Thiên sứ mùa đông ( tiếp theo )
14. Những giọt nước chảy tràn xuống chân khiến Nghi giật mình, cô đang phơi quần áo, chiếc áo vẫn cầm trên tay, nước chảy tràn cả ra ngoài ban công ... NGhi vội vàng vắt nó thật mạnh như muốn vắt kiệt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Mẹ Vũ đã về từ lâu mà Nghi như chưa bước ra khỏi cơn ác mộng đó... Bà bắt cô phải xa Vũ... đi đâu đó khỏi nơi này để Vũ có thể quên ! Nghi không biết làm thế nào, cũng chẳng biết nói gì ngoài những cái gật đầu... Mẹ Vũ lạnh lùng quá và những lý do bà đưa ra Nghi không thấy có gì là không chính đáng hết... Nghi đúng là hòn đá cản đường ! Nhưng xa Vũ... nếu xa Vũ dễ dàng như dứt bỏ một một gánh nặng làm ta mệt mỏi thì đã khác... Xa Vũ mà không làm Vũ đau...
Có tiếng mở cửa, Nghi cũng không nghe thấy gì. Cô đang cố ngăn mình khóc ! Chỉ nghĩ đến chuyện mình phải xa Vũ, chuyện mình sống mà không thấy Vũ hàng ngày thôi đã làm trái tim cô tưởng như không đập nổi... Chỉ nghĩ đến đó thôi, nước mắt đã muốn trào ra...
_ Nghi !
Giật mình quay lại, Nghi thấy Vũ đang mỉm cười. Cậu lại thật gần, cầm lấy chiếc áo trên tay cô, bỏ xuống chậu nước... Nghi cúi xuống, định nói rằng chiếc áo đó Nghi đã vắt khô rồi... nhưng Vũ đã ôm lấy cô, hôn thật nhẹ lên môi lên mắt Nghi... Thế là nước mắt không trào ra được nữa và những suy nghĩ làm thắt tim cũng bị cuốn trôi đi...
_ Vũ nhớ Nghi thật đấy... Một ngày không gặp được Nghi đúng là cực hình !
Vũ nói vào giữa hai nụ hôn... Nghi định không ôm lấy Vũ vì nghĩ sẽ làm ướt cậu, nhưng khi ý nghĩ đó đến thì cũng là lúc vòng tay cô đã siết chặt... Nghi thích sự ấm áp này... Cảm giác như mình được che chở khỏi tất cả những chiếc gai nhọn của cuộc sống... Như vậy cũng không khác gì một cây tầm gửi đâu nhỉ?
Nghi là người dứt ra trước khi ý nghĩ về cây tầm gửi trở lại tiềm thức... Cô cất giọng cằn nhằn :
_ Có biết Nghi đang phơi đồ không?
Vũ cười, không buông Nghi ra, nhưng mắt cậu thì nhìn xuống chậu đồ, dịu dàng hỏi :
_ Thế có chuyện gì mà cô công chúa đang phơi đồ lại ngẩn người ra không biết có ai vào nhà?
Nghi nhún vai, hơi tách người ra :
_ Chẳng lẽ Nghi nghĩ về người Nghi... yêu cũng không được sao?
Vũ lại cười, cậu buông Nghi ra.
_ Nếu thế thì được ! Vũ cho phép Nghi nghĩ càng nhiều càng tốt... Càng nghĩ tới càng...yêu thì tốt hơn nữa à !
Nghi suýt bật cười. Cô bỏ dở chậu đồ, cầm tay Vũ đi vào trong nhà... Trong đầu là ý muốn Vũ giải thích mọi điều, nhưng trái tim cô thì lại khuyên chuyện khác... Vũ có thương cô thì mới làm như thế, chẳng bao giờ Vũ nghĩ cô là một cành tầm gửi đâu... Hỏi là xúc phạm đến tấm lòng của Vũ , đến tình yêu của cậu... Vũ yêu cô biết bao... Xa Vũ thì không thể được mất rồi !
Ngày hôm sau, Nghi quyết định đến nhà Vũ khi biết chắc cậu đã đi học và bà Vân đang có ở nhà. Khi đứng ở trước cổng, cô mới thấy rõ được hình dáng ngôi nhà, lần trước Vũ đưa cô về sớm nên những đường nét tinh tế của ngôi nhà bây giờ mới thật sự đi vào tâm khảm của Nghi... Cô bấm chuông và chờ đợi. Một lát sau, chị người làm đi ra, Nghi nhận thấy trong mắt chị ta ánh lên vẻ ngạc nhiên nhưng vẻ lịch sự vẫn đượm trên giọng chị ta :
_ Bà chủ đang đợi cô !
_ Cảm ơn chị ! _ Nghi mỉm cười vu vơ, chân bước nhẹ trên con đường lát những viên gạch hình rích rắc... Hai bên đường đi, Nghi nghe thấy cả tiếng gió rì rầm trong những tán cây cau cảnh xanh ngắt...
Xỏ chân vào chiếc dép đi ở nhà, Nghi thấy run run... Chưa bao giờ cô làm việc này... Từ chuyện gọi điện hẹn trước với mẹ Vũ đến chuyện một mình đến nhà cậu... Riêng những chuyện như thế cũng đủ để đánh giá một người con gái rồi...
_ Bà chủ , cô Nghi đã tới !
Nghi ngước mắt nhìn lên. Bà Vân đang ngồi rất nghiêm trên ghế, đôi mắt bà vẫn lạnh lùng như ngày hôm qua... Hơn thế nữa, trong đôi mắt ấy còn có những tia nhìn khó chịu lẫn riễu cợt. Nghi hít một hơi thật sâu, trong tim cô, trong đầu cô là hình ảnh của Vũ... Không có gì quan trọng bằng Vũ, bằng hạnh phúc tương lai của Vũ , kể cả lòng tự trọng của cô !
_ Cháu chào bác ! _ Nghi nghe giọng mình đăng đắng _ Cháu xin lỗi vì đã làm phiền vào ngày hôm nay !
Bà Vân phẩy tay :
_ Dù sao thì cô cũng làm phiền rồi... Hãy ngồi xuống đi !
Một con bé 18 tuổi, đã từng chịu bao hắt hủi, bao đắng cay... bao nhiêu nước mắt... giờ chịu thêm những hắt hủi, những đắng cay nữa cũng không sao... Không sao đâu , Nghi ạ !
Nghi ngồi xuống đối diện với bà Vân. Chị người làm đặt trước mặt Nghi cốc nước cam, rồi đi xuống bếp... Bà Vân không để cô trấn tĩnh, bà nói ngay :
_ Những gì cần nói tôi đã nói hôm qua rồi !
" Bác ấy coi mình như kẻ thù... " Nghi chua chát nghĩ thầm.... Cô gật nhẹ đầu, rồi ngẩng lên, cố làm cho giọng mình... cứng cáp lên :
_ Cháu đến gặp bác để xin bác một... đặc ân !
_ Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì ngoại trừ con trai tôi !
_ Cho cháu một năm nữa... Một năm nữa thôi ! _ Nghi gấp gáp nói _ Bác đừng bắt cháu xa Vũ ngay bây giờ, hãy chờ một năm nữa...
Bà Vân nhíu mày, không mảy may xúc động trước thái độ van xin của Nghi...
_ Một năm? Để một năm nữa thì làm sao Vũ dứt ra được khỏi cô? Cô tưởng tôi là trẻ con sao?
Nghi khẽ lắc đầu, giọng nói của cô hơi lạc đi :
_ Một năm cho sự phản bội của cháu... chắc chắn sẽ làm bác hài lòng phải không?
Hơi ngạc nhiên, bà Vân khẽ quay mặt đi để che dấu sự bối rối... Giọng Nghi giờ đã trở nên điềm tĩnh lạ lùng :
_ Với sự phản bội của cháu, Vũ sẽ hoàn toàn cắt đứt được những luyến lưu trong mói tình đầu... Cậu ấy sẽ đi du học , và tương lai của cậu ấy... không còn hòn đá cản đường nào nữa... Vĩnh viễn không có đâu bác ạ !
" Đúng là bây giờ Vũ chưa thể đi du học ngay ! " _ Bà Vân ngẫm nghĩ " Ít ra cũng phải một năm nữa... ! ". Bà liếc nhìn Nghi, nhưng không hề thấy dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi của cô... Sự căm ghét vẫn tràn ngập trong lòng bà... Một năm nữa... bà sẽ phải chịu đựng sự căm ghét này !
_ Cô sẽ có một năm... Đừng bao giờ có ý nghĩ qua mặt tôi đấy...
_ Vì bác là mẹ của Vũ... Cháu hiểu thế nào là tình yêu mà !
Bà Vân không nói nữa mà nhấc ly nước lên... Tự nhiên chẳng còn thấy mối ràng buộc gì giữa cô và bà... Có thể bà đã lo nghĩ quá nhiều.... con bé này cũng không đến nỗi tệ ! Nghĩ thế, bà nghe đắng ở đầu lưỡi , ngụm nước cam trở nên khó nuốt đến lạ lùng...