Trang 1/2 12 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 8 trên 10

Ðề tài: ca cao hay socola

  1. #1
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Mar 2009
    Bài gởi
    39

    Post ca cao hay socola

    “Ô la là – giọng nó cất vang.
    Thế là một ngày mới nữa đến.Mình làm một cốc ca cao uống đi,ca cao ca cao –hai chữ ca cao làm nó cất vang lên giữa mùa đông rét lạnh.
    Con khùng –giọng con bạn cùng phòng trọ với nó làm nó giật cả mình.Chuẩn bị có cuộc đại chiến ném gối xảy ra.À ,không phải,cái gối được trúng ném vào nó với một câu rất chi là quen thuộc của ai thích ngủ nướng”để yên tao ngủ”.
    Thế là nó lầm bầm trong miệng : bà ưng ngủ thì bà ngủ đi chứ,chứ ai cấm bà đâu,bà muốn uống ca cao không.Tôi làm cho thế là tỉnh ngủ khỏi ném gối tôi nữa.
    Nói tới đây:con bạn lao nhanh xuống dưới bếp,đánh răng súc miệng rồi hiện diện trước mặt nó: có sữa nha.
    Nó không nói gì.Chỉ gục đầu.”
    Cuộc đời có mấy ai ngờ tới nhỉ.Chỉ là thoáng qua nhưng những ký ức còn mãi đọng lại trong nó.Bạn tôi ơi,mới đó mà đã xa tầm tay.
    “Loáng một cái ,nó đã làm sữa cho con bạn kèm với vài viên kẹo màu xanh.Từng ngụm sữa kèm với cacao thêm chút hương vị bạc hà của candy là nó không cưỡng lại nỗi.Nó cầm tách để trước mặt con bạn :có uống không tôi uống nha.
    Đưa đây –thế là con bạn giựt khéo xí nữa là rớt xuống dưới đất.Hên đó nha-nó vừa giận vừa thất cười.Nó nhéo má P một cái :ghét,háu đói.”
    P ơi,P ơi.
    Tỉnh dậy,tỉnh dậy-trưởng phòng đi họp về kia,kẻo bị phạt kiểm điểm nữa.
    Nó í ớ một cái-đây là đâu.
    Công ty chứ ở đâu,tối thức khuya đi với anh nào mà mới sáng ngủ gật rồi-trưởng phòng lên tiếng
    Lúc đó,nó hoảng hốt giật mình tỉnh dậy-thưa sếp,tôi tôi tôi….
    -Thôi,tha cho cô đó,lần sau đừng như vậy nữa nha.À,đây là hồ sơ mới của tôi.Cô xem thử giải quyết được trong ngày không-trưởng phòng nghiêm nghị nói.
    Nó ngần ngại nói :dạ trưởng phòng có thể cho em nghỉ bữa nay được không.Bữa nay là ngày đám giỗ của bạn tôi,đã tròn 5 năm rồi,tôi chưa làm gì cho cô ấy.Em muốn làm cốc ca cao sữa candy màu xanh để cúng cho cô ấy.
    Trưởng phòng ngần ngại một chút rồi hỏi: tôi chưa nghe cô nhắc đến chuyện này.Sao tôi có thể cho cô nghỉ trong khi tôi chưa biết chuyện này là như thế nào.Với lại,công việc đang bừa bộn,trong khi đó cô phụ trách giải quyết hồ sơ.Cô đi rồi ai làm cho tôi.Sếp hối lắm rồi cô Lan ạ.
    Nó gãi đầu: dạ em hiểu chứ,nhưng trong lòng em không yên.Dạ để em làm nốt công việc xong rồi về làm chuyện đó cho bạn em cũng được.Dù sao chỉ một cốc ca ca sữa candy màu xanh làm cũng nhanh mà.
