16.
Tôi lại trở về nhà vào những sáng sớm sau những chuyến đi đêm đầy cám dỗ, và lại ra khỏi cửa vào mỗi khi hàng xóm đã tắt đèn đi ngủ. Trừ những ngày Lâm – thằng em tôi – không đi học thêm hoặc đi tụ tập trai gái với cái lũ đầu trâu mặt ngựa ngoài quán net thì nhà còn có người, và ít ra cũng còn có kẻ vác mặt cùng tôi xuống bếp ăn mì gói lúc nửa đêm.
Nhưng đêm nào cũng vậy. Mẹ không ở nhà. Quanh năm suốt tháng, mở tủ lạnh ra chẳng có nổi một bó rau xanh hay một miếng thịt, toàn mấy thứ đồ ăn sẵn đầy chất béo và khô nhách. Tôi thà nhà mình không có nổi cái tủ lạnh mà bữa nào cũng được quây quần còn hơn là ngồi tưởng tượng về một mái nhà ấm cúng của quá khứ thế này. Từ ngày bố mẹ chia tay, tôi đã nghĩ mình không được khóc, mình là đàn ông con trai, cần phải mạnh mẽ, mình còn mẹ, còn em trai để lo lắng và bảo vệ họ, bây giờ không có bố thì cần phải cố gắng hơn nữa để giúp đỡ gia đình. Và tôi đã rất hận bố…
Nhưng tôi đã sai, tôi hoàn toàn có thể và được quyền khóc, vì rốt cục tôi cũng chỉ là môt thằng con trai bình thường không hơn không kém. Và hóa ra, mẹ không yêu quý chúng tôi như tôi đã tưởng. Tôi không hiểu mẹ làm nghề gì, ở đâu, với ai... Ngày nào, tháng nào, riêng cái két bạc nhà tôi cũng không thể nào dưới nổi mấy trăm triệu có khi là mấy tỉ, đôi lúc tôi thấy lo mẹ làm điều phi nghĩa, nhưng nói thì mẹ lại gạt, rồi quát mắng tôi, tôi đâm chán và hay nổi cáu với mẹ. Nghĩ đi nghĩ lại, khi li hôn, người đáng hận có khi lại là mẹ tôi cũng nên, ít ra bố tôi cũng không đi bước nữa và năm nào cũng về thăm anh em tôi. Còn mẹ, thỉnh thoảng lại thấy mẹ í ới với mấy gã đàn ông không đứng đắn nào đó rồi cười đong đưa đi với họ tới tận sáng mới về.
- Hôm nay mẹ ở nhà đấy anh ạ. – Lâm nói, mắt không rời màn hình vi tính. – Có xin tiền cho cả tuần thì xuống nói với mẹ, xin hộ em luôn đi!
- Thằng này, mày chỉ suốt ngày tiền, không liệu mà ôn thi đi, sắp thi học kì rồi, rồi năm sau còn thi đại học nữa. – Tôi mở giọng cằn nhằn. Chẳng phải tôi đang giả vờ. Tôi thấy thương thằng em trai của mình, có lẽ vì nó ít được mọi người quan tâm nên mới đâm ra đổ đốn thế này, chứ hồi nhỏ, thằng nhóc học siêu lắm chứ. Chắc cũng vì để che giấu sự cô đơn trong chính mình nên nó mới cố tạo lớp vỏ bọc, ngay với chính cả anh trai của nó.
- Anh thì cũng có hơn gì em? – Lâm cười ruồi. – Anh còn bỏ cả thi cơ mà, căn bản anh em mình cũng biết thừa không học nổi nữa. Bố mẹ mình cũng có giỏi giang, tốt đẹp gì đâu mà mang gen trội được.
- Mẹ thằng khỉ. – Tôi bực tức, ném quyến sách trên tay xuống đất. – Mày không bao giờ được phép nói như thế trong cái nhà này, mà ra đường thì càng không. Tao không muốn nói lại mày thì thôi, đừng bao giờ đem bố mẹ ra nói thế trước mắt tao. Đừng để tao điên lên…
- Sao anh cứ cố tôn sùng hai cái con người đứt ruột đẻ ra rồi vứt bỏ mình thế? – Nó rời màn hình quay sang cắt ngang lời tôi.
Tôi không đáp, đóng sầm cửa phòng lại rồi đi xuống cầu thang. Mẹ đang cười nhả với một ông bạn nào đó trong điện thoại. Lớp trang điểm bóng nhẫy trên khuôn mặt dần nhợt nhạt màu thời gian. Khuôn mặt mẹ vẫn vậy, vẫn dịu dàng, hiền hòa, vậy mà sao tâm tính mẹ lại thay đổi tới thế? Tôi nắm lấy thanh lan can cầu thang lê từng bước thật chậm, cố để thoát ra khỏi những dòng kí ức xưa cũ.
- Trong tủ có pizza đấy, mẹ mới mua.
- Sao mẹ không nấu cơm? – Tôi hỏi cho có phép, dù cũng biết sẵn câu trả lời.
- Thời gian đ. đâu, bận lắm!
- Vâng.
Tôi đáp, không quay đầu. Mẹ vẫn tiếp tục chú tâm vào cuộc điện thoại “đường dài” của mình. Rót nước cam ra cốc, tôi ngồi xuống nhìn mẹ và chờ đợi.
- Sao? Lại tiền? – Mẹ bước vào bếp nhìn tôi sau khi đã cúp máy. – Tuần này mày đã ngốn bao nhiêu rồi, chưa đủ hả con?
- Con vẫn còn, mẹ không cần lo, đủ ăn đủ tiêu, chưa chết được.
- Có mà chờ mày đủ ăn đủ tiêu, mày chưa kịp chết đã rú lên rồi ý. – Mẹ mở túi sách rút ra một cọc tiền ném lên bàn. – Cầm lấy rồi đi lên gác, đừng ngồi đây làm chướng mắt tao.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn mẹ, nuốt giận. Tôi cần một cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh hơn là cái việc ném rác vào mặt người khác như thế này.
- Lại sao nữa, mày với thằng bố mày, y hệt nhau, suốt ngày cứ nhìn chòng chọc người khác, điên cả tiết!
- Mẹ quan tâm tới gia đình này một tí đi, nhà lúc nào cũng toàn đồ ăn nhanh với đồ khô trong siêu thị, Lâm thì sắp thi rồi mà mẹ cứ mặc nó như vậy. Với cả, số tiền này mẹ kiếm ở đâu ra, sao mẹ lại kiếm được nhiều thế, mẹ có làm gì phi nghĩa không đấy? Nếu mẹ nhận nuôi bọn con chỉ để bọn con chịu khổ thế này, sao từ đầu không để bố…
- À, hôm nay mày ăn phải c** hay sao mà liên tục lên giọng dạy tao thế, mày đúng là bản sao thằng bố mày mà, chỉ giỏi phét lác. Mày xem lại bản thân mày đi, đến đại học còn chả đỗ, chỉ giỏi ở nhà bám váy tao, được cái tích sự gì mà ... Với cả, tiền ở đâu thì mặc m. tao, có cho mày tiêu là tốt, đừng có đòi hỏi...
- Mẹ, con đang nói chuyện nghiêm chỉnh với mẹ, mẹ làm ơn đừng xưng mày tao và bớt nói tục đi chứ, mẹ cứ như là ai chứ không phải mẹ con nữa rồi.
- Mày chưa phải bố tao!
- Con nói thật, mẹ cứ thế này, bảo sao chả li hôn! Bố còn không chịu nổi… – Tôi nhếch mép cười, đẩy lại cục tiền sang bàn bên kia rồi đứng dậy đi lên gác, thực ra là lên gác để ngồi nghĩ và tự dằn vặt bản thân một chút. Tối nay tôi sẽ ở nhà ngủ, không la cà nữa, và quan tâm tới cái nhà này nhiều hơn, thay mẹ, để chứng tỏ tôi cũng là một thằng đàn ông trưởng thành.
- À, thằng bố mày gọi điện đấy, mai liệu mà đi gặp nó, tao để địa chỉ ở dưới nhà chỗ cái lọ hoa hồng đấy nhớ. – Mẹ nói với lên, rồi cánh cổng nhà đóng sầm lại, tiếng ô tô lại rít lên, bánh xe lăn đều trên con đường vắng.
Bố lại về!