy bắt đầu hơi sợ, theo lời của họ nói thì cô sắp phải làm việc với một người rất nguyên tắc, khó khăn. Trong đầu cô tưởng tượng hình ảnh một ông già khó tính và điều ấy làm cho cô thấy chùn bước. Nhưng một giọng nói kéo cô về thực tại:
- Lam Phương, cô đi theo tôi. - Trọng Minh gọi cô.
Đến trước phòng có ghi chữ "Giám đốc" thì cô cảm thấy hồi hộp vô cùng. Trọng Minh mở cửa và cô theo chân anh bước vào. Không dám ngước lên nhìn, cô nghe Trọng Minh giới thiệu:
- Cô Phương, đây là giám đốc Hoàng Nam, và đây là cô Lam Phương, thưa giám đốc.
- Ừ, cám ơn anh, anh có thể ra ngoài.
Trọng Minh bước ra ngoài, để lại mình cô đứng truớc chiếc bàn giám đốc. Cô nghe tiếng gọi mình:
- Cô Phương, từ nay chúng ta sẽ làm việc chung với nhau.
Đến lúc này thì cô mới dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào người đối diện - giám đốc của cô.
- Trời! - Cả hai cùng kêu lên vì đã nhận ra được ánh mắt của nhau, cái ánh mắt mà họ đã nhìn nhau, liếc nhau hôm chợ hoa, và đến bây giờ thì cũng chính đôi mắt ấy, không thể lẫn với ai được.
- Là anh!
- Là cô!
- Sao cô cứ theo ám tôi hoài vậy?
- Câu đó dành cho anh mới đúng.
Nói rồi, cô xách giỏ quay ra cửa.
- Cô đi đâu đó? - Anh gọi theo
Cô quay đầu lại:
- Đi về!
- Cô không phải đến đây làm việc à? Sao chưa làm đã đi về? Bộ cô nghĩ đây là cái chợ hả, muốn đi thì đi muốn về thì về! - Anh nhướng mày.
- Tại tôi không thích làm nữa nên về thôi? - Cô đáp tỉnh
- Hay nhỉ, không lẽ cô sợ tôi nên không dám làm? - Vừa nói anh vừa nheo mắt trêu cô.
- Ai nói tôi sợ anh, làm thì làm chứ. - Cô trả lời rồi nhìn thẳng vào mặt anh để tỏ cho anh biết là cô không sợ anh.
Anh thấy thái độ trẻ con của cô thì tức cười nhưng phải ráng kìm lại, kẻo lại bị cô ta cho là anh gây thù chuốc oán nữa thì khổ.
- Vậy cô có biết cô làm trợ lý cho tôi không? - Anh hỏi.
- Biết!
- Và chỗ làm việc của cô là ở bàn bên kia, cùng làm trong phòng này với tôi.
- Ừ, được thôi, sợ anh hả. - Nói rồi cô tiến về chiếc bàn mà anh chỉ.
- Vừa ngồi xuống cô hỏi, giờ tôi phải làm gì đây, giám đốc?
Chữ "giám đốc" cô nhấn mạnh như một lời đáp lễ cho cái nheo mắt vừa rồi của anh.
- Giờ thì cô xem mấy cái hồ sơ này, chỗ nào không hiiểu thì hỏi tôi, biết chưa?
- Biết rồi!
Cái cách trả lời ngang ngang của cô nghe thật dễ ghét. Nhưng điều đó không làm Hoàng Nam khó chịu như anh tưởng, mà anh cảm thấy lạ, anh thầm nghĩ :Cô ta nghĩ mình là ai chứ! Mà sao mình lại đồng ý làm việc chung với cô ta nhỉ? Chắc mình điên mất rồi. Anh nhìn qua cô thì thấy cô đang xem hồ sơ anh vừa đưa vẻ say mê lắm, như không còn thiết đến mọi chuyện trên đời, xem anh như không tồn tại vậy. Anh lắc đầu và trở lại với công việc của mình.
Một ngày làm việc rồi cũng kết thúc, nhưng dường như sóng gió chỉ mới bắt đầu...