Trang 4/12 đầuđầu 12345678910 ... cuốicuối
kết quả từ 25 tới 32 trên 94

Ðề tài: Those were the days...

  1. #25
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    Khỉ làm mẹ lo sốt vó với số cân nặng của con khi hôm qua đi siêu âm bác sỹ bảo con còi kém ngta 1 tuần. Bình thường trọng lượng tăng trưởng của con rất ổn định, bỗng dưng 34w con bị kém hẳn 1 tuần. Mẹ ngỡ ngàng cũng như hốt hoảng, cả đêm qua mất ngủ ko dám ca thán lấy 1 lời. Bố con thì cũng sốt ruột, giục mẹ mua đủ loại thuốc đủ loại thức ăn chỉ mong thúc cân nặng của con để con khỏe mạnh.

    Sáng nay mặc cho bố con đang ngủ, mẹ tự đi kiểm tra lại. Thì số cân nặng vẫn bình thường, con nghịch quá nên dây rốn quấn 1 vòng cổ - điều mà ngày hôm qua siêu âm ko thấy. Mẹ hỏi bác sỹ có sao ko, bác sỹ bảo con bé nghịch quá ko lo đâu, rồi sẽ tự cởi dây ra thôi. Mẹ thở phào nhẹ nhõm. Thế là 2 tuần nay, mẹ tăng đc 1kg vào con 5 lạng. Về nhà, đã thấy bố con dậy mua cả đống trứng vịt lộn kèm sữa bầu các thứ, mẹ nhìn xong suýt ngất =,=

    Khỉ con của mẹ, cứ đủ ngày đủ tháng hãy ra con nhé =,= đừng làm bố mẹ hốt như hôm qua nhé
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

  2. #26
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    Đôi khi mình tự hỏi, con người ta, vì cái gì mà phải dùng những điều tồi tệ nhất để ứng xử với nhau?

    Vì tiền ư? Được bao nhiêu? Vì quyền ư? Được mấy năm? Hay vì một thói quen xấu trong nhân cách lâu dần thành một đặc tính của họ?

    Mình không trả lời được. Chỉ nhìn vào những điều đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày và thấy lòng mình đau buốt một thứ gì không rõ hình dung.

    Đang suy nghĩ về một cuộc từ bỏ. Chắc cũng không có gì và không ai tiếc nuối cả. Quan trọng là mình muốn gì mà thôi. Mình không thích một không khí mỏi mệt đầy ấm ức và bóng ma hắc ám phủ xuống đầu mình.

    Lựa chọn là mất mát, nhưng nếu không lựa gì thì mất hết!
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

  3. #27
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    Chồng ngồi thái hành tây làm cari gà, con vợ mới đi lướt qua chỗ chồng thôi mà nước mắt ngắn dài sụt sùi mếu máo. Chồng hỏi lý do vì sao, con vợ nức nở:
    - Hãy khai đi, mày làm gì có lỗi với tao đúng ko?
    Chồng nhìn nhìn con vợ ko hiểu lý do, chắc trong đầu đang nghĩ con dở hơi nó lại lên cơn rồi =,= Xong cũng vỗ về dỗ dành kiểu "ngoan, có ai làm gì vợ đâu, tự dưng ra rồi khóc". Con vợ lại nức nở:
    - Chứ ko sao mày ám sát tao bằng hành tây thế này, đi lướt qua phát cay hết cả mắt

    Cũng may chuồn nhanh, ko chắc dao sẵn chồng nó cầm trên tay nó phang cho thì vỡ thớt
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

  4. #28
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    Những ngày tháng sau này, dù có ra sao đi chăng nữa, mình sẽ mãi nhớ về khoảng thời gian mang khỉ con trong bụng.

    Là những ngày tháng ốm nghén đến mệt nhoài, nôn mật xanh mật vàng, chồng mình đã ko ngại mà vỗ lưng, đun nước gừng cho bớt nghén. Hay nửa đêm thèm ăn kem, chồng cũng ko ngại khó đi tìm từng quán để mua cho mình ăn.
    Là những ngày tháng mình khó chịu, khó chiều kèm cáu gắt loạn lên. Chồng đang ngủ bật dậy, thấy vài thứ do mình quăng quật đi, cái thì vỡ vụn cái thì tung tóe. Chồng tự tay dọn rồi sửa lại. Mình thì ngồi mặt hằm hằm sát khí, chồng chỉ xoa đầu bảo "đồ ngốc này, lần sau ko làm đc thì gọi chồng dậy. Đừng quăng như thế, lại phải mua cái mới, thấy chưa?".
    Là nhưng ngày khỉ con lớn, gò và đạp khiến mình chỉ có thể nằm lì một chỗ, đi lại ko nổi. Chồng tự tay làm hết mọi việc.
    Là suốt từ khi mang bầu, việc đun nước tắm bê nước vào cho mình chồng cũng tự tay làm. Là mỗi đêm mình đang say ngủ, giật mình dậy khi thấy chồng áp tai vào bụng chỉ để nghe tiếng con đạp.
    Là những tháng cuối của thai kì, khi bị chuột rút, chồng bật dậy xoa xoa nắn nắn từng chút một cho bớt đau. Sáng ta tỉnh dậy, chân mình cứng đơ lại chồng cũng phải lấy dầu xoa cho.
    ...
    ...
    Nhiều lúc than thở với bạn bè mỗi khi 2 vợ chồng giận nhau, là chỉ muốn bỏ chồng. Nhưng người đàn ông này, nhiều lúc khiến mình muốn đá bay khuất tầm mắt. Nhưng nhiều lúc chỉ muốn đc ôm và vỗ về, xoa xoa đầu hay xoa lưng cho mình. Rồi tự bảo, đấy, cuộc sống chỉ cần có thế :)
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

