Trang 10/10 đầuđầu ... 45678910
kết quả từ 73 tới 78 trên 78

Ðề tài: [Viễn tây] Kỵ Sỹ Không Đầu - Main Rid

  1. #73
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 72

    ZEP XTUMP LẦN THEO DẤU VẾT


    Vừa ra khỏi cổng dinh cơ Kacxi Kolhaun, người thợ săn già đi dọc bờ con sông về phía thượng lưu để tới đồn biên.
    Chưa đến một phần tư tiếng đồng hồ, ông đã ở đó. Sau khi xuống ngựa, Zep đi về phía căn phòng của ngài thiếu tá.
    Người thợ săn già tìm gặp ngài chỉ huy đồn biên không khó gì. Các quân nhân rất kính trọng ông, lối vào đối với ông lúc nào cũng rộng mở. Ông có thể vào không cần khẩu lệnh và không phải qua những thủ tục khác dành cho người ngoài. Những lính canh để ông vào như những người của họ. ông chào hỏi người sĩ quan trực, viên sĩ quan tùy tùng báo ngay cho thiếu tá.
    Ngay những câu đầu tiên nói với người thợ săn, rõ ràng là thiếu tá đang chờ ông:
    - A, ông Xtump: tôi rất mừng vì được gặp ông nhanh như vậy. Ông có gỡ được thêm mối nào trong sự việc lạ lùng này không? Xét theo việc ông trở lại đây nhanh chóng như vậy tôi đoán là lại có tin mới. Tôi có thể hy vọng có cái gì đó có lợi cho chàng trẻ tuổi bất hạnh này không? Cho dù rất nhiều chứng cớ chống lại anh ta nhưng tôi vẫn giữ ý kiến của mình như trước. Anh ta vô tội. Vậy ông biết thêm gì nào?
    - Cần phải nói với ngài, thưa ngài thiếu tá – Zep nói – Riêng tôi chưa có thêm một tin tức đặc biệt nào, nhưng dù sao tôi cũng thấy cần phải quay lại đồn, mặc dầu tôi không định làm điều này, khi còn chưa tới đồng cỏ. Tôi ghé vào đề bàn bạc với ngài.
    - Ông đã làm rất đúng. Tôi nghe ông.
    - Tôi muốn đề nghị ngài, với khả năng có thể, làm sao cho chậm lại ngày mở phiên tòa. Tôi biết rằng ở đây sẽ có ai đó giục giã ngài. Nhưng tôi cũng biết rằng với quyền hạn của mình, ngài cũng có thể cho lùi lại được.
    - Ông nói đúng: tôi sẽ vui lòng làm tất cả với sức lực của tôi, ông Xtump ạ. Nhưng ông biết không, trong quốc gia của chúng ta, quyền hạn về quân sự luôn luôn phải phục tùng chính quyền, chỉ trừ những trường hợp có tình hình chiến sự. Điều này cũng đã được ấn định từ xưa thậm chí cả ở đây, ở Tếchdat này. Tôi có quyền ngăn cản việc phá hoại luật pháp, nhưng không thể đi đến chống lại, bản thân luật pháp.
    - Hoàn toàn không cần phá hoại luật pháp. Không cần gì phải như vậy. Chỉ cần làm sao chống lại những kẻ muốn nắm luật pháp vào tay, bóp mép nó cho sự vụ lợi của mình. Mà trong khu cư dân của chúng ta có những kẻ như vậy. Nếu không ngăn cản thì chắc chúng sẽ làm điều này. Có một người đặc biệt đáng sợ, và tôi đã biết hắn là ai hay ít nhất tôi cũng đoán như vậy.
    - Ai vậy?
    - Tôi biết, thưa ngài thiếu tá, rằng có thể tin cậy ở ngài.
    - Ông Xtump, ông có thể tin rằng tất cả sẽ được giữ kín giữa hai chúng ta. Ông cứ bình tĩnh mà nói.
    - Thế đấy, tôi nghĩ rằng người gây tội ác này không phải là Moric – Muxtanger.
    - Như ông đã biết, đó cũng là ý kiến của tôi. Đấy là tất cả những gì ông có thể báo cho tôi ư?
    - Tôi có thể thêm được vào một cái gì đó, ngài thiếu tá. Nhưng tôi nghĩ rằng bây giờ chưa là gì - bởi đây mới chỉ là giả thiết của tôi, nó có thể sai lầm. Sẽ tốt hơn nếu tôi im lặng về chúng cho đến khi từ Nuexet quay về. Sau đó tôi sẽ vui lòng kể lại cho ngài tất cả những gì mà bây giờ tôi biết được và những gì tôi sẽ biết khi từ đồng cỏ quay trở về.
    - Về phần tôi, tôi vui lòng đồng ý chờ đợi sự quay về của ông, hơn nữa ông hành động vì quyền lợi của công lý. Nhưng ông muốn gì ở tôi?
    - Chỉ làm chậm lại ngày mở phiên tòa và không gì hơn.
    - Nhưng bao lâu? Ông biết đấy. Sự xét xử phải theo đúng trình tự pháp chế. Tôi không thể ra lệnh cho ông chánh án và các ngài hội thẩm của địa hạt, mặc dầu ông ta có thể lắng nghe ý kiến của tôi. Nhưng những người yêu cầu kết thúc nhanh vụ này có thể tác động lên ông ta.
    - Tôi biết ngài nói về ai. Và có thể trước khi toà kết thúc thì hắn lại phải ngồi vào ghế bị cáo.
    - Thế đấy! Có nghĩa là ông không cho rằng bốn tên Mếchxich này… thực hiện điều đó…
    - Tôi còn chưa có thể nói được, thưa ngài thiếu tá, có đúng chúng làm điều này hay không. Tôi chỉ biết rằng chúng tòng phạm trong việc này… Ngài có thể hứa cho tôi ba ngày được không ạ?
    - Ba ngày! Để làm gì?
    - Chậm lại việc mở phiên tòa ba ngày.
    - Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm điều này. Anh ta bị tống giam bởi lực lượng quân sự. Nếu thậm chí tòa án tối cao có yêu cầu chuyển chàng Muxtanger cho bên chính quyền, thì tôi vẫn luôn luôn có thể làm chậm điều này được trong ba ngày: tôi hứa với ông điều này.
    - Thưa ngài thiếu tá, thẳng thắn mà nói tôi muốn duy trì tình trạng chiến sự! Có những trường hợp, có những thời điểm điều này là tốt hơn cả, mặc dầu chúng tôi, những công dân tự do, không thích thú điều nay. Tôi chỉ muốn nói với ngài rằng nếu ngài giữ được cho tòa chậm lại trong ba ngày, thì có thể trên ghế bị cáo không phải là người hiện đang bị giam giữ, mà là một kẻ nào đó khác, mặc dầu giờ đây hắn không biết rằng người ta đã nghi ngờ hắn. Xin ngài đừng hỏi tôi đó là ai. Ngài chỉ cần nói, ngài có cho tôi ba ngày không?
    - Tôi hứa với ông điều này, ông Xtump. Thậm chí nếu có nguy cơ tôi bị giải ngũ, tôi thề với ông bằng lời thề của một sĩ quan rằng trong thời gian ba ngày Moric-Muxtanger sẽ không ra khỏi nhà gian. Chàng có tội hay không, nhưng trong thời gian này chàng sẽ ở dưới sự bảo hộ của tôi.
    - Ngài tốt quá, thưa ngài thiếu tá! Tôi thề trời sẽ đánh chết tôi ngay nếu như một lúc nào đó tôi không chứng minh được rằng tôi hàm ơn ngài biết bao nhiêu! Tôi sẽ không nói gì thêm với ngài mà chỉ yêu cầu ngài: giữ tất cả trong bí mật. Nếu những người nào đó biết được tôi định làm gì, họ sẽ đảo lộn cả trời đất để ngăn cản tôi.
    - Chúng sẽ không biết được điều gì từ tôi đâu, ông Xtump à. Ông có thể yên tâm ký thác lời nói nơi tôi.
    - Tôi biết, ngài thiếu tá, tôi biết điều này. Cám ơn ngài vì sự thông cảm nhân hậu. Mong sao ở Tếchdat này có nhiều người như ngài hơn nữa!
    Từ biệt ngài thiếu tá xong, người thợ săn đi ra sân, nơi con ngựa già của ông đang chờ.
    Ra khỏi khu cư dân, ông quay ngoặt về phía con đường mà theo nó ông đi tới đây.
    Cách không xa địa phận đồn điền của ngài Pôinđekter, Zep bỏ thung lũng Lêông lại đằng sau, trèo lên một con dốc đứng rồi lên tới bình nguyên.
    Ông đi tới tận bìa rừng, dừng lại dưới bóng một cây xiêm gai. Người thợ săn không xuống ngựa và hình như cũng không định làm điều này. Vừa ngồi trên ngựa ông vừa nghiêng người về phía trước một chút và nhìn xuống đất một cách lơ đãng như người ta thường nhìn vào những phút đăm chiêu.
    - Quỷ tha ma bắt! Ông lẩm bẩm – Hay thật… Con ngựa của Kolhaun vắng mặt trong đêm hôm ấy và quay về mồ hôi đầm đìa. Điều này có nghĩa gì nhỉ? Ta sẽ đáng bị nguyền rủa nếu hắn không tham gia vào vụ này! Ta đã nghĩ như vậy, chỉ có điều là quá vô lý để giả định rằng Kolhaun giết người em họ của mình. Tất nhiên hắn có khả năng gây mọi tội ác, nhưng có điều phải có lợi cho hắn. Vậy hắn có lợi gì về việc này? Nếu dinh cơ sẽ thuộc quyền của Henri thì còn có thể hiểu được. Nhưng lại không phải như vậy. Không một tấc đất, cũng như không một nô lệ da đen nào còn thuộc quyền sở hữu của ông già Pôinđekter. Điều này thì ta biết chắc chắn. Tên đểu giả này đã cướp hết. Thế thì hắn còn phải chia xẻ cái gì với người em họ cơ chứ? Chính vì thế mà ta không sao hiểu được. Theo ta biết, giữa họ chưa bao giờ có sự thù địch. Con gái ngài chủ đồn điền không yêu hắn, và tất nhiên là hắn không thích điều này. Nhưng hắn giết em trai nàng để làm gì cơ chứ? Rồi lại còn chen vào chàng Muxtanger, sau đó là cuộc cãi lộn mà Luiza đẽ kể cho ta, bọn Inđi giả hiệu, lại còn cô gái Mếchxich, kỵ sĩ không đầu và trời biết còn cái gì nữa! Trời đất ơi, nó có thể làm loạn óc một luật sư giỏi nhất Tếchdat này. Song ta không nên để mất thời gian. Với chiếc cá sắt này trong tay, có thể ta sẽ tìm ra chiếc chìa khóa mở ra bí mật của án mạng đẫm máu này. Nhưng đi đâu bây giờ nhỉ? – Zep nhìn quanh như đang tìm lời giải đáp – Tìm kiếm những vùng xung quanh đồn biên và khu cư dân thì không có nghĩa lý gì. ở đó mặt đất bị cày xới bởi bao nhiêu là vết ngựa như trong sân quần. Tốt hơn hết là lập tức tới đồng cỏ theo con đường đi Riô Granđ. ở đó có thể bắt gặp dấu vết mà ta đang tìm. Đúng, như thế là tốt hơn cả.
    Như hoàn toàn thỏa mãn với quyết định này, người thợ săn già nắm lấy dây cương và đi men theo khoảng rừng.
    Sau khi đi được gần một dặm về phía sông Nuexet, Zep rẽ sang hướng tây. Ông làm điều này rất bình thản, như hành động theo một kế hoạch đã định trước. Giờ đây con đường của ông cắt thẳng góc tất cả những con đường mòn dẫn tới Riô Granđ.
    Lúc đó cả tư thế và vẻ mặt của người thợ săn đã thay đổi. Ông không còn lơ đãng nhìn ra bốn phía nữa. Đầu cúi xuống, ông chăm chú nghiên cứu đám cỏ trước mặt.
    Ông cứ đi như vậy gần một dặm, bỗng như có cái gì đó làm ông tỉnh ra, ông kéo cương ngựa.
    Con ngựa dừng ngay lại, Zep nhảy khỏi yên bước lên hai bước và quì xuống. Sau khi lấy chiếc cá sắt ra khỏi túi áo, ông đặt nó vào vết móng nhìn thấy rõ trên cỏ.
    - Y như rằng! – ông kêu lên, đắc thắng vung tay - Quỉ tha ma bắt, nếu không đúng là nó!... y sì – Ông nói tiếp sau khi ướm chiếc cá vỡ vào vết móng bị khuyết và nhấc nó lên một lần nữa – Chúng đây rồi, dấu vết của tên phản bội, và có thể là tên giết người.





  2. #74
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 73

    CÙ LAO GIỮA ĐÔNG CỎ


    Một đàn ngựa lớn khoảng trăm con, và đôi khi còn có thể có đến ba trăm đầu ngựa trên bãi cỏ mênh mông bất giác làm lữ khách chú ý, và chắc rằng lữ khách sẽ dừng lại ngạc nhiên trước bức tranh hùng vĩ đó. Nếu là một người dân gốc Tếchdat, thì anh ta sẽ đi ngang qua đó một cách thản nhiên và nghĩ thầm: “Đàn ngựa hoang”. Nhưng anh ta sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy chỉ có một con ngựa trên bãi cỏ, điều này làm anh ta thấy lạ lùng và anh ta đoán: đấy là một con ngựa hoang bị đuổi ra khỏi đàn hay có thể là một con ngựa đã thuần bị một nhóm lữ khách nào đó bỏ lại.
    Một người dân dày dạn của đồng cỏ sẽ xác định được ngay, con ngựa này là thế nào?
    Nếu nó đang ăn cỏ với chiếc hàm thiếc trong miệng và cái yên trên lưng, bấy giờ sẽ chẳng còn gì nghi ngờ. Người ta chỉ phải nghĩ rằng làm sao mà nó lại chạy trốn được khỏi người chủ của mình.
    Nhưng nếu người kỵ sĩ ngồi trên yên mà con ngựa vẫn cứ gặm cỏ, thì bấy giờ chỉ việc cho rằng: hắn, tên kỵ sĩ, đơn giản là một kẻ quá lười nhác, thậm chí không thèm nghĩ đến việc phải xuống ngựa để khỏi quấy rầy con ngựa đang ăn.
    Song le nếu người ta nhận thấy kỵ sĩ không có một cái đầu nào, thậm chí là một cái đầu rỗng tuếch thôi thì bấy giờ sẽ sinh ra hàng ngàn giả thiết, mà trong số đó chắc chắn không một giả thiết nào gần với sự thật.
    Đích thị một con ngựa như vậy và một kỵ sĩ như vậy đã xuất hiện ở đồng cỏ miền tây nam Tếchdat vào năm 185… Năm nào chính xác hơn chưa rõ, nhưng ít nhất điều này đã xảy ra vào những năm năm mươi.
    Vị trí có thể chỉ ra một cách chính xác hơn, người ta gặp nó ở những khoảng rừng và trên đồng cỏ, trong một khoảng diện tích giới hạn 20 dặm giữa sông Lêông và Riô đơ Nuexet.
    Nhiều người đã nhìn thấy kỵ sĩ không đầu vào nhiều thời điểm khác nhau. Đầu tiên là những kẻ đi tìm kiếm Henri Pôinđekter và người bị cho là kẻ giết người. Người thứ hai là tên hầu của Moric Muxtanger. Thứ ba là Kacxi Kolhaun trong thời gian đi lang thang trong rừng ban đêm. Thứ tư là nhữngng Inđi giả hiệu – cũng vào đêm hôm ấy. Và cuối cùng là Zep Xtump vào đêm hôm sau.
    Còn một vài người nữa đã nhìn thấy kỵ sĩ không đầu ở những địa điểm khác và trong những hoàn cảnh khác: thợ săn, mục đồng, những lữ khách. Người kỵ sĩ kỳ dị này đã gây bao nỗi khiếp hãi cho mọi người, đối với tất cả, nó là bí mật không thể lý giải nổi.
    Người ta bàn tán về nó không chỉ ở Lêông, mà còn ở những vùng khác xa hơn. Tin đồn lan rộng xuống phía nam, đến tận bờ sông RiôGrand, lên phía bắc tới tận Xabainal.
    Không ai nghi ngờ rằng người ta đã thực sự nhìn thấy kỵ sĩ không đầu. Chỉ còn lại một việc là giải thích hiện tượng kỳ lạ và phản tự nhiên này.
    Rất nhiều dự đoán đã được nói ra, có vẻ thật hoặc hư ảo, có vẻ vô lý hay có lý. Những người này thì cho là “trò ranh mãnh của bọn Inđi”, những người khác cho là con bù nhìn, một vài người nghĩ rằng đó là một kỵ sĩ thật, mà cái đầu của nó được dấu kín dưới tấm xerap, trên đó được đục thủng hai lỗ cho con mắt, còn tất cả những người kiên trì giữ ý kiến rằng kỵ sĩ không đầu chính là một con quỉ.
    Ngoài việc cố gắng giải thích hiện tượng kỳ dị này người ta còn truyền tai nhau thêm đủ các chi tiết. Những người này thì nói rằng họ đã nhìn thấy cái đầu trên ngực dưới tấm xerap. Những người khác thì quả quyết rằng họ đã nhìn thấy cái đầu trên tay người kỵ sĩ, một vài người còn thêm rằng trên nó còn có chiếc mũ, một chiếc xembrerô bóng loáng, có thêu những đường trang trí màu vàng.
    Ngoài ra còn rất nhiều người thử đoán mối liên hệ nào giữa sự xuất hiện của kỵ sĩ không đầu với cái chết bí mật của chàng Pôinđekter trẻ tuổi.
    Hầu như tất cả đều tin rằng mối liên quan giữa hai bí mật này hiển nhiên là có, nhưng nó như thế nào thì không ai có thể giải thích nổi, mà người có thể chiếu vào đây một chút ánh sáng, thì vẫn cứ đang mê sảng.
    Một tuần qua đi trong sự xôn xao như vậy, trong thời gian này người ta càng thêm nhiều lần trông thấy người kỵ sĩ ma quái đó, lúc thì nó lao nước đại, lúc thì nó bước lặng êm trên đồng cỏ mở rộng, con ngựa lúc thì sững lại nhìn quanh, lúc thì cúi đầu cần cù bứt cỏ non.
    Người ta kể nhiều chuyện bịa đặt và vô lý về kỵ sĩ không đầu mà nhắc lại chúng là không cần thiết, song le phải kể lại vài chi tiết có thật bởi nó tô đậm thêm cho câu chuyện la lùng của chúng ta.
    x
    x x
    Giữa đồng cỏ bao la bát ngát trông thấy rõ một khoảng rừng sồi không lớn khoảng ba bốn acđơ. Dân đồng cỏ gọi nó là cù lao rừng, và khi nhìn vào đại dương xanh lá cây mênh mông bao quanh mảnh rừng này, không thể không đồng ý rằng sự so sánh như vậy là khá đạt.
    Cách không xa rừng sồi, trong khoảng chừng 200 acđơ, một con ngựa đang bình thản gặm cỏ. Đấy chính là con ngựa mà người kỵ sĩ không đầu đang cưỡi, người cưỡi ngựa bí hiểm kia vẫn ngồi trên yên như trước, từ khi người ta nhìn thấy nó lần đầu, trong trang phục, trong dáng điệu nó không có sự thay đổi nào. Chiếc xerap có vằn vẫn buông từ trên vai xuống như trước, đôi chân vẫn mang đôi ghệt bằng da báo ấy, người kỵ sĩ ngồi hơi nghiêng về phía trước, dường như để con ngựa bứt cỏ cho dễ dàng. Dây cương mà người kỵ sĩ không ra giữ trong tay, không ra buộc vào mỏ yên, thả khá dài để không cản trở con ngựa.
    Những người tin rằng họ đã nhìn thấy cái đầu đã nói sự thật và cũng thật như vậy sự quả quyết rằng trên nó là chiếc xembrerô đen, được trang trí bằng những đường viền vàng.
    Chiếc đầu sát vào đùi trái của kỵ sĩ, cằm nó gần như chạm với đầu gối. Chỉ có thể nhìn thấy nó khi nhìn người kỵ sĩ từ phía bên trái, nhưng không phải bao giờ cũng thấy được bởi đôi khi mép tấm xerap trùm lấy nó.
    Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cả mặt. Những đường nét của nó thanh tú, nhưng nét mặt thì thật khủng khiếp, đôi môi xanh tái hé mở ngưng lại trong một nụ cười rùng rợn để lộ hai hàm răng trắng nhởn.
    Mặc dù vẻ ngoài của chính kỵ sĩ dường như vẫn thế, nhưng không phải là không có cái gì đó thay đổi.
    Từ trước tới nay nó đi một mình, giờ đây bên nó đã xuất hiện những người bạn đường.
    Chắc gì có thế gọi chúng là nhóm bạn dễ chịu. Cả chục con sói vừa đi theo vừa nhảy nhót ngang bên cạnh nó.
    Con ngựa hẳn là chẳng thích điều này: nó thở phì phì và gõ móng khi một con sói nào đó trong số chúng tiến tới quá gần.
    Nhưng kỵ sĩ không hề để ý đến chúng, cũng như không chú ý tới đàn chim đen lớn trên đầu đang lượn quanh đôi vai mình. Thậm chí khi một con liều lĩnh nhất trong số chúng đậu lên, người kỵ sĩ cũng không thèm nhấc tay lên để đuổi.
    Ba lần con chim này đậu vào kỵ sĩ, lúc đầu trên vai phải, sau đó vai trái và cuối cùng là đậu vào giữa, ở cái chỗ lẽ ra phải có cái đầu.
    Con chim không yên vị được lâu ở cái chỗ đậu kỳ quặc đó. Kỵ sĩ bình thản đối với điều này, nhưng con ngựa thì nhảy dựng lên và đuổi con kền kền bằng tiếng hý man rợ.
    Trên con ngựa mà lúc thì bình thản gặm cỏ mọng nước, lúc htì nóng nảy đuổi bọn sói và diều hâu người kỵ sĩ hờ hững với tất cả mọi sự, chàng chậm rãi, đi vòng quanh khoảng rừng sồi.





  3. #75
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 74

    ĐUỔI THEO


    Cái cảnh tượng mà chúng ta vừa nói đến thật khủng khiếp, đến nỗi nó vượt ra cả sự phi lý nữa. Không thể nhìn vào nó mà không run lên vì sợ hãi.
    Mà ai có thể nhìn thấy nó một khi nào đó, ngoài những con sói trên mặt đất và bọn diều hâu trên trời.
    Có đấy, có một người nhìn thấy nó. Người duy nhất trên toàn đất Tếchdat đã tham gia vào việc tháo gỡ cái bí mật này.
    Song đối với ông tất cả còn chưa được rõ ràng. Ông chỉ biết rằng kỵ sĩ không đầu không phải là con bù nhìn, cũng không phải là quỉ sứ. Nhưng cả ông nữa cũng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy người kỵ sĩ đó. Ông biết rằng, trước nó tất cả mọi người đều phải run lên.
    Ông vừa quan sát kỵ sĩ không đầu từ bìa cù lao rừng vừa ẩn mình trong những bóng cây.
    Mặc cho nỗi sợ hãi và mong muốn trôi đi, nhưng ông hình như bị lôi kéo bởi một thứ nam châm nào đó, ông theo dõi kỵ sĩ theo vòng phía trong, không đuổi theo mà cũng không dừng lại.
    Hơn nữa ông nhìn thấy người kỵ sĩ trước khi tới khoảng rừng sồi. Ông nhận ra nó từ xa và có thể tránh gặp nó. Nhưng thay vì vậy ông lại quả quyết quay về phía nó.
    Ông vừa thận trọng di chuyển vừa dấu mình sau những gốc cây, như người thợ săn rình một con nai nhút nhát, chỉ có sự khác nhau là người thợ săn con nai không bao giờ phải sợ hãi như vậy. Lọt ra được sau những gốc cây, mặc dù rất sợ hãi, nhưng ông thở ra nhẹ nhõm.
    Chẳng lẽ ông đi đến mười dặm trên đồng cỏ không có mục đích nào. Ông di chuyển thận trọng đến như vậy, trên những chỗ cỏ mềm nhất, khuất sau sự che chở của các bụi cây nhằm khỏi rơi vào mắt của một ai đó.
    Hãy quan sát người thợ săn đang di chuyển dọc bìa rừng để hiểu được ý nghĩa hành động của ông. Đôi mắt ông theo dõi kỵ sĩ không đầu, ông căng thẳng theo dõi bằng cách di chuyển sao cho phù hợp với nó.
    Thoạt đầu cảm giác chính của ông là sự sợ hãi. Qua một lát, sự sợ hãi được thay bằng sự sốt ruột, nó buộc ông phải hành động một cách can đảm hơn. Sự thay đổi tâm trạng của người ẩn mình trong rừng sồi là bởi kỵ sĩ không đầu kiên trì không tiến lại gần bìa rừng hơn hai trăm acđơ.
    Điều này trêu tức người đi theo vô cùng, đến nỗi ông bắt đầu lẩm bẩm những lời chửi rủa. Thêm vào đó ông lại phải luôn luôn kìm tiếng nói của mình lại.
    - Chà mi, con vật quỉ quái! Giá nó đi lại gần đây dù chỉ hai mươi acđơ thôi, để ta có thể bắn vào nó. Bây giờ mà bắn – có nghĩa là làm cho nó hoảng sợ, mà cơ hội thứ hai như thế này sẽ không bao giờ có được. Quỉ tha ma bắt! Nếu như không có hai mươi acđơ này!
    Như muốn kiểm tra lại sự tính toán của mình, người đang nói lại lần nữa ước lượng khoảng cách giữa ông ta và người kỵ sĩ không đầu. Khẩu súng săn trong tay ông lên đạn sẵn sàng, ngón tay để sẵn trên cò súng.
    - Vô nghĩa – Ông càu nhàu sau khi suy tính một lúc – Viên đạn sẽ hết đà và làm bị thương con ngựa, thế chỉ làm cho nó thêm sợ hãi. Phải kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi nó tới gần. Bọn chó sói đáng nguỵền rủa! Tại chúng cả… Từ nãy tới giờ, khi nào chúng còn đi theo, thì con ngựa sẽ còn bị giữ cách xa rừng. Đấy là thói quen của bọn muxtang ở khắp Tếchdat này, quỉ bắt chúng đi!... Không làm thế nào dụ nó được ư? – Ông tiếp tục nói sau một lúc im lặng – Có lẽ nó sẽ nghe theo tiếng ta gọi chăng… Không chắc. Gần đây nó đã không quen với tiếng người nữa, và chỉ còn sợ hãi. Không được, cả con ngựa của ta nó cũng lảng tránh, như lần ấy. Sự thật lúc bấy giờ dưới ánh trăng, và ngoài ra nó còn có con chó đuổi theo nó. Thật kỳ quặc là con ngựa đã hoang dã bỏ đi lang thang để quỉ mới biết được đó là cái gì. Bởi vì đây không thể… không! Rối cuộc thì đây là thủ đoạn của một ai đó… thủ đoạn quỉ quyệt của ai đó!
    Khi nói tới những lời này, người thợ săn kéo dây cương. Sau khi chồm ra phía trước để nhìn cho rõ, ông tiếp tục quan sát người kỵ sĩ lạ lùng đang chậm rãi lượn quanh rừng sồi.
    - Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là ngựa của anh chàng Muxtanger. Yên cương, xerap, tất cả mọi thứ. Sao lại rơi được vào tay nó nhỉ?
    Sau vài phút im lặng, ông lại nói:
    - ảo thuật hay không, thì cũng rất dở, cái người làm ra thứ này, phải biết tất cả những gì xảy ra đêm ấy. Nếu viên đạn còn ở đó thì phải lấy được nó! Xui xẻo thật… không, nó không chịu tới gần. Rõ ràng nó sợ rừng. Tất cả bọn muxtang đều cảm thấy tự tin khi ở chỗ trống. Làm gì bây giờ nhỉ? Có thể con ngựa sẽ vẫn dễ chịu khi nghe tiếng con người chăng? Nếu con ngựa đến gần hơn hai mươi acđơ thì mọi việc sẽ đâu vào đấy! Quỉ tha ma bắt, ta thử xem nào…
    Sau khi đi gần hơn một chút tới bìa rừng, ông bắt đầu dỗ con ngựa:
    - Đến đây nào, ngựa thông minh! Đến đây đi, ngựa xinh đẹp!
    Điều này chẳng đem đến kết quả gì. Con ngựa không những không đi lại gần, mà ngược lại, nó sợ, vừa nghe thấy những lời này, nó làm rơi cỏ khỏi miệng, lắc đầu và hý lên sợ hãi dường như nó sợ thứ tiếng này hơn cả chó sói và diều hâu.
    Bởi nó đã là con ngựa hoang, đối với nó con người là kẻ thù nguy hiểm, đặc biệt là những người ngồi ngựa. Và giờ đây nó đang đánh hơi thấy sự gần lại của kẻ thù.
    Nó dừng lại để nhìn con người và con ngựa. Đối với nó rõ ràng đây là kẻ thù.
    Rõ ràng là người kỵ sĩ cũng nghĩ như vậy, bởi vì anh ta không kéo dây cương và không dừng ngựa lại, được tự do con ngựa lao vào đồng cỏ.
    Người truy tìm thất bại, nhảy ra khỏi rừng sồi chửi rủa thậm tệ.
    Ông lại càng tức tối, khi nhìn thấy viên đạn ông phóng đi không trúng vào mục tiêu và kỵ sĩ không đầu đã xa chạy cao bay.





  4. #76
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 75

    NHỮNG DẤU VẾT


    Zep Xtump dừng lại nơi ông phát hiện ra dấu vết của chiếc móng sứt không lâu.
    Sáu giây đồng hồ là đủ cho ông so sánh được chiếc cá sắt vào dấu vết. Sau đó ông đi ngay theo dấu vết. Ông đi bộ, con ngựa ngoan ngoãn theo sau ông một khoảng cách khá xa.
    Đi được hơn một dặm, Zep chậm bước lại ở những nơi dấu vết không được rõ lắm, sau đó lại tăng tốc khi dấu vết trở nên rõ ràng hơn.
    Như một nhà khảo cổ đang tìm dấu vết của thành phố cổ điêu tàn trên những phiến đất sét, đang đọc những chữ tượng hình mà chỉ có mình ông ta hiểu. Zep Xtump cũng đọc như vậy những dấu hiệu bí ẩn trên mặt đất của đồng cỏ.
    Chăm chú vào việc, người thợ săn hầu như không chú ý đến cái gì khác. Ông không nhìn trảng cỏ xanh rờn không bờ bến, không nhìn vào bầu trời xanh thẫm không một gợn mây trên đầu. Ông chỉ tập trung vào những đám cỏ dưới chân.
    Một tiếng động bất ngờ làm ông ngẩng đầu lên.
    Đấy là tiếng một phát súng săn, nhưng nó ở rất xa, đến nỗi tiếng súng nghe như bị tắc lại.
    Zep dừng lại theo bản năng, ông dướn mắt lên nhưng vẫn chưa đứng thẳng người dậy.
    Người thợ săn già đưa mắt rất nhanh nhìn đường chân trời, nơi từ đó vọng đến tiếng động.
    Một đám khói xanh, vẫn còn giữ nguyên dạng hình cầu chậm rãi bốc lên trời. Dưới nó là sải rừng sồi thẫm lại phía xa.
    Từ chỗ Zep đứng, cả vệt thẫm của từng cây, cả đám khói cả tiếng nổ của phát súng chỉ có những người tìm vết lão luyện mới nhận ra.
    Nhưng Zep đã nhìn thẩy khói và nghe thấy tiếng súng.
    - Kỳ quặc thật! – Ông lẩm bẩm, trong khi vẫn giữ tư thế của người làm vườn đang trồng cây bắp cải non - Kỳ thật, nếu nói không quá. Ai mà nghĩ ra chuyện đi săn ở chốn này nhỉ? ở đây chẳng có con thú nào mò đến, thật không đáng lãng phí thuốc súng. Ta đã ở trong rừng đó rồi. Ngoài bọn sói ra chẳng có gì đâu. Mà chúng ăn gì ở đó nhỉ?... A, a – Ông nói sau một lúc im lặng - Chắc một tay chủ quán nào đó từ khu cư dân đi “tham quan” như họ thường nói, đuổi theo mấy con sói này, sau đó lại ba hoa những là đi săn thú. Ôi dào, mặc cho họ săn, chẳng dính dáng gì tới đây… Ê! Ai tới đây thế kia! Ngựa chạy như bị ma đuổi… Hả, lại chính là anh chàng không đầu!
    Người thợ săn già nói đúng. Ai mà không nhận ra người hiệp sĩ đó, nó vừa ra khỏi đám thuốc súng và đang phóng hết tốc lực tới chỗ Zep đang đứng!
    Đấy không phải ai khác, chính là kỵ sĩ không đầu.. Và cũng không nghi ngờ rằng nó đang phi thẳng tới chỗ Zep, dường như nó đã nhìn thấy ông.
    Trong biên giới Tếchdat này liệu tìm được người nào can đảm hơn bác thợ săn gìa không? Ông không sợ gặp cả với báo, với gấu, với sư tử, với bò rừng. Cả người da đỏ cũng không làm ông sợ. Đúng, ông sẽ không bối rối ngay cả khi gặp một đoàn chiến binh Komantri. Nhưng khi nhìn thấy người kỵ sĩ cô độc kỳ dị này, Zep mất cả tự chủ.
    Được tôi luyện bởi cuộc sống giữa thiên nhiên hoang dã, là học trò trung thành của ông thầy anh minh này song Zep Xtump vẫn không mất đi một vài ý nghĩ mê tín. Mà nói cho cùng ai mà lại không có chút mê tín kia chứ!
    Người thợ săn già không sợ người, không sợ thú dữ nhưng trước những cái siêu tự nhiên thì ông lùi bước. Và bất kỳ ai cũng phải khiếp hãi khi một kỵ sĩ ma quái lao như điên về phía mình như mang theo cả cái chết.
    Zep Xtump lùi phắt lại. Run lên vì sợ, ông tìm chỗ ẩn nấp.
    Đủ kịp trước khi kỵ sĩ không đầu có thể nhìn thấy ông, ông đã trốn kỹ vào được trong những bụi cây gần đấy.
    Nhưng con ngựa đóng yên có thể tố cáo ông. Trước khi ẩn vào chỗ nấp của mình, Zep đã thực hiện những biện pháp đề phòng.
    - Nằm xuống! – Ông quát con ngựa trung thành của mình. Con ngựa mặc dầu không biết nói, nhưng lại rất hiểu ông. - Nằm xuống ngay, mau lên, không có chết bây giờ!
    Con ngựa già lập tức quì hai chân trước, sau đó khuỵu hai chân sau và nằm ra cỏ, như nằm nghỉ sau một ngày khó nhọc.
    Zep và con ngựa của ông chỉ vừa kịp dấu mình thì kỵ sĩ không đầu đã lao vút qua bên cạnh.
    Nó phi hết tốc lực và rõ ràng là không định dừng lại làm Zep rất vui mừng.
    Kỵ sĩ không đầu phi qua chỗ Zep là hoàn toàn tình cờ, lo nhìn thấy người thợ săn và con ngựa của ông.
    Nhưng dù Zep có sợ hãi đến mấy, ông cũng kịp nhìn rõ người kỵ sĩ bí hiểm trước khi nó khuất dạng.
    Và đến đây những gì là bí mật đối với mọi người đã không còn là bí mật đối với Zep Xtump nữa.
    Khi con ngựa đến ngang bụi cây nơi Zep trốn, gió thổi bật mép chiếc xerap và dưới nó người thợ săn nhìn thấy bộ quần áo quen thuộc đối với ông. Đó là chiếc áo blu màu xanh da trời với những nếp gấp nơi ngực, cho dù có những vết đỏ sẫm dây lên nó nhưng ông đã nhận ngay ra chiếc áo blu.
    Nhưng ông còn chưa tin rằng ông đã nhận ra khuôn mặt tựa vào đùi kỵ sĩ. Điều này có gì là lạ. Thậm chí đến người mẹ yêu thương thường âu yếm khuôn mặt tuyệt vời của con trai giờ đây cũng không nhận được ra nó.
    Zep cũng không nhận ra nó. Ông chỉ đoán. Ngựa, yên cương, xerap vằn, chiếc áo blu xanh da trời, và cũng chiếc quần ấy, thậm chí chiếc mũ trên đầu - tất cả những cái đó là quen thuộc đối với ông, ông nhận ra thân hình người kỵ sĩ ngồi thẳng trên yên. Cái đầu phải thuộc về con người này, mặc dầu có sự chuyển chỗ khó hiểu như vậy.
    Ông không nói được một lời, không làm một động tác nào để dừng người kỵ sĩ đang đi xa dần. Chỉ sau đó, khi hiểu ra người kỵ sĩ đó là ai, ông mới buồn rầu thốt lên:
    - Trời đất ơi! Có nghĩa đây là sự thật! Chàng trai tội nghiệp bị giết mất rồi!





  5. #77
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 76

    TRONG ĐỒNG CỎ ĐÁ PHẤN


    Từ chỗ nấp của mình, Zep nhìn rất lâu theo người kỵ sĩ đang phi xa dần. Và chỉ khi nó khuất sau đám lá keo dây, người thợ săn mới nhổm dậy vươn thẳng người.
    Ông đứng như vậy hai, ba giây, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
    Sự kiện đáng sợ và bất ngờ này đã làm ông thay đổi mọi dự định.
    Cần phải tiếp tục theo dấu vết của chiếc cá ngựa hay đi theo kỵ sĩ không đầu.
    Dấu vết có thể làm sáng tỏ nhiều điều. Điều thứ hai hầu như hứa hẹn nhiều điều hơn.
    Có thể ông sẽ tóm được kỵ sĩ và biết được bí mật sự phiêu lãng của nó.
    Mãi nghĩ về điều này, Zep suýt nữa quên đám khói và phát súng trên đồng cỏ.
    Nhưng lát sau ý nghĩ của ông lại quay về nó.
    Khi quay về phía đó, phía ông nhìn thấy đám khói, người thợ săn già chợt nhìn thấy một cái gì đó buộc ông lại phải nhảy vào đám lá keo giấu mình một cách đặc biệt thận trọng. Con ngựa già vẫn tiếp tục nằm, về nó thì có thể không lo lắng gì.
    Lần này Zep nhìn thấy một người cưỡi ngựa: một kỵ sĩ chính cống, với chiếc đầu trên vai.
    Hắn còn đang ở xa, và chưa kịp nhận thấy thân hình cao lớn của người thợ săn giữa đám lá keo và hơn nữa là con ngựa đang nằm dưới đất. Hắn không nhìn thấy họ, ít nhất xét theo cung cách của hắn.
    Kỵ sĩ ngồi, hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn mặt đất.
    Không khó xác định rằng hắn đang bận, Zep đoán ra điều này từ cái nhìn đầu tiên: người không rõ kia đang theo vết kỵ sĩ không đầu.
    - Chà, nó là thế đấy! – Zep nói thầm – Không chỉ mình ta muốn đoán ra bí mặt. Còn có ai nữa nhỉ?
    Zep không để mất thời gian lâu để suy đoán. Kỵ sĩ phi nước kiệu, nên dấu vết còn mới và rất rõ, một lúc sau hắn tới gần đến nỗi người thợ săn có thể nhìn rõ hắn không khó gì.
    - Trời ạ! – Zep lẩm bẩm - Thế mà ta không đoán ra điều này trước! Và nếu ta không lầm, đây lại là một mắt xích nữa có thể giúp ta thu thập tất cả chuỗi chứng cớ cần thiết… Nằm im, con vật kia! Cứ thử mà động đậy xem! Mày mà ngọ mguậy cái chân dài là tao cắt cổ!
    Sau câu nói này với con ngựa, Zep im bặt và giấu đầu vào đám lá keo xanh, bắt đầu chăm chú theo dõi người kỵ sĩ đang tới gần từ sau những cành lá hình lông vũ.
    Đấy là một con người không khó nhận ra. Mặc dầu hắn đã gần ba mươi tuổi, nhưng trên khuôn mặt hắn đã in dấu những say mê bệnh hoạn không thể xóa nhòa được. Hắn có vẻ băn khoăn. Rõ ràng một mối lo sợ nào đó từ lâu đã hành hạ hắn và không cho hắn được yên tĩnh, mặc dầu hắn chưa mất hy vọng thoát khỏi nó.
    Khuôn mặt của hắn có thể được gọi là đẹp nếu không hằn dấu vết của sự hư hỏng, dấu vết đó làm khuôn mặt của hắn có vẻ như một tên vô lại.
    Quần áo? Có gì mà đáng mô tả! Chiếc áo choàng nỉ xanh cắt kiểu bán quân sự, mũ kết, thắt lưng lủng lẳng con dao săn và hai khẩu súng lục. Tất cả những điều chúng ta mô tả về quần áo và vũ khí làm chúng ta nhớ tới đại úy Kacxi Kolhaun.
    Chính là hắn.
    Zep tránh gặp hắn không phải vì hắn vũ trang, mặc dầu người thợ săn già rất ác cảm với hắn, nhưng viên đại úy giải ngũ không có cơ sở nào để cho ông là kẻ thù của hắn. Zep dừng lại trong bóng cây để quan sát mọi việc xảy ra cho rõ hơn.
    Tiếp tục theo vết kỵ sĩ không đầu, Kolhaun đi ngang qua ngay bên cạnh.
    Không ra khỏi chỗ nấp, Zep Xtump tiễn hắn bằng cái nhìn cho đến khi những cây keo, mà sau chúng người kỵ sĩ thứ nhất khuất dạng, cũng che khuất nốt viên đại úy sau những tán lá xanh của mình.
    X
    X X
    Những ý nghĩ mới bắt đầu nảy sinh trong đầu người thợ săn già – Ông cần phải cân nhắc tất cả các sự kiện lạ một cách khác.
    Nếu như trước kia đã có những cơ sở để đi theo kỵ sĩ không đầu thì bây giờ chúng đã được nhân đôi lên.
    Zep suy nghĩ không lâu. Ông định theo dõi Kacxi Kolhaun. Sự chuẩn bị không có gì phức tạp. Zep cầm lấy dây cương và dùng chân đá con ngựa cái già và nó lập tức đứng dậy. Người thợ săn đến cạnh nó, chuẩn bị nhảy lên yên để đi ra khoảng trống, nơi Kolhaun vừa đi khuất.
    Không nhìn Kolhaun, Zep vẫn có thể dễ dàng biết tên này đi dâu. Hai dấu vết còn mới là quá đủ. Ông có thể đi theo chúng với sự tin tưởng như ông phi ngay kề kỵ sĩ không đầu hay phi cạnh kỵ sĩ không tim.
    Dựa vào những kinh nghiệm của mình, người thợ săn già ra khỏi chỗ nấp và đi theo vết Kacxi Kolhaun.
    X
    X X
    Song lần này Zep đã nhầm. Ông hiểu điều này sau khi đi dọc khoảng rừng keo, lối mà hai kỵ sĩ đi khuất.
    Tiếp tục là đồng cỏ đá phấn trải rộng, nơi mà người kỵ sĩ không đầu đã kịp đi qua.
    Zep đoán ra được điều này khi thấy Kolhaun đi theo đường dích dắc, như con chó săn đánh hơi tìm gà gô trên ruộng mạ. Viên đại úy mất dấu vết và đang cố gắng tìm lại nó.
    Người thợ săn từ sau những đám lá keo lén theo dõi mỗi hành động của hắn.
    Cố gắng của viên đại úy không đạt kết quả. Trên đồng cỏ đá phấn không thể đọc được một cái gì, ít nhất là đối với người dò dấu vết non nớt như Kacxi Kolhaun.
    Sau khi đi dọc ngang khoảng đó, rõ ràng là hắn đã từ bỏ ý định của mình, bực tức giật cương ngựa, lao về phía Lêông.
    Kolhaun vừa đi khuất, Zep cũng bắt đầu tìm những dấu vết bị mất, nhưng cho dù với tất cả những nghệ thuật của mình ông cũng phải đầu hàng.
    Bề mặt của đồng cỏ trắng lóa lên bởi ánh mặt trời phản chiếu, không thể nhận ra được cái gì trên nó.
    Chẳng làm được gì hơn, người thợ săn già quyết định, quay ngược lại bắt đầu nghiên cứu những dấu vết mà ông tạm thời gác lại. Giờ đây ông hoàn toàn tin rằng những phát hiện hay ho đang chờ đợi ông.
    Lát sau Zep đã trở về với vết cá sắt bị vỡ.
    Không để mất thời gian, ông bước nhanh về phía trước. Con ngựa cái vẫn đi theo ông.
    Chỉ có một lần Zep dừng lại, đây là chỗ dấu vết mà ông đang đi theo hợp với hai đầu ngựa khác.
    Từ chỗ này cả ba dấu vết đi song song trên một khoảng gần hai mươi ácđơ, rồi bắt đầu hợp lại và cắt lên nhau.
    Tất cả các con ngựa đều được đóng móng: người thợ săn dừng lại để nghiên cứu các dấu vết. Một trong hai con ngựa mới, một con nòi Mỹ, con kia là loài muxtang, mặt dầu nó rất lớn, móng của nó hầu như cùng kích thước của con ngựa Mỹ.
    Zep không nghi ngờ rằng ông biết những con ngựa này. Ông không phải đau đầu để đoán con ngựa nào qua đây đầu tiên. Đối với ông điều này rõ ràng như tự mắt ông nhìn thấy chúng. Ông biết con muxtang đi trước – trên một đoạn bao nhiêu giờ đây còn chưa xác định được, nhưng hiển nhiên là cách xa hơn trong những cuộc đi chơi bằng ngựa của một nhóm bạn bè. Con ngựa Mỹ đi thứ hai, và cuối cùng là con ngựa có chiếc móng sứt – cũng là một con ngựa Mỹ.
    Cả ba con ngựa đã đi quay đây với những thời điểm khác nhau trong cùng một đêm. Zep Xtump xác định điều này dễ dàng như người ta xác định thời gian theo đồng hồ và nhiệt dộ theo nhiệt kế vậy.
    - Không tồi – Zep nói với vẻ hài lòng và ông đi tiếp.
    Con ngựa già đi theo vết ông, như cố gắng đi cùng nhịp với ông.
    - Họ đã ở đây – Người thợ săn già vừa nói vừa dừng lại lần nữa xem xét mặt đất dưới chân mình – Con muxtang và con ngựa Mỹ đi cùng nhau, có nghĩa là cùng một hướng. Con ngựa móng sứt rẽ ngang. Thật thú vị nếu biết: để làm gì nhỉ? Chưa bao giờ trong đời ta thấy những dấu vết rắc rối như thế này. Nó làm ngay đến Daniel Bun° (°Người Mỹ, tìm dấu vết rất giỏi) cũng phải đau đầu. Ta đi theo vết nào trước nhỉ? Nếu đi theo dấu vết của hai con ngựa thì ta biết trước chúng sẽ dẫn tới đâu. Đến chính cái vũng máu đó. Ta hãy xem xét vết thứ ba có dẫn đến đó hay không… Nào, bà già, rẽ sang phải và đi vào gần đây, đừng có đi lạc, không thì bọn sói sẽ mập lên vì mỡ mi đó.
    Khi nhắc tới “mỡ” của con ngựa già, người thợ săn mỉm cười. Ông đi theo vết con ngựa thứ ba.
    Dấu vết chạy dọc theo bìa rừng, nơi mà ba dấu vết đan lại với nhau rơi gần đúng vào chỗ con đường rừng mà bạn đọc đã quen thuộc.
    Cách đó hai trăm acđơ dấu con ngựa móng sứt quay vào rừng và đi thêm khoảng năm mươi bước chân. Zep đã tìm ra nơi con ngựa bị buộc vào gốc cây.
    Ông nhận thấy con ngựa không đi nữa, từ đó những dấu vết đi ngược trở lại đồng cỏ, mặc dầu theo một hướng hơi khác đi.
    Người chủ của nó đi bộ tiếp, những dấu chân người còn in rõ nơi dòng nước bị cạn khô cạnh chỗ buộc ngựa.
    Dể con ngựa già của mình cũng ở lại “cái chuồng” đó, người thợ săn đi theo dấu chân người đi bộ.
    Một lát sau ông phát hiện ra dấu chân người đi bộ có hai hướng: một dẫn về phía trước; một dẫn về phía ngược lại.
    Zep đi theo dấu vết đầu tiên.
    Ông không hề ngạc nhiên khi dấu vết dẫn ông tới con đường rừng, không xa nơi trước đó có vũng máu, mà giờ đây đã bị bọn sói rừng liếm sạch từ lâu.
    Dấu vết chắc rằng dẫn tới tận vũng máu, nhưng giờ đây đất ở khoảng trống đã bị dày xéo bởi hàng trăm vết ngựa.
    Nhưng trước khi đi tiếp, Zep đã phát hiện ra một điều quan trọng. Trong đám bụi rậm ông đã nhìn thấy một chỗ, nơi mà rõ ràng có một người nào đó đã dừng lại khá lâu. ở đó không có cỏ, đất mềm đã bị nện hoàn toàn, dày đặc dấu vết. Nó đã bị ủng hoặc gót giày dẫm lên.
    Có những vết của đế giày dẫn từ đó tới vũng máu. Một dấu vết đi tới đó, một dấu khác, cũng như vậy, nhưng dẫn ngược lại. Còn trên một cành cây gần đó Zep tìm thấy một thứ mà cả đội quân của ngài thiếu tá, cả người dẫn đường Xpengler không phát hiện thấy: đó là một mẩu giấy ám khói, nó bị cháy mất một nửa. Rõ ràng là nó được dùng để làm nùi.
    Nó lủng lẳng trên một cành keo, bị dính vào một chiếc gai.
    Người thợ săn già gỡ mẩu giấy ra khỏi chiếc gai, trải nó ra trên lòng bàn tay đầy chai của mình và đọc được trên tờ giấy nhàu nát, cháy sém cái tên họ rất quen thuộc bắt đầu bằng những chữ cái: “K.K.K”





  6. #78
    Miss You Baby Kienfa's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    14,420
    Blog Đã Viết
    95

    Default


    Chương 77

    THÊM MỘT MẮT XÍCH


    Khi Zep Xtump nghiên cứu những chữ viết trên giấy, trên mặt ông không chỉ có sự ngạc nhiên mà còn cả sự hài lòng.
    - Đây là một mảnh phong bì – Zep lẩm bẩm – Nó nói lên rất nhiều. Nó còn cho biết nhiều hơn những gì chứa trong nó, nó đã được sử dụng làm nùi lửa… Chứ còn gì nữa, bởi hắn, tên vô lại đang cần mà. Thì ai cũng biết người ta thường dùng tất cả những thứ bỏ đi để thay cho một miếng da hươu tẩm dầu, mà những người cẩn thận vẫn sử dụng… Nét chữ phụ nữ - Người thợ săn nói tiếp, vừa nhìn tờ giấy - Điều này chẳng có ý nghĩa gì. Thư được gửi cho hắn ta, có nghĩa là của hắn. Cần phải giữ lại mẩu giấy này mới được!
    Trong khi nói những lời đó, người thợ săn già lấy từ trong túi áo ra một cái túi nhỏ bằng da, nơi ông giữ những viên đá lửa của mình và cẩn thận giấu vào đó mảnh giấy tìm được.
    - Sao nữa nào, già Zep Xtump – Ông lại nói - Giống như ngài đã nhận định không tồi trong vụ rắc rối bí mật này. Dù có những cái gì đó chưa rõ ràng, có nơi nào đó sợi chỉ bị đứt đoạn, nhưng không sao. Người bị giết, dù là ai đi chăng nữa cũng đã nằm đằng kia, nơi có vũng máu. Người giết, dù là ai đi chăng nữa, cũng đã đứng sau cây keo này. Nếu bọn non nớt kia không làm hỏng dấu vết ta có thể biết thêm được điều gì đó. Giờ thì chịu, chẳng làm gì được. Tất cả dấu vết đều bị dẫm lên. Đi tiếp về hướng này cũng chẳng để làm gì. Tốt hơn là đi theo dấu vết ngược lại, nếu điều này có thể được, thì ta sẽ biết con ngựa có móng sứt đưa chủ nó đi đâu sau cuộc săn. Thế đấy, ngài Xtump, ngài phải đi theo dấu ủng thôi.
    Nói những lời này rồi người thợ săn già theo những dấu vết đó quay lại, dấu vết dẫn ông tới con đường rừng. Các dấu vết hầu như không còn rõ nữa, nhưng Zep cũng đã không cần đến chúng.
    Ông đã kịp chú ý trước rằng người để lại dấu vết cuối cùng đã về tới nơi buộc con ngựa của hắn.
    Song lại có một chỗ hai dấu vết này rời ra: trên đường đi có một bụi cây rậm ken vào nhau không thể đi qua được, tên giết người giả định này phải đi vòng qua nó. Sau đó hai dấu vết hợp lại với nhau, chỉ có điều dấu vết ngược lại đưa người thợ săn ra một khoảng trống lớn mà ông chăm chú xem xét.
    Trên khoảng trống mà ông nhận thấy những dấu vết rất rõ nét, nhưng đó là những vết hoàn toàn khác. Đây là chỗ con đường mòn bị xép nát cắt ngang khoảng trống.
    Zep nhìn thấy trên nó một vài ngày trước đã có những con ngựa đóng móng đi qua. Những dấu vết của chúng cũng làm ông chú ý.
    Ông có thể nói một cách không lầm lẫn không chỉ ngày mà thậm chí những con ngựa đã đi qua đây vào giờ nào, để nhận ra điều này ông phải rất chăm chú quan sát những dấu vết.
    Nhưng lần này không phải mọi cái đối với ông đều rõ ràng. Ông biết rằng ở đây có dấu vết của những con ngựa của một đội quân không lớn ở lại với Xpengler khi ngài thiếu tá cùng với các kỵ binh quay về đồn.
    Cuộc khảo sát lần thứ hai đối với phần đông mọi người là thừa, nhưng Zep Xtump giữ ý kiến khác. Ông đứng lại nhìn các dấu vết do dự.
    - Nếu ta biết chắc chắn là ta có đủ thời gian dành cho điều này – Ông lẩm bẩm – thì ta sẽ kiểm tra dấu vết này từ đầu. Biết thế nào được… có thể, ở đó còn lắm cái hay ho. Nhưng chắc gì ta đã kịp, tốt hơn hết là ta nghiên cứu ngay con ngựa móng sứt.
    Zep đã quay lại để đi khỏi khoảng trống, bấy giờ một ý nghĩ mới ngăn ông lại.
    - Nói cho cùng, ta dễ dàng tìm thấy nó vào bất cứ lúc nào. Ta đã biết nó dẫn tới đâu, như ta đã đi cạnh tên vô lại đã để lại những dấu vết này, bởi ta đã tới đây! Nó có thể bắt ta đi thêm mười dặm nữa, mà chắc gì ta đã đủ thời gian. Quỉ tha ma bắt, dù sao cũng cần phải đi một chút.! Cứ để con ngựa già chờ cho đến khi ta quay trở lại.
    Thế là Zep đi theo con ngựa của Xpengler và những người bạn đường của anh ta.
    Nhưng không phải ông nghiên cứu những dấu vết của họ. Sự chú ý của ông tập trung vào vết ngựa của Henri Pôinđekter. Mặc dầu đội ngũ đi qua đây muộn hơn và đôi chỗ, dấu vết mà người thợ săn quan tâm bị xéo nát. Nhưng ông phân biệt nó không khó khăn gì lắm. Như ông đã nói, bất kỳ một kẻ non nớt nào cũng có thể làm được. Con ngựa của chàng chủ đồn điền trẻ tuổi phi nước đại. Còn những người đi theo vết thì đi bước một.
    Zep Xtump nhận định, những con ngựa của đội ngũ không dừng lại và không rẽ ngang, còn con ngựa của Henri Pôinđekter ở một chỗ đã rời con đường mòn.
    Chỗ đó cách con đường rừng khoảng một phần tư dặm.
    Con ngựa lao đi không dừng lại, nhưng nó đi lệch sang một bên, dường như nó sợ hãi một cái gì đó: chó sói, báo, sư tử hay một con thú ăn thịt nào đó.
    Tiếp tục, nó lại phi nước đại như cũ.
    Đội quân của Xpengler đi tiếp không dừng lại để tìm hiểu xem vì sao con ngựa lại lao sang một bên.
    Nhưng Zep Xtump là người ham hiểu biết hơn, ông dừng lại ở đây.
    Đấy là một khoảng cát, có đá lổn nhỏn, cỏ không mọc. Phía trên nó nhô ra một cây lớn với những cành ngang vươn rộng. Có một cành ngang gần mặt đất đến nỗi kỵ sĩ sẽ không đi qua được nếu không cúi đầu xuống. Zep Xtump chăm chú quan sát nó. Ông để ý thấy vỏ cây bị dập, mặc dầu vết xây xát không lớn, nhưng rõ ràng nó là hậu quả của sự va đập vào một vật gì đó cứng.
    - Cái đầu người ta làm ra cái này đây – Người thợ săn nhận xét - Một người ngồi trên ngựa phía bên này cành cây, phía bên kia thì đã không còn trên ngựa nữa, không ai có thể ngồi vững trên yên khi bị một cú đập như vậy.
    - A ha! – ông kêu lên đắc thắng sau khi chăm chú xem xét đất dưới gốc cây – Ta đã nghĩ nhưv ậy mà. Đây là vết anh ta ngã ngựa. Còn đây là anh ta trườn. Giờ thì ta đã hiểu, cực u khó hiểu kia ở đâu ra. Ta biết rằng đó không phải là móng vuốt của bọn thú, và cũng không giống bị đá hay gậy đập. Anh ta đập vào đây.
    Hể hả vì sung sướng, Zep nhanh nhẹn đi tiếp, nhưng không phải đi theo con đường mòn mà theo vết con người bị ngã ngựa.
    Zep theo dõi những dấu vết. Có thể không thấy được đối với những người không am hiểu, nhưng đối với ông chúng rõ như những hàng chữ trên cột cây số. Những cành cây bị gẫy, những cái tua của loài dây leo bị đứt, những vết hằn trên mặt đất. Tất cả nói lên rằng ở đây có con người đi qua. Hơn nữa dấu vết còn nói lên rằng con người đó không thể đi mà phải bò.
    Zep Xtump đi theo con đường của người bất hạnh tới tận bờ suối.
    Đi tiếp là không cần thiết. Ông đã nối thêm được một đoạn chỉ đứt. Còn một ít nữa thì tất cả chứng cớ sẽ ở trong tay ông.





    Hết





Trang 10/10 đầuđầu ... 45678910

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Từ "khóa" cho đề tài này

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •