Trang 2/10 đầuđầu 12345678 ... cuốicuối
kết quả từ 9 tới 16 trên 78

Ðề tài: [Viễn tây] Kỵ Sỹ Không Đầu - Main Rid

  1. #9
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 8

    CON RẾT


    Sau khi thanh toán xong với con rắn, tất cả trở lại yên tĩnh. Tiếng chó sủa cũng tắt đi cùng tiếng kêu của Felim. Những con muxtang lại im lặng đứng dưới bóng cây.
    Trong nhà cũng im ắng, chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng gã Iếclăng cựa quậy trên cái ổ làm bằng những tấm da ngựa, bởi hắn không còn tin tưởng vào sự bảo vệ của chiếc dây nữa.
    Bên ngoài, sự yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi tiếng động không giống như tiếng sột soạt vọng đến từ ngôi nhà. Đấy là tiếng nửa giống tiếng rít của loài cá sấu nửa như tiếng ộp oạp của loài ếch nhái nó là thứ tiếng vọng ra từ lỗ mũi của Zep Xtump. Đó là tiếng ngáy của người thợ săn đã thiếp đi. Âm thanh của nó nói lên rằng Zep đã ngủ say
    Người thợ săn đã lập tức ngủ ngay khi vừa đặt mình vào trong vòng dây. Trò đùa mà ông bày ra với Felim, để trả thù về việc giấc ngủ bị ngắt quãng đã có tác dụng xoa dịu, và giờ đây, ông thỏa mãn với sự nghỉ ngơi hoàn toàn.
    Cả tiếng đồng hồ trôi qua trong cảnh như vậy, thỉnh thoảng tiếng kêu của loài cú tai lớn hòa theo những tiếng rú ảo não của loài chó rừng.
    Nhưng bất chợt dàn đồng ca lại rộ lên. Người tiên phong, giống như lần trước, lại chính là Felim.
    - Cứu tôi với! Tôi chết mất! Gã Iếclăng hét lên bất thình lình, đánh thức không chỉ người chủ trong nhà mà cả người khách ngoài bãi cỏ - Ôi Thánh nữ thiêng liêng! Người che chở chúng con! Cứu tôi với!
    - Cứu chú hả? Ai làm gì chú vậy? – Moric Giêran hỏi, một lần nữa chàng lại nhảy chồm ra khỏi giường và đốt nến – Có việc gì vậy?
    - Một con rắn khác, thưa cậu. Ôi, Chúa tôi, một con rắn độc, còn độc hơn con rắn mà ông Xtump đã giết. Nó bò qua, nó cắn vào khắp ngực cháu, nó nóng rực như thanh sắt đang rèn của người thợ rèn ở Balibalax.
    - Mi thật đáng nguyền rủa, thằng thộn kia! – Zep Xtump xuất hiện ở cửa với chiếc khăn trên vai, ông hét lên - Lần thứ hai mi đánh thức ta, đồ con lừa!... Xin lỗi, ông Giêran. Rõ ràng là có lắm thằng ngu ở khắp các nước, cả ở Mỹ, cả ở Iếclăng, nhưng một thằng đần độn như thằng Felim này thì tôi chưa gặp bao giờ. Đây là một tội nợ bất hạnh. Chắc gì nó sẽ cho ta ngủ được đêm nay, nếu ta không dìm nó xuống sông.
    - Ôi, ông Xtump thân mến, ông đừng nói như vậy! Cháu thề là lại có rắn! Cháu tin chắc rằng nó còn ở trong nhà này, chỉ vừa phút trước cháu cảm giác là nó bò trên ngực cháu.
    - Mi nằm mơ, có lẽ vậy chăng? – Người thợ săn nói vẻ nửa nghi ngờ và có vẻ bình tĩnh hơn – Ta đã nói với anh là không một con rắn Tếchdát nào bò qua sợi dây đuôi ngựa cơ mà. Con rắn trước có lẽ đã ở sẵn trong nhà trước lúc đặt lắcxô. Chắc gì ở đây có hai con rắn nấp cùng một lúc. Giờ ta tìm xem …
    - Ôi, các ngài ơi! – Gã Iếclăng thình lình rống lên ghì chặt áo sơ mi – Nó đây này, dấu của nó trên sườn đây này! Có nghĩa là ở đây còn có con nữa! Ôi Thánh nữ thiêng liêng, tôi sẽ ra sao đây! Nó đốt như ngọn lửa vậy!
    - Rắn ư? – Xtump kêu lên, tiến đến gần người Iếclăng đang khiếp hãi, ông giơ cây nến lên - Chẳng lẽ lại rắn! Không, quỉ tha ma bắt, ta thề rằng đây không phải là rắn! Mà còn tệ hơn!
    - Tệ hơn rắn? – Felim rống lên tuyệt vọng - Tệ hơn, ông nói như vậy hở ông Xtump? Ông nghĩ rằng nguy hiểm phải không?
    - Nói với anh thế nào bây giờ… Tất cả phụ thuộc vàoviệc ta có tìm được gì đó gần đây hay không và có nhanh hay không. Nếu không, ta có thể trả lời được…Ôi, ông Xtump, đừng dọa tôi!
    - Chuyện gì vậy? – Moric hỏi, sau khi nhìn thấy trên ngực Felim những vệt đỏ rực như những mũi kim đan đều đặn - Cuối cùng thì nó là cái gì vậy – Chàng nhắc lại với nỗi lo lắng càng tăng lên khi nhận thấy người thợ săn quan tâm xem xét dấu vết kỳ lạ - Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì tương tự như vậy. Nguy hiểm phải không?
    - Rất nguy hiểm, ông Giêran – Xtump trả lời thì thầm sau khi máy chàng Muxtangher ra sau cửa để Felim khỏi nghe thấy.
    - Nhưng cái gì vậy chứ? – Moric hồi hộp nhắc lại.
    - Dấu chân con rết độc.
    - Rết độc! Nó cắn à?
    - Tôi nghĩ là không. Nhưng cũng chẳng cần tới điều này. Nó chỉ cần bò qua là đủ, có thể chết người đấy.
    - Chúa lòng lành! Nguy hiểm đến thế cơ à?
    - Đúng, ông Giêran ạ. Tôi đã nhìn thấy không chỉ một lần những người khỏe mạnh phải lìa bỏ thế giới này với những vệt như vậy. Cần phải nhanh chóng cấp cứu. Bởi vì anh ta đã bắt đầu bị nóng khủng khiếp, sau đó hóa điên, giống như sau khi bị chó dại cắn vậy. Nhưng đừng dọa hắn, con người đáng thương kia, khi tôi còn chưa rõ là có thể cứu được hắn hay không. Ở vòng này có một loài cỏ đúng hơn là một lài dược thảo, nếu tôi kịp kiếm ra nó thì chữa khỏi cho Felim không khó gì. Không may là mặt trăng bị che khuất, phải tìm mò. Tôi biết ở bờ vực có nhiều loại cây này. Anh hãy đến an ủi chàng trai, còn tôi sẽ làm gì cần phải làm. Sau vài phút tôi sẽ quay lại.
    Tiếng thì thầm sau cánh cửa không làm Felim yên tâm chút nào, ngược lại, nó đưa hắn vào trạng thái kinh hoàng hơn. Người thợ săn già chưa kịp chạy đi tìm thuốc thì gã Iếclăng đã vọt ra khỏi nhà kêu la rất thương tâm.
    Phải mất không ít thời gian, Moric mới trấn an được cậu em sữa của mình, quả quyết với hắn rằng không có gì nguy hiểm, mặc dầu ngay chàng cũng còn bán tín bán nghi.
    Lát sau, trên cửa xuất hiện Zep Xtump, nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt ông, không khó gì mà không đoán được rằng cỏ thuốc đã tìm được. Tay phải ông cầm một vài chiếc lá hình ôvan màu xanh thẫm, mọc tua tủa những chiếc lông nhọn hoắt đều đặn. Moric nhận ra đó là lá xương rồng Oregan.
    - Đừng sợ, ông Felim – Ông già thợ săn vừa nói vừa bước qua bật cửa – Bây giờ chẳng còn gì đáng sợ nữa. Ta đã kiếm được một bông hoa, nó có thể hút nọc độc ra khỏi máu còn nhanh hơn lửa cháy lông chim nữa cơ… Đừng có gào lên nữa! Anh đã đánh thức hết bọn chim chóc thú rừng, rắn rết đến hai mươi dặm thượng hạ con sông này. Nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa thì bọn da đỏ sẽ chạy hết đến đây cho xem, lúc bấy gờ lại còn tệ hơn vết con vật lắm chân này… Ông Giêran, trong khi tôi làm thuốc, ông hãy chuẩn bị băng.
    Đầu tiên người thợ săn dùng dao cắt hết gai. Sau khi cạo vỏ, ông cắt lá xương rồng thành những miếng nhỏ, xếp lên miếng giẻ sạch mà chàng Muxtangher đã chuẩn bị, sau đó khéo léo áp lá “cao” như ông gọi, lên những vệt đỏ rực trên người Felim.
    Lá xương rồng tỏ ra công hiệu một cách mau chóng. Nhựa của nó là thuốc giải độc hảo hạng. Và Felim đã dần dà lấy lại được bình tĩnh vì tin rằng mọi nguy hiểm đã lùi lại phía sau, đồng thời hắn cũng quá mệt nên rơi ngay vào giấc ngủ say sưa. Sau khi tìm mãi không ra con rết, cái loài bò sát ghê tởm, mà khác với rắn, chúng chẳng sỡ hại gì chiếc dây đuôi ngựa – Ông lang vườn quay về bãi cỏ của mình, nơi ông yên tâm ngủ cho tới tận sáng.
    Trời vừa mờ sáng, cả ba người đều thức dậy. Felim không còn run vì sốt nữa, hắn đã quên mọi nỗi sợ hãi. Sau ki ăn sáng bằng chỗ thịt gà tây còn lại, họ vội vã chuẩn bị lên đường.
    Cùng với người thợ săn già, tên hầu ngựa cũ ở Balibalax chuẩn bị cho những con ngựa hoang vượt qua đồng cỏ. Trong lúc đó Moric chăm sóc con ngựa của mình và con đốm sao. Chàng dành cho cô tù nhân xinh đẹp sự săn sóc đặc biệt, cẩn thận chải bờm và đuôi, cạo hết những vết bẩn trên bộ lông lóng lánh của nó, những dấu vết của cuộc đuổi bắt kiên trì, chứng tỏ rằng rất khó quàng được lắcxô vào cái cổ kiêu hãnh của nó.
    - Thôi đi! – Zep nói, không khỏi ngạc nhiên khi quan sát chàng Muxtangher – Anh cố gắng vô ích như vậy làm gì. Vili Pôinđekter không phải là một trong những kẻ đã nuốt lời. Anh hãy nhận hai trăm đôla – Hãy tin vào già Zep Xtump này. Quỉ thật, nó thật đáng với số tiền như thế.
    Moric không trả lời, nhưng xét theo nụ cười ẩn hiện nơi khóe miệng chàng, có thể thấy rằng ông già Kentucki kia không hiểu được nguyên nhân sự chăm sóc đặc biệt của chàng đối với con muxtang đốm sao.
    Chưa đến một giờ sau, chàng Muxtangher đã lên đường trên lưng con ngựa tía, dắt theo sau con ngựa tơ đốm bằng chiếc lắcxô. Sau đó là một lũ ngựa chạy nước kiệu vui vẻ dưới sự chăm sóc của Felim.
    Zep Xtump trên lưng con ngựa già chật vật đuổi theo.
    Sau cùng là Tara, ngại ngùng cẩn thận đặt chân lên những ngọn cỏ đầy gai.
    Không ai ở lại trông nhà. Họ chỉ khép hờ cánh cửa căng bởi tấm da ngựa để loài bốn chân trên đồng cỏ không lọt vào. Và giờ đây sự im ắng bao trùm xung quanh, chỉ có tiếng cú kêu, tiếng báo gầm, tiếng rú ảo não của chó sói là phá vỡ sự yên tĩnh đó.





  2. #10
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 9

    ĐỒN BIÊN PHÒNG


    Trên cột cao của đồn biên phòng Ind, lá cờ đầy sao bay phần phật: nó trải cái bóng uốn lượn của mình lên những cảnh trí hết sức đặc sắc.
    Đây chính là bức tranh của cuộc sống thật sự nơi biên ải. Để truyền đạt nó một cách trung thực chỉ có thể là cây bút lông của Verne Em mà thôi. Đó là cuộc sống nửa quân sự, nửa dân sự, nửa hoang dã, nửa văn minh. Ở đây bạn sẽ thấy những người da trắng và những người da màu trong những bộ quần áo khác nhau nhất, những con người có các nghề nghiệp khác nhau nhất, những lớp người cách biệt nhau nhất trong xã hội.
    Và bản thân đồn biên cũng có vẻ gì thật khác thường.
    Lá cờ sao không phải tung bay trên một pháo đài với những bức tường hình răng cưa. Nó ném bóng của mình không phải xuống hầm tránh đạn hay những lối đi bí hiểm. Ở đây không có tường thành, không có lũy, không có gì làm người ta có ấn tượng là một pháo đài. Ngoài cùng là một bờ giậu làm bằng thân cây algarôbô có mái che. Đó là chuồng dành cho hai trăm con ngựa. Sau nó là khoảng mười công trình xây dựng rất đơn giản, những ngôi nhà bình thường với những bức tường phên đan, trát đất sét, những ngôi nhà lớn trong số đó là doanh trại, sau đó là nhà khách, kho quân nhu, một phía là nhà giam. Còn phía kia, nơi có thể nhìn thấy rõ hơn là nhà ăn sĩ quan và các căn hộ. Tất cả đều rất mực đơn sơ: những bức tường trát vữa được quét vôi trắng, một loại nhà khá phổ biến trên bờ sông Lêông. Mọi thứ đều sạch sẽ, chỉnh tề, như ở trong một pháo đài, trong đó có các quân nhân mặc quân phục của một dân tộc văn minh lớn. Đồn biên Ind là như vậy đó.
    Cách đó một khoảng, có thể nhìn rõ một nhóm công trình khác cũng không lớn hơn công trình mà người ta gọi là đồn biên bao nhiêu, nó cũng nằm dưới lá cờ bảo hộ của nước Mỹ. Mặc dầu lá cờ không trực tiếp bay phấp phới ngay trên đầu chúng, nhưng sự sinh ra và lớn lên của chúng liên quan tới lá cờ. Đó là mầm mống của một trong những khu thường dân xuất hiện gần những đồn quân sự Mỹ, mà theo người ta biết chúng vẫn thường phát triển nhanh chóng, và trong phần lớn trường hợp chúng trở thành những thị trấn nhỏ, và đôi khi thành những thành phố lớn cũng chưa biết chừng.
    Thời bấy giờ dân cư khu đó thường là các thương nhân phục vụ cho quân đội. Trong kho của họ có cả lô hàng dự trữ không tính trong cổ phần quân sự. Chủ các khách sạn, các quán rượu thường lôi kéo những kẻ nhàn cư bằng những chiếc giá xếp đầy chai lóng lánh. Một nhóm nhữngkẻ lọc lõi làm sạch túí các sĩ quan đồn trú với những trò Faraông hay Monte (những kiểu chơi bài). Khoảng hai chục quý cô với danh giá đáng ngờ, cũng một số lượng như vậy là thợ săn, người nài ngựa, thợ săn ngựa hoang và những người không có nghề nghiệp xác định, mà trong bất cứ một đất nước nào, như theo một quy luật, thường lúc nào cũng lẩn quất bên các trại lính.
    Những ngôi nhà của khu cư dân nho nhỏ này cũng có một trật tự nào đó. Chúng quây quần quanh một “quảng trường” nơi đáng ra phải dựng một cái cột đèn và một pho tượng thì lại chỉ là một đám cỏ bị giẫm nát, một thân cây trắc bá khô cằn giữa vài bụi cây nhỏ.
    Ở nơi đây sông Lêông mới chỉ là một con suối, nó chảy phía sau đồn biên và khu cư dân. Phía trước là một đồng cỏ trải rộng với màu xanh ngọc bích rực rỡ, phía xa thẫm lại với những dải rừng, nơi những cây sồi hùng vĩ, những cây hồ đào, cây du cạnh tranh để sinh tồn với những bụi xương rồng gai và với rất nhiều những loài thân leo ăn bám vặn vẹo mà những nhà thực vật học còn chưa biết đến. Về phía nam và phía đông, trên bờ sông rải rác những ngôi nhà. Đó là những dinh cơ của những chủ đồn điền, một vài dinh cơ được xây dựng cách đây không lâu song chẳng ra kiểu cách gì cả. Những cái khác thì có vẻ cầu kỳ hơn, rõ ràng chúng đã có khá lâu. Một trong số đó đặc biệt làm người ta chú ý. Đó là một tòa nhà lớn có mái bằng và bức thành răng cưa bao bọc. Những bức tường trắng bao quanh ngôi nhà về ba phía nổi bật trên nền xanh của rừng. Đây là dinh cơ Kaxa-Korvô.
    Nếu bạn quay mặt về hướng bắc, trước mắt bạn sẽ bất ngờ hiện lên một ngọn núi đơn độc hình nón, cách đó vài trăm dặm. Phía sau nó, trong làn sương mù xa xa hiện lên đường gãy khúc của dãy núi Gvađalup – nơi kết thúc của mạch núi Lianô – Extakađô cao, thẳng, hầu như chưa ai đặt chân đến.
    Nhìn lên cao hơn, bạn sẽ thấy vòm trời nửa như màu ngọc xaphia, nửa như màu lam. Ban ngày bầu trời sạch tinh không một gợn mây, ở đó chỉ có quả cầu vàng chiếu sáng rực rỡ. Ban đêm nó được rắc đầy sao, như được rèn bằng thép sáng, và đĩa mặt trăng như bạc ròng hiện lên thật rõ nét.
    Bạn hãy nhìn vào lúc mặt trăng và các ngôi sao đang biến dần đi, khi ngọn gió đẫm mùi hoa thổi từ vịnh Matagôđra tới vờn trên lá cờ sao và chuyện trò cùng nó trong ánh sáng ban mai – Hãy nhìn và bạn sẽ thấy một bức tranh thật sinh động và rực rỡ, luôn thay đổi, nhiều màu sắc và đường nét, đủ vẻ sặc sỡ của áo quần mà người ta không thể mô tả được hết.
    Bạn hãy chú ý tới các quân nhân: đồng phục xanh da trời của bộ binh Hợp chủng quốc, những chiếc áo xanh thẫm của những tay kỵ binh, màu xanh lá cây khó tả là áo choàng của các xạ thủ kỵ binh. Chỉ có những sĩ quan trực nhật, đội tuần tra và đội gác mới bận sắc phục. Còn những đồng đội của họ tận dụng thời gian rỗi, đi dạo quanh doanh trại hay dưới mái chuồng ngựa trong những chiếc sơmi vải planel đỏ, những chiếc mũ mềm và những đôi ủng không được lau chùi.
    Họ tán gẫu với những người ăn bận hoàn toàn không theo lối quân nhân. Đấy là những thợ săn cao lớn bận áo da hươu và đi ghệt cũng bằng da hươu, những người chăn gia súc, những người săn ngựa hoang ăn vận như dân Mếchxích, dân Mếchxích chính hiệu bận những chiếc quần rộng, khoác xerap trên vai, đi những đôi ủng có cựa lớn, đội lệch một cách cẩu thả những chiếc mũ rộng vành xômbrêrô bóng loáng bị bóp méo mó. Họ nói chuyện với những người da đỏ tới đồn điền để buôn bán và thương thuyết hòa bình. Lều bạt của họ thấy rõ cách đấy không xa. Thân hình họ với những bộ đồ xanh lam, xanh da trời hay đỏ phủ lên vai trông thật sống động, họ đẹp một cách cổ điển, thậm chí những hình vẽ kỳ quái mà họ bôi khắp người, những bím tóc đen, dài, bết vào vì bẩn, càng dài thêm bởi những món lòng đuôi ngựa cũng không làm hỏng vẻ đẹp hoang dã của họ.
    Bạn hãy tưởng tượng đám đông sặc sỡ này trong những bộ quần áo muôn vẻ. Những bộ quần áo biểu hiện dân tộc, nghề nghiệp, địa vị của chủ chúng. Hãy thêm vào đó một vài đứa con đen của Êtiôpia, những kẻ hầu ngựa của các sĩ quan hay gia nhân của những chủ đồn điền. Họ hay tụ tập thành những nhóm nhỏ tán chuyện hay đi vơ vẩn trên đồng bằng. Bạn hãy tưởng tượng hai khẩu đại bác sáu fut có bánh xe cạnh những xe tải quân trang, một hoặc hai chiếc lều vải trắng dành cho những sĩ quan, bị coi là những tay lập dị ưa ngủ dưới những tấm vải buồm, những khẩu súng trường của những đội tuần tra dựng chụm lại với nhau. Nếu bạn tưởng tượng được tất cả những điều này thì trước mắt bạn sẽ trải ra bức tranh cảnh đồn biên nằm trên biên giới Tếchdơt, nơi tận cùng của thế giới văn minh.
    Một tuần sau khi ngài chủ đồn điền từ Luziana về đến dinh cơ mới, trên bãi duyệt binh trước đồn Inđ có ba sĩ quan đứng nhìn về phía dinh cơ Kaxa-del-Korvô.
    Tất cả bọn họ đều còn trẻ – người nhiều tuổi nhất cũng chưa quá ba mươi.
    Cấp hiệu trên hai chiếc lon của người thứ nhất cho thấy anh ta là đại úy, người thứ hai là trung úy, người thứ ba, xét theo cái lon trơn mà anh ta đeo thì chỉ mới là thiếu úy.
    Chưa phải phiên trực, họ còn rảnh rỗi và đang bàn tán về những kẻ mới dọn đến Kaxa-del-Korvô, ông chủ đồn điền từ Luziana và gia đình ông ta.
    - Sẽ có lễ ăn mừng nhà mới – Viên đại úy bộ binh cất tiếng, ngụ ý về lời mời tất cả các sĩ quan đồn trú đã nhận được - Đầu tiên là tiệc, sau đó là khiêu vũ. Một sự kiện thực sự: Ở đó chúng ta sẽ gặp tất cả các nhà quý tộc địa phương và các hoa khôi.
    - Những nhà quý tộc ư? – Viên thiếu úy kỵ binh thốt lên. Tôi không nghĩ rằng ở đây có nhiều nhà quý tộc đến như vậy, các hoa khôi có lẽ còn ít hơn.
    - Anh nhầm rồi, Henkôt ạ. Trên bờ Lêông này vẫn có thể tìm thấy mọi cái. Lưu lạc đến đây có những người khác quan trọng trong xã hội. Chúng ta sẽ gặp họ trong ngày lễ ở nhà Pôinđekter, tôi không nghi nghờ chút gì về điều đó cả. Liên quan đến xã hội quí tộc thì chớ lo: chỉ một chủ nhân là đủ cho số khách khứa còn lại. Còn về các hoa khôi, tôi sợ rằng, con gái ông ta đẹp hơn bất kỳ cô gái nào ở phía bên này bờ sông Xabinat! Cháu gái của viên sĩ quan quân nhu đến phải nhường vị trí hoa hậu của mình cho cô ta mất thôi.
    - Thế đấy!... – Viên trung úy xạ thủ kỵ binh kéo dài giọng đầy vẻ diễn cảm, đề tài này làm anh ta hoạt bát hẳn lên – Có nghĩa là cô Pôinđekter phải mỹ lệ cực kỳ.
    - Cô bé đẹp khác thường, nếu không kém đi kể từ dạo tôi nhìn thấy cô ta lần cuối cùng ở vũ hội tại nhà ngài Laphus. Tại đó có vài anh chàng người Krêôl muốn thu hút sự quan tâm của cô đến nỗi suýt nữa thì xảy ra đấu súng.
    - Cô bé hẳn là õng ẹolắm? – Viên sĩ quan xạ thủ ước đoán.
    - Không chút nào, Kroxmen ạ. Ngược lại, các anh hãy tin rằng cô ta thật đoan chính và không cho phép một sự đùa cợt quá trớn nào. Cô bé thừa hưởng tính kiêu hãnh của cha mình. Đấy là đặc điểm của dòng họ Pôinđekter.
    - Quả là một cô gái hợp khẩu vị của tôi – Chàng kỵ binh nhận xét vẻ đùa cợt – Và nếu cô bé xinh đẹp đúng như anh nói, đại úy Xlôumen ạ, thì có lẽ tôi sẽ mê cô ta. Trái tim tôi, ơn Chúa, còn tự do, chứ không như trái tim của Kroxmen.
    - Nghe đây, Henkôt ạ - Viên sĩ quan bộ binh, một người rất thực tế trả lời – Tôi không muốn đánh cá, nhưng tôi sẵn sàng đặt một món tiền lớn để sau khi nhìn thấy Luiza Pôinđekter, các anh sẽ không nói được gì hơn. Tất nhiên, nếu các anh thành thật.
    - Xin anh đừng lo cho tôi, Xlôumen ạ! Tôi vẫn thường lâm vào hỏa lực của những cặp mắt đẹp, để không còn có gì phải sợ cả.
    - Nhưng chưa phải những cặp mắt đẹp đến thế.
    - Quỉ quái! Anh bắt người ta mê một cô gái trước khi nhìn thấy cô ta. Nếu tin lời anh nói, cô ta phải là một mỹ nhân hiếm có.
    - Đúng, các anh không nhầm đâu. Tôi nhớ rằng khi tôi nhìn thấy cô ta lần cuối, cô ta mới đẹp làm sao.
    - Đã lâu chưa?
    - Vũ hội ở nhà ngài Laphus? Để tôi nhớ lại xem … khoảngmột năm rưỡi trước. Ngay sau khi chúng ta từ Mếchxích trở về. Khi cô bé vừa xuất hiện, người ta đã nói về cô: “Một ngôi sao sinh ra cho ánh sáng và vinh quang cháy lên”.
    - Một năm rưỡi, đó là thời gian khá dài đối với một cô gái, đặc biệt là các nàng krêôl, bởi vì người ta thường gả chồng vào tuổi mười hai thay vì tuổi mười sáu. Sắc đẹp của cô ta có thể mất đi vẻ tươi mát.
    - Không một chút nào. Tôi có thể ghé tới chỗ họ để kiểm tra, nhưng tôi nghĩ rằng hiện nay họ bận bịu với bao việc nhà, họ không có thời giờ cho khách khứa. Thêm nữa vài ngày trước một viên thiếu tá đã đến thăm họ, và ông ta đã nói quá nhiều về sắc đẹp của cô Pôinđekter đến nỗi suýt nữa là cãi nhau với vợ.
    - Tôi thề rằng – Viên sĩ quan kỵ binh kêu lên – Anh làm tôi háo hức quá, đến nỗi hình như tôi đã hoàn toàn mê cô ta mất rồi!
    - Trước khi anh quả quyết yêu, tôi cần phải báo trước – Viên sĩ quan bộ binh nói giọng nghiêm nghị - Rằng xung quanh hoa hồng bao giờ cũng có gai đấy, nói cách khác, trong gia đình họ có một người có thể gây cho anh những điều khó chịu.
    - Chắc là anh trai chứ gì? Người ta thường nói như vậy về các ông anh trai.
    - Cô ta có em trai, nhưng sự việc không phải ở đó. Đấy là một chàng trai tuyệt vời, một thanh niên hào hiệp, một người duy nhất của dòng họ Pôinđekter không bị nhiễm tính kiêu ngạo.
    - Thế thì là ông cha quí tộc của cô bé chăng? Tôi không nghĩ rằng ông ta sẽ từ chối sống chung với Henkôt dưới một mái nhà.
    - Tôi cũng không tin lắm vào điều này… Các vị đừng quên rằng Henkôt là người Mỹ, còn ngài chủ đồn điền là một nhà quí tộc miền Nam! Nhưng tôi không nói về ông già Pôinđekter.
    - Vậy nhân vật bí hiểm này là ai vậy?
    - Người anh họ của cô ta – Kacxi Kôlhaun. Một đối tượng rất khó chịu.
    - Hình như tôi đã nghe ở đâu cái tên này rồi.
    - Tôi cũng vậy – Viên sĩ quan xạ thủ nói.
    - Bất cứ người nào, bằng cách này hay cách khác, tham gia vào cuộc chiến tranh Mếchxích, có nghĩa là tham gia vào cuộc hành quân Xcôt đều biết tiếng anh ta. Kacxi Kôlhaun đã để lại những kỷ niệm xấu về mình. Hắn sinh ra ở bang Mixixipi và trong thời gian chiến tranh là đại úy trong trung đoàn tình nguyện. Chỉ có điều người ta thường gặp hắn ở chiếu bạc, ở nhà trò hơn là ở doanh trại. Một vài vụ việc làm hắn nổi danh là một kẻ ham đấu súng và gây sự. Nhưng vinh quang này hắn đã kiếm được từ trước cuộc chiến tranh Mếchxích cơ. Ở bang Niu Orlêăng hắn có tiếng là một con người nguy hiểm.
    - Thì đã sao nào? – Chàng kỵ binh trẻ tuổi nói hơi vẻ kích động – Ai có việc nấy chứ, ngài Kacxi Kôlhaun là con người nguy hiểm hay vô thưởng vô phạt! Điều này đối với tôi, nói cho cùng cũng thế thôi. Mà theo anh, hắn ta chỉ là anh họ của cô bé thôi mà.
    - Không hoàn toàn thế… Tôi có cảm giác rằng hắn chẳng thờ ơ với cô ta chút nào.
    - Và hắn được đền đáp lại?
    - Điều này tôi không rõ. Nhưng rõ ràng hắn được người cha cô gái quý mến. Thậm chí người ta còn giải thích cho tôi: nguyên nhân thật sự của mối cảm tình này là cả một bí mật. Ấy là sự dính dáng về tiền nong. Pôinđekter giờ đây không còn giàu như trước nữa, chứ khôg thì làm sao gặp được ông ta ở đây.
    - Nếu con gái ngài chủ đồn điền quyến rũ đến như vậy và mọi việc đúng như anh nói, thì chắc rằng Kacxi Kôlhaun sắp xuất hiện.
    - “Sắp”! Đấy là tất cả những điều các anh biết ư? Hắn đã ở đây rồi. Hắn tới đây cùng với gia đình họ và giờ đang ở cùng họ. Người ta đồn rằng họ đã chung vốn tậu đồn điền. Sáng hôm nay tôi đã nhìn thấy hắn trong quầy rượu khách sạn. Hắn say, gây sự với mọi người và ba hoa như thường lệ.
    - Hắn có khuôn mặt ngăm ngăm, khoảng ba mươi tuổi, tóc và ria mép sẫm màu, hắn mang chiếc áo choàng da xanh cắt kiểu ban quân sự, thắt lưng đeo khẩu súng côn, đúng không?
    - Hắn đấy! Và còn một con dao cong nữa, nếu nhìn vào trong mép áo choàng. Chính là hắn.
    - Một đối tượng chẳng mấy dễ chịu! – Viên sĩ quan xạ thủ nhận xét – Và nếu hắn là một thằng cha ba hoa và hay gây gổ thì bề ngoài của hắn cũng không đánh lừa được ai.
    - Bề ngoài là cái quái gì? – Chàng kỵ sĩ trẻ tuổi giận dữ kêu lên – Các sĩ quan quân đội của bác Xema không lẽ lại sợ cái bề ngoài. Thậm chí những tay hay gây sự nhất cũng thế thôi. Chỉ cần hắn gây sự với tôi, thì hắn sẽ biết rằng tôi còn giật cò súng nhanh hơn hắn nữa kia.
    Lúc ấy tiếng tù và vang lên báo hiệu đã đến giờ tập hợp điểm danh buổi sáng, nghi lễ này trong đồn biên được lưu ý cũng khắt khe hệt như ở đây là cả một quân đoàn vậy. Ba sĩ quan giải tán để chuẩn bị cho binh lính của mình chịu sự kiểm tra của thiếu tá trưởng đồn.





  3. #11
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 10

    KAXA-DEL-KORVÔ


    Dinh cơ Kaxa-del-Korvô kéo dài khoảng hơn ba dặm dọc theo thung lũng ven rừng sông Lêông, cách đồng cỏ phía nam khoảng sáu dặm.
    Ngôi nhà của ông chủ đồn điền, bình thường được gọi là dinh thự, tuy không hẳn chính xác lắm, đứng cách đồn biên một tầm súng, từ đó có thể nhìn rõ những bức tường trắng của đồn biên, phần còn lại của dinh cơ lẩn vào trong những cây cao, viền lấy bờ con sông.
    Vị trí của dinh cơ hơi bất thường và chắc là nó được chọn với ý định phòng thủ. Hẳn là trong thời kỳ móng của ngôi nhà được đặt, dân di cư sợ những cuộc tấn công của người da đỏ, thêm vào đó, mối nguy hiểm này giờ đây vẫn chưa hết.
    Nơi đây con sông ngoặt gấp thành hình móng ngựa hay một vòng cung ba phần tư đường tròn, ngôi nhà được xây ngay chỗ vòng cung, hay đúng hơn là trên một mảnh đất hình bình hành tiếp giáp với nó. Vì thế mới có tên gọi Kaxa-del-Korvô nghĩa là “ngôi nhà ở khúc ngoặt”.
    Khu vườn trước nhà quay mặt về phía đồng cỏ, trải dài tới tận chân trời: so với đồng cỏ vĩ đại này thì công viên hoàng gia nào có thấm vào đâu.
    Kiểu kiến trúc của Kaxa-del-Korvô, giống như các ngôi nhà của những chủ điền lớn ở Mếchxích, có thể gọi là kiểu Môrợ-Mếchxicô.
    Ngôi nhà có mái bằng, đó là sân thượng, được bao bọc bởi bốn bức tường. Bên trong các bức tường là sân lát đá có đài phun nước và cầu thang dẫn lên sân thượng. Cổng chính là những tấm gỗ lớn, ở hai phía cổng có hai hoặc ba cửa sổ, được bảo vệ bằng những lưới sắt. Đặc điểm của những dinh cơ vùng Mếchxich là như vậy. Chúng nằm rải rác khắp lãnh thổ mênh mông vùng châu Mỹ thuộc Tây Ban Nha.
    Từ hồi nào tới giờ trong cả vẻ ngoài lẫn bên trong của ngôi nhà chẳng có sự thay đổi nào. Những khuôn mặt kiểu nửa Anglôxacxông, nửa Pháp pha Mỹ thoáng thấy ở hành lang và ở trong sân, nơi mà trước đây chỉ có thể gặp những người Tây Ban Nha thuần chủng. thay vì ngôn ngữ du dương, giàu âm điệu Ada-luzi, ở đây chỉ vang lên giọng cục cằn hiếm hoi lắm mới nghe thấy tiếng Pháp lai êm ái.
    Sau những bức tường, trong những ngôi nhà nhỏ được lợp bằng lá cây ngọc ngà, nơi trước đây những người làm công ở, đã có nhiều thay đổi rõ rệt.
    Ở đó, nơi xưa kia những chàng Vakerô cao gầy đội những chiếc mũ rộng vành bóng loáng, choàng những chiếc xerap kẻ ô trên vai, cựa giày kêu lanh canh đi lại một cách bệ vệ trên đồng cỏ, giờ đây là viên giám thị kiêu ngạo bận chiếc áo choàng hay chiếc áo vét ngắn màu xanh đi đi lại lại, vút đen đét chiếc roi khắp mọi chỗ. Nơi trước kia những người da đỏ, con cháu của các aktek mặc áo da cừu nửa người rầu rĩ đi lại quanh những lều trại của mình thì giờ đây là những chàng trai, cô gái xứ Êtiôpi từ sáng đến tối tán chuyện, hát hò, nhảy múa dường như nhằm bác bỏ quan niệm rằng nô lệ là điều bất hạnh.
    Sự thay đổi này trong các đồn điền Kaxa-del-Korvô có khá hơn chăng?
    Đã có thời người Anh trả lời câu hỏi này một cách hoàn toàn đồng tình và hăng hái “không” và không hề nghi ngờ vào sự chân thành trong lời nói của mình.
    Ôi, sự yếu đuối và giả dối của con người! Cái thiện cảm đầy thương hại của chúng ta với những người nô lệ từ lâu đã tỏ ra là một sự dối trá.
    Sau khi bị tập đoàn thống trị xỏ mũi – không phải giai cấp quý tộc già cỗi của đất nước chúng ta, bởi vì nó không thể nào tỏ ra nham hiểm như vậy được, mà là những ông chủ tư sản độc tài nắm chính quyền trên đất nước - nước Anh đã thay đổi nguyên tắc của mình, những nguyên tắc mà nó đã lớn tiếng tuyên bố. Chính vì vậy nó đã tự hủy hoại cái uy tín mà nó đã từng tỏ ra có được trước tất cả các dân tộc.
    o0o
    Lúc này Luiza Pôinđekter đang suy nghĩ về một việc hoàn toàn khác. Đăm chiêu ngả mình xuống chiếc ghế bành trước gương, nàng ra lệnh cho cô hầu gái Florinđa đến bận áo và chải tóc cho mình để chuẩn bị tiếp khách.
    Đó là vào khoảng một giờ trước bữa ăn mà Pôinđekter đã đặt để mừng nhà mới. Không lẽ đó là nguyên nhân sự lo lắng của nàng Krêôl. Florinđa rất thắc mắc về điều này, câu chuyện giữa họ chứng tỏ điều này.
    Mặc dầu chưa chắc đây có thể gọi được là một cuộc nói chuyện. Chỉ đơn giản là Luiza nghĩ bằng lời, còn cô hầu của nàng thì nhắc lại như một tiếng vang. Trong suốt cuộc đời của mình nàng krêôl trẻ tuổi đã quen nhìn các nữ nô lệ của mình như những đồ vật, mà nàng chẳng cần giấu giếm họ những ý nghĩ của mình, như đối với chiếc ghế, chiếc đivăng hay những đồ đạc khác trong phòng. Có điều khác là dù sao Felim cũng là một thực thể sống, cô ta có thể trả lời các câu hỏi. Khoảng mười phút sau, Florinđa đã xuất hiện trong phòng, cô ta líu lo đủ chuyện linh tinh, bản thân Luiza chỉ tham gia vào câu chuyện bằng các nhận xét rời rạc.
    - Ô, cô Lui – Cô gái da đen vừa nói vừa âu yếm chải những búp tóc rực rỡ của cô chủ trẻ - Tóc của cô thật kỳ diệu! Mượt như đám rêu Tây Ban Nha phủ lên cây trắc bá. Chỉ có điều tóc của cô màu khác, óng ánh như mật mía vậy.
    Luiza Pôinđekter, như chúng ta vẫn nhớ, là người krêôl, cho nên chẳng cần phải nói rằng tóc nàng có màu sẫm và lộng lẫy như “đám rêu Tây Ban Nha” như cô gái da đen đã ví von một cách thơ ngây hay không. Nhưng chúng không hoàn toàn đen, đó là một màu nâu sẫm mà thỉnh thoảng ta vẫn thấy được ở sắc mai con rùa hay là lông con hắc điểu thử mùa đông.
    - Ôi chao – Florinđa nâng những lọn tọc màu hạt dẻ để nó chảy qua bàn tay đen của mình – Giá như cháu có mái tóc đẹp như cô, chứ không phải cái đám lông cừu này, từ đầu đến chân, sợi nào cũng như sợi nào.
    - Em nói gì vậy? – Nàng krêôl trẻ tuổi thốt lên như vừa tỉnh mộng – Em nói gì? Chân nào? Ai vậy?
    - Thế đấy, chẳng lẽ cô chẳng hiểu cháu nói gì ư?
    - Của đáng tội, không.
    - Cháu sẽ bắt tất cả bọn họ mê cháu. Thế đấy!
    - Nhưng ai cơ chứ?
    - Tất cả các ngài da trắng! Những chủ đồn điền trẻ tuổi! Các sĩ quan đồn biên. Tất cả, tất cả, lần lượt! Với mái tóc của cô, cô Lui ạ, cháu có thể làm cho cả bọn họ điêu đứng rồi!
    - Ha-ha-ha! – Luiza phá lên cười, sau khi nhìn Florinđa và tưởng tượng cô ta với mái tóc lộng lẫy của mình – Em nghĩ rằng không một người đàn ông nào đứng vững trước em, nếu em có bộ tóc như ta ư?
    - Không, thưa cô, không chỉ mái tóc của cô, mà cả khuôn mặt của cô, màu da của cô, da trắng như hoa tuyết, thân hình cân đối của cô và cả đôi mắt của cô… Ô, cô Lui, cô đẹp tuyệt vời! Cháu nghe những người đàn ông da trắng nói. Mà cháu chẳng cần nghe họ nói làm gì, tự cháu nhìn là đủ.
    - Em bắt đầu nói dối rồi đấy, Florinđa.
    - Không, thưa cô, cô nói gì vậy! Không một lời dối trá nào, không một lời nào! Cháu thề với cô! Cháu thề với các Thánh tông đồ.
    Chỉ cần ai đó nhìn thấy Luiza một lần thôi, chẳng cần đến lời thề của cô gái da đen, là tin ngay vào những lời thán phục chân thành của cô ta. Nếu nói rằng Luiza Pôinđekter xinh đẹp tuyệt vời, nghĩa là chỉ lặp lại ý kiến của những người xung quanh cô. Sắc đẹp của Luiza Pôinđekter làm kinh ngạc tất cả ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà không sao có đủ lời lẽ để truyền đạt lại. Ngòi bút cũng không thể tả xiết vẻ đẹp của khuôn mặt nàng. Thậm chí chiếc bút lông chỉ có thể diễn đạt một cách yếu ớt diện mạo của nàng. Không một họa sĩ nào có thể làm tái hiện trên vải cái màu sắc kỳ diệu sáng lên trong cặp mắt nàng, tưởng như nó chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt, những đường nét trên đó đẹp một cách rất cổ điển, gợi nhớ đến vẻ đẹp mê hồn của các nữ thần. Nhưng đồng thời trong tất cả các điện thờ Păngtêông không có ai giống nàng, bởi khuôn mặt của Luiza Pôinđekter không phải là khuôn mặt của nữ thần, mà còn quyến rũ hơn nhiều so với vẻ đẹp chết cứng của thần tiên.
    Cô gái đáp lại sự thán phục quả quyết của Florinđa bằng những chuỗi cười vui vẻ, mặc dầu trong đó không có sự hoài nghi nào. Nàng krêôl trẻ tuổi không cần nhắc nhở về sắc đẹp của mình. Luiza biết rằng nàng xinh đẹp, bởi không chỉ một lần nàng nhìn chăm chú vào chiếc gương đối diện với nàng mà cô hầu đang chải tóc trang điểm cho nàng. Lời tâng bốc của cô gái da đen tác động rất ít tới nàng, nó cũng không hơn gì sự âu yếm đối với đứa trẻ được nuông chiều lúc đi ngủ. Thế rồi cô con gái ngài chủ đồn điền lại đăm chiêu trong trạng thái mà cô hầu lắm điều vừa kéo nàng ra khỏi.
    Florinđa chẳng hề bối rối vì điều này, cô ta không im lặng. Có một bí mật nào đó đang hành hạ cô ta làm cô ta muốn biết được nó bằng bất kỳ giá nào.
    - Ôi chao – Cô gái tiếp tục, làm như đang tự nói với mình - Nếu như Florinđa này chỉ cần đẹp bằng một nửa cô chủ trẻ tuổi thôi thì cô ta chẳng nhìn vào ai và chẳng việc gì mà phải thở dài cả.
    - Thở dài ư? – Luiza nhắc lại, ngạc nhiên vì những lời lẽ của cô hầu – Em muốn nói điều gì vậy?
    - Lạy Chúa tôi, cô Luiza ạ, Florinđa này không mù và điếc như cô nghĩ đâu! Từ lâu nó đã nhận thấy rằng cô cứ ngồi mãi một chỗ không thốt lên một lời, chỉ độc có thở dài, vâng, thở dài đến thế thì thôi! Điều này cháu chưa hề thấy khi chúng ta còn sống ở đồn điền cũ Luziana.
    - Florinđa, ta sợ rằng em đã hết cả khôn ngoan, hay em đã đánh mất nó ở Luziana rồi! Có thể khí hậu ở đây đã tác động đến em chăng?
    - Cháu thề với cô, cô Luiza ạ, cô phải hỏi chính bản thân mình ấy. Cô đừng giận cháu vì cháu nói chuyện với cô một cách thành thật như vậy. Florinđa là nữ tuỳ của cô và nó yêu cô hết lòng. Nó cay đắng khi thấy cô thở dài. Cho nên nó nói với cô như vậy đấy. Cô không giận cháu chứ ạ?
    - Tất nhiên là không. Ta giận em vì cái gì cơ chứ, hở cô bé? Ta không giận, mà ta có nói là ta giận đâu. Em nhầm đấy, những gì em nhìn và nghe thấy, chỉ là sự tưởng tượng của em thôi. Mà ta còn lúc nào đâu mà thở dài. Giờ đây ta còn đủ thứ côngchuyện. Phải tiếp đến gần một trăm khách cơ mà, mà hầu như họ chưa quen với ta. Trong số họ sẽ có những chủ đồn điền trẻ và các sĩ quan, những người mà em sẽ tìm đến nếu như em có mái tóc như ta. Ha-ha-ha! Còn ta thì chẳng muốn quyến rũ họ một chút nào, không một người nào trong số họ! Vậy thì hãy chải tóc nhanh cho ta, chỉ có điều em đừng cuộn nó lại trong lưới nhé.
    - Ô, cô Lui, không lẽ cô nói thật? – Cô gái da đen hỏi với sự tò mò không giấu giếm – Cô nói không một ngài nào làm cô ưa thích ư? Nhưng ở đó sẽ có hai ba người rất đẹp trai! Ngài chủ đồn điền đó và hai sĩ quan rất bảnh. Cô chắc đã biết cháu nói về ai chứ. Tất cả bọn họ đều chăm sóc tới cô. Cô tin rằng, cô chẳng thở dài vì ai trong số họ chứ?
    - Lại thở dài! – Luiza cười – Thôi, đủ rồi Florinđa, chúng ta đã để phí thời gian. Đừng quên rằng hôm nay chúng ta có hơn trăm khách và ta cần dù chỉ nửa tiếng chuẩn bị cho sự đón tiếp như vậy.
    - Cô đừng sợ, cô Lui! Chúng ta hãy còn kịp chán. Trang điểm cho cô chẳng khó gì. Cô mặc bộ nào cũng đẹp hết. Thế nào thì cô cũng là hoa khôi số một, thậm chí nếu cô bận chiếc áo đơn sơ của người hái bông đi nữa.
    - Em bắt đầu học nói dối như vậy đấy à, Florinđa! Tôi nghi rằng em đang cần gì đó ở tôi. Có lẽ em muốn ta hoà giải em với Plutôn chăng?
    - Không, thưa cô, Plutôn không bao giờ là bạn của cháu được. Plutôn đã tỏ ra hèn nhát khi cơn bão dội lên đầu chúng ta trên đồng cỏ đen! Ôi, cô Lui, chúng ta còn biết làm gì nếu chàng trẻ tuổi cưỡi con ngựa tía không đến kịp!
    - Nếu không có chàng thì, Florinđa ơi, có lẽ không bao giờ chúng ta có mặt ở đây mất.
    - Ồ, thưa cô, chàng mới đẹp làm sao! Cô có nhớ khuôn mặt chàng không? Mớ tóc dày của chàng hầu như cùng màu với mái tóc cô, chỉ có điều chúng quăn hơn một chút, giống như của cháu vậy. Không một điền chủ trẻ tuổi nào hay một sĩ quan đồn biên nào so sánh được với chàng! Mặc cho những người da đen nói rằng chàng là một tay du đãng da trắng thì làm sao nào? Chàng đẹp như vậy cơ mà. Chàng làm bất cứ một cô gái nào cũng phải thở dài. Một chàng trai giỏi giang làm sao!
    Nàng krêôl trẻ tuổi đã giữ được bình tĩnh đến phút cuối cùng. Giờ đây trạng thái đó sắp bị phá vỡ. Tình cờ hay cố ý, Florinđa đã chạm đến những suy nghĩ sâu kín quý báu nhất của cô chủ trẻ tuổi.
    Luiza không muốn lộ bí mật của mình, thậm chí cả đối với cô nữ tỳ. Và nàng vui mừng khi từ ngoài sân vọng đến tiếng nói ồn ào. Đây là cái cớ rất chính đáng để nàng mau chóng kết thúc sự trang điểm, và cùng với nó là câu chuyện mà nàng không muốn tiếp tục.





  4. #12
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 11

    NGƯỜI KHÁCH BẤT NGỜ


    - Này, anh da đen kia, chủ anh đâu?
    - Ngài Pôinđekter phải không ạ, thưa ngài? Già hay trẻ ạ?
    - Cậu chủ trẻ mà làm gì? Ta hỏi ngài Pôinđekter. Ông ta ở đâu?
    - Vâng, vâng, thưa ngài, cả hai đều có nhà, có nghĩa là cả hai đều không có nhà. Không có cả ông chủ, cả cậu Henri. Họ ở đằng kia, dưới bến sông, nơi người ta đang làm hàng rào mới. Vâng, cả hai đều đi tới đó.
    - Ở dưới sông à? Có xa đây không?
    - Ồ, thưa ngài! Độ khoảng ba hoặc bốn dăm nếu không xa hơn.
    - Ba hay bốn dặm? Anh thật là ngù ngờ! Không lẽ đồn điền của ngài Pôinđekter lại kéo dài đến vậy? Theo như ta biết, ông ta không phải là loại người đặt hàng rào của mình lên đất người khác. Thế đấy, tốt nhất hãy nói cho ta hay, khi nào ông ta trở về? Điều này anh phải biết.
    - Cả hai người đều sắp quay về. Cả cậu chủ trẻ tuổi, cả ông chủ, cả ngài Kôlhaun. Sẽ có lễ lớn trong nhà này. Ngài hãy ngửi mùi nhà bếp mà xem! Còn thiếu thứ gì mà người ta không đem ra xào nấu ngày hôm nay. Nào là món rán, món luộc, nào là gà hầm, gà nấu! Đồ uống của chúng tôi sẽ không thua gì ở Mixixipi. Thật vinh dự và vinh quang cho nhà Pôinđekter! Vậy ông chủ cần gì tới ông, hở ông già không quen biết! Tại sao người ta lại không mời ông cơ chứ? – Hay ông không phải là bạn của ông chủ?
    - Quỉ tha ma bắt anh đi, anh da đen ạ, chẳng lẽ anh không nhớ ra ta à? Còn ta vừa nhìn vào cái mặt đen của anh là ta nhận ra liền.
    - Lạy Chúa! Không lẽ đây là ngài Xtump, người mang nai và gà tây tới đồn điền cũ? Ồ, đúng rồi, thật rồi! Của đáng tội, ngài Xtump, kẻ da đen này nhớ rất rõ ngài, dường như chỉ mới ngày hôm kia. Ngài có lẽ đã ghé đến trong những ngày cháu không có ở đây. Bây giờ cháu là người đánh xe rồi, cháu ngồi ghế xà ích cỗ xe nhẹ của cô chủ, tiểu thư Luiza xinh đẹp. Ơn Chúa, thưa ngài, ngài chẳng phải đi kiếm cô chủ, người ta nói rằng Florinđa không đáng làm cái đế dép cho cô chủ… Nhưng không sao, tốt hơn là ngài chờ cho chút xíu. Ông chủ sắp về đến nơi rồi.
    - Được, nếu vậy ta sẽ chờ - Người thợ săn vừa trả lời vừa từ từ leo khỏi yên – Nghe đây – Ông vừa nói vừa trao cho người da đen cương ngựa – Hãy đưa cô chủ sáu bắp ngô. Ta phi trên con vật này hơn hai mươi dặm nhanh như chớp cũng chỉ để cho chủ anh đó.
    - Ồ, Zepulông Xtump, bác đấy ư? - Một tếng nói trong như bạc vang lên, trên hiên nhà xuât hiện Luiza Pôinđekter – Cháu đã nghĩ ngay ra bác – nàng vừa nói vừa tiến tới gần tay vịn lan can - Mặc dầu cháu không ngờ là lại được gặp bác nhanh như vậy. Hình như bác đã nói là bác chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Cháu rất vui mừng… Plutôn, đi ngay tới bác đầu bếp Hlôi xem bác ta có thể dọn gì cho ngài Xtump nhé… Chắc là bác chưa ăn, không phải thế ư? Người bác đầy bụi, có lẽ bác từ xa đến chứ gì. Nghe đây… Florinđa, chạy ngay vào quầy rượu mang một cái gì đó để uống. Ngài Xtump có lẽ đang khát. Hôm nay nóng đến thế cơ mà… Bác muốn gì, Pôtve, Seri hay Klaket? À, bây giờ thì cháu nớ ra rồi – bác thích rượu uýtky nguyên chất chứ gì? Ở nhà cháu có thể kiếm ra được… Florinđa, hãy xem ở đó có không nhé… Bác Xtump, hãy lên hiên nhà ngồi đi. Bác muốn gặp cha cháu ư? Cha cháu về ngay bây giờ thôi. Còn cháu sẽ cố gắng tiếp bác.
    Nếu nàng krêôl có ngừng nói sớm hơn thì nàng cũng chẳng nghe được câu trả lời.
    Qua một vài giây sau Xtump mới thốt ra được. Ông đứng, mắt không rời khỏi cô gái, người dường như đờ ra vì khâm phục.
    - Chúa lòng lành, tiểu thư Luiza! – Mãi ông mới thốt lên – Khi tôi nhìn thấy tiểu thư ở Mixixipi tôi nghĩ rằng tiểu thư là tạo vật tuyệt mỹ nhất trên trần gian. Còn giờ đây, tôi tin rằng tiểu thư không chỉ là tạo vật đẹp nhất trên trần gian mà cả trên vòm trời nữa!
    Người thợ săn già không hề phóng đại. Mái tóc mới chải của nàng óng ánh, đôi má sau khi rửa nước lạnh rực hồng, cân đối trong chiếc áo dài nhẹ nhõm bằng sa tanh trắng Ấn độ, Luiza Pôinđekter rõ ràng không chỉ là người đẹp nhất trên mặt đất mà cả trên trời nữa.
    - Có trời chứng giám! – Người thợ săn thốt lên – Tôi đã nhìn thấy những người đàn bà mà tôi cho là xinh đẹp và cả người vợ tôi cũng không phải là thường khi tôi gặp nàng ở Kentucki. Đúng vậy. Nhưng tôi nói, tiểu thư Luiza ạ: nếu lấy tất cả sắc đẹp của họ gộp lại thì dù sao cũng không được lấy một phần nghìn vẻ đẹp thiên thần của tiểu thư.
    - Ô ôi ôi, bác Xtump ơi, cháu không bao giờ tin điều đó ở bác cả! Rõ ràng là Tếchdát đã dạy cho bác biết nói những lời tâng bốc như vậy. Nếu bác cứ tiếp tục theo kiểu đó, cháu sợ rằng bác sẽ mất tiếng là con người thành thật. Bậy giờ cháu hoàn toàn khẳng định là bác phải uống… Mau lên Florinđa!... Bác nói rằng bác thích Uýtki phải không ạ?
    - Nếu tôi không nói thì ít nhất tôi cũng đã nghĩ gần đúng như vậy. Vâng, thưa tiểu thư, tôi đánh giá cao thứ nước uống nội hóa của chúng ta so với tất cả những thứ nước uống nước ngoài và tôi không bao giờ bỏ qua khi nhìn thấy chúng. Tếchdát không thay đổi được tôi trong chuyện này.
    - Thưa ông Xtump, cháu đưa nước đến để pha loãng ra chứ ạ? – Florinđa xuất hiện với lưng cốc rượu,hỏi.
    - Cô sao vậy, con bồ câu nhỏ! Ta cần gì nước cơ chứ? Hôm nay ta chán nó lắm rồi. Từ sáng tới giờ ta chẳng được một giọt rượu nào vô miệng, thậm chí chẳng nghe đến hơi nó nữa.
    - Bác Xtump thân mến, nhưng rượu uýtki không thể uống như vậy được đâu, nó đốt cháy cổ họng mất thôi. Bác hãy pha một chút mật hoặc đường.
    - Làm mất khoái đi làm gì, thưa tiểu thư! Uýki là thứ nước uống tuyệt diệu không cần tới một thứ nước thuốc nào, đặc biệt là sau khi quí vị đã được chiêm ngưỡng nó. Bậy giờ quí vị sẽ thấy tôi có thể uống uýtki nguyên chất như thế nào. Đưa đây ta thử xem!
    Người thợ săn già đưa cốc lại gần môi, sau khi làm ba bốn ngụm, ông trả chiếc cốc rỗng lại cho Florinđa. Tiếng tắc lưỡi ồn ào chìm đi trong những lời trầm trồ của nàng krêôl trẻ tuổi và cô hầu.
    - Làm ta cháy cổ ư, các cô? Không một chút nào. Nó chỉ đủ tráng cổ họng ta thôi, bây giờ đã có thể nói chuyện với ông thân sinh của tiểu thư về con muxtang đốm sao được rồi.
    - Ồ vâng! Cháu quên biến mất… Không, cháu không muốn nói như vậy… Đơn giản là cháu nghĩ rằng, bác chưa kịp biết gì thêm. Không lẽ đã có tin tức gì mới về người đẹp này ư?
    - Người đẹp! Tiểu thư nói đúng quá!
    - Bác nghe được điều gì mới về con muxtang này phải không?
    - Tôi không chỉ nghe mà còn nhìn thấy nó, thậm chí sờ tay vào nó nữa kia.
    - Không lẽ?
    - Đã săn được con muxtang đó rồi.
    - Thật tư? Thật là một tin tuyệt vời! Cháu mừng làm sao, sẽ được nhìn thấy người đẹp, được cưỡi lên nó thì thích quá! Từ khi đến Tếchdát tới nay, cháu chẳng có được một con ngựa nào cho ra hồn. Cha cháu hứa mua cho cháu con muxtang ấy bằng bất cứ giá nào. Nhưng ai là kẻ may mắn rượt theo kịp nó vậy?
    - Tiểu thư muốn nói ai đã săn được nó phải không?
    - Vâng, ai vậy bác!
    - Thì tất nhiên là chàng Muxtangher.
    - Chàng Muxtangher?
    - Đúng, chàng là người cưỡi ngựa và tung lắcxô giỏi nhất trong đồng cỏ này. Người ta ca ngợi những người Mếchxích. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một người Mếchxích nào điều khiển ngựa một cách nghệ thuật như chàng trẻ tuổi này, vậy mà chàng chẳng có một giọt máu Mếchxích nào trong người hết. Tôi xin lấy đầu đảm bảo!
    - Tên chàng là gì vậy?
    - Tên chàng là gì ư? Phải nói rằng cái họ của chàng chưa từng nghe thấy bao giờ, còn tên chàng là Moric. Ở đây người ta gọi chàng là Moric-Muxtangher.
    Người thợ săn gì chẳng đủ tinh tường để nhận thấy những câu hỏi của nàng được đặt ra chứa đựng sự quan tâm hồi hộp ra sao. Đồng thời ông cũng chẳng để ý thấy đôi má cô thiếu nữ đỏ bừng lên khi nghe thấy câu trả lời của ông.
    Tuy nhiên cả điều này lẫn điều kia đều chẳng thoát khỏi sự chú ý của Florinđa.
    - Ồ, cô Lui – Cô gái da đen kêu lên - Đấy chính là tên ngài trẻ tuổi đã cứu chúng ta trong đồng cỏ đen đấy!
    - Đúng như vậy! – Người thợ săn thốt lên, miễn cho nàng krêôl trẻ tuổi khỏi nghĩa vụ phải trả lời – Chàng vừa kể cho tôi nghe chuyện này ngày hôm nay, trước khi chúng tôi ra đi. Chính chàng đấy. Chính chàng đã săn được con ngựa đốm sao. Bây giờ chàng đang trên đường tới đây. Chàng còn rong theo chừng một tá ngựa hoang. Và chàng phải có mặt ở đây trước lúc xế chiều. Còn tôi phải vội vã đi trước với con ngựa già để báo tin cho thân sinh của tiểu thư. Tôi biết rằng nếu ở đồn biên hay các trang trại được hay tin về con ngựa này thì người ta sẽ mua tranh mất nó. Tôi làm điều này vì tiểu thư đấy, tiểu thư Luiza ạ. Tôi còn nhớ, tiểu thư quan tâm đến con ngựa này như thế nào khi tôi kể về nó. Nhưng không sao, bây giờ tiểu thư chớ lo nữa, mọi việc đã đâu vào đấy cả rồi đấy. Già Zep Xtump này bảo đảm điều đó.
    - Ôi, bác tốt quá, bác Xtump! Cháu biết ơn bác lắm lắm! Nhưng bây giờ cháu phải lưu bác ở đây đã. Hôm nay ở đây có tiệc. Cháu phải trông coi việc nhà… Florinđa, hãy nhắc người ta dọn cơm cho ngài Xtump. Đi mau lên. Còn điều này nữa, bác Xtump – Cô gái vừa nói tiếp vừa tiến đến gần người thợ săn và hạ giọng xuống – Nếu như… Nếu như ngài trẻ tuổi này có đến, bấy giờ ở đây sẽ đầy khách khứa, chắc là chàng chẳng quen với họ, vậy bác hãy xem chừng và chăm sóc tới chàng. Bác sẽ có rượu và thức nhắm ngay đây, trên hiên nhà này. Bác hiểu cháu nói gì chứ, bác Xtump thân mến?
    - Quỉ tha ma bắt tôi đi, nếu tôi hiểu được điều gì, thưa tiểu thư Luiza! Tôi hiểu khi tiểu thư nói về đồ ăn thức uống, nhưng về ngài trẻ tuổi nào đó mà tiểu thư dặn thì tôi chưa hiểu gì.
    - Thế bác không hiểu sao! Ngài trẻ tuổi ấy mà, người trẻ tuổi sẽ đưa con muxtang đến đây ấy.
    - A, a! Moric-Muxtangher! thì ra tiểu thư nói về chàng ư! Phải công nhận rằng tiểu thư không lầm khi gọi chàng là “ngài”, mặc dầu người ta ít gọi các chàng săn ngựa như vậy. Nhưng chàng trai này hoàn toàn là một ngài lịch sự: dòng dõi, giáo dục và cung cách, dù rằng chàng là thợ săn ngựa, và chàng là dân Iếclăng.
    Đôi mắt Luiza Pôinđekter sáng rực lên mừng vui khi nàng nghe thấy ý kiến của người thợ săn già về Moric-Muxtangher.
    - Nhưng tiểu thư biết không – Zep nói tiếp, như có một mối nghi ngờ nào đó đã nảy ra trong óc ông – Tôi nói đây với tiểu thư là hoàn toàn thân tình, cách tiếp khách qua bàn tay thứ hai như vậy sẽ làm chàng trai phật ý. Bởi vì chàng, cũng như ở chỗ chúng ta ở Mixixipi người ta thường nói “kiêu hãnh như Pôinđekter”. Tha lỗi cho tôi, tiểu thư Luiza, bởi tôi đã bộc lộ với tiểu thư như vậy. Tôi quên rằng tôi đang nói chuyện với tiểu thư Pôinđekter, không chỉ là người kiêu hãnh nhất mà còn là thành viên xinh đẹp nhất của gia đình.
    - Ồ, bác Xtump, đối với cháu thì bác có thể nói tất cả những điều bác thích. Bác biết không, đối với bác, cũng như đối với người khổng lồ dễ thương, cháu không bao giờ giận đâu.
    - Ai mà nỡ lòng nào nói một điều gì phật ý tiểu thư hở tiểu thư Luiza?
    - Cháu xin cảm ơn, cảm ơn! Cháu hiểu trái tim nhân hậu của bác, sự trung thành của bác. Có thể một khi nào đó, bác Xtump ạ - Cô gái do dự nói – Cháu cần tới tình bạn của bác.
    - Tình bạn đó không bắt tiểu thư phải chờ đợi đâu, Zep Xtump có thể hứa với tiểu thư như vậy, tiểu thư Pôinđekter à.
    - Cám ơn! Ngàn lần cám ơn bác! … Nhưng bác vừa nói gì cơ? Bác nói gì về việc tiếp khách qua bàn tay thứ hai ấy?
    - Vâng, tôi đã nói.
    - Bác nói vậy có ý gì?
    - Tôi muốn nói, chẳng ra sao nếu tôi mời Moric-Muxtangher uống hay nhấm nháp chút gì ở trong nhà tiểu thư. Không lẽ cha tiểu thư không tự mời chàng được. Nếu không chàng sẽ bỏ đi, sau khi không thèm động tới một thứ gì. Tiểu thư hiểu không, thưa tiểu thư Luiza, không lẽ chàng là con người mà người ta có thể ấn vào trong bếp.
    Nàng krêôl trẻ tuổi không trả lời ngay. Dường như nàng đang suy nghĩ mông lung điều gì.
    - Được rồi, bác đừng lo - Cuối cùng nàng nói, theo giọng nói của nàng có thể đoán được rằng sự do dự của nàng đã kết thúc - Được rồi, bác Xtump ạ, bác đừng tiếp chàng. Chỉ có điều, khi chàng đến bác hãy báo cho cháu. Nhưng nếu đúng vào bữa ăn, chàng tất nhiên sẽ hiểu rằng không ai có thể tiếp chàng được - Bấy giờ cháu xin bác giữ chàng lại một chút. Bác hứa với cháu chứ?
    - Tất nhiên rồi, bởi tiểu thư đã yêu cầu.
    - Cám ơn bác. Chỉ có điều nhất thiết phải báo cho cháu biết lúc chàng tới. Cháu sẽ tự mời chàng ăn
    - Tôi sợ, thưa tiểu thư, tiểu thư sẽ làm mất đi sự ngon miệng của chàng. Thậm chí con sói đói cũng không còn muốn kiếm mồi, khi nhìn thấy tiểu thư và nghe giọng nói du dương của tiểu thư. Khi tới đây tôi đói mèm, chuẩn bị nuốt tươi cả một con gà tây sống. Thế mà bây giờ tôi chẳng thiết gì ăn uống, và còn có thể nhịn ăn suốt cả một tháng cơ đấy.
    Luiza trả lời bằng một chuỗi cười giòn giã và nàng chỉ cho bác thợ săn nhìn về cuối sân đối diện, nơi từ trong cửa bếp xuất hiện Florinđa với chiếc khay trên tay và theo sau cô là Plutôn – cũng bưng một chiếc khay, chỉ có điều là nó nặng hơn.
    - Ôi bác, người khổng lồ dễ thương! – Nàng krêôl nói giọng quở trách vờ vịt – Cháu chả tin là bác không muốn ăn nữa… À Plutôn và Florinđa đây rồi! Những gì họ mang tới là bạn với bác vui hơn cháu đấy. Vậy cho nên cháu để bác lại đây. Tạm biệt, bác Zep! Tạm biệt!
    Nàng nói những lời này với một giọng thật vui vẻ, và hấp tấp đi qua hiên nhà, một mình lọt vào phòng riêng, và lần nữa nàng lại đắm mình vào những suy nghĩ mông lung.
    “Đây là số phận ta. Ta cảm thấy như vậy, ta biết mà, ta khiếp hãi chờ đợi nó, nhưng ta không đủ sức tránh nó nữa rồi. Ta không thể và cũng không muốn!” – Nàng thì thầm.





  5. #13
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 12

    CHINH PHỤC CON NGỰA HOANG


    Tầng thượng là cái phần đẹp đẽ nhất trong ngôi nhà của người Mếchxich: sàn của nó là cái mái bằng của ngôi nhà, còn trần nhà – là vòm trời xanh ngắt. Khi đẹp trời tầng thượng được coi là phòng khách.
    Ở đó vào sau bữa ăn trưa, khi mặt trời xế bóng chiếu ánh sáng hồng lên những đỉnh núi, chàng Kabalerô người Mếchxich chưng bộ đồ thêu đỏm dáng của mình trước các xênhorita (các bà các cô quí phái) xinh đẹp đang thổi khói xì gà thẳng vào mặt nàng. Người đẹp mắt đen lắng nghe những lời thú nhận yêu đương có vẻ khoan dung. Mà có thể nàng không nghe mà chỉ làm ra vẻ như vậy và nàng nhìn ra ngôi nhà nơi xa xôi, nơi người mà nàng trao trái tim đang sống ở đó.
    Trước buổi hoàng hôn, khách khứa tiêu khiển giết thời gian trên sân thượng. Đây là cái phong tục rất dễ chịu mà tất cả những ai sống trong những ngôi nhà kiểu Mếchxích đều noi theo. Và lẽ đương nhiên là gia đình ngài chủ đồn điền người Luziana cũng làm theo nó.
    Vào buổi chiều hôm đó, sau khi rời bàn ăn, khách khứa tụ tập không phải nơi phòng khách mà là trên mái nhà. Mặt trời đang lặn chiếu những tia xiên khoai vào đám khách rực rỡ và nhộn nhạo, rất hiếm khi thấy ở dinh cơ Kaxa-del-Korvô này. Khách dạo chơi trên sân thượng ghép bằng gỗ, họ đứng thành từng nhóm, dừng lại bên lan can, nhìn về phía xa.
    Trong thời xa xưa, khi những người chủ đồng cỏ đầu tiên tự nhận mình là những nhà quý tộc Tây Ban Nha địa phương lâu đời trên toàn cõi Koaun và Tếchdát, thậm chí cả thời bấy giờ, ở đây cũng không tập trung được ngần ấy những người đàn bà xinh đẹp và những người đàn ông can đảm.
    Những người tụ tập lại ở dinh thự Kaxa-del-Korvô để chúc mừng ngài Vili Pôinđekter, người mới mua được trang trại ở Tếchdát, thuộc xã hội được lựa chọn không chỉ bên bờ sông Lêông mà còn ở những vùng xa hơn. Đó là những khách từ Gôxalet, từ Kactrôvil, thậm chí từ Xan-Antôniô - những người bạn của ngài chủ đồn điền cũng như ông, họ di cư tới miền đông nam Tếchdát. Rất nhiều người trong số họ đã đi ngựa hơn trăm dặm để có mặt trong buổi lễ này.
    Ngài chủ đồn điền không tiếc tiền, tiếc công để làm cho ngày lễ được huy hoàng. Những áo choàng và ngù vai sáng rực của các sĩ quan, dàn nhạc quân đội, những chai rượu cũ tuyệt diệu để lâu dưới hầm nhà Kaxa-del-Korvô làm cho bữa tiệc lớn có được vinh hạnh vẻ vang chưa từng thấy trên bờ của con sông Lêông này.
    Nhưng vật trang sức chủ yếu của đám hội này chính là cô gái xinh đẹp của ngài chủ đồn điền. Lời ngợi ca sắc đẹp của nàng đã tới Tếchdát sớm hơn lúc nàng đến đây từ bang Luziana, nơi mà nàng cũng được coi là người đẹp số một. Cô chủ trẻ tuổi của ngôi nhà xuất hiện giữa đám khách khứa, tuyệt diệu như một nữ thần, với nụ cười nữ hoàng trên môi.
    Hàng trăm cặp mắt hướng về phía nàng, người này dõi theo nàng thán phục, kẻ khác - với lòng ghen tỵ.
    Nhưng liệu nàng có hạnh phúc hay không?
    Câu hỏi này dường như lạ lùng và hầu như là vô nghĩa. Bè bạn, những kẻ hâm mộ vây quanh nàng. Kẻ này thì đã từ lâu yêu nàng một cách điên cuồng, những kẻ khác bắt đầu mê nàng. Trong số họ có những chủ đồn điền trẻ tuổi, các luật sư đang bắt đầu con đường công danh hay những nhà hoạt động quốc gia nổi tiếng, những đứa con của thần chiến tranh, còn đương mang vũ khí hay đã từ lâu cởi bỏ chúng, làm sao mà nàng không hạnh phúc cho được? Chỉ có những người không biết nàng mới đưa ra câu hỏi này, những người không quen với tính khí của những nàng krêôl và đặc biệt là tính tình của nàng Luiza Pôinđekter.
    Trong đám đông khách khứa sặc sỡ, có một người khao khát săn đón từng cử chỉ của nàng và cố gắng đoán ý nghĩ của chúng. Đó là Kacxi Kôlhaun.
    Hắn theo dõi nàng khắp nơi với một khoảng cách khá xa một cách vụng trộm, như một cái bóng, lén di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Dù là trên gác thượng hay ở dưới nhà, hắn đứng dựa vào một góc với vẻ lơ đãng giả vờ, nhưng không một phút nào rời mắt khỏi nàng krêôl tuyệt sắc, như một tên mật thám vậy.
    Thật lạ lùng, hắn không hề để ý đến những gì nàng nói và đáp lại những lời tán tụng mà những chàng trai, để tìm kiếm nụ cười của nàng, rắc đầy xung quanh nàng, thậm chí cả sự chăm sóc khá nghiêm chỉnh của viên sĩ quan kỵ binh Henkôt cũng không làm Kôlhaun lo lắng. Hắn lắng nghe tất cả những điều này một cách dửng dưng, như nghe những câu chuyện đã nhàm, chẳng liên quan gì tới hắn hay tới bạn bè hắn.
    Chỉ khi tất cả mọi người leo lên tầng thượng, Kacxi Kôlhaun mới lộ mình ra: mọi người xung quanh không thể không chú ý tới cái nhìn dai dẳng, thử thách của hắn dõi theo Luiza khi nàng tiến lại gần lan can và nhìn ra phía xa. Những người khách đứng gần nhận thấy không chỉ một cái nhìn mà cử chỉ đó được nhắc lại vài lần.
    Cứ vài phút, cô chủ trẻ tuổi của Kaxa-del-Korvô lại tiến tới gần lan can và nhìn ra phía xa, xuyên qua đồng bằng, dường như nàng đang tìm kiếm cái gì đó tít tận phía chân trời.
    Tại sao nàng lại có cử chỉ như vậy? Không ai biết được và cũng không ai bận tâm vì điều này. Không ai hết, ngoài Kacxi Kôlhaun. Có một mối nghi ngờ nào đó đang hành hạ hắn.
    Khi trên đồng cỏ xuất hiện những bóng dáng nào đó lướt trong những tia nắng vàng rực của mặt trời đang lặn, những người quan sát trên sân thượng rất nhanh chóng nhận ra đó là một đàn ngựa, được kèm bởi một vài kỵ sĩ, thì rõ ràng viên đại úy giải ngũ biết ngay người dẫn đầu đàn ngựa đó là ai.
    Còn lâu mới tới lúc đàn ngựa làm cho khách khứa chú ý, vậy mà Luiza đã nhận ra nó trong đám bụi đang bốc lên phía chân trời. Thật ra, đám bụi lúc bấy giờ hãy còn rất nhỏ và không rõ rệt, để nhìn thấy nó chỉ có thể là một người đang căng thẳng chờ đợi, và giờ đây đàn ngựa đã hiện dần ra. Từ phút ấy, nàng Krêôl trẻ tuổi bắt buộc phải chuyện trò với các bạn gái, và ngấm ngầm theo dõi đám bụi đang tiến tới gần. Nàng đã đoán ra đám bụi tung lên bởi cái gì và nàng nghĩ rằng chỉ có một mình nàng là biết được điều đó mà thôi.
    - Những con ngựa hoang! – Ông thiếu ta đồn biên thông báo sau khi nhìn qua ống nhòm – Có ai đó đang đưa chúng tới đây – Ông nói, một lần nữa nâng ống nhòm lên mắt. A! Giờ thì ta đã nhìn thấy: đấy là Moric-Muxtangher. Anh ta thỉnh thoảng vẫn mang ngựa đến cho chúng tôi. Hình như anh ta đang đi thẳng về hướng này, ngài Pôinđekter ạ.
    - Rất có thể là chàng trẻ tuổi mà ông vừa nhắc đến - Chủ nhân Kaxa-del-Korvô trả lời – chàng Muxtangher nhận kiếm cho tôi hai, ba chục con ngựa và, có lẽ đang đưa chúng đến… Đúng, có như vậy thật – Ông nói sau khi nhìn vào ống nhòm.
    - Tôi tin rằng đó là anh ta! – Con trai ông chủ đồn điền kêu lên – Tôi nhận ra kỵ sĩ này chính là Moric Giêran.
    Con gái ngài chủ đồn điền cũng có thể nói như họ, nhưng nàng không để lộ ra rằng nàng quan tâm tới sự việc đang diễn ra đến như vậy. Nàng để ý thấy đôi mắt hung dữ của người anh họ đang theo dõi nàng một cách chăm chú.
    Cuối cùng đàn ngựa đã tới gần. Đúng là Moric-Muxtangher đang phi về phía trước. Chàng kéo theo một con muxtang đốm sao bằng chiếc lăcxô.
    - Con ngựa tuyệt vời! - Một vài người thốt lên khi con muxtang, bồn chồn bởi tình thế không bình thường, đang bị dẫn tới gần ngôi nhà.
    - Phải xuống dưới để nhìn con vật hoang dã này mới được – Bà vợ ông thiếu tá, một bà tính khí dễ bốc đồng nhận xét – Ta xuống chứ, cô Pôinđekter?
    - Nếu bà muốn như vậy – Câu trả lời của cô chủ trẻ được cả vòng người kiên trì lắng nghe và nhiệt liệt nhất trí.
    Dưới sự dẫn đầu của bà vợ ông thiếu tá, các bà chạy xuống dưới theo những bậc thang bằng đá. Những người đàn ông đi theo họ. Vài phút sau chàng Muxtangher, vẫn còn đang ngồi trên ngựa cùng với tù nhân của mình lọt vào giữa vòng người thanh nhã đó.
    Henri Pôinđekter chạy lên trước mọi người thân ái chào chàng.
    Luiza khẽ nghiêng người chào Moric. Nàng tỏ ra chú ý nhiều hơn tới việc buôn bán ngựa, thậm chí nếu cho rằng chàng muốn được vinh dự làm quen với nàng, thì nàng cũng không định, bởi vì chắc gì giới cái bà, các cô quanh nàng thích điều này.
    Trong tất cả các bà chỉ có vợ ông thiếu tá là chào chàng Muxtangher một cách niềm nở, nhưng bà làm điều này với vẻ kiêu kỳ, trong giọng bà vang lên vẻ khoan dung. Như để đền bù cho điều này, chàng được tặng một cái nhìn rất nhanh và đầy thiện cảm của nàng krêôl trẻ tuổi.
    Thêm nữa, sự thán phục không chỉ có trong cái nhìn của một Luiza bởi vì cho dù bộ quần áo lầm bụi đường, chàng Muxtangher trông vẫn rất đẹp. Con đường dài dường như không làm chàng mệt mỏi. Ngọn gió thảo nguyên làm khuôn mặt chàng Iếclăng trẻ tuổi hồng lên, chiếc cổ mạnh mẽ, ánh lên màu đồng vì rám nắng nhán mạnh vẻ đẹp can trường của chàng trai. Trong toàn bộ dáng người cân đối của chàng trai ta cảm thấy sức chịu đựng mạnh mẽ khác thường. Không phải chỉ một cặp mắt ngắm trộm chàng, cố tìm cái nhìn của chàng. Người cháu gái xinh đẹp của ông sĩ quan hậu cần thán phục mỉm cười với chàng. Người ta nói rằng cả bà vợ của ông sĩ quan hậu cần cũng nhìn theo chàng, những điều này rõ ràng chỉ là sự vu khống từ phía bà vợ ông bác sĩ, một bà nổi tiếng hay đơm đặt.
    - Không nghi ngờ gì nữa – Sau khi xem xét con muxtang, Pôinđekter nói – Đây chính là con ngựa mà Zep Xtump đã nói với tôi.
    - Vâng, chính là nó – Người thợ săn già trả lời, ông tiến lại gần Moric để giúp chàng – Hoàn toàn đúng như vậy, ngài Pôinđekter ại, chính con ngựa ấy đấy. Chàng trai đã tóm được nó, trước khi tôi kịp đến báo với chàng. May mà tôi đến đúng lúc, con ngựa có thể về tay người khác, và điều này sẽ làm cho tiểu thư Luiza cay đắng.
    - Đúng như vậy đấy, bác Xtump ạ. Bác đã rất quan tâm tới cháu. Của đáng tội, cháu không biết có lúc nào đó cháu tạ ơn được những điều tốt lành bác đã làm cho cháu – Luiza đáp lời.
    - “Tạ ơn”! Tiểu thư muốn nói rằng tiểu thư muốn làm điều tốt lành đó cho tôi ư? Điều này chẳng khó gì đâu, thưa tiểu thư. Bởi vì tôi chẳng muốn điều gì đặc biệt cả: chỉ dạo chơi trên đồng cỏ, chỉ vậy thôi. Và ngắm nhìn một sắc đẹp như thế, thêm vào đó một chiếc mũ cắm lông chim và chiếc váy có tua tung bay theo sau khi tiểu thư cưỡi lên con ngựa này. Vì điều đó, Zep Xtump này sẵn sàng chạy một mạch tới tận nút Xakit và chạy ngược về!
    - Ôi bác Xtump, bác thật là một kẻ nói dối bất trị! Bác hãy nhìn xung quanh xem, bác sẽ tìm thấy rất nhiều người xứng đáng được bác ca ngợi hơn cháu ấy chứ.
    - Được rồi, được rồi! – Zep vừa trả lời vừa ném cái nhìn lơ đãng về phía các bà – Tôi không phản đối rằng ở đây có nhiều sắc đẹp. Quỉ quái quá, nhiều sắc đẹp! Nhưng ở Luziana chúng ta, Luiza Pôinđekter thì chỉ có một.
    Tiếng cười vang lên, trong đó có thể nhận ra một vài giọng phụ nữ đáp lại lời nói quá lịch sự của Zep.
    - Tôi cần phải trả hai trăm đôla cho con ngựa này – Ngài chủ đồn điền vừa nói vừa chỉ vào con ngựa đốm sao – Hình như ngài Xtump đã thỏa thuận giá cả với ngài?
    - Tôi không tham gia vào giao kèo này – Chàng Muxtangher nói và mỉm cười đầy ý nghĩa – Tôi không nhận tiền của ngài, con ngựa này không phải để bán.
    - Vì sao vậy? – Pôinđekter lùi lại với vẻ tự ái.
    Những chủ đồn điền và các sĩ quan khi nghe câu trả lời của Moric đều không giấu được sự ngạc nhiên quá đỗi. Hai trăm đôla cho một con muxtang chưa thuần, trong khi đó một con ngựa thường chỉ từ mười đến hai mươi đôla! Anh chàng săn ngựa này chắc là điên rồi.
    Nhưng Moric không cho họ có thời gian bàn tán điều này.
    - Ngài Pôinđekter – Chàng nói tiếp với vẻ lịch sự không thay đổi – Ngài đã trả cho tôi rất hậu vì những con muxtang khác và thậm chí còn trả trước khi bắt được chúng. Ngài hãy cho phéptôi cảm tạ lần nữa và tặng ngài một món quà, như ở đất nước Iếclăng của chúng tôi, người ta vẫn thường gọi nó là “lấy khước”. Theo phong tục Iếclăng chúng tôi, khi việc mua bán tiến hành tại nhà, người ta tặng món quà không phải cho khách hàng mà cho vợ hoặc con gái họ. Ngài cho phép tôi thực hiện phong tục Iếclăng này ở Tếchdát được chăng?
    - Được đấy! - Một vài người tán thành.
    - Tôi không phản đối, ngài Giêran ạ - Ông chủ đồn điền trả lời, từ bỏ sự bảo thủ của mình trước ý kiến chung – Ngài cứ tùy ý.
    - Xin cám ơn các ngài, cám ơn! – Chàng Muxtangher nói, sau khi nhìn những người cho rằng mình cao quý hơn chàng một cách thương hại – Con ngựa này sẽ là món quà “lấy khước” và nếu như tiểu thư Pôinđekter vu lòng nhận nó thì tôi sẽ cảm thấy mình còn hơn là được tặng thưởng vì ba ngày săn đuổi không rời con vật hoang dại này. Bởi nó là cô nàng õng ẹo tinh ranh nhất, nên chinh phục được lại càng khó hơn.
    - Tôi nhận món quà này, thưa ngài, và tôi nhận nó với lòng biết ơn – Nàng krêôl trẻ tuổi lần đầu tiên cất lời, và nàng giản dị bước lên trước – Nhưng tôi cảm thấy… - Nàng tiếplời, chỉ vào con muxtang và đồng thời nhìn vào mắt chàng Muxtangher dò hỏi – tôi cảm giác phải chăng tù nhân của ngài chưa thuần? Nó run lên vì sợ hãi trước một tương lai chưa rõ ràng. Có lẽ nó đang cố gắng giật giây mũi, nếu sợi dây đó không hợp với bản tính của nó, và tôi, con người đáng thương bây giờ còn biết làm gì nữa?
    - Đúng vậy, Moric ạ - Viên thiếu tá nói, ông hoàn toàn không hiểu được ẩn ý của những lời lẽ vừa được nói ra, ông nói với chàng trai, người duy nhất hiểu được chúng - Tiểu thư Pôinđekter nói đúng đấy. Con muxtang chưa được thuần dưỡng, điều này aicũng thấy rõ. Nào anh bạn lịch sự, hãy dạy bảo nó một chút!... Thưa các cô và các ngài! – Viên thiếu tá nói với những người đứng xung quanh – Cái này thật đáng để xem đấy, đặc biệt cho những ai chưa thấy cảnh tương tự như thế này – Nào…Moric, hãy nhảy lên nó và chỉ cho chúng ta thấy những kỵ sĩ đồng cỏ có khả năng như thế nào. Nhìn bộ dạng con vật này! Nhiệm vụ của anh không phải dễ đâu nhé.
    - Ngài nói phải, ngài thiếu tá nhiệm vụ thật không phải dễ! – Chàng Muxtangher trả lời, sau khi liếc nhanh mắt nhìn không phải vào tù nhân bốn chân của mình mà là vào nàng krêôl trẻ tuổi.
    Gắng hết sức để không lộ tình cảm của mình, cô gái vừa run vừa lùi lại, lẩn vào đám đông khách khứa.
    - Không sao, Moric, không sao! – Viên thiếu tá quả quyết bằng một giọng trấn an – Cho dù mắt nó cháy lên giận dữ, chân nó giậm giựt, hãy đánh bật tính gàn dở của nó đi. Nào thử xem!
    Từ chối lời đề nghị của viên thiếu tá là không thể. Niềm tự hào nghề nghiệp không cho phép. Công việc này đòi hỏi sự khéo léo, kỹ năng thuần thục của kỵ sĩ. Để được công nhận ở nơi đồng cỏ này không phải là dễ.
    Moric chấp thuận bằng cách khéoléo nhảy khỏi yên ngựa, đưa cương ngựa của mình cho Zep Xtump và tiến gần tới con muxtang đốm sao.
    Chàng thợ săn trẻ không để phí thời gian cho bất cứ sự chuẩn bị nào, chàng chỉ yêu cầu mọi người giải phóng chỗ. Điều này được thực hiện trong khoảnh khắc: một phần lớn khách khứa, trong số đó tất cả các bà đã trở lại sân thương.
    Moric nhảy lên lưng con muxtang, trong tay cầm một đầu của chiếc lăcxô mà vòng thòng lọng chàng đã tung vào hàm dưới và kéo cong đầu con ngựa lại như chiếc dây cương.
    Lần đầu tiên con ngựa hoang cảm thấy con người tác động lên mình, lần đầu tiên nó bị nhục nhã như vậy.
    Tiếng hý chói tai biểu lộ sự chống đối quyết liệt khi nó bị xâm phạm quyền tự do.
    Con ngựa nhảy dựng lên và giữ cân bằng trong tư thế đó khoảng một vài giây. Chàng kỵ sĩ không nao núng, chàng vòng cả hai tay ôm lấy cổ ngựa, gắn liền vào nó và dùng hết sức ghì chặt cổ họng nó. Nếu chàng không làm được điều này, con ngựa có thể tung lưng hất kỵ sĩ ra và xéo nát dưới chân.
    Sau đó con ngựa bắt đầu đập vó đằng trước, đằng sau, trong trường hợp tương tự những con ngựa hoang luôn luôn hành động như vậy. Điều này đặt người kỵ sĩ vào tình thế đặc biệt khó khăn: có khả năng bị ném ra khỏi lưng ngựa. Tin tưởng vào sự khéo léo của mình, chàng Muxtangher, không yên cương và bàn đạp, mà nếu có giờ đây nó sẽ giúp chàng rất nhiều, nhưng chinh phục một con ngựa đã đóng yên cương, ở đồng cỏ này người ta không tính đó là chiến công.
    Chàng điều chỉnh sao khi khi con ngựa đá chân sau, chàng nhanh chóng xoay người trên ngựa, dùng tay ôm chặt sườn, bấm chặt chân vào xương vai nó, không để bị hất ra khỏi lưng.
    Con muxtang hai ba lần lặp lại thử thách này, nhưng lần nào cũng phải chịu thua sự khéo léo của kỵ sĩ. Cuối cùng dường như đã hiểu ra sự bất lực của mình, con ngựa thôi đá hậu, điên cuồng bứt lên lao như tên bắn, dường như muốn mang người kỵ sĩ đi tới cùng trời cuối đất.
    Đến một nơi nào đó thì nước phi điên cuồng sẽ kết thúc, nhưng nó đã ở ngoài tầm mắt của những người tụ tập trên sân thượng đang nóng lòng chờ chàng trở về. Nhiều người dự đoán chàng bị ngã ngựa hay ít nhất cũng bị thương. Trong số những người có mặt có một người ngấm ngầm mong ước điều này, còn với một người khác thì điều đó ngang với cái chết của chính mình. Luiza Pôinđekter, con gái một chủ đồn điền kiêu ngạo ở Luziana, một người đẹp lừng danh, có thể kết hôn với một người nổi tiếng và giàu có nhất, tại sao nàng lại cho phép mình bị quyến rũ hay thậm chí mơ ước đến chàng thợ săn Tếchdát nghèo khổ. Đây là một điều bí mật, mà thậm chí nàng cũng không đoán nổi, dầu với trí tuệ rất ưu việt của mình.
    Có thể nàng còn chưa đi quá xa trong nỗi đam mê đến như vậy, hay chính nàng còn chưa nghĩ tới điều này.
    Nàng chỉ nhận thức được trong lòng nàng bừng lên một mối cảm tình lạ lùng với con người kỳ lạ đó, nàng đã làm quen với chàng trong những tình thế thật lãng mạn, chàng khác xa những con người tạo nên cái gọi là xã hội thượng lưu.
    Nàng cảm thấy tình cảm đó, được gợi lên bằng những lời nói, những cái nhìn, những cử chỉ nàng nghe và nhìn thấy giữa đồng cỏ bị thiêu cháy, thay vì lụi tàn đi thì ngày qua ngày nó càng lớn thêm lên.
    Trái tim Luiza đập dồn dập khi Moric-Muxtangher lại xuất hiện trên lưng con ngựa, nhưng giờ đây không còn là con ngựa hoang nữa, mà đã thuần nó không kiếm cách hất chàng ra khỏi lưng, mà lặng lẽ và ngoan ngoãn công nhận chàng là chủ.
    Nàng krêôl trẻ tuổi cũng trải qua cảm giác như vậy, mặc dù không ai để ý thấy điều này và chính nàng cũng không cảm nhận hết được điều này.
    - Tiểu thư Pôinđekter – Chàng Muxtangher vừa nói vừa nhảy ra khỏi lưng ngựa, không hề đế ý đến tiến vỗ tay vang dội chào đón chàng – Tôi có thể mời tiểu thư tới gần con ngựa, ném lên cổ nó chiếc lăcxô và đưa nó vào chuồng được chăng? Nếu tiểu thư làm như vậy, nó sẽ coi tiểu thư là người chinh phục nó và từ đây mãi mãi về sau nó sẽ trở nên ngoan ngoãn làm theo ý muốn của tiểu thư, chỉ xin tiểu thư nhớ cho rằng, tiểu thư là người đầu tiên lấy đi tự do của nó.
    Nếu là một người đẹp kiêu ký, nàng sẽ giận dữ với lời đề nghị như vậy, nàng sẽ đỏng đảnh, sẽ cự tuyệt chàng, còn một cô gái nhút nhát sẽ sợ hãi.
    Nhưng Luiza, cháu gái của một nữ kiều dân Pháp, không một phút nào dao động, chẳng có một bóng dáng gì làm bộ làm tịch và sợ hãi, nàng đứng lên rời bỏ những người bạn gái quí tộc của mình. Theo sự chỉ dẫn của chàng Muxtangher, nàng cầm lấy chiếc dây bện bằng lông đuôi ngựa, ném vào cổ con muxtang đã thuần và đưa nó vào chuồng ngựa Kaxa-del-Korvô.
    Lời nói của chàng Muxtangher vang lên bên tai, hồi âm của nó đập vào trái tim nàng, “nó sẽ coi tiểu thư là người chinh phục nó và từ đây đến mãi mãi về sau nó sẽ trở nên ngoan ngoãn tuân theo ý muốn của tiểu thư, chỉ xin tiểu thư nhớ cho rằng, tiểu thư là người đầu tiên lấy đi tự do của nó”.





  6. #14
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 13

    PICHNICH TRONG ĐỒNG CỎ


    Những tia nắng hồng đầu tiên của mặt trời mới mọc soi sáng lá cờ trên đồn Inđ, dải sáng hồng nhạt hơn ngả xuống sân duyệt binh trước những căn phòng của các sĩ quan.
    Nó chiếu lên một chiếc xe không lớn lắm được thắng một đôi la Mếchxich. Nhìn kiểu những con la sốt ruột gõ móng, vẩy đuôi và ve vẩy tai ta có thể đoán rằng chúng đứng như vậy chờ giờ khởi hành đã quá lâu. Cung cách của đôi la nhằm cảnh cáo những kẻ vô công rồi nghề chớ có tới gần để khỏi rơi vào móng của chúng.
    Nói thật ra chẳng có kẻ vô công rồi nghề nào hết ngoài một người có vóc dáng cao lớn, đội chiếc mũ phớt, và dù ánh sáng còn yếu ớt, không khó gì mà không nhận ra dưới vành mũ là khuôn mặt của bác thợ săn già Zep Xtump.
    Ông không đứng mà ngồi trên con ngựa già của mình, con ngựa có vẻ ít muốn lên đường hơn những con la Mếchxich hoặc là chủ của nó.
    Nhưng xung quanh lại sôi lên cảnh tíu tít. Mọi người lăng xăng chạy tới chạy lui từ chiếc xe đến cửa nhà và ngược lại từ cửa nhà tới chiếc xe.
    Họ có khoảng chừng mười người: khác nhau bởi cách ăn mặc và màu da. Phần đông là lính hậu cần. Hai người trong số họ chắc là đầu bếp, khoảng hai ba người nữa trông như lính hầu.
    Trong số họ có một người da đen ăn vận đỏm dáng đi tới đi lui vẻ quan trọng, vẻ tự tin của hắn có thể giải thích được, hắn là gia nhân của thiếu tá đồn trưởng. Chỉ huy đám người sặc sỡ này là một chuẩn úy mà cấp bậc tương ứng với ba cái phù hiệu nơi tay áo, anh ta được giao nhiệm vụ chất đầy lên xe tất cả các loại nước uống và thực phẩm – nói ngắn gọn, tất cả những gì cần thiết cho chuyến đi.
    Chuyến đi được tổ chức chu đáo, điều đó có thể thấy qua lượng dự trữ phong phú được chất nặng lên xe, ở đó có những chiếc giỏ lớn và những chiếc làn đủ kiểu, đủ kích thước, một chiếc thùng dài chứa mười hai chai sâm banh, những hộp sắt tây sơn màu nâu sáng, những hộp cá xácđin đã nói lên rằng những thứ đồ ăn ngon lành này được đưa tới Tếchdát từ những miền xa xôi.
    Mặc cho sự dồi dào của rượu và những món sơn hào hải vị, một trong những người đang bận bịu nơi đây vẫn không thấy hài lòng. Zep Xtump là con người nhân từ đang chán nản đó.
    - Nghe đây – Ông nói với viên thiếu úy - Ở trong chiếc xe này còn thiếu một cái gì đó. Tôi thề rằng thể nào cũng có một ai đó không ưa tất cả những thứ rượu ngoại quốc như loại sâm banh này, và họ sẽ đòi thứ nước uống đơn giản hơn.
    - Đòi uống sâm banh ư? Ngài Xtump, ngài nói về những con ngựa phải không ạ?
    - Quỉ bắt những con ngựa của anh đi! Tôi không nói về nước uống của ngựa mà nói về những chai uýtki có cạnh kia.
    - A, giờ thì hiểu rồi! Ngài nói có lý, ngài Xtump… Uýtki thì không thể quên được, Pompei! Hình như ở đó có những chai dự trữ cho chuyến đi phải không?
    - Đúng vậy, ông thiếu úy! - Giọng của người hầu da đen vang lên khi anh ta đến cùng với một chiếc chai to – Đây chính là Uýtki đấy ạ.
    Cho rằng giờ đây mọi việc đã xong xuôi, người thợ săn già tỏ ra sốt ruột.
    - Thế nào, ngài thiếu úy, sẵn sàng cả rồi chứ? – Ông vừa nói vừa sốt ruột ngọ ngoạy chân trên bàn đạp.
    - Chưa hoàn toàn đâu, ngài Xtump. Đầu bếp nói rằng cần phải rán xong gà đã.
    - Sét đánh chết những con gà với cả thằng đầu bếp đi cho rồi! Chúng làm sao mà so sánh được với những con gà tây rừng trên đồng cỏ của ta. Làm sao còn săn được chim, nếu mặt trời đã đi được mười dặm trên bầu trời kia chứ? Ông thiếu tá đã đặt ta kiếm cho được bằng bất cứ giá nào một con gà rừng bự. Quỉ quái! Khi mặt trời đã mọc rồi thì điều này chẳng đơn giản chút nào, phải là lúc con vật bị thịt này còn chưa linh hoạt lên. Ngài thiếu úy, chớ nghĩ rằng loài chim nó cũng ngu ngốc như lính đồn biên đâu nhé. Trong tất cả các loài sống trên đồng cỏ, loài gà tây rừng là thông minh nhất. Để kiếm được chúng, muộn nhất cũng phải dậy cùng với mặt trời, nếu không phải là sớm hơn.
    - Đúng vậy, ngài Xtump ạ. Tôi biết ông thiếu tá đánh giá cao tài nghệ của ngài và tin tưởng sẽ được nếm thịt gà tây.
    - Thế cơ đấy! Có thể ông ta còn muốn tôi kiếm cho ông ta những lưỡi và đùi bò rừng, cho dù con vật này đã bị tiêu diệt ở miền Nam Tếchdát từ hai mươi năm nay chăng? Thật ra tôi có nghe nói rằng bọn văn sĩ, đặc biệt là bọn người Pháp viết nhữg điều tầm bậy trong những quyển sách… Nhưng đấy là chuyện lương tâm của họ. Ở vùng này bây giờ chẳng còn bò rừng nữa. Ở đây có gấu, hươu, dê rừng, nhiều gà tây rừng, nhưng để bắn được chúng cần phải ăn sáng trước lúc mặt trời mọc. Tôi cần phải có thời gian, nếu không tôi sẽ không hứa dẫn đoàn các anh đâu, dọc đường còn phải săn gà rừng nữa. Thế đấy, ngài thiếu úy, nếu muốn những ông khách nổi tiếng được nhai thịt gà rừng trong bữa trưa hôm nay, thì hãy ra lệnh lên đường ngay.
    Giọng nói quả quyết của người thợ săn già đã tác động lên viên thiếu úy, khiến anh có thể làm tất cả những gì để nhanh chóng lên đường cùng với những người giúp việc da đen da trắng. Một lúc sau chiếc xe chở thực phẩm được Zep Xtump dẫn đường đã chuyển động trên đồng bằng rộng bát ngát trải dài giữa con sông Lêông và sông Riô-de-Nuexet.
    o0o
    Không đến hai mươi phút sau khi chiếc xe lên đường một nhóm người khác tụ tập trên bãi duyệt binh.
    Xuất hiện những bà cưỡi ngựa, nhưng đi kèm họ không phải là những kỵ sĩ hầu cận như thường thấy trong những cuộc đi săn ở Anh, mà là bạn bè hay người thân, cha, anh, chồng, chồng chưa cưới của họ. Hầu như tất cả những người có mặt ở lễ mừng nhà mới của Pôinđekter đều đã tụ tập ở đây.
    Tới đây còn có cả ngài chủ đồn điền, con trai ông là Henri, cháu ông là Kacxi Kôlhaun, và cô con gái Luiza. Nàng cưỡi con muxtang đốm sao, con vật đã làm bao nhiêu người chú ý torng ngày hội ở Kaxa-del-Korvô.
    Cuộc dạo chơi được tổ chức để đáp lại lòng hiếu khách của ngài Pôinđekter. Ông thiếu tá và các sĩ quan là chủ, ngài chủ đồn điền và các bạn của ông là khách mời. Đề làm vui lòng khách khứa, họ tổ chức một cuộc đi săn ngựa hoang - những con vật đẹp hiếm có.
    Địa điểm cuộc đi săn này là đồng cỏ, nơi những con muxtang thường lui tới, khoảng hai mươi dặm về phía nam đồn Inđ. Vì vậy cần phải lên đường sớm và mang theo một lượng thực phẩm lớn.
    Khi những tia nắng mặt trời vừa bắt đầu nhảy nhót trên mặt nước trong như gương của dòng Lêông, những người tham gia pichnich đã lên đường với sự hộ tống của hai mươi kỵ binh được lệnh đi bảo vệ đoạn hậu. Như trong công vụ, họ có người dẫn đường, nhưng không phải là người lính trinh sát già, bận chiếc áo khoác bạc màu, đội chiếc mũ phớt tàng, cưỡi con ngựa gầy, mà là một kỵ sĩ trẻ bận bộ đồ trông rất ngoạn mục, cưỡi một con ngựa hùng vĩ, hoàn toàn xứng đáng làm người dẫn đường cho một đoàn người thanh lịch như vậy.
    - Tới lúc rồi đấy, Moric! – Viên thiếu tá kêu lên khi thấy tất cả đã tập hợp xong – Chúng tôi sẵn sàng theo anh… Thưa các quí cô, thưa các ngài, chàng trẻ tuổi này hiểu biết rất rõ những tập quán và thói quen của những con ngựa hoang. Không có ai ở Tếchdát này có thể chỉ dẫn cho chúng ta săn ngựa tốt hơn là Moric-Muxtangher.
    - Tôi thật không đáng được những lời tán tụng như vậy – Chàng Iếclăng trẻ tuổi trả lời và lịch sự nghiêng người trước đám đông – Tôi chỉ hứa với các ngài sẽ chỉ nơi bầy ngựa hoang hay lui tới.
    “Chàng khiêm tốn làm sao!” Luiza nghĩ bụng, nàng run lên trong một ý nghĩ mà nàng sợ hãi tin vào.
    - Lên đường! – Viên thiếu tá ra lệnh. Cả đoàn người do Moric Giêran dẫn đầu vui vẻ khởi hành.
    o0o
    Đối với dân Tếchdát, việc đi suốt những hai mươi dặm để tới bữa ăn sáng trên đồng cỏ thật đúng là một chuyện vô công rồi nghề.
    Chưa đến ba tiếng đồng hồ, đoàn người đã tới được đích, mọi việc đã hoàn thành mỹ mãn, nếu không kể về cuối tất cả đều đói dữ.
    May sao chiếc xe chở thực phẩm không bắt mọi người đợi lâu, còn rất lâu mới tới bữa trưa nhưng nhóm người sôi động đã được nhấm nháp dưới bóng những gốc cây lớn trên bờ con sông Riô-de-Nuexet.
    Trên đường không có gì đặc biệt xảy ra. Chàng Muxtangher trong vai trò người dẫn đường phi như mọi khi ở phía trước. Những người tham dự còn lại, không tính một hay hai người nào đó, hầu như chẳng chú ý gì tới chàng, trừ những trường hợp chàng làm tất cả kinh ngạc vì tài đi ngựa, chàng nhẹ nhàng nhảy qua những khe, những dòng suối, trong khi những người khác chạy tìm những khúc gỗ hay di vòng qua chướng ngại.
    Có thể là chàng muốn khoe khoang, chàng muốn phô trương. Kacxi Kôlhaun đã đưa ra ý kiến như vậy, lần này viên sĩ quan giải ngũ đã nói đúng.
    Nhưng nào ai nỡ oán trách chàng vì điều này? Bạn hãy thận trọng và chớ mắng mỏ chàng Muxtangher một cách vô cớ. Bạn nghĩ mà xem, chàng đang đi dưới những ngọn lửa của hai chục cặp mắt tuyệt đẹp - Một vài trong số chúng rực rỡ như những ngôi sao. Bạn nhớ cho trong số chúng có cặp mắt của Luiza Pôinđekter, và bạn còn lạ gì cái mong ước của chàng trai muốn được nổi bật lên.
    Cả một vài kỵ sĩ khác cũng kiên tâm không kém, cố gắng phô bày sự oai hùng và can đảm của mình. Chàng kỵ sĩ trẻ Henkốt không chỉ một lần cố gắng chứng minh rằng chàng chẳng còn non nớt gì trong thuật cưỡi ngựa chẳng hạn, còn viên sĩ quan xạ thủ thỉnh thoảng lại rời bỏ cô cháu gái của ngài sĩ quan hậu cần, để giới thiệu nghệ thuật đi ngựa của mình. Khi nghe thấy tiếng thì thầm thán phục, anh ta không phải luôn luôn nhìn về hướng mà theo ý kiến của tất cảmọi người, anh ta đã hiến dâng trái tim.
    Ôi, người con gái của ngài Pôinđekter! Cả ở trong các salông văn minh ở Luziana, cả ở đồng cỏ hoang vu vùng Tếchdát, sự có mặt của nàng bao giờ cũng gây nên sóng gió. Nơi nào nàng xuất hiện, nơi đó bùng lên những mơ ước lãng mạn và những niềm mê say nổi sóng.





  7. #15
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 14

    MANAĐA


    Dù cho Moric Giêran hoàn toàn làm chủ đồng cỏ và nếu như tất cả cư dân của nó đều thuần phục chàng thì chàng cũng không tìm được nơi săn ngựa tốt hơn nơi mà chàng đưa đoàn lữ hành tới.
    Rượu từ những hầm chứa của nước Đức, Xan-Antôniô vừa sủi bọt lên trong các cốc vại thì bầu trời lập tức trở nên sâu thẳm và cây cỏ thêm xanh màu ngọc bích, đôi lúc những tiếng hú bất ngờ “Mustenos!” làm tắt hẳn những giọng nói ồn ào, và những lời thú nhận nửa chừng bị cắt ngang bởi những tràng cười vui vẻ bùng lên. Đó là tiếng hú của một Vakerô người Mếchxich, được cử đi quan sát trên một quả đồi không xa.
    Moric được mời đến bàn ăn như một người khách, sau khi nhanh chóng uống cạn cốc của mình, chàng nhảy lên mình ngựa và hú lên.
    - Cavallađa (Đàn ngựa hoang- tiếng Tây Ban Nha)?
    - Không – Người Mếchxich trả lời – Manađa.
    - Họ nói gì với nhau vậy? – Kôlhaun hỏi.
    - Mustenos – Theo tiếng Mếchxích có nghĩa là “những con muxtang”. – Viên thiếu tá trả lời – còn manađa là họ gọi những đàn ngựa cái. Thời kỳ này những con ngựa cái cùng đi với nhau, tách xa những con ngựa non, miễn sao…
    - Sao cơ? – Viên đại úy sốt ruột cắt ngang lời giải thích.
    - Miễn sao bọn lừa không tấn công chúng – Viên thiếu tá trả lời.
    Tất cả cười rộ.
    Giữa lúc đó đàn manađa tiến lại gần.
    - Lên ngựa! - Từ bốn phía các giọng nói vang lên.
    Chỉ kịp đếm đến một trăm, các hàm thiếc đã lắp vào miệng ngựa, trong lúc chúng còn chưa kịp nhai hết những bắp ngô. Dây cương vòng qua vai chúng hãy còn ẩm ướt vì phi nhanh trong cái nóng ngột ngạt của buổi sáng miền nhiệt đới. Tất cả đã ngồi trên yên, chuẩn bị lao về phía trước.
    - Có con gì đó đang rượt theo chúng – Moric nói sau khi quan sát những hành động bất an của chúng – Cái gì ở phía đó hở Krecpinô? – Chàng kêu lên với người Mếchxich đang ở trên đồi mà từ đó có thể nhìn thấy rõ kẻ đang đuổi theo đàn ngựa.
    Tất cả im bặt chờ câu trả lời. Trên các khuôn mặt phản chiếu sự bồn chồn và thậm chí cả nỗi khiếp sợ. Không lẽ những người da đỏ đang rượt theo bầy ngựa hoang này.
    - Un asinô cimaron – người Mếchxich trả lời vẻ không mấy an tâm – Unmacho (Lừa hoang - Tiếng Tây Ban Nha) – anh ta thêm.
    - Thế đấy, tôi cũng nghĩ như vậy. Phải ngăn con quỉ này lại mới được, không thì hỏng cuộc săn của chúng ta mất. Lũ lừa hoang mà đã đuổi theo thì sức nào cũng không thể dừng được bầy ngựa hoang lại. Nó còn xa không?
    - Rất gần, đông Morixiô ạ. Nó đang chạy ngang qua tôi.
    - Hãy tung lăcxô vàonó. Nếu không được thì bắn. Diệt nó đi!
    Hầu như không ai trong số những người có mặt hiểu được cái gì đang đuổi theo đàn ngựa. Chỉ có chàng Muxtangher hiểu câu “un asicô cimaron”.
    - Hãy nói xem, có việc gì xảy ra vậy, Moric – Viên thiếu tá hỏi.
    - Ngài hãy nhìn kia kìa – Chàng Muxtangher vừa trả lời vừa chỉ lên đỉnh đồi.
    Chỉ một vài lời như vậy là đủ. Tất cả mọi người nhìn lên sườn đồi, nơi mà một con vật được coi là biểu tượng của sự chậm chạp và ngu ngốc đang lao như chim.
    Lừa hoang rất khác với người anh em khiếp nhược của nó là loài lừa nhà. Nó to gần bằng những con muxtang mà nó đang đuổi theo. Nếu như nó không chạy nhanh hơn những con chạy nhanh nhất trong số đó thì ít nhất nó cũng chẳng chậm hơn. Bức tranh sinh động diễn ra trên đồng cỏ nhanh như chớp. Những người quan sát không kịp trao đổi một vài lời thì những con ngựa đã xuất hiện ngay bên cạnh họ. Ở đấy khi nhìn thấy toán kỵ sĩ đầu tiên, lũ muxtang quên ngay kẻ man rợ đang đuổi theo, chúng rẽ ngoặt về một phía.
    - Thưa các cô và các ngài! Xin hãy đứng yên tại chỗ! – Giêran kêu lên với các kỵ sĩ đang kìm ngựa – Tôi biết nơi ăn cỏ yêu thích của đàn ngựa này. Chúng đang kéo nhau tới đó. Chúng ta hãy theo chúng sau, ở đó chúng ta sẽ có khả năng săn được nhiều. Nếu săn bây giờ chúng sẽ chạy trốn khắp đồng cỏ, và chắc gì chúng ta lại nhìn thấy chúng lần nữa … Nào, Krecpinô! Hãy nổ súng vào con vật thô bỉ đó đi. Nó đang ở trong tầm súng, không phải ư?
    Người Mếchxich tháo khẩu súng săn báng ngắn khỏi yên ngựa, nhanh chóng nâng lên ngắm vào con lừa hoang.
    Con lừa rống lên, nhưng rõ ràng đó chỉ là sự khiêu khích của nó. Nó vẫn nguyên vẹn: Krecpinô đã bắn trượt.
    - Phải ngăn nó lại – Moric kêu lên – không thì nó sẽ theo bọn muxtang đến đêm!
    Bằng một cử chỉ đột ngột, chàng muxtang giục ngựa. Như một mũi tên Kactrô lao theo con lừa, con vật tỏ ra khinh thường tất cả, đang tiếp tục cuộc săn đuổi của mình.
    Moric phi ngang con lừa. Con ngựa tía đã mang chủ của mình tới một khoảng cách có thể tung lăcxô được. Chỉ trong nháy mắt, chiếc thòng lọng đã lướt như một tia chớp trên đôi tai dài.
    Khi tung lăcxô, Moric chỉ làm nửa vòng – Kactrô quay ngoắt lại như xoay trên bản lề, sau đó cũng tự động như vậy nó dừng lại và toàn thân căng ra, chờ một cú giật mạnh.
    Tất cả nín thở, con lừa đang lao về phía trước đột ngột bị sợi dây căng giật mạnh lại, nó đứng khựng lên rồi đập mạnh lưng xuống đất như bị một phát đạn trúng tim.
    Dù vậy, con lừa vẫn còn sống. Vòng thòng lọng căng quanh cổ chỉ làm nó ngạt thở. Bằng chiếc dao găm lớn, chàng Mếchxich nhanh chóng cắt cổ nó.
    Sự kiện này làm chậm lại màn đầu của cuộc săn. Tất cả đều chờ đợi xem giờ đây Moric-Muxtangher làm gì.
    Chàng nhảy khỏi yên tiến tới gần con lừa đã bị giết chết để gỡ chiếc lăcxô ra. Nhưng ngay lúc ấy người ta thấy cử chỉ của chàng có điều gì đó trở nên vội vã, như có một mối đe dọa mới nào đó đang đến.
    Bỏ con lừa, chàng đâm bổ về phía con ngựa của mình.
    Chỉ một vài người trong số những người có mặt là nhận thấy sự vỗi vã của chàng, còn phần đông đang bận bịu với những con ngựa đang hoảng sợ của mình. Những người nhận ra điều đó rất lấy làm ngạc nhiên. Vừa mới đây chính chàng Muxtangher khuyên họ không cần phải vội vàng. Họ chưa kịp hiểu ra nguyên nhân sự thay đổi đột ngột đó của chàng. Không lẽ chỉ vì Luiza Pôinđekter đột nhiên rời khỏi đám kỵ sĩ và đang lao đi như điên, cứ như nàng đã quyết định phóng nước đại để đuổi cho kịp đàn ngựa hoang kia.
    Nhưng chàng trai săn ngựa hoang lại lập tức hiểu rằng sự việc không đơn giản như vậy. Nữ kỵ sĩ không thể có ý định hành động một cách bất nhã như vậy được. Lỗi chính là ở con muxtang đốm sao. Moric đã để ý thấy đàn manađa vừa lao qua chính là đàn trước kia của con muxtang. Rõ ràng khi trông thấy chúng bạn nó liền lao đi, bất chấp cả nữ kỵ sĩ trên lưng, để nhập đàn.
    Moric-Muxtangher hiểu như vậy và những người còn lại cũng nhanh chóng nhận ra như vậy.
    Với tinh thần hiệp sĩ, hầu như tất cả những người đi săn đều lao theo bóng cô gái. Dẫn đầu là Kôlhaun, Henkôt, Krocmen và sau họ có khoảng mười người nữa: những chủ đồn điền, các luật sự, các quan chức. Mỗi người đều mong ước là họ sẽ may mắn đuổi kịp cô gái đáng thương.
    Tuy nhiên, hầu như không mấy ai phải quá lo ngại. Tất cả đều biết rằng Luiza Pôinđekter là một nữ kỵ sĩ xuất sắc. Trước mặt nàng là đồng bằng phẳng lặng bát ngái, trải rộng như một trường đua ngựa. Con muxtang sẽ phi đến khi mệt lử. Nó không thể ném kỵ sĩ xuống được. Chắc gì đã có mối nguy hiểm nghiêm trọng nào đe dọa Luiza…
    Chỉ có một người là không cùng ý nghĩ đó. Chàng là người đầu tiên nhận ra mối hiểm họa. Người đó chính là chàng Muxtangher.
    Chàng rời chỗ sau cùng, chậm lại chút ít vì phải tháo chiếc lăcxô. Khi chàng nhảy lên yên và phi dồn, thì giữa chàng và những người còn lại đã cách nhau một khoảng gần hai trăm acđơ.
    Dẫn đầu là Kôlhaun đang phi bán sống bán chết, không thương hại gì cả bản thân, cả con ngựa của mình, chàng kỵ binh và chàng xạ thủ bén gót theo, phía sau họ là tất cả những người tham gia còn lại.
    Nhưng Moric lần lượt đuổi kịp tất cả. Sau khi thúc con ngựa của mình, chàng đã phi vượt lên trước viên đại úy.
    Khi con ngựa tía của chàng che khuất con muxtang đốm sao thì Kôlhaun phát điên lên vì giận dữ, ném theo chàng đủ lời nguyền rủa.
    Mặt trời giữa trưa chiếu sáng một bức tranh lạ lùng. Đàn ngựa hoang lao với tốc độ khủng khiếp trên đồng cỏ rộng lớn. Con ngựa cũ của đàn mang theo một cô gái đuổi theo sau chúng chừng bốn trăm acđơ. Cách nàng cũng một khoảng như vậy là một chàng trai bận bộ đồ Mếchxich đẹp đẽ phi như bay trên lưng một con ngựa tía, sau chàng là cả một chuỗi kỵ sĩ, dân sự va quân sự, sau rốt là cả một đội kỵ binh đang phi nước đại, nhóm này chỉ vừa mới rời xa nhóm đàn bà, đàn ông vẫn ngồi yên trên ngựa, đứng tại chỗ đang xôn xao hoa chân múa tay.
    Khoảng hai mươi phút sau, bức tranh đã thay đổi. Những nhân vật trên thảm cỏ xanh hùng vĩ vẫn còn đó, nhưng sự phân bố đã khác đi. Ít nhất khoảng cách giữa họ đã tăng lên: đàn manađa đã cách xa con muxtang đốm sao, con muxtang đốm sao đã cách xa con ngựa tía, còn những người rượt theo sau cũng hoàn toàn không còn nhìn thấy nữa, chỉ có con đại bàng đang lượn trên bầu trời màu xanh xaphia kia là có thể nhận ra họ bằng đôi mắt tinh tường của mình.
    Chỉ đàn ngựa hoang, con muxtang đốm sao với nữ kỵ sĩ, con ngựa tía và người kỵ sĩ của nó còn lại giữa khoảng bao la của trảng cỏ.





  8. #16
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 15

    ĐUỔI KỊP NỮ KỴ SĨ


    Trên một khoảng cách chừng nửa dặm, cuộc chạy đua vẫn tiếp tục không có gì thay đổi đặc biệt.
    Những con ngựa hoang vẫn lao đi như tên bắn, nhưng chúng không còn rít lên, không còn biểu lộ nỗi sợ hãi nữa. Phía sau nghe rõ tiếng hý đứt đoạn của con muxtang đốm sao, nhưng những cô bạn cũ của nó hầu như không chú ý tới. Nữ kỵ sĩ ngồi vững vàng trên yên, không tỏ ra sợ hãi chút nào.
    Con ngưa tía dù bị kích động, nhưng không đến nỗi như chủ của nó. Chàng như đã tuyệt vọng.
    - Nhanh lên Kactrô! – Moric hét lên giận dữ - Mày hôm nay sao vậy? Đừng quên rằng lần trước mày đã đuổi kịp nó. Không khéo nàng ngã khỏi yên bây giờ. Nhìn kìa, con vật ngu xuẩn! Nàng là cái quý giá đối với ta hơn mọi sự trên đời này. Vì nàng ta có thể đổi cả cuộc sống của ta lẫn của mi… Nào, nhanh lên! Nhanh lên! Cái gì sẽ xảy ra khi ta không còn nhìn thấy nàng nữa? Ta bắt đầu không nhìn thấy rõ nữa rồi! Nàng có thể bị lâm vào tình thế rất tồi tệ. Mà rồi còn tệ hơn thế nữa kia, đó là một mối nguy hiểm rất nghiêm trọng. Nếu ta không còn nhìn thấy nàng nữa thì chắc chắn tai họa sẽ xảy ra.
    Vừa lao đi, Moric vừa thầm tranh luận với mình, chàng không rời mắt khỏi bóng nữ kỵ sĩ cứ thêm xa dần. Chốc chốc chàng lại đưa mắt hồi hộp ước lượng khoảng không gian đang chia cách họ.
    “Hay kêu lên chăng? - Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu chàng - Tiếng kêu có lẽ sẽ bay tới tận nàng ,nhưng chắc gì nàng đã nghe thấy và hiểu được lời báo trước?” Moric không gọi Luiza chỉ vì chàng vẫn chưa mất hết hy vọng đuổi kịp nàng, và ngoài ra chàng vẫn biết rằng, không phải bằng lời nói, mà chỉ bằng hành động mới có thể dừng con muxtang lại.
    Trong khi chàng tự động viên mình bằng những ý nghĩ, thì họ đã tiến đến gần nhau tới mức có thể tung lăcxô vào cổ con muxtang và bắt nó phục tùng… Nhưng hy vọng lại dần dần tắt ngấm.
    Giờ đây họ đang phi trên đồng cỏ. Ở những khoảng rừng thưa đã xuất hiện thêm những bụi rậm dày đặc. Chúng tạo mối đe dọa mới cho chàng. Con muxtang đốm sao có thể ngoặt vào một khoảng rừng rậm nào đó hay đơn giản hơn là nó sẽ bị che khuất giữa đám cây cối…
    Hầu như không còn nhìn thấy những con ngựa hoang nữa. Chắc gì người bạn gái cũ có thể đuổi kịp đàn của mình.
    Nhưng không vì vậy mà nguy cơ giảm đi. Cô gái sẽ bị lạc trong đồng cỏ hoặc trong những khoảng rừng, hay có thể bị lọt vào giữa những đàn ngựa hoang khác. Tất cả những điều này đều đáng sợ như nhau. Và bỗng nhiên chàng nhớ ra một mối nguy hiểm còn lớn hơn nữa làm cho nỗi khiếp hãi càng tăng lên, chàng kêu lên:
    - Trời ạ! Cái gì sẽ xảy ra khi đàn ngựa non tràn đến nơi đây! Đây chính là bãi cỏ ưa thích của chúng, chúng đã đến đây ăn cỏ một tuần trước. chính là vào tháng này là lúc chúng đang hóa rồ!
    Chàng Muxtangher lại thúc đinh vào sườn con ngựa tía. Kaxtrô cũng lấy hết sức lao lên đồng thời quay đầu nhìn chủ vẻ trách móc.
    Trong giây phút căng thẳng đó, con ngựa tía và chủ của nó không còn nhìn thấy bầy ngựa hoang nữa. Và cả con muxtang đốm sao cũng vậy. Không có gì lạ hết: họ bị khoảng rừng che lấp.
    Sự biến mất của đàn ngựa hoang gây nên một hành động kỳ dị nơi con muxtang đốm sao. Nó bỗng phi chậm lại và một phút sau nó đã đứng sựng lại.
    Moric giục ngựa phi nước đại ra cánh đồng và nhìn thấy ngay con muxtang đốm sao đang đứng đấy không động đậy và Luiza chẳng chút bối rối ngồi trên yên, dường như đang đợi chàng.
    - Tiểu thư Pôinđekter! – Chàng vừa phi tới gần vừa khó nhọc thốt lên – Tôi mừng làm sao, bởi con ngựa lại thần phục tiểu thư! Tôi rất lo lắng…
    - Vì sao vậy, thưa ngài? – Cô gái hỏi.
    - Bởi mối nguy hiểm đe dọa tiểu thư – Chàng trả lời, hơi phân vân.
    - Ồ, cảm ơn ngài, ngài Giêran! Nhưng không lẽ lại có mối nguy hiểm nào đe doạ tôi?
    - “Mối nguy hiểm nào đe dọa!” – Chàng Iếclăng nhắc lại với nỗi ngạc nhiên - Ngồi trên con ngựa hoang mà nó có thể mang tiểu thư tới đồng cỏ hoang vắng…
    - Chuyện vật thôi! Ngài nghĩ rằng nó có thể hất tôi xuống có phải không ạ? Nhưng tôi là người cưỡi ngựa khá đấy chứ.
    - Tôi biết điều đó, thưa tiểu thư Pôinđekter, nhưng tiểu thư hãy tưởng tượng xem nếu tiểu thư bị lạc giữa rừng câyở nơi mà ngay dân Tếchdát gốc cũng khó có thể nhận ra đường, chắc gì nghệ thuật đi ngựa có thể giúp đỡ gì cho tiểu thư lúc đó.
    - Ô, ngài nghĩ rằng tôi bị lac ư? Vậy thì có gì đe dọa tôi nào!
    - Không chỉ có vậy đâu, tôi cho rằng tiểu thư có thể đụng phải…
    - Những người da đỏ chăng? – Không để cho chàng nói hết câu, Luiza nhanh chóng tiếp lời - Điều này làm sao mà xảy ra được? Bởi lẽ chúng ta nay đã hòa bình với các bộ lạc. Tôi nghĩ rằng họ sẽ chẳng gây hại gì cho tôi cả. Ông thiếu tá đã nói như vậy khi chúng ta lên đường tới đây. Tôi thề rằng tôi sẽ rất vui mừng vì những cuộc hội kiến như thế, và trong mọi trường hợp tôi không trách móc gì hết. Tôi rất muốn nhìn thấy những con người hoang dã, trang nhã cưỡi ngựa lao trên đồng cỏ quê hương.
    - Tôi rất khâm phục sự can đảm của tiểu thư, tiểu thư Pôinđekter, nếu như tôi có vinh dự được là một trong số những người bạn của tiểu thư thì tôi khuyên tiểu thư hãy thận trọng hơn một chút. “Những con người hoang dã trang nhã” trên đồng cỏ không phải là luôn luôn biết điều và không phải là luôn luôn trang nhã như tiểu thư nghĩ đâu. Nếu như tiểu thư có gặp gỡ với họ…
    - Và nếu như họ nghĩ đến chuyện tấn công tôi, tôi sẽ phi như tên bắn trở về với bạn bè của mình, trên đôi chân của một tạo vật nhanh nhẹn như Luana yêu quí này thì chắc gì ai sẽ đuổi kịp được tôi. Ngay cả ngài đấy thôi, ngài cũng đã không dễ dàng gì đuổi kịp, không phải thế ư?
    Chàng Muxtangher tròn mắt nhìn nàng Krêôl đầy ngạc nhiên và khâm phục.
    - Không lẽ tiểu thư muốn nói - Cuối cùng chàng thốt lên - rằng tiểu thư có thể dừng con muxtang ư? Chẳng lẽ nó không vùng chạy mang tiểu thư theo ư? Có nghĩa là…
    - Không, không! - Nữ kỵ sĩ hơi ngượng nghịu trả lời – con muxtang thật ra có vùng chạy, nhưng chỉ là lúc đầu thôi, còn sau đó thì tôi, tôi thấy rằng tôi có thể dừng nó lại được. Tôi đã kéo dây cương. tôi đã làm như vậy, chính ngài đã nhìn thấy, không phải thế ư?
    - Và tiểu thư có thể dừng nó lại sớm hơn?
    Câu hỏi này đã gợi lên ở chàng một phỏng đoán bất ngờ, và chàng Muxtangher hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
    - Có thể… chỉ cần tôi kéo mạnh dây cương hơn một chút… Nhưng cần phải thú nhận rằng, ngài Giêran ạ, tôi rất thích phóng nước đại, đặc biệt là trên đồng cỏ, nơi không có nguy cơ chạm phải một vật nào đó, gà hay heo chẳng hạn. Nói thật ra, - Cô gái tiếp tục nói với vẻ giản dị thật quyến rũ – tôi chẳng hề than phiền vì bị ngựa mang đi. Những câu chuyện trống rỗng và những lời tán dương vô tận làm mệt mỏi bất cứ người nào. Tôi chỉ muốn thở không khí trong lành và được ở một mình. Thế đấy, ngài Giêran ạ, cuối cùng mọi việc đã diễn ra rất đạt.
    - Tiểu thư muốn ở một mình ư? – Chàng Muxtangher hỏi với vẻ thất vọng – Hãy tha lỗi vì tôi đã phá vỡ sự cô đơn của tiểu thư. Tôi thề, tiểu thư Pôinđekter ạ, tôi đuổi theo tiểu thư chỉ vì, theo ý tôi, có sự nguy hiểm đe doạ tiểu thư.
    - Về phía ngài thật là tử tế quá, thưa ngài. Và, như bây giờ tôi đã nhận ra rằng thật sự có mối nguy hiểm, tôi chân thành cảm tạ ngài. Có phải chính ngài vừa nói về những người da đỏ.
    - Không, thật ra tôi không nghĩ về những người da đỏ.
    - Lại có một mối nguy hiểm nào đó khác chăng? Ngài hãy nói đi, làm ơn, để sắp tới tôi sẽ thận trọng hơn.
    Moric không trả lời ngay. Có những tiếng kêu bất ngờ làm chàng dừng lại, dường như chàng không nghe thấy câu hỏi của người tiếp chuyện.
    Nàng krêôl hiểu ngay ra rằng chàng đang chú ý vào một cái gì đó khác, vì nàng cũng bắt đầu nghe thấy. Vọng đến tai nàng là những tiếng hý chói tai, tiếp sau là tiếng hú dồn dập, sau nữa là tiếng vó ngựa nện rầm rập… Những tiếng động lớn dần, rung chuyển cả bầu không khí.
    Đối với người thợ săn ngựa, đây không còn là điều phỏng đoán nữa, những lời thốt ra khỏi miệng chàng là câu trả lời cho câu hỏi của nàng krêôl.
    - Bầy ngựa non hoang! – Chàng kêu lên giọng lo lắng - Tôi biết, chúng sẽ đến vùng cây mọc này mà… Thế là đúng như vậy!
    - Đây là mối nguy hiểm ngài đã nói đó chăng?
    - Vâng.
    - Nhưng đây chỉ là những con muxtang! Chúng có gì đáng sợ đâu?
    - Thường thì chẳng có gì đáng sợ. Nhưng vào lúc này, vào thời gian này trong năm, chúng trở nên hung dữ như những con hổ và cũng xảo quyệt như vậy. Hãy tin tôi, những con ngựa non bị chia đàn còn nguy hiểm hơn chó sói, báo hay gấu nữa đấy.
    - Vậy chúng ta phải làm gì đây? – Luiza lo sợ hỏi, nàng tiến đến gần hơn con người đã hai lần đưa nàng ra khỏi tai họa. Nàng hồi hộp nhìn vào mắt chàng, chờ đợi câu trả lời.
    - Nếu chúng tấn công – Moric trả lời – Chúng ta có hai lối thoát. Đầu tiên là chúng ta leo lên cây, bỏ ngựa lại cho chúng xé xác.
    - Còn cách thứ hai? – Nàng krêôl hỏi với vẻ bình tĩnh nói lên lòng can đảm, khả năng chịu đựng ngay cả những thử thách khó khăn nhất của nàng – Tôi chịu đựng tất cả, miễn là không bỏ mặc những con ngựa của chúng ta! Đó là lối thoát không xứng đáng.
    - Chúng ta không thể làm điều này được. Gần đây không có một cái cây nào thích hợp. Nếu chúng tấn công, chúng ta chỉ còn biết đặt hy vọng vào sự nhanh nhẹn của những con ngựa. Thật tiếc – Chàng vừa tiếp lời vừa chăm chú quan sát con ngựa cái đốm sao, sau đó là con ngựa tía của mình – Chúng đã phi quá nhiều trong ngày hôm nay rồi, cả hai đều thấm mệt. Tai họa là ở đó. Bọn ngựa non chắc gì đã mệt…
    - Đã đến lúc chúng ta phóng đi rồi chứ?
    - Chưa, ngựa của ta càng được nghỉ ngơi nhiều càng tốt. Bọn ngựa non, có lẽ, còn chưa quay về phía chúng ta. Tất cả phụ thuộc vào chúng đang ở trong tâm rạng nào. Nếu chúng đang cắn xé lẫn nhau, thì chúng có thể tấn công. Đó là lúc chúng trở nên điên cuồng, chúng sẽ lăn vào những người anh em của mình, thậm chí vào cả những con ngựa mang yên trên lưng… Vâng… Đúng là thế thật! Chúng đang bám và nhau. Tiểu thư nghe kìa, chúng hý khiếp chưa? Chúng đang hướng lại đây đấy!
    - Ngài Giêran, sao chúng ta không chạy đi?
    - Điều đó chẳng đem lại lợi ích gì. Về phía trước, đồng bằng mở ra không che khuất. Chúng sẽ tới đây và chúng sẽ nhanh chóng đuổi kịp chúng ta. Nơi mà chúng ta cần phải tới là nơi an toàn duy nhất, tôi biết nơi đó - phải đi theo một hướng khác. Cứ theo những tiếng động thì giờ đây lũ ngựa đang cắt con đường chúng ta cần tới. Nếu chúng ta khởi hành quá sớm thì sẽ đụng phải chúng. Chúng ta cần phải đợi để sau đó lẻn ra sau chúng. Nếu chúng ta làm được điều này và nếu chúng không đuổi kịp chúng ta trong khoảng hai dặm, thì chúng ta sẽ tới được nơi an toàn chẳng kém gì sau hàng rào gỗ của Kaxa-del-Korvô. Tiểu thư có vững tin là sẽ điều khiển được con muxtang không?
    - Hoàn toàn – Nàng krêôl trả lời ngay.





Trang 2/10 đầuđầu 12345678 ... cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Từ "khóa" cho đề tài này

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •