Em yếu đuối nên tình ta tan vỡ
Em rụt rè chạy chốn vòng tay anh
Cho đến khi em chốn thoát hoàn toàn
Khi ngoảnh lại anh mãi còn đứng đợi
Em đau đớn rời xa anh vời vợi
Giọt lệ sầu rơi vội khóe mắt anh
Nhìn dáng anh đứng khóc chẳng thành lời
Em lặng lẽ bước chân rời vội vả
Em cứ nghĩ thời gian chôn vùi tất cả
Mười lăm năm rồi sao anh chẳng chịu quên?
Để lòng em mang nổi khổ không tên
Anh vẫn thế, vẫn đứng yên nơi chốn củ./.