    Trưởng phòng cười rồi lên tiếng:thôi cô làm đi với lại tôi cũng muốn tham gia vào câu chuyện của cô được không,tại sao lại là cốc cao cao mà không phải socola hay gì đó nhỉ.Tôi sẽ làm cùng cô và cùng cô dự đám giỗ của bạn cô.Tại sao cô ấy ra đi mà tôi không nghe cô nói gì cả.Chắc vì vậy mà cô ngủ gật đúng không?
    Nó cười trừ và gục đầu.Nếu sếp nói vậy thì tôi đành đồng ý chứ biết sao giờ.Em cảm ơn trưởng phòng nhiều.
    P ơi,p ơi.Mày có sao không.Nói chuyện với tao đi,sao mày im lặng vậy.Bác sĩ nói mày không sao mà P.Tao tha lỗi cho mày hết.Cả người yêu tao mày thương tao cũng nhường cho mày mà.Mày tỉnh lại đi,đừng làm tao sợ.Anh ấy yêu tao nhưng mày lại yêu anh ấy.Mày nghĩ mày chết là tao có thể yêu ai được à.
    Bác sĩ ,bạn tôi có sao không?Tại sao mới hôm qua cô ấy còn giành thức ăn với con giờ lại như vậy.Bác sĩ,bạn con có sao không?
    Cô bình tĩnh đi cô Lan;cô ấy đang trong giai đoạn hôn mê rồi dần chìm vào vô thức.Có thể tỉnh có thể không nhưng tỉnh ít ngủ luôn thì nhiều.Cô ấy đã bị bệnh ba năm rồi và giờ là bệnh bộc phát ra và đi bệnh viện không kịp thới.Chúng tôi đã cố gắng hết sức rôi mong cô thông cảm cho chúng tôi.
    Nó cầm tay bác sĩ :vậy là sao hả bác sĩ,chờ cô ấy chìm vào giấc ngủ ngàn thu ư.
    Dạ,chúng tôi xin lỗi.Cô có thể đưa cô ấy về và tụng kinh cho cô ấy nghe.Để linh hồn cô ấy có thể siêu thoát nhanh hơn.Nhưng cũng có thể khiến cô ấy tỉnh.Đôi khi đó cũng là phép nhiệm màu cô L ạ.
    Xong chưa cô L –trưởng phòng thúc giục cô
    Dạ xong rồi thưa sếp.
    Sếp nhìn nó rồi nói :cô khóc đó à,tôi thấy nước mắt cô còn đọng lại trên khóe mắt kìa.Chuyện buồn lắm hay sao cô.
    Nó vừa đưa hồ sơ vừa hỏi trưởng phòng : sếp có tin vào phật pháp không sếp.Sếp có tin sẽ có điều kỳ diệu xảy ra khi ai đó nói với bạn rằng,hãy tin vào phật pháp rồi sẽ có điều khiến bạn ngạc nhiên đến nỗi không thể ngờ được.
    Tôi tin chứ cô,khoảng 5 năm trước tôi có gặp một cô gái trong ngôi chùa nhỏ ở gần nhà tôi,tôi và cô ấy thương xuyên nói chuyện với nhau.Nhưng cô ấy rất thích uống socola đen nguyên chất.Tôi hỏi cô ấy tại sao lại là socola đen.Cô ấy bảo đó là bí mật và cười trừ nói tôi rằng:đồ ngốc.
    Bất chợt anh hỏi tôi : cô Lan nè,giữa socola và cacao cô thích loại nào hơn.Tôi thì thích socola đen hơn.Chắc cô không thích sự đắng và màu đen đà khó chịu của nó nhỉ.Với lại nó cũng không rẻ như cacao.
    Tôi cười:tôi cũng không biết nữa.Anh có hình của cô ấy không?
    Có,rồi anh đưa hình của anh và P cho tôi xem.
    Trời ơi,tôi thốt lên: P,bạn của tôi đây mà.Sao anh có hình của cô ấy vậy.Có lẽ,anh phải kể cho tôi nghe chuyện này được không.
    Hì-trưởng phòng cười trừ,âu cũng là cái duyên cô ak.