  5. #29
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    Vắng em còn lại tôi với tôi
    Lá thu mùa này lại rơi...
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

  6. #30
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    10h đêm hai vc mò ra đường chỉ vì con vợ xem trên fb thấy có đứa post đồ ăn và đòi bằng đc đi ăn coong phù ăn no xong vác cái bụng to về và giờ đang nằm trên giường ngáp ngủ
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

  7. #31
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    Con nhà nghèo

    Những đứa con nhà nghèo đi xa lập nghiệp hay mang ám ảnh về ngày mai. Hay lẩn thẩn nhặt nhạnh theo kiểu nhỡ may ngày mai thất cơ lỡ vận không còn gì, từ thời trẻ đã hay có thói quen lẩm nhẩm đếm đi đếm lại, xem nếu ngày mai thất nghiệp, thì tiền tiết kiệm sẽ ăn được bao lâu. Có khi cái tích lũy đấy đã đủ sống mười mấy năm, hay là tích lũy trình độ và quan hệ, đã ở cái mức mà xã hội gần như không để cho thất nghiệp được nữa, vẫn nhặt nhạnh, vẫn đếm, vẫn tính kiểu nhỡ may có chuyện gì xảy ra mình sống được bao lâu.

    Có thể là con nhà nghèo thì thế. Hoặc có thể là bởi xã hội ta quá nhiều rủi ro. Về sinh mệnh, về quyền sở hữu tài sản, về môi trường kinh doanh, vì cơ hội nghề nghiệp, hôm nay như thế này ngày mai có thể mất hết. Hoặc có thể là cả do một nền tư pháp không ai nhớ được tên chánh án tòa tối cao, chỉ nhớ tên Huỳnh Văn Nén. Ai cũng sợ cái lúc "thất cơ lỡ vận" tưởng tượng.

    Mình biết nhiều người nghĩ như thế. Cách đặt vấn đề của mỗi ngày mở mắt dậy đi làm, không phải là để tạo ra điều gì mới, mà là để chống lại nỗi sợ một sự "chết đói" có thể xảy đến vào một lúc nào kia. Hôm nay mình lại tích lũy được thêm mấy đồng, tổng cộng là mấy đồng, như thế là nếu có thất cơ lỡ vận cũng sẽ không phải lo trong từng này. Nuôi tâm thế ấy đến tận cuối đời.

    Ngày xưa, hồi bé, mình cũng có những lần khóc vì tủi thân nghĩ sao nhà mình chẳng có gì. Rồi bước vào cuộc sống với tâm thế con nhà nghèo. Nó bao gồm một ít sợ sệt, cả sự tự ti và cô độc. Thật ra, đến lúc bước vào đại học, đi chơi với bạn bè cũng ngại ngần.

    Ngày xưa vợ suốt ngày càu nhàu, vì hay hỏi một câu cắc cớ, là nếu nhà hết tiền chỉ còn một gói mì thì anh ăn hay là em ăn.

    Mình không tích lũy được tiền, vì không có kỹ năng, và có tiền vẫn không đủ hết sợ. Nhặt nhạnh miệt mài một thứ credit xã hội tổng hợp bao gồm cả kỹ năng, tên tuổi, uy tín công việc, quan hệ xã hội, tình cảm của những người xung quanh, đủ thứ hầm bà lằng miễn là để cảm thấy bớt sợ.

    Có nhiều thứ không thỏa hiệp được với chính bản thân mình, đành chịu, ví dụ như chuyện muốn tự do, giờ cũng không có cơ quan đoàn thể nào - nếu có muốn đi đâu, ghi chép gì - thì tự bỏ tiền túi. Nhưng không thoát được tâm lý phải cóp nhặt nhỡ ngày mai không còn gì. Cuối cùng, lúc nào cũng phải gồng hơn người ta.

    Tích lũy điểm tín dụng mãi, rồi cũng đến lúc dùng. Những lúc tai nạn. Credit lúc đấy mới tiêu. Có những người xung quanh bỏ đi, được quyền thở dài tiễn họ. Có những điều tiếng, được quyền mỉm cười. Có những mất mát tiền nong, được quyền tặc lưỡi. Có gì xảy ra, cũng được quyền nghĩ mình bất khả chiến bại.

    Nhưng rồi chính những lúc đấy, kiểm kê lại, mới nhận ra qua năm tháng mình đã nhặt nhạnh quá nhiều. Và tự hỏi rằng cuộc gồng gánh này có xứng đáng không. Những con người mà mình đã từng rất đỗi tử tế kia có xứng đáng không, chỉ để họ trở thành một loại credit rẻ mạt để tiêu đi lúc tôi vấp ngã.

    Chắc là cũng có nhiều người muốn ngủ một giấc và mơ mình thức dậy để rồi được hành xử như con nhà giàu.

    ST
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

  8. #32
    |♥|Đã qua thương nhớ|♥| Nelly. Doanh's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2010
    Bài gởi
    1,316

    Default

    Chồng pha cho cốc G7, uống xong giờ mắt thao láo luôn
    "Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lặp lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật."

    - Trịnh Công Sơn.

Trang 4/12 đầuđầu 12345678910 ... cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •