ÁC MỘNG TRONG KHÔNG GIAN BA CHIỀU
Nightmare in 3-D, Pocket Books, 1996
NHỮNG CHUYỆN KỲ BÍ CỦA STINE
Người dịch: Nguyễn Đức Nhật
Nguồn: VNTQ
GIỚI THIỆU TÁC GIẢ
tine tên thật là Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8/10/1943 tại Mỹ. Giữa những năm 1988 và 1993 ông đã có hơn 50 tác phẩm được xuất bản và hầu hết trong số đó là truyện kinh dị dành cho tuổi mới lớn. Các series truyện kinh dị của ông là Fear Street, The Cheerleaders, Fear Street Saga, Fear Street Super Chillers, và Goosebumps. Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”.
Những ý tưởng của ông nảy nở từ hai nguồn ký ức và trí tưởng tượng: “Trong lúc viết tôi cố nhớ lại tôi đã sợ những gì và cái gì đã làm tôi sợ, và sau đó cố truyền tải những cảm giác đó vào trang sách”. Ông cũng giữ những chiếc mặt nạ của các bộ lạc và những bộ xương người treo lủng lẳng trong phòng viết để tạo khung cảnh thần bí xung quanh. Mặc dù ông tự viết truyện của mình, Stine nói ông vẫn nhận được nhiều sự giúp đỡ từ các nhà biên soạn, độc giả và bạn bè.
Từ hồi còn là một đứa trẻ lớn lên ở Columbus – Ohio, Stine đã viết và kể những chuyện rùng rợn . Ông viết và tự minh hoạ cho tờ tạp chí của chính mình trong suốt những năm học ở trường, sau đó trong những năm học đại học ông làm biên tập viên cho The Sundial – tờ tạp chí hài hước của bang Ohio. Sau một thời gian ngắn làm giáo viên môn nghiên cứu xã hội, ông chuyển từ Ohio lên New York để đột phá vào nghề văn. Qua một loạt những chỗ làm ngắn ngủi là viết cho những người hâm mộ tạp chí và ngành xuất bản, cuối cùng ông đậu lại ở Nhà xuất bản Scholastic. Chỉ trong vài năm, ông đã tiến từ một nhân viên bình thường trở thành biên tập viên cho tờ tạp chí hài Bananas.
Suốt trong thời gian làm biên tập cho Bananas, ông còn viết các truyện dí dỏm như Làm thể nào để là người khôi hài hay Sổ tay của thú. Sau khi Bananas phá sản, ông chán Scholastic và bắt đầu dành toàn bộ thời gian cho loại sách hài, viết rất nhiều những cuốn kiểu như Chọn một cuộc phiêu lưu cho riêng bạn cùng với rất nhiều sách ngắn, viết cho các chương trình truyền hình và thậm chí viết cả những sách dán và các cuốn sách tô màu. Tất cả những cái đó được đền đáp lại bằng sự thành công của hai loạt truyện Phố Fear và Nổi Da gà.
Lũ trẻ đọc bộ Nổi da gà có thể tìm kiếm sự sợ hãi, nhưng không phải ngẫu nhiên chúng có cả tiếng cười. Trước khi là R.L Stine , ông đã mang bút danh Jovial Bob, tác giả của những bộ sách như 101 trò đùa của con quỷ ngu ngốc, Khả năng nhận biết điều gì làm lũ trẻ cười và cái gì làm chúng sợ hãi đã giúp bộ truyện Nổi da gà (Goosebumps) trở nên được ưa thích hơn bao giờ hết đối với độc giả của ông.
Năm 1986, Stine viết cuốn Blind Date, câu chuyện sợ hãi đầu tiên của ông giành cho lứa tuổi thiếu niên. Blind Date ngay lập tức trở thành sách bán chạy nhất, Tiếp theo sự thành công của Blind Date và một vài cuốn tiểu thuyết sợ hãi khác, NXB Parachute và R.L.Stine hợp tác với nhau năm 1989 tạo ra Phố Fear, sêri sách sợ hãi đầu tiên cho thanh thiếu niên. Sau sự thành công to lớn của Phố Fear, Parachute và Stine đã cho ra đời bộ Goosebumps dành cho tuổi học đường vào năm 1992.
Bộ truyện Goosebumps của Stine, sêri truyện kinh dị dành cho tuổi mới lớn ngay lập tức đã được lũ trẻ đón nhận. Năm 1994, tập truyện Goosebumps đã được chuyển đến các hiệu sách với một tỷ lệ chưa từng có 1,25 triệu cuốn một tháng. Stine được mệnh danh là tác giả có sách bán chạy nhất số 1 nước Mỹ theo bình chọn của tờ Nước Mỹ ngày nay trong vòng 3 năm liền từ năm 1994 đến năm 1996. hiện hơn 220 triệu cuốn Goosebumps đang được in.
Từ một người viết thuê, Stine đã trở nên một người có danh tiếng chỉ sau vài tháng. Hiện tượng đáng kinh ngạc này diễn ra trong lứa tuổi thiếu nhi và cả trong giới người lớn . Stine nói với tờ People rằng “ Chẳng có ai là người lớn hơn mười bốn tuổi lại từng nghe nói đến tôi”. Vào năm 1998- rất ít người có con cái hay những người làm việc với bọn trẻ trong các thư viện lại không từng nghe nói đến cái tên R. L. Stine.( Patric Jones)
Trong một tờ báo, Stine nói rằng ông không biết làm gì với tiền bạc của mình.Vào một buổi chiều khi đi trên đường, trong khi Stine đang vội vã về nhà , ông nhìn thấy một chiếc xe chở đầy học sinh đi về phía ông để xin ảnh, đó là lúc ông phát hiện ra đường bị tắc là vì mình.
Tại Việt Nam sêri truyện Goosebumps của Stine được dịch sang tiếng việt và nhanh chóng trở thành bộ truyện ăn khách, được sự đón nhận của đông đảo đọc giả. Tuy nhiên có một thời gian nó bị báo chí phản ánh rất nhiều, và tạm ngừng một thời gian vì những đọc giả nhí đọc xong thì sợ mọi thứ, đến cả lúc ngủ cũng bị giật mình khóc thét lên, cứ nghỉ là sẽ bị cấm luôn nhưng một thời gian sau nó được xuất bản trở lại!
Đôi khi, những điều gây sự sợ hãi lại tạo nên sự thú vị!!!
List truyện tiếng Anh trong seri truyện Goosebumps:
01 – Welcome to Dead House
02 – Stay Out of the Basement
03 – Monster Blood
04 – Say Cheese and Die!
05 – The Curse of the Mummy’s Tomb
07 – Night of the Living Dummy
08 – The Girl Who Cried Monster
09 – Welcome to Camp Nightmare
10 – The Ghost Next Door
11 – The Haunted Mask
13 – Piano Lessons Can Be Murder
14 – Werewolf of Fever Swamp
15 – You Can’t Scare Me
16 – One Day at HorrorLand
17 – Why I’m Afraid of Bees
18 – Monster Blood II
19 – Deep Trouble
20 – The Scarecrow Walks At Midnight
21 – Go Eat Worms!
22 – Ghost Beach
23 – Return of the Mummy
24 – Phantom of the Auditorium
25 – Attack of the Mutant
29 – Monster Blood III
31 – Night of the Living Dummy II
32 – The Barking Ghost
33 – The Horror at Camp Jellyjam
36 – The Haunted Mask II
42 – Egg Monsters from Mars
43 – The Beast from the East
List truyện tiếng Anh trong seri truyện Fear Street:
01 – Bad Dreams
02 – Switched
03 – The Fire Game
04 – The First Horror
05 – The Second Horror
Nếu có dịp đi qua phố Fear ( Sợ Hãi ), bạn nhớ đừng bỏ qua cửa hàng Năm và Mười của Sal. Anh ta bán đủ các thứ. Chính Wes Parker đã mua tấm ảnh không gian ba chiều tại đây. Cậu đã tốn mất mấy giờ đồng hồ mới nhìn ra hình ảnh ảo ba chiều bí ẩn. Rồi… chính cậu lại hối tiếc vì đã nhìn được. Bởi vật thể trong tấm ảnh cũng đang nhìn lại Wes. Lúc này nó muốn thoát ra khỏi tấm ảnh và ráo riết săn đuổi Wes.
Cậu phải nheo cả hai mắt, Wes.
- Không, không phải thế Wes. Cậu hãy nheo một mắt thôi.
- Sai rồi, ngốc thật. Chỉ cần nhìn chăm chú vào hai điểm cho đến khi chúng nhòe thành ba điểm. Lúc đó cậu hãy nhìn toàn bức ảnh, cậu sẽ thấy nó.
"Nó" ở đây chính là một bức ảnh ảo, ảnh không gian ba chiều. Bức ảnh này thầy Gosling đã đưa ra vào giờ bộ môn khoa học tại lớp sáu của chúng tôi ngày hôm nay. Chúng tôi đang nghiên cứu về thấu kính và cách quan sát các sự vật.
Đã tới giờ ăn trưa mà cô bạn thân nhất của tôi, Lauren và hai cậu bạn cùng lớp khác vẫn đang cố dạy tôi cách nhìn ảnh ba chiều. Nhưng tôi biết là chúng chỉ tốn thời gian vô ích.
Tôi rưới nước sốt lên món khoai tây nghiền rồi gạt cà rốt sang một bên đĩa. Cái món cà rốt mà căng tin trường nấu này bao giờ cũng còn sượng.
- Chẳng cần đâu. - Tôi nói, tay đẩy kính của mình lên. - Dù sao tớ cũng chẳng thể nhìn được cái gì.
- Cậu có thể. - Lauren dứt khoát. - Chỉ cần luyện tập chút ít, cậu sẽ làm được.
Đó chính là điều tôi thích ở Lauren. Bạn ấy luôn suy nghĩ rất lạc quan. Tôi còn thích một điểm nữa của Lauren, đôi mắt - một đôi mắt xanh biếc. Trông chúng thật tuyệt dưới rèm tóc đen huyền của cô.
- Wes sẽ nhìn thấy cái gì đây? - Cornelia Phillíp hỏi, tiến lại cạnh bàn ăn của chúng tôi.
Cornelia là một đứa trong cặp sinh đôi đáng ghét ở cạnh nhà tôi. Chị nó, Gabriella cũng đã tiến đến sát sau nó.
Gabriella đặt đĩa ăn của mình xuống bàn chúng tôi rồi ngồi xuống. Chúng làm như thể chúng tôi mời chúng ngồi cùng không bằng.
- Thế cậu sẽ nhìn thấy cái gì đây, Wes? - Gabriella nhắc lại y hệt câu hỏi của em nó ban nãy. Cặp sinh đôi này luôn thích nhúng mũi vào chuyện người khác.
Chúng cùng xoay xoay lọn tóc đuôi ngựa vàng hoe dáng vẻ chờ đợi tôi đáp lời. Hai chị em chúng cùng để một kiểu tóc chỉ khác là mỗi đứa chải ngôi về một phía để người ta có thể phân biệt chúng với nhau. Ngoài ra, chúng chẳng còn một điểm nào là khác biệt, kể cả cái kiểu khịt mũi khi cười, chúng cũng giống nhau nốt.
Tôi đã từng nghe chúng khịt mũi rất nhiều lần bởi như tôi đã kể, chúng sống ngay cạnh nhà tôi tại khu phố Fear. Những ai sống ở khi phố này ắt phải có chuyện rùng rợn để kể. Nhưng quả thực nếu có ai hỏi tôi ớn cái gì nhất thì tôi sẽ nói đó chính là bọn chúng, cặp sinh đôi đáng ghét.
Chúng còn tệ hơn cả những bóng ma vẫn ẩn nấp sau các bụi cây, thoắt hiện ra chực tóm lấy những ai đi ngang qua.
Tôi gọi cặp sinh đôi này là Corny và Gabby. Những cái tên hợp đấy chứ. Corny luôn có những trò đùa khó chịu mà toàn nhằm vào tôi. Nó thích làm mọi cách để biến tôi thành thằng ngốc.
Còn Gabby hay ba hoa. Nó được mệnh danh là kẻ hay ngồi lê đôi mách nhất trường trung học Shadyside. Và bạn có đoán được người mà nó hay đưa chuyện nhất không? Đúng thế, chính là tôi - Wes Parker.
- Liệu Wes sẽ nhìn thấy cái gì đây? - Giờ chúng lại đồng thanh kêu to với cái giọng cao dần cao dần.
Tôi làm bộ lờ đi. Đó là cách Lauren thường khuyên tôi. Tôi cố nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn của mình, nghiền chúng nát ra.
Thấy tôi không trả lời, cuối cùng Corny cũng đổi đề tài:
- Mọi người có ai nhìn thấy cái gì mà lại kinh hơn cả mắt con bò thầy Gosling đã giải phẫu chưa? - Nó hỏi, nhăn nhăn cái mũi rồi nhìn chăm chú khắp lượt chờ câu trả lời.
- Chúng mình đang ăn trưa mà Cornelia. - Lauren nhắc khéo.
- Ờ, chị nghĩ hẳn nó sẽ vọt ra đầy bàn khi ông ấy rạch rộng cái mắt. - Gabby đế thêm phớt lờ lời nhắc nhở của Lauren.
Lauren và tôi cùng ợ lên một tiếng rồi đặt ngay miếng thịt ăn dở xuống. Còn hai đứa sinh đôi thì đồng thanh khịt mũi.
- Chào Chad. - Corny giơ tay vẫy Chad Milller vừa ngồi xuống bàn bên cạnh. Chad là một cậu bạn khá lạnh lùng. Thậm chí lúc này cậu ta không thèm liếc mắt nhìn Corny.
- Hê, cậu ấy cười với em kìa! - Gabby nói. Một tay nó xoay xoay lọn tóc, tay kia tọng đầy khoai tây chiên lên miệng.
Lauren tròn mắt nhìn hai đứa.
- Oa, ngồi bàn này thật chá…n. - Corny kêu.
- Ừ, đúng đấy. - Gabby tán đồng ngay lập tức. Nó với tay ra ba lô đằng sau và rút ra một bức ảnh. Rồi nó trải bức ảnh đó ra bàn, chặn khay thức ăn của tôi lên trên.
Ôi, không, tôi nhủ thầm. Lại một bức ảnh ba chiều. Những đứa ngồi xung quanh cũng đang tò mò nhìn ra chỗ chúng tôi.
- Cậu nhìn thấy gì hả Wes? - Corny hỏi tôi bằng cái giọng ngọt ngào giả tạo.
Nó biết là tôi không biết cách nhìn mà. Tôi chưa từng nhìn được một bức ảnh ba chiều nào. Nhưng lúc này đây tôi vẫn cố chăm chăm nhìn, mong sao sẽ thấy hình ảnh ba chiều ẩn dưới đó.
Không ăn thua.
- À… ừ… - Tôi đành phải thừa nhận. Tôi thấy mình thật vụng về quá. Hai đứa sinh đôi đáng ghét này luôn làm thế với tôi. - Tớ không thấy gì. Chẳng thể nhìn được cái gì cả.
Corny nghiêng đầu qua cái khay của tôi. Nó nhì thẳng vào mặt tôi:
- Thôi được, tốt hơn là cậu nên ăn hết chỗ cà rốt của mình đi.
Gabby cuộn bức ảnh lại rồi cả hai đứa bỏ đi, thì thầm với nhau điều gì đó và còn khịt mũi mấy cái.
- Chúng tưởng chúng là người pha trò hay chắc. - Tôi lẩm bẩm. - Ăn cà rốt của cậu đi. Thật nực cười.
Tôi nhìn xuống món cà rốt.
Không thể tin nổi.
Tôi rú lên một tiếng làm cả phòng ăn giật nẩy người.