    Ngẫm nghĩ hồi lâu thì trưởng phòng thở dài lên tiếng: cuộc đời của mỗi người đâu ai giống ai phải không cô.
    Tắc xi,tắc xi
    Xin lỗi cô đi đâu ạ-anh tắc xi nhoẻn miệng cười bối rối
    Anh có thể cho tôi đến một ngôi chùa trong làng này được không.Tôi là khách thập phương,mới tới đây nên cũng không biết cho lắm.Cứ tưởng ở đây không có tắc xi nên nên gặp được anh tôi mừng quá.
    Nhưng xin lỗi cô ở làng này có hai ngôi chùa,cô định đến chùa nào ạ.
    À,tôi quên –P sực tỉnh gãi đầu rồi cười nói:ngôi chùa mà gần nghĩa trang đối diện cánh đồng ấy.À,cũng gần đây.Mời cô lên xe nhưng tôi không phài là tắc xi đâu nha.Tôi sẽ cho cô quá giang,được không.Từ đây lên đó chỉ tầm hai cây số thôi.Vậy nha.
    Rồi trưởng phòng cười tôi.Liệu cô có tin lời tôi nói là thật không.Nếu như cô trong trường hợp của cô ấy thì liệu có lên xe không.Và cô có thắc mắc tại sao tắc xi không phải là tắc xi không.
    Tôi cười:Tôi cũng không biết nữa,ak bây giờ là mấy giờ rồi anh nhỉ
    Bây giờ mới hơn hai giờ chiều,có chuyện gì không “em”…
    Anh nói gì :không gì,không xem à,xem gì…
    Lúc này,tôi tự nhiên thấy anh nước mắt trải dài và trầm ngâm.Anh dừng xe và mở cánh cửa ra và châm điếu thuốc.Và tiếng nhạc được bật lên: chỉ là tiếng nhạc hòa tấu nhưng tôi cảm thấy có gì đó thật quen thuộc.Bàn tay xoa xoa và bật lửa,và quẹt.Tôi thấy anh hít một hơi thật dài của điếu thuốc và xoay một vòng của thuốc lá.
    Hình ảnh ấy chợt hiện ra trong đầu tôi,đầu tôi chầm chậm quay ngược như được tua băng lại vậy.Chầm chậm,từng ký ức rơi vãi từng mảnh được ghép lại như một bộ phim không rõ nét vậy.
    A di đà phật,a di đà phật,a di đà phật…
    Mày làm gì thế P.Nói gì thế.
    Tao niệm phật cho thanh tịnh mày ạ.
    Ừ,từ khi nào mà mày đi chùa vậy,lúc trước mày chỉ tin vào khoa học chứ có tin vào mấy cái này đâu.Tao rủ mày mà mà không đi.
    Ừ,có lẽ từ khi tao gặp anh tắc xi đẹp trai dẫn tao tới chùa và cùng tao…
    Chà chà ,bữa nay mày lại mở lòng với ai vậy nữ hoàng băng giá,thôi nghe và niệm đi.tao đi công chuyện xíu.Uh,lại gặp anh có cái tật ngửi và xoay điếu thuốc đó à.
    Uh.
    Mày coi chừng đó,anh chàng đó tao thấy rất đào hoa và bảnh bao,coi chừng mất đó,nhớ giữ kỹ kỹ.Mà tao nhớ gặp ở đâu rồi.
    Mày gặp anh ây ở đâu mà nói vậy
    Thì tao đứng trên gác nhìn xuống ,hì
    Anh,anh Minh,trời ơi,anh là anh Minh.Mất bao nhiêu năm rồi em mới gặp lại anh.Anh có phải là anh Minh không
    thay đổi nội dung bởi: thocon1989, 16-04-2018 lúc 02:35 AM

  2. #2
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Mar 2009
    Bài gởi
    39

    Default

    Mọi người cho ý kiến nha,nên viết tiếp không nhỉ

  3. #3
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default

    Nên viết chứ. Có viết sau đó mới thấy được mình mạnh hay yếu điểm nào và nếu thích thì tại sao không thử sức
    Đừng cưới người mà bạn nghĩ có thể sống chung mà hãy cưới người bạn không thể sống vui nếu thiếu họ.

  4. #4
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Mar 2009
    Bài gởi
    39

    Arrow tiếp theo ca cao hay socola

    Lan,em nhận ra anh rồi à,anh tưởng từ nay em sẽ không nhận ra anh nữa.Anh xin lỗi đã bỏ em mà ra đi không nói một lời nào.Anh xin lỗi…anh xin lỗi,xin lỗi em ngàn lần.Nước mắt anh ấy trải dài-anh hối hận lắm đã lừa dối em,anh và cô ấy không có gì cả,chỉ là bạn bè bình thường,chỉ là anh trai đối xử với một cô em gái.Anh không biết giải thích với em như thế nào.Anh cũng không biết em bị mất trí nhớ vì một cú sốc quá nặng.Mẹ anh bảo anh phải đi du học…Anh…
    Tôi hét lên:anh đừng nói nữa,tôi van anh,anh đừng nói nữa.Tôi đã đợi anh,đợi anh trong mỏi mòn để rồi nhận được một lá thư vô tình từ anh.Anh,nhưng sao anh gặp được bạn tôi,sao anh lại là trưởng phòng của tôi nhưng tôi lại không nhận ra chứ.Tại sao,tại sao-tôi ôm đầu hét lên một cách man dại và điên rồ.Đây là đâu…đây là đâu,anh là ai,tại sao tôi lại ở đây.Hôm nay là ngày đám giỗ bạn tôi tại sao tôi lại đi với anh.Anh là ai-ánh mắt của tôi mơ màng và điên rồ khiến anh phát hoảng.
    Lan-em sao vậy,để anh đưa em đi bệnh viện,bệnh tình em bị nặng hung rồi.Anh xin lỗi,anh xin lỗi đã khiến em rơi vào tình trạng như vậy.Anh xin lỗi.
    Tôi vùng vẫy không chịu lên xe mà đi cứ đi mãi,cuối cùng anh ôm tôi lên xe và đánh ngất tôi đi và chở tôi tới bệnh viện tâm thần.Tới đây,nhìn những cảnh hoảng loạn của những bệnh nhân ở đây,tự nhiên anh cảm thấy chạnh lòng.
    Bác sĩ hỏi,tại sao anh lại tới đây.Anh bồng tôi nằm lên giường và từ từ cô ấy cũng tỉnh lại:đây là đâu
    Bác sĩ tiến lại gần nó rồi hỏi:cô không biết đây là đâu à,cô nhận ra thử
    Bệnh viện,bệnh viện-tại sao tôi lại ở đây.
    Bác sĩ:sao tôi lại ở đây,hình như tôi vừa mới gặp ai đó rất quen và mơ hồ nhớ lại điều gì đó.Và rồi cú sốc tôi đã chôn chặt bao nhiêu năm giờ tự nhiên bộc phát lên rồi ai đó chở bồng tôi lên xe và đưa tôi đi một đoạn đường dài và tỉnh dậy thì tôi đã ở đây.
    Có phải anh này không cô-Bác sĩ bình tĩnh cười và chỉ tay về phía một người đàn ông.
    Lúc ây,anh nhoẻn miệng cười và gãi đầu.Em không sao chứ.
    Trưởng phòng,sao anh lại ở đây
    Em không nhận ra anh ư-đôi mắt buồn buồn của anh khiến tôi thấy chạnh lòng và quen thuộc.
    Bỗng dưng,tôi hét lên-anh Minh,cuối cùng anh cũng quay về.Em đã chờ anh ba năm rồi,anh biết không.

