Dường như nơi ấy xác xơ nhiều
Tàn cây ghế đá lá liu xiu
Một cơn gió nhẹ buồn hiu hắt
Khơi dậy mông lung buổi ban chiều
Thấp thoáng me bay vừa qua ngõ
Ai nghịch ai vui ai chuyện trò
Ai buộc chiếc áo vào nhau hở?
Có buồn có giận có đắng đo
Bụi phấn còn rơi mãi thế sao
Người ấy năm xưa ở nơi nào?
Có nhớ có thương người năm cũ
Có còn kỷ niệm có xuyến xao
Chợt thấy bóng người ngỡ như mơ
Chạnh lòng tôi đứng quá hững hờ
Tóc mái hai hương đà điểm trắng
Thêm chút bụi đời đã bạc phơ
Dường như nơi ấy vẫn chưa nhoà
Vẫn nhớ như in dáng người xưa
Chiếc áo tinh khôi như còn đó
Tóc dài óng ả đã về chưa?
Ước gì thời gian chảy ngược dòng
Đừng để kỷ niệm hóa hư không
Cho tôi thấy lại hình năm ấy
Bảng trống bàn không khó nén lòng
Nhớ thời một kẻ đã ra đi
Bước chân nặng lắm tựa như chì
Nước mắt năm xưa còn dư lại
Chút giọt phai màu ướt khoé mi
Nỗi buồn man máng ở nơi xa
In dấu thời gian gốc phượng già
Khi ai lưu lại bao dòng chữ
Một thuở hôm nào của đôi ta
Dường như người ấy khác đi nhiều
Vẻ buồn trống vắng.....nét đâm chiêu
Hè ơi! sao ngươi không ngoảnh lại
Ta muốn học hỏi biết bao điều
Tiếng ai văng vẳng theo gió hây
Bụi phấn rơi rơi xuống vai gầy
Thời gian cứ thế trôi qua mãi
Cho tóc phai màu ngã đường mây
Bên mái nhà tranh thật êm đềm
Ai ngồi tựa bút thức đêm đêm
Dòng đời viết mãi bao giờ tận
Chỉ có tình thương nhắc nỗi niềm
Nhớ về người ấy nhớ miên mang
Lưu bút chưa nhạt những đôi hàng
Tôi nhặt để trên nhành phượng vĩ
Chờ lúc ai về mùa hạ sang.....
Thầy
bài post rồi nhưng mình thấy nó có đủ tình cảm đễ dự thi tuy không hay mà đó là cả tấm lòng
Tóc của thầy tôi bạc đi nhiều
Trọn đời gắn bó đàn con yêu
Bao năm miệt mài bên giáo án
Đâu nghĩ bản thân tuổi xế chiều
Thầy vẫn âm thầm lên bụt bảng
Vẫn viết vẫn đọc giọng vang vang
Có ai hiểu được cùng năm tháng
Tuồi già sức yêu với thời gian
Hy sinh bởi đâu vì lý tưởng
Khổ công nhọc nhằn bởi tình thương
Cuộc đời của thầy thật giản đơn
Gác mái ba gian cũng lẽ thường
Chỉ mong chúng con được một ngày
Công thành danh toại rạng tương lai
Là thoả tâm can nỗi u hoài.........
Bụi phấn mãi rơi tóc hoa râm
Thầy tôi vẫn dại cách âm thầm
Đêm đêm trằn trọc người trăn trở
Dù có thế nào cũng tận tâm
Mưa gió nắng trưa thầy vẫng đến
Cái rét trở trời thầy đã quên
Tóc bạc da mồi con đau đớn
Ơn sâu nghĩa nặng khó đáp đền
Kỷ niêm năm nào đã mãi xa
Nghe tiếng ai vang...vọng như là:
".....Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà...."
Thầy chính là cây cao bóng cả
Mãi che đời một quảng đường xa
Ơn của thầy bao la như mẹ
Nghĩa của thầy thắm nặng tựa cha
Suốt đời thầy xây đường chân lý
Dìu dắt ai chưa tỏ tâm si
Dục họ dậy từ trong tìm thức
Và mở lòng cho kẻ vô tri
Bài học thầy tựa những tiếng chuông
Mãi vang âm từ tận suối nguồn
Đánh thức ai vẫn còn mê ngủ
Dậy đi nào những kẻ à uông
Nhưng con quên hai chữ trắng trong
Thuở học trò hồn nhiên trong trắng
Cũng chỉ vì một phút sai lòng
Lem vết mực mà chẳng bâng khuâng
Để khi xa rồi con mới biết
Bóng hôm nào giờ là cách biệt
Và hôm nay hối tiếc không ngơi
Công ơn đó nguyện khắc đời đời
Ai cho xin tấm lòng nhân loại
Viết thành lời gửi đến thầy tôi
Ai cho xin trời cao biển cả
Để làm quà trả nghĩa thầy tôi
Hãy gôm gió từ những núi đồi
Hãy gôm mây tử trời cao vót
Ta nặng thành nhịp sống đưa nôi
Cho những ai chưa biết bồi hồi
Và tưởng tượng chút nắng đường phong
Chiếu xuyên qua tâm hồn của kẻ
Đã uống say hương vị mặn nồng
Của tình người bát ngát mênh mông
Rồi mai này trên đường vạn dậm
Mãi nhớ về ánh mắt xa xăm
Xin tri ân người thầy kính mến
Suốt đời này chẳng thể nào quên...............
Thất ngôn bát cú đường luật hiiiiiiiiii chơi thôi
Liễu tịch hàng dương huyện thế cô
Tha hương xa sứ kiếp hải hồ
Hoàng hôn lao lách những bến bờ
Chiều buồn heo hút ngỡ thành đô
Khói lam chưa tỏa buồn ngây ngút
Nước biếc in thuyền sóng nhấp nhô
Ngoảnh đầu trong lại nghìn xa khuất
Cố nhân còn nhớ nghĩa sư đồ?