3Nhật ngồi lì với máy tính điện tử và điện thoại. Sáng nay nó xuống văn phòng và chẳng hiếu thế nào mượn được học bạ cô nàng mới - có 1 cái tên ít bình thường : Ngô Việt Nga. Nhật sáng mắt khi nhìn thấy tên trường cấp 2 của Nga, vội bấm máy cho một thằng bạn: '' Nhật đây! Này hồi cấp 2 mày có quen bọn C kô? Tốt lắm.... Kiếm cho tao 1 quyển lưu bút có đứa là Việt Nga viết... Ừ luôn hai ba quyển đi. Nhanh nhé ! Bye....'' Nó quay lại hỏi Bảo:
- Hôm qua, lúc vào lớp nàng có mặc đồng phục trường mình kô?
Bảo gật đầu. Nhật lật lật vài quyển sổ điện thoại rồi nhấc máy cho môt đứa khác:" Có việc cho mày này mày nhớ cái cửa hàng chuyên may quần áo đồng phục cho trường mình kô?
Đấy đấy đúng rồi.. tìm đến bịa cho khéo vào và lấy cho tao số đo của 1 đứa con gái Nhớ này: Ngô Việt Nga lớp thằng Bảo..." Nhật ngồi ghi ghi chép chép một lúc quay sang nhìn Bảo đang nghich nghịch cái vợt tenis của bố:
- Này mày nhìn thấy nàng vào hàng net à?
Bảo vo 1 tờ giấy tung lên rồi lấy vợt đập một quả thật lực:
- Chính mắt tao. Thế mày nghĩ tao nhầm hai cái bím tóc ấy với ai /.
Nhật lại lần mó những quyển sổ điện thoại mãi rồi mới nhấc máy lên bấm:
- Nhật đây... Ừ lâu lắm rồi kô gặp....Xời hỏi vó vẩn tao vẫn khoẻ như thường Nhờ việc nho nhỏ này có phải lần trước mày nói với tao là quen 1 thằng trong tổ chức hacker Việt Nam fai kô? Đúng chính xác tìm cho tao sổ điện thoại hoặc mail của gã đấy? Ừ ngay bây giờ......
Bảo ngồi đằng sau ngắm thàng bạn lau kính liên tục và bật cười khi gã hình dung ra 1 con kiến chăm chỉ.......
*******
4... Hai ngày sau những thông tin đầu tiên đã có Nhật gập ba quyển lưu bút lại chuyến cho Bào toè giát nó vừa tổng kết Bảo nhú mày trước tờ giấy lí lich quá đầy đủ. Nó lướt qua vài gạch đầu dòng có bàn về sở thích: '' Korean film, Wonbin, màu vàng , hoa fang..." Chà một cô nàng lãng mạn đây ! Bảo ngước lên nhìn Nhật:
- Mày đang chat với ai đấy?
- Hacker B - Nhật đáp cụt lủn
- Là ai? Cái gã trong hacker Việt Nam đó à?
Nhất kô trả lời hỏi lại
- Mày đọc cho tao cái ID và e-mail của nàng được kô? Hỏi nhiều?
- " Tiểu thư Z " còn mailbox là tulybabygirl@ya.
Chuông đien thoại Nhật với tay nhấc mày :" Alo A! Ừ đọc đi ! Rồi. Cảm ơn Bye " Nó ném mẩu giấy vừa ghi sang cho Bảo: " Số đo này !", rồi quay ra chat tiếp với cái gã hacker gì đó Một lúc nó vỗ đầu:" Tí nữa quên cái khoản này" , rồi bấm máy: "... Đi theo nàng nhớ giữ khoảng cách nhất định Ghì lại cho tao lộ trình về nhà của nàng là được.Không , đừng goi, xong thì mail luôn. Bye "..
.....Một ngày nữa trôi qua. Khi Nhật đang ngồi khuyên nhủ Bảo - đã mất kiên nhãn và chán ngán việc ngủ gật sau lưng thỉnh thoảng lại giật mình vì tiếng điện thoại - thì Nhật nhận được thông tin cuối nó cần. Điện thoại kêu lên 1 tiếng Nhật nhấc máy rồi kêu lên gần như là ngac nhiên:'' Nhanh vậy? Mày làm thế nào đấy? Đầu ben kia là giọng gã hacker 13 lạnh lung và tỉnh bơ: '' Phá mac thế nào là việc của tao , không có nghĩa vụ phai trình bày với mày ! Ghi này mà ID là NVN vn 9000 còn mã mail là 5631120 đọc lại nhé.... Rồi khỏi cám ơn, xong việc nhớ khao tao ổ bánh mì là được...
Nhật dập máy cái '' bụp " đảy chiếc ghế xoay ra :" Dầy đủ rồi đấy. Gọi cho Long đi mày " Cảm thấy tỉnh táo hẳn người Bảo vồ lấy điện thoại:" Có thế chứ Bây giờ cuộc chơi mới chính thức bắt đầu "......
********
5Trong những phi vụ như thế này và tương tự như thế này , bao giờ cũng vậy, Nhật là đứa thu thập thông tin cần thiết long vạch kế hoach chỉ dẫn, giăng bẫy, còn Bảo chỉ việc hành động... Một ê líp hoàn hảo làm việc ăn khớp và chưa bao giờ thất bại !
Trong thời gian Long nghiên cứu...hồ sơ về Nga thì Bảo đi cắt đầu Wonbin và nghiền ngẫm đóng Thế giới Điện ảnh và Nhật tha về. Long nhờ Nhật kiếm thêm mấy cái áo màu vàng nữa cho Bảo. Ai vào việc nấy. Kỷ luật phải biết.
....Long trải tấm bản đồ lên bàn , nó lấy bút đánh dấu tô lên đoạn đường Nga đi từ trường về nhà :
- Trong thời gian nàng lấy xe về nhà thì mày sẽ đi ra chỗ này - Long khoanh trong 1 điểm - Đó là 1 trạm xe buýt. Khi nàng đạp xe qua đây nàng sẽ nhìn thấy mày....
- Giả dụ nàng kô nhìn thấy tao? - Bảo '' Giơ tay "
- Yên tâm đi cái màu vàng kinh dị trên áo của mày thì ruồi nó cũng phải dừng lại vì tưởng.... đèn giao thông! - Nhật giải đáp câu hỏi của Bảo
Long giơ tay ra hiệu im lặng nó nói tiếp :
- Đứng cho nó có dáng 1 chút nhé ! - Nó vứt cho Bảo 1 quyển Thế giới Điện ảnh mới - Cầm cái này mà giả vờ đọc Khi nàng nhận ra mày hảy hỏi nàng đi về đâu Khi nàng nói địa chỉ ra thì hãy tỏ vẻ ngạc nhiên nói mày cũng đang muốn đi tời nhà đứa bạn ở gần đấy và ngỏ ý đi nhờ xe. Cố diễn đạt cho khéo vào....
Bảo gật đầu : " Yên tâm ! Khi tao nói 1 cách nghiêm túc kèm theo 1 nụ cười thi kô cô gái nào bỏ tao lại được đâu. Tự tin có thừa !
- Tốt lắm ! Rất đúng với phong cách của mày.Tiếp nhé. Với tốc độ khoang 12 km/h, mày se xóc gần 10 bốn phút đèo nàng. Cứ tùy cơ ứng biến thôi, nhưng đại khái làm cho được 2 việc: 1. Mày phải là đứa chủ động dẫn dắt câu chuyện 2. Lái câu chuyện về những ấn tượng đầu của mày khi thấy nàng. Còn nhớ không?
- Áo trắng quần bò , đeo cặp chéo hồng kẹp tóc xanh....- Bảo nói chẳng cần nghĩ
- Ổn! Cứ nói tuốt ra càng nhiều càng tốt. Con gái thích con trai nhớ về mình từ cái nhìn đầu tiên. Một việc cuối này: khi về tới nhà nàng thì nhớ " bỏ quên" trên giỏ xe nàng cái này - nó quăng cho Bảo 1 quyển vở - Trong này có 1 cái ảnh mày khoác vai.... Wonbin được thằng Nhật xử lý kĩ thuật số cực khéo, đảm bảo như thật....
- Để làm gì? - Bảo ngắt lời
Long cười ranh mãnh:
- Rồi mày sẽ thấy hiệu quả của nó.
... Tất cả diễn ra như đúng cái đầu vĩ đại của Long tính toán. Đến tối, Nga rối tí gọi điện thoại hỏi về cái vụ thần tượng của mình khoác vai Bảo trong" quyển vở bỏ quên ". Bảo nói từ tờ giấy Long đưa lúc sáng:
- À, đó là cái lần mình đi Hàn chơi hè năm ngoái.... Mà thôi, để mai đến lớp nói chuyện được không? Mình phải đi mua thuốc cho mẹ bây giờ mẹ mình ốm.
Bảo chúc... Nga ngủ ngon rồi dập máy. Long? Bảo phục nó lắm !Mỗi tội nó nói " Không nên nói qua điện thoại nhiều, nói chung mày chỉ có.... Sức hút khi nói chuyện trực tiếp thôi " Còn Bảo nó thấy mình lúc nào cũng có sức hút (!)..