  5. #5
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Mar 2009
    Bài gởi
    39

    Default

    mình cũng không biết nữa chắc trùng hơp,

  6. #6
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Mar 2009
    Bài gởi
    39

    Cd cacao hay socola

    L-anh hét lên.Cuối cùng em cũng nhận ra anh.Tại sao em ngốc quá vậy,anh đi anh đâu để lại lá thư nào đâu.Sao em nói anh để lại cho e lá thư nói đi du học.Anh vẫn ở trong nước tuy nhiên anh ở lại một ngôi chùa nhỏ bên cánh đồng làng.Bây giờ,anh cũng không nhớ ngôi chùa đó tên gì nhưng anh nhớ đường đi.Em biết tại sao không.
    Tôi im lặng lắc đầu.
    À,mà quên,xin lỗi bác sĩ:cô ấy liệu có phải nhập viện không hay điều trị thuốc gì không ạ.
    Lúc ây bác sĩ cười nhẹ và nói:chỉ là cơn chấn động nhẹ tâm lý thoáng qua.Tôi sẽ kê cho cô ấy vài viên thuốc và an thần và thuốc bổ.Tuy có điều phải uống lâu dài nhưng phải nhớ không để cô ây lo lắng và sốc điều gì.Cô ấy đã vướt qua những năm tháng ấy rất khó khăn tuy nhiên lúc ây vẫn còn bố mẹ.Tôi mong anh hiểu
    Dạ,cảm ơn bác sĩ.
    Lúc ấy,tôi cười và ôm anh thật chặt –cảm ơn anh đã quay về,cảm ơn anh.Cảm ơn bác sĩ –tôi sẽ nghe lời và điều trị thật tốt.
    Cảm ơn bác sĩ đã đồng hành tôi trong những ngày ấy.
    Bác sĩ nói nhỏ với anh và đưa cho anh viên màu xanh xanh và tôi nghĩ đó là thuốc ngoài bác sĩ đưa thêm.Tôi không thấy anh đưa tiền và tôi cũng không phải là người tò mò nên tôi cũng không hỏi anh.
    Ra xe,tôi vặn mình giận dỗi:chưa kết thúc câu chuyện đâu nha.
    Anh hỏi:câu chuyện gì.Tôi tưởng anh đùa nhưng thật ra anh quên thật và tôi cười bí hiểm.
    Em cười gì vậy-không có gì.
    À,anh bác sĩ hồi nãy trẻ nhỉ,chắc anh ta lớn hơn anh vài tuổi vậy mà anh phải gọi bằng bác đấy.Biết vậy,khi xưa nghe lời em đi học bác sĩ chấc để được nghe gọi bằng bác cho sướng lỗ tai.
    Hứ,anh tưởng làm bác sĩ dễ lắm à-tôi trề môi.
    À,em nè,em quên gì đúng không.
    Ừ,xíu nữa quên,trời gần tối rồi,phải mua…
    Tôi chưa nói hết câu thì anh đưa viên màu xanh
    Phải cái này không-sao anh có viên kẹo màu xanh bạc hà ấy
    Vị bác sĩ hồi nãy đưa cho anh và nói hôm nay là ngày đám giỗ của bạn em và nói mong anh sẽ chắm sóc tốt cho e.
    Tôi hạnh phúc vui mừng.
    A muốn đưa em tới một nơi
    Có phải ngôi chùa khi xưa anh đã ở và chăm bạn em đúng không
    Ừ-sao em biết.P đã kể cho em tất cả về anh.Tuy cô ấy giấu tên và địa chỉ nhà nhưng thói quen và tính cách của anh em đoán ra được.Nhất là socola đen hòa tan trong nhiệt độ sôi và pha chút cà phê và mật ong thay đường.
    Còn lá thư thì sao.
    Em không biết,em chỉ nhận được chỉ vọn vẹn vài câu ngắn ngủi:anh đi du học rồi,đừng đợi anh.Chúc em hạnh phúc.
    Lúc ấy,P qua đời dù em đã nghe cô ấy bật máy tụng kinh cho cô ấy.Cô ấy cũng tỉnh một thời gian rồi lại ngủ lại.Lúc ấy,em đáuy sụp tinh thần và hoảng loạn.Nhưng có bố mẹ bên cạnh nên em đã đỡ bớt hơn.Nhưng rồi,em cũng biết được một sự thật từ người bạn thân bên cạnh mình.
    L nè,ta nói điều này cho mày nghe.Anh Minh của mày không đi du học.Anh đang ở chùa tu trên đó,anh muốn cầu an cho mày.Lá thư ấy là tao viết,anh ấy không biết.Để mày có thể quên và đi tìm hạnh phúc mới.Biết đâu,anh ấy có thể xuất gia hay không.Nhưng tao nghĩ anh ây không xuất gia đâu.Anh ấy đang cố gắng đi theo ước mơ của mày mà ngày xưa mày thi mà không đậu.Mày chờ được thì chờ không chờ được thì thôi.Tao cho mày card visit,mày hãy tới vị bác sĩ này mà chữa bệnh.Rồi mày sẽ hạnh phúc,tao đi đâu.P nhắm mắt ra đi thanh thản.
    Lúc ấy,em đã tìm vị bác sĩ ấy và sau này em mới biết.Người ấy mới là người cô ấy yêu và kể cho em nghe.Nhưng em tưởng lầm là anh.Sau này,anh ấy mới nói:có lẽ đó là em trai tôi đã đi tìm bao nhiêu năm.Và cũng nhờ cô ấy mà tôi đã gặp lại người em trai đã thất lạc.
    Hèn gì-anh mỉm cười và xoa đầu tôi:cảm ơn em.
    Thôi tới nơi rồi.
    Đây là ngôi chùa mà tôi đã từng qua nhưng tôi chưa vào.
    Dì,dì-có một đứa trẻ và vị bác sĩ hôi nãy ở đây.Hình ảnh rất giống ngày tang lễ của P.Không cầu kỳ,không nhiều người nhưng lại có thêm đứa trẻ rất giống P.
    Xin chào sư phụ.Chào con,đã lâu rồi không gặp lại con.Con khỏe chứ.
    Đây là lá thư P để lại cho con.Đừng khóc nha.
    “Đồ ngốc,may mà không phải vô ngôi nhà có hai anh em sinh đôi.Một người là thích socola đen đun nước nóng pha một chút cà phê thêm mật ong và ca cao có sữa mà cũng không nhớ à.Vị bác sĩ mà chữa bệnh cho mày là người đã chở tao vào bệnh viện còn anh tắc xi mà chở tao vào chùa là anh Minh của mày đó.Đồ ngốc,anh ấy giống mày có thích socola đâu.Tao biết mày khó sinh con nên taoddax sinh thay cho mày đó.Nuôi giùm tao nha không nuôi được thì lâu lâu vào chùa chơi với con tao.Mà chắc mày không biết đâu tao có con đâu hì.
    Lá thư ấy tao viết hai lá nội dunh như nhau gởi cho cha nó với mày…Tạm biệt,”
    Vậy là….
    Mọi người đều gục và im lặng thấp hương.
    Anh Minh năm tay tôi và nhỏ nhẹ:hãy để mỗi người suy ngẫm nội dung theo hướng khác nhau đi em ạ.
    The end

  7. #7
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Mar 2009
    Bài gởi
    39

    Default

    mong mọi người góp ý kiến

  8. #8
    Đang học vỡ lòng Nhật Minh's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2016
    Bài gởi
    37
    Blog Đã Viết
    4

    Default

    Cốt truyện đơn giản, giọng kể khá nhưng sao tác giả không triển khai thêm nhiều chương nữa
    Anh không quan tâm em yêu ai, nhưng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những người làm em bị tổn thương...

Trang 1/2 12 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •