Chương 37
Tình yêu luôn tôn thờ trong quá khứ
Khi Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt đang ở trong cửa hiệu để mua quần áo cho đứa bé sắp chào đời của Phương Nhược Nhã , thì chuông điện thoại của Trịnh Hy Tắc đột nhiên vang lên. Anh quay đầu lại nhìn Lương Duyệt, cô đang cúi đầu xuống cân nhắc xem nên chọn màu hồng hay màu xanh, vì vậy không để ý đến hành động của anh. Anh bước hẳn ra phía ngoài, đứng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia điện thoại.
Nhưng cuối cùng thì Lương Duyệt vẫn nhìn thấy. Để cho chắc chắn, cô quyết định chọn màu lông gà, một loại màu trung tính, không dành riêng cho bé gái cũng như không dàng riêng cho bé trai. Cô đang định quay sang trao đổi với anh thì thấy anh đứng phía ngoài, vẻ mặt anh khá nghiêm trong, vừa nói chuyện vào điện thoại vừa ngó về phía cô, và ra sức rít điếu thuốc đẩy lệch sang một bên mép.
Trái tim cô bỗng lạnh như băng.
Anh cứ đi đi lại lại, điều đó chứng tỏ sự việc rất khẩn cấp, thỉnh thoảng anh lại liếc vào phía trong của cửa hàng, điều đó chứng tỏ sự việc có liên quan tới cô. Lương Duyệt vờ như đang chăm chú ngắm nhìn hình đứa bé trong ảnh và không để ý đến hành động của anh. Mặc dù có vẻ bồn chồn và bất an, nhưng khi đưa mắt nhìn về phía cô, anh vẫn cố tỏ ra vui vẻ.
Rốt cuộc là cô đã đoán sai hay anh đã làm sai, chẳng ai biết được. Một lát sau, anh đẩy cửa bước vào, bình thản nói : “Anh có việc cần phải tới tham dự một bữa tiệc, ngày mai nhất định anh sẽ đưa em tới chỗ Phương Nhược Nhã.”
Lương Duyệt nhìn đám túi giấy đã được bọc xong, mỉm cười và cũng đáp với giọng bình thản tương tự : “Thế thì anh đem đám đồ này để lên xe đi. Lát nữa em sẽ đón taxi về nhà.”
Vẻ mặt anh lúc đó sa sầm xuống, khiến trong lòng cô dậy lên một nỗi buồn giận khó nói thành lời.
Có lẽ, đã đến giờ phút ấy rồi.
Trịnh Hy Tắc đón lấy mấy cái túi giấy từ tay cô, nói : “Em có yên tâm, nhất định anh sẽ tới đó.”
Lương Duyệt quay người đi như không nghe thấy gì, mắt chăm chú nhìn lên những bình sữa để trên giá, rồi với chúng xuống mân mê trong tay, môi vẫn nở nụ cười bình tĩnh. Trên bình sữa là hình một chú hươu con cao cổ đang ngoác miệng cười và nhìn hai con người đang đứng trước mặt nó. Cô cố nén cảm giác nghẹn ngào trong lòng, nói : “Vậy thì anh cứ đi đi, em còn phải xem thêm chút nữa.”
Phía sau lưng cô vẫn không nghe có tiếng trả lời, anh đã quay người rời đi. Xem ra, chàng công tước Winsor yêu người đẹp hơn cả giang sơn chỉ có ở cương quốc Anh mà thôi, còn ở Trung Quốc, có lẽ không thể nào tìm ra được.
Hồi còn bé, Lương Duyệt cũng đã từng rất mê nhân vật Dương Khang trong Anh hùng xạ điêu phiên bản năm 1983, ngoài vẻ đẹp dũng mãnh, phần nhiều là sự lựa chọn từ bỏ người đẹp vì giang sơn xã tắc của nhân vật này.
Yêu một người thì rất dễ, nhưng với người đàn ông thì đó không phải lý tưởng lớn lao nhất. Lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu quả thật là một thử thách lớn đối với đàn ông và là điều làm tổn thương sâu sắc tới tình yêu với người phụ nữ. Rõ ràng là, khi người yêu thương đang ở trước mặt, đàn ông vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc, nhưng một khi gặp phải nhưng vấn đề thật sự, thì đàn ông lại nảy sinh những cân nhắc, hoặc tính toán trong lòng, để rồi cuối cùng quyết định lựa chọn cho sự nghiệp.
Yêu giang sơn nhưng còn yêu người đẹp hơn, trên đời này là gì có chuyện tốt đẹp ấy, mà nếu có thì được bao nhiêu người ?
Lương Duyệt vẫn không quay đầu lại, nói với cô bán hàng bằng giọng nói rất bình thản : « Hãy lấy một bộ giống như bộ vừa rồi và gói lại cho tôi, tôi muốn đem đi tặng. »
Cô bán hàng vừa thoáng tỏ ve không hiểu, nhưng biết rằng không nên hỏi nhiều, nên quay người đi lấy hàng. Lương Duyệt đứng mân mê mấy thứ trước mặt, trong lòng trống trải lạ thường.
Cô thực sự không hề tin rằng, anh sẽ mang những bộ quần áo mà cô chọn mua ấy về nhà.
Hai người chung sống với nhau đã bốn năm, thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, và mỗi khi gặp một chuyện nào đó, cô lại càng hiểu hơn người chung chăn chung gối với mình. Khi cô bán hàng mang món đồ ra, Lương Duyệt cầm lên, đi ra khỏi cửa hàng mà không hề nhìn lại. Quả nhiên, chiếc xe đã đưa cô tới cửa hàng không còn thấy đâu nữa.
Màn đêm đang chầm chậm buông xuống, trời cũng bắt đầu se lạnh. Ngày mai là sinh nhật cô, nhưng anh đã không còn nhớ.
Lần sinh nhật đầu tiên của cô sau đám cưới, anh đã tặng cô một chiếc lắc tay, những lần sinh nhật tiếp theo, lần nào anh cũng có quà tặng cho cô. Năm ngoái anh đi công tác bên Mỹ, ngày sinh nhật, cô đã có một món quà là đôi khuyên tai được gửi chuyển phát nhanh tới, cô đã chúm chím môi cười khi mở hòm thư, trong đó có một tấm thiệp chúc mừng với một phong cách khô lạnh như cũ.
Sinh nhật vui vẻ. Chỉ bốn chữ ấy, nhưng nó thực sự làm cho cô thấy lòng nhẹ nhõm.
Hàn Ly dẫn đầu các nhân viên của văn phòng Nghiêm Quy mang tới một hộp bánh ga tô, tuy anh không kỳ công bằng Trịnh Hy Tắc nhưng cũng nhờ thế mà cô đã một mình ăn hết cả nửa cái bánh.
Cũng có thể, từ đây về sau, cô sẽ quen với nhưng sinh nhật chỉ có một mình.
Đi taxi về đến Long Định mất năm mươi bảy tệ, đúng là không rẻ chút nào. Lương Duyệt lấy chiếc vé từ tay người lái xe, bước ra khỏi xe thì nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc bước từ một chiếc xe khác xuống.
Đã lâu không gặp, hình như anh ấy đã gầy đi khá nhiều, khuôn mặt trở nên thanh tú và đôi mắt cũng sáng hơn. Sự mệt mỏi cũng những trống trải trong lòng cô tích tụ từ lâu bỗng ùa đến trong giây phút gặp lại. Cô rất muốn bước tới hỏi anh, rằng vì sao chiếc đèn ngoài ban công luôn luôn bật sáng rất đúng giờ, vì sao gần đây nó lại không sáng nữa, nhưng rồi lại sợ làm như vậy sẽ chứng tỏ rằng cô vẫn luôn nhớ đến anh, lúc nào cũng dõi theo mỗi bước đi của anh, nên cô lại ngần ngừ không dám bước lên.
Cố nén tình cảm phức tạp trong lòng, cô cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy anh, bước nhanh về phía nhà mình. Vì cố gắng gượng, chân tay cô trở nên luống cuống, tai cô cũng bị ù đi.
“Lương Duyệt.”
Nghe tiếng gọi, cô hốt hoảng quay đầu lại, chiếc túi giấy có đựng mấy bộ đồ trẻ con cũng lắc lư theo. Anh đang đứng sau lưng cô, giống như bao nhiêu năm trước.
Đó là trò chơi mà họ thường chơi với nhau. Ở hành lang tối om hoặc ở cầu thang, anh sợ cô bị ngã nên luôn đứng ở phía sau, đưa tay giữ thắt lưng cô. Có những lần anh cố tình bước chậm lại, cô không nghe thấy tiếng ở phía sau, và cũng không nhìn thấy anh đâu thì cuống quýt lên, đưa tay để tìm, lúc ấy anh mới nói : “Chỉ cần em quay đầu lại, anh mãi mãi ở đằng sau em.”
Cô đã chìm trong hai tiếng “mãi mãi” ấy suốt chín năm trời.
Một nỗi đau như dao cứa vào tim.
Cô vội cười và hoảng hốt hỏi : “Anh đi công tác mới về à ?”
Anh gật đầu : “Ừ, anh vừa về đến đây, hai ngày nữa anh có việc, giờ phải về để chuẩn bị.”
Cô cúi đầu, đưa một bàn tay ra cho vào túi xách, chiếc túi rất to nên cô lục tìm một lúc mà không thấy chiếc chìa khóa nhà đâu. Thím Đường lại không có nhà, nếu không có chìa khóa, cô sẽ không vào nhà được.
Chung Lỗi đón chiếc túi từ tay cô, móc lấy chìm chìa khóa từ một ngăn bên sườn túi rồi đưa cho cô, động tác của anh rất thuần thục, dường như việc này đã vô cũng quen thuộc.
Cái cảm giác thân thương và được cưng chiều như người người thân, khiến cô chỉ mong sao lập tức được trở về với chỗ dựa ấy như năm nào.
Cầm chùm chìa khóa trong tay, cô và anh cùng sánh bước bên nhau. Tới trước cửa nhà mình, anh dừng bước. Còn cô thì không dám quay đầu lại mà cứ thế cắm cúi bước đi.
Anh hỏi với sau lưng cô : “Ngày mai là sinh nhật em. Anh sẽ cùng dự sinh nhật với em, được không ?”
Mồ hôi đã dinh dính trong lòng bàn tay cô, cô cắn chặt vành môi, sống mũi cay cay, không dám quay đầu lại để trả lời anh.
“Anh không có ý gì, mà chỉ muốn nói rằng, nếu em rỗi, anh mời em ăn cơm, coi như chúc mừng sinh nhật em.” Dáng vẻ cứng nhắc của cô khiến anh nghĩ rằng, cô đang thấy chán ghét anh đến cực độ, vì thế giọng nói của anh cũng trở nên rất thận trọng, như muốn xua tan cảm giác đề phòng của cô.
Vào lúc cô bị người khác quên lãng và vứt lại phía sau.
Bỗng nhiên, nước mắt cô ào ra như suối, côi bấm chặt ngón chân cái, đáp : “Mai mới đúng ngày, đợi ngày mãi hãy nói.”
Một cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Lần sinh nhật đầu tiên của cô, cô cũng đã nói câu này. Vì quá căng thẳng, anh đã nhớ nhầm ngày, nên phục sẵn trước cửa nhà cô từ sớm, chờ cô đi làm về thì nhảy ra cười hì hì và hôn lên vành tai cô, còn cô thì giật mình, sau đó, chờ anh nín cười mới càu nhàu : “Ngốc ạ, mai mới đúng ngày !”
Chín năm đã trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ như in cái cảnh tượng ngày ấy. cô đã từng cười, đã từng xấu hổ, mỗi một khoảnh khắc trôi qua đều như vẫn còn đây, gần trong gang tấc. Nhưng đã không còn như trước nữa.
Những giọt nước mắt không thể kìm nén được cứ lã chã rơi xuống, càng lau lại càng đầm đìa.
Anh khẽ nói : “Vậy, ngày mai anh sẽ làm sinh nhật cho em.”
Chiếc túi trên tay cô khẽ rung lên, cô quay đầu bước đi, không đáp lại dù chỉ một lời.
Suốt một đêm trôi qua, Lương Duyệt cứ ngồi một bên cửa sổ, cô luôn cảm thấy thiếu vằng một cái gì đó, trống trải đến tê lòng. Suy nghĩ mãi, cô vào bếp, lấy ra một ít trái cây ướp lạnh, cho từng quả vào miệng. Cảm giác lạnh buốt lan vào trong tim, có làm cho cô thấy dễ chịu hơn.