Mình cảm thấy dường như mình ko còn đủ sức để chịu đựng thêm được nữa. Trong đầu luôn quay cuồng với những suy nghĩ vô cùng kì quái
Cảm thấy mọi thứ đều trượt đi một cách tàn khốc nhất. Mình biết và hiểu là phải chấp nhận. Đó là ý thức và lý trí nói rằng như thế nhưng suy nghĩ của mình thực sự ko cam lòng. Ko cam lòng chút nào. Mình bất mãn với cuộc sống, bất mãn với bản thân
Cảm giác mình sắp bị tâm thần đến nơi rồi.
Mình tưởng mình đã có tất cả rồi chứ. Mình ko sâu xa tham vọng gì đâu. Tất cả với mình nghĩa là 1 người yêu thương bên cạnh, 1 gia đình ấm êm, 1 đứa con khỏe mạnh ngoan ngoãn. Mình tưởng mình đã có tất cả rồi chứ. Vậy mà rốt cuộc mình chẳng có gì cả.
Trong lúc mình đau khổ tuyệt vọng nhất, có 1 người đã đến bên cạnh, cầm tay mà nói rằng mình phải mạnh mẽ lên, người đó muốn ở bên cạnh mình, muốn mình sống thật tốt, muốn mình vượt qua tất cả. Tay người đó rất ấm, vai người đó rất rộng, giọng người đó rất êm
Nên mình bị ảo tưởng rồi.
Nên khi người đó đột ngột im lặng rời đi ko lý do. Mặc cho mình lần đầu tiên vì 1 ng mà van xin, vì 1 ng mà quỵ lụy. Người đó vẫn mặc nhiên im lặng. Thật là tàn nhẫn. Thà là đừng ấm áp như vậy, đừng khiến ng ta rung động như vậy.
Thật là tàn nhẫn
Làm sao để vượt qua đc đây.