"Hắn" với tên gọi đủ thấy được con người của Hắn.
Hắn không biết bắt đầu từ đâu với cái Tôi trong Hắn.
Với một ngày đẹp trời con người Hắn bỗng dưng như không muốn đứng lại. Hắn lao ra ngoài chốn không gian, ngước mắt nhìn trời cao với mây xanh thăm thẳm. Hẳn Hắn sẽ tự hỏi con đường bước nên trời cao thật thăm thẳm, Hắn như mơ tưởng một thế giới huyền ảo thuộc về Hắn. Ở chốn xa Hắn đã nhìn thấy chân trời, Hắn đi mãi để mong tới được chân trời đó. Ngay cả khi Hắn leo lên đỉnh núi rất cao để có thể với tới chân trời kia. Nhưng chân trời đó còn rất xa, nó không đơn thuần trong mắt Hắn. Ngay cả khi Hắn thấy được những thanh sắc của cầu vồng. Hắn đã ước nguyện những gì Hắn muốn đem lại cho cuộc sống này. Hắn thốt lên một lời: Ước gì ta được là chàng tiên, được bay đến những người thân yêu, được mang đến cho họ những điều hạnh phúc nhất.
Trong một buổi chiều đầy nắng ấm và gió Hắn đã vươn mình trong ánh sáng ấm áp, và hòa quyện vào từng cơn gió nhè nhẹ thổi. Hắn cố vờn theo từng cơn gió đó để nhờ gió đưa Hắn đến được thế giới thơ mộng của Hắn. Nhưng những cơn gió như vô tình trong ánh nắng, để lòng Hắn nghẹn ngào như tắt đi những hy vọng trong thế giới thơ mộng đó.
Trong đêm tối với bầu trời đầy sao "Hắn". Thật nực cười quá.
Hắn lại mơ tưởng đến thế giới của riêng Hắn. Những ngôi sao tỏa sáng trong đêm với từng giờ lại sát gần nhau. Hắn thấy lạnh cóng trong tâm hồn, lẻ loi trong ánh sao. Đêm càng về khuya khi các ánh sao dần tắt nhưng vẫn còn ông trăng theo sát Hắn, bao chùm lấy Hắn.
Hắn như vỡ òa những nỗi thơ mộng trong Hắn. Dù sao vẫn có được cảnh hiểu lòng người.
Đối diện với thực tại cuộc sống đời thường. Hắn không muốn chấp nhận những điều này. Dĩ nhiên trong Hắn đang tràn ngập tất cả những lỗ lực của bản thân Hắn.
Đối với Hắn mọi người dần quên Hắn. Bởi có lẽ Hắn đã không có được những giây phút dành cho họ. Ngần như Hắn đã quen đối diện với sự lạnh nhạt của cuộc sống thực tạo cho Hắn.
Bạn bè Hắn dần xa Hắn. Hắn quan tâm và luôn tìm mọi cách tốt nhất để giúp bạn bè. Nhưng có lẽ một điều sự thật là Hắn đã ở khoảng cách xa mọi người khi chưa cho là quá xa.
Với bố mẹ, anh em, mọi người trong gia đình Hắn chưa chăm sóc được mọi người. Trong lòng Hắn đau và bị tổn thương.
Với người con gái mà Hắn đã yêu và sẽ mãi yêu đó Hắn cũng dần dời xa. Hắn đã từng mơ ước được cùng nàng đến một chốn thật lãng mạng mà khi đó chỉ có hai người với thiên nhiên tràn ngập tình yêu. Hắn yêu, yêu nàng với một tình yêu chân thật và trong sáng. Nhưng cuộc sống đối với Hắn thật tàn nhẫn, không cho Hắn được trọn vẹn. Hắn đã không đem lại sự che trở, không đem lại cho nàng những niềm vui, không đem lại cho nàng những sự an toàn của tình yêu. Hắn đã không làm được điều đó dù chỉ trong chốc lát.
Trái tim Hắn đau và đau lắm, Hắn đã không làm được cho mọi người.
Hắn cô đơn, Hắn sợ bóng tối, Hắn sợ sự lạnh lẽo,.... Hắn đang phải đối diện với những điều đó.
Hắn như một đứa trẻ điên cuồng, mà gần như nơi nơi Hắn đều hình dung ra Hắn bị xã hội xa lánh Hắn.
Cuộc sống của Hắn vẫn đang trôi theo sự sợ hãi của Hắn.
Hắn cố gắng mỉm cười theo dòng thời